Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Thương Hải

 Văn án: Kể từ ngày bị vùi trong tuyết, tình cờ gặp được đại vương của Bắn Nguyệt quốc, bất tri bất giác cặp mắt lam sắc u buồn đau thương kia đã tác động hết thảy đến y. —— Phục Nghệ vì người trong lòng đã qua đời mà không ngừng chinh chiến Hạ Lan. Trầm Thương Hải thân như lục bình(*),số phận cũng tùy theo sóng gió động trời mà cuốn đi. Mang vào mặt nạ hoàng kim, Vĩnh Xương vương ý đồ bất minh can thiệp trong đó, khiến cho tình huống càng thêm phức tạp… Lang bạc kỳ hồ tại Tây Vực, Trầm Thương Hải nhiều lần để vuột mất, thất lạc, chung quy bị một người có đôi mắt khuynh tâm ái mộ bắt cóc. Nhưng mà tình cũ khó quên, xa cách hàng vạn hàng nghìn, y thật có thể chặt đứt yêu hận khúc mắc, thoát khỏi số mệnh? Tiết tử: Trầm Thương Hải ngủ một giấc thật dài, mặc dù ngồi ở luân y (xe lăn), giấc ngủ cũng không được an ổn, trong mộng lần lượt từng người hiện lên. Từ nhỏ tới giờ, song thân huynh đệ, phu tử(**)… rất nhiều gương mặt luân phiên hiện lên, trong đó còn có Phục Nghệ đang dùng cặp mắt băng lam thâm thúy chăm chú nhìn y. Y kìm lòng không đậu vươn tay, xoa từng đường nét đã khắc sâu trên gương mặt Phục Nghệ, ngón tay vừa mới chạm vào da thịt, bỗng khuôn mặt đã che phủ bởi một tầng lệ quang. Đầu ngón tay thậm chí còn cảm giác nóng ướt… Giấc mộng này cũng quá mức chân thực. *** “Kiếp phù du mộng: Phi Tình, Bích lạc,Hồng Trần,Hoàng Tuyền, Tử Minh,Liên Sơ, Thương Hải. Bảy người là 7 câu chuyện xưa đầy thương tâm. Vì tình tiết câu chuyện có liên quan với nhau. Mỗi cuốn là một câu chuyện đọc cuốn nào trước cũng được nhưng nên đọc theo thứ tự: Phi tình Bích Lạc Hận phong trần Hồng Trần Hoàng Tuyền Tử Minh Thương Hải *** Giữa hè hoa nở khắp sườn núi. Người qua lại xiêm y lẫn tóc mai đều dính hương thơm mát. Trầm Thương Hải chậm rãi chuyển động luân y dạo chơi ngắm cảnh. Cách đó không xa, Âu Dương Lân đang dạy Ly Phong cùng một vài thiếu niên Ung Dạ tộc luyện võ, tiếng cười hỉ hả thỉnh thoảng thuận gió bay tới. Trầm Thương Hải dời tầm mắt, tiếp tục thong thả đi về phía trước. Bầu trời Tây Vực vẫn xanh như trước. Phóng nhãn trông về phía xa, thảo nguyên bích lục thẳng tắp kéo dài đến tận chân trời. Dê cừu thành đàn trên đồng cỏ tươi tốt nhàn nhã dạo chơi như từng viên trân châu hắc bạch nhấp nhô chuyển động. Xa hơn nữa còn có bầy ngựa phi khoái, đạp tung bụi mù cuồn cuộn. Trầm Thương Hải cho rằng đó là dân du mục đang thả ngựa, nhìn ra ngoài một hồi mới phát giác đàn ngựa cách sườn núi càng ngày càng gần, vài kỵ sĩ quơ dây thừng cười to nói chuyện với nhau, nguyên lai là đang săn bắn. Mục tiêu săn bắn là một con ngựa hoang màu lông đen nhánh, lỗ mũi xích xích trực phun nhiệt khí bị kỵ sĩ chặn đường đi dồn vào sườn núi, đang hướng phía Trầm Thương Hải chạy tới. "Phu tử!" Thiếu niên đang luyện võ cũng nhìn thấy, lo lắng theo Âu Dương Lân vọt tới. Một chiếc dây thừng chợt ném lên cao, chuẩn xác bao lấy cổ con ngựa. Kỵ sĩ một tiếng cười sang sảng, thân ảnh cao lớn lăng không nhảy lên đáp xuống trên lưng ngựa, hai chân kiên cố như vòng sắt không thể phá vỡ, vững vàng kẹp lấy bụng ngựa, mặc con ngựa hoang có nhảy nhót như thế nào, người nọ giống như mọc rễ, văn phong bất động. Con ngựa hoang cuồng loạn đến toàn thân mồ hôi ẩm ướt, cuối cùng vô lực tái kế, rốt cục phát ra tiếng phì phì trong mũi thành thật đứng im. Người nọ thuần phục được liệt mã, cười to vài tiếng, quay đầu hướng về phía Trầm Thương Hải đang ở một bên nhìn, thấy là một văn nhân cũng không thèm để ý, dắt tọa kỵ ban đầu của mình cùng con ngựa hoang lao xuống sườn núi. Trầm Thương Hải nhìn bóng lưng người nọ nhưng trong cơn chấn kinh vẫn chưa phục hồi được tinh thần—— làm sao có thể nhìn lầm? Tiếng cười cực phú từ tính kia, cặp lam mâu kia... Là Phục Nghệ! Phục Nghệ vẫn còn sống? ! Nhưng vì sao thời điểm Phục Nghệ vừa mới nhìn y, trong ánh mắt ngoại trừ xa lạ thì không còn tâm tình gì khác nữa? "Trầm công tử!" Một thanh âm quen thuộc kéo Trầm Thương Hải trở về với hiện thực. Thỉ Nha một thân trang phục săn bắn giục ngựa đi tới chỗ Trầm Thương Hải. Đi theo phía sau hắn là một tuấn mã hỏa hồng, lập tức hiện ra nữ tử khuôn mặt như ánh bình minh, mồ hôi nhễ nhại, đang hướng Trầm Thương Hải mỉm cười gật đầu ra hiệu. "Kính Bình công chúa." Trầm Thương Hải trên luân y vi khom người, ánh mắt nhưng vẫn như cũ nhìn chằm chằm vào bóng lưng Phục Nghệ xa dần, lẩm bẩm nói: "Phục vương hắn..." "Trời xanh chiếu cố Bắn Nguyệt ta, đại vương có thể bảo trì mạng sống." Thỉ Nha thấp giọng thở dài: "Đội cung thủ Vĩnh Xương trong cung nhất dịch, đại vương mặc hộ giáp phòng thân, trên người không bị thụ thương, nhất tiễn sau ót mới là vết thương trí mệnh. "Ta lúc đó cũng cho rằng đại vương đã đứt khí, ai biết vừa giúp đại vương nhổ mũi tên sau, đại vương lại có hô hấp mặc dù yếu ớt. Những ngày qua tĩnh dưỡng, đại vương thân thể cường kiện đã khang phục như lúc ban đầu, chỉ là mọi truyện trước khi trúng tên đều quên hết." "Tất cả đều đã quên?" Trầm Thương Hải khó có thể tin. Thỉ Nha đau xót gật đầu: "Đúng! Ta ban đầu cũng không tin, nhưng đại vương hắn xác thực đều đã quên. Ngay cả khi ta hỏi hắn còn nhớ Vô Song công tử hay không, đại vương chỉ là cười, hỏi ta đó là ai." Hắn trong mắt ẩn hiện lệ quang nhưng trên mặt lại lộ ra nụ cười vui mừng. "Đại vương đã triệt để quên người kia, không còn gì tốt hơn, từ nay về sau sẽ không bao giờ vì người nọ tinh thần sa sút thống khổ nữa. Ta