Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Chọc Không Nổi, Trốn Không Xong

Đây là câu chuyện ngôn tình cẩu huyết kể về một tiểu nữ nhân đơn giản muốn có một cuộc sống tiêu dao tự tại, bất đắc dĩ bị “Kẻ xấu” ức hiếp, bắt nạt dẫn đến không được như mong muốn. *** Giới thiệu của Editor: Đây là một câu chuyện, kể về một con sói nhỏ bị con sói to ‘dưỡng’ thành con thỏ. Đây là một câu chuyện, về một con sói to, phải lòng con sói nhỏ biến thành, ặc, con thỏ đực đi. Xin lỗi, đây chỉ là lời giới thiệu bốc phét... Xin quý vị click tiếp để theo dõi câu chuyện của hai con sói nhà nọ. *** #Review CHỌC KHÔNG NỔI, TRỐN KHÔNG XONG Tác giả : Mèo Mặt To Thích Ăn Cá Thể loại : Cổ đại, hài, nữ sói nhỏ, nam sói lớn, có H, HE Độ dài : 60 chương Tình trạng : Hoàn --------------- Bạn đã bao giờ tưởng tượng ra được tình yêu giữa một tên trộm và người giàu có nhất kinh thành chưa? “Chọc không nổi, trốn không xong” chính là câu chuyện viết về mối tình oan gia đó, xoay quanh hai nhân vật chính Hách Quang Quang và Diệp Thao. Hách Quang Quang là tân nương ngày trước vừa gả, ngày sau đã bị hưu của nhà họ Bạch. Nhưng nàng là ai chứ? Người yêu tiền hơn mạng như nàng - bị hưu cũng được, nàng không cần nam nhân, nhưng “tiền bồi thường khi bị hưu” thì nàng chắc chắn cần!! “Đổi thành nữ tử bình thường chắc sẽ một khóc hai nháo ba thắt cổ, Hách Quang Quang thì chỉ cảm thấy nàng càng được sống tự do tự tại, là việc rất đáng mừng, về phần những người khác thích đối đãi với việc nữ nhân tùy tiện như nàng bị hưu thế nào đi nữa, nếu có người chỉ chỉ trỏ trỏ vào nàng thì coi như đối phương đang đánh rắm, dù sao nàng không đau không ngứa, chuyện bị hưu đối với nàng chẳng khác gì việc ăn linh tinh rồi chạy vào nhà xí mấy lần, lăn qua lăn lại ngửi chút mùi thúi vài lần là chẳng có việc gì cả.” Sau khi dùng tiền được bồi thường để viết một trăm hưu thư dán khắp kinh thành sỉ nhục chồng cũ, cuộc sống phiêu du giang hồ của Hách Quang Quang mới bắt đầu. Nhưng khi chạm mặt Diệp Tử Thông và đụng phải Diệp Thao, Hách Quang Quang mới biết, không chỉ cuộc sống lưu lạc giang hồ mà một cuộc sống đau khổ cũng đang chờ đón nàng ở phía trước… ---- DIệp Thao, không những tướng mạo tốt mà còn có gia thế tốt, chỉ có tính tình lại không hề tốt tí nào. Chỉ cần nghe tên hắn, phái nam đã tìm mọi cách tránh xa, phái nữ thì tìm mọi cách tiếp cận, thế nhưng chưa có ai to gan đến mức dám trộm đồ của hắn. Lần đầu tiên bắt được Hách Quang Quang, Diệp Thao hiểu lầm nàng là nam nhân. Lúc đó, hắn nghĩ để Hách Quang Quang đi cưới vợ trả nợ cho mình cũng không tồi. Cho đến khi phát hiện nàng là nữ nhân, Diệp Thao lại nghĩ, cưới Hách Quang Quang về làm vợ để nàng trả nợ mới là một biện pháp không thể tốt hơn... “E hèm, cả đời này nàng chỉ có thể thành hôn một lần, cũng chỉ có thể gả cho một người đàn ông là ta!” ---- Buổi tối, Diệp Thao ôm eo Hách Quang Quang nhíu mày nói: “Nàng gầy đi phải không? Vừa nghe Diệp Thao ‘khen’ nàng gầy, Hách Quang Quang mừng rỡ, đắc ý hả hê nói: “Ta trời sinh lệ chất, lúc trước mập mạp là do sinh con, ở cữ xong tất nhiên sẽ từ từ gầy như cũ.” “Nha hoàn nói gần đây nàng ăn rất ít cơm, chẳng lẽ là vì cố ý muốn gầy đi?” “Cố ý hay không quan trọng sao? Bây giờ ta không phải dễ nhìn hơn so với trước sao?” Hách Quang Quang vẫn nhớ đêm đó Diệp Thao ghét bỏ nàng mập mạp, thật không dễ dàng mới làm Diệp Thao phát hiện nàng gầy đi, đương nhiên là muốn thừa cơ hội này lấy lại mặt mũi cả trong lần ngoài về. “Hồ đồ! Thịt nhiều có gì không tốt chứ? Ít nhất so với nàng bây giờ tốt hơn rất nhiều!” Hách Quang Quang giận dữ, đầu óc nóng lên không chút suy nghĩ giơ chân đạp lên bụng Diệp Thao một nhát cả giận nói: “Rốt cuộc ngươi muốn như thế nào? Lão nương mập ngươi cũng ghét bỏ, gầy cũng vẫn ghét bỏ là sao!” Diệp Thao che chỗ bụng bị đạp, trong mắt từ từ ngưng tụ gió bão, lật người chặn Hách Quang Quang hồ đồ lại, giận quá mà cười nói: “Rất tốt, dám đạp ta, nếu có tinh lực như vậy, tối nay đừng nghĩ ngủ!” Ầm một tiếng, Hách Quang Quang ý thức được tình