Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Chân Trời Cũ (Hồ Dzếnh)

TỰ SỰ CỦA TÁC GIẢ

Tập truyện này ra đời, tính năm đã được bốn. Nó ra đời và mang lại ngay cho tác giả một kết quả mầu nhiệm: hầu hết những nhân vật của cuốn sách đã “lên đường” về… chân trời cũ: chú Nhì, người anh Cả, thằng cháu đích tôn, chị đỏ Đương, cô em Dìn, và vài nhân vật phụ: bà mẹ ghẻ, em bé Thi. Mấy người sau này, hiện còn sống, nhưng tuổi già, sức khỏe và hoàn cảnh đã giục họ nghĩ đến cái giờ - để mượn một tiếng chuyên môn của Thiên Chúa giáo - giờ “sinh thì”: bà mẹ già thân yêu, người chị dâu Trung Quốc, ông anh Hai phóng lãng và… tác giả tập sách này.

Một người nữa, tuy không cùng họ đương, dòng giống, nhưng quan hệ mật thiết với tác giả về phương diện cảm tình, một linh hồn Việt Nam tế nhị, một nghệ sĩ trang trọng mà đơn sơ, hiện thân của tình yêu đất nước - nhà văn rất thuần túy, rất nhân đạo, Thạch Lam - người bạn đã đáng tiếc từ trần một tháng sau ngày tập đoản thiên này được xuất bản.

Và một người nữa, vẫn góp mặt trong thế giới hữu hình, một tình yêu cố hữu đi sóng đôi với ân nghĩa anh em đã hy sinh chút ít tiền của để cho in lần thứ nhất cuốn sách này, dầu biết rằng nó “không chạy như các món quà giải trí khác”.

Thêm một người nữa, mà định mệnh đã chọn hộ cho con đường chồng vợ theo luật cõi đòi, người con gái có đôi mắt đẹp như thơ, có quê hương mơ màng và xanh biếc, có tấm lòng thắm dịu, mở rộng như trang sách ái tình… Tìm mua: Chân Trời Cũ TiKi Lazada Shopee

Tên hai người trên đây, không viết ra vì nhiều lẽ, và cái lẽ chính đáng nhất vẫn là niềm yên lặng đầy tiếng nói thầm.

Và còn những tâm hồn xa xôi và đẹp đẽ, những thương nhớ giải rộng như không gian, những tên có màu xanh hay lòng có nước mắt, sống giữa đô thành hay dưới trời thôn dã, những vương vấn ảo huyền mà chỉ nhà văn mới có toàn quyền đặc hưởng.

Ròng rã trong bốn năm, sống cái đời cô đơn và tịch mịch trong đó thoáng dệt đôi lúc những bóng nắng, hình mây, tôi đã nghĩ rất nhiều đến bao nhiêu linh hồn bạn mà hơi thở hòa vào hơi thở tôi, làm vui buồn những tư tưởng phù hoa do người đời mệnh danh là Nghệ thuật. Bốn năm! Hương sắc chưa mờ, từ ngày reo than lần đầu tiên những tiếng lòng ngây dại. Nước non, trong quãng thời gian đó, từng rung cảm những lớp Phế, Hưng, để ngày nay đi về một Mùa Xuân Trọng Đại.

Dưới bóng thiều quang của một năm ghi bằng nét vàng vào lịch sử cách mệnh người dân Việt, tôi dám tin tưởng rằng tập sách này tái sinh sẽ nói hộ lòng tôi được nhiều lắm. Bằng tình cảm, bằng tôn giáo, bằng tinh thần vĩnh viễn phương Đông, xứ Á châu quê hương của chúng ta, trong đó nổi lên hàng trên Việt Nam và Trung Quốc, sẽ tiến triển một cách mạnh mẽ hơn hết bao giờ. Và Nghệ thuật sẽ làm vinh hiển đời sống rồi đây sắp trở lại tươi tốt với loài người.