sẽ hảo hảo phụ tá đại vương, giúp hắn chân chính trở thành minh quân bá chủ Tây Vực." Hắn thấy Phục Nghệ đã trở lại đội ngũ săn bắn liền hướng Trầm Thương Hải chắp tay chia tay: "Trầm công tử, Thỉ Nha cũng nên đi, sau này còn gặp lại." Trầm Thương Hải đã hoàn toàn không biết bản thân nên nói cái gì, mờ mịt nhìn theo Thỉ Nha cùng Kính Bình công chúa giục ngựa xuống sườn núi. Kỵ binh vây quanh liệt mã đã hàng phục Phục Nghệ, cao hứng bừng bừng mà đi. Bóng người rất nhanh biến thành chấm đen vô pháp phân biệt, đám người Ly Phong cũng tiếp tục bắt đầu luyện võ. Trầm Thương Hải nghe tiếng bước chân từ từ tới gần phía sau y, kinh ngạc nói: "Ngươi sớm biết Phục Nghệ không chết đi? Nhưng lại không nói cho ta biết." Ung Dạ vương hai tay khoanh lại, tia sáng kỳ dị trong hai tròng mắt tử thanh lưu chuyển, đạm nhiên nói: "Không sai. Kết cục này đối với Phục Nghệ, đối với ngươi, chưa chắc đã không phải là chuyện xấu. Trầm Thương Hải, ta biết ngươi đối Phục Nghệ hữu tình, đáng tiếc ngươi cùng hắn tương phùng hận vãn (1)." (1)Tương phùng hận vãn: gặp nhau quá muộn Việc này Trầm Thương Hải đã sớm minh bạch, nhìn phương hướng Phục Nghệ tiêu thất phía xa, lòng chua xót bi thương cũng chầm chậm bốc lên như trút được gánh nặng, cảm giác nhẹ nhõm: "Chỉ cần hắn vui vẻ là được rồi." Không cầu không mất. Phục Nghệ quên đi ân oán tình cừu, từ nay về sau cũng sẽ không phải vì tình mà sở khốn nữa. Muốn nhìn hàn băng ngàn năm trong cặp lam mâu kia hòa tan, muốn nhìn người nọ dứt bỏ tất cả buồn bã, không phải là y mới gặp Phục Nghệ thì đáy lòng dâng lên ý niệm này sao? Y cùng Phục Nghệ từ trước đến nay là khách qua đường, sau này cũng vậy. Đoạn ái mộ kia đã định trước là không có kết quả, chỉ thích hợp cất giữ trong ký ức, tự mình hiểu được. Y mỉm cười thu hồi ánh mắt, chuyển động luân y chuẩn bị trở lại, lại nghe Ung Dạ vương cười nói: "Trầm Thương Hải, còn có một người ngươi không muốn thấy sao?" Thân ảnh cao to tránh qua một bên, lộ ra người vẫn đứng phía sau hắn. Mái tóc dài rối tung che khuất nửa khuôn mặt người nọ, mắt nâu ôn nhu hàm chứa mừng rỡ cùng xấu hổ thẹn thùng tràn ngập chờ mong. "Thương Hải, ta tới tìm ngươi." Hắn đỏ mặt, hướng Trầm Thương Hải vươn tay. Giờ khắc này Trầm Thương Hải đã choáng váng rồi, ngây dại vô thức nắm lấy tay hắn, run run mà sờ khuôn mặt Thương Tịch Tuyệt. Nhiệt độ đầu ngón tay nói cho y biết này không phải ảo giác trong mơ. Đường nhìn đột nhiên cấp tốc bị nhiệt dịch sương mù tuôn ra che chắn. Y chăm chú nhéo người trước mắt, tái không buông tay. Dù cho long trời lở đất y cũng không để Thương Tịch Tuyệt lần thứ hai từ bên người y ly khai. Ung Dạ vương khóe miệng tiếu ý như có như không, chậm rãi đi tới chỗ cao nhất trên sườn núi. Nhân ảnh thanh bích sắc mang mặt nạ hoàng kim đang đứng sừng sững giữa sườn núi đợi hắn. Ung Dạ vương dừng lại trước mặt người đeo mặt nạ, chế nhạo nói: "Ta không nghĩ tới ngươi dĩ nhiên đưa Thương Tịch Tuyệt tìm đến Trầm Thương Hải, ngươi coi như có chút nhân tình, ngày trước là ta xem nhầm ngươi rồi." "Ung Dạ vương, ngươi không cần tới cười nhạo ta." Sau mặt nạ hoàng kim rõ ràng là thanh âm Thương Ngâm Hạc, phẫn nộ nói: "Ta có nhân tình hay không đều cùng ngươi không quan hệ." Hắn nhìn hai người bên kia ôm nhau thành một đoàn, bất đắc dĩ lắc đầu: "Hoàng huynh từ lúc sinh ra liền tồn tại hai trái tim tính tình bất đồng. Một đao kia đâm thương trái tim bẩn của hoàng huynh." Thương Tịch Tuyệt tiếng cười vui sướng theo gió phiêu thượng lên sườn núi. Thương Ngâm Hạc im lặng không nói một lúc lâu, sau lạnh lùng nói: "Hoàng huynh hắn đã chết. Người kia không phải là hoàng huynh ta từng kính phục, ta không muốn nhìn hắn nữa." "Cho nên ngươi đem hắn ném tới Ung Dạ tộc ta?" Ung Dạ vương nhướn mi, thần tình nhưng không có chút hờn giận, trái lại nhàn nhạt cười nói: "Ngươi nếu là ngày nào đó chán ghét phải mang mặt nạ này, muốn đem chính mình ném cho ta, ta cũng đồng dạng thu toàn bộ." "Ung Dạ vương, ngươi từ khi nào thì học được cách chê cười rồi?" Con mắt màu xám nhạt sau mặt nạ hung hăng trừng hắn, Thương Ngâm Hạc ống tay áo tung bay, cũng không quay đầu lại rời đi. Ung Dạ vương một mình đứng trên sườn núi, ngưỡng vọng bầu trời gió nổi mây trôi, lo lắng thở dài. Chữ tình đến cùng kỳ thực chỉ là tịch mịch như hoa bay. Tia nắng chiều tà cuối cùng tiêu thất sau sườn núi, hoàng hôn mờ mịt làm tất cả cảnh trí trên thảo nguyên đều trở nên mông lung mơ màng. Nơi tộc nhân Ung Dạ định cư bắt đầu lần lượt sáng lên ánh lửa, cũng theo đêm khuya lục tục tắt dần. Trong trướng của Trầm Thương Hải vẫn còn đốt nến. Hoa đèn phác họa sự vật, ánh đỏ lên các màu thảm treo tường trong lều, chiếu vào khuôn mặt Thương Tịch Tuyệt cũng là đỏ hồng một mảnh. Hắn co quắp bất an nhìn chiếc giường gỗ nhỏ duy nhất cùng đệm chăn, chuyển hướng đến người trên luân y thẹn thùng nói: "Ta tìm người lấy thêm chăn gối ngủ trên mặt đất là được." "Chờ một chút..." Trầm Thương Hải muốn gọi hắn, Thương Tịch Tuyệt đã đi ra khỏi lều chiên, không bao lâu sau cầm theo thảm lông trở về, thu xếp chăn đệm nằm dưới đất. Trầm Thương Hải nhìn chăm chú vào thân ảnh Thương Tịch Tuyệt bận rộn, tâm tình vui vẻ kinh hỉ từ ban ngày khôi phục lại. Từ khi trở về, y thủy chung chìm đắm trong đau buồn. Khó quên Phục Nghệ, đối với Thương Tịch Tuyệt lại càng đau lòng chi dư, không quên được cảm giác hổ thẹn. Nếu như không phải y xuất hiện, Thương Tịch Tuyệt cũng sẽ không toi mạng. Cho rằng bản thân