Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Nghịch Lữ Lai Quy

Văn án: Được rồi, đây thật ra là tập hắc bang, hiện đại trọng sinh, lão Hoàng dưa xoạt lục nước sơn, niên hạ dưỡng thành đẳng đẳng cẩu huyết màn ảnh tại một thể tan vỡ chi tác ( vi mao ta như thể thấy được thiên lôi trận trận… Run ) Khái, bất quá làm làm một người không phải điển hình người, chúng ta thụ vẫn là không phải điển hình thụ, chúng ta trọng sinh… Đại khái cũng là không phải điển hình trọng sinh, quyển thứ nhất gần bốn vạn chữ sau khi kết thúc mới tiến vào trọng sinh bộ phận. Ngẩng đầu 45° u buồn địa nhìn trời, không biết mọi người có thể hay không kiên trì đến lúc đó… Cuối cùng, trước sau như một địa chậm nhiệt văn Review của death_moon, cảm thấy hợp quan điểm nên xách về. An Tiệp vì trốn tránh một người vào nam ra bắc, một lần đến sạ mạc thì lạc, may mắn gặp đc một đội khảo cổ. Hắn quyết định theo họ đến khảo sát một tòa thành cổ. Nhưng trên đường xảy ra chuyện quỷ quái, một loài nhện đầu người lớp lớp xuất hiện bao vây, đẩy đám người chạy đến bãi cát lầy, cuối cùng rơi xuống tòa thành ảo ảnh trong truyền thuyết sa mạc. Từng người trong đội khảo cổ chết đi, chỉ mình An Tiệp thoát ra ngoài được, nhưng khi hắn cầm một hạt châu, bóp bể, nước bên trong hạt châu thấm vào tay, khiến thân thể hắn trẻ lại cỡ năm 17~18 (rốt cuộc có về quá khứ ko thì ko rõ lắm, nói về thì vị giáo sư trong đoàn khảo cổ đã chết, vậy đâu tính về, nhưng ko thì hồi đầu truyện nv9 lại nghĩ mình trở về năm 25t, nhưng xuy xét thì chắc chỉ trẻ lại thôi chứ ko quay về qk) NV9 vì lương tâm bất ngờ trỗi dậy quyết định báo ơn vị giáo sư đã cứu mạng hắn, dọn đến gần nhà 3 con đứa con ông ta, tiện việc chăm sóc chúng, chờ từng đứa lập nghiệp thì ly khai. Nhưng hắn lại phát hiện gia đình vị giáo sư ko yên ấm đã khiến ba đứa con sống vặn vẹo đi, nhất là thằng con trưởng, gia nhập xã hội đen. Kết, vì NV9 ko muốn bất tử nên đã tìm cách khiến thứ trong cơ thể hắn ra ngoài, sau đó thì hôn mê sâu để trả lại thời gian vay mượn, khoảng mười mấy năm thì tỉnh. (đó là PN, chính văn kết lúc tiểu công ôm tiểu thụ mệt té xỉu lên lạc đà) NV9 cảm thấy thằng con bất hiếu vs ông cha vì luôn nghĩ ông ta ko xứng làm cha, trả thù xã hội vì gia đình ko êm ấm, nhưng mà suy xét trên tất cả căn nguyên hậu quả sẽ thấy rõ vì sao, nv9 thấy vị giáo sư dù yếu đuối nhu nhược nhưng ông ta tốt (vì cứu nv9 mấy lần), cho nên đây ko còn là khách quan đánh giá rồi, một người tốt chưa hẳn đã là một người cha/mẹ tốt. Ông giáo sư sống quá nhu nhược, vợ bỏ đi ko trách còn xin lỗi, thế ko trách ông ta đi, ép buộc ko hạnh phúc, nhưng ít nhất nếu ông ta sửa đổi để làm một người cha đáng tin cậy cho đám con nhỏ ko còn mẹ thì đâu tồi tệ thế, đằng này ông ta chỉ bik vùi đầu vào công việc, quan tâm con thầm lặng “trong lòng”, mẹ, cái đó ăn được sao. P/S: truyện này tính là đại thúc thụ rồi, bạn thụ 36t, chỉ đc cái mặt nộn thôi =3= Truyện của Priest viết rất tốt, truyện ko có đám não tàn nhan nhãn đầy đường, mỗi nhân vật có cá tính, rất đáng iu, nhưng truyện bả ko hợp khẩu vị của mềnh, bà già này trọng thụ khinh công, mềnh lại theo chủ nghĩa công thụ ngang hàng cho nên thật sự ko chung đường lắm. P/s: