Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Bên Trời Ngân Mãi Khúc Đào Hoa

Bên trời ngân mãi khúc đào hoa" là bản nhạc da diết bi thương về câu chuyện của ba nhân vật chính: Thịnh Nhan, Thượng Giới và Thượng Huấn. Ngày Thịnh Nhan ra đời, cha nàng chưa kịp nhìn mặt con gái thì đã bị triệu vào trong cung gặp mặt Hoàng đế để làm thơ chúc tụng cho hoàng tử cũng vừa chào đời. Bởi vì Thịnh Nhan ra đời trùng ngày với hoàng tử Thượng Huấn nên đã được Hoang đế ban tên. Dù được hoàng đế ưu ái, cha Thịnh Nhan vẫn bị biếm đến một nơi xa xôi hẻo lánh giữ chức Ty thương vì bị liên lụy việc đấu đá trong triều. Cha của Thịnh Nhan trở thành Ty thương, là "một chức quan coi kho, bổng lộc ít ỏi, chẳng chấm mút được gì." Cha nàng lại nhu nhược, thường xuyên bị người khác lừa gạt, nếu trong kho có thiếu hụt ông đều phải tự lấy tièn túi ra bù đắp, con số thường lớn đến kinh người. Cũng vì thế mà chẳng bao lâu sau, nhà họ Thịnh đã dần trở nên nghèo túng đến thảm thương.   Khi Thịnh Nhan mười một tuổi, Hoàng đế lâm bệnh qua đời, hoàng tử Thượng Huấn sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm với Thịnh Nhan được quần thần phò trợ trở thành Hoàng đế. Cha của Thịnh Nhan đổ bệnh nặng, thầy thuốc chẳng buồn bận tâm thăm bệnh vì gia cảnh nhà nàng bần hàn. Chẳng lâu sau cha nàng qua đời. Từ đó cuộc sống của Thịnh Nhan lại cơ cực hơn nhiều. Nàng và mẹ phải nương tựa vào nhau mà sống bằng nghề may vá thêu thùa. Gia sản ít ỏi cha để lại bị người trong họ xâu xé, cuối cùng chừa lại cho hai mẹ con nàng một gian nhà rỗng toác ở ngoại ô, miễn cưỡng nương thân. Đến khi Thịnh Nhan mười bảy tuổi, khi nấp dưới mái hiên để trú mưa, nàng tình cờ nhìn thấy một thiếu niên tuấn lãng, đúng vào lúc ấy, người ấy cũng ngoảnh sang nhìn nàng, ánh mắt đôi bên giao nhau trong khoảnh khắc. "Chỉ có mưa, mưa trắng cả đất trời, khi gần khi xa." Cơn mưa ấy, ánh mắt ấy, đã mang theo lưu luyến đau thương cả đời người. ... Sau vài câu trò chuyện, Thịnh Nhan đột nhiên nhận ra nam tử này và mình năm xưa đã từng gặp nhau chơi đùa trong cung khi nàng bảy tuổi. Nhưng giờ đây y không còn là đứa trẻ đã từng cùng nàng bầu bạn nữa mà đã trở thành một thiếu niên xuất thân cao quý. Thế nhưng, y lại không ngại thân phận Thịnh Nhan thấp kém mà ngỏ lời cầu hôn nàng. "Mọi người đều chờ mong ta cưới một tiểu thư gia thế hiển hách, nhưng ta không cần. Ta muốn cưới người mình thích, dù thân phận cô ấy thấp kém cũng chẳng sao. Giống như cô vậy.'' Lời cầu hôn đột ngột khiến Thịnh Nhan không biết phản ứng ra sao. Vui mừng có, kinh ngạc có, lo ngại có, bởi vì Thịnh Nhan biết khoảng cách giữa hai người quá xa, y là kẻ trên ngôi cao, nàng là người đứng dưới. Thế nhưng, Thịnh Nhan vẫn muốn đánh cược vận mệnh của mình, nàng đồng ý trở thành thê tử kết tóc của y. Cả hai thề hẹn bên hồ Tam Sinh, tặng trao ước vật cho nhau. ... Năm xưa trong