Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Luôn Có Người Điên Cuồng Cố Chấp Muốn Độc Chiếm Tôi

【Một câu giới thiệu tóm tắt: Sau khi sống lại mới phát hiện là cùng một người】 Kiếp trước, chị của Tần Khả gả cho đại thiếu Hoắc gia Hoắc Trọng Lâu, nhưng bởi vì phát hiện đối phương bị hủy dung mà đào hôn trong đêm. Tần Khả làm thế thân, bị cha mẹ nuôi lừa lên giường của Hoắc Trọng Lâu. Sau lại bị anh kim ốc tàng kiều, bị chị gái âm mưu tính kế trở thành tàn phế, đến chết cũng không thể trốn khỏi người đàn ông đó. Trở về tuổi 16, cô quyết tâm viết lại vận mệnh của mình. Tần Khả đổi nguyện vọng cấp ba, bước vào trung học Kiền Đức, nhưng ở chỗ này lại gặp được giáo bá Hoắc Tuấn. Tính cách Hoắc Tuấn cố chấp, hỉ nộ vô thường, mọi người trong trung học Kiền Đức đều sợ anh, duy nhất chỉ có Tần Khả không sợ —— kiếp trước, cô từng thấy một mặt dữ tợn nhất của anh, vì cứu cô mà không màng sống chết. Hoắc Tuấn đối với mọi người hung ác máu lạnh, duy nhất chỉ đối với Tần Khả hết sức khoan nhượng cưng chiều, Tần Khả quyết định gắng gượng tiếp nhận anh. Tần Khả: “Chúng ta đặt ra ba quy ước.” Hoắc Tuấn: “Em nói đi.” Tần Khả: “Không được nổi điên, không được đánh nhau, không được đùa giỡn lưu manh.” Hoắc Tuấn liếm liếm khóe miệng, khàn giọng cười: “Được.” Hoắc Tuấn nghe lời bắt đầu thay đổi. Cả trường vô cùng kinh ngạc, Tần Khả rất hài lòng. —— Cho đến khi cô đột nhiên phát hiện Hoắc Tuấn chính là trước khi Hoắc Trọng Lâu bị hủy dung. Tần Khả bị dọa chạy. Hoắc Tuấn kéo cô trở về, ngăn ở rừng cây nhỏ trong trường, cười đến cố chấp lại tuyệt vọng —— “Lão tử đổi thành như vậy, em vẫn không thích anh?” “Không…” “Em còn muốn như thế nào nữa?” “…” Tần Khả im lặng hai giây, dè dặt giơ lên một ngón tay: “Thêm một cái nữa.” “Thêm cái gì.” “Thêm… Sau này đừng cùng em chơi Kim ốc tàng kiều?” * Kiếp trước Tần Khả như một tờ giấy trắng, mối tình đầu cũng không có sau đó “Gả” vào Hoắc gia, toàn bộ tính nết và tính tình, đều là do một tay Hoắc Trọng Lâu nuông chiều, từng tấc đều hiện lên trong tâm trí cô. Đến đời này, những việc nhỏ không đáng kể đó đã thâm nhập sâu vào tận xương tủy vẫn chưa sửa được, mặc dù chỉ còn tàn dư, cũng làm cho Hoắc Tuấn mê muội đến chết đi sống lại. Sau này, ở ban đêm vô số lần anh bị cô câu đến không còn hồn phách, cắn răng nghiến lợi ép hỏi: “Trước anh, em đã từng cùng với người đàn ông nào?!” Tần Khả nhìn anh nổi điên, chỉ cười ghé tai anh thì thầm: “… Anh đoán xem?” 【 Tiểu Hoắc gia: #Hệ liệt #Tự đội nón xanh #Tự ăn dấm chính mình 】 *** "-- Đừng!" Tần Khả sợ hãi kêu một tiếng, từ trên giường ngồi bật dậy, sau lưng đổ đầy mồ hôi lạnh. Những ngọn lửa gần ngay trước mắt dường như vẫn còn đang thiêu đốt võng mạc, đôi mắt vẫn như cũ bị đốt đau đến đỏ lên. Đến lúc tiếng ve kêu inh ỏi ngoài cửa sổ chậm rãi truyền vào lỗ tai, thân thể căng thẳng của Tần Khả mới từ từ thả lỏng. Thì ra... Vẫn chưa chết. Trước mắt hơi đỏ lên, có lẽ là do ngủ quá lâu dưới ánh sáng rực rỡ chiếu vào từ cửa sổ, vẫn chưa thích ứng lại được. Tần Khả vừa muốn thả lỏng người đột nhiên cứng lại. ...Tiếng ve kêu? Nhưng cô nhớ rõ, trước khi bị trận lửa thiêu cháy, bên ngoài biệt thự mà người đàn ông đó nhốt cô, chính là tuyết rơi ngày đông giá rét. Vậy làm sao mà cô có thể nghe được tiếng ve kêu? Hơn nữa, trên cái giường mà cô đang ngủ này, còn có phòng ngủ đơn trước mắt thoạt nhìn không tính là lớn, rõ ràng chính là căn phòng lúc cô lên cao trung ở cùng với cha mẹ nuôi còn có chị gái Tần Yên... Lẽ nào... Tần Khả giống như đột nhiên nghĩ tới cái gì, con ngươi trong mắt hạnh chợt co rụt lại. Tiếp theo cô bất chấp, một phen xốc cái chăn mỏng đang đắp trên người lên -- Hai chân trắng nõn như ngọc, xương thịt đều đặn ở bắp chân lộ ra dưới mắt cô. Không có vết sẹo ngoằn ngoèo xấu xí, lại càng không thấy đoạn xương gãy không hoàn chình làm cho da đầu người ta tê dại -- hai cẳng chân mảnh khảnh mềm mại trước mắt này, giống như viên ngọc đẹp không tì vết, đường cong xinh đẹp vẫn kéo dài tới mắt cá chân xinh xắn, đẹp tựa như bầu trời. Đây là vị trí trên người cô mà Hoắc Trọng Lâu mê luyến nhất, sau lần tai nạn dẫn đến bị tàn phế chọc cho anh nổi điên, cũng có vô số đêm tối đen như mực chỉ có ánh trăng chiếu vào từ cửa sổ, cô nức nở bị anh đè nặng trên giường giống như phát điên mà hôn lên vết sẹo kia... Nếu như trước mắt hết thảy đều là thật. Vậy không phải đã nói lên được... Ngày đêm cô ảo tưởng cầu được trở về quá khứ, cuối cùng cũng đã đến -- hơn nữa lại còn về trước lúc khai giảng lớp mười -- không có bất kỳ một tai họa nào xảy ra, không có việc sau khi chị gái đào hôn bị cha mẹ nuôi lừa lên giường của Hoắc Trọng Lâu, càng không bị chị gái Tần Yên làm hại mất đi hai chân trở thành tàn phế, chỉ có thể bị người đàn ông kia nhốt trong biệt thự của anh. Tần Khả mừng rỡ gần như rơi nước mắt. Mấy phút sau khi lục lọi toàn bộ căn phòng vừa quen thuộc vừa xa lạ, Tần Khả rốt cuộc tìm được điện thoại di động của mình. Đầu ngón tay cô khẽ run nhấn mở lịch. Thấy rõ ngày tháng năm, Tần Khả nhẹ buông tay, di động rớt trên thảm lông dê được trải dưới đất. Cô không nhặt lên, giơ tay che kín mặt. Nước mắt không tiếng động trượt xuống dưới cái cằm nhọn. Cô quả nhiên chết trong trận lửa lớn đó. Mà cô lại trở về thời gian mười năm trước. Cô lúc này sẽ phải vào lớp mười, chính là lứa tuổi đẹp như hoa. -- Cô sẽ không lại bị cha mẹ nuôi lừa gạt, càng sẽ không lại đi tín nhiệm người chị gái tâm như rắn rết kia, cô muốn lấy lại tất cả những thứ thuộc về mình, coi trọng cuộc sống của mình! Hiện tại... Mọi thứ đều còn kịp. Lúc cửa phòng ngủ có tiếng gõ, Tần Khả đang ngồi sau bàn học ở phía trước cửa sổ, trên cuốn vở là bức