Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Bóng Ma Trong Nhà Thờ Cổ

Bị tống vào trường nội trú, Jon cảm thấy mình chẳng khác gì Harry Potter phải sống dưới gầm cầu thang nhà Dursley. Đúng, đây là ngôi trường mà người cha quá cố của nó từng theo học. Nhưng Jon nghi ngờ rằng nguyên nhân thực sự khiến nó phải chịu cảnh đi đày là bởi mẹ nó đã phải lòng lão nha sĩ biệt danh Râu Xồm.  Tuy nhiên, Jon sớm nhận ra: nỗi nhớ nhà chỉ là chuyện vặt so với những rắc rối khủng khiếp nơi thị trấn nhà thờ cổ kính mà có nằm mơ nó cũng không tưởng tượng nổi: ma, ma ở khắp nơi. Và năm trong số đó đang TRUY SÁT nó!  Sau Reckless ở xứ sở sau gương, hiện tượng xuất bản quốc tế Corlenia Funke lại tái xuất cùng Bóng ma trong nhà thờ cổ. Ma quỷ, hiệp sĩ, gươm đao; gia đình, bạn bè và bọn con gái: tất cả những điều xoay quanh thế giới của một cậu bé đều hiện diện trong trong cuốn truyện vừa rùng rợn, nghẹt thở, vừa lãng mạn, xúc động này. Gooda tin rằng cuốn sách sẽ mang lại kiến thức thật bổ ích cùng những trải nghiệm thật tuyệt vời, hy vọng đây sẽ là 1 cuốn sách quý trên kệ sách của bạn! *** Cornelia Caroline Funke là một nhà văn người Đức dành rất nhiều giải thưởng trong lĩnh vực văn học cho trẻ em. Funke được biết đến nhất với bộ ba Inkworld; bản dịch tiếng Anh của tập thứ 3 Inkdeath đã được phát hành vào 6 tháng 10 năm 2008. Các tác phẩm của bà phần lớn thuộc thể loại giả tưởng, phiêu lưu và rất nhiều trong số đó đã được dịch sang tiếng Anh. Hiện bà đang sống tại Los Angeles, California.   Cornelia Funke đã bán được hơn 10 triệu bản sách trên toàn thế giới. Một số tác phẩm được dịch và xuất bản tại Việt Nam: Kỵ Sỹ Rồng Tim Mực Máu Mực Bóng Ma Trong Nhà Thờ Cổ Những Cái Bóng Sống Mê Cung Thần Nông ...   Cornelia Funke sinh năm 1958 tại thị trấn Dorsten nước Đức, là con của Karl-Heinz và Helmi Funke. Lúc còn nhỏ, bà muốn trở thành một phi hành gia hoặc phi công, nhưng sau đó đã quyết định theo học ngành sư phạm tại Đại học Hamburg. Sau khi hoàn thành việc học, Funke làm nhân viên xã hội trong 3 năm, tập trung chủ yếu vào những đứa trẻ có hoàn cảnh thiếu thốn. Cornelia Funke có một công việc minh họa sách, nhưng bà đã sớm bắt đầu viết những tác phẩm của riêng mình, được truyền cảm hứng từ những câu chuyện đã hấp dẫn lũ trẻ nghèo khổ mà bà làm việc cùng. Vào cuối những năm 80 và thập kỷ 90, Funke đã gây dựng tên tuổi tại Đức với 2 loạt truyện cho trẻ em có hơi hướng giả tưởng là Gespensterjäger (Ghosthunters) và Wilde Hühner (Wild Chicks). Tiểu thuyết giải tưởng Kỵ sĩ rồng (1996) là bước đột phá quốc tế của bà. Tác phẩm này đã lọt vào danh sách Sách bán chạy nhất của tờ New York Times trong 78 tuần, và sau đó là The Thief Lord (Vua Trộm) (2000, dịch sang tiếng Anh năm 2002), đã leo lên vị trí thứ 2 trong danh sách này trong 19 tuần và bán được 1.5 triệu bản. Tiểu thuyết tiếp theo của Cornelia Funke là Inkheart (2003) đã giành giải thưởng BookSense Book of the Year Children's Literature năm 2004. Inkheart (Tim Mực) là phần đầu tiên của bộ ba Inkworld, tiếp đó là Inkspell (Máu Mực) (2005) đã tiếp tục giành giải BookSense Book of the Year Children's Literature năm 2006. Bộ ba được kết thúc với Inkdeath (xuất bản tại Đức năm 2007, phát hành bản tiếng Anh vào năm 2008, bản Mỹ vào mùa thu 2008).   Trên trang chủ của mình, Cornelia Funke phát biểu rằng điểm khởi đầu sống còn cho một quyển sách hay là “ý tưởng”, và nếu ý tưởng đó có giá trị thì hãy nghiên cứu những chủ đề thú vị để phục vụ nó và tìm kiếm những địa điểm và nhân vật thích hợp. Bà nói về những ý tưởng: “chúng đến từ mọi nơi và chẳng từ đâu cả, cả trong lẫn ngoài. Tôi có rất nhiều và không thể viết hết chúng trong một cuộc đời này được.” Cornelia Funke cũng nói về các nhân vật của mình: “Hầu hết bọn họ bước vào phòng viết của tôi và sống động đến mức tôi phải tự hỏi bản thân, rằng họ từ đâu đến. Dĩ nhiên, một vài nhân vật là kết quả của suy nghĩ kỹ lưỡng, thêm vào tính cách, cử chỉ..., nhưng những người khác đều sống từ ngay giây phút đầu tiên họ xuất hiện”. Bà cũng cho biết Dustfinger trong “Inkheart” là một trong những nhân vật sống động nhất đã từng nảy ra trong đầu bà. Đối với những người đang mơ ước trở thành nhà văn, Funke khuyên: “Đọc – và hãy tò mò. Nếu có ai đó nói với bạn: ‘Mọi thứ là như vậy. Bạn không thể thay đổi được’ – thì đừng tin một lời nào.” *** Chàng hiệp sĩ bất đắc dĩ và