Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Mối Tình Đầu

Convert: Bichan Edit – Biên tập – Chỉnh dịch: Nhiều thành viên Hà Tất Sinh tự biết mình thoạt nhìn không giống kiểu người lương thiện, dáng vẻ cộc cằn, mặt mũi ương ngạnh, tính khí quá hoang dã, chẳng khác gì mấy bọn côn đồ chuyên đi đập phá nhà dân thu phí bảo kê. Trước mặt người khác lớn tiếng quát tháo, động một tí giơ nắm đấm lên doạ nạt. Nhưng đến khi gặp đóa hoa xinh đẹp Phạm Như Sanh, anh hoàn toàn tiêu-đời-rồi! Hai bên giáp mặt chưa được năm phút, cô chỉ đơn giản liếc nhìn một cái mà tim anh đã lạc nhịp, căng thẳng như một cậu trai tân lần đầu rung động vậy. Khi nói chuyện cùng cô, anh tự giác giảm thấp giọng xuống để khỏi làm cô sợ. Một thân một mình đơn độc lang bạt bao lâu nay, anh chưa từng cẩn thận che chở cho bất kỳ cô gái nào. Vậy là anh đủ hiểu mình đã thích cô rồi, thầm muốn được bên cô. Ôi, nam tử hán sớm muộn cũng phải yêu chứ, nhưng sống trên đời 30 năm rồi mới thể nghiệm mùi vị mối tình đầu, là sớm hay là muộn? Phải theo đuổi người ta thế nào mới khiến đóa hoa nhỏ này nở rộ trong tay anh đây? *** [REVIEW] MỐI TÌNH ĐẦU Tác giả: Lâu Vũ Tình Editor: vit4mat2212, Yoohy, Bichan, Blue Wind,.... Reviewer: Cielo.Hoa bất tử Poster: Cielo.Lép Thể loại: Ngôn tình hiện đại, nhất kiến chung tình, HE Tình Trạng: Đã hoàn (11 chương) Link: https://diendanlequydon.com/viewtopic.php?style=6... (Đây chỉ là link post lại. Blog của nhà bạn edit đã bị khóa) ------------------------- Tình đầu như một viên kẹo ngọt ngào chạm vào đầu lưỡi khiến ta không chỉ đắm chìm trong dư vị còn tham lam muốn ăn nữa ăn mãi để đến khi viên kẹo tan hết mới phát hiện đầu lưỡi đã phồng rộp đầy vết thương. Có đau xót, nhức nhối cùng khó chịu nhưng lại không ngăn nổi cảm giác muốn ăn thêm lần nữa. Nên mấy ai đã trải qua tình đầu mà dễ dàng buông bỏ. Nắm tay nhau được đến tận cùng đã là viên mãn rồi. Nữ chính Phạm Như Tranh sinh ra trong gia đình có ba anh em. Cô là em út, báu vật của hai anh. Tuổi thơ họ là chuỗi những bi kịch bị bạo hành, tổn thương và bất lực. Năm cô mười hai tuổi, vì để bảo vệ anh hai sắp bị cha dượng xâm hại mà lỡ tay giết chết ông. Anh cả - người luôn đưa đôi tay ra ôm cô vào lòng, dùng tấm lưng cắn răng che cho em những trận đòn roi từ người cha vũ phu, lại một lần nữa nhận tội giết người thay em gái. Như Tranh bị tổn thương tâm lý nặng nề, từ đó tự phong bế chính mình: không nghe, không nói, không hỏi, không biết, cứ sống mãi trong thế giới của mình. Cho đến khi cô gặp Hà Tất Sinh - mối tình đầu đã sưởi ấm trái tim yếu đuối tràn đầy vết thương của cô. Vì yêu, nữ chính lần đầu tiên biết nhớ nhung, biết giận hờn, biết lo sợ, cũng hiểu giữa thích và yêu khác nhau như thế nào. Vì yêu, cô học cách mở lòng, gạt bỏ quá khứ, muốn cùng anh xây dựng tổ ấm. Như Tranh rất dễ thương, tâm cũng rất kiên cường. Tuy cô ngốc ngốc, tâm trí không bình thường nhưng cô sẵn sàng mạnh mẽ học, mạnh mẽ muốn đồng hành cùng người mình yêu, không muốn bản thân trở thành gánh nặng cho ai cả. Đọc truyện, bạn sẽ hiểu yêu là cách nhanh nhất để khiến con người ta trưởng thành. Bởi chỉ có yêu, có trân trọng ai đó mới làm chúng ta luôn muốn nỗ lực để xứng đáng với người mình yêu. Hà Tất Sinh - một kẻ lỗ mãng, vai hùm mặt hổ, đã ba mươi tuổi đầu chẳng làm được gì nên hồn. Nhờ dáng người thô kệch, khuôn mặt dữ tợn và thái độ cộc cằn, anh trở thành đại ca chuyên đi đòi nợ thuê cho ngân hàng. Một người chưa từng suy nghĩ đến tương lai, lần đầu tiên biết yêu là gì. Anh bị trúng tiếng sét ái tình ngay lần đầu tiên gặp Như Tranh. Sự xinh đẹp, thánh thiện của cô đã làm siêu lòng anh. Tình yêu kỳ diệu ra sao nhỉ? Từ một kẻ không thể ngồi yên một chỗ, anh lại có thể ngồi hàng giờ bên cạnh người con gái mình yêu, không làm phiền, tích cực xua đuổi côn trùng để đảm bảo cho cô có không gian vẽ lý tưởng nhất. Từ một chàng trai âm lượng chưa bao giờ xuống quãng năm, Hà Tất Sinh đã học cách nói nhỏ nhẹ vì sợ dọa tới thiên sứ trong lòng mình. Anh học ngôn ngữ câm vì nghĩ cô không thể nói. Đến mẹ cũng “răn đe” trước để bảo vệ khiếm khuyết của người yêu. “Thôi miên” mấy đứa em rằng Như Tranh là thiên hạ vô song, đáng yêu không ai bằng. Anh luôn nhớ về cô, vì cô có thể phá bỏ mọi nguyên tắc. Một Hà Tất Sinh thẳng thắn, nồng nhiệt chỉ biết dùng sự chân thành và bao dung để yêu Như Tranh. Vì cô là mối tình đầu, là món quà vô giá thượng đế ban tặng. Chỉ có cô mới có thể đập vỡ cái vỏ sần sùi để nhìn thấy sự lương thiện trong anh. Hà Tất Sinh cứ ngập tràn trong tình yêu đầu đời đầy hạnh phúc. Nhưng hiện thực vốn dĩ rất tàn khốc. Tình cảm có thể khiến ta tạm thời quên đi lý trí nhưng vấn đề sẽ không bao giờ mất đi. Một Phạm Như Tranh có vấn đề về tâm lý không thể hòa nhập cuộc sống như người bình thường. Một Hà Tất Sinh chưa từng biết phải gánh trách nhiệm là gì. Lần đầu tiên hiểu rõ quá khứ của bạn gái, lần đầu tiên hiểu cái mình mong muốn là gì. Anh chọn tình yêu và trách nhiệm. Có lẽ ai nhìn thấy cách yêu của nam chính cũng thấy tim mình se lại. Khát khao giá như trên đời có người yêu mình được như vậy thì viên mãn biết bao. Vì yêu, Hà Tất Sinh thực sự suy nghĩ cho tương lai của hai người. Bình thường anh thô kệch, sến súa có thừa nhưng việc gì làm cũng có mục đích lại cực