tranh vẽ lả tả. Vừa nghe thấy tiếng, cô cảnh giác lấy tay che lại cuốn vở, quay đầu lại. Cửa phòng ngủ mở ra, khuôn mặt mẹ nuôi Ân Truyền Phương lộ ra. Tần Khả cắn răng, ép buộc chính mình lộ ra một nụ cười ôn hòa vô hại. -- giống như bản thân mình năm đó. "Mẹ." "Tiểu Khả, cũng đừng cố gắng quá, xuống lầu ăn cơm chiều đi con?" "Vâng ạ, con xuống ngay đây." Ân Truyền Phương đóng cửa rời đi. Bà ta hiển nhiên cũng không chú ý tới Tần Khả mất tự nhiên, trên thực tế, căn bản bà ta cũng không cần phải thể hiện mình để ý đến đứa con nuôi này. Năm đó Tần Khả còn cho là bọn họ thật lòng đối xử tốt với cô, mà hiện tại, sống lại một lần, Tần Khả đã vô cùng rõ ràng -- Ân Truyền Phương và Tần Hán Nghị nhận nuôi hơn nữa còn cố gắng đối tốt với cô, cũng chỉ là do nhớ thương phần di sản khi nuôi dưỡng cô. Một khi để cho bọn họ cầm được, bọn họ sẽ giống như kiếp trước, không chút do dự ném đi cái "Gánh nặng" là cô. Kiếp trước đối với việc mà bọn họ làm, khiến cho Tần Khả cảm thấy chính mình ở trong căn phòng này một khắc cũng không thể đi xuống. Nhưng nhớ tới về sau mới biết đến sự tồn tại của bản di chúc... Thời cơ còn chưa tới, cô phải làm từ từ. Tần Khả cắn môi, quay người lại. Cuốn vở bị cô dùng tay che lại lộ ra, trên mặt vở là dựa theo trình tự thời gian, những việc mà Tần Khả nhớ kỹ hay còn có thể cố gắng nhớ lại của kiếp trước. Cũng là những lựa chọn mà rất nhiều năm sau cô đều vô cùng hối hận. "Mình sẽ không tái phạm sai lầm lần thứ hai." Trong chiếc gương trên bàn, vẫn là cô gái với khuôn mặt đẹp diễm lệ, nhưng trong đôi mắt xinh đẹp kia, vốn là ngây thơ vô hại nhưng trong phút chốc, chỉ còn lại kiên nghị. Tần Khả cầm lấy cục tẩy, xóa đi toàn bộ vết bút chì rất nhạt trên vở. Đến khi ở trên cùng chỉ còn lại một câu. -- "Nguyện vọng cấp ba". Dường như nhớ ra cái gì, trong mắt Tần Khả hiện lên hận ý, cô siết chặt cục tẩy, dùng sức xóa đi bốn chữ. ...... Tần Khả đi xuống cầu thang gỗ hẹp. Trong trí nhớ cô vẫn còn ấn tượng với căn nhà này, chẳng qua cũng không khắc sâu. Chỉ nhớ rõ ở kiếp trước đã xây thành một căn nhà hai tầng lầu, không gian trong nhà cũng không lớn, tầng một chỉ có hơn mấy chục mét vuông, ở dưới lầu phòng ăn và phòng bếp đều chung một phòng, có vẻ vô cùng chật chội. Lúc này, một nhà ba người Tần Yên đang ăn cơm trong phòng ăn nhỏ kia. Thấy Tần Khả xuống lầu, Tần Yên vốn đang thất thần đột nhiên đôi mắt sáng lên, vội buông chén đũa, đi tới. Cô ta đưa tay nắm lấy tay Tần Khả, chớp mắt nhìn cô, rồi lôi kéo cô đi ra ngoài. Phía sau truyền đến tiếng Ân Truyền Phương nhíu mày nói. "Yên Yên, con còn không nhanh ăn cơm, lôi kéo em gái đi đâu vậy?" "Bọn con có chút việc, rất nhanh sẽ trở lại." Tần Yên đáp lại, sốt ruột không chịu được liền kéo Tần Khả ra cửa. Cô ta cũng không chú ý tới ở sau lưng mình, trái ngược với dáng vẻ ngây thơ vô