Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Hồng Trần

Hồng Trần sinh ra, đã là hoàng tử thời loạn thế, phải dùng thế thân để đổi lấy hai mươi sáu năm bình ổn của chính mình .          Nếu như lúc còn trẻ, không có lần tình cờ gặp gỡ kia, y và hắn sẽ vĩnh viễn không bao giờ có thể gặp nhau.          Số phận khiến hai người gặp mặt, hiểu nhau, yêu nhau . Nhưng sao phải vội vàng phá tan ảo tưởng tuyệt vời này ?          Y chỉ là một người bình thường trong chốn “ Hồng Trần ”, còn hắn lại quyết tâm phục quốc xưng đế.          Cứ tiếp tục yêu thương, cũng trốn không khỏi số mệnh .         Vì muốn làm tròn giấc mộng đế vương, hắn khoanh tay ngồi nhìn y trở thành tế phẩm.         Lúc tình yêu bị sự vô tình phản bội, lúc thân phận bị phơi bày giữa trần thế, lúc hắn quỳ trước mặt đau khổ sám hối, y nên lựa chọn hận hắn đến thiên thu vạn lão, hay cứ để mặc cho tất cả bi thương đều theo gió bay đi? *** "Hồng Trần, Ngươi đừng đi" Tiếng gọi lo âu vẫn không làm mất đi sự tao nhã mê người như muốn họa ra một bức tranh băng sơn tuyết vỡ, theo cơn gió Thiên Sơ xa xa mà tiêu tá. Đồng tử thiên biến vạn hóa nhìn về tiền phương tự dối sẽ không nghe thấy tiếng gọi đó, bóng dáng tiên hồng kia mỗi lúc một đi xa, trên khuôn mặt biểu lộ nồng đậm sự đau đớn. "Ngươi và ta, rốt cuộc không thể trở về như trước được hay sao? Hồng Trần?!" Thân ảnh hồng y một trận lúng túng đột dừng lại y vẫn là không hề quay đầu chỉ lạnh lùng nói: "Quân Vô Song, tính nhẫn nại của ta có hạn. Ngươi từ Phong Nhã Lâu đến nơi này, có phải muốn ép ta giết ngươi đúng không?" Hai nắm tay dấu trong áo đã xiết lại đến căng thẳng, chỉ hờ hững nhìn trời: "Mấy tháng qua chẳng phải ngươi một mực bày binh bố trận, tính kế thiên triều Long Thị hay sao? Mau trở về mà tiếp tục nghiệp lớn đi, ngươi còn muốn lãng phí thời gian ở đây với ta làm gì? Ta còn nghe nói Xạ Nguyệt quốc dã tâm tràn trề, đích xác là đang có mưu đồ xâm lược Trung Nguyên, ngươi chẳng lẽ hồ đồ đến mức để người khác đoạt mất thiên cơ!" Vừa nghe thật sự giống như là hảo ý, nhưng tận sâu trong lời nói đó là vẻ mỉa mai châm biếm không thể nào che dấu được. Quân Vô Song một thân ngân sắc, không tự chủ được mà run run lên, thùy mi nghiêm nghị nói: "Ngươi biết rõ ta tất cả đều là vì ngươi mà khuôi phục lại Hạ Lan hoàng triều, đăng cơ xưng đến. Vì sao luôn ba phiên bốn lần châm biếm ta như vậy? Ta ----" "Ha ha ha..........." Bị giọng cười mỉa mai này cắt đứt lời nói của y, Đoạn Hồng Trần tay áo nâng lên khích lệ, tóc đen bay lượn, nghiêng mắt qua liếc y cùng với sự xem thường kinh miệt: "Buồn cười! Ngươi đã nghe ta nói là phải phục quốc xưng hoàng chưa? Hừ, người một lòng muốn làm hoàng đế không phải là ngươi sao! Ngươi thật nghĩ chính mình là Thần Hồng thái tử sao? Vậy mà vị thái tử này so với ta quả thật là còn nóng vội!" Đến ngay cả chuỗi chế nhạo còn như vậy, Quân Vô Song thần sắc tái nhợt gần như trong suốt. Khó nhịn được chỉ lẳng lặng hớp một chút hấp khí, nhưng tại sao lại cảm thấy gió núi cứ lạnh lẽo như dao, lại bị một tia ớn lạnh cắt ngang người, lãnh khí xuyên qua yết hầu cứ vậy mà tiến thẳng vào trong, đông lạnh cơ hồ như muốn cho tâm phế cứ ẩn ẩn mà đau. Hắn một tay ấn ngực, ngưng mắt nhìn về phía Hồng Trần giống như không thể chạm đến hình bóng, khó mà tin được lại lắc lắc đầu "ngươi biết hay không ta tuyệt đối không để tâm, ta lần này hết thảy là chỉ muốn khiến cho ngươi cao hứng, Hồng Trần -" "Đủ rồi, ta không muốn nghe ngươi dông dài nữa" Đoạn Hồng Trần gầm lên đầy giận dữ, giọng nói to vang vọng khắp nơi khiến cho sơn tuyết từng tảng lớn một trận chấn động mà rớt xuống. Xoay người lại, nét mặt vẫn như cũ là một sự chất phát phi thường, đôi mắt ấy lại bị ngọn lửa giận bốc lên, hung hăng nhìn chằm chằm Quân Vô Song phía sau liên miên không dứt "Ngươi làm cái gì cũng đều không liên can đến ta, ta cũng không hề có ý định để ý đến ngươi! Còn không mau cút! Sau này không có gì lại đến làm phiền ta! Mau cút!" nói rồi y liền vung tay áo xoay người đi. "Hồng Trần!" Quân Vô Song dưới chân khẽ trượt, lại từng bước yếu ớt đi tới trước mặt hắn, vung tay cản lại. "Ngươi nói đó chính là thật lòng sao? Tại sao ngươi không thể nhìn vào ánh mắt của ta? Có phải nếu nhìn ta ngươi lại không thể tự lừa dối mình? Đúng không -- a --" Chưa dứt lời, Đoạn Hồng Trần điên cuồng như mãnh thú vung tay chưởng vào ngực y thật mạnh, cuối cùng lại mang theo câu nói "Đúng vậy" dùng lực đè lên ngực Quân Vô Song, máu tươi cứ vậy mà tràn ra khóe miệng. Lảo đảo thối lui hai bước, lại một búng máu phun ra. Quân Vô Song đứng thẳng dậy nhìn Đoạn Hồng Trần trong đôi mắt hắn giờ đây không có chút loại biểu tình nào, đôi mắt xưa nay chỉ luôn