huống không ổn, lập tức thu hồi lửa giận, sợ hãi nói: “Đại, đại gia, nhất thời hồ đồ, ngài đừng chấp nhặt quá đi?” “Đã muộn!” Dứt lời, Diệp Thao bắt đầu một đêm ‘phấn đấu’ thực hiện nhiệm vụ vinh quang vĩ đại. Một đêm này, trong phòng Diệp Thao cùng Hách Quang Quang thường truyền đến âm thanh ai oán của Hách Quang Quang cầu xin tha thứ. “Về sau ta không dám….Bỏ qua cho ta đi……….” “Mơ tưởng!” “Eo của ta, ay ui, eo đứt mất thôi!” Tiếng khóc vọng lên. “Nói nữa tối mai tiếp tục!” “Ai nha! Ta không nói bậy, không nói bậy, eo của ta một chút cũng không đau, vẫn rất tốt!” “Đã như vậy, chúng ta không cần nghỉ ngơi nữa, tiếp tục.” ---- Truyện này siêu hài, motip nam chính phúc hắc lạnh lùng nhưng một khi đã yêu thì rất đáng yêu và “ngây thơ” trong chuyện tình cảm. Nữ chính siêu bựa, thích giả nam trang lại còn hay chửi bậy nên bị nam chính dọa cứ chửi tục là sẽ xxoo Nếu bạn đang tìm kiếm một quyển truyện về tình yêu oan gia hài hước và “bựa lòi”, thì còn chần chờ gì nữa, hãy nhảy hố ngay đi! --------------- Review by Tuệ Tần - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Trời sáng rõ, ánh nắng từ ngoài cửa sổ chiếu lên chữ hỉ đỏ thẫm trên tường, trên giường hỉ chăn hồng thêu uyên ương dúm dó bị vứt vào một xó, trên giường chỉ có một nữ tử mặc lý y mơ mơ màng màng vừa tỉnh ngủ. (lý y: áo lót, áo trong) Người vừa tỉnh dậy ở trên giường hỉ trong phòng hỉ đương nhiên là tân nương, thế nhưng nét mặt tân nương này có phần đờ đẫn, rõ ràng vẫn còn chưa tỉnh hẳn. Tân lang không có ở trong phòng, nha hoàn nghe được động tĩnh đẩy cửa vào, khóe miệng chứa ý cười hả hê, khinh thường lẫn không kiên nhẫn đưa một tờ giấy có mấy chữ cho người còn đang ngáp liên tục khóe mắt vẫn còn vương gỉ mắt. "Thứ gì đây?" Hách Quang Quang ngây ngốc nhận lấy tờ giấy rồi nhìn, nhìn qua đại khái mười mấy chữ, trừ chỗ ghi tên có kí tên còn có cả đại ấn chói lọi của quan phủ, số chữ nàng biết tính ra không quá một bàn tay, thật sự xem không hiểu. Chẳng hề cảm thấy xấu hổ vì không biết chữ, Hách Quang Quang vừa giơ tay cào cào tóc rối, thuận tiện lau gỉ mắt, vừa phớt lờ giở tờ giấy mặc hương hỏi nha hoàn đang hếch mặt, "Viết gì vậy? Ngươi hãy đọc xem." Không biết chữ lại còn không thèm che giấu, đúng là da mặt dày lợi hại, không hổ từ trong núi chui ra! Khinh bỉ trên mặt nha hoàn càng đậm, không kiên nhẫn trong mắt không thèm che giấu mà lộ hẳn ra ngoài, lui về phía sau một bước hừ một tiếng: "Đây là hưu thư. Ngay cả chữ cũng không biết, còn muốn làm Tam thiếu nãi nãi Bạch phủ? Tam thiếu gia của chúng ta nói chưa cùng cô chung phòng, cô vẫn còn trong sạch, cầm hưu thư đi đi, Tam thiếu nhà chúng ta thiện tâm, sợ cô ra khỏi Bạch phủ chết đói, đây là hai trăm lượng bạc, cầm rồi đi nhanh lên." (nãi nãi: mợ chủ, cách xưng hô của người phong kiến với con dâu của ông bà chủ) Hưu thư? Hách Quang Quang nghe vậy suýt nữa thì sặc nước miếng, trừng to mắt nhìn cái tờ giấy gọi là “Hưu thư” trong tay, nàng đang bị hưu? Đêm qua tân lang không trở về phòng, sau cùng nàng không đợi được phải tự tay tháo khăn trùm cởi y phục đi ngủ, đêm tân hôn ngay cả hỉ phòng tân lang cũng không về, đây rõ ràng không nể mặt nàng, vố này thật khó nuốt trôi, mấy phen muốn lao ra tìm cái tên Bạch Tiểu Tam mà đánh cho một trận, cho hắn nếm thử kết cục dám coi thường nàng, chỉ là mỗi khi đến phút chót đều nhớ đến giao đãi của lão già kia, bất đắc dĩ mới nén cơn giận, bỏ qua việc tìm Bạch Tiểu Tam tính sổ mà nghiến răng nghiến lợi đi vào giấc ngủ. Ai ngờ nàng nhịn một đêm không đi tìm Bạch Tiểu Tam tính sổ, kết quả hỗn trướng khốn khiếp kia còn dám viết hưu thư cho nàng? ! Ông nội nhà nó, sớm biết người trong Bạch gia không cho lão già nhà nàng mặt mũi như vậy, nàng nhất định trước ngày thành thân việc đầu tiên là đánh cho Bạch Tiểu Tam thành đầu heo mà chạy! Nha hoàn thấy bộ dạng “Bị đả kích lớn” của Hách Quang Quang, khóe miệng hơi vểnh, nhìn người khác khổ sở thật là một hưởng thụ lớn trong đời. Dư quang khóe mắt Hách Quang Quang quét qua vẻ mặt của nha hoàn, hơi hơi