Kết câu cuổi của bạn review, t cx theo chủ nghĩa công thụ ngang hàng nên đúng là không hợp lắm với chủ nghĩa trọng thụ khinh công của Priest. Chủ nghĩa ko chung đừng ???? *** Mặt trời lớn gấp đôi mặt trời nơi khác, mặt đất tựa như cái vỉ hấp khổng lồ, cách một lớp đế giày thật dày mà bàn chân vẫn bỏng rát. Không khí nóng dường như chưa chưng cho máu trong người đều bốc hơi lên hết thì chưa chịu bỏ qua, cảnh vật phương xa qua làn hơi nóng biến thành ảo ảnh, ngẫu nhiên mới có vài cọng thực vật còn xanh phải chú ý lắm mới có thể nhìn thấy được lại làm tăng thêm sự tiêu điều cho đại mạc mênh mông, trải ra trước mắt là bộ dạng chúng tiêu điềumà kiệt khô, ngược lại chẳng bằng không thấy. Sa mạc lớn rất đẹp, mới nhìn qua là một mảnh trống trải mênh mông, lạ lùng, bất tuân và đa dạng, vĩnh viễn làm cho mắt người không theo kịp, phải đến lúc ngay cả con lạc đà gầy trơ xương chở đầy hàng tiếp tế cũng xiêu xiêu vẹo vẹo bước đi, Mạc Yến Nam mới cảm giác được con đường này đằng đẵng xa xôi đến thế, âm thầm tính toán xem cái mạng già của mình liệu có thể bình yên mà về được đến Bắc Kinh không. Ông lau lau mặt, hận không thể cởi sạch đống quần áo dán sát dính dấp trên người mình ra mà mang đi luyện muối. Một chuyến này mọi người từ ngàn dặm xa xôi đi đến là vì một tòa thành cổ trong truyền thuyết bị vùi lấp trong xa mạc. Thời gian bị vùi lấp không biết đã qua mấy ngàn mấy vạn năm, những gì đã biết là trong lịch sử được ghi lại cư nhiên không có bất cứ dấu vết nào để mà tìm kiếm, như thể vừa có một trận bão cát quét qua, liền xuất hiện trước mắt người đời giống như Yêu Vực, giới khảo cổ xôn xao rung động, không một ai nói rõ được tiền căn hậu quả. Cơ mà bây giờ Mạc Yến Nam cũng chẳng hơi đâu mà lo lắng vấn đề học thuật, cổ họng ông đang tràn đầy vị rỉ sắt, không khí vẩn đầy cát bụi chà sát lá phổi được ấp ủ trong văn phòng nhà ấm đến đau nhức, nhịn không được sờ lên bi đông bên hông, do dự một chút, cuối cùng cắn răng nhịn đựng, lại buông tay xuống ____ đã nghe qua nước ngọt trong sa mạc là quý giá đến mức nào, hiện tại bọn họ lại đang đi trên con đường không ai biết trước, rốt cuộc có tìm được nguồn nước tiếp tế hay không và phải đi hết bao nhiêu thời gian cũng không biết được. Người giáo sư già bắt đầu dùng chiêu nghĩ mơ hết khát, liều mạng tưởng tượng mình đang dốc nước đá vào cuống họng. Đây là vì trong đội khảo cổ năm người này chỉ có Mạc Yến Nam là một thư sinh điển hình, bình thường dính mông trên ghế dựa sở nghiên cứu, ngoại trừ ngẫu nhiên đi công tác hay giảng bài cho học sinh thì cơ bản chính là cửa chính không ra cửa phụ không bước cả ngày ngồi phân cao thấp với đống văn vật đã bốc mùi mục nát, đừng nói là đi vào sa mạc, ngay cả xa nhà đều rất là ít có. Giống như mục đích tồn tại chính là giảm bớt áp lực giao thông cho công cuộc hiện đại hóa xã hội chủ nghĩa vậy. Nếu không phải sự kiện cổ thành bị phơi ra ánh sáng lần này quá mức khiêu chiến nhận thức học thuật cả đời của vị học giả lịch sử lão làng này thì cả đời Mạc Yến Nam và cái sa mạc kia tuyệt đối là hai đường thẳng song song, có buộc vào cũng chẳng nổi một cái giao điểm với nhau. Mời các bạn đón đọc Nghịch Lữ Lai Quy của tác giả Priest.  

