Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Tỏa Hồn

Editor: Nhật Nguyệt Phong Hoa (Huỳnh Selena) Thể loại: Huyền huyễn, tiên hiệp, thần tiên ma quái, HE Độ dài: 110 chương + Ngoại truyện Tình trạng: Hoàn Thuộc hệ liệt "Mộ Thâm Viện" gồm (theo thứ tự): 1. Tỏa Hồn 2. Văn Thuyết 3. Vãn Thiền 4. Thu Sát (tác giả đã drop từ năm 2018) Văn án: Vô tình cứu được một vị khôi lỗi sư(*)  , Tô Tiện nhờ thế mà được bậc thầy con rối kia tặng một món quà, xem như báo ân. (*) Khôi lỗi là con rối. Đây là một con rối không có khuôn mặt, khả năng của nó là vô hạn, nó có thể làm bất cứ chuyện gì cho nàng. Tô Tiện suy nghĩ, đắn đo một hồi, nên chọn gương mặt nào cho con rối... Tô Tiện trầm ngâm một lúc, nói: Hay là dùng mặt của thiếu chủ Sở gia nhé! Từ đó về sau, mỗi ngày, bất kể Tô Tiện ăn uống đi ngủ hay làm bất cứ chuyện gì đều mang theo tên khôi lỗi đó. Từ ngày đó trở đi, thiếu chủ Sở gia phát hiện chẳng còn cô nương nào vứt khăn tay lung tung trên đường nữa. Ánh mắt những người xung quanh nhìn hắn cũng trở nên rất kỳ quái... 1. Tô nữ chính siêu soái×3 2. Đánh quái thăng cắp 3. Hư cấu văn, bối cảnh chỉ là tưởng tượng  4. Nam chính là con rối! Chính xác là một con rối! Đừng có nhận nhầm đấy! *** Cho thuê con rối hình người Sở Khinh Tửu, năm vạn lượng bạc một ngày.   Trong vòng một ngày, muốn làm gì với "Sở Khinh Tửu" đều được.   Bao người vừa lòng!!   *   Chỉ trong một đêm, tờ cáo thị này đã tràn ngập khắp Bất Chu thành.   Sở Khinh Tửu là ai? Vấn đề này đến cả đứa trẻ 3 tuổi còn biết. Bởi vì người này chính là thiếu chủ của Sở gia - một trong Bát đại gia tộc. Trong truyền thuyết là một nhân vật thiên hạ vô song. Bất kể là tướng mạo, nhân phẩm, khí chất, học thức hay là công pháp đều là người đứng nhất nhì trong lớp trẻ của thiên hạ. Có lời đồn, rất nhiều thiếu nữ gặp hắn rồi đều không muốn gả cho ai khác nữa, trong lòng tâm tâm niệm niệm mãi chỉ có Sở lang.   Nếu có người dám dán cáo thị như này thì dân chúng tuyệt nhiên sẽ không ngồi nhìn, cho dù là kẻ thật sự muốn thuê hay người xem náo nhiệt đều lũ lượt kéo nhau đến địa điểm ghi trên cáo thị.   Trường Thiện Trang.   Trường Thiện trang nắm ở phía tây của Bất Chu thành, nghe nói đây ban đầu là trạch viện của một thương gia nhưng sau này gia tộc xuống dốc, nên nơi này bị bỏ hoang. Lâu sau cũng không có ai dọn vào đấy ở, nhưng không ngờ bây giờ lại có người dùng đến. Mọi người kinh ngạc không thôi, số người hiếu kỳ cũng càng ngày càng nhiều. Mới mấy ngày mà trong ngoài Trường Thiện trang đã tụ tập đầy người, thậm chí trong đó cũng không ít người dùng phù chú vượt ngàn dặm xa xôi chạy đến, chỉ vì muốn hóng chuyện hiếm gặp khó tin này.   Rốt cuộc thì con rối này như thế nào? Có xứng đáng với giá tiền hay không?   Lại là kẻ nào bày ra trò này?   Bên trong đại sảnh Trường Thiện trang, người có tiền có thân phận đều đã yên vị lên hàng đầu, mọi người đều chiếu theo quy củ mà ngồi xuống, nhiều người cũng đã bắt đầu thì thầm rỉ tai nhau. Duy chỉ có một nam tử trẻ tuổi mặc áo xanh trông có vẻ cũ kỹ vẫn đứng yên lặng một mình trong góc, dường như chẳng liên quan gì đến đám người náo nhiệt bên kia.   Trong Trường Thiện Trang có một số tên sai vặt được mời đến để chiêu đãi khách khứa, nhưng khi hỏi chủ nhân nơi này là ai, con rối kia đang ở đâu thì họ đều không biết, chỉ biết chủ tử ở đây là một cô nương trẻ tuổi xinh đẹp.   Mọi người đợi ở đại sảnh một lúc lâu, đợi đến chỗ ngồi đều chật ních, mọi người nói chuyện với nhau cũng kha khá và bắt đầu mất kiên nhẫn thì một tên sai vặt bước ra bảo chủ tử của họ đã đến.   Không lâu, quả nhiên một nữ tử đã bước vào.   Vị nử tử ấy xuất hiện sau tấm rèm. Mọi người quan sát thấy bóng dáng mơ hồ của nàng hiện lên sau tấm rèm dày. Sau đấy mới nhìn thấy một bàn tay vén màn lên, nàng chậm rãi từ trong bước ra.   