Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Bức Tranh Chết Chóc

Chuyện kể rằng 1 người họa sỹ ở Pakistan bị vợ phát hiện ngoại tình, bà ta quá buồn bã và tự tử. Sau khi vợ chết, ông ta vô cùng hối hận và ngày nào cũng ngồi vẽ hình bà ta trong phòng một mình. Sau hơn 1 tháng tự giam mình trong phòng, cuối cùng ông ta cũng đã hoàn thành xong bức tranh người vợ của mình, đồng thời lúc đó ông cũng ra đi mãi mãi vì kiệt sức... Bức tranh người vợ của ông ta mang một vẻ đẹp huyền bí, huyền bí nhất chính là đôi mắt bà ta, nó như long long ánh lệ, thể hiện một nỗi buồn sầu thảm của cuộc tình đau khổ giữa 2 vợ chồng. Ánh mắt ấy chính là ánh mắt của vợ người họa sỹ khi bắt gặp chồng mình ngoại tình. Chính sự kỳ bí đó, bức tranh đã được 1 người phụ nữ giàu có mua về. Bà ta rất thích bức tranh, luôn ngắm nhìn nó. Bỗng 1 ngày kia người ta thấy bà ta la hét kinh khủng, đập phá đồ đạc trong nhà và hét lên: "Bà ta đã về rồi, bà ta đã về rồi..."... Ngay sau đó, người ta đã đưa bà vào nhà thương điên. 1 ngày sau thì bà ta chết. Và rồi bức tranh tiếp tục được lưu truyền qua nhiều người: 1 họa sỹ , 1 người thợ may, 1 tỷ phú, 1 nhân viên lập trình,... và tất cả họ đều có tình trạng chung như người đầu tiên, đó là đều phát cuồng sau khi xem tranh và chỉ sau đó vài ngày là chết. Kể từ đó bức tranh đã được người ta vứt đi một nơi nào đó không biết đến. Cách đây 5 năm, khi xuất hiện trên mạng internet, bức tranh đã làm hơn 2.000 người chết mà trên desktop, trong tay có hình bức tranh này. Thế rồi, cơ quan bảo Nhưng thời gian gần đây, bức tranh ấy lại xuất hiện trên mạng và tình trạng trên lại diễn ra. Bức tranh này sau khi xuất hiện đã cướp đi mất hơn 999 bloggers chỉ sau 1 tháng... *** Truyện Kinh Dị Chọn Lọc:  Hồn Ma Báo Mộng Nghiệp Chướng Sợi Dây Thừng Người Chết Người Đàn Bà Của Bóng Đêm Bến Đò Biệt Ly Vết Xăm Ma Ma Tình Một Xác Hai Hồn Linh Hồn Trong Ngọn Nến Trò Chơi Ma Quái Tình Người Kiếp Rắn Trở Về Từ Kiếp Sói Chuyến Xe Cuối Cùng Đồng Xu Nhuốm Máu Bức Tranh Chết Chóc Chiếc Áo Khoác Trên Mộ Tiếng Khóc Trên Mộ Gốc Cây Mặt Quỷ Bóng Người Trên Biển Vắng ... *** Bức Tranh Chết Chóc Nhà Ông Thạnh ở ngay mặt tiền của đường phố lớn căn nhà sáu tầng lầu, sang trọng, đầy đủ tiện nghi. Bên dưới mặt tiền, lầu trệt, ông kinh doanh tranh ảnh, đèn quảng cáo... Còn lầu thượng, ông trồng hoa kiểng, nuôi chim và một bể cá cảnh... Ông là một đại gia của làng trang trí nội thất. Ông Thanh tuổi dần. Vì vậy, những người đối tác với ông, đều có vẻ lép vế. Họ thần phục ông. Tính khí người tuổi dần rất dữ dội. Vợ ông, bà Thìn, lại tuổi con heo. Người xưa nói: Dần Thân Tị Hợi tứ hành xung. Tuổi hai người xung khắc, nhưng không hiểu sao lại ăn nên làm ra. Bà Thìn lớn hơn ông Thạnh mấy tuổi rất đẹp gái. Họ có với nhau hai đứa con Bà Thìn rất sợ ông Thạnh. Phải dùng từ “sợ như sợ cọp” mới đúng... Mà ông Thạnh khéo dạy vợ. Ông nói gì bà cũng nghe răm rắp. Thậm chí khi bà Thìn có lỗi, còn bị ông phạt quì suốt đêm ngay chỗ giường ngủ. Chuyện này, người làm công trong nhà ông bà đều biết. Nói tóm lại ông Thạnh gia trưởng, độc đoán trong căn nhà sang trọng, ai cũng phải phục tùng ông... Vợ ông, khi ông gọi, hoặc sai bảo điều gì, rất mực lễ phép thưa gửi, và không bao giờ đám ngẩng mặt đối diện với chồng. Ông Thạnh có ba người bạn thân, cũng là dân làm ăn cả. Nhưng cả ba ông đều rất sợ vợ. Thế mới lạ. Ba người bạn đó là Đức, Hiển, Thuận. Một hôm, họ tụ tập ở nhà ông Thạnh, mừng vừa trúng một hợp đồng lớn. Rượu khui tràn ly Ông Thạnh ngồi cạnh vợ, hể hả: - Ở đời người xưa nói: Tề gia trị quốc, bình thiên hạ, còn tôi không có tài đó, tôi chỉ có tài dạy vợ, và làm ăn... Nhờ đó mới giàu có như hôm nay… Ông Đức tấm tắc: - Bác giỏi thật đấy. Còn tôi làm ăn được, có tiền, vậy mà bị sợ vợ, có khổ không cơ chứ? Ông Hiển xen vô: - Vợ mình, mình sợ, chứ có sợ vợ hàng xóm đâu? Ai không sợ vợ, thì đâu nên người… Ông Thuận tần ngần: - Nhưng mà sợ quá, như tôi cũng hỏng. Mà mình lại có thú sợ vợ mới chết chứ … Ông Thạnh cười mỉa: - Tại các ông không biết cách đó thôi. Để bây giờ cọp đủ lông cánh làm sao mà dạy? Măng không uốn, lấy gì uốn tre... Ông Thuận hỏi: - Thế bác làm cách gì mà giỏi thế, chỉ bí quyết cho em với? Ông Thạnh hể hả: - Đơn giản thôi, dạy con từ thuở còn thơ, dạy vợ từ thuở bơ vơ mới về... Vợ tôi, tôi nói cái gì cũng phải nghe răm rắp... Có phải vậy không em? Bà Thìn cúi mặt lí nhí: - Dạ, anh nói đúng. Vì anh là chồng, còn em là vợ vợ phải phục tùng chồng tuyệt đối... Ba người bạn tròn mắt, ông Thạnh tiếp: - Em đọc lời giáo huấn của Khổng Tử mà anh vẫn dạy em hàng ngày xem nào? Bà Thì run rẩy: - Dạ đó là câu: Tại gia tòng phu Xuất giá tòng phu Phu tử tòng tử Ông Thạnh gật gù: - Đó là tam tòng, thế còn tứ đức thì sao? Bà Thìn rưng rưng: - Dạ, tứ đức của người phụ nữ là công, dung, ngôn, hạnh ạ… Ông Thạnh vui vẻ: - Các chị đã thấy vợ tôi thanh minh trả lời chưa? Vợ là phải như vậy chứ, nếu không vợ là cọp cái, nó ăn thịt mình khi nào không biết. Nhắc đến chữ “cọp” bạn bè ông thạch la lên: - Hèn chi bác tuổi cọp là phải, mà bác thạch kiếm đâu ra bức tranh cọp to quá vậy, đẹp quá vậy? Ông Thạch phấn khởi: - Nó không phải là bức tranh cọp đơn thuần, mà nguyên cả xác cọp, được lồng trong khung kính… Giá trị của nó thì vô giá. Nhìn vào y như cọp đang ở trong khu rừng… Bộ tranh này tôi mua từ Đài Loan về. Ông Hiển gặt gù: - Đẹp quá, oai vệ quá, cọp chết để da, người ta chết để tiếng, cọp chết rồi mà làm các con vật khác nhìn thấy còn khiếp vía… Ông Đức trầm trồ: - Tuổi ông tuổi cọp, treo bức tranh này là hợp quá rồi. Ông Thạnh hể hả: - Bức tranh này không chỉ có trang trí đơn thuần, nó như vật thần tài. Từ ngày có bức tranh này, nhà tôi ăn nên làm ra thấy rõ. Thần cọp hộ mệnh cho tôi đó. Ông Thuận cười: - Hèn chi mà vợ ông sợ ong như cọp.. Còn chúng tôi cầm tinh con heo, con gà, cũng chỉ sợ vợ mà thôi.. A, này tôi có quen một tay thầy bói hay lắm, ăn nhậu xong, ta đi coi cho vui… Mọi người cùng ồ lên vui vẻ… Ông Thạch nói với vợ: - Em ở nhà phụ dọn dẹp giúp anh nhé. Lâu lâu, anh muốn thử xem vận mạng thế nào? Bà thìn chỉ biết ngoan ngoãn gật đầu… Ông Thuận dẫn ba người dạn đến một ngôi nhà chùa nhỏ, ở đó có một ông thầy bói mù, sau khi coi quẽ cho ba người là ông Thuận, Đức, Hiền…tất cả đều tốt đẹp, đến lượt ông Thạch, thầy bói ngạc nhiên: - Số ông là tốt lắm, giàu có, cai quản gia đình đâu ra đó. Nhưng mạng ông là mạng cọp. Sớm muộn gì cũng bị cọp vồ. Ông Thạch cười khùng khục: - Tôi mạng cọp, cọp phải bảo vệ em chứ? Sao lại vồ được, khoản này thầy bói sai rồi. Thầy nói nghiêm nghị: - Thiên cơ bất khả lộ, tôi chỉ biết đến thế mà thôi. Tin hay không tuỳ ông. Ba người ra về ông Thạch nhếch mép: - Đúng là thầy bói nói láo ăn tiền. Nhà mình ở thành phố, mà ông ta bảo mình bị cọp vồ, thật không thể tin được. Ông Thuận thanh minh: - Xưa nay, ông ấy ít khi đoán sai lắm... ở thành phố cũng có cọp vậy? Ông Thạnh nói: - Cọp ư? ở đâu? Ông chỉ cho tôi xem nào? Ông Thuận cười: - Thì ở sở thú chứ ở đâu.. Mà nữa, dạo này thú nuôi cọp đang phổ biến đó nghe.. Ông nên cẩn thận. Lần trước, có tay đến coi bói, ông ta bị thầy bói phán câu xanh rờn: số ông chết vì sông nước. Ông kia cười to: Tôi ở phố, làm gì mà chết vì sông nước.. Thế mà cuối cùng chết thật. Ông ta uống rượu say, về nhà nóng quá, xả vòi nước vào hồ tắm. Rồi chết ngạt trong đó. Ai nghe cũng kinh hoàng. Ông Thạnh gạt đi: - Thôi, bỏ chuyện đó, nghe chi tổ nhức đầu. Tiền buộc dải yếm bo bo, đeo cho thầy bói đâu lo vào mình... Tôi về đây, mệt quá rồi... Ba người chia tay nhau. Ai về nhà nấy. Người vẫn còn chếnh choáng vì men rượu. ° °     ° Ông Thạnh về nhà, nằm lăn ra ngủ. Bà Thìn đấm bóp cho chồng, tự nhiên lòng bà bùi ngùi. Bà biết ông Thạnh yêu bà, cưng chiều bà, nhưng ông đối xử với bà như một nô tì nhiều hơn là người vợ. Trưa nay để thể hiện quyền uy của mình với vợ, ông đã làm bà xấu hổ. Nhưng vì sợ ông, bà phải phục tùng. Mà bà Thìn sợ ông Thạnh thật. Rất sợ là khác. Mỗi lần nhìn ánh mắt lạnh lùng của chồng, là bà lại co rúm người lại. Người ta bảo bà cầm tinh con heo, còn chồng bà cầm tinh con cọp, Mà con cọp thì ăn con heo. Hồi xưa, khi còn yêu nhau, chưa nên vợ nên chồng, ông Thạnh đã bộc lộ bản tính gia trưởng, bắt bà phải luôn phục tùng ý nguyện của ông ấy. Và khi cãi nhau gì đó bao giờ bà cũng phải là người làm lành trước. Bản tính nhu nhược khiến bà nể sợ ông từ đấy... Khi nên vợ, nên chồng rồi, ông Thạnh đối với bà lại càng khắc nghiệt... Bà luôn khép nép, e dè trước ông. Nhiều lúc bà tự trách mình yếu đuối... Mà quả thật bà quá yếu đuối sống lệ thuộc vào ông. Về khoản làm ăn kinh doanh, ông Thạnh quả là tay giỏi giang. Từ tay trắng, ông tạo nên sự nghiệp. Bà Thìn không phải lo lắng gì về chuyện ăn uống, quần áo, đồ trang sức. Bề ngoài, ai nhìn vào cũng khen bà sung sướng, có chồng giỏi giang. Mà họ đâu biết nỗi khổ tâm của bà... Ông coi vợ như một đồ trang sức, hay đúng hơn là một nô tì. Phải công tâm mà nói, ông Thạnh chỉ mê làm ăn. Chuyện ngoại tình là không bao giờ có. Dù ông đẹp trai, nói năng lịch lãm, khéo ngoại giao. Tất nhiên là với người ngoài... Ông Thạnh có một thú vui kỳ cục, mỗi lần nghĩ đến, là bà Thìn lại đỏ mặt thẹn thùng. Dù bà đã là vợ của ông mười năm nay... Đó là ông thích lột trần truồng vợ ra, ngắm nghía, xăm xoi cơ thể của bà Thìn, hầu như ngày nào cũng vậy. Có lúc ông bắt bà quì xuống, loã lồ, úp hai tay sau gáy, y như bà đã phạm tội gì vậy... Bà thắc mắc: - Anh Thạnh, em đâu có lỗi gì với anh mà anh bắt em phải làm như vậy? Em là vợ của anh kia mà, chứ đâu phải là nô tì. Ông Thạnh hôn vợ âu yếm: - Thì anh thích như vậy, em cứ chiều anh đi. Đàn ông thú nhất là ngắm vợ mình, em không muốn vậy sao? Bà Thìn thẹn thùng: - Dĩ nhiên là em thích rồi, đã mười lăm năm nay, làm vợ anh, anh có bỏ sót ngày nào đâu... Thế anh không chán à? Ông Thạnh thích thú: - Vợ anh là báu vật của trời cho anh, làm sao mà chán được. Anh yêu em mà. Bà Thìn thở dài: - Nhiều lúc, em cứ nghĩ anh là con cọp dữ dằng giày vò con heo nhỏ. Nhưng mà em phải chấp nhận thôi. Vì em là vợ của anh, anh có toàn quyền với em... Ông Thạnh vui vẻ. - Em ngoan lắm, Thế mới là vợ hiền chứ. Bổn phận của em là hầu hạ chăm sóc chồng, em không phải lo lắng bất cứ điều gì cả... Và sau các cuộc nói chuyện, là những màn âu yếm cực kỳ nồng thắm, mà ông Thạnh dành cho bà Thìn. Ông Thạnh cựa quậy, chợt kêu rú lên: - Cứu, cứu tôi với. Cọp cọp nó vồ tôi … Mặt ông lộ vẻ hốt hoảng, mắt lờ đờ, bà Thìn lay chồng: - Anh Thạnh, anh làm sao vậy? Chắc tại say rượu quá mà. Ông Thạnh mở choàng mắt, mồ hôi vã ra như tầm... Ông thấy vợ bên cạnh, bình tĩnh trở lại... Bà Thìn lo lắng: - Có chuyện gì thế anh? Anh thất thần thế kia? Ông Thạnh lắp bắp: - Anh mơ một giấc mơ khủng khiếp quá, nghĩ lại còn toát cả mồ hôi. Bà Thìn hỏi: - Anh là người có thần kinh thép, ai cũng sợ anh, nhất là em, sao lại sợ giấc mơ nhỉ? Ông Thạnh thẩn thờ: - Em chưa biết đó thôi. Anh thấy anh lạc vào một khu rừng rậm, lối đi lại chằng chịt cây cối, anh đang loay hoay tìm đường đi ra, bất chợt có tiếng cọp gầm. Anh quay lại, muốn đứng tim vì sợ: một con cọp to tướng, mắt nhìn anh trừng trừng. Con cọp nói tiếng người. - Ông bạn, hôm nay ông sẽ là món đồ ăn ngon cho tôi. Tôi đói đã lâu lắm rồi... Anh rùng mình: - Trời ơi, con cọp nói được tiếng người. Ngươi là ma cọp hay sao? Con cọp gầm lên ghê sợ, nó xông vào, vồ lấy anh, anh cuống cuồng chạy trốn. Nhưng không kịp phút chốc thấy đầu mình bị đứt lìa, xác nằm chình ình ra một chỗ, con cọp nhai đầu anh ngấu nghiến... Lát sau, có con chó đen, nó kéo anh vào một góc ăn nốt phần thân còn lại... Mơ đến đó, anh bàng hoàng tĩnh dậy. Thật không hiểu ra sao nữa...'' Bà Thìn ngó chồng đăm đăm, nhìn ông Thạnh sao thấy tội nghiệp quá, còn đâu oai khí cửa một người chồng hùng dũng trong mắt bà.. Bà an ủi. - Ối dào, hơi đâu mà tin ở giấc mơ hả anh? Mạng anh là mạng cọp, nó phải phù hộ cho anh chứ? Ông Thạnh thở dài: - Biết là như vậy, nhưng hôm nay, anh tình cờ theo ông Thuận đi coi bói, lão thầy bói phán anh bị cọp vồ, thế có khiếp không cơ chứ? Bà Thìn cười rổn rảng: - Đúng là lão thầy bói đó nói bậy quá di, ở thành phố làm gì có cọp... Mà ở sở thú cọp người ta nhốt chặt