Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Xin Lỗi, Anh Nhận Nhầm Người

Truyện tình yêu của tiểu sinh Tô Phách và đạo diễn nhỏ Hứa Thanh Tranh nhẹ nhàng lại ngọt như đường phèn. Tám năm trước, khi Tô Phách nhận nhầm Thanh Tranh là cô bé cùng đóng phim năm xưa nên đối xử với cô rất dịu dàng tận tâm khiến trái tim Thanh Tranh rung rinh quá đỗi. Vậy mà anh nỡ lòng nào thốt lên câu Xin lỗi anh nhận nhầm người rồi bị lôi đi mất làm Thanh Tranh rầu rĩ cho mối tình 20 ngày năm đó chưa kịp bày tỏ trực tiếp thật lâu. Tám năm sau, anh trở thành tiếu sinh nổi tiếng trong đoàn kịch, còn cô lại là đạo diễn thực tập ở chỗ anh. Lần này cả hai đều thận trọng không dám nhận ra nhau. Tô Phách sợ mình tỏ tình nhanh quá làm cô nương nhà người ta sợ nên anh kiên trì nhích từng bước nho nhỏ. Thanh Tranh vì sợ câu Xin lỗi năm đó nên cứ lảng tránh và vờ không hiểu những hành động của anh. Thời gian tiếp xúc càng lâu, Tô Phách càng cảm mến đạo diễn nhỏ tài hoa của anh, Thanh Tranh cũng thêm yêu mến những diễn viên kịch Côn Khúc vừa tài năng vừa xinh đẹp. Nên khi Tô Phách tỏ tình sau đêm diễn, Thanh Tranh đã đồng ý ngay lập tức. Tác giả giới thiệu về Côn Khúc và một số trích đoạn nổi tiến, tuy không tỉ mỉ nhưng cũng có thể hình dung đôi chút về bộ môn nghệ thuật mang tính ước lệ và xa xưa vẫn còn được duy trì cho đến hiện nay. Truyện hơn 300 trang, thêm 100 trang ngoại truyện, không cao trào, chỉ có không khí ngọt ngào đầy bong bóng hồng và “cẩu lương” rải khắp nơi thôi! *** "Trái tim anh có một lỗ hổng, lấy nghìn năm đợi em để lấp đầy." Thế giới này như một hệ thống hình ảnh không ngừng thay đổi, mà anh đứng ở bên ngoài, không biết mình đang ở đâu, vào ngày nào tháng nào. Anh chỉ biết, có một người đời này anh nhất định phải gặp. Phó Bắc Thần trong mắt mọi người quả thực rất xứng với cái danh quân tử khiêm tốn, ấm áp như ngọc. Dù là gia thế hay con người đều có thể gọi là hoàn hảo. Chỉ có mình anh biết rằng, linh hồn anh không hề hoàn chỉnh. Những cảnh trong mơ rời rạc mà kéo dài đó làm anh biết, giấc mơ là những ký ức kiếp trước của anh, ký ức anh không muốn quên đi. Trong mơ có cô mà anh đã khắc sâu trong tâm trí, vào tận xương tủy. Cho tới khi Trình Viên Viên xuất hiện, chỉ cần liếc nhìn một cái, trái tim anh đã dậy sóng. Anh bằng lòng, trong những năm còn sống, đánh cược tính mạng, nhận hết tai họa thay cô. Anh lấy sự dịu dàng dệt nên một tấm lưới vô hình, lẳng lặng phủ lấy cuộc sống của cô. "Anh chưa từng hôn ai khác." "Cũng chưa từng nghĩ đến ai khác." "Chỉ có em, là anh muốn ở bên trọn đời." Dù là kiếp trước, hay là kiếp này, anh đều muốn luôn luôn ở bên em. *** Lúc trước, tôi có nhìn thấy trên mạng xã hội một cái topic như thế này: Hãy nói về một kỷ niệm xấu hổ nhất của bạn thời thanh xuân đi nào? Đến khi đọc câu chuyện này, tôi lại lập tức nhớ đến topic đó. Nếu để Hứa Thanh Tranh nhìn thấy, có lẽ cô ấy