nỗi khiếp sợ về những con ma trong nhà thờ cổ REVIEW SÁCH: BÓNG MA TRONG NHÀ THỜ CỔ (CORNELIA FUNKE) Người viết: NGUYỄN THỊ TUYẾT - 14CVH1 ----------------------------------------------------------------------------- Đến với cuốn “Bóng ma trong nhà thờ cổ” bạn sẽ bị lôi cuốn ngay bởi bìa sách rất thu hút, hình ảnh của một kị sĩ oai hùng trên lưng con ngựa trắng cường tráng đang chiến đấu, lật vào những trang tiếp theo bạn sẽ khó tưởng tượng ra cuốn sách được thiết kế cực bắt mắt với những hình ảnh vẽ trong trang truyện thật sự rất sống động mà khó lòng bỏ qua được. Và nếu bạn là Fan cuồng của truyện mang đậm yếu tố Gothic thì “ Bóng ma trong nhà thờ cổ” là một ý tưởng không tồi chút nào. Cuốn sách của tác giả Cornelia Funke người được mệnh danh là “ J.K Rowling của Đức” sẽ khiến bạn ngỡ ngàng về sức sáng tạo tài ba của nhà văn người Đức này. Gồm 21 chương truyện, đó là một sự liên kết tài tình tạo nên sức hấp dẫn, rùng rợn, nghẹt thở và đầy xúc cảm .Cuốn sách mang đến cho người đọc một thông điệp về niềm tin chiến thắng, về cái xấu xa ắt phải chịu thua trước lòng tốt, ánh sáng xóa tan mọi u ám mang đến hạnh phúc cho mọi người và nơi đó tình yêu khiến họ không cô đơn, cảm hóa mọi trái tim lạnh giá nhất. “Bóng ma trong nhà thờ cổ” kể về cuộc hành trình của cậu bé Jon Whitcroft bị mẹ tống vào trường nội trú ở Salisbury, nơi mà trước đây người cha quá cố của cậu đã từng học.Cậu bé căm ghét người tình mới của mẹ từ khi cha cậu mất và việc cậu bị mẹ tống vào học ở trường nội trú đối với cậu mà nói là một kế hoạch tỉ mỉ của tên nha sĩ Râu Xồm - người tình của mẹ. Bạn sẽ cảm thấy thiếu nếu như chưa hiểu được Jon ghét lão Râu Xồm tới mức nào từ khi ông ta xuất hiện trong cuộc đời của cậu làm cậu trở nên khác thường khi trong đầu lúc nào cũng nghĩ đủ trò để mẹ tống cổ ông ta ra khỏi nhà, tuy vậy dù cậu có nghỉ đủ trò như : Ghép ảnh ông ta vào tấm áp phích truy nã tội phạm khủng bố, đổ cháo vô giày, giấu chùm chìa khóa nhà, hay tới việc trộn bột ngứa vào lọ nước súc miệng v..v nhưng sau tất cả chẳng giúp cậu trông khá hơn hay lão ra khỏi căn nhà của Jon mà ngược lại mẹ cậu càng lúc càng yêu ông ta hơn, hai đứa em quấn lấy Râu Xồm cả ngày và Jon thì bị tống cổ vào khu trường nội trú xa lạ, nghe vừa buồn cười vừa tội nghiệp cho cậu nhóc mười một tuổi nghịch ngợm này. Và chính ở khu trường nội trú này, những tưởng nỗi nhớ nhà da diết sẽ làm cho Jon buồn bã và đau khổ thế nhưng đó chỉ là chuyện vặt so với những rắc rối khiếp sợ nơi thị trấn nhà thờ cổ kính có nằm mơ cũng không tưởng tượng nổi : ma, ma ở khắp nơi. Tất cả đã làm thay đổi một Jon lúc còn ở nhà, cậu bước vào cuộc phiêu lưu, cuộc chiến với lũ ma quỷ Stourton và trở thành cận vệ xuất sắc của ngài William Longspee, cứu chính mình thoát khỏi lời nguyền về dòng dọ nhà Hartgill... Đọc “Bóng ma trong nhà thờ cổ” không chỉ là cuộc phiêu lưu đầy mạo hiểm, gan góc, rùng rợn mà hơn thế còn chứa đầy lãng mạn về cảm xúc tình yêu đầu đời, cùng sự cổ kính đến nên thơ của nhà thờ cổ qua bàn tay Funke đầy mê hoặc. Tác giả đã đưa ta gần hơn đến hai thế giới trước nay còn có nhiều nghi hoặc về sự tồn tại có thật hay không của nó, rằng giữa những con người đang sống và những người đã khuất họ vẫn có thể giao tiếp nói chuyện và chiến đấu thù hằn lẫn nhau, họ vẫn có lòng tham, đố kị, gian ác ngay cả khi chỉ còn là một hồn ma vất vưởng. Kể từ khi cậu tới trường nội trú, đối với cậu đó là những ngày u ám, mù mịt và tràn đầy nỗi thất vọng lẫn nhớ nhà, cậu cảm thấy mình chẳng khác gì Harry Potter phải sống dưới gầm cầu thang nhà Dursley. Jon chán ghét tất cả cho dù hai người bạn của cậu là Sta và Angus làm mọi cách khiến cậu vui. Jon ở chung với hai người bạn trong khu nội trú của ông bà Popplewell khó tính. Và cái đêm khi Jon nhìn thấy ba con ma bên ngoài cửa sổ,đã khơi gợi tất cả mọi biến cố. Jon cữ ngỡ mình đang mơ rằng không hề tồn tại ba gã kỵ sĩ bóng ma nó nhìn thấy nhưng tất cả đều là thật, từ cái đêm đó cậu sợ đêm tối đến tận cùng. Và kinh khủng hơn chúng bám đuổi theo trên sân khu nhà nội trú để giết, đòi lấy mạng cậu với ba tên thuộc hạ ma trông bộ dạng thật gớm giếc với những làn khói đen mù mịt, hôi hám bủa vây. Người đưa Jon thoát ra khỏi nỗi sợ hãi không ai khác chính là cô bé gan dạ, xinh đẹp Ella Littlejohn, cô sống với bà Zelda và bố mẹ cô, bà có thú vui kì dị là nuôi những con cóc trong nhà