Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Uý Lam (Phiến Đá Màu Xanh Thẳm)

Văn án 1:   Lần đầu khi Tần Lục Trác gặp Úy Lam, cô đứng ở hành lang đồn cảnh sát, ánh đèn chiếu vào người cô như có như không.   Một mỹ nhân, thanh lãnh như sương.   Sau đó không lâu, mỹ nhân này quang minh chính đại ôm gối gõ cửa phòng ngủ anh.   Cô mặt mũi nhợt nhạt, nhìn anh nói: “Đêm nay tôi sợ, ngủ cùng nhau đi.”   Mỗi người trong cuộc đời sẽ có một thời điểm như thế này, một giây trước rõ ràng đang nghĩ con mẹ nó cái quỷ gì vậy, mà ngay sau đó lại mềm lòng. Tần Lục Trác cúi đầu nhìn đôi chân trần của cô, chân trái nhẹ dẫm lên chân phải, anh cười nhẹ một tiếng, tránh ra: “Vào đi.”   Rất lâu sau đó, Úy Lam hỏi hắn, ngày hôm đó vì sao lại để cô đi vào.   Anh suy nghĩ thật lâu: “Sợ nếu em bị từ chối thì sẽ khóc.” ***   Văn án 2:    Tần Lục Trác: “Không sao, em hãy đi bảo vệ những chú voi đáng yêu kia, anh sẽ bảo vệ em.”   Úy Lam: “Em cứu mèo của anh, chẳng lẽ anh không phụ trách với em?”   Xuyên qua rừng rậm, vượt qua sinh tử.   Cả đời này trung thành với tổ quốc, trung thành với đội cảnh sát, trung thành với em.   ***   Trong cuộc đời của mình, Tần Lục Trác chưa bao giờ biết nể mặt ai, càng không xem sắc mặt người khác để làm việc, chỉ có ngoại lệ duy nhất là Úy Lam. Duyên phận của bọn họ, từ lúc bắt đầu, dường như đều gắn liền với cục cảnh sát.   Lần đầu gặp mặt, cô đứng bên ngoài đồn cảnh sát, bên phải là vị hôn phu phản bội đang ồn ào níu giữ, dưới ánh đèn hành lang, trên mặt cô là một mảnh lạnh lùng, không có buồn bã, không có đau khổ, thậm chí không có một chút gợn sóng. Bởi có lẽ, đi đến kết cục chia tay, là thứ cô đã sớm dự liệu.   Thế nhưng, Úy mỹ nhân lạnh lùng, lại bởi vì người đàn ông ngồi ăn cơm bên vỉa hè mà dao động. Người đàn ông đó, thái độ với cô lúc đầu rõ ràng không kiên nhẫn. Thế nhưng lại giúp cô giải quyết vị hôn phụ bạc tình, còn chủ động đưa cô về nhà, vứt cô lại một mình đi ăn nhưng lại vì lo lắng cho cô mà ngồi bên vỉa hè. Vì thế, Úy Lam hỏi tên anh, còn chủ động lấy cớ giữ liên lạc.   Bởi vì, hình như cô thích anh.   Thế rồi, giống như sự sắp đặt của định mệnh, khiến cho bọn họ bước chung trên một con đường. Cục cảnh sát là nơi gặp gỡ, những vụ án liên tiếp dẫn lối cho họ đến bên nhau. Úy Lam từ giây phút bắt đầu, chưa bao giờ che dấu cảm xúc đối với anh.    Bác sĩ Úy lạnh lùng, đối với tình cũ không do dự cắt đứt, bên bờ sống chết vẫn có thể bình tĩnh phân tích. Vậy mà, năm lần bảy lượt mặt dày tìm anh giúp đỡ, chủ động tạo cơ hội để gặp anh. (Bài viết được post full và sớm nhất tại Lust Aveland)   Tần Lục Trác dù có là một tên ngốc, cũng có thể nhận ra Úy Lam đối với anh là có ý, đằng này anh không những không ngốc, còn đặc biệt nhạy bén. Đối với những người phụ nữ khác, anh chưa bao giờ nhân nhượng, đến một nửa cơ hội cũng không cho phép để họ quấn lấy anh.    Thế nhưng, Úy Lam lại là ngoại lệ, hết lần này đến lần khác, anh nhân nhượng cô, cho phép cô bước vào cuộc sống của mình, cho phép cô nhìn rõ nội tâm đau khổ mà anh luôn dấu diếm.   Bời vì, dường như anh cũng thích cô.   Tần Lục Trác làm người dứt khoát. Anh thích một cô gái, nhất định sẽ đem cô đến bên cạnh, dùng cách thức thẳng thắn nhất, thừa nhận với cô. Thế nhưng, con đường yêu này, cả anh và cô đều bước quá vội mà quên mất giữa bọn họ, là Úy gia cách trở, là quá khứ anh muốn chôn vùi đang đe dọa. Anh sợ làm tổn thương cô gái của anh, thế nên, lần đầu tiên trong cuộc đời, Tần Lục Trác chạy trốn.   Anh cho rằng, chỉ cần làm như vậy, sẽ khiến cô gái của anh rời đi, có thể đẩy cô ra khỏi thế giới hiểm nguy vây quanh anh. Nhưng có lẽ, Tần Lục Trác đã quên mất, người anh yêu là Úy Lam, là bác sĩ tâm lý chỉ cần nhìn cũng có thể hiểu rõ mọi suy nghĩ trong lòng anh. Cô thích anh như thế, mà anh, lại đối với cô có tình, thì làm sao bác sĩ Úy có thể buông tay?   Cô dùng cách của bản thân, nói cho anh biết, Úy Lam là cô gái mạnh mẽ, không cần anh bảo vệ, không sợ hiểm nguy, cũng không bao giờ là gánh nặng. Thế nên, anh không cần lo lắng, cũng không cần suy nghĩ, chỉ cần anh yêu cô, còn cô sẽ mãi là bến đỗ bình yên cho anh trở về.   ***   Trong cuộc đời mỗi người, dù không thể chọn nơi mình sinh ra, nhưng sẽ luôn chọn và học được cách trở thành người mà mình muốn.   Úy Lam sinh ra trong gia tộc nhà họ Úy, cuộc sống hạnh phúc của cô, những thứ cô có, đều là do chữ "Úy'' ban tặng. Thế nhưng, chữ Úy này, cũng chú định cô phải dùng hôn nhân để đánh đổi. Thế nên, cô theo sự sắp đặt của gia đình, đính hôn với Chu Tây Trạch.   