Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Gặp gỡ Vương Lịch Xuyên tập 2 - Thi Định Nhu

Gặp Gỡ Vương Lịch Xuyên còn có một tên khác là Chuyện Cũ Của Lịch Xuyên. Chuyện Cũ Của Lịch Xuyên kể lại tình yêu lãng mạn, nồng thắm kéo dài suốt 10 năm với nhiều trắc trở của hai nhận vật chính là Vương Lịch Xuyên và Tạ Tiểu Thu. Ở tuổi 17, Tiểu Thu, một cô gái tỉnh lẻ, nhà nghèo một mình đến Bắc Kinh xa xôi học đại học. Để có tiền đóng học phí và trang trải chi phí sinh hoạt, cô phải vừa học vừa làm thêm tại một quán café Starbuck ở khu ngoại thành Bắc Kinh. Tại đây, cô gặp gỡ và yêu chàng kiến trúc sư Hoa kiều tài năng nhưng bị tàn tật là Vương Lịch Xuyên. Tuy nhiên, khi tình yêu đang độ rực rỡ, thì đột nhiên Lịch Xuyên vô cớ chia tay và về nước (Thụy Sĩ), để lại Tiểu Thu chìm đắm trong đau buồn và nghi hoặc. 6 năm sau, Tiểu Thu tốt nghiệp đại học và vào làm việc tại tập đoàn kiến trúc CPJ của Thụy Sĩ. Tại đây, cô đã gặp lại Lịch Xuyên và dần dần phát hiện ra, anh rời xa cô vì anh mang căn bệnh ung thư ác tính và không muốn cô phải sống một cuộc sống thấp thỏm lo âu vì người mình yêu có thể sẽ chết bất cứ lúc nào. Tuy nhiên, cũng chính lúc này, bệnh tình của Lịch Xuyên trở nên nguy ngập, anh kiên quyết phải rời xa Tiểu Thu, để cô quên anh và tìm được hạnh phúc khác. Tiểu Thu hứa với anh là cô sẽ “move on” với một điều kiện là anh phải tiếp tục chiến đấu với căn bệnh ung thư và phải sống. 3 năm sau, sau khi ghép tủy, bệnh của Lịch Xuyên chuyển biến tốt hơn. Lo lắng cho Tiểu Thu, anh trở về thăm cô và từ đó, hai người không bao giờ xa nhau nữa. Những chương đầu tiên của tác phẩm Chuyện Cũ Của Lịch Xuyên được Thi Định Nhu (bút danh Huyền Ẩn, người Trung Quốc, hiện đang sinh sống tại Canada) đăng trên website văn học mạng lớn nhất Trung Quốc (mạng Tấn Giang) từ tháng 11/2008. Tác phẩm lập tức thu hút sự quan tâm của số lượng lớn người đọc online (hơn 1,3 triệu lượt người trong vòng 6 tháng). Không bao lâu sau đó, Công ty Sách Hoàng Sơn đã mua bản quyền và xuất bản sách giấy vào tháng 04/2009. Ngay sau khi có mặt tại các nhà sách, tác phẩm đã lập tức gây nên cơn sốt. Một năm sau, công ty sách Vớ Xanh cũng mua bản quyền và xuất bản bản tiếng Hoa phồn thể tại Đài Loan, và cũng được độc giả Đài Loan đón nhận nồng nhiệt. Hiện nay, Chuyện Cũ Của Lịch Xuyên đang được chuyển thể thành phim. Ngoài ra, dự án audio book Chuyện Cũ Của Lịch Xuyên cũng đang được tiến hành. Tại Việt Nam, tác phẩm Chuyện Cũ Của Lịch Xuyên được một editor (ngôn ngữ mạng, chỉ những người không biết tiếng Hoa nhưng dịch tác phẩm tiếng Hoa dựa trên bản phiên âm Hán-Việt và bản chuyển ngữ của các công cụ dịch nhanh như Google…) có bút danh Mi Krazy dịch online từ tháng 06/2011, hiện đang nhận được sự ủng hộ cuồng nhiệt của các độc giả online tại Việt Nam. *** Tác giả: Thi Định Nhu (bút danh khác là Huyền Ân), quê Vũ Hán, tỉnh Hồ Bắc, Trung Quốc, là một trong những cây bút nữ hàng đầu của mạng văn học Tấn Giang, đồng thời cũng đang lấn sân sang lĩnh vực biên kịch. Thi Định Nhu bắt đầu sáng tác từ năm 2003 và gây dựng tên tuổi với bộ ba tác phẩm tiểu thuyết võ hiệp mang phong cách giang hồ thủy mặc "Định Nhu Tam Mê" (gồm "Mê Hiệp Ký", "Mê Hành Ký" và "Mê Thần Ký" (tải trọn bộ eBook Tam mê), đã được xuất bản tại Việt Nam) thu hút hàng triệu lượt truy cập. Sau bộ tác phẩm "Tam Mê", Thi Định Nhu chuyển