và chuyên tổ chức những buổi tham quan ma quỷ cho du khách. Cô bé khác những đứa con gái khác cùng lứa tuổi, khiến cho Jon có những lúc nó cảm thấy thật xấu hổ trước Ella, cô bé dường như sinh ra là để gan dạ và quả cảm rồi. Thứ đáng sợ như ma quỷ kia đến cả cậu còn rùng mình khiếp sợ mà Ella lại dửng dưng như kiểu đã quá quen thuộc với chúng rồi. Jon kể cho Ella nghe về cuộc truy đuổi của tên lãnh chúa đã chết Stourton đòi lấy mạng cậu và rồi sự thật đã được hé mở bởi bà Zelda. Hóa ra đó là một sự trả thù với họ nhà Hartgill từ mấy trăm năm trước, thật không may cho Jon vì họ ngoại của cậu lại là Hartgill, tên lãnh chúa Stourton sẽ giết sạch những ai có họ nhà Hartgill để trả thù việc mình và đám thuộc hạ bị sát hại. Jon và Ella đã có một đêm thú vị trong nhà thờ cổ khi cầu kiến quan tài đá của hiệp sĩ William Longspee, ngài cao lớn với “bộ áo giáp lưới để lộ ba con sư tử trên nền xanh vàng, khuôn mặt không có râu, đôi mắt ngài màu xanh lam nhạt”. Ngài đã ấn vào tay Jon hình một con sư tử khi nào cậu muốn giúp đỡ thì cứ việc gọi ngài đến như một lời thề cứu giúp tất cả mọi người khỏi những khó khăn của William Longspee. Và cuộc chiến thực sự bắt đầu vào một buổi chiều khi cả Jon và Ella đang ngồi trên bờ tường của khu nhà nội trú, hình ảnh hai con chó ma to bự đứng giữa vườn hồng nhà bà Alma Poplewell, đó là dấu hiệu của cuộc chiến bắt đầu, lũ ma quỷ của lãnh chúa Stourton cùng đám thuộc hạ ghê tởm của ông ta, khi lão ma xuất hiện : “ Một làn xương mù màu đen bốc lên từ mặt đất nơi hai con chó đang đứng. Nó trôi qua khu vườn như những tấm vải bẩn thỉu và càng lúc càng dày đặc - cho đến khi mọi thứ biến mất trong nó. Cả Salisbury tan ra trong màn đêm”. Ngay lúc này Jon cầu cứu tới vị hiệp sĩ đáng kính, ngài đến mang theo thứ ánh sáng át lại bóng tối của Stourton. Làm lũ ngựa ma sợ hãi lùi bước. Cuộc chiến gay go diễn ra và như đã đoán trước chiến thắng thuộc về Jon và hiệp sĩ Longspee, Stourton và đám thuộc hạ của lão, cùng hai con chó ma bị Longspee đánh bại, chúng tan rã và biến mất trả lại ánh sáng cho khu vườn nhưng có lẽ vui mừng quá sớm là một điều không nên. Như đã báo trước về sự vui mừng lần này, lão Stourton chưa tan biến thật, lão đã bắt Ella và buộc bà cô phải dẫn Jon tới trước khi chũng làm điều gì xấu xa với cô bé. Trong thời khắc ấy chú của Ella xuất hiện, lại không ai khác kẻ mà Jon căm thù một cách sâu sắc dù trong lúc sợ hãi giữa đám ma quỷ cậu vẫn có thời gian nghĩ đến Râu Xồm. Một sự sắp đặt thú vị, cậu đơ người một hồi lâu để chấp nhận sự thật đó, rằng Râu Xồm là con của bà Zelda và chú của Ella. Hóa ra không hẳn ông ta để cái bộ râu gớm giếc đó là vì sở thích mà vì che đi khuyết điểm về vết sẹo dài trên mặt. Cả ba cùng đến nghĩa địa dòng họ nhà Hartgill theo lời của lão Stourton và tại đây cuộc chiến đấu giữa hai bóng ma đại diện cho chính và tà, thiện và ác diễn ra hết sức gay cấn, quyết liệt hồi hộp tới tận phút cuối cùng. Chính Jon đã cứu cậu khỏi một lời nguyền rủa về gia tộc, vượt lên trên nỗi sợ hãi về bản thân, bỏ qua nghi hoặc về ngài Longspee sau khi nghe tên bóng ma dàn hợp xướng kể Longspee đã giết cậu ta vì không tìm được trái tim của ngài bị đánh cắp, Jon trở thành một hiệp sĩ thực thụ khi hòa nhập vào ánh sáng cùng với Ngài Longspee, cuộc chiến cam go khi Jon thực sự cầm lấy thanh kiếm và tấn công tên Stourton luôn tự cao tự đại là không ai làm gì được hắn vì mỗi lần như vậy đối với hắn chỉ là lột bỏ lớp da chết mà thôi. Thế là, tên Stourton cùng đám hầu cận của hắn mãi mãi không thể trở về làm hại bất cứ một người nào trong họ nhà Hartgill nữa, đối với Jon mà nói đó dường như là một kỉ lục của đời cậu, như thể cậu thấy mình đã hai mấy tuổi chứ không phải một Jon sắp mười hai tuổi nữa. Trải qua mọi chuyện Jon càng cảm thấy mình trưởng thành và đã khôn lớn, Jon không sợ cái chết và ngay lúc đó cậu nhận ra dường như mình đã yêu nàng Ella dũng cảm, nó lo lắng đến tột độ và điên cuồng hơn là lo cho chính cái mạng sắp bị tên lãnh chúa ma lấy mất. Cậu cũng nhận ra thực sự Râu Xồm không hẳn là một tên xấu xa cậu căm ghét ít nhất trong khoảng khắc chú ta cố gắng cứu lấy Ella dù bị cột vào tấm bia mộ. Giữ lời hứa với ngài hiệp sĩ cậu lên đường tìm lại trái tim đã bị đánh tráo bởi tên bóng ma dàn hợp xướng, một kẻ có lòng hiểm độc và dê xồm khi muốn đòi một nụ hôn của Ella làm Jon có lúc muốn phát điên