Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Vợ Yêu Xinh Đẹp Của Tổng Giám Đốc Tàn Ác - Ân Tầm

Sách Nói Vợ Yêu Xinh Đẹp Của Tổng Giám Đốc Tàn Ác   Anh thông minh , có tài , là một giám đốc của một công ty lớn và một số công ty con . Một con người như vậy thì chắc chắn sẽ có rất nhiều cô gái bám theo , cô đã có được anh . Truyện Vợ Yêu Xinh Đẹp Của Tổng Giám Đốc Tàn Ác kể về một cuộc hôn nhân mang hình thức thương mại đã xuất hiện kéo theo đó chính là một cuộc sống mới giữa anh và cô ... Tưởng chừng lấy chồng giàu sẽ hạnh phúc , sung sướng . Nhưng đó chính là sự sai lầm của cô , anh giàu có , tài năng nhưng vì thế đã làm cho con người ấy trở nên vô tâm và lạnh lùng . Cô chẳng là gì trong mắt anh , anh không quan tâm đến cai thai ấy , tình yêu của cô giành cho anh là thật lòng nhưng sao nó xa vời quá !!! ** Ánh nắng nhè nhẹ chiếu xuống từng góc của nhà thờ, giữa khung cảnh toàn hoa hồng ở bên trong là một cặp cô dâu – chú rể. Kỳ Hinh mặc một chiếc áo cưới màu trắng tinh, cô gái dịu dàng đứng trong bầu không khí thiêng liêng lại càng thêm đẹp rạng ngời, đôi môi đỏ mọng của cô hơi mỉm cười. Chiếc váy cưới vừa vặn với dáng người càng toát lên sự dịu dàng của cô, làn da mịn màng như khối mỡ đông càng khiến người khác phải say đắm. Một bàn tay to đầy mạnh mẽ nắm chặt bàn tay trắng nõn mềm mại, Kỳ Hinh ngước đôi mắt ngây thơ nhìn chủ nhân của bàn tay này – Tuyên Tử Dương, cũng chính là người chồng sắp cưới của cô. Khi nhìn anh, gò má cô hơi ửng hồng. Tuyên Tử Dương với vóc người cao lớn và khuôn mặt anh tuấn đã bị sự yêu kiều của Kỳ Hinh “đánh bại”, trong mắt anh tràn đầy sự dịu dàng. Anh cúi người xuống, nhẹ nhàng hôn lên má Kỳ Hinh. Sau đó, trong sự chúc phúc của người thân và bạn bè, hai người chậm rãi bước tới trước mặt cha xứ. Bà Chúc Bích Doanh – mẹ của Kỳ Hinh thấy con gái sắp gả chồng, nước mắt không nhịn được lại rơi xuống, bà vui mừng khi con gái đã tìm được hạnh phúc của mình. Cha xứ nhìn cặp cô dâu – chú rể trước mặt, trịnh trọng lên tiếng: “Anh Tuyên Tử Dương, anh có nguyện ý lấy cô Kỳ Hinh làm vợ, làm theo những lời dạy dỗ của Thánh kinh, cùng chung sống với cô ấy, trước mặt toàn thể mọi người kết làm vợ chồng, yêu thương cô ấy, an ủi cô ấy, tôn trọng cô ấy, bảo vệ cô ấy, yêu cô ấy như yêu chính bản thân mình, dù cô ấy ốm đau bệnh tật hay khỏe mạnh, giàu có hay nghèo đói thì vẫn thủy chung với cô ấy cho đến khi rời khỏi thế giới này không?” Tuyên Tử Dương nhìn Kỳ Hinh đứng bên cạnh, khóe môi cong lên một nụ cười đầy hạnh phúc, đôi mắt đen tràn ngập dịu dàng, trả lời đầy kiên định: “Con đồng ý!” Ánh mắt của Kỳ Hinh ngập tràn sự xúc động, trái tim vốn loạn nhịp giờ tựa hồ như đã tìm được bến đỗ an toàn. Cha xứ gật đầu rồi đưa mắt nhìn Kỳ Hinh: “Cô Kỳ Hinh, cô có nguyện ý làm vợ của anh Tuyên Tử Dương, làm theo những lời dạy dỗ của Thánh kinh, cùng chung sống với anh ấy, trước mặt toàn thể mọi người kết làm vợ chồng, yêu thương anh ấy, an ủi anh ấy, tôn trọng anh ấy, bảo vệ anh ấy, yêu anh ấy như yêu chính bản thân mình, dù anh ấy ốm đau bệnh tật hay khỏe mạnh, giàu có hay nghèo đói thì vẫn thủy chung với anh