Bạn ạ, tôi là kẻ ít tin nhất rằng loài người đẻ ra đã sẵn cái tài trong óc. Cho nên, được mang danh là nhà văn, tôi thấy thẹn thùng biết mấy! Do những tình cờ của hoàn cảnh, xô xát với cõi đời, chúng ta, để gắng nói ra những nỗi lòng u kín, đã nghiêng về cuộc sống bên trong. Nhưng trên cả Tình và Tài, trên những vinh hạnh chói lòa nhiều khi rất không chân thật, một điểm sáng lấp lánh tự ngàn thu, một Triều Thiên mà thế kỷ nào cũng ước ao, thèm khát, đó là Tấm Lòng. Nhà thi sĩ Nguyễn Du đã nói, và câu của thi sĩ có thể dùng để kết thúc bài tự sự nhỏ này:

“Thiện căn ở tại lòng ta,

Chữ TÂM kia mới bằng ba chữ TÀI.”

Hà Nội, tháng Bảy năm 1946

HỒ DZẾNH***

GIỚI THIỆU

Ông Hồ Dzếnh, tác giả tập sách này, là một người Minh hương. Cái trường hợp ấy đáng kể vì ông là một nhà văn. Những chuyện ông kể cho ta biết toàn là những chuyện về gia đình ông, gia đình của những người Trung Hoa nhẫn nại và chịu khó sang lập nghiệp ở bên này. Một người cha lầm lì, suốt ngày không nói, một người mẹ Việt Nam vào hạng những đàn bà Việt Nam đã làm nên đất nước này, người đàn bà chỉ biết có chịu khó về chồng con, không bao giờ một lời phàn nàn hay oán hận, mà cái ước mong sung sướng nhất là cứ được hy sinh mãi. Và một vài người con, một vài nàng dâu, - trong số đó có một nàng dâu Trung Hoa - cùng lập thành cái gia đình mà số phận hình như bắt buộc phải buồn rầu. Sau khi người cha qua đời, thì cái thời sung túc, đoàn tụ cũng mất đi. Dấu vết không còn lại gì. Và hình ảnh con ngựa trắng đủ yên cương trên cánh đồng cỏ xanh nổi lên như vang bóng của thuở nào.

Điều mà ta nhận thấy ở ông Hồ Dzếnh, cũng là một điều gần giống ở bà mẹ ông, nghĩa là cái sức chịu đựng đau khổ. Tác giả đã đau khổ trong cuộc sống: và chúng ta nhận thấy ông ưa thích quay về dĩ vãng, để lại khiến những đau khổ cũ trở dậy và thêm sắc mắc hơn nữa. Cho nên những chuyện ông kể cho chúng ta nghe đều có một màu sắc riêng, đều nhuộm một tiếc hận thấm thía. Ông chỉ kể những chuyện ấy thôi, nhưng mà đủ có mực thước để khỏi thành ra phô phang, và cũng đủ rung động để độc giả cảm thấy sự thành thực, sự “đã sống” của những chuyện đó.

Những nhân vật ông trình bày đều linh động cả. Mỗi người đều có một bản ngã riêng, và chúng ta nhận thấy - tình cờ hay là số mệnh? - người nào cũng mang một tâm hồn đau khổ. Người mẹ, người con cả, người con thứ, cho đến cô Yên, cái cô gái nuôi đặc biệt Việt Nam, vẫn sống trong một gia đình không phải của mình, để mà chịu đựng bao nhiêu vất vả bất công, tuy có được người mẹ nuôi biết thương đến. Cái đời sống tối tăm và lặng lẽ ấy không đi đến đâu cả, và tác giả để chúng ta thấy thoáng qua số phận một dân số nghèo khó ở các tỉnh đông đúc hay nghèo nàn, cuộc sinh hoạt khó khăn trên những đồng ruộng bạc màu.