lên vì ghen. Trải qua bao khó khan gian khổ, những cuộc chạy trốn lúc nữa đêm khỏi khu nhà nội trú mà Jon làm để theo đuổi giấc mơ được gặp hiệp sĩ Longspee mà cậu luôn khao khát. Sau lần đến gặp Longspee để nghe giải thích rõ mọi chuyện về con ma dàn hợp xướng cậu lại càng thêm ngưỡng mộ về hiệp sĩ này, ai cũng có một góc tối sâu thẳm, một vài sai lầm đã gây ra nhưng trên hết thứ ánh sang phát ra từ người William quá đỗi sáng chói ví như mượn ánh sáng từ mặt trăng kia để tỏa hết khí chất hào quang trong con người vị hiệp sĩ này. Ba bà cháu đến tu viện Lancock để chôn trái tim bên cạnh ngôi mộ của vợ ngài hiệp sĩ là Ella Longspee. Đó là một tình yêu thủy chung và cao đẹp, khi ngài chết đi, vợ ngài Ella đã quyết định chôn trái tim ngài cạnh mộ mình để mãi mãi họ được bên nhau nhưng kẻ gian ác đã đánh tráo trái tim họ khiến họ phải xa lìa và nhờ có Jon cùng với Ella, sự giúp sức đắc lực của bà Zelda một lần nữa họ đã trở về bên nhau sau hàng trăm năm xa cách. Có lẽ điều ta chưa thể làm, tâm nguyện của ta lúc còn sống nó sẽ khiến ta vương vấn mãi nơi trần thế mà không chịu tan biến lên thiên đàng chăng? và phải chăng tình yêu chính là liều thuốc quý chữa lành mọi vết thương, mọi hận thù. Sau tất thảy mọi chuyện, Jon đã nhận ra khu trường nội trú, những con ma, hay hiệp sĩ Longspee và cả cái tên Râu Xồm cậu căm ghét tận xương tủy tất cả mọi thứ dường như đã quá đỗi than quen, cậu yêu họ và nhận ra họ dần thân thiết với mình từ lúc nào - cũng không phải là một nơi tệ lắm, theo cảm nhận ban đầu của cậu bé mười một tuổi. Riêng Ella giờ đây trái tim cậu đã thầm thương trộm nhớ mất rồi. Điều đặc biết hết sức thú vị là việc mẹ cậu đến thăm và nói với cậu vô số biểu hiện kìa lạ của Râu Xồm rằng ông ta đã cạo râu, ông nhắc miết chuyện mấy con ma có thật hay không,về hiệp sĩ, về họ nhà Hartgill v..v. Và lời thú tội của mẹ nó : “ Mẹ biết, con chưa bao giờ thích chú ấy và có lẽ mẹ đã nên hỏi lý do tại sao. Nhưng dù sao thì có lẽ mẹ sẽ không cưới chú ấy nữa”, bà nói cùng với sự thất vọng và luyến tiếc, nước mắt đẫm những giọt lệ. Điều làm ta bất ngờ là cái đứa ghét Râu Xồm tới quên ăn quên ngủ lại nói những lời đầy bênh vực cho ông ta. Thật thú vị! . Vì Jon đã nhìn thấy được tấm chân tình của tên nha sĩ này hay bởi ông ta là chú của Ella và cũng có thể là cả hai.. Câu chuyện kết thúc thật êm đềm, mọi thứ suôn sẻ và thật có hậu, lôi cuốn theo từng trang viết cùng với hàng loạt hình ảnh sinh động. Đã tạo nên một bức tranh về nỗi sợ hãi kinh dị, vừa rùng rợn vừa lãng mạn, cùng với cảnh đẹp hoài cổ của nhà thờ. Yếu tố lịch sử được nhà văn Cornelia Funke đan xen một cách tài tình vào câu chuyện hay xuất sắc.Nếu còn đắn đo trong việc lựa chọn một cuốn sách về yếu tố Gothic hay một tình yêu lãng mạn thì “Bóng ma trong nhà thờ cổ” là một ý tưởng tuyệt vời cho bạn. Mời các bạn mượn đọc sách Bóng Ma Trong Nhà Thờ Cổ của tác giả Cornelia Funke & Lê Kiều Oanh (dịch).

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Hogwarts: Một Hướng Dẫn Không Đầy Đủ và Không Đáng Tin Cậy - J. K. Rowling
Chúng ta biết khá nhiều về Hogwarts. Đó là một trường học dành cho các phù thủy và pháp sư, được mời đến dự khi nhận được một bức thư cú. Nó có một trăm bốn mươi hai cầu thang, di chuyển như thể nó có tâm trí của riêng mình. Nó được thành lập bởi Godric Gryffindor, Rowena Ravenclaw, Helga Hufflepuff và Salazar Slytherin, mà sau đó được đặt tên cho những Nhà của trường. Thậm chí có một lối đi bí mật dưới bức tượng phù thủy một mắt cho phép một người nhỏ thó thoát ra và vào hầm đến tiệm Công tước Mật. Nhưng nếu giáo sư Albus Percival Wulfric Brian Dumbledore nói rằng thậm chí ông ta cũng không thể biết hết tất cả các bí mật của Hogwarts, cũng như chúng tôi. Chỉ có một người biết mọi thứ về Hogwarts. Trong tập hợp những bài văn này, J.K. Rowling đã tiết lộ bí mật ẩn chứa và truyền thuyết kỳ lạ của trường phái pháp sư và phù thủy ở Anh. (pottermore.com) *** Chúng ta bắt đầu giống như bất kỳ pháp sư hay phù thủy nào trên đường tới Hogwarts - tại Ngã tư Vua ở London. Đó là một nhà ga xe lửa ồn ào, náo nhiệt đầy những người qua lại bận rộn - quá bận rộn đến nỗi họ không để ý đến những người có nhiều rương, cú, mèo và áo choàng chạy trên hàng rào soát vé và biến mất tăm. ... Mời các bạn đón đọc Hogwarts: Một Hướng Dẫn Không Đầy Đủ và Không Đáng Tin Cậy của tác giả J. K. Rowling.
