Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Ngang Tàng (Tát Dã)

Bắt đầu câu chuyện khi hai nhân vật chính năm 17 tuổi, cả hai đều ưa nhìn lại có đầu óc, giỏi âm nhạc lẫn thể thao + tài lẻ vô số, nhưng có lẽ cũng vì sở hữu quá nhiều ưu điểm nên hoàn cảnh của hai cậu cũng thảm mỗi người một cách khác nhau.. Một bạn là đứa con trái ý với cả nhà suốt mười mấy năm trời, cuối cùng biết được sự thật rằng mình là con nuôi, vậy là từ đó cậu trai thành thị nhà khá giả, dân top đầu trường chuyên đã phải bị đưa về một thành phố nhỏ xập xệ, làm học sinh ở một ngôi trường tầm thường, ở chung với những “người ruột thịt” ngập ngụa trong bế tắc và vòng xoáy gạo tiền. Một bạn mới vừa 17 tuổi đầu đã là người tháo vát quán xuyến hết việc nhà, bố đã mất (trước đó ông này chuyên say xỉn, đánh đập vợ con), phải gánh vác chuyện + nuôi dưỡng một cô em gái bị tổn thương tinh thần, đèo bòng nốt một bà mẹ tính cách thất thường muốn níu kéo tuổi thanh xuân, không lo làm việc, chỉ lo hẹn hò hết trai này đến trai khác.  Oan gia ngõ hẹp, hai bạn với xuất phát điểm là hai thái cực, nhưng nhờ duyên số tréo ngoe nên dần dần cuốn vào nhau. Câu chuyện của chúng ta bắt đầu như thế….. CẢM NHẬN Khép lại câu chuyện mang tên Tưởng Thừa và Cố Phi, tôi thật sự không nỡ, bởi vì quá nhiều cảm xúc vẫn còn ẩn hiện nơi đáy lòng. NGANG TÀNG (TÁT DÃ) của Vũ Triết quả thật không thể dùng hai chữ “xuất sắc” để hình dung, đó dường như là câu chuyện quá đỗi đời thật, tôi thật sự kinh ngạc về nội dung của quyển truyện này. Tường Thừa – học bá trong miệng thiên hạ: học giỏi, chơi bóng rổ giỏi, bắn ná giỏi, biết hát biết đàn, quả thật là con nhà người ta trong miệng thiên hạ, bộ dáng còn rất đẹp trai nữa. Nhìn bề nổi là vậy, nhưng bên trong của cậu thiếu niên là một trái tim cô đơn và bị tổn thương. Những cảm xúc của cậu nối tiếp nhau khi từ thành phố lớn về nơi miền quê nhỏ, thay đổi chỗ ở, thay đổi cuộc sống và tiếp xúc với nhiều thể loại người khác nhau, từ đó dần dần để lộ ra nhiều cảm xúc bi quan hơn. Còn Cố Phi – lão đại của Xưởng thép, tính tình lạnh nhạt, không thèm học, thích đánh nhau, chỉ được bề ngoài đẹp trai ngời ngợi có thể đặt chung chỗ với Tưởng Thừa. Nhưng sau này, tài năng của Cố Phi dần được Tưởng Thừa phát hiện: chơi bóng rổ, chụp ảnh, viết nhạc, chơi đàn,… bao nhiêu thứ mà Cổ Phi dấu kín thế mà bị bày ra dưới mi mắt Tưởng Thừa. Và ẩn dưới bề ngoài lạnh nhạt là một trái tim vỡ vụn với nhiều gánh nặng phải gánh: mẹ già nhưng có trái tim thiếu nữ, em gái lớn lên với tinh thần không bình thường, cái chết của ba, sự đáng sợ của hiện thực… Tưởng Thừa và Cố Phi đều cho nhau mặt mà không ai biết đến. Chỉ ở trước mặt Tưởng Thừa, Cố Phi mới bỏ đi lớp “đại ca Xưởng thép” người người sợ hãi kia, thành một con thỏ ngon miệng đợi sói tới làm thịt, sẽ bỏ đi nụ cười lạnh nhạt bất cần đời để có thể thoải mái vui vẻ, đưa ra mặt ôn nhu nhất của bản thân cho Tưởng