che dấu hết thảy những cảm xúc giờ phút này duy còn lại một mảnh trống rỗng, xa xăm tựa tuyết. "... Ngươi thật sự muốn giết chết ta? ..." Tựa hồ đã không hề nghĩ tới Quân Vô Song cư nhiên không thể tránh được một chưởng của hắn, Đoạn Hồng Trần nhất thời trở nên sửng sốt, cúi đầu đôi mắt chằm chăm nhìn vào bàn tay vừa gây nên. Nghe được Quân Vô Song khiếp sợ đến cực điểm mà hỏi, Hồng Trần thoáng chút run rẩy, sau đó liền bình phục tâm trạng lại lạnh lùng như trước "Ta đã nói rồi, nếu ngươi theo ta, ta sẽ giết chết ngươi" "A... Khụ khụ.. Đúng, là ta tự mình chuốc lấy đau khổ, a.." Che môi, tơ máu đỏ thẩm không ngừng chảy ra khe hở, nhỏ giọt xuống vạt áo, Quân Vô song khóe môi nở nụ cười, bất đắc câu nói tắt nghẹn ở cổ "Hết thảy đều là ta tự làm tự chịu, khụ-- " Cơ thể lại phải chịu một trận ức chế không kìm nén được mà khụ ra, thân thể cứ vậy dần dần ngã xuống mặt tuyết lạnh lẽo. Sự tình này thật khiến cho Đoạn Hồng Trần lộ rõ sự sợ hãi cùng chấn động, tay áo nhẹ nhàng vừa lưu chuyển như muốn đỡ hắn chung quy lại không có vươn tay. Mặt tuyết nhuốm lấy một mảnh huyết sắc cả một mảnh lớn, ánh mắt hắn ảm đạm cơ hồ ngay cả đến hào quang cũng không thể rọi sáng được, hồng y nam tử kiêu căng nhìn một cách quyến luyến không thôi, rốt cuộc cũng chậm rãi mà hạ mi không muốn nhìn. "... Ta nếu đã chết, ngươi có thể nói một câu thích ta được không? Hồng Trần..?" Thanh âm mỏng manh như hòa tan theo gió, chỉ còn nhìn thấy đôi môi dần hé mở. Đoạn Hồng Trần kinh ngạc nhìn, rồi đột nhiên quỳ xuống, nắm đôi tay của y giọng run rẩy nói "Vô Song... Ta-- " Rầm một tiếng, từ lòng bàn tay hắn máu tươi dần dần chảy xuống tiêm nhiễm cả một vũng, nhưng muốn đập bể cả tuyết địa. Quân Vô Song vô lực ngã đầu sang một bên, sau không còn chút tiếng động. Hai dòng lệ chậm chạp chảy xuống, trong suốt tựa thủy tinh. Há to miệng, Đoạn Hồng Trần bất kể là thanh âm gì cũng không thể phát ra được, chỉ run rẩy dùng tay lau đi giọt lệ trên gò má của y, hai vai run rẫy tưởng chừng như mọi thứ đã vào cuối đông, chỉ phút chốc ngửa đầu lên rống to -- "Ta vẫn thích ngươi, Vô Song! Ta thích ngươi !!!" Từng tiếng vang chất chồng lên nhau xa thẳm trên địa tuyết nơi này, Quân Vô Song vẫn như cũ lẵng lạnh nằm giữa biển tuyết trắng bao la, duy chỉ có nước mắt hãy còn đọng lại nơi khóe mi như chực trào. "Ta luôn luôn, ta luôn luôn thích ngươi... Vô Song, ngươi có nghe thấy không?" Gào lên cho đến khi cuống họ khàn đặc, Đoạn Hồng Trần ôm lấy Quân Vô Song, gắt gao kéo y vào lồng ngực, lại lau đi nước mắt trên gương mặt của y. "Ta cho đến bây giờ chỉ thích duy nhất mỗi mình ngươi, nhưng thật sự ta đã không thể tha thứ cho những việc ngươi đã làm, nên mới tìm cách trốn tránh ngươi, không muốn nhìn thấy mặt ngươi. Khi nhìn ngươi truyền xuống huyết lệnh, ta liền lo lắng mà ngày đêm chạy đến kinh thành để tìm ngươi, chỉ sợ ngươi gặp phải chuyện phiền toái. Thế nhưng ai ngờ ngươi lại tìm tiểu hồ ly kia để giúp người kia thay mắt. Ngươi có biết ta lúc ấy có bao nhiêu ghen tỵ? Có bao nhiêu oán hận? Ta thật sự đã muốn giết chết cái tên Bích Lạc kia. Bất luận là kẻ nào, bất luận là chuyện gì ta đều không muốn ngươi đem trái tim lẫn suy nghĩ trao cho ai khác ngoài ta.." Hắn thì thào tự nói với mình như vậy, lại đưa tay lên mặt sờ "xoạt" một tiếng lớp mặt nạ mỏng manh như cánh ve liền bị bóc ra. Phía sau đó, hắn đã cúi xuống hôn lên cánh môi mỏng của y, thật nhẹ nhàng, thật ôn nhu, cơ hồ chỉ cần một cái chạm mạnh sẽ liền tiêu tán như ảo ảnh "...Vô Song..." "Vô Song?!" Cùng lúc ấy tiếng hét như kinh thiên động địa đồng thời vang lên, Phong Kinh Lôi tay cầm con diều hớt hải chạy tới, đưa mắt nhìn người trong lòng ngực Đoạn Hồng Trần, người vẫn không nhúc nhích y phục nhiễm đỏ một mảnh huyết sắc đến ghê người không ai khác chính là Quân Vô Song, khiến cho Phong Kinh Lôi không khỏi mở to mắt kinh ngạc "Cáo già, ngươi đã không giết y chứ?" Vừa ngẩng đầu, mái tóc hắn đen tuyền xõa tự do qua hai bên gò má im lặng không nói gì, chỉ nhìn Phong Kinh lôi đang thở hổn hển trước mặt. "Ngươi, ngươi? A--" tuông ra một tiếng kinh hô tựa như trước giờ chưa từng được làm như vậy,Phong Khinh Lôi buông lỏng con diều khiến nó rơi xuống đất, chỉ vào Đoạn hồng trần, vẻ mặt cùng bộ dáng "Này, chẳng lẽ đây mới là diện mạo thật của ngươi?" Tuyết quang ánh lên Đoạn hồng trần, khiến cho khuôn mặt y càng thêm rõ nét một khuôn mặt thanh tao, lại cho thấy sự tịch mịch cô đơn, không thể nói là quen thuộc -- nhưng lại chính là khuôn mặt của.... Quân Vô Song Mặt của y đang còn nằm trong lòng ngực Hồng Trần kì thực lại giống nhau như đúc. "Ngươi sợ sao?... A" Khóe miệng y giật giật, đoạn lại cúi đầu mà vuốt ve khuôn mặt của