mấy lớp chuồng, có gì sợ nữa.. Anh à, mai con nó đòi đi sở thú chơi, anh cho em và con đi nhé... Ông Thạnh rùng mình: - Nhỡ gặp con cọp sổng chuồng thì sao? Thôi em ạ ta ra biển tắm vui hơn... Bà Thìn thở dài: - Sao mà chồng em lại nhát thế? Tự nhiên đi sợ những thứ vớ vẩn. Nếu anh sợ, thì em và con đi một mình. Con nó thích đi sở thủ chơi chứ nó đâu có muốn ra biển. Ông Thạnh bị vợ trách, khí huyết sôi lên sùng sục: - Ừ, em nói đúng, việc quái gì anh phải sợ. Mai ta đưa con đi chơi... Bà Thìn vui vẻ: - Có thế chứ? Thôi, mình ngủ nghe anh, từ nãy đến giờ đấm bóp cho anh, em mệt lắm rồi... Ông Thạnh ôm vợ, âu yếm: - Muốn ngủ thì ngủ, nhưng phải cho anh yêu đã chứ? Bà Thìn lỏn lẻn: - Coi anh kìa, mới vừa mặt xanh như tàu lá, bây giờ lại đòi hỏi rồi. Anh muốn thì anh làm đi, em là vợ anh mà... Ông Thạnh lột trần truồng vợ ra, ngắm nghía, vẻ hả hê ông quên hẳn giấc mơ kinh hãi vừa rồi, chỉ biết vợ ông mà thôi, Bà Thìn quả là đẹp. Cặp vú no tròn, đùi thon dài, y như đùi các cô người mẫu. Dù đã ngoài ba mươi, nhưng vẫn còn rừng rực lửa tình. Ông Thạnh yêu vợ xong, lăn ra ngủ. ° °     ° Hôm sau, ngày chủ nhật, trời nắng đẹp. Ông Thạnh lấy xe hơi chờ vợ con đi sở thứ .. Hai đứa cơn ông tung tăng chạy nhảy rồi đến bên chuồng cọp trêu chọc. Con cọp cái giận dữ nhe nanh gầm gừ. Ông Thạnh hết hoảng: - Kìa hai con, đừng có chọc nó. Con cọp hung dữ lắm đó. Hai đứa bé cười ngặt nghẽo: - Cha ơi, nó đã bị nhốt trong chuồng rồi, có gì mà sợ nữa. Mà cha cầm tinh con cọp, sao lại sợ nó... Ông Thạnh lẩm bẩm: - Ừ nhỉ việc gì mà sợ. Ta thật lẩn thẩn, cứ bị giấc mơ ám ánh hoài. Ông đến bên con cọp nhìn nó. Con cọp thấy ông, ngó chòng chọc. Bất giác nó gầm rú man dại. Ông Thạnh thấy chóng cả mặt. Đôi mắt con cọp như phát sáng. Miệng nó gầm gào như nói: - Ta đợi ngươi đã lâu, mau đến nộp mạng cho ta... ngươi không thoát khỏi ta đâu. Ông Thạnh thất sắc rú lên, ôm đầu bỏ chạy cuống cuồng. Bà Thìn vội chạy theo chồng, dìu ông ngồi xuống ghế đá. Mọi người đi chơi nhìn họ, không hiểu vì sao ông Thạnh lại sợ hãi thế kia. Bà Thìn bần thần. - Anh Thạnh anh mệt à? Ngồi nghỉ mệt một lát. Con cọp đó có gì mà sợ kia chứ? Ông Thạnh thừ người ra: - Anh cũng không hiểu tại sao lại có cái cảm giác kỳ lạ vậy? Xưa nay anh đâu có biết sợ là gì? Bất chợt mắt ông trợn tròn. Cạnh ông, chỗ ghế đá ông và vợ đang ngồi, có con cọp đá, nó nhìn ông chòng chọc. Cái nhìn hớp hồn ông. Ông lắp bắp: - Đừng, đừng như thế... Khiếp quá... Bà Thìn lo lắng: - Cái gì vậy anh, hay anh mệt, suy nhược thần kinh quá rồi, ta đi bệnh viện khám thử sức khoẻ xem sao? Ông Thạnh chỉ con cọp đá, bà Thìn phì cười: - Anh mắc bệnh ''tự kỷ ám thị'' mất rồi, nhìn đâu cũng thấy cọp. Có việc gì đâu, nó chỉ là con cọp đá thôi mà... Ông Thạnh thở phào: - Vậy mà anh cứ tường là cọp sống chứ. Hết cả hồn... Bà Thìn chép miệng: - Anh bây giờ nên mang lốt thỏ thì hơn, chứ mang tính cọp ai lại sợ thế nhỉ? Ông Thạnh nghiêm nghị: - Em đùa với anh đó à? Em nên nhớ, em là vợ của anh, rõ chưa? Chẳng qua là vì ảo giác, nên anh mới như vậy? Mà anh đã nói rồi. Hôm nay đi sở thú là chiều em và con. Bà Thìn sợ sệt. - Em xin lỗi, anh đừng giận em, em luôn kính trọng anh mà. Ông Thạnh không nói gì, đôi mắt nhìn xa xăm. Hình như ông đang nghĩ về cái gì mông lung lắm... Bà Thìn tự nhiên linh cảm thấy điều gì chẳng lành. Chồng bà dạo này thật kỳ lạ. ° °     ° Đêm đó, ông Thạnh đang ngủ, thấy một người đàn ông hung dữ bước vào. Mắt ông ta loé sáng, tóc tai bờm xờm. Ông Thạnh rú lên: - Ông là ai, tại sao lại vào nhà tôi? Người đàn ông gằn giọng: - Ta là người đang truy lùng ông, mà ông lại còn có quyền hỏi điều đó à? Ông Thạnh lắp bắp: - Truy lùng tôi ư? Tôi có tội gì mà truy lùng? Người đàn ông trợn mắt: - Ta tìm ông để ăn thịt, chứ còn gì nữa mà phải hỏi? Ngươi hãy mở mắt nhìn cho kỹ đi. Phút chốc người đàn ông há miệng hoá thành một con cọp đực to tướng, mồm đầy máu. Ông Thạnh rú lên, vừng vẫy chân tay như bị trói chặt, miệng ông ú ớ Bà Thìn hốt hoảng: - Anh Thạnh, anh làm sao vậy, người anh như bị động kinh. Ông Thạnh giãy giụa hồi lâu, rồi mở mắt thao láo mổ hôi vã ra: - Tôi còn sống ư? Ai vừa kêu tôi vậy? Bà Thìn lo lắng: - Em gọi anh đó. Anh làm em sợ quá Khi không lại rú lên như người bị ai bắt hồn... Ông Thạnh đờ người ra: - Anh lại mơ bị con cọp vồ, em ạ. Con cọp đó nó hoá thành người đàn ông dữ tợn, đến bên anh, phút chốc hoá cọp, vồ lấy anh. Anh vợ quá, kêu rú lên, lúc đó em gọi anh dậy... Bà Thìn càu nhàu: - Chung qui cũng chỉ tại lão Thuận mà ra hết, tự dưng đang yên đang lành, lại dẫn chồng ta đi coi bói, để ông ấy sợ.. Ngày mai, ta sẽ mắng cho ông ta một trận. Ông Thạnh thở dài: - Lỗi đâu phải ông Thuận, em đừng có nói bậy! Có lẽ tại anh làm việc quá sức. Hay tại căn phòng mình có ma cọp? Bà Thìn gạt đi: - Anh đừng có nói vậy, thì bộ mình sống mười lăm năm nay ở căn phòng này đều có ma cả ư? Thế anh coi em là ma à? Ông Thạnh bần thần: - Anh đâu có nói vậy? Nhưng quả thật là anh lo lắng... Anh không hiểu ra sao nữa, anh không kiểm soát được hành vi của mình... Thôi, đêm nay em ngủ trong buồng, anh ra phòng khách ngủ vậy. Bà Thìn thổn thức: - Tuỳ ở anh thôi. Chứ anh cứ mộng mị hoài như vậy làm sao mà có sức khoẻ để làm việc… Ông Thạnh ra phòng khách, nằm trên bộ sa lông, bật đèn sáng trưng... Quả nhiên những cơn ác mộng biến mất, ông ngủ ngon lành... Hôm sau, ông thấy tinh thần sảng khoái. Ông hồ hởi nói với vợ: - Anh đã rõ căn bệnh của mình rồi. Tại anh suy nghĩ quá nhiều. Đêm qua ngủ ở đây, anh thấy khoẻ khoắn, không còn ác mộng nữa... Bà Thìn ngạc nhiên: - Vậy ư? Nhưng anh chỉ ở một đêm thôi nhé. Tối mai phải vào với em chứ anh để em cô độc một mình. Ông Thạnh cười: - Coi kìa cô vợ anh, càng ngày càng lấn lướt chồng rồi đó. Được rồi. Anh sẽ làm theo ý em. Nhưng hễ cứ vào căn phòng với vợ, là ông Thạnh gặp ác mộng càng ngày dữ dội. Còn khi ra sa lông ngủ, dưới bức tranh treo trên tường, bức tranh có hình con cọp là ông ngủ ngon lành, an giấc… Ông nói với bà Thìn: - Từ nay, anh sẽ ngủ ở sa lông này, khi nào cần sinh hoạt vợ chồng, anh sẽ đến với em. Em đừng ngăn