ấy cho đến khi rời khỏi thế giới này không?” Kỳ Hinh đã nghe đến thuộc lòng lời thề này, cõi lòng lạnh giá hơi run lên. Cô hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn Tuyên Tử Dương đầy tình cảm, cũng kiên định lên tiếng: “Con…” - Cô ấy không đồng ý… – Một giọng nói lạnh lẽo đột nhiên vang lên trong nhà thờ, quả quyết ngắt câu nói của Kỳ Hinh. Kỳ Hinh trong bộ váy cưới đột nhiên run lên, giọng nói quen thuộc ấy như một loại tà mị đâm sâu vào cõi lòng khiến cô rất lo lắng. Khi quay đầu lại, cô liền nhìn thấy một khuôn mặt anh tuấn và lạnh lẽo mà cả đời này cô khó có thể quên được. Tuyên Tử Dương cũng quay đầu lại, khi anh ta đang nhíu chặt hàng lông mày nhìn vị khách không mời mà đến tự dưng xông vào phá đám hôn lễ của mình, anh ta liền trừng lớn hai mắt. Lăng Thiếu Đường mặc một chiếc áo sơ mi màu đen cao cấp phối hợp cùng quần dài càng làm tôn lên đôi chân thon dài đầy mạnh mẽ của mình, khuôn mặt anh lúc này đầy vẻ ngỗ ngược như không thể kìm chế được. Cùng là những người đàn ông anh tuấn, nhưng Tuyên Tử Dương thì dịu dàng như làn gió xuân, một người đàn ông toát ra vẻ chín chắn và trầm ổn trong khi Lăng Thiếu Đường lại là một người cực kì hấp dẫn, vẻ ngông cuồng và lạnh lẽo toát ra từ người anh khiến người khác phải run rẩy. Tuyên Tử Dương quay đầu nhìn thoáng qua sắc mặt tái nhợt của Kỳ Hinh rồi sải bước đến trước mặt Lăng Thiếu Đường, ngăn cản bước chân anh: “Anh Lăng, hôm nay là ngày kết hôn của tôi và Hinh Nhi, mong anh hãy tự trọng cho!” Bà Chúc Bích Doanh – mẹ của Kỳ Hinh và ông Kỳ Chấn Đông – bố của cô cũng đứng bật dậy nhìn Lăng Thiếu Đường đứng trong nhà thờ. Lăng Thiếu Đường hừ lạnh một tiếng, đôi mắt anh như đôi mắt của bậc quân vương nhìn lướt qua Tuyên Tử Dương, coi như anh ta không tồn tại rồi nhìn thẳng về phía Kỳ Hinh, giọng nói trầm thấp và lạnh lùng vang lên: “Hinh Nhi, lại đây…” - Không… – Kỳ Hinh nhìn thấy Lăng Thiếu Đường như nhìn thấy ma quỷ, cô không tự chủ được liền lùi về phía sau mấy bước – Anh Lăng, tôi với anh không có quan hệ gì cả, anh đi đi! - Vậy à? – Lăng Thiếu Đường lạnh lùng nói, sau đó anh hất cánh tay đang chặn đường mình của Tuyên Tử Dương ra, sải bước đi về phía trước, hung hăng siết chặt cằm của Kỳ Hinh, cúi người rồi nở nụ cười tà mị – Chúng ta không có quan hệ gì à? Em có muốn ngay bây giờ tôi kể cho cha mẹ và chồng tương lai của em nghe xem em đã ở trên giường lấy lòng tôi như thế nào không? - Lăng Thiếu Đường, anh quá đáng rồi đấy! – Tuyên Tử Dương cũng xông lên muốn kéo Kỳ Hinh về phía mình. - Cậu muốn Uy Dương lâm vào đường cùng à? – Giọng nói của Lăng Thiếu Đường càng thêm lạnh lẽo, anh hỏi một câu ngắn gọn. Tuyên Tử Dương như đã cảnh tỉnh, cả người anh ta run lên đến mức suýt nữa thì ngã xuống. Dường như anh ta có thể nghe ra mùi vị khát máu và tàn nhẫn trong giọng nói của Lăng Thiếu Đường. Đúng, anh ta không thể đấu cùng tập đoàn quốc tế Lăng thị, tạm thời không nói đến chuyện Lăng Thiếu Đường là đối tác hợp tác có uy danh nhất trong giới thương mại, chỉ cần Lăng Thiếu Đường lạnh lùng giở thủ đoạn khiến người khác chùn bước thì chuyện anh ta muốn thôn tính hay đẩy công ty Uy Dương vào bước đường cùng là chuyện quá dễ dàng. Kỳ Hinh nhìn Tuyên Tử Dương không thể lên tiếng trả lời, cả người cô như rơi vào một hố băng không cách nào thoát ra được. Lăng Thiếu Đường cười lạnh, giơ tay trái ra, đường trí tuệ hằn sâu cũng hiện ra khi anh mở lòng bàn tay: “Hinh Nhi, đi theo tôi!”