Quân Vô Song "Đây là khuôn mặt, mà Quân Vô Song đã cho ta" cúi đầu khẽ cười hai tiếng rồi không còn nói chuyện nữa. Đó là có ý gì? Phong Kinh Lôi đáy mắt đen láy lại mở to hơn nữa không nói gì chỉ nhìn Đoạn Hồng Trần như quái vật, bổng nhiên lại bừng tỉnh rồi dùng sức mà lắc đầu "Ta không muốn quản ngươi khuôn mặt đã có chuyện gì xảy ra, mau để ta xem hắn bị thương ở chỗ nào a" Phong kinh lôi tiến lên đến gần dùng tay ấn lên mi tâm (điểm giữa hai đầu chân mày) . Quân Vô Song xem tình hình, nhãn châu xoay động, vui vẻ nói "Hắn chưa có chết đâu!" Hai mắt khép hờ, tay ấn lên mi tâm của hắn dần dần xuất hiện một tia sáng lạ thường, khuôn mặt vừa mới trắng bệch giờ đây đã khôi phục được một chút huyết sắc. Cảm giác được con người trong lòng ngực có hơi chút run run, Hồng Trần chấn kinh, lầm bẩm nói "Hắn không chết sao?.... " "Nói thừa! Ngươi không thấy là hắn đang muốn cử động lại đấy không? Liên miên nghĩ như vậy chẳng lẽ muốn trù cho hắn chết a ?" Phong Kinh Lôi chán nản, thuận nhịp rút tay về, lại chống nạnh quát "nói sau, có ta ở đây, cho dù Quân Vô Song đã chết, ta cũng sẽ đem hắn cứu tỉnh a!" "... Hắn không có việc gì? ..." Không bận tâm Phong Kinh Lôi đang rống ro một bên tai, Đoạn Hồng Trần chỉ nhìn Quân Vô Song, lại thấy đôi mắt kia nhè nhẹ run rẩy có vẻ như muốn mở mắt, y đột nhiên buông lỏng tay, mặc cho Quân Vô Song ngã xuống nền tuyết,liền đứng thẳng lên mà không thèm nhìn hắn thêm một lần nào nữa. "Cáo già thối! Ngươi phát điên cái gì chứ?" Phong Kinh lôi vẻ mặt trắng toát, vừa định xoay người nâng Quân Vô Song liền cảm thấy ngực bị một trận căng thẳng, đã bị Đoạn Hồng Trần kéo áo bước đi. "Này này~ ta còn thay hắn giúp chửa thương? Ngươi dẫn ta đi làm gì?" Hắn giọng đặc ý kinh thiên động địa, Đoạn Hồng Trần lại như mắt điếc tai ngơ vờ không nghe thấy, tay áo tiêm hồng gương lên, vớ lấy nắm lấy chiếc mặt nạ vừa ném sang một bên rồi như không cứ đi thẳng về phía trước. Phong Kinh Lôi vừa sợ lại vừa giận, phút chốc không thể nhịn được mà một quyền đánh tới: "Hồ ly thối! Chẳng lẽ ngươi cứ như vậy đem hắn ném vào trong tuyết?" Đoạn Hồng Trần nắm lấy tay hắn một cách dễ dàng, khi nhìn sơ thì cảm thấy thật tao nhã trong vắt tựa thủy tinh nhưng khuôn mặt kia tuyệt nhiên chỉ là một sự ơ thờ lãnh đạm như băng tuyết, y thản nhiên nói "Nếu hắn còn sống, thì ngươi lo lắng làm cái gì? Chỉ cần dựa vào năng lực của hắn, mặc có bỏ đói mười ngày nửa tháng, cũng không bức chết hắn được, nhưng mà để cho hắn chậm rãi chữaa thương thì tốt lắm a" Xùy ~ rõ ràng vừa rồi còn ôm chặt lấy Quân Vô Song, nhìn bộ dáng đau đớn như đứt đi từng khúc ruột gan, mà giờ này lại nói ra những lời lẽ vô tình như thế --Phong Kinh Lôi há miệng, đã không còn biết là nên mắng tốt hay là xấu nữa rồi, thở dài "Vô Song thật là đáng thương, nhưng thế nào mà lại đi thích cái tên hồ ly tính tình thối nát não hẹp này chứ? Ai, nếu người hắn yêu chính là ta, ta nhất định sẽ cưng chìu hắn như tâm can bảo bối, ai nha, đau quá!" lời nói còn chưa dứt, Đoạn Hồng Trần xiết chặc như muốn bóp nát cánh tay của Phong Kinh lôi, khiến hắn lập tức oa oa như tiểu hài tử. "Ngươi nên bớt nói hưu nói vượn đi!" Đoạn Hồng Trần tay dùng lực xiết chặc, vẫn lạnh băng xem Phong Kinh Lôi đau đến nhẹ răng trợn mắt. Sau một lúc lâu y mới buông ra, lẳng lặng vẫn là bước về phía trước. Này, thối hồ ly, lão hồ ly chết tiệt.... Phong Kinh Lôi bước đi nghiêng ngã lảo đảo sau bóng lưng hắn, trong bụng đã không biết mắng đến bao nhiêu lần, nhưng hảo hắn không khuất phục chuyện trước mắt, kì thực cũng chẳng có gan dám chọc giận. Đôi mắt to lưu chuyển, đột nhiên trở nên tươi cười nói "Hảo, hảo,ta mặc kệ là hắn hay không. Bất quá, ta còn phải quay về Phong Nhã Lâu tìm Bích lạc cái đã" "Ngươi tìm hắn làm gì? Chẳng phải đã chữaa lành mắt cho hắn rồi sao?" Đoạn Hồng Trần khuôn mặt vốn ảm đạm giờ lại một mảnh hắc ám đến đáng sợ. "Tuy mắt hắn đã hồi phục thị lực, nhưng ta vẫn phải giúp hắn trị liệu a, khi đã phát hiện ra hắn có một bệnh cũ chữaa mãi không khỏi, xem ra mệnh sẽ không sống được lâu. Chính là lúc ấy ta đã giúp hắn chữa bệnh nên đã hao tổn công sức quá mức, bây giờ thần lực đã hồi phục đối với khi trước cũng không sai lệch lắm, hiển nhiên phải về giúp hắn kéo dài vận mệnh" Bắt gặp ánh mắt Đoạn Hồng Trần càng ngày càng trở nên âm trầm, Phong Kinh Lôi ngược lại còn nhún vai cười hì hì nói "ta biết ngươi chán ghét hắn, không muốn nhìn thấy hắn. Nhưng ta lại thích hắn thật sự, chi bằng để ta trở về một mình đi" "Ngươi đừng mơ tưởng đến việc cứu hắn nữa!" Đoạn Hồng Trần căm phẫn gầm lên, ánh mắt chợt lướt qua thân ảnh yếu ớt của Quân Vô Song đang nằm trên nền tuyết, ngọn lửa ghen tuông lại bùng