kỳ nhẫn nại để người yêu bé bỏng có thể dần dần thích ứng. Thậm chí, anh còn thuyết phục mẹ chuyển nhà về ở gần nhà cô, ai mà không ghen tỵ sự chu đáo ấy cơ chứ. Nhưng cái tình cảm đầu đời giữa hai kẻ ngốc xít vẫn sẽ có hiểu lầm. Nam chính thấy nữ chính nỗ lực ngày càng bình thường, tự lập, lại hiểu nhầm cô chỉ xem anh như cha mà thích em trai. Cái gọi là tình yêu cao thượng, tự mình rút lui hết sức vớ vẩn khiến người đọc phải phì cười. Anh dùng cách thức nói chuyện bình thường mà quên mất tư duy của bạn gái vốn dĩ không thể bình thường nên dẫn đến hiểu lầm. May thay hiểu lầm được giải trừ, cả hai nhân vật lại có cái kết viên mãn. Dàn nhân vật phụ cũng siêu cute và khiến người đọc thổn thức, xót xa. Mong cho anh cả đã chịu nhiều bất công và San San kiên trì sớm tối sẽ tu thành chính quả. Mong cho anh hai trong lòng có nhiều vết thương sớm được chữa thành, sẽ tìm được chân ái đời mình. Cả hai cậu em trai của nam chính cũng rất đáng yêu, luôn hết lòng vì anh trai. “Mối tình đầu” là câu chuyện tình yêu dí dỏm, ngọt ngào của một cô gái có chứng bệnh tự bế, không thể nói chuyện như người bình thường và một chàng trai ba mươi lỗ mãng, lang thang, cầm đầu đám đầu đường xó chợ, sống không có mục tiêu gì. Hãy xem hai người đó vì yêu mà hoàn thiện bản thân tốt lên như thế nào nhé. Truyện ngắn gọn, nhẹ nhàng, vẻn vẹn chỉ mười một chương. Tác giả viết chắc tay, edit dịch tốt. Nhiệt liệt đề cử ---------- “Cô biết không? Có đôi khi tôi cảm thấy, mình giống như bị nguyền rủa, mọi người thân quanh tôi sẽ gặp bất hạnh. Thực vô căn cứ, nhưng tôi đã để ý, tất cả mọi việc đều chứng tỏ số tôi khắc mệnh, khắc cha, khắc mẹ, khắc anh, khắc em, khắc cả vợ, nhất định tôi sẽ phải cô độc sống quãng đời còn lại....” "Tranh Tranh là vì bảo vệ tôi .Vì thế lỡ tay giết người kia, cái phúc của nó đổi lấy sự bình an của tôi. Một đứa trẻ mười hai tuổi, không thể chịu đựng cảm giác tội lỗi vì đã huỷ hoại một sinh mạng, bèn nhốt mình trong đáy sâu mặc cảm, ngăn cách với thế giới bên ngoài. Anh cả cũng vì bảo vệ Tranh Tranh, mới nhận tội giết người... " ---------- *** “Học trưởng, học trưởng…” Học trưởng: nam sinh học khoá trên, còn gọi là sư huynh Nghe thấy tiếng gọi sau lưng, anh ngẩng lên nhìn trời ba giây với dáng vẻ chấp nhận số phận, sau đó mới dừng chân quay đầu lại “Cô gọi cái quái gì thế?” Người tới chẳng phải ai xa lạ, chính là hoa khôi danh chấn giảng đường, không ai không biết. Nhưng, có là hoa khôi giảng đường thì cũng thế thôi, cái hư danh ấy chẳng giúp cô nhận được sự quan tâm của anh, nói trắng ra anh là một người đàn ông mặt sắt, xưa nay chưa từng biết thương hoa tiếc ngọc. Người như cô không chịu đi cùng đám fan hâm mộ để được yêu chiều mà lại cứ bám theo bất kể anh trợn mắt lạnh lùng thế nào, rốt cuộc thì có vấn đề gì đây? Song, nói đi nói lại, thật bất ngờ cô hoa khôi này chẳng phải kiểu con gái õng ẹo, giả tạo như anh thường nghĩ, khi vui thì cười sảng khoải, khí thế rót rượu đâu ra đấy, trên sân bóng phải đối đầu cũng không hề nao núng, vẻ đẹp của cô thuộc kiểu đẹp tự nhiên, không pha tạp hay thêm bớt bởi công nghệ thẩm mỹ thời buổi này. Nói tóm lại là kiểu đẹp có thể khiến người khác chói mắt khi dõi nhìn. Nếu không phải thế, sinh vật nào là phụ nữ dám quấn lấy anh đã sớm bị anh đá tới tận Bắc cực rồi! Bỏ qua một đống người ái mộ đang chờ được bày tỏ vì anh, thôi thì xinh đẹp và giới tính không phải lỗi của cô, được rồi, miễn cưỡng chấp nhận người bạn giống cái này vậy. Ai ngờ anh chiều ý cô vài lần, cô lại càng không coi ai ra gì. Cả ngày cứ bám theo hỏi anh độc một câu “Có muốn làm bạn trai tôi không?”! Thử hỏi lần nữa xem, nếu không bẻ sạch răng cô thì anh thề đổi sang họ giống cô. “Chúng ta biết nhau lâu thế rồi…” “Hai tuần ba ngày.” Không cần nói như vợ chồng già thế, danh tiết nam tử hán trong sạch của anh sau này vẫn phải dùng đến. “Anh tính toán kĩ thế! Ý em là, tốt xấu gì chúng ta cũng đã chơi bóng cùng nhau hai lần, thi uống rượu một lần, rồi cả kì thi lần trước em giúp anh quay cóp, còn có N lần cùng dưới ánh trăng…” “Gì mà cùng dưới ánh trăng! Nếu không phải tại cô hại tôi bị chủ nhiệm phạt, tôi sẽ cùng nhổ cỏ với cô chắc?” “Được rồi, ý em là, chúng ta đã quen nhau tới vậy rồi mà em còn chưa biết tên đầy đủ của anh, chỉ nghe mọi người gọi Sinh, rốt cuộc họ của anh là gì!” Anh mồm miệng há hốc, sau đó khóe môi khẽ mấp máy. “Cái gì, cái gì Sinh?” Cô day day tai nhưng rõ ràng là vẫn không nghe rõ. “Hà Tất?” Mặt anh không tự nguyện một chút nào. Hà Tất trong tiếng Hán nghĩa là Tại Sao Phải, Sao Lại, nghĩa tên của anh ý mọi người tự suy ra nhé. “Không phải chứ, học trưởng, anh như thế rất không có thành ý, dù gì cũng là bạn bè, cho em biết thì có làm sao? Rốt cuộc là cái gì Sinh?” “Hà, Tất!” Anh nghiến răng phun ra. “Em nói rồi…. Học, trưởng!” Người gì mà nói không chịu nghe, không chịu tiếp thu! Cô quyết tâm phải hỏi tới cùng mới thôi, trừng mắt chiếu vào khuôn mặt không chút tự nguyện kia, mắt càng trừng càng to, càng trừng càng to… Không, không phải chứ? ” Anh trao cô một ánh nhìn vừa kiên định vừa buồn bã. “Anh –” Thật sự là rất…… “Em có ý kiến gì hả?” Anh trừng mắt doạ nạt. Đôi môi hồng chúm chím của cô hé mở muốn “A” một tiếng nhưng cuối cùng lại không thốt ra được, vì trên mặt đối phương rõ ràng viết dòng chữ “Em dám cười thì phần đời còn lại chúng ta tuyệt giao luôn.” “Phì — ha ha ha ha –” Buồn cười quá cơ. Cô không chỉ cười, mà còn cười nghiêng ngả, không thèm bận tâm chút nào tới hình hình tượng hoa khôi giảng đường, chỉ thiếu nước lăn lộn trên cỏ nữa thôi. “…… Nông cạn!” Anh oán hận rủa thầm, đây là người thứ N, anh thề, sau này dù có thế nào cũng không bao giờ cho ai biết họ tên đầy đủ của mình nữa! Mời các bạn đón đọc Mối Tình Đầu của tác giả Lâu Vũ Tình.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Cho Phép Anh Thích Em - Tưởng Mục Đồng