. Giọng nói ấy như đang mê hoặc làm xao động trái tim Kỳ Hinh. - Tại sao? Tại sao anh không buông tha cho tôi! – Kỳ Hinh vô lực hỏi, cảm giác khó có thể hít thở ngày càng mãnh liệt khiến cô chỉ muốn ngất đi. - Rất đơn giản, cũng giống như lần trước em đã thề trước Chúa, trừ khi tôi chết, bằng không cả đời này em phải chung thủy với một mình tôi! – Lăng Thiếu Đường nhìn Kỳ Hinh, lạnh lùng gằn từng tiếng một. Kỳ Hinh hít sâu một hơi, khi nhìn vẻ mặt của Tuyên Tử Dương lúc này, cô đã biết kết cục của mình rồi! Cô biết Tuyên Tử Dương đã lựa chọn giữ lấy sự nghiệp của bản thân anh ta, vứt bỏ cô; còn cô thì nhất định cả đời này sẽ không thể thoát khỏi người đàn ông trước mặt. Đôi mắt vốn đầy tình cảm của cô lúc này được che kín bằng sự trống trải và cô tịch, đôi mắt đẹp như làn nước vội vàng nhìn cha mẹ và những người bạn tốt ở bên dưới, cô để mặc cho Lăng Thiếu Đường nắm chặt bàn tay phải đã sớm lạnh như băng của mình. - Đời này kiếp này em chỉ có thể làm người phụ nữ của Lăng Thiếu Đường tôi! – Lăng Thiếu Đường ghé sát người lại, chiếc mũi của anh như xuyên qua từng lọn tóc của Kỳ Hinh, giọng nói trầm thấp vang vọng bên tai cô. ******************************************* Giữa khu vực trung tâm thương mại phồn hoa nhất là một tòa nhà cao sừng sững, chiếm diện tích lớn nhất – đó chính là tập đoàn Lăng thị. Chính độ cao cả trăm tầng của tòa nhà đã khoe ra sự tôn quý và xa hoa của nó, dưới ánh mặt trời, tòa nhà ấy như toát lên nét lạnh lùng khúc xạ những tia nắng sáng rọi. Tập đoàn Lăng thị là một trong mười tập đoàn quốc tế về tài chính đứng đầu thế giới, cùng với Hoàng Phủ, Lãnh thị và Cung thị, cả bốn tập đoàn được gọi là “tứ đại tài phiệt”. Tập đoàn Lăng thị có các công ty con phân bổ ở khắp nơi trên thế giới, kinh doanh hơn mười loại ngành nghề, trong đó tiêu biểu nhất là tài chính, kinh doanh khách sạn cao cấp, thời trang và thông tin. Lúc này, trong văn phòng tổng giám đốc rộng lớn, hơi lạnh tỏa ra từ chiếc điều hòa dường như không thể so với vẻ mặt như đang kết một tầng sương giá của Lăng Thiếu Đường khiến người khác chỉ liếc mắt nhìn một cái cũng thấy không rét mà run. Cô thư ký chần chừ đứng trước cửa phòng tổng giám đốc, trên tay cầm tách cà phê cho tổng giám đốc và phó tổng giám đốc. Nhưng cô do dự không biết lúc đi vào có bị làm vật hi sinh hay không, tiếng hét vừa rồi của tổng giám đốc như muốn làm sập cả tòa cao ốc. Lăng Thiếu Nghị ngồi trước mặt Lăng Thiếu Đường, khuôn mặt khôi ngô có vẻ xám xịt, anh ta lớn tiếng chất vấn: “Anh cả, rốt cuộc là anh muốn làm gì? Kỳ Hinh với anh hoàn toàn không có quan hệ gì cả! Sao anh lại phá hỏng hôn lễ của cô ấy? Anh hãy buông tha cho cô ấy đi!” Bốp! Đôi mắt Lăng Thiếu Đường ngập tràn lửa giận, anh đập mạnh tay xuống bàn, bóng dáng cao lớn lập tức đứng bật dậy che khuất