Harry Potter và Chiếc Cốc Lửa - J.K. Rowling (Bản Mới)
Đây là bản Harry Potter được chỉnh sửa lại theo dự án của wordpress Bánh Bao: banhbaoheocon.wordpress.com. Trong bản này, đã được chỉnh sửa lại lỗi chỉnh tả và làm lại bìa. *** Khi giải Quidditch Thế giới bị cắt ngang bởi những kẻ ủng hộ Chúa tể Voldemort và sự trở lại của Dấu hiệu hắc ám khủng khiếp, Harry ý thức được rõ ràng rằng, Chúa tể Voldemort đang ngày càng mạnh hơn. Và để trở lại thế giới phép thuật, Chúa tể hắc ám cần phải đánh bại kẻ duy nhất sống sót từ lời nguyền chết chóc của hắn - Harry Potter. Vì lẽ đó, khi Harry bị buộc phải bước vào giải đấu Tam Pháp thuật uy tín nhưng nguy hiểm, cậu nhận ra rằng trên cả chiến thắng, cậu phải giữ được mạng sống của mình.    ‘Bốn năm của Harry cũng như của chúng tôi ở trường Hogwarts thật vui nhộn, một thế giới đầy hài hước cùng nhiều hoạt động thú vị. *** Dân làng Hangleton Nhỏ vẫn còn gọi đó là “Ngôi Nhà Riddle “,mặc dù đã bao năm tháng trôi qua kể từ thời gia đình Riddle còn sống ở đó. Ngôi nhà nằm trên một đỉnh đồi ngó xuống làng, một số cửa sổ đã bị bít lại bằng ván, ngói lợp mái thủng lỗ chỗ, và dây trường xuân tự do mọc tràn lan khắp mặt tiền nhà. Có một thời ngôi nhà đó từng là một biệt thự xinh xắn, đứng cách đó cả dặm vẫn nhìn thấy rõ. Đó cũng từng là ngôi nhà rộng lớn nhứt, sang trọng nhứt, nhưng giờ đây Ngôi Nhà Riddle chỉ còn là một nơi điêu tàn, ẩm mục,vô chủ, không người vãng lai. Dân làng Hangleton Nhỏ đầu nhất trí với nhau rằng ngôi nhà cũ xưa ấy rất "rùng rợn". Cách đây nửa thế kỉ, có một chuyện lạ lùng và khủng khiếp đã xảy ra ở đó, một chuyện mà các bậc tiền bối trong làng vẫn còn bàn tán mỗi khi cạn đề tán gẫu. Câu chuyện đã được kể đi kể lại rất nhiều lần, và đã được thêu dệt nhiều chỗ, đến nỗi không còn ai dám chắc đâu là sự thật nữa. Tuy nhiên, mọi phiên bản của câu chuyện đều cùng bắt đầu từ một chỗ: năm năm về trước, thuở Ngôi Nhà Riddle còn đang thời hưng thịnh, được chăm sóc kĩ lưỡng, nguy nga lộng lẫy; vào buổi bình minh của một ngày đẹp trời, một cô hầu gái bước vào phòng khách, và phát hiện ra cả ba người nhà Riddle đều đã chết. Cô hầu gái vừa la vừa chạy xuống đồi để vô làng, đánh thức tất cả những người mà cô ta có thể đánh thức được: "Nằm đó mắt mở trừng trừng! Lạnh như băng! Vẫn còn ăn mặc trịnh trọng! " Cảnh sát được gọi đến, và cả cái làng Hangleton Nhỏ sôi sục lên đầy tọc mạch khích động cùng vẻ hào hứng cố giấu mà không xong. Mà cũng không ai hơi đâu giả bộ đau buồn thương tiếc gia đình Riddle làm gì, bởi vì những người họ Riddle không được ai ưa hết. Ông bà Riddle vốn giàu có, hợm hĩnh, bất lịch sự; và người con trai đã lớn của họ -Tom- nếu có khác thì chỉ khác ở chỗ xấu xa hơn thôi. Tất cả dân làng đều chỉ quan tâm đến lí lịch của kẻ sát nhân, vì rõ ràng là ba người lớn khoẻ mạnh cùi cụi đó không thể bỗng cùng lăn đùng ra chết trong một đêm chỉ vì những nguyên nhân thông thường nào đó. Quán rượu Kẻ Chết Treo đột nhiên buôn may bán đắt ngay đêm đó; gần như cả cái làng kéo nhau ra đó hết để bàn tán về bọn sát nhân. Những kẻ chịu khó bỏ chỗ ngồi êm ấm bên lò sưởi nhà mình để ra đây cuối cùng cũng được tưởng thưởng khi bà bếp của nhà Riddle đột ngột đến nhập bọn và tuyên bố cho cả cái quán chợt lặng trang rằng một người đàn ông tên là Frank Bryce vừa mới bị bắt. Nhiều người cùng thốt lên: "Frank hả? Không đời nào! " Frank Bryce là người làm vườn của nhà Riddle. Gã sống một mình ở căn chòi ọp ẹp trong sân vườn của Ngôi nhà Riddle. Frank đã từ chiến trường trở về với một cái chân què và sự chán ghét đám đông, ghét tiếng động ồn ào. Và gã đã làm việc cho gia đình Riddle từ ấy. Mọi người bèn xúm lại mua mấy thứ giải khát lạnh cho bà bếp để nghe thêm chi tiết. Sau ly rượu ngọt thứ tư, bà bếp nói với những dân làng đang háo hức lắng nghe: " Lúc nào tôi cũng thấy thằng cha đó quái dị. Thiệt là thiếu thân thiện. Tui biết chắc là nếu mà tui mời được thằng chả một lần thì tui đã mời chả cả trăm lần rồi. Không đời nào chịu hòa nhập, thằng chả là vậy đó!" Một người đàn bà ở quầy rượu nói: " À, do vầy nè, anh ta đã trải qua một cuộc chiến tranh tàn khốc, anh chàng Frank ấy. Anh ta ưa đời sống yên tịnh. Chả có lí do nào để..." Bà bếp sửng cồ ngay: " Vậy chứ còn ai khác có chìa khóa cửa sau hử? Theo như tui nhớ thì có một chiếc chìa khóa sơ cua treo trong căn chòi của người làm vườn! Tối hôm qua đâu có ai phá cửa vô nhà! Cũng không có cửa sổ nào bị đập bể hết! Thằng cha Frank chỉ làm có mỗi việc dễ ợt là rón rén đi lên Ngôi nhà Riddle khi mà tất cả chúng ta đang ngủ..." .. Mời các bạn đón đọc Harry Potter và Chiếc Cốc Lửa của tác giả J.K. Rowling.