Tên sai vặt kia nói quả không sai, đây đúng là một cô nương trẻ tuổi xinh đẹp. Nhưng chỉ dùng mấy chữ đó hình dung thì còn quá mức đơn giản đi. Nử tử ấy khoác trên người bộ y phục đỏ, mái tóc đen tuyền được buộc bằng dải lụa đỏ. Bộ dạng thanh khiết, ưu nhã hơn rất nhiều so với nử tử bình thường, nhưng lại có phần yêu mị mà nhiều cô gái khác không có. Đuôi mắt nàng cong lên một độ cong nhẹ nhàng, bên trong hàm chứa ý cười khiến người khác đã nhìn thì khó mà rời mắt.   Nàng vô thanh vô thức xuất hiện như thế lại khiến tất cả mọi người im lặng, nín thở. Chỉ có điều, một nữ tử ngoại hình tuyệt thế như vậy bọn họ lại chưa từng nghe đến.   Nữ tử nhìn một lượt người trong đại sảnh, khóe môi cong lên một nụ cười: "Không ngờ người đến còn nhiều hơn so với tưởng tượng của ta." Ngồi trong sảnh có nam có nữ, cũng không biết bọn họ đến đây thuê Sở Khinh Tửu vì mục đích gì.   Mọi người đều đã đợi rất lâu, bây giờ gặp được vị chủ nhân này, không đợi được nữa bắt đầu hỏi: "Không biết cô nương là người phương nào? Con rối mà cô nói đâu?"   "Tên ta là Tô Tiện." Nữ tử cười nhẹ một tiếng, nhìn về hướng người vừa mở miệng. "Xem ra các vị đều đợi sốt ruột rồi, mọi người đối với tên Sở Khinh Tửu này hẳn là mười phần hứng thú nhỉ."   "Đã định thuê về làm gì chưa?" Tô Tiện hiếu kỳ nhìn người đó, cười nói: "Ngâm phong thưởng nguyệt, cùng độ đêm dài?"   Mở lời khi nãy là một cô nương hơn 10 tuổi, là cháu gái của môn chủ Bắc môn Lục Hoa Dương trong tu chân giới - Lục Sương. Từ nhỏ đã được yêu thương nuông chiều như báu vật, chẳng thèm quan tâm đến ánh nhìn của người khác chỉ đón lấy ánh mắt của Tô Tiện: "Chỉ cần có thể ở cùng Sở lang một đêm, làm gì mà chẳng được."   Tô Tiện nghe xong bật cười, còn chưa nói gì, mọi người đã nóng ruột thúc giục. Tô Tiện nhướng mày, quay đầu về hướng bức màn phía sau: "Tiểu Sở, ra đây."   Tiếng gọi của nàng nhẹ nhàng, ôn nhu, cảm giác y như gọi tình lang vậy. Theo tiếng gọi ấy, một bóng người từ sau tấm rèm bước ra. Người đó bước đi rất chậm, bước chân cứng nhắc, mới chỉ đi được một đoạn ngắn mà tốn không ít thời gian. Chỉ là, hắn vừa bước ra, mọi người đồng loạt yên lặng, thậm chí vài người không nhịn được đứng lên.   Người nọ có một gương mặt đẹp hoàn hảo, không phân biệt giới tính, không phân biệt bất kỳ giới hạn nào, chỉ đơn thuần là rất đẹp. Đẹp đến mức không khỏi khơi dậy ở người ta khát vọng muốn chiếm hữu. Đó là gương mặt của thiếu gia nhà họ Sở - Sở Khinh Tửu. Phong hoa tuyệt đại, không gì sánh bằng.   Nhưng đối với mọi người ở đây, chỉ dựa vào điểm này phải bỏ qua số tiền đó thì vẫn có hơi quá đáng.   "Tạo ra một khuôn mặt giống y chang Sở Khinh Tửu này thì có gì khó, con rối này của cô xứng thế nào được với giá tiền kia?" Người nói là một vị nữ tu sĩ của Huyền Dương phái. Mọi người đều đứng hết dậy, chỉ có nàng ta vẫn ngồi đó, thái độ rất không hòa nhã hỏi Tô Tiện.   Tô Tiện sớm đã biết sẽ có người hỏi chuyện này. Con rối Tiểu Sở đã đứng ngay ngắn bên cạnh nàng, rũ mắt im lặng không nói gì, giống y như con rối không có lệnh thì tuyệt đối không gây ra động tĩnh gì khác. Nàng nhẹ nhàng nắm lấy tay con rối, trả lời: "Các người có thể tạo ra một gương mặt dịch dung giống Sở Khinh Tửu như đúc nhưng có thể tạo ra một con người giống như hắn không?"   Nữ tu sĩ nọ hơi ngẩn ra: "Có ý gì?"   "Mọi người đã đến rồi, nếu không làm cho rõ mọi chuyện thì thật không biết ăn nói thế nào." Tô Tiện buông bàn tay đang nắm con rối ra, móc ra một tấm bùa màu vàng, nhướng mày cười bảo: "Để mọi người xem là rõ rồi, đây không là con rối bình thường mà là một con rối giống y chang Sở Khinh Tửu."   