nửa đời sau đều tự mình vượt qua, không nghĩ tới Thương Tịch Tuyệt dĩ nhiên còn sống, còn đi tới tìm y. May là Thương Tịch Tuyệt đâm bị thương chỉ là trái tim bên kia của Vĩnh Xương vương... "Ngươi đang nhìn cái gì?" Thương Tịch Tuyệt trải tốt đệm giường, phát hiện Trầm Thương Hải một mực nhìn hắn, mặt không khỏi phát nhiệt, lúng túng nói: "Ngươi nếu như không thích, ta… ta sẽ ngủ ngoài cửa, ta —— " Trầm Thương Hải ngực nhịn không được từng trận cay cay. Nam nhân trước mắt này đối với y bồi tẫn cẩn thận, thực sự không cách nào khiến y không luyến tiếc đến tận xương. Y mỉm cười: "Ta mệt mỏi, làm phiền ngươi ôm ta đến trên giường." Thương Tịch Tuyệt bước lên phía trước, khinh thủ khinh cước mà đem Trầm Thương Hải từ luân y đặt lên giường gỗ, khom lưng giúp y thoát hài, nói: "Ta đi kiếm chút nước nóng thay ngươi sát người?" Hắn đang định đi ra ngoài, lại nghe Trầm Thương Hải nhẹ giọng nói: "Giường này cũng không quá nhỏ. Ngươi nếu không ngại chen lấn, liền cùng nhau ngủ bên cạnh đi." Thương Tịch Tuyệt chớp mắt còn tưởng là chính mình nghe lầm, mang theo vẻ mặt không thể tin được quay đầu lại, hoảng hốt một lát mới lắp bắp hỏi: "Thương Hải, ta… ta thực sự có thể cùng ngươi ngủ sao?" Một đại nam nhân lúc này tựa như một niên thiếu ngây ngô xấu hổ. Trầm Thương Hải nở nụ cười. "Ta… ta sẽ không làm gì." Thương Tịch Tuyệt mặt canh hồng, chân tay luống cuống. "Ta biết." Không ai ngoài Trầm Thương Hải rõ ràng hơn tình ý Thương Tịch Tuyệt dành cho y, nam nhân này cùng y quen biết bất quá mới chỉ một thời gian ngắn nhưng không chút do dự vì y quên cả sống chết. Thử hỏi trong thiên hạ còn có mấy người có thể đãi y chân thành đến mức này? Nháy mắt y nhìn thấy Thương Tịch Tuyệt, trong lòng cấp tốc dâng lên kích động cùng vui mừng khôn xiết, là y bình sinh lần đầu sơ ngộ, ngay cả chính y cũng khống chế không được. Vào thời khắc đó y liền minh bạch, từ nay về sau vô luận y như thế nào cũng không buông Thương Tịch Tuyệt ra nữa. Mà thiên hạ to lớn, có thể cũng chỉ có y mới là người duy nhất Thương Tịch Tuyệt không muốn xa rời. Cho nên nam nhân này mới vì y mà chết, cam nguyện vì y từ bỏ tất cả, chỉ vì muốn gần y. Hốc mắt bất tri bất giác đã ẩm ướt, Trầm Thương Hải không muốn cho Thương Tịch Tuyệt thấy liền giả bộ ngáp, lặng lẽ lau đi hơi nước trên khóe mắt, giục Thương Tịch Tuyệt: "Không còn sớm nữa, nhanh lên một chút nghỉ ngơi." Thương Tịch Tuyệt rốt cục lấy lại tinh thần, vừa vui mừng vừa thẹn thùng nói: "Ta đây đi lấy nước nóng, lập tức quay lại." Hắn vừa mới xốc lên cửa lều, Ly Phong đem theo chậu nước cũng đang từ lều chiên sát vách chui ra, đi thẳng vào bên trong: "Phu tử, ta tới giúp ngươi lau người." Thương Tịch Tuyệt lúc trước từ chỗ Ly Phong lấy chăn, biết ở Ung Dạ tộc Trầm Thương Hải vẫn do thiếu niên mày rậm mắt to này chiếu cố cuộc sống hàng ngày, hắn bởi vậy đối Ly Phong thập phần khách khí, đón lấy chậu nước nóng trong tay Ly Phong, nói: "Để cho ta tới được rồi." "Như vậy không được." Ly Phong trên mặt lộ vẻ địch ý, né tránh tay Thương Tịch Tuyệt, trực tiếp đi tới mộc dũng bên giường đổ nước, lẩm bẩm nói: "Ngươi biết phu tử thích nước nóng một chút hay là lạnh một chút sao? Vạn nhất phu tử bị phỏng làm sao bây giờ?" "Ta..." Thương Tịch Tuyệt nhất thời không phản bác được gì, thấy Ly Phong đang giúp Trầm Thương Hải cởi y phục, hắn cũng muốn đi lên hỗ trợ, lại bị Ly Phong ngăn cản đuổi ra ngoài trướng. "Đi đi! Nhìn ngươi bản thủ bản cước, ở lại chỉ cản trở chứ không giúp được gì. Còn có a, thời điểm phu tử tắm không thích ngoại nhân ở bên cạnh loạn nhìn, ngươi đi bên ngoài coi chừng." "Ly Phong ——" Trầm Thương Hải có chút sốt ruột muốn cắt đứt Ly Phong nhưng niên thiếu nói tựa như nã pháo giống nhau, liền đem Thương Tịch Tuyệt đuổi ra khỏi lều. Trầm Thương Hải đương nhiên nhìn ra Ly Phong là cố ý đối đầu Thương Tịch Tuyệt, bất đắc dĩ lắc đầu: "Ly Phong, ngươi đừng như vậy. Hắn tuy rằng là người Vĩnh Xương nhưng đã cứu ta." Ly Phong thay Trầm Thương Hải thoát quần áo và đồ dùng hàng ngày, vẫn là vẻ mặt mất hứng: "Dù sao người Vĩnh Xương quốc không một ai là thứ tốt. Phu tử ngươi đã quên chính mình thiếu chút nữa đã bị hỗn đản Vĩnh Xương vương lột da mặt sao? Ly Phong chính là chán ghét người Vĩnh Xương." Nghĩ đến từ khi phu tử được tộc trưởng đem từ Vĩnh Xương vương cung cứu trở về sau, cả ngày khó chịu sầu não không vui. Sau lại mơ hồ nghe tộc trưởng nói Vĩnh Xương vương bắt phu tử đi là muốn lột da mặt đem cất giữ, hắn không khỏi mao cốt tủng nhiên, trong lòng đem tổ tông mười tám đời Vĩnh Xương vương ra nguyền rủa một lần. Cái người quái dị vừa tìm hắn lấy chăn tự xưng là Tịch Tuyệt người Vĩnh Xương, còn cư nhiên muốn cướp việc hầu hạ phu tử của hắn. Hanh, hắn mới không đem phu tử giao cho cái tên sửu Vĩnh Xương này chiếu cố đâu. Hắn đỡ Trầm Thương Hải ngồi xuống giường xong, thuần thục cầm khăn mặt nóng lau, rất nghiêm túc nói: "Phu tử, người nọ lớn lên xấu xí, còn quấn quít lấy ngươi, còn muốn cùng ngươi ngủ chung khẳng định không có hảo tâm. Có muốn hay không ta đuổi hắn ly khai Ung Dạ tộc?" "Chớ nói lung tung!" Trầm Thương Hải nhíu mày hoài nghi bản thân ngày xưa đối Ly Phong giáo dục có đúng hay không sai sót chỗ nào, nghiêm mặt nói: "Ta đều không phải nói với các ngươi không nên trông mặt mà bắt hình dong sao? Tướng mạo đẹp xấu xuy nghiên đều là phụ mẫu ban tặng, ngươi hà tất chế nhạo người khác." Huống chi trong cảm nhận của y, Thương Tịch Tuyệt nửa điểm cũng