Văn án: 1.Liên minh huyền thoại luôn là thế giới của những tuyển thủ chuyên nghiệp.Cho đến khi xuất hiện một vị vua đi đường, mạnh mẽ xông lên phía trước.Thái độ cứng rắn quyết không lùi bước lúc thi đấu khiến người hâm mộ thi nhau bày tỏ, ta phải điên cuồng gọi tên tiểu ca ca.Không lâu sau, câu lạc bộ quốc nội W.I công bố hình ảnh của vua đi đường.Mái tóc dài, khuôn mặt nhỏ nhắn, mắt tròn, làn da trắng nọn mịn màng như sữa, là một cô gái còn đang vị thành niên. 2.Người chủ trì hỏi Lâm Lung: “Từ giới cổ điển chuyển sang thi đấu trò chơi điện tử có gì khác biệt không.”Lâm Lung: “Không có gì khác biệt, dù sao ở nơi nào nào ta cũng là thiếu nữ thiên tài.”Cô gái nhỏ cổ điển hai tháng trước còn toàn thân tràn ngập vui vẻ, giờ thì miệng đầy cợt nhả.Người hâm mộ sôi nổi bàn luận, lại thêm một người bị đội trưởng nhà mình bóp méo.Mà vị đội trưởng nhà mình đó giờ đang ngồi phía sau sân khấu, gác chân, mặt đầy vui vẻ nhìn cô gái nhỏ đang nhận phỏng vấn. *** Chắc hẳn các bạn chưa từng chơi cũng đã từng nghe nói qua về game Liên minh huyền thoại (LOL) nổi đình đám rồi đúng không ạ? Mà kể cả có không biết gì thì cũng không sao, bởi vì câu chuyện hôm nay của chúng ta với yêu đương là chính, game chỉ là gần chính thôi ạ, bạn cứ yên tâm mà thưởng thức.   Mở đầu review, tớ xin được phép giới thiệu sơ qua về cặp đôi nhân vật chính của chúng ta trước. Bởi vì hai người này thật sự là cực phẩm trong cực phẩm đấy ạ.   Nam chính Từ Ứng Hàn, 21 tuổi xuân phơi phới, mang vẻ đẹp trai siêu phàm thoát tục của thanh niên nghiện game lâu năm. Theo như tác giả miêu tả gói gọn trong mấy chữ: soái ca, lạnh lùng, mặt không cảm xúc. Anh còn có một đặc điểm nữa mà sau khi gặp nữ chính mới lộ ra, đó chính là thích tự vả :v. Này thì lãnh khốc, kiêu ngạo, chỉ một cái chớp mắt của con gái nhà người ta, anh đã đổ gục như chuối chín cây. "Từ Ứng Hàn khom người, dựa vào gần hơn.   “Lần này, mẹ em có dặn dò cái gì không?”   Câu hỏi này, những người khác nghe đều ù ù cạc cạc không hiểu. Nhưng Lâm Lung biết anh đang chê cười lời mình nói ngày đó trên máy bay.   Vì vậy cô gái nhỏ vui vẻ nghiêng đầu, cố ý nũng nịu nói: “Mẹ em bảo, phải nghe lời đội trưởng.”   Đôi mắt to tròn long lanh chăm chú nhìn thẳng anh.   Từ Ứng Hàn sụp đổ.   Đôi mắt này, đậu má nó đẹp quá." (*)   Về phần nữ chính, Lâm Lung, người cũng như tên, xinh xắn - đáng yêu - ngọt ngào, năm nay mới tròn 18 tuổi hoa. Cô là thiên tài piano từ nhỏ nhưng khi lớn lên lại phát hiện sự hấp dẫn kì lạ của trò chơi LMHT. Vì vậy mặc kệ nước bọt của giang cư mận văng tung tóe, thiếu nữ quốc bảo piano của chúng ta quyết định bỏ đàn, đi thi đấu e-Sports chuyên nghiệp. Trùng hợp thế nào, nơi cô trao thân gửi phận lại chính là chiến đội của Từ Ứng Hàn. Thế là câu chuyện của chúng ta mới được bắt đầu.   Trải qua giải đấu mùa xuân thành công, chiến đội I.W tiến công như vũ bão tranh giải MSI (giải vô địch giữa mùa của LMHT). Nhưng lần này thần may mắn đã không mỉm cười với họ. Nội bộ lục đục, người đi MID Đỗ Chi Trạch vì không muốn đứng dưới cái bóng của đội trưởng - ADC Từ Ứng Hàn, đã âm thầm đối chọi với đồng đội, muốn rời đi. Kết quả, I.W xách vali về nước ngay sau trận bán kết.   Cùng lúc đó, ban huấn luyện của chiến đội ráo riết tìm kiếm người đi MID mới thay thế Đỗ Chi Trạch. Cái tên được họ lựa chọn có ID Piano, một người thường (người chơi bình thường, không phải tuyển thủ chuyên nghiệp) lọt top 10 Thách đấu sever Hàn Quốc. Nhưng không ai ngờ, Piano lại là con gái, còn là thiếu nữ thiên tài chơi piano của quốc gia. Cô tên Lâm Lung.   "Lâm Lung: Nhớ kỹ hai chữ Lâm Lung này.   Hàn thần: Có gì đặc biệt?   Lâm Lung: Bởi vì đây là tên vợ tương lai của anh.   Hàn thần: Thật sự chưa từng gặp người nào vô liêm sỉ thế này." (*) (Yên tâm đi, anh sắp bắt đầu màn tự vả rồi.)   Vậy là Lâm Lung dọn vào nhà chung với những thành viên trong chiến đội, bắt đầu cuộc sống của một tuyển thủ chuyên nghiệp. Nhưng mà cô cảm thấy đội trưởng nhà mình kì lạ lắm nha, lúc nào cũng bày ra bản mặt lạnh lùng cách xa tám nghìn mét, sau lưng lại âm thầm giúp đỡ cô. Đội trưởng còn tặng cô hộp sữa chua "của quý" của anh, khiến cô được khen thưởng mà sợ hãi.   Từ bé đến giờ, những người đàn ông Lâm Lung tiếp xúc nhiều nhất chính là bố và hai anh trai, giờ lại có thêm một người tên Từ Ứng Hàn. Khi cô ốm, là anh nửa đêm lặng lẽ đến bệnh viện chỉ để kiểm tra xem cô có bị sấm chớp dọa sợ không. Khi huấn luyện, là anh phá vỡ quy tắc của chính mình, mang theo cô cùng đánh rank thăng hạng. Khi chiến đội công bố thân phận của cô, giữa làn khói súng nồng nặc trên mạng, cũng chính anh đã đứng ra ủng hộ cô đầu tiên. Anh cứ làm như vậy khiến trái tim nhỏ bé của cô chịu không nổi, rung rinh mất rồi. Trong chiến đội liệu có cấm đội viên hẹn hò với nhau không nhỉ?   