Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Trọng Sinh Chu Chỉ Nhược - Phượng Vũ Linh Lạc

Lưu ý: Truyện thể hiện một góc nhìn khác của tác giả về những những nhân vật và tình tiết trong tiểu thuyết gốc Ỷ Thiên Đồ Long Ký của nhà văn Kim Dung, nếu các bạn là fan của tiểu thuyết gốc, đặc biệt là fan của cặp đôi Trương Vô Kỵ - Triệu Mẫn thì hãy cân nhắc kỹ trước khi đọc truyện. Nói về các nhân vật nữ phụ trong tiểu thuyết và phim ảnh, Chu Chỉ Nhược luôn là một trong những nhân vật khiến tôi tiếc nuối nhất. Nàng thông minh, xinh đẹp, lương thiện, chân thành đem lòng yêu một người đàn ông, nhưng rồi sự mù quáng trong tình yêu và lòng trung thành cùng với một chút tham vọng đã khiến nàng rơi vào bước đường cùng không thể quay đầu.  Tôi nhớ có một người từng cảm thán như thế này: “Một người tin tưởng tình yêu như Chu Chỉ Nhược, rốt cuộc lại trở thành Diệt Tuyệt sư thái.”** Giá như Chu Chỉ Nhược đủ mạnh mẽ, đủ kiên định để có thể tự quyết định cuộc đời mình. Giá như nàng đủ khôn ngoan để không trao nhầm tình yêu cho một người không xứng đáng. Giá như nàng gặp được một người yêu nàng bằng tất cả sự chân thành, đủ để khiến cho nàng rung động.  Chu Chỉ Nhược của nhà văn Kim Dung không may mắn có được tất cả những cái “giá như” đó nhưng Chu Chỉ Nhược của Phượng Vũ Linh Lạc thì có. Chu Ôn Ôn vốn là một dược sĩ sống ở thế giới hiện đại, sau một tai nạn, cô thấy mình tồn tại dưới dạng một bào thai trong bụng mẹ. Bằng cách vận dụng tất cả vốn hiểu biết của mình, Chu Ôn Ôn may mắn giữ được ký ức của mình từ kiếp trước và một lần nữa chào đời ở thế giới mới - thế giới của Ỷ Thiên Đồ Long Ký.  Ngay khi nhận ra mình đã tái sinh vào nhân vật Chu Chỉ Nhược, Chu Ôn Ôn lập tức hiểu rằng con đường phía trước gập ghềnh và mù mịt biết bao nhiêu. Nhưng với sự già dặn, trưởng thành vốn có cộng thêm những hiểu biết về tương lai của thế giới này, Chu Chỉ Nhược không cho phép bản thân mình phạm phải sai lầm của nhân vật gốc. Bằng sự thông minh cộng với chút may mắn, Chu Chỉ Nhược thành công cứu được mạng sống của cha mình, thoát khỏi số phận mồ côi trong tiểu thuyết. Không những thế, cô và cha còn được Trương chân nhân Trương Tam Phong đón lên núi Võ Đang sinh sống, chính tại nơi này, Chu Chỉ Nhược gặp được chàng - Võ Đang Thất hiệp Mạc Thanh Cốc. Ngày đầu gặp gỡ, nàng vẫn chỉ là một cô nhóc mười mấy tuổi, luôn miệng gọi chàng “Thất thúc, Thất thúc”, còn chàng khi ấy đã là vị đại hiệp vang danh khắp giang hồ. Mọi người thường nói Mạc Thất hiệp tính tình lạnh nhạt, cổ hủ, cứng nhắc thế nhưng chàng đối với cô nhóc Chu Chỉ Nhược lại rất đỗi dịu dàng.  