sẽ ngay lập tức viết ra câu chuyện của mình và Tô Phách, bởi vì nó quá xấu hổ đến nỗi mà gần 8 năm sau đó, khi cô tình cờ gặp lại anh, cô chỉ mong sao anh đừng nhận ra mình. Tại sao cô có thể nhận ra anh ngay từ cái nhìn đầu tiên, mà lại mong anh đừng nhận ra cô? Bởi vì cuộc gặp gỡ định mệnh lúc đó chỉ kéo dài 20 ngày và kết thúc bằng một câu nói của Tô Phách: Xin lỗi em, anh nhận nhầm người. À, thì ra vì nhầm người nên anh mới dịu dàng với cô như vậy, vì nhầm người nên mới giúp đỡ cô như vậy, vì nhầm người nên mới chu đáo khiến cô ngu ngốc mà lao vào như vậy? Hứa Thanh Tranh chỉ là một cô gái mới lớn thôi, da mặt vẫn mỏng lắm, người ta đã nói đến vậy rồi mà mình còn ý nghĩ không an phận thì quả là ngu ngốc. Thế nên, sau đó cô đã từ bỏ môn đàn cổ mà nhờ nó cô mới gặp được anh, cũng từ bỏ người con trai đầu tiên khiến cô rung động. Hứa Thanh Tranh nghĩ rằng có lẽ cả đời này mình sẽ không gặp lại anh nữa, mà cho dù có gặp lại, anh cũng chưa chắc đã nhận ra cô, thời gian ngắn ngủi thế kia mà. Cũng có thể anh đã gặp được người anh muốn gặp, sẽ không “nhận nhầm” nữa. Nếu đã thế thì gặp lại nhau cứ xem như chưa từng quen biết là xong. Hứa Thanh Tranh, nói được, làm không được. Vào năm cô sắp tốt nghiệp đại học, cô đi theo đoàn kịch Côn Khúc của chú hai nhà mình và gặp lại Tô Phách. Mọi cảm xúc bị cô chôn vùi đè nén bấy lâu nay hiện giờ chỉ tập trung vào một chỗ, xấu hổ muốn chết! Nhưng dù vậy, cô vẫn cố tỏ ra bình thản và cách xa anh nhất có thể. Nhưng dường như người đàn ông tài sắc vẹn toàn này lại có gì đó không đúng lắm. Có vẻ như anh thật sự không nhận ra cô, nhưng hành động và lời nói lại thân thiết như vậy, như có như không quan tâm cô như vậy, là ý gì? Hứa Thanh Tranh không muốn nhận thêm bất cứ một câu nói “anh nhận nhầm người” nào nữa đâu. Tình hình cứ như vậy, cô càng cách xa, anh càng muốn lại gần. Cuối cùng, sau một đêm biểu diễn thành công, cũng là đêm cuối cùng cô làm việc cùng anh, Tô Phách đã mạnh dạn nắm tay Hứa Thanh Tranh và nói: “????????ℎ ????????̀ ????????̂ ????ℎ????́????ℎ, ????????̛????̛̀???? ????????̂́???? ????????????̂̉???? ℎ????̣???? ????????̣????ℎ, đ????̃ ℎ????́???? ????????̣????ℎ ????????̛????̛̀???? ????????̣̂???? ????????̆???? ????????̂̀????. ????????̛̉ ????ℎ????́????ℎ ????ℎ????̂???????? ????ℎ????????̂̀????, ????????́????ℎ ????????́????ℎ ????????̃???????? đ????̛????̛̣????, ????????????̂́???? ????????̀???? ????????́???? ????????́???? ????̆???? ????ℎ????̛????̛̀???????? ????????????̀???? đ????̛???? ????????????̉????, ???????????? ℎ????̉????, ???????? ????????́ ????????̂̀???? ????????ℎ ????ℎ????