Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Phù Đồ Tháp

Văn án: Không có một trái tim ấm áp, nhưng lại có đôi mắt động lòng người nhất thế gian. Hắn là ác quỷ, cũng là Phật Đà. Lưu ý: Triều đại trong truyện là hư cấu, dựa trên bối cảnh thời nhà Minh, chớ khảo chứng. *** Đôi lời: Truyện bị edit chưa có sự cho phép của tác giả nha (và tất nhiên là phi lợi nhuận). Nếu muốn re-up thì cũng được thôi nhưng mà tốt nhất là nên hỏi trước mình một tiếng. Mình thích nhấttttttt trên đời là đọc truyện một mạch không ngơi nghỉ, thế nên là bao giờ mình edit xong hết tất tật thì mới đăng nhá (chứ không phải là mình drop đâuuu :))) Truyện mới được beta sơ qua một lần thôi, nhỡ mọi người cắn phải cục sạn nào thì có thể báo lại cho mình hoặc nhắm mắt làm ngơ nhé plsssss À đấy mọi người nhớ phải like truyện đấy nha. ***   Sắc trời tối dần, cơn mưa tựa hồ đã dịu đi đôi chút. Ngày đêm luân phiên, chiều hôm buông xuống một màu lam loãng nhạt, khiến cho người ta thảng thốt, có chút hoài nghi không biết đây là sáng sớm hay là chạng vạng. Thái giám phụ trách thắp đèn đứng dưới hiên, cái cán dài hướng lên mái nhà, từng chiếc lại từng chiếc đèn lồng được treo lên móc sắt. Càn Thanh Cung giống như người hôn mê vừa tỉnh, là ánh sáng thê lương duy nhất trên thế gian này, lặng thinh sừng sững mà đứng đó. Nhưng chỉ chốc lát sau, mặt sau Giao Thái Điện và Khôn Ninh Cung đều lần lượt sáng lên, tạo thành một dải sáng lớn huy hoàng, đây chính là trung tâm Tử Cấm Thành. Nước mắt trên gương mặt Triệu Hoàng Hậu vẫn chưa khô, do thời gian khóc quá lâu, mí mắt đã sưng húp. Phượng bào khoác ngoài của nàng vứt ở gian ngoài, gọi đám Y chính tới hỏi han bệnh tình Hoàng Đế: “Dựa vào mạch tượng, khi nào Thánh cung có thể bình phục?” Trong cung có nhiều điều kiêng kị, không thể hỏi thẳng ra là khi nào chết, thái y lại càng không thể trả lời thẳng đuột, chỉ dám cong eo đáp lời: “Mạch tượng Vạn Tuế Gia mềm mà mảnh, theo y lý mà nói thì do mạch máu tắc nghẽn, khí huyết không thông, âm dương mất cân bằng, làm mạch phù mềm. Khi nãy thần thăm khám, thấy chân tay chủ tử có chút nóng, miệng khô ráo, lưỡi hồng không vảy, bệnh tình so với hôm qua đã tốt hơn được đôi chút.” Hoàng Hậu thở dài: “Mấy ngày trước còn chẳng đến nỗi, cớ làm sao lại bệnh thành bộ dạng này?” Nàng quay đầu lại nhìn, tấm màn lụa rủ quanh long sàng chưa khép hẳn, một gương mặt xám xịt lộ ra qua khe hở, miệng nửa đóng nửa mở, cứ như thể đã chết được một nửa rồi. Nàng nhanh chóng rời mắt, bất động thanh sắc chờ các vương công đại thần vào điện. Cung nữ dìu nàng ngồi xuống bảo tọa, nàng lấy lại bình tĩnh hỏi đám thái y trước mặt: “Mỗi khi ta hỏi nguyên nhân bệnh tình, Thái Y Viện các ngươi đều trả lời qua loa lấy lệ, đến tận bây giờ vẫn chưa có nổi một lời xác đáng. Hiện tại tông thân và chư công thần đã đến đây, lại là cận thần tâm phúc thường ngày của Hoàng Thượng, thời điểm mấu chốt này, các ngươi không cần kiêng kị gì nữa, cứ nói ra đi. Giấu kín không phải là cách tốt, chẳng may có bất trắc gì, chỉ sợ Thái Y Viện không đảm đương nổi.” Trần thái y đứng đầu rùng mình một cái, càng thêm cúi thấp cái eo: “Thánh cung ôm bệnh, Thái Y Viện chẩn bệnh, kê thuốc, mọi chuyện đều phải giữ kín. Nếu không có Vạn Tuế Gia hạ lệnh, chúng thần có nuốt gan hùm cũng không dám hé nửa lời. Nhưng tình thế đã đến nước này, chúng thần cũng rất kinh