Thừa. Mà Tưởng Thừa, trước mắt Cố Phi sẽ bớt đi gai góc, có tí lưu manh, nóng tính nhưng dễ dỗ, tính cách ngây thẳng đáng yêu và bỏ đi gánh nặng của mọi thứ. Cả hai như một liều thuốc bổ của nhau: xoa dịu cảm xúc, ấm áp, vui vẻ, kích tình, … Cả hai gặp nhau cũng không có quá nhiều ấn tượng. Khi đó Tưởng Thừa nói là được đưa về cho cha mẹ đẻ, nói khó nghe là bị gia đình nhận nuôi đuổi đi, tất cả đồ vật của cậu đều bị mẹ cậu trả về hết. Tâm trạng lúc ấy quá tồi tệ, lại không ngờ gặp đôi mắt to trong veo của một cô gái nhỏ đang bị bắt nạt. Tưởng Thừa vì một giây đưa tay ra với cô bé mà được cô bé để ý. Rồi gọi cho anh trai cô bé, thế mà lại nhận được một câu “Xin lỗi, nhầm số.” Lần gặp thứ hai, cũng thật tình cờ, Tưởng Thừa ngất xỉu ngay trước cửa hàng của Cố Phi, nên mới tạo nên mối nhân duyên này. *** Nếu theo dõi tin tức đam mỹ thường xuyên, chắc hẳn bạn sẽ không hề xa lạ với cái tên “Tát dã” khi nó luôn nằm chễm chệ trên các bảng xếp hạng top Đam Mỹ của Tấn Giang. Vậy điều gì đã khiến bộ truyện này hấp dẫn đến vậy? Tát Dã - Câu chuyện thanh xuân bồng bột. Vì sao thanh xuân lại đáng quý đến thế? Vì sao người ta thường đi qua rồi mãi vẫn nhớ về thanh xuân? Có chăng vì đó là khoảng thời gian chúng ta bồng bột nhất, dũng cảm nhất. Chúng ta sống thành thật với cảm xúc của mình, luôn tiến về phía trước không e sợ, dù trong đêm đen tối nhất của muốn tỏa ra ánh sáng của riêng mình. Nếu thế thì Cố Phi và Tưởng Thừa chính là bóng dáng chuẩn xác nhất về một thời thiếu niên khó quên của mỗi đời người. Tưởng Thừa cũng giống như cái tên của mình, lớn lên trong một gia đình mà cậu luôn là người “thừa”. Gia đình cậu ấm áp là thế nhưng cậu lại luôn là kẻ đứng ngoài xem mà cảm thấy lạnh lẽo. Cậu thường xuyên cải vã, trái ý với bố mẹ. Cho đến năm 17 tuổi, có lẽ đã chịu không được, họ nói cậu biết cậu chỉ là con nuôi. Rồi họ trả cậu về với gia đình thật của mình. Một thành phố nghèo nàn, một căn nhà xập xệ với người cha cờ bạc rượu chè, người anh trai hám lợi và người chị nhu nhược. Khác với Tưởng Thừa xuất thân từ thành thị tấp nập, vùng đất nghèo nàn này chính là cái nôi nuôi dưỡng Cố Phi lớn lên. Người cha bạo hành luôn say rượu rồi đánh đập anh em cậu. Người mẹ lớn tuổi nhưng luôn khao khát một tình yêu lãng mạn. Bà đem hết tiền của để bao nuôi tình nhân nhỏ tuổi. Cố Phi lớn lên với lời đồn “kẻ giết cha ruột”. Cuộc sống khó khăn khiến cậu dây dưa với xã hội đen lưu manh. Nhưng hơn hết là người em gái mắc bệnh tâm lý. Hoàn cảnh sống khắc nghiệt cố gắng dìm đôi bạn trẻ xuống bùn lầy sa đọa, lấy đi khát khao niềm hi vọng vào tương lai. Dù vậy, họ vẫn ngang ngược khiêu chiến với số phận, giành giật về từng tia sáng hạnh phúc dù mong manh. Tưởng Thừa dù có bao lần bế tắc, những lúc lang thang không muốn về nhà, thậm chí nhìn thấy cha ruột của mình quẫn bách đến nhảy lầu tự vẫn. Cậu vẫn cố chống chọi đứng lên, vẫn luôn cố gắng chăm chỉ học