Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Cùng Tấn Trường An - Cửu Lộ Phi Hương

Tên cũ: Cổ Nhân Trái tim của tôi không có yêu mà chỉ có hình bóng em... Giải thích tiêu đề Theo giải thích của Cửu Lộ tại chương 2 thì “Tấn An” có nghĩa: cầu mong Đại Tấn mãi yên bình, “trường an” nghĩa: sự yên bình này được bền lâu, và doanh trại của Lê Sương tên “Trường Phong”, suy ra… cái tựa thật rắc rối…. *** Thể loại: Cổ đại, chiến tranh, giang hồ, nữ tướng quân - nam cường, có xu hướng thê nô, sủng, có chút ngược, HE Độ dài: 48 chương Cùng Tấn Trường An, cùng nhau nắm tay, an ổn đi đến cuối con đường. Lần đầu tiên Lê Sương gặp Tấn An, hắn chỉ là một thằng nhóc bẩn thỉu yếu ớt nằm trong vũng máu. Chẳng hiểu trời xui đất khiến thế nào, nàng lại mang hắn về doanh trại, cho hắn một cuộc đời mới, còn đặt cho hắn cái tên "Tấn An". Lê Sương là nữ tướng quân của nước Đại Tấn, từ nhỏ đã được nuôi dạy như nam nhi. Cho nên nam nhân thấy nàng là sợ mất mật, làm gì dám nghĩ đến chuyện tình cảm. Vậy mà tiểu tử Tấn An này, từ lúc tỉnh lại luôn bám sau lưng nàng, còn thẳng thắn "bày tỏ" tâm ý. Tháng ngày trong quân doanh buồn chán, chẳng mấy khi có một "cái đuôi" thú vị như vậy, Lê Sương cũng mắt nhắm mắt mở cho phép Tấn An theo bên cạnh mình. Nhưng Tấn An không phải là một tiểu tử bình thường. Hắn vốn là hoàng tử nước Tây Nhung, trong một lần đi săn nơi biên cương thì bị một đám người thần bí trong giang hồ bắt cóc để luyện cổ. Một trăm ngày chịu đủ loại đau đớn, lấy máu từ tim nuôi ngọc tằm, ngày cuối cùng, ngọc tằm trưởng thành, chui vào cắn nuốt trái tim, trở thành cổ người. Nhưng chưa đến 100 ngày hơi thở của Tấn An đã sắp tắt, ngọc tằm bị ép buộc chui vào cơ thể, khiến hắn mất đi trí nhớ, thân thể thu nhỏ lại thành trẻ con. Hắn trốn thoát khỏi ngục giam và số phận cho hắn gặp được Lê Sương. Ngọc tằm trong tim nhận "chủ nhân", nàng trở thành sinh mệnh duy nhất có giá trị trong cuộc sống của hắn. Ban ngày, hắn ở trong thân thể tiểu tử Tấn An, đi theo bên cạnh nàng. Đêm đến, hắn trở lại hình dáng thật của mình, âm thầm dõi theo, bảo vệ nàng. Hắn khao khát nàng, nhưng lại luôn sợ nàng sẽ biết được bí mật của mình mà trong lúc tức giận sẽ đuổi hắn đi. Hắn có sức mạnh hơn người, nhưng chỉ cần một câu nói của nàng, trái tim yếu ớt của hắn sẽ run lên, đau thấu tâm can. Trong lúc bất tri bất giác, Tấn An và Lê Sương đã gắn bó với nhau, không thể tách rời. Nhưng cuộc vui qua nhanh khi môn phái thần bí kia vẫn luôn tìm kiếm Tấn An, muốn bắt hắn trở về. Tấn An vì cứu Lê Sương mà chấp nhận đi theo đám người đó, hai người liền cứ thế chia cắt. Không chịu chấp nhận số phận, Lê Sương trở về kinh đô, chấp nhận từ bỏ thân phận tướng quân, trao binh quyền cho hoàng đế. Đổi lại, nàng muốn mang quân đi cứu hắn, có chết cũng phải đem được người về. Trời không phụ lòng người, cuối cùng Lê Sương cũng tìm được Tấn An. Nhưng khi nàng cùng hắn về đến kinh đô, dường như hắn đã trở thành một người khác. Tiểu tử Tấn An ngày đó luôn bám sau lưng nàng, dõng dạc nói sẽ bảo vệ nàng đã biến mất. Thật ra, hắn vẫn là Tấn An, nhưng đã nhiều thêm một phần trí nhớ cũ. Hắn biết thân phận của mình là hoàng tử Tây Nhung, cũng biết Lê Sương và nước Đại Tấn là kẻ thù không độ trời chung. Rời bỏ nàng, là chuyện sớm muộn hắn phải làm. Nhưng Tấn An vẫn do dự. Hắn không biết tình cảm của mình đối với nàng là do ngọc tằm trong cơ thể khống chế, hay là hắn đã thực sự yêu người con gái ấy. Hắn đứng giữa hai lựa chọn, tiếp tục thân phận cũ và vĩnh viễn không gặp lại nàng, hoặc chọn nàng bỏ qua thiên hạ. Tấn An thật sự không phải nhân vật nam yêu thích của tôi, vì hắn đã chọn tình yêu, bỏ qua thân phận cũ của mình, cùng Lê Sương du ngoạn khắp thiên hạ. Hắn là một kẻ si tình đến điên cuồng nhưng lại ích kỷ và thiếu trách nhiệm với những người đã tin tưởng và bảo vệ hắn trong cuộc tranh đấu ngai vị. Tình yêu của hắn và Lê Sương, phần nhiều là vì ngọc tằm trong tim, cổ đã trở thành người, khống chế tâm trí hắn. Còn Lê Sương, nàng là một vị tướng quân thông minh, một cô gái đặc biệt, như tất cả những nhân vật nữ khác của tác giả Cửu Lộ Phi Hương. Dường như tác giả này luôn ưu ái cho các nhân vật nữ trong truyện thì phải, từ "Hộ Tâm", "Chiêu Diêu", "Bổn vương ở đây", cho đến "Cùng tấn trường an". Đây cũng là cuốn truyện đầu tiên của Cửu mà không có những tình tiết hài đặc trưng, chắc vì vậy mà tôi thấy truyện hơi "kém