Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Ác Mộng Của Đêm

Dưới bầu trời xanh thẳm, là một thế giới tràn ngập máy móc. Sau khi thế giới trải qua cuộc cách mạng khoa học là dòng lũ số liệu kỹ thuật, kèm theo đó là sự phân tranh giữa thực tại và hư ảo. Máy móc cùng thân thể, quá khứ và tương lai. Nơi này, thế giới bên ngoài và thế giới bên trong cùng tồn tại. Giống như được ngăn cách bằng bức tường thời gian. Bóng tối dần dần bao phủ. Bạn của ta à? Chúng ta không thể dùng sự dịu dàng để đối phó với hắc ám được, mà phải dùng lửa. *** Nếu như bạn đã đọc qua những tác phẩm của Hội Thuyết Thoại Đích Trửu Tử như Đệ Nhất Danh Sách, Đại Vương Tha Mạng... Thì đã biết được phong cách viết truyện cực logic, cùng đánh sâu vào trí tò mò của một trong những tác giả nằm trong nhóm tác giả Bạch Kim này rồi. Hôm nay mình xin giới thiệu cho các bạn một bộ mới của tác giả này. Một bộ truyện mà ngay những chương đầu thôi bạn đọc đã bị cuốn vào cuộc sống của main tên là Khánh Trần. Với khả năng gặp qua là không thể quên được. Chúng ta hãy cùng hoà mình vào cuộc sống của Khánh Trần, xem cậu xử lý thế nào trong những đêm tràn ngập khó khăn, giống như một cơn Ác Mộng này nhá! *** Dịch: Gia Cát Nô  Quyển thứ nhất  Đêm đầu tiên: Lộ ra năng lực.  Mùa thu năm 2020.  Trên bầu trời màu xám, những hạt mưa nhỏ tí tách rơi xuống, đọng lại trên đường phố của đô thị.  Hiện tại là mùa thu, nên trên đường đi vẫn có người không cầm dù, mà chỉ dùng hai bàn tay che đầu vội vàng bước qua. Trong một ngõ hẻm chật chội của quân đội đang có một thiếu niên tầm 17, 18 tuổi ngồi với một ông lão trong cái lều trú mưa cạnh siêu thị bán quà vặt.  Bên ngoài lều tránh mưa là thế giới u ám, mặt đất bị nước mưa thấm vào biến thành màu đen nhạt, chỉ còn lại vùng đất bên trong lều tránh mưa vẫn còn giữ lại nét khô ráo. Tựa như thế giới chỉ còn lại nơi đây một khối Tịnh Thổ.  Trước mặt hai người bày một bàn cờ tướng bằng gỗ đã cũ nát, trên đỉnh đầu là biển hiệu 'Siêu Thị Phúc Lai'.  "Tướng quân." Thiếu niên tên Khánh Trần nói xong bèn đứng dậy, để lại một mình ông lão trên mái đầu lưa thưa tóc ngồi đó.  Thiếu niên Khánh Trần nhìn phía đối diện từ tốn nói ra: "Không cần vùng vẫy."  "Ta còn có thể..." Ông lão không cam lòng nói ra: "Mới đi được có mười ba nước thôi mà..."  Trong ngôn từ ông lão nói ra có phần bối rối, không ngờ mới 13 nước mà mình đã tơi bời hoa lá thế này.  Khánh Trần cũng không giải thích điều gì, trên bàn cơ đã lộ ra sát cục, chân tướng đã được phơi bày ra ở thời khắc cuối cùng.  Gương mặt thiếu niên rất sạch sẽ, ánh mắt trong suốt, chỉ là trên người mặc bộ đồng phục khá mộc mạc, dường như để cơ thể mình biến thành vô hình trong thế giới này vậy.  