Nếu hỏi Từ Ứng Hàn câu này, chắc chắn anh sẽ khinh bỉ liếc mắt: "Nói nhảm cái gì, anh là đội trưởng, thi đấu thắng rồi hãy nói chuyện yêu đương."   Nhưng các bạn cứ yên tâm mà đọc tiếp, bởi vì bản lĩnh tự vả của nam chính cao thứ hai thì không ai đứng nhất. Ngay từ ngày đầu tiên gặp mặt cô bé ngọt ngào Lâm Lung, trái tim Từ Ứng Hàn đã bị câu đi mất rồi. Nhưng bản tính khó dời, anh cứ tự lừa mình dối người rằng anh chỉ quan tâm tới đội viên mới thôi. Trình độ tự vả càng ngày càng cao, đến lúc Lâm Lung tặng quà sinh nhật là một bản nhạc sáng tác riêng cho mình, Từ Ứng Hàn đành phải vả bản thân một phát cuối: Anh thật sự thích người ta rồi.   Đường đi thi đấu thì xa, còn đường đến trái tim em lại quá gần. Sau khi xác định tình cảm của bản thân, nam chính giả vờ lãnh khốc của chúng ta bắt đầu thực hiện kế hoạch cua đổ đội viên của mình. Vì tác giả mẹ đẻ đã ưu ái cho anh muốn tiền có tiền, muốn sắc có sắc, vì vậy cô gái Lâm Lung nhỏ bé sao có thể chống cự lại sức quyến rũ của nam chính chứ.   "Lâm Lung nhìn thấy một tin nhắn từ Wechat ghi chú "Đội trưởng": Dành thứ hai của em cho anh nhé.   Cô sửng sốt hồi lâu, quay đầu nhìn chàng trai bên cạnh, chỉ thấy anh tập trung vào màn hình máy tính trước mặt.   Vì vậy Lâm Lung cúi đầu gõ vài chữ trên điện thoại: Em suy nghĩ một lát.   Đối với sự im lặng của Từ Ứng hàn, Lâm Lung tự nhiên cũng muốn trêu chọc anh một chút. Tin vừa gửi đi, mặc dù cô không quay đầu lại nhìn, nhưng có thể cảm giác được người bên cạnh cúi đầu xem điện thoại. Thật lâu sau anh cũng chưa nói gì.   Lâm Lung cúi thấp đầu, đột nhiên ngón tay bên cạnh duỗi qua, gõ xuống bàn cô.   Sau đó cô nghe thấy một giọng nói trầm thấp, bình tĩnh: "Đã hết một lát rồi."   Lần này, cô gái nhỏ thật sự bị sự ấu trĩ của anh đánh bại, cô ngẩng đầu trong nháy mắt, liền ngây ngẩn cả người. Da anh vẫn luôn rất trắng, có lẽ là sinh ra đã trắng hoặc bởi vì thời gian dài đều ở trong phòng chơi game.   Cho nên Lâm Lung có thể thấy lỗ tai của anh đỏ lên. Thật sự đỏ lên.   Từ Ứng Hàn lạnh lùng lại có ngày bởi vì hẹn hò với con gái mà xấu hổ sao?" (*)   Ngoài việc nam nữ chính phát đường cho cẩu độc thân xuyên suốt cuốn truyện, chúng ta còn có thể ăn thêm bánh gato do hai anh trai của nữ chính rải. Anh cả Lâm Diệc Hoài phong độ lịch lãm, là người đàn ông quyền thế "thét ra lửa" nhưng lại mắc bệnh cuồng em gái. Anh hai Lâm Diệc Nhượng, đẹp trai giảo hoạt như hồ ly, thích nhất là trêu chọc em gái nhỏ nhà mình, cũng chính là người đã dẫn dắt em gái vào con đường LOL không lối thoát. Hai ông anh trai của nữ chính hội tụ đầy đủ yếu tố của nam thần ngôn tình còn hơn cả nam chính nên nhiều lúc đọc truyện tớ vẫn tự hỏi phải chăng tác giả viết nhầm nhân vật rồi cơ.   "Lung muội: Em mặc kệ, quán quân chỉ có một.   Hàn thần xoa xoa đầu cô: Ừ, nhất định là chúng ta.   Lâm Diệc Nhượng: Không được, anh cả đã mua một chiến đội siêu khủng cho riêng ta, ta sẽ cho các người phải khóc lóc cầu xin.   Lâm Diệc Hoài: Khiến cho Lâm Lung khóc lóc cầu xin? Tốt, tôi tuyên bố ngày mai chiến đội giải tán." (*)   Như đã nói từ đầu, truyện có một nửa là về game LMHT, quá trình nam nữ chính thi đấu tiến đến giải chung kết thế giới cũng khá hấp dẫn. Nhưng nếu bạn không biết gì về trò chơi này thì cũng chẳng sao, bởi nửa truyện còn lại đều là cẩu lương thơm ngon hấp dẫn, không đọc thì quá phí đấy ạ. Hố đây, đường đây, bánh gato đây, còn chờ gì mà không ăn hả các bạn :v Mời các bạn đón đọc Cho Phép Anh Thích Em của tác giả Tưởng Mục Đồng.
Tình Sinh Ý Động - Tùy Hầu Châu
“Đời này anh sẽ mãi là luật sư bào chữa của em, luôn đứng về phía em, bảo vệ quyền lợi cho em.” … Anh và cô yêu nhau khi đang là thầy trò, rồi cũng chia tay trong thân phận ấy. Sau này gặp lại, cô là một luật sư thực tập, còn anh là một luật sư danh tiếng. Chỉ một câu của cô: “Thầy Tần, thầy còn yêu em không?”, thế là tình cũ lại cháy. Tình yêu của anh đầy bao dung, mạnh mẽ mà chín chắn; Cô cũng vì anh mà thay đổi, hòa hợp, trưởng thành. Thời gian trôi đi, tháng năm ly biệt, chỉ có tình yêu là vẫn vẹn nguyên như thuở ban đầu. Đời ai trăm mối, chuyện đời khó phân, nhưng anh mãi là người thầy dẫn dắt cho cuộc đời cô. Từ lần đầu gặp gỡ ở Lệ Giang đến khi cùng nhau vượt qua khó khăn hoạn nạn. Thế gian lắm nỗi ưu phiền, biết bao mâu thuẫn đan cài, hết thảy phồn hoan đều tựa như gió thoảng. Chỉ có toàn tâm toàn ý mới là sức mạnh dịu dàng nhất của tình yêu. *** Thầy Tần từng giảng, không nên để trẻ con bị nghiện các thiết bị điện tử, thứ nhất vì khả năng tự chủ của trẻ con rất kém, thứ hai các thiết bị điện tử sẽ làm ảnh hưởng tới thị lực và trí thông minh của trẻ, quan trọng nhất là khả năng giao tiếp của trẻ cũng sẽ kém đi. Nhưng Tiểu Tiểu Ninh thực sự rất muốn có một chiếc Ipad, cô bé ăn vạ trên nền nhà, nói với Ninh Nhiễm Thanh và Tần Hữu Sinh: “Cha mẹ mua cho con một chiếc được không, chỉ một chiếc thôi mà…” “Không được.” Ninh Nhiễm Thanh nhún vai, còn Tần Hữu Sinh ôm vợ, “Trong chuyện này thái độ của cha cũng giống mẹ con.” Buổi tối Tiểu Tiểu Ninh giận dỗi, Ninh Nhiễm Thanh bèn đi tới nói: “Mẹ và cha định ra ngoài ăn cơm, con có muốn đi cùng không?” “Không đi.” “Được