cản anh nữa... Bà Thìn chỉ biết gật đầu, thở dài: - Thôi, tuỳ ở anh, anh là cuộc sống của gia đình này... Em phải chăm sóc anh. Ông Thanh cảm động: - Em luôn là người vợ tốt của anh... Anh yêu em... Sức khoẻ của ông Thạnh trở lại bình thường, tinh thần làm việc hăng hái, gia đình ông trở nên giàu có hơn. Ông nhìn bức tranh cọp, vui vẻ: - Tranh cọp, phải chăng ngươi là thần tài của ta. Có ngươi, ta cảm thấy yên tâm lắm. Chẳng ma qua nào có thể hù doạ được ta... Ông Thuận đến chơi, thấy ông Thạnh ngủ ở sa lông, đùa: - Sao vậy, ông Thạnh, bị vợ cấm vận à? Ông tự hào là người dạy vợ giỏi lắm kia mà... Bà Thìn càu nhàu: - Tất cả là ở lỗi của anh đấy, anh Thuận à? Ông Thuận ngạc nhiên: - Sao vậy, tôi đâu có làm gì để ông bà phải giận nhau? Ngược lại, tôi còn kính phục ông về cách dạy vợ đấy chứ. Bà Thìn dẩu môi: - Dạy vợ ư? Tôi có gì mà phải dạy, tôi luôn phục tùng chồng tôi mà. Tôi đâu dám trái lời ông ấy. Ông Thuận sửng sốt. - Thế sao ông ấy lại ngủ ở sa lông này? Thật khó hiểu. Ông Thạnh nhăn nhó: - Tại vì từ sau khi đi cùng ông coi bói đến giờ, tôi luôn gặp ác mộng. Ông Thuận hỏi: - Chuyện coi bói ấy à? Tôi đã quên rồi Thế ông gặp ác mộng ra sao? Bà Thìn cáu gắt: - Thì ông ấy luôn thấy bị cọp vồ! Khi ngủ với tôi, luôn gặp ác mộng, còn ra sa lông thì ngủ ngon lành Ông ơi, có phải tôi là con cọp dữ vồ ông ấy không? Ông Thuận cười hề hề: - Trời ơi, cái chuyện bói toán ấy mà tin làm gì. Mà chị Thìn này, càng ngày chị càng lấn chồng đó nghe. Cứ như là chị cầm tinh con cọp, còn ông ấy là tinh của con heo rồi. Mà cũng hay nhờ vậy, chị mới khẳng định mình chứ. Phụ nữ phải đôi lúc vùng lên sống sau cái bóng của chồng mãi sao được. Bà Thìn được khen lại phấn khởi, nhưng rồi lại ỉu xìu: - Nhưng tôi, tôi lo lắm anh Thuận ạ. Vì xưa nay chồng tôi đâu có gặp ác mộng bao giờ đâu. Ông Thuận cười xoà: - Thì phải lâu cứ cho ông ấy gặp ác mộng một vài bữa chứ. Có thế mới biết sợ. Đi đêm lâu ngày cũng phải gặp ma chứ. Ông Thạnh ngượng ngập: - Ông cứ đùa hoài. Mà cũng lạ ông ạ. Khi tôi ngủ dưới bức tranh này, y như được che chở, không gặp ác mộng gì hết. Ông Thuận tò mò: - Vậy à? Vậy bức tranh này hợp với ông, là thần hộ mệnh của ông rồi còn gì? Sao ông không đời bức tranh vào nhà trong, chỗ buồng ngủ ấy. Chứ chồng một nơi, vợ một nẻo, cũng ái ngại thật. Bà Thìn thẹn thùng: - Chuyện vợ chồng người ta, làm sao ông biết được. Thế ông tới đây, lại rủ chồng tôi đi coi bói à? Ông Thuận lắc đầu: - Không tôi quên chuyện đó rồi. Tôi tới thăm ông bà, vì lâu quá không gặp, có vậy thôi. Tiện thể, rủ ông đi uống vài cốc bia. Ông Thạnh xua tay: - Thôi, để hôm khác. Còn bây giờ, ở đây, tôi đãi ông một chầu. Lâu quá mình không gặp… Ông Thuận vui vẻ, đồng ý ngay, và cuộc nhậu tưng bừng. Ông Thuận ra về, ông Thạnh lên sa lông nằm ngủ. Bà Thìn đắp mền cho ông, rồi tắt đèn ngủ. Nửa đêm, bà Thìn nghe tiếng rầm rất mạnh, tiếng ông Thạnh rú lên đau đớn: - Trời ơi, chết tôi rồi... Bà Thìn hết hoảng chạy ra, bật đèn sáng. Một cảnh tượng khiến bà kinh khiếp. Cả bức tranh cọp to đùng đè xuống người ông Thạnh. Thân thể ông dập nát, máu mồm ộc ra. Ông đã tắt thở. Bà Thìn rú lên, rồi ngất lịm... ° °     ° Đám ma ông Thạnh diễn ra buồn bã. Bà Thìn ngất lên, xỉu xuống nhiều lần. Bà nức nở: - Anh Thạnh ơi, sao anh lại chết thảm như vậy? Bức tranh chết chóc này đã hại chồng tôi rồi… Mọi người ai cũng bùi ngùi. Chuyện ông Thạnh chết vì bức tranh trở thành lời đồn đại. Ai cũng nghĩ hồn ma con cọp đã giết chết ông ấy. Những cơn ác mộng mà ông Thạnh gặp, có lẽ là từ bức tranh cọp mà ra... Đúng là không ai thoát khỏi mệnh trời... Bức tranh sau đó bị đốt thành tro… Mời các bạn đón đọc Bức Tranh Chết Chóc của tác giả Thạch Bất Hoại.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Người Chơi Hung Mãnh
Tác giả: Hắc Đăng Hạ Hỏa Truyện do team Thánh Thiên Tiên Vực phụ trách. Một siêu phẩm đang xâm chiếm mọi bảng xếp hạng của Qidian. #đấutrí #logic #trinhthám #kinhdị #khủngbốsốnglại #cổchânnhân #SIÊUPHẨM #hắcámvăn #nãosiêutokhổnglồ #VõngDu #VôHạnLưu — Đây là một chiều không gian siêu việt. Đây là nơi Chư Thiên Vạn Giới điên cuồng cạnh tranh. Sử thi, thần thoại ầm ầm sống dậy. Dị giới, ảo tưởng ly kỳ quanh co. Người Chơi Hung Mãnh! — Người Chơi Hung Mãnh thuộc thể loại hắc ám văn, võng du, kinh dị và trinh thám. Tác giả viết cực kì chắc tay, não siêu to khổng lồ, logic chặt chẽ, mưu trong mưu, kế trong kế, bố cục to lớn, thiết lập chu đáo, rất khó để đoán được những diễn biến tiếp theo. Những cảnh chiến đấu cực kì hoành tráng, khiến người đọc nghẹt thở vì độ hồi hộp cùng kịch tích. Nhân vật chính có IQ siêu cao, trước khi làm việc luôn tính trước tất cả, phân tích vấn đề từ nhiều khía cạnh. Lạnh lùng sát phạt, là một phản anh hùng hệ thiên tài đầu óc chính hiệu. Có thể nói Người Chơi Hung Mãnh là bộ truyện sánh ngang với những tượng đài trong thể loại kinh dị và hắc ám văn như Khủng Bố Sống Lại và Cổ Chân Nhân. Hãy đồng hành cùng nhân vật chính Lý Ngang trong những cuộc đấu trí nghẹt thở nhé!   Chúc bạn có những giây phút vui vẻ khi đọc truyện Người Chơi Hung Mãnh (Bản Dịch)! Người đăng: hatran302
Quái Nhân Trộm Mộ (Người Tìm Xác)
Tóm tắt & Review (Đánh Giá) sách Quái Nhân Trộm Mộ (Người Tìm Xác) của tác giả Lạc Lâm Lang. Bộ truyện Người Tìm Xác là một siêu phẩm dành cho những tín đồ yêu thích truyện linh dị trinh thám không nên bỏ qua. Ngay khi vừa ra mắt, “Người tìm xác” đã xây dựng được một tệp fan của riêng mình trên các nền tảng MXH cùng với sự ủng hộ đông đảo độc giả, vậy bộ tiểu thuyết này có điều gì đặc biệt khiến “Người tìm xác” lại có sức hút lớn đến như vậy? Cùng tìm hiểu ngay sau đây.   