hành. Học tập là con đường cứu tử duy nhất mà câu nhận định. Từng chương, từng chương truyện, bạn sẽ thấy cháy bỏng ở Tưởng Thừa niềm khát khao được vươn lên, tiến về phía trước, chứng minh cho gia đình nuôi mình rằng cậu không sai, cậu không phải là một kẻ ngông nghênh chỉ đáng bỏ đi mà sẽ có một cuộc sống thành công. Trong khi đó, Cố Phi lại để lại ấn tượng một viên ngọc trai đen lấp mình trong đất cát. Cậu có năng khiếu nhiếp ảnh, lại khéo tay nhưng trước khi Tưởng Thừa xuất hiện cậu chưa từng muốn hòa mình vào tập thể. Cậu là một chú sói độc lai độc vãng chăm chăm bao vệ lãnh thổ của mình. Dù vậy, ta lại càng thấy ở Cố Phi khát vọng sống phi thường hơn ai hết. Bởi cậu là đôi cánh che chở cho mẹ và em gái hình. Là một kẻ mạnh lại thông minh, cậu chính là miếng mồi béo bở mà bất cứ đại ca xã hội đen nào cũng muốn. Cố Phi đã sống như bước đi trên một lằn ranh mỏng manh giữa tội ác và người thường mà chưa từng té ngã. Trong mắt Cố Phi, Tưởng Thừa khá ngây thơ, cậu luôn đối diện cuộc sống bằng thái độ lạc quan. Chính sự lạc quan đó là nam chân cực mạnh hút Cố Phi cùng bước đi với cậu. Cố Phi nghĩ đến ngày mai, mong muốn thoát đi khỏi thành phố này trỗi dậy trong cậu mạnh mẽ. Đã từng nghĩ cả đời sẽ chết dần chết mòn nơi đây, lần đầu tiên Cố Phi muốn sống đúng với cái tên của mình: bay đi! Tát Dã - Một tình yêu định mệnh. Gặp gỡ nhau như một định mệnh, người này bố sung khuyết thiếu cho người kìa, cả hai không thể đi riêng lẻ mà chỉ càng thêm mạnh khi bước cùng nhau! Ấy vậy mà Tưởng Thừa sẽ khóc, Cố Phi cũng khóc, cả độc giả cũng khóc khi họ quyết định xa nhau. Từ khi yêu nhau, Cố Phi chưa từng nghĩ chính mình lại là người làm chậm bước chân của Tưởng Thừa, là gánh nặng cậu phải mang vác trên lưng. Cậu có thể chịu đựng khổ nhưng lại không thể chịu đựng khi Tưởng Thừa vì mình mà khổ. Nhận ra điều đó, cuộc sống cậu như lâm vào ngõ cụt. Và họ chia tay – như một sự giải thoát cho Tưởng Thừa của cậu có thể an tâm mà vui sống. Nhưng chỉ chính họ mới biết nỗi đau đó tuyệt vọng đến nhường nào! Có tình yêu vượt qua mùa đông, Vụt chết sau đêm mùa xuân... Ai đã từng tan vỡ trong tình yêu sẽ càng hiểu thấu hơn nỗi đau của họ khi mỗi ngày đều sống với một trái tim trống rỗng. Đau đớn nhường nào khi tự tay mình bóp chết tình yêu đang ngồn ngộn sức sống! Tác giả đã tạo ra một bước ngoặt cực lớn để chính nhân vật trưởng thành hơn, kiên định hơn bởi vì những ngày tháng thiếu nhau khiến họ nhận ra rằng họ cần nhau rất nhiều. Tưởng Thừa đã bứt đi gốc rễ sợ hãi trong lòng Cố Phi, quét sạch lớp bụi bây lâu phủ đầy tâm trí cậu, trả lại một Cố Phi sống đúng tuổi với đầy đam mê và tin tưởng vào tương lai. “Hi vọng chúng ta đều có thể dũng cảm như đối phương.” Tát Dã – Cuốn tiểu thuyết viết bằng ngôn ngữ điện ảnh. Vu Triết đã miêu tả cuộc đời của hai con người bằng ngòi bút vô cùng chi tiết: khung cảnh sinh hoạt nơi phố nghèo, hệ thống các nhân vật chính