Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Lưu Luyến Không Quên (Lam Bạch Sắc)

Cô gặp anh vào mùa sen nở. Khi ấy đang là chính hạ.

Năm đó gặp phải anh, là thời gian không đúng. Anh đã quên tất thảy, còn cô lại trầm luân tới tận đáy cốc.

Đến cả khi gặp lại vẫn là thời gian không đúng, anh muốn đòi lại con trai, mà với cô đứa con ấy là tất cả. Vì thế, họ nhất thiết phải tới tòa án giải quyết…

Tóm lại, điều không nên nhất trong cuộc đời này chính là “vô ái thừa hoan”

Dưới bóng đêm, là tâm ai mê luyến? Là ai ở nơi cao nhìn cô cùng đường bí lối? Tìm mua: Lưu Luyến Không Quên TiKi Lazada Shopee

Yêu hận luân phiên, vừa mới đi đã bảy năm ròng. May mà cuối cùng, khi năm tháng lặng trôi, hai ta vẫn được tay trong tay.***

Dạo gần đây, báo chí không ngừng đưa tin: người cầm quyền Lệ thị - Lệ Trọng Mưu đang kiện cáo tranh đoạt quyền nuôi dưỡng một cậu bé sáu tuổi.

Phiên tòa còn chưa mở mà dư luận đã vô cùng náo nhiệt. Trong sự việc đó, một bên là đế vương thương nghiệp, một bên lại là…

Ngô Đồng, cô ấy là ai?

Trong chuyên mục scandal nóng của tuần san giật tít, giới truyền thông muốn đào bới bối cảnh của Ngô Đồng, kết quả: cô gái này thân phận trắng như giấy, bảy năm trước khi tốt nghiệp từng vào Lệ thị thực tập; trừ lần đó ra, thì cô và vị giám đốc Lệ Trọng Mưu chẳng có liên quan gì đến nhau.

Bọn phóng viên chuyển hướng nghi ngờ sang đứa bé, nó từ đâu tới mà có thể gây nên chuyện bát quái như vậy. Bộ phận PR của Lệ thị lập tức phát hành công văn ép giới truyền thông không được phép quấy rầy cuộc sống của cậu bé.

Có biên tập của một tạp chí điếc không sợ súng, chụp lén được mấy tấm ảnh của cậu, ba ngày sau, tạp chí đó bị Lệ thị thu mua, tổng giám đốc Lệ Trọng Mưu kí một chữ, tạp chí đó buộc ngừng ấn hành.

Tuy nhiên, tạp chí số cuối cùng này lại có lượng tiêu thụ tốt vô cùng, trên trang bìa là hình ảnh một cậu bé phấn điêu ngọc thế, vô cùng linh động, bộ dáng khả ái dễ thương. Hoàn toàn ngược lại so với Lệ tổng lãnh khốc vô tình. Chính điều này lại khiến người ta thêm yêu thích.

Càng nhiều phóng viên không ngại mạo hiểm, cắm chốt chầu trực bên ngoài tòa án mỗi lần khai mạc phiên tòa mới.

Lần này tòa án thẩm vấn lâu hơn phiên trước, bậc thang chỉ có vài chục thước mà đứng đứng ngồi ngồi chật kín toàn phóng viên. Một đám người nâng máy quay, máy chụp hình, máy ghi âm… chỉ chờ đương sự xuất hiện.

Cuối tháng tư, trời chuyển muộn, ánh mặt trời cuối xuân rạng rỡ không vương một tia ưu phiền.

Thân ảnh gầy guộc từ cổng chính đi ra, mấy trăm màn ảnh ngay lập tức chụp không ngừng, mọi người hét lên xông tới, chặn trước cản sau.

Ngô Đồng bị đèn huỳnh quang bức không mở được mắt, xung quanh đều là phóng viên, lâm vào cảnh tiến thoái lưỡng nan. Máy ảnh chớp nháy như hàng trăm quả bom ném về phía cô.

“Ngô tiểu thư, có phải cô và Lệ Trọng Mưu kiện tụng….”

“Nghe nói lần này Lệ tổng mời thuê luật sư đoàn…”

“Cô có thể ra mặt cùng con mình hay không…”

Ngô Đồng không trả lời gì được, cô hồi tưởng lại cảnh vị luật sư kia gay gắt chất vấn mình, và cả người đàn ông hà khắc bên cạnh ông ta.

Gương mặt cô thoáng chốc trắng bệch, bước đi loạng choạng, bên ngoài phóng viên đổ xô về phía trước, những chiếc microphone cực lớn vượt qua đầu người vươn về phía cô làm cô thở gấp liên tục.

Đúng lúc ấy, đám người phía sau chợt xôn xao ——

Lệ Trọng Mưu xuất hiện.

Phần lớn phóng viên bên này muốn chạy sang bên kia, đáng tiếc chưa kịp tới gần Lệ Trọng Mưu đã bị mấy tay vệ sĩ tây trang đen sì ngăn lại. Lệ Trọng Mưu trong mắt mọi người là đường hoàng mà qua, chẳng lưu lại cái gì.

Tới khi đi ngang qua Ngô Đồng, bước chân chợt dừng lại.

Cô bận đối mặt với phóng viên, không nhìn thấy anh.

Nhưng anh lại thấy cô.

Mi tâm Lệ Trọng Mưu cau lại, một giây sau không biết làm như thế nào mà túm được Ngô Đồng ra ngoài,

Phóng viên không kịp phản ứng, mắt Ngô Đồng thấy như trời long đất lở, đến lúc ngẩng đầu lên đã phát hiện ra mình đang bị ôm đi xuống bậc thang. Cánh tay rắn chắc vòng qua eo cô, giúp cô thoát khỏi vòng vây một cách dễ dàng.

Người cô nhũn ra.

Không dám nghiêng đầu nhìn, đến một cái liếc mắt cũng sợ.

Phóng viên muốn đuổi theo, vệ sĩ liền chặn lại con đường phía trước, trợ lí Lệ Trọng Mưu - Lâm Kiến Nhạc nhanh chóng bị phóng viên vây kín. Trợ lí Lâm vừa cười nói: cảm tạ truyền thông bằng hữu đã “đặc biệt” quan tâm tới đại boss, vừa dứt khoát: điều gì cũng không trả lời được.

Chiếc Maybach dừng bên đường, Ngô Đồng bị người nào đó ép phải ngồi xuống ghế sau, theo bản năng cô giãy giãy, sức lực so với người nào đó kia quả đúng là “lấy trứng chọi đá”. Lệ Trọng Mưu theo sau lên xe, đóng cửa “Bộp” một cái, “Lái xe.”