Cuộc hôn nhân này của bọn họ, sớm đã nhạt nhẽo giống như cách mà mỗi người trong vòng tròn danh lợi đeo mặt nạ, biết rõ chẳng có bao nhiêu tình ý, nhưng vẫn phải cố gắng duy trì. Cô không phản đối, cũng không nhiệt tình tiếp nhận, bởi vì Úy Lam đang đợi, đợi một cơ hội, để chấm dứt sự ràng buộc ngột ngạt này, để danh chính ngôn thuận tìm một người cô yêu và tình nguyện dắt tay.   Thế rồi, cô cũng đợi được ngày này, ngày cô có thể đường hoàng cắt đứt với vị hôn phu, thậm chí ở giao lộ ấy, còn gặp được người cô luôn tìm kiếm. Cô là Úy Lam, là bác sĩ Úy lạnh lùng, trấn định, chỉ cần liếc mắt liền có thể đọc rõ tâm của một người.    Cô là Úy Lam, là mỹ nhân thanh lãnh băng sương, là đóa hoa kiêu kỳ không ai dám hái. Thế nhưng, cô có thể vì một người, từng bước bỏ đi lạnh lùng, kiêu ngạo, bỏ đi sự bình tĩnh của mình để đến bên anh.   Úy Lam là người phụ nữ lý trí nhất cũng là cô gái dũng cảm nhất, bao dung nhất. Bởi vì người cô yêu là Tần Lục Trác, đã từng là đội trưởng đội phòng chống ma túy còn nhiều trách nhiệm trên vai. Vì thế, cô dùng hành động của mình, chứng minh cho anh thấy, cô không cần anh bảo vệ, cũng không cần anh lo lắng quan tâm, chỉ cầu anh ở giây phút mệt mỏi nhất, ở lúc cuối cùng có thể quay về bên cô.    Bởi tất cả những gì cô cần là tình yêu của Tần Lục Trác.   Ở rất lâu về trước, Tần Lục Trác đã từng lựa chọn, trở thành một cảnh sát ưu tú, hết mình vì nước, vì dân. Anh đã từng là đội trưởng Tần đầy nhiệt huyết, không ngại hiểm nguy, cùng đồng đội tiến về phía trước. Thế nhưng, tất cả sự tự tin cùng nhiệt huyết của anh đều tan biến vào giây phút tận mắt chứng kiến sự hy sinh của những người anh em đã cùng anh vào sinh ra tử.    Anh không thể đối mặt, không thể vượt qua, chỉ có thể đem nỗi đau, sự hổ thẹn cùng áy này chôn vào lá thư từ chức.   Từ đó, không còn Tần đội trưởng của cục cảnh sát Đông Sơn, chỉ có một ông chủ Tần của một công ty xây dựng nhỏ ở đế đô. Vốn dĩ, cuộc đời anh sẽ cứ như vậy trôi qua trong sự ăn năn, hối hận. Thế nhưng, ở giao lộ của cuộc đời anh gặp được Úy Lam. Cô lạnh lùng, bình tĩnh, cô giảo hoạt, tính kế người từng bước đem anh kéo lại đồn cảnh sát, khiến anh lần nữa chân chính trở lại với nơi anh nên thuộc về.   Tần Lục Trác là người đàn ông mạnh mẽ, ngang ngạnh, anh không biết thương tiếc, càng không biết nhún nhường. Anh là một khối đá cứng đầu, bởi vì gặp được đầm nước lam sâu thẳm mà từng chút một hòa tan, lần nữa đối mặt với quá khứ, tìm lại những thứ quý giá đã từng đánh mất.   ***   Em luôn cảm thấy, cả đời này sẽ là một đầm sâu hoang vắng. Lại bởi vì gặp anh, xoáy nên từng vòng dao động. Anh luôn cho rằng, trái tim này vì đau thương mà hóa thành sắt đá. Bởi vì gặp được em, từng chút một bị hòa tan.   Em là phiến đá lam xanh thẳm Anh là cây lớn thật xanh tươi Gặp được em đêm đó Nỗi buồn hóa xuân sang. ________   Review by #Nghịch Thần - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Mùa đông ở bên ngoài Bắc Kinh lạnh lẽo mà hiu quạnh. Cửa kính ngoài phòng làm việc bị biến thành cửa kính đá, bên cạnh chỗ cửa sổ là một cái sô pha, thích hợp để làm việc, nằm trên đó, ánh mặt trời chiếu vào, tựa hồ mọi phiền não đều biến mất hầu như không còn. Trong phòng làm việc lúc này thật yên tĩnh, không có một người khách nào. Một nữ nhân viên mặt quần áo màu xanh nhạt cúi đầu ngồi trước văn phòng, cô gái cúi đầu nhìn lịch trình hôm nay, lúc 10h có một vị khách đặc biệt. Thật đau đầu. Đinh, thang máy đã tới. Nhân viên lễ tân vừa nhấc chân, liền thấy một thiếu nữ giơ tay vuốt tóc, miệng nhai kẹo cao su. " Trần tiểu thư." Cô lập tức đứng dậy, khom lưng. Trần Tiểu Lộ nâng mắt nhìn cô một cái, anh mắt khinh thường lại cao ngạo. Cô gái không dám nói nhiều, trực tiếp đưa người đến phòng khám bên trong. Cửa phòng màu vàng nhạt yên tĩnh đang đóng, nhân viên gõ hai cái, đẩy cửa, mời Trần Cẩm Lộ đi vào. Một cô gái mang vẻ mặt kiêu ngạo tiến vào phòng, nhìn người đang đứng bên cạnh cửa sổ, ánh mắt không khỏi dừng lại. Mặc dù cô đã đến đây được một tháng, mỗi tuần đều thấy chủ của căn phòng này, giờ phút này vẫn không khỏi sinh ra một cảm giác kinh diễm. Người đang đứng bên cửa sổ mặc một chiếc áo lông cao cổ màu vàng nhạt, quần rộng màu đen, quần áo cắt may có thể nói là vô cùng đơn giản. Cơ bản không thể nhìn ra là kiểu dáng gì, kiểu dáng này chính là kinh