sang đề tài tình yêu đô thị và huyền ảo giả tưởng, các tác phẩm nổi tiếng gồm có "Gặp gỡ Vương Lịch Xuyên’, "Muôn kiếp yêu em" và "Thành phố hoang vắng" (đã được xuất bản ở Việt Nam). Riêng bộ phim "Gặp gỡ Vương Lịch Xuyên" được chuyển thể từ tiểu thuyết cùng tên đang ở giai đoạn hậu kỳ, không lâu sau sẽ được lên sóng màn ảnh nhỏ tại Trung Quốc. Một số tác phẩm của Thi Định Nhu: Gặp gỡ Vương Lịch Xuyên Mê Thần Ký Mê Hành Ký Mê Hiệp Ký Thành Phố Hoang Vắng *** Tôi viết xong quyển “Gặp gỡ Vương Lịch Xuyên” trong thời gian rảnh rỗi, một ngày sau khi xuất bản, tôi được mời đến nhà sách ký tặng độc giả. Mặc dù Lịch Xuyên có đọc vài chương đầu, nhưng anh thẳng thắn thừa nhận: thứ nhất, số lượng chữ Hán anh biết rất ít, lại lười tra từ điển, cho nên cơ bản là đọc không hiểu. Thứ hai, phần anh đọc hiểu làm anh đỏ mặt, anh từ chối đọc tiếp... “Vậy anh có để ý việc tên mình được dùng để đặt cho tên truyện không?” “Vậy anh có để ý việc tên mình được dùng để đặt cho tên truyện không?” “Không sao.” Không đúng, trước nay Lịch Xuyên không thích công khai chuyện đời tư, tôi cũng không hiểu nổi. “Sao không sao?” “Nếu em hỏi bố anh, bố sẽ chỉ cho biết cách viết chữ “Lịch” như thế nào. Tên chính thức của anh trên hộ chiếu là phiên âm theo hệ thống Wade-Giles. Hai chữ “Lịch Xuyên” này là do em tự đặt.” “Cái gì? Cái gì?” Tôi nhảy dựng lên! Thì ra lấy nhau đã một năm, ngay cả tên tiếng Trung của chồng tôi cũng viết sai! “Đúng vậy,” Lịch Xuyên cười nói “Lần đầu tiên em viết hai chữ này là lần đầu tiên em đến Long Trạch. Em để lại một tờ giấy nhắn, nói “Lịch Xuyên, tôi về trường đây. Không cần tiễn tôi”. Chữ Lịch trên tờ giấy đó là chữ Lịch có ba chấm thủy. Nói thật, lúc đó anh không đọc được chữ này, lại là chữ giản thể, nên anh phải tra từ điển. “Vậy tên anh là chữ “Lịch” nào?” “Ha ha, không nói cho em. Đây là lỗi lầm suốt đời của em.” Lúc tôi đi nhà sách, Lịch Xuyên cũng đi theo. Vì tôi nói với anh, tôi sợ gặp độc giả. Lịch Xuyên nói để anh đi theo, anh sẽ ngồi phía xa xa, cổ vũ tôi. Hôm đó tôi ăn mặc rất lịch sự, ngồi nghiêm túc kí tên. Nhà sách khá đông người, nhưng mới kí có 10 phút đã xong. Ngẩng đầu nhìn lên, phía trước có một hàng dài, ai cũng đang cầm quyển “Gặp gỡ Vương Lịch Xuyên” trong tay. Kỳ quái, tôi là tác giả, sao người ta không xin chữ ký của tôi? Tôi hỏi một cô gái nhìn giống học sinh trung học trong hàng: “Xin hỏi... bạn đang đợi tác giả ký tên à?” Cô gái đó nhìn tôi một cái, gật gật đầu, lại lắc đầu. Tôi liền cười nói: “Là vầy... tôi chính là tác giả, thật đó, không thật không lấy tiền.” Cô gái khách sáo bắt tay, mở sách ra, xin chữ ký. Sau đó không thèm để ý tới tôi nữa, tiếp tục xếp hàng. Nhục như con cá nục. Tôi kiễng chân nhìn ra đằng trước, hàng dài tới tận cửa, nhìn không thấy cuối. “Xin hỏi, xếp hàng làm gì vậy?” Tôi lễ phép hỏi. “Chúng tôi đang chờ anh Lịch Xuyên kí tên.” Trời đất! Không có thiên lý, tôi trợn tròn mắt. Tôi đi dọc theo tới cuối hàng, quả nhiên thấy Lịch Xuyên đang ngồi kí tên cho một cô bé, vừa ký vừa nói: “Hy vọng bạn không để ý việc tôi ký tên bằng tiếng Anh, tên tiếng Trung tôi viết không đẹp lắm, sợ bạn cười.” Cô bé đỏ mặt, cười ngây ngô, lại còn rưng rưng nước mắt: “Không, không, anh Lịch Xuyên ơi, thấy anh vẫn sống khỏe mạnh, em rất mừng cho anh!” “Ừ...” Lịch Xuyên hòa nhã, “Muốn đến xem tôi có thật không đúng không?”