Chàng không coi thường thân phận nữ nhi của nàng, cũng không khinh bỉ xuất thân bần hàn của nàng. Chỉ Nhược muốn học chữ, chàng dạy; Chỉ Nhược muốn luyện viết, chàng uốn nắn từng nét một. Sự dịu dàng mà Mạc Thanh Cốc dành riêng cho Chu Chỉ Nhược đủ để khiến mấy đứa cháu trai khác nổ mắt vì ghen tị. Thế nhưng, một vị thúc thúc trưởng thành, điềm đạm tận tình quan tâm, chăm sóc cô cháu gái nhỏ thông minh, lanh lợi thì có gì mà lạ? Không một ai, bao gồm cả người trong cuộc, nhận thấy những biến đổi trong mối quan hệ giữa hai người họ. Không một ai, ngoại trừ một vị đạo sĩ già, trong đêm trăng sáng tình cờ bắt gặp đứa học trò nhỏ nhất của mình đang dốc bầu tâm sự với một cô bé con, khác hẳn với tính cách lạnh nhạt thường ngày của chàng.  Sau ngày hôm đó, Trương chân nhân quyết định đưa Chu Chỉ Nhược tới phái Nga Mi học tập với hy vọng một ngày nào đó, cô bé này sẽ đủ trưởng thành để sánh vai bên người học trò của ông. Ngày hôm ấy, Mạc Thanh Cốc đích thân đưa Chu Chỉ Nhược lên núi Nga Mi, ước hẹn với cô nhóc đang buồn tủi rằng chỉ cần cô bé học tập thật tốt Thất thúc sẽ đến đón cô bé về.  Năm tháng trôi đi, cô bé con ngày nào đã không làm chàng thất vọng, nàng khéo léo tránh khỏi sự liên hệ với Diệt Tuyệt sư thái nhưng đồng thời cũng trổ mã thành một thiếu nữ xinh đẹp, thông minh và bản lĩnh. Sau rất nhiều trải nghiệm xương máu ở thế giới mới, Chu Chỉ Nhược đã ngộ ra một điều rằng có những thứ thuộc về dòng chảy của lịch sử mà nàng không thể thay đổi, dù cho có cố cứu vãn thì cái giá phải trả cũng không nhỏ. Kể từ đó, nàng luôn tiến một bước mà nhìn ba bước, luôn chuẩn bị sẵn sàng cho những tình tiết và sóng gió chắc chắn sẽ ập đến.  Thế nhưng nàng lại chẳng hề để ý tới một chi tiết đã rất khác so với nguyên tác, nàng không nhận ra rằng ở thế giới này Chu Chỉ Nhược đã không còn cô độc. Mỗi khi nàng gặp nguy hiểm, mỗi khi nàng bị ức hiếp, mỗi khi nàng đưa ra quyết định cho cuộc đời mình, luôn có một bóng hình ở bên nàng, sẵn sàng trấn an nàng, vỗ về nàng, giang tay chở che cho nàng.  Hoặc cũng có thể, nàng đã quá quen với sự hiện diện của người đó, khiến cho nàng mặc nhiên tin tưởng rằng dù có xảy ra bất cứ chuyện gì thì vẫn có một vị Thất thúc đứng sau ủng hộ, tiếp sức cho nàng. Cho tới khi, Chu Chỉ Nhược tận mắt chứng kiến chàng vì bảo vệ Trương Vô Kỵ mà ngã xuống biển sâu thăm thẳm. Vào giây phút đó, Chu Chỉ Nhược mới nhận ra rằng Thất thúc của nàng có thể sẽ tan biến và thực sự sẽ tan biến như trong tiểu thuyết gốc, ở giữa đại dương mênh mông này hoặc dưới đáy vực sâu trước mũi kiếm của kẻ thù. Nhưng ít nhất lần này nàng sẽ không để chàng ngã xuống một mình.  Trong cái giá lạnh của làn nước bao quanh, có một cô gái nhỏ ôm lấy Mạc Thanh Cốc, truyền cho chàng từng hơi thở của sự sống, đổi lại, chàng trao cho nàng nụ hôn nồng nhiệt nhất, chân thật nhất, đánh thức thứ tình cảm đã bị cả hai người chôn giấu quá lâu.  Dưới vực sâu thăm thẳm không thấy đáy, có một Chu Chỉ Nhược dùng cả thân mình nhỏ bé để níu lấy Mạc Thanh Cốc, nàng nói: “Chàng sống ta sống, chàng chết ta chết, ta nói rồi, ta không cho phép chàng rời khỏi ta, không cho phép chàng chết!”*.  Nguyên tác thì sao, dòng lịch sử thì sao? Đây là thế giới của Chu Chỉ Nhược. Trong thế giới ấy, nếu không có một Mạc Thanh Cốc thì cũng sẽ không tồn tại Chu Chỉ Nhược nàng.  Mời các bạn đón đọc Trọng Sinh Chu Chỉ Nhược của tác giả Phượng Vũ Linh Lạc.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Tổng Tài Ngang Hơn Cua - Bạch Giới
Cô cô cô…… Đúng là xui xẻo! Rõ ràng muốn nghỉ ngơi dài hạn để thư giãn đầu óc lẫn cơ thể. Thế mà lại sống không yên vì người đàn ông tính tình rất rất kiêu ngạo này. Có lầm không thế? Nhưng mà cộ không thể không đi làm thuê  cho anh ta── nói ra rất là dài dòng, cô chính là thiếu nợ một món ân tình. Mà cái người này trời sinh đã “ ngang hơn cua ”, ác mồm ác miệng, thậm chí còn xem thường cô nữa chứ ! Cô tuyệt đối sẽ không “ nhịn ” đâu, nhất định phải cho anh ta biết tay ! Quả nhiên, mới vừa làm thuê cho anh ta bữa đầu tiên, anh ta liền “ tặng ” cho cô đòn phủ đầu ra oai – thẳng chân đá cô ra khỏi cửa. Hừ~~~ cô dễ bắt nạt vậy sao ? Cô tuyệt đối sẽ không để anh ta lên mặt như vậy ! “Võ công” của cô thuộc hàng lão làng đấy, anh ta dám lấy “công phu mèo cào” mà đấu với cô ư? Hứ, tầm phào ! Không ngoài dự đoán, anh ta nhiều lần tức nghẹn họng, đều bị cô giải quyết một cách dễ dàng. Chẳng lẽ anh phải nhận mệnh làm bại tướng trong tay cô sao ? Nhưng mà anh dường như lại thích cảm giác bị cô khi dễ này….   *** Trời mùa đông rét thấu xương, một chiếc xe taxi từ từ chạy đến dừng trước cổng khu chung cư cao cấp. Không lâu sau một cô gái mặc áo che kín mít kéo hành lý bước xuống xe, sau đó xoay người cảm ơn tài xế, lúc chiếc xe đi khỏi rồi, cô mới bước vào khung chung cư cao cấp nhưng chưa vào đến cổng thì hai bảo vệ mặt mày nghiêm nghị tiến đến, dù hành động rất lễ phép nhưng vẻ mặt lại đầy nghi ngờ. “Xin lỗi, cô muốn tìm ai?” Bảo vệ trẻ tuổi nghiêm mặt hỏi. Cô kéo khăn quàng cổ đang che mũi xuống, mỉm cười trả lời, “Xin chào, tôi họ Hà, Hà Thu Nhiên, tôi có hẹn với dì Trần Hảo sống ở lầu tám, phiền anh thông báo cho dì ấy dùm !” “Trần Hảo ?” Bảo vệ nhăn mày suy nghĩ xem trong khu chung cư này có ai tên Trần Hảo không, rốt cuộc ai là Trần Hảo ? “À, tôi nhớ rồi, là thím Trần !” Một bảo vệ khác nhìn như có thâm niên lâu hơn bỗng dưng la lên, “Hôm qua thím Trần có nói với tôi là hôm nay có cô Hà sẽ đến đây, kêu chúng ta để ý một chút.” Hừ ! Ở đây toàn người có danh tiếng sống, không giàu có thì cũng quyền quý, nhà nào nhà nấy đều có quản gia cả, mà dì Trần ở lầu tám kia chính là quản gia của Bàng Sĩ Bân – tổng giám đốc tập đoàn Bàng thị hiện nay, do ngày thường cứ gọi là “thím Trần, thím Trần” nên bọn họ cũng quên cả tên thật của bà. “Thì ra là thím Trần !” Bảo vệ trẻ tuổi tỉnh ngộ, vốn lúc nãy còn nghiêm nghị nhưng lúc này lại thân thiện