nhíu mày không chấp nhặt với ả, chỉ không ngừng buồn bực mình rốt cuộc đã gây hấn ở đâu, thế nào mà vừa gả vào cửa đã bị hưu? Vẫn còn nhớ cha Hách Đại lang khi còn sống dặn đi dặn lại nói nàng được gả phải hiểu biết thu lại tính tình, phải dịu dàng hiền thục, ở trước mặt trượng phu và cha mẹ chồng không được hỗn láo, ít nhất phải ra vẻ cho đến khi mang thai nối dõi cho nhà chồng, nếu không sẽ bị bỏ rơi. Lão già còn nói nữ nhân bị hưu cho dù đúng nhưng vẫn vô cùng nhục nhã, đời này nàng cũng đừng nghĩ muốn ở trên đường lăn lộn, bẽ mặt! Mời các bạn đón đọc Chọc Không Nổi, Trốn Không Xong của tác giả Mèo Mặt To Thích Ăn Cá.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Luyến Nô
Converter: Vi Ừn Bi Edit: Bội Nghi + Tuhu (2 chương đầu), Thủy Nguyệt Vân. Beta: Kỳ Doanh, Thủy Nguyệt Vân Khuất Dận Kì, hắn là kiệt tác tuyệt mĩ của trời đất, với dung mạo xuất chúng kia, không có gì có thể hoàn mỹ như hắn…… Đối với nữ nhân, hắn có thể đùa bỡn, có thể cùng diễn trò, có thể tàn nhẫn, nhưng lại không bao giờ là thật lòng. Nô nhi, nàng không tranh giành với thế gian, đơn thuần như thế, đôi mắt trong sáng như thủy tinh, âm thanh tuyệt mĩ, nồng ấm mê hoặc lòng người…… Sự trong sáng đặc biệt của nàng làm nổi dậy ma tính trong người hắn, khiến hắn muốn làm nàng mất đi sự vô tư, trong sáng, không hiểu chuyện đời đó. Nhưng mà, cái gì hắn cũng đã tính tới, nhưng lại quên mất thâm tâm đã sớm trầm luân vì nàng…… Đối mặt với tình yêu say đắm của nàng, hắn dễ dàng lần nữa không khống chế được…… Cho đến khi cõi lòng nàng tan nát mà rời đi, hắn mới đột nhiên phát hiện rằng, đời này hắn không thể sống thiếu nàng…… *** Bên trong chiếc màn che bằng bạc, một đôi nam nữ đang cuồng loạn triền miên, cùng nhau tấu lên giai điệu mang theo dư vị kích tình. Thật lâu sau, khi hết thảy đã trở nên yên tĩnh, nam tử xoay người lùi lại, nhưng vẫn còn những hơi thở gấp do chưa bình ổn, khuôn mặt hắn tản ra hơi lạnh. “Kỳ” giọng nói nữ tử đầy mị hoặc, nhẹ nhàng ôm hắn từ phía sau, dung nhan tuyệt mĩ không muốn rời xa, nhẹ nhàng cọ vào bờ lưng hắn. Hắn, tên gọi là Khuất Dận Kỳ, có một dụng mạo có thể làm nữ nhân khắp thiên hạ thần hồn điên đảo, cũng có được khí lực mà người người ao ước, càng đừng nói là chỉ khiến cho người khác ngất xỉu, hắn có rất nhiều gia sản, tài năng xuất chúng, khiến cho rất nhiều nam nhân không theo kịp. Một nam tử với những điều kiện tốt như vậy, chỉ cần là nữ nhân, ai mà không ham muốn, mong chờ được hắn cúi nhìn? Nhưng hắn lại cố tình coi trọng nàng, có tình ý với nàng…… Nhớ tới việc hắn đối đãi ôn tồn với nàng, thật sự như một giấc mơ khiến nàng cảm thấy vui sướng lâng lâng. A! Nàng thật sự rất yêu, rất yêu hắn –”Hả?” Khuất Dận Kỳ nhìn vào ánh mắt si mê của nàng, lãnh đạm trả lời. Hắn hừ lạnh. Đúng là nữ nhân. Một nụ cười lạnh như băng rất khó nhìn thấy nhẹ nhàng biến mất khỏi khóe môi hắn. “Kỳ, thiếp yêu chàng –” giọng nàng nỉ non như có thể khiến người khác mất hồn. Nhưng … nàng lại không phát hiện, hắn lơ đãng nhíu mi, tỏ vẻ mất hứng. Lại là những lời này – một câu mà hắn đã chán ngấy, nhàm đến cực điểm! Được bao nhiêu lâu chứ? Hắn nhớ lại, từ lần đầu tiên hắn nhìn thấy nàng đến nay, hình như còn chưa được một tháng, thật sự rất dễ thu phục mà. Gương mặt hắn nổi lên sự phiền chán, tất cả nữ nhân đều có đức hạnh như thế này sao? Không hiểu rõ quy luật của trò chơi mà vẫn nhảy vào, thật khó khiến hắn không sinh ra ác cảm. Trên đời này chẳng lẽ thực sự không có nữ nhân nào đặc biệt ư? Nữ nhân, khi yêu thì thực sự đã nghĩ quá nhiều, nhưng lại quên, chữ tâm, không phải ai cũng có. “Thì sao?” hắn không mang theo biểu tình gì tiếp lời. lúc này Nàng mới thoáng phục hồi tinh thần lại. ” thiếp…… Có chuyện muốn nói với chàng, chàng nghe xong nhất định sẽ rất vui vẻ .” Nàng thực sự ảo tưởng hắn sẽ ôm lấy nàng cùng nhau thêu dệt nên bức tranh đầy tình ý. “Ồ?” Lúc này phản ứng lạnh nhạt của Khuất Dận Kỳ giảm bớt. Hắn hoài nghi, nữ nhân này có gì để làm hắn vui vẻ chứ? “Thiếp –” Nàng cúi đầu thật thấp, nhỏ giọng nói: ” thiếp