Trương Tiến Bảo là một người bình thường cho đến khi khả năng kỳ lạ của anh bộc phát, khả năng kỳ lạ đấy là “Tìm xác”, khi ở gần xác chết, cơ thể anh ta sẽ có phản ứng mạnh như là đau đầu, choáng váng, đặc biệt là cảm nhận được ký ức của xác chết đó. Nhờ khả năng này mà anh tự mở ra cho mình cơ hội làm việc, tuy ban đầu có khó khăn vì chưa có ai tin mình, đến khi gặp được chú Lê - Người có tiếng trong vấn đề phong thủy. Biết được Trương Tiến Bảo có tố chất cộng với sự kì lạ của khả năng, nên Chú Lê đã đề nghị cho Tiến Bảo trở thành học trò của mình để truyền dạy nhưng cậu từ chối, chỉ đi theo chú Lê để phụ giúp công việc và kiếm tiền qua ngày. Từ đây những vụ án kinh hoàng cũng dần mở ra… *** #REVIEW: NGƯỜI TÌM XÁC  Tác giả: Lạc Lâm Lang Thể loại: Hiện đại, trinh thám, kinh dị, huyền nghi Tình trạng: Đang ra trên waka đến tập 20 Độ dài: > 1200 chương Review bởi: Thuy Hien Tran  ----- Đã có ai nghĩ đến linh hồn cũng có trọng lượng không? Năm 1907, một nhà khoa học phương Tây từng làm một thí nghiệm. Qua thí nghiệm đó, ông phát hiện trọng lượng của con người sau khi chết sẽ nhẹ đi 21 gram, đây chính là cái được gọi là "trọng lượng của linh hồn". Vậy trọng lượng của linh hồn có vai trò gì? Dựa vào thuyết này Lạc Lâm Lang đã sáng tạo ra một cách hiểu mới về thế giới bên kia, về linh hồn của người đã khuất:  Nhưng chú họ là thầy pháp đã từng nói với tôi rằng, sau khi chết, hồn phách sẽ rời khỏi thân thể, mà phần hồn phách này chỉ nặng có 4 chỉ. Theo quy đổi thông thường thì 1 chỉ tương đương với 5 gram. Vậy vấn đề chính là: Vì sao "trọng lượng linh hồn" của phương Đông lại kém phương Tây 1 gram? Phải mất nhiều năm sau tôi mới hiểu được lý do… Thực ra, 1 gram trọng lượng kia sẽ bám vào người hoặc vật mà hồn phách ấy quan tâm nhất khi còn sống. Và 1 gram tàn hồn này là nơi lưu trữ những ký ức quan trọng nhất của người đó, ví dụ như khoảnh khắc trước khi chết! Đây cũng chính là lý do giải thích cho việc vì sao có rất nhiều quỷ hồn lang thang nơi dương thế đã nhiều năm, nhưng vẫn không biết mình đã chết như thế nào. Thậm chí, còn quên đi người mình yêu và hận nhất khi còn sống… Nhân vật chính là Trương Tiến Bảo - người được định sẵn có số mệnh cô độc, ngày sau kiếm ăn nhờ người chết. Quả vậy, ngay từ năm lớp 10, Trương Tiến Bảo đột ngột phát hiện ra khả năng dị thường của mình. Cậu có thể cảm nhận được tàn hồn của người chết thông qua vật trung gian, hoặc chính tại nơi có xác của người chết. Cậu cảm nhận được ký ức khắc sâu khi còn sống của họ, những gì họ nhìn thấy trước khi chết. Một cậu bé học cấp 3 khi biết khả năng đặc biệt này của mình có hoảng sợ không? Bạn bè có xa lánh không? Câu trả lời là có, nhưng duyên trời run rủi cậu đã gặp được người chú của mình. Qua một lần tình cờ tìm được xác của người phụ nữ xấu số trong thôn, cuối cùng cậu đã hiểu được sứ mạng của mình. Cậu muốn đem khả năng của mình giúp đỡ cho mọi người. Đây cũng là 1 “nghề” chân chính đó chứ. Sau khi trưởng thành cơ may run rủi cậu đã gặp được chú Lê – Lê đại sư, Lê bán tiên, người có tiếng trong nghề thầy pháp, họ hợp tác với nhau, cùng nhau “kiếm tiền”. Xuyên suốt bộ truyện là hành trình đi tìm xác của Trương Tiến Bảo với các khổ chủ khác nhau. Khi thì tìm xác đôi tình nhân xấu số, nghĩ quẩn mà cùng nhau tự tử trong hồ thủy điện, khi thì tìm xác ông chồng quá cố của bà tỷ phú lòng dạ thâm độc, khi lại tìm xác đứa con mất tích trong 1 lần leo núi của đôi vợ chồng trung niên,… Có khi lại phải làm “công đức” cho chính phủ, cho các vị quan chức, tất nhiên là làm ngầm thôi, nào có vị quan nào công khai tin vào linh hồn, pháp sư này nọ chứ, vu cho mê tín là mất chức như chơi :)). Có những vụ là trọng án, nhưng có những vụ lại là yêu ma quấy phá, có khi ranh giới giữa sự sống và cái chết chỉ cách nhau 1 đường. Tất cả đều cuốn trong lời kể ở ngôi thứ 1 của Trương Tiến Bảo. Bạn biết đấy, tháng 7 này mà đọc thể loại truyện này thì tuyệt cú. Tin tôi đi bạn sẽ rùng mình trong đêm vì những chi tiết ám ảnh, nhưng yên tâm không đến nỗi sợ không dám ra khỏi giường. Ngoài những chi tiết kinh dị ra, truyện còn rất nhiều những tình tiết cảm động, ví dụ như: tình anh em, tình thương của cha mẹ Trương Tiến Bảo dành cho cậu (kể ra ở đây mất hay, mọi người tự khám phá ha), tình cảm giữa người với người,… Về tuyến nhân vật phụ: Thầy Lê – Lê đại sư ở đây hiện lên là người tinh quái, khá là tham tiền, nhưng cũng rất trọng nghĩa khí, đương nhiên không coi tiền là tất cả. Chú Lê rất biết cách nhìn người lấy tiền. Ví như người giàu có thì phải chặt đẹp, cái nghề này ấy mà, nhờ đến thầy là thù lao không rẻ đâu. Nhưng nếu gặp người nghèo, chú Lê sẽ chỉ lấy một ít tượng trưng, vì nếu không lấy tiền chủ nhà sẽ mất phúc. Mà thỉnh thoảng chú Lê sẽ giúp mấy người nghèo để tích chút âm đức cho bản thân. Đinh Nhất, học trò của chú Lê, chú Lê nhặt được và nhận về, tuy không học được cái nghề đuổi tà bắt ma của chú Lê, nhưng rất giỏi võ, là vệ sĩ của chú Lê và Trương Tiến Bảo. Đinh Nhất có cái mũi cực thính, Trương Tiến Bảo mà gặp gỡ con hồ ly đực – hồ ly tinh – Đinh Nhất ngửi thấy ngay, hôi rình thế kia mà. Thân thế của Đinh Nhất còn chưa được tiết lộ, nhưng hứa hẹn rất hấp dẫn. Không biết truyện có thuộc thể loại đam mỹ hay không, nhưng mà hint đam thì tung tóe, cài cắm trong các vụ án, các tình tiết. Về phần Đinh Nhất và Trương Tiến Bảo có hint gì không thì hiện tại đến tập 20 trên waka 2 người rất nghiêm túc, coi nhau như anh em bạn bè. Có điều khả năng có hint là rất cao. Về bản dịch trên waka khá ổn, mượt mà, nhược điểm là mất phí để đọc :)). Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ! *** Tóm tắt Người Tìm Xác là một cuốn tiểu thuyết trinh thám, kinh dị của tác giả Lạc Lâm Lang. Câu chuyện xoay quanh Trương Tiến Bảo, một chàng trai trẻ có khả năng đặc biệt là nhìn thấy ký ức của người chết thông qua tàn hồn của họ. Nhờ khả năng này, Trương Tiến Bảo đã giúp cảnh sát phá nhiều vụ án ly kỳ. Review Người Tìm Xác là một cuốn tiểu thuyết khá hấp dẫn với cốt truyện lôi cuốn, tình tiết bất ngờ và nhân vật được xây dựng thú vị. Tác giả đã thành công trong việc tạo ra một thế giới ma quái đầy bí ẩn và rùng rợn, nơi những hiện tượng siêu nhiên được giải thích một cách hợp lý. Nhân vật Trương Tiến Bảo là một nhân vật chính rất đáng yêu và đáng mến. Anh chàng này tuy có năng lực đặc biệt nhưng lại rất nhút nhát, sợ chết nhưng lại rất có lòng trắc ẩn. Trương Tiến Bảo cũng rất thông minh và nhanh trí, giúp anh vượt qua được nhiều thử thách khó khăn. Ngoài cốt truyện và nhân vật, Người