Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Giải Ngải Ký - Yamiyugi Atemu

Câu chuyện mang sắc màu tâm linh, kể về quá trình phiêu lưu tìm hiểu những điều thần bí, kinh dị giữa chốn đô thị phồn hoa, bên cạnh đó tác giả vẫn không quên tạo ra những tiếng cười giúp độc giả bớt "căng não". *** 11h tối, tôi ngồi lặng lẽ trong viện, chán nản ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, ánh đèn tuýp ảm đạm chiếu vào mắt không đủ khiến tôi phải cau mày. Thở dài. Tôi có thằng bạn tên Cường, cậu ta vừa bị tai nạn xe máy, có người gọi cho tôi lúc hơn 9h. Ngay khi nghe điện, tôi đã có một linh cảm xấu, người ta hỏi tôi có phải là Minh, người gọi cuộc gọi cuối cùng cho nạn nhân này không, “nạn nhân” cái từ này nghe nặng nề quá, tôi chỉ vội đáp vâng, đầu dây bên kia tiếp, nạn nhân là một nam thanh niên tuổi từ 22 tới 24, vừa bị tai nạn xe máy, hiện đang nằm trong bệnh viện huyện, cần người quen tới gấp để xác nhận thông tin… Sau khi nghe loáng thoáng được những từ cuối, tôi ghi lại số phòng và lập tức phóng xe tới bệnh viện, lúc đó đầu tôi trống rỗng, không phải do lo lắng, chỉ là tôi bất ngờ quá thôi. Cường là thằng bạn cùng phòng với tôi, chúng tôi làm cùng một công ty gang thép, trụ sở đặt tại Thái Nguyên, trong phòng còn có hai thằng nữa, đều là người khác quê, ở cùng nhau cũng đã được tám chín tháng. Chúng tôi ai cũng biết tính thằng Cường, tên như người, cậu ta to cao nhưng không phải dạng cục mịch, tôi thấy thằng này hay đi trêu các cô bán thực phẩm, hay mấy em gái người dân tộc thỉnh thoảng ghé qua chỗ chúng tôi chơi. Nhưng tuyệt nhiên không bao giờ thấy cậu ta gây gổ với ai, vì tính Cường cẩn thận, không quá chén, không hút thuốc lá trước mặt phụ nữ, không phóng nhanh vượt ẩu, đặc biệt là đi đêm, thằng này cẩn thận có tiếng. Cũng vì thế mà cậu ta chưa bao giờ nghĩ tới chuyện vượt rào với các em gái ở đây, sợ là yêu không cưới rồi nó bỏ bùa cho thân bại danh liệt. Thế mà Cường bị tai nạn, lúc chiều thằng này lấy xe máy đi chở một em gái từ công ty về làng, đi tới mãi 8h thì tôi gọi để nhờ có qua quán tạp hóa thì mua cho anh em bao thuốc lá. Lúc đấy cậu ta chỉ bảo là nhà em gái giữ lại ăn cơm, tôi biết vậy, còn nghĩ là sướng cái thân mày nhé, dễ bố mẹ em nó ưng cái bụng mày rồi, làm rể miền núi này cũng không tệ, há há. Hơn 9h Cường bị tai nạn, chắc trên đường về thì gặp chuyện. Tới viện, việc đầu tiên tôi làm là chạy tới phòng trực hỏi cô y tá xem người bị tai nạn xe máy nằm phòng 301 đi lối nào. Cô y tá chỉ dẫn tận tình và không quên hỏi tôi có mang tiền đi đóng viện phí cho nạn nhân không. Tôi gật đầu, giờ còn tiền nong gì, bạn tôi đang nằm kia không biết sống chết thế nào, tôi phải qua xem tình hình đã. Lên tầng 3, phòng đầu tiên, bên trái hành lang. Vì giờ đã vào đêm lên trong viện vắng hoe, cả dãy tầng 3 chỉ có hai phòng duy nhất sáng đèn, một là phòng 301, hai là một phòng ở cuối dãy. Tôi mở cửa bước vào, cảm giác đầu tiên là cái ớn lạnh kỳ lạ từ trong phòng thổi vào người, tiếp theo tới thứ mùi gây gây pha lẫn giữa mùi máu và mùi thuốc sát trùng, cuối cùng là nụ cười rất thân thiện của chị y tá đang đứng kiểm tra cho Cường. Chị y tá không xinh, nhưng cười rất hiền, ít nhất là vẫn dễ nhìn hơn người đang nằm trên giường kia. – Anh là người nhà của bệnh nhân? Chị y tá mở lời. – Vâng, tôi là bạn của cậu ta. – Anh này vừa được chúng tôi khâu 11 mũi ở chân trái, tình hình vết thương không nghiêm trọng, lúc nhập viện anh ta còn tỉnh