Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Ta Không Muốn Nghịch Thiên A

Hắn trùng sinh trở thành một tên công tử thế gia, vậy còn chờ gì mà không hưởng thụ cuộc sống vinh hoa phú quý. Ngươi tức giận? Chuyện này chỉ càng khiến hắn cảm thấy thích thú, hắn chỉ sợ ngươi không đủ tức giận mà thôi. Tu luyện? Đây chỉ là sự việc tiện tay mà làm, công tử thế gia không hưởng thụ mà lại đi tu luyện cái gì đâu chứ? *** Trong phòng, ngồi bên cạnh giường là một nam tử thần sắc trấn định nhưng vẫn có một chút ngưng trọng.  Nội tâm không cách nào bình tĩnh, thậm chí là rất chán nản.  "Đã ba ngày rồi đó, không cách nào quay về được nữa."  Đầu óc Lâm Phàm giờ này rất hỗn loạn, hắn vẫn nhớ lúc trước hắn vẫn đang đứng ở trạm xe lửa. Trong trạm xe lửa xảy ra một chuyện cũng không vui vẻ gì cho lắm, đó là hắn đánh nhau với hai tên cao to lực lưỡng. Lúc đó hắn khí thế mười phần, xuất thủ chính là Vịnh Xuân Quyền, chỉ là đẹp trai không quá ba giây liền bị hai quyền nặng như bao cát nện mạnh xuống.  ‘Phịch’ một tiếng, liền mất hết tri giác.  Lúc mở mắt ra thì đã đến nơi này rồi.  Lúc mới đầu vẫn còn tưởng rằng có người đang bày trò đùa quái đản với hắn. Nhưng rồi mới nhận rằng bản thân hắn đến cả nhân vật qua đường bình thường cũng không phải, ai mà thần kinh chế tác ra cái trò đùa vớ vẩn này cho hắn chơi vậy.  Đồ vật trong phòng đều được làm bằng gỗ đỏ thẫm, giá trị không rẻ, trong không khí còn tràn ngập một loại hương thơm.  Hôm nay là ngày thứ ba rồi.  Hắn chỉ vừa mới đến nơi này nên không dám đi lung tung, cái gì cũng không rõ, chỗ này là nơi nào chốn nào cũng đều không biết.  "Có chút không đúng, trong sách không phải nói rằng xuyên không đều sẽ có ký ức hay sao?"  Lâm Phàm ôm đầu vô cùng phiền não.  Đứng trước gương soi thật rõ ràng, đã nhìn đi nhìn lại rất nhiều rồi vẫn thấy dung mạo này giống hệt bản thân mình, chỉ là tóc có dài hơn một chút.  Hắn không biết bản thân mình là linh hồn xuyên không không hay thân xác xuyên không nữa. Không cùng một thế giới nhưng hai người lại giống nhau như đúc thì cũng có thể lý giải, nhưng mà tình huống trước mắt hơi có chút lúng túng.  Đột nhiên Lâm Phàm vén tay áo trái lên vội vàng nhìn lại, lúc nhìn thấy vết sẹo trên cánh tay thì cả người đều ngơ ngác.  "Đây chính là thân thể ban đầu của chính mình mà."  Hắn không dám tin, cái này sao có thể làm được vậy.  Chỗ cánh tay trái của mỗi người đều sẽ có một cái ấn ký, đó là dấu vết của việc tiêm phòng lúc nhỏ, cả đời này cũng khó có thể loại trừ.  Một mảnh yên tĩnh.  "Thôi vậy, nếu đã tới đây rồi thì cứ thế mà sống đi, Lâm Phàm ta đã từng sợ ai bao giờ chưa, chẳng qua chỉ là dị giới thôi mà, có gì ghê gớm đâu cơ chứ!"  Trốn tránh ba ngày rồi hắn cũng không muốn trốn tránh thêm nữa, vậy thì phải khí phách mà đi ra ngoài xem xem thế giới xa lạ này như thế nào mới được.  Bất quá, “Bàn Tay Vàng” đâu?  Không có phúc lợi thì làm sao mà lăn lộn được. Ở địa cầu đã lăn lộn thành một cái kết cục kia rồi, vậy bây giờ đổi địa điểm thì có thay đổi được gì không?  Lâm Phàm rơi vào trầm tư, nhưng vẫn có một chút không tin.  "Chắc là sẽ có chỗ thay đổi nhỉ?"  