sắc" so với các bộ truyện anh chị em của tác giả. Và có lẽ do đổi cách viết nên tôi không thấy màu văn của Cửu Lộ Phi Hương trong "Cùng tấn trường an" rõ ràng như những cuốn khác. Truyện độ dài vừa phải, ngược không tới mà sủng cũng chưa đến, cảm giác hơi tiếc một chút. Nam chính hơi có xu hướng thê nô, lúc nào cũng răm rắp đi theo bảo vệ nữ chính, chỉ nghe lời một mình nàng. Truyện đọc giải trí ổn nhưng cũng không quá đặc sắc so với những gì tôi kỳ vọng ở cái tên nổi tiếng như Cửu Lộ Phi Hương. Trích đoạn: Lê Sương đứng ở đó, có ánh trăng chiếu lên, khiến hắn chói mắt, giống như trên người nàng tỏa ra ánh sáng vậy. "Ta sẽ không làm nàng bị thương cũng sẽ không cho bất kỳ ai tổn thương nàng," hắn nói, giống như thề. Tấn An đặt tay vào lòng bàn tay nàng, tay của hai người đều nóng bỏng, sưởi ấm lẫn nhau, lệ thuộc vào nhau. "Lê Sương." Lần đầu tiên hắn nghiêm túc gọi tên nàng. "Nàng sẽ là quãng đời còn lại duy nhất của ta." ____________ Review by #Huyên Tần *** Trong địa lao âm u, một chàng trai tóc tai rối bời, tứ chi bị trói chặt treo trên tường, người bê bết máu, đã không còn thấy rõ đâu là vết thương đâu là vệt máu chảy xuống. Ngoài địa lao có vài thiếu nữ tha thướt đang đứng, thiếu nữ dẫn đầu đám người này mang mạng che, che khuất cả khuôn mặt, nhưng vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt nàng đang nhìn chằm chằm vào chàng trai kia. Vẻ mặt chăm chú, lắng nghe hơi thở ồ ồ vọng ra từ trong địa lao, nhịp thở kéo dài, tiếng phát ra cũng nhỏ dần, bàn tay khẽ nắm chặt, hạ lệnh, "Đi vào, lấy máu." giọng nói khàn khàn thô nhám chẳng khác nào một lão phụ ở lứa tuổi cửu tuần (tức U90). "Giáo chủ. . ." Thiếu nữ đứng phía sau hơi do dự, "Hôm nay đã lấy máu rồi, lần lấy máu tiếp theo là buổi trưa ngày mai. . ." Thiếu nữ kia vẫn chưa dứt lời thì một tiếng "bốp" vang lên, người vừa được gọi là giáo chủ ấy vung tay tát thiếu nữ kia một bạt tai. "Ngươi không thấy gã ta khó qua được đêm nay sao?" Ánh mắt phía sau mạng che nhìn chằm chằm vào thiếu nữ đang té ngã trên đất, "Chờ đến trưa mai ư? Ngươi muốn bao nhiêu công sức ta bỏ ra bỗng hóa thành công cốc cả sao?" Chỉ chốc lát sau, thiếu nữ kia đưa tay bụm mặt, miệng rên đau đớn, tiếng rên càng lúc càng lớn, nàng ta đau đến mức lăn lộn trên đất, chờ đến khi nàng ta ngừng lại, mọi người mới nhìn thấy rõ, tại vết tát mới vừa in lên trên mặt giờ đã thối rữa ra, không rõ đâu là máu đâu là thịt hòa lẫn cùng xương trắng, nhìn vô cùng kinh khủng. Nàng ta đau đớn rên rỉ hai tiếng, cuối cùng cái tay đang che mặt buông rơi, nàng nằm trên đất, mắt trợn to, hơi thở đã không còn. "Còn ai ý kiến gì nữa không?" Đám thiếu nữ phía sau câm như hến, tất cả đều đứng im lặng , có người bước lên mở cửa địa lao ra, bọn họ đi vào trong. Một người mở một hộp gấm màu vàng, bên trong có một con trùng trông giống như con tằm đang ngọ nguậy. Một người lau sạch vết máu loang lổ nơi gần vị trí tim của chàng trai, một người cầm dao vàng đến rạch một đường ở vị trí vừa được lau sạch, dòng máu tươi chảy ra, con sâu trong hộp gấm như bị thứ gì đó kích thích, bắt đầu giãy dụa. Người thiếu nữ ấy nâng hộp đến gần ngực của gã ta, con sâu bò nhanh đến miệng vết thương, bắt đầu hút dòng máu tươi đang tuôn ra từ vết rách. Nó hút nhiều đến mức cơ thể vốn có màu trắng của nó giờ đây đang chuyển dần sang màu đỏ tươi của máu. Nhìn thấy con sâu đã hút đủ máu rồi, thiếu nữ lại dùng đầu cọ mềm đẩy con sâu trở lại trong hộp, nhưng nàng mới quét được hai cái, thì sắc mặt bỗng trắng bệch. "Giáo chủ. . ." Bên ngoài nhà lao, giọng người đàn bà cũng trầm xuống, "Sao vậy?" "Ngọc tằm. . . bò vào trong vết thương rồi, không chịu ra. . . ." Mạng che trên mặt khẽ phất phơ, bà ta đặt chân lên bậc thang bước vào trong đại lao. Có điều bà ta vừa mới nhấc chân lên thì thiếu nữ bên trong lại hét lên, "Bò vào rồi, ngọc tằm đã bò vào trong rồi." Đợi đến khi người đàn bà tiến vào, ngọc tằm đã mất hút trong ngực chàng trai kia rồi. Địa lao im bặt, thiếu nữ đứng bên kia bỗng nhiên nhìn thấy đầu ngón tay của chàng trai đã bị trói gô chín mươi chín ngày bỗng động đậy. Nàng còn đang ngây người, lại nghe bên trong có người kêu lên, "Vết thương của gã. . ." Vết thương của gã, đang. . . . từ từ khép lại. . . . Người đàn bà nhìn chàng trai ấy, không nhịn được đưa tay sờ sờ ngực của gã, sau đó cất tiếng cười thỏa mãn và vui sướng, "Thành công rồi. Cổ người của bổn cung cuối