cháy dữ dội: "Cái tên Bích Lạc kia, dựa vào gì đều khiến cho người ta cảm thấy yêu thích? Là bởi vì một phần điềm đạm đáng yêu sao? Hay một thân yêu mị câu dẫn người khác? Khiến cho ngay cả Quân Vô Song cũng lâm vào động tình?" Phẫn nộ điên cuồng xông đến nắm lấy cánh tay Phong Kinh Lôi "Đi theo ta, ngươi không được phép cứu hắn!" Quần áo phiêu động, túm lấy Phong Kinh Lôi rồi phi người lên cao "Oa, cáo già thối, ngươi vì sao lại không để ta đi cứu Bích Lạc? Ngươi khốn, khốn nạn --" Vài ngụm khí liên tiếp trào vào yết hầu lạnh lẽo, Phong Kinh Lôi ho sặc sụa một trận. Đoạn Hồng Trần không chút lưu tình để ý tới, dưới chân phá lực, chớp mắt cả hai đã trở thành điểm đen nho nhỏ xa xăm, một đường vụt mất khỏi địa tuyết. Đất trời tức thì lại trở về yên tĩnh, làn gió thổi qua làm tung bay vạt áo ngân sắc. Đôi tay bị vùi trong nền tuyết vốn đã lạnh đến xanh lại, mí mắt run run yếu ớt mở ra hờ hững, vô thần mà nhìn giữa không trung. Trên tận trời cao, ánh sáng bạc long lanh như có thể nhìn thấu hết thảy, rồi lại cái gì cũng không thể nhìn tới... Một mảnh sáng mờ hiện lên, cơ hồ phát sinh lại nhìn thấy hồng y của ai đó. Hai mắt chợt có thần thái, Quân Vô Song dùng sức nâng tay như muốn bắt lấy một mạc đỏ tươi. Từng cơn gió thổi tan tác, mang theo hư ảnh vô thực. Bầu trời, vẫn là một mảnh trống rỗng. Nguyên lai cái gì cũng nhìn không tới, bắt không được... Vươn tay như muốn đóng băng ở giữa không trung, khóe miệng nhẹ nhàng biến chuyển, tựa giống như cười, tựa giống như khóc. Không thể giữ được Hồng trần, cho dù y có ở ngay trước mặt vẫn vô lực mà ngã xuống, hắn vẫn như cũ thờ ơ mà rời đi... "... Ngươi cứ như vậy mà hận ta sao ...?" Tay vô lực lại một lần nữa ngã xuống nền tuyết, Quân Vô Song si ngốc nhìn trời -- tái nhợt, vòm trời bao la, thật không biết phải làm thế nào mới là tốt đây.... Mời các bạn đón đọc Hồng Trần của tác giả Trần Ấn.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Boss! Xin Đừng Nóng Nảy
Nhận xét chung: Truyện hấp dẫn, hài hước, ngọt ngào, edit quá ổn, xưng hô uyển chuyển, ngắn ngắn đọc vèo cái hết, tính cách các nhân vật nổi bật, đề cử ❤ Truyện ngắn, đọc vèo cái là ok nên cái review này chắc không dài lắm :v Nội dung kể về quá trình thụ aka Phương Nho, một bác sĩ tâm lý mới về nước, được bố của công mời điều trị cho công. Công tên là Nghiêm Triệt, người thừa kế sáng giá của tập đoàn Nghiêm thị, tầm ảnh hưởng như Samsung :v Nghiêm Triệt mắc bệnh nóng nảy như dã thú, phần tử bạo lực cuồng dâm vô cùng nguy hiểm :v So với Nghiêm Triệt thì mình thích Phương Nho hơn hẳn, có lẽ vì cậu là bác sĩ tâm lý nên cậu có 1 tấm lòng bao dung vô hạ, dịu dàng, đảm đang, quật cường, kiên quyết. Phương Nho là bác sĩ tâm lý duy nhất thành công giúp đỡ Nghiêm Triệt. Cậu giả dạng làm người giúp việc, dần dần thâm nhập vào thế giới của Nghiêm Triệt và hoà tan anh với sự chân thành của mình. Mặc dù vậy, cậu vô cùng tỉnh táo, bình tĩnh và thông minh, có thể ứng biến trong nhiều trường hợp nguy cấp. Mình không thích Nghiêm Triệt, tình yêu của anh vô cùng mãnh liệt, như 1 ngọt lửa nuốt trọn Phương Nho. Anh mắc bệnh tâm lý, tính tình nóng nảy, bá đạo, chiếm hữu điên cuồng, bạo lực như ác ma, nhu cầu tình dục siêu cao. Thực ra đọc truyện luôn thích những anh công bá đạo chiếm hữu, các bạn nhìn vào số lượng bá đạo công mình đọc thì thấy, nhưng chẳng hiểu sao mình không hề thích cái sự bá đạo của Nghiêm Triệt tẹo nào. Anh đủ lãng mạn để tạo ra 1 đám cưới trong mơ cho Phương Nho nhưng anh lại nghĩ ra đủ chiêu trò nhằm cưỡng bức Phương Nho. Anh không hề cho Phương Nho 1 khoảng không gian nào. Về sau khi vấn đề tâm lý được khắc phục, anh cũng dễ chịu hơn nhưng với mình thế không đủ. Nói thật mình hơi thành kiến với anh nên có thể viết bôi xấu anh đi nhưng cũng có những đoạn Nghiêm Triệt như 1 chú chó ngạo kiều. Mình cảm thấy cách tiếp nhận tình cảm của Phương Nho vẫn có chút gượng, truyện ngắn nên diễn biến rất nhanh, chắc dạo này đa số đọc chậm nhiệt và truyện dài nên không quen lắm haha :v Mà đọc truyện thấy không có ngoại hình thì nói chung tình cảm cũng khó nảy sinh :v 1 điều thực tế không thể thực tế hơn =)) Văn phong thì rất ổn, mình thích cách viết hài hước của tác giả, xen lẫn đó là cách tác giả xây dựng hoàn cảnh của nhân vật, 2 nhân vật chính của chúng ta đều vô cùng đáng thương ???? Điều mình ấn tượng nhất truyện không phải hai nhân vật trên hay câu chuyện mà là cách edit truyện của Phong Kiều Dạ Bạc. Biết nhà này lâu rồi vì tia truyện Cầm Hoá Nhiếp Bất Phàm, chưa đọc vì thấy giới thiệu có những thể loại mình không thích, e.g. cẩu huyết =)) Thực sự mình yêu chết cách edit luôn. Đầu tiên là vấn đề chú thích, hình ảnh rõ ràng, giải nghĩa ngay đoạn có từ ý chứ không để đến cuối. Đọc truyện mình ghét nhất là đến cuối mới có chú thích, tại đọc đến chú thích thì quên luôn cả cái từ ý rồi =.