không xấu xí. Ly Phong lần đầu tiên thấy Trầm Thương Hải ngữ khí nặng lời như vậy, biết phut tử luôn ôn nhã không màng danh lợi lúc này là thật sinh khí, hắn không dám lại cùng phu tử tranh luận nữa, buồn bực tiếp tục công việc. "Chờ ngươi cùng hắn tiếp xúc lâu, ngươi sẽ hiểu hắn." Chỉ thấy Ly Phong phiết miệng, Trầm Thương Hải đã rõ ràng hài tử thành thực này vẫn như cũ đối Thương Tịch Tuyệt có địch ý, chỉ đành cười khổ, cũng không muốn hướng Ly Phong giải thích cái gì nữa. Dù sao trong một người tồn tại hai loại tính tình bất đồng xác thực quá mức ly kỳ. Nếu như để Ly Phong biết Thương Tịch Tuyệt chính là Vĩnh Xương vương hỗn đản muốn lột da mặt y, chỉ sợ còn chưa nghe y nói xong, Ly Phong sẽ lao ra cùng Thương Tịch Tuyệt liều mạng đi. Hai người lần lượt rơi vào trầm mặc. Chờ tắm giặt xong, Ly Phong thu thập thỏa đáng đi ra khỏi lều, thấy Thương Tịch Tuyệt thẳng đứng bên ngoài, hắn tức giận hai mắt trừng Thương Tịch Tuyệt, đẩy nam nhân ra: "Người quái dị, đừng như tên đầu gỗ chặn đường đi!" Thương Tịch Tuyệt bị Ly Phong đẩy thối lui vài bước, cúi đầu không nói được một lời. "Tịch Tuyệt, Tịch Tuyệt!" Tiếng hô hoán trong trướng cách rèm cửa phiêu ra. Hắn cắn môi, nghe được Trầm Thương Hải tiếng kêu trở nên lo lắng, rốt cục chậm rãi đi vào, dừng lại cước bộ bên giường. Trầm Thương Hải thở phào nhẹ nhõm, vừa rồi ngay cả gọi vài tiếng không thấy nhân đáp lại, y còn tưởng Thương Tịch Tuyệt nghe xong những lời đả thương người Ly Phong nói liền tức giận rời đi, hoàn hảo Thương Tịch Tuyệt còn đây. Nhưng nhìn Thương Tịch Tuyệt trên mặt hiện lên vẻ tự ti lo sợ nghi hoặc lúc trước, Trầm Thương Hải chỉ cảm thấy một trận đau lòng áy náy, ôn nhu an ủi nam nhân: "Ly Phong hắn không rõ, ngươi đừng để trong lòng." Y vỗ vỗ bên cạnh giường: "Ngươi đừng nghĩ nhiều, mau ngủ đi." Thương Tịch Tuyệt si ngốc nhìn Trầm Thương Hải bên môi một mạt mỉm cười, hai chân nhưng vẫn như mọc rễ tại chỗ không nhúc nhích, cuối cùng lắc đầu: "Ta vẫn là ngủ bên ngoài được rồi." Hắn lấy tay che lại khuôn mặt, giữa các ngón tay thoát ra thanh âm yếu ớt thất ý: "Hắn nói đúng, ta là một người quái dị. Ta không xứng cùng một chỗ với ngươi..." Nam nhân quả nhiên là bị Ly Phong tổn thương rồi, Trầm Thương Hải đưa tay nắm góc áo Thương Tịch Tuyệt, nghĩ khuyên hắn. Thương Tịch Tuyệt theo bản năng lùi lại đằng sau mấy bước, ôm lấy chăn trên mặt đất xoay người đi ra. "Tịch Tuyệt!" Trầm Thương Hải kêu to. Nam nhân mắt điếc tai ngơ quyết chạy ra ngoài, thình lình nghe phía sau truyền đến tiếng vật nặng rơi xuống đất, tiếp theo là tiếng Trầm Thương Hải rên rỉ. "Đừng đi." Trầm Thương Hải xoa đầu gối đụng phải mặt đất, mặt hiện lên đau đớn. Thương Tịch Tuyệt giật mình bỏ lại chăn, tiến lên ôm lấy Trầm Thương Hải đặt lại trên giường, vén cao ống quần Trầm Thương Hải nhìn một chút, hai đầu gối đã xanh tím. Hắn khẩn trương cực kỳ, nhất thanh nói: "Đau lắm không? Ngươi chờ một chút, ta đi tìm đại phu… "Không cần. Tự ta có thể xem, không có gì đáng ngại." đầu gối kỳ thực rất đau, Trầm Thương Hải tận lực quên đi cảm giác đau đớn, mỉm cười nỗ lực trấn định Thương Tịch Tuyệt. Y nắm chặt cánh tay Thương Tịch tuyệt, ngửa đầu ngưng mắt nhìn vào hai mắt nam nhân: "Ta nói rồi, ngươi tuyệt không xấu." Tựa hồ chịu không nổi Trầm Thương Hải ánh mắt ôn nhu rung động, Thương Tịch tuyệt quay đầu tách ra, hô hấp có điểm hỗn loạn, một lúc lâu sau rầu rĩ nói: "Thương Hải, ta biết ngươi vẫn đều là thương hại ta, sợ ta khổ sở mới an ủi ta." "Đều không phải —— " Trầm Thương Hải muốn biện giải, Thương Tịch Tuyệt cũng không dừng lại, thấp giọng nói: "Ta còn biết ngươi thích Phục Nghệ. Ngươi ngày hôm nay thời điểm nhìn Phục Nghệ, ta đều nhìn ngươi..." Hắn ngữ thanh càng thấp, chung quy không thể nghe thấy. Ngoái đầu nhìn lại, cố lấy dũng khí nhìn thẳng Trầm Thương Hải, thần tình buồn bã mang theo vẻ ôn nhu ái mộ: "Thương Hải, ta lớn như vậy chỉ có ngươi không chê ta xấu, nguyện ý đối đãi ta như bằng hữu, ta đã rất cảm kích, rất thỏa mãn. Ta thực sự sẽ không đối với ngươi có ý muốn không an phận nữa, thầm nghĩ sau này mỗi ngày đều có thể thấy ngươi là đủ rồi." Hắn mỗi câu mỗi chữ nhẹ nhàng mà nói, Trầm Thương Hải tim cũng từng chút mà đau nhức, không bao giờ ... lại muốn nghe Thương Tịch Tuyệt phun ra những câu hối tiếc không có chí tiến thủ như vậy, y cố sức kéo Thương Tịch Tuyệt, hôn lên môi nam nhân. Ôn tồn nghiền chuyển hồi lâu, y mới chậm rãi buông ra, nhìn Thương Tịch Tuyệt đã ngây ra như phỗng, mỉm cười: "Ngươi nghĩ nếu như ta chỉ coi ngươi là bằng hữu, sẽ hôn ngươi như vậy sao?" Thương Tịch Tuyệt giật mình, run giọng hỏi: "Thế nhưng Phục Nghệ..." "Gặp hắn trước ngươi, ta xác thực từng thích Phục Nghệ." Trầm Thương Hải hai tay nắm lấy tay Thương Tịch Tuyệt tăng thêm khí lực, người trong lòng tuy rằng so với y cao to hữu lực hơn, nhưng lại làm y tràn ngập yêu thương. "Ta đối Phục vương mà nói chỉ là khách qua đường mà thôi, thế nhưng ngươi lại bất đồng. Ngươi nói chỉ có ta nguyện ý coi ngươi như bằng hữu mà đối đãi, ngươi cũng biết, từ trước đến nay toàn tâm toàn ý đối đãi tốt với ta cũng chỉ có ngươi một người. Ngươi đã ở trước mặt ta chết quá một lần, ta có thể nào lại bỏ qua ngươi lần thứ hai?" Y ngẩng đầu, lần thứ hai đặt lên khóe môi Thương Tịch Tuyệt một nụ hôn tinh tế, muốn dùng phương pháp này làm Thương Tịch Tuyệt minh bạch lời nói của y đều là xuất phát từ đáy lòng. "Thương Hải, Thương Hải..." Thương Tịch tuyệt nỉ non vươn hai tay ôm lấy người hắn tối trân ái, càng ôm càng chặt. Môi hắn cũng bắt đầu đáp lại Trầm Thương Hải nhiệt tình, càng hôn càng sâu. Cuộc đời cô độc giam cầm chỉ có Trầm Thương Hải vì hắn mang đến một tia lượng sắc, làm hắn như thiêu thân khát cầu tia sáng, nghĩa vô phản cố (2) vì Trầm Thương Hải mà truy đuổi đến. (2) Nghĩa vô phản cố: không chùn bước Không thể tin được bản thân thực sự có thể thay thế Phục Nghệ, trở thành người Trầm Thương hải yêu nhất trong lòng, có thể Trầm Thương Hải trong lời nói giữ lại ý, nhưng hắn lại nghe đến rõ ràng chân thật đáng tin. Dù cho Trầm Thương Hải là đang an ủi hắn, hắn cũng không nghĩ tái buông tha ản ủi duy nhất của cuộc đời này. Mời các bạn đón đọc Thương Hải của tác giả Trần Ấn.