Nàng nói xong liền dán lá bùa lên lưng con rối, lá bùa vừa tiếp xúc với con rối lập tức hóa thành một đạo kim quang tiến vào cơ thể của con rối. Ngay thời khắc đó, con rối vốn vẫn đang rủ mắt dần dần mở to, đôi mắt vốn không có tiêu cực và thần thái gì bây giờ trở nên rất sống động. Hắn chớp chớp mắt, hiếu kỳ xen lẫn hoài nghi nhìn xung quanh một lượt. Tô Tiện chỉ vị nữ tu sĩ vừa nói khi nãy, rồi nhẹ giọng nói bên tai hắn: "Vị cô nương đó vì ngươi không ngại lặn lội đường xa đến đây, ngươi mau tới đó tâm sự với nàng ấy đi."   Con rối nhìn theo hướng tay chỉ của Tô Tiện, bắt gặp ánh mắt của nữ tu sĩ ấy đang nhìn mình, hắn nhàn nhạt nở nụ cười, nhẹ nhàng gật đầu với nàng ta: "Cô nương."   Nữ tu sĩ ngồi ở đó đón nhận ánh mắt của hắn, thần sắc có chút không tự nhiên cho lắm. Nàng ta cứng hết cả người, một hồi lâu sau mới động đậy, ho khẽ một tiếng: "Ta tên Bạch Hạnh."   "Bạch Hạnh cô nương, thứ cho Khinh Tửu chậm trễ." Con rối nọ lúc vừa xuất hiện trông cứng đờ cứ như con rối bị giật dây thật, nhưng lúc này lại chẳng khác gì người thường. Hắn nâng mi cười với Bạch Hạnh, đi đến bên cạnh nàng ta, duỗi tay ra: "Cô nương vượt ngàn dặm đến đây, không biết có thể để Khinh Tửu dẫn cô nương đi dạo?"   Bạch Hạnh sững sờ một hồi, gương mặt lúc ban đầu giờ có chút ửng đỏ lên, nàng ta nhẹ giọng đáp: "Được." Nói rồi định nắm lấy bàn tay đang vươn ra của con rối nhưng chưa kịp chạm đến đã thấy Tô Tiện xuất hiện trước mặt nàng ta, cười như không cười chặn giữa hai người: "Còn đụng vào là phải trả tiền đó."   Bạch Hạnh chuyển sang Tô Tiện, ánh mắt lại rơi trên người con rối nhu hòa phía sau, nghiến răng nói: "Chẳng qua chỉ là 5 vạn lượng bạc thôi mà, ta trả là được chứ gì."   "Khoan đã." Đương lúc Bạch Hạnh định lấy tiền thì Lục Sương ban nãy đã bước ra, khoanh tay đi đến trước mặt hai người, cười lạnh: "Người này biết bao nhiêu người muốn có, 5 vạn lượng của ngươi đã tính thuê đi rồi à?"   Lục Sương nói rồi quay sang Tô Tiện: "Ta ra giá 100 lượng, mua lại con rối này của ngươi."   Tô Tiện nhìn Lục Sương, ý cười trong mắt không hề giảm nhưng nàng chưa nói gì bên cạnh đã có người đứng ra: "300 vạn lượng."   Những người ở đây bối phận đều không nhỏ, chỉ tích tắc lại có người nâng giá. Vốn dĩ chỉ là cho thuê thôi mà bây giờ thành sàn đấu giá luôn rồi. Tô Tiện vui vẻ xem một màn này, con rối phía sau không biết từ lúc nào đã moi ra một cây quạt, nhẹ nhàng lắc đầu khuyên bảo: "Chư vị không cần vì Khinh Tửu mà tổn thương hòa khí lẫn nhau, có gì..."   "Ngươi im đi!" Tô Tiện quay đầu liếc hắn một cái, con rối nọ lập tức câm miệng, khôi phục trạng thái ban đầu.   Tô Tiện buồn cười nhìn hắn, thầm nghĩ con rối này quá linh cũng không tốt, dễ mất khống chế.   Nàng lại nhìn đám cười náo loạn lên vì con rối này, cảm thấy tên Sở Khinh Tửu này đúng thật là họa thủy, chỉ sợ trong thiên hạ chẳng được mấy tên như hắn.   Đột nhiên trong lúc những người khác đang huyên náo không ngừng, một tiếng cười lọt vào tai Tô Tiện.   Tiếng cười phát ra từ một nam tử trẻ tuổi vẫn luôn đứng trong một góc đại sảnh, hắn ăn mặc xộc xệch, hoàn toàn khác biệt với đám người có tiền có thế kia. Tô Tiện không biết hắn rốt cuộc là kẻ nào nhưng có cảm giác hắn đến không phải vì thuê con rối.   "Ngươi cười cái gì?" Tô Tiện mở miệng hỏi.   Mọi người nghe thấy lời Tô Tiện nhất thời yên tĩnh lại. Mọi người trong sảnh đường nhìn theo nàng về hướng nam tử ăn mặc xốc xếch kia.   Ý cười trên mặt hắn giảm dần, bộ dạng thanh tú, xem ra là người khiến người khác rất có thiện cảm. Hắn thấy mọi người đều nhìn mình thì có chút vô tội lắc đầu: "Ta chỉ là cảm thấy con rối này của ngươi rất thú vị."   "Hả?!" Lòng Tô Tiện khẽ động, lại hỏi: "Thú vị thế nào?"   Nam tử nhìn con rối sau lưng Tô Tiện, có vẻ suy tư nói: "Trên người hắn có một tầng tiên khí."   Tô Tiện híp mắt, rồi chợt nở nụ cười: "Ngươi là người phương nào?"   Nam tử cười theo nàng, nụ cười rất thuần lương và vô hại: "Bên ngoài mưa gió khá lớn, ta đi ngang qua đây, chỉ tiện nhờ trách mưa mà thôi."   "Phải vậy không?" Tô Tiện tùy tiện đáp lại, còn đang muốn hỏi tiếp thì một tên sai vặt bên ngoài chạy vào, giọng điệu gấp gáp nói: "Cô nương, không hay rồi... Vị... Sở công tử thật sự đến rồi!"   Nhất thời, cả sảnh đường chấn kinh.   Mời các bạn đón đọc Tỏa Hồn của tác giả Hạnh Dao Vị Vãn.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Năm Vị Tổ Sư Tập 4: Khỉ - Jeff Stone