Đấy là cả những điều mà chúng ta sẽ thấy khi lần giở trang quyển sách này. Tác giả đã khéo xếp đặt, cho độc giả thấy cả cái dĩ vãng của một gia đình Việt-Hoa. Chúng ta thấy tác giả đã ít nói đến mình, để làm trội những nhân vật khác lên, tuy rằng lúc nào tác giả cũng là vai chủ động trong các truyện. Mà nói về dĩ vãng là một sự khó khăn, khi những điều ta ngẫm nghĩ chưa có đủ thì giờ lắng xuống và thêm bền chặt.

Tuy vậy, ông Hồ Dzếnh đã vượt qua nỗi khó khăn đó một cách đáng vinh hạnh cho tài ông. Tôi không nói rằng tác phẩm này không có khuyết điểm, nhưng tác giả còn trẻ và tài năng của ông còn hứa hẹn cho chúng ta nhiều.

THẠCH LAM (trong Tự Lực Văn Đoàn)***

HỒ DZẾNH (1916-1991) tên thật là Hà Triệu Anh hay Hà Anh, sinh tại làng Đông Bích huyện Quảng Xương tỉnh Thanh Hóa. cha ông là người gốc Quảng Đông, còn mẹ là người Việt.

Ông là một nhà văn nổi tiếng ở Việt Nam từ thời tiền chiến.

***

“Vẳng nghe tiếng ếch bên tai,

Giật mình còn ngỡ tiếng ai gọi đò…”

Ngày nhỏ, mỗi lần chán chúng bạn, tôi vẫn hay lại bên mẹ tôi, cầu khẩn người kể lại sự cưới xin giữa người và ba tôi, rồi để tôi đem thuật lại với hàng xóm. Tôi còn nhớ nơi mẹ tôi ngồi kể chuyện là một cái hè bằng đất nện trước nhà. Tự đó, tôi vừa nghe chuyện, vừa nhìn ánh nắng chiều nghiêng xế, và những bóng lá lung linh. Có khi đương giữa câu chuyện, tôi véo má mẹ tôi mà hỏi:

- Đố mẹ biết bao giờ đến Tết? Đố mẹ biết con được bao nhiêu tiền phong bao?

Mẹ tôi khẽ gỡ tay tôi ra, lặng lẽ nói tiếp, và lặng lẽ ru tôi ngủ mất lúc nào! Tuy nhiên, trong giấc mơ kỳ dị, tôi vẫn hình dung được cả đám cưới, chú rể là ba tôi, cô dâu là mẹ tôi và… tôi là người dự lễ! Dần dần tôi lớn lên. Qua mẩu đời sum họp của hai người sinh ra tôi, tôi nhận thấy một định mệnh khe khắt, một duyên phận tăm tối và buồn rầu. Vì thế, tôi được sự thật cho biết rằng phần nhiều, hay tất cả cũng được, những bà mẹ Việt Nam - tôi nói những bà mẹ đáng là mẹ - đều phải đau khổ ngay từ lúc lọt lòng. Mọi sự do “Trời” định, các tâm hồn đó chỉ biết vâng theo, một cách nhẫn nhục, một cách lặng lẽ, một cách chua xót vô cùng! Bao nhiêu thế kỷ rồi, những tiếng thở dài mất tăm trong đêm tối, những mái đầu bù rối nghiêng xuống bổn phận hằng ngày, tầm thường và nhỏ mọn. Cuộc hôn nhân của mẹ tôi, đến nay, tôi mới thấm thía được hết cái đơn giản, mới biết suy ngẫm trước sự lễ nghi của nó.

Và đến ngày nay, tôi mới hiểu mẹ tôi hơn lúc nào hết, người con gái lái đò trên sông Ghép ngày xưa, người mẹ Việt Nam một cách dịu dàng và cao trọng…

* * *

Cách đây hơn năm mươi năm.

Một buổi chiều mùa hè vàng rực.