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Bóng Tối Ngăn Trở (Hắc Sắc Cấm Đoạn) Hệ Liệt
Bóng Tối Ngăn Trở《黑色禁断系列》 tác giả: Triệt Dạ Lưu Hương (彻夜流香) thể loại: hiện đại đam mỹ, hắc bang x hình cảnh, 3 cps, 1vs1 tình trạng: hoàn thành 5 bộ + phiên ngoại, bộ 6 đang dự án | ngày xuất bản | Rừng Mưa — 2007/12/06 Biển Dục — 2009/05/05 Cát Cuồng — 2009/09/10 Đô Thị Thú — 2012/01/17 Thành Phố Truy Tìm — 2012/05/29 Thành Phố Săn Đuổi — 2013/06/05 | dịch | Hy Hy *** [BÓNG TỐI NGĂN TRỞ HỆ LIỆT] DỤC HẢI Vì sự kiện viên kim cương bốn mươi triệu. Nhân viên của interpon là Diệp Vũ Chân lại bị tên trùm hắc bang châu âu Andrew bắt lại. Hình như kẻ thù của chúa không phải là Satan mà chính là Andrew. Hắn muốn Diệp Vũ Chân thần phục dưới chân mình và phục tùng theo dục vọng của hắn. Trận lần này nhất định đối chọi rất gay gắt. Sa đọa. Cả người cơ hồ bị lạc phương hướng. Cuối cùng thì, rốt cuộc ai thắng ai thua… Close your eyes for your eyes will only tell the truth… Hãy nhắm lại đôi mắt của em, bởi vì ánh mắt em chỉ biết nói lên sự thật. *** [BÓNG TỐI NGĂN TRỞ HỆ LIỆT] ĐÔ THỊ THÚ Điều đáng sợ nhất chính là bí mật bị phơi bày trước công chúng. Không chỉ thế còn giết chết sự kiêu hãnh cuối cùng của Diệp Vũ Chân, đồng thời đem lòng tin cuối cùng của Andrew xé nát. Anh mang theo vết thương trên mình và không muốn nghe bất kì lời giải thích nào. Anh càng không muốn đối mặt với hiện thực nhưng lại chẳng chống đỡ được bản thân mình. Sự chi phối độc đoán của gã, sự chiếm hữu ngang ngược của gã, cố chấp và kiên trì nhường vậy, lẽ nào chỉ là do mê đắm nhất thời? Mà kẻ một tay dựng lên mọi chuyện, lại đang rình rập trong góc tối… Trận chiến không khoan nhượng đã được định trước rồi, khát khao tình mê cũng đã được định trước rồi, trong tòa đô thị London mờ sương, cuộc đuổi bắt giữa Diệp Vũ Chân và Andrew, lần thứ hai bắt đầu ―― Tội ác, trầm luân, mê hoặc… Tột cùng là ai? *** [Bóng Tối Ngăn Trở Hệ Liệt] Thành Phố Truy Tìm   Từ một đống đổ nát nhất định sẽ xây dựng được một tòa thành mới. Bóng đêm cũng sẽ dần xa. Anh không bao giờ muốn thừa nhận rằng gã đã hoàn toàn hòa nhập vào cuộc đời của anh. Những nguyên tắc của anh đều bị Andrew phá vỡ. Anh quyết không chấp nhận rằng trái tim mình đã rung động. Quan hệ đổ bể, tựa như mối nguy hiểm đang chực chờ lộn ụp. Suy cho cùng thì, là ai chìm đắm? Là ai trầm mê? Ván bài đối đầu này đã không còn đường rút rồi… *** [BÓNG TỐI NGĂN TRỞ HỆ LIỆT] THÀNH PHỐ SĂN ĐUỔI Năm năm yêu, năm năm vướng mắc, nhưng giữa Diệp Vũ Chân và Andrew chỉ là giao dịch. Thế nhưng giao dịch ngày từ đầu đã là nửa không nửa có. Tiếc rằng thân phận Interpon bị hủy, anh buộc phải lựa chọn con đường triệt phá vũ khí trị giá bốn mươi triệu Euro. Anh quyết không khuất phục tên mafia Bắc Âu này, mà dùng mọi cách dụ dỗ Andrew từ từ đến gần. Nhưng kẻ đi săn đồng thời cũng đang bị chính con mồi của mình rình rập. Đóa hoa trên núi cao bị sa đọa kia, nhất định sẽ nở rộ dưới âu yếm đòi yêu của ác quỷ… *** Nắng ban ngày trên sa mạc Sahara chói chang đến nỗi mắt người nhức nhối. Trong quầng sáng gay gắt ấy, con mắt dưới hàng lông mày rậm của Andrew xoáy chòng chọc vào anh không khác gì một con sói đói nhìn từ trên cao, mang theo sự châm biếm dành cho một kẻ yếu thế, mỉa mai tận cùng. Ánh mắt ấy khiến Diệp Vũ Chân không sao giữ bình tĩnh nổi. Chúa mới biết anh hận kẻ này tới nhường nào. “Muốn cứu Tăng Vũ Sâm và Hứa An Lâm không?!” Gã trưng ra một nụ cười tàn ác, “Được thôi, Vũ Chân… Lấy mình để trao đổi đi!” Anh oán hận nhìn gã suốt hồi lâu mới hiểu, gã lưu manh này đang nói thật. “Được!” Sau bấy lâu im lặng, sau cùng anh đáp, khản đặc. Câu trả lời thẳng thừng của anh thực tình làm cặp lông mày rậm của gã nhíu tít, gã gãi gãi vùng giữa hai đầu lông mày hồi chốc mới bảo, “Ô kầy, vậy cảnh sát Diệp, cởi quần áo đi!” Bàn tay cầm súng của anh run lên, Andrew bèn lanh lẹ tránh khỏi tầm nòng một cách cẩn thận, cái miệng gã nhếch lên đắc ý, “Cảnh sát Diệp, ta là dân buôn, bọn dân buôn luôn luôn chú trọng sự hồi báo, hãy mau mau hồi báo ta đi. Và nữa, ngươi đồng ý giao dịch với ta rồi… Thế xin buông súng hộ được không?” Anh thật sự, thật sự muốn giết chết gã này. Cõi lòng anh hò hét ngàn lần, vạn lần, giết gã, nhanh giết gã! Giết gã rồi sẽ không ai biết, anh – một cảnh sát cấp cao, tổ trưởng của phân bộ Interpol Anh quốc, xuất thân danh giá, từ bé đến lớn sống trong ánh mắt ngưỡng mộ của người đời – lại bị người ta lợi dụng say rượu mà giở trò bỉ ổi. Đã thế, ấy lại còn là một gã côn đồ, một gã lưu manh, một gã trùm sò mafia, lại còn là đối tượng tội phạm anh truy bắt. Giết gã, sẽ không bị ai biết. Nhưng…   Mời các bạn đón đọc Bóng Tối Ngăn Trở Hệ Liệt của tác giả Triệt Dạ Lưu Hương.