phụ nhiều nhưng ai cũng có màu sắc riêng – mỗi người mỗi nhà là mỗi câu chuyện sẽ tác động ít hay nhiều vào nhân vật chính. Chất điện ảnh hiện rõ ở những lúc zoom xa toàn cảnh: trường học, xưởng thép, quảng trường trung tâm, cuộc sống đại học; và những lúc zoom kĩ lại đặc tả hành động và tâm lí nhân vật. Khép trang truyện lại, bạn vẫn có thể mường tượng chính xác trong đầu từng phân đoạn truyện lúc ngọt ngào lúc bi thương. Đây là một cuốn tiểu thuyết đặc quện hơi thở cuộc sống. Ở đó, chúng ta có thể tìm thấy chính mình hay chính ước mong của mình. Ai cũng chỉ cho một tuổi trẻ để sống, một trái tim để yêu. Vậy thì chúc bạn “Ta muốn, dưới ánh mắt người, nghênh ngang mà chạy Ta muốn, một ánh mắt, trọn đời tới già.” Mời các bạn đón đọc Ngang Tàng (Tát Dã) của tác giả Vu Triết.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Đừng Kỳ Thị Giống Loài
Văn án: Có một con yêu thú xuống núi sau 2000 năm. Thế nhưng mọi thứ lại thay đổi nghiêng trời lệch đất. Mang trong mình chí lớn thi đậu công chức, con yêu thú không bằng cấp mở ra một câu chuyện vừa hấp dẫn vừa kịch tính. *** "Phù chính là dấu hiệu của may mắn, Ly là muốn nhắc nhở con, nếu như gặp điềm lành, nhất định không thể để điềm lành rời đi con.” Yêu thú Phù Ly tỉnh lại sau giấc ngủ say. Vì giữ lời hứa năm xưa mà nhìn ngắm lại trần gian nơi con người sống. Nếu ngày xưa yêu thú đứng trên mọi giống loài, con người chỉ là vật ti tiện thì bây giờ con người đã trở thành con cưng của trời đất. Cách duy nhất để sống hài hòa với con người là hòa nhập. Nếu phản kháng thì chết không toàn thân. Mang trong mình sự thiện lương và sự cưng chiều vô tận của trưởng bối, Phù Ly ngây thơ học cách thích nghi với con người. Thân thế của Phù Ly là một bí ẩn với một thân những pháp bảo tưởng như đã mất tích, một thân giá trị vũ lực cao. Những con yêu thú thượng cổ cũng từ từ xuất thế. Là điềm lành hay điềm dữ, tương truyền khi yêu hoàng sinh ra sẽ dẫn dắt chúng yêu thú, thảo phạt lại loài người đáng khinh kia. Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, con người với sự chúc lành của thiên đạo mà tàn phá thiên nhiên một cách tuyệt tình, hại nhau không từ thủ đoạn. Thứ con người nhát gan ngày xưa ấy, bây giờ lại vươn lên mạnh mẽ nhất. Dõi theo bước chân của Phù Ly, chúng ta sẽ thấy mặt sáng cũng như cả mặt tối của con người và chúng yêu. Những con yêu thú xưa ấy nay lại chẳng bằng xưa, cũng chưa chắc con người cứ ngang tàn được như vậy hoài. Dòm xem tộc long vương thì thấy, báo ứng tới rồi. Thế nhưng luôn luôn có kẻ không cam lòng, ban quản lí tu chân giới ra đời như vậy đấy. Mà kẻ đứng đầu đáng cười nhất lại là một con rồng máu lai, kẻ phải chịu mệnh khổ từ nhỏ do dòng máu của mình. Một con rồng mệnh khổ lại mang cả vận mệnh của quốc gia, công đức vô hạn lại gặp phải một con yêu thú Phù Ly ngây thơ, chuyện gì sẽ xảy ra? Một câu chuyện thú vị nhưng không quá phức tạp, đan xen đó là