Ông lão ném quân cơ đang cầm trong tay xuống bàn cờ, từ bỏ nhận t  Khánh Trần không coi ai ra gì, bước vào quầy trong siêu thị, lấy 20 tệ từ nơi để tiền lẻ trong đó nhét vào trong túi.  Ông lão tức giận nhìn Khánh Trần: "Mỗi ngày ta đều thua cậu 20 tệ! Sáng nay ta mới kiếm được 20 tệ từ lão già Lý Lão Trương, sau đó toàn thua cho cậu!"  Khánh Trần kiểm tra lại tiền, rồi tiếp tục ngồi xuống bên cạnh bàn cờ, xếp lại những quân cờ: "Nếu không phải những người đó không muốn đánh cờ cùng tôi nữa, tôi cũng không phải thông qua ông để thắng tiền. Ông cần mặt mũi, còn tôi cần tiền, hợp lý quá còn gì nữa."  "Cậu nghĩ ăn chắc tôi có phải không?" Ông lão lầm bầm nói: "Thầy bói nói ta có thể sống đến bảy, tám mươi tuổi. Ta hiện tại mới năm mươi, mà mỗi ngày thua cho cậu 20 tệ. ta phải thiệt hại bao nhiêu đây?"  "Nhưng tôi dạy ông chơi cờ tướng, giúp ông kiếm về mặt mũi." Khánh Trần bình tĩnh trả lời: "Nếu dùng phép tính này, ông cũng có thiệt thòi gì đâu?"  Ông lão lại tiếp tục lầm bầm: "Nhưng hai ngày này cậu dạy tôi toàn thứ vô dụng."  Khánh Trần nhìn lão nói: "Không nên nói như vậy với bản thân mình."  Ông lão: "???"  Ông lão tức giận, sau đó cũng sắp xếp lại quân cờ, rồi vội vàng nói: "Được rồi, được rồi, đánh ván nữa đi."  Lúc này, Khánh Trần bỗng nhiên cúi đầu.  Cái quá khứ vừa mới trôi qua kia, giống như chiếu lại trong đầu hắn vậy.  Nước đầu tiên là pháo đầu, đây là một nước chủ động tấn công. Trong đầu từng nước cờ quanh quẩn.  Không chỉ có vậy.  Lúc hai người đánh cờ, còn có một người trung niên đi qua, tay cầm theo bốn cái bánh nướng. Bánh nướng hình như mới ra lò, còn bốc lên làn khói trắng, khiến cho cái túi đựng nó được bao phủ một lớp sương trắng.  Một cô gái mặc váy trắng cầm một cây dù bước qua. Trên chiếc giày da của cô ấy còn có hai con bướm trông thật xinh đẹp.  Trên trời cao, từng hạt mưa nhẹ nhàng bay vào trong ngõ hẻm, óng ánh sáng long lanh.  Phía cuối con hẻm, chiếc xe bus 103 xuất hiện trong con đường chật hẹp. Có một cô gái mặc chiếc áo công nhân vàng nhạt cầm chặt chiếc dù chạy về phía trạm xe bus.  Tiếng bước chân, tiếng nước mưa đọng lại chảy vào nơi cống ngầm. Những âm thanh huyên náo ấy phá tan sự yên tĩnh của thế giới.  Những chuyện này, Khánh Trần chưa bao giờ quên, dù cho nhớ lại vẫn còn khá khó khăn.  Nhưng khó khăn không có nghĩa là không thể.  Đây là những điều kỳ lạ xuất hiện trong trí nhớ của hắn. Đó cũng là thiên phú bẩm sinh của Khánh Trần. tựa như hắn tiện tay cầm lấy những thông tin đó từ dòng sông thời gian, sau đó đặt nó vào một góc nào đó trong đầu của mình.  Khánh Trần cố chịu đựng cảm giác não mình muốn hôn mê, cầm lên một quân cờ trên bàn cờ.  