. Đang nói tới đó, nhìn thấy tôi, anh cúi đầu: “Oops!” Sau đó anh ngẩng đầu lên nhìn mọi người, nói: “Tác giả đến đây rồi, xin mọi người nể mặt tôi, xin cô ấy ký tên, có được không?” “Được, được” Cuối cùng đám đông cũng quây quanh tôi. Ra khỏi nhà sách, tại một góc đường yên tĩnh, Lịch Xuyên bỗng nhiên gọi tôi đứng lại. Anh lấy một chiếc hộp gỗ kiểu cổ từ túi xách ra, mở hộp ra, lấy ra một tập giấy còn dày gấp hai lần sách của tôi. Nhìn tập giấy còn đẹp hơn sách của tôi, đóng thành sách, to khoảng bằng một tập tranh. Anh hôn tôi, đưa tập giấy cho tôi: “Hôm nay là sinh nhật của chúng ta, đây là quà sinh nhật của em.” Trên bìa quyển sách đó viết: “Letters to Xiaoqiu“  Mở trang đầu tiên ra, tôi thấy một lá thư tiếng Trung: “Hi Lịch Xuyên, Có kết quả thi giữa kỳ rồi. Em làm bài khá tốt, ngay cả môn phương pháp đọc hiểu tệ nhất cũng được 86 điểm. Anh có thích không? Buổi trưa em và An An ra cổng bắc ăn mì bò. Em bỏ rất nhiều rau thơm. Mì ngon lắm. Buổi tối em đi tự học, đem theo một ly trà đặc. Ở đó, em đọc xong tập cuối của “Thiên Long Bát Bộ” rồi. Đúng vậy, em không lo học hành, em muốn nghỉ xả hơi. Tiểu Thu.” Bên dưới là thư hồi âm của anh, tôi tạm dịch: “Hi Tiểu Thu, điểm thi cao như thế, anh rất tự hào vì em. Mì thịt bò ở cổng bắc, là chỗ mình hay ăn đúng không? Anh còn nhớ, em nói chỗ đó nước dùng trong và ngọt thanh, hương vị đậm đà. Anh xin lỗi em, Tiểu Thu. Ngày chia tay anh không biết nói gì, đành vội vàng bỏ đi. Lúc đó anh cảm thấy mình là kẻ nhu nhược. Anh mang theo một cái gối em hay nằm, trên gối còn vương vấn hơi thở của em, mùi của đêm trước. Hiện giờ anh nằm viện, vẫn dùng nó gối đầu, như em vẫn ở bên anh. Ca mổ của anh là 10 giờ sáng mai. Người nhà anh đều đi nhà thờ cầu nguyện cho anh. May mà em không có ở đây, cũng không biết gì, anh không muốn thấy em đau lòng. Cho dù như thế nào đi nữa, em luôn chúc anh may mắn, đúng không? Yêu em, Lịch Xuyên.” Tôi xem từ đầu tới cuối, đến giữa sách, tôi không viết email cho anh nữa, nhưng anh vẫn viết tiếp, những đoạn độc thoại thật dài, tiếng Anh và tiếng Trung xen lẫn nhau. Tôi im lặng nhìn anh, cảm động vô cùng. Anh vuốt ve mặt tôi, dịu dàng nói: “Thật ra, mỗi lá thư của em anh đều trả lời. Không đủ sức gõ chữ, anh lén ghi âm lại. Sau đó em không gửi thư cho anh nữa, anh vẫn thường xuyên viết. Anh không kể René nghe, điều này đã thành thói quen của anh rồi.” Anh đặt tay tôi lên tim anh, nói tiếp: “Anh vốn định viết vào di chúc ủy thác René giữ những lá thư này. Nếu có một ngày, anh xảy ra chuyện gì, hoặc không còn sống được bao lâu nữa, René sẽ gửi những lá thư này cho em, để cho em biết trên thế giới này, từng có một người yêu em vô cùng sâu đậm.” Tôi ôm quyển sách dày cộm vào trong ngực, đùa với anh: “Chẳng lẽ anh chưa từng nghĩ, nếu em xảy ra chuyện gì, thì hơn phân nửa là vì anh. Nếu em thật sắp chết, cũng hơn phân nửa là bị anh làm tức chết?” Lịch Xuyên nhìn vào mắt tôi, ánh mắt sâu thẳm, chăm chú, giống như đang tìm bóng dáng mình trong mắt tôi: “Tiểu Thu, sau khi phẫu thuật, anh không dám nhìn chính mình. Không dám chụp ảnh, trong nhà cũng không lắp gương. Anh cứ tưởng, mọi điều tốt đẹp luôn bỏ anh mà đi, chờ đợi anh, chỉ có cái chết và sự mục rữa. Không phải sao? Nếu trong tay em cầm búa, thì mọi thứ còn lại đều là đinh mà thôi. Nhưng mà,” đáy mắt anh ngập tràn ánh sáng lấp lánh, nhưng cũng long lanh những giọt mưa “Anh tìm được cái đẹp mất đi từ lâu nơi em, trong mắt anh, em luôn luôn đáng yêu.” Mời các bạn đón đọc Gặp gỡ Vương Lịch Xuyên của tác giả Thi Định Nhu.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Dã Thú Ngửi Tường Vi