Khi ngôi chùa Ẩn Chân của Trung Quốc bị hủy diệt, chỉ có năm vị dũng sư trẻ tuổi sống sót. Mỗi người được đặt tên theo tên một con vật: Hổ, Khỉ, Rắn, Hạc, Rồng, mỗi người là một vị dũng sư trẻ tuổi nhất của môn võ mô phỏng theo bộ thế của con vật đó. Năm người du hành theo năm ngả và bắt đầu thu nhận môn đệ để truyền dạy, không chỉ những kỹ thuật chiến đấu trác tuyệt, mà cả triết lý khoan hòa về đời sống. Tục truyền rằng các môn phái võ thuật ngày nay là do năm nhà sư trẻ này truyền lại, theo truyền thuyết thì họ là...NĂM VỊ TỔ SƯ. *** Năm vị dũng sư thoát chết trong cuộc hủy diệt chùa Ẩn Chân. Mỗi người là một cao thủ của một môn võ khác nhau, và được đặt cho một cái tên tương ứng. Thoát được vào rừng, năm người quyết tâm thực hành lời răn dạy của Ðại Sư của họ: truy tìm những bí mật trong quá khứ. Nhưng một năm trước đó, một thằng bé lớn hơn họ đã bị đuổi khỏi chùa Ẩn Chân. Cũng là một tay cao thủ như năm người kia, hắn tin rằng mình không được đặt cho một cái tên phù hợp. Chính thằng bé này là kẻ đã thực hiện cuộc thảm sát và thề báo thù những anh em đồng môn cũ của hắn. Hắn nguyện sẽ theo đuổi đến cùng tới khi nào giết được những kẻ mang sứ mệnh trở thành... NĂM VỊ TỔ SƯ. *** Năm Vị Tổ Sư gồm có: Năm Vị Tổ Sư Tập 1: Hổ Năm Vị Tổ Sư Tập 2: Rắn Năm Vị Tổ Sư Tập 3: Khỉ Năm Vị Tổ Sư Tập 4: Hạc Năm Vị Tổ Sư Tập 5: Rồng *** Lần đầu tiên trong một ngàn năm, có một tiếng sét vang lên trong ngôi chùa. Núp trong cái chum bằng đất nung nặng đặt ở sau một võ sảnh, thằng nhóc Hầu mười-một-tuổi hoảng kinh với từng tiếng BÙM, tiếng RẮC! Tiếng sấm bên trong ngôi chùa chỉ đến từ một nguồn thôi. Một con rồng. Một con rồng đang trong cơn thịnh nộ. Hầu rùng mình run rẩy. Theo truyền thuyết, rồng chế ngự gió mưa và sấm sét. Nhờ ơn rồng, mùa màng của con người sẽ nhận được đủ mưa cho một mùa gặt phong nhiêu; làm cho rồng giận, thì mùa màng sẽ bị cuốn trôi sạch - cả chính bạn, ngựa của bạn và cả gia đình bạn nữa. Làm cho rồng giận, thì nó sẽ tạo nên một cơn bão kinh dị, đập nát mọi thứ bằng cái đuôi hung bạo của nó, thiêu rụi mọi thứ còn lại bằng hơi thở rừng rực lửa của nó. Con rồng hẳn là nguyên do mà Đại Sư đã bắt Hầu và bốn người anh “trong chùa” của nó: Hổ, Xà, Hạc và Long nằm co ro trong chum. Đại Sư bảo rằng ngôi chùa đang bị quân lính tấn công, nhưng Hầu biết rằng nếu quân lính chỉ là những người bình thường thì họ không thể nào đánh bại được các dũng sư của chùa Ẩn Chân. Những kẻ tấn công hẳn đã liên minh với một con rồng. Những tiếng sấm động đó là gì chứ nếu không phải là tiếng động do con rồng quật cái đuôi khổng lồ của nó? Một con rồng quật đuôi làm cho Hầu nhớ đến người anh tên Ưng và chiếc roi xích của hắn. Ưng đã giận dữ rời bỏ chùa Ẩn Chân năm ngoái. Hắn giận vì đã được huấn luyện suốt đời như một con chim ưng, trong khi hắn luôn muốn là một con rồng mạnh mẽ. Ưng đã vung ngọn roi xích để có một chiếc đuôi rồng cho riêng mình. Hầu lại rùng mình. Ưng đã thề sẽ trở lại chùa Ẩn Chân để trừng phạt Đại Sư vì huấn luyện hắn như một con chim ưng, nhưng Ưng không ngu xuẩn chút nào. Hắn không bao giờ tấn công chùa Ẩn Chân và một trăm dũng sư của nó trừ phi hắn nắm chắc phần thắng. Và để cho việc đó xảy ra, thì hắn hẳn đã đạt được sức mạnh vượt xa những con người bình thường... Hầu nghĩ, “Ồ, không! Có lẽ Ưng đã tìm được cách biến mình thành một con rồng thật rồi! Có lẽ hắn mọc vảy và một cái đuôi và ...” CẮC-BÙM! ... Mời các bạn đón đọc Năm Vị Tổ Sư Tập 2: Rắn của tác giả Jeff Stone.