Ông lão tập trung không nói, chăm chú nhìn vào bàn cờ, mỗi bước đi là một sự nghiền ngẫm.  Khánh Trần phụ trách dạy đánh cờ, ông lão thua tiền nhưng học được nhiều thế cờ.  Cảnh tượng này cũng thật quái dị, Khánh Trần không giống những thiếu niên khác là khiêm tốn ngại ngùng khi nói chuyện với người lớn tuổi, mà ngược lại đặt mình vào tư thế thầy giáo vậy.  Người đối diện cũng cảm thấy rất tự nhiên.  "Bên đỏ pháo hai tiến năm, phe đen pháo tám tiến năm, mã đỏ hai tiến ba, mã đen tám tiến bảy, xe đỏ tiến một..." Khánh Trần di chuyển quân cờ từng bước một.  Ông lão không hề nháy mắt lấy một lần, những nước cờ phía trước ông dễ dàng hiểu được, nhưng sau nước thứ sáu không hiểu sao, rõ ràng mình ăn quân mã đối phương, mà nước cờ lại có chiều hướng suy tàn.  "Bỏ mã mười ba là một chiêu thâm thuý. Nước thứ sáu, tiến xe bỏ mã, đây là chiêu sát thủ, phá bỏ phòng tuyến đối phương." Khánh Trần nhẹ nhàng nói: "Hôm trước, ông cùng một ông khác trong công viên Vương Thành đánh cờ, tôi đã xem rồi. Ông ta có phong cách đánh nhanh, ông học chiêu này của tôi thì việc dánh chiến thắng không thành vấn đề."  Ông lão phía đối diện yên lặng suy nghĩ, sau đó nhỏ giọng hỏi: "Có thật là thắng được chứ?"  "Trong tuần này, tôi dạy ông chiêu thí mã này, sẽ giúp ông lấy lại mặt mũi." Khánh Trần nói: "Dù sao... muốn thắng cũng không có gì đặc biệt."  Ông lão lộ ra vẻ vui mừng.  Nhưng đột nhiên ông lão hỏi thêm một câu: "Vậy học một tuần tôi có thể thắng ông ta. Còn muốn thắng cậu thì cần bao lâu?"  Phía dưới lều tránh mưa, Khánh Trần tập trung suy nghĩ: "Thầy bói nói ông sống được bảy tám mươi tuổi... khả năng không đủ."  Mặt ông lão bỗng đơ ra: "Cậu bớt nói vậy đi có được không? Nói không chừng tôi có thể sống đến bảy mươi chín tuổi đấy... A, lúc này đáng ra cậu phải có mặt ở chỗ tự học buổi tối chứ? Sao hôm nay lại tan sớm vậy?"  Ông ấy biết Khánh Trần là học sinh lớp 11. Hôm nay là thứ ba cho nên bên trong hai con đường Thập Tam đang có lớp tự học buổi tối.  Khánh Trần suy nghĩ rồi trả lời: "Tôi đang chờ người."  "Chờ người?" Ông lão ngạc nhiên.  Khánh Trần đứng dậy nhìn mưa phùn bên ngoài lều tránh mưa, ánh mắt thả vào trong màn mưa ấy.  Ông lão nói: "Khánh Trần, tên nhóc nhà cậu chơi cờ rất giỏi, tại sao không vào đội tuyển đi thi? Không phải cậu nói mình thiếu tiền sao? Được chức vô địch cũng kiếm được nhiều tiền mà?"  Thiếu niên Khánh Trần lắc đầu: "Tôi chỉ nhớ được nhiều kỳ phổ thôi, chứ không phải tôi đánh cờ rất giỏi. Trí nhớ không đại biểu cho năng lực phân tích. Đánh cùng các ông thì được, nếu gặp cao thủ là không có cửa. Đường của tôi không phải nơi đó, đánh cờ chỉ là tạm thời thôi."  "Tất cả đều nhớ trong đầu..." Ông lão xúc động: "Nếu trước kia, ta gặp được người nói chỉ gặp qua là không quên, chắc hẳn cho rằng đó là nói láo."  Mưa từ từ ngừng lại.  Nhưng vào lúc này, ông lão nhìn thấy Khánh Trần tỏ vẻ ngạc nhiên. Lão nhìn theo ánh mắt thiếu niên, hướng phía cuối hẻm nhìn lại. Lúc này, có một cặp vợ chồng dẫn theo một bé trai đi tới.  Cô gái trung tuổi mặc một chiếc áo khoác đẹp đẽ, cầm theo một hộp bánh ga tô được bọc bằng những sợi dây kim tuyến màu tím.  Thế giới tối tăm mù mịt cũng không che giấu được nét mặt vui sướng của ba người. Khánh Trần xoay người rời đi, để lại ông lão một mình ngồi tại lều tránh mưa cạnh siêu thị Phúc Lai, nhẹ nhàng thở dài.  Người phụ nữ trung niên nhìn thấy bóng lưng Khánh Trần. Cô mở miệng gọi tên Khánh Trần, nhưng Khánh Trần không quay lại mà dần dần biến mất tại một lối ra khác của hẻm.  Bức tường hai bên hẻm khá cũ kỹ, lớp hồ trắng của tường đã tróc gần hết, để lộ ra những viên gạch pha tạp không đồng đều.  Khánh Trần muốn chờ người đến, nhưng hắn lại không muốn chờ. Mời các bạn đón đọc Ác Mộng Của "Đêm" (Dạ Đích Mệnh Danh Thuật) của tác giả Hội Thuyết Thoại Đích Trửu Tử.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Diệu Thủ Tâm Y - Trần Gia Tam Lang
“Lâm Kiệt tiên sinh, làm trên thế giới tuổi trẻ nhất Nobel y học thưởng đạt được giả, thỉnh nói một chút ngài cảm tưởng?” Lâm Kiệt nhìn trước mắt thỉnh thoảng sáng lên đèn flash, nhớ lại nói: “Như các ngươi biết nói như vậy, ta ở mười chín tuổi phía trước, chỉ là một số nhật tử chờ chết thiếu niên, thay đổi ta vận mệnh chính là kia một cái giải phẫu.” “Kia tràng giải phẫu mang cho ta, không chỉ là tân sinh……” *** Hôm sau buổi sáng, nhà trọ Tường Thái! Thu thập thoả đáng, thay xong đi ra ngoài quần áo Lâm Kiệt, đi tới phòng khách, liền thấy An Khả Hinh, An Khả Mộng, Lâm Miểu, còn có Quan Mộc Hoa, Nhâm Di Nhiên cũng đang chờ mình. An Khả Hinh tiến lên đón một bước, cho Lâm Kiệt chỉnh sửa một chút cổ áo, nói: "Ta muốn cùng Miểu Miểu đi phòng thiết kế nói một chút tầng chót nhà trọ thiết kế và sửa sang vấn đề, ngươi và Khả Mộng ngày hôm nay có thể đừng đùa quá khùng." Hàn thị tập đoàn ở An công ty nguyên trụ sở chính tiểu Bạch lầu kiến thiết cao ốc chọc trời, đem ở mùa xuân này trước sau giao phó. Thành tựu nghiệp chủ một trong Lâm Kiệt, đã lấy được rồi vậy bộ tầng chót nhà trọ bản vẽ, dự trước tiến hành sửa chữa công việc thiết kế. Lâm Kiệt ừ một tiếng, nhắc nhở: "Chúng ta đã quyết định thường ở biệt thự, vậy tầng chót nhà trọ sửa sang, liền đừng gây ra quá xa hoa, đơn giản một chút là được." Mời các bạn đón đọc Diệu Thủ Tâm Y của tác giả Trần Gia Tam Lang.