̂?????????” Cần, đương nhiên là cần chứ. Nhưng cho đến tận lúc đã gật đầu đồng ý, Hứa Thanh Tranh vẫn không hiểu tại sao mình lại thiếu nghị lực như vậy. Có lẽ là vì vẫn còn một chút uất ức của ngày xưa, ngày đó anh nhận nhầm người nên không thích em, cuối cùng bây giờ vẫn thích đấy thôi. Cũng có lẽ bởi vì tình cảm ngày xưa dành cho anh vẫn còn nguyên vẹn, là anh nhận nhầm nên mới quan tâm cô, nhưng bản thân cô thích anh là sự thật. Trong suốt khoảng thời gian xa cách đó, cả hai đều không có tình yêu nào khác. Thôi thì xem như, thời gian đã thay cô trả thù anh rồi. Nhưng có một sự thật mà Hứa Thanh Tranh không biết, đó chính là trước khi tỏ tình với cô, Tô Phách đã suy nghĩ, “gương vỡ lại lành” thì thắng lợi lớn hay yêu lại từ đầu mới thắng lợi lớn đây? Bởi vì không chỉ có cô, mà anh cũng là người nhận ra đối phương sau lần gặp lại đầu tiên ấy. Đã tám năm rồi, kể từ giây phút anh nói câu nói đó, anh đã không còn nhìn thấy cô nữa. Hứa Thanh Tranh nghĩ rằng anh áy náy, nhưng không phải. Anh nói rằng đó không phải là áy náy, mà là nhớ mãi không quên. Trong cuộc đời mỗi người, sẽ vì những lý do nào đó mà gặp gỡ nhau, có thể ở lại, cũng có thể lướt qua. Một câu “Xin lỗi, anh nhận nhầm người” của Tô Phách đã lấy đi nhiệt huyết mối tình đầu của một cô gái trẻ, nhưng người hối hận lại là anh. Anh nhận nhầm người là thật, nhưng tình cảm anh dành cho em cũng là thật. Chỉ là lúc ấy... anh không biết. … Một câu chuyện nhẹ nhàng của đôi bạn trẻ yêu thích văn hóa âm nhạc truyền thống. Tình cảm của họ nảy mầm và lớn dần lên trong sự nỗ lực của cả hai, cùng với sở thích chung về môn nghệ thuật Côn khúc truyền thống. Trong câu chuyện nhắc đến rất nhiều khái niệm về Côn khúc và những vở kịch nổi tiếng, diễn giải rất nhiều kiến thức về bộ môn nghệ thuật này, đây cũng là một cách khiến lớp trẻ có thể tìm hiểu và giữ gìn bản sắc văn hóa nghệ thuật của đất nước mình. Tình cảm của Tô Phách và Hứa Thanh Tranh khó có thể phân định rạch ròi giữa “gương vỡ lại lành” hay là “mưa dầm thấm lâu”, chỉ biết rằng tình cảm này đến rất tự nhiên, cũng thật nhẹ nhàng. Bỏ lỡ nhau thời thanh xuân, lại tìm thấy khi trưởng thành, không phải là lúc quay ngược thời gian để xem ai đúng ai sai, mà cả hai đều hiểu rõ, từ giây phút này, trân trọng từng khoảnh khắc. (Được review bởi fanpage Review Ngôn Tình) Mời các bạn đón đọc Xin Lỗi, Anh Nhận Nhầm Người của tác giả Cố Tây Tước.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Thế Giới Đen Trắng, Sắc Màu Của Anh - Tưởng Mục Đồng
Văn án 1 Bản Nhan Hàm Nhan Hàm là người mê bàn tay đẹp, cô luôn có chút tự ti vì bàn tay hơi thô ráp bởi nấu nướng quanh năm. Bởi vậy cô hâm mộ người đàn ông có đôi tay đẹp. Bạn thân an ủi cô, móng heo của đàn ông có gì đẹp chứ. Cho đến một ngày, đối diện căn hộ cô thuê ngoài trường đưa tới một người đàn ông gõ cửa. Nhan Hàm trông thấy ngón tay trắng muốt, khớp xương rõ ràng của anh, tâm thần cô hoảng hốt. Cô bưng giò heo rang muối tiêu mình vừa làm xong nói: bạn học, muốn ăn không? Bản Bùi Dĩ Hằng Bùi Dĩ Hằng tới thể nghiệm cuộc sống đại học, sống tại chung cư ngoài trường học. Mới đầu hoàn hảo, dần dần anh hơi phiền toái. Bởi vì căn hộ đối diện mỗi ngày làm cơm đều rất thơm ngon. Rốt cuộc, có một ngày anh không nhịn được đi qua gõ cửa. Khi cánh cửa mở ra lộ ra một khuôn mặt trắng nõn đáng yêu, anh hơi ngơ ngác. Mà lúc cô bưng lên món giò heo rang muối tiêu trong tay hỏi anh ăn không. Ừm, anh muốn cưới cô làm vợ.  