Xe tăng tốc rời khỏi chốn thị phi.

Ngô Đồng liếc nhìn gương chiếu hậu, vẫn còn vài phóng viên chưa từ bỏ ý định theo đuôi, cô vừa định thu lại tầm mắt thì chạm ngay vào ánh mắt của Lệ Trọng Mưu đang ngồi đối diện.

Anh quán sát cô, bí ẩn và cẩn thận.

Tim bỗng run lên, Ngô Đồng cúi đầu, mắt thấy xe chuẩn bị rẽ, cô đột nhiên cao giọng nói: “Dừng xe!”

Tài xế lão Tống hiểu nhất là nhìn mặt mà nói chuyện, đang muốn phanh xe, Lệ Trọng Mưu trên mặt không có biểu tình gì, vì vậy đành phải ngoảnh mặt làm ngơ với yêu cầu của Ngô Đồng.

Xe vẫn chạy bon bon trên đường, Ngô Đồng ngồi đó, vẫn luôn cắn môi.

Còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, bên tai vang lên giọng nam trầm như tiếng cello: “Ngô tiểu thư đi đâu? Tiễn cô một đoạn đường.”

Trong lòng cô ngũ vị tạp trần, không tiếp lời.

Không khí trong xe trầm mặc, xung quanh Ngô Đồng cư như lập lờ luồng khí: “Không phận sự miễn gần.”

Tất cả vấn đề tranh chấp quyền nuôi dưỡng Đồng Đồng anh đều giao toàn bộ cho Lâm Kiến Nhạc xử lí. Thỉnh thoảng nghe Kiến Nhạc báo cáo, hầu hết là kể chuyện người phụ nữ này có thái độ cứng rắn thế nào, nói gì cũng không chịu ngượng bộ.

Cô còn kiên trì nhất quyết đòi mang con rời khỏi HongKong, không muốn nói thêm gì nữa. Còn Lệ Trọng Mưu thì càng không có ý định sẽ dây dưa tiếp, anh phái luôn luật sư ra mặt để giải quyết.

Vừa lúc nãy ở tòa án, cô còn khiên định không chịu từ bỏ quyền nuôi dưỡng con trai, nhưng khi nói chuyện cô lại không dám nhìn thẳng vào anh.

Người phụ nữ này đối mặt với anh, cường thế chạy biến đi đâu hết rồi?

Một người đầy mâu thuẫn… Lệ Trọng Mưu thừa nhận anh khá tò mò về cô.

Im lặng hồi lâu, Lệ Trọng Mưu cứ tưởng cô thỏa hiệp, cô lại nói: “Tôi phải về công ty xử lí vài chuyện, quan hệ của tôi và anh đang căng thẳng thế này, chắc chắn anh không mong phóng viên chụp được ảnh anh và tôi trước cổng công ty, đúng không?”

Ngữ khí của cô không kiêu ngạo, cũng không siểm nịnh, một câu nói mà đánh trúng trọng điểm ngay lập tức. Lệ Trọng Mưu kinh ngạc, nhướn mày lên nhìn cô.

Ngô Đồng đánh mắt né tránh anh.

Ánh mắt anh hạ xuống so với băng đá khiến người ta rét run; nhưng cũng giống như vũng lầy, càng kéo người ta lún sâu hơn nữa.

Làm cô vạn kiếp bất phục.

Lệ Trọng Mưu dừng ánh mắt, đánh giá cô. Anh bắt được trong mắt cô một thoáng ảm đạm. Lệ Trọng Mưu thấy cô phục tùng, suy tư mất nửa giây, anh ngước mắt, “Lão Tống, dừng xe.”

Xe vừa dừng hẳn, cô vội mở của nhảy xuống. Chẳng thèm để ý xe cộ, băng qua đường cái đến trạm xe buýt.

Bên này, chiếc Maybach không lái đi, mà quay đầu dừng cách đó một đoạn.

Lệ Trọng Mưu ngồi phía sau, nhìn thân ảnh bé nhỏ co rúm, lẻ loi chờ xe buýt.

Anh thu ánh mắt về, nhấn vào notebook điện tử trong xe, xem kế hoạch buổi chiều, anh bật bút điện tử, chấm vào màn hình lật sang trang khác.

Ngô Đồng cũng lặng lẽ đợi xe. Buồn bã nhuộm dần lên khóe mắt.

Cô nghĩ mãi mà không rõ, sự tình làm sao có thể rơi vào tình trạng như hôm nay?Dưới đây là những tác phẩm đã xuất bản của tác giả "Lam Bạch Sắc":Ai Muốn Tình Sâu Lầm Vào Phù HoaBẫy Tình, Yêu Giả Thành ThậtKhách Quan Không Thể ĐượcLưu Luyến Không QuênNửa Hoan Nửa Ái - Yêu Không Lối ThoátƯớc Hẹn Phù Hoa

Độc giả có thể tìm mua ấn phẩm tại các nhà sách hoặc tham khảo bản ebook Lưu Luyến Không Quên PDF của tác giả Lam Bạch Sắc nếu chưa có điều kiện.

Tất cả sách điện tử, ebook trên website đều có bản quyền thuộc về tác giả. Chúng tôi khuyến khích các bạn nếu có điều kiện, khả năng xin hãy mua sách giấy.