Tìm Xác còn gây ấn tượng với lối viết hài hước và dí dỏm của tác giả. Những câu chuyện ma quái được kể lại một cách rất đáng yêu và thú vị, khiến người đọc không thể nhịn cười. Đánh giá chung Người Tìm Xác là một cuốn tiểu thuyết trinh thám, kinh dị rất đáng đọc. Cuốn sách sẽ mang đến cho bạn những giây phút giải trí thú vị và những trải nghiệm mới mẻ trong thế giới ma quái. Một số điểm cộng của cuốn sách: Cốt truyện lôi cuốn, tình tiết bất ngờ Thế giới ma quái được xây dựng chi tiết và hợp lý Nhân vật chính đáng yêu và đáng mến Lối viết hài hước và dí dỏm Một số điểm trừ của cuốn sách: Một số tình tiết chưa được giải thích rõ ràng Kết luận Người Tìm Xác là một cuốn tiểu thuyết đáng đọc cho những ai yêu thích thể loại trinh thám, kinh dị. Cuốn sách sẽ mang đến cho bạn những giây phút giải trí thú vị và những trải nghiệm mới mẻ trong thế giới ma quái. Một số nhận xét của người đọc về cuốn sách: "Cuốn sách rất hay, lôi cuốn và hấp dẫn. Mình rất thích nhân vật Trương Tiến Bảo, một chàng trai trẻ có khả năng đặc biệt nhưng lại rất nhút nhát, sợ chết nhưng lại rất có lòng trắc ẩn. Cuốn sách đã mang đến cho mình những giây phút giải trí thú vị." "Cuốn sách rất đáng đọc cho những ai yêu thích thể loại trinh thám, kinh dị. Cuốn sách có cốt truyện lôi cuốn, tình tiết bất ngờ và nhân vật được xây dựng thú vị." "Mình rất thích lối viết hài hước và dí dỏm của tác giả. Những câu chuyện ma quái được kể lại một cách rất đáng yêu và thú vị." Kết luận Nhìn chung, Người Tìm Xác là một cuốn tiểu thuyết rất đáng đọc cho những ai yêu thích thể loại trinh thám, kinh dị. Cuốn sách có cốt truyện lôi cuốn, tình tiết bất ngờ và nhân vật được xây dựng thú vị. Mời các bạn mượn đọc sách Quái Nhân Trộm Mộ (Người Tìm Xác) của tác giả Lạc Lâm Lang.
Viên Lão Quái Kỳ Án
Tóm tắt & Review (Đánh Giá) sách Viên Lão Quái Kỳ Án của tác giả Lạc Lâm Lang.   Cậu thám tử trẻ Viên Mục Dã từ nhỏ đã có thể nhìn thấy những thứ tà ma lệ quỷ mà mọi người hay nói tới, nên bị người thân cùng bạn bè coi là kẻ xui xẻo, cũng vì vậy mà cậu cảm thấy rất khổ sở. Năm Viên Mục Dã học lớp 11, trong một lần hoạt động ngoại khóa, cậu quen biết một vị giáo sư khoa thần kinh rất nổi tiếng trong và ngoài nước, bác sĩ Lâm Sâm. Thông qua thí nghiệm, vị bác sĩ này đã chứng minh sóng điện não của Viên Mục Dã khác với người bình thường, não bộ của cậu sinh ra một loại từ trường tư duy đặc biệt, nên cậu có thể đọc được những thông tin từ trường do "người chết" để lại, Viên Mục Dã vốn tưởng rằng mình có thể thay đổi vận mệnh, nhưng lại bởi vì nhiều nguyên nhân mà phải quay trở về cuộc sống như trước kia. Sau khi tham gia công tác, vì có năng lực đặc biệt nên cậu nhiều lần phá được kỳ án… Nhưng vì một lần sai lầm dẫn đến nhân chứng bị chết ngoài ý muốn, cậu bị buộc phải từ chức. Sau đó, Lâm Miểu - con trai của bác sĩ Lâm Sâm đã mất - tìm đến cậu, hy vọng cậu có thể gia nhập "đơn vị nghiên cứu khoa học" mà anh ta vừa mới thành lập, để Viên Mục Dã có thể sử dụng tài năng của mình. Một nhóm người trẻ tuổi sở hữu năng lực đặc biệt ẩn náu trong một một tòa nhà cũ kỹ được xây dựng từ những năm ba mươi, bọn họ cùng nhau phá giải từng vụ án ly kỳ, tìm ra những sự thật phía sau khiến người ta phải thổn thức… Viên Mục Dã đã cùng những người bạn đồng nghiệp của mình cùng nhau phá tan sương mù để nhìn thấy sự thật. Sau "Người tìm xác", mời các bạn đón đọc tác phẩm mới nhất của tác giả Lạc Lâm Lang: Viên lão quái kỳ án - Thú Lạ Team dịch. *** Tóm tắt Viên Lão Quái Kỳ Án là một cuốn tiểu thuyết trinh thám, kinh dị của tác giả Lạc Lâm Lang. Câu chuyện xoay quanh Viên Mục Dã, một chàng trai trẻ có khả năng đặc biệt là nhìn thấy từ trường tư duy của người chết. Nhờ khả năng này, Viên Mục Dã đã giúp cảnh sát phá nhiều vụ án ly kỳ. Review Viên Lão Quái Kỳ Án là một cuốn tiểu thuyết khá hấp dẫn với cốt truyện lôi cuốn, tình tiết bất ngờ và nhân vật được xây dựng thú vị. Tác giả đã thành công trong việc tạo ra một thế giới ma quái đầy bí ẩn và rùng rợn, nơi những hiện tượng siêu nhiên được giải thích một cách hợp lý. Nhân vật Viên Mục Dã là một nhân vật chính rất đáng yêu và đáng mến. Anh chàng này tuy có năng lực đặc biệt nhưng lại rất bình tĩnh và điềm đạm. Viên Mục Dã cũng rất thông minh và nhanh trí, giúp anh vượt qua được nhiều thử thách khó khăn. Ngoài cốt truyện và nhân vật, Viên Lão Quái Kỳ Án còn gây ấn tượng với lối viết hài hước và dí dỏm của tác giả. Những câu chuyện ma quái được kể lại một cách rất đáng yêu và thú vị, khiến người đọc không thể nhịn cười. Đánh giá chung Viên Lão Quái Kỳ Án là một cuốn tiểu thuyết trinh thám, kinh dị rất đáng đọc. Cuốn sách sẽ mang đến cho bạn những giây phút giải trí thú vị và những trải nghiệm mới mẻ trong thế giới ma quái. Một số điểm cộng của cuốn sách: Cốt truyện lôi cuốn, tình tiết bất ngờ Thế giới ma quái được xây dựng chi tiết và hợp lý Nhân vật chính đáng yêu và đáng mến Lối viết hài hước và dí dỏm Một số điểm trừ của cuốn sách: Một số tình tiết chưa được giải thích rõ ràng Kết luận Viên Lão Quái Kỳ Án là một cuốn tiểu thuyết đáng đọc cho những ai yêu thích thể loại trinh thám, kinh dị. Cuốn sách sẽ mang đến cho bạn những giây phút giải trí thú vị và những trải nghiệm mới mẻ trong thế giới ma quái. Mời các bạn mượn đọc sách Viên Lão Quái Kỳ Án của tác giả Lạc Lâm Lang. Dưới đây là một số nhận xét của người đọc về cuốn sách: "Cuốn sách rất hay, lôi cuốn và hấp dẫn. Mình rất thích nhân vật Viên Mục Dã, một chàng trai trẻ có khả năng đặc biệt nhưng lại rất bình tĩnh và điềm đạm. Cuốn sách đã mang đến cho mình những giây phút giải trí thú vị." "Cuốn sách rất đáng đọc cho những ai yêu thích thể loại trinh thám, kinh dị. Cuốn sách có cốt truyện lôi cuốn, tình tiết bất ngờ và nhân vật được xây dựng thú vị." "Mình rất thích lối viết hài hước và dí dỏm của tác giả. Những câu chuyện ma quái được kể lại một cách rất đáng yêu và thú vị." Hy vọng những thông tin trên sẽ giúp bạn có thêm thông tin về cuốn sách Viên Lão Quái Kỳ Án của tác giả Lạc Lâm Lang. Mời các bạn mượn đọc sách Viên Lão Quái Kỳ Án của tác giả Lạc Lâm Lang.