Khuy Nương
Thể loại: Hiện đại, thần bí quỷ quái, phúc hắc công Editor: Lưu Thủy Cô gái kia biểu tình khó hiểu, hoàn toàn không biết đang nói gì.   “Chính là… chuyện mà mọi người dạo này hay đồn…” Nói đến đây, cô gái hạ giọng hơn nữa, giả thần giả quỷ quay đầu nhìn bốn phía, mới kể tiếp: “Là một nữ quỷ thích rình rập người khác, nếu bị ả nhìn trúng, sẽ rất kinh khủng.”   “Kinh, kinh khủng thế nào?” Rõ ràng sợ hãi, nhưng vẫn nhịn không được lên tiếng hỏi.   “Bị nữ quỷ kia nhìn trúng, ả sẽ bám theo cậu, cho dù đi đến đâu, ả cũng sẽ trốn một góc bí mật nào đó lén nhìn cậu…” *** Văn án “Này này! Cậu biết người phụ nữ nhìn lén là ai không?”  “Người phụ nữ nhìn lén ? Là cái gì thế?” “Chính là… gần đây mọi người hay đồn đãi…” Nói đến đây, cô gái khơi gợi ra câu chuyện kia lập tức hạ thấp giọng xuống, giả vờ thần bí nhìn khắp nơi một vòng sau đó mới nói rằng: “Là một ma nữ chuyên đi nhìn lén người khác đó, nếu là bị cô ta nhìn chằm chằm, sẽ rất kinh khủng.” “Kinh, kinh khủng thế nào?” Trong giọng nói có chút sợ hãi, một cô gái không nhịn được hỏi. “Bị ma nữ kia nhìn thì cô ta sẽ luôn luôn đi theo cậu, cho dù là ở đâu, cô ta cũng đều ở một nơi bí mật nhìn trộm cậu…” *** “Này này! Cậu biết Khuy nương không?”  Buổi tối vắng vẻ trên phần đường dành cho người đi bộ, hai nữ sinh vừa tan lớp học thêm, khoác tay nhau đi về, một trong hai cô gái, đột nhiên mở miệng hỏi.  “Khuy nương? Là gì vậy?”  Trước khi đọc hãy chắc chắn quanh bạn không có chỗ nào để cô ta trốn vào và nhìn bạn chằm chằm! Cô gái kia biểu tình khó hiểu, hoàn toàn không biết đang nói gì.  “Chính là… chuyện mà mọi người dạo này hay đồn…” Nói đến đây, cô gái hạ giọng hơn nữa, giả thần giả quỷ quay đầu nhìn bốn phía, mới kể tiếp: “Là một nữ quỷ thích rình rập người khác, nếu bị ả nhìn trúng, sẽ rất kinh khủng.”  “Kinh, kinh khủng thế nào?” Rõ ràng sợ hãi, nhưng vẫn nhịn không được lên tiếng hỏi.  “Bị nữ quỷ kia nhìn trúng, ả sẽ bám theo cậu, cho dù đi đến đâu, ả cũng sẽ trốn một góc bí mật nào đó lén nhìn cậu…”  “A a ── đừng nói nữa! Ban đêm sao lại nhắc đến mấy chuyện sởn tóc gáy như vây chứ, còn không mau về nhà!” Cô gái kia, cuối cùng đã bị dọa vội mở miệng ngăn chặn việc tiếp tục chủ đề, kéo cô gái đang hả hê chê cười bạn nhát gan, đi nhanh về phía nhà mình. Rất sợ sau lưng mình sẽ đột nhiên xuất hiện thứ kỳ quái gì đó.  Sở Nhạc vừa xuống xe, trùng hợp đi sau lưng hai cô gái đang thảo luận đề tài này, mà những gì họ đang xì xầm to nhỏ cũng lọt vào tai, trong lòng không khỏi cười thầm, cảm thấy chuyện các nàng soạn ra cũng quá mức phi lý rồi? Thế giới này lấy đâu ra nhiều ma thế?  Mời các bạn đón đọc Khuy Nương của tác giả Tây Lăng Minh.