táo, người đưa anh ta tới viện nói là gặp anh ta tông vào dải phân cách trên dốc Đèo Cái. – Ngoài khâu 11 mũi ra thì cậu ta có bị gì nữa không thưa chị? – Đầu và mặt không có thương tích, tay trái bị xước do ma sát với mặt đường, chân bị mảnh kim loại đâm qua, ngoài ra chỉ là những vết trầy không đáng ngại. – Vâng, thế giờ cậu ấy đang ngủ thưa chị? – Chúng tôi tiêm một mũi gây mê và truyền nước cho anh ta, giờ thuốc vẫn còn tác dụng, có lẽ 2 3 giờ nữa sẽ tỉnh, anh ngồi đây trông tới khi nào bạn anh tỉnh thì gọi chúng tôi tới kiểm tra. Nói xong chị y ta lại cười hiền hậu, tôi yên tâm rồi, thấy tôi không hỏi gì nữa chị y tá liền rời đi. Giờ tôi mới nghĩ tới việc nhìn vào cái người đang nằm trên giường kia, đúng là mặt không thấy có thương tích gì, tay thì bị băng bó kín mít, kiểu này chắc là lúc xòe thì cho tay lên đỡ mặt. Người đưa Cường tới bảo thằng này đâm vào dải phân cách, đường dốc Đèo Cái to như đường quốc lộ, không ngoằn nghèo, không gấp khúc, đi thế nào mà đâm được vào đấy mới tài. Chẳng lẽ là ở nhà em gái uống rượu nếp cẩm nhiều quá nên choáng, có khi thế thật. Nhưng mà lúc đưa tới đây thằng này vẫn còn tỉnh táo, thế quái nào mà uống rượu đâm vào dải phân cách không ngất luôn đi, vậy tức là đầu óc thằng này lúc trước khi bị tai nạn hoàn toàn bình thường? Tôi ngồi xuống ghế, mặt phân vân, không biết thằng này bị cái gì mà đi đứng cẩu thả thế, tội cho cái xe, chủ nó rách chân rách tay thế này, nó không biết còn thương tích tới đâu nữa. Mài yếm, mài bô xuống đường thì may ra chỉ xước, nặng hơn có thể là vỡ yếm, thằng Cường nó làm như trâu để kiếm tiền mua xe cho bố mẹ ở nhà mát mày mát mặt, giờ cái xe có mệnh hệ gì chắc thằng này nó không thiết sống nữa. Tôi nhìn thằng bạn đang nằm trên giường, mặt nhăn dúm lại, mồ hôi túa ra, chắc đau hay là gặp ác mộng gì đó, thấy cũng tội mà thôi cũng kệ, khi nào cậu ta tỉnh, tôi sẽ tìm mấy lời tốt đẹp nhất mà an ủi, dù lỗi là do ai thì bị thương như này cũng không thể mắng chửi được. Lúc sau tôi mới lấy điện thoại di động ra xem có trò gì hay hay giết thời gian. Ngồi chơi một lúc, tới khi điện thoại báo hết pin, tôi mới ngẩn ra, giờ là 10h43, vậy là cũng ngồi đây được một tiếng rồi, thằng Cường vẫn nằm im thở khì khì, mặt vẫn nhăn nhúm. Chán rồi đấy, tôi rời khỏi ghế, lúc này tâm trí tôi cần tìm một cái gì đó để giải khuây, tôi nhìn rộng ra khắp phòng, đây là một phòng ghép, có ba cái giường trống nữa ở bên kia. Do cuối tuần người ta về hết nên phòng này còn mỗi giường chúng tôi, không biết các phòng cạnh đây có còn người không, tôi thấy cả dãy tối om hay là do họ tắt đèn đi ngủ hết rồi. Lúc tôi tới có để ý là phòng ở cuối dãy hành lang vẫn sáng đèn, chắc phòng ấy cũng có bệnh nhân. Nhìn mấy chiếc giường giăng vải trắng tinh, đầu giường nào cũng đặt một chiếc tủ sắt, cảm giác lúc này trống trải và im ắng kỳ lạ. – TRÁNH! Tôi giật mình, quay đầu nhìn thấy Cường há miệng, cậu ta vừa rồi hét cái gì vậy? -TRÁNH! TRÁNH! … Cường lại hét lên, hai mắt vẫn nhắm nghiền, có cái gì đó đang hiện lên trong đầu cậu ta, là cảnh tượng lúc diễn ra tai nạn? -Dừng lại!