Thể loại: Đam mỹ, Nhân thú, Tùy thân không gian, Đổ thạch, Trùng sinh. Editor: Tâm Linh Người xưa có câu núi có ngọc mà cỏ cây nhuận, người có ngọc thì vạn sự hưng. Ở đời trước Từ Trường Thanh vô tình nuốt một viên đá nhỏ, lại được cơ hội trùng sinh không chỉ vậy còn có một tòa Ngọc Sơn tùy thân. Trong núi sản mĩ ngọc, thịnh ngọc nhũ, khắp nơi là bảo vật, khi nhàn trồng đủ loại tường vi, nuôi ong mật, dùng trái cây nhưỡng chút rượu ngon, lặng yên thay đổi cuộc sống của mình. *** Nhân vật chính: Từ Trường Thanh x Chiến Vô Dã * * * * * Núi có ngọc mà cỏ cây nhuận, người có ngọc thì vạn sự hưng, Từ Trường Thanh đời trước làm khất cái nuốt lầm một viên đá nhỏ, sau khi trọng sinh, lại có một tòa Ngọc Sơn tùy thân. Trong núi sản mĩ ngọc, thịnh ngọc nhũ, khắp nơi là bảo vật, khi nhàn trồng đủ loại tường vi, nuôi ong mật, dùng trái cây nhưỡng chút rượu ngon, lặng yên thay đổi cuộc sống của mình. * * * * * Tóm tắt sơ sài
Bạn Trai Tôi Là Quái Vật
Thể loại: Trọng sinh, niên hạ công, chủng điền văn, thanh mai trúc mã, 1×1, HE. Couple: Ngô Kình Thương x Đỗ Tu Nhiên. Editor + Beta: Yunhee Jun   Ngô Kình Thương là quái vật. Ở trong mắt hắn, mạng người chỉ là rác rưởi, không nói đến đạo đức gì gì đó. Trước ngày dục vọng tàn sát con người bùng phá, hắn cực kỳ kiên nhẫn, tay cầm chắc thanh chủy thủ bén nhọn nhưng lại chậm chạp không khiến cho họ một đao chí mạng. Nguyên nhân chính là nhiều năm trước co một người nam nhân đã thâm nhập vào thế giới của hắn. Sau này dù có mạnh mẽ cỡ nào thì tên nam nhân kia vẫn là điểm yếu duy nhất của hắn. Kì thật nói tới nói lui, hắn chính là không muốn nhìn người nam nhân kia rơi nước mắt trước mình thôi. *** Tháng 6 năm 1944, khu căn cứ quân sự bí mật 731, tại ngành cơ thể sống cùng giải phẫu tử thi đã xảy ra một sự việc kì lạ, một người Trung Quốc sau khi truyền một loại huyết thanh và vi khuẩn lạ, thân thể đột nhiên kịch liệt phản ứng, lập tức phát sinh biến dị, khiến cho tám nhân viên kĩ thuật nghiên cứu bị bầm thây, năm người đều tứ chi rời rạc cùng khô máu, tình cảnh trong phòng vô cùng thê thảm, mùi máu tanh ngập mũi, thật khiến người ta buồn nôn. Trung tướng Lục quân đem việc này ém nhẹm lại, gã dự cảm điều này sẽ khiến cho Nhật Bản thất bại, không còn bất kì phương pháp nào cứu vãn, chỉ sợ việc này một khi công khai sẽ tạo thành ảnh hướng lớn, hậu quả nghiêm trọng. Sau vài ngày suy nghĩ, gã quyết định trước tiên điều một phân đội bí mật đem dị nhân chủng kia giam giữ trong núi sâu để nghiên cứu thêm, cùng kĩ thuật viên bệnh lý đi theo, làm thí nghiệm cùng ghi chép lại. Cho đến tận bây giờ, Đỗ Tu Nhiên vẫn nhớ rõ sự việc kia đến từng chi tiết, bởi vì sự kiện kia cùng người nam nhân đó, đã làm thay đổi cả vận mệnh đời anh.... Đoạn trí nhớ kia giống như một khối u ác tính trong não, nghiễm nhiên trở thành một bộ phận của anh, vình viễn tồn tại, không thể tách rời. Cho dù sau này có cách xa đến một thời đại, nó vẫn giống như một mầm cây chôn dấu tận đáy lòng anh, không biết khi nào sẽ lặng lẽ từ dưới đất chui lên, tái hiện mặt trời. Mời các bạn đón đọc Bạn Trai Tôi Là Quái Vật của tác giả Nguyệt Hạ Kim Hồ.
