Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Đại Nghịch Chi Môn - Trí Bạch

Tạo phúc cho người thiện, khiển trách kẻ gian ác. Nhưng nếu không sử dụng đúng cách, luật pháp sẽ trở thành công cụ để kẻ ác ước thúc những người lương thiện, cản tay những người thực thi. Tự tìm con đường, nghịch thiên mà đi. Việc đại thiện xá gì thủ đoạn hung ác. Ta Niệm Vi Thiên Ý, Ta Nộ Vi Thiên Uy. *** Nhận xét: Đại Nghịch Chi Môn hiện đang đứng top trang tiểu thuyết nổi tiếng của Trung Quốc. Dưới ngòi bút nổi tiếng với những tiểu thuyết đầy tình tiết bí ẩn đan xen nhưng không kém phần logic của Trí Bạch, bạn sẽ không thể dứt mắt ra cuốn tiểu thuyết này. Với giấc mộng diệt tận gian tà của mình, nhân vật chính của Đại Nghịch Chi Môn sẽ đi đến đâu khi con đường cường giả ngày càng rộng lớn, núi cao còn có núi cao hơn, mãi mãi như vô tận... *** Thương Man Sơn nằm ở phía bắc Yến Quốc, giáp với U Quốc. Nơi này không có ai quản lý, cũng không ai tranh giành, thế núi hiểm ác, cho nên có rất nhiều ác nhân ẩn hiện. Những quốc gia như Yến Quốc, U Quốc, Bá Quốc, Trác Quốc…là mười sáu quốc gia nhỏ có diện tích khoảng mấy nghìn dặm vuông, được gọi là U Yến Thập Lục Quốc. Yến Quốc và U Quốc coi như là hai quốc gia cường thịnh trong đó, hai nước liên tục chinh chiến mấy năm, cho nên có rất nhiều dân chúng chạy nạn tới Thương Man Sơn ẩn cư. Nơi này chẳng khác nào một thế giới thu nhỏ, chuyện gì cũng có. Một nơi như vậy, không thiếu nhất chính là ác đồ. Đám kẻ ác hung hãn, xảo trá kia sống ở đây như cá gặp nước. Dần dần, nơi này trở thành thiên đường của kẻ ác. Đám ác đồ bị đuổi bắt chạy tới Thương Man Sơn không chỉ có ở hai nước Yến, U, mà cũng có từ quốc gia khác. Trong mấy chục năm qua, dân số ở Thương Man Sơn càng ngày càng đông, tạo thành một tòa sơn thành có nhân khẩu không ít. Một đám người xấu tụ lại với nhau ở một nơi, nhưng lại đặt tên rất đẹp cho nơi đó, Huyễn Thế Trường Cư. Mặc kệ là ở nơi nào, chỉ cần có nhiều người thì sẽ có học đường. Dù là nơi phồn hoa hay là nơi khỉ ho cò gáy, thì trẻ con vẫn phải học tập. Đương nhiên, trong thành Huyễn Thế Trường Cư, bất luận là học đường nào cũng không truyền học vấn đứng đắn. Nơi nào có người, thì nơi đó có phân chia, cho nên trong thành cũng có người giàu người nghèo, người cao kẻ thấp. Có người cao kẻ thấp thì có ức hiếp. Tuy nhiên từ mười bảy năm trước, có một thư sinh trắng trẻo tới Huyễn Thế Trường Cư, một mình đánh bại ba mươi sáu cường giả trong thành, tự định ra quy củ của chính mình. Từ lúc đó trở đi, cuộc sống của dân chúng trong thành tốt hơn rất nhiều. Chỉ cần giao đủ tiền thuế là có thể sống bình yên. Phố Nam Sơn là con phố nằm tận cùng phía nam thành, dựa theo thế lực phân chia, là địa bàn của Cửu Đại Khấu. Trong học đường của phố Nam Sơn, có khoảng hơn bốn mươi hài tử tuổi chừng năm, sáu tuổi tới mười bốn, mười lăm tuổi đang lười nhác ngồi đó, ngã trái ngã phải, kẻ ngủ gật, kẻ nói chuyện phiếm. Trên thực tế, học đường này không có tiên sinh dạy học, người dạy là Cửu Đại Khấu, chín kẻ tự xưng là ác nhân thiên hạ thay phiên nhau truyền kỹ năng sinh tồn cho bọn trẻ. -Hôm nay là vị tiên sinh nào dạy nhỉ? Bàn tử Đỗ Sấu Sấu hỏi đồng học gầy teo bên cạnh. Đỗ Sấu Sấu năm nay mười tuổi, dù tên có chữ ‘gầy’ nhưng chẳng gầy chút nào, khá là cường tráng, cho nên ngoại trừ đám người Cao Đệ kia ra, hắn là anh cả của học đường. Hài tử ngồi bên cạnh hắn tên là An Tranh, ‘An’ trong an tĩnh, ‘Tranh’ trong tranh cường háo thắng. Dù cái tên là vậy, nhưng người này chẳng dám tranh giành cái gì, là kẻ mềm yếu nhất trong học đường. Nếu như không phải có Đỗ Sấu Sấu bảo vệ hắn, thì hắn đã bị đám học trò khác đánh cho tàn tật rồi. An Tranh luôn có cái vẻ khúm núm, Đỗ Sấu Sấu nhìn mà tức giận. Nếu là bình thường, Đỗ Sấu Sấu hỏi một câu, An Tranh liền vội vàng trả lời. Nhưng không biết vì sao hôm nay Đỗ Sấu Sấu hỏi một lúc lâu, An Tranh vẫn không đáp. Đỗ Sấu Sấu biêt An Tranh là người nhu nhược, khiếp đảm, hắn đã từng cố gắng huấn luyện An Tranh tàn ác chút, nhưng sau ba ngày hắn liền buông tha, bởi vì ngay cả một con chuột An Tranh cũng không dám giết. Đỗ Sấu Sấu trừng mắt nhìn: -Ngươi đang nghĩ gì vậy? Sau đó hắn phát hiện An Tranh hôm nay có chút quái dị. An Tranh một mực nằm xuống bàn không nhúc nhích. Lúc buổi sáng đi học, An Tranh bị hai thủ hạ của Cao Đệ đánh đập, may mà Đỗ Sấu Sấu phát hiện kịp thời cứu hắn rồi vịn hắn vào phòng học. Từ lúc đó An Tranh một mực bất động, Đỗ Sấu Sấu thấy An Tranh nằm sấp xuống bàn đã tích một vũng máu. Hắn lập tức muốn vịn An Tranh đứng lên, nhưng vừa đụng vào cái liền phát hiện thân thể của An Tranh cứng ngắc, hơn nữa lạnh như băng. -Cao Đệ, ngươi là tên khốn kiếp! Tuy Đỗ Sấu Sấu còn nhỏ tuổi, nhưng hắn vẫn hiểu chuyện gì xảy ra. An Tranh là đứa nhu nhược nhất trong học đường này, bị người dánh cũng không dám kêu gào, cuối cùng là bị đánh chết. Người khác bảo hắn ngồi xuống ôm đầu, hắn tuyệt không dám đứng dậy. Người khác bảo hắn quỳ xuống liếm giày, hắn tuyệt không dám im lặng. Nhưng sự nhu nhược của hắn không đổi được sự tha thứ của các đứa trẻ khác, trái lại, bọn chúng rất thích tra tấn An Tranh. Lúc đầu chỉ là mắng mỏ đánh vài cái, sau đó là tra tấn. Đứa trẻ cao lớn ngồi ở bàn đầu phía trước tên là Cao Đệ, cũng là đứa lớn tuổi nhất của học đường, cường tráng giống như một nghé. Bình thường hắn cũng là kẻ bắt nạt An Tranh tàn nhẫn nhất, cho dù nhà hắn và nhà An Tranh cách nhau không xa. -Heo mập họ Đỗ, ngươi muốn chết phải không? Cao Đệ đứng dậy quay đầu nhìn về phía Đỗ Sấu Sấu, ánh mắt đầy hung tàn mà chỉ người lớn mới có: -Đừng tưởng rằng ta không dám giết ngươi, nếu không phải nể mặt anh trai ngươi là người tu hành ở tông môn, thì ta đã giết ngươi cho chó ăn rồi. Con mẹ ngươi nếu còn dám vô duyên vô cớ mắng ta, ta liền đánh gãy tay chân của ngươi. Hai mắt Đỗ Sấu Sấu đỏ lên như dã thú, hắn chỉ vào An Tranh, hô to: -Ngươi đã đánh chết hắn! Cao Đệ sửng sốt một lát, lập tức cười lạnh: -Giả chết? Chẳng phải bổn sự lớn nhất của tên thỏ đế này là giả chết đó sao? Sáng nay bọn ta chỉ tùy tiện đánh cho vài cái mà thôi, mọi lần còn đánh hung ác hơn, hôm nay làm sao lại chết được? Cao Đệ đá văng ghế ngồi đi về phía trước, sau đó đá một cước vào lưng An Tranh: -Đừng giả chết với lão tử, lão tử biết ngươi không có việc gì! Một cước đá ngã An Tranh, nhưng An Tranh ngã trong tư thế vẫn ngồi. Giờ khắc này Cao Đệ và Đỗ Sấu Sấu nhìn thấy khuôn mặt của An Tranh tái nhợt giống như tờ giấy, hai mắt nhắm lại, lông mày nhíu chặt, giống như thừa nhận đau đớn cực độ, hiển nhiên đã chết rồi. Đứa trẻ yếu đuổi này lúc sắp chết căn bản là đau không nhịn được, nhưng hắn vẫn không phát ra tiếng, chỉ nhíu lông mày, cắn chặt miệng. -Ngươi là đồ khốn kiếp! Đỗ Sấu Sấu tung một quyền về phía mặt của Cao Đệ, Cao Đệ bị đánh bất ngờ, suýt nữa ngã xuống. Hắn vô thức nhìn thoáng qua An Tranh đã chết, trong lòng có chút sợ hãi. Đây là lần đầu tiên hắn thấy có người bị đánh chết, hơn nữa chính là hắn phái người đánh An Tranh. Nhưng rất nhanh, bản tính hung hãn đẩy đi sợ hãi, hắn khoát tay hô một câu: -Vương Mãnh, Vương Tráng, hai tên khốn kiếp các ngươi còn không đi lên ngăn cản hắn cho ta. Là hai ngươi đánh chết hắn, vì sao lão tử phải chịu đánh! Vương Mãnh Vương Tráng là thủ hạ của Cao Đệ, hai người này đi lên ôm lấy Đỗ Sấu Sấu. Tuy Đỗ Sấu Sấu xem thường An Tranh, hắn cũng luôn cho rằng mình chỉ thương hại An Tranh, nhưng lúc nhìn thấy An Tranh bị chết, hắn mới biết trong lòng mình đã coi An Tranh là bạn. Đỗ Sấu Sấu giãy dụa điên cuồng: -Ngươi đánh chết bạn của ta, ta muốn báo thù! -Báo con mẹ ngươi! Cao Đệ chạy tới tung cước đá vào bụng của Đỗ Sấu Sấu, Đỗ Sấu Sấu đau tới gập người. -Bạn của ngươi? Ha hả! Cao Đệ lau khóe miệng, sau đó túm lấy tóc của Đỗ Sấu Sấu: -Làm bạn với một kẻ nhu nhược? Cả phố Nam Sơn này chỉ có mỗi ngươi là coi tên tiện chủng đó là bạn. Tiện chủng không cha không mẹ kia chết thì đã chết, thành Huyễn Thế Trường Cư này thiếu đi hắn cũng chẳng sao. Heo mập, con mẹ ngươi dù sao cũng là một hán tử, vậy mà lại kết bạn một tiện chủng như An Tranh. Hắn tát cho Đỗ Sấu Sấu một cái: -Nói xin lỗi ta! Đỗ Sấu Sấu ngẩng đầu, cố gắng giãy dụa, nhưng Vương Mãnh Vương Tráng có thân hình không kém gì