cả những thói xấu hiện tại của xã hội chúng ta hiện giờ. Ngọt ngào và tình tiết có phần hơi nhanh, nếu tác giả trau chuốt hơn, mình nghĩ đây sẽ là một câu chuyện tuyệt phẩm. Dù sao thì các bạn hãy trải nghiệm thử nhé. #Hồ_Nhi Vẫn là motip quen thuộc "thụ bàn tay vàng" trong các tác phẩm của Nguyệt Hạ Điệp Ảnh, nhưng ít nhất trong tác phẩm này không đẩy tinh thần tự tôn dân tộc Hoa Hạ lên quá cao như nhiều tác phẩm khác nữa, khiến Đừng Kỳ Thị Giống Loài thật sự đọc dễ chịu hơn rất nhiều. Ngoài ra nếu các bạn để ý thì xưa giờ truyện của Nguyệt tỷ đều làm nhân vật công khá lu mờ so với nhân vật thụ, nhưng trong tác phẩm này thì đất diễn của anh công Trang Khanh thật sự rất nhiều, và ảnh cũng xịn xò, nổi bần bật không kém gì bạn thụ Phù Ly đâu. Và không chỉ khác biệt rất nhiều so với các nhân vật công trong các tác phẩm của mình, anh công Trang Khanh trong này có lẽ còn "đặc biệt" hơn hẳn so với rất nhiều anh công "hoàn mỹ" của các bộ truyện đam mỹ khác nữa. Bởi vì ảnh là một con rồng lai tuy giỏi mà chảnh, tuy giàu mà keo, tuy cao cao tại thượng nhưng cũng lắm lúc che chow cực kỳ nè. ---- Tộc Thanh Long không biết, bọn họ vừa mới đi, Trang Khanh đã đổ hết châu báu của mình ra, châu báu đủ mọi màu sắc bày dưới đất, anh nhìn xung quanh, cẩn thận bày kết giới, đột nhiên hóa thành một con Kim Long không tính là to, chui vào trong núi châu báu, lăn lộn trong đó vài vòng. ---- Trang Khanh quay đầu nhìn những người khác đang nhìn quả cây trong tay anh với ánh mắt trông mong, anh chọn quả nhỏ nhất đưa cho Sở Dư, "Cầm lấy chia nhau." Nói xong, cũng không quan tâm tới phản ứng của những người khác, bỏ quả vào trong túi Càn Khôn của mình, quay người đi mất. "Chỉ một quả, mọi người chúng ta chia nhau?" Sở Dư ngơ ngác cầm quả Châu Ngọc trong tay, hơn nửa ngày vẫn khiếp sợ chưa lấy lại tinh thần. Kẹt xỉ tới mức này, còn không biết xấu hổ làm lão đại của ban quản lý sao? ---- Thế nhưng người cao lãnh, kẹo kéo lại còn hay act cool như Trang Khanh, ấy vậy mà lúc yêu rồi lại dịu dàng và hành xử "soái ca" với Phù Ly hết cỡ. Sắp tới Valentine thì những đứa vừa FA vừa đỗ nghèo khỉ như chúng ta thì nên làm gì? Nên ở nhà cầu mưa và ăn cẩu lương do hai lão đại của giới thần tiên này ban phát thôi cả nhà oyyyyy. Lấy bối cảnh yêu quái và con người cùng chung sống hòa bình ở thời hiện đại, nơi mà bên cạnh chính phủ quản lý con người thì còn có một "Ban quản lý tu chân" chuyên quản lý yêu quái tứ phương; Đừng Kỳ Thị Giống Loài thật sự đã vẽ nên một bức tranh khá mới mẻ về những hiện tượng thiên nhiên (ví dụ như mưa to là Rồng đang tức giận, sấm chớp ào ào là vì Cùng Kỳ, Thao Thiết tái xuất...) cho trí tưởng tượng của chúng ta thêm màu thú vị. Nếu các bạn yêu thích truyện hài sủng thì nhất định không nên bỏ qua tác phẩm này của Nguyệt Hạ Điệp Ảnh nhé! TN - fb/reviewdammyngontinh Mời các bạn đón đọc Đừng Kỳ Thị Giống Loài của tác giả Nguyệt Hạ Điệp Ảnh.