sợ. Nay nương nương hạ chỉ, vậy thần đành cả gan bẩm báo với ngài và chư vị đại nhân. Thần xem xét mạch tượng Vạn Tuế Gia, mạch thưa, yếu ớt, có cũng như không, chính là do hư lao thất tinh, là triệu chứng nội thương. Loại bệnh này…phải tránh xa nữ sắc, tĩnh tâm điều tức mới tốt lên được. Tháng trước chủ tử từng triệu thần xem mạch, khi đó chủ tử có dấu hiệu gan thận âm hư. Còn ngọn nguồn chứng bệnh này…” Ông ta nuốt một ngụm nước bọt: “Âm dịch gan thận không đủ, thận bị thương lâu ngày, hoặc không đủ thiên chất, do chuyện phòng the quá độ gây ra. Thần đã kê đơn thuốc giúp ngăn ngừa khô nóng, lấy bổ thận dưỡng phổi là chính. Nhưng mà…chuyện hạnh ngự hậu cung, khi ấy thần từng dâng tấu lên chủ tử, hiện nay bệnh tình chủ tử càng thêm hung hiểm, hẳn cũng không để tấu thỉnh của thần vào lòng.” Mọi người ở đây nghe xong đều có chút xấu hổ, thái y nói rất rõ ràng, nguyên nhân Hoàng Đế nằm trên giường bệnh chính là do không nghe lời thái y dặn dò, túng dục quá độ. Khi trước còn ho ra đờm nhuốm chút máu, vừa rồi không chỉ là nhuốm máu nữa, mà là một ngụm máu to, máu trào ra từ mũi lẫn miệng, trông thật khiếp người. Hoàng Hậu ngẩn ra một lát, rồi cất giọng căm hận nói: “Chuyện lớn như vậy, sao không một ai nói với ta? Các ngươi giấu cũng giỏi đấy, giấu đến thành họa rồi!” Thế rồi nước mắt lại chảy: “Ta cũng từng khuyên nhủ, nếu Hoàng Thượng nghe lọt nửa câu thì đã chẳng ra nông nỗi hôm nay! Ta là Hoàng Hậu một nước, vốn không nên nói ra những lời này, nhưng các vị Hoàng thúc cùng công thần nhìn xem, vị ở Thừa Càn Cung dây dưa không biết ngày đêm, bây giờ phá hỏng thân mình, thuốc tiên cũng chẳng cứu nổi!” Chuyện hậu cung vốn là việc nhà của Hoàng Đế, coi trọng ai, sủng hạnh ai, người ngoài không thể xen vào. Nếu chỉ là đấu đá nho nhỏ thì không sao, nhưng hiện nay đã đã gây ra đại loạn nguy hại căn cơ, truyền ra bên ngoài sẽ rất khó nghe. Ngay từ khi Đại Nghiệp khai quốc, Thừa Càn Cung đã được định sẵn là nơi dành cho Quý Phi, vị Quý Phi hiện tại mang họ Thiệu, có quan hệ rất sâu xa với Hoàng Đế. Ban đầu Thiệu Quý Phi là hôn thê của một vị khách tới Đông Cung, khi ấy cơ duyên xảo hợp, gặp được Nguyên Trinh Hoàng Đế vẫn còn là Thái Tử, hai người trò chuyện với nhau rất vui, thường xuyên qua lại rồi có cảm tình. Nhưng mà Hoàng Đế tương lai lại đi cướp thê của thần tử, nếu bị truyền ra há nào dễ nghe? Chuyện này đến tai Đại Tông Hoàng Đế, Đế răn dạy một hồi rồi thôi. Sau này nam cưới nữ gả không liên quan đến nhau, cứ tưởng chỉ vậy là xong, ai dè sau khi lên ngôi, Hoàng Đế ban ý chỉ cưỡng chế phu thê Thiệu Quý Phi hòa ly, quang minh chính đại đón Thiệu Quý Phi vào cung. Mất mà tìm lại được thì đương nhiên sẽ bội phần ân ái, toàn tâm toàn ý sống những ngày phu xướng phụ tùy, ném hết tất cả nữ nhân hậu cung vào một góc. Có thể gặp được chân ái đời mình, kiếp này coi như không uổng, đạo lý này ai cũng biết. Đối với những thường dân áo vải thì xử lý dễ dàng, nhưng đối với Hoàng Đế thì khó như lên trời. Giả sử dùng thủ đoạn đủ quyết liệt, áp chế khắp nơi để cho không dậy nổi sóng, mọi người giận mà không dám nói gì, đợi vài thập niên sau lớn tuổi rồi, bất bình rồi cũng sẽ qua đi. Đằng này lại cứ khăng khăng làm cho thân thể Hoàng Đế suy nhược, Thiệu Quý Phi cậy sủng mà kiêu, đến lúc sảy chân chẳng thể trách người ta lấy oán báo oán. Mâu thuẫn này, các đại thần biết phải