thôi, ở nhà có thức ăn cho mèo đấy.” Tiểu Tiểu Ninh vô cùng tức giận: “Hai người nuôi con nhỏ hay nuôi mèo thế?” Ninh Nhiễm Thanh cười hả hê: “Nếu con cứ hư thế này thì cha và mẹ thà nuôi mèo con còn hơn.” Tiểu Tiểu Ninh tha thiết nhìn cha. Tần Hữu Sinh và vợ đã thông đồng với nhau: “Hình như mèo con cũng rất đáng yêu.” Cuối cùng Tiểu Tiểu Ninh vẫn theo cha mẹ ra ngoài, tiếng bước chân của bé rất nặng, như nhấn mạnh sự giận dỗi của mình. Lúc trở về nhà Tần Hữu Sinh dỗ con gái xong về phòng, Ninh Nhiễm Thanh đang nằm trên giường chơi trò chơi, vừa chơi vừa nói: “Mấy nay em nhịn khổ ơi là khổ, làm một tấm gương tốt thật là khó.” Tần Hữu Sinh cười, dặn vợ: “Lát nữa nhớ cất kỹ đi nhé.” Ninh Nhiễm Thanh than thở: “Thời nay nuôi được đứa con đúng là quá gian nan.” Tần Hữu Sinh cũng thở dài: “Thời nay nuôi một cô vợ cũng chẳng dễ dàng.” Tiểu Tiểu Ninh thực sự rất muốn có một chiếc Ipad, sau đó cô bé nhận ra sắp tới sinh nhật mình rồi bèn hớn hở đi tìm chú Giang. “Chú tiểu Giang, sắp đến sinh nhật cháu rồi, chú có nhớ không?” Giang Hành Chi vừa viết tài liệu vừa nói: “Cháu thích gì?” Tiểu Tiểu Ninh mở to mắt, vô cùng do dự: “Hơi đắt có được không ạ?” Giang Hành Chi hào phóng ôm lấy cô bé: “Máy bay à?” Tiểu Tiểu Ninh: “Là Ipad.” Giang Hành Chi nhớ lại lời dặn dò của Tần Hữu Sinh, thấy rất khó xử: “Ừm… hình như hơi đắt thật…” Mời các bạn đón đọc Tình Sinh Ý Động của tác giả Tùy Hầu Châu.
Mình Có Nợ Nhau Từ Kiếp Trước (Kiếp Trước Em Đã Chôn Cất Cho Anh) - Tào Đình
Mạt Mạt ngồi trên bậc thềm trước cửa nhà tôi, gió lạnh ào ào thổi qua khiến người cô ấy run lên lập cập. Đôi mắt cô đơn của cô ấy khiến ai nhìn cũng phải cảm thấy đầy thương cảm. Thấy tôi đến rồi, cô ấy đứng lên, nhìn tôi chăm chú. Tôi cũng đứng yên nhìn cô ấy, bốn mắt cứ nhìn nhau như vậy, không ai nói câu gì. Cô ấy mặc một chiếc áo khoác ngoài màu đỏ rực, mái tóc được buộc gọn gàng ra phía sau, để lộ toàn bộ khuôn mặt, một khuôn mặt gãy gọn thanh tú, một cặp mắt gãy gọn thanh tú. Đôi môi cô ấy trắng bệch vì lạnh. Lúc bấy giờ, đầu óc tôi hoàn toàn trống rỗng, không kịp suy nghĩ điều gì, ôm ghì lấy tấm thân bé nhỏ ấy vào lòng, dùng môi mình đè nát đôi môi mềm mại mà tôi hằng mơ tưởng bấy lâu nay. Cô ấy sững người lại giây lát trong vòng tay của tôi, không hề có chút phản kháng, để mặc tôi ôm, để mặc tôi hôn. Không hỏi lý do, cũng không hỏi tương lai. Cứ ngoan ngoãn yên lặng trong vòng tay tôi như vậy, trở về đúng với khí chất đơn giản, thuần khiết mà cô ấy vốn có khiến tôi cảm động đến nỗi hai mắt cay sè. Đêm nay là đêm ba mươi tết, tất cả người dân trên đất nước này đều về xum họp với gia đình, tận hưởng cảm giác đoàn viên hạnh phúc. Nhưng cô gái không bố không mẹ này lại ngồi trước cửa nhà một người đàn ông có thể coi là xa lạ, mặc cho gió bấc vờn quanh, hơi lạnh gặm nhấm. “Mạt Mạt…” Tôi gọi tên cô ấy, một âm thanh dịu dàng, êm ái tới nỗi ngay cả bản thân tôi cũng cảm thấy giật mình. Cô ấy vẫn yên lặng, chỉ nhìn tôi. Tất cả đều được cô ấy gói ghém trong đôi mắt đen sâu thăm thẳm, luôn tỏ ra kiên cường ấy. Dường như không phải cô ấy bị thế giới này bỏ rơi mà chính cô ấy mới là người bỏ rơi thế giới này. Nắng mưa gió bão thì có liên quan gì tới cô ấy? Năm mới lễ tết có liên quan gì tới cô ấy? Cô ấy nhìn tôi bằng một ánh mắt đầy nghi hoặc, nghi ngại về lòng thương hại mà tôi dành cho cô ấy. Nhưng sự cô đơn và đau khổ của cô ấy, dù có khéo đến mấy cũng không thể che giấu hết được. Cái cô bé ngốc nghếch này! Tôi ôm cô ấy chặt hơn. Cô gái phiêu bạt cả cuộc đời này, đã không còn chỗ nào để đi nữa rồi. Giây phút được ôm cô ấy vào lòng, đó là một cảm giác vui mừng thê lương đầy do dự, đó là cây cỏ dài dặc uyển chuyển liên tiếp trong lòng, mềm mại như những sợ tơ mỏng manh, vương vấn. “Vào đi, bên ngoài lạnh lắm, kẻo bị nhiễm lạnh.” Tôi kéo cô ấy vào trong nhà. Bật đèn lên, ánh sáng chói chang của đèn điện làm mắt cô ấy khẽ nheo lại một lát, sau đó, cô ấy lôi từ trong chiếc túi đeo sau lưng ra một xấp tiền, đưa nó cho tôi. Tôi nghi hoặc nhìn cô ấy, hỏi: “Em lấy tiền ở đâu ra vậy?” Đôi môi cô ấy khẽ nhếch lên, “Không phải đi ăn trộm.” *** “Tôi đã nghe một câu chuyện như thế này: Kiếp trước, sau khi chết đi rồi, thân xác tôi bị đem vứt ngoài đường phố. Người qua người lại tấp nập trên đường, có người kiêng kị, khi bước qua xác tôi đã lấy tay che mặt, nhắm mắt vờ như không nhìn thấy; có người lại đứng từ rất xa, khẽ liếc mắt về phía tôi, khẽ lắc đầu than thở ra chiều đồng cảm; có người không cầm lòng được, lấy một manh áo đắp lên thân xác tôi. Em đã bước tới, đưa tôi đi an táng.” Một câu chuyện đầy cảm động, về mối tình vô song giữa hai nhân vật – Ngải Mạt Mạt và Công Trị Thần. Họ là những con người chỉ mong muốn yêu và được yêu. Thế nhưng những rào cản trong cuộc đời, sự nghiệt ngã và khốc liệt của xã hội đã đẩy họ xa rời nhau. Đọc truyện, ta mới thấy được những cung bậc cảm xúc trong cuộc sống, lúc ngọt ngào, lúc chát đắng, lúc hạnh phúc hay lúc tái tê. Ngải Mạt Mạt là rượu, thứ thức uống ngọt ngào, thơm lừng, mê say quyến rũ những ai đã từng uống nó. Chất lỏng diệu kỳ này được ví với cô cũng vì lẽ đó. Con người cô gái này ẩn chứa sự kỳ bí khó tả, giống như rượu, ban đầu khó uống, uống rồi đâm nghiện, rồi đến khi muốn dứt ra cũng không thể. “Tình