Yêu Không Phải Lúc
Nội dung: Tình duyên đô thị, 1 vs 1 Số chương: 57 chương + 2 ngoại truyện Convert: ngocquynh520; Raw: Ốc Vui vẻ Editor: bồcônganh Lương Cảnh Hành, anh đã lớn hơn em một giáp, còn muốn để em chờ nữa sao? Đại Thúc văn Nhân vật chính: Khương Từ, Lương Cảnh Hành Phối hợp diễn: Trần Giác Phi, Hứa Tẫn Hoan Lời Editor: Giới thiệu không chi tiết, vì thế mình mượn lời đề cử trên một wordpress (ngocdongphieu.wordpress):  Nữ chính giống như một bông hoa sen thanh lãnh đầy ngạo khí, lại tài hoa, vẽ tranh rất đẹp. Dù gia cảnh thất thế, gia đình không còn ai, bản thân chưa tốt nghiệp, nhưng cô nhất định không chịu cúi đầu, không nhận bất kì sự giúp đỡ vô duyên vô cớ nào. Ai dây vào cô đều không có kết quả tôt. Ví dụ như anh cháu trai của nam chính, lỡ đụng vào đầu tóc cô, trêu ghẹo cô vài câu liền bị cô cáo xâm hại, còn bản thân thì cạo trọc đầu. Nam chính hơn nữ chính một giáp, ban đầu giúp nữ chính vì cha cô từng có ơn với anh, nhưng dần bị cái tính quật cường, xa lánh mọi người, cô đơn đến tội nghiệp của nữ chính thu hút. Chuyện tình của hai người trải qua nhiều sóng gió, muốn biết tiếp xin mời đọc truyện. *** Lý do đọc: Thích ‘Mười khoảnh khắc mùa xuân’ quá, nghe nhiều đề cử ‘Tuyết rơi đầy Nam Sơn’ của cùng tác giả nên muốn đọc cuốn này trước rồi mới đọc ‘tuyết’, haha. Truyện không dài lắm, 52 chương và 2 ngoại truyện nhưng mình đọc khá ngắc ngứ mới xong, bởi không khí của truyện khá u ám và buồn, edit cũng không được tốt lắm. Thực ra edit rất vất vả, mình chân thành cảm ơn nhưng mình vẫn mong mỏi giá mà truyện được edit tốt hơn thì cái tình của truyện đã được đẩy lên cao trào khiến truyện hay hơn rất nhiều. Như đề cử trong phần giới thiệu của truyện, Khương Từ như một bông hoa sen thanh cao và lạnh lùng. Từ một ‘hòn ngọc quý’ sống trong nhung lụa, gia đình thất thế, ba chết, tài sản bị niêm phong, cô biến thành một đứa con gái 17 tuổi không nơi nương tựa, không tiền không người thân. Thế nhưng cô chưa từng cúi đầu mà vẫn luôn ngẩng cao đầu để đối mặt với cuộc đời, cũng chẳng vô duyên vô cớ nhận sự giúp đỡ từ người khác kể từ những việc cỏn con vụn vặt nhất. Trước đây, dù cô ngạo mạn khiến người ta ghét bỏ thì họ vẫn phải e dè sự giàu sang của cô mà sun xoe, còn giờ khi đã thất thế thì cô chẳng còn là gì cả. Có một cô gái khi bị người ta trêu ghẹo, sờ vào tóc, cô gái ấy đã cạo trọc đầu và tố cáo chàng trai kia ‘quấy rối tình dục’; Có một cô gái làm phục vụ trong bar, bị chàng trai bắt uống rượu, cô thà nghỉ việc chứ nhất quyết không uống. Cô gái ấy là Khương Từ. Còn chàng trai ấy là bạn học của Khương Từ và cũng là cháu trai của nam chính – Lương Cảnh Hành. Lương Cảnh Hành hơn Khương Từ 12 tuổi, là người đã từng chịu ơn của ba Khương Từ. Gặp lại cô ở lễ tang của cha cô, nhìn gương mặt vô cảm của cô cúi chào từng người đến viếng, cả người cô lạnh ngắt như không còn sức sống. Xót xa trước hoàn cảnh của cô, lại biết cô là người theo học nghệ thuật (vẽ) nên lấy lý do nợ tiền cha cô mà ‘trả’ cô mười triệu tệ. Với Khương Từ hiện giờ, mọi người né cô còn không kịp, nào có ai chìa tay ra giúp đỡ, ấy vậy mà giữa biển người mênh mông, có Lương Cảnh Hành vừa lúc chìa tay ra giúp và Khương Từ cũng vừa lúc nhận cái chìa tay đầy ơn huệ này. Bắt đầu từ cái ‘ơn’ rồi dần dần Lương Cảnh Hành bị Khương Từ thu hút bởi sự quật cường đến cô độc của cô, đến đáng thương của cô. Khương Từ thích Lương Cảnh Hành từ rất sớm, bản tính vốn lạnh lùng và xa lánh mọi người, nhưng cô