hắn, cho nên hắn không thoát ra được. Thấy hắn không chịu xin lỗi, Cao Đệ túm tóc rồi không ngừng tát, thanh âm chói tai. -Mau xin lỗi! Cao Đệ tát tới đỏ cả tay. Khuôn mặt của Đỗ Sấu Sấu lúc đầu là đỏ, về sau biến thành tím, nhưng bản tính không chịu thua khiến hắn gắng gượng được: -Tên khốn kiếp Cao Đệ, hôm nay nếu ngươi không giết ta, sớm muộn gì ta cũng giết ngươi báo thù cho An Tranh. Ngươi giết bạn của ta, ta không bao giờ bỏ qua cho ngươi. -Vậy thì ta liền giết chết ngươi! Cao Đệ xoay người trở về chỗ ngồi của mình lấy ra một con dao găm, hắn đi tới, vẻ mặt dữ tợn: -Đừng tưởng rằng lão tử không dám giết ngươi, nơi này là Thương Man Sơn, giết người là chuyện bình thường. Hôm nay lão tử dù không giết ngươi thì cũng sẽ khiến ngươi tàn phế, để cho các ngươi biết ai mới là lão đại của phố Nam Sơn. -Đại ca, không được! Mấy đứa nhỏ khác chạy tới ngăn cản Cao Đệ: -Không thể giết hắn, đại ca hắn là người của tông môn, vạn nhất trả thù thì hậu quả khó mà tưởng tượng nổi. Giáo huấn hắn một cái là được, hắn không giống với phế vật An Tranh kia. An Tranh không cha không mẹ, chết cũng không ai quan tâm. -Không cho phép các ngươi mắng bạn ta là phế vật! Con mẹ các ngươi mới là phế vật! Đỗ Sấu Sấu giống như phát điên, cuối cùng giãy khỏi Vương Mãnh Vương Tráng, xông lên tung một quyền vào miệng Cao Đệ, khiến Cao Đệ mất đi một cái răng. Cao Đệ đau đớn hô lên, hai mắt đỏ bừng, tung một cước đá văng một hài tử muốn ngăn cản hắn, sau đó đâm một dao vào bụng Đỗ Sấu Sấu: -Heo mập, ngươi và An Tranh đều là phế vật, hôm nay lão tử liền giết chết hai ngươi. Phốc! Dao găm đâm vào, máu tươi phun ra. Đỗ Sấu Sấu sửng sốt, Cao Đệ cũng sửng sốt. Một bàn tay gầy teo không biết từ chỗ nào xuất hiện ngăn cản trước bụng Đỗ Sấu Sấu. Bàn tay nắm lấy dao găm, máu từ tay chảy xuống. Dao găm rất sắc bén, suýt nữa cắt đứt ngón tay, nhưng bàn tay vẫn nắm chặt lấy dao găm, không hề nhúc nhích. Đỗ Sấu Sấu và đám người Cao Đệ nhìn sang, sau đó trông thấy An Tranh vốn chết rồi không biết bò lên từ khi nào, bàn tay nắm chặt lấy dao găm của Cao Đệ. -Gặp quỷ! Đám trẻ nhỏ kêu lên sợ hãi, xoay người bỏ chạy. Đúng lúc này, Khấu Lục, một trong Cửu Đại Khấu bước vào phòng học, vừa vặn thấy một màn này. Hắn không biết chuyện gì xảy ra, còn tưởng rằng bọn nhỏ đánh nhau dùng tới dao găm: -Dừng tay lại cho lão tử! Con mẹ các ngươi có tin là lão tử mang các ngươi ra ngoài bán không hả! Cao Đệ dùng sức rút dao găm lại, nhưng căn bản không rút ra được. Dao găm va chạm vào xương vang lên tiếng khiến người ta sởn tóc gáy. Hắn vô thức nhìn về phía đôi mắt của An Tranh, phát hiện đôi mắt vốn nhu nhược kia ánh lên ti hung ác chưa từng thấy. Sự hung ác này, giống như đôi mắt của man thú mà Cao Đệ từng trông thấy, đầy máu tanh, cuồng bạo. Cao Đệ sợ tới mức buông tay ra, liên tiếp lui về phía sau. Khấu Lục bước tới: -An Tranh, tên chết tiệt nhà ngươi còn dám cầm dao? Mau buông ra cho lão tử! Đỗ Sấu Sấu biết Cửu Đại Khấu hung ác cỡ nào, vội vàng kéo An Tranh, nhưng phát hiện đôi mắt của An Tranh chuyển về hướng Vương Mãnh và Vương Tráng, sau đó hắn nghe thấy An Tranh gằn giọng nói: -Là kẻ nào giết ta? Vương Mãnh và Vương Tráng sợ choáng váng, xoay người muốn chạy. An Tranh đứng bật dậy, một tay ôm cổ Vương Mãnh, một tay dùng dao găm đụng vào bụng: -Là ngươi giết ta? -Quỷ..quỷ a! Vương Mãnh thất hồn bạt vía kêu lên. Khấu Lục nổi giận: -Khốn kiếp, ngươi có tin ta xé ngươi ra làm đôi không? -Xé ta? An Tranh quay đầu nhìn Khấu Lục, ánh mắt đầy hung ác khiến Khấu Lục cũng phải giật mình. An Tranh chợt nhếch môi cười lạnh lùng, hàm răng còn dính máu: -Xé ta? Vậy thì cũng phải chờ ta trả thù đã! Hắn giơ tay lên, sau đó đâm dao găm vào đùi Vương Mãnh. ... Mời các bạn đón đọc Đại Nghịch Chi Môn của tác giả Trí Bạch.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Đan Thần Quy Lai