Tôi Đến Mượn Cái Bật Lửa
Độ dài: 61 chương chính văn + 2 phiên ngoại Chuyển ngữ: Chang Một ông chú chuyên viết truyện ma, gặp một thanh niên tự nói mình là quỷ... Lời tác giả: Không phải truyện thần bí, cũng không phải truyện kinh dị...Mặc dù mở đầu lại chút có chút không khiến người đọc hướng suy nghĩ về thể loại truyện như vậy. Cảm ơn @ 二喜砸果叽 vì ảnh bìa." *** [Review] Tôi Đến Mượn Cái Bật Lửa (我就是来借个火) – Vu Triết (巫哲) FEB 7, 2021 ~ ROSE Đây là bộ thứ hai mà mình đọc của Vu Triết sau Tát Dã, và phải nói là ấn tượng vẫn rất tốt. Lời miêu tả đúng nhất về ấn tượng đầu và cảm nghĩ của mình đối với Tôi Đến Mượn Cái Bật Lửa là mở đầu truyện rất nhẹ nhàng, không gợi lên một chút kỳ vọng gì ở người đọc, thế nhưng càng đọc lại càng cảm thấy truyện ẩn giấu nhiều chân tướng và sâu sắc một cách bất ngờ. Vu Triết viết cuốn này rất tài ở chỗ có thể dẫn dắt người đọc đi từ một cái mở đầu hết sức dớ dẩm – Lâm Thành Bộ bảo mình là quỷ đến đeo bám theo Nguyên Ngọ – đến với quá khứ đen tối và rối loạn tâm lý hậu chấn thương của Nguyên Ngọ. Phần lớn của truyện là quá trình Nguyên Ngọ vượt qua con quỷ quá khứ của mình, với sự chăm sóc và yêu thương vô điều kiện của Lâm Thành Bộ dành cho y. Điều mình thích nhất có hai thứ, đầu tiên là tiết tấu, thứ hai là cách Vu Triết khắc hoạ và phát triển tâm lý nhân vật. Đá qua một chút về Tát Dã, mình cảm thấy Tát Dã đã gần hoàn hảo lắm rồi nếu không vì duy nhất một điều – đó là quá trình chữa trị cho Cố Miểu có vẻ hơi chóng. Bởi vậy khi qua cuốn này, cũng có một nhân vật mang bệnh tâm lý, mình đã không chắc chắn liệu Vu Triết có xử lý tốt không, và mình không bị thất vọng. Có lẽ là bởi lần này bệnh tâm lý của Nguyên Ngọ là nền tảng để xây dựng truyện nên Vu Triết có thể đầu tư và làm việc với nó một cách trọn vẹn hơn rất nhiều. Tâm lý của cả Nguyên Ngọ lẫn Lâm Thành Bộ đều diễn ra hết sức hợp lý, nó không bị quá mức nặng nề và tuyệt vọng, song nó cũng nghiêm trọng vừa đủ để không bị thái quá. Nó không bị chóng vánh, song cũng không hề rề rà gây nhàm chán cho độc giả. Quá trình hay nhất với mình là Nguyên Ngọ nảy sinh và đối diện với tình cảm y dành cho Lâm Thành Bộ. Nguyên Ngọ sống thiếu thốn tình thương từ nhỏ, bản thân y cũng chưa từng có tình cảm quá đặc biệt với ai, bởi vậy khi đối mặt với một Lâm Thành Bộ quá đỗi quan tâm, bám dính, chân thành, kiên trì đến ngốc nghếch như vậy, y lúng túng, y lạ lẫm, y khó hiểu. Mới đầu có lẽ đó chỉ là sự biết ơn, một con người đã quen xa cách với người khác như Nguyên Ngọ đâu thể ngay lập tức rung động. Chúng ta không thể thật sự nói rõ chính xác từ khi nào “yêu” bước vào, có lẽ thậm chí cả Vu Triết cũng chẳng biết. Mình cảm thấy trong một tác phẩm, tác giả tạo ra nhân vật, lựa chọn con đường cho nhân vật, thế nhưng một tác phẩm muốn hay thì nhân vật phải là người dẫn dắt tác giả trên con đường ấy. Giống như thế, Vu Triết không làm chủ nhân vật, mà nhân vật mới là người làm chủ Vu Triết, Vu Triết chỉ đơn thuần truyền tải tiếng nói giúp họ tới chúng ta thôi. Và Vu Triết làm rất tốt, thế nên những diễn biến tâm lý của nhân vật – nỗi lo âu thường trực của Lâm Thành Bộ, những cố gắng và áy náy của Nguyên Ngọ, niềm hạnh phúc chấp chới trước tương lai mờ mịt, và cuối cùng là sự đáp lại bất tri bất giác của Nguyên Ngọ – tất đều cực kỳ tự nhiên, tinh tế, và thực tế. Thậm chí đến tận khi hai người đã yêu nhau rồi và được gia đình chấp thuận rồi, có những chi tiết nhỏ về mối quan hệ này, tỉ như Nguyên Ngọ không muốn ăn Tết ở nhà Lâm Thành Bộ vì không khí quá ồn ã ngột ngạt với y, khiến cho mình cảm thán, ồ, đúng thật nè. Có lẽ có một vài yếu tố trong truyện sẽ cảm giác hơi bị bỏ ngỏ với một vài độc giả, giả dụ như Giang Thừa Vũ và Thường Ngữ, hay là nói thêm về Nguyên Thân và gia đình của Nguyên Ngọ chẳng hạn. Cá nhân mình thì thấy thêm vào cũng không sao mà không có cũng chẳng vấn đề, đủ để đặt nền móng cho câu chuyện chính là được rồi. Mình đọc bản dịch của bạn Chang trên Wattpad, và mình cũng muốn cảm ơn Chang rất nhiều vì một bản dịch siêu mượt, siêu tự nhiên, và rất hài hước nữa luôn ???????? Truyện không dài và cũng không quá nhiều thăng trầm drama nếu đó là thứ bạn tìm, còn nếu như bạn đang tìm một câu chuyện ngắn, nhẹ nhàng, chân thực, mà vẫn đủ sâu lắng thì đây là một lựa chọn không tồi nha ???????? *** "Cô trầm mình xuống, nước dần dần vây lấy thắt lưng rồi đến ngực, tới bả vai, cái lạnh thấm dần vào thân thể, sau sự đau nhói là mê man. Lòng sông dưới chân gồ ghề với đám rong bèo rậm rạp dài đến tận thắt lưng, cách một lớp vải quần vừa dày vừa nặng cũng có thể cảm nhận được sự dày đặc và dẻo dai của chúng, cô cảm thấy mỗi cái nhấc chân động tay đều dần dần trở nên nặng nề. Nước tràn vào khoang miệng, vào khoang mũi, lỗ tai, không mảy may thương xót nhanh chóng mang theo sự tuyệt vọng và lạnh lùng ăn mòn nốt hơi thở cuối cùng... Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, cô bắt đầu ra sức giãy dụa, ngửa đầu, liều mạng muốn lui về phía sau, hoặc trồi lên trên... Nhưng cô đã bị giam chặt xuống đáy sông, không thể cử động được thêm chút nào, cánh tay mỗi lần quơ loạn đều giống như chém bừa vào một miếng thạch khổng lồ, chân lại không cách nào thoát ra được, cái đám màu xanh này vốn dĩ chỉ cần bứt nhẹ một nắm cũng có thể đứt mà giờ biến thành dây thừng cực kì bền chắc... Cho dù ngửa đầu lên sẽ thấy được mặt nước lấp lánh cách bản thân chỉ ba tấc nhưng phổi của cô đã không thể hít được thêm dù chỉ nửa hớp không khí. Giống như bị trồng ở dưới lòng sông cùng với đám rong bèo, chầm chậm đu đưa giữa làn nước..." Bên ngoài cửa sổ vô cùng im ắng, thỉnh thoảng có âm thanh của cá quẫy lên trên mặt nước, vây cá mang theo tiếng nước nhu thuận cùng ánh nắng chói chang của mặt trời ban trưa làm cho con người ta mệt mỏi rã rời.... Nguyên Ngọ dựa vào tấm đệm phía sau châm một điếu thuốc, lưu lại phần tiểu thuyết mới viết được một nửa rồi đóng máy tính lại. Loại cảm giác nhàn hạ như ông lão tám mươi tuổi ngồi bên cửa sổ cùng với chú chó mười tám tuổi úp sấp bên chân giữa một đống bộn bề chưa xong nhưng cứ tự an ủi mình "thế thì có làm sao đâu" hết lần này đến lần khác khiến y cảm thấy thoải mái. Điếu thuốc còn chưa hút xong, tiếng bước chân bình bịch từ bên ngoài truyền vào mang theo sự hớn hở, sức chân rất khỏe, làm cho boong thuyền dưới chân y hơi lay động. Nguyên Ngọ nhắm mắt thở dài, nắm chặt điếu thuốc đang hút dở rồi dụi tắt. Khi tiếng bước chân chỉ còn cách mấy thước đột nhiên dừng lại rồi biến mất. Y đợi một lát, nhẹ nhàng bước về phía cửa sổ, thẳng tay thò ra ngoài cửa sổ túm chặt. "A!" Một chuỗi tiếng cười giòn tan vang lên, kèm theo giọng trẻ con non nớt: "Lại bị tóm rồi." Tay Nguyên Ngọ xách lên một đứa nhỏ chỉ khoảng năm sáu tuổi. "Đại Đầu, chú từng nói với nhóc là nếu cứ giữ cái chỉ số thông minh này, về sau ế chỏng ế chơ là cái chắc chưa?", Nguyên Ngọ nhìn nó, "Nhóc không biết tìm chỗ khác mà trốn à?" "Gì cơ?!" Đại Đầu ngước mắt lên. Mời các bạn đón đọc Tôi Đến Mượn Cái Bật Lửa của tác giả Vu Triết.