mang thai .” “Mang thai?” Tiếng hoan hô vui mừng mà nàng đoán lại không hề vang lên, hắn chỉ nhíu mi, rất nhanh lại khôi phục sự bình tĩnh. “Sao vậy? chàng không vui sao?” nàng ngẩng đầu lên, nhìn về phía hắn đang trầm mặc. “Vì sao không uống thuốc?” Giọng nói của Khuất Dận Kỳ nhẹ nhàng, bình thản, hai mày kiếm cũng không tự giác mà nhíu lại. “Thiếp biết chàng thương thiếp, không đành lòng để thiếp phải đau đớn, nhưng mà Khuất gia không thể không có người nối dõi nha! Chàng tốt với thiếp như vậy, thiếp vì chàng mà chịu khổ một chút thì có tính gì? Cho nên –”[ chị ấy tự sướng kinh nhêỷ =)) ] “Cho nên ngươi liền tự quyết định, không có sự đồng ý của ta, liền đem thuốc đổ đi?” Sao cơ? Nàng sao lại cảm thấy giờ phút này sự ôn nhu của hắn lại khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo nhỉ? Khuất Dận Kỳ mỉm cười, nét mặt không có một chút độ ấm, khóe môi không hề có ý cười. “Muốn nghe câu trả lời của ta không?” “Thiếp…..” trước ánh mắt lạnh lùng của hắn, nàng bất giác co rúm lại. Nữ nhân Ngu ngốc! Nàng thực nghĩ hắn vì nàng mà đau lòng sao? A! Sai lầm rồi, hoàn toàn sai! Bởi vì nàng không xứng mang thai con của hắn, hắn cũng không cần nữ nhân gì để giúp hắn sinh con cả. Mời các bạn đón đọc Luyến Nô của tác giả Lâu Vũ Tình.
Lược Thê
Convert: meoconlunar (tangthuvien.vn) Edit và Beta: Độc Tiếu Khuynh Thành Số chương: 20 Trên đời này, có ai trọng yếu đến mức không thể nào thay thế được? Cổ chi cấm kỵ, bầu trời không thể có hai mặt trời, nhà có cặp song sinh, tất chính là đại họa… Ai, gia tộc có cặp huynh đệ song sinh không khác gì mang lời nguyền, nói vậy cũng không sai. Huynh trưởng nhận hết mọi sủng ái cùng kính trọng, mà hắn, lại trở thành ma quỷ, không phải người tốt Hơn nữa khi mà hắn gặp được nữ nhân khiến hắn phải hao tổn tâm tư muốn có được…. Nàng vốn xinh đẹp. dung mạo như tuyết, nhưng lại lạnh lùng, trầm mặc ít nói Cùng với việc, trong mắt nàng chỉ ái mộ duy nhất huynh trưởng Mộ Dung Thao, không hề có hắn. Để có thể được nàng ngoái đầu nhìn mình, nhìn chính mình một lần thật rõ ràng Hắn đánh cược cả tính mạng, phản bội cả tình thân, chấp nhận tẩu hỏa nhập ma… Chỉ mong có được nàng, tâm của nàng, khiến giấc mơ hạnh phúc kia có thể trở thành sự thật. Hắn hiểu được, hạnh phúc mà hắn đoạt lấy, sớm hay muộn cũng sẽ phải trả lại… Hắn không sợ chết, chỉ sợ trong ánh mắt lạnh băng của nàng chỉ có sự vô tình… Sợ chính mình dùng hết tâm cơ, cũng không thay thế được hình bóng của một nam nhân khác… *** Tên tác phẩm: Lược thê Tác giả: Lâu Vũ Tình Thể loại: Ngôn tình, ngược, cổ đại, gương vỡ lại lành, He Gồm 22 chương (2 quyển). Truyện nằm trong hệ liệt Vi thành khúc. Ngoài lề: Hệ liệt "Vi thành khúc" gồm ba tác phẩm Chồng khờ, Mua phu và Lược thê. Với mình, đây là ba tác phẩm đều hay, ý nghĩa, cảm động và đáng đọc. Nghe tên tác giả những bạn hay đọc truyện ngược chắc sẽ thấy quen quen. Đúng thế, đây cũng chính là tác giả của tác phẩm siêu ngược nổi danh "Thất tịch không mưa". Mình nghĩ đây là một sự bảo chứng cho các tác phẩm khác của tác giả, nên các bạn cứ yên tâm đọc nhé. Các bạn nghĩ sao về việc kì thì chuyện sinh đôi và lựa chọn vứt bỏ một đứa trẻ sơ sinh vì tin rằng nó sẽ đem lại điều xấu cho gia tộc? Mình nghĩ rằng có lẽ tất cả chúng ta đều thấy đây là việc làm sai trái và vô nhân đạo. Nhưng nam chính trong tác phẩm từ khi lọt lòng đã phải gánh cái danh sao chổi và bị cả gia tộc từ bỏ. Rõ rành sinh ra mang thân phận là thiếu gia của một gia tộc to lớn nhưng rốt cuộc lại phải lớn lên trong rách nát đói nghèo, thử hỏi khi biết sự thật có hận không? Không hận có lẽ chính là câu trả lời dối trá nhất. Vì hận thù mà nam chính đã có những bước đi lầm đường lạc lối, khi mà chàng tưởng chừng đã có tất cả cũng là lúc chàng mất tất cả. Trước đó, chàng nghèo nhưng chàng có người thương người xót, giờ chàng đứng trên núi bạc nhưng lại chỉ là một kẻ cô độc. Đây là một trong những nam chính mình thấy ấn tượng và thích thú. Chàng làm mọi thứ để dành lại thứ chàng cho rằng đó là của mình chỉ do hận