Nguồn: thuviensach.vn

Đọc Sách

Bình An Của Anh (Tích Hòa)
Lúc cô bé nói: Em là tiểu Hoa, nội rất thương em. Anh đáp: Cái thứ hoa dại ven đường như mày thì ai thèm thương. Sau khi nội qua đời rồi, em trai được sinh ra, đúng là chẳng còn ai thương em. Nhưng sau này lớn lên, đóa hoa dại bướng bỉnh kiên cường này lại đâm rễ cắm cọc thật sâu trong lòng anh. Anh nói: Hứa Bình An, anh đưa hết tiền mừng tuổi cho em, em đi mua máy trợ thính được không? Tìm mua: Bình An Của Anh TiKi Lazada Shopee Cô nói: Không cần, em nghe rõ mà. ~~> Nói đơn giản, thì đây là chuyện tình chung thủy của cậu thiếu niên với cô bé Hứa Bình An. Nhân vật chính: Hứa Bình An, Thẩm Hi Tri *** Khác với nữ sinh, bình thường nam sinh đăng kí chạy 3000m đều là người giỏi thể thao, tham gia thi đấu đều là những nam sinh cao to, được các nữ sinh chào đón. Mà hội trưởng hội học sinh năm nào cũng thi chạy 3000m, nên phần thi này lại càng được các nữ sinh mong chờ. Đại hội thể dục thể thao ngày cuối cùng thi chạy bền 3000m, nữ thi trước nam, lúc Tiểu Hoa đứng trong hàng ngũ khởi động thì bé Hứa Đống được anh hai đón đến trường. Với học sinh tiểu học thì cấp 2 và cấp 3 giống như cái gì đó xa xôi không thể chạm đến, cậu bé kéo tay anh hai sợ hãi, còn Bạo Bạo nghênh ngang đi theo sau, nó chẳng sợ gì hết, thỉnh thoảng lại cắn bông hoa chiếc lá, có khi còn đuổi theo các nữ sinh mấy bước mới chạy về. Bé Hứa Đống vừa vào trường liền bám lấy Thẩm Hi Tri hỏi: “Chị ở đâu rồi?” Thẩm Hi Tri nhìn cậu bé cười, chỉ hướng sân vận động đông đúc. Hứa Đống bé nhỏ lấy trong cặp ra một chai sữa, nói để cho chị uống, chị uống rồi có thể chạy về nhất. Thẩm Hi Tri sờ đầu cậu: “Em ở đây là chị có thể chạy về nhất thôi.”Độc giả có thể tìm mua ấn phẩm tại các nhà sách hoặc tham khảo bản ebook Bình An Của Anh PDF của tác giả Tích Hòa nếu chưa có điều kiện.Tất cả sách điện tử, ebook trên website đều có bản quyền thuộc về tác giả. Chúng tôi khuyến khích các bạn nếu có điều kiện, khả năng xin hãy mua sách giấy.
Biểu Tiểu Thư Trọng Sinh (Lạc Khuynh)
Văn ánBiểu muội (em họ) đều là khuynh quốc khuynh thành, biểu muội đều là kiêu căng mãnh liệt, biểu muội đều là tâm địa ác độc, biểu muội đều là ngực đại ngốc nghếch, biểu muội đều là bị thảo nhân ghét, biểu muội đều là thích biểu ca (anh họ)...Chung Minh mười lăm tuổi khi phụ mẫu (cha mẹ) đều mất, dựa vào việc bán ruộng đất cửa hàng của gia đình vào kinh thành sống nhờ nhà ngoại tổ mẫu (bà ngoại), nàng từ nhỏ liền thích biểu ca Tống Tuấn Kiệt, tiếc rằng biểu ca sớm có hôn ước, mà còn là với hầu phủ thiên kim, không thể từ hôn, đành phải lui một biến tiến hai bước, gả cho biểu ca làm tiểu thiếp, rồi sau đó xui khiến biểu ca cùng chính thất (vợ lớn) từ hôn, lại tìm cách đá hết ba phòng tiểu thiếp, nghĩ đến từ nay về sau vô tư, làm sao biết lại bị biểu ca sài lang (chỉ kẻ độc ác như sói dữ) lợi dụng, sau khi lừa hết gia tài vạn bạc của nàng, còn nghĩ kế bán nàng cho thanh lâu, cuối cùng rơi vào cái chết oan uổng.Trước trọng sinh, nàng một lòng muốn gả cho biểu ca phong lưu phóng khoáng. Sau trọng sinh, kẻ mặt người dạ thú sài lang này nên cút xa khỏi lão nương.Trước trọng sinh, nàng tiêu tiền như nước cùng biểu ca sống phóng túng. Sau trọng sinh, bưng bít chặt hầu bao (túi tiền), động đến một đồng của lão nương cũng không có cửa. Tìm mua: Biểu Tiểu Thư Trọng Sinh TiKi Lazada Shopee Trước trọng sinh, nàng tiêu tiền như nước cùng biểu ca sống phóng túng. Sau trọng sinh, bưng bít chặt hầu bao (túi tiền), động đến một đồng của lão nương cũng không có cửa.Trước trọng sinh, nàng quen ghen tị, cùng chính thất tranh giành tình nhân, cùng tiểu thiếp lục đục với nhau. Sau trọng sinh, ai yêu thì yêu đi, dù sao lão nương cũng không hầu hạ.Trước trọng sinh, nàng một lòng xui khiến biểu ca bỏ chính thất tỷ tỷ. Sau trọng sinh, một lòng muốn mang chính thất tỷ tỷ cao bay xa chạy...============================================================================BlackObs: Ta thật mong chờ nhưng biết khi nào mới có thể xong đâu, chắc là vào dịp lễ tết năm mới thì bắt đầu đi. (•ᴗ•`)Thân chào!..