Trên bờ sông Ghép lặng lẽ của tỉnh Thanh Hóa, dân làng Ngọc Giáp bỗng thấy mọc lên bóng một người ngoại quốc, tay xách một gói vải xanh thay va li, và đầu chụp chiếc mũ rơm đã vàng ỏng. Người khách lạ có chiếc trán rất lạ: nó nhỏ nhưng nhô ra một cách bướng bỉnh. Nhất là đôi mắt, sắc như dao, bén như nước, nhìn vật gì thì như hút lấy vật ấy. Hai cái đặc điểm đó nhất định không được tạo bằng thủy thổ Việt Nam, mà là bằng tinh hoa của một dân tộc khác. Một vẻ gì xương xương, rắn rắn độn khắp mình người khách, biến cái thân thể thoạt trông thì gầy kia ra sự chịu đựng khó nhọc, ở đấy, một nghị lực bền vững tiềm tàng.

Khách mặc một bộ quần áo bằng lĩnh Quảng Đông, nguyên màu đen, nhưng sau khi trải nhiều phong trần, đã đổi sang màu xám kệch. Y phục ấy gợi được trong lòng người gặp, bao nhiêu là cảm giác thanh thú, hương vị xa xôi. Từ đằng xa, những gợn lụa phơ phất như những gợn gió trùng dương, và khi lại gần thì gió trùng dương lại chỉ toàn xông lên một mùi cá mặn!

Linh hồn Trung Quốc phát lộ ra trong từng bước đi, điệu đứng, trong sự trầm mặc, trông tìm, trong cả cách đưa năm đầu ngón tay có móng dài vẩn ghét lên gãi sồn sột chiếc đầu gần như húi trọc tếch.

Đêm về trong những bước nhẹ, hắt hiu bốc hơi lên mặt sông. Nắng tắt dần dần chỉ còn ánh vàng pha sắc tím. Hoàng hôn ở đây không như hoàng hôn của Giang Tây, Hồ Bắc, hoàng hôn ở đây ưu hoài như một chinh phụ nhớ chồng.

Và như một gã giang hồ chạnh lòng khóc nước.

Tuy nhiên, đôi mắt trong và sáng kia không hề vẩn bởi màu sắc thê lương, vẫn quắc lên nhìn những đợt sóng nhuyễn nhàng bò quanh mấy con thuyền ngái ngủ. Cử chỉ lạnh lẽo đó thật là trái hẳn với cảnh sông nước buồn rầu, cái cảnh tầm thường nhưng đã làm chuyển dời bao nhiêu cuộc đời ngang dọc.

Khách ngồi xuống vệ cỏ, không để ngắm cảnh chiều tang tóc, mà để tháo cái gói vải từ bao lâu vẫn đeo ở tay, lấy trong đó ra một gói cơm nắm. Rồi không dao, không đũa, khách bẻ ngoắt nửa nắm cơm, đưa lên miệng, trong khi mấy ngón tay lần gỡ từng miếng cá khô. Đôi lúc khách ngừng nhai, chép miệng cho thấm xuống đáy lòng cái hương vị đậm đà của bữa cơm lưu lạc.

Chỉ sau mười phút, không còn một miếng cơm, một khúc cá nào sót lại trên mảnh lá chuối héo. Tất cả lương thực đã ngọt ngào trôi qua cổ họng, đảo lộn trong cái dạ dày vô bệnh, để biến thành những dòng máu hùng cường luân lưu nuôi mạch sống, và nuôi lớn mãi cái chí nguyện giang hồ.

Độc giả có thể tìm mua ấn phẩm tại các nhà sách hoặc tham khảo bản ebook Chân Trời Cũ PDF của tác giả Hồ Dzếnh nếu chưa có điều kiện.

Tất cả sách điện tử, ebook trên website đều có bản quyền thuộc về tác giả. Chúng tôi khuyến khích các bạn nếu có điều kiện, khả năng xin hãy mua sách giấy.