thù, suy nghĩ sai lầm chứ không hề vì tham lam, lóa mắt về sự giàu có. Và khi nhận ra sai lầm của mình chàng cũng dễ dàng từ bỏ sự giàu có lẫn cả tính mạng để đền lỗi. Phải day dứt đau khổ thế nào người ta mới có thể tự hạ độc bản thân để tìm tới cái chết. Tuy là ngôn tình nhưng cả tác phẩm không hề chăm chăm vào mỗi chuyện tình yêu mà tác giả cũng đã lồng ghép rất khéo những chi tiết về tình cảm gia đình. Một người đại ca tốt, một đại tẩu độc miệng nhưng mềm lòng có lẽ chính là những bù đắp lớn cho vết thương tình thân mà nam chính phải chịu. Chỉ với 20 chương truyện, nam chính đã phải kinh qua đủ mọi nỗi đau, sự ngược của tác giả mềm mại uyển chuyển dưới những con chữ nhưng lại là những cây kim châm thấu tâm can. *** Đau! Đau vô biên vô hạn, như sóng thủy triều đánh úp lại, từng đợt từng đợt, chiếm lĩnh toàn bộ tri giác của hắn. Mơ mơ màng màng tỉnh lại, không thể phân biệt được người với người, lại thủy chung biết rõ, có người luôn ở bên cạnh hắn, bón thuốc cho hắn, ân cần cùng cẩn thận quan tâm. Đại phu đến rồi lại đi, đi rồi lại đến, không thể phán đoán được rốt cuộc đã trôi qua bao nhiêu ngày bao nhiêu đêm, khi ý thức được hồi phục rõ ràng, chỉ nhìn thấy ánh đèn... Nàng... đâu? Nữ tử một tấc cũng không rời, luôn dốc lòng chiếu cố hắn, đã đi đâu rồi? Tâm, hoảng, đang muốn đứng dậy tìm kiếm, không cẩn thận động phải vết thương, đau đớn không hề lưu tình ập đến, toàn thân đau thấu xương, đau đến mồ hôi lạnh ứa ra, cơ thể hư nhuyễn ngã xuống giường. Đồng thời, cửa phòng bị mở ra, mùi thuốc cùng mùi thơm y phục quen thuộc của nữ tử theo gió bay đến. Là nàng! Hắn an tâm, không tiếp tục giãy dụa. “Gia chủ, người bị thương rất nặng, xin đừng cử động.” Nữ tử đem bát dược đặt ở bên cạnh giường. Động tác vừa rồi, khiến vết thương rỉ máu, nàng lưu loát thay đi lớp băng dính máu, bôi thuốc cầm máu một lần nữa, nhiều ngày lặp đi lặp lại cũng đã trở nên thành thục. Hắn, mắt cũng không chớp một cái nhìn nàng, nhiều ngày qua, trong mơ cũng thủy chung theo đuổi giọng nói lãnh đạm, hiện tại mới có thể chân chính mở mắt, nhìn khuôn mặt của nàng. Nữ tử cực mĩ, phù nhan như tuyết, dung nhan mặc dù không thể làm cho người ta vừa gặp đã yêu, nhưng cũng là một giai nhân tuyệt lệ, gặp rồi khó quên, chỉ tiếc lạnh lùng, làm hỏng cả một khuôn mặt đẹp. Tựa như đầu xuân mang theo hơi lạnh, lạnh lẽo không mang theo gợn sóng, không một chút cảm xúc. Ngoại trừ nhức nhối từ vết thương trên ngực, nàng chưa từng khiến hắn đau đớn vì vô tình chạm phải vết thương. Dụng tâm như vậy, thâm ý như vậy, giấu đằng sau đôi mắt lạnh lùng, lại có mấy người có thể nhìn ra. Nữ tử như vậy... Hắn thở dài. Nếu không phải hiểu nàng, thủy chung luôn đem mắt đặt ở trên người nàng, sợ là sẽ để lỡ mất, sẽ cô phụ. Xử lý vết thương tốt, tiếp đó bưng bát nước thuốc, bón từng muỗng cho hắn. Vì tránh khiến cho hắn chịu nhiều đau đớn, nàng không có dìu hắn đứng dậy, khiến cho việc bón thuốc phải mất thêm nhiều công sức, nhưng nàng vẫn cẩn thận bón từng muỗng, thuốc tràn ra khóe môi liền nhẹ nhàng lau đi, không có một chút thiếu kiên nhẫn. Bón xong một chén thuốc, cũng đã qua thời gian một chén trà. Nàng thu thập mọi thứ thỏa đáng, lại thêm dầu cho chiếc đèn trong phòng, chuẩn bị mọi thứ xong, liền cúi người hành lễ. “Gia chủ tạm nghỉ, ta đi phân phó đầu bếp chuẩn bị thiện.” “Chờ...” Hắn mở miệng, giọng nói khàn đục, suy yếu. “Gia chủ có gì phân phó?” “Ngươi... gọi ta là gì?” Nữ nhân giật mình, ngạc nhiên ngẩng đầu. Chỉ là một khắc, hắn nhìn thấy trong ánh mắt lạnh lùng của nàng có phút phập phồng. Nhưng, cũng thực ngắn ngủi. Nàng lại nhanh chóng trở về vẻ hờ hững cùng bình tĩnh vốn có. “Gia chủ, người là chủ tử của ta.” “Như vậy... ta là ai?” Bốn phía yên lặng. Sự im lặng nặng nề kéo dài thật lâu, chỉ nghe thấy tiếng tí tách của ngọn đèn đang cháy, ngẫu nhiên truyền đến tiếng lá cây đung đưa theo gió. Thật lâu sau, tiếng nói nhẹ nhàng mà kiên định, chậm chạp cất lên: “Mộ Dung Thao, người là Mộ Dung Thao.” Mời các bạn đón đọc Lược Thê của tác giả Lâu Vũ Tình.