Văn án 2 Sau khi đoạt giải quán quân, phóng viên mời Bùi Dĩ Hằng phát biểu về chuyện quan trọng nhất trong cuộc sống của anh. Thiếu niên trời sinh lạnh nhạt lôi ra quyển sổ bên cạnh, trực tiếp viết ra. Nhan Hàm, Nhan Hàm, Nhan Hàm. Không ai biết được, trước khi gặp cô, cuộc sống của anh chỉ có cờ vây. Nhưng sau khi gặp cô, anh thích nhất là khi cô giống như con mèo nằm nép bên cạnh bàn cờ. ***  "Thế giới đen trắng, sắc màu của anh" là một câu truyện vô cùng sủng ngọt. Chính là cái kiểu chết chìm trong hũ mật, trái tim như được lấp đầy từng chút từng chút một, ngọt ngào đến không thể diễn tả hết bằng lời. Sự cưng chiều tuyệt đối của Bùi đại thái tử dành cho tiểu tiên nữ Nhan Hàm có thể nói sẽ khiến bất kỳ ai cũng phải ngưỡng mộ và ghen tỵ. Khi anh yêu cô, dù chưa từng yêu bao giờ nhưng anh đã học để yêu cô bằng mọi cách mà một người con trai có thể yêu và chăm lo cho người con gái của mình. Khi anh yêu cô, không hề do dự, trực tiếp công khai điều đó với toàn bộ mọi người, sự thẳng thắn khiến bất kì ai cũng phải giật mình ngưỡng mộ. Với thế giới, anh có thể là Bùi Dĩ Hằng cửu đẳng cờ vây đại danh đỉnh đỉnh, nhưng với Nhan Hàm, anh chỉ đơn giản là người đàn ông sẽ nâng niu, chăm sóc, bảo vệ cô cả đời. Anh cam tâm tình nguyện lo lắng cho cô từ những việc nhỏ nhất, không muốn cô phải chịu bất cứ một tủi thân nào, bởi vì với anh “Em ở bên anh phải nên vui vẻ mà không phải chịu ấm ức.” Ngay cả khi Nhan Hàm vốn là một cô gái mạnh mẽ thì sao, có ai mà không mong muốn có một bạn trai cưng chiều mình đến như thế chứ.  Tình yêu của Dĩ Hằng, bỗng nhiên, lại khiến mình nhớ đến một câu nói rất nổi tiếng của Đại úy Yoo Shi Jin trong bộ phim Hàn Quốc Hậu Duệ Mặt Trời "Yêu đương, vốn dĩ là chuyện mà tự mình có thể làm được, nhưng người kia vẫn muốn làm cho mình". Một Nhan Hàm mạnh mẽ, tự lập từ nhỏ, luôn biết tự bảo vệ mình, bị đánh sẽ lập tức đánh trả, yếu đuối rồi lập tức đứng lên, nhưng từ khi có Bùi Dĩ Hằng, anh nguyện ý làm tất cả những việc đó cho cô. Nữ phụ giở trò với Nhan Hàm ư, đuổi cô ta đi rồi dùng phương thức mạnh mẽ áp chế cô ta. Sếp chủ quản dám bắt nạt Nhan Hàm ư, tiện tay mua cả quyền quản lý công ty, sa thải hắn luôn. Mà bác gái lại mạt sát đả thương Nhan Hàm ư, vậy... em hãy mau chóng trở thành vợ anh, để anh có thể đường đường chính chính bảo vệ em. (Độc giả có lời muốn nói: Nhan Hàm à, kiếp trước cô đi cứu thế giới, sao không rủ chúng tôi theo với ?????!)  