…Dừng…Dừ..ng… Tiếng của cậu ta nhỏ dần, tôi không nghĩ ra nên làm gì lúc này, đây là nói mớ phải không, nói mớ có nguy hiểm tới vết khâu không, có phải gọi y tá tới xem thế nào không? Tôi đâu có kinh nghiệm với việc này, bản thân chưa từng đi trông người ốm bao giờ, trước nay chỉ có bố mẹ trông tôi chứ tôi còn chưa tự trông nổi mình, đừng nói tới đi trông cho người khác. Cường không hét lên nữa, chỉ thấy cậu ta mấp máy trong miệng cái gì đấy, không rõ là muốn nói hay muốn thở. Tôi chết lặng ở cạnh giường, mấy giây sau tôi mới dám bước tới lay lay vai cậu ta, còn chuẩn bị tinh thần đợi cậu ta choàng mắt bật dậy như quỷ nhập tràng. Nhưng không, sau đó Cường lại thở đều đều, hình như là ngủ tiếp, không thấy dấu hiệu gì bất thường nữa, mặt vẫn nhăn nhúm như cũ. Tai nạn là điều khủng khiếp, chắc chắn nó ảnh hưởng tới tinh thần nhiều lắm, tôi thấy Cường ngủ lại được thì cũng thở phào, cứ ngủ cho xong đi rồi dậy la hét sau, vừa ngủ vừa la hét thế này tao sợ lắm. Đang nghĩ bất giác tôi cúi đầu xuống sàn nhà, gạch ốp sàn là loại sáng màu, ánh đèn tuýp phản chiếu trên mặt sàn tạo thành một thứ ánh sáng mờ mờ, không sáng không tối, hắt lên khung cảnh nhợt nhạt với một màu trắng đục, không có gì bắt mắt. Tôi chăm chú nhìn những viên gạch ốp sàn dưới chân mình, nó không có hoa văn, bề mặt hơi sần lên những gợn sóng nhỏ, người ta làm thế để tăng ma sát và tạo cảm giác sạch sẽ. Hết nhìn gạch tôi lại nhìn sang những rãnh nhỏ giữa hai viên gạch ốp, thoạt nhìn tôi thấy nó màu đen, nhưng nếu nhìn kỹ thì thấy nó là màu nâu đỏ, mà nếu tò mò cúi hẳn xuống quan sát, sẽ thấy nó thực chất là màu đỏ sẫm. Cái màu đỏ này khiến tôi liên tưởng tới máu, giống như là nó chảy lênh láng trên sàn nhà, người ta có cố lau tới đâu, thì cũng không thể sạch hết máu trong các khe này được. Vì vậy mà nó đọng lại, nhiều dần thì kết thành một tầng sẫm màu, có thể nhầm với cáu bẩn. Nghĩ cái gì vậy, trong viện thì chuyện máu chảy lênh láng là điều bình thường, đâu cần ngạc nhiên quá chứ, phải biết là mỗi ngày ở đây có bao nhiêu người ra vào, bao nhiêu người đổ máu, hoặc là bao nhiêu người…chết. Ò óe… Ò óe… Ò óe… Ò óe… Chợt tôi nghe thấy tiếng xe cứu thương, còi của nó kêu chói tai vô cùng. Tôi từng cho rằng nếu như ai sắp chết mà nghe thấy tiếng còi xe này, chắc sẽ phải bật dậy vì nhức đầu, nó có khi cũng là một cách sơ cứu trước tiên. Tiếng còi xe vẫn vang lên inh ỏi, không biết là cấp cứu ca nào đây, có nên ra nhòm thử không. Đắn đo một lúc, tôi liền mở cửa ra, tiếng ò óe lúc này càng rõ rệt, nó kêu như ngay sát bên tai tôi vậy, bình thường tôi không nghĩ nó vang được như thế. Đèn cao áp ngoài sân bật sáng trưng, khoảng sân bên dưới kia có vài chiếc xe hơi đậu, tôi không thấy có xe cứu thương nào vào sân cả. Mà tiếng còi xe vẫn kêu inh tai, chẳng lẽ nó đang chạy ngoài đường lớn, còi xe ở viện này dùng loa thùng hay sao mà kêu được vậy. Tôi ra hẳn ban công đứng nhìn xuống, không có, rõ ràng là không có xe cứu thương đậu dưới sân viện, nếu có thì phải thấy bác sĩ chạy ra, hay là nó đậu ở sân khác, khu viện này chỉ điều trị sau cấp cứu thôi, khu đối diện mới là để cấp cứu? Ò oé… Ò óe… Ò óe…. Cứ kêu như vậy thì các bệnh nhân khác sao ngủ được, đêm hôm rồi mà người ta không để ý chút sao, bác sĩ gì vô lương tâm thế. Ò óe… Hồi còi xe cuối cùng cũng tắt, cái không khí tĩnh lặng lập tức được khôi phục, gió cũng không thổi, khoảng sân trước mặt hiện lên dưới ánh sáng vàng tịch mịch, cây cối lấp trong bóng tối âm trầm, như đợi một ai đó vô tình bước trên khoảng sân kia thì lao ra vồ họ. Lạch cạch… Lạch cạch… Ồn ào… Có tiếng người nói, không nghe ra là tiếng gì, chỉ thấy xèo xèo như tiếng loa rè. Lạch cạch… Lạch cạch… Tôi có thể hiểu được đây là tiếng bánh xe lăn trên nền gạch, qua mỗi rãnh ốp sàn sẽ xóc lên một cái, bánh xe nảy lên rồi lại va xuống mặt sàn tạo ra thứ âm thanh rời rạc kia. Tiếng động mỗi lúc một gần. Ồn ào. Âm thanh hỗn độn, có tiếng của phụ nữ, có tiếng của đàn ông, họ đang rất gấp, tôi thấy được họ rồi. Trên hành lang xuất hiện một tốp người, có năm người tất cả, đang vội vã đẩy cái cán cứu thương, trên cán có người nằm, vì hành lang tối quá nên tôi chưa biết người nằm trên cán là nam hay nữ. Những người chạy xung quanh cán đều mặc đồ phẫu thuật, họ là y bác sĩ trong viện này, nhìn cách họ di chuyển, tôi có thể chắc rằng ca này rất nguy kịch. Nhóm người lao về phía tôi, theo phản xạ tôi lập tức áp sát người vào cửa để nhường lối đi cho họ. Tiếng nói vẫn xèo xèo bên tai, tôi hoàn toàn không thể nghe thấy họ nói gì, họ đang tranh luận về ca này sao, hay là họ đang phân công trước phẫu thuật? Tôi nghe không ra, khi nhóm người đó chạy tới trước mặt, mắt tôi bất giác dán vào cán cứu thương, lòng hiếu kỳ khiến tôi nảy sinh một khát khao, khát khao được thấy mặt người nằm trên đó. Lạch cạch… Thứ đầu tiên tôi thấy là cánh tay, một cánh tay trắng xanh thò ra khỏi cán, máu từ trên tay thấm vào tấm chăn phủ ngoài và cứ thế nhỏ tong tong xuống nền nhà. Mất máu nhiều vậy. Trong một khắc tôi lia mắt theo cánh tay đó, nhìn theo đường máu thấm trên mảnh chăn phủ, loang lổ. Người kia là nữ, chăn đắp tới cổ, tóc và máu dính bết vào mặt, khuôn mặt vì thế mà bị che đi ít nhiều. Nhưng khi mắt tôi nhìn tới khuôn mặt người kia, nó lập tức trở lên rõ ràng, màu da xám lại vì mất máu, môi tái nhợt, và hai mắt mở trừng trừng. Lạch cạch… Tôi bỗng chết lặng, hai con ngươi đen sẫm kia, hai hốc mắt sâu hoắm trên khuôn mặt kia, đang trừng trừng liếc tôi. Cô ấy đang nhìn tôi, giữa những sợi tóc bết máu, giữa những bóng áo y bác sĩ vụt qua, cô ấy dán hai con ngươi kia vào người tôi, hai con ngươi bất động. Tôi bất giác bám chặt hai tay vào thành cửa, tôi sợ hai con ngươi đen hun hút kia sẽ kéo tôi theo, như cảm giác được một luồng lực khổng lồ đang nắm lấy người mình, chân tôi bỗng tự di chuyển. Không! Hai con ngươi ấy cứng đờ như mắt cá, như hai hố đen đặc quánh tụ lại trên khuôn mặt vốn đã thành xác chết, nó đang muốn hút tôi vào đó. Lạch cạch… Nhóm người lao vụt qua, họ chạy rất gấp, dường như họ không thấy tôi đứng cạnh hành lang này, cứ như vậy nhóm người ấy chạy về cuối hành lang. Nơi đó có một căn phòng vẫn sáng đèn. Lạch cạch… Cửa phòng mở ra và nhóm người ấy hối hả đẩy cán vào. Kẽo kẹt. Cửa phòng tự khép lại. Xung quanh lập tức im ắng lạ thường, họ chạy qua trong giây lát, tôi không thấy rõ mặt một ai trong những y bác sĩ ấy, cũng không nghe thấy bất cứ lời nào mà họ nói với nhau, tất cả đều nhòe nhoẹt như một thước phim cũ. Thứ duy nhất tôi thấy được bây giờ là vệt máu dài của bánh xe lăn dẫn vào căn phòng cuối hành lang. CẠCH! Tôi mở choàng mắt, hai tay vung lên và người đổ về phía trước. Hóa ra là tôi vẫn đang ngồi trên ghế, hai mắt mơ hồ, ánh đèn tuýp rọi thẳng vào mắt khiến tôi phải nhắm nghiền chúng lại. Cái gì vừa rồi vậy, ác mộng, chắc chắn là ác mộng, mẹ kiếp, từ bé tới giờ đây là lần đầu tôi mơ thấy chuyện kinh khủng như vậy, dù là từng chứng kiến bao nhiêu vụ tai nạn, xem bao nhiêu phim ma tôi cũng chưa từng mơ thấy chuyện này. Tôi đã ngủ quên trên ghế lúc nào không biết. Cảm giác mơ mơ thực thực vừa rồi khiến tôi hoang mang, rõ ràng như là vừa xảy ra trước mắt, tiếng còi xe cứu thương, tiếng cán xe chạy trên nền gạch, tiếng nói chuyện ồn ào, và cả hai con mắt tối đen nhìn theo tôi kia nữa. Đấy là mơ sao, có