Giả Dung
Thể loại: Hiện đại – Huyền huyễn Converter: Meoconlunar (Tàng Thư Viện) Edit: Bé Lan   “Nếu có kiếp sau,  xin  anh vĩnh viễn đừng xuất hiện trước mặt tôi” Đời này đó là yêu cầu duy nhất của cô đối với anh, anh tâm lạnh thành toàn. Từ nay đời đời kiếp kiếp, anh tuyệt đối không xuất hiện trước mặt cô, tuyệt đối không lưu lại chút gì trong trí nhớ của cô. Cô không muốn gặp anh, anh biết bởi vì anh từng làm cho cô thương tâm, không thể trách cô đoạn tuyệt. Nhưng cô là ý nghĩa sống của cuộc đời anh, vì để cô tìm được hạnh phúc của mình anh liền không hối tiếc. Vì thế anh khiến cho kiếp này của cô trở thành một người con gái vô cùng xinh đẹp. Nếu vô số đàn ông vì cô mà khuynh đảo, làm sao cô lại không tìm được tình yêu của mình? Thế nhưng sau vài lần như vậy, anh hoài niệm sự ấm áp cô từng dành cho anh. Không thể  kìm chế khát vọng, giả dung thành người khác để tới gần cô, đổi lấy  một nụ cười của cô. Nhưng giả dung cũng không cách nào biến thành người khác được, vui vẻ chỉ trong nháy mắt. Anh vĩnh viễn không thể giống người người ta khiến cho cô thật sự vui vẻ. Bởi vì anh là người cô tình nguyện cả đời không muốn gặp. *** Phố Khởi Tình là nơi tụ họp của toàn quái nhân. Việc này những người xung quanh đây không ai là không biết người sống trong Ngõ 44 tính cách cổ quái, tạo nên nét đặc trưng nơi đây, ngày thường rất ít người qua lại chỗ này, không để ý đến thái độ của người ngoài nhưng cư dân nơi đây vẫn trở thành chủ đề bàn luận của mọi người. Quả thật Diệu Dung Hoa không phủ nhận người sống ở phố Khởi Tình ai cũng rất thần bí, ví dụ như bà chủ Tôn Y Nỉ, cô nhớ khi cô học cấp 3 chuyển đến đây thì cô chủ cho thuê nhà lúc đó chỉ khoảng hơn 20, mười năm trôi qua cô ấy vẫn như vậy là một cô gái xinh đẹp, thoạt nhìn không có thay đổi tí nào. Thuật giữ nhan là có thật ví dụ như có một nữ diễn viên từ nhỏ đến lớn vĩnh viễn vẫn là khuôn mặt búp bê xinh đẹp, chẳng có gì là lạ, nhưng không thể nói rõ Tôn Y Nỉ khác ở chỗ nào, có lẽ là đôi mắt như là nhìn thấu trò đời, trải qua ngàn năm rèn luyện mà tạo thành. Có thể cô không bằng những người khác, người sống ở ngõ 44 chỉ là kính nhi viễn chi* nhưng mọi người không bài xích cô, đầu đường cuối ngõ gặp gỡ vẫn thân thiết tán gẫu một hai câu. ” Cô…. Rất bình thường, nhưng nơi đây không bình thường….” Cô đã quên rằng ai đã từng nói với cô những lời này, một câu không thể lý giải hết ý tứ của người nói. Rất lâu sau đó cô có chút hiểu ra Cô khác với bọn họ nhưng khi ở chung với bọn họ cảm giác rất thân thiết. Cô nghĩ đây có lẽ là duyên phận Chỉ trừ một người kia. Người đó sống ở cuối ngõ là láng giềng của Tôn Y Nỉ, chắc là chuyển đến cùng Tôn Y Nỉ, từ khi có kí ức anh ta đã ở đó. Lần đầu nhìn thấy anh ta, hôm đó gặp cơn mưa đầu mùa xuân cô quên mang ô, cũng quên không mang chìa khóa, vừa mới chuyển đến một môi trường xa lạ, con người ai cũng có tính hiếu kì cho nên mới đi đến đây. Không biết vì nguyên nhân gì khiến cô ngẩng đầu nhìn thấy một đôi mắt đen u buồn. T bộ đồ màu đen, đứng ở cửa sổ sát đất, đón nhận ánh mắt của cô, hắn không chút do dự giơ tay lên. Xoạt! Nhanh chóng treo lên cửa sổ tấm biển ” Xin miễn tham quan” Người này quanh thân tản ra khí lạnh phảng phất siêu thoát thế tục không muốn người khác tới gần. Nếu nói mọi người sinh sống trong ngõ 44 rât quái dị, thì người kia chắc chắn là người quái dị nhất, đem vẻ khác người phát huy đến tận cùng. Hắn không giao tiếp với bât kì ai suốt ngày ru rú trong nhà, lạnh nhạt ít nói. Cô không nghĩ là người phố Khởi Tình khó gần gũi, chỉ có hắn, cũng không cho người khác tới gần, nụ cười cũng rất keo kiệt, thậm chí gặp nhau trên đường hắn cũng vờ như không thấy, hờ hững đi qua. Qua 10 năm, từ khi xuất hiên. Có thể không nói một câu nào với mọi người xung quanh thì có thể coi là dị nhân chứ?. Ấn tượng duy nhất của cô về hắn đó là luôn đứng một mình tại cửa sổ sát đất dáng vẻ rất cô đơn. Có vài lần cô cũng tò mò nhìn theo hướng hắn đang nhìn, muốn xem xem hắn nhìn cái gì mà chăm chú khó có thể rời mắt, nhưng ngoại trừ những tòa nhà thì cái gì cũng không thấy. Mời các bạn đón đọc Giả Dung của tác giả Lâu Vũ Tình.