Không nghĩ những cái này nữa, thân là thanh niên có ý chí thì cho dù có ở hoàn cảnh xa lạ nào, cũng nên lấy hết dũng khí mà dũng cảm bước tiếp.  Mở cửa ra, bên ngoài có sân viện rất lớn, có hòn giả sơn còn có cả vườn hoa rộng rãi.  Nhà giàu!  "Xem ra vận may của ta cũng không tệ lắm, ở cái thế giới lạ lẫm này thì ta chắc là con cháu của một vị phú gia nào đó rồi."  Đối với tình cảnh bây giờ, Lâm Phàm cực kỳ vừa lòng.  Hắn đã từng tưởng tượng ra rằng cuộc sống của người có tiền sẽ như thế nào, nhưng hiện tại thì bản thân hình như cũng là một tên thổ hào rồi, còn sợ sau này không được hưởng thụ hay sao?  Xuyên qua cửa vòm mà rời khỏi sân viện, hắn luôn nghĩ đến một vấn đề. Bản thân hắn chắc là một công tử phú gia, vậy mà trong ba ngày này lại không nhìn thấy bất kỳ một người hầu nào hết. Đến ba bữa cơm sáng trưa tối cũng không có người mang đến.  Bụng đói kêu ọt ọt nhưng lại ngại đây là một địa phương xa lạ, nên cứng rắn gần ba hôm không ra ngoài, cũng may là trong phòng còn có bánh ngọt miễn cưỡng cũng có thể sống qua ngày.  Lúc này, một tên người hầu đi tới, nhìn thấy Lâm Phàm thì liền kinh ngạc mà cung cung kính kính nói: "Công tử, sao người lại ra đây!"  Lâm Phàm ừm một tiếng. Sao nào, nếu đã biết ta là công tử vậy thì ta ra ngoài đi dạo, còn cần có người đồng ý mới được sao?  Vì để không khiến người khác có cảm giác không thỏa đáng, cho nên hắn biết cần nhìn nhiều nói ít.  Người hầu cúi đầu, đồng thời dâng lên cảm giác có chút quái dị, công tử không giống như mọi ngày bình thường nhưng hắn không dám hỏi.  Lâm Phàm nhẹ ho một tiếng làm mát cổ họng, lấy ra phong thái của một thiếu gia nói: "Đi tản bộ cùng ta."  Người làm muốn nhắc nhở nhưng hắn biết tính nết của công tử thì cho dù có nói ra cũng vô dụng, lại còn khiến cho công tử mất hứng nên chỉ có thể đi theo thôi.  Nơi này quá xa lạ nên bắt buộc phải mang theo một người đề phòng bất trắc.  Đến chỗ khúc quanh, Lâm Phàm sững người dừng lại cước bộ, suýt chút nữa bị đụng trúng mặt rồi. Đang thì định ỷ vào thân phận bá đạo rống lên một tiếng: "Mắt ngươi mù à, có biết ta là ai hay không?"  Nhưng loại tức giận bá đạo này là trước kia hắn không có tư cách nói ra, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì cảm thấy mình cần phải khiêm tốn, đứng trước mặt là một vị nam tử thân thể cường tráng, mặt vuông, uy vũ nhưng lại rất trẻ tuổi. Xung quanh cũng có không ít người đang nhìn Lâm Phàm.  Dũng giả tương ngộ ngõ hẹp. Lâm Phàm đột nhiên phát hiện ánh mắt của nam tử này nhìn mình có chút quái quái, xem ra không phải là hạ nhân, chắc chắn là một người có địa vị.  Nhưng có địa vị hơn nữa thì sao, còn có thể so sánh với công tử là hắn chắc?  Những người đi theo phía sau nam tử có người lắc đầu cười khổ.  Cũng chính lúc này, tất cả mọi người đều kinh ngạc há hốc miệng. Lâm Phàm nhấc tay vỗ vỗ vai nam tử: "Huynh đệ, phiền ngươi nhường đường một chút được không?"  Giọng điệu hỏi vô cùng khách sáo.  Tuy không biết đối phương là ai, nhưng hắn trẻ tuổi như vậy nói không chừng cũng có thể là huynh đệ ruột hoặc là thân thích gì đó.  Dùng huynh đệ để xưng hô, chắc không có vấn đề gì đâu.  "Lão gia."  Người làm đi theo Lâm Phàm, trong tay còn cầm theo chút tiền. Thiếu gia muốn ra ngoài chơi lại không có tiền cho nên hắn đi lấy, nhưng lúc hắn quay lại nhìn thấy thiếu gia và lão gia chạm mặt nên liền chạy tới, hồn cũng suýt chút nữa bay mất.  Một tiếng "lão gia" này khiến cho Lâm Phàm sợ kinh hồn khiếp vía.  Cái gì cơ?  Phiền nói rõ một chút. Ngươi hẳn là đang đùa với ta sao?  Người trước mắt tuổi tác chắc cũng chỉ lớn bằng mình, thế nhưng lại là lão gia. Vậy chẳng phải là nói ta là con trai của hắn?  "Hừ!"  Một tiếng phẫn nộ phát ra từ trong cổ họng của nam tử khuôn mặt vuông này. "Hạ nhân nhà ngươi dám tùy tiện đưa chủ tử ra ngoài, chán sống rồi hả?"    Mời các bạn đón đọc Ta Không Muốn Nghịch Thiên A của tác giả Tân Phong.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Trùng Sinh Siêu Sao: Vợ Yêu Của Ám Dạ Đế Vương - Tra Tiểu Cửu
Cô và chị gái cùng cha khác mẹ, dung mạo giống nhau đến năm phần nhưng số phận lại hoàn toàn khác biệt. Chị gái là hòn ngọc quý, là thiên chi kiêu nữ, vô số fan gọi chị ta là 'thiên sứ.' Nhưng cô chỉ có thể sống trong tăm tối, thay chị ta, thay gia tộc làm một số chuyện mờ ám, đến khi đắc tội với người không nên đắc tội, bị gia tộc vứt bỏ, rồi rơi xuống biển mà chết! Không ngờ, cô lại trùng sinh, vận mệnh biến chuyển! Kiếp này trở về, cô sẽ không vì gia tộc đi trộm đồ của Ám dạ đế vương trong truyền thuyết, mà sẽ dựa vào bản lĩnh tôi luyện từ nhỏ của mình hô mưa gọi gió trong làng giải trí, đòi lại tất cả những thứ thuộc về mình. Cô phải khiến cho những người đắc tội với cô, nếm thử mùi vị từ thiên đường rơi xuống địa ngục! Đoạn ngắn 1: Không phải Đường gia và chị đều vừa kính vừa sợ người đàn ông gọi là “ám dạ đế vương” đó sao? “Quen tôi à?” Môi cô hơi cong lên, sau khi dùng dụng cụ hóa trang làm khuôn mặt giống hệt chị gái, cô cười lạnh, không chút khách sáo khi dễ người đàn ông trong truyền thuyết này, làm thân thể anh suy yếu, rồi đẩy anh xuống sofa. “Hồ Điệp rất đẹp”. Người đàn ông bỗng nhiên xúc động, ngón tay thon dài khẽ lướt qua con bướm như ẩn như hiện trên vai cô: “Nhưng đôi mắt em đẹp hơn.” “Chết tiệt.” Cô lại quên trên vai mình có hình xăm hồ điệp chứ không phải hình xăm thiên sứ như trên người chị gái! … Sau đêm đó, con bướm trên vai thơm, bỗng nhiên xuất hiện trong poster đồ trang sức mới nhất, toàn thế giới đều biết đến. Đoạn ngắn 2: “Dáng vẻ nhu nhược của cô ta, rất thích hợp làm cung nữ không phải sao?” Cô mỉm cười, nhìn về phía người từng là chị của mình. “Chuyện này…” Phó đạo diễn nhíu mày, nếu đổi vai diễn lúc này, sợ là không ổn, dù sao đó cũng là một diễn viên đã từng nổi tiếng. Buổi chiều chính thức quay phim— “Cô nói đúng, càng nhìn càng thấy cô ta thích hợp làm cung nữ…” Phó đạo diễn bước lên lấy lòng, chỉ cho cô xem, cung nữ nho nhỏ cầm quạt đứng trong góc, đôi mắt đỏ hồng thật đáng thương. Lúc này cô đóng vai hoàng hậu khuynh quốc khuynh thành, còn ngọc nữ thanh thuần  nổi danh cả nước ngày xưa, giờ chỉ có thể diễn vai cung nữ…. Phó đạo diễn thấy cô cười khẽ, lặng lẽ đưa tay lau mồ hôi, lời uy hiếp lạnh lùng của người đàn