= Tiếp theo là ảnh đi kèm mỗi chương, ảnh đẹp, phù hợp nội dung chương truyện ❤ Cuối cùng là xưng hô và từ ngữ, đoạn cần giữ nguyên văn Trung cho dễ hiểu và đoạn nào nên Việt hoá cho gần gũi người đọc đều được làm khá nhuần nhuyễn. Cảm ơn Mimi, Mít và Lam Yên nhiều lắm, mình rất ấn tượng :3 Trước có vụ với cái nhà Ngân Nguyệt gì gì đó mình còn nghi ngờ cách edit của PKDB nhưng giờ thì hoàn toàn yên tâm! Đáng buồn là không like hay comt được, tính mình rất lạ, đọc cái j hay mà k like được là buồn lắm ???? thấy tội lỗi ý! Cuối cùng kết luận thì truyện hài hước, cũng có những đoạn đau lòng, ít ngược, H vừa đủ, đề cử ! *** Review fb/reviewdammy: Hiện đại, có mùi cẩu huyết, nóng nảy tổng tài công x ôn nhu bác sĩ tâm lý thụ. Câu chuyện cũng khá mới lạ. Một bác sĩ tâm lý gần ba mươi, gương mặt baby thanh tú được ông cha nhà giàu thuê điều trị tâm lý cho thằng con trai cực giỏi nhưng mắc chứng tức giận. Điều kiện là phải đóng giả người giúp việc vì thằng con cực kỳ ghét bác sĩ tâm lý. Hai người sống chung một nhà rồi yêu luôn. Mình đã hóng truyện này lâu rồi vì thích văn án, nào ngờ té đau đớn. Trước hết, tác giả truyện này cũng là tác giả Cầm hóa nhiếp bất phàm. Mình không biết truyện này, cũng không để ý, check lại mới thấy đó là truyện NP tổng thụ vạn nhân mê. Ta nói, gu tác giả rồi. Thụ truyện này cũng vạn nhân mê, gương mặt chỉ tả là thanh tú một tí nhưng khí chất thì cả trai cả gái cả em bé đều xách dép chạy theo. Cơ mà, chân chính khiến mình sụp hố chính là bạn công. Tổng tài lạnh lùng bá đạo hay nóng nảy kiểu gì mới sống chung được mấy ngày đã “tôi muốn cậu”, “đời này cậu là của tôi” rồi “đút cho tôi” bla bla chả hiểu tình cảm ở đâu ra mà tiến còn nhanh hơn tên lửa. Biết rõ người ta không yêu mình mà nhân lúc người ta bị nhiễm độc ma túy thì H luôn. Trời ơi, mình tưởng thể loại này đã tuyệt chủng 800 năm sau thời Đế quốc bóng tối rồi chứ! Tóm lại, bạn đã được cảnh báo. Sủng thụ xin hãy cứ nhảy vào, sủng công coi chừng sụp (tui vừa sụp rồi ==). *** “Ngài Nguyên, ngài xác định là mời một bác sĩ tâm lý, chứ đâu có phải là một bảo mẫu?” Phương Nho nhìn nhìn tư liệu đặt trên bàn, không thèm động thủ lật xem. “Đúng vậy! Tôi biết đề nghị này có chút không hợp với quy củ. Nhưng thỉnh Phương tiên sinh hãy thông cảm cho tâm tình của một người làm cha. Nếu như không phải không còn cách nào, thì tôi cũng sẽ không làm đến nước này!” Đối diện Phương Nho là một lão gia mang gương mặt mỉm cười, ngữ khí thành khẩn. Trong ánh mắt cùng cả người đều phát ra uy nghiêm, không cần người khác phải nhắc đến tài trí hơn người và địa vị xuất thân của ông. “Phải ở bên cạnh giám hộ một năm, đã thế còn phải giấu diếm thân phận là bác sĩ. Dưới tình huống như vậy, ông nghĩ tôi phải nhượng bộ mà phối hợp điều trị thế nào?” Lão gia bất đắc dĩ hít một hơi: “Nó là một người phi thường chán ghét việc người khác phân tích cách tư duy của mình, cũng không dễ dàng tiếp nhận chữa trị. Tôi đã hỏi qua không ít chuyên gia, kết quả đều là vô vọng, thậm chí còn phản tác dụng mà gia tăng thêm một tầng cảm xúc của nó nữa!” “Nhưng căn bản là loại phương thức chữa bệnh này rõ ràng đã trái với quy tắc nghề nghiệp. Thành thật mà nói thì tôi thật sự rất khó tiếp thu!” “Về điểm này thì tôi rất rõ ràng!” Lão gia nhẹ nhấp một ngụm trà, chậm rãi đáp: “Phương tiên sinh không cầm lo lắng! Trước đó tôi sẽ cùng cậu ký tên lên một hợp đồng, nếu như trong quá trình điều trị phát sinh bất kỳ một tranh cãi nào, tôi sẽ không truy cứu trách nhiệm của cậu, mà ngược lại sẽ bồi thường! Tôi chỉ cầu cậu dùng tài năng của mình mà giúp cho con tôi! Trong khoàng thời gian đó, cậu hoàn toàn không cần bận tâm đến các vấn đề khác, chỉ cần đem mình trở thành một người bảo mẫu bình thường là được!” Phương Nho ngẫm nghĩ một hồi, ngẩng đầu lên nói: “Ngài Nguyên, tôi vẫn còn một nghi vấn! Trong nước có nhiều bác sĩ tâm lý ưu tú như vậy, tại sao ông cứ nhất quyết phải chọn tôi?” Lão gia cười cười, trả lời: “Đầu tiên, là cậu mới về nước chưa lâu. Ở trong nước còn chưa nổi tiếng, cho nên có thể dễ dàng cho nó không có ngờ vực vô căn cứ. Cậu phải biết rằng, tất cả các bác sĩ tâm lý từ lớn đến nhỏ tại quốc gia này, nó đã đều gặp hết. Thứ hai, cậu còn trẻ, bề ngoài dễ nhìn, càng giống như một cậu thanh niên mới tốt nghiệp ra trường, sẽ không làm nó phản cảm. Cuối cùng, trừ bỏ bề ngoài tri thức, cậu còn am hiểu nhiều thứ, tính cách ôn hoà, phi thường thích hợp để chiếu cố nó!”   Mời các bạn đón đọc Boss! Xin Đừng Nóng Nảy của tác giả Tuyết Nguyên U Linh.