ánh mặt trời đang chiếu vào căn phòng qua cửa sổ. Ánh mắt đầy lửa giận của Lăng Thiếu Đường nhìn chằm chằm vào người em trai cùng cha khác mẹ trước mặt, hai mắt anh như tản ra làn khói mù mịt: “Cậu to gan thật đấy, dám cùng Kỳ Hinh lừa gạt tôi, hơn nữa còn lừa tôi những hai năm trời…” - Anh cả, tình hình lúc đó những ai có mắt đều thấy cả, sao anh lại dồn ép Kỳ Hinh? Chính anh đã suýt nữa hại chết cô ấy! – Lăng Thiếu Nghị không hề tỏ ra yếu thế, anh ta tức giận, bất bình chống đối. - Cho nên Kỳ Hinh mới đến cầu xin cậu, sau đó cậu liền ngụy tạo cái chết của Kỳ Hinh để lừa tôi có đúng không? – Lăng Thiếu Đường với khí thế khiếp người ép hỏi, sau khi biết sự thật, ý nghĩ đầu tiên của anh là phải tự tay bóp chết người em trai này. - Đúng! Em thừa nhận, bởi vì nếu lúc đó em không làm thế thì Kỳ Hinh sẽ chết thật! – Lăng Thiếu Nghị không hổ thẹn với lương tâm, lên tiếng trả lời. - Hừ… tôi thấy thì cách làm việc của cậu cực kì ấu trĩ! – Lăng Thiếu Đường nhìn Lăng Thiếu Nghị, nghiến răng nghiến lợi nói. - Ít nhất trước khi gặp anh, cô ấy luôn luôn vui vẻ! – Lăng Thiếu Nghị cũng đứng dậy nhìn thẳng vào mặt Lăng Thiếu Đường. Lăng Thiếu Đường đến trước mặt Lăng Thiếu Nghị rồi túm chặt lấy cổ áo em trai, giọng nói cực kì ngạo mạn vang lên: “Cậu cho rằng cả tôi và cậu sẽ bỏ qua cho Kỳ Hinh?” Lăng Thiếu Nghị trừng đôi mắt đầy vẻ khó tin, kinh hãi lên tiếng: “Rốt cuộc anh muốn làm gì với cô ấy?” - Cô ấy sinh ra là người của Lăng Thiếu Đường này thì chết cũng phải làm ma của Lăng Thiếu Đường này! – Lăng Thiếu Đường nói xong liền hất Lăng Thiếu Nghị ra, nụ cười lạnh lan tràn khắp khóe môi. Anh ngồi xuống chiếc ghế tổng giám đốc, chân phải thon dài nhàn nhã gác lên chân trái, thong thả cất giọng lạnh lùng: “Thằng đàn ông khác muốn nhúng chàm Kỳ Hinh thì đợi kiếp sau đi!” Lăng Thiếu Nghị hừ lạnh một tiếng: “Chẳng lẽ phải nhìn thấy Kỳ Hinh chết một lần nữa thì anh mới hài lòng?” Lăng Thiếu Đường quét ánh mắt lạnh lẽo và sắc bén về phía trước rồi lên tiếng: “Dù cô ấy có muốn chết thì tôi cũng sẽ đoạt cô ấy từ tay Diêm Vương trở về!” Lăng Thiếu Nghị hít sâu một hơi: “Nếu anh còn gây ra những chuyện làm hại Kỳ Hinh thì em nhất định sẽ không bỏ qua cho anh!”. Anh ta tuyên bố đầy kiên quyết. Lăng Thiếu Đường hừ lạnh một tiếng: “Anh cảnh cáo cậu, tốt nhất là đừng khiêu chiến tính nhẫn nại của anh! Nếu không cho dù có là em trai thì anh cũng sẽ không buông tha đâu!” Bầu không khí lạnh lẽo trong thoáng chốc như ngưng đọng trong phòng làm việc. Người thư ký đứng ngoài cửa toát mồ hôi lạnh. Kỳ Hinh? Không phải cô ấy đã chết từ hai năm trước rồi sao? *** Thanh Vận Viên, biệt thự của Lăng gia tọa lạc ở khu vực trung tâm của những ngôi biệt thự đắt tiền. Sau khi bị Lăng Thiếu Đường kiên quyết lôi về đây, Kỳ Hinh ngơ ngác nhìn từng khóm hoa bỉ ngạn* trong vườn, từng khóm hoa tươi đẹp vẫn còn đọng nước. Đây vốn là một nơi tao nhã nhất trong Thanh Vận Viên, trước kia cô còn đặt cho nơi này một cái tên rất đẹp – Mỹ Ấp. - Thiếu phu nhân… – Người quản gia tên Phùng nơm nớp lo sợ gọi Kỳ Hinh đang ngẩn người. Hôm nay khi bà nhìn thấy cậu cả nổi giận đùng đùng