ai mơ mà được rõ nét vậy không chứ, tôi cũng hay mơ nên tôi biết, giấc mơ nào có thể tồn tại được khi mình tỉnh dậy? Không thể nào, không thể nào… Tôi vùi mặt vào giữa hai bàn tay, một cảm giác vô lực ập tới, không thể nghĩ được gì nữa, chuyện vừa rồi thật sự kinh khủng. Chợt tôi nhớ ra là lúc mình tỉnh dậy, có cái gì đó rơi xuống thành tiếng rất lớn. Nghĩ một lát thì mới nhận ra là cái điện thoại, chắc lúc ngủ tôi cầm trên tay nên mới làm rơi như vậy. Gạt hết những điều vừa rồi đi, cùng lắm thì cũng chỉ là giấc mơ, dậy rồi là xong. Tôi cúi đầu tìm điện thoại, may mà nó rơi ngay chân ghế tôi ngồi, chỉ cần với tay xuống là nhặt được. Tách… Tách… Tiếng gì vậy? Tách… Tách… Nước chảy? Có ai làm đổ nước ra sàn? Hay thằng Cường dậy rồi? Tách… Tách… Tôi định ngẩng đầu lên nhìn xem thằng bạn đang làm gì, chợt mắt lại bị một thứ khác thu hút. Dưới nền gạch sáng trắng, một vũng máu đang loang dần ra, chảy vào các rãnh dưới nền nhà. Máu vẫn đang nhỏ xuống thành tiếng. Tách… Tách… Là từ giường của thằng Cường, tôi giật mình ngước mắt nhìn, một cánh tay thò ra ngoài mép giường, máu là từ trên cánh tay, thấm qua tấm chăn, chảy xuống mu bàn tay rồi tới ngón tay, sau cùng là giỏ thành từng giọt xuống nền nhà. Tay cậu ta băng bó kỹ lắm rồi mà! Chẳng lẽ cậu ta tỉnh lại rồi bóc lớp băng bó ra để xem vết thương trên tay sao, ai lại chơi lầy như vậy không, lúc nào xem chẳng được, người ta vừa băng bó cho mà lại đi tháo ra. Thầm mắng thằng bạn đầu tôm, tôi đứng dậy tính hỏi sao mày lại làm thế. Chợt tôi giật mình, vừa nhìn vào mặt thằng Cường, người tôi lạnh băng đi, hai mắt thằng Cường mở trừng trừng, lỗ đồng tử giãn to, mắt tối sầm lại, chỉ còn thấy hai hốc đen ngòm trên mặt nó. Mà hai cái hốc mắt ấy lại đang dán vào tôi, con ngươi bất động. Tôi gần như nghẹn thở, tim thắt lại và tay đổ mồ hôi. Sao thằng Cường lại trừng tôi như vậy. Hai con ngươi không có dấu hiệu sự sống kia cứ nhìn chòng chọc vào tôi, có thể đọc được từ đó một nỗi thâm thù cay độc, như muốn moi từ trong người tôi ra tất cả mọi thứ. Cảm giác ớn lạnh truyền từ trong ánh nhìn ấy tới mắt tôi, rồi theo các dây thần kinh chạy thẳng tới não, một giây đó tôi như thấy mặt cô gái kia hiện lên trong đầu mình. Đôi mắt đen lạnh kia là của cô ấy, chính là cô ấy. Hay là tôi còn chưa tỉnh ngủ, mẹ ơi, ai đánh cho tôi tỉnh lại đi, ai khép đôi mắt kia lại đi. ... Mời các bạn đón đọc Giải Ngải Ký của tác giả Yamiyugi Atemu.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Nghiệt Oán Tóc Xanh
Nghe AudioBook Nghiệt Oán Tóc Xanh Tên ebook: Nghiệt Oán Tóc Xanh (full prc, pdf, epub) Tác giả: Hồng Nương Tử Thể Loại: Kinh dị, Tiểu thuyết, Ma quái , Văn học phương Đông Số trang: 440 Hình thức bìa: Bìa mềm Kích thước: 13.5 x 20.5 cm Ngày xuất bản: 29-11-2012 Giá bìa: 99.000 ₫ Công ty phát hành: Quảng Văn Nhà xuất bản: NXB Văn Học Chụp pic: Thuyduong Le Type: Phượng Cửu, Zumi Nguyen, Nguyen Thu Phuong, Ha Huyen, Hana Lee, Nana Osaki, Voi Coi Beta: Tiểu Phương Phương Nguồn: luv-ebook.com Ebook: Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.com Bìa sách Nghiệt Oán Tóc Xanh - Hồng Nương Tử  Giới thiệu:     Nghiệt Oán Tóc Xanh là cuốn thứ tư nằm trong bộ “Thất sắc” của tác giả Hồng Nương Tử . Bộ sách gồm 7 cuốn vừa độc lập vừa ít nhiều liên hệ với nhau. Nghiệt Oán Tóc Xanh được biết đến như một tác phẩm có nhiều tình tiết độc đáo và đầy bất ngờ. Mọi chuyện bắt đầu khi cô nàng mê tiền Tô Di cùng anh bạn thân chí cốt Chung Nguyên