(●˘͈ ᵕ˘͈(˘͈ᵕ ˘͈⑅) Truyện convert hay: Y Độc Song Tuyệt: Minh Vương Thiên Tài Sủng PhiĐọc đầy đủ truyện chữ Biểu Tiểu Thư Trọng Sinh, truyện full Biểu Tiểu Thư Trọng Sinh thuộc thể loại Ngôn Tình cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: Biểu Tiểu Thư Trọng Sinh***[Review] Trọng sinh chi biểu tiểu thư - Lạc Khuynh | BHTTĐăng vào Tháng Sáu 22, 2015Rate This Trọng sinh chi biểu tiểu thư Trước giờ mình luôn đánh giá cao truyện trọng sinh hơn là xuyên không. Truyện của Lạc Khuynh trước giờ xây dựng nhân vật rất khá, hành văn cũng ổn. Trọng sinh chi biểu tiểu thư nói về hành trình bị lừa dối, bị phản bội, bị hãm hại, chết đến bi phẫn của Chung Minh. Cũng khó trách khi đó người ta chỉ là thiếu nữ mới 15 tuổi, dễ bị lời ngon tiếng ngọt lung lây ý chí, dẫn đến sống thật lầm lỡ, đến khi vỡ lẽ ra chỉ còn con đường nhảy sông tự tử. Thật không ngờ trời xanh nghe thấu tiếng lòng nàng, cho nàng một cơ hội viết lại cuộc đời, cho nàng cơ hội trả thù, cho nàng cơ hội bù đắp những vết thương mà kiếp trước nàng gây ra. Chung Minh sống lại, quay trở về với năm năm trước, ngay trước khi Biểu ca của nàng thành thân, lấy thiên kim Hầu gia Tô Tử Mặc. Nàng tự nhủ với lòng phải bảo vệ tốt cho phụ mẫu, trả hiếu cho họ, giúp họ tránh kiếp tử nạn như kiếp trước, nhưng hơn hết là nàng phải ngăn cản Biểu ca lầm lỡ cuộc đời của người con gái đó, vạch trần bản chất cạn bã và không để cho hắn được sống yên ổn. Tô Tử Mặc nổi tiếng là tài nữ, được mọi người xưng tụng là nữ Trạng nguyên, phụ thân lại là Hầu gia, cai quản Hình bộ, có thể nói là tài sắc vẹn toàn, hơn thế nữa chính là khí chất đoan trang, hiền thục của nàng. Nàng và Biểu ca của Chung Minh được hứa hôn từ nhỏ, là một thiên kim khuê nữ nàng vốn luôn nghĩ rằng bản thân sẽ gả cho vị hôn phu rồi sau đó làm một hiền thê lương mẫu. Cho nên khi Chung Minh tìm đến nói với nàng rằng Biểu ca của nàng ta là một kẻ không tốt, mặt người dạ thú, khuyên ngăn Tô Tử Mặc gả đi. Tô Tử Mặc thật sâu uy ngẫm động cơ của Chung Minh, xét theo thái độ và ánh mắt khi nàng ta nói về Biểu ca, tràn ngập hận thù và chán ghét là không giả, vậy lý do là gì? Chuyện Tô Tử Mặc không biết chính là Chung Minh có lòng khuyên nàng vì ở kiếp trước, vốn mù quáng trong lời ngon tiếng ngọt của Biểu ca, vì lòng ghen ghét nữ nhân mà Chung Minh luôn coi Tô Tử Mặc là cái gai trong mắt, là kẻ địch, là người không đội trời chung, tìm mọi cách hủy hại thanh danh Tô Tử Mặc. Cho nên, Chung Minh đơn thuần là muốn chuộc lỗi và bù đắp cho hành vi sai trái ở kiếp trước. Nhưng duyên trời khó nói, chết đi sống lại, quay đầu một cái bỗng nhận ra, Tô Tử Mặc là một nữ tử thật thông minh, lại vô cùng ôn nhu, khí chất và vẻ đẹp của nàng cứ ngày một len lỏi vào tim của Chung Minh. Chung Minh đã chết một lần, nàng biết mình đã sai trái vô cùng khi từng trao tình cảm cho Biểu ca, nàng nghĩ kiếp trước đã vậy, may thay là kiếp này người nàng thích là Tô Tử Mặc. Tô Tử Mặc tốt biết bao nhiêu, xinh đẹp tài giỏi cỡ nào. Nàng là nữ nhân thì sao, Chung Minh không quan tâm. Tuy vậy, Chung Minh thật sự buồn lòng khi không ngăn được Tô Tử Mặc gả cho Biểu ca nàng, nên khi đã xác định lòng mình, Chung Minh muốn ở bên cạnh Tô Tử Mặc để tìm cách len lỏi vào trong lòng Tô Tử Mặc, để bảo vệ nàng khỏi vuốt sói của Biểu ca, Chung Minh đành lặp lại kịch bản kiếp trước, ủy khuất bản thân gả đến làm thiếp cho Biểu ca. Chung Minh không có khí chất thục nữ đoan trang, cũng chẳng có tài hoa thi họa, nhưng nàng có gia tài bạc triệu, có phụ mẫu hết mực yêu thương chiều chuộng, cho nên từ bé đến lớn Chung Minh sống thật sự vô cùng tiêu sái. Đây là thứ khuê nữ thiên kim chịu sự gia giáo tù túng như Tô Tử Mặc không hiểu được, nàng bị tính cách yêu ghét rõ ràng, đơn thuần mà tiêu sái của Chung Minh hấp dẫn, bị vẻ đẹp như tiên, cá tính yêu nghiệt của Chung Minh hấp dẫn. Nhưng Tô Tử Mặc vốn là tài nữ, chứng tỏ nàng thật sự thông minh, lại thêm lý trí, nàng thấy được nàng và Chung Minh là không thể, nàng đã là người hữu phu chi phụ, Chung Minh lại là thiếp của trượng phu nàng, Tô Tử Mặc cảm thấy bản thân không gánh nỗi sự xấu hổ khi phá vỡ luân thường đạo đức, có thể nói là gian díu với Chung Minh, nàng cũng cảm thấy là bản thân làm trễ nãi Chung Minh. Nhưng, Tô Tử Mặc lại dần dần dần dần bị tình cảm, cảm xúc dành cho Chung Minh xâm lấn, nàng hiểu được sự quan trọng của Chung Minh trong tim mình đã vượt quá so với sự tưởng tượng của nàng. Rằng, Tô Tử Mặc nàng yêu Chung Minh. Giữa những mối băn khoăn trong lòng Tô Tử Mặc và tình cảm Chung Minh hết mực thể hiện ra với nàng. Giữa những kẻ chỉ biết mưu cầu lợi lộc trong gia đình Biểu ca. Giữa những mưu mô hèn hạ của chính Biểu ca nàng, trượng phu của Tô Tử Mặc, cả hai cũng đều nắm tay nhau mà vượt qua. Qua sự ngang trái để thấy được tình cảm của bản thân, của đối phương, sự quan trọng của đối phương ở trong tim. Qua sự xa cách mà tìm thấy sự trưởng thành cả trong suy nghĩ lần trong tình cảm. Để bên nhau mãi mãi. “Một đời một kiếp một đôi ta. Nửa say nửa tình nửa đời người.” “Tích ngã vãng hĩ, dương liễu y y” “Khi đi tha thướt cành dương liễu” - Y Y ý chỉ lưu luyến. Người xuất chinh hồi tưởng ngày ra đi dương liễu phất phơ. “Hoàng hôn mưa rơi xuống hồ thu, cơn gió thổi muộn sầu muôn thưở. Đời người phù du như giấc mộng, cầu duyên hơn nửa nào có ai. Mày nhăn cười mỉm đầy bi thương, một kiếp si mê cả đời say. Đau thương than thở cũng luân hồi, một tấc tương tư một tấc tro.”Độc giả có thể tìm mua ấn phẩm tại các nhà sách hoặc tham khảo bản ebook Biểu Tiểu Thư Trọng Sinh PDF của tác giả Lạc Khuynh nếu chưa có điều kiện.Tất cả sách điện tử, ebook trên website đều có bản quyền thuộc về tác giả. Chúng tôi khuyến khích các bạn nếu có điều kiện, khả năng xin hãy mua sách giấy.