Bán Sơn Yên Vũ Quá Giang Hồ
Truyện Bán Sơn Yêu Vũ Quá Giang Hồ của tác giả Ngữ Tiếu Lan San là câu chuyện cổ đại đam mỹ vui vẻ. Trình Mộc Phong là thiếu chủ của một sơn trang lạnh lùng đẹp trai lại có nụ cười mê người, không chỉ vậy hắn còn có võ công tài giỏi. Thế nhưng hắn lại luôn kính trọng một người, là người có thể sờ trên đầu hắn mà hắn vẫn mỉm cười. Liệu người đó là ai mời các bạn đón xem. *** “Phụ thân.” “Hử?” “Tháng sau là sinh nhật mười sáu tuổi của con.” “Phụ thân đương nhiên nhớ. Bây giờ muốn ta tặng quà gì?” “Con không cần quà, chỉ muốn đi Nam Hải chơi…” “Không được!” “Phụ thân…” “Không lằng nhằng, đi đi!” “…” “Thiếu gia, ngài muốn làm gì?” Thư đồng (1) Tiểu Thất đang dọn dẹp phòng, đột nhiên thấy thiếu gia nhà mình tức giận đi vào, không nói hai lời bắt đầu thu thập hành lý. “Ta muốn bỏ nhà ra đi.” Phương Hử ngồi trên giường đếm ngân phiếu. “Hả?” Tiểu Thất cực kỳ sợ hãi: “Thiếu gia muốn đi đâu?” “… Nam Hải.” Phương Hử nhỏ giọng lẩm bẩm. “Ngài muốn đi tìm Trình đại hiệp?” Tiểu Thất hiểu rõ, cười tủm tỉm. “…” Phương Hử xếp ngân phiếu thành chồng, nhét vào trong bao: “Đừng nói cho hai phụ thân ta biết!” “Thiếu gia.” Tiểu Thất tử tế nhắc nhở: “Ngài không đủ tiền đi Nam Hải. ” “Ta phải đi!!” Phương Hử lấy chăn che đầu, nghĩ thầm, cùng lắm thì ta đi múa võ! Mặc dù võ công của ta dở, nhưng múa kiếm cũng tạm được đi. Sáng hôm sau, Phương Hử vừa rời giường liền choáng váng. “Thiếu gia, bây giờ tuyết rơi rất dày. Khẳng định là đường đã bị chặn rồi.” Tiểu Thất cực kỳ thông cảm nhìn Phương Hử: “Ngài còn muốn bỏ nhả đi không?” Phương Hử bi phẫn, ném gói đồ nhỏ vào tủ, ngồi xếp bằng trên giường mà nện cái gối. Đã ba năm không nhìn thấy y, năm nay vốn định trải qua sinh nhật cùng y, ai dè ngay cả trời cũng không giúp. Tuyết dày như vậy, chẳng lẽ muốn mình bay ra ngoài? Một tháng trôi qua rất nhanh. Sáng sớm hôm nay, tất cả người trong phủ bắt đầu bận rộn. “Ầm ĩ muốn chết!” Phương Hử lăn lộn trong chăn, tâm tình không tốt bịt tai lại.   Mời các bạn đón đọc Bán Sơn Yên Vũ Quá Giang Hồ của tác giả Ngữ Tiếu Lan San.
Chờ Hoa Nguyên Soái Nở
Văn án: Chỉ là một phần nhật ký ghi lại tình bạn qua mạng giữa người trái đất và người ngoài hành tinh Hồ Bất Thích – nhà thực vật học của trái đất, tuổi xuân phơi phới ── Tại diễn đàn trên mạng, anh tình cờ gặp gỡ, Liên (Lotus), Hai người vừa gặp như đã quen thân, đối phương lại gửi tới một đóa hoa không rõ chủng loại. Sau đó, chứng dị ứng phấn hoa của anh bộc phát! Sau đó, mộng xuân của anh cũng bộc phát theo!? Người thực vật ngoài hành tinh Lotus • Nguyên soái Luther Farah, hoa xuân nở rộ ── Người mình thích nhận hoa = nhận lời yêu! Thế nhưng, Nguyên soái đau khổ chờ đợi mãi không thấy “Hạt giống” đáp lễ của đối phương… Thế nhưng, cơ quan sinh dục (hoa) của Nguyên soái đang sinh lực tràn trề mà không có chỗ phát vẫn không thể thụ phấn như trước… Hoa của ai có thể đẹp hơn hắn? Hoa của ai có thể to hơn hắn? Cưng à chờ anh nha, bổn soái tự mình đến trái đất theo đuổi em! -------- “Kỳ thật người ngoài hành tinh với người nước ngoài giống nhau, lúc nào cũng có thể đang sinh sống ngay bên cạnh chúng ta.” Các bạn có bao giờ nghĩ cái ông hàng xóm ngày nào cũng ở trần tưới cây nhà bên cạnh thực ra là người ngoài hành tinh, hay crush đẹp trai sáng nào cũng chạy bộ ngang nhà bạn lại là loài nào đó tiến hoá thành người đến từ hành tinh khác không? Có thể lắm chứ, bộ Chờ Hoa Nguyên Soái Nở sẽ cho bạn thấy điều đó. Hệ liệt Sâm Lâm gồm 3 bộ lần lượt viết về 3 anh em của gia đình họ Hồ, bộ Chờ Hoa Nguyên Soái Nở này kể về người con trai thứ hai tên là Hồ Bất Thích. Anh Bất Thích là một nghiên cứu sinh ngành thực vật học ở Mỹ, sống ở một chung cư và thường lên diễn đàn dành cho những người yêu thực vật để giao lưu bàn luận. Trên diễn đàn anh có quen một người tên là Lotus, hai người trò chuyện rất hợp ý và vui vẻ, dần dần cũng thích nhau. Vâng, họ trò chuyện rất hợp ý và vui vẻ, mặc dù một người là người Trái Đất bình thường, một người là người thực vật ngoài hành tinh với đặc tính và phương thức sinh tồn hoàn toàn khác biệt. Điều đáng nói ở đây là họ trò chuyện qua mạng trong tình huống người này tưởng người kia cùng loài và cùng quê hương với mình. Truyện là một chuỗi tình huống “ông nói gà bà nói vịt”, hiểu lầm dở khóc dở cười vô cùng hài hước, ngộ nghĩnh, đáng yêu và đầy bất ngờ đủ để lôi cuốn độc giả theo dõi đến chữ cuối cùng. Và rồi chúng ta sẽ nhận ra những người sống trong chung cư mà Hồ Bất Thích ở chẳng có ai là người Trái Đất bình thường cả. Đủ loài sinh vật tiến hoá thành người khác nhau với các đặc tính khác biệt, đến từ nhiều hành tinh xa lạ làm cho tình huống câu chuyện càng thêm dở khóc dở cười. Đồng thời, vì là những người được tiến hoá từ nhiều loài khác nhau với các đặc tính khác biệt nên họ vẫn còn mang đặc điểm tàn nhẫn của tự nhiên trong quá trình sống và tiến hoá, nhưng câu chuyện đã được Nguyệt Hạ Tang miêu tả vô cùng nhẹ nhàng và đầy nét phóng khoáng. Thế giới tự nhiên chính là tàn nhẫn như thế đấy, thế nhưng nó cũng vô cùng dịu dàng với những đứa con của nó. Trong truyện có một nhân vật được xem là phản diện nho nhỏ, chính là anh cướp ngân hàng giết người như ngoé xưa nay không sợ gì thế nhưng xui xẻo lọt vô hang ổ người ngoài hành tinh này để rồi trở