bắt tay mở quán bar ma ngay tại một ngôi nhà ma. Án mạng liên tiếp xảy ra thu hút báo giới để rồi Dịch Bình An – cô phóng viên cá tính vào cuộc, sau đó, vụ việc thu hút cả hòa thượng trừ ma pháp lực hữu hạn Minh Lãng. Tất cả bọn họ bị cuốn vào vòng xoáy sinh tử mà Thanh Tơ – một ma tóc tích tụ đầy hận thù gây ra. Trong Nghiệt Oán Tóc Xanh không hề thiếu những đoạn đầy ám ảnh sợ hãi: Chung Nguyên quả thực chẳng tìm ra được lí do gì từ chối chậu hoa đẹp này. Chung Nguyên cẩn thận ôm chậu hoa về nhà. Lúc lên cầu thang, ở chỗ rẽ anh bỗng nhìn thấy hai bóng người đang tiến về phía anh. Đó là một cụ già dắt một đứa trẻ xuống cầu thang. Lúc đi ngang qua, cụ già kia bỗng ngẩng đầu nhìn anh một cái, trong giây lát tất cả lỗ chân lông trên người anh nở to, mồ hôi lạnh toát ra. Cụ già đó chính là bà nội đã mất nhiều năm của anh. Bà nội dắt theo chính anh lúc nhỏ, cất giọng mắng: “Bảo cháu đừng tùy tiện lấy đồ của người khác, cháu lại chẳng thèm nghe”. Hay những đoạn hài hước không kém phần rùng rợn: Tô Di lúc này đang ngồi trên thảm cỏ mềm mại cùng ngắm sao với Kiều Chí Hiên. Sao trên bầu trời rất sáng, không hiểu là do tâm trạng quá tốt hay đến cả bầu trời cũng làm đẹp nữa, nhưng mọi thứ xem ra rất lãng mạn. Tô Di che miệng cười vì thời khắc lãng mạn này, nhưng Kiều Chí Hiên vừa mở miệng đã phá tan giấc mộng đẹp của cô. “Em biết không, thảm cỏ này thực ra là nghĩa trang đấy”. Nhưng trong những giờ khắc đen tối ấy, họ vẫn tìm được nụ cười, niềm tin, tình yêu, hiểu rõ cái gọi là “một lòng, một dạ”, cái gọi là “sự chật hẹp của trái tim”, sự hữu hạn của đời người. “Trong trái tim anh cùng lúc có thể chứa đựng được hai người con gái không? Một người làm sao có thể cùng lúc yêu hai người được chứ? Nếu thực sự có thể như vậy thì một lòng một dạ còn có ý nghĩa gì nữa”. “Nghiệt oán tóc xanh” dừng lại không phải bằng một cái kết hạnh phúc, cũng không phải cái kết bi thảm mà chỉ đơn giản là một cái kết đẹp, có người sung sướng và có người đau khổ, bởi cuộc đời dù có hạnh phúc đến thế nào, ở đâu đó, vẫn có kẻ ngồi trong bóng tối lặng lẽ khóc thầm và tự nhủ “Cho dù lịch sử thành đống tro tàn, tình yêu của tôi vẫn trường tồn mãi mãi.” “Cho dù lịch sử thành đống tro tàn, tình yêu của tôi vẫn trường tồn mãi mãi.” (Tóc tựa tuyết – Châu Kiệt Luân)  Câu hát này ứng một cách chính xác với Nghiệt Oán Tóc Xanh của Hồng Nương Tử. Tuy là truyện kinh dị, nhưng sau tất cả, những gì đọng lại không phải là cảnh tượng sợ hãi hay ám ảnh mà là tình yêu: tình yêu giữa người – người, người – ma, ma – người, tình mẫu tử, tình yêu truyền kiếp. Hồng Nương Tử  là nữ nhà văn trẻ của Trung Quốc, hiện đang sống ở Thâm Quyến. Là một nhà văn viết truyện kinh dị xuất sắc. Truyện của cô vừa đa đoan kỳ ảo nhưng cũng lắm khi thê lương mà huyền bí. Ngôn từ sử dụng tinh túy mà duy mỹ vẽ nên những cung bậc khác nhau trong lòng mỗi độc giả. Có người đọc truyện của cô thấy sợ hãi, có người cảm thương, có người lại buồn bã. Cô sử dụng một phong cách rất độc đáo mà tạo nên những câu chuyện rất riêng của mình. Cô được biết đến với biệt danh là  “Nữ hoàng kinh dị”  của Trung Quốc.   Các tác phẩm kinh dị tiêu biểu:    -         Hồng đoạn (Tấm vải đỏ),    -         Huyết sắc diện cụ (Mặt nạ máu),   -         Nghiệt oán tóc xanh,   -         Chanh tử (Quả cam luân hồi),   -         Lục môn (Cánh cửa xanh),    -         Thất bộ kiều (Cầu bảy bước)   Mời các bạn đón đọc Nghiệt Oán Tóc Xanh của tác giả Hồng Nương Tử.