cùng cũng thành công rồi!" Bà ta cười, thế nhưng ngay giây phút đó, đôi tay chàng trai kia chợt nắm chặt, sau đó tiếng "răng rắc" vang lên, xích sắt bọc lấy tay gã bị đứt đoạn, gã vận lực rất lớn, khiến cho xích sắt bị đứt văng ra ghim sâu vào bờ tường phía sau. Chàng trai mở mắt, một đôi mắt đỏ tươi giống như mắt của dã thú, cho dù ngũ quan rất anh tuấn, thế nhưng vẫn khiến người nhìn hoảng hốt, kinh sợ. Người đàn bà kia lại cười to, "Đứa bé ngoan của ta, giờ đây, con chính là báu vật canh giữ cửa của linh trưởng môn! Có con, Nam Cương sẽ nằm trong tầm tay ta!" Lời này vừa dứt, người đàn ông chợt đưa tay nắm chặt cổ bà ta. Gã khẽ siết lại, mặt bà ta thoáng chốc đã tím tái. "Buông. . . Con ngoan. . . Buông tay. . . Ta là chủ nhân của con." Gã hoàn toàn không nghe thấy lời bà ta, vung tay lên, người đàn bà chẳng khác nào một con rối bị ném mạnh vào tường, tạo thành một lỗ hổng to trên bức tường. Gã gào to một tràng, chẳng khác nào tiếng tru rên của dã thú về đêm, chỉ nhoáng một cái, khắp địa lao, máu thịt văng khắp nơi. Không biết đã qua bao lâu, vùng trời phía đông vừa hừng sáng, gã mù mịt nhấc chân bước ra khỏi đại lao, nhếch nhách len lỏi xuyên qua đám cây rừng chằng chịt, ngẩng đầu dõi mắt trông về phía xa xa, ở nơi đó cái lầu gác của vương triều Đại Tấn dựng giữa vùng biên cương vắng lặng thấp thoáng như ẩn như hiện. Luồng khí khô nóng hắt ra từ miệng mũi gã bị cái lạnh đêm rừng nhanh chóng đông cứng hóa thành luồng hơi trắng, sau đó bị chính gã phá tan. Lê bước chân lảo đảo, gã mù quáng xông lên phía trước, vượt qua muôn vàn ánh trăng mông lung xuyên qua lá rừng chiếu lên các cành khô và cả trên người gã, kéo thành vệt dài trên cổ, trên mặt và chạy đến tận khóe mắt trái mới chịu dừng lại. Cơn đau mãnh liệt phát ra từ trong trái tim như muốn xé rách thân xác gã, dằn vặt gã. Gã cắn chặt răng, nhăn mặt đau đớn. Bước ra khỏi rừng, bên người đã không còn cây cối che đậy, gã trượt chân lăn người xuống sườn dốc. Ánh bình minh vùng sa mạc Tắc Bắc vẫn rất lạnh lẽo, gã nhắm mắt nằm một mình trên mảnh đất hoang, sương đọng trên mép cỏ khô, gã cảm nhận được cơ thể đang chuyển động, từng chút, từng chút một, cơn đau đớn phát ra từ các đầu khớp xương đang bị vỡ vụn. Toàn bộ cơ thể như bị nham thạch đè ép lại, xương khớp vang lên những tiếng "răng rắc", thân hình cao lớn của gã dần dần teo nhỏ lại, cuối cùng. . . Biến thành một đứa bé. Mặt trời ban mai chạy qua đỉnh núi cao soi ánh nắng vàng óng lên trên cát vàng sa mạc Tắc Bắc hoang vắng. Chợt nghe phía xa xa có tiếng vó ngựa vọng lại, móng ngựa đạp lên mặt đất, còn mang theo mùi máu tươi, chỉ chốc lát sau đã vọt tới chỗ của nó. Nó từ từ nhắm hai mắt, không phải giả bộ, mà thật sự chẳng còn sức để mở mắt ra nữa. "Chiếu tướng. . ." Một giọng đàn ông cọc cằn vang lên, "Ngài xem, sao lại có một thằng nhóc lạc ở đây?" Tiếng bước chân ngựa chậm rãi đi đến, dừng lại nơi đỉnh đầu nó, có người tung người xuống ngựa, có lẽ xuất phát từ bản năng, nó cảm nhận được người đến không có ý làm hại đến nó, nó cố hết sức mở mắt ra nhìn, nhưng chỉ nhìn thấy đường viền mờ ảo của một cô gái gầy ốm mặc ngân giáp màu đỏ. Là một. . . nữ chiếu tướng? Chỉ nhìn được bấy nhiêu đã làm nó không còn chút sức lực nào, mắt lại nhắm nghiền. Phía sau người con gái ấy còn có hai người đàn ông mặc áo giáp, phó tướng La Đằng vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy thằng nhóc này, "Trời, người thằng nhóc này nhuốm đầy máu! Thật khủng khiếp!" Và một phó tướng khác tên Tần Lan điềm tĩnh hơn đôi chút nói, "Chiếu tướng, trên ngực thằng nhóc này có ấn ký." "Ấn ký màu đỏ như lửa, quả là một ấn ký đẹp." Tiếp theo là giọng nữ hơi khàn khàn, đầu ngón tay hơi lạnh nhẹ nhàng xoa lên trên ấn ký ở ngực nó. Ngón tay nàng lướt qua bụng nó làm nó khẽ run lên, con mãnh thú ngụ trong trái tim vừa chìm vào giấc ngủ say bỗng thức giấc sau cái xoa này của nàng, trái tim khẽ run rẩy, chỉ trong thoáng chốc, nó cảm thấy người mình vô cùng khô nóng, miệng khô khốc khó chịu, nó còn ngửi thấy mùi vị khác lạ từ luồng khí hít vào. Là mùi máu. Dòng máu đang lưu chuyển trong thân thể của ba người vừa đến này, dòng tuần hoàn của dòng máu ấy len lỏi khắp cơ thể để duy trì sự sống và mọi vận động của họ. Khứu giác càng trở nên nhạy cảm, nó không thể nào cưỡng lại được sự cám dỗ của máu tươi. Đặc biệt là máu của cô gái đang ở trước mặt, thơm không thể tả được. Thế