điển nhất. Chỉ là dáng người của cô quá hoàn hảo, đặc biệt là chiếc eo nhỏ nhắn kia, bị chiếc quần eo cao ôm lại, nhất thời có cảm giác một tay có thể ôm gọn. " Ừm, hôm nay tôi có việc, đến trước khi đi, cô không được báo lại với anh tôi." Trần Cẩm Lộ thu lại sự hâm mộ trong mắt, không khách khí mà nói. Lúc này người đứng bên cửa mới đi đến cái bàn bên cạnh. Trên bàn bày biện rất đơn giản, không có khung ảnh, nhưng lại có một cái khung tên trong suốt. Uý Lam. Trần Cẩm Lộ nhìn cái tên đoan trang trên khung. Uý Lam hỏi cô: " Em muốn uống gì?" Lại là những lời nói này. Trần Cẩm Lộ không kiên nhẫn hỏi: " Tôi nói chị có thể hỏi câu khác hay không, tôi đến đây một tháng bốn lần, mỗi lần đến, câu đầu tiên chị nói đều là hỏi tôi muốn uống gì? Những người ở Harvard dạy chị những việc này sao?" Uý Lam yên tĩnh nhìn người trước mặt. Hoàn toàn nằm trong dự kiến của cô, lần đầu tiên Trần Cẩm Lộ đến đây cố vấn đã thất bại, từ đó cô cũng không dò xét cô ấy chuyện gì nữa. Ngón tay cô nhấn trên điện thoại, nhân viên lễ tân liền nhanh chóng bắt máy, cô nhìn Trần Cẩm Lộ, ánh mắt thản nhiên: " Đem vào phòng một ly ca cao nóng." Trần Cẩm Lộ ngạc nhiên, đây là lần đầu tiên cô đến phòng làm việc, bị Uý Lam dễ dàng phân tích như trở bàn tay. Một lát sau, nhân viên lễ tân bưng vào một ly ca cao nóng. Phòng làm việc nhất thời bị hương thơm bao phủ. Uý Lam không tiếp tục nhìn cô, ngược lại mở một chiếc bút ghi âm, dựa theo thường lệ, từ lúc bước vào phòng, mỗi một câu cô nói đều đã bị ghi âm lại. Đây là công việc của bác sĩ tâm lý. Sau khi chuẩn bị tốt, cô lại ngẩng đầu nhìn vị cố vấn của mình. Trần Cẩm Lộ là một nữ sinh cấp ba, gia cảnh đặc biệt giàu có, chính xác mà nói, là đặc biệt có nhiều tiền. Cha cô ấy là chủ tịch của một công ty niêm yết, chị em trong gia tộc ủng hộ nhau. Là con nhà giàu nên Trần Cẩm Lộ cũng có không ít tật xấu, ghét học, ngạo mạn, không thể kiềm chế bản thân, nói năng thô lỗ, tiêu tiền như nước. Trần Cẩm Lộ đứng bên cạnh Uý Lam nhìn căn phòng trang trí thoải mái, cho đến khi ánh mắt cô nhìn thấy giá áo trong góc, phía trên treo áo khoác mùa nâu nhạt, còn có một túi xách màu đen, tuy là nhãn hiệu Channel, nhưng không phải là mẫu mới của năm nay. Trần Cẩm Lộ thích những thứ hàng xa sỉ, sản phẩm của mỗi quý, cô đều có thể thuộc như lòng bàn tay. Vì thế cô liền khinh thường đồng thời có chút đồng cảm mà nói: " Bác sĩ Úy, cái áo này của chị trông cũng thật cũ, kiểu dáng cũng quá lâu rồi." Ánh mắt của Uý Lam nhìn theo cô, sắc mặt thản nhiên. Trần Cảm Lộ thấy sắc mặt của cô không có thay đổi gì, cảm thấy bản thân như bị coi thường. Đối với thiếu nữ đang trong thời kỳ phản nghịch mà nói, để ý nhất chính là việc mình nói nhưng đối phương lại không trả lời. Vì thế cơ bản lúc này cô như bị coi thường, lập tức hoàn toàn bùng nổ. Cô nói: " Ba tôi cả ngày bảo tôi đọc sách, đọc sách, nhưng nhìn chị xem, chị tốt nghiệp Harvard, ngược lại chỉ có một cái túi xách cũ, còn không bằng việc tôi sau này làm theo ý muốn của ba mình." Rốt cuộc, trong lúc Trần Cẩm Lộ còn đang thao thao bất tuyệt mà khoác lác, khoé miệng của Uý Lan hơi cong lên, hỏi lại: " Phải không?" Trần Cẩm Lộ quay lại nhìn cô, ánh mắt xem thường. Cho đến khi Uý Lam chậm rãi mở miệng: " Mặc kệ ba em là ai, bất cứ người nào ở đây một giờ, đều phải trả chị một ngàn." Bản thân đắc ý nói dào dạt nên Trần Cẩm Lộ liền thở dốc, sau đó, khuôn mặt nhanh chóng ửng đỏ. Quên đi. Buổi tối, tan tầm đúng 6 giờ. Nhà Uý Lam ở khu gần đây, cô cầm túi xách đi ra, trực tiếp ấn thanh máy xuống lầu. Xe chạy hai mươi phút liền đến nhà. Khi còn nhỏ cô lớn lên ở chỗ này, khi đó xung quanh khu vực này vẫn chưa có nhiều toà cao ốc như vậy. Đây là chỗ cô ở từ khi sinh ra, trước phòng có hai cái cây, một cây được ông ngoại trồng lúc chị Uý Nhiên sinh ra, cây còn lại được trồng lúc cô sinh ra. Lúc còn sống ông ngoại cô còn trồng một giàn nho, nhưng nó sớm đã không còn. Tường hồng ngói đỏ vẫn còn đây, lại chẳng thấy người xưa. Cô không giao tiếp nhiều, bình thường nghỉ cũng thích ở trong nhà. Dĩ nhiên mùa đông cũng ở trong nhà, cùng ba mẹ và chị gái ăn cơm. Nên suốt một buổi tối di động của cô cũng không hề vang lên. Thẳng đến 12 giờ, lúc cô chuẩn bị đi ngủ, di động đột nhiên có tin tức mới gửi đến. Cô mở Wechat, nhấn mở tin tức gần đây, nhìn đến tin tức mới đăng của Trần Cẩm Lộ. Lúc cô nhấn vào, thông báo liên tiếp gửi đến không ngừng. Đều là Trần Cẩm Lộ đăng. Cô ấy mới