Cánh Cửa Xanh
Tên ebook: Cánh Cửa Xanh (full prc, pdf, epub) Tác giả: Hồng Nương Tử Thể loại: Ma quái, Kinh Dị, Tiểu thuyết, Văn học phương Đông Người dịch: Nguyễn Thanh An NXB liên kết: NXB Hồng Bàng Số trang: 334 Khổ sách: 13x20.5 Giá bìa: 65.000 đồng Năm Xuất Bản: 07/2012 Tạo ebook: Trang Phạm Type: Zumi Nguyen, Jasmine Field, Narcissi White, Âu Dương Nhược Thần, Hoathanh Nguyễn, Ngân Nguyễn, LY Judy, Vu Dinh, Trang Pham Quynh, Thùy Dương Nguyễn Thị, Hanh Nga, Hoài Thương, Cẩm Ninh Trầm Nguồn: luv-ebook.com Ebook: Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.com Bìa sách Cánh Cửa Xanh - Hồng Nương Tử Giới thiệu: Lạc Uyển – một cô gái xinh đẹp vừa tốt nghiệp đại học vốn có một cuộc sống yên bình tươi đẹp nhưng sau một cơn ác mộng tất cả đã hoàn toàn thay đổi. Cô bị vướng vào một lời nguyền đáng sợ, trong 7 ngày phải tìm được cánh cửa xanh. Kể từ đó hàng loạt những sự kiện kì bí vây quanh cuộc sống của Lạc Uyển. Một xác chết bất ngờ xuất hiện khi cô đang bơi trong bể. Sự xuất hiện của một bà lão bí hiểm chuyên dọn dẹp vệ sinh vào ban đêm. Một người chàng trai với vẻ ngoài hoàn mỹ nhưng ẩn sau vẻ đẹp đó là tính cách bệnh hoạn trái ngược. Một người bạn cũ lâu năm không gặp lại bị mất tích một cách bí ẩn sau cuộc hẹn với chàng trai kỳ lạ kia... vòng luân hồi sinh tử, những thù hận, khao khát trả thù điên loạn, chân tướng mọi việc cứ mập mờ ẩn hiện khiến người đọc khó lòng tin được ... cánh cửa xanh ở đâu?  Thân phận thật sự của bà lão kì lạ là gì?  Chàng trai bí ẩn kia có liên quan gì đến việc mất tích của bạn cùng phòng Lạc Uyển? Tại sao lời nguyền lại rơi vào Lạc Uyển?  Những sự việc linh dị, kỳ bí lần lượt được vẽ lên dưới ngòi bút đầy ma lực của tác giả khiến độc giả bị lạc vào một thế giới hỗn độn, không gian và thời gian trái ngược cứ lặp đi lặp lại, vấn vít tâm trí. Một cuốn tiểu thuyết kinh dị cuốn hút độc giả đến tận trang sách cuối cùng. Hồng Nương Tử là nữ nhà văn trẻ của Trung Quốc, hiện đang sống ở Thâm Quyến. Là một nhà văn viết truyện kinh dị xuất sắc. Truyện của cô vừa đa đoan kỳ ảo nhưng cũng lắm khi thê lương mà huyền bí. Ngôn từ sử dụng tinh túy mà duy mỹ vẽ nên những cung bậc khác nhau trong lòng mỗi độc giả. Có người đọc truyện của cô thấy sợ hãi, có người cảm thương, có người lại buồn bã. Cô sử dụng một phong cách rất độc đáo mà tạo nên những câu chuyện rất riêng của mình. Cô được biết đến với biệt danh là “Nữ hoàng kinh dị” của Trung Quốc. Các tác phẩm kinh dị tiêu biểu:  -         Hồng đoạn (Tấm vải đỏ),  -         Huyết sắc diện cụ (Mặt nạ máu), -         Nghiệt oán tóc xanh, -         Chanh tử (Quả cam luân hồi), -         Lục môn (Cánh cửa xanh),  -         Thất bộ kiều (Cầu bảy bước) Mời các bạn đón đọc Cánh Cửa Xanh của tác giả Hồng Nương Tử.