cung có hai hoàng tử, hoàng trưởng tử lớn hơn Thịnh Nhan ba tuổi, là Thụy Vương Thượng Giới, anh trai của đương kim Hoàng thượng. Thế nên Thịnh Nhan đã nghĩ y anh tuấn ôn nhuận như thế, ắt hẳn là em, là người sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm với nàng, cũng là Đương kim Hoàng đế Thượng Huấn. Ngày người trong cung đến nhà nàng, cho nàng cơ hội trở thành tú nữ, Thịnh Nhan đã đồng ý nhập cung. Cứ nghĩ sẽ nên mối duyên lành, nhưng số phận luôn biết cách trêu đùa, nàng được tuyển vào cung, trở thành phi tần của đương kim Hoàng đế. Thế nhưng, Hoàng đế lại chẳng phải là y, chẳng phải là nam tử tuấn lãng đã cùng nàng thề hẹn. Mà y thật ra là Thụy Vương Thượng Giới nắm quyền hô phong hoán vũ trong triều đình. Thịnh Nhan bàng hoàng nhận ra sự thật. Đúng lúc ấy, Hoàng đế Thượng Huấn lại đưa cho nàng những manh mối về cái chết của cha nàng năm xưa. Và thế là nàng với Thượng Huấn cùng nhau điều tra về những gì đã diễn ra liên quan đến cha nàng và mẫu phi của Thượng Huấn. Thịnh Nhan có cơ hội lật lại bản án oan của cha năm xưa, nhưng từng bước từng bước lại làm nàng cách xa Thụy Vương Thượng Giới mà nàng đã từng cùng thề hẹn, nhưng nàng lại chẳng thể quay đầu được nữa rồi. Còn y, Thụy vương Thượng Giới sao có thể đành lòng trơ mắt đánh mất người mình yêu thương trong cửu trùng cung khuyết. Y là một người thâm trầm, độc đoán giết người không ghê tay. Y âm thầm tính toán, từng bước hãm hại em trai mình hòng cướp ngai vị, tính kế đem Thịnh Nhan trở về bên mình. Nhưng ông trời có bao giờ toại lòng người, cứ tưởng mọi kế hoạch của Thượng Giới là hoàn hảo, nhưng y lại vô tình đẩy Thịnh Nhan xuống vực sâu vạn trượng, không thể quay đầu. Để rồi y nắm trong tay tất cả, có giang sơn gấm vóc phồn hoa, có quyền lực một tay che trời, nhưng lại chẳng có được người con gái năm nào đứng dưới mưa xuân nữa. Tất cả, chỉ còn lại đau đớn và tiếc hận khôn nguôi. ... Với văn phong hài hòa quen thuộc của Châu Văn Văn trong bộ "Trầm" thì "Bên trời ngân mãi khúc đào hoa" cũng đã vẽ nên bức họa về tình yêu ám ảnh và những quyết định có thể thay đổi toàn bộ cuộc đời một con người. Những phân đoạn phá án trong truyện khá logic và hấp dẫn, nhưng mạch tình cảm của nữ chính lại khiến tớ không thích lắm. Trong suốt quá trình đọc truyện tớ thường bị hoang mang không biết nàng có thật sự yêu Thượng Huấn không nữa? Tớ cũng rất ấn tượng với nhân vật Thụy vương Thượng Giới, y từ nhỏ là một đứa trẻ đáng thương. Mẹ y tuy mang long thai nhưng do thân phận hèn kém mà chẳng ai ngó ngàng quan tâm. Từ nhỏ y đã chịu sự khinh bỉ ghẻ lạnh của tất cả mọi người. Ngày y chín tuổi đã gặp được Thịnh Nhan, nàng đã cho y điểm tâm, hái cho y cành đào e ấp. Từ đó y đã nhớ mãi nàng chẳng nguôi. Sau khi Thịnh Nhan lưu lạc đã luôn thăm dò tin tức của nàng, y chờ đợi nàng suốt 9 năm dài đằng đẵng. Thế những, đời đời kiếp kiếp