Vô Thượng Đan Thần, bị người đánh lén, chân thân vẫn lạc, nghịch thiên trùng sinh. Sống lại một đời, Ngô Thần nhất định quật khởi mạnh mẽ, tu hành mạnh nhất huyền công, luyện chế đan dược tốt nhất, chưởng khống mạnh nhất thần binh, có được nữ nhân đẹp nhất. Một thế này, Ngô Thần nhất định nghịch thiên, gặp thần giết thần, gặp phật giết phật, dưới chín tầng trời, Duy Ngã Độc Tôn. *** Thiên Vũ Đại Lục, lấy võ vi tôn, võ giả chí thượng. Đại Tề Quốc, Thiên Vũ Đại Lục đông góc tiểu quốc, trong nước mỗi người tốt võ, tôn trọng tu hành, dân phong dũng mãnh. Một mảnh trong núi rừng, hai gã gia đinh bộ dáng người hiện ẩu đả một gã thiếu niên, rất nhanh, trên mặt đất tên thiếu niên kia sẽ không động tĩnh. "Đánh cho có vài cái liền triệt để chết rồi, thật không có tiền đồ, phế vật chính là phế vật. " "Năm năm thời gian mới tu hành đạt tới Luyện Khí Cảnh Nhị Trọng Thiên, ta Ngô gia thể diện đều bị phế vật này cho mất hết, đổi lại là ta, sớm xấu hổ đến tìm sợi dây chết quắc cho xong. " "Cái phế vật này làm sao bây giờ, có cần phải tới cái hủy thi diệt tích. " "Không cần phải xen vào cái phế vật này, cái này mảnh trong núi rừng dã thú phần đông, hung tàn khát máu, căn bản không cần chúng ta ra tay, rất nhanh cái phế vật này cũng sẽ bị trong núi dã thú cho xé nát. " "Đúng, phế vật này lại dám cùng Kỳ thiếu gia cạnh tranh danh ngạch, quả thực là tại tìm chết. " "Đi, chúng ta trở về, hướng Kỳ thiếu gia báo cáo mời phần thưởng. " Hung hăng đá mấy cước về sau, hai người phủi tay, quay người mà đi. "Ta hận a.... " Đột nhiên, Ngô Thần tức giận phát ra một tiếng gào thét, hai mắt mạnh mà mở ra. Ngô Thần, một đời đan thần, lừng lẫy lớn tên, hắn hao phí suốt bảy bảy bốn mươi chín ngày thời gian, rốt cục luyện chế được một viên có thể nói tuyệt thế thần đan cửu giai đan dược, nhưng là không ngờ, tại đan thành thời điểm, bị người ám toán, như vậy vẫn lạc. "Nơi này là địa phương nào, ta như thế nào đột nhiên tới nơi này? " Rất nhanh, một lớn cổ trí nhớ dâng lên, nguyên lai, hắn đúng không có chết, mà là sống lại, trùng sinh đúng giống như, cũng là một cái tên là Ngô Thần người trên người. Trong trí nhớ, cổ thân thể này giống như có chút thân phận, phụ thân Ngô Chiến là Đại Tề Quốc Vân Phong Thành Ngô gia tộc trưởng, mười tuổi thời điểm bắt đầu tu hành luyện võ, nhưng là bởi vì trời sinh thân thể gầy yếu, bây giờ là năm năm thời gian trôi qua, tu vi vẫn như cũ vẫn là chỉ có Luyện Khí Cảnh Nhị Trọng Thiên, vô luận là trong nhà, vẫn còn là toàn bộ Vân Phong thành, đều chuẩn bị bị người cười nhạo, nhận hết khuất nhục. Ba tháng về sau, năm năm một lần Tiềm Long Bảng đem mở ra, cái này tại toàn bộ Đại Tề Quốc đều là một hồi tuyệt đúng thịnh hội, vô luận là bao nhiêu cái thế lực, cũng không muốn bỏ qua, nếu là có thể bên trên bảng, cái kia tuyệt đúng là vô thượng vinh quang. Tuy nói Tiềm Long Bảng muốn tại ba tháng sau mới mở ra, nhưng là về nó công tác chuẩn bị nhưng là đã lặng yên tại tiến được rồi, bọn hắn Ngô gia có một cái danh ngạch, vốn, loại chuyện này là trăm phần trăm sẽ không rơi xuống Ngô Thần trên người, thế nhưng là, bởi vì hắn lão tử là tộc trưởng, mở cho hắn tiểu táo (tiêu chuẩn ăn tập thể cao nhất, phân biệt với trung táo và đại táo), cứng rắn đem loại này không có khả năng biến thành khả năng, đó là bởi vì Tiềm Long Bảng bắt đầu thi đấu, đã một hồi khiêu chiến, cũng là một lần kỳ ngộ, nếu như nắm chắc được, như vậy có khả năng sẽ cải biến Ngô Thần tu hành phương diện chỗ thiếu hụt. Đương nhiên, đây nhất định sẽ dẫn khởi một số người bất mãn, trong đó phản ứng kịch liệt nhất không thể nghi ngờ là đại trưởng lão, bởi vì hắn nhi tử Ngô Kỳ cũng là trong gia tộc đệ nhất thiên tài, thiên tư vô song, lúc này đây danh ngạch, hầu như trăm phần trăm là rơi xuống trên đầu của hắn, cho nên, đại trưởng lão tự nhiên muốn vì chính mình nhi tử cố gắng, đã phát động ra trưởng lão hội, đúng Ngô Chiến tiến hành tạo áp lực. Nhưng là, tranh luận kết quả là Ngô Chiến vận dụng một chuyến quyền phủ quyết, cường thế đem đại trưởng lão cùng Ngô Kỳ bọn hắn cho chèn ép, đơn giản chỉ cần muốn đem con mình đẩy lên đi. Bất quá rất rõ ràng, đại trưởng lão bọn hắn tuyệt đúng sẽ không từ bỏ ý đồ, nếu như rõ ràng không được, vậy đến âm, giết chết Ngô Thần, nói như vậy, Ngô Chiến tựu cũng không bất quá mặt khác bất luận cái gì ý tưởng, danh ngạch chỉ có thể thuộc sở hữu