nhưng ba người họ không thể nào biết được những khuấy động trong cơ thể nó. "Đứa bé này trông thật khôi ngô." Nữ chiếu tướng vỗ vỗ mặt của nó, "Mang nó về đi. . ." "Chiếu tướng. . ." Tần Lan rất bất đắc dĩ, "Chúng ta không biết lai lịch của nó." Ngược lại, La Đằng chẳng để ý đến, "Tôi nghe nói Tây Nhung có tập tục tế người, năm nay thời tiết vùng biên cương này rét lạnh và khô khốc hơn mọi năm. Có lẽ đứa bé này bị bọn chúng lấy làm tế phẩm cầu trời ban độ ấm?" "Nếu là tế phẩm thì sao lại bị vứt ở đây, quần áo tả tơi, cả người còn đầy máu tươi." Nghe thấy chữ máu, ham muốn trong lòng nó càng tăng lên, miệng há ra, cổ họng khô khốc như bị lửa thiêu. "Trông nó có vẻ khát nước, đem nước đến đây." Nữ chiếu tướng lên tiếng, ngay sau đó chiếc nắp bình đựng nước được mở ra, nàng không thô lỗ đổ nước vào trong miệng của nó, mà đổ nước lên đầu ngón tay, rồi đưa đầu ngón tay ướt át đó nhẹ nhàng bôi lên bờ môi khô khốc của nó. Nước không có mùi vị, nhưng vì nó đọng trên ngón tay của nàng nên vô tình nhiễm một mùi hương trí mạng. Chính là hơi thở và mùi vị của nàng. Khi ngón tay của nàng vừa rời khỏi bờ môi của nó, nó lại giống như con sói đói vừa bị đoạt đi miếng thịt thơm ngon ngay miệng, nó luống cuống hung tợn tức giận đến mức không thể khống chế được mình, vì vậy, khi ngón tay nàng lại bôi nước lên môi nó thêm lần nữa thì nó không còn cách nào khống chế được, vội há to miệng cắn mạnh vào ngón tay của nàng. Da thịt ở ngón trỏ bị cắn rách, răng nó thâm nhập vào trong máu thịt của nàng, máu tươi nhanh chóng tràn ngập trong miệng nó. Nữ chiếu tướng bị đau, cúi đầu suýt xoa, vội rụt ngón tay lại theo bản năng. Nhưng nó lại không chịu nhả, lắc lắc đầu, giống như loài lang hổ muốn cắn nuốt ngón tay rỉ máu đó vào trong bụng. Khi máu tươi đã tràn ngập trong miệng thì có một luồng hơi ấm từ bụng bốc lên, giống như ngọn lửa vừa được châm lên, sau đó bùng cháy mãnh liệt, nhanh chóng đốt đến tim nó, nóng đến mức trái tim nó đau buốt, trái tim bị thiêu đốt không ngừng giãy giụa. "Chiếu tướng!" Hai gã đàn ông thấy thế, liền vội vàng chạy lại, một người cố sức bóp dưới cổ họng nó, nó liều chết không nhả. Người còn lại thì luôn miệng mắng to, "Cái thằng oắt thối tha lòng lang dạ sói nhà mi, có tin ông đây đập nát cằm mi không hả? Tần Lan, buông ra đi, để ông đây đập nó!" Tần Lan nghe tiếng quát tháo thì hơi khựng tay lại, nhưng vẫn không chịu buông ra, ngược lại còn tức giận nói, "Chiếu tướng! Cái thằng oắt này cứ cắn ngài không chịu nhả!" "Chẳng nhẽ ta không biết nó đang cắn ta sao?" Nàng bực mình trách mắng, ghét bỏ gạt tay gã ra, so với tay đàn ông thì tay nàng mềm mại hơi nhiều, nhưng nàng dùng hai ngón tay ấn xuống khớp hàm của nó. Nó thấy khớp má đau đớn, không còn sức để cắn nữa. "Để hai ngươi làm chắc nó sẽ bị bóp nát mất." Nàng lại lên tiếng chỉ trích, rút ngón tay ra ngoài. Nhưng dòng máu ấy đã hòa vào trong cơ thể của nó. Tuy rằng chỉ chút máu ấy thôi không thể làm thỏa mãn cơn khát của nó, nhưng luồng lực xung động trong cơ thể nó dường như đã được chút máu ít ỏi này trấn an, dần dần dịu đi. "Chiếu tướng." Giọng của người thanh niên tên Tần Lan đầy lo lắng, "Tay ngài. . . ." "Sức của một đứa bé có là bao, ta chỉ bị thương ngoài da thôi." Nó cắn nàng, nhưng nàng lại không vứt bỏ nó lại, còn khiêng nó lên, "Đi, quay về doanh." La Đằng nóng ruột rống lên: "Chiếu tướng muốn đưa con sói con này về thật sao?" Lê Sương mặc kệ gã, "Chỉ là một đứa bé mà thôi." Nàng tung người lên ngựa, ngồi ở phía sau nó, ôm cơ thể mềm nhũn không còn chút sức sống chẳng khác nào rơi vào cõi mê của nó vào lòng, giọng nói hờ hững, "Hồi ta còn bé cũng là một con sói lang giống như vậy, cũng được cha ta nhặt về đó thôi." Chỉ một câu đã khiến hai người kia không còn lời nào để nói.   Mời các bạn đón đọc Cùng Tấn Trường An của tác giả Cửu Lộ Phi Hương.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Thất Phu Nhân - Lạc Tùy Tâm