luôn không kìm được muốn trò chuyện nhiều hơn với anh, dù những lúc anh đến luôn kèm theo sự giúp đỡ, còn cô toàn buông lời mỉa mai cay độc. Họ cứ lửng lơ như vậy cho đến tận ngày cô thi tốt nghiệp, bị người ta mang dao đến chém, anh lao đến bảo vệ che chở cho cô, trong lúc hoảng loạn cô mới nói: “Anh đã lớn hơn em một giáp rồi còn muốn em chờ bao lâu nữa” thì tình cảm giữa họ mới tăng thêm một bậc. Nếu như Khương Từ nhận ra tình cảm của mình từ sớm và khi đã xác định thì không ngại ngần thể hiện tình yêu của mình thì Cảnh Hành lại ngược lại. Anh tự ti vì mình lớn hơn cô quá nhiều, nhu nhược trước tình cảm, sợ rằng cô chưa được nếm trải hết những thứ mới mẻ của cuộc đời nên hẹn hò với anh là quyết định bồng bột của tuổi trẻ, sợ cô sau này sẽ hối hận,… nhưng bù lại, anh luôn luôn giúp cô, luôn lo lắng cho cô và cố gắng trải con đường đầy hoa cho tương lai của cô. Bước ngoặt trong tình cảm của Cảnh Hành là khi tình cảm của họ bị phát hiện, Khương Từ nhận ra được nếu như ‘mình cứ thế này’ sẽ chỉ cản con đường tương lai của anh, vì bảo vệ anh mà cô nhận hết lỗi về mình và bỏ đi 3 năm. “Anh ấy vẫn đang chờ cô”. “Cô còn không trở về, anh ấy thật sự già rồi”. Khi cô trở về cũng là lúc cô có thể tự tin sánh bước cùng anh, vẫn có thể tiếp tục ngẩng cao đầu để sống, còn anh cũng đã hiểu rõ tình cảm trong lòng mình, cái gì là quan trọng nhất, cái gì cần nắm chặt và cái gì cần gỡ bỏ. “Có một người bạn đã nói với em, mọi người đều sẽ già đi. Vì câu nói ấy mà bỗng nhiên em không còn cảm thấy sự chênh lệch giữa em và anh nữa. Lúc anh già đi em cũng đang chuẩn bị già. Một ngày nào đó anh sẽ chết, không lâu sau em cũng sẽ đi theo anh, cho nên vấn đề ai nợ ai vốn dĩ không tồn tại”. Mình rất thích nữ chính, kiên cường, độc lập, không sợ khó, không ngại khổ, yêu hết mình và cố gắng hết mình. Dù nói nam chính nhu nhược nhưng anh chính là người đứng sau lo lắng từng chút một, giúp đỡ tận tình cho nữ chính. Ngoài ra, câu chuyện cuộc đời của nam chính và nữ chính còn nhiều lắt léo xung quanh, nếu mọi người cảm thấy hứng thú, có thể đọc. P/s: Nam chính đã từng có bạn gái 4 năm. Điểm: ???????????? *** #REVIEW: YÊU KHÔNG PHẢI LÚC Tác giả: Minh Khai Dạ Hợp Thể loại: Hiện đại, thầy trò, đại thúc loli, nữ cường Tình trạng: Hoàn Review bởi: Tâm Bùi Ánh - fb/hoinhieuchu Lý do đọc: Thích 'Mười khoảnh khắc mùa xuân' quá, nghe nhiều đề cử 'Tuyết rơi đầy Nam Sơn' của cùng tác giả nên muốn đọc cuốn này trước rồi mới đọc ‘tuyết’, haha. Truyện không dài lắm, 52 chương và 2 ngoại truyện nhưng mình đọc khá ngắc ngứ mới xong, bởi không khí của truyện khá u ám và buồn, edit cũng không được tốt lắm. Thực ra edit rất vất vả, mình chân thành cảm ơn nhưng mình vẫn mong mỏi giá mà truyện được edit tốt hơn thì cái tình của truyện đã được đẩy lên cao trào khiến truyện hay hơn rất nhiều. Như đề cử trong phần giới thiệu của truyện, Khương Từ như một bông hoa sen thanh cao và lạnh lùng. Từ một ‘hòn ngọc quý’ sống trong nhung lụa, gia đình thất thế, ba chết, tài sản bị niêm phong, cô biến thành một đứa con gái 17 tuổi không nơi nương tựa, không tiền không người thân. Thế nhưng cô chưa từng cúi đầu mà vẫn luôn ngẩng cao đầu để đối mặt với cuộc đời, cũng chẳng vô duyên vô cớ nhận sự giúp đỡ từ người khác kể từ những việc cỏn con vụn vặt nhất. Trước đây, dù cô ngạo mạn khiến người ta ghét bỏ thì họ vẫn phải e dè sự giàu sang của cô mà sun xoe, còn giờ khi đã thất thế thì cô chẳng còn là gì cả. Có một cô gái khi bị người