Chết Đi Chết Lại (Tử Lai Tử Khứ)
Tên Hán Việt: Tử Lai Tử Khứ Thể loại: Hiện đại, chủ công, đô thị tình duyên, kỳ ảo, niên thượng, HE Số chương: 50 chương chính văn + 1 phiên ngoại Edit: luulikinh Văn án của tác giả: Nói chung đây là một câu chuyện về một đứa bé đen đủi chẳng hiểu tại sao lại chết, vội vã đi đầu thai nhưng mãi không đầu thai nổi, chết hoài chết mãi cũng không xong và một.chủ quán xiên nướng có hai thân phận cùng nhau tìm kiếm bí mật cuối cùng của không chết nổi và không giết chết nổi. HE…. Đọc văn án của tác giả mệt tắt thở… Lư Nham là chủ quán xiên nướng với một thân phận bí mật, trong một lần ngoài ý muốn, hắn gặp phải một con quỷ tuyên bố rằng mình đã chết lâu rồi mà vẫn không đầu thai được. Sau khi vất vả lắm mới chấp nhận được con quỷ này, Lư Nham lại phát hiện xung quanh mình bắt đầu nảy sinh những chuyện kỳ quái, cũng dần dần cảm thấy, con quỷ này không đơn giản như thoạt nhìn bên ngoài, còn chính mình dường như cũng đã bị liên lụy vào… Nhân vật chính: Lư Nham (công), Vương Việt (thụ) Lảm nhảm của editor: Không H, không phản công, không hỗ công… *** Nói review cũng không đúng. Chắc là first impression để sau này có gì nghiền ngẫm~ Nhân vật: Lư Nham x Vương Việt Cảm nhận không spoil  Nội dung khá thú vị mới lạ so với nội dung đời thường vườn trường của Vu Triết. Bạn công là sát thủ về hưu non vì bạn không giết người được nữa. Bạn thụ là một nhân vật kha khá là bí ẩn, ban đầu xuất hiện như quỷ không ai nhìn thấy chỉ công thấy được thôi, nhưng thật ra không có linh dị thần quái gì trong truyện cả. Cảm giác hơi hơi giống thể loại huyền thoại đô thị (urban legend) như Durarara nhưng mạch truyện không quá rối ren đan xen các kiểu. Nửa đầu là công và thụ đi tìm thân phận thật của thụ (vì bạn gần như không nhớ gì cả), còn nửa sau là 2 bạn dắt nhau đi chu du.   Phong cách tiết lộ nội dung như kiểu lột hành này chắc không phải sở trường của Vu Triết nên thấy khá lủng ở vài chỗ. Thậm chí nút thắt giữa thụ và nhân vật bác sĩ Thôi cũng không được giải quyết một cách thoả đáng nếu xét kỹ. Phần bước chuyển sau khi thụ có lại trí nhớ khá gượng, còn đoạn sau đó thì cứ thấy quá nhẹ nhàng thiếu kịch tính. Nếu đọc trên phương diện nội dung giải trí tình cảm của cặp chính và nhắm mắt bịt tai với những cảnh quá khó hiểu thì cũng ok. Thể loại là chủ công, đây đúng là một hương vị mới lạ trong vô vàn các câu chuyện chủ thụ. Mà gu mình thì khá là thích đọc chủ công nữa ^^ Bạn công trong truyện cực kỳ cực kỳ sủng em thụ, nên đọc cảm thấy rất ngọt, nhẹ nhàng, điểm này mình rất thích ở truyện. Có những lúc đang ở giữa đường không có người mà anh công hứa làm sủi cảo cho em thụ ăn rồi phải đi vào siêu thị mua hết dụng cụ cán bánh, bột, nhân, bàn ăn ngoài trời, nồi, bếp di động… để làm cho ẻm, y như là đi du lịch trăng mật í. Cảm nhận tràn spoil Truyện có đoạn spoil chính là ở thân phận nhân vật em thụ. Xoay quanh chuyện này thì chắc mình sẽ phàn nàn nhiều hơn khen. Vương Việt có 2 nhân cách. Thật ra mình khá thích một nhân vật đa nhân cách như vậy nhưng ít khi gặp phải nên lúc bắt đầu rất hào hứng. Nhưng chắc vì Vu Triết chưa viết nhiều thể loại như thế nên cách giải quyết nhân cách khá là khó hiểu. Nhân cách thứ 2 của ẻm là một nhân cách rất thú vị nhưng lại không được khai thác rõ ràng, mà nhân cách đó lại yêu bác sỹ Thôi, dẫn đến khi ẻm phát hiện bác sỹ Thôi không chỉ có mình mình mà còn có một ‘tác phẩm’ khác thì ẻm muốn giết ‘tác phẩm’ kia, nhưng sau đó thì không giết ‘tác phẩm’ kia mà lại đi giết bác sỹ Thôi và tự mình biến mất (Mình: WTF?). Và chuyện này xảy ra ngay sau khi nhân cách 2 đó tìm mọi cách dụ công mở cái khoá, để bác sỹ có thể định vị và tìm đến mình, với lý do ‘muốn gặp bác sỹ’. Sau khi em thụ có lại trí nhớ và nhân cách 2 biến mất thì 2 người dắt nhau đi trốn. Nhưng trong toàn khoản thời gian đi trốn đó chỉ gặp mặt giáp lá cà với phe truy tìm đúng 1 lần, mà lần đó phe đó bị em thụ dập sml, không có tính được là đang đánh nhau luôn đó. Nói chung nguyên đoạn đó mình thấy khá là thiếu kịch tính cho việc ‘đi trốn và bị truy đuổi’. Đoạn cuối càng vô cùng khó hiểu hơn vì em thụ làm phẫu thuật và sau phẫu thuật ấy thì bỗng nhiên 2 nhân cách hợp hoá thành một (!!!). Đoạn này khá là gượng từ phía tác giả luôn ấy, nếu để em thụ cuối cùng là 2 nhân cách thành một, vậy tình cảm của nhân cách thứ 2 thì thế nào, dù sao đó cũng là nhân cách đã gắng gượng để giúp em thụ có thể sống qua mười mấy năm trong viện nghiên cứu, trải qua bao nhiêu đắng cay. Ẻm đã chịu một cái chết khá ư là vô lý rồi nhưng đến cuối thì đoạn tình cảm của ẻm biến mất nhưng tính cách của ẻm thì lại được gộp vô nhân cách 1 (ô kìa thật thuận tiện). Phần phát triển tình cảm của 2 bạn lại gần như không được đề cập đến, chỉ có duy nhất 1 phiên ngoại kể về lần đầu 2 bạn gặp mặt, mà Vu Triết lại khá mạnh trong phần này ở những truyện khác nên cũng làm mình phân vân ghê. Tóm lại Nhìn chung thì đây vẫn là một truyện đọc khá giải trí, cũng khá ngắn (50 chương + 1 phiên ngoại) , có plot twist có nội dung, nhưng vẫn cần tắt bớt não. Không có bài học gì quan trọng về cách làm người hay cuộc sống cả. Vẫn đề cử đọc để giải trí =]] Rating: 6,5 / 10 Mời các bạn đón đọc Chết Đi Chết Lại (Tử Lai Tử Khứ) của tác giả Vu Triết.