Nguồn: thuviensach.vn

Đọc Sách

Tôi Vẫn Nghe Tiếng Em Thầm Gọi (Ichikawa Takuji)
Độc giả có thể tìm mua ấn phẩm tại các nhà sách hoặc tham khảo bản ebook Tôi Vẫn Nghe Tiếng Em Thầm Gọi PDF của tác giả Ichikawa Takuji nếu chưa có điều kiện.Tất cả sách điện tử, ebook trên website đều có bản quyền thuộc về tác giả. Chúng tôi khuyến khích các bạn nếu có điều kiện, khả năng xin hãy mua sách giấy.
Tội Lỗi Không Chứng Cứ (Tử Kim Trần)
Độc giả có thể tìm mua ấn phẩm tại các nhà sách hoặc tham khảo bản ebook Tội Lỗi Không Chứng Cứ PDF của tác giả Tử Kim Trần nếu chưa có điều kiện.Tất cả sách điện tử, ebook trên website đều có bản quyền thuộc về tác giả. Chúng tôi khuyến khích các bạn nếu có điều kiện, khả năng xin hãy mua sách giấy.
Tôi Là Nhện Đấy Có Sao Không? (Okina Baba)
“Tôi”, người chắc chắn đã từng là một nữ sinh cấp ba, lúc tỉnh dậy thì lại đang ở một nơi lạ hoắc, đầu thai chuyển sinh thành quái vật <nhện style="box-sizing: inherit;">!? </nhện><nhện style="box-sizing: inherit; color: rgb(34, 34, 34); font-family: "Helvetica Neue", Helvetica, Roboto, Arial, sans-serif; font-size: 16px; font-style: normal; font-variant-ligatures: normal; font-variant-caps: normal; font-weight: 400; letter-spacing: normal; orphans: 2; text-align: justify; text-indent: 0px; text-transform: none; widows: 2; word-spacing: 0px; -webkit-text-stroke-width: 0px; white-space: normal; background-color: rgb(255, 255, 255); text-decoration-thickness: initial; text-decoration-style: initial; text-decoration-color: initial;">Sau cuộc đào tẩu ngoạn mục thoát khỏi đám Nhện mới nở ăn thịt lẫn nhau, tôi lạc vào hang ổ của một đám quái vật. Thân phận Nhện bé nhỏ của “tôi” liệu có thể sống sót nổi trong chốn Hầm ngục khủng khiếp, đầy rẫy những là Ếch độc, Mãng xà, Khỉ đột, với Rồng, trùm cuối thống trị tất cả nơi này không đây…? Mày đùa với ai thế hả Nhện! Đứa nào đã bày ra cái trò này, ra ngay cho bà hỏi tộiiiiii…! Vén màn bí mật về cuộc chiến sinh tồn đang gây sóng gió trong cộng đồng mạng của bé Nhện!*** Tìm mua: Tôi Là Nhện Đấy Có Sao Không? TiKi Lazada Shopee Trích lời tác giả: "tất cả nội dung của truyện là dòng suy nghĩ của nhân vật, thế nên nếu có sự hiểu nhầm gì đó thì đó là lỗi nhân vật, không phải lỗi tác giả" - Hay lỗi của trans. Câu chuyện kể về một bé nhện dễ thương bị lạc vào trong một dungeon cấp cao và phải liều mạng để bảo vệ tính mạng và sự trong sạch(lol) của mình khỏi lũ quái vật ở đó.</nhện>Độc giả có thể tìm mua ấn phẩm tại các nhà sách hoặc tham khảo bản ebook Tôi Là Nhện Đấy Có Sao Không? PDF của tác giả Okina Baba nếu chưa có điều kiện.Tất cả sách điện tử, ebook trên website đều có bản quyền thuộc về tác giả. Chúng tôi khuyến khích các bạn nếu có điều kiện, khả năng xin hãy mua sách giấy.