hại trước đây, cô gái đang dùng một loại ánh mắt lạnh lẽo nhìn bóng lưng cô ta. Tần Khả vĩnh viễn cũng không quên được, kiếp trước sau khi đào hôn Tần Yên chán nản hối hận, bị chính mình tiếp tế, lại ghen ghét Hoắc Trọng Lâu đối với cô dư thủ dư cầu* mà nhẫn tâm đẩy cô về phía ô tô đang lái tới. Cô càng không quên được, lúc chiếc xe kia cán qua đùi cô tim đau như chết... (dư thủ dư cầu*: Ta cần ta cứ lấy) Cũng sau vụ tai nạn xe cộ kia cô mới biết được, từ lúc đầu Tần Yên chính là tâm như rắn rết, chỉ có cô ngây thơ đần độn, coi lang sói thành người thân. Mà lúc này, Tần Khả đương nhiên biết vì sao Tần Yên lại sốt ruột như vậy. -- Hôm nay là ngày cuối cùng kết thúc đăng kí nguyện vọng cấp ba. Kiếp trước, cũng chính ngày này, Tần Yên cuối cùng cũng thuyết phục được Tần Khả, vốn cô là từ trung học sơ trung* Kiền Đức lên thẳng trung học cao trung**, lại đổi thành trường nghệ thuật. (* , **: Tương tự cấp 2, cấp 3 bên Việt Nam) Ở kiếp trước, mãi cho đến vài năm sau nhìn rõ được gương mặt thật của Tần Yên, Tần Khả cũng không hiểu rốt cuộc Tần Yên làm như vậy là có mục đích gì. Càng về sau, một lần trung học tụ hội, cuối cùng từ người khác nói đùa cô mới biết được chân tướng -- đơn giản là trước năm lên cao trung, trung học Kiền Đức đột nhiên truyền ra một lời đồn. Nói giáo bá cao trung Hoắc Tuấn, coi trọng một cô gái học sơ trung tên Tần Khả. Mà Tần Yên chính là một trong những người mến mộ trung thành của Hoắc Tuấn. "Tiểu Khả, việc kia em suy nghĩ thế nào??" Cuối cùng kéo cô ra ngoài cửa, Tần Yên gấp không chờ nổi hỏi. "..." Tần Khả cúi đầu, dường như có hơi do dự. Đường cong tuyệt đẹp trên cái cổ mảnh khảnh yếu ớt lộ ra, tựa như một tay là có thể bẻ gãy. Trắng nõn mềm mại, vô cùng mịn màng. Trong mắt Tần Yên xẹt qua một tia ghen ghét. Cô ta biết rõ, cái cổ vượt quá mức xinh xắn này -- chính khuôn mặt đáng yêu thanh thuần của đứa em gái "Nhặt được", đã làm cho bao nhiêu nam sinh trong trường không rời mắt được. Cô ta nhất định không thể để cho Tần Khả xuất hiện trong tầm mắt Hoắc Tuấn. Tần Yên âm thầm cắn răng, trên mặt là nụ cười gượng gạo, tiếp tục khuyên: "Tiểu Khả, em nghe chị, làm việc mà mình thích mới là quan trọng nhất -- hơn nữa em có thiên phú vũ đạo, nếu không đi trường nghệ thuật, quả thật rất đáng tiếc." Mời các bạn đón đọc Luôn Có Người Điên Cuồng Cố Chấp Muốn Độc Chiếm Tôi của tác giả Khúc Tiểu Khúc.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Boss Đen Tối Đừng Chạy - Mèo Lười Ngủ Ngày