Năm Vị Tổ Sư Tập 3: Hạc - Jeff Stone
Khi ngôi chùa Ẩn Chân của Trung Quốc bị hủy diệt, chỉ có năm vị dũng sư trẻ tuổi sống sót. Mỗi người được đặt tên theo tên một con vật: Hổ, Khỉ, Rắn, Hạc, Rồng, mỗi người là một vị dũng sư trẻ tuổi nhất của môn võ mô phỏng theo bộ thế của con vật đó. Năm người du hành theo năm ngả và bắt đầu thu nhận môn đệ để truyền dạy, không chỉ những kỹ thuật chiến đấu trác tuyệt, mà cả triết lý khoan hòa về đời sống. Tục truyền rằng các môn phái võ thuật ngày nay là do năm nhà sư trẻ này truyền lại, theo truyền thuyết thì họ là...NĂM VỊ TỔ SƯ. *** Chú tiểu Long dũng mãnh của chùa Ẩn Chân đã mất tích và chú nhóc Hầu thì bị bắt! Giờ đây, thay vì bị truy đuổi, Hổ, Xà và Hạc phải theo dấu kẻ thù để giải thoát cho một chú tiểu và truy tìm một chú tiểu khác. Ở hạ nguồn sông Hoàng Hà, dấu vết dẫn đến một thành phố đầy nguy hiểm và một thế giới ngầm u ám. Không biết rằng cậu em nhỏ nhất của chúng đang bị dùng như con mồi trong một cái bẫy tàn độc, ba kẻ đi giải cứu có thể phải tự cứu lấy chính mình. Còn Long thì sao đây? Dấu vết để lại thật mờ nhạt và chẳng biết được gì thêm ngoài những ngõ cụt và lời đồn đại. Tuy nhiên năm đứa phải tập hợp lại nếu chúng muốn hoàn tất định mệnh của mình như là... NĂM VỊ TỔ SƯ. *** Năm Vị Tổ Sư gồm có: Năm Vị Tổ Sư Tập 1: Hổ Năm Vị Tổ Sư Tập 2: Rắn Năm Vị Tổ Sư Tập 3: Khỉ Năm Vị Tổ Sư Tập 4: Hạc Năm Vị Tổ Sư Tập 5: Rồng *** “Con không hiểu, mẹ ơi. Tại sao mẹ cắt trụi hết tóc con vậy?”Con bé ba tuổi tên Nhiên An sụt sịt hỏi mẹ. Băng để lưỡi dao cạo xuống cái mặt bàn nhỏ được quét sơn, kế bên một đống những tấm hải đồ. Bà lau cái đầu trọc, nhợt nhạt của Nhiên An bằng một chiếc khăn ấm và quét những lọn tóc nâu dài ra khỏi chiếc áo ngủ của nó. Băng trả lời, “Ở chùa, cậu nào cũng phải cạo đầu cả. Đó là luật”. Nhiên An lại thút thít khóc, “Mẹ nói cậu nào cũng cạo đầu. Còn con là con gái mà”. Băng đáp, “Đúng vậy. Nhưng, từ giờ trở đi con phải giả vờ như mình là một đứa con trai. Đầu của con cũng phải cạo mỗi ngày”. “Nhưng tại sao vậy?”. “Bởi vì con phải náu mình ẩn tránh. Cha mẹ đang bị nguy hiểm, có nghĩa là con cũng bị nguy hiểm. Có bọn người đang truy tìm cả ba người nhà mình. Con phải giả làm một đứa con trai để lừa chúng và con không được để cho tóc mọc ra vì màu của nó khác hẳn với mọi người. Con biết điều này mà”. Nhiên An nói, “Con biết là mình khác. Bởi vì cha. Nhưng con mặc kệ. Con muốn ở với cha. Con muốn ở với cả hai cha và mẹ kìa!”. ... Mời các bạn đón đọc Năm Vị Tổ Sư Tập 3: Hạc của tác giả Jeff Stone.
Năm Vị Tổ Sư Tập 2: Rắn - Jeff Stone
Khi ngôi chùa Ẩn Chân của Trung Quốc bị hủy diệt, chỉ có năm vị dũng sư trẻ tuổi sống sót. Mỗi người được đặt tên theo tên một con vật: Hổ, Khỉ, Rắn, Hạc, Rồng, mỗi người là một vị dũng sư trẻ tuổi nhất của môn võ mô phỏng theo bộ thế của con vật đó. Năm người du hành theo năm ngả và bắt đầu thu nhận môn đệ để truyền dạy, không chỉ những kỹ thuật chiến đấu trác tuyệt, mà cả triết lý khoan hòa về đời sống. Tục truyền rằng các môn phái võ thuật ngày nay là do năm nhà sư trẻ này truyền lại, theo truyền thuyết thì họ là...NĂM VỊ TỔ SƯ. *** Kẻ thù bám theo sát gót, ba chú tiểu của chùa Ẩn Chân bỏ trốn đến chùa Thiếu Lâm lừng danh tìm nơi ẩn náu. Khi đến đó, chúng kinh hoàng khám phá ra rằng chùa Thiếu Lâm đã bị hủy diệt! Rồi các chú tiểu nghe tin đồn về một đảng cướp, mà tay chúa đảng lại là một vị khách quen của chùa Ẩn Chân. Có lẽ hắn giữ chiếc chìa khóa nắm định mệnh của chúng như là định mệnh của... NĂM VỊ TỔ SƯ *** Năm Vị Tổ Sư gồm có: Năm Vị Tổ Sư Tập 1: Hổ Năm Vị Tổ Sư Tập 2: Rắn Năm Vị Tổ Sư Tập 3: Khỉ Năm Vị Tổ Sư Tập 4: Hạc Năm Vị Tổ Sư Tập 5: Rồng *** Nhóc tì Xà, tám tuổi, trườn thân thể cao nghều, mảnh khảnh của nó dọc theo cái xà nhà to đùng trên cao, trên cái bàn tiệc của Ẩn Chân, cố gắng hết sức để không làm bụi bay. Cho dù trong một căn phòng tối om như thế này, Đại Sư cũng nhận ra một hạt nhỏ rơi xuống sàn nhà. Đại Sư giỏi như vậy đấy.   