Chuyến Tàu Địa Ngục - DIV
Sách Nói Chuyến Tàu Địa Ngục Tên ebook: Chuyến Tàu Địa Ngục (full prc, pdf, epub) Tác giả: DIV  Thể loại: Giả tưởng, Kinh dị, Ma quái, Văn học phương Đông Nguyên tác: 地狱系列 01 地狱列车   Dịch giả: Chu Thúy Hằng   Nhà xuất bản: Thời Đại   Công ty phát hành: Nhã Nam   Số trang: 364   Trọng lượng: 400 g   Hình thức bìa: Mềm   Kích thước: 13 x 20.5 cm   Giá bìa: 72.000   Năm xuất bản: 2011 Thực hiện ebook: Hoàng Liêm   Nguồn: e-thuvien.com Ebook: Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.com Bìa Chuyến Tàu Địa Ngục - DIV Giới thiệu:   Nửa đêm, hướng về phía nhà ga Manhattan, một chuyến tàu chở tất cả các loại yêu ma và linh hồn ác độc nhất trong lịch sử đang âm thầm lăn bánh. Chỉ vài phút nữa thôi, cửa Hoàng Tuyền sẽ mở ra, thu nhận chúng về lại địa ngục. Đúng trong thời khắc ấy, tiếng chuông cảnh báo khẩn cấp vang lên, báo động một âm mưu hắc ám trên con tàu.     Xác ướp số 29 cùng lũ bộ hạ đã rải virus nổi loạn ra khắp nơi, để kích động mọi thành viên của chuyến đi, cướp phá tàu và thoát khỏi địa ngục. Nhận lệnh từ tổng hành dinh địa ngục, tiểu đội săn quỷ thành phố Manhattan lao đi, hòng chặn đứng âm mưu đe dọa sự an nguy của thế giới. Khi tất cả thành viên chuyến tàu địa ngục, những cái tên lừng lẫy kim cổ trong lịch sử phương Đông phương Tây: vua Mặt trời Arthur, Bá tước ma cà rồng Dracula, Thương Ưởng… đều bị nhiễm virus, một trận chiến vô cùng tàn khốc đã chuẩn bị diễn ra…   Tác giả:      Tác giả DIV sinh năm 1978, ngôi Song Tử, ở một thị trấn biển tại Chương Hóa, Đài Loan. Hiện công tác tại một viện nghiên cứu khoa học ở Đài Trung. Chuyên môn là khoa học tự nhiên đòi hỏi sự chính xác nghiêm ngặt, nhưng tác phẩm viết ra lại là những câu chuyện huyền ảo hoang đường giàu tính lãng mạn, anh coi đó là một cách cân bằng cho cuộc sống.   Mời các bạn đón đọc Chuyến Tàu Địa Ngục của tác giả DIV.
Vòng Xoáy Chết - Suzuki Koji
Vòng Xoáy Chết - Suzuki koji full  prc, pdf, epub ( Kinh dị, văn học phương đông)     Giới Thiệu: Tác Giả: Suzuki koji Chế bản ebook: bluye Dịch từ bản tiếng Anh: Spiral Dị ch Giả: Võ Hồng Long Chỉnh sửa ebook: Kayako Saeki Nguồn: truyenngan.com.vn     Tóm tắt nội dung:   Mitsuo Ando, bác sĩ pháp y và giảng viên khoa y của một trường đại học, đang vô cùng đau khổ. Đứa con trai nhỏ của anh chết đuối kéo theo cuộc hôn nhân tan vỡ, còn anh thì liên tục bị những cơn ác mộng về đại dương ám ảnh, hành hạ. Lối thoát duy nhất của Ando là công việc. Thế giới đắm chìm trong cô đơn, tuyệt vọng và sám hối của Ando đã rung chuyển bởi cái chết lạ lùng của một người bạn cũ, một đối thủ hồi còn học trường y, Ruyji Takayama, mà chính anh là người mổ tử thi. Khi Ando đã nhồi báo và khâu cái xác lại thì thật bất ngờ, một mẩu báo nhỏ lòi ra, trên có ghi sáu chữ số viết thành hai hàng: 178 và 136. Bị cuốn hút vào trò chơi giải mã, Ando, cùng bạn là Mitsuo, đã dần khám phá ra một loạt cái chết bí ẩn tương tự, cuốn băng mang lời nguyền, và cuối cùng là virus Ring - nguyên nhân của cái chết sau bảy ngày đối với bất kỳ ai xem băng. Kinh hoàng hơn, loại virus chết người đó đã đột biến, trở nên nguy hiểm và lây lan nhanh hơn bao giờ hết, đe dọa tính mạng của toàn thể nhân loại. Số phận loài người đang đứng trước một vòng xoáy hủy diệt.