Vì thế, trước mức độ siêu cấp sủng ái thế này, reviewer vô cùng có tâm của chúng ta xin được nhắc nhở nhẹ là các bạn độc giả nhớ mặc sẵn áo phao, kẻo lại bị chết chìm trong cái bể đã tràn mật ủ lâu năm lại còn rải đầy bánh gato và kẹo ngọt do thái tử gia của chúng ta một tay gây dựng. Tốt nhất là khi đọc truyện cũng nên để bụng đói, đặc biệt là các bạn còn FA, thức ăn cho cẩu độc thân nhiều như vậy, tui cũng không muốn các bạn lại chết vì bội thực đâu ???? Ngoài chuyện tình yêu sến súa của Nhan Hàm và Dĩ Hằng, thì trong Thế giới đen trắng sắc màu của anh, chúng ta sẽ còn bắt gặp tình bạn bè thân thiết, tình anh em, tình thân giữa những người trong một nhà, ...với dàn nhân vật phụ đáng yêu, dễ thương và xuất chúng. Tất cả đều góp phần tạo nên một thế giới ấm áp rực rỡ, như những mảng màu khác lần lượt xuất hiện, tô điểm rồi lấp đầy cho cái thế giới ban đầu vốn dĩ còn đơn điệu của Dĩ Hằng. Mà hiển nhiên trong đó, không thể không nhắc đến gam màu chủ đạo, chói lóa nhất, Nhan Hàm của anh.  Thành thật mà nói, một cuốn ngôn tình hường phấn, sủng ngọt đến mức độ ức chết người ta như thế này vốn không phải là gu truyện thường thấy của mình. Tuy nhiên, trong những ngày hè oi bức của năm 2019 được mệnh danh là nóng nhất lịch sử này, mình cảm thấy việc bổ sung lượng đường để chống đỡ cái nắng khiến người ta dễ "tẩu hỏa nhập ma" là một lựa chọn không tồi. Truyện được edit tại nhà Sam, blog Khoảng không, rất chỉn chu và mượt mà. Editor còn vô cùng có tâm mà đóng sẵn ebook cho những bạn không tiện online. Vậy nên, các fan yêu thích truyện sạch sủng còn chần chờ gì nữa mà không nhanh tay save về để thưởng thức nào~ *** Vào đêm khuya, ánh đèn sân bay sáng trưng, không ít người đứng phía sau rào chắn tại lối ra. Khi Trần Thần đẩy xe hành lý đi ra, cô hít sâu một hơi. Anh Quốc, rốt cuộc cô tới Anh Quốc rồi. Cô giương mắt nhìn qua, xung quanh quả thật có mọi người đủ loại màu da. Trần Thần đặc biệt đeo mắt kính, khi cô nhìn thấy một cô gái tóc đen mặc bộ quần áo thể thao, cô cười vẫy tay: “Chị Phương Cần.” Phương Cần vốn đang cúi đầu xem thời gian trên di động, dù sao dựa theo thời gian thì máy bay đã hạ cánh sắp một tiếng rồi. Trần Thần đẩy xe hành lý đi qua, vẻ mặt xin lỗi: “Em xin lỗi, lần đầu em nhập cảnh cho nên hơi chậm chạp.” Phương Cần lắc đầu: “Không sao, chị không đợi lâu lắm. Chúng ta đi thôi.” Thế là Trần Thần đẩy xe hành lý tới bên cạnh chị ta, cô cất tiếng: “Đàn chị, thật sự cảm ơn chị. Đã khuya thế này còn nhờ chị tới đón em.” Phương Cần cũng tốt nghiệp đại học A, có điều chị ta học nghiên cứu sinh ở Mỹ, nhận được bằng tiến sĩ rồi nộp đơn tới Cambridge. Hồi trước Trần Thần có thêm một nhóm bạn Anh Quốc tốt nghiệp đại học A. Bởi vì bạn cùng phòng của Phương Cần tốt nghiệp sắp về nước, thế nên chị ta phải tìm bạn cùng phòng lần nữa. Thế là Trần Thần và chị ta quen biết nhau. Tính tình Phương Cần từ tốn, rất hiền hòa, hơn nữa dễ ở chung. Bằng không cũng không chạy tới đón Trần Thần vào nửa đêm. ... Mời các bạn đón đọc Thế Giới Đen Trắng, Sắc Màu Của Anh của tác giả Tưởng Mục Đồng.
