Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Vô Địch Thật Tịch Mịch

Thể loại: Huyền huyễn, hệ thống, xuyên không, hài hước Nhóm dịch: Ẩn Môn Lâm Phàm xuyên qua thế giới này trở thành một đệ tử bình thường. Lâm Phàm luôn sống trong tình trạng có thể bị đánh thành bánh bất kỳ lúc nào nhưng mọi chuyện đã bắt đầu thay đổi khi hệ thống mở ra. Đinh: Rút được Buff level vĩnh hằng: Bất Tử Chi Thân. Từ giây phút này, mọi thứ đều được thay đổi, cả vận mệnh của Lâm Phàm cũng vậy. Lâm Phàm: "Nếu các ngươi có thể đánh chết ta thì ta thua. Không thì ta sẽ đánh các ngươi thành bánh thịt." Nhân vật phản diện: "Cái thằng này hoàn toàn không thể giết chết được, ta không đánh!" *** Review: Vô Địch Thật Tịch Mịch Nếu bạn đang tìm một bộ truyện tu luyện có main bá đạo, hài hước, không hậu cung thì đừng bỏ qua bộ Vô Địch Thật Tịch Mịch này. Truyện mới của tác giả Tân Phong, tiếp sau Tối Cường Hệ Thống và Nhân Sinh Hung Hãn, bao hài, bao bá, bao bựa :v. Truyện ngay từ cái tên thôi là đã biết main bá cỡ nào rồi :v. Main tên Lâm Phàm (Lão Tân Phong này thấy bộ nào cũng lấy tên này), xuyên qua nhập vào thân xác của 1 đệ tử Viêm Hoa Tông, cũng cùng tên, cùng ngoại hình. Phúc lợi xuyên qua chính là có cái hệ thống với lần rút thưởng đầu tiên quá bá: Bất Tử Chi Thân: “Vạn giới hủy diệt, ngươi bất diệt”, mỗi lần chết chỉ cần 10s là phục sinh hồi đầy máu, kèm theo hiệu ứng miễn nhiễm đau đớn, miễn dịch công kích tinh thần. Thế là con đường bật hack thành cường giả của main bắt đầu. Vì đã buff bất tử ngay từ đầu nên đọc truyện này sẽ không có cảm giác hồi hộp lo lắng cho an nguy nhân vật chính nữa, nên truyện tập trung chủ yếu là bật hack train map kết hợp hài, bựa, trang bức, chỉ thế thôi :v. Cái hay của truyện này chính là truyện mặc dù có hệ thống nhưng main vẫn phải cày cuốc tu luyện, vẫn phải tầm bảo hay trộm cướp, lừa gạt, sờ thi… để tăng thực lực. Chính vì vậy dàn nhân vật phụ vẫn có đất diễn. Chứ không phải dạng tu vi tăng vù vù, gặp ai cũng giết xong cái chuyển map, đọc xong chẳng nhớ tên nhân vật phụ nào như mấy truyện hệ thống khác. Một điểm nữa chính là nhờ có cái buff bất tử 10s phục sinh nên main có thể làm được những chuyện ngược đời không ai ngờ tới, rất mới lạ và thú vị. Chẳng hạn như thấy buồn chán liền đem đâm mình 1 kiếm, thế là 10s sau phục sinh tinh thần sáng khoái trở lại :v. Có thể khẳng định, không có bộ truyện nào mà main nó tự hành xác, tự ngược, chết đi sống lại nhiều như bộ này =)). Để thành cường giả main không chỉ phải đổ máu, còn phải bỏ mạng rất nhiều :v. *Nhược điểm của bộ này chính là sự kỳ thị dân tộc khác, đặc biệt là Nhật, tầm 300 chương đầu ngoài cái tông môn của nó ra thì các tông môn khác đều được xây dựng là tàn ác, đọc khá bực, main thì quá máu lạnh, chẳng cần chọc tới nó, chỉ cần không phải tông môn nó là nó giết sạch để tích lũy điểm, mà lại tự cho mình làm vậy là đúng, mẹ nó chứ. :v. Vì vậy đọc bộ này chúng