Nhưng Xà còn giỏi hơn. Miễn là nó không mất tập trung. Khi đã yên vị, Xà duỗi người dài ra hết cỡ và nằm ép sát người lên mặt trên của cái rầm gỗ. Nó thở chậm lại. Nhịp tim của nó chậm lại ngang với nhịp tim của một con vật thuộc loại bò sát đang ngủ đông bên dưới một lớp băng. Xà chờ. Một giờ sau, Đại Sư vào phòng. Mặc dù Đại Sư không nói một lời nào, Xà vẫn biết chính xác đó là ai. Nó cảm nhận được luồng khí - năng lực của đời sống - mãnh liệt phát ra từ thân thể của Đại Sư như nhiệt lượng từ mặt trời. Xà thở chậm hơn. Nó cần giữ nhịp tim càng chậm càng tốt để khí đang tuôn chảy qua hệ thần kinh của nó sẽ không báo cho Đai Sư biết được sự có mặt của nó. Miễn sao nó giữ được tĩnh lặng thì Đại Sư sẽ không phát hiện ra nó. Các cao thủ môn Long quyền như Đại Sư và ông anh Long của Xà có được một lượng khí rất mãnh liệt, nhưng họ lại không thực giỏi trong việc phát hiện ra khí ở trong những người khác. Tuy nhiên, những kẻ thuộc loại rắn như Xà, lại là cao thủ trong việc phát hiện ra lượng khí nhỏ nhất ở bất cứ sinh vật đang sống nào. Khi Đại Sư bước vào võ sảnh xa hơn, thì Xà nghe tiếng một người thứ hai dừng chân ở ngưỡng cửa. Xà hít một hơi dài và chậm. Xà tập trung vào vị khách và nhận thấy có điều gì lạ. Người này có vẻ như không có chút khí nào cả, điều này là bất khả. Tất cả mọi vật đang sống đều có khí. Điều này có một ý nghĩa một duy nhất thôi - vị khách của Đại Sư đang dấu khí của hắn, một việc mà chỉ có các cao thủ môn xà quyền biết cách làm thôi. Và vị cao thủ xà quyền duy nhất cho đến bây giờ đến thăm Đại Sư vào lúc giữa đêm là... Một góc miệng của Xà trượt xuống gương mặt dài của nó thành một cái cau mặt nghiêng hẳn về một bên. Nó lén nhìn qua cái rui nhà về phía cái ngưỡng cửa sáng ánh trăng và đôi mắt nó xác nhận điều mà lõm thượng vị của nó đã biết rồi. Vị khách của Đại Sư là một kẻ tên là Mãng, một tay thủ lãnh của bọn cướp địa phương. Mãng có nghĩa là “trăn” trong tiếng Quảng Đông. Xà đã có hơn một cú đụng đầu với tay cao thủ xà quyền khổng lồ này trong nhiều năm và nó không khoái gặp lại hắn chút nào. ... Mời các bạn đón đọc Năm Vị Tổ Sư Tập 2: Rắn của tác giả Jeff Stone.
Con Gái Quỷ Medusa - Jason Dark
Jason Dark khởi đầu sự nghiệp viết văn của mình vào năm 1966 với một tiểu thuyết giả tưởng. Sau đó, ông tiếp tục viết một vài tiểu thuyết hình sự và Western, cho tới khi sáng tác ra nhân vật John Singlair, một chàng thám tử tại London, nhân viên của Scotland Yard. Đối tượng theo dõi, diệt trừ của John không phải là những tội phạm bình thường. Cùng các bạn bè, cây thánh giá thần và khẩu Beretta bắn đạn bạc, John Singlair là một chuyên gia đuổi ma diệt quỷ. Thành công của những chuyến phiêu lưu mà John thực hiện đã đẩy sáng kiến thành một loạt truyện với số lượng độc giả không ngừng tăng.  Jason Dark sử dụng tất cả mọi “ngóc ngách” của thế giới bí hiểm, từ những huyền thoại cổ đại bao trùm châu lục như quỷ Medusa, ma cà rồng, cương thi... những câu chuyện của đạo Thiên Chúa, đạo Phật, đạo Hồi, các nhóm đạo Á, Mỹ, Âu, những truyền thuyết của từng địa phương cụ thể, trộn lẫn với những lý thuyết khoa học viễn tưởng hết sức hiện đại như trường thời gian, các trường vật chất, dòng điện sinh học cực mạnh... Chất huyền thoại được tác giả dùng để “xử lý” những vấn đề thời sự nóng bỏng theo một nhân sinh quan dương bản: bảo vệ môi trường, giữ gìn nền tảng gia đình, giữ gìn lòng tin vào cái thiện...  Trong mỗi một tiểu thuyết, tác giả cho người anh hùng của mình ra trận tại một địạ điểm cụ thể tại các nước châu Âu và kể cả các địa điểm tại châu Phi, châu Mỹ. Những yếu tố đặc thù trong những huyền thoại của địa phương được sử dụng làm nền tảng cho một cuộc đụng đầu quyết liệt giữa cái tốt và cái xấu. Mạch chuyện nhanh gọn là sức thu hút chính. Những nét miêu tả tuy thoáng qua song sắc sảo về phong cảnh, tập tục của địa phương cũng tạo nên một khía cạnh hấp dẫn khác. Một điểm cần nhấn mạnh trong loạt truyện John Singlair là giới hạn tuân thủ Luật Bảo vệ Thanh Thiếu niên của nước Đức được tác giả Jason Dark luôn luôn giữ vững: rất hấp dẫn, song không quá đẫm máu, không quá căng thẳng, không quá nhiều xác chết. Cái tốt, cái dương bản luôn vượt lên, luôn chiến thắng bản thân mình, đạt tới những đỉnh cao mới. *** Một số tác phẩm đã được dịch ra tiếng Việt do NXB Thanh Niên phát hành trong Tủ sách Lâu đài xanh hầu hết nằm trong series Geisterjäger John Sinclair hơn 300 cuốn lận: - Hòn đảo bí hiểm (Geisterjäger John Sinclair #002 - Die Totenkopf-Insel) - Bàn tay gã