dẫn phu nhân về Thanh Vận Viên, bà giật nảy mình, không phải thiếu phu nhân đã mất rồi sao? Chẳng lẽ bà hoa mắt rồi ư? Giữa trưa cũng là lúc Thanh Vận Viên toát lên vẻ thanh nhã nhất, từng cơn gió nhè nhẹ thổi lướt qua bụi hoa, cơn gió thổi qua khiến khắp nơi vương vấn hương hoa dìu dịu. Kỳ Hinh lẳng lặng đứng trong vườn hoa, bóng hình xinh đẹp của người con gái đứng giữa những khóm hoa bỉ ngạn càng tạo ra cảm giác vừa đẹp nhưng cũng rất thê lương. Hoa bỉ ngạn được coi là loài hoa ngăn cách giữa sinh và tử, loài hoa có màu đỏ tươi như màu máu phủ kín con đường đi xuống địa ngục, sinh ra đẹp đẽ như đóa hoa mới bung nở, khi chết đi cũng tĩnh lặng và thanh thản. Cô nhẹ nhàng chạm vào từng đóa hoa, sự tiếp xúc giữa đầu ngón tay với những khóm hoa như chạm đến thứ tình cảm được chôn giấu ở nơi sâu nhất trong lòng cô. Đúng như truyền thuyết của hoa bỉ ngạn, hương hoa có thể khơi gợi những ký ức đau buồn nhất. Dòng hồi ức của cô bắt đầu chậm rãi phiêu tán dưới hương hoa nhè nhẹ… Hồi ức quay về thời điểm hai năm trước… phiêu về những ngày cô còn ở cùng Lăng Thiếu Đường. Lúc đó trong vườn ngập tràn sắc xanh của lá hoa bỉ ngạn, nhưng rồi lá cũng héo khô, chẳng phải cũng giống như cuộc hôn nhân của cô với Lăng Thiếu Đường lúc đó hay sao… -------- * Hoa bỉ ngạn có ý nghĩa là “phân ly, đau khổ, không may mắn, vẻ đẹp của cái chết”, nhưng nhiều người hiểu ý nghĩa hoa là “hồi ức đau thương” . Tương truyền loài hoa này nở nơi hoàng tuyền. Hoa có màu đỏ rực rỡ như máu, phủ đầy trên con đường thông đến địa ngục. Theo truyền thuyết hương hoa có ma lực, có thể gọi về kí ức lúc còn sống của người chết. Khi linh hồn đi qua vong xuyên, liền quên hết tất cả những gì khi còn sống, tất cả mọi thứ đều lưu lại nơi bỉ ngạn, bước theo sự chỉ dẫn của loài hoa này mà hướng đến địa ngục của u linh. Lúc Bỉ Ngạn hoa nở thì không thấy lá, khi có lá thì không thấy hoa, hoa là không bao giờ gặp gỡ, đời đời dở lỡ. Bởi vậy mấy có cách nói: ” Bỉ Ngạn hoa nở nơi Bỉ Ngạn, chỉ thấy hoa, không thấy lá”. Nhớ nhau thương nhau nhưng vĩnh viễn mất nhau, cứ như thế luân hồi và hoa lá không bao giờ nhìn thấy nhau, cũng có ý nghĩa là mối tình đau thương vĩnh viễn không thể gặp gỡ. ... Mời các bạn đón đọc Vợ Yêu Xinh Đẹp Của Tổng Giám Đốc Tàn Ác của tác giả Ân Tầm.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Có Lẽ Là Yêu - Lý Lý Tường
Ngay từ đầu có lẽ là gặp dịp thì chơi, Nhưng là theo dây dưa không ngừng xâm nhập, Bất luận là không cam lòng cũng hoặc khinh thường, Chân chân giả giả mơ hồ tầm mắt. Hỏi thế gian tình là gì, Này trải qua quá hỉ nộ ái ố, Ước chừng là yêu . *** Vệ Khanh về đến nhà, thấy nhà cửa ầm ĩ, trong phòng khách bừa bộn, quần áo, túi bóng chất đống trên sofa, giầy mỗi chiếc một nơi, linh tinh rải rác khắp nơi, đồ chơi vất lung tung, không có người quản lý… Vội đẩy cửa bước vào, thấy vợ đang ngồi trên thảm thu dọn quần áo, bên cạnh là một túi du lịch cỡ lớn. Con trai thì im lặng không giống như thường ngày, lúc này ăn mặc chỉnh tề, ngoan ngoãn ngồi trên giường, cầm sách, lật từng tờ một, ngẩng đầu nhìn thấy hắn, cũng không ồn ào đòi ôm giống ngày