hơn. Phải biết rằng, mấy gia đình sống ở đây không phải là người nổi tiếng thì cũng là người giàu có, toàn bộ đều là người trong giới thượng lưu. Mà những người này đều có gia tài đồ sộ, người có giáo dưỡng thì ăn nói khiêm tốn và so với người bình thường càng lễ phép hơn, nhưng tuyệt đại đa số mấy gia đình sống ở đây đều tỏ ra vênh váo, sai sử mấy bảo vệ cỏn con như họ đủ thứ chuyện. Ngay cả mấy quản gia nhà họ cũng y như chủ của họ, cáo mượn oai hùm, ngồi chém gió tự kỷ, bảo vệ nhỏ nhoi như hai người bọn họ thì chỉ biết nhẫn nhịn trong lòng để giữ chén cơm của mình. Dì Trần thì hoàn toàn khác ! Dì luôn tươi cười vui vẻ, tính tình dễ gần, ra vào gặp ai cũng chào hỏi cả, ngày thường có món gì ngon là chia cho bọn họ ăn, y như là người một nhà vậy, chỉ có một khuyết điểm duy nhất chính là – ông chủ thối tha của bà. Biết rõ Hà Thu Nhiên là khách của dì Trần, hai bảo vệ lập tức dẫn cô vào bên trong phòng bảo vệ, sau đó nói dăm ba câu qua điện thoại với dì Trần, bảo vệ lớn tuổi hơn quay đầu cười với cô, “Cô Hà, tôi đã nói với dì Trần rồi, cô cứ đi thẳng vào đi.” “Cảm ơn !” Hà Thu Nhiên gật đầu, vẫy tay chào bọn họ xong liền đi về phía thang máy. Hà Thu Nhiên kéo hành lý đi theo, mới vừa bước vào bên trong chung cư, chưa kịp chiêm ngưỡng kiến trúc hoa lệ ở đại sảnh thì liền nghe thang máy kêu “Đing” một tiếng, một người phụ nữa hơn 50 tuổi bước ra, ăn mặc đơn giản chất phác, cười rạng rỡ, “Thu Nhiên, con tới rồi sao !” ... Mời các bạn đón đọc Tổng Tài Ngang Hơn Cua của tác giả Bạch Giới.
Tổng Giám Đốc Đoạt Tình: Giành Lại Vợ Yêu - Diệp Phi Dạ
Vừa tinh tế và lãng mạn, tác phẩm Tổng Giám Đốc Đoạt Tình: Giành Lại Vợ Yêu của tác giả Diệp Phi Dạ đã thổi hồn cho siêu phẩm ngôn tình sủng. Tác phẩm mở đầu "Từ khi vừa bắt đầu, em hay dùng loại ánh mắt câu hồn này để nhìn tôi, chẳng lẽ em muốn ôn lại giấc mơ của tối hôm trước sao?" Lương Thần kéo Cảnh Hảo Hảo vào phòng rửa tay. "Tôi nói rồi, truyện lần đó chỉ là ngoài ý muốn, tôi không giống như anh có thể tùy tiện mà chạm vào phụ nữ như vậy!" Cảnh Hảo Hảo gỡ cánh tay đang bị anh nắm ra, xoay người định rời đi. Lại bị Lương Thần kéo lại đè lên tường, ánh mắt đánh giá trên dưới dáng người mềm mại xinh đẹp của cô... tình khúc tựa như Người tình nhỏ bên cạnh tổng giám đốc Sau đó, cúi đầu kề sát bên tai của cô, cố ý nói: "Yên tâm, nếu như không được tùy tiện chạm vào, thì tôi sẽ cẩn thận nghiêm túc mà chạm vào em." *** Tác giả có lời muốn nói: Ta vẫn tin chắc, thế giới bao la, non nước vạn dặm, chỉ là thực ra tình yêu chính là sự tồn tại của vỏ quýt dày có móng tay nhọn. Vì vậy, đây là một liên quan với cường thủ hào đoạt và ngang ngước đoạt tình yêu, Thiên Lôi kết hợp với mặt đất, câu truyện cảm động cùng với tình yêu chân thành. Mời các bạn đón đọc Tổng Giám Đốc Đoạt Tình: Giành Lại Vợ Yêu của tác giả Diệp Phi Dạ.