thành nhân vật chính trong phim kinh dị được phát sóng vào lúc 12 giờ đêm. Tuy là phản diện thế nhưng cái kết của anh này thật khiến người ta không khỏi rơi nước mắt (cá sấu) đồng tình mà :’))) Vì là truyện của Nguyệt Hạ Tang nên nhất định là không thể thiếu những tình huống cảm động rồi, như về ba mẹ của Bất Thích, như là thực vật có linh hồn hay không? Có biết đau đớn khi bị chặt cành, nhổ rễ không? Khi đọc đến đoạn này tự nhiên mình nhớ đến nhà mình có một cây si được trồng trong một cái chậu thiệt to, vì nó ngày càng lớn dần, rễ của nó bò dưới đất rồi đâm thủng ngược lên trên qua ba tầng thùng xốp để tìm đến đất. Hẳn là thực vật cũng rất kiên cường, có mưu cầu tìm kiếm sự sống trong kiếp cây sinh của nó. Qua câu chuyện, chúng ta cũng có thể hiểu thêm về thiên nhiên và thế giới này dưới góc nhìn vô cùng thú vị và có phần ngây ngô đơn thuần của nhiều loài “người” khác nhau, đó là một thế giới sống động, ác liệt nhưng cũng rất vui vẻ và chứa chan tình cảm. Truyện có nhắc đến mấy nghệ sĩ Hollywood, tổng thống Obama,… nên gây cho người đọc cảm giác cực kỳ gần gũi và sống động. Hệ liệt Sâm Lâm có thể xem là bước đầu chị Tang định hình thiết lập cho các bộ dài hơi và đồ sộ sau này như Nguyên Thuỷ Tái Lai, Không Có Kiếp Sau,… Tuy rằng câu chuyện khá ngắn, nhưng vẫn có hương vị riêng và phô diễn phần nào sức sáng tạo của tác giả. Mình không biết viết review lắm nhưng bộ này rất đáng yêu và đáng đọc các bạn ạ, mấy hiểu lầm liên tiếp mà các tình huống cứ diễn ra một cách trơn tru và đầy bất ngờ. Phần đầu nói về đặc tính của người thực vật có thể nghe có hơi quái dị, nhưng đọc tiếp thì sẽ không cảm thấy thế nữa. Mọi người nghĩ xem, Trái Đất nhỏ bé của chúng ta thế mà có vô số sinh vật kỳ bí và biết bao điều huyền diệu rồi, thì cả vũ trụ cũng có thể lắm chứ, dù sao qua văn của chị Tang, nó nghe… logic lắm các bạn ạ :’))) Thật vui vì cuối cùng Cẩm Phong cũng mang cuốn này về Việt Nam, yên tâm là bản dịch xuất bản ngon lành cành đào lắm các bạn ạ. Nếu yêu thích Chờ Hoa Nguyên Soái Nở, các bạn có thể chọt ngay vào link dưới đây để rước em nó về nhé. Hãy cứ yên tâm về Nguyệt Hạ Tang, cái tên của chị là đủ để bảo chứng cho nội dung tác phẩm đó :"> fb/reviewdammyngontinh *** Hồ gia có ba đứa con, ba người tên phân biệt là Quy, Thích, Phản. Nghe nói ba Hồ mẹ Hồ vài năm trước khi sinh bọn họ luôn ở vùng khác, đặc biệt tưởng nhớ về nhà, vì thế tên của ba đứa con bức thiết phản ánh dục vọng chủ quan của bọn họ. Quang khán tự, ba cái tên này rất có ý có cảnh, tuy rằng tên lão nhị có chút quái. Vấn đề là ở trên chữ thứ hai trong tên của bọn họ. Chữ thứ hai trong tên nhà bọn họ là dựa theo tổ huấn truyền xuống, rất nhiều thế hệ dùng đều không có vấn đề gì, mọi người sử dụng đều hài lòng, chính là đến thế hệ bọn họ—— ra vấn đề, lưu cho bọn họ ba chữ là “Không”. Vì thế tên đầy đủ của ba bọn họ chính là: Hồ Bất Quy, Hồ Bất Thích, Hồ Bất Phản. (Hồ Bất Thích đáng thương, nếu như bỏ đi chữ ở giữa, thì tên cậu là dễ nghe nhất) Được rồi, bi kịch về tên họ đối với Hồ Bất Quy cùng Hồ Bất Phản mà nói coi như đã kết thúc, nhưng mà đối với Hồ Bất Thích thì lại là bắt đầu bi kịch. Lúc ba Hồ muốn lấy cho cậu cái tên khoa trương một chút, từ trong từ điển cổ ngữ tìm từ đồng nghĩa với “Quy”, kết quả tìm được Thích liền mơ hồ nói ra. Khi còn bé, khi ba Hồ giải thích với anh cả hàm nghĩa trong tên hắn đều là rung đùi đắc ý nói: Thức vi, thức vi! Hồ Bất Quy? Vi quân chi cố, hồ vi hồ trung lộ! Thức vi, thức vi! Hồ Bất Quy? Vi quân chi cung, hồ vi hồ nê trung! Cho nên, anh đại a, tên của anh lấy từ 《 Kinh Thi · bội phong · thức vi 》, là một cái tên rất có văn hóa, rất tốt đẹp nột ~ “Thế nhưng trên sách nói, bài thơ này biểu đạt chính là khi đó nhân dân khốn khổ đối với giai cấp thống trị phát sinh bất bình oán hận cùng tưởng niệm người ra đi, nghe tuyệt không tốt đẹp a.” Khi đó anh cả đã biết chữ ôm sách giáo khoa nói như thế. Ba Hồ khi đó đành phải lừa gạt cho qua. Sau đó khi giải thích nguồn gốc tên của Hồ Bất Thích, ba Hồ tiếp thu giáo huấn không khoe khoang nữa, chỉ nói là tên của cậu cùng nghĩa với tên anh cả; khi giải thích tên em gái cậu, càng đơn giản chỉ nói ba chữ: về, phản cũng (về, cũng là về). Trưởng thành, đi học, bạn bè cười nhạo tên cậu càng ngày càng nhiều, không cao hứng tên của mình bị nhiều người gọi là “Không thoải mái” như vậy, cậu vốn phản bác: “Thích chính là về, mới không phải là thoải mái.” Trẻ con rất là tích cực, vì thế một đám nhóc con đi tìm thầy giáo, thầy giáo trái nhìn, phải nhìn, sau đó rốt cục tìm được chỗ giống giữa thích và về: Về, trước đây chỉ người con gái xuất giá. Người con gái xuất giá cái gì gọi là “Về”? 《 dịch · tiệm 》: “Nữ quy, cát.” Khổng dĩnh đạt sơ: “Nữ nhân… Lấy phu vi gia, cố vị đó viết về cũng.” (Lấy chồng là nhà, do đó gả đi cũng là về) 《 thơ · chu nam · đào yêu 》: “Chi tử vu quy (Người ấy xuất giá), nghi này gia thất (thành vợ người).” Ngoài ra, nữ tử xuất giá cũng gọi là “Thích”. 《 khổng tước đông nam phi 》: “Nghèo hèn có nàng này, bắt đầu thích còn gia môn.” (câu này chịu, không biết edit kiểu gì luôn) Hồ Bất Thích lúc ấy lập tức hong gió. Hồ Bất Thích ngoại hiệu rất nhiều: “Không thoải mái” —— uy! Nào có như vậy … Mời các bạn đón đọc Chờ Hoa Nguyên Soái Nở của tác giả Nguyệt Hạ Tang.