y vẫn chẳng thể chung đôi với người con gái duy nhất mà y yêu. Quay đầu, tất cả chỉ còn lại chua xót và bi ai ngập trời. ________ " ": trích từ truyện Review by #Anh Dung Hoa - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Cuối xuân đầu hạ, chính khi xuân sắp qua hạ chưa tới, muôn hoa đua nở, tựa hồ dốc cạn nhựa sống hòng góp mặt vào cảnh phồn hoa lúc này. Thịnh Nhan chào đời đúng vào độ ấy, mùng sáu tháng Tư. Ngày cô sinh, cha đứng chờ ngoài cửa vừa nghe thấy tiếng oe oe, còn chưa kịp nhìn mặt con thì người trong cung đã ập đến. "Thịnh đại nhân, thánh thượng vừa sinh được hoàng tử, cho mời đại nhân vào cung diện thánh." Có lẽ duyên phận đã xui khiến để cô sinh cùng ngày với Thượng Huấn để sau này, Thịnh Di, cha cô, bấy giờ giữ chức ở gác thiên chương, tài văn lừng danh thiên hạ, ắt hẳn bệ hạ muốn triệu ông vào cung làm thơ chúc tụng. Chỉ kịp nghe người dưới báo là một tiểu thư, ông đã phải tất tả đi ngay. Sùng Đức đế rấ mực sủng ái phi tần vừa sinh hoàng tử này nên tuy là con thứ hai, nhưng ngài vẫn mừng rỡ như lần đầu làm cha vậy. Thấy Thịnh Di miễn cưỡng ngồi xuống làm thơ, không giấu được vẻ nôn nóng, Sùng Đức đế liền hỏi: " Hình như khanh đương bận tâm chuyện gì khác?" Thịnh Di vội quỳ sụp xuống thỉnh tội: "Vi thần biết tội, vi thần đang nghĩ đến vợ ở nhà hôm nay vợ thần cũng lâm bồn, trước khi thần ra cửa thì vừa sinh con gái nên bất giác nhớ đến..." Vừa nãy Sùng Đức đế cũng phải đứng ngoài điện đợi con, nghe Thịnh Di nói vậy liền giục giã: " Sao chẳng nói sớm? Là trẫm sơ suất, khanh mau về nhà nhìn mặt con gái đi, lát trẫm sẽ sai đưa quà mừng đến." "Thần không dám." Thịnh Di lập tức cáo từ quay về, nhưng Sùng Đức đế bất giác phì cười: "Hai đứa bé này sinh cùng ngày, xem như cũng có duyên để trẫm ban cho nó một cái tê." "Đa tạ thánh thượng." Thịnh Di vội tạ ơn. Sùng Đức đế tự tay viết lên giấy một chữ "nhan", ban chô ông. Có lẽ trong mắt đế vương, con gái chỉ cần xinh đẹp là đủ những thứ khác chẳng có cũng không sao. Dù được hoàng đế ưu ái ban tên, nhưng năm Thịnh Nhan lên chín, cha co vẫn bị giáng chức đến một nơi xa xôi hẻo lánh giữ chức ty thương vì liên lụy tới việc đấu đá trong triều. Ty thương chỉ chức quan coi kho, bổng lộc ít ỏi, chẳng chấm mút được gì. Thịnh Di vừa vô dụng vừa nhu nhược chẳng hiểu gì về quản lý thu chi, hễ bề trên đòi lấy tiền lấy lương, ông lại ù ù cạc cạc giao ra, không hề biết thủ tục giao nhận, có lầm lẫn ở đầu đành tự bỏ tiền túi ra bù đắp, con số thường lớn đến kinh người. Chẳng bao lâu sau, vì phải bỏ tiền túi ra bù đắp phần thâm hụt nên nhà họ Thịnh đã nghèo kiết xác. Thịnh Nhan sớm hiểu chuyện, trước cảnh nhà ngày càng sa sút, cô đói đến nói không ra hơi, nhưng chỉ lặng lẽ kéo tay áo mẹ, ngước đôi mắt sâu và to khác thường vì ốm yếu nhìn bà khấn cầu. Song mẹ cô cũng phận đàn bà, trước gian phòng trống không, bà chỉ biết vỗ vai