AudioBook Boss Đen Tối Đừng Chạy   Nguời ta có câu : "Anh gặp em kiếp này chắc chắn kiếp trước chúng ta có duyên, anh yêu em kiếp này thì nhất định chúng ta kiếp trước nặng nợ nhau." Duyên nợ gì thì cô không biết, nhưng mối quan hệ giữa cô và anh không thể dùng hai chữ "bình thường" để mà hình dung được. Cô vừa vào công ty anh hôm trước, hôm sau anh trở thành đối tượng xem mắt của cô, hại cô thiếu chút nữa thành nhân viên chuyên lừa lọc. Oan cho cô quá, tất cả là lão ba mấy chục năm làm viên chức truyền lại kinh nghiệm vàng ngọc làm hồ sơ xin việc cho cô đấy chứ!!! Đã thế, mẫu thân đại nhân chưa tìm được con rể quý thì đương nhiên không cam lòng, cô tiếp tục phải đi gặp một "tiểu văn thư" cuồng truyện giả tưởng, gì mà quay lại kiếp trước dạo chơi, gì mà hoàng tử, vương gia, hại cô bị đại boss đen mặt chỉ trích hồng hạnh vượt tường, dám đi xem mặt nam nhân khác sau lưng người yêu ?!?!?! Cô vẫn còn đang không hiểu anh có ý tứ gì thì đại boss đột ngột tỏ tình với cô đêm hôm trước, nhưng sáng hôm sau lại không thấy bóng dáng đâu, hóa ra anh xấu hổ vì lần đầu nói lên lời yêu, xách vali đi công tác từ sớm ... Tình yêu của Bối Bối và Tiêu Dật không nhất thiết là oanh oanh liệt liệt, vừa gặp đã yêu, mà cứ dần dần một cách tự nhiên mà đến. Cô cũng không nhất định phải là mỹ nữ bẩm sinh, nếu đem ra cân đo đong đếm trong mắt anh thì cũng được danh hiệu ngũ quan thanh tú với ba phần ngọt ngào, bảy phần đáng yêu. Nhưng lại vẫn có thể khiến cho một đại boss cao cao tại thượng phải tim đập, chân tay luống cuống bởi trong tình yêu, người ấy luôn là một, là riêng, là duy nhất! "Boss đen tối, đừng chạy !!!" nhất định sẽ nhấn nút F5 cho tình yêu của bạn với vô số nhưng cung bậc tình cảm mà có lẽ lâu nay bạn đã không gặp! Mời các bạn đón đọc Boss Đen Tối Đừng Chạy của tác giả Mèo Lười Ngủ Ngày.
Vương Phi Trở Về - Thục Khách
Một tác phẩm của đại thần cổ ngôn Thục Khách, tác giả của Trọng Tử, Mùa hoa rơi gặp lại chàng, Tiểu Hoàng không phải tiên… Danh tướng chi nữ Việt Tịch Lạc vì ái mộ nên đã lấy Định vương Vân Trạch Tiêu Tề. Việt lão tướng quân và huynh trưởng của Việt Tịch Lạc vốn không đồng ý cuộc hôn nhân này, nhưng vì để địa vị của Định vương vững chắc hơn, và cũng vì hạnh phúc của Định vương phi Việt Tịch Lạc nên đã lãnh binh xuất chinh, kết quả bị gian tế bán đứng nên đã chiến tử sa trường, Việt Tịch Lạc đau đớn khôn cùng, lúc nàng hiệp trợ Vân Trạch Tiêu Tề ra chiến trường cứu viện thì lại bị đánh lén. Trong lúc sinh tử, Vân Trạch Tiêu Tề vì cứu một nữ nhân khác mà bỏ rơi nàng, khiến nàng trúng tên rơi xuống vực sâu vạn trượng… Nhiều năm sau, Vân Trạch Tiêu Tề một lần nữa đại hôn, cưới nữ nhân tâm tư cẩn mật được hắn cứu xưa kia. Lúc này thì nữ nhân tên Nhạn Sơ được chủ nhân thần bí của Vĩnh hằng chi gian* cứu sống cũng đã hoàn thành khế ước, mang theo chân tướng Việt gia chiến tử sa trường năm xưa, mang theo bí mật không thể cho ai biết sau lưng Vĩnh hằng chi gian, mang theo lời nguyền đưa “Ác ma” vào Diễm quốc, mang theo bí mật phá vỡ sự cân bằng của thế giới, mang theo một con tim rỉ máu thù hận, trùng sinh trở về. Mời các bạn đón đọc Vương Phi Trở Về của tác giả Thục Khách.