đăng một vài tấm ảnh. Có vài tấm tối tăm, vài tấm tràn ngập ánh đèn loá mắt, là ở quán bar. Ánh đèn tối lại, tuy hai gương mặt trong bức ảnh có chút mơ hồ, nhưng vẫn có thể nhìn ra được. Cô không biết cô gái trong ảnh là ai, nhưng người đàn ông đó là Chu Tây Trạch. Là vị hôn phu của cô. Di động lại lần nữa rung lên, Trần Cẩm Lộ lại đăng lên một tin tức mới. Lần này trên Wechat là một video ngắn, cô biết Trần Cẩm Lộ là cố tình, tin tức mới này nhất định liên quan đến Chu Trạch Tây, Uý Lam vẫn duỗi tay bấm mở, trong phòng là âm nhạc ồn ào, mở rộng ra, ánh đèn không ngừng thay đổi màu sắc, không thể che được hình ảnh hai người đang tình nồng ý mật. Cô gái mặc một chiếc áo lông màu trắng, duỗi tay ôm lấy cổ Chu Tây Trạch, hôn lên má anh ta. Chu Tây Trạch khẽ cười, duỗi tay cố định môi cô gái đó mà hôn xuống. Chỉ vài giây video, chứng cứ vô cùng xác thực. Người đàn ông này vừa mới tặng cô một chiếc nhẫn cầu hôn bằng kim cương, đúng là kẻ tiêu tiền mà. Uý Lam nhìn chằm chằm di động một lúc, cô đã có dự cảm, chuyện này cơ bản không ngoài dự đoán của cô. Cô đem điện thoại ném xuống giường, đi pha cho mình một ly nước. Năm phút đồng hồ sau, di động lại vang lên lần nữa. Uý Lam đại khái đoán được là ai gọi, cô cầm lấy điện thoại, nhìn cái tên trên đó, vẫn là nghe máy. " Có phải chị muốn biết tôi đang ở quán bar nào?" Giọng nói đầy vẻ tự tin của Trần Cẩm Lộ vang lên, mang theo sự đắc ý về trò đùa của mình. Cô đăng những tấm hình này cho Uý Lam xem, tuyệt đối không phải xuất phát từ thiện ý nhắc nhở. Ngược lại, cô lại càng muốn thấy sự thất thố cùng quẫn bách của Uý Lam. Cho nên khi không thấy Uý Lam trả lời mình, cô liền không chờ nổi mà gọi điện cho cô ấy. Uý Lam rất hiểu tính cách của cô nàng, cô biết nếu cô không tới đó như mong muốn của cô ấy, sẽ bị cô ấy quấy rầy không chịu nổi, vì thế cô phối hợp mà ừ một tiếng. Quả nhiên Trần Cẩm Lộ cười vui vẻ, cô nói: " Chị có phải rất tò mò làm sao tôi có thể biết được vị hôn phu của chị hay không, tôi sẽ nói cho chị...." " Các người đang ở đâu?" Uý Lam đánh gãy những lời thao thao bất tuyệt tiếp theo của cô. Quả nhiên Uý Lam cắt đứt những lời nói của cô ấy không chỉ không làm cho Trần Cẩm Lộ tức giận mà còn làm cho cô ấy cười vui vẻ. " Chúng tôi đang ở quán bar Hoàng Hậu." Cô ấy còn thật chân tình nói với Uý Lam quán bar nằm trên đường nào, hận không thể nói, chị mau đến đây bắt gian đi. Uý Lam nghe xong, chuẩn bị tắt máy, đầu bên kia điện thoại lại truyền đến một tiếng than nhẹ, sau đó cô nghe Trần Cẩm Lộ nhẹ nhàng nói: " Hình như tôi đã thấy Tống Trầm." Những lời này làm Uý Lam nhíu mày, tính hỏi lại, nhưng đầu bên kia đã tắt điện thoại. Sau khi Uý Lam nhìn điện thoại một lúc lâu, rốt cuộc, cô vẫn đi đến tủ quần áo, mở cửa, thay quần áo. Đầu mùa đông ở Bắc Kinh lạnh đến nỗi co rúm người lại, Uý Lam mặc cái áo khoác màu trắng gạo, cầm túi xách từ bên trong đi ra, thật muốn nhanh đi đến chỗ chiếc xe đang đỗ bên ngoài. Lúc này đã là đêm khuya, trên đường xe không nhiều lắm, Uý Lam lái xe rất nhanh, cho nên nửa tiếng sau cô đã đến quán bar. Cô đưa chìa khoá xe cho người ở bãi đậu xe, đi vào thang máy. Cửa thang máy mở ra, rõ ràng cách rất xa hành lang, nhưng tiếng nhạc ồn ào đã che trời lấp đất. Uý Lam lấy điện thoại ra, bắt đầu gọi cho Trần Cẩm Lộ. Nhưng gọi ba lần đều không có người nghe máy. Cô tìm một vòng quanh quán bar, vẫn không tìm thấy Trần Cẩm Lộ, nhưng cô lại thấy Chu Tây Trạch đầu tiên. Anh ta cầm một ly rượu, ngồi bên cạnh anh ta là một người bạn, hai người đang nói chuyện với nhau. Nhưng sau đó, một cô gái mặc chiếc váy trắng đi đến, ngồi vào ngực Chu Tây Trạch. Chu Trạch Tây một tay ôm cô gái đó, một tay cầm ly rượu, tiêu sái mà tuỳ ý. Cùng với những lúc anh ta ở bên cạnh cô, dáng vẻ nghiêm túc, ôn nhu, hoàn toàn bất đồng. Uý Lam đứng tại chỗ thưởng thức một lúc, nhớ đến việc chính của mình, vừa mới xoay người, liền thấy Trần Cẩm Lộ đã đứng phía sau cô từ khi nào, đang nghiến răng nghiến lợi. Cô ấy mới thay đổi màu tóc, ánh đèn của quán bar chiếu xuống, càng thêm hung dữ. " Chị còn không đi lên đánh bọn họ, những kẻ chó này." Trần Cẩm Lộ nghiến răng, có vẻ tức giận. Uý Lam nhíu mày, nhớ tới câu nói lúc nãy khi gọi điện thoại, cô hỏi: " Em không sao chứ?" Trần Cẩm Lộ chớp mắt: " Tôi thì có thể có chuyện gì?" Uý Lam bình thường lại, cô hỏi: "Nếu em đã nói không có chuyện gì, chị đi về trước đây." Quay về? Trần Cẩm Lộ cho rằng bản thân mình