nói sao? Quan văn biết mắng người, quan võ biết đánh người, nhưng bọn họ không quản được bực tức của Hoàng Hậu đối với Quý Phi. Câu chuyện giờ đã lộ ra, sau này nên làm sao mới phải, trong lòng mọi người đều biết rõ. Chẳng qua tạm thời Hoàng Đế vẫn chưa tắt thở, ngoài miệng không tiện nói gì. Mọi người đều lặng thinh, không khí có chút ngột ngạt, đúng lúc này, một người đeo đai ngọc bước tới giải vây, ấm áp nói: “Vạn Tuế Gia không khỏe, đã nhiều ngày lòng người rung chuyển, đến ta cũng thất thố rồi. Chúng ta đều là kẻ ăn bổng lộc, vì chủ tử phân ưu là chuyện phải làm. Chủ tử nhất thời ôm bệnh nhẹ, không có gì đáng ngại. Chúng ta không được lơi lỏng nhiệm vụ, không phụ sự ủy nhiệm của chủ tử. Theo ngu kiến của tại hạ, chư vị vẫn nên trấn thủ các Bộ cho thỏa đáng, những phiếu nghĩ(*) cần gửi không nên để lâu, Tư Lễ Giám chúng ta có thể thay chủ tử phê hồng(**) đôi chuyện, những đại sự không thể tự quyết đành chờ long thể chủ tử khỏe mạnh rồi định đoạt sau. Thời gian này mọi người vất vả thêm một chút, không cầu chủ tử ban thưởng, chỉ mong chính mình được thanh thản.” Rồi lại chắp tay thi lễ với Hoàng Hậu: “Mong Hoàng Hậu nương nương yên tâm, Vạn Tuế Gia phúc hậu, đây chỉ là một điểm mấu chốt nhỏ mà thôi, bước qua được sẽ không còn gì đáng ngại.” (*) Phiếu nghĩ: Nội các sẽ xem tấu chương trước Hoàng Đế, sau đó ghi ý kiến của mình ra một tờ giấy dán lên tấu chương, tờ giấy ấy chính là phiếu nghĩ, được Hoàng Đế dùng để tham khảo trước khi chính thức duyệt tấu chương đó.   Mời các bạn đón đọc Phù Đồ Tháp của tác giả Vưu Tứ Tỷ.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Tiểu Thần - Tâm An
Truyền thuyết kể rằng, thuở xưa có một chàng tiều phu nghèo tên gọi Phong Du. Một hôm, trong lúc lang thang nơi rừng rậm chàng vô tình cứu được một con thú lạ mắc bẫy. Đêm hôm ấy, giữa lúc họ Phong đang say giấc bỗng mơ hồ nhìn thấy một vị thần tiên áo trắng. Ông ta cảm tạ chàng đã cứu sống cả vương quốc Tây Lạc rồi trao cho một tấm thẻ đỏ và một quả cầu trong suốt, dặn dò hễ có mong ước gì chỉ cần viết vào thẻ đỏ, đặt dưới quả cầu, nhất định sẽ được như ý. “Lời hứa này đáng giá thiên thu, ngày nào họ Phong không cần nữa vật kia sẽ tự về chốn cũ. Vật còn, hẹn ước còn, mong ước của Người là mệnh lệnh của chúng tôi…” Nhà họ Phong từ đó đời đời kiếp kiếp luôn được vinh hoa phú quý, hạnh phúc dài lâu. Họ gọi những quý nhân phò trợ cho mình là các Tiểu Thần. Tiểu Thần có ba quy tắc lớn: Một: không làm hại chủ nhân Hai: giữ bí mật thân phận Ba: lúc cần rời khỏi, nhất định phải rời khỏi. … Một câu chuyện hoang đường, là thật hay hư? Chuyện này, chỉ có người họ Phong mới biết! Vậy nhà họ Phong kia đang ở đâu? Không ai biết... *** Tự bạch về tác giả      Tâm An (Huỳnh Phúc): tốt nghiệp Đại học Kinh Tế Tp HCM năm 2009, khoa Tài Chính Doanh Nghiệp. Đây là chuyên ngành bản thân quyết định lựa chọn, cho nên bạn có thể gọi nôm na tôi vốn là “dân tài chính.”      Đã gọi là dân tài chính đương nhiên sẽ yêu thích các con số, bảng cân đối kế toán, báo cáo kết quả kinh doanh, báo cáo lưu chuyển tiền tệ..v..v..toàn là những thứ mọi người thường chê khô khan như ngói.      Dù vậy, các con số sẽ bật mí cho bạn bí mật của một công ty. Những lời hoa mỹ có thể lừa dối nhưng các con số sẽ không nói dối. Giữa các con số tồn tại một quy luật hợp lý, có nhiều mối dây liên quan, vì vậy nếu người nào đó cố tình “biến hóa con số” họ sẽ luôn luôn để lại dấu vết.      