Hoàng Hậu Vô Đức - Tửu Tiểu Thất
Anh nam chính – Kỷ Vô Cữu là Hoàng đế lên ngôi năm 18 tuổi. Vì tuổi còn trẻ, căn cơ chưa vững nên anh phải tuyển dàn hậu cung cho nó hùng hậu để ổn định thế lực =)))) Nói vậy thôi chứ anh nam chính của chúng ta không phải loại háo sắc, trước khi gặp được nữ chính – Diệp Trăn Trăn anh còn không biết yêu là gì. 20 tuổi nam chính rước nữ chính về làm Hoàng hậu, căn bản là do nữ chính có gia thế rất hùng hậu trong cung, đến khi yêu bả rồi thì dàn phi tần kia với anh như không khí :)) Tên truyện cũng nói lên tính cách của nữ chính Diệp Trăn Trăn rồi =)) Đêm tân hôn bả đạp nam chính xuống giường, anh vua dứt khoát dỗi vợ ngủ ở tẩm cung. Về sau “làm cho Hoàng thượng khó chịu chính là công việc hàng ngày của Hoàng hậu” =)))) Nữ chính rất thông minh, binh thư, hành quân, đánh trận cái gì cũng biết, tính cách thẳng thắn. Cung đấu âm mưu rắc rối nhưng bả giải quyết nhanh gọn lẹ. Lúc đầu 2 anh chị không vừa mắt nhau nhưng về sau yêu vào rồi thì tình cảm với hài dã man luôn. Nam chính rất ngây thơ trong tình yêu, yêu rồi mà không biết, thắc mắc đi tìm kĩ nữ thanh lâu để hỏi đáp. Lúc đó ổng cải trang, gặp mấy ông quan cũng đi thanh lâu, vội lấy bình trà che mặt lại, ổng chỉ lo che cho ổng mà quên mất thằng cha đứng kế bên là đại thái giám tổng quản, mấy ông quan thấy đại thái giam là biết người bên cạnh là ai rồi =))))) Cơ mà mấy ông quan rất thức thời giả vờ như không biết, ổng còn thở phào “May quá họ không thấy ta” =))))) Chị nữ chính nuôi con vẹt, đang dạy nó nói thì anh nam chính nhào vô lôi bả lên giường xxoo, xong con vẹt suốt ngày rên ư ử, lặp lại mấy lời lưu manh bậy bạ của 2 người =)))) thế là cả mấy ngày sau, 2 vợ chồng đóng kín cửa để dạy con vẹt nói lại =)) Nam chính đang đứng giữa thảo nguyên thì cô công chúa dị quốc chủ động nhào vào ôm chặt ổng, muốn quyến rũ. Nữ chính đứng đằng sau thấy, nếu theo motip cẩu huyết thì nữ chính sẽ hiểu nhầm, sẽ cãi nhau, sẽ bỏ đi, sẽ thế lọ thế chai,… Đằng này không hề !! Anh vua thấy chị hậu đứng đó, hắn gào lên : “Trăn Trăn ! Cứu ta với!”, làm như thiếu nữ bị người ta cưỡng hiếp không bằng =)))) Thế là chị hậu hùng hùng hổ hổ xông tới cứu chồng, anh vua như con cún cụp đuôi vội vàng núp sau lưng chị hậu =)))) Yêu vào rồi thì nam chính thủ thân như ngọc, độc sủng nữ chính, đến nỗi thà bị cổ độc hại suýt chết cũng không ngủ với nữ phụ vì không muốn phản bội nữ chính. Nữ tử không tài chính là đức, chị nữ chính vì quá giỏi, quá có tài nên trở thành vô đức hoàng hậu :)) Văn phong của Tửu Tiểu Thất kiểu tưng tửng, hài hước, có chút biến thái =)) Mời các bạn đón đọc Hoàng Hậu Vô Đức của tác giả Tửu Tiểu Thất.