cô quay đầu đi khóc lóc. Mùa đông năm cô mười một tuổi Sùng Đức đế trong kinh lâm bệnh qua đời, hoàng tử trưởng còn đang ở Mông Địch làm con tin, không về kịp, nên cậu bé sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm với Thịnh Nhan được quần thần phò trợ lên làm hoàng đế. Nghe nói khi được hoàng thúc đưa lên ngôi, Thượng Huấn đế còn khóc đến đứt hơi vì phụ hoàng vừa qua đời. Cậu bé yếu ớt lớn lên trong cung dưới bàn tay nuôi dạy của nữ nhân, vốn chẳng hiểu gì về chính sự, nên quần thần lại đề cử hoàng thúc của hoàng đế làm Nhiếp chính vương. Trước khi bị giáng chức, Thịnh Di cũng mới vào triều chưa lâu, bởi thế dù đã thay triều đổi đại, cũng chẳng ai nhớ tới ông, càng không ai triệu ông về kinh. Đợi mãi đợi mãi, ông cũng nản lòng thoái chí, rồi đổ bệnh nặng. Thầy thuốc được mời tới thấy cảnh nhà họ bần hàn nên cũng chẳng buồn bận tâm thăm bệnh, kê đơn qua quýt cho xong. Lúc Thịnh Di qua đời, ngoài trời đang đổ tuyết lớn, nhưng gương mặt ông chưa bao giờ yên bình đến thế. Bởi ông biết, từ nay mình không cần phải lo lắng về ngày mai hay sau này nữa. Giữa trời đất mênh mông trắng xóa một màu, trơ lại hai mẹ con Thịnh Nhan ngồi trước thi thể lạnh ngắt của Thịnh Di. Thiên hạ rộng lớn như thế, mọi người đều đang vui vẻ đón năm mới, cái chết của người thân nhất của họ chẳng khác nào một bông tuyết âm thầm rơi, không ai hay biết. Mẹ siết chặt tay cô nói: "Chúng ta phải tiếp tục sống thật tốt." Thịnh Nhan mãi mãi không quên bấy giờ tiếng gió bên ngoài nghe như tiếng cả đất trời than khóc. Mẹ cô dốc hết của cải, đem theo quan tài chống, dắt con gái còn thơ dại lặn lội quay lại kinh thành. Sau khi chôn cất cha cô, gia sản lại bị người trong họ xâu xé, cuối cùng chỉ để lại cho hai mẹ con một gian nhà nhỏ trống hoác ở ngoại ô, miễn cưỡng nương thân. Trong gian nhà tranh tối tranh sáng ấy, mẹ cô ngày đêm miệt mài may vá kiếm sống, chẳng bao lâu mắt cứ kém dần đi. Thịnh Nhan cũng nhanh chóng học lo liệu việc nhà mặc cho mười ngón tay búp măng nõn nà dần thô ráp, hai mẹ con cũng chẳng để tâm. Mời các bạn đón đọc Bên Trời Ngân Mãi Khúc Đào Hoa của tác giả Châu Văn Văn.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Tai Họa Tu Tiên Giới - Thứ Nộn Nha
Chủ nhân tòa cao ốc Thế kỷ Giản Nhược Trần đã xuyên việt rồi, võng cảnh Lạc phàm cũng đã xuyên việt rồi, hai người vừa cảm giác như mộng khi đứng trên đất dị giới, liền gặp đoạt xá. Cái thế giới này quá không hữu hảo rồi, đã không hữu hảo như vậy, là hơn tai họa tai họa chứ. Đây là một kẻ tai họa cùng tai họa đồng thời đi qua, đồng thời tai họa đại chúng, giúp nhau gây tai họa, xác nhận lời cổ nhân nói: Người tốt sống không lâu, tai họa sống ngàn năm. Đến a, tổn thương chứ, dù sao có rất nhiều thời gian. Ps: truyện khá hài hước, mới ra được vài chương thui, nhưng được đánh giá khá cao *** Cái này văn, chung quy không phải ta nguyên