Tôi Không Hợp Yêu Đương (Bản Lật Tử)
Hạ Duy, chủ một cửa hàng nail nho nhỏ, thiếu nữ đã gần 30 nhưng vẫn luôn mặc định mình chỉ 18, thích thả thính lung tung lừa gạt trái tim các cậu trai trẻ xong lại bóp nát trái tim người ta. Ấy ấy, bạn chớ đọc đến đây mà đã vội cho nữ chính là một người xấu xa, cái gì cũng có nguyên nhân cả. Lại nói dù đã từng quen vài người bạn trai, nhưng oái ăm thay khi người ta muốn nắm tay hay hôn cô thì cô lại cảm thấy buồn nôn và ghê tởm. Thế cho nên là cứ hể “thằng" nào mà muốn thân mật thì y như rằng bị cô “đá" ngay. Đây có thể xem là nguyên nhân nữ chính của chúng ta là gái già gần 30 mà vẫn là xử nữ đấy =]]] Còn nam chính của chúng ta? Vâng nam chính của chúng ta có thể nói là mẫu đàn ông mà đa số phụ nữ ngày nay đều ao ước. Đẹp trai, giàu có, nghiêm túc trong tình yêu, biết chăm lo nhà cửa và nấu ăn cực ngon - quả là một người chồng lý tưởng nhỉ? Vậy lý do gì khiến một người đàn ông hoàng kim như vậy vẫn là xử nam 30 năm?? Cũng có nguyên nhân cả? Chẳng là nam chính Giang Chi Châu cũng như nữ chính, bị mắc chứng bệnh sạch sẽ thái quá cũng như tính chiếm hữu quá mạnh. Anh không thể chấp nhận được việc người yêu của mình đã từng quen người khác. Đó, cho nên là dù gia đình anh đã cố mai mối không ít người, nhưng Giang tiên sinh của chúng ta vẫn không thể nào yêu đương nổi. Hai con người, hai số phận tưởng chừng không liên quan vậy mà lại có thể đến được với nhau. Và con người ta hay gọi đó là duyên phận. Và duyên phận của hai người là ở cùng chung cư, người tầng trên, người lầu dưới. Duyên phận là cả hai cùng mắc chứng bệnh “sạch sẽ quái đản” kia:v Tìm mua: Tôi Không Hợp Yêu Đương TiKi Lazada Shopee Duyên phận từ một chú mèo kiêu ngạo và một chú chó ngô nghê. Duyên phận là một người nấu ăn ngon và một người thích ăn ngon.Duyên phận của họ bắt đầu từ những thứ rất nhỏ nhặt trong cuộc sống. Đọc truyện này thật sự làm mình cười muốn rụng răng. Nam chính của chúng ta đích thị là kiểu “trai thẳng" nói chuyện phũ phàng và thù dai lắm mọi người ạ. Nghĩ sao mà chỉ vì chị chậm trễ việc sửa ống nước làm phòng anh bị dột, mà anh qua thẳng tiệm làm nail của chị, đã thế còn thẳng tưng chỉ trích là “nước sơn móng tay rất có hại" nữa chứ:V khác nào đuổi khách của người ta đâu chứ. Nhưng chớ lo, nữ chính của chúng ta cũng chẳng vừa gì đâu, miệng mồm nhanh nhảu, đã thế còn thêm tính tình rất “tỉnh" nên mấy lời phũ kia của anh nhà cũng không làm chị tổn thương mấy đâu:V. Mà phải nói là mình cực kỳ thích hai anh chị này giận nhau luôn đấy. Chị thì cứ: “Em quyết định sẽ không để ý đến anh trong 24 giờ…” “Em quyết định sẽ không đế ý đến anh trong 72 giờ…”Nhưng mà cứ đến buổi trưa, anh up hình “trưa nay ăn gì" thì y như rằng giận hờn gì đó