Phù Quang
Cô đơn một mình bôn ba khắp chốn, mỗi ngày trôi qua thật bình thản, cô độc ngày lại qua ngày thì có gì không tốt. Nhưng Trần Hi chưa từng ngờ tới hắn còn có thể gặp lại Viên Kiệt! Khi còn trẻ tình yêu điên cuồng nồng cháy, hứa hẹn đủ thứ, lại bị ép buộc lựa chọn từ bỏ, cố gắng phủ lên hết thảy mọi thứ một lớp bụi thật dày. Nhưng nhiều năm sau lại chìm ngập trong những cái ôm bá đạo của y, bị y đối đãi tàn nhẫn, mỗi một câu y nói làm hắn không thể trốn tránh, làm cho tâm hắn tràn đầy chua xót và đau đớn – Rõ ràng sau nhiều năm như vậy, thế giới bao la rộng lớn lại có mối ràng buộc nào đó kéo bọn họ một lần nữa lại gần bên nhau, khi đối mặt với ánh mắt kia, hắn nên làm cái gì bây giờ? “Viên Kiệt, anh rốt cuộc muốn như thế nào mới bằng lòng buông tha tôi……” *** Nhiều lúc Trần Hi nghĩ một đời này chắc sẽ cứ như thế mà trôi qua. Mở một công ty hậu cần* (zet: là hoạt động chuyên chở, lưu giữ và cung cấp hàng hóa) không lớn không nhỏ, mỗi ngày bận rộn chạy ngược chạy xuôi kiếm chút chi phí sống qua ngày. Sau khi về nhà tắm một trận thống khoái rửa trôi hết mệt mỏi, hắn ngồi phịch xuống sô pha, tay cầm lon bia vừa xem TV vừa thưởng thức. Kỳ thật như vậy cũng chẳng có gì là không tốt, bình thường, im lặng, cô độc. Công ty Trần Hi gần đây nhất có hai tài xế xin nghỉ, trong khoảng thời gian chưa kịp bổ sung người mới, tất nhiên nhân lực không đủ, vì vậy hắn đành đứng ra làm đỡ một thời gian. Trong công ty nữ nhân làm việc có thể nói là sánh ngang với nam nhân, nam nhân thì càng giống như trâu bò, thường xuyên bận đến mức tối trời tối đất, nóng trong người, lở mồm nhiệt miệng, cảm giác như trên đầu có mấy đốm lửa đang cháy bập bùng bập bùng. Sáng sớm hôm nay khi Trần Hi mở cửa bước lên xe, vẫn như mọi ngày đảm nhiệm nhiệm vụ của tài xế, lái xe đến công ty. Trên xe, thông qua điện thoại hắn liên tục nhận được đơn hàng, không bao lâu sau, hắn nghe thấy tiếng bằng hữu đứng kế bên một chiếc xe tải hò hét. Quản lý kiêm điều hành kiêm tài vụ – Mã Tiểu Nhạc đứng cạnh xe rống to: “Trên xe toàn là hàng dễ vỡ đó, mấy người cẩn thận một chút, nếu làm hỏng khách bên kia mắng chết! Khoan, cái này và cái này chẳng phải viết hàng dễ vỡ sao? Không thể để dưới! Đem món khác lên trước sau đó đặt món này lên!” Thật vất vả mới sắp xếp xong xuôi, tài xế kiêm nhân viên giao hàng kiêm lão bản Trần Hi rút khăn mặt đang vắt ngang cổ ra lau mặt, ngửa đầu uống một ngụm nước, thở dài một hơi. Mã Tiểu Nhạc đi tới, đưa hóa đơn qua, hắn vừa nhìn vừa hỏi: “Xe này tổng cộng chứa ba mươi mốt kiện hàng, cậu kiểm tra có thiếu gì không?” Mã Tiểu Nhạc trải qua một hồi hô rống miệng khô lưỡi khô, vô thức nuốt nước miếng: “Không sai, em đã kiểm qua. Trần ca, xe này cần chở đi gấp, mới qua một giờ thôi mà khách hàng đã gọi điện thúc giục không biết bao nhiêu lần, anh mau đi đi, trở về còn vài chuyến nữa, hôm nay chuyến nào cũng gấp.” “Ừ, biết rồi.”   Mời các bạn đón Phù Quang của tác giả Mạt Hồi.