nghe nhầm ngoảnh đầu lại nhìn cô. Lúc Uý Lam xoay người, Trần Cẩm Lộ giữ chặt cô lại, chỉ về phía sau nói: " Bạn trai của chị có người phụ nữ khác, chị mặc kệ sao? Chị có phải là phụ nữ không vậy?" Chị có phải là phụ nữ không vậy? Vì vậy, cô đứng lại nhìn Trần Cẩm Lộ, thản nhiên nói: " Tất nhiên chị là phụ nữ." Trần Cẩm Lộ phát ngốc, Uý Lam quá thản nhiên. Từ lần đầu tiên cô gặp cô ấy, cô ấy luôn bình tĩnh giống như mặt hồ nước, mặc kệ gặp chuyện gì, tựa hồ đều không thể làm cô ấy gợi lên một gợn sóng. Ngay cả lúc này, khi vị hôn phu của mình có người phụ nữ khác, cô ấy vẫn thản nhiên như vậy. " Quên đi, gặp tình huống này, chị nên lấy bình rượu đập vào đầu hai tiện nhân kia." Vừa vặn có nhân viên phục vụ bưng khay đi qua bên người bọn cô, Trần Cẩm Lộ trực tiếp lấy bình rượu, nhét vào trong tay cô. Uý Lam cuối cùng cũng lộ ra chút kinh ngạc, có chút dở khóc dở cười. Nhưng thật ra lúc này người vẫn luôn ngồi uống rượu là Chu Tây Trạch ngẩng đầu đã nhìn thấy Uý Lam. Người phụ nữ ngồi trên người anh ta ngắt trái dâu tây trên bàn chuẩn bị đút cho anh ta, lập tức bị anh ta đẩy xuống sô pha. Lúc Chu Trạch Tây chạy đến bên này, Uý Lam đang đem chai rượu trả lại cho người phục vụ. Chẳng qua vừa quay đầu, cô đã thấy Chu Tây Trạch đứng trước mặt, vẻ mặt quẫn bách, nghẹn nửa ngày, mở miệng hỏi: " Uý Lam làm sao em lại ở đây?" * Uý Lam có chút đau đầu mà nhìn xung quanh, nửa đêm cục cảnh sát cũng làm việc không ngừng nghỉ. Cục cảnh sát nhiều người như vậy là vì ở gần khu vực này có khá nhiều quán bar, náo loạn đương nhiên cũng không phải một hai lần, lúc này còn đang có người mắng nhau, có vẻ giống như không phục lắm. Quán bar phía trước có người đánh nhau, cảnh sát bắt họ trình diện. Vì chuyện gì cô cũng bị bắt vào đây, ngẩng đầu nhìn Chu Tây Trạch cách đó không xa, đầu tóc anh ta ướt đẫm, rượu vang đỏ rơi tí tách. " Hai người là người yêu?" cảnh sát đi đến hỏi Uý Lam. Trần Cẩm Lộ ở phía trước, vì muốn làm cho cảnh sát bắt Chu Tây Trạch, cô cấy cực kỳ nói quá, định đem Chu Tây Trạch miêu tả thành kẻ phóng túng hay ăn chơi ở quán bar. Chu Tây Trạch nhìn Uý Lam, rốt cuộc nhịn không được đứng dậy đi đến, nói: " Uý Lam có chuyện gì chúng ta về nhà nói, việc gì phải làm người ngoài nhìn vào chê cười." Nói xong, anh ta hung dữ trừng mắt nhìn Trần Cẩm Lộ đang dựa vào tường. Uý Lam phất bàn tay anh ta ra, mặt cô thản nhiên, lộ ra chút lạnh nhạt. Chu Tây Trạch tự biết mình đuối lý, chính mình nói nhiều như vậy nhưng cũng không dễ làm người trước mặt anh nói chuyện. Cũng may lúc này có cảnh sát đi đến, hỏi: " Người nào là Uý Lam?" Uý Lam ngẩn đầu, liền thấy một tiểu cảnh sát trông thanh tú nhìn cô, đột nhiên người đó cười đến vui vẻ. " Chị dâu, chị yên tâm, anh Trác đang trên đường đến đón chị, chị có uỷ khuất gì, cứ nói trước với em đi." Mời các bạn đón đọc Uý Lam (Phiến Đá Màu Xanh Thẳm) của tác giả Tưởng Mục Đồng.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Trùng Sinh Nghịch Chuyển Tiên Đồ
Đây là một tiểu thuyết hơi bị tưng tưng, ngốc nghếch. Nhân vật chính mỗi khi có chuyện gấp thường tỏ ra mặt đen. Bàn tay vàng hiệu quả nhất là đại cả, còn có hai đứa khờ tham ăn; Phải chiến đấu với Mary Sue thích chiếm đoạt hết nam thần toàn thiên hạ, đủ đến khiến nàng ôm hận cả đời. P/S: 1/Đây là một cô nữ quỷ không may mắn xuyên qua thành nam nhân của Mary Sue hắc ám. Sau đó là câu chuyện với đủ các kiểu chạy trốn nữ chủ, phòng ngừa nữ phụ, rồi dưới sự chỉ đạo của một tên quỷ khác mà cố gắng khôi phục thân thể thực sự. 2/Truyện này bắt đầu là nữ xuyên nam, cuối cùng sẽ khôi phục thân con gái! 3/ Tu tiên thăng cấp. Nữ chủ Mary Sue hắc ám: Người của ta, vật của ta, những người khác đừng mơ tưởng chạm vào! Dám có tâm bất thường, ắt phải chết! Nữ phụ trùng sinh, bàn tay vàng : Đồ vật, nam chủ này nọ chính là công cụ hỗ trợ cho nữ chủ, cướp không được thì ắt phải tiêu diệt! Thân là nam chủ không thoát được: Tuyệt đối không thể trở thành nam nhân trong hậu cung của Mary Sue hắc ám, ta vẫn nên cố gắng tu tiên đi. Nhân vật chính: Tư Lăng ┃ phối hợp diễn: Tư Hàn, Nguyệt Thiên Dạ, Tô Hồng Phi, Liễu Thành Phong, ...