ông lúc giữa trưa vẫn còn văng vẳng bên tai: “Nếu làm cho cô ấy không vui, thì đoàn phim của mấy người cũng không cần làm nữa.” Đoạn ngắn 3: “Diễn hôn, xóa sạch.” “Được.” “Ôm ấp, xóa.” “…” “Nắm tay, không được.” “….” “…Em và anh ta đứng cách nhau ba mét khi diễn.” “Rất hợp ý anh.” *** Qua ngày hôm sau Đường Bội mới hay tin. Tần Hạo Diễm là người có tài nổi tiếng khắp giới giải trí, luôn một mình, lần đầu tiên làm ra chuyện bất ngờ thế này. Khi tất cả mọi người đều cho rằng anh ta sẽ đưa phim vào rạp ở cuối năm thì ngay ngày Đường Bội và Sở Quân Việt kết hôn, Tần Hạo Diễm cho phim lên sóng. Ngày hôm sau lúc Đường Bội thức dậy, Lục Tử Mặc đã ngồi trong phòng khách chờ cô. Vừa vuốt máy tính bảng trong tay, vừa ghi chép gì đó vừa ngẩng đầu lên nhìn Đường Bội đang xuống lầu. "Xem tin tức chưa?" Trên mặt Lục Tử Mặc hiếm khi thấy xuất hiện nụ cười vui vẻ nhẹ nhõm. Đường Bội chớp mắt, ngồi xuống ghế kế Lục Tử Mặc. Người giúp việc trong biệt thự nhanh chóng đưa bữa sáng tới, Đường Bội vừa uống nước trái cây vừa cười híp mắt nhìn Lục Tử Mặc, nói: "Để tôi đoán xem, là vì thành tích bán vé ngày đầu tiên rất tốt à?" "Ừ." Lục Tử Mặc gật đầu. Dựa vào sút hút của Tần Hạo Diễm và Hạ Tử Diệu trong giới giải trí, thành tích phòng vé của 'Chiến ca' không thể nào thấp. Thành tích bán vé ngày đầu cao, tất nhiên sẽ làm họ vui, nhưng đó không phải mấu chốt để phán xem phim đấy hay hoặc tệ. "Trừ thành tích phòng vé, còn gì nữa?" Đường Bội nhướng mày cười. Vừa nói cô vừa lấy máy tính bảng Lục Tử Mặc đang cầm. Đúng lúc này Sở Quân Việt đi vào phòng khách. Vừa nhìn thấy động tác của Đường Bội, anh vội bước tới cạnh cô, khom người lấy máy tính bảng trước, thấp giọng nói: "Để Tử Mặc đọc cho em nghe, em bây giờ, ít đụng tới mấy thứ này đi." Lục Tử Mặc vội vàng đứng lên, chào Sở Quân Việt, rồi cố gắng giảm cảm giác tồn tại của mình xuống thấp nhất. Sở Quân Việt vừa nói, vừa ngồi xuống tay vịn ghế của Đường Bội, cúi đầu vuốt màn hình máy tính. Trên màn hình, là tin tức Lục Tử Mặc đã mở. Hôm nay tất cả các trang web giải trí, đều đăng cùng một tin. Trong phim của Tần Hạo Diễm, ảnh đế Hạ Tử Diệu trước giờ không hề làm cho người xem thất vọng phát huy, cùng với, sự xuất hiện đột ngột của người mới Đường Bội , ở trước mặt ảnh đế, kỹ thuật diễn của cô thật sự làm cho người xem trợn mắt hốc mồm. Trong hợp báo công bố quay 'Chiến ca', Tần Hạo Diễm đã nói, đây là một bộ phim lấy nam làm chủ, phái nữ không có nhiều phân cảnh cho lắm. Nhưng ngay ngày đầu tiên công chiếu ở rạp, vô số người xem ở rạp xong, khi về nhà đã mở topic. Họ nhớ vị nguyên soái mặc áo dài trắng, cũng nhớ Chiến quốc huy hoàng vĩ đại thời loạn thế, cũng nhớ những cuộc chiến đẫm máu, nhưng cũng nhìn thấy, giữa cát vàng máu đỏ, sau đao kiếm, là tình cảm sâu nặng. Trang web giải trí không bao giờ làm khó khán giả, tin ở trang đầu, không tiếp tục sử dụng tấm ảnh ở buổi lễ ra mắt, cũng không dùng tấm poster Tần Hạo Diễm dùng quảng cáo phim, mà là tấm hình được tìm kiếm nhiều nhất trên internet-- ... Mời các bạn đón đọc Trùng Sinh Siêu Sao: Vợ Yêu Của Ám Dạ Đế Vương của tác giả Tra Tiểu Cửu.