Nhưng có ai nói một khi đã yêu con số thì sẽ không được yêu thích ngôn từ, say mê văn chương?      Joe Vitale đã viết: “Ngôn từ có sức mạnh. Ngôn từ trong một câu nói hay thậm chí có đủ quyền năng để thay đổi cả thế giới.” Thay đổi cả thế giới là một điều lớn lao, cho nên…bạn biết không, tôi thật sự chưa từng nghĩ đến điều này khi đặt bút viết. Khi những câu chuyện bắt đầu xuất hiện, khi tâm trí tôi “nghe và nhìn” thấy các nhân vật của mình đang nói chuyện, đang hành động, tôi bị thôi thúc phải ghi chép lại mọi thứ cho dù đơn giản chỉ để chính mình đọc lại và thấy vui vẻ.      Con đường viết lách thật sự bắt đầu khi một người bạn cho tôi một sự ủng hộ, giúp tôi có sự tham lam để viết đầy đủ câu chuyện từ đầu đến cuối thay vì chỉ ghi lại nó dưới những đoạn ngắn rời rạc. Tôi tham lam được đưa câu chuyện của mình đến với bạn, mong muốn những thứ chỉ xuất hiện trong đầu tôi trở nên hiện hữu với bạn. Tôi thật sự muốn biết bạn có cảm nghĩ gì, suy nghĩ gì, đánh giá như thế nào về những con người hiện ra bên dưới ngòi bút của tôi, bạn có yêu hoặc ghét họ như tôi không?      Con người đôi khi có nhiều mâu thuẫn, tôi rất thích đưa nhân vật của tôi bước ra ánh sáng với bạn, nhưng bản thân tôi lại thích ở trong bóng tối nhiều hơn. Có lẽ bởi vì biệt danh yêu thích của tôi là mèo bánh bao, mà bạn biết mèo rồi đấy, lúc nào cần thiết mới ráng chui ra khỏi cái góc nhỏ êm ái của mình bằng không thì biến mất tăm mất tích. Nhưng bạn yên tâm, vì bạn đã dành thời gian quý báu của mình để đọc câu chuyện của tôi giữa vô vàn những câu chuyện hấp dẫn khác, tức là chúng ta có duyên với nhau nhiều lắm nên khi bạn gọi tôi sẽ cố gắng dẹp bỏ cái góc của mình và bước ra ngoài! Và nếu thỉnh thoảng tôi có chậm chân một chút thì đừng giận nhé!   Tiểu Thần ra đời.      Cô ấy là người mà tôi yêu thích và muốn tồn tại, luôn luôn mong đợi nhưng vẫn chưa thể tìm thấy trong những câu chuyện hoặc những bộ phim mà tôi được xem. Một cô gái không quá xinh đẹp, chỉ vừa thoáng nhìn có thể khiến bạn dễ dàng lướt qua nhưng sự đặc biệt trong tâm hồn lại níu chân bạn ở lại.      Cô ấy hiểu biết nhiều thứ, sự hiểu biết ấy không tự nhiên có mà qua học hỏi và rèn luyện. Cô ấy là sự giao hòa giữa các tính cách, ở giữa lằn ranh mỏng manh giữa chúng. Cô ấy thấu hiểu bí mật ẩn giấu giữa những điều giản dị, vượt qua cách nhìn thông thường của lý trí, những cách hành xử theo lối mòn nhàm chán.      Cô ấy mang đến sự bình an nhưng vẫn có lúc vui vẻ tinh nghịch. Nếu cần, đôi khi cô ấy sẵn sàng cho bạn chén thuốc đắng nghét để bạn hết bệnh mà không mảy may động lòng, để rồi khi bạn uống xong lại khẽ chìa tay vỗ nhẹ vai bạn an ủi.      Nhưng cô ấy vẫn có nỗi sợ hãi, có sự cố chấp nhất định trong lòng. Sự không hoàn hảo chính là một điều hoàn hảo, bởi vì nó cho cô ấy có thêm cơ hội tiến bước, cơ hội gần gũi với tôi và bạn nhiều hơn.      