┃ cái khác: Mary Sue xuyên việt hắc ám, nữ trùng sinh bàn tay vàng  *Mary Sue: Nhân vật nữ cực kỳ hoàn hảo, xinh đẹp, tài giỏi và được yêu thích bởi nhiều chàng trai dù cô ta có làm bất cứ điều gì sai trái. *** Đại lục Thương Vũ , biên giới phía Tây, thành Chiêu An. Ở trước cổng Tư gia, một thiếu nữ đang bạo dạn giằng co cùng Ngũ trưởng lão của Tư gia. Lúc này, sắc mặt của hai người đều cực kỳ khó coi, ánh mắt nhìn chằm chằm của song phương đều âm trầm giống như có đại thù sống chết gì đó. Cách đó không xa, một vài kẻ lắm mồm nhìn xa xa, lén lút chỉ trỏ, âm thầm bội phục cô thiếu nữ kia, thế nhưng dám can đảm gây ầm ỹ với Tư gia. Ai mà không biết Tư gia này là một trong ba Đại thế gia tu tiên của thành Chiêu An, trong tộc có Kim Đan lão tổ trấn thủ. Những tu sĩ bình thường gặp phải Tư gia đều sẽ lễ ngộ vài phần, tuyệt đối không dám chống đối Tư gia. Lại nhìn cô gái kia, bộ dáng xinh đẹp rực rỡ, tuy rằng biết người tu tiên có linh khí dưỡng thân thể, được trời cao ưu ái; bộ dạng, khí chất đều là cao cấp, nhưng dung nhan thiếu nữ này phải diễm lệ hơn vài phần so với những nữ tu sĩ tầm thường, khí chất cũng hết sức cao quý, nhìn xa xa, tiên tư phiêu dật, đúng là khó được. Lại nhìn tu vi, càng làm người chấn động, nhìn linh cốt bất quá chỉ 17 tuổi, thế nhưng đã là luyện khí kỳ tầng mười. Nếu không ngoài ý muốn, phỏng chừng trước hai mươi tuổi, nàng ta tuyệt đối có thể thành công đến Trúc Cơ, trở thành một trong những Trúc Cơ tu sĩ trẻ tuổi của Tây Cảnh này. Tại nơi Tây Cảnh với linh khí mỏng manh này, tu sĩ Trúc Cơ mà hai mươi tuổi tuyệt đối có thể được xưng là thế hệ kinh tài tuyệt diễm rồi. Rất nhanh, lại có người nhận ra cô thiếu nữ này chính là đệ tử của Nguyệt gia, cũng chính là ba Đại thế gia tu tiên còn lại của Thành Chiêu An, tên là Nguyệt Thiên Dạ. ... Mời các bạn đón đọc Trùng Sinh Nghịch Chuyển Tiên Đồ của tác giả Vụ Thỉ Dực.
Độc Thê Không Dễ Làm
A Bảo cho rằng mình là văn thải có thừa, lại còn là nữ nhi con nhà tướng, tất nhiên là tinh thông võ nghệ. Thế mà lại bị đồn thành "hãn nữ". Nàng rõ ràng cực kì dịu dàng hiền huệ, lên được phòng khách xuống được nhà bếp nha. Với cái tiếng "hãn nữ" này, nàng đã chấp nhận kiếp này không thể có được hôn sự đàng hoàng rồi. Nhưng đột nhiên một đạo thánh chỉ tứ hôn từ trên trời rơi xuống, nàng thành Tấn vương phi. Nghe đồn Tấn vương gian trá, đặc biệt hung ác, lại có tuổi nữa, nhưng chưa thành thân, cũng vì khôngai chịu để con gái mình làm thê tử của người hung ác như vậy. Tấn vương âm hiểm hung ác cưới con gái Trấn Bắc tướng quân làm thê tử, trong kinh mọi người cảm khái: Nam độc, nữ hãn thật là xứng đôi! A Bảo: >__
Sơn Hà Chẩm (Trưởng Tẩu Làm Vợ)
Tên khác: Trưởng tẩu làm vợ Tác giả: Mặc Thư Bạch Thể loại: Cổ đại, trùng sinh, trong ngọt có đắng, cảm động, sạch, tỷ đệ luyến, mưu quyền tranh đấu, HE. Độ dài: 164 chương + 6 PN Tình trạng: Hoàn Kiếp trước, Sở Du vì Cố Sở Sinh mà hy sinh mọi thứ. Nàng vì một tình yêu đơn phương mà đánh đổi cả danh dự, thân phận và tương lai. Khi Cố gia gặp nạn, Cố Sở Sinh bị lưu đày ngoài biên quan, nàng bất hiếu từ bỏ mối hôn sự mà phụ mẫu đã an bài, một mình vượt ngàn dặm xa xôi đi tìm Cố Sở Sinh. Nàng ở bên hắn 6 năm, cùng hắn trải qua đoạn đường gian khổ nhất, vì hắn chăm lo gia đình, vì hắn hạ sinh hài tử… Đến khi Cố Sở Sinh công thành doanh toại, từng bước thăng quan, người hắn muốn chia sẻ lại không phải là nàng, mà là Sở Cẩm - muội muội của nàng, vị hôn thê cũ của hắn.  Phút cuối cùng của cuộc đời, Sở Du đã từng tự hỏi bản thân, vì một tình yêu mà chấp mê bất ngộ cả đời, có đáng không?    Năm ấy, Cố Sở Sinh không cần nàng, là nàng cưỡng cầu, nhất quyết muốn đi theo. Năm ấy, người Cố Sở Sinh chờ là Sở Cẩm, là nàng đã quá tự tin khi nghĩ rằng mình có thể dùng hành động và thời gian để làm hắn yêu nàng.   Nàng hận bọn họ, nhưng lại càng hận bản thân hơn, vì ngàn sai vạn sai là do nàng quá chấp niệm mù quáng, chỉ biết không cam lòng tranh giành một tình yêu không thuộc về mình, chẳng khác nào con thiêu thân lao đầu vào lửa đỏ, vốn đã định sẵn sẽ không có kết cục tốt đẹp. Nếu có kiếp sau, nếu còn cơ hội, nàng sẽ không bao giờ yêu hắn, sẽ không bao giờ hy sinh tất cả để đuổi theo người nam nhân vô tâm này. Nàng chỉ sống vì bản thân, vì những lý tưởng còn đang dang dở… “Nếu được tái sinh, xin nguyện cùng quân, không còn vướng mắc...” Lại một lần nữa mở mắt ra, Sở Du được quay lại 12 năm về trước, khi nàng vẫn còn là đích trưởng nữ của phủ tướng quân, là vị đại tiểu thư con nhà võ hiên ngang oai hùng, tay cầm trường thương, thần thái ngạo nghễ.  