yêu là những ngày tháng ngông cuồng của tuổi trẻ” – có lẽ đó là triết lý tình yêu của Công Trị Hi cũng như tình yêu của anh dành cho Mạt Mạt. Cô gái có sức quyến rũ chết người cho bất kỳ người đàn ông nào, nhưng họ đều không thể nắm bắt cô vì đơn giản, trong lòng cô từ lâu đã có một mối thâm tình. Quá khứ trĩu nặng đau thương khiến tính tình cô trở nên ương ngạnh, phóng túng, nhưng ẩn chứa bên trong là một con người chung tình, hết lòng vì tình yêu. So với Mạt Mạt, Uyển Nghi chỉ là thứ nước lọc bình dị, trong suốt, phẳng lặng và yên bình. Tình yêu cô dành cho Công Trị Hi cũng phẳng lặng và yên bình như thế. Tôi không cho rằng cô ấy quá hoàn hảo, xét cho cùng cô cũng chỉ là một cô gái chung tình, sẵn sàng thay đổi để hài lòng người mình yêu. Và, cô ấy và Mạt Mạt cũng chỉ là những cô gái đáng thương. Và điều cuối cùng, tôi không cảm thấy chút oán hận nào với tác giả. Cô ấy gieo cho từng nhân vật những bi kịch riêng, nhưng đó cũng là sự phản ánh chân thực lối sống & suy nghĩ của giới trẻ ngày nay. Có những truyện của tác giả khác luôn kết thúc với happy-ending, nhưng bi kịch và cách viết văn li kỳ lôi cuốn dường như là phong cách riêng đặc trưng của Tào Đình. Những truyện cô viết luôn đáng để nghiền ngẫm suy nghĩ, hoài cổ lại về những năm tháng qua của cuộc đời. “Nếu kiếp sau có quyền lựa chọn. Em muốn làm một đám mây xinh.  Bởi nghe nói đám mây không có tình yêu.  Chỉ vô tình được sinh ra trong buổi sớm mai. Rồi sau đó lại nhanh chóng tan đi. Nếu em là đám mây trắng.  Bồng bềnh nơi chân trời kia.  Anh có đem tình yêu của anh. Ban cho em dù là một chút. Để trước phật, em thành kính nghuyện cầu. Phù hộ cho anh suốt trăm năm. Rồi sau đó em sẽ lặng lẽ rời xa…” *** Công Trị Hi vẫn luôn tin vào 1 câu chuyện thế này: kiếp trước, sau khi chết đi, thi thể của anh bị vứt ngoài đường phố, khi đó, Ngải Mạt chính là người duy nhất rủ lòng thương mà chôn cất cho anh. Vậy nên kiếp này, anh đem lòng yêu cô say đắm, yêu đến mù quáng, yêu đến si mê, bởi kiếp trước là anh mắc nợ người con gái ấy.   Ngay từ lần đầu tiên gặp Ngải Mạt, Công Trị Hi đã biết rằng mình đã trót phải lòng người con gái ấy. Ngải Mạt hút hồn tựa yêu nữ chốn rừng sâu, khiến Công Trị Hi mê muội, đắm chìm đến mất đi lí trí. Vì Ngải Mạt, Công Trị Hi đã chấp nhận trở thành một kẻ phụ bạc, từ bỏ cô bạn gái Uyển Nghi luôn yêu anh hết lòng.   Công Trị Hi cho rằng, có thể trong kiếp trước, Uyển Nghi cũng đã rủ lòng thương với anh nhưng không chôn cất cho anh mà chỉ đắp cho anh một manh áo. Vậy nên kiếp này, anh và Uyển Nghi đã có một khoảng thời gian ở bên nhau, một khoảng thời gian không dài, nhưng đủ để anh đền đáp ân tình của cô từ kiếp trước.   Từ khi Ngải Mạt xuất hiện, cuộc sống của Công Trị Hi đã đảo lộn hoàn toàn. Chỉ cần một câu nói của cô, anh cũng sẵn lòng rút hết tất cả tiền tiết kiệm của mình để giúp cô trả nợ. Đêm 30 tết, khi đang đón giao thừa cùng bố mẹ, chỉ vì một cuộc điện thoại của cô, anh liền vội vàng chạy đến bên cô, ôm cô vào lòng. "Cô ấy nhìn tôi bằng một ánh mắt đầy nghi hoặc, nghi ngại về lòng thương hại mà tôi dành cho cô ấy. Nhưng sự cô đơn và đau khổ của cô ấy, dù có khéo đến mấy cũng không thể che giấu hết được. Cái cô bé ngốc nghếch này! Tôi ôm cô ấy chặt hơn. Cô gái phiêu bạt cả cuộc đời này, đã không còn chỗ nào để đi nữa rồi."   Ngải Mạt thực sự rất đáng thương. Mẹ của cô là nhân tình của một người đàn ông giàu có. Khi bà mang thai, người đàn ông đó đã ruồng bỏ hai mẹ con cô, vậy nên cô sinh ra mà không có bố. Hai mẹ con cô cứ như vậy, nương tựa vào nhau mà sống.   Cho đến năm Ngải Mạt 14 tuổi, cô bị bắt cóc, rồi bị người ta cưỡng bức. Khi được cứu thoát trở về, Ngải Mạt lại nghe tin người mẹ mình yêu thương nhất đã qua đời trong một vụ hoả hoạn. Tất cả những điều tồi tệ và đau đớn nhất trên đời đè nặng lên đôi vai bé nhỏ yếu ớt của cô, bóp nghẹt trái tim luôn thiếu thốn tình yêu thương của cô, khiến cô sống không bằng chết, sống tựa như cái xác không hồn.   Đúng lúc ấy, một người con trai đã xuất hiện, đem đến cho Ngải Mạt những tia nắng rực rỡ muôn màu. Người đó là ân nhân của cô, là người cứu cô khỏi tay bọn bắt cóc và hết lòng chăm sóc cô trong những năm tháng tăm tối nhất của cuộc đời. Người đó đã dịu dàng yêu thương cô, ân cần giúp cô xoa dịu trái tim yếu ớt chằng chịt biết bao thương tổn.   Cứ như vậy, trong căn nhà trọ lụp xụp, có một người đã dùng cả trái tim mình để mang lại cho một người cảm giác bình yên, có một người đã đem tất cả sự tin tưởng và tình yêu thương trao trọn cho riêng một người. Vậy mà, đến cuối cùng, hai người họ vẫn phải chia xa. Người con trai đó đã bỏ rơi Ngải Mạt mà không cho cô một lí do chính đáng. Khi Ngải Mạt rời đi, rời xa người con trai ấy, cũng là lúc trái tim cô khép cửa hoàn toàn.   Trong mắt người ngoài, Ngải Mạt là loại con gái phong tình, lẳng lơ, dựa vào thân thể để kiếm sống. Nhưng đối với Công Trị Hi, Mạt Mạt của anh là cô gái lương thiện và thuần khiết nhất trên đời. Vậy nên, anh bỏ ngoài tai lời khuyên can của người bạn thân nhất, mặc kệ Uyển Nghi đau đớn và suy sụp trước sự phản bội của anh mà ở bên Ngải Mạt.   