AudioBook Thất Phu Nhân   Truyện Thất Phu Nhân là một truyện mới trong loạt truyện xuyên không được giới thiệu với bạn đọc trên trang đọc truyện online. Vẫn là chủ đề về hành trình vượt qua thời gian, không gian, vẫn là chút yêu chút ghét, chút lạ lẫm, chút bất ngờ nhưng tất cả vẫn còn là câu chuyện thực mới mẻ với dấu ấn riêng. Nàng rồi sẽ như thế nào, cuộc sống ra sao, có phải chăng việc hóa thân này đầy gian nan không, đề viết tiếp cho riêng mình một truyện với cái kết đẹp dù chắc chắn sẽ phải trải qua thăng trầm có khó không ??? Lộ Tùy Tâm thông minh, tính tình lãnh đạm nhưng khát vọng có được cuộc sống hạnh phúc giản dị vẫn không thực hiện được. Kết cục cuối cùng lại là cô đơn tĩnh mịch... Cuộc sống thật khó tin, Lộ Tùy Tâm xuyên qua thành vị tiểu thiếp lạnh lùng kiêu ngạo nhưng bởi vì tình mà vứt bỏ tính mạng... Trong Lộ vương phủ, một đám thê thiếp tranh đấu, nàng làm thế nào để sinh tồn? Bởi vì sự xuất hiện của nàng, Tùy Tâm bình tĩnh cũng thu hút đông đảo nam nhân ưu tú ở bên người… Hắn, Lộ vương Vũ Mặc Nhiên, danh xưng Lãnh tình vương, không để ý nàng có mang cốt nhục của hắn mà ép nàng phải chết, chỉ vì hắn không yêu nàng, mà sau khi thấy nàng tỉnh lại thay đổi khác trước đã bị mê hoặc... Hắn, thiên tử cơ trí, đầu óc khôn khéo, thủ đoạn phi phàm, không có chuyện gì có thể thoát khỏi tay hắn, vốn đã hiếu kỳ về nàng, lần lượt ngoài dự liệu của hắn... Hắn, đệ nhất công tử, lần đầu tiên thấy nàng đã rung động... Hắn, Hiên vương,... Hắn, hắn... Người nào có thể thật sự khiến cho tâm tư đạm mạc như nước của nàng rung động? Trái tim này liệu có nghe theo lý trí không và liệu có thể đập nhịp đập nồng ấm với ai đó không, đó là câu hỏi mà bạn sẽ tìm được câu trả lời trong truyện xuyên không này. Mời các bạn đón đọc Thất Phu Nhân của tác giả Lạc Tùy Tâm.
Thần Y Ngốc Phi - Đường Mộng Nhược Ảnh
AudioBook Thần Y Ngốc Phi   Chẳng phải ngốc tử là không được yêu sao, là kẻ bị khinh ghét thì không có quyền lực chọn ư? Đâu ra cái quy luật ấy, nàng ta cũng là người mà. Không biết thì xem như không có chuyện gì nhưng là cô đã xuyên qua mượn thân thể này để sống vậy thì há chẳng phải thọ ơn giúp đỡ người này một chút sao. Mạnh Phất Ảnh - nữ chính trong truyện xuyên không đặc sắc này là một bác sĩ đang trên đường tới bệnh viện làm phẫu thuật, không may gặp tai nạn nàng lại xuyên không trở thành một nữ tử ngốc nghếch. Vừa hoàn hồn là sắp bị mưu sát, xem ra cô nương này thực quá bị oan ức rồi. Từ hôm nay mọi chuyện sẽ đổi khác, cô ra sức từ hôn với kẻ trước đây thân xác này sống chết theo đuổi, khôn ngoan, tinh ranh trừng trị kẻ đã hãm hại mình trước đó. Mọi chuyện một tay cô sẽ giải quyết hết, tự điều chỉnh lại cuộc sống nhưng chính là không ngờ được mình lại rơi một tình huống khác... Dường như nàng đã gặp được nam nhân thực sự yêu thương mình. Truyện được tác giả Đường Mộc Nhược Ảnh xây dựng với những tình tiết hết sức hài hước, vui nhộn; nữ chính thực rất tinh ranh, nam chính phúc hắc điển hình, thu hút người đọc; diễn biến truyện hết sức tự nhiên lại làm người đọc thỏa lòng, mời bạn đón đọc truyện Thần Y Ngốc Phi để trải nghiệm điều này rõ hơn. Mời các bạn đón đọc Thần Y Ngốc Phi của tác giả Đường Mộng Nhược Ảnh.
Đồn Đại Hại Chết Người Ta - Nhĩ Nhã
Sống trong thời đại của “Đồn đại hại chết người ta”, ngay khi sinh ra phải biết buôn chuyện, muốn giải trí có buôn chuyện, làm ăn nhất thiết cần buôn chuyện, yêu đương lại càng phải buôn chuyện. Cả ngày ngồi hóng tin mỹ nam, mỹ nữ, cuộc sống còn gì sung sướng bằng!   Chào mừng bạn tới thế giới “loạn lạc” do Nhĩ Nhã sáng lập. Trải nghiệm những giây phút hoảng loạn vì sợ “rớt hàm”, choáng ngợp vì dàn anh hùng, mỹ nhân “cực phẩm”, rong chơi vui vẻ hết tin đồn A lại qua tin đồn B. Nhĩ Nhã cùng Đồn đại hại chết người ta xin đảm bảo: “Không cười lăn lộn, không thu tiền!”.   Thiên hạ thái bình, rảnh rỗi nhàn hạ, người ta sẽ làm gì? Đương nhiên là buôn chuyện rồi! Chuyện mọi người tò mò nhất là đệ nhất tài tử Bạch Hiểu Phong, người mở thư viện Hiểu Phong. Người trong thiên hạ đều cố chen chân vào cho bằng được.   Khoan, khoan đã... nói vậy Bạch Hiểu Phong là...   Không, không! Chẳng phải nói “Đồn đại hại chết người ta” sao! Đại tướng quân Sách La Định, giỏi võ ghét văn, tự do, thô lỗ, không ai ưa mới là người cần quan tâm. Sách La Định làm nội ứng ở thư viện Hiểu Phong để điều tra tin đồn, tiện thể tác hợp Tam công chúa và Bạch phu tử, cũng là dịp để hắn học lễ nghi phép tắc. Người “quản thúc” hắn lại là muội muội thông minh, xinh đẹp của Bạch Hiểu Phong, tên gọi Bạch Hiểu Nguyệt.   Bạch cô nương hoàn mỹ, toàn tài phải “dạy dỗ” Sách tướng quân tiếng xấu khắp nơi chẳng phải rất thiệt thòi hay sao!? Lẽ nào mọi người đều quên “Đồn đại hại chết người ta” rồi!? “Thiệt” hay không, chỉ người trong cuộc mới biết nha! Mời các bạn đón đọc Đồn Đại Hại Chết Người Ta của tác giả Nhĩ Nhã.