Trúc Mộc Lang Mã
Hai anh em ở với nhau, sinh hoạt thật bình dị. Mặc dù ca ca mong muốn mở một cửa hàng nhưng không thành, sinh hoạt vẫn cứ ấm áp và hạnh phúc trôi qua. Cha mẹ yêu thương, lão mẹ cũng giáo dục con cái rất rốt. Có một gia đình như vậy thật sự là rất hạnh phúc. "Nhất Kiệt à, con lớn lên tuấn tú thế này, tương lai cũng tìm con dâu xinh đẹp một chút nha." Phó Nhất Kiệt gật đầu đồng tình. Nhưng mà nên tìm vợ như thế nào nhỉ? Editor dò mìn: Công và thụ không phải anh em ruột, công là con nuôi. Em trai là công, anh trai là thụ. Phó Nhất Kiệt là công, Phó Khôn là thụ. *Gạch chân in đậm, nhầm công thụ editor vô can* Không phản công, không hỗ công. Truyện không ngược đâu, đừng sợ (>ω^) *** Vừa tan học cái tuyết đã rơi, liên tục mấy ngày rồi đều như vậy, Phó Khôn ngồi xổm giấu mình bên cạnh chiếc xe đạp, kéo khóa kéo áo khoác lông vũ lên trên cùng, cắn vào miệng, chống chọi với gió Bắc nãy giờ đang cố lọt vào trong cổ áo. Mấy đứa bé lớp dưới đều đã xếp hàng đi ra từ trong cổng trường, Phó Khôn học lớp bốn, không cần phải xếp hàng nữa, tuy năm ngoái cậu vẫn còn đứng trong hàng ngũ này, nhưng giờ lại đắc ý vô cùng, cảm giác nhoắng cái đã không cùng level với mấy đứa nhóc kia nữa. Đám nhóc con xếp hàng đi qua trước mặt Phó Khôn, cùng nhau nhìn lên cánh tay phải cậu, có một đứa còn hô: “Tay gẫy ề!” Phó Khôn trừng nó một cái, nhăn răng, mặt mày hung ác: “Nói thêm câu nữa bẻ đùi mày ra!” Cả đám nhóc đang xếp hàng đồng loạt im bặt, đứa nào đứa đấy dồn vào một chỗ cúi đầu rảo bước chân, Phó Khôn có thể coi là thành phần hay sinh sự trong Tam Tiểu của bọn nó, trong mắt mấy đứa nhóc lớp bé, là một kẻ đáng sợ. Phó Khôn cúi đầu gõ gõ lên cái nẹp trên cánh tay phải, thổi phù phù lên tay, không thèm nhìn đám trẻ con kia nữa, cậu đang đợi Tôn Vĩ, Tôn Vĩ tan học xong đã bị thầy Hồ xách vào văn phòng, lâu lắm rồi vẫn không thấy ra. Bọn xếp hàng đi hết sạch rồi, Phó Khôn mới nhìn thấy Tôn Vĩ vung vẩy cặp sách chạy từ trong trường ra, chạy nửa đường sách còn bị văng ra mấy quyển, nó vội vàng cúi người xuống nhặt. “Sao mà lâu thế!” Phó Khôn chậm rãi đứng dậy, ngồi xổm như vậy một lúc thôi cậu đã cảm thấy mình sắp đông cứng thành robot rồi, cứ cảm thấy chỉ hơi cử động thôi người sẽ vang lên tiếng cọt kẹt. “Lão Hạt tiêu còn đang dạy dỗ tao!” Tôn Vĩ nhét sách vào trong cặp chạy tới, “Với cả, thầy Dương lớp mày còn bảo tao đến nhà mày nữa.” “Đến nhà tao?” Phó Khôn cau mày, dậm dậm chân, “Tìm mẹ tao à?” “Ừ, bảo là nói mẹ mày mai đến trường, chắc lần này mày không thoát nổi đâu,” Tôn Vĩ treo cặp cả hai đứa lên tay lái, “Vẫn là tao đèo à?” “Đừng có để tao ngã xuống mương nữa đấy.” Phó Khôn vắt chân qua chỗ ngồi sau, Tôn Vĩ không có xe, ngày thường đều là Phó Khôn đạp xe chở nó, sau khi tay bị thương thì đổi thành Tôn Vĩ, mà tổng cộng bốn ngày, Tôn Vĩ đã ngày nào cũng ngã xuống mương một lần rồi, trình độ còn không bằng Phó Khôn đạp xe thả tay. Hôm nay cũng tàm tạm, tuyết rơi, Tôn Vĩ đạp chậm, tuy rằng tay lái vẫn run không ngừng nghỉ, nhưng ít nhất cũng không ngã. Lúc sắp về tới nhà, Phó Khôn nhìn thấy ven đường có mấy đứa lớp số bốn vừa đi vừa ầm ĩ, đột nhiên có đứa gọi cậu một tiếng: “Phó Khôn!” Phó Khôn không quay đầu lại, cậu nghe ra được đây là giọng của Hứa Giai Mỹ, nữ sinh xinh nhất Tam Tiểu bọn họ, nghe đâu trong nhà có người họ hàng ở Đài Loan, cho nên nhà mới đặt cho con bé cái tên vừa nghe cái là có thể phân biệt được với cái gì Lỵ cái gì Đan. Mời các bạn đón đọc Trúc Mộc Lang Mã của tác giả Vu Triết.