Trăng Trong Gương - Cửu Lộ Phi Hương
“Chỉ là một giành hoa trong gương, trăng trong nước.” ~ Tập hợp đoản văn bao gồm những câu chuyện thần quái, giang hồ cảm động ~ *** “Môn chủ! Môn chủ!” Bên ngoài truyền đến tiếng kêu vội vàng, cửa phòng bị đẩy ra, khiến chàng giật mình phục hồi lại tinh thần, hai chữ “Hưu thư” trên giấy cũng đã khô từ lâu, chàng không liếc mắt nhìn người tới, chỉ nhàn nhạt viết —— Tô thị Kính Nguyệt, đố kị. . . . . . Chưa viết xong, thị vệ xông vào cửa quỳ xuống đất, ôm quyền dập đầu: “Môn chủ! Phu nhân! Phu nhân bị tập kích. . . . . .” Nét mực dừng ở trên giấy Tuyên Thành, lan thành một điểm nhìn mà ghê người. Tần Sơ giật mình chưa tỉnh, chỉ ngẩng đầu nhìn người nọ. Thị vệ cúi thấp đầu, nơm nớp lo sợ từ trong kẽ răng nói ra mấy chữ: “. . . . . . Rơi xuống dốc núi bỏ mình.” Hô hấp ngừng lại, Tần Sơ sững sờ nhìn người báo tin, dường như không nghe hiểu mấy chữ lạnh lẽo như lưỡi dao này. Sau một lúc lặng im, thị vệ chỉ nghe chàng lạnh nhạt hỏi: “Thi cốt ở đâu?” “Còn đang tìm. Chỗ vách núi kia quá mức kỳ lạ, thuộc hạ. . . . . . không tìm được đường đi xuống.” Tần Sơ nhìn chằm chằm hai chữ ‘hưu thư’ trên giấy bị nét mực lan ra, mở miệng nói: “Nàng sẽ không chết. . . . . .” Chàng như đang tự an ủi bản thân, “Nàng còn chưa đạt được tự do từ ta, sao có thể cam tâm. . . . . .” Đặt bút xuống, chàng đứng dậy, “Chuẩn bị ngựa.” Chàng đi ra ngoài phòng, chân trái có chút bất tiện. Thị vệ lo lắng khuyên: “Chủ thượng, phu nhân rơi vào dốc núi địa thế cực kỳ hiểm trở, chân ngài. . . . . .” Mời các bạn đón đọc Trăng Trong Gương của tác giả Cửu Lộ Phi Hương.