ta trêu ghẹo, sờ vào tóc, cô gái ấy đã cạo trọc đầu và tố cáo chàng trai kia ‘quấy rối tình dục’; Có một cô gái làm phục vụ trong bar, bị chàng trai bắt uống rượu, cô thà nghỉ việc chứ nhất quyết không uống. Cô gái ấy là Khương Từ. Còn chàng trai ấy là bạn học của Khương Từ và cũng là cháu trai của nam chính – Lương Cảnh Hành. Lương Cảnh Hành hơn Khương Từ 12 tuổi, là người đã từng chịu ơn của ba Khương Từ. Gặp lại cô ở lễ tang của cha cô, nhìn gương mặt vô cảm của cô cúi chào từng người đến viếng, cả người cô lạnh ngắt như không còn sức sống. Xót xa trước hoàn cảnh của cô, lại biết cô là người theo học nghệ thuật (vẽ) nên lấy lý do nợ tiền cha cô mà ‘trả’ cô mười triệu tệ. Với Khương Từ hiện giờ, mọi người né cô còn không kịp, nào có ai chìa tay ra giúp đỡ, ấy vậy mà giữa biển người mênh mông, có Lương Cảnh Hành vừa lúc chìa tay ra giúp và Khương Từ cũng vừa lúc nhận cái chìa tay đầy ơn huệ này. Bắt đầu từ cái ‘ơn’ rồi dần dần Lương Cảnh Hành bị Khương Từ thu hút bởi sự quật cường đến cô độc của cô, đến đáng thương của cô. Khương Từ thích Lương Cảnh Hành từ rất sớm, bản tính vốn lạnh lùng và xa lánh mọi người, nhưng cô luôn không kìm được muốn trò chuyện nhiều hơn với anh, dù những lúc anh đến luôn kèm theo sự giúp đỡ, còn cô toàn buông lời mỉa mai cay độc. Họ cứ lửng lơ như vậy cho đến tận ngày cô thi tốt nghiệp, bị người ta mang dao đến chém, anh lao đến bảo vệ che chở cho cô, trong lúc hoảng loạn cô mới nói: “Anh đã lớn hơn em một giáp rồi còn muốn em chờ bao lâu nữa” thì tình cảm giữa họ mới tăng thêm một bậc. Nếu như Khương Từ nhận ra tình cảm của mình từ sớm và khi đã xác định thì không ngại ngần thể hiện tình yêu của mình thì Cảnh Hành lại ngược lại. Anh tự ti vì mình lớn hơn cô quá nhiều, nhu nhược trước tình cảm, sợ rằng cô chưa được nếm trải hết những thứ mới mẻ của cuộc đời nên hẹn hò với anh là quyết định bồng bột của tuổi trẻ, sợ cô sau này sẽ hối hận,… nhưng bù lại, anh luôn luôn giúp cô, luôn lo lắng cho cô và cố gắng trải con đường đầy hoa cho tương lai của cô. Bước ngoặt trong tình cảm của Cảnh Hành là khi tình cảm của họ bị phát hiện, Khương Từ nhận ra được nếu như ‘mình cứ thế này’ sẽ chỉ cản con đường tương lai của anh, vì bảo vệ anh mà cô nhận hết lỗi về mình và bỏ đi 3 năm. “Anh ấy vẫn đang chờ cô”. “Cô còn không trở về, anh ấy thật sự già rồi”. Khi cô trở về cũng là lúc cô có thể tự tin sánh bước cùng anh, vẫn có thể tiếp tục ngẩng cao đầu để sống, còn anh cũng đã hiểu rõ tình cảm trong lòng mình, cái gì là quan trọng nhất, cái gì cần nắm chặt và cái gì cần gỡ bỏ. “Có một người bạn đã nói với em, mọi người đều sẽ già đi. Vì câu nói ấy mà bỗng nhiên em không còn cảm thấy sự chênh lệch giữa em và anh nữa. Lúc anh già đi em cũng đang chuẩn bị già. Một ngày nào đó anh sẽ chết, không lâu sau em cũng sẽ đi theo anh, cho nên vấn đề ai nợ ai vốn dĩ không tồn tại”. Mình rất thích nữ chính, kiên cường, độc lập, không sợ khó, không ngại khổ, yêu hết mình và cố gắng hết mình. Dù nói nam chính nhu nhược nhưng anh chính là người đứng sau lo lắng từng chút một, giúp đỡ tận tình cho nữ chính. Ngoài ra, câu chuyện cuộc đời của nam chính và nữ chính còn nhiều lắt léo xung quanh, nếu mọi người cảm thấy hứng thú, có thể đọc. P/s: Nam chính đã từng có bạn gái 4 năm. Điểm: (Cách tính điểm của mình hơi khác mọi người, mình chấm theo nhóm điểm, nhóm = Giải trí tốt, truyện hấp dẫn, có cảm xúc). Mời các bạn đón đọc Yêu Không Phải Lúc của tác giả Minh Khai Dạ Hợp.