Rồi đến một ngày, Ngải Mạt bỗng dưng biến mất, biến mất hoàn toàn khỏi cuộc sống của anh. Công Trị Hi dường như phát điên rồi, anh không ngừng tìm kiếm Mạt Mạt của anh, tìm kiếm trong sự đớn đau tuyệt vọng. Vậy mà, một tuần sau, anh gặp lại Ngải Mạt trong chính ngôi nhà của gia đình anh, với thân phận là chị dâu của anh. Phải gọi người con gái mình yêu bằng hai tiếng “chị dâu”, Công Trị Hi cảm thấy thật nực cười, nực cười đến mức tâm can quặn thắt.   "Nếu như em có thể cảm nhận được nỗi đau của anh, vậy thì, dù cho biển trời cách biệt, cho dù máu chảy thành sông, anh cũng có thể chịu đựng được."   Hóa ra, Công Trị Thần, anh trai của Công Trị Hi lại chính là người con trai trong kí ức của Ngải Mạt, người đã đem sự ấm áp đến cho cô, người mà ngay cả trong giấc mơ cô vẫn hoài nhung nhớ. Hóa ra, Ngải Mạt chỉ lợi dụng Công Trị Hi để tìm kiếm tung tích của Công Trị Thần. Hóa ra, từ đầu đến cuối, cô chưa từng động lòng với anh, tất cả chỉ là anh tự mình ngộ nhận. Trong tình yêu, đau đớn nhất không phải là yêu đơn phương, mà là yêu đơn phương rồi ngộ nhận vị trí của mình trong lòng người ấy.   Trên đời này, Ngải Mạt chỉ yêu thương hai người duy nhất. Một là mẹ cô, hai là Công Trị Thần. Vậy mà, đau đớn thay, Công Trị Thần vừa là người đã soi sáng những tháng ngày tăm tối của cô, nhưng cũng chính là người trực tiếp gây nên những bi kịch mà cô phải gánh chịu khi đó.   Tình là mê luyến, nếu gặp được chân tình thì sẽ là thiên đường. Tình là bi ai, nếu không gặp đúng người thì đau đến xương tủy.*   Ngải Mạt biết, rằng cô đã trót yêu sai người rồi. Nhưng khi đã yêu một người, không phải muốn không yêu thì sẽ không yêu nữa. Khi đã yêu một người, dù có hận đến mấy, cũng chẳng thế buông bỏ tất cả yêu thương.   Cho dù biết Công Trị Thần chính là người gây ra cái chết của mẹ mình năm đó, Ngải Mạt cũng không cách nào căm hận anh. Vậy nên, cô đã đến trước mộ của mẹ mà tự sát. Trót đem lòng yêu hung thủ đã sát hại mẹ, Ngải Mạt chỉ có thể làm vậy để chuộc lỗi với mẹ mà thôi.   “Nếu kiếp sau có quyền lựa chọn Em muốn làm một đám mây xinh Bởi nghe nói đám mây không có tình yêu Chỉ vô tình được sinh ra trong buổi sớm...”   Cuộc sống này thật sự quá tàn nhẫn, quá bất công với cô, vậy nên, chúc cho Ngải Mạt ở nơi thiên đường có thể đoàn tụ với người mẹ kính yêu của mình, sống một cuộc sống vui vẻ, bình yên, không còn bất công và đau đớn.   Còn Công Trị Thần, anh đáng hận nhưng cũng thật đáng thương. Những chuyện anh gây ra năm đó thực chất không hề có ác ý, mà là do sự sốc nổi của tuổi trẻ, là người ta lấy cô ra để uy hiếp anh. Ngải Mạt ra đi, để lại mình anh cô độc với những mảnh hồi ức yêu thương, để lại mình anh ngày ngày ôm nỗi nhớ nhung, day dứt. Có câu nói rằng, thời gian sẽ xoá nhoà đi mọi thứ. Vậy, năm tháng dần trôi, phải chăng chấp niệm trong tim anh sẽ có thể trở nên nhạt nhoà?   “Anh trai mân mê dòng chữ “ Mộ của dâu trưởng Mạt Mạt", khe khẽ lẩm bẩm: "Anh phải xây lại mộ cho cô bé ngốc nghếch này, phải tận tay chôn cất cô ấy, viết lên dòng chữ "Mộ của vợ yêu Ngải Mạt". Nghe nói những người tự tay chôn cất cho nhau, kiếp sau có thể trở thành vợ chồng. Kiếp này không được ở bên cô ấy đến trọn đời, còn có kiếp sau nữa". Mời các bạn đón đọc Mình Có Nợ Nhau Từ Kiếp Trước (Kiếp Trước Em Đã Chôn Cất Cho Anh) của tác giả Tào Đình.
Ngọt Khắc Vào Tim - Thời Câm
Thể loại: Hiện đại, showbiz, #SẠCH_SỦNG_SẮC, siêu ngọt, HE. Độ dài: 87 chương Tình trạng: Hoàn Câu chuyện này thực sự rất ngược. Nếu bạn đang độc thân và bản chất con người khá thực tế, thì nên cân nhắc. Bởi vì từ đầu đến cuối, tất cả các nhân vật phụ, bất kể già trẻ lớn bé, bất kể giàu sang nghèo hèn, bất kể hiền lành tốt tính hay thâm hiểm độc ác, đều bị sự ngọt ngào của nam nữ chính hành đến tơi bời hoa lá. Trì Yên được biết đến là một nữ minh tinh hạng D,E,F gì đó. Cô xinh đẹp không tì vết, xuất thân từ trường lớp chính quy, nhưng mà vẫn chưa lên được. Nguyên nhân của chuyện này có lẽ xuất phát từ việc cô quá trong sạch và thuần khiết, không tuân theo quy tắc ngầm, không tạo scandal. Mà cũng có thể, là do hoàn cảnh của Trì Yên hiện tại không phù hợp để nổi tiếng. Cô… đã kết hôn. Mà còn là kết hôn với một người nổi tiếng khác, Khương Dịch. Tuy anh không thuộc giới showbiz như Trì Yên, nhưng khẳng định độ nổi tiếng thì không ai sánh nổi. Nếu chỉ dùng một cụm từ để diễn tả về Khương Dịch, đó chỉ có thể là: không có thật. Anh đẹp trai siêu cấp, học giỏi cực kỳ, tốt nghiệp bác sĩ và làm chủ tịch một công ty dược phẩm. Gia cảnh thì khỏi phải bàn, cha là người nổi tiếng nhất nhì thương giới, mẹ làm bác sĩ ở bệnh viện lớn, em gái chị gái đều là người nổi tiếng trong showbiz,... Thôi mệt quá, không nói nổi nữa, tóm lại là, không có một khuyết điểm nào. Thế nên, câu chuyện này chính là kể về một cuộc tình đẹp như trong mơ giữa hai con người tuyệt phẩm cả về diện mạo lẫn nhân cách, chỉ là cách bắt đầu có hơi khác thường một chút. Nói là khác thường, bởi vì tình huống kết hôn đến rất bất ngờ. Trì Yên vốn là một đứa con ngoài giá thú, từ khi cô sinh ra thì chưa từng biết mẹ mình là ai, được họ hàng nuôi dưỡng. Có một thời gian, Trì Yên được gửi đến sống nhờ ở nhà Khương Dịch và duyên phận giữa hai người bắt đầu. Lúc này Trì Yên 17 tuổi, thường phải theo Khương Dịch đến trường đại học của anh vì mẹ của Khương Dịch muốn như vậy. Cô không nghĩ nhiều, chỉ làm việc của mình, thỉnh thoảng còn giúp các nữ sinh