bản muốn viết, càng viết, liền càng thoát ly tu tiên phạm trù. Thật giống như ở 《 Tố Nữ tìm tiên 》 đã khuynh tẫn ta sở hữu ý tưởng, Tố Nữ lúc sau, ta lại vô pháp tu tiên. Vốn dĩ, là muốn viết Giản Nhược Trần cùng Lạc Phàm như thế nào đem một cái tu tiên thế giới cải tạo thành thế giới hiện đại, nhưng sau lại, ta phát hiện, ta đã không hiểu đến như thế nào tu tiên. Mà này một bệnh lúc sau, tuy rằng chỉ có ngắn ngủn như vậy mấy ngày, lại phát hiện, trong óc rỗng tuếch, cái gì đều không có. Rất xin lỗi người đọc, đặc biệt là vẫn luôn truy ta văn người đọc. Mấy ngày nay cũng vẫn luôn suy nghĩ ta văn, nhớ tới người đọc đã từng nói, võng văn hấp dẫn người đọc, liền ở chỗ một cái sảng tự, hiện thực đã như thế vất vả, hy vọng ở võng văn quên hiện thực vất vả. Mà ta gần nhất cũng thích xem ngọt văn. Cho nên, chỉ có thể nói xin lỗi. Kế hoạch, Mạc Tiểu Ngôn là cùng Phạm An Quý kết làm vợ chồng, Giản Nhược Trần cùng Lạc Phàm cuối cùng, ước chừng là có thể đi đến cùng nhau đi, còn hảo, nơi này không có viết quá nhiều người. Sẽ lại khai một quyển tân văn, nhưng tu tiên, dừng ở đây. Nhìn lại viết văn lịch trình, 《 sinh hoạt ở hắc ám thời đại 》 là tận thế văn, 《 nhiều bảo giai nhân 》 nghiêm khắc nói là đô thị dị năng, 《 Tố Nữ tìm tiên 》 là tu tiên văn, kỳ thật, ta thích bất đồng loại hình nếm thử, cho nên, tiếp theo bổn, ta muốn viết cái ngọt văn, không như vậy khắc sâu văn. Lại lần nữa cảm tạ ta các độc giả, bồi ta đi qua mấy năm nay. Cũng lại lần nữa nói tiếng xin lỗi, không có cho đại gia mang đến tốt tác phẩm. Cuối cùng, nói tiếng tái kiến.   Mời các bạn đón đọc Tai Họa Tu Tiên Giới của tác giả Thứ Nộn Nha.
Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ - Bạo Mễ Hoa
Thêm một câu chuyện tình yêu sủng ngọt nam chính sủng nữ chính lên tận trời, cưng chiều vô pháp vô thiên, dùng mọi cách để cưới được nữ chính. Lời câu hồn đầy dụ dỗ: “Gả cho tôi, tôi giúp em đòi lại tất cả, để cho em được vui vẻ an nhàn!”. Cô bị chính những lời ấy mà quyết định kết hôn ngang nhiên trở thành thiếu phu nhân của Đế Quốc, kết quả cả ngày đều bị anh chèn ép đủ điều. Trong phòng tắm, nhìn thấy que thử thai hai vạch: “Tôi không muốn sinh khỉ con! Chết tiệt, anh phạm qui!” Anh nở nụ cười hài lòng: “Anh không sinh khỉ con, vậy nuôi một cái bánh bao chơi vui hơn!” Cô đập bàn gầm lên: “Không phải nói chỉ là kết hôn theo hợp đồng thôi sao...” Mắt phượng người đàn ông khép hờ: “Ừ thì hợp đồng cũng không làm trở ngại chúng ta thực hiện việc sinh sản của con người!” Anh là tổng giám đốc hàng tỷ, nắm trong tay một nữa mạch sống kinh tế của Đế Quốc, tin đồn anh là người cuồng bạo, ngang ngược, không gần nữ sắc nhưng anh lại cưng chiều cô sủng đến tận cùng làm người ta tức lộn ruột! Cô cầu cứu: Tin đồn khốn kiếp! Là giả!  Mời các bạn đón đọc Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ của tác giả Bạo Mễ Hoa.