Vợ Trước Đói Như Sói
Truyện Vợ Trước Đói Như Sói của tác giả Mã Kì Đóa kể về nhân vật nam chính là một nhà thiết kế thời trang hàng đầu, trong công việc lúc nào anh cũng đề cao sự cầu toàn, kể cả người yêu cũng phải như thế. Chỉ sau hơn nửa tháng, với màn cầu hôn siêu tình cảm và lãng mạn cô không thể không đồng ý lời cầu hôn đó. Cuộc sống hôn nhân trải nghiệm hơn 30 kiểu đói khát kia. Cuộc sống như thế kéo dài khiến cho cơ thể cô suy nhược, chỉ sau hơn một năm....Anh ta không cho cô ra ngoài, anh mặc sức mèo mỡ bên ngoài!!! *** Sáu giờ tối, Đan Thủy Dao ngồi ở bàn ăn, khuôn mặt thẫn thờ nhìn bàn đồ ăn nóng hổi. Hôm nay, cô đã hẹn với anh ta để cùng ăn cơm tối. Có lẽ, đây sẽ là bữa tối cuối cùng mà bọn họ còn ngồi ăn cùng với nhau...... Kim giờ, kim phút quay đều thep quy luật. Trong không gian yên lặng của phòng bếp, những tiếng tích tắc trở lên chói tai, khiến người ta cảm thấy khó chịu. Thức ăn trên bàn đã nguội lạnh, bát canh cũng không còn tỏa hơi nóng nữa, nhưng cánh cửa kia vẫn chưa được mở ra, mà người cô đang chờ đợi cũng không thấy bóng dáng. Rời khỏi phòng bếp, cô chán nản đi vào phòng khách, ngồi xuống. Tivi được bật lên, trên màn hình là cảnh phóng viên đang đuổi theo một đôi tuấn nam mỹ nữ. Hai người họ đang cố che mặt. Người đeo kính đen, thân hình nhanh nhẹn, né tránh những cú chụp nháy từ đám phóng viên. Cô nở một nụ cười chua xót. Bởi vì, nam nhân vật chính đang bị đám phóng viên thi nhau hỏi “anh chị đã quen nhau được bao lâu rồi?”, lại chính là người đàn ông mà một năm trước đã thề nguyện với cô trong Nhà Thờ, chồng của cô. Ánh mắt cô lạnh lẽo nhìn cánh phóng viên, nhà báo đang hưng phấn bình luận. Trên màn hình Tivi là gương mặt quen thuộc nhưng cũng rất xa lạ. Mà Đan Thủy Dao cũng không rơi lấy một giọt nước mắt. Báo chí đã từng đưa nhiều tin tức mờ ám như vậy nên cô cũng đã sớm không còn cảm giác. Sau một năm kết hôn, đã có rất nhiều chuyện phát sinh giữa cô và anh ta. Lúc đầu thì cô tin tưởng, rồi hoài nghi, sau đó thì phẫn nộ. Và đến bây giờ, tâm cô như đã lạnh. Cô đã học được cách làm mặt lạnh sau mỗi lần nhìn những kẻ đó diễn trò khôi hài. Chiếc đồng hồ treo tường lạnh lùng điểm tám giờ. Cô tắt Tivi, đi vào trong phòng, cầm chiếc di động, gọi cho dãy số quen thuộc kia. “Alo? Thủy Dao, có chuyện gì không?” .Đầu dây điện thoại bên kia truyền đến giọng nói của một người đàn ông. Anh ta mở đầu cuộc đối thoại bằng một câu hỏi, khiến trái tim cô thêm giá lạnh. Đôi mắt Đan Thủy Dao cụp xuống. Cô giữ giọng bình tĩnh, nhẹ nhàng mở miệng hỏi câu hỏi mà mỗi một ngày của năm qua cô đều hỏi: “Hôm nay anh có về ăn cơm không?” “Anh đã ăn cơm hộp rồi.” Chỗ anh ta đang đứng tuy rất ồn ào, nhưng vẫn có thể nghe thấy giọng của mấy cô gái đang réo gọi anh ta. Mời các bạn đón đọc Vợ Trước Đói Như Sói của tác giả Mã Kì Đóa.