Hồng Nhan Loạn - Đóa Đóa Vũ
Tương truyền, người con gái nào rút được quẻ Đế vương yến thì sẽ trở thành vợ vua, ảnh hưởng lớn lao đến mức có thể nắn dòng lịch sử. Lại tương truyền mỗi quẻ chỉ có một chiếc. Vậy mà lại có hai người con gái rút trúng quẻ này từ cùng một ống. Sau đó một người trở thành quý phi sủng ái hậu cung, một người trở thành phu nhân thừa tướng đương triều. Đêm tân hôn, thừa tướng đi biệt tăm tích, sáng mới trở về, thành thật nói với Quy Vãn rằng, chàng sẽ sủng nàng, bảo vệ nàng, sẵn sàng dâng nàng mọi thứ trừ tình yêu, vì trái tim chàng đã ký gửi ở chỗ Huỳnh phi mất rồi. Quy Vãn bản tính dửng dưng, vốn được dạy dỗ từ nhỏ rằng ái tình chỉ khiến người ta đau khổ, nên cũng không lấy thế làm buồn phiền. Ngày qua ngày nàng vận nam trang rong chơi khắp nơi, lần lượt gặp ba người mà việc quen biết nàng trở thành mối hận nghìn thu của họ. Một là tướng quân đứng đầu hàng quan võ, quyền thế ngang ngửa chồng nàng. Một là vương tử dân tộc thiểu số, vì nàng mà đã phấn đấu đoạt đích, rồi nuôi chí lớn đoạt cả giang san thiên triều. Một người nữa là trạng nguyên tương lai, vì muốn có nàng mà đánh mất bản chất trong sáng, biến thành tiểu nhân ti bỉ chết đuối trong xoáy nước quyền lực. Đấu thủ tiếp theo lao vào đường đua chật chội này chính là hoàng đế, người ban đầu đã gài quẻ Đế vương yến cho Diêu Huỳnh để nạp cô ta làm phi, mục đích thật sự là dùng cô làm quân cờ kiềm chế thừa tướng. Đây cũng là hành động khiến hoàng đế di hận suốt kiếp, nhất là khi tàn rữa trên giường bệnh, chàng phát hiện ra Quy Vãn lại thật sự rút được chiếc quẻ quý hiếm năm mươi năm mới có người rút trúng một lần kia. Thừa tướng không đến nỗi mù quáng, chưa đầy một năm sau khi cưới, đã nhận ra mình được trời ban ngọc quý, càng cưng nàng như vua cưng vàng anh. Trích đoạn "Đế Vương Yến", truyền thuyết kể rằng nữ tử nào rút được quẻ này mệnh đã định sẽ trở thành vợ vua. Ngày xuân ấy, "Đế Vương Yến" lại cùng xuất hiện trong tay hai người con gái tú mỹ tuyệt luân, một như vầng dương rực rỡ, một như khuôn nguyệt lấp lánh. Mặt trăng và mặt trời cùng xuất hiện, tất sẽ biến loạn. "Họa quốc chi nguyên", rốt cuộc, ai mới đích thực là “Họa quốc chi nguyên"?   Mời các bạn đón đọc Hồng Nhan Loạn của tác giả Đóa Đóa Vũ.