Kết Hôn Âm Dương
Tóm tắt & Review (Đánh Giá) sách Kết Hôn Âm Dương của tác giả 0 Giờ Sáng. Kết Hôn Âm Dương được tác giả 0 Giờ Sáng thể hiện với nội dung cốt truyện mới lạ, lời văn ma mị nhưng vẫn có sự mềm mại. Đặc biệt bộ truyện dưới sự truyền tải khéo léo của tác giả về một hủ tục ghê rợn của người Trung Quốc, chính những điều này đã làm nên thành công của bộ truyện.   Review truyện Kết hôn âm dương của 0 giờ sáng: Đánh giá Nội dung: Kết hôn âm dương xoay quanh câu chuyện cuộc đời của cô gái tên là La Hi - có học thức và một cuộc sống yên bình rạng rỡ. Cô quen với Từ Dương, ngày tết cùng anh về quê anh chơi cũng là ra mắt gia đình bạn trai. Vừa gặp lần đầu mà mẹ Từ Dương tặng cô hai chiếc phong bao lì xì, một bao màu đỏ bé và một bao màu đen to. Bi kịch sảy đến từ lúc cô bị thúc dục mở bao lì xì ra, sau đó là một loạt biểu cảm khó hiểu của ba mẹ Từ Dương, cùng với đó là những hành động cùng câu hát giao của người chị gái không được bình thường của anh như muốn ngầm báo với La Hi điều gì đó. Đến lúc cô nhận ra thì quá muộn, khi cô lên tiếng muốn hủy hôn thì bị bắt nhốt dưới tầng hầm cùng với 12 chiếc quan tài và 13 bài vị của những người vợ trước của Từ Dương, chiếc bài vị thứ 13 kia chính là tên của cô. Để bảo toàn tính mạng, cô quyết định trở thành vật hiến tế cho Âm lão gia và để cho anh ta chiếm đoạt cơ thể mình. Biết được những điều giữa cô và Âm lão gia, Từ Dương vẫn muốn lấy cô nhưng khi biết đã bị người khác cưỡng bức thì hắn tra tấn cô, mẹ hắn cũng tức giận muốn giết chết cô nhưng vì được Âm lão gia can thiệp bảo vệ nên bảo toàn được tính mạng. Nhưng cuối cùng thì La Hy vẫn bị mẹ Từ Dương đẩy xuống núi âm hồn, bị Hắc Bạch Vô Thường đưa về địa phủ, ở đây vô tình gặp lại Âm lão gia được anh ta đưa về nhà chăm sóc dưỡng thương. Từ sau khi bị Ác Linh chém đôi, Từ Dương luôn bám theo định giết hại cô nhưng bị Âm lão gia bắt lấy và giao cho La Hy nhưng cô sơ ý để hắn chạy thoát. Hắn giết người vô cớ, chính vì điều này cô phải đi tìm nửa thân còn lại của hắn và rồi phải quay lại từ gia, đối mặt với 12 oan hồn vợ trước của Từ Dương và bị mẹ hắn tấn công, may thay vẫn được Âm lão gia, cha mẹ gọi hồn về cùng với oan hồn của một người vợ trước của Từ Dương cứu. Lúc này cô đang mang thai con của Âm lão gia, quyết biến đứa con trong bụng mình thành quỷ nên cô đã ăn rất nhiều thịt ma và chọc giận Âm lão gia để anh ta rời bỏ cô. Tiếp diễn bộ truyện vẫn là cuộc hành trình dài mà La Hy cùng người con của mình sẽ phải đối mặt, sự xuất hiện của Âm lão gia đối với La Hy trong những lần cô đứng trước cửa tử có phải là anh ta cũng đã có tình cảm sâu nặng với cô hay không? Có thể đánh giá đây là bộ truyện khá hay, bị cuốn ngay từ nội dung mở đầu. Phản ánh mặt trái của những hủ tục ghê rợn, ngay từ mở đầu câu chuyện tác giả đã cho độc giả cảm nhận được sự u ám đến nổi da gà qua những biểu hiện và hành động của ba mẹ, chị gái của Từ Dương. Cùng với đó độc giả có thể cảm nhận được tình cảm của Âm lão gia giành cho La Hy mặc dù mối quan hệ của hai người không được thể hiện rõ ràng nhưng Âm lão gia luôn giành cho cô tình cảm yêu thương, cưng chiều hết mực đối với La Hy. Bộ truyện sẽ phù hợp với những bạn thích các thể loại kiểu trinh thám, kinh dị, truyện ma vì truyện có nhiều yếu tố kinh dị và u ám nếu không chịu được nhiệt thì sẽ hơi ghê đấy nha! *** Ngày Tết, tôi theo Từ Dương về nhà anh. Lần đầu gặp mặt, bố mẹ anh đã cho tôi hai phong bao lì xì, một lớn một nhỏ, một đen một đỏ. Lúc đó tôi rất ngạc nhiên, tại sao hai người cùng lúc cho lì xì, lại khác xa nhau đến thế? Nhưng mẹ của Từ Dương nói đó là tập tục của vùng này, nên tôi cũng không tiện hỏi thêm gì nữa. Cũng nghĩ việc chỉ có thế, nhưng không ngờ là mẹ của Từ Dương bảo tôi mở phong bao lì xì trước mặt mọi người, tôi lúc đó hơi không vui lắm, làm gì có cái lý nào vừa nhận được lì xì đã mở ngay trước mặt người cho thế này? Ngay cả trẻ con đến Tết cũng biết phải đợi người lớn đi khỏi rồi mới len lén mở lì xì ra xem. Nhưng mẹ của Từ Dương lại nói: Mở phong bao lì xì này ra, sau này dù có làm người hay làm ma thì vẫn là người của nhà họ Từ. Tôi đưa ánh mắt cầu cứu về phía Từ Dương, Từ Dương lại chỉ đứng một bên cười, gật gật đầu với tôi, để tôi làm theo lời của mẹ anh. Tôi không còn cách nào khác, chỉ đành mở bao lì xì nhỏ màu đỏ ngay trước mặt người lớn. Phong bao lì xì nhỏ màu đỏ là của mẹ Từ Dương lì xì cho tôi. Từ ngoài sờ thì thấy, bên trong là một tờ giấy mỏng tang, mở ra thì tôi cũng không bất ngờ lắm, đó là một tờ 100 tệ. Tôi cũng không chê quà gặp mặt hơi mỏng, bởi vì nó là của mẹ Từ Dương cho tôi, bao lì xì của bố Từ Dương là “phong bao màu đen” thì lại quá long trọng – dày như viên gạch vậy đó! Cũng không biết bên trong đựng bao nhiêu tiền, có khi phải đến ba bốn vạn tệ. Nhưng đúng lúc tôi định mở phong bao “màu đen”, thì một bóng người bất ngờ chạy ra, nhào vào lòng mẹ Từ Dương, nũng nịu kêu bụng đói muốn ăn cơm. Đây là chị của Từ Dương, cũng là chị chồng tương lai của tôi. Chị ấy có hơi đáng thương, nghe nói hồi nhỏ bị ốm sốt một trận, sốt cao làm ảnh hưởng đến não, từ đó trí não chỉ như trẻ lên năm mà thôi, điên điên khùng khùng, cả ngày không biết làm gì. Sắc mặt mẹ của Từ Dương bỗng biến đổi. Tôi có cảm giác, bà ấy không chịu đựng được đứa con gái ngây ngô của mình, đẩy cô ấy đến mấy lần, còn một mực giục tôi mở phong bao lì xì của bố Từ Dương ra xem, càng giục càng gấp, gấp như muốn nhanh chóng đi đầu thai đến nơi. Tôi