Nhật Ký Thăng Chức Của Thổ Thần
Bạn có biết Thổ thần phải làm gì không? Là thần canh giữ một phương? Hay là tiên chuyên trừ ma diệt quái! Sai! Thổ thần chính là người chuyên đi lo chuyện bao đồng, làm đủ những công việc nặng nhọc nhất, là chức thấp nhất trong giới tiên... Ta vốn là một Hồ yêu trẻ tuổi, dung mạo xứng đáng với bốn chữ hoa nhường nguyệt thẹn, vất vả lắm mới tu luyện thành tiên, cuối cùng thì phải nhậm chức Thổ thần nhỏ bé, bổng lộc thì chẳng được bao nhiêu nhưng việc gì cũng đến tay. Ta không làm nữa! Ta sẽ lên thiên đình tìm Ngọc Đế nói hết lý lẽ! Cái gì cơ? Chưa đến lúc nghỉ hưu thì không được lên thiên đình sao? Lẽ nào ta phải trông coi những người phàm này cho đến khi Thổ thần mới kế nhiệm?... Ta... ta... ta muốn thăng chức! *** Một câu chuyện tưởng chừng đơn giản, nhẹ nhàng, đáng yêu, ấm áp xoay quanh nàng công chúa hồ ly Tang Chỉ ở xứ sở thần tiên. Công chúa Hồ Ly được sinh ra, mọi người đều mừng vui chúc tục. Nàng lớn lên trong sự yêu chiều của bộ tộc, bộc lộ thiên phú, lại còn nghịch ngợm khắp nơi làm các cụ ông lão bà cũng phải nhăn trán vì sự tinh nghịch cũng như đáng yêu của nàng. Thế rồi nàng Tang Chỉ đáng yêu lại dính vào mối quan hệ với Tuấn Thúc ca ca, một người nàng gọi là ca ca nhưng luôn làm nàng bối rối, nổi giận rồi luôn vạch mặt hắn đòi lẽ công bằng. Tuấn Thúc thậm chí còn dụ dỗ nàng trở thành Thổ Thần khổ cực tìm cách lên chức mỗi ngày. Tuấn Thúc nham hiểm, kì lạ, hay chòng ghẹo Tang Chỉ, còn Tang Chỉ ngây thơ cứ bị hắn lừa suốt. Hai người này được vận mệnh trói buộc lại bên nhau, tạo nên bao nhiêu tình huống dở khóc dở cười làm cả xứ thần tiên cũng phải đau đầu. Dần dà, thế giới cũng rộng mở hơn, những sự biến xảy ra, và chuyện tình yêu cũng bắt đầu. Trong thế giới những câu chuyện huyền huyễn Trung Hoa, Thổ Thần muốn thăng chức không thể vượt qua những cái bóng lớn của Đường Thất Công Tử với bộ ba kiếp v.v.. nhưng cũng có cho mình một hướng đi riêng đặc biệt. Trong tác phẩm này, tác giả đã xây dựng một bối cảnh thế giới cực kì chặt chẽ, có liên kết rõ ràng với các truyền thuyết, huyền thoại dân gian Trung Hoa, gần như có thể trở thành một cuốn tư liệu phiên bản tiểu thuyết dành cho những ai muốn tìm hiểu về đề tài này. Mọi chi tiết truyền thống và các câu chuyện dân gian được sử dụng đều được khai thác hợp lý nhằm bật lên nét đẹp Trung Hoa mà vẫn thể hiện tốt được nội dung truyện. Nữ chính Tang Chỉ được xây dựng rất dễ thương, đáng yêu, tựa như cả cái câu chuyện ấy cũng đáng yêu theo nàng. Nam chính của nàng thì thú vị hơn, không được xây dựng như những soái ca hoàn hảo, sức mạnh tuyệt thế chi phối cả giới thần tiên mà được nhấn mạnh vào vẻ đẹp bề ngoài, đạo đức và nhân cách đáng quý. Tình cảm trong truyện được thể hiện ở nhiều dạng và nhiều mức độ khác nhau, không chỉ có tình yêu. Tình mẫu tử thiêng liêng khiến người ta xúc động, tình anh em bồi hồi êm ái, tình bạn chân thành nhiệm màu … đều tạo nên một thiên truyện ấm áp, dịu dàng nhẹ nhàng, không xoắn vặn nhưng vẫn phong cách vô cùng. Đặc biệt là truyện vô cùng trong sáng, tuổi nào cũng đọc được. *** Mèo Lười Ngủ Ngày Người Thành Đô, Tứ Xuyên. Là người ham ăn, ham ngủ, yêu cuộc sống. Là tác giả, nhà biên kịch toàn thời gian, văn phong hóm hỉnh, dễ thương, phóng khoáng với nhiều tình tiết bất ngờ, thú vị. Nhiều tác phẩm của tác giả được xuất bản bằng ngôn ngữ giản thể, và đã bán quyền ngôn ngữ phồn thể và bản quyền làm phim tại Trung Quốc. Các tác phẩm của Mèo Lười Ngủ Ngày do Amun ấn hành: Nhật Ký Thăng Chức Của Thổ Thần Boss Đen Tối Đừng Chạy Trúc Mã Là Sói Kế Hoạch Mai Mối Hủ nữ Gaga Hàng đã nhận, miễn trả lại *** Thổ thần – Mở đầu Tang Chỉ chống tay mạng sườn, đứng trong lùm cỏ xanh tốt, nhìn chăm chú vào căn nhà gỗ cách đó không xa. Lúc này đang là đầu tháng Ba, sắc xuân dạt dào, vùng quê nhỏ được bao phủ trong một lớp sương trắng mỏng manh của buổi sáng sớm, cây lá xanh tươi, hoa nở kiều diễm, sự bình yên, tĩnh lặng không lời nào miêu tả được… Trong khung cảnh đẹp đẽ, tĩnh mịch, Tang