Tôi nghĩ về cô ấy rất nhiều và như người ta đã nói: mọi điều mà bạn tập trung vào rồi sẽ phát triển. Cho nên mọi việc đã đến một cách tự nhiên, câu chuyện về người con gái ấy càng lúc càng rõ nét và đầy đủ hơn, tôi “nghe” và “thấy” cô ấy trong tâm trí mình nhiều hơn. Khi tôi quyết định can đảm viết lách, tôi muốn bạn gặp cô ấy trước tiên. Giấc mơ trên con đường văn chương trước mắt? Ngọt ngào, cay đắng, chua xót, hạnh phúc, sợ hãi, lo âu, hồi hộp … mong bạn có thể thích thú nếm trải bao nhiêu mùi vị qua từng câu chuyện mà tôi chia sẻ. Hy vọng bạn đọc qua một lần lại muốn đọc thêm một lần, dù lúc buồn chán hay đang vui vẻ đến khi gấp sách đều có dư vị “ấm áp”, qua những câu chuyện cảm thấy an ủi hoặc nhận ra một ý nghĩa nào đó khiến bạn hài lòng. Mong bạn cảm thấy thời gian bỏ ra đọc sách là đáng giá, chỉ đơn giản vậy thôi! Tại sao là tiểu thuyết huyền huyễn? Câu hỏi này thật khó! Bạn biết không: những yếu tố căn bản của câu chuyện như con người, tình huống, bối cảnh… không được bắt đầu bằng việc lựa chọn thể loại mà đến một cách tự nhiên, sau khi nền tảng ban đầu đột ngột xuất hiện tiếp theo các chi tiết sẽ dần dần được mở ra.  Cho nên chính xác tôi cũng không rõ tại sao, thậm chí viết xong vẫn còn mơ hồ. Vì vậy hai chữ tiểu thuyết xin nhận nhưng là “huyền huyễn” thật sự hay không đành nhờ các bạn đánh giá! Tuy tôi không thể trả lời câu này một cách rõ ràng nhưng có một điều chắc chắn:  việc yêu thích các chi tiết kỳ diệu, huyền ảo là do ảnh hưởng lúc nhỏ đã đọc quá nhiều những câu chuyện cổ và đến bây giờ vẫn luôn mê mẩn các bộ phim hoạt hình: Tangle,  Epic, Thần rừng Lorax....yêu thích đến mức có thể hớn hở ngồi xem và cười ngốc nghếch (cho nên chỉ xem một mình thôi!).     *** Tác giả Tâm An là một cô gái yêu thích thể loại truyện ngôn tình. Tác phẩm Tiều thần ra đời từ niềm yêu thích ngôn tình là một phần – phần khác từ chính bản năng của một cô gái trẻ muốn thỏa sức vẫy vùng với thể loại truyện quen thuộc nhưng được viết với tâm thái mới, đem đến cái nhìn mới mẻ cho Ngôn tình qua giọng kể của chính mình. Câu chuyện trong Tiều thần được tác giả xây dựng từ những cốt truyện cổ tích, thần tiên trong văn học Việt. Bằng tài năng ngôn ngữ của mình, Tâm An biến hóa nó như những thước phim huyền ảo với sự tham gia của những nhân vật đáng yêu như Phong Du, Tiểu Nghi… Phong Du là một chàng tiều phu nghèo khó, trong lúc lang thang nơi rừng sâu, chàng trai vô tình cứu được một con thú lạ mắc bẫy. Đêm hôm ấy, giữa lúc họ Phong đang say giấc bỗng mơ hồ nhìn thấy một vị thần tiên áo trắng. Ông ta cảm tạ chàng đã cứu sống cả vương quốc Tây Lạc rồi trao cho một tấm thẻ đỏ và một quả cầu trong suốt, dặn dò hễ có mong ước gì chỉ cần viết vào thẻ đỏ, đặt dưới quả cầu, nhất định sẽ được như ý. Phong gia có ơn với vương quốc thần tiên Tây Lạc, nên được thần tiên bảo hộ. Đời này Phong gia được một tiểu thần hạ giới xuống dưới lốt y sĩ Tiểu Nghi giúp đỡ. Nàng với vai trò là thầy thuốc của gia tộc họ Phong, nhiều phen giúp đỡ bảy anh em Phong gia qua khỏi các hiểm nguy.  Trải qua nhiều gian truân vất vả, Phong Ngạo – người anh thứ hai trong Phong gia – lại đem lòng yêu Tiểu Nghi, tìm mọi cách có được tình yêu của nàng và khiến cho nàng không thể trở lại Tây Lạc. Rốt cục chàng cũng thành công, Tiểu Nghi tự nguyện từ bỏ ngọc của mình – thứ để nàng có thể trở về, để ở lại với Phong gia. Một câu chuyện hoang đường liệu có thật không? Chuyện này, chỉ có người họ Phong mới biết. Vậy nhà họ Phong kia đang ở đâu? Tiểu thần sẽ dẫn dắt các bạn đến với những tình tiết ly kỳ, hấp dẫn qua lời kể của tác giả trẻ người Việt. Cuốn sách hứa hẹn sẽ mang đến cho độc giả những giây phút thư giãn thoải mái và những mới mẻ trong từng lời dẫn truyện. Mời các bạn đón đọc Tiểu Thần của tác giả Tâm An.
Ngốc Vương Sủng Phi, Phế Vật Đích Nữ Đại Tiểu Thư - Cạn Hạ Vân
Sát thủ chế độc hiện đại sống lại thành phế vật đại tiểu thư mềm yếu vô năng Khi vương gia si lăng đần độn khôi phục tài năng tuyệt diễm Khi cường thủ gặp cường thủ, hai người cọ sát sẽ tóe lửa như thế nào Thứ muội tính toán, ta không sợ, dụng độc hủy dung của ngươi Cha cặn bã hãm hại, hừ, đá ngươi đến nơi không ai tìm thấy Di nương ham đồ cưới, sẽ khiến ngươi nôn hết ra ngay cả bột phấn cũng không chừa Thái tử từ hôn, vậy sao, chỉ có bản cô nương không cưới ngươi Khi phế vật trong mắt mọi người mang vẻ oai nghiêm Làm mù mắt ai, đau đớn tâm ai Tất cả, sẽ đi theo con đường nào Bộ này nam mạnh nữ cường, kết cục 1 V1, một đời một thế một đôi Tác giả nhãn hiệu: Khế ước xuyên qua *** Bích Ngọc nhìn thấy hành vi to gan của tiểu thư nhà mình, quan sát bốn phía, thấy không có ai lập tức ngồi xổm xuống bên cạnh Thượng Quan Tây Nguyệt nhắc nhở "Tiểu thư, người như vậy nếu bị người khác trông thấy sẽ không tốt, người..." Bích Ngọc còn chưa càu nhàu xong, chỉ thấy Thượng Quan Tây Nguyệt không nhịn được khoát tay áo. "Có gì ghê gớm đâu, chẳng phải để lộ cái chân thôi sao, có cần nghiêm trọng vậy không, ở thế giới kia ta còn mặc bikini, nếu ngươi nhìn thấy không chừng sẽ bất tỉnh mất." Thượng Quan Tây Nguyệt rất thư thái, nói không suy nghĩ, nàng còn muốn ngâm mình một lát, cho nên nói không hề cố kỵ. "Tiểu thư, thế giới kia là cái gì, bikini là cái gì." Bích Ngọc sờ đầu không hiểu hỏi. "Ngươi thật quê mùa, không phải là..." Thượng Quan Tây Nguyệt quay đầu lại chuẩn bị giải thích cho nàng hiểu, nhưng nhìn thấy người hỏi là Bích Ngọc, mới biết mình lại mơ mộng rồi. Ai, cứ luôn cho là mình còn ở thế kỷ 21, xem ra sau này lúc nói chuyện phải chú ý, nếu không thì thật không biết ngày nào đó lại lỡ miệng nói bậy cái gì nữa. "Không có gì, Bích Ngọc, ngươi canh chừng giúp ta, có người đến thì báo với ta một tiếng." Thượng Quan Tây Nguyệt liếc mắt, quay đầu lại, chân không ngừng bay nhảy trong nước, chơi vui đến quên cả trời đất. Bích Ngọc thấy lời nói của mình không lọt vào lỗ tai của Thượng Quan Tây Nguyệt, không có cách nào khác, chỉ có thể thành thật đứng ở trên bờ trợn to hai mắt nhìn xem có ai tới hay không. "Tiểu thư, mau lên đi, có người tới." Bích Ngọc nhìn bốn phía, đột nhiên nhìn thấy phía trước có hai người đi tới, nàng cố gắng muốn nhìn rõ xem là ai, nhưng khoảng cách hơi xa, nên nhìn không rõ lắm. Đang lúc Thượng Quan Tây Nguyệt vui vẻ, liền nghe thấy tiếng la mất hứng này, bất đắc dĩ đành phải rút chân lên, đeo vớ, xỏ giày xong đứng lên, đã nhìn thấy một người mập mạp đi về phía nàng. Mời các bạn đón đọc Ngốc Vương Sủng Phi, Phế Vật Đích Nữ Đại Tiểu Thư của tác giả Cạn Hạ Vân.
Khách Điếm Đại Long Môn - Tinh Dã Anh
Người kế thừa khách điếm Đại Long Môn cũng chính là nhân vật chính của câu chuyện chính là Long Tiểu Hoa, đại tiểu thư nhà họ Long, một cô gái  ham chơi, lười học, thích đọc “dâm” thư. Năm bảy tuổi, nàng vô tình rước về nhà một chàng thiếu niên – người đã khiến cuộc đời nàng thay đổi, đó chính là Long Hiểu Ất, Thập cửu hoàng tử bị tội lưu đày. Biết con gái mình không đủ sức chèo chống sản nghiệp, lại thấy Long Hiểu Ất là đứa trẻ tinh anh tài giỏi hơn người, mẹ của Long Tiểu Hoa đã sắp xếp cho nàng và Hiểu Ất kết hôn vào năm nàng mười một tuổi, ngay trước khi bà qua đời, với hy vọng Long