chỉ là mây bây, đồ ăn ngon mới là chân lý. Hài hước không chỉ đến từ nhân vật chính mà còn từ dàn nhân vật phụ cũng dễ thương không kém. Hội chị em bạn bè của nữ chính vừa lầy vừa nhây thôi rồi. Thật sự đọc những chương có hội này, làm mình vô cùng hoài niệm về lũ bạn thời cấp ba đại học của mình ^^. Không biết cảm giác của mình đúng hay sai, nhưng với mình mạch truyện cũng như diễn biến khúc đầu truyện này so với những truyện trước của Bản Lật Tử có vẻ hơi chậm, nhưng xin yên tâm, càng về sau thì độ hài và sủng sẽ không làm bạn thất vọng đâu. Cá nhân mình thấy truyện vẫn mang phong cách của Bản Lật Tử. Vẫn là tình yêu đời thường, nhẹ nhàng nhưng vẫn không làm người ta chán, một điểm cộng mà mình quên nói nữa là mặc dù nam chính miệng có hơi phũ, hay ghen (mà cách ghen cực kỳ dễ thương luôn) nhưng tuyệt đối sủng vợ và là thê nô chính hiệu nha. Điểm trừ duy nhất của bộ truyện này là edit không mượt và lỗi chính tả nhiều. Nhưng nếu bạn yêu thích Bản Lật Tử cũng nhưng fan truyện 3S thì mình nghĩ hố này bạn phải nhảy đi thôi.:v Trích đoạn ghen với ngôi sao: “Mạc thiên vương kết hôn lâu rồi, ngay cả dấm chua của anh ấy mà anh cũng ăn sao?” “...” Giang Chi Châu nhếch miệng, nói với cô, “Anh không thích em thích người đàn ông khác, dù đó có là một ngôi sao đi chăng nữa.” …Hoá ra anh cũng ăn dấm với ngôi sao nổi tiếng nữa sao. “Được, em hứa em thích anh hơn em thích anh ấy, sau này sẽ cố gắng không nhắc đến tên anh ấy trước mặt anh nữa, nên... bây giờ mình có thể đổi phim của Mạc thiên vương xem được không?” Giang Chi Châu: “...” Trích đoạn hoá sói: “Được rồi, anh ước đi.” “Không cần phải ước được không?” Giang Chi Châu cảm thấy việc cầu nguyện với một chiếc bánh kem thật xấu hổ đó. Hạ Duy cảm thấy có bánh sinh nhật thì đương nhiên phải cầu nguyện rồi: “Nguyện vọng sinh nhật mà!” Giang Chi Châu im lặng một lúc lâu, quyết định thoả mãng nguyện vọng này của Hạ Duy. Hạ Duy thấy anh lầm bầm gì đó, tò mò hỏi: “Anh ước gì vậy?” “Muốn biết sao?” Giang Chi Châu vòng tay ôm lấy eo cô, giọng điệu trở nên mập mờ hơn: “Hy vọng tối nay chúng ta rất ân ái.” Hạ Duy: “...” Giang Chi Châu dứt lời lại hỏi cô: “Có cần mượn rượu trợ hứng không?” Hạ Duy: “...” Cô cảm thấy quả nhiên mình vẫn không hợp với yêu đương.Dưới đây là những tác phẩm đã xuất bản của tác giả "Bản Lật Tử":Chào Buổi Sáng, U Linh Tiểu ThưCùng Nam Chính Ngọt Văn Yêu ĐươngĐường Tâm Mật ÝEm Mù Mới Yêu AnhTôi Không Hợp Yêu ĐươngĐộc giả có thể tìm mua ấn phẩm tại các nhà sách hoặc tham khảo bản ebook Tôi Không Hợp Yêu Đương PDF của tác giả Bản Lật Tử nếu chưa có điều kiện.Tất cả sách điện tử, ebook trên website đều có bản quyền thuộc về tác giả. Chúng tôi khuyến khích các bạn nếu có điều kiện, khả năng xin hãy mua sách giấy.