đao phủ (Geisterjäger John Sinclair #248 - Gatanos Galgenhand) - Điệu nhảy thầy tu (Geisterjäger John Sinclair #270 - Geistertanz der Teufelsmönche) - Câu đố bí hiểm (Geisterjäger John Sinclair #640 - Das Blut-Rätsel) - Nhóm đạo Wyang (Geisterjäger John Sinclair #688: Der Kult) - Điệu Tango bí hiểm (Geisterjäger John Sinclair #718: Tango Fatal) - Con quái vật sau những nụ hoa (Geisterjäger John Sinclair #731 - Die Blüten-Bestie) - Lưỡi dao bị nguyền rủa (Geisterjäger John Sinclair #740: Todesgruß der Templer) - Bi kịch người sói (Geisterjäger John Sinclair #759 - Werwolf-Wahnsinn) - Thiên tài bí hiểm (Geisterjäger John Sinclair #791 - Diondra, einfach mörderisch) - Bức tường đá kinh hoàng (Geisterjäger John Sinclair #865 - Auf ewig verflucht) - Con quỷ đất (Geisterjäger John Sinclair #879 - Das Erdmonster) - Con gái quỷ Medusa (Geisterjäger John Sinclair #1778 - Das Wappen der Medusa) - Lạc vào cõi ma - Đội quân ánh sáng - Dàn máy tính quỷ ám Các bản dịch tiếng Việt thường ghi nhầm tên tác giả là Jarson Dark. *** Josh Parker sắp phải bổ nát con trai mình ra! Người đàn ông đau khổ còng lưng xuống, lê từng bước chân nặng nhọc. Cây cuốc mỏ chim trên vai khiến thân hình ông càng còng xuống sâu hơn. Nhưng trọng lượng của cây cuốc chẳng đáng cho Josh Parker quan tâm, gánh nặng thật sự là những gì mà ông sắp phải làm. Từng bước một, người đàn ông leo dọc triền đồi. Mệt mỏi, ông lên tới đỉnh đồi, rồi đi về hướng một cây bồ đề sần sùi, một gốc cổ thụ đã chiếm cứ mảnh đất này không biết bao nhiêu thập kỷ. Josh Parker quay đầu nhìn vào màn đêm. Mùa hè đã bỏ ra đi, trời bây giờ đang là tháng chín mà đã lạnh, sương mù và mưa. Hoàn toàn chẳng phải là dấu hiệu tốt cho những phiên chợ quê cuối cùng của năm nay. Josh Parker đang ở trong khu vực một chợ phiên như vậy. Người đàn ông vừa chầm chậm bước qua những dãy quầy, những vòng đu quay. Bây giờ là ba giờ sáng, cả thế giới ngủ say, chỉ trừ người đàn ông cô độc với cái cuốc mỏ chim và với một dự định khủng khiếp. Nhưng Josh Parker không nhìn thấy đường thoát, ông nhất thiết phải làm! Con trai ông không phải nạn nhân đầu tiên. Tai họa cứ thỉnh thoảng lại giáng xuống một người nào đó. Dân biểu diễn lưu động đã trở thành nạn nhân của một bàn tay kỳ quái, không biết bao giờ mới ngưng hoạt động. Freddy đã chết! Con trai ông, đứa con trai duy nhất của ông. Anh chưa đầy ba mươi tuổi và còn ôm ấp biết bao nhiêu kế hoạch lớn lao. Anh muốn mở rộng chuyện làm ăn của cha mình, vậy mà lại sa vào cái bẫy đáng nguyền rủa đó. Nghĩ mãi Josh Parker cũng không hiểu được. Paker chỉ biết rằng ông cần phải phá hủy con trai mình. Hiện ông chỉ còn duy nhất cơ hội này. Josh Parker dựng cây cuốc xuống đất, rút từ trong túi ra một chiếc khăn tay và lau mặt. Gió lay mạnh những chiếc lá bồ đề và cuốn đi những giọt mưa cuối cùng còn đọng lại trên tán lá. Josh Parker túm chặt lấy cán búa và quay người lại. Chiếc áo khoác bằng da kêu lên khe khẽ theo chuyển động của cơ thể ông. Ông sẽ đi dọc đỉnh đồi này, cho tới khi đến được loạt bụi cây đằng kia, nơi bắt đầu của một vệt rừng nhỏ. Ông đã giấu anh con trai Freddy ở đó. Trong đêm hôm trước, ông đã đưa anh tới đây bằng một chiếc xe ba bánh, như người ta vận chuyển một hình nhân đuổi chim đã cũ. Bao giờ thì việc giết chóc này mới chấm dứt? Và nó sẽ còn đổ xuống đầu những ai? Cả Josh Parker cũng lo sợ cho mạng sống của ông, tai họa chẳng chừa một ai. Rồi ông già nghĩ đến tin đồn rằng người ta đã cử một nhân vật đặc biệt đến đây để chặn tay bọn sát nhân. Đó là một người xa lạ, chỉ hai nhân viên trong Liên Hiệp hội các Nghệ sĩ biểu diễn lưu động biết đó là ai, nhưng họ không hé ra với bất kỳ một người thứ ba nào. Dân biểu diễn lưu động cho trò bí mật này là chuyện nực cười, nhưng hai quan chức tỏ ra rất cứng rắn. Không ai thuyết phục nổi họ. Josh Parker cảm thấy bất an. Chẳng phải chỉ vì ông sắp sửa phải thực hiện một nhiệm vụ vô cùng khó khăn. Người đàn ông có cảm giác mình đang bị theo dõi. Có kẻ nào đó đang bám theo ông, ông có linh cảm như thế nhưng không thể nói cụ thể, bởi ông không nhìn thấy bóng người. Chỉ là linh cảm thôi, linh cảm có kẻ đang đi theo bước chân mình. Rồi Josh Parker thốt nhiên nghĩ tới kẻ sát nhân bí hiểm. Ông không có bằng chứng, nhưng