Thú Huyết Phi Đằng - Tĩnh Quan
Một trinh sát binh hy sinh trên chiến trường rồi thần kỳ chuyển thế sang một thế giới khác. Đó là một thế giới của người thú, một thế giới của Bỉ Mông thú nhân, người thú sống chen lẫn với nhân loại. Họ cũng có tranh giành, yêu thương, thù hận... Truyện đô thị nói về người lính trinh sát ấy tên là Lưu Chấn Hám, đẹp trai cao ráo, giỏi võ vô cùng. Nhưng khi chuyển sang thế giới Bỉ Mông, hắn phải mang hình hài của một Trư Bát Giới, một người con của Thất Cách tộc do heo tiến hóa thành người. Vượt qua số phận, hắn từng bước trở thành một vị Tát mãn tế tự của vương quốc thú nhân, trở thành long tế tự nghìn năm có một, và đặc biệt là chịu những trớ chú vô cùng ác độc. Những trớ chú đó là gì? Hồ ly tinh - mỹ nữ của hồ tộc có vẻ kiều mị ra sao? Nhân ngư công chúa giữa biển sau có vẻ đẹp lạnh lùng và mang dại như thế nào? Rồi người đẹp biến thân từ trai ngọc, hay từ đá san hô có điều kỳ diệu gì? Những chiến sĩ thú nhân tại sao được coi là vô định trong thiên hạ? Gấu trúc tại sao lại là những chú lính cực kỳ giỏi võ? Tinh linh, người lùn, người khổng lồ, chủng tộc rồng có đặc điểm gì? ... Tất cả sẽ được giải đáp dưới ngòi bút tuyệt vời và kỳ ảo của tác giả Tĩnh Quan... *** Lưu Chấn Hám cảm thấy mũi mình dường như đã bị vỡ mất rồi. Khe khẽ mở mắt, Lưu Chấn Hám vội nhắm kín mắt lại. Nỗi đau ở mũi ảnh hưởng đến toàn bộ thần kinh mắt. Toàn thân trên dưới của gã chỗ nào cũng đau đến tê người. Sau khi khôi phục thần trí, Lưu Chấn Hám cảm thấy hồi sức lại dần dần. Cái cảm giác thoát lực như lúc trước xem ra không còn nữa. Cố gắng nhịn cơn đau tê liệt toàn thân, Lưu Chấn Hám cật lực gượng dậy, toàn thân đau nhức lăn trên cát. Đúng là cát! Cảm giác từ tay truyền đến, Lưu Chấn Hám có thể phân biệt được chúng đúng là cát. Sức lực toàn thân từ từ tích tụ lại. Lưu Chấn Hám mở mắt ra một lần nữa, một con cua kềnh màu nâu đen bò ngang qua mặt hắn, con mắt tròn xoe ngo nghoe liếc xéo Lưu Chấn Hám một cái, tựa hồ như không thèm chấp. Miệng nó phì phò mấy cái bọt trắng xóa, chân vạch ra trên cát những vết nho nhỏ, chui tọt vào trong lớp cát. Lưu Chấn Hám phẫn nộ. Hắn cảm giác con cua này xem mình như