Ngô Kỳ tất cả. "Tộc trưởng này cha chỉ biết là một mặt cho nhi tử tranh đoạt cơ hội, lại không để ý đến cái thế giới này vốn chính là một cái mạnh được yếu thua thế giới, theo loại này cách chơi, không đem nhi tử cho đùa chơi chết mới là lạ. " Ngô Thần lắc đầu thở dài, loại chuyện này, không phải bên ngoài bày biện đấy sao? Đổi lại là ai, đều là giống nhau. Phía trước, hai người kia cũng không đi xa, đã nghe được thanh âm, lập tức dừng lại, xoay người nhìn lại, sát ý bắt đầu khởi động. "Phế vật này thật sự là mệnh lớn, bị thụ chúng ta mạnh như vậy lực công kích cũng còn không chết. " "Vô luận như thế nào, hôm nay đều quyết không thể lại để cho phế vật này còn sống, nếu để cho tộc trưởng đã biết, chúng ta là chịu không nổi. " "Lúc này đây chúng ta nhất định phải hủy thi diệt tích mới được, quyết không thể lại để cho tiểu tử này còn sống đi trở về đi. " Xem hai người lướt đi tới, Ngô Thần khóe miệng nhấc lên khởi một vòng cười lạnh, chỉ bằng hai cái này rác rưởi, cũng muốn lấy tánh mạng của hắn, quả thực là nói chuyện hoang đường viển vông. "Phế vật, mạng ngươi thật đúng là lớn, vừa rồi cái kia dừng lại bị đánh một trận đều không có giết chết ngươi, hiện tại lão tử sẽ đưa ngươi xuống địa ngục a. " Một gã gia đinh dữ tợn cười cười, cầm chặt nắm đấm, trực tiếp chính là xông về Ngô Thần lồng ngực, muốn đưa hắn xuống địa ngục. Nhưng là, trước khác nay khác, chỉ thấy Ngô Thần trở mình mà khởi, nhìn cũng không nhìn, trực tiếp một quyền oanh ra. Tên gia đinh này tu vi mặc dù là luyện khí cảnh tứ trọng thiên, nhưng là tại bây giờ Ngô Thần trước mặt, căn bản chính là không chịu nổi một kích. "A.... " Một quyền đánh ra, tên kia gia đinh kêu thảm một tiếng, thân thể trực tiếp bay ngược mà ra, phảng phất là bị cái gì mạnh mẽ lớn công kích. "Ngươi thực lực? " Một gã khác gia đinh dọa một lớn nhảy, thật không ngờ, Ngô Thần lại có mạnh như thế lớn thực lực. Ngô Thần lạnh lùng cười cười, nhưng hắn là vô thượng đan thần, dùng hai cái này rác rưởi thực lực, làm sao có thể làm gì được hắn. "Đi chết đi. " Một cái khác quản gia lớn quát một tiếng, cầm chặt nắm đấm, trực tiếp lao đến, nắm đấm lợi hại, quyền phong mãnh liệt. Nhưng là, hắn này một ít thực lực, tại Ngô Thần trước mặt, căn bản là một chút cũng không đủ xem, Ngô Thần đưa tay một quyền oanh ra, hắn kêu thảm một tiếng, thân thể bay ngược mà ra, ngã trên mặt đất. "Ngươi đám bọn họ muốn giết ta sao? " Trên mặt đất, hai người ôm bụng, hoảng sợ nhìn qua Ngô Thần, trong mắt tràn đầy không thể tin tưởng, ngay tại mới vừa rồi còn là như là con mèo bệnh giống nhau người đang cái này ngắn ngủn trong chớp mắt liền biến thành một vị tuyệt thế cao thủ, điều này làm cho bọn hắn làm sao có thể tin tưởng. "Ngươi, ngươi không được qua đây. " "Ngươi không thể giết chúng ta, ngươi nếu giết chúng ta, Kỳ thiếu gia sẽ không bỏ qua ngươi. " Ngô Thần cười lạnh, hai người này lúc trước muốn giết hắn thời điểm, có từng nghĩ tới điểm này. "Phàm là cùng bản thần làm đúng, đều chỉ có một cái kết cục, cái kia chính là chết. " Vài tiếng kêu thảm thiết về sau, hai cái này gia đinh chính là triệt để yết khí liễu, sắp chết thời điểm, ánh mắt của bọn hắn đều là mở lớn lớn, trong mắt tràn đầy sợ hãi. Giết chết hai người này về sau, Ngô Thần phủi tay, hai cái cẩu nô tài, chết không có gì đáng tiếc. "Tốt rồi, nếu như bản thần chiếm cứ ngươi thân thể, về sau ngươi thù chính là bản thần thù, rất nhanh, bản thần sẽ tiễn đưa Ngô Kỳ cái kia phế vật cùng cái chết của hắn quỷ phụ thân xuống gặp ngươi, ngươi an tâm đi a. " Chợt, Ngô Thần bắt đầu kiểm tra thân thể của hắn, lúc trước cái kia hai cái cẩu nô tài, thật đúng là đen tâm, căn bản cũng không có nửa chút lưu tình, đánh cho hắn là toàn thân toàn bộ là tổn thương, xanh một miếng tím một khối. "Ha ha, rõ ràng còn có đan dược. " Tại trên thân thể lục lọi một hồi, Ngô Thần ngoài ý muốn phát hiện đan dược cái hộp, bắt nó lấy ra, hào hứng bừng bừng mở ra, nhưng là lớn phẫn nộ. "Cái này cái quỷ gì biễu diễn, là đan dược ư, cứt chó còn kém không nhiều lắm. ". Mời các bạn đón đọc Đan Thần Quy Lai của tác giả Nam Khoa Hồ Luật.
Đêm Trước Ly Hôn
Một cuộc tai nạn xe cộ đã mang cô về thời điểm năm năm trước. Khi đó cô gặp lại rất nhiều người quen cũ, chồng cũ đào hoa lại vô tình, tiểu tam kiêu ngạo, mẹ chồng xấu tính, em chồng…. Một năm đó tựa hồ tập kết tất cả bi kịch trong cuộc đời của cô lại một chỗ. May mắn, hiện tại cô nắm quyền chủ động trong tay, thời điểm này tiểu tam kiêu ngạo kia có lẽ đã mang thai rồi. Máy tính có thể khởi động lại, cuộc đời lẽ nào lại không? Ly hôn, không phải kết cục bi thảm của một người phụ nữ, chỉ cần bạn vẫn tràn ngập hy vong đối với cuộc sống, phụ nữ đã ly hôn cũng sẽ được may mắn hạnh phúc. Trong cuộc đời của mỗi con người tình yêu không thể trở thành tất cả của cuộc sống, không thể quan trọng hơn tự tôn, tự lập, tự cường, tự ái. *** Kiều Vi Nhã cố mở mí mắt nặng trĩu, buồn ngủ quá, nóng quá! ? . Nóng quá! Hiện tại đang là mùa đông, cô đang trên đười đi siêu thị, bị một chiếc Volvo S40 màu đỏ đụng vào , sau đó chuyện gì sảy ra cô cũng không biết. Sở dĩ nhớ rõ chiếc xe kia, là vì cô rất thích Volvo . . Cô dùng sức mở to mắt, không khỏi quá sợ hãi, làm sao có thể, nâng tay xoa xoa đôi mắt, tay cử động, trên người cũng không có cảm giác gì khác lạ. Quả thực là không thể tưởng tượng được , cô hiện tại đang ở trong căn nhà của mình trước đây, đó chính là căn phòng cô ở, nhưng mà, thời điểm ly hôn , chồng cô cho cô hai lựa chọn, hoặc là muốn phòng ở, hoặc là muốn con, chỉ có thể lựa chọn một thứ, cô chính là một bé gái mồ côi không nơi nương tựa, mà hắn, là một quân nhân, lại là theo con đường hắc đạo đi lên, bọn họ từ quen biết đến kết hôn, thời gian tám năm, cô so với bất luận kẻ nào đều rõ ràng con người của hắn. Đối mặt với chỉ trích của cha mẹ chồng, tiểu cô khuyên bảo, còn có của hắn uy hiếp, cô đành phải lựa chọn mang theo đứa nhỏ rời đi, bởi vì tu tưởng trọng nam kinh nữ đã ăn nhập vào cốt tuỷ của cha mẹ chồng. "Cô làm sao lại để bị cảm nắng ?" Thanh âm từ cửa truyền tới, là hắn! . Kiều Vi Nhã nhanh chóng ngồi dậy, hồ nghi hỏi: "Anh! Anh. . . . . . Làm sao có thể ở chỗ này?" . Người nói chuyện, là chồng trước của nàng, cư nhiên mặc áo do cô mua. . Kiều Vi Nhã nhìn quanh bốn phía, đúng vậy, đây nguyên lai là phòng ở của nàng, trong gian phòng mỗi một góc đều là cô tỉ mỉ bài trí . "Tý nữa cô đi đón con, tôi tối hôm nay phải trực ca đêm." Nói xong, hắn cầm lấy cảnh phục ở mặt sau cửa phòng, xoay người đi luôn. Đi đón con? Kiều Vi Nhã đầu óc còn đang trong quá trình tiếp nhận thông tin, cô cần nhớ lại mọi chuyện đã sảy ra trước kia. . Nhìn chiếc máy tính để bên giường, làm sao có thể là chiếc máy tính cũ của nàng, cô nhìn chiếc máy tính bên cạnh vốn đã sớm bị cô xem là phế phẩm để bán đi, máy tính mua gần vạn tệ, nhưng bán đi cũng chỉ được hơn hai trăm tệ. Đẩy cửa đi ra ngoài, Lâm đại thúc hàng xóm nhìn thấy cô cười nói: "Tiểu vi, cháu làm sao lại bị cảm nắng, nếu quá mệt mỏi, liền nghỉ ngơi một chút, không cần làm nữ cường nhân làm việc mà coi nhẹ thân thể, sức khoẻ tốt chính là tiền vốn mà." . Kiều Vi Nhã dùng sức cắn vào một bên cánh tay mình, rất đau, không phải mơ… Lâm đại thúc qua mùa đông sẽ qua đời, cô còn đi dự tang lễ, tặng vòng hoa, Lâm thẩm khóc chết đi sống lại, bởi vì con cái cũng không hiếu thuận, mỗi người chỉ nhớ tới bốn gian phòng này của bà, nhưng không ai nguyện ý phụng dưỡng bà, lâm thẩm không có tiền hưu, công việc duy nhất là làm chủ nhà. Kiều Vi Nhã đôi mắt hơi đỏ, gật gật đầu, yết hầu nghẹn ngào cũng không thể nói ra lời. . "Ta vừa rồi nhìn thấy Khánh vừa đi ra cơ quan ,hai người có hoà hảo không? Có đứa nhỏ ngoan như vậy, đừng náo loạn." Kiều Vi Nhã gật gật đầu, cười gượng ép, "Lâm đại thúc, cháu đã biết, về sau sẽ không như vậy ." . Đến bây giờ, Kiều Vi Nhã rốt cục hiểu được , cuộc đời của nàng, giống như chiếc máy tính, khởi động lại . . "Lâm thúc, hôm nay là ngày nào?" . "Hôm nay là ba mươi tháng sau, ngày mai là sinh nhật năm tuổi của Đồng Đồng nhà các ngươi,buổi sáng ta thoáng nghe thấy Đồng Đồng ríu ra ríu rít nói cháu sớm đến đón nó, đi đến cái gì Hảo Lợi lấy bánh ngọt." Lâm đại thúc nâng tay nhìn đồng hồ đeo trên cổ tay, "Đi nhanh đi, sắp đến giờ rồi, tiểu nha đầu kia lại giận dỗi với cháu cho xem." Sinh nhật năm tuổi, mùng một tháng bảy, nói như vậy, còn ba tháng nữa, bọn họ sẽ ly hôn , tính tính thời gian, người đàn bà kia hẳn đã mang thai rồi , ông trời thật không có mắt, làm cho cô trọng sinh ở thời điểm gian nan, thống khổ nhất trong cuộc đời. . Mời các bạn đón đọc Đêm Trước Ly Hôn của tác giả Thiên Sơn Hồng Diệp.