Chồng Khờ
Converter: Meoconlunar (TTV) Editor: Thư Kỳ Người ngoài nói bọn họ là không môn đăng hộ đối, hắn là một tiểu tử ngốc lại dám vọng tưởng đến một vị tiểu thư là nàng. Kết hôn là khổ nàng, mà hắn lại chiếm được tiện nghi khi cưới được một hiền tuệ kiều thê (người vợ xinh đẹp + thông minh+ hiền đức) Chỉ có nàng mới hiểu được, nam nhân này tuy không biết hoa ngôn xảo ngữ, chỉ có thể lấy hành động để biểu đạt. Nói muốn cưới vợ, lập tức đem toàn bộ tài sản tới cửa cầu hôn. Người ta nói hắn ngốc, phụ thân cũng khinh thường nhưng nàng lại kiên trì muốn gả. Chỉ vì nàng biết hắn không phải thật khờ, bất quá là không biết biểu đạt tình cảm của mình. Nhưng sau khi cưới nàng lại là “ngoan ngoãn phục tùng” , “Nương tử nói phải.” Nhìn như mơ hồ, kỳ thực đây là ý trời. Thâm tình của hắn đã sớm ẩn sâu trong đáy lòng, đời này chỉ cần nàng vui vẻ, hạnh phúc. Trượng phu mà nàng muốn bất quá cũng là thật tình đối đãi với nàng, toàn tâm toàn ý vì nàng. Ai nói nàng là thê đẹp phu khờ? Nàng là nhặt được một bảo vật vô giá, muốn đáp lại phần thâm tình này, bồi hắn một đời có đủ hay không……. ***   Nội dung truyện thì chỉ xoay quay bối cảnh ở một cái thôn Lưu Vân nhỏ, nhà họ Lục có 3 nữ nhi, nữ chính là đại tỷ Lục Tưởng Vân, kế là Lục Tưởng Y và Lục Tưởng Dung là em út. Cha của nam chính họ Chúc là người thật thà tốt bụng, có ơn với gia đình nữ chính, nhà nữ chính sau khi qua được đại nạn thì hứa sẽ gả 1 trong 3 đứa con gái cho con trai nhà họ Chúc, để khi lớn cho nam chính tự thích cô nào thì hỏi cưới. Nam chính A Phong (Chúc Xuân Phong) vốn lớn lên bình thường hoạt bát, nhưng năm lên mười thì gia đình gặp cướp, ngã xuống cầu cha mẹ nam chính mất, từ đó anh cũng phong bế tự kỷ vài tháng khi tỉnh lại thì khờ khạo ít nói. Sau đó anh có ám ảnh rất sợ đi qua cầu, mà trùng hợp đường qua nhà nữ chính là có cái cầu bắc ngang, anh chưa bao giờ dám qua. Người trong thôn đều ghẹo anh là người ngốc, nhưng nữ chính Tưởng Vân vì lớn hơn anh vài tháng tuổi tính tình có phần nghiêm trang già dặn hơn, anh thì khờ nên Tưởng Vân cũng chỉ xem như anh như là em mà đối đãi. Đến lúc lớn thì nhũ nương của nam chính muốn nhắc chuyện kết hôn thì 2 người em của Tưởng Vân đều không chịu, đứa nhỏ thì nhỏ quá chưa kết thân được, Tưởng Vân thấy mình lớn hơn nên cũng không có muốn, còn người hợp nhất là nhị muội Tưởng Y, mà chị này thích vinh hoa phú quý không muốn gả cho người ngốc nên muốn nhận sính lễ nhà khác tốt hơn. Sau thì A Phong đến xin cưới Tưởng Vân, chị cũng bất ngờ nhưng sau thấy anh chân thành, cũng vì bản thân suy nghĩ thấu đáo hơn biết nhìn xa nên cũng mũi lòng.Lúc này chị đã lầm lỡ một lần, thất thân với người khác, rồi tổn thương, nên cũng nói rõ với anh là chị không còn trong trắng mặc kệ anh có hiểu hay không. Thấy anh không để ý nên cũng đồng ý gả, mong sau này về chân thành đối đãi bù đắp cho anh. Cưới được nửa tháng thì chị có bầu hơn hai tháng, người ngoài tưởng 2 người vụn trộm nên cũng chỉ cười cười cho qua. Chị hổ thẹn muốn bỏ nhưng anh sống chết không cho, chị cũng nói con không phải của anh nhưng anh lại khăng khăng nói phải, hơn nữa còn hết mực cưng chiều. Sau này đứa nhỏ nó vô cùng quấn quít cha, nữ chính cũng yêu nam chính chứ không còn là chuộc lỗi hay thương cảm đồng tình nữ. Đến năm con bé 3 tuổi thì "tra nam" kia nó lại xuất hiện, muốn dẫn Tưởng Vân đi, sau khi biết thêm tin con bé là con của hắn thì hắn đòi dẫn 2 mẹ con đi luôn. Vô tình anh A Phong nghe thấy, hoảng sợ mang con bé đi trốn, lúc tìm được giải thích rõ ràng thì Tưởng Vân mới vỡ lẽ là A Phong tuy khờ nhưng cái gì cũng biết, chuyện năm đó đứa con không phải là của mình ảnh cũng nghe hiểu luôn, vậy mà ngần ấy năm vẫn yêu thương con. Đoạn mình đọc thấy cảm động nhất là đoạn nữ chính khuyên giải tên "tra nam" kia buông tha cho nữ chính và đứa con. "Ngươi sai lầm rồi, đó