một cây dừa. Bị cái thứ miệt thị này kích khởi nộ hỏa, hắn đưa tay dính đầy sỏi cát bắt con cua đó lên, xé một phát đứt làm ba đoạn, đưa vào miệng nhai rôm rốp. Con cua có mùi vị không tệ, mặn mặn nhạt nhạt. Vừa nhai mấy cái chân cua trong miệng, Lưu Chấn Hám vừa gượng đứng dậy. Bốn phía hoàn toàn xa lạ, bãi biển màu vàng kim, biển mênh mông vô bờ, thủy triều lui lui tới tới đập vào chân hắn. Trên bãi biển phía xa xa mọc đầy thực vật cao cao giống như cọ, gió ôn nhu giống như nụ hôn của tình nhân mang theo mùi vị giáp tạp của biển. Một cái càng cua từ miệng Lưu Chấn Hám rơi ra. Lão Lưu đang há hốc miệng, giống như một con hà mã phát tình. Đây là chỗ nào thế? Ta không phải đang ở trên chiến trường Nam Cương sao? Đạn... Đùng! Tiếng súng nổ, ta không phải đã bị trúng đạn chết rồi hay sao? Lưu Chấn Hám mê man lướt qua những ký ức còn lại trong đầu. Hắn cúi đầu nhìn thân hình của mình, thấy ngay cả một mảnh vải cũng không còn, toàn thân trên dưới chỗ nào cũng bị nước biển gột trôi sạch sẽ, chỉ còn lại có một chiếc vớ trên chân. Chiếc vớ màu xám được làm từ sợi tổng hợp này cũng đã bị nước biển tẩm thành một màu sắc rất cổ quái. Lưu Chấn Hám sờ soạng toàn thân trên dưới, vẫn còn tốt, thân thể bị đánh bầm dập trong ấn tượng ấy vẫn còn hoàn hảo không bị tổn hại gì. Lão Lưu hung bạo tóm rứt một nắm lông ngực. Sự đau đớn cho hắn biết đây không phải là mộng. Ta đang ở đâu thế? Lưu Chấn Hám có nghĩ nát óc cũng không thông được. Sự đau đớn ở mũi kéo hắn trở về hiện thực. Những động tác vừa rồi tuy chấn động không nhiều, nhưng đã khiến mũi hắn bắt đầu chảy máu. Lưu Chấn Hám cảm thấy trên môi mình có một thứ chất lỏng đang chảy, miệng lập tức cảm giác được một mùi vị quen thuộc đến nỗi không có gì quen thuộc hơn: mùi vị của máu. Lưu Chấn Hám cảm giác mũi của mình dường như biến thành một cái vòi nước không thể đóng chặt được. Và Lưu Chấn Hám đã có hành động dơ dáy đến nỗi không còn gì dơ hơn: gã nhanh chóng tụt vớ ra, rồi dùng nó bịt chặt mũi lại! Nếu cứ thế này rõ ràng là không xong, Lưu Chấn Hám đứng tại chỗ xoay người, bắt đầu quan sát xung quanh. ... Mời các bạn đón đọc Thú Huyết Phi Đằng của tác giả Tĩnh Quan.