ta cứ coi như main đang chơi game là được. Đánh giá chung đây vẫn là 1 bộ truyện đọc rất hài, giải trí tốt. Đau đớn là cái gì? Bản đại gia cũng rất muốn cảm thụ một chút loại này cảm giác đau đớn a. Đáng tiếc, không có cơ hội này. … Ngay tại Yêu thú sắp tới gần Lâm Phàm thời điểm, Lâm Phàm trong nháy mắt kịp phản ứng, đột nhiên nhảy dựng lên, một phát bắt được Yêu thú chân. “Ha ha, bắt được ngươi đi.” Mà Yêu thú kia, nguyên bản nhìn thấy con mồi này không nhúc nhích, chuẩn bị bằng tốc độ nhanh nhất đem hắn giết chết, nhưng đột nhiên ở giữa, con mồi này đột nhiên nhảy dựng lên, một phát bắt được chân của nó, bị hù nó trừng hai mắt một cái, lông tơ lóe sáng, nội tâm bị làm kinh sợ. Phù phù! Yêu thú trực tiếp nằm trên mặt đất không nhúc nhích. Lâm Phàm nhìn thấy tình huống này, lập tức ngây ngẩn cả người. Cái này mẹ nó tình huống gì, ta cũng còn không có động thủ đâu, thế nào liền ngất đi. Giờ khắc này, Lâm Phàm nhìn xem không nhúc nhích Yêu thú Thương Lang, không khỏi hơi nghi hoặc một chút, người dọa người sẽ hù chết người, cái này người dọa Yêu thú, cũng có thể đem Yêu thú dọa cho không chết được? Cái này coi như để cho người ta có chút lúng túng a. “Uy, tỉnh.” Lâm Phàm vỗ vỗ Thương Lang bộ mặt, muốn cho nó tỉnh lại, không phải vậy dạng này, chính mình còn thế nào giết chết gia hỏa này? Không nhúc nhích, không có điểm cảm giác thành tựu a. Ngũ Gia *** ạn đang theo dõi thích đọc truyện full Vô Địch Thật Tịch Mịch của tác giả Tân Phong rất hấp dẫn và lôi cuốn. Là một truyện được giới thiệu với bạn đọc trên trang đọc truyện chữ online. Đọc truyện bạn đọc sẽ được dẫn dắt vào một thế giới mới lạ, những tình tiết đặc sắc, đọc truyện Huyền Huyễn này để trải nghiệm và cảm nhận bạn nhé. Lâm Phàm đi vào dị giới, trở thành một tên quang vinh đệ tử bình thường, nguyên bản thân ở trong tình cảnh tùy thời đều có thể bị người đánh ra cám, nhưng đột nhiên, tình huống không đúng. Hệ thống mở ra. Đinh: Rút trúng Vĩnh Hằng cấp BUFF: Bất Tử Chi Thân. Giờ khắc này, toàn bộ thế giới cũng không giống nhau. Luyện Khí đại sư: Đại ca, không xong, địch tông Luyện Khí đại sư nghiên cứu ra duy nhất một lần Thần khí, tự bạo một viên liền có thể hủy diệt một tòa thành thị, hiện tại muốn chúng ta thành thật một chút, không phải vậy liền giết chết chúng ta, chúng ta sợ hãi. Lâm Phàm: Đừng sợ, có đại ca tại. Luyện Đan đại sư: Đại ca, địch tông nghiên cứu ra siêu cấp thần dược, chiếm trước thị trường của chúng ta, chúng ta sợ hãi. Lâm Phàm: Đừng sợ, có đại ca tại. Tông môn cường giả: Đại ca, địch tông người mạnh nhất đột kích, chúng ta không phải là đối thủ, chúng ta sợ hãi. Lâm Phàm: Đừng sợ, có đại ca tại, đem ta 50 m đại đao lấy ra, ta đi dạy bọn họ làm người. Khi thế giới triệt để an tĩnh đằng sau, Lâm Phàm phát hiện vô địch thật rất tịch mịch. Liền hỏi, ai còn có thể ban thưởng ta vừa chết. *** Còn bây giờ là vài lời tóm tắt của Review Truyện về bộ truyện này: - Nhân vật chính của chúng ta cũng có tên là Lâm Phàm và cũng được hệ thống phụ thân. Điểm đặc biệt của bộ truyện này chính là vừa bắt đầu nhân vật chính đã rút thăm buff được bất tử, ai cũng không thể giết được ngay cả thiên đạo. Từng có những thằng thề với trời nếu không giết được Lâm Phàm sẽ bị sét đánh và sét đánh thật. - Tính cách của nhân vật chính khá là máu chó: miệng thì luôn nói là muốn bảo vệ chính nghĩa, yêu thích hòa bình. Nhưng hành động lúc nào cũng là giết, cướp bóc (thậm chí còn dinh cả mấy cái cấm địa về tông môn) Nếu phải chấm điểm bộ truyện này thì Review truyện sẽ chấm 9/10 ví bộ truyện này khá hay và hài hước. Nếu ai nguyên túc, thích đọc những bộ đấu trí, lạnh lùng thì sẽ không thích hợp đọc bộ truyện này.   Mời các bạn đón đọc Vô Địch Thật Tịch Mịch của tác giả Tân Phong.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Thượng Thần, Ôm Con Hổ Nhỏ Nhà Ngài Về - Nhược Ngã Túy
Lạc Thủy thượng thần nhặt được một con hổ màu tím trên đường lại chưa từng tu luyện thành hình người. Nếu như nàng đã không được chào đón thì mình tạm nuôi vậy. Ba trăm năm sau, Lạc Thủy thượng thần vì bảo vệ con hổ tím đó mà bị thương, sau đó hổ tím được giao cho Đạp Vũ thượng thần chăm sóc dùm. Con hổ tím liều mạng lắc lắc cái đầu nhỏ: “Ta không muốn, ta muốn đi theo ngài, theo ngài có thịt ăn.” Lạc Thủy thượng thần an ủi nó: “Ngoan, nghe lời.” Yên lặng rồi lại yên lặng, chung quy có chút cảm giác không ổn, nhưng lại không nghĩ ra cái gì nữa, chỉ có thể nói với Đạp Vũ thượng thần: “Đừng cho người khác ức hiếp nàng.” Đạp Vũ không ngờ người quyết đoán, lạnh lùng như Lạc Thủy lại có lúc dong dài đến vậy. Hắn dừng một chút rồi vui vẻ giống như đám yêu ma quỷ quái đang ăn ngon xem kịch vui lại giống như chúng tiên hớn hở đến hội bàn đào ăn uống. Quạt ngọc lay động hai cái, nụ cười phong lưu lại mang chút nghiêm trang bảo: “Ta sẽ nhận nàng làm đồ đệ có được không? ài, ta đây, một sư phụ vừa mạnh mẽ lại đẹp không chê vào đâu được, đến lúc đó tiểu nha đầu ở cùng ta sớm sớm chiều chiều chung một mái nhà, chắc chắn sẽ nảy sinh tìm cảm ám muội với ta, như vậy sẽ tạo nên một đoạn sư đồ cấm luyến chấn động lục giới, vang đội cổ kim, làm cho thiên địa quỷ thần phải xúc động a!” Lạc Thủy thượng thần trước sau vẫn không có biểu hiện gì, dường như có nhíu mày suy nghĩ một lúc, giọng nói tựa suối trong chảy qua đá ngọc bay vào trong tai mọi người: “Nếu như muốn một đoạn sư đồ cấm luyến, nàng còn chưa bái ta làm thầy.” …. Hỏa phượng kiêu ngạo bay lướt tới, con hổ nhỏ nghi hoặc: “Ta và ngươi quen biết nhau sao?” Con hỏa phượng nào đó tức giận nói: “Sở Từ.” Con hổ nhỏ chợt hiểu ra: “Thì ra là con chim nhỏ màu đỏ kia à.” Con hỏa phượng kiêu ngạo xinh đẹp nào đó tiếp tục tức giận nói: “Cái gì con chim nhỏ màu đỏ! Bổn đại gia là hỏa phượng! Hỏa phượng!” Tiếp tục thở dài: “Ài, khó trách người không nhận ra, chưa thấy hỏa phượng à? Huống chi lúc đó bổn đại