hơi không vui, cảm thấy bà ấy đối xử với con gái có chút bạc bẽo, đúng lúc tôi muốn bà ấy chăm sóc chị chồng tương lai của tôi một chút đã thì mẹ Từ Dương đã không chịu đựng được, liền đẩy mạnh một cái, không ngờ đẩy cô ấy vào người của bố Từ Dương. Thùng!!! Khi bố Từ Dương ngã xuống đất, một âm thanh nặng nề phát ra. Từ Dương và mẹ anh liền biến sắc. Tôi đang muốn chạy lại đỡ, họ bèn đột nhiên chạy đến nhấc bố Từ Dương lên trước, cũng chẳng biết họ có phải cố ý hay không, khi đỡ ông ấy lên còn để lưng ông ấy đối mặt với tôi. Dù có như thế đi chăng nữa, tuy tôi cũng đang hốt hoảng, nhưng vẫn nhận ra sắc mặt của bố Từ Dương từ đầu đến giờ đều không hề biến đổi. Thường thì người già xương cốt rệu rã, có ngã một cái thì cũng không phải vừa, nhưng bố Từ Dương lại không hề kêu lấy một tiếng! “Dương à, con đưa bố con về phòng đi, mẹ đi làm cơm cho chị con ăn.” Mẹ Từ Dương vội vã chỉ đạo, cũng không quan tâm đến việc giục tôi mở phong bao lì xì nữa, liền đi ngay vào bếp. Tôi vốn dĩ muốn cùng Từ Dương đưa bố anh vào phòng nhưng sắc mặt anh có vẻ là lạ, cứ tránh cánh tay của tôi, cũng không cho tôi động vào người ông, còn nói một mình anh ấy có thể chăm sóc được bố, sau đó thì đỡ bố anh và mau chóng đi mất. Len lén nhìn bóng hai người họ rời đi, mà trong lòng tôi cảm thấy buồn buồn. Lần về cùng Từ Dương này, tôi cũng đã chắc chắn sẽ lấy anh, hơn nữa cũng muốn bên anh trọn đời, nhưng Từ Dương đến bố anh còn không để tôi chạm tới, lúc anh gạt tay tôi coi tôi cứ như người ngoài vậy. Bây giờ thì không còn ai, bên cạnh cũng chỉ còn có bà chị điên điên khùng khùng, tôi định bụng mở phong bao lì xì ra xem rốt cục bố Từ Dương cho mình bao nhiều tiền, nếu nhiều quá thì tôi sẽ trả lại. Bố Từ Dương nhìn gầy gò như khúc củi, sắc mặt như người bệnh, còn cho tôi quà ra mắt nhiều như thế này, vậy không bằng dùng số tiền này để bố Từ Dương đi chữa bệnh. Nhưng khi tôi bắt đầu mở phong bao, chị chồng tương lai bỗng nhiên nắm chặt lấy tay tôi! Cô ấy dùng hết sức nắm chặt tay tôi, làm cho tôi đau thấu cả xương! “Nếu muốn sống mà rời khỏi đây thì đừng mở cái phong bao này ra!” Chị chồng tương lai cứ như biến thành một người khác, ánh mắt sắc lẹm, âm thanh ghìm xuống khe khẽ, đâu phải điệu bộ của người điên như lúc nãy? Cô ấy giả vờ điên! Mà câu nói này có nghĩa là gì? Tôi vừa muốn hỏi thêm chút gì nữa, Từ Dương liền đi ra. Sắc mặt chị chồng tương lai đột nhiên biến đổi, lại bày ra một điệu cười điên dại, cướp lấy phong bao lì xì đen trên tay tôi, vừa hét vừa chạy xa: “Sinh ra là người, chết thành ma, nhận phong bao giấy trắng nhà tao, ăn cơm nhà tao, ngủ trên nắp quan tài nhà tao, là người hay ma đều không thể thoát! Sinh ra là người, chết là ma…” Nghe thấy bài đồng dao như vậy, tôi ngạc nhiên hết sức, trước đó chị ấy rõ ràng là người bình thường, hay trong câu hát đồng dao đó có nhắc nhở tôi gì đó? Vừa nghĩ vậy, đột nhiên kết nối với những cảm giác trước đó mà tôi cảm thấy, nhà Từ Dương có thể không đơn giản như tôi nghĩ! Từ Dương nhanh chóng tiến lại gần tôi, sắc mặt nghiêm trọng làm tôi thấy sợ: “Sao em lại đưa phong bao đó cho chị ấy?” Lúc này trong lòng tôi đã chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng ngoài mặt lại giả vờ như không có chuyện gì: “Là chị ấy cướp trong tay em, làm sao em biết chị ấy sẽ cướp đi chứ!” “Để anh đi lấy phong bao lì xì về.” Từ Dương nhấc chân định chạy luôn theo. Tôi ngay lập tức kéo tay anh: “Không sao đâu, đều là người nhà cả, tiền trong tay ai cũng giống nhau cả thôi mà?” Từ Dương nói: “Chị anh là người điên, làm sao đưa tiền cho người điên được? Không được, để anh chạy theo lấy lại!” Tôi liền kéo anh: “Dương, lời chị anh vừa nói là như thế nào?” Mặt Từ Dương biến sắc, hơi né tránh ánh mắt của tôi, anh nói: “Làm gì có ý gì, em đừng nghĩ linh tinh, cũng không biết kẻ thất đức nào dạy chị ấy nói những lời xằng bậy đó, từ nhỏ tới lớn đã nói đi nói lại câu ấy, có lúc lên cơn, một ngày nói đến vài ba chục bận.” Nói xong, anh hất mạnh tay của tôi ra, chạy theo hướng chị chồng tương lai. Lúc tôi gặp lại chị chồng cũng là thời gian ăn tối. Trông chị ấy không được ổn cho lắm, mặt mũi thâm sì sưng húp, nhìn là biết vừa bị đánh, chị ấy chỉ nhìn tôi lấy một cái rồi cúi đầu ăn cơm, sau đó không ngẩng đầu lên nữa. Từ Dương thì lại mang phong bao lì xì về, đặt ngay ngắn trước mặt tôi, trước mặt bố mẹ anh, giục tôi mau chóng mở ra. Tôi lại bị vào thế không có đường lùi. Thật không biết vì sao, họ lại cứ bắt tôi phải mở phong bao lì xì trước mặt họ. Tôi nhìn trộm chị chồng một cái, muốn tìm chút thông tin gì đó từ chỗ chị ấy, nhưng chị ấy chỉ cúi đầu vừa và cơm vào mồm, còn vừa cười ngu ngốc, tiếng cười đó cũng giống như một tiếng trước đây lúc Từ Dương bảo tôi mở phong bao lì xì như lời mẹ anh nói. Này cô, tôi đã sắp xếp hết cho cô rồi! Tôi cúi thấp đầu nhìn chăm chăm vào phong bao màu đen, nghĩ xem mình có nên lấy mạng ra để thử, mở cái phong bao xem bên trong rốt cục là thứ gì? Mà lúc đó, tôi phát hiện ra, phong bao màu đen này dường như khác so với cái phong bao trước. Cái phong bao màu đen trước không hề có hoa văn gì. Mà chiếc phong bao lần này lại có một vài hoa văn, mà màu sắc của hoa văn với màu của phong bao tương đối giống nhau, nếu không chú ý sẽ không thể phát hiện ra. Hóa ra là đã bị đổi rồi. Chị chồng vẫn cứ cười một cách quái dị. Tôi hơi yên tâm nên mở phong bao ngay trước mắt cả nhà Từ Dương. Mời các bạn mượn đọc sách Kết Hôn Âm Dương của tác giả 0 Giờ Sáng.