Thành Duy Lạc - Kiya
Có người nào đó đã nói, “Người không có tín ngưỡng là đáng sợ nhất”. Thứ tín ngưỡng này bao hàm niềm tin vào tương lai, vào ước mơ về những điều tốt đẹp, về hy vọng tồn tại. Một người mất đi hy vọng chẳng khác gì dã thú được cởi bỏ xiềng xích. Bản tính con người vốn là ích kỷ, tham lam, chỉ một giây bất cẩn cũng có thể bộc phát bất cứ lúc nào. Socrates đã từng nói: ”Ước muốn sâu xa nhất có thể mang tới thù hận đẫm máu nhất”. *** Trốn tránh chỉ là hành động của kẻ yếu đuối.   Tôi nằm trong bệnh viện của bố đã bảy tháng hai mươi mốt ngày.   Lúc đầu, người tới thăm tôi liên tiếp không ngừng. Hộ lý Tiểu Xuân hằng ngày giúp tôi nhận giỏ hoa quả, sau đó dùng trái cây trong giỏ chế biến thành các loại nước khác nhau. Nhưng mà cho tới bây giờ, ngoại trừ bố mẹ cũng chỉ có Yến Tử thỉnh thoảng mới vào thăm tôi.   Tiểu Xuân vẫn thường hỏi tôi: “Cô vốn không bị bệnh, lúc nào thì định về nhà?”.   Tôi không có cách nào trả lời cô ấy. Tôi có thể về nhà nào đây. Với cha mẹ mà nói, tôi là con gái đã lấy chồng, không phải là không thể về nhà, nhưng nếu về lại phải có lý do gì đó. Với Duy Lạc mà nói, tôi là người vợ thần kinh không bình thường, trở về rồi sau đó thì sao? Tôi vẫn không thể đối mặt với anh. ... Mời các bạn đón đọc Thành Duy Lạc của tác giả Kiya.
Tứ Quý Cẩm - Minh Nguyệt Đang
Tác phẩm đồ sộ bậc nhất của Minh Nguyệt Đang - tác giả văn học mạng hàng đầu trên văn đàn Trung Quốc. Một quận chúa xinh đẹp với biết bao ước mơ, hoài bão lớn lao nhưng không may lại yểu mệnh qua đời sớm. Nàng thác sinh vào cô con gái sáu tuổi của một người cha không tiền đồ, không gia thế. Cô gái ấy tưởng chừng nhỏ bé, yếu ớt, nhưng lại có ý chí, quyết tâm và tài trí hơn người, dựa vào đó nàng đã vực dậy gia đình, thay đổi cục diện triều chính, để rồi cuối cùng thì số phận cũng đã mỉm cười và mang hạnh phúc đến với nàng. Vậy NÀNG đã làm gì để mang lại bình yên cho gia đình? NÀNG đã khuynh đảo triều đình ra sao? Cuộc đời của NÀNG dần thay đổi như thế nào? Câu chuyện về cuộc đời NÀNG sẽ dần hé lộ trong bốn tập truyện Tứ quý cẩm rất được mong đợi này. *** Review bởi: Khánh Vân: Câu chuyện kể về Quận chúa Khang Ninh ( A Vụ) - tiểu nữ được Trưởng công chúa Phúc Huệ yêu thương nhất, cô gái có địa vị cao lại tài hoa hơn người nhưng ít ai biết đến nàng chỉ vì từ bé " không ngày nào là không phải uống thuốc". Khi A Vụ mất đi nàng mang trong mình bao hoài bão lớn lao rồi cả mối tình còn dang dở chưa hoàn thành, khiến nàng thật không cam tâm để rồi làm âm hồn bơ vơ suốt mấy chục năm chứng kiến bao vui buồn đau khổ chốn triều đình tranh đoạt, nàng thác sinh vào cô con gái 6 tuổi của một người cha không tiền đồ lại là thứ xuất ở đây nàng bắt đầu cuộc đời một lần nữa, với ước nguyện thay đổi được kết cục, cứu người mẹ kiếp trước của mình. Vinh gia - gia đình mà A Vụ thác sinh khá phức tạp, cha của A Vụ chỉ là một người con thứ xuất do tiện thiếp sinh ra nên luôn bị mẹ cả chèn ép. Ông là một người có tài hoa nhưng không gặp thời, kiếp trước nàng biết rằng Vinh tam gia sẽ không thể đỗ trạng nguyên chứ đừng nói đến một chức quan. Nhưng bản thân nàng lại rất cần một người cha có quyền lực, là để xoay chuyển càn khôn