Cực Đạo Truy Sát
Địa vị và quyền lực, mưu đồ cùng máu tươi, cùng vọng cùng ái tình là những thứ luôn đồng hành với nhau. Chủ nhân của một một thế lực buôn súng trong lúc đến làm khách đã gặp được thiếu gia hắc đạo đang chăm chú tập bắn súng, hắn thấy vô cùng bội phục. Sau này tương phùng hắn liền tỏ lòng ái mộ. Cho đến khi gặp lần thứ ba thì hắn khăng khăng một mực "làm" cho đến nơi đến chốn thì đã uổng phí hắn sống từng ấy năm. Trung khuyển tiểu tra công & mỹ nhân nữ vương thụ~! Truyện xoay quanh một cuồng công và nữ vương thụ, có chút ngược và chút luyến, lại thêm thắt yếu tố cẩu huyết cùng ngọt ngào, Nhưng cuối cùng thì mọi chuyện đều tốt đẹp. *** Review by ad Cỏ Non: Anh công là kiểu con nhà có tiền, ăn chơi két tiếng ở trong thôn. Để xây dựng sự nghiệp, thằng này nó quyết định đi buôn lậu súng ống, vì nghề này vừa phất lên nhanh chóng lại vừa oai hơn cóc, thằng nào lìu tìu cái rút súng pặc pặc vài phát nát ch*m. Thế là ảnh móc nối đường dây, được giới thiệu sang cho em thụ ( em này chính là trùm về kinh doanh súng đạn ở địa phương). Và đoè moè, anh đã yêu em ngay từ cái nhìn đầu tiên. Căn bản là em đẹp như con cá dẹp ấy, nét đẹp lạnh lùng băng giá như kiểu "đố đứa nào dám đến gần bốmày" . Tuy biết là không dễ dàng cưa đổ được "đại ca chốn giang hồ" là em, cơ mà anh công vẫn theo đuổi em nhiệt liệt. Thế nhưng tiếc thay, hoa hồng càng đẹp thì gai càng sắc. Em thụ chỉ thấy thằng công sao mà vừa phiền phức vừa mặt dày ( lại hơi ngu). Thế nên nó bày kế "làm thịt" anh công, vừa đỡ ngứa mông lại còn nuốt trọn được đám súng ống đạn dược (anh công đặt của nó một lô hàng về khởi nghiệp kinh doanh đó ) Cơ mà đời đâu phải lúc nào cũng như ta dự tính. Bất ngờ xảy đến. Anh công không những méo chết mà còn bắt cóc luôn được em thụ, tha ẻm về nhốt ở địa bàn ( trong nhà/ trên giường) của mình. Chắc anh đọc quá nhiều đam mẽo não tàn hay sao ấy, mà nghĩ rằng chỉ cần khoá em lại và chịch liên tiếp, cho em quen, thì sẽ có được trái t(r)ym người đẹp Ảnh còn rất tự hào đi khắp nơi khoe khoang tao đây lấy được vợ xinh đẹp nhất trên đời, noi gương ông bà ảnh ngày xưa, truyền thống gia đình được kế thừa và phát huy toàn diện Sau đó thì hai người bắt đầu sống chung. Mới đầu em thụ còn nghĩ cách trốn về. Nhưng ( sau khi chịch nhau nhiều lần), ẻm cũng dần quen và chấp nhận cuộc sống bên anh. Anh công cứ nghĩ như thế là em thụ yêu mình cmnr. Ai dè đâu trong tình yêu ấy còn chứa cả hận thù. Em ghét anh vì đã bắt ép mình ( làm thụ =)) ), ghét anh tự tiện xông vào làm rối loạn cuộc sống của em...thế là nó đâm cho thằng công một nhát rồi đẩy cmn thằng này xuống biển làm mồi cho cá mập sún răng. Ai dè đâu số trời đã định, đúng bữa đấy Cá mập sang bờ biển Việt Nam "ấy ấy" Cáp quang. Thế là anh công thoát chết. Ảnh trở về, tìm em thụ, và lại bắt cóc em lần nữa =)) Nhưng lần này hai đứa khôn hơn, ngoài chịch nhau ra thì còn tâm sự thẳng thắn. Quyết định tìm một hòn đảo méo có người để "sống thử" bên nhau, để cả hai có cơ hội được bắt đầu vun đắp tình yêu lần nữa. Mời các bạn đón đọc Cực Đạo Truy Sát của tác giả Hoài Thượng.