Chỉ ngẩng đầu hú một tiếng, phá tan sự yên tĩnh, khiến cho chú gà trống vẫn còn chưa tỉnh giấc cũng giật mình cất tiếng gáy sớm. Lấy lại dũng khí, xông đến căn nhà gỗ trước mặt, Tang Chỉ đạp cửa bước vào, chẳng chút do dự cất tiếng mắng: “Tuấn Thúc, ngươi ra đây cho ta!” “Đừng tưởng trốn rồi thì sẽ không sao!!” “Tên phượng hoàng chết tiệt! Phượng hoàng thối tha! Phượng hoàng cao ngạo! Phượng tộc các người chẳng có thứ gì tốt đẹp cả! Lừa gạt ta đi làm Thổ thần. Đáng ghét, Thổ thần cái gì chứ? Chỉ là hội của mấy bà thím trong thôn! Ta không làm nữa! Ngươi ra đây cho ta!!” … Tang Chỉ gào thét, mắng chửi xong, thấy trong phòng chẳng có động tĩnh, không kìm được, hơi cau mày, cố lấy lại nhịp thở bình thường, sau đó lại nghe thấy tiếng nước chảy ào ào. Trong lúc tò mò, Tang Chỉ vòng qua bức bình phong, nghiêng đầu nhìn, người bỗng cứng đờ. Sau bức bình phong, hơi nước lượn lờ, khói trắng mịt mờ, cảnh tượng tuy có khác so với bên ngoài căn nhà gỗ nhưng ảo diệu như nhau. Trong chiếc bồn tắm bằng gỗ rộng rãi, tấm lưng khỏe khoắn mà săn chắc của người con trai mờ mờ ảo ảo giữa làn hơi nước mỏng. Trong tình cảnh này, Tang Chỉ cảm thấy máu nóng đang ào ào dâng lên não. Bình thường, trông con phượng hoàng cao ngạo này áo xống gọn gàng, điển trai, cởi mở, không ngờ thân thể bên trong lớp quần áo của hắn cũng… như thế. Nghĩ đến đây, Tang Chỉ đỏ ửng mặt, liếc sang một bên, nhưng vẫn không quên chuyện chính, hai hàm răng va vào nhau lập cập: “Ngươi… ngươi mặc quần áo vào… Ta… ta có chuyện muốn hỏi ngươi!” Tuấn Thúc cười híp mắt, ngón tay thấm đầy hơi nước xoa xoa đuôi tóc, giọng điệu lười biếng vẻ mờ ám: “Sợ gì chứ? Ngươi chẳng phải là chưa từng nhìn thấy.” Khóe miệng Tang Chỉ co giật, nhìn chằm chằm vào con mắt trong veo và ngũ quan tinh tế của Tuấn Thúc, tận đáy lòng chỉ còn lại một suy nghĩ: “Yêu nghiệt! Kẻ này nhất định là yêu nghiệt!” Chỉ vào chóp mũi của yêu nghiệt, Tang Chỉ tức giận giậm chân: “Ngươi nói láo! Ai đã nhìn con phượng hoàng thối tha như ngươi tắm chứ? Ai đã nhìn? Ai thèm nhìn chứ?” Tuấn Thúc khẽ cười, cặp môi nhếch lên khinh bỉ, khuôn mặt vốn đã hại nước hại dân đó trong màn sương trắng mờ ảo càng đẹp đến mê người: “Haizz! Hóa ra không phải công chúa Tang Chỉ nhìn, vậy chắc là bản Phượng quân ta nhớ nhầm rồi. Phù…” Tuấn Thúc chống cằm, dáng vẻ trầm tư, thỉnh thoảng lại liếc Tang Chỉ: “Ta còn nhớ hôm đó, bản Phượng quân đang tắm ở Thanh Ngô cung thì đột nhiên một con hồ ly xông vào, ta bắt và trói nó lại, rồi tính kế dụ dỗ nó. Quả nhiên không ngoài dự tính, con hồ ly háo sắc trúng kế, không chỉ nghe theo lời ta, còn ngốc nghếch tự tiến cử làm Thổ thần.” Ánh mắt Tuấn Thúc đưa qua đưa lại: “Haizz! Đáng tiếc, đáng tiếc! Những chuyện yên ổn, tốt đẹp thì công chúa chẳng làm, lại đi làm Thổ thần gì đó. Bưng trà, rót nước cho người phàm, còn phải làm mai mối cho người ta, đứng ra hòa giải mấy vụ đánh nhau gì đó… Đáng thương quá! Nhưng mà công chúa Tang Chỉ, ngươi nói xem, sao con hồ ly này lại ngốc nghếch như vậy, nói dối như thế mà nàng ta cũng tin?” “Ngươi…” Tang Chỉ bực bội, quả nhiên là mình trúng kế của con phượng hoàng cao ngạo này. Nhưng bây giờ, tên đầu sỏ còn tỏ ra lương thiện, nhìn chằm chằm rồi nói mấy lời châm chọc, khiến người ta vô cùng bực bội. “Phượng hoàng chết tiệt! Phượng hoàng thối tha! Ta và người không thù không oán, vì sao ngươi lại muốn hại ta?” “Không thù sao?” Mắt phượng của Tuấn Thúc giật giật, lườm Tang Chỉ một cái sắc lẹm. Không khí xung quanh bỗng lạnh toát, trong nháy mắt, gió lạnh ào ào, mặt cũng sầm sì, Tuấn Thúc nghiến răng nói: “Không phải không có thù, có điều, người không nhớ thì thôi vậy.” Nói xong, Tang Chỉ nghe thấy tiếng “bùm” cực lớn. Trong cơn thịnh nộ, Tuấn Thúc đập vỡ thùng tắm. Tang Chỉ không kìm được, cúi xuống nhìn, nhưng cảnh tượng trước mắt khiến nàng kinh hãi không thốt nên lời. Tuấn Thúc thấy vậy, mỉm cười nói: “Thêm lần này nữa, công chúa Tang Chỉ đã nhìn trộm tại hạ hai lần… Công chúa thấy có đẹp không?” “…” Tang Chỉ bịt