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Sự Nhầm Lẫn Tai Hại - Bộ Vi Lan
Truyện Sự Nhầm Lẫn Tai Hại của tác giả Bộ Vi Lan là truyện ngôn tình lãng mạn, hài hước với nhân vật chính là một cô gái “sắp ế”.  Cũng chỉ vì một phút nhất thời cô lỡ lời mà anh chàng người yêu của cô được đặt theo biệt danh mới ““Tống Bọ Hung”.  Anh không vì điều này mà lấy làm bực tức mà ngược lại anh luôn trêu chọc cô, câu chuyện của họ diễn ra thật ngọt ngào và đầy hài hước. *** Thấy lão Tống bảo cô đợi anh, chẳng hiểu sao Tâm My thấy yên tâm và tâm trạng phấn chấn hơn hẳn. Cô ngồi xuống vẫn kiểu rượu uống bát lớn thịt chén miếng to, đôi mắt không ngừng liếc nhìn ra ngoài cửa mong ngóng chờ đợi. Khi bóng hình quen thuộc xuất hiện trước tấm bình phong ngay phía cửa quán Củng Hương, cô cất tiếng chào với người đang ngồi trên ghế dành cho khách, hí ha hí hửng chạy ra đón Tống Thư Ngu. ... Mời các bạn đón đọc Sự Nhầm Lẫn Tai Hại của tác giả Bộ Vi Lan.
Đích Nữ Nhị Tiểu Thư - Tình Đa Đa
Tiểu thư Tướng phủ không có dung mạo khuynh thành, cũng không có phẩm hạnh của nữ tử. Ghen tỵ trưởng tỷ, ám hại di nương, bất kính với tổ mẫu. Kẻ ít học, thô tục không chịu nổi, không chút tài nghệ. Mai kia vô tình gặp được Âu Dương Thế tử, trái tim thiếu nữ bao lần rung động. Lại bị hồng nhan tri kỷ của Thế tử hãm hại, rơi xuống sông bỏ mình. Hơn nữa còn dính phải tiện danh hãm hại người ta mà không biết. Sau khi tỉnh lại, kinh ngạc mở mắt, hoàn cảnh xa lạ, linh hồn lạ lẫm. Vốn định an nhàn hết ăn lại ngủ ngồi chờ chết. Chung quy lại có người không muốn nàng được sống dễ chịu, nếu nàng không thoải mái kẻ khác cũng đừng mơ tưởng an tâm mà sống. Di nương hãm hại? Không sao, đưa bà ta tới gặp Diêm Vương. Thứ tỷ gây chuyện? Thứ muội người người xảo trá? Lý tưởng của nàng là làm một con sâu gạo, không ngờ lại bị một tên phúc hắc yêu nghiệt coi trọng. Trích đoạn ngắn: "Kiếp này nàng chỉ có thể là của ta, kẻ nào dám coi trọng nàng, ta nhất định sẽ khiến y máu nhuộm ba thước." Người nào để ý đến ngươi, đang chuẩn bị dọn dẹp quần áo bỏ trốn, vừa ra khỏi cửa đã nhìn thấy một tên yêu nghiệt đang dựa người đứng đó. Nở nụ cười như họa: "Hôm nay ánh trăng thật đẹp, muốn cùng ta ra ngoài ngắm trăng sao?" Im lặng ngẩng đầu nhìn trời, ánh trăng em gái ngươi! Trùng sinh xuyên không, nhị tiểu thư Tướng phủ, nhìn nàng dạo chơi cổ đại như