Tiên Môn Thiếu Gia - Hồng Mông Thụ
Thương Hạo vốn là một thiếu niên sinh ra trong gia tộc tu chân, gia thế hiển hách. Thế nhưng hắn lại bị chính gia tộc mình vứt bỏ, cừu gia phế đan điền, chấm dứt con đường tu luyện... Cùng đường mạt lộ, lúc vô tình cứu người hắn lại nhận ra mình có dị năng đặc biệt... Khe nứt trong đan điền của hắn sẽ dần liền lại mỗi khi hắn làm việc tốt! Thương Hạo từ nản chí bỗng trở nên hưng phấn vì con đường tu luyện của mình chưa tuyệt, hắn bèn tìm cách làm thật nhiều việc giúp người.. Chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo, mời các bạn cùng đọc truyện Tiên Môn Thiếu Gia sẽ rõ. *** Để cho Thương Hạo hoàn toàn không có nghĩ tới là Hạo Thiên Thần Miếu này xuất hiện tại các huyện, lại xuất hiện một giáo phái mới, cái giáo phái này chính là tôn giáo tín ngưỡng đại thần Hạo Thiên, mọi người càng là đem Hạo Thiên Thần này cung phụng như đại thần. Bởi Thương Hạo trong khoảng thời gian này tại các nơi đều đã làm nhiều chuyện tốt, rất nhiều người đều bởi vì tín ngưỡng mà được Thương Hạo âm thầm trợ giúp, Thương Hạo thật đúng là giúp bọn hắn giải quyết không ít vấn đề, cho nên, hiện thân thuyết pháp khá nhiều, giáo phái này vừa mới bắt đầu xuất hiện liền truyền bá ra với tốc độ cực nhanh. Rất nhiều nơi ở đây đều giảng thuật thần tích Hạo Thiên thần, người tín ngưỡng càng ngày càng nhiều. Dưới tình huống như vậy, Hạo Thiên Giáo này vừa xuất hiện liền cực nhanh phát triển trên toàn quốc. Khi biết việc này sau đó, Thương Hạo cũng có chút đờ ra tại chỗ, hắn thế nhưng không nghĩ qua phát triển một cái tôn giáo, không nghĩ tới Hạo Thiên Giáo này phát triển cấp tốc như vậy. Phát hiện việc này, Thương Hạo cũng âm thầm đi xem một chút, thấy người phát triển Hạo Thiên Giáo này dĩ nhiên là các tú tài nghèo mình đã từng cứu trợ, làm ra rất nhiều giáo lí. Hôm nay, tú tài nghèo Sở Lăng Thành vừa mới cùng người bên trong giáo kết thúc trở lại trong phòng, đang lúc hắn suy nghĩ làm sao phát triển thì, đột nhiên liền phát hiện trong phòng mình dĩ nhiên có một người tồn tại, muốn gọi thì, cũng là phát hiện bất luận mình kêu to thế nào, người bên ngoài cũng không cách nào nghe được. ... Mời các bạn đón đọc Tiên Môn Thiếu Gia của tác giả Hồng Mông Thụ.
Tiên Nữ Rút Thưởng Hệ Thống - Minh Thiên Khán Nhật Xuất
Quý Minh thất nghiệp cùng ngày, điện thoại trong lúc vô tình bị cự sét đánh trúng, từ đó chiếm được Tiên Giới mới nhất khai phát máy rút thưởng. Từ đó về sau, hắn bắt đầu rồi hung hãn bật hack nhân sinh, tiểu muội nhà bên, mỹ nữ tổng tài, bá đạo hoa khôi cảnh sát, tiên nữ, yêu nữ, ma nữ một cái tiếp một cái ôm ấp yêu thương. *** Bị bóng đêm vô tận bao phủ Ma Đế cảm giác giống như rơi vào vô tận thâm uyên đồng dạng, trong lúc nhất thời khủng hoảng tới cực điểm, buồn bực tới cực điểm. Hắn cảm giác cổ họng cùng miệng giống như bị cái gì cho ghìm chặt đồng dạng, hô hấp càng ngày càng khó khăn, có loại cảm giác thở không thông. "Cút ngay, đều cho bản Ma Đế cút ngay." Ma Đế hai tay điên cuồng mà nắm,bắt loạn loạn vũ, ý đồ đem trọn mảnh hắc ám xé nát. Trước kia, hắn là phi thường yêu thích bóng tối, cảm giác hắc ám có thể cho người khác sợ hãi. ... Mời các bạn đón đọc Tiên Nữ Rút Thưởng Hệ Thống của tác giả Minh Thiên Khán Nhật Xuất.