miệng không nói gì, Tuấn Thúc từ trong màn hơi nước đi ra, áo quần đã chỉnh tề, mái tóc đen buộc phía sau, toát lên vẻ phong nhã, hào hoa vô hạn. Hắn nhẹ nhàng bước đến trước mặt Tang Chỉ, kề sát tai nàng, ám muội nói: “Nhưng mà công chúa biết đấy, lén nhìn mỹ nam tắm là phải trả giá đó.” Hơi thở ấm nóng của hắn phả vào tai nàng. Tang Chỉ nghiêng đầu, nhìn thẳng vào cặp mắt sâu không thấy đáy, chớp chớp mắt, đột nhiên thấy nóng ở mũi, vô thức đưa tay lên sờ, chảy máu mũi rồi, thật là mất mặt quá đi! Trong chốc lát, Tang Chỉ nước mắt tràn trề. Đúng là lén nhìn mỹ nam tắm chẳng có kết quả gì tốt đẹp. Nhưng mà… cái giá này có phải hơi lớn rồi không? Á… á… ! Tang Chỉ thực sự đã từng nhìn phượng hoàng Tuấn Thúc thối tha tắm, nhưng hai chữ “nhìn trộm” lại có rất nhiều ẩn tình. Tất cả chuyện này… phải bắt đầu từ chuyện bạo lực gia đình mấy tháng trước. Vốn là, Tang Chỉ chính là con cáo chín đuôi tu luyện năm trăm năm, nhà ở bắc cốc cư của Triều Dương, cô con gái duy nhất của Thiên Hồ Đế quân – Tang Dục của Thanh Khâu quốc. Bởi vì tiểu hồ ly Tang Chỉ khi sinh ra, toàn thân lấp lánh ánh vàng kim, chiếu rọi khiến tất cả những người trong phòng sinh đều không thể mở mắt. Ánh hào quang rực rỡ này còn bao phủ Thanh Khâu quốc ba ngày ba đêm, do vậy từ khi vừa sinh Tang Chỉ ra đã nhận được sự quan tâm rất lớn. Phụ vương nàng chính là Thiên Hồ linh lực mạnh nhất của tộc cáo chín đuôi. Con gái vừa ra đời, chưa cần nói đến chuyện kế thừa linh lực của phụ mẫu, bộ lông màu vàng kim trên người mà chúng tiên chưa từng được nghe, chưa từng được thấy kia đã cho thấy tương lai của tiểu công chúa Thanh Khâu quốc này thật không thể coi thường. Than ôi! Chúng tiên đoán đúng rồi, công chúa Tang Chỉ thực sự không thể coi thường. Ra đời được hai trăm năm, hoàng hậu Thanh Khâu quốc – công chúa Họa Thường nhọc lòng, thiết tha dạy dỗ con gái yêu: “Chỉ Nhi ngoan, nào, làm giống như mẫu hậu dạy con, biến thân cho các bá bá, mẫu mẫu xem.” Tiểu hồ ly lông vàng đang ngồi ngay ngắn trên mặt đất, nghe thấy vậy liền vẫy vẫy tai, cặp mắt đen sáng lấp lánh nhìn nhìn chiếc đùi gà trên tay mẫu thân, khẽ kêu “hức…” một tiếng rồi lăn tròn trên mặt đất. Các trưởng lão của Hồ tộc đến xem tiểu công chúa Tang Chỉ linh lực siêu mạnh, thông minh lanh lợi biến thân đều mở to mắt nhìn, chỉ thấy tiểu công chúa đang lăn dưới mặt đất hết vòng này đến vòng khác, cho đến khi chúng hồ ly hoa mắt, tiểu công chúa mới lăn quanh bàn trở về chỗ cũ, giật giật vạt áo của mẫu thân, kêu “hức” một tiếng nữa để lấy lòng. Các trưởng lão của Hồ tộc: -_-||| Hóa ra tiểu công chúa Tang Chỉ vừa lăn chứ không phải biến thân, chẳng qua là đang… làm nũng mẫu thân. Ra đời được ba trăm năm, cuối cùng công chúa Tang Chỉ cũng học được phép biến thân. Dáng vẻ nhỏ nhắn, hoạt bát, môi hồng, răng trắng, trên đầu tết hai búi tóc đáng yêu giống như tai hồ ly, chiếc chuông vàng buộc ở thắt lưng phát ra tiếng kêu “ting tang”, rất đáng yêu. Đừng thấy công chúa tuổi nhỏ mà coi thường nhé! Tuy linh lực cao nhưng lại vô cùng khiêm tốn, trước đây, bất luận là tiểu yêu, tiểu tiên ở đâu đến khiêu chiến, nàng đều cười mà không nói, từ chối xuất chiêu. Chẳng mấy chốc, lời đồn công chúa Tang Chỉ của Thanh Khâu quốc từ nhỏ đã kế thừa khí thế của phụ thân là Thiên Hồ Đế quân được lưu truyền rộng rãi trong tam giới, đã truyền đến tai Ngọc Đế. Ngọc Đế thục thử[1] bề ngoài điềm tĩnh nhưng trong lòng lại vô cùng tò mò, nghe tin đồn liền tức đến hơn nửa năm, cuối cùng không nhịn được, một hôm đến thăm tiểu công chúa thần bí này. Nhưng Ngọc Đế lại sợ người ta biết mình là thục thử kỳ quái, liền hạ thấp bản thân, biến thành một tiểu tiên đồng đi thỉnh giáo, quả nhiên bị khước từ ngoài cửa. Nhưng Ngọc Đế ngài là ai chứ, đương nhiên ngài không thể bỏ qua dễ dàng như vậy. Sau khi bị từ chối thì bất ngờ tập kích, kết quả… Ngọc Đế lẻn vào phòng tiểu công chúa Tang Chỉ, thấy tiểu công chúa đang ngủ say khò khò… Mời các bạn đón đọc Nhật Ký Thăng Chức Của Thổ Thần của tác giả Mèo Lười Ngủ Ngày.