trong trường đưa quà cho anh. Khoảng thời gian này không dài, vì sau đó cô phải trở lại Trì gia và lặng lẽ sống ở đó như một người vô hình. Những tưởng rằng duyên nợ của cô và Khương gia đã dứt, không ngờ rằng vào bữa tiệc sinh nhật cầu thân mà Trì gia tổ chức cho cô, Khương Dịch lại đến. Anh không nói nhiều, chỉ đề nghị kết hôn. Trì Yên nghĩ nghĩ, bữa tiệc hôm nay là Trì gia muốn đòi lại ơn sinh thành của cô, trước sau gì cũng phải gả cho một ai đó có lợi cho họ nhất, vậy thì… gả cho anh đi. Hai người kết hôn thật. Chỉ là ngay sau đó, Khương Dịch lại ra nước ngoài. Hai người cũng có thể gọi là bặt vô âm tín. Vì Trì Yên chưa kịp quen với thân phận mới, có chút không thích ứng được. Đến khi lấy được can đảm gọi điện thoại cho anh, thì lại gọi không được. Trì Yên nghĩ mà buồn bực, không nhận máy của cô thì thôi đi, sao lại chẳng gọi về cho cô một cuộc nào chứ? Mãi đến khi Khương Dịch về nước rồi, cô mới biết không phải người ta không gọi, mà là cô đã cho số kia vào blacklist. Hơn nữa, số điện thoại mà cô gọi mãi không được kia, cũng chẳng phải của anh! Những chuyện còn lại sau đó, thì chính là rải đường trên diện rộng. Khương Dịch về nước, chính thức bắt đầu công cuộc dụ vợ lăn giường. Nói như Trì Yên thì chính là, anh thanh tâm quả dục quá lâu, bây giờ không còn là người nữa mà hóa sói mất rồi. Sau khi dần dần bị Khương Dịch đưa vào quỹ đạo của một người đã kết hôn, Trì Yên lại phát hiện ra rất nhiều thứ. Ví dụ như, hai người bọn cô không tính là cưới trước yêu sau, bởi vì người nào đó từ cách đây rất lâu đã động lòng với cô rồi. Chính là mài gươm để sẵn đó đợi đến lúc thích hợp thịt cô không còn mảnh xương. Nói như vậy cũng có chút không công bằng với Khương Dịch. Quả thật anh vốn đã thích cô từ lúc cô còn là cái đuôi yên lặng, dịu dàng xinh đẹp đi theo anh. Nhưng mà thời gian anh nhịn cũng lâu lắm đó. 8 năm Trì Yên ở Trì gia, anh đã phải cố gắng rất nhiều mới vững vàng mang cô về bên mình. Cưới Trì Yên để làm gì? Đương nhiên là để yêu thương rồi. Tại sao phải cưới Trì Yên? Bởi vì không phải cô thì không được. Người nào có thể bắt nạt Trì Yên? Không một ai, ngoại trừ anh. Anh bắt nạt cô thế nào? Ở trên giường. Với thần chú ở trên, cuộc đời Trì Yên còn có gì để nói nữa không? Thế nên, tiểu tam không có, nam phụ không được tính, tất cả còn lại chỉ là đường, mạch nha, mật ong và kẹo. Thật ra câu chuyện này không tính là có cao trào gì cả, nhưng lại nhấp nhô kiểu sóng biển. Có chút âm thanh rì rào, có chút hương của gió, có chút vị mằn mặn, nhưng mang lại cảm giác dễ chịu. Trì Yên làm việc trong showbiz, đương nhiên cũng sẽ xảy ra một số vấn đề đặc thù, bị ganh ghét, hoặc bị chơi xấu. Nhưng mà mọi thứ chưa kịp chạm vào cô dù chỉ là một chút, đều đã bị Khương Dịch ở bên ngoài đánh bay. Ngay cả những việc liên quan đến quá khứ và thân phận của cô, anh cũng để bất cứ ai làm tổn hại đến người phụ nữ mà anh xem như báu vật này. “Cho đến bây giờ, đều là do tôi muốn lừa cô ấy lên giường. Là tôi cầu hôn. Cuối cùng, mỗi ngày đều muốn để cô ấy dùng cái hậu đài này.” Cuối cùng, mỗi ngày đều muốn cô lợi dụng anh trút bỏ những vất vả, những khó khăn mà cô phải đối mặt. Trút bằng cách nào? Tất nhiên là phải tìm cách đánh lạc hướng suy nghĩ của cô rồi. Vậy đánh lạc hướng bằng cách nào? Tất nhiên là phải khiến cô mệt đến mức không còn thời gian và sức lực để nghĩ đến việc gì khác nữa. “Fan Trì Yên: Yên Yên à, cô nói hai người yêu xa, vậy một năm gặp được mấy lần? Trì Yên: Bảy lần. Fan: Là một năm gặp bảy lần sao? Trì Yên: Là 1 đêm 7 lần. Fan: … Khương Dịch: Không phải.” Đêm đó, Trì Yên mới hiểu được hai chữ “không phải” của Khương Dịch. Không phải 7 lần, mà còn hơn con số đó nữa. …… Ngoài lề một chút: Không biết có phải là trùng hợp hay không, lại review câu chuyện này trong khoảng thời gian này. Các bạn cũng biết rồi đó, người trong giới showbiz thì có fan, cũng có antifan. Câu chuyện đề cập rất nhiều tình huống liên quan đến việc tương tác trên mạng. Có người nổi tiếng nhờ scandal, có người nổi tiếng nhờ năng lực, nhưng chung quy lại đều được thể hiện ở trên phương tiện thông tin đại chúng. Mỗi một tin tức được đưa ra, chưa cần xác thực thì đã có thể lôi kéo cộng đồng mạng. Có rất nhiều người là fan thực sự nhưng cũng sẽ có nhiều người chỉ là người qua đường đến hóng cho vui. Mỗi người góp một câu, chẳng mấy chốc câu chuyện vốn chẳng có gì lại lan rộng đến không thể kiểm soát nổi. Kết quả không cần nói cũng biết, có người một phút lên tiên, cũng có người bị dìm tận đáy. Thời đại 4.0, con người chủ yếu dựa vào công nghệ, nếu không thể làm chủ công nghệ thì ít nhất hãy làm chủ chính mình. Hãy bình luận nếu bạn thực sự hiểu rõ vấn đề, hoặc giả hãy giữ cho mình một tâm thế khách quan khi nhìn nhận sự việc. Mạng là ảo, cuộc sống bộn bề mới là thực. Bạn có thể giấu đi bản thân để thoải mái tìm kiếm niềm vui trên mạng xã hội không có mấy khi là thật này, nhưng đừng để bản thân mình nhầm lẫn giữa thực và ảo. Hãy là một người tỉnh táo, để đến khi bạn thoát khỏi ứng dụng mạng xã hội, bạn vẫn cảm thấy vui vẻ và mong đợi đến lần sau. ___________ " ": Trích từ truyện Review by #Lâm Phi - facebook.com/ReviewNgonTinh0105 Bìa: #Cỏ Chiêu Nghi *Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa Cre pic: Huaban/google