thế nào! Ở dị thế, ánh hào quang sáng rỡ thuộc về nàng. *** Ngâm Cầm che miệng cười, trêu ghẹo nói, "Tiểu thư, đoán chừng hai người bọn họ bị dọa sợ không nói được." Vân Lãnh Ca cười nhạt cúi nhẹ đầu, buông lỏng tay hai người. Hai người thở nhẹ ra, Vận Nhi hơi đỏ mặt sẳng giọng, "Tiểu thư, bọn em là nô tỳ, như vậy không hợp, bị người khác thấy thì làm sao." Ngâm Thư đứng một bên cũng gật đầu, đồng ý với cách nói của Vận Nhi. Vân Lãnh Ca bất đắc dĩ cười khổ, cũng không rối rắm với đề tài này, dù sao đây là ở cổ đại, tôn ti rõ ràng. "Ngâm Cầm, có phải Thương Lãnh Uyển có người tới làm khách hay không?” Vân Lãnh Ca chuyển đề tài, nhàn nhạt hỏi. "Tiểu thư, ngài nói rất đúng, sau khi ngài đi, nô tỳ đã phát hiện…" Ngâm Cầm sốt ruột, khó nén muốn nói rõ từ đâu đến cuối, vậy mà nói đến một nửa, Vân Lãnh Ca nhìn nàng ý bảo trở vào trong rồi hãy nói, chặn ngang nàng lại. Vận Nhi không rõ nên nghi ngờ theo sau lưng Vân Lãnh Ca cùng đi vào trong. Vân Lãnh Ca rũ mi mắt, ánh sáng lạnh chợt lóe lên rồi biến mất, khá lắm Nhị Di Nương, một chiêu tiếp một chiêu, muốn đánh cho nàng trở tay không kịp sao? ... Mời các bạn đón đọc Đích Nữ Nhị Tiểu Thư của tác giả Tình Đa Đa.
Chiến Hoả - Tâm Thường
Mỗi người đều có bí mật của riêng mình, con người dù mạnh mẽ đến đâu, trong tim cũng có chỗ mềm yếu, dù họ gan cường đến mấy, họ cũng sẽ vì điều họ muốn bảo vệ mà khuất phục Lệ Chiến nổi tiếng vì khả năng đánh đấm xưng hùng xưng bá của anh trong đại viện quân khu một, cô gái thắt hai bím tóc xinh xắn ở đại viện quân khu hai. Hai đứa nhóc vậy mà lại là oan gia cho tới lớn. Hiểu lầm chỉ một chút, trả giá là mười mấy năm căm hờn, là sự trả thù ngây thơ của hai kẻ trưởng thành, và cả tình cảm vốn nên nảy mầm đã bị đóng băng nhiêu năm Trời mới biết thế sự trêu người thế nào, bao năm không gặp lại, hình ảnh đối phương cũng chẳng thể nào xóa nhòa trong tâm trí. Cả cô và anh đều hiểu rõ đối phương, hơn cả chính bản thân mình, vì vậy chẳng thể nào nhìn ra được tình cảm của chính mình với người đó đã sâu đậm đến mức nào... *** Mọi người luôn nhận thấy Lệ Chiến và Hoả Đình Đình có vướng mắc với nhau. Sau sự việc “cấp dưới mạo phạm cấp trên” ngoài bãi tập, họ càng chắc chắn quan hệ giữa hai người không hề đơn giản. Sau khi Lệ Chiến biết lý do Hoả Đình Đình hận mình, anh buồn phiền vô cùng. Hoả Đình Đình nhất định không cho anh cơ hội giải thích. Từ lúc đó Lệ Chiến biến thành một ông già khó tính. Ngoài Nhan Trạch Tích ra, không ai dám đến gần anh. Mà Nhan Trạch Tích lại không muốn để ý đến anh. Lần đầu tiên anh ta biết đàn ông nói nhiều còn đáng sợ hơn phụ nữ. Lệ Chiến ôm một bụng ấm ức tìm Nhan Trạch Tích xả giận, anh mắng luôn cả Lệ Túc: “Mẹ kiếp, chắc kiếp trước mình nợ Lệ Túc! Nợ cả ả Mộc Vãn, nên bây giờ hạnh phúc của anh đây mới hỏng trong tay hai kẻ xấu xa đó!” Nhan Trạch Tích nhún vai tỏ vẻ không có ý kiến, anh ta nghe Lệ Chiến nói tiếp, “Trước kia, mình cũng giúp anh hai với Đường Tâm, nhưng Đường Tâm cùng lắm cũng chỉ làm loạn vặt vãnh. Không giống ả Mộc Vãn thâm hiểm thích giả bộ thánh thiện. Mẹ nó chứ! Nhìn ả mà buồn nôn, chẳng trách ngày xưa Lệ Túc cứ lẩn trốn!” .. Mời các bạn đón đọc Chiến Hoả của tác giả Tâm Thường.
Bản Sonata Đào Hôn - Bản Lật Tử
Mễ Quang vì phản đối hôn nhân thương mại, do gia đình sắp đặt mà trốn nhà đi. Nhưng cũng đồng nghĩa với việc cô gặp phải thảm cảnh: Thẻ bị ngừng sử dụng, tiền thì bị trộm, tiền mặt còn khoảng một triệu đồng. Tại thành phố xa lạ không quen biết ai này, Mễ Quang bỗng bắt gặp một tấm quảng cáo. CĂN HỘ 100 MÉT VUÔNG, GIÁ THUÊ CHỈ 700.000Đ/THÁNG, NẾU CÓ NHU CẦU VUI LÒNG LIÊN HỆ: ANH TIẾU, SỐ 138XXXXXXXX! Lập tức, Mễ Quang chạy ngay tới địa chỉ này. Tiêu Cố nhìn cô gái đứng ở trước mặt, hơi nhíu mày, anh dán quảng cáo cho thuê phòng khi nào vậy không biết?! *** Lâm Tĩnh Dung đi theo sau Tiêu Cố bước về phía cầu thang: "Hay là để em giúp cô ấy bôi thuốc cho."    "Không cần đâu." Bước chân Tiêu Cố không dừng lại, anh chỉ quay đầu nhìn Mễ Tinh vẫn còn ngây người tại chỗ, "Còn đứng đấy làm gì?"    "À." Mễ Tinh đáp lại rồi bước nhanh lên cùng.    Lâm Tĩnh Dung nhìn theo bóng hai người họ biến mất khúc rẽ cầu thang, cô xoay người tiếp tục xuống dưới tầng tiếp khách.    Khu nghỉ của nhân viên nằm bên cạnh phòng thay quần áo, diện tích không lớn nhưng đủ kê thêm hai chiếc ghế sofa nho nhỏ, khi nào mệt thì có thể ngủ luôn.    Mặt bàn đặt trước ghế sofa còn vương vãi ít quà vặt chưa ăn hết, Tiêu Cố bảo Mễ Tinh ngồi xuống rồi cầm hòm thuốc tới để trên mặt bàn.    Hòm thuốc nhỏ này được Tiêu Cố đặt ở trong phòng nghỉ, lần đầu tiên Mễ Tinh nhìn thấy nó còn cảm thán không thôi, trông anh đúng là ông chủ tốt. ... Mời các bạn đón đọc Bản Sonata Đào Hôn của tác giả Bản Lật Tử.