Nhất Lộ Thải Hồng - Nguyệt Quan
Một người bị con sóng triều của thời đại bỏ mặc, mắc cạn trong vũng bùn của cuộc sống tưởng chừng như không thoát ra được, nhưng trong lúc vô tình đã bắt được một cơ hội nho nhỏ để trở mình. Hắn tưởng rằng con đường mình đi sẽ bằng phẳng, nhưng đâu biết rằng “danh lợi chỉ là hư”. Một con đường màu hồng, nhưng cũng là một con đường chết chóc. Bước đi trên đó, hạnh phúc hay đau khổ là tự bản thân mình. Như một điểm nhấn khác biệt về thể loại, Nhất Lộ Thải Hồng là bộ truyện có thể khiến bạn xịt máu mũi nhưng lại có khi phải âm thầm giấu lệ. Qua từng nhân vật được khắc họa trong từng chương truyện, chúng ta có thể hiểu được một điều, đời tuy không là màu hồng, nhưng đời cũng vẫn có thể nằm trong tay ta, và do ta nắm giữ. Tình và tiền, khổ đau và hạnh phúc! Nóng đến toát mồ hôi, lạnh đến tim cũng hóa đá và ủy mị đến rơi nước mắt! Đó là Nhất Lộ Thải Hồng Và đó là Nguyệt Quan. Dân nghiền truyện mấy ai không biết Nguyệt Quan? Khởi đầu từ một tay viết nghiệp dư, nhưng với ngòi bút sắc sảo cùng vốn hiểu biết phong phú về văn hóa, lịch sử, Nguyệt Quan được trang Baidu đánh giá là một trong những cây bút đương đại xuất sắc nhất. Truyện viết như phim, với những “Cẩm Y Dạ Hành”, “Say Mộng Giang Sơn”, “Lang Thần”, Nguyệt Quan xứng đáng là ông vua của thế giới truyện trực tuyến. *** -Đừng! Tiếng “chị Chung” và sự kích thích tại chỗ đó đã khiến Chung Khanh tỉnh lại, cô vô lực giằng co, đã bắt được tay của Trương Thắng, lập tức há miệng cắn, cắn đến sít sao, tiếng khóc uất ức khiến nước mắt của cô rơi trên tay Trương Thắng. Trương Thắng lúc này mới như tỉnh mộng, thần trí dần dần trở lại, nhanh chóng buông Chung Khanh ra. Hai chân Chung Khanh mềm nhũn, từ trên người Trương Thắng trượt xuống, quỳ ngồi dưới đất, khóc hu hu. -Tôi…tôi.. Rất xin lỗi… Tay chân Trương Thắng luống cuống, hắn hoàn toàn thanh tỉnh, trong lòng hối hận không ngừng. Hắn cũng không biết mình làm sao, có lẽ là do áp lực công việc, có lẽ là do Sở Văn Lâu hết lần này đến lần khác xúc phạm đến điểm bực bội của hắn. Có lẽ là do lần trước cũng đã gặp qua Chung Khanh trời sinh mê người, để lại cho hắn ấn tượng khó có thể xóa nhòa. Tóm lại, trong lúc vô ý ngồi xuống kia, lập tức động đến Thiên Lôi Địa Hỏa, bây giờ nhớ lại, hắn cũng không biết tại sao mình lại có dũng khí lớn như vậy, có dũng khí đi làm cái việc này. Bây giờ mình và Sở Văn Lâu có khác gì nhau? - Cậu đi ra ngoài! - Chị Chung, tôi…tôi…rất xin lỗi, tôi sai rồi, tôi không bao giờ chạm vào chị nữa…chị…chị đừng khóc nữa, tôi không phải muốn ức hiếp chị, tôi thật sự không phải… Trương Thắng vẫn đang vụng về giải thích, không ngờ Chung Khanh nghe xong càng thêm tức. Cô lập tức đứng lên, đi ra mở cửa, mang theo khuôn mặt đẫm nước mắt hướng ra ngoài, thấp giọng nói: - Đi ra ngoài! - Tôi…tôi… - Đi ra ngoài! Trương Thắng cúi đầu, ảo não phục tùng mệnh lệnh của cô. Lòng phụ nữ như kim đáy biển, ngay cả cô gái tâm tư đơn thuần như Tiểu Lộ Trương Thắng còn không hoàn toàn hiểu được, làm sao có thể hiểu tâm tư phức tạp của Chung Khanh. Lời giải thích và xin lỗi của hắn lại càng khiến cho Chung Khanh trong lòng đang mâu thuẫn càng thêm căm tức, sao có thể không đuổi hắn ra ngoài? ... Mời các bạn đón đọc Nhất Lộ Thải Hồng của tác giả Nguyệt Quan.