Cực Đạo Hoa Hỏa
Nhân vật công của chúng ta là một tên phúc hắc. Năm năm trước hắn lại trêu chọc một sát thủ, tính cách có thù tất báo. Năm năm sau sát thủ khoác lớp vỏ mỹ nữ, làm một tiểu bạch thụ quyến rũ phúc hắc công. Là một tên âm hiểm giả dối, phẫn trư ăn lão hổ, cuối cùng quá trình quyến rũ phúc hắc công cũng giành thắng lợi. *** Hai giờ sáng, đột nhiên Lâm Phong bị điện thoại gọi tới làm tỉnh giấc, mơ mơ màng màng bắt máy, là trợ thủ gọi tới, thanh âm khẩn trương như có chuyện gấp: “Anh Lâm, Tổng giám đốc Phương bị La gia giữ lại rồi!” Lâm Phong sửng sốt: “Sao lại có chuyện như vậy?” Ban ngày, đám tang La lão gia kia rõ ràng tiến hành rất thuận lợi, lúc mình rời đi cũng là lúc La gia mở tiệc rượu mời khách, lúc đó xem ra rất có hòa khí mà. Trợ thủ nói: “Tình hình cụ thể chúng ta không biết, lái xe nói, dạ tiệc ở La gia đã tan, những người khác đều ra về, nhưng Tổng giám đốc Phương lại mãi không thấy ra. Lái xe chờ không được đành gọi điện thoại hỏi, nhưng người nhà La gia bắt máy, khách khách khí khí nói là mời Tổng giám đốc Phương xuống dưới uống trà, nói cái gì mà bang chủ tân nhiệm có nhất bút huyết trướng(2), muốn cùng chúng ta bàn bạc mấy chuyện, anh nói xem, đây chẳng phải minh mục trương đảm bắt người hay sao?” “Tôi lập tức sai người đi, các cậu đừng hoảng hốt.” Lâm Phong nói xong, tắt điện thoại, lên xe, hướng La gia phóng đi. Hắc đạo Hongkong danh chấn một phương, La gia La lão bang chủ vừa qua đời mấy ngày trước đó. Lão gia tử này tung hoành một phương mấy chục năm, xuất đạo làm việc mạnh mẽ, vang dội, tác phong vô cùng tàn nhẫn, thủ đoạn, quyền khuynh thống trị một phương, cũng đắc tội qua không ít người. Theo lý mà nói thế nào cũng bị người ta mưu toan ám sát nhưng lão già này lại có thể chết già, nửa tháng trước, một ngày lão ngủ trưa rồi không tỉnh lại nữa, lão ra đi mà khuôn mặt vô cùng an tường không hề có một chút đau đớn, khổ sở nào. La lão gia tử có hai người con. Người con lớn, La Ký là con vợ bé, xuất thân thấp kém, sinh nhật lão liền đưa hắn về. Năm lão gia tử ba mươi tuổi, lão cưới vợ chính thức, là cháu gái yêu của một gia đình danh giá. Bà vợ này sinh cho lão đứa con thứ hai là La Vĩ Hàm. Ngày nhị thiếu ra sinh ra, đứa con vợ bé La Ký bị đưa ra nước ngoài du học, hai mươi năm sau mới trở về. Người nhà họ La biết rất ít tin tức về La Ký, vị đại thiếu gia này chỉ có dịp thanh minh tế tổ, tết âm lịch năm mới, hoặc lễ mừng thọ của La lão gia tử mới trở về mà thôi, vội vội vàng vàng ở lại một đêm, ngày hôm sau liền bay đi luôn. Nghe nói phu nhân nhà chính không vừa mắt hắn, lúc nào cũng muốn tìm cớ giết chết hắn. Lại nói, La lão gia tử thực ra rất thích đứa con này, nghe nói có lần lão ở trước mặt mọi người đã chỉ vào La Ký nói: “Hắn giống ta.” Lại chỉ vào nhị thiếu gia từ nhỏ chúng tinh củng nguyệt (3) chiều chuộng từ bé La Vĩ Hàm mà nói: “sau khi ta trăm tuổi, nó không thể gánh vác sản nghiệp nhà ta!” Vì câu này mà phu nhân nhà chính hận La Ký nhiều năm, sợ phần gia nghiệp khổng lồ sẽ rơi vào tay hắn. Lần này lão gia tử qua đời, La phu nhân ngoài mặt gọi La Ký về chịu tang, mặt khác lại ngấm ngầm thuê sát thủ, ra giá một ngàn đô la Mĩ lấy cái mạng hắn.   Mời các bạn đón đọc Cực Đạo Hoa Hỏa của tác giả Hoài Thượng.