Thiếu Phu Nhân Vô Lại - Diệp Phi Dạ
Một tựa truyện ngôn tình sắc được viết bởi Diệp Phi Dạ, truyện Thiếu Phu Nhân Vô Lại xoay quanh "Em lộ hết, tuy rằng rất nhỏ, không có gì đẹp mắt, nhưng mà vẫn nhìn được." Tịch Giản Cận hất càm, liếc mắt về phía ngực Bạc Sủng Nhi một cái, Bạc Sủng Nhi cúi đầu, ánh mắt cong cong, tay dời đến bụng dưới của anh, dùng sức nắm chặt: "Có nhỏ, cũng so với chỗ thịt này của anh lớn hơn!" Khi nữ cường đụng phải nam cường, công chúa hắc đạo đụng vào lá bài chủ chốt của lính đặc chủng, xem ai thuần phục ai, ai bảo người nào quỳ xuống hát  P/s: Tiếp tục thêm 1 truyện mới của Diệp Phi Dạ tác giả đình đám của các bộ truyện "Hôn trộm 55 lần " , " Đoạt hôn 101 lần " , Mạnh mẽ 101 lần yêu , Hôn sai 55 lần .... lên sóng và giờ tới tết sẽ up rất rất nhiều cho các bạn cùng ngâm nhé  *** Bóng đêm chưa hạ xuống, bên ngoài biệt thự Tịch gia tập trung rất nhiều hãng xe nổi tiếng. Trong vườn, ánh đèn tô điểm, hoa mọc đầy vườn, gió đêm thổi tới, mùi hoa thơm bay khắp nơi. Áo hương tóc mai, người đến người đi. Giống như thiên thượng nhân gian. Đây là hôn lễ của đại công tử Tịch gia Tịch Giản Cận. Tịch Giản Cận kéo cô dâu Hàn Như Y đi qua đám người, trên gương mặt tuấn tú mang ý cười nhạt, giống như ôn tồn, giống như lạnh nhạt. Đồng hồ vang lên, quý khách an vị, người chủ lễ ra sân. Tịch Giản Cận và Hàn Như Y ở dưới ánh mắt hâm mộ của mọi người, đứng trên bục. "Xin hỏi, tất cả mọi người ở đây, có người phản đối hai người này kết hôn không? Người chủ lễ dựa theo điều lệ, hỏi từng câu từng chứ. Khách khứa nhìn sang lẫn nhau, lại không biểu thị phản đối. Đột nhiên, một chiếc Ferrari màu đỏ lấy tốc độ như bay, từ ngoài cửa Tịch gia đi vào. "Xin hỏi, tất cả mọi người ở đây, có người nào phản đối hai người họ kết đôi không?" Người chủ lễ hỏi lần thứ hai. Toàn trường vẫn yên lặng như tờ. Chiếc Ferrari màu đỏ dừng hẳn, một bàn tay trắng nõn đẩy cửa xe ra, vào mắt là một đôi giày cao gót màu đỏ, chân nhỏ mà trắng như tuyết, ngay sau đó, chính là hai chân thon dài trắng nõn. Sau đó, liền nhìn thấy Bạc Sủng Nhi một thân màu đỏ như lửa xuống xe, trở tay, đóng cửa, giẫm lên giày cao gót, nện bước ưu nhã, đôi mắt nhìn chằm chằm Tịch Giản Cận, đi tới hôn lễ. Thần sắc Tịch Giản Cận ngưng lại. Bạc Sủng Nhi cười không nói, ánh mắt trào phúng rơi vào cô dâu Hàn Như Y bên cạnh, ánh mắt mang theo khiêu khích, từng bước từng bước đi vào. "Xin hỏi, tất cả mọi người ở đây, có người phản đối hai người này kết đôi không?" Người chủ lễ hỏi lần thứ ba, nếu như không ai phản đối, đại biểu cho hôn lễ này, chính thức bắt đầu. Mà lúc này Bạc Sủng Nhi, chạy tới vij trí chỗ ngồi khách quý, người trong toàn trường, đều chú ý tới cô, bầu không hỗn loạn. Bạc Sủng Nhi lại không có bất kỳ ý dừng lại, tiếp tục đi về phía trước. Cô rất đẹp, đẹp khiến tất cả mọi người cảm thấy hoảng hốt, quên đi ngăn cản cô lại. Mời các bạn đón đọc Thiếu Phu Nhân Vô Lại của tác giả Diệp Phi Dạ.