Hiểu Ất sẽ có thể mở mang khách điếm và bảo vệ con gái mình. Tân lang tân nương còn chưa kịp động phòng thì có tin Long phu nhân qua đời, Long Hiểu Ất ngay lập tức giật phắt tấm khăn trùm đầu của tân nương và tuyên bố bỏ vợ, đẩy nàng xuống làm tiểu nhị của khách điếm để nàng tự mình lao động kiếm ăn. Dù vậy Long Tiểu Hoa vẫn giữ bản tính cũ, ham ăn lười làm, không chịu học hỏi, không thèm để tâm việc quản lý khách điếm, lúc nào cũng ôm lấy mấy quyển dâm thư rồi mong chờ chàng bạch mã hoàng tử nào đó tới cứu mình thoát khỏi nanh vuốt của “bà mẹ kế” Long Hiểu Ất. Cuối cùng, đúng như tâm nguyện của nàng, Bạch Phong Ninh – Bạch mã hoàng tử đã thực sự xuất hiện, và “bà mẹ kế” Long Hiểu Ất với thân phận thực của mình cũng phải ra đi. Thế nhưng tới lúc này, nàng lại chợt nhận ra, đối với nàng, điều gì mới là quan trọng nhất. *** Tinh Dã Anh - Người không được ngọt ngào như tên, thường xuyên đi đêm dẫn đến hậu quả trực tiếp là được gấu trúc nhận nhầm là đồng loại, người trong giang hồ thường gọi là “Yêu nghiệt”, pháp hiệu “Anh yêu nghiệt”, từ đó mới ngộ ra sứ mạng của mình là hạ giới làm nhiễu loạn nhân gian, mê hoặc các bạn thích đọc ngôn tình. Một lần lật gia phả phát hiện tổ tiên từng có một vị cử nhân làm quan tam phẩm, thế là thừa kế truyền thống tốt đẹp của cha ông nên cũng đua đòi kiếm tấm bằng thạc sĩ chơi. Tư tưởng méo mó, ngòi bút lệch lạc. Đến giờ phong cách viết của “Anh yêu nghiệt” vẫn méo mó như vậy đồng thời chết không hối cải! Thề quyết khai phá ra một con đường tiểu thuyết ngôn tình đặc chất yêu nghiệt! *** Long Hiểu Ất cười, buông tấm bạt xuống rồi quay người nhìn một binh sĩ đang quỳ bên ngoài, tay cầm tấm kim bài quen thuộc. Hắn vội hỏi binh sĩ đó: - Bà ấy đang ở đâu? - Thưa Huyên vương gia, đang ở bên ngoài lều ạ. - Mau mời bà ấy vào. - Vâng. Trang phục màu xám, khăn che mặt màu xám, Huyên phi ăn mặc theo cách của người phiên thổ được mời vào lều của chủ soái. Ánh mắt bà lướt qua tấm bản đồ thành Tân Bình được treo trong lều. Những ngón tay thon dài của bà lộ ra ngoài trên những sợi lông xám của tấm áo choàng nhưng không hề có ý định vén khăn che mặt. Bà vẫn giữ quy tắc không để người ngoài thấy mặt của hoàng cung phiên quốc. Huyên phi bước đến trước mặt người đàn ông mặc bộ đồ đen hơi cúi người, định quỳ gối trước hắn. Hắn giật lùi lại phía sau vì kinh sợ trước nghi thức này, định quỳ xuống hành lễ thì bị bà ngăn lại: - Vương gia không cần đa lễ. Tiện thiếp có mấy câu muốn nói. Nói xong sẽ đi ngay. - … Mẫu phi… - Xin Vương gia đừng vì tiện thiếp mà khuấy động can qua. Xin hãy thu quân, tiện thiếp xin cúi đầu tạ ơn. Nói xong, bà chuẩn bị quỳ xuống thì hắn giơ tay ngăn lại nói: - Mẫu phi, là con cứu giá chậm trễ, người… - Vương gia nói đùa sao? Tiện thiếp có muốn nhận người con như Vương gia cũng không nhận được. Tiện thiếp vô phúc nên không thể nhận câu gọi mẫu phi của Vương gia. Hắn ngước lên nhìn bà, môi mím chặt, tay nắm chặt. Hắn đã bao lần sang phiên quốc chỉ mong được gặp mẫu phi một lần nhưng đều không thành, hắn đã nghĩ rằng hoàng cung phiên quốc quản lý nghiêm ngặt. Thế nhưng bây giờ bà lại có thể không đem theo một người mà vẫn vào được doanh trại của hắn. Lẽ nào không phải bà không thể mà là bà không hề muốn gặp hắn sao? Bà không hề muốn nhận người con như hắn. Mời các bạn đón đọc Khách Điếm Đại Long Môn của tác giả Tinh Dã Anh.