Thiên Hiểu - Cửu Lộ Phi Hương
Trăng mồng một khuyết tựa lưỡi câu, ánh vàng bàng bạc mỏng manh xuyên qua lỗ tròn trên nóc nhà giam truyền xuống địa lao âm u. Một người mặc bộ quần áo vải thô cuộn mình ngồi ở góc tường, ánh mắt vô thần nhìn chăm chăm vệt sáng bàng bạc trên mặt đất, hình như có gió nhẹ thổi từ bên ngoài vào, cánh hoa hồng nhạt bồng bềnh đung đưa khẽ khàng đáp xuống, phác họa nên một bức tranh ấm áp tuyệt đẹp nơi phòng giam lạnh lẽo này. Bên ngoài… đang mùa xuân ư? Đôi ngươi cứng đờ chậm chạp chuyển động, ngước nhìn cái lỗ tròn trên nóc cao, thanh sắt kiên cố hé mở cắt vỡ ánh trăng non in trong phòng giam u tối, bất chợt âm thanh “lộp bộp” vang lên phá tan sự tĩnh mịch hằng mấy năm ở nơi này, cánh cửa phòng giam từ từ mở rộng, cuối cùng hắn cũng nhìn thấy hết mảnh trăng cong đang treo lơ lửng trên bầu trời đêm kia.... *** Giết chết Thiên Hiểu thật quá dễ dàng, nhưng quả thật Dục Dao không thể nào làm được. Nàng chưa từng chắc chắn rằng mình sẽ thất bại như lần này… Phương Nam đương giữa mùa hè, Dục Dao đi tới thành Tử Việt, đây là thành trì mà tàn dư của Hoàng thất chiếm cứ, Thái tử tiền triều đã trở về, sẽ đứng trên thành lâu này tuyên cáo thiên hạ, đem quân tiến lên phương Bắc, khôi phục nghiệp lớn. Dục Dao tưởng tượng rất lâu cũng không thể tưởng tượng ra được cảnh Thiên Hiểu nghiêm trang đứng trên thành lâu sẽ như thế nào… Nàng ở trọ trong thành mấy ngày, cuối cùng cũng đợi được đến ngày Thiên Hiểu tuyên thệ… Ngày hè chói chang, trên thành lâu đứng đầy người, Thiên Hiểu mặc long bào đen có thêu rồng đỏ đứng ở chính giữa, đứng bên cạnh hắn là Tĩnh Nam vương và cựu thần đã đón hắn ngày đó… Có thể là do long bào quá mức trang nghiêm, có thể là tình cảnh hôm nay quá mức trọng đại, Dục Dao nhìn thấy khí thế vương giả trong truyền thuyết trên người Thiên Hiểu, hoặc có thể nói là khí chất con người có từ lúc sinh ra, dẫu cho thời gian có thay đổi thì khí chất ấy vẫn còn in đậm mãi. Nàng đứng ở phía xa xa nhìn hắn, Thiên Hiểu như vậy khiến nàng cảm thấy xa lạ vô cùng, cũng cảm thấy được, tương lai sau này ắt hẳn hắn sẽ là một Hoàng đế tốt… Dưới thành lâu, vạn người chăm chú, một người đưa cho Thiên Hiểu tấm thánh chỉ được cuộn tròn, Thiên Hiểu đưa tay ra tiếp nhận, nhưng hắn cầm trên tay rồi vẫn không mở ra đọc. Cứ như vậy thật lâu nên người bên cạnh cảm thấy kỳ quái, có người mạo phạm quay đầu nhìn hắn, nhìn thấy vị Thái tử của họ đang sững sờ mất hồn nhìn một nữ tử đang đứng trong đám đông dưới thành lâu…   Mời các bạn đón đọc Thiên Hiểu của tác giả Cửu Lộ Phi Hương.
Tuyết Thảo - Cửu Lộ Phi Hương
Không có bắt đầu sẽ không có kết thúc, trời cao nhân từ đối với Tô Mặc, lại tàn nhẫn đối với Tuyết Thảo. Tiết Tử           Tuyết Thảo lại nhìn thấy Tô Mặc ở dưới tán cây già trong rừng sâu núi thẳm.           Quần áo trắng tinh của hắn đều thấm máu, đầu cúi xuống, làn tóc tán loạn phủ xuống bờ vai. Mặt Tuyết Thảo không chút thay đổi bước về phía trước, không chút khách khí đá hai chân hắn, người Tô Mặc bị bị đá nghiêng sang phía bên cạnh, lộ ra đôi mắt nhắm chặt và hai má trắng bệch —— thoạt nhìn như người đã chết.           