World of Warcraft Tập 1: Vòng Xoay Thù Hận - Keith R. A. DeCandido
Cycle of Hatred (Vòng Xoay Thù Hận) là cuốn tiểu thuyết viết bởi Keith R.A. DeCandido diễn ra tại thế giới Warcraft, một năm sau khởi đầu World of Warcraft.   Phần nền:  “Kết thúc Warcraft 3 và bản mở rộng, con người và orc đã là đồng minh trên lục địa Kalimdor. Nhưng trong World of Warcraft, hai bên đã lại là kẻ thù. Nhiệm vụ của tôi trong tiểu thuyết Cycle of Hatred là giúp giải thích sự thay đổi đó. Nó diễn ra vào khoảng bốn năm giữa hai trò chơi, và liên quan đến con người ở Kalimdor dưới sự lãnh đạo của Tiểu Thư Jaina Proudmoore và loài orc ở cùng lục địa dưới sự lãnh đạo của Thrall. Trong tất cả các nhân vật trong vũ trụ Warcraft, tôi nhận thấy Jaina và Thrall là hai trong ba nhân vật hấp dẫn nhất. Jaina là một nữ pháp sư hùng mạnh, người bị đặt vào tình huống phải lãnh đạo một nhóm con người nhỏ ở một xứ sở thù địch trước cuộc chiến tranh tàn bạo với một bầy đàn quỷ dữ. Thrall là một orc được nuôi dạy bởi con người để làm nô lệ, người dẫn đầu quân orc nổi lên chống lại sự nô dịch của con người, và truyền cảm hứng cho loài orc trở về con đường cổ xưa trước khi họ bị nguyền rủa bởi quỷ dữ. Cả hai người thủ lĩnh đều đang cố tạo nên một tương lai mới, vượt qua những thù hận xưa kia. Không may là lòng thù hận không dễ mất đi như vậy. Nếu bạn thắc mắc ai là nhân vật thứ ba, bạn sẽ phải đọc cuốn sách này để tìm ra — nhân vật này cũng có trong sách, nhưng là ai thì là một ngạc nhiên lớn đấy.”   Về tác giả Keith R. A. DeCandido là tác giả của hơn hai tá tiểu thuyết, cùng rất nhiều tiểu thuyết ngắn, truyện ngắn, sách điện tử, truyện tranh, và truyện thực tế, với đủ chủ đề. Ngoài Warcraft, ông đã viết về thế giới Star Trek, StarCraft, Spider-Man, X-Men, Buffy the Vampire Slayer, Serenity, Farscape, Andromeda, Resident Evil, Xena, và nhiều thế giới khác. Ông cũng là tác giả của dòng truyện kỳ ảo Dragon Precint, và là chủ bút của nhiều hợp tuyển, gần đây nhất là hợp tuyển Imaginings và các hợp tuyển Star Trek là Tales of the Dominion War và Tales from the Captain’s Table. Tác phẩm của ông đã từng nằm trong nhiều bản danh sách bán chạy nhất, và đã nhận được nhiều lời phê bình đánh giá cao từ Entertainment Weekly, Publishers Weekly, TV Zone, Starburst, Dreamwatch, Library Journal, Cinescape, v.v. Ông sống tại thành phố New York cùng với bạn gái mình và hai con mèo dở hơi. Đọc thêm về Keith tại website chính thức của ông tại DeCandido.net, theo dõi kênh của ông tại LiveJournal dưới bí danh là “kradical,” hoặc liên hệ qua thư điện tử tại [email protected].   Lời cảm ơn: Lời cảm ơn đầu tiên nhất định phải dành cho bậc thầy của hãng trò chơi Blizzard là Chris Metzen, người có canh với mọi thứ thuộc về Warcraft nói không ngoa. Những cuộc trao đổi bằng điện thoại và thư điện tử đã cực kỳ thành canh và đầy nguồn năng lượng sáng tạo một cách đáng ngạc nhiên. Lời cảm ơn thứ hai dành cho Marco Palmieri, chủ bút của tôi tại hãng sách Pocket Books, và sếp là Scott Shannon, hai người vẫn luôn cho rằng đây sẽ là một ý tưởng hay ho; và tới Lucienne Diver, trợ lý tài giỏi của tôi. Lời cảm ơn thứ ba gửi tới những tiểu thuyết gia của Warcraft, Richard Knaak, Jeff Grubb, và Christie Golden. Đặc biệt, cuốn Người Bảo Hộ Cuối Cùng của Jeff và cuốn Chúa Tể Các Bộ Lạc của Christie đã rất có ích trong việc khắc họa thành canh hai nhân vật Aegwynn và Thrall. Cũng xin gửi lời cảm ơn tới: Malibu Gang, Elitist Bastards, Novelscribes, Inkwell, và tất cả những người trong danh sách gửi thư đã giữ vững tinh thần cho tôi bằng cách khiến tôi phát điên lên; CITH và CGAG; những người ở Palombo đã chấp nhận tôi; Kyoshi Paul và những người tốt khác ở trường dạy võ; và hiển nhiên là sự kiên nhẫn của những người sống cùng tôi, cả người và mèo, vì tất cả những sự trợ giúp không ngừng nghỉ.   Ghi chú của sử gia: Cuốn tiểu thuyết này diễn ra vào thời gian một năm trước World of Warcraft. Chuyện xảy ra ba năm sau cuộc xâm lược của Quân Đoàn Rực Lửa và thất bại của chúng trước hợp quân của orc, con người, và dạ tiên (Warcraft 3: Reign of Chaos và Warcraft 3X: The Frozen Throne).  *** Erik đang lau chùi vết bia bám trên hộp sọ quỷ gắn sau quầy rượu thì một kẻ lạ mặt bước vào. Quán Rượu và Quán Trọ Bả Quỷ thường không mấy khi có nhiều khách đến vậy. Ngày hôm đó còn lạ thường hơn khi Erik không nhìn thấy khuôn mặt của một trong những khách hàng của anh. Thường thì anh không biết tên họ – anh chỉ nhớ được khuôn mặt của họ vì phải nhìn thấy liên tục. Erik không quan tâm lắm tới những ai tới quán rượu của anh, chỉ cần biết họ có tiền và đang khát. Ngồi xuống một cái bàn, kẻ lạ mặt có vẻ đang chờ đợi hoặc đang ngắm nhìn một thứ gì đó. Gã không nhìn bức tường gỗ trong bóng tối – vì người ta khó có thể thấy được chúng, quán Bả Quỷ không hề có cửa sổ và ánh sáng chỉ tới từ một cặp đuốc – hay là những cái bàn gỗ tròn nhỏ cùng những đồ trang trí nằm trên sàn. Erik chẳng bao giờ để tâm tới việc sắp xếp đống bàn theo một thứ tự nào cả, bởi vì người ta cứ tới và dịch chuyển nó xung quanh cho phù hợp với họ. Sau một phút, kẻ lạ mặt đứng dậy và tiến tới quầy rượu bằng gỗ. “Tôi đang chờ phục vụ bàn đây.” “Không có ai đâu,” Erik nói. Anh chưa bao giờ cảm thấy cần phải trả lương để thuê đám bồi bàn. Nếu người ta muốn uống, họ có thể đi tới quầy. Nếu họ quá say để có thể tới đó, anh cũng chẳng muốn họ phải uống thêm nữa, bởi vì khi người ta say rượu thì rất dễ dẫn tới đánh nhau. Erik chỉ thích một quán rượu yên tĩnh. Kẻ lạ mặt ném một đồng bạc lên quầy và hỏi, “Thứ rượu đắt nhất anh có ở đây là gì?” ... Mời các bạn đón đọc World of Warcraft Tập 1: Vòng Xoay Thù Hận của tác giả Keith R. A. DeCandido.