còn một nhiệm vụ phải hoàn thành. Phải hoàn thành bằng mọi giá. Người đàn ông đi tiếp. Hơi thở đọng lại thành khói trước mũi ông. Cỏ trên này vẫn còn ướt nước mưa và mọc rất cao, quệt vào ống quần người đi. Nước mưa còn để lại những vũng đọng trên mặt đất. Đôi giày của Josh Parker thỉnh thoảng lại làm nước bắn lên tung tóe, chân đạp lên phần đất mềm như đang lún xuống. Dải bụi rậm đã hiện lên trước mặt ông như một đường viền thẫm màu. Đằng sau đó là vệt rừng. Thật ra cánh rừng tương đối thưa, nhưng trong bóng tối nó gây ấn tượng rất rậm, như thể hoàn toàn không còn không gian trống giữa các thân cây. Josh Parker quen thuộc nơi này, ông đến đây chẳng phải lần đầu. Ông nhìn lên trời, không thấy trăng mà cũng chẳng thấy bất kỳ một ngôi sao nào. Bóng tối rất dày, đè nặng lên tâm khảm ông, nhưng người đàn ông vẫn hàm ơn, bởi ông không thể thực hiện công việc này trong ánh sáng chói chang của ban ngày. Josh thấy người nôn nao khó chịu, ông tự hỏi liệu lương tâm ông có bao giờ chấp nhận được hành động sắp tới đây không. Nhưng ông phải làm! Josh Parker đi ngang qua dãy bụi rậm. Dải đất trống đằng sau các bụi cây tạo thành một nếp gẫy, Josh Parker bước thẳng vào trong đó. Suýt nữa thì ông đã ngã, nhưng ông cố chống chọi và giữ lại được thăng bằng. Chỉ vài bước chân sau, Josh Parker bước tới cánh rừng. Ông có mang theo một chiếc đèn pin và chỉ dùng đến nó trong những trường hợp thật sự cần thiết. Hiện thời, Josh thấy nó chưa quan trọng. Thêm một lần nữa, người đàn ông nghĩ đến kẻ theo dõi mình. Ông xoay người lại đằng sau, nhưng không nhìn thấy ai. Vậy mà cảm giác về kẻ lạ vẫn mỗi lúc mỗi mạnh mẽ hơn. Ông lắng tai nghe. Chỉ có tiếng rì rào của lá cây. Josh Parker đi tiếp, ông cần phải tẩy ra khỏi đầu mình cái ý nghĩ bị theo dõi. Ông muốn làm cho xong việc. Càng đến gần đích bao nhiêu, cảm giác có sợi dây thòng lọng siết lại quanh cổ càng rõ. Cố gắng lắm người đàn ông mới thở được. Mọi thứ trong cổ họng trở nên đờ đẫn, nước giải chua như giấm. Người đàn ông tìm được khoảng hở giữa hai thân cây lớn, đây là ngõ vào. Chỉ còn vài bước chân nữa thôi, ông sẽ tới đích. Chẳng bao lâu, những nhánh cây nhỏ gẫy răng rắc dưới bàn chân Josh. Ông gạt những cành cây sang bên, mở đường. Mũi chân ông đã đứng trước một nấm đất tròn tròn. Nấm đất đó là nấm mồ của con trai Josh. Ông đã tạo ra nó trong vội vã, chỉ kịp phủ lên xác chết một vài cành cây, thành một tấm che sơ sài. Josh Parker dựng cuốc vào thân một cây bạch dương màu trắng. Ông cúi xuống, dùng cả hai tay gạt những cành cây sang bên. Người ngoài chắc phải cố gắng lắm mới nhận dạng được vật thể đang nằm dưới đất. Nó hiện ra lờ mờ, nhưng rõ ràng vẫn là những đường nét của cơ thể một con người. Đó chính là Freddy! Người cha không muốn khóc, nhưng ông phải vật lộn với từng giọt nước mắt đang muốn trào lên, tuyệt vọng như khách bộ hành cô đơn vật lộn với một cơn bão lớn. Để xác con trai nằm thế này vẫn chưa ổn. Ông phải kéo anh thêm ra ngoài một đoạn. Lúc đó ông mới có đủ khoảng trống để vung cuốc lấy đà. Josh Parker cúi người xuống. Đôi bàn tay khỏe mạnh của ông túm chặt lấy cổ chân người đã chết. Ông lấy hơi thật sâu. Toàn cơ thể căng lên. Ông phải vận dụng hết sức lực mới kéo được cái xác ra ngoài. Cuối cùng, người cha cũng kéo được xác đứa con trai ra! Josh Parker đứng thẳng người dậy, đưa cùi tay quệt vầng trán đẫm mồ hôi. Không thể tiếp tục ngay được, ông cần nghỉ một chốc. Hơi thở của ông dồn dập, và vì vậy mà Josh Parker không phát hiện ra những âm thanh khác. Đã quá mệt mỏi, giờ ông mặc kệ, chẳng thèm băn khoăn xem có ai theo dõi mình hay không. Trong túi áo khoác da có để một cây đèn pin. Josh Parker rút đèn, vặn cho quầng sáng to hết cỡ. Thế rồi ông hạ cánh tay phải xuống. Ngón tay cái đẩy nút bấm về phía trước. Ánh sáng tràn ra. Đường sáng rọi thẳng xuống thân hình đang nằm dưới đất. Quầng sáng chiếu thành một vòng tròn rất rõ giữa ngực người đã chết, chỉ ra một khoảng tròn cứng nhắc màu xám. Thế rồi luồng ánh sáng bò lên trên, về phía khuôn mặt, dù không còn động đậy nhưng vẫn hoàn toàn khác khuôn mặt của những người chết khác. Freddy không chết một cái chết bình thường. Anh đã hóa thành đá! ... Mời các bạn đón đọc Con Gái Quỷ Medusa của tác giả Jason Dark.