Tuyết Thảo lành lạnh cười: “Ngươi cũng có ngày hôm nay.”           Nàng quay đầu đi, tiếp tục tiến sâu vào núi thẳm tìm kiếm thảo dược. Cho đến khi hoàng hôn mới trở về nhà, lại đi ngang qua gốc cây già kia, Tô Mặc vẫn ngồi ở chỗ kia như cũ, máu trên mặt hắn đã ngưng kết thành khối, đủ loại côn trùng bay tới bay lui quanh người hắn, Tô Mặc cao cao tại thượng, chưa từng chật vật như vậy.           Bước chân dừng lại bên cạnh hắn một chút, Tuyết Thảo nhìn thấy dưới làn tóc bay rối, bờ môi của Tô Mặc còn hơi vẽ lên một đường cung, xem ra, hắn chết thật sự như ý hắn quá. Nghĩ thấy kẻ kia đến chết vẫn còn thoải mái như vậy, trong lòng Tuyết Thảo càng cảm thấy vô cùng chán ghét.           Nàng xách áo hắn lên, thô bạo kéo hắn về nhà giống như kéo một xác chết. Tuyết Thảo cảm thấy, người như vậy không nên chết thoải mái, hắn nên chết thảm một chút. . . . . .           Thảm hại hơn một chút. *** Hôm sau Tuyết Thảo lại về nhà, trong nhà còn lại một mảnh vắng lặng, căn nhà lộn xộn nhắc nhở nàng lúc trước nơi này đã xảy ra chuyện gì, Tô Mặc đi đâu rồi? Tốt nhất là chết đi. Nét mặt Tuyết Thảo lạnh lùng cười không chút thay đổi. Nàng bắt đầu quét tước nhà cửa, nhặt đồ dùng trong nhà lên, nhặt dược liệu lên phân loại lại. Cho đến lúc chạng vạng, mới làm cho căn nhà khôi phục lại nguyên trạng. Ban đêm, Tuyết Thảo muốn tắm rửa sạch sẽ một chút, nàng nấu xong nước, lúc cởi quần áo, cây trâm gỗ đột nhiên rơi xuống đất. Tuyết Thảo nhặt cây trâm gỗ lên, hình dáng cây trâm cực kỳ đơn giản, ở đuôi trâm dùng lưỡi dao tinh tế khắc bốn chữ “Tô Mặc Tuyết Thảo”, chữ nhỏ như vậy nhưng khắc vô cùng đẹp, người đó nhất định dùng hết mười phần tâm tư để khắc. Tuyết Thảo sửng sờ một chút, trong chớp mắt đầu óc chỗ trống, hình như đột nhiên nghĩ thông suốt rất nhiều chuyện, nàng giật mình hiểu ra, chắc chắn Tô Mặc sẽ không bao giờ … trở về nữa. Ngày hôm sau, Tuyết Thảo vẫn như thường ngày lên núi hái thuốc, kiếm củi, về nhà bổ củi, nấu xong cơm, Tuyết Thảo theo thói quen bới hai chén cơm, mang vào trong nhà, đặt ở trên bàn, Tuyết Thảo ngồi xuống, lấy cho mình một đôi đũa, đưa một đôi đũa khác ra nhưng vẫn không có người tiếp nhận. Tuyết Thảo ngây người hồi lâu, giương mắt lên nhìn, trong ánh phản quang của mặt trời buổi ban chiều hình như có người ngồi xuống, mỉm cười với vẻ mặt hạnh phúc nhìn nàng, nhưng khi nàng chớp mắt một cái, đâu còn người như vậy nữa. Tuyết Thảo cắm chiếc đũa xuống, giống như tấm bia trong bát cơm. Nàng vùi đầu ăn cơm, lại nếm thấy vị chua xót từ khóe mắt mình chảy xuống. Chua xót càng lúc càng nhiều, Tuyết Thảo chưa từng hận Tô Mặc như thế, mặc dù ba năm trước đây, khi hắn đẩy nàng xuống vách núi cũng chưa từng hận hắn như thế. Tô Mặc còn có bản lĩnh như vậy, hắn ngốc nghếch đến độ mỗi nơi đều lưu lại dấu vết của hắn, ăn cơm, trang điểm, hái thuốc, xuống núi, khắp nơi đều là những hồi ức. Vì sao phải gặp lại, vì sao trong căn phòng này đều lưu giữ ký ức về hắn, nếu như ngay từ đầu bọn họ là người xa lạ, thì thật tốt biết bao. ... Mời các bạn đón đọc Tuyết Thảo của tác giả Cửu Lộ Phi Hương.