Biến Yêu Thành Cưới (Lục Xu)
Mỗi đôi vợ chồng đều có một nguyên nhân kết hôn mà người khác không biết. Anh có người anh yêu, cô cũng có mối tình đầu của cô. Khi “tình yêu đích thực” xuất hiện trong cuộc hôn nhân có “mưu tính trước” này, bọn họ nên làm như thế nào đây? Sau khi Cố gia đoạt quyền, anh trở thành thiên chi kiêu tử, cô nói ra một bí mật kinh thiên động địa, ai sẽ bị tổn thương? Đánh mất rồi mới biết quý trọng, rốt cuộc thì một cuộc hôn nhân cần nhất là thứ gì? Tìm mua: Biến Yêu Thành Cưới TiKi Lazada Shopee Nhiều năm sau anh quay về, cô có thể không nắm tay anh được không?*** Dương Cẩm Ngưng phát hiện ra Khưu Thịnh Danh không ưa mình. Kỳ thực thì không ưa cô cũng chẳng vấn đề gì, dù sao cũng không sống dưới một mái nhà, cũng sẽ không làm phiền nhau, thế nhưng ông ta lại suốt ngày viện cớ tới thăm con trai và cháu gái mình, tuyệt đối không thèm đả động gì đến Dương Cẩm Ngưng. Cô cũng không quá chú ý xem rốt cục ông đến thăm ai, nhưng mỗi lần thấy ông ta đến, cô đều vô cùng muốn thu phí của ông ta, thăm chồng của cô mỗi lần một trăm, thăm con gái cô một lần lại một trăm nữa, dựa vào giá thu phí này là cô đã có thể tự nuôi sống bản thân được rồi. Đương nhiên, đó là việc bất khả thi. Khưu Thịnh Danh có vô số điều không vừa ý về Dương Cẩm Ngưng. Nào là cơm nấu không thể nuốt, nào là lau nhà không sạch sẽ. Dương Cẩm Ngưng dù tức giận cũng không thèm phản bác, nếu như ông ta không chịu được thì thuê tới cho cô một người giúp việc đi. Tuy nhiên, hễ ở trước mặt Cố Thừa Đông, thì Khưu Thịnh Danh sẽ không tỏ ra ghét bỏ cô như thế. Sau khi vợ chồng nằm trên giường, Dương Cẩm Ngưng chợt nhớ tới Khưu Thịnh Danh, cô mở miệng, “Anh thật biết đầu thai, trước sau đều vào nhà có tiền.” Cố Thừa Đông cười, không nói gì. Dương Cẩm Ngưng ghé lên người anh, “Anh nói đi, có muốn em đi lấy lòng ông ấy không?” Cố Thừa Đông híp mắt nhìn cô, “Em nghĩ cái gì thế?” “Ông ấy không phải là cha anh sao.” Cô chỉ có lòng tốt thôi, Cố Thừa Đông nhíu mày, “Không cần.” Cứ nhìn vào tần suất ông ta tới đây là biết, ông ta không tới “lấy lòng” ba người họ là đã tốt lắm rồi. Khi Dương Cẩm Ngưng và Cố Thừa Đông quay lại với nhau, Dương Cẩm Ngưng cũng hỏi về tình hình công việc của anh, anh muốn làm gì thì làm, chuyện này không quan trọng, miễn là hàng tháng khi cô chìa tay ra đòi tiền thì anh lập tức có tiền mà nộp là được. Cố Thừa Đông cũng rất sảng khoái, nhưng ngày hôm nay, cái sảng khoái của người đàn ông này hình như biến đâu mất. “Tháng này thì thôi đi.” Cố Thừa Đông cũng không ngẩng đầu lên. Thực tế chứng minh, một người đàn ông bắt đầu làm ra những việc khác với thói quen, nhất định đã có chuyện xảy ra. “Vì sao?” “Muốn đổi xe, em làm ơn giúp anh tiết kiệm một chút.” Cố Thừa Đông đi đến bên giường xoa mặt cô. “Xe cũ vẫn dùng tốt cơ mà?” “Thì thay chiếc tốt hơn.” “Anh đúng là có mới nới cũ.” Dương Cẩm Ngưng ngồi dậy. Cố Thừa Đông không để ý lời cô, nói, “Anh mặc một chiếc áo sơ mi mới có ba lần mà em đã nói nhìn phát ớn, rốt cuộc ai có mới nới cũ đây hả?” Cô nghiêm mặt, “Giống nhau sao? Lần này là anh muốn tiêu một số tiền lớn, lại còn không thèm bàn với em nữa.” “Chẳng phải anh vừa nói đấy thôi?” “Anh cái này gọi là thông báo.” “Dù sao vẫn còn khá hơn em, mua nhà mới mà không thèm nói một câu, mấy tháng sau mới giả vờ nhớ tới rồi nói với anh.” Dương Cẩm Ngưng im lặng, được rồi, cô đuối lý. Có mới nới cũ cũng không có gì, không đổi người cũ là tốt rồi. = = Thú vui chơi mạt chược của Dương Cẩm Ngưng ngày càng tăng. Nhưng mà vẫn may là cô không quá nghiện, ít ra vẫn còn nhớ giờ về nhà, đi chợ, nấu cơm. Trong số bốn người phụ nữ đánh mạc chược, có ba người đã từng ly hôn, hai trong số họ bây giờ vẫn còn độc thân. Cô gái còn lại vừa kết hôn liền hỏi kinh nghiệm bọn họ: “Vì sao các chị lại ly hôn?” “Bồ bịch.” Hai người phụ nữ cùng mở miệng. Đến phiên Dương Cẩm Ngưng, cô day trán, cô cũng tái hôn rồi, nhưng dù sao cũng là đã từng ly hôn, vì vậy đột nhiên có chút mất hứng, “Nhìn không vừa mắt.” Trong mắt ba người còn lại thì thế cũng là vì ngoại tình mà thôi. Phụ nữ đều có thể chấp nhận khuyết điểm của người đàn ông, ngoại trừ việc anh ta có bồ. Cô gái mới kết hôn kia tỏ ra bất an, hóa ra đàn ông ngoại tình xác suất lại cao đến vậy, “Vậy bọn họ có hành vi gì kì lạ? Mau nói nhanh nhanh đi.” “Rất rõ ràng, nói chuyện điện thoại thì nói rất nhỏ, có tin nhắn, lập tức chạy đi xem. Trước đây ra ngoài cũng không chủ động nói với cô, lúc này không chỉ nói cho cô, mà còn đưa ra lý do vô cùng chặt chẽ, rất sợ cô không tin anh ta.” “Đúng, có điều là họ phân làm hai loại, một loại là biết áy náy, họ sẽ hay mua cho cô những món quà mà bình thường họ vẫn luyến tiếc không mua; một loại đàn ông thì không muốn tiếp tục sống với cô nữa, đối xử với cô ngày càng tồi tệ.” Lại đến phiên Dương Cẩm Ngưng, “Này này, mấy người có chơi mạt chượt nữa không vậy?” Ba người phụ nữa kia thấy Dương Cẩm Ngưng như thế. Sau đó trong lòng cũng hiểu, trước đây ly hôn khẳng định là nổi đau của người phụ nữ này, hiện tại không dám nói ra, haiz, người phụ nữ này thật là… Cô gái mới kết hôn chuyển sang chuyện khác, chủ động hỏi Dương Cẩm Ngưng, “Ông xã hiện tại của chị đối với chị tốt chứ?” “Cũng được.” “Nhà cô ai quản lý tiền bạc?” “Ai cũng có thể tùy tiện lấy dùng.” Cô suy nghĩ một chút, rõ ràng là cô nhiều tiền hơn Cố Thừa Đông, hiện tại về phương diện tài chính cô rất mạnh. “Ông xã của cô có chủ động nộp tiền lương không?” Tuy rằng không chủ động, nhưng khi cô hỏi thì anh đều đưa đầy đủ, vì vậy cô liền gật đầu. “Vậy ông xã cô đi ra ngoài có chủ động nói với cô không?” “Có”. Trước đây thì không, nhưng hiện tại thì có. Mọi người cùng gật đầu, “Ông xã của cô đối với cô thật tốt, so với trước đây chắc là tốt hơn nhỉ?” Trước đây cái gì? Dương Cẩm Ngưng nhíu mày suy nghĩ một chút, à, kỳ thực cũng có thể coi như vậy. “Không phải chứ, ông xã của cô rất tuấn tú, nghe nói những người như thế đều rất đào hoa. Cô phải xem trọng mới được, loại đàn ông này dù không đào hoa cũng sẽ có rất nhiều cô gái lượn lờ trước mặt, cô nghĩ xem, anh ta có thể cự tuyệt một lần, nhưng còn lần hai, lần ba…” Về phương diện này cô rất tin tưởng Cố Thừa Đông, “Không đâu, anh ấy cũng là tái hôn.” Mọi người lần thứ hai gật đầu, “Nhìn chung loại đàn ông từng mắc sai lầm sẽ không phạm vào sai lầm nữa. Vậy cô thật may mắn nha, tái hôn với người đàn ông tốt, hiểu được lòng phụ nữ.” Nói chuyện phiếm một lúc, liền khơi dậy hứng thú của Dương Cẩm Ngưng. Vì vậy vừa đánh bài vừa nói chuyện xấu của ông xã, nói về những chuyện của ông chồng cũ, sau đó lên án mạnh mẽ chuyện xấu của đàn ông. Cứ như vậy, quên mất thời gian trôi qua. Mãi đến khi cô đói đến mức dạ dày dính vào nhau rồi mới nhớ tới mà cầm di động lên. Muộn quá! Cố Thừa Đông gọi tới mười mấy cú điện thoại. Cô lập tức gọi điện cho anh báo bình an, đương nhiên là bị anh mắng một trận. Cô đuối lý, chỉ biết im lặng gật đầu như một đứa trẻ, Cố Thừa Đông đại nhân bên kia hắng giọng bảo cô lập tức về nhà. Dương Cẩm Ngưng nhàn nhã trở về nhà. Đột nhiên cô nhận ra hình như gần đây số lần cô gọi điện cho Cố Thừa Đông càng ngày càng ít, bởi vì anh sẽ chủ động gọi điện báo với cô anh đi công tác ở đâu, đang làm gì, khi nào về, thậm chí lúc vui vẻ cũng gọi chỉ để nói vài ba câu vớ vẩn. Ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây, hiện tại cô ở Hà Tây… Sau khi về đến nhà, cô lại bị Cố Thừa Đông cho một bài. Lớn như vậy mà còn mải đánh bài quên hết giờ giấc, không biết đường về nhà làm cơm, để chồng con chịu đói. Dương Cẩm Ngưng nghe mà trong lòng khóc ròng: “Đại nhân, tôi biết lỗi rồi, anh đừng nói nữa.” Cố Thừa Đông cuối cùng lên tiếng, “Lần sau đừng có mà như thế nữa.” Dương Cẩm Ngưng bĩu môi, “Em chỉ về trễ mà thôi, anh còn có đểm không về nhà ngủ.” “Anh đi công tác, đi làm việc, không thì làm sau nuôi nổi người nhàn rỗi như em.” Dương Cẩm Ngưng vẫn tiếp tục, “Anh còn đi thuê phòng cùng người khác, em đâu có tính toán?” Cố Thừa Đông sửng sốt, bật cười, “Ồ, chuyện lâu như vậy bây giờ em mới nhắc tới. Rõ ràng là em không thèm để ý, nếu để ý thì em có để tới tận bây giờ mới nói không?” “được, em cũng đi thuê phòng với người khác, anh đừng có mà để ý.” Cố Thừa Đông: “Anh để ý.” Dương Cẩm Ngưng, “…” “Em có cái gì để bụng nữa thì nói cho xong luôn đi.” Dương Cẩm Ngưng nhìn anh chăm chú, “Không còn, em chẳng để bụng cái gì hết, cho dù anh và người phụ nữ khác nằm trên cùng một giường em cũng không ngại, quần áo cởi hết em cũng không để ý.” Cô quan sát anh, “Vì em tin tưởng anh, nhất định có ẩn tình, khẳng định mắc mưu người khác…” Cố Thừa Đông đỡ trán, thôi đi, nếu thật như vậy, cô lại chẳng liều mạng với anh ngay ấy à! “Thật không để bụng?” “Không.” “Không muốn hỏi có ẩn tình gì?” “Không hỏi.” Cho anh tức chết đi! Dương cẩm Ngưng sau đó lại gặp Cố Kế Đông một lần, chỉ là tình cờ trong một hôn lễ - hôn lễ của anh ta. Cố Kế Đông kết hôn với một thiên kim tiểu thư của một nhà giàu có. Cô nhớ kỹ lúc đó Cố Thừa Đông đánh giá, một người có khả năng kìm nén bản thân mình nhất định là một người thành công. Cố thị trải qua tổn thất lớn như vậy, nên Cố kế Đông dùng hôn lễ của