Hy Du Ký - Tinh Dã Anh
Gặp được Đường Tam Tạng, nhiệm vụ của Tề Thiên Đại Thánh là đưa ngài đến Tây Thiên. Gặp trúng Đường Tam Hảo, nhiệm vụ của Tề Thiên Sanh là đưa nàng lên kiệu hoa. Cùng hướng đến mục tiêu giúp người làm niềm vui, trong khi một con khỉ có thể tạo nên nghiệp lớn, lưu danh muôn thuở, còn hắn, mang tiếng là con người, thế nhưng sao lại xui xẻo đến mức này cơ chứ. Nếu so sánh đẳng cấp của mình với người ta thì phải nói là xa tít mù khơi, nhìn mãi cũng chẳng thấy. Kẻ nào nói nha đầu đó không thể gả đi được? Nàng ta rõ ràng bận bịu ra phết kia kìa? Muội phụ thì cứ quấn dính lấy nàng, tủy phu thì có ý đồ mờ ám với nàng, ngay cả kẻ thù không đội trời chung với hắn - thằng cha đã có vợ bên người cũng không nguôi ý định trêu cợt nàng! Cuốn Tây Du Ký kia viết sao mà hay thế, Quyển Liêm đại tướng quân, Thiên Bồng nguyên soái, cả con ngựa Bạch Long kia nữa, tất cả đều đồng tâm hiệp lực hộ tống Đường Tăng thẳng tiến Tây phương bái kiến Như Lai. Nhưng đến lượt hắn, sao mấy tên khốn chết tiệt này đều muốn cùng ''Tề Thiên đại thánh'' hắn ca bài ca cạnh tranh, đoạt thịt Đường Tăng từ trong tay hắn? *** Tinh Dã Anh - Người không được ngọt ngào như tên, thường xuyên đi đêm dẫn đến hậu quả trực tiếp là được gấu trúc nhận nhầm là đồng loại, người trong giang hồ thường gọi là “Yêu nghiệt”, pháp hiệu “Anh yêu nghiệt”, từ đó mới ngộ ra sứ mạng của mình là hạ giới làm nhiễu loạn nhân gian, mê hoặc các bạn thích đọc ngôn tình. Một lần lật gia phả phát hiện tổ tiên từng có một vị cử nhân làm quan tam phẩm, thế là thừa kế truyền thống tốt đẹp của cha ông nên cũng đua đòi kiếm tấm bằng thạc sĩ chơi. Tư tưởng méo mó, ngòi bút lệch lạc. Đến giờ phong cách viết của “Anh yêu nghiệt” vẫn méo mó như vậy đồng thời chết không hối cải! Thề quyết khai phá ra một con đường tiểu thuyết ngôn tình đặc chất yêu nghiệt! *** Tên tội phạm truy nã đã bị bắt giữ, tiếp theo nên làm gì đây? Đương nhiên là áp giải hắn về kinh thành rồi. Tề Thiên Sanh bị dì Đường tam túm lên cỗ xe ngựa hoàng gia, lòng cứ ấm ức tức tối không thôi. “Đường đậu hũ”. “Sao?” “Rốt cuộc nàng thích ta ở điểm nào vậy?” “Ơ hay? Chuyện này chẳng phải nên để nữ nhân hỏi ư?” “… Ta muốn hỏi đấy, không được sao?” “Rồi rồi rồi.” Từ sau khi con khỉ này bị sét đánh, dường như tính tình của hắn có vẻ bốc đồng hơn thì phải, “Yhif… tại chảng có rất nhiều ưu điểm”. “Ví dụ xem?” “Ví dụ như, ơ…” “… Nàng đang đắn đo cái gì thế hả?” Ngay cả một ưu điểm cũng không kể ra được sao? “Ta có xe có nhà, phụ mẫu đều đã mất, đến cái điểm tốt cơ bản như thế của một nam nhân, nàng cũng không kể ra nổi sao?” “Tỷ phu còn chưa có chết, làm gì chàng cứ rủa mãi thế?” “Mẹ kiếp! Ông ta mà chết được có khi cũng chết luôn rồi ấy chứ.” Nếu không để tránh hắn trở thành một tên ác bá cướp giật, ông già đó cũng leo lên bàn thờ mà ngối sớm rồi. “Vậy thân thể có tính không? Lúc ôm chàng em thấy rất thoải mái…” “Thế thì nàng phải khen dáng vẻ của ta nhiều vào, như vậy ta mới thấy vui được. Mà đợi đã… Cái đáp án đầy tính ham muốn thể xác kiểu này chẳng phải là lời cửa miệng của cánh nam nhân sao?” “Cũng tại chàng cứ muốn hỏi cái câu nữ nhân hay hỏi ấy, nen em chỉ cs thể hco chàng đáp án nam nhân hay nói nhất thôi.” “… Mà này, lúc về nàng nhớ tạt ngang qua hiệu thuốc cạnh cổng thành nhé, vào đó mà tán dóc với ông chủ tiệm một lúc.” “Tán dóc? Chàng bảo em vào đó nói gì với ổng?” “Thì nàng cứ vào đó nói với ông ấy rằng, chẳng biết cái thứ ở đũng quần tiểu gia nhà tôi có phải để trang trí hay không, chứ tôi thấy nó được việc ra phết!” Thị Kiếm và Phụng Tiên ngồi trên cỗ xe ngựa đung đưa xóc long sòng sọc kia mà đần mặt nhìn nhau. Mời các bạn đón đọc Hy Du Ký của tác giả Tinh Dã Anh.