Nữ Phụ Trở Về
Đỗ Kiêu Kiêu chính là người chị gái độc ác của lọ lem. Rõ ràng người cha vốn nghiêm khắc của cô lại trở thành người bảo vệ lọ lem, bạn bè của cô lại trở thành bạn tốt của lọ lem? Vì cái gì mà ngay cả người đàn ông của cô cũng đã trở thành vị hoàng tử của lọ lem? Cô vẫn luôn tự hỏi bản thân rằng ai mới thật sự là người của cô? Xét cho cùng thì số phận người chị gái độc ác cũng chẳng thể nào thoát khỏi vận mệnh thảm thương. Ông trời có mắt cho cô một cơ hội sống lại, Đỗ Kiêu Kiêu thầm nhủ với bản thân rằng sẽ trả lại tất cả những gì đau khổ phải trải qua ở đời trước. Đàn ông cặn bã mau tránh sang một bên. Bạch Liên hoa thì phải xé bỏ đi lớp mặt nạ đáng ghét đó. *** Kiếp trước Đỗ Kiêu Kiêu bị mẹ kế và người em cùng cha khác mẹ cướp đi mọi thứ, tình thân, gia đình, bạn bè, vị hôn phu thanh mai trúc mã, cuối cùng đến cả đôi chân cũng không còn, suốt đời phải nằm trên giường bệnh. Nhưng nhờ như vậy, khi bị rơi xuống tận cùng, Đỗ Kiêu Kiêu mới biết được thì ra người chưa bao giờ từ bỏ cô lại là người trước đây luôn cùng cô đấu đá suốt thời đại học – Cố Bách Chu.   Kiếp trước Cố Bách Chu nói rằng, hắn nợ cô một hôn lễ. Kiếp trước Cố Bách Chu hứa sẽ dẫn cô đi phá hôn lễ của em gái cùng thanh mai trúc mã của cô. Kiếp trước… có lẽ Cố Bách Chu còn rất nhiều thứ muốn làm cho cô, nhưng cô sẽ không bao giờ biết được vì… Đỗ Kiêu Kiêu đã trùng sinh mất rồi. Trùng sinh về năm năm trước, khi mà tất cả bi kịch vẫn chưa diễn ra.   Đúng vậy, nếu đã biết trước tương lai thì làm sao Đỗ Kiêu Kiêu có thể để bi kịch thống khổ đó lần nữa đổ lên đầu mình. Đỗ Khanh Khanh, em gái cô muốn vị hôn phu thanh mai trúc mã của cô, cô chấp hai tay dâng tặng, một kẻ bắt cá hai tay, không rõ ràng như vậy Đỗ Kiêu Kiêu cô không cần. Nhưng người thân và bạn bè, cô sẽ không để mất đi họ. Nữ chính của chúng ta cứ từng bước một phá nát bộ mặt của “bạch liên hoa” trong truyện, khiến cho mẹ con hai người đó không một ngày được yên. Đồng thời, cô còn tìm ra được sự thật về cái chết của mẹ mình và lý do vì sao ba cô lại có thay đổi lớn như vậy.   Tất nhiên để làm được những việc đó, không thể không nói đến sự giúp đỡ của Cố Bách Chu. Vẫn là điển hình của nam chính ngôn tình ''Cao – phú – soái'', nhưng Cố Bách Chu đôi khi lại có nét trẻ con ngây thơ, đan xen vào đó là sự trẩm ổn.  Học giỏi, gia thế hiển hách, tuyệt đối là bạch mã hoàng tử trong mắt nhiều người, nhưng trước sau anh chỉ yêu một người mà ai cũng bảo là ngu ngốc và bốc đồng – Đại tiểu thư của Đỗ gia: Đỗ Kiêu Kiêu   Như anh nói, anh yêu cô đã rất lâu rồi, khi biết cô quên mất mình Cố Bách Chu cũng chỉ âm thầm tiếp cận cô, ở bên cạnh cô, bảo bọc cô. Vì cô mà một đại thiếu gia mười ngón tay không dính nước như anh sẳn sàng xuống bếp, ngày nào Đỗ Kiêu Kiêu qua ăn chực nhà anh là Cố Bách Chu lại hóa thân là “người chồng nội trợ” điển hình. Ấy mà bạn chớ lầm, đừng thấy anh ngây ngô như thế mà tưởng bở, phúc hắc cũng chẳng vừa đâu   “- Cố Bách Chu, tôi là bạn gái anh khi nào hả - Ngay cả tôi không nói gì thì em cũng bị xem là bạn gái tôi thôi - Vì sao? - Bà nội Sở rất nhiều chuyện. - Vậy thì sao? - Cô gái nhỏ à, con là người ở đâu vậy? _ Cố Bách Chu bắt chước giọng điệu bà nội Sở - Thành phố Z - Thế con đã có bạn trai chưa? - Vẫn chưa?