Những thử thách của Apollo Tập 1: Sấm Truyền Bí Ẩn - Rick Riordan
Làm sao để trừng phạt một vị thần bất tử? Bằng cách biến vị thần ấy thành kẻ phàm trần. Sau khi khiến cho cha mình - thần Zeus nổi giận, Apollo bị tống cổ khỏi đỉnh Olympus. Yếu ớt và mất phương hướng, thần giáng xuống thành phố New York trong bộ dạng một cậu thiếu niên tầm thường. Giờ đây, thiếu những quyền năng thần thánh, vị thần bốn ngàn năm tuổi phải học cách sống sót trong thế giới hiện đại cho tới khi tìm được cách nào đó lấy lòng Zeus trở lại. Nhưng Apollo có quá nhiều kẻ thù là các vị thần, lũ quái vật và cả những kẻ phàm trần. Tất cả đều ao ước được thấy cựu thần Olympus bị tiêu diệt mãi mãi. Apollo cần được giúp đỡ, và thần chỉ biết có duy nhất một nơi để tìm đến…một vùng đất của các á thần hiện đại có tên gọi Trại Con Lai. *** Bộ sách Những thử thách của Apollo gồm có: Sấm Truyền Bí Ẩn Lời Tiên Tri Hắc Ám Địa Cung Rực Lửa Lăng Mộ Bạo Chúa ,,, *** Rick Riordan là tác giả có sách bán chạy nhất do tờ New York Times bình chọn cho bộ truyện dành cho trẻ em: Percy Jackson và các vị thần trên đỉnh Olympus và bộ Tiểu thuyết trinh thám dành cho người lớn Tres Navarre. Ông có 15 năm giảng dạy môn tiếng Anh và Lịch sử ở các trường trung học cơ sở công và tư ở San Francisco Bay Area ở California và Texas. Ông cũng từng nhận giải thưởng Giáo viên ưu tú đầu tiên của trường năm 2002 do Saint Mary’s Hall trao tặng. Rick Riordan hiện đang sống ở San Antonio, Texas cùng vợ và hai con trai. Ông dành toàn bộ thời gian cho sáng tác. *** Ta là Apollo. Ta đã từng là một vị thần. Sống trên đời, ta đã làm vô số chuyện. Ta gieo rắc bệnh dịch lên đám quân Hy Lạp trong cuộc chiến thành Troy. Ta chúc phúc cho anh chàng Babe Ruth ghi ba trái home run trong hiệp bốn của giải World Series năm 1926. Ta trút giận Britney Spears vào năm 2007 tại lễ trao giải thưởng Video Âm Nhạc của MTV. Nhưng suốt bằng ấy thời gian, ta chưa bao giờ ngã đâm đầu vào thùng rác. Ta còn chẳng nhớ rõ nó diễn ra thế nào. Đơn giản là ta thức dậy và thấy mình đang rơi tự do giữa trời. Các tòa nhà chọc trời thoắt ẩn thoắt hiện trong tầm mắt. Lửa tuôn trào từ người ta. Ta cố bay lên. Ta thử hóa thành đám mây hay dịch chuyển tức thời sang đầu bên kia thế giới và làm hàng trăm chuyện mà đáng lẽ phải dễ ợt với ta, song ta cứ mãi rơi không ngừng. Ta lao xuống con hẻm chật hẹp giữa hai tòa nhà, và RẦM! Còn gì não nề hơn âm thanh của một vị thần đập mặt vào cả núi rác? Giữa thanh thiên bạch nhật, ta nằm rên rỉ trên đống rác với toàn thân đau nhức. Xộc vào lỗ mũi ta là mùi thối của xúc xích hun khói ôi thiu lẫn mùi tã lót đã qua sử dụng. Ta có cảm giác xương sườn mình bị gãy mặc dù chuyện đó đáng lẽ là bất khả thi. Đầu ta ong ong hỗn loạn, nhưng một mảnh ký ức lờ mờ xuất hiện - giọng nói của cha ta, thần Zeus: "Lỗi tại ngươi, hình phạt cho ngươi." Ta đã nhận ra chuyện gì đã xảy đến với mình. Và ta bật khóc nức nở trong tuyệt vọng. Ngay cả vị thần thơ ca như ta còn khó diễn tả cảm xúc líc này của mình, thì làm sao ngươi - một kẻ phàm trần - có thể thấu hiểu chứ? Hãy thử tưởng tượng cảnh bị lột trần, rồi có vòi cứu hỏa phun nước thẳng vào cơ thể ngươi trước mặt đám đông cười chế giễu. Cứ tưởng tượng dòng nước lạnh như đá ngập trong miệng với phổi của ngươi, sức ép từ nó làm bầm dập da, và khiến các khớp xương ngươi rã rời. Rồi tưởng tượng cảm giác bất lực, hổ thẹn, hoàn toàn yếu đuối - bị công khai tước đoạt một cách tàn nhẫn mọi thứ tạo nên chính bản thân ngươi. Nỗi nhục nhã của ta còn ê chề hơn thế. "Lỗi của ngươi", giọng thần Zeus vang lên trong đầu ta. "Không!" Ta kêu khóc thảm thiết. "Không phải mà! Xin cha đấy!" Chẳng ai đáp lời. Hai bên cạnh ta, cầu thang thoát hiểm han rỉ chạy uốn lượn dọc theo bức tường gạch. Trên cao, bầu trời âm u và xám xịt. Ta cố nhớ lại chi tiết án phạt dành cho mình. Cha ta có nói hình phạt sẽ kéo dài bao lâu không nhỉ? Ta phải làm gì để lại được trở lại? Ký ức của ta quá mờ. Ta gần như không nhớ nổi diện mạo thần Zeus, chứ đừng nói đến lý do tại sao cha quyết định quẳng ta xuống trần gian. Ta nghĩ là đã có một cuộc chiến với bọn khổng lồ diễn ra. Các thần bị đánh úp, bị bẽ bàng, và gần như bị đánh bại. Có điều này ta biết chắc: hình phạt dành cho ta là bất công. Thần Zeus cần ai đấy để đổ tội, nên hiển nhiên cha chọn vị thần nổi tiếng nhất, xuất chúng nhất, đẹp trai nhất trong toàn bộ các thần: chính là ta. Ta nằm trong đống rác, nhìn chòng chọc cái mác đính ở nắp thùng: Để dọn rác, hãy goih 1-555-Stenchy. Zeus sẽ cân nhắc lại, ta tự nhủ. Cha chỉ đang doạ ta chút thôi. Trong chốc lát, cha sẽ đưa ta về Đỉnh Olympus và để ta thoát tội kèm một lời cảnh cáo. "Phải..." Giọng ta nghe trống rỗng lẫn vô