mình di dời sự chú ý của mọi người đi chỗ khác, song song đó còn mượn gia thế của đối phương để hợp tác, giảm tối đa tổn thất. Không bao lâu sau, Dương Nhất Sâm và Phùng Quyên cũng kết hôn. Chuyện tốt còn rất nhiều… Đương nhiên Dương Cẩm Ngưng cũng gặp chuyện tốt. Khưu Thịnh Danh tới thăm bên này ngày càng nhiều, bởi vì Dương Cẩm Ngưng mang thai, Khưu Thịnh Danh vô cùng hi vọng lần này sẽ là con trai. Nhưng sinh hạ, vẫn là một bé gái. Cố Thừa Đông và Dương Cẩm Ngưng không quá đặt nặng vấn đề đặt tên cho con, mang họ gì cũng được. Vì thế Dương Cẩm Ngưng đặt tên cho con gái là Dương Nghệ Lâm, như thế đi chơi với Dương Nghệ Tuyền mọi người mới biết hai đứa là chị em. Nhưng Khưu Thịnh Danh lại có ý kiến về chuyện này, con theo họ Khưu mới đúng, đó là con cháu Khưu gia. Nhưng phản đối vô hiệu, Dương Cẩm Ngưng vẫn sử dụng tên Dương Nghệ Lâm. Khưu Thịnh Danh đến đây ngày càng nhiều, Dương Nghệ Tuyền cũng bị lão gia này mua chuộc rồi, cứ “ông nội, ông nội” gọi thật vui vẻ. Khưu Thịnh Danh rất thích ôm Dương Nghệ Lâm đi ngoài chơi. Dương Nghệ Tuyền cũng biết, em của mình rất được yêu thương, không khỏi có chút xíu đố kị. Khi Dương Nghệ Tuyền được tám tuổi, mẹ cô lại sinh hạ người em thứ hai, cô mới hiểu cái gì là muôn vàn sủng ái làm một thân. Cô và Dương Nghệ Lâm chỉ có thể trơ mắt nhìn. Sau đó, Dương Nghệ Tuyền tổng kết, lí do khiến mình chơi thân với NGhệ Lâm là vì hai cô đều bị em gái thứ ba lấy đi một nửa yêu thương. Sau khi sinh hạ Khưu Gia Nghi, Dương Cẩm Ngưng có phần buồn bã, nắm lấy tay Cố Thừa Đông, hỏi: “Em không thể sinh được con trai phải không?” Không phải cô trọng nam khinh nữ, mà là sinh được ba cô con gái có phải là hơi quá rồi không. Cố Thừa Đông gất đầu, “Ừ” Con người này, đáng ghét! Kỳ thực ý của anh là, đừng sinh nữa, ba đứ đủ rồi, khó mà nuôi được. Sau khi Dương Cẩm Ngưng sinh con gái, cô cũng không còn quá ghét bỏ Khưu Thịnh Danh, vì vậy quyết định bán nữ cầu vinh, để con gái út theo họ Khưu, khiến Khưu Thịnh Danh vô cùng vui vẻ, mỗi ngày túi lớn túi nhỏ mua đồ về, yêu thương cô bé đến mức hai cô cháu gái nhớn đang bị thất sủng cũng vô cùng đố kị. Sau khi Dương Cẩm gưng bán nữ cầu vinh xong Khưu Thịnh Danh tặng cô mọt biệt thự nhỏ, Dương Cẩm Ngưng nghĩ bản thân rất công bằng, nhờ con gái nhỏ mới kiếm được biệt thự, cho nên quyết định để căn nhà ấy đề tên con gái. Tốt nhất là giữ lại cho con gái nhỏ sau khi kết hôn thì ở. Cố Thừa Đông tan ca trở về, thấy Dương cẩm ngưng một bên la hét Dương Nghệ Lâm đừng vứt đồ lung tung, một bên bồng Khưu Gia Nghi, Dương Nghệ Tuyền thì ngồi trong phòng mình chơi vi tính. Mỗi ngày ầm ĩ không ngừng, không thể an bình. Anh nhìn cảnh tượng trước mặt, nhưng lại cảm thấy vô cùng sinh động, vô cùng hạnh phúc.Dưới đây là những tác phẩm đã xuất bản của tác giả "Lục Xu":Ai Hiểu Được Lòng EmAi Sẽ Theo Em Đến Cuối Cuộc ĐờiBiến Yêu Thành CướiCâu Chuyện Mà Anh Không BiếtCuộc Hôn Nhân Này Đã Nhiều NămĐộc TìnhĐừng Nói Với Anh Ấy Tôi Vẫn Còn YêuĐường Kết Hôn Không Tình YêuEm Chỉ Không Muốn Gặp Gỡ Người KhácHôn MiênKhông Thể Ngừng YêuMạnh Kiếp Thiên NhiênNếu Ta Ngoảnh Lại Nhìn NhauNgười Thứ BaNgười Trong Ván Mê TìnhNguyện Ước Trọn ĐờiNữ Nhân Hữu ĐộcPháo HoaĐộc giả có thể tìm mua ấn phẩm tại các nhà sách hoặc tham khảo bản ebook Biến Yêu Thành Cưới PDF của tác giả Lục Xu nếu chưa có điều kiện.Tất cả sách điện tử, ebook trên website đều có bản quyền thuộc về tác giả. Chúng tôi khuyến khích các bạn nếu có điều kiện, khả năng xin hãy mua sách giấy.
Biển Vẫn Lặng Yên (Hồng Thủy)
Mùa hè năm ấy, cái nóng thật oi bức khác thường. Thành phố như một túi lửa phả hơi nóng vào mọi ngóc ngách nên những ngày cuối tuần thiên hạ thường kéo nhau ra biển. Danh, một anh chàng độc thân vui tính làm trong một công ty quảng cáo cũng đi trốn cái nóng ở một vùng biển. Khỏi phải nói, những ngày này, du khách rất đông nên các khách sạn không còn phòng trống, Danh và ba người bạn kiếm mãi mới được hai căn phòng gọi là tương đối sạch sẽ. Họ đồng ý thuê vì chần chừ một chút là sẽ có người khác giành ngay. Một phòng lớn có ba giường dành cho Bình, Quốc, Thái. Còn Danh xí căn phòng nhỏ với lý do ngủ chung hơi bị khó! Cất đồ đạc xong, họ kéo nhau ra biển. Quốc cầm theo bộ bài gói trong tờ báo, anh chàng cười, đưa cái răng khểnh ra ngoài. - Tắm xong lên bờ làm vài ván, đứa nào thua mua bia, đứa nào thắng mua mồi. Ôkay? Danh hất hàm nhìn bạn: - Vừa tới nơi đã máu me ăn thua. Tắm trước cái đã. - Thì tắm... tao có nói gì đâu. Tìm mua: Biển Vẫn Lặng Yên TiKi Lazada Shopee Cả bọn nhảy xuống, bơi ào ào ra xa. Lâu ngày chịu đựng cái nóng bức ở thành phố, giờ đây được ngâm mình giữa làn nước xanh biếc, họ tha hồ nghịch ngợm vui đùa. Nhìn mấy nàng con gái mơn mởn nhảy sóng trong những bộ bikini, Danh ao ước: - Phải chi rủ vài ẻn đi cùng cho vui, bốn thằng đực rựa không chán quá! Quốc trêu: - Thì mày ngắm đỡ mấy ẻn đó cũng mát con mắt vậy. Rủ theo chỗ đâu mà ngủ. Đàn bà con gái làm chi cho phiền! - Cái thằng nầy... mầy có phải pơ-đơ không vậy? - Kệ tao, lo cái thân mày đi. Coi chừng có ngày chết vì gái đó! Quốc nói xong lặn một hơi ra xa. Mấy anh chàng này còn vô tư lắm, tuy ăn nói mạnh miệng chứ thật ra chưa ai có mảnh tình rách vắt vai. Mà con trai mới hăm mấy còn trẻ chán, lo gì... Biển hôm nay đông nghẹt, những hàng dù chen chúc nhau không còn chỗ trống. Người lớn ngã lưng trên những chiếc ghế bố, trẻ con thi nhau vọc cát hoặc chạy ton ton đuổi theo những con còng biển. Những con sóng vẫn vô tư rì rào. Khi mặt trời lên cao, Bình, Quốc lần lượt kéo lên bờ rồi tới Thái và Danh. Quốc lắc lắc người cho nước nhễu xuống rồi với tay lấy tờ báo và bộ bài ném ra: - Chia đi, thằng nào đỏ bạc thì đen tình.. Bốn tên ngồi bệt xuống bãi cát. Ván đầu Quốc cười hỉ hả, ván thứ hai vận đỏ thuộc về Bình, ván thứ ba đang tới hồi căng. Danh rung đùi khoái chí, bởi ba con "hẻo" đều rơi vào tay anh. Danh hạ con hai cơ xuống, chuẩn bị "giết" thì chợt nghe một giọng con gái trong trẻo vang lên: - Xin lỗi, có phải mấy anh thuê hai phòng trọ đàng kia không? Bình nhanh miệng trả lời: - Tụi tôi ngủ ngoài ngày cho mát, chứ thuê phòng trọ chi cho tốn tiền. Cô gái tỏ vẻ thất vọng: - Tại vì... tôi muốn thuê một phòng. Có người chỉ tôi ra đây thương lượng với mấy anh. Quốc là người ít được con gái chú ý bởi cách hay ăn nói thẳng thừng và đôi khi hơi vô duyên. Thấy cô gái đứng chần chừ, Quốc chỉ tay sang chỗ đám đông. - Không phải tụi tôi đâu, cô lại đàng kia mà hỏi. Cô gái hơi chau mày khó chịu trước câu nói có vẻ như đuổi khách của anh chàng có cái răng khểnh. Hình như cô cũng không thú vị gì khi đứng ngắm bốn cái lưng thớt đang khoe mẻ dưới ánh nắng chói chang của biển. Cô lẳng lặng bỏ đi. Tới lúc này Danh mới giật mình, ngẩn ngơ nhìn theo khi cô bước đi được một đoạn.Mất cả hào hứng với màn "chặt chém", Danh trách: - Tụi mày ác quá... không biết thương con gái đi biển bơ vơ một mình. Quốc nói khảy: - Mày muốn ga lăng thì chạy theo đi. Cái tật trời đánh không chừa, thấy con gái là cứ tươm tướp. - Mày có em gái mà không chịu làm phước, mai mốt để đức lại cho nó. Ác quá nó ở vậy cho mầy nuôi tới già nha con! Quốc vênh mặt: - Còn lâu! Thà để nó ế chứ cỡ như mày có năn nỉ gãy lưỡi xin làm em rể tao, cũng chẳng đời nào tao gả nó cho mày. - Ừ... để dành làm mắm... hay chi? - Tao nghi là gả cho mầy đời nó còn bi đát hơn con mắm! Thái nạt nhỏ: - Ở đó mà gây, cô ta đi mất tiêu rồi kìa. Danh ném xấp bài xuống, chạy vội theo cô gái. Cô đang chậm rãi bước đi trên bờ cát. Danh đã đuổi kịp, anh cất tiếng hỏi lớn: - Cô ơi, cô muốn thuê phòng trọ hả? Cô nàng dừng chân quay lại nhìn Danh: - Thật là xui xẻo, giờ này tìm được một chỗ thật khó. Danh tỏ vẻ ái ngại, ngần ngừ một chút rồi mới nói: - Tụi tôi dồn lại một phòng, nhường cho cô một phòng chịu không? Nét mặt cô gái tươi lên: - Anh nói thật chứ...? - Tôi đùa với cô làm gì. Mấy thằng bạn tôi coi vậy chứ tốt bụng lắm. Cô gái cười thầm, tốt bụng gì mà người ta mới nói chưa hết câu đã muốn xua người ta đi chỗ khác cho rảnh. Mà thôi, nếu anh ta chịu nhường phòng là may lắm rồi, miễn là đừng lợi dụng cơ hội này léo nhéo làm phiền mình. Cô quay sang Danh với nụ cười biết ơn. - Được vậy thì tôi cảm ơn anh trước. - Có gì đâu, tính tôi ít khi làm ngơ với phụ nữ. - Nè đừng có mà tán tỉnh tôi đấy. - Tôi đùa thôi, theo tôi. Cô gườm gườm nhìn Danh rồi bước theo anh. Mái tóc dài của cô bay bay trong gió. Danh len lén nhìn cô, trong chiếc quần jean bụi bụi và áo thun bó sát, trông cô có một vẻ đẹp khỏe khoắn đầy tự tin.Có điều hơi khó tính thì phải! Danh thở dài, sao cứ hễ là đàn bà con gái đẹp thì cứ tỏ ra khó khó thế không biết! Dẫn cô đến phòng trọ, Danh chỉ cho cô căn phòng của mình. - Là phòng nầy, cô nói lại với chủ nhà, tôi chuyển qua bên kia. - Phiền anh quá, chịu khó nghen. - Cô đừng ngại, đàn ông con trai bọn tôi thì ở đâu chẳng được. Danh mở cửa lấy cái túi bước ra ngoài. Tới hành lang anh quay lại nheo mắt nhìn cô: - Mong là cô sẽ hài lòng. Cô gái đáp lại bằng nụ cười thật xinh. Danh hơi sững lại, cô có nụ cười đẹp quá, đẹp đến nỗi anh cứ muốn đứng đấy ngắm nhìn cô mãi. Mà như thế thì bất lịch sự quá nên Danh bước đi mà cứ nghe bước chân mình liêu xiêu nghiêng ngả... Độc giả có thể tìm mua ấn phẩm tại các nhà sách hoặc tham khảo bản ebook Biển Vẫn Lặng Yên PDF của tác giả Hồng Thủy nếu chưa có điều kiện.Tất cả sách điện tử, ebook trên website đều có bản quyền thuộc về tác giả. Chúng tôi khuyến khích các bạn nếu có điều kiện, khả năng xin hãy mua sách giấy.