Giờ đây, Sở Du không yêu Cố Sở Sinh, có lẽ cũng chẳng còn hận. Bởi không yêu lấy đâu ra hận, cứ coi như kiếp trước là một giấc mộng Trang Chu, người tỉnh mộng tàn. Nàng sẽ trân trọng cơ hội mà ông trời đã ban cho nàng. Bởi kiếp này, mọi thứ chỉ mới bắt đầu… Mối hôn sự kiếp trước mà phụ mẫu đã an bài, Sở Du cũng muốn sửa sai. Năm ấy, người có hôn ước với nàng là thế tử Vệ Quân của Trấn Quốc Hầu - một nam nhân quang minh lỗi lạc, ngọc thụ lâm phong. Từ thời khai quốc đến nay, nhiều thế hệ của Vệ gia trung liệt, yêu nước. Con cháu trong nhà sinh ra đều là người tài đức, có thể nói Vệ Quân và toàn bộ Vệ gia đều là đấng nam nhi kiên cường bảo vệ quốc gia, là những người anh hùng mà Sở Du luôn kính phục. Nhưng vận mệnh Vệ gia chỉ có thể dùng hai chữ “tiếc hận” để miêu tả. Kiếp trước, nam nhân của Vệ gia đều tử chiến nơi sa trường, bảy người hăng hái ra chiến trận, trở về chỉ là bảy bộ quan tài cùng bài vị tang thương, để lại thê tử, hài nhi cùng với tiểu công tử nhỏ tuổi nhất Vệ Uẩn lạc lõng đối mặt với một Vệ gia đang suy sụp.  Những con người trung quân ấy xứng đáng có kết cục hạnh phúc, mà không phải phơi thây nơi sa trường, chết cũng không được lành lặn. Sở Du muốn thay đổi kết cục của Vệ gia, thay đổi số mệnh của Vệ Quân. Bởi ngày nàng lên kiệu hoa trở thành thế tử phi của Trấn Quốc Hầu chính là ngày Vệ gia xuất binh ra chiến trường… Nhưng có những ván bài sinh tử, cho dù có cố gắng thế nào cũng không thể thay đổi được kết cục, có những mất mát đã được an bài liền không thể né tránh... Sở Du cũng vậy, nàng trọng sinh biết trước tương lai, nhưng cũng chẳng phải thần tiên mà cứu vớt tất cả. Bảy nam nhân của Vệ gia rốt cuộc cũng không thoát khỏi số mệnh. Giờ đây, Vệ Quân mất rồi. Người phu quân từng ngượng ngùng hứa sẽ trở về vén khăn voan cho nàng đã đi rồi… Vệ gia cũng giống như kiếp trước, chỉ còn mỗi người thiếu niên Vệ Uẩn trở về. Nhưng lần này, nàng muốn sát cánh cùng Vệ Uẩn vực dậy Vệ gia, vì lòng kính phục nàng dành cho họ, vì nàng là thê tử của Vệ Quân, cũng bởi vì nàng không đành lòng để một thiếu niên đơn độc chống chọi tương lai gió tanh mưa máu phía trước... Con đường này tuy khó khăn, nhưng Vệ Uẩn, đệ không cần sợ, có ta đi cùng đệ, cứ bước về phía trước rồi ánh sáng cũng sẽ đến. *** Lần đầu gặp Sở Du, Vệ Uẩn đã nghịch ngợm nói nhỏ với đại ca nhà mình rằng “tẩu tử thật xinh đẹp”. Ngày hôm ấy, nàng mặc hỉ phục, đầu đội mũ phượng, nghiêng người tựa vào cạnh cửa, khuôn mặt tuyệt mỹ nở một nụ cười tùy ý tiêu sái. Hôm ấy, trống nhạc linh đình, người người vui mừng chúc phúc mối lương duyên. Nhưng niềm vui lại chóng tàn, khăn voan chưa vén, giao bôi chưa cạn, Vệ gia đã phải xuất binh ra chiến trường, vị tân nương mới cũng chẳng có một hôn lễ trọn vẹn...  Lần thứ hai gặp Sở Du, là khi nàng cưỡi ngựa đuổi theo quân Vệ gia, tay cầm dây cương lao đi trong gió, bộ hỉ phục đỏ thẫm nhiễm đầy mưa và bụi đường. Là khi nàng ngẩng cao đầu, đề cao thanh âm, bình tĩnh nói: “Thiếp thân nguyện theo phu quân xuất chinh.” Nhưng bởi quân lệnh như núi, bởi vì Vệ gia chưa bao giờ để nữ tử ra chiến trận, nàng cũng chỉ có thể quay về. “Quân Vệ gia lại tiếp tục lên đường, trong một khoảnh khắc Vệ Uẩn ngẫu nhiên quay đầu, trên bình nguyên trải dài thẳng tắp đến chân trời, phía sau nữ tử là tường thành sừng sững. Trời đã dần chuyển sang màu vàng úa của mùa thu, nữ tử áo đỏ cưỡi ngựa, tách biệt ra khỏi sắc vàng khô héo của miền hoang dã.  Nàng vừa giống như đưa tiễn, lại giống như đợi chờ. Khuôn mặt gầy, đường nét rõ ràng, mắt nhỏ dài, ẩn chứa sự điềm tĩnh. Cuộc đời này của chàng đã từng gặp vô số nữ tử nhưng chưa bao giờ gặp một người đẹp đến chấn động lòng người, như đập thẳng vào mắt, đâm thẳng vào tim như vậy.” Lần thứ ba gặp Sở Du, chàng trở lại với tấm bài vị trên tay, theo phía sau là bảy bộ quan tài, tiền giấy bay đầy trời, không gian yên tĩnh phảng phất như một tòa thành quỷ… Ngày ấy, chàng đi đến trước mặt nàng, quỳ một gối, cao giọng mở miệng: “Vệ gia Vệ Uẩn, cùng phụ thân, các huynh trưởng trở về!”.  Ngày ấy, là chàng thất tín, không thể mang đại ca trở về... Ngày ấy, chàng nghe được âm thanh ôn hòa ấm áp của nàng: “Không sao, tiểu thất có thể bình an trở về, ta cũng rất vui mừng.” Ánh mắt của nàng còn hàm chứa nước mắt, nhưng lại mang theo sự cứng cỏi và ôn nhu, vực chàng đứng dậy sau bao tang thương, mất mát. Sở Du cùng Vệ gia trải qua những năm tháng gian khổ nhất, Sở Du cùng Vệ Uẩn xây lại một Trấn Quốc hầu phủ đã suy tàn. Rồi tự bao giờ, chàng sợ hãi một Vệ gia không có Sở Du, sợ hãi nàng sẽ rời khỏi nơi này đi tìm hạnh phúc mới. Nhưng nàng là tẩu tử, đại ca đã mất, chàng có tư cách gì giữ nàng lại? Nàng nói, sinh tử của ta, không liên quan đến đệ. A Uẩn, không có ai sẽ làm bạn với đệ cả đời. Nếu đệ muốn hứa với ai cùng sinh cùng tử, trừ bỏ thê tử của đệ, ai cũng không có tư cách... Chỉ có thê tử mới có tư cách này. Nhưng chàng chỉ nghĩ làm bạn với nàng cả đời. Rốt cuộc thì tình cảm này bắt đầu nảy mầm từ bao giờ? Là khi nào thì chàng bắt đầu động tâm? Phải chăng, là lúc nàng mềm nhẹ xoa đầu an ủi hay là khoảnh khắc nàng say rượu hiên ngang múa động trường thương?  