Trọng Sinh Đỉnh Cấp Siêu Mẫu - Tam Phân Lưu Hỏa
Khổng Linh đời trước nhiều lần ngộ khúc chiết, cuối cùng chết không toàn thây, sau khi chết nàng được đến một gốc cây thảo, có thể hồi tưởng thời gian, khởi tử hồi sinh, nàng bắt đầu không ngừng xuyên qua đến các song song thế giới. *** Thần bí vũ trụ hấp dẫn vô số người tiến đến thăm dò, vũ trụ phát triển cũng là biến chuyển từng ngày, mà chờ phát triển đến nhất định nông nỗi liền không phải là vẫn luôn bình thản, ở đã trải qua mấy tràng chiến tranh lúc sau, vũ trụ lấy tinh hệ vì trận địa, phân liệt thành rất nhiều quốc gia, ở chiến tranh qua đi, người sinh hoạt lại lần nữa về tới an nhàn, ở cái này niên đại, hết thảy thể lực hoạt động đều bị người máy thay thế, thọ mệnh lại lần nữa được đến kéo dài, học tập kỳ cũng càng thêm dài lâu, bọn họ có rất nhiều thời gian tới tìm kiếm chính mình chân chính thích đồ vật. ... Mời các bạn đón đọc Trọng Sinh Đỉnh Cấp Siêu Mẫu của tác giả Tam Phân Lưu Hỏa.
Thiếu Nữ Bói Toán Thiên Tài - Ngải Hề Hề
Trước khi sống lại, cô là một thầy bói nói dối ăn tiền, bị đánh chết. Nhưng, khi mở mắt ra, cô phát hiện mình sống lại lúc năm tuổi. Sau đó, trong một lần tình cờ, bị Ngọc Tịnh Bình của Bồ Tát rơi trúng đầu và mở Thiên Nhãn. Sau khi mở Thiên Nhãn, cô có một trí nhớ siêu phàm, tài năng xuất chúng. Chỉ cần nhìn một lần là nhớ, có thể đoán được họa phúc, sinh tử của mọi người qua tướng mạo đồng thời có thuật hồi sinh, thuật nhận biết báu vật không ai có được. Kiếp trước, cô lâm vào cảnh tan cửa nát nhà, không người thân, không nơi nương tựa. Kiếp này, cô muốn thay đổi số phận của mình, cô muốn được hạnh phúc. Kiếp trước, cô không có gì cả, bị người đời khinh khi, rẻ rúng. Kiếp này, cô quyết tâm trở thành một đại sư Huyền Học chân chính, cô muốn đứng trên đỉnh cao của thế giới, muốn trở thành một nữ anh hùng trong giới doanh nhân được mọi người suy tôn, ngưỡng mộ.  *** - Dám nói tao gặp vận đen à? Bà nó chứ, để hôm nay tao cho mày biết thế nào là vận đen! Anh em đâu, cho con nhỏ này biết tay đi! Một người đàn ông bên má trái có vết sẹo, mặt mày hung dữ đang chỉ vào một cô gái gầy gò, nhỏ bé, ăn mặc quê mùa đang nằm run cầm cập trước mặt hắn. - Xin tha mạng. Cô gái mặt trắng bệch ôm lấy chân người đàn ông đó kêu khóc van xin thảm thiết. - Xin hãy tha cho tôi, là tôi không biết trời cao đất dày, tôi sai rồi, ông chủ Hoàng là chân mệnh thiên tử, tài đức vẹn toàn... ... Mời các bạn đón đọc Thiếu Nữ Bói Toán Thiên Tài của tác giả Ngải Hề Hề.
Bạch Bào Tổng Quản - Tiêu Thư
Chuyển thế hồi sinh với võ học hưng thịnh thế giới, người mang Phật gia thần thông, từ quốc công phủ tạp dịch trở thành vương phủ tổng quản, từ một giới người bình thường trưởng thành lên thành trấn quốc võ học tông sư, nắm quyền thế, đến mỹ nữ, tận hưởng này thế giới tuyệt diệu. *** Vương triều Đại Quý, phủ Dật Quốc Công. Sở Ly chèo thuyền trên hồ, gió thổi hiu hiu, tâm hồn nhẹ bỗng. Phủ Dật Quốc Côngtọa lạc trên một mặt hồ mênh mông, trên hồ có chín mươi chín đảo lớn nhỏ. Diễn Võ điện mà Sở Ly muốn đến cách Đông Hoa viên khoảng mười tám dặm. Trên thuyền là một chàng trai dáng người tầm thước, tà áo xanh tung bay trong gió. Dung mạo hắn tuy bình thường nhưng khí chất lại rất oai hùng. Mặt nước mênh mông, tâm trạng của hắn cũng trôi lãng đãng theo dòng nước. Mười chín năm hai tháng lẻ ba ngày, đã mười chín năm hai tháng lẻ ba ngày rồi! Mời các bạn đón đọc Bạch Bào Tổng Quản của tác giả Tiêu Thư.