để cứu mẹ mình lại để bảo vệ được bản thân vì với nhan sắc tuyệt trần chỉ mấy năm nữa thôi nàng có thể sẽ trở thành vật hy sinh bị Vinh gia lợi dụng để thăng tiến. A Vụ từng bước thiết kế để cha có thể đỗ đạt, hay giúp người mẹ kiếp này xử lý với di nương của cha, rồi từng bước thoát khỏi chèn ép của mẹ cả để ra ở riêng. Từng bước của kế hoạch đang rất thuận lợi cho đến khi nàng bị ban hôn cho kẻ đã giết chết mẹ mình kiếp trước - Tứ hoàng tử. Sở Mậu là con của tiên hoàng hậu người mà hoàng đế hết lòng yêu thương. Nhưng chàng lại là hoàng tử mà hoàng đế không thích nhất. Vì mẹ chàng là do ông ép vào cung khi bà đã có ý trung nhân, Sở Mậu chỉ là kết tinh của sự ép buộc của Hoàng đế với Hoàng Hậu nhắc ông nhớ lại sự phản bội của bà. Từ bé dù là con trưởng nhưng chàng thường xuyên bị các đệ đệ đánh đập chèn ép, tất cả là nhờ vào sự bao che và dung túng của Trưởng công chúa, ép thành lớn lên thành một con người lạnh lùng hà khắc. Tuy là đệ nhất mỹ nam triều đại Hạ nhưng ai cũng sợ chàng. Chàng cứ nghĩ rằng ước mơ cả đời này của mình là huyết tẩy triều đình thối nát này mang đến cho dân chúng 1 cuộc sống tốt hơn, trả ân cho Hách Ma Ma người đã che chở nuôi sống chàng lớn lên. Nhưng tất cả các kế hoạch của chàng thay đổi khi gặp phải A Vụ. Đường Tú Cẩn là mối tình dang dở kiếp trước của A Vụ. Kiếp trước A Vụ thầm thương Đường Tú Cẩn suốt chục năm để rồi chàng lại lấy biểu tỷ kẻ ngoài được mệnh danh là tài nữ kinh thành ra thì chả hơn được nàng ở điểm nào. Đường Tú Cẩn và Cố Tích Huệ lấy nhau cũng tương kính như tân cũng thôi nhưng Đường Tú Cẩn lại luôn miệng làm thơ về tài năng của vợ mình, tâng bốc vị biểu tỷ của nàng lên tận trời. Một tài nữ thật sự như A Vụ lại rất tính toán so đo. Kiếp này nàng lại là bạn thân của tiểu muội của Đường Tú Cẩn tình cờ hay hữu ý cả 2 đều có chung sở thích đọc sách, Đường Tú Cẩn lại như gặp được tri âm. A Vụ muốn dù Đường Tú Cẩn có lấy Cố Tích Huệ không thì vẫn phải nhớ kĩ một người như nàng. Và rồi quả thật chàng cũng rơi vào tương tư nhưng cả đời chỉ dám giữ nàng trong tim mình, chỉ trách gặp nàng quá muộn. Tác giả hơi thiên vị nữ chính, nữ chính có phần ích kỉ và chìm đắm trong ước nguyện muốn cứu mẹ nên tính toán với tất cả mọi người, từ cha mẹ kiếp này cho đến huynh ruột kiếp trước, huynh ruột kiếp trước cũng rơi vào bể tình của chị luôn. Thương nam chính hy sinh quá nhiều nhưng nữ chính lại không để tâm và coi đó là sự đương nhiên. Đến cuối truyện mới nữ chính ngộ ra mới bù đắp được chút xíu. Ghét bà trưởng công chúa luôn coi mình cao cao tại thượng và làm gì cũng đúng, có cái nhìn phiến diện để rồi kết cục cũng không khác gì kiếp trước. Truyện tình cảm cha mẹ với con cái, huynh đệ sâu sắc, truyện tình yêu của nam nữ chính trắc trở và ngược tâm ở đoạn cuối, khi nữ chính luôn quan tâm gia đình ở kiếp trước thì nam chính hiểu lầm là vì chị yêu nhị ca của mình. Khiến anh đau khổ tưởng mình lại giống số phận của hoàng đế, yêu một người phụ nữ không yêu mình. Recommend cho những ai thích nữ chính thông minh xinh đẹp ích kỷ, nam chính chung tình. Diễn biến chậm nên người đọc cần có kiên nhẫn cao.   Mời các bạn đón đọc Tứ Quý Cẩm của tác giả Minh Nguyệt Đang.