thường, nhìn trộm mẹ nhóc một cái, lại ngoan ngoãn cúi đầu đọc sách. Không khí vô cùng nặng nề, hắn lắp bắp kinh hãi, nói: “Chu Dạ, em đang làm gì thế?” Cô ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn hắn một cái, đi tới trước tủ quần áo, cầm toàn bộ áo trên giá xuống, lại mở thêm một cửa tủ nữa, lấy toàn bộ quần áo của Vệ Chu xuống. Vệ Khanh hoảng hốt, giữ cô lại: “ thế…” Chu Dạ không để ý tới hắn, cố ý kéo một cái vali nhỏ xuống đất, “rầm” một cái, trầm đục, đinh tai nhức óc. Rõ ràng là, tâm tình cô lúc này vô cùng khó chịu, tốt nhất không nên chọc giận cô. Vì thế hắn quay lại ôm con, nói: “Tiểu Chu Chu ngoan, nói cho cha biết, mẹ con làm sao thế?” Vệ Chu ngồi trên đùi hắn, yếu ớt nói: “Mẹ nói cha hư, muốn dẫn cục cưng về nhà.” Vệ Khanh ngẩn người, quay đầu hỏi: “Về nhà? Em muốn về đâu?” Chu Dạ đóng sầm cái vali thật mạnh, hung hăng nói: “Về Thượng Lâm!” Hắn vội đứng dậy, ôm vai cô, cợt nhả nói: “Về Thượng Lâm làm gì chứ?” Chu Dạ liếc hắn một cái, dùng sức đẩy hắn ra, bảo con: “Cục cưng đi xuống dưới kéo mẹ đi cùng.” Quả nhiên Vệ Chu chậm rãi bò xuống giường, không nói một tiếng, kéo ống quần cô. ... Mời các bạn đón đọc Có Lẽ Là Yêu của tác giả Lý Lý Tường.
Bánh Xe Định Mệnh - Nhiễu Lương Tam Nhật
"Chỉ những người đàn ông hẹp hòi có khuynh hướng hoang tưởng mới không dám để người khác thưởng thức vẻ đẹp người phụ nữ của mình." Nữ chính Khổng Lập Thanh đã trải qua một tuổi thơ dữ dội. Cuộc sống thiếu thốn về cả vật chất và tinh thần, đè nén bởi những lời mạt sát, những trận đòn roi đã tạo lên một Khổng Lập Thanh yếu đuối, thu mình và tự ti. Cho đến khi cô gặp người đàn ông tên Chu Diệp Chương. Ở thế giới bên ngoài cô không có bạn bè, thứ người ta gọi là "bạn bè" đó lại luôn ức hiếp, phỉ báng, bắt nạt, khiến cô càng thêm sợ hãi thế giới xung quanh mình. Khổng Lập Thanh ít nói, rụt rè, đi đường luôn khom lưng cúi đầu, sợ hãi đám đông và dường như trốn tránh trong thế giới của mình nhiều nhất có thể. Khi cô trưởng thành, ba cô bị dính vào một vụ bê bối phải vào tù, trước khi vào ông ta giao lại cho cô đứa con riêng của mình và bồ, bắt cô phải nuôi dưỡng. Đứa trẻ vài tuổi đó tên Khổng Vạn Tường, cô nhận nó làm con của mình. Kể từ đó, thế giới của cô chỉ có bản thân và đứa bé. Những tưởng cuộc sống cứ mãi như vậy, nếu như không có cuộc chạm trán giữa cô và nam chính, Chu Diệp Chương trong một lần anh bị thương, cần có người giúp đỡ, và người không may đó, chính là cô. Câu chuyện của hai người bắt đầu từ đó... Trải qua những nghi ngờ, lo toan, cuối cùng hạnh phúc xứng đáng sẽ đến với những người không ngừng yêu thương và kiên trì chờ đợi! *** Thời gian trôi rất nhanh, bây giờ đã là đầu tháng Sáu, Khổng Lập Thanh chọn một ngày nắng nhẹ, dậy sớm, sau khi tiễn Chu Diệp Chương đi làm, cô quay về phòng chỉnh trang cẩn thận, sau đó đi đến chỗ Chu lão phu nhân. Bước sang tháng Sáu, thời tiết ở Hồng Kông rất nóng, chín mười giờ sáng là lúc nhiệt độ bắt đầu tăng cao, không khí ẩm ướt. Khổng Lập Thanh vẫn chưa thích nghi được với thời tiết nóng ẩm ở đây, cô đã quen sống nhiều năm ở thành phố B lúc nào cũng khô ráo, bốn mùa rõ ràng, nhưng thời tiết chỉ là một phần của hoàn cảnh sống, cơ thể con người luôn có cơ chế tự điều chỉnh, thích nghi chỉ còn là vấn đề sớm muộn. Khổng Lập Thanh cho rằng hôm nay cô có thể tự mình đi đến chỗ Chu lão phu nhân chứng tỏ khả năng thích ứng của cô đã tiến bộ thêm một bậc, từ rất xa Khổng Lập Thanh đã nhìn thấy Khổng Vạn Tường. Như lần trước cô đến, dưới gốc cây vẫn là chiếc ô che nắng bên dưới bày bộ bàn ghế hóng mát, chỉ khác là hôm nay người ngồi hóng mát ở đó không phải người lần trước. Đặt chân lên thảm cỏ, Khổng Lập Thanh cảm thấy nội tâm yên tĩnh, cô không có nhiều khí thế nhưng lại thừa bình tâm, nơi đây phong cảnh rất đẹp, sắc xanh tràn ngập nơi nơi, ánh nắng rực rỡ nhưng không chói chang, không khí mát dịu chứ không oi ả, quả là một nơi dễ chịu. Chầm chậm bước đến chỗ ghế hóng mát đó, Khổng Lập Thanh dường như cảm thấy trong lòng cô cũng có cơn gió mát lành nhẹ nhàng mơn man, đợi đến khi toàn cảnh lọt vào mắt, lòng cô càng yên ả thêm mấy phần. ... Mời các bạn đón đọc Bánh Xe Định Mệnh của tác giả Nhiễu Lương Tam Nhật.
Bản Sắc Thục Nữ - Tiên Chanh
Là "thục nữ" đâu có nghĩa bạn phải thật yểu điệu, dịu dàng. Đôi khi: Một Trương Tĩnh Chi nhí nhảnh, ngây thơ lại có phần ngốc nghếch đáng yêu. Một Tiêu Tiêu thông minh, xinh đẹp, với lối sống hiện đại, phóng khoáng và có chút buông thả. Một Sở Dương mạnh mẽ, bản tính như một trang nam tử ... lại chính là những "thục nữ" tạo nên "bản sắc" đa màu của cuộc sống! *** Biết bao nhiêu "thục nữ" trên thế giới này, mỗi người là mỗi màu mỗi vẻ, mỗi người là một chấm điểm trên một bức tranh to lớn, họ làm nên "bản sắc" đa màu của cuộc sống... Tình yêu tồn tại trong Bản Sắc Thục Nữ rất sắc nét: “Cuộc đời của con người vốn chẳng lấy gì làm dài, một phần ba dành để ngủ, một phần ba cho công việc, rồi thêm vào đó là những ngày sống mơ hồ, khó khăn lắm mới xác định rõ những mong muốn trong lòng, thì việc gì lại để cho tình yêu trôi đi mất trong khoảng thời gian quý báu còn lại?’ *** Hôn lễ của Trương Tĩnh Chi được định vào mùa thu tháng Mười, lúc sắp cử hành phải đặt nhà hàng trước nửa năm, nhưng đó cũng không phải là phương án tốt nhất, hay nhất là đặt trước một năm, nếu không các cô trực điện thoại sẽ dùng một giọng nói vô cùng lịch sự vô cùng dịu dàng nói với bạn: "Xin lỗi, sảnh số X đã được đặt... đúng... cô phải đặt trước..." Trương Tĩnh Chi gác máy rồi chỉ muốn chửi "cứt"! Nhủ thầm tôi đây đã đặt trước cả nửa năm rồi, cô còn muốn tôi đặt trước thế nào nữa? Tôi đặt trước ba năm, nhưng ba năm trước tôi còn chưa quen cái tên Uông Dụ Hàm này mà! Có điều, chuyện này vẫn chưa phải là phiền phức nhất, mà đó chính là chọn phù dâu, chuyện này quả thực khiến đầu của Trương Tĩnh Chi cũng muốn to ra. Bởi vì Tiêu Tiêu chưa kết hôn, quan hệ giữa hai người lại khắng khít như thế, phù dâu chắc chắn phải là Tiêu Tiêu mới đúng, hơn nữa Tiêu Tiêu cũng biểu lộ quyết tâm từ lâu rồi, nhưng mới nói ra đã bị Trương Tĩnh Chi gạt phắt đi. Lý do của Tĩnh Chi là: Tớ tìm phù dâu như cậu, vậy khách khứa người ta ngắm tớ hay là ngắm cậu đây? ... Mời các bạn đón đọc Bản Sắc Thục Nữ của tác giả Tiên Chanh.