Vệ Uẩn phân không rõ cũng chẳng muốn biết bởi một phần ỷ lại cùng kính trọng giờ đây đã hóa thành tình cảm nùng liệt bật ra thành tiếng “Ta yêu nàng... A Du” Liệu Vệ Uẩn và Sở Du có thể cùng nhau viết nên một kết thúc có hậu sau tất cả những biến cố đau thương mà cả hai đã dùng nước mắt và máu đỏ để vượt qua hay không? Mời các bạn dõi theo câu chuyện đến những dòng cuối cùng để tìm đáp án nhé. * * * “Sơn Hà Chẩm” là một bức tranh đầy màu sắc về thịnh thế khói lửa, về tình yêu và sự hy sinh.  Ở đó, ta thấy một Sở Du mạnh mẽ kiên cường, một Vệ Uẩn lạnh lùng mang trên mình mối thù gia tộc, một Cố Sở Sinh dùng cả đời để hối lỗi bù đắp cho những sai lầm của kiếp trước và cả một Sở Cẩm, người vừa đáng thương vừa đáng ghét, liệu có cơ hội nào cho nàng ấy quay đầu... Tất cả các nét bút cùng tạo nên một câu chuyện tuyệt đẹp. Nội dung hay được kết hợp với lối hành văn chặt chẽ, bộ truyện giống như cuốn phim dài đưa người đọc vào từng khung cảnh hào hùng hay lãng mạn, vào từng cung bậc cảm xúc ngọt ngào hay bi thương của các nhân vật.  Vì vậy, nếu bạn đang tìm một bộ truyện hay và giàu cảm xúc về mặt nội dung lẫn văn phong thì đây là lựa chọn thích hợp dành cho bạn đấy ạ. Đừng vì những ngày giáp Tết bận rộn mà bỏ qua câu chuyện đáng đọc này nhé ^^ _______ “ ”: Trích dẫn trong truyện Review by #Lăng_Tuyết Dung Hoa - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Chín tháng mưa thu hơi hàn, đình viện nội truyền đến tiếng mưa rơi tí tách tí tách, hỗn tạp tụng Phật tiếng động rơi vào trong tai, làm Sở Du thần trí có chút hoảng hốt, mơ màng sắp ngủ. Trên người nàng mang theo lạnh lẽo, dưới trướng có như châm thứ giống nhau đau, tựa hồ là quỳ hồi lâu. Bên ngoài là quen thuộc lại xa xôi tiếng ồn ào. “Nàng lập tức muốn xuất giá, như vậy quỳ, quỳ hỏng rồi làm sao bây giờ?!” “Ta nghe không được ngươi nói này đó đạo lý không đạo lý, ta liền thả hỏi nàng hiện giờ nửa bước bán ra tướng quân phủ chưa từng?! Nếu không có, có cái gì hảo phạt?!” “Hiện giờ đánh cũng đánh quá, mắng cũng mắng quá, các ngươi rốt cuộc là muốn như thế nào?” Nữ nhân trong thanh âm mang theo khóc nức nở: “Một hai phải bức tử A Du, lúc này mới chịu từ bỏ sao?!” Là ai? Sở Du suy nghĩ có chút tan rã, nàng ngẩng đầu lên, trước mặt là thần sắc từ bi Quan Âm Bồ Tát, hương khói lượn lờ mà thượng, làm Bồ Tát bộ mặt có như vậy vài phần mơ hồ. Này tôn chạm ngọc Bồ Tát giống làm Sở Du trong lòng có chút kinh ngạc, bởi vì này tôn Bồ Tát giống ở nàng tổ mẫu qua đời là lúc, liền theo làm chôn cùng táng hạ. Mà nàng tổ mẫu qua đời đến nay, đã gần đến mười năm. Nếu nói chạm ngọc Bồ Tát giống làm nàng giật mình, kia thần trí dần dần trở về sau, nghe thấy bên ngoài thanh âm kia, Sở Du liền càng cảm thấy đến kinh ngạc. Thanh âm kia, rõ ràng là nàng kia bốn năm trước mất mẫu thân! Đây là nơi nào? Nàng trong lòng kinh ngạc, dần dần nhớ tới kia thần chí không rõ trước cuối cùng một khắc. Kia hẳn là mùa đông, nàng nằm ở dày nặng trong chăn, quanh thân là thấp kém than lò thiêu đốt sau sinh ra khói đen. Có người cuốn mành tiến vào, mang theo một cái không đến tám tuổi hài tử. Nàng người mặc màu thủy lam gấm Tứ Xuyên tài chế váy dài, ngoại lung vũ hạc áo khoác, mượt mà trân châu khuyên tai rũ ở nàng nhĩ sườn, theo nàng động tác nhẹ nhàng phập phồng. Nàng đã năm gần 30, lại như cũ mang theo thiếu nữ độc hữu kia phân thiên chân tươi đẹp, cùng nằm ở trên giường bệnh nàng hoàn toàn bất đồng. Nàng cùng trước mặt nữ tử là một trước một sau đồng thời sinh ra, nhưng mà trước mặt người thượng còn dung mạo như lúc ban đầu, nàng lại đã tựa tuổi già tang thương. Nàng đôi tay thô ráp tràn đầy vết thương, trên mặt nhân trường kỳ ưu sầu tế văn mọc lan tràn, một đôi mắt tất cả đều là tĩnh mịch tuyệt vọng, mảy may không thấy năm đó tướng quân phủ đại tiểu thư kia phân hiên ngang tư thế oai hùng. Mời các bạn đón đọc Sơn Hà Chẩm (Trưởng Tẩu Làm Vợ) của tác giả Mặc Thư Bạch.