là do một tay A Phong dạy, từ bé, Tầm Nhi đã dính phụ thân nó, nó học nói chuyện, biết phải trái, đều là A Phong dạy, ngươi sẽ không biết, A Phong yêu nó bao nhiêu, ngươi chỉ nhìn thấy chuyện hắn kéo Tầm Nhi bỏ nhà đi, lại không phát hiện hắn thoát y bào bao đứa nhỏ lại cho nó không bị lạnh, làm bản thân bây giờ còn bị nhiễm phong hàn nằm ở trên giường, Tầm Nhi là mệnh hắn, ngươi hiểu không?" Hắn dựa vào cái gì mạc danh kỳ diệu xuất hiện, liền muốn đoạt bảo bối tâm can trong suốt ba năm của người ta? "Ngươi có biết, phụ mẫu hắn gặp phải đạo tặc cướp bóc, ngã xuống dưới cầu bỏ mình không? mười năm nay, hắn sợ hãi qua cầu , mỗi khi theo ta về nhà nương đẻ đểu phải đi đường vòng, ngay cả qua cầu cũng không dám, nhưng ngày ấy, hắn ôm con gái trốn một đêm ở dưới cầu, cơ trí như ngươi, đừng nói không đoán ra nguyên do trong đó." Về phần kết mọi người quan tâm thì nhanh tìm đọc, bảo đãm không phí đâu, dù sao chỉ 10 chương. P.s: Truyện này có lẽ không hợp với nhiều bạn ưa "sạch 100%" vì nữ chính đã thất thân trước, nhưng đối mình thì nó thực tế và cũng không quá đáng vì chị này rõ là bị gạt tình cũng khốn khổ vậy, chứ không phải là lăng nhăng, cũng thật tâm đối đãi anh nam chính không hề thấy anh khờ mà lười gạt cũng không để anh chịu thiệt thòi, vì vậy đáng được hạnh phúc. *** Giữa mùa hè oi bức nóng nực, mọi người cả ngày bận rộn, mặt trời thế như vẫn chậm chạp không chịu xuống núi. Lục Tưởng Vân vừa vào thôn, liền thả chậm cước bộ đi trên con đường nhỏ bên cạnh cánh đồng, gặp những người thân hữu thì chào hỏi, từng ngọn cây cọng cỏ sinh trưởng từ thuở nhỏ ở nơi này, mỗi một tán lá nàng đều quen thuộc, hơn nữa rất yêu thích. Về nhà, tâm cũng kiên định lại. Nàng đi đường vòng, xa xa nhìn thấy một mảnh vườn trái cây đã nuôi lớn ba tỷ muội nhà nàng, cách đó không xa là tấm biển được treo ở trên cao “Lục phủ”, chính là nhà nàng. Mắt nhìn trên cầu gỗ, có người đang ngồi phía trước, vừa không qua cầu lại không rời đi, ngồi xổm chỗ đó cũng không nhúc nhích. Nàng nhếch lên một nụ cười yếu ớt, tiến lên chào hỏi: “A Phong, làm sao vậy?” Nam nhân ngẩng đầu chính là bình tĩnh nhìn nàng, không nói lời nào. Lục Tưởng Vân thấy thế cũng không trách, từ trong gói đồ lấy ra một khối bánh hạnh nhân: “Này, cho ngươi.” Nam nhân cũng không chần chờ, tiếp lấy hướng miệng cắn một ngụm nhỏ, xác nhận là hương vị hắn thích, liền cắn miếng to một chút. Nam nhân vừa ăn, ánh mắt vừa ngắm một chỗ dưới cầu gỗ, Lục Tưởng Vân để ý liền hiểu rõ. Ngồi xổm xuống, gỡ cọng cỏ trên tóc hắn xuống: “Lại bị bọn nhỏ trêu chọc?” Toàn thôn cơ hồ không người nào không biết, đại nam nhân ngang tàng bảy thước lại không dám qua cầu, thậm chí là e ngại cầu dài, phảng phất như một quái thú lớn tùy thời đều có thể đem người nuốt vào bụng. Khi còn bé nghe phụ thân nói qua vài lần, ước chừng biết được nguyên do, những đứa nhỏ không hiểu chuyện lấy việc này chê cười hắn, thậm chí là đùa cợt hắn. Lục Tưởng Vân đặt gói đồ xuống, nhấc làn váy lên bước xuống sườn dốc, giúp hắn thu hồi dao và cung tiễn bị ném ở phía cuối cầu. Nơi này địa thế hơi cao, trong ngày hè nước ở dưới cầu hơn phân nửa là khô cạn, phải tới mùa mưa, lượng nước mới lớn hơn. Thu hồi xong những vật phẩm bị hắn ném dưới cầu, nàng phủi cỏ bụi bám trên váy: “Tốt lắm, trời cũng sắp tối rồi, ngươi cũng mau về nhà đi.” Mới nhấc gói đồ đứng dậy, thì cảm thấy váy bị nắm chặt, nam nhân kéo lấy vạt váy của nàng. “Làm sao vậy?” Nam nhân há miệng, lại nhếch lên. Nàng nhìn một chút bánh ngọt còn xót lại trên tay, cười: “Bánh hạnh nhân ăn ngon không?” Nam nhân nghĩ nghĩ rồi gật đầu. Đây là điểm tâm nàng mang về thuộc loại ngon nhất, không ngọt ngấy lại có mùi mằn mặn của quả mơ. Vì thế nàng lại cho hắn một khối: “Tốt lắm, mau về nhà đi thôi!” Nàng hiểu lầm ý tứ của hắn….   Mời các bạn đón đọc Chồng Khờ của tác giả Lâu Vũ Tình.