_Đỗ Kiêu Kiêu mạnh mẽ nói - À~_Cố Bách Chu nở nụ cười sâu xa - Này, vẻ mặt như vậy là có ý gì hả? - Không có bạn trai, lại theo tôi về nhà. Xem ra quan hệ của chúng ta không bình thường rồi_Cố Bách Chu thản nhiên phân tích. - Lần này không tính, anh hỏi lại lần nữa đi _ Đỗ Kiêu Kiêu cắn răng - Cô gái nhỏ có bạn trai chưa vậy? - …không có! - À ~_Nụ cười của Cố Bách Chu càng thêm sâu xa - Này, sao vẻ mặt của anh lại như vậy nữa hả? - Câu trả lời của em hơi do dự, đã vậy còn không có bạn trai, lại theo tôi về nhà, vậy chắc chắc tôi là bạn trai của em rồi.   Đây là cái logic quỷ quái gì vậy?_Đỗ Kiêu Kiêu nghĩ”*   Nam chính truyện này rất dễ thương, dễ thương kiểu con nít phúc hắc đó :v Nữ chính thì lúc đầu truyện mình không thích lắm, vì đã biết trước nhưng ngoài mặt vẫn cường ngạnh làm cho người ta ghét, lại thêm nóng tính (mặc dù tác giả có nói là đỡ nóng tính hơn kiếp trước), càng về sau thì tính tình đỡ hơn nhiều.  Truyện đôi khi có ức chế nhẹ nhưng có thể chấp nhận được. Ngoài ra nội dung có chút xíu nhắc đến vấn đề SM nên cân nhắc trước khi đọc. ___________ *: Trích từ truyện Review by #Hôn_Quân - lustaveland.com   Mời các bạn đón đọc Nữ Phụ Trở Về của tác giả Mạt Dược.
Trọng Sinh Hậu Cung Sấm Quan Ký
Kiếp trước nàng đã thua tại hậu cung này, thua bởi những kẻ luôn tươi cười, miệng kêu tỷ muội thân thiết. Thua bởi chính thứ muội của mình. Nàng hận, không chỉ vì nàng chết thảm ở lãnh cung mà còn vì đứa con chưa đầy tháng của nàng bị bóp chết. Nhưng ông trời không tuyệt đường của nàng, nàng trọng sinh, kiếp này nàng sẽ dẫm nát tất cả những phi tần cung nữ kiếp trước dám khi dễ nàng. Nhưng, nàng báo thù, Hoàng thượng đến tham gia náo nhiệt làm gì a? "Ái phi, gần đây hậu cung của trẫm có vẻ không yên ổn. Đêm nay nàng hãy thị tẩm đi." Uy hiếp, đây tuyệt đối là uy hiếp, gần một tháng nay đều tuyên nàng thị tẩm, thắt lưng của nàng muốn không còn! *** Mai Ngôn nằmtrêngiường, người chỉ còn da bọc xương. Tay chân bị trói bằng dây thừng, phòng nàng ta chạy loạn và tự sát.khôngcó điểm tâm của Quý phi nên thời gian nàng ta tỉnh táo rất ít. Nàng từ xa nhìn, dù nàngnóigì Xảo nhi cũngkhôngcho nàng đến gần hơn. Thanhâmnhàn nhạt của Mai Ngôn truyền đến. “ Tỷ mau về thôi. Muộikhôngsao. Muộithậtlong xin lỗi tỷ và hàn tỷ tỷ, kiếp sau dù làm trâu ngữa cũngsẽbáo đáp hai tỳ.” “ Muộikhôngcần nghĩ nhiều, dưỡng bệnhthậttốt.” Tử Oánh dặn thái y và cung nữ chiếu cố Mai Ngônthậttốt, vịn tay Xảo nhiđira ngoài. Bên ngoài ánh nắng tươi sang, để nàng trơ mắt nhìn Mai Ngôn chếtđinàngkhônglàm được. Tâm tình phiền muội,đidạo ngự hoa viên cũngkhôngcó gì nhìn. Thấy nàng dạothìmấy thái giám vội mang ra mấy chậu câyđangnở hoa,đangmùa đông bê chậu đến đỏ bừng cả tay. Tử Oánh cho người thưởng mấy thái giám, vừa vặn đụng Tuyết phiđangngồi trong đình. Hai người chảo hỏi lẫn nhau, trước kia Tuyết phi được sủng ái, nàng luôn hâm mộ nhìn nàng ta, sau này nàng ấy hoài thai nênkhôngra ngoài nhiều, các nàngkhôngxuấthiệncùng lúc, thoạt nhìn nàng ấy có chút đẫy đà. “ Tỷ còn chưa đến cảm tạ muội, nếukhôngcó muộithìđại công chúa chưa chắcđãđược ngự ban tên.” Tuyết phi vừanóichính là trong gối có kim. “ tỷ tỷ khách khí.” Tử Oánhkhôngdo dự đáp trả “ đó là phúc phận của đại công chúa.” Mời các bạn đón đọc Trọng Sinh Hậu Cung Sấm Quan Ký của tác giả Thiên Nguyệt Mười Ba.