vọng. "Phải, thế mới đúng." Ta cố cử động. Ta muốn đứng trên hai chân đường hoàng, ngạo nghễ khi thần Zeus tới xin lỗi. Xương sườn ta đau nhói. Bụng ta quặn thắt. Ta cào mép thùng rác và xoay xở lôi được mình tới bên hông thùng. Ta ngã nhào ra ngoài thùng rồi tiếp đất bằng vai, khiến một tiếng rắc vang lên khắp mặt đường. "Á!" ta kêu lên vì đau. "Đứng dậy. Đứng dậy nào." Đứng lên chẳng dễ dàng gì. Đầu ta quay mòng mòng. Ta suýt ngất vì gắng đứng dậy. Ta đang đứng tại một cái ngõ cụt. Cách đấy khoảng mười lăm mét, lối ra duy nhất dẫn đến một con đường bẩn thỉu với mặt tiền của văn phòng người hành nghề bảo lãnh và tiệm cầm đồ. Ta đoán mình đang ở đâu đó phía tây Manhattan, hoặc có lẽ là Crown Heights ở Brooklyn. Thần Zeus ắt hẳn giận ta tột độ. Ta xem xét cơ thể mới của mình. Hình như ta là một thiếu niên da trắng, đeo giày thể thao, quần bò xanh dương, cùng áo phông polo xanh lục. Thiếu gu hết sức. Ta cảm thấy như đang phát ốm, yếu ớt, và vô cùng, vô cùng giống con người. Ta đã, đang và sẽ chẳng thể nào hiểu nổi làm sao người trần mắt thịt các ngươi có thể chịu được. Các ngươi sống cả đời trong một khối thịt, không thể tận hưởng thú vui đơn giản như hóa thành chim ruồi hay tan biến thành những tia sáng rực rỡ. Và hiện tại, ôi các vị thần còn lại, ta là một trong số các ngươi - là một khối thịt khác. Ta lục túi quần, lòng thầm hy vọng mình vẫn giữ chìa khóa cỗ xe mặt trời. Nhưng làm gì có chuyện may mắn thế. Ta tìm thấy chiếc ví ni-lông rẻ tiền chứa một trăm đô-la Mỹ - chắc là tiền ăn trưa cho ngày đầu làm người - cùng với bằng lái xe của lứa tuổi vị thành niên tại New York có ảnh một cậu thiếu niên tóc xoăn ngố tàu, kẻ không thể là ta được, kèm cái tên Lester Papadopoulos. Thần Zeus đúng là giàu trí tưởng tượng độc ác! Ta ngó vào trong thùng rác, mong ngóng cung, bao đựng tên, đàn lia biết đâu đã rơi xuống trần gian cùng ta. Mà kể cả harmonica ta cũng chấp hết. Chẳng có gì cả. Ta hít một hơi thật sâu. Lạc quan lên nào, ta thầm nhủ. Ta dám chắc là mình phải còn đôi chút sức mạnh thần thánh gì đó chứ. Sự việc có thể còn thảm hơn. Một giọng nói cộc cằn vang lên, "Ê, Cade, coi thằng nhóc dở hơi kia kìa." Chắn lối ra con hẻm là hai thằng nhóc xấu xí: một tay béo lùn tóc bạch kim, tay kia tóc đỏ dáng cao dong dỏng. Cả hai mặc áo khoác có mũ trùm ngoại cỡ cùng quần thụng. Những hình xăm rắn rít phủ kín cổ chúng. Chỉ còn thiếu mỗi dòng "Xã hội đen đây!" được in bằng khổ chữ to ngang trán chúng thôi là hoàn hảo. Gã tóc đỏ tăm tia cái ví trong tay ta. "Này này, lịch sự chút đi, Mikey. Trông anh bạn đây cũng thân thiện đấy." Hắn cười nhăn nhở rồi rút con dao đi săn khỏi thắt lưng. "Thực ra, tao cá nó muốn tặng chúng ta hết tiền của mình." . Ta đổ lỗi cho bộ não mất phương hướng vì những gì xảy ra tiếp theo. Ta biết mình đã bị lấy đi sự bất tử, tuy nhiên ta vẫn cho rằng bản thân là thần Apollo oai phong lẫm liệt! Người ta không thể thay đổi cách nghĩ dễ dàng như, ờm, một kẻ biến thành báo tuyết. Hơn nữa, trong mấy lần thần Zeus trừng phạt ta bằng cách biến ta thành người thường (ờ, nó từng xảy ra hai lần rồi), ta vẫn giữ lại được sức mạnh khủng khiếp và chút ít quyền năng thánh thần của mình. Nên dĩ nhiên ta mặc định bấy giờ cũng thế. Ta sẽ không cho phép hai tên lưu manh phàm phu tục tử cướp ví của Lester Papadopoulos. Ta đứng thẳng người, hy vọng Cade lẫn Mikey sẽ bị đe dọa bởi phong thái quyền quý và dung nhan thoát tục của ta. (Tất nhiên những phẩm chất đó chẳng thể nào bị lấy khỏi ta, bất chấp ảnh bằng lái xe của ta trông thế nào chăng nữa.) Ta lờ phắt nước thải từ thùng rác đang chảy xuống cổ mình. "Ta là thần Apollo," ta hùng hồn thông báo. "Lũ phàm trần các ngươi có ba lựa chọn: dâng lễ vật cho ta, cúp đuôi chạy, hoặc bị hủy diệt." Ta muốn lời mình nói vang vọng khắp con hẻm, làm rung chuyển các tòa tháp ở New York, và khiến bầu trời đổ cơn mưa từ những tàn tích bốc khói. Không chuyện nào trong số đó diễn ra. Khi nói từ hủy diệt, giọng ta trở nên the thé chói tai. Gã tóc đỏ, Cade, còn cười gớm hơn. Ta nghĩ sẽ thú vị biết bao nếu ta có thể biến đống hình xăm rắn quanh cổ hắn thành thật rồi để chúng bóp cổ hắn tới chết. "Mày nghĩ sao, Mikey?" hắn hỏi đồng bọn. "Chúng ta có nên dâng lễ vật cho hắn không?" Mikey quắc mắt. Với mái tóc vàng lởm chởm, đôi mắt ti hí dữ tợn, cùng dáng người mập mạp, hắn gợi ta nhớ đến con lợn nái quái vật từng khủng bố ngôi làng Crommyon trong những năm tháng tươi đẹp xa xưa ấy. "Tao không có hứng thú với màn dâng lễ vật, Cade." Giọng nói nghe như thể hắn vừa nuốt cả đống điếu thuốc lá đang cháy. "Mấy phương án khác là gì?" ... Mời các bạn đón đọc Những thử thách của Apollo Tập 1: Sấm Truyền Bí Ẩn của tác giả Rick Riordan.