Trách Em Thật Quá Xinh - Vị Tái
Mạc Hướng Vãn chưa bao giờ nghĩ rằng cái giá phải trả cho những bồng bột thời trẻ lại là trách nhiệm và cảm giác tội lỗi đeo bám suốt cuộc đời. Phi Phi, đứa bé ra đời ngoài ý muốn sau tình một đêm hôm ấy như một thiên thần nhỏ được phái xuống cứu rỗi linh hồn cô sau quãng thời gian sa đọa, ủng hộ cô khi mọi người thân đều đã quay lưng, ở bên cô trong những tháng ngày trên thành phố cô đơn, không người quan tâm. Khi cuộc sống đầy những biến động đã bình yên trở lại, khi cô nhận công việc quản lý hấp dẫn trong giới giải trí và đủ khả năng làm một bà mẹ đơn thân cũng là lúc cha đứa bé đột nhiên xuất hiện... Cô và anh đáng lẽ không nên có bất cứ quan hệ gì với nhau hết. Nếu như nói hồi đó đã làm sai thì điểm sai duy nhất chính là người đó lại là anh. *** "Trách em thật quá xinh là một câu chuyện giản dị và ấm áp. Những mâu thuẫn và đấu tranh trong công việc, sự kiên trì, âm thầm, lặng lẽ như mạch nước ngầm róc rách chảy và sự điên đảo, mê loạn cố chấp vì tình yêu của các nhân vật nam nữ trong câu chuyện làm tôi luôn có cảm giác như đã chạm được vào nơi sâu kín nhất của tâm hồn con người." (Thư Nghi - Tác giả cuốn "Từng có một người, yêu em hơn cả mạng sống") "Nếu bạn có may mắn đọc hết câu chuyện này chắc chắn bạn sẽ cảm động và thấy được khích lệ như tôi. Ai có thể nói ở nơi sâu kín nhất trong tâm hồn mình không có một Mạc Hướng Vãn? Sự bồng bột của tuổi trẻ, những trải nghiệm cuộc sống sau khi trưởng thành, đã nhìn thấu bản chất của giới giải trí, bản thân cũng đã trải qua biết bao phong ba bão táp, nhưng cuối cùng vẫn giữ được một tâm hồn chân thật." (Giản Ám - Top những tác giả văn học mạng Trung Quốc) *** Vào ngày Mạc Bắc nhận được thiệp cưới của Phương Trúc, Mạc Phi đang nằm trên chiếc giường của bố mẹ đọc truyện tranh. Anh liền hỏi Mạc Phi: “Con có muốn đi uống rượu hỷ với bố không?” Mạc Phi liền hỏi: “Vậy mẹ có đi cùng không ạ?” “Mẹ con còn phải đi làm.” Anh làm sao có thể đưa mẹ của Mạc Phi đi cùng được? Trong hôn lễ đó sẽ có đối tượng anh đã xem mặt trước đó, cho Hướng Vãn đi hoàn toàn không tiện chút nào. Anh thầm nghĩ vậy. Khi đến lễ đường tổ chức hôn lễ của Phương Trúc, anh giới thiệu Mạc Phi cho tân nương tử và phù dâu: “Đây là con trai của anh.” Mạc Phi ngoan ngoãn khoanh tay chào và gọi người đó là dì. Phương Trúc tỏ ra vô cùng kinh ngạc, còn Dương Tiểu Quang thì ngỡ ngàng tới mức đứng ngây người ngay tại chỗ một hồi lâu rồi mới lên tiếng: “Này Mạc Bắc, có phải đầu óc anh có vấn đề gì không? Anh có con trai lớn từng này rồi mà trước đây còn đi xem mặt với em?” Phan Dĩ Luân liền đẩy tay cô một cái, ra hiệu rằng nên đặt hôn lễ lên hàng đầu. Thế nhưng, Dương Tiểu Quang chẳng thể trấn tĩnh lại được, quay sang nói với Phan Dĩ Luân: “Liệu có nhầm không đấy? Suýt chút nữa thì em đã làm mẹ kế của người ta rồi.” ... Mời các bạn đón đọc Trách Em Thật Quá Xinh của tác giả Vị Tái.