gia bị ám toán nên trọng thương, thu nhỏ nguyên hình…” …. A, con đường thành tiên thật dài? Con hổ nhỏ dựng tai lên, ào ào nói: “Ai nói ta muốn thành tiên? Ta muốn thành thần!” Giàu nhất lục giới? Được cưng chiều nhất lục giới? Nữ thần đáng yêu? Đều là mây bay! Con hổ nhỏ nào đó ở trong lòng ngực ấm áp thơm mát của vị thần nào đó nghiêm túc tổng kết: “Hạnh phúc chính là có thịt ăn, có thoại bản đọc, có đánh nhau, ờ, còn có vị thần nào đó ôm…” Hãy nhìn xem con hổ nhỏ, bước đường đi lên sung sướng thành thần. *** Duyệt Nhi có một giấc ngủ ngon nhất từ khi đến Thánh giới, lúc tỉnh dậy thì Tức Mặc Ly đã không còn ở Yểm Tịch sơn. Cô hổ nhỏ buồn thiu, rầu rĩ không vui ăn điểm tâm Ninh Tê làm. Đang nghĩ xem một lúc nữa đi đâu chơi thì được thì Ngu Ngư đã hốt ha hốt hoảng chạy tới bẩm báo: “Duyệt Nhi cô nương, Cấp Quỳnh Thánh quân ở chủ sơn nói muốn gặp cô, phụ thân bảo ta đến hỏi cô, nếu cô không muốn gặp, vậy người sẽ ngăn lại.” Duyệt Nhi nhớ lại mấy đoạn chơi xấu trong thoại bản, cười hắc hắc nói: “Nói với nàng ta, bổn quan bệnh rồi, không tiện gặp người khác.” Mọi người:…………. Ngu Ngư ho khan một tiếng, nhịn cười không được nói: “Vậy tại hạ trước đi bẩm báo với phụ thân.” Không ngờ Cấp Quỳnh còn mặt dày đến thế, nàng ta không dùng địa vị thân phận của Thánh quân tới gặp Duyệt Nhi, mà nói đơn giản là muốn gặp Duyệt Nhi. Theo như cách nói của Cửu Kiếm, nàng ta nhất định là đến châm ngòi ly gián. Cấp Quỳnh nhiều lần tới gặp không có kết quả, sau đó trực tiếp giao đấu với Ngu Cực, cũng bất chấp thể diện, bay tới Yểm Tịch sơn tìm Duyệt Nhi. Lúc tìm được Duyệt Nhi, nàng đang ở trong hồ ngồi trên ngọc liên, đôi chân thon dài trắng nõn ngâm trong nước đùa nghịch cùng mấy chú cá. ... Mời các bạn đón đọc Thượng Thần, Ôm Con Hổ Nhỏ Nhà Ngài Về của tác giả Nhược Ngã Túy.
Tiên Lôi Cuồn Cuộn Đến - Thập Tứ Khuyết
Chuyện xưa viết về một vị muội muội lên núi tu chân gặp được các loại sự kiện ly kỳ, cuối cùng đánh đâu thắng đó không gì cản nổi  ~ ——————————— Giang Dạ Bạch, nữ nhi của kẻ giàu nhất thiên hạ, từ nhỏ không có mục tiêu  gì, không có theo đuổi  gì. Bởi vì  mọi thứ chiếm được rất dễ dàng.  Sau lại đi vào Thục Sơn mới hiểu được mình nhỏ yếu, tính mệnh tùy thời đều có thể mất đi. Cố gắng sinh tồn, có điểm nét phác thảo tính cách dần dần trở nên cứng cỏi, dũng cảm, cho dù lại gian nan khốn cảnh, cô nương ấy cũng có thể cười đi đến cuối cùng!  Luôn cảm thấy cô nương này có chút ngốc nghếch.  Luôn lo lắng nàng bị người ta lừa, kỳ thật là nàng giả trư ăn thịt hổ!  Làm bộ như bị ức hiếp, kì thực ở trong bố cục từng bước đều lưu lại đường lui cho mình.  Chính là cảm tình luôn không thể khống chế, nàng vẫn là dần dần thích cái tên Cảnh Nguyên mà nàng cảm thấy thực dối trá kia, ở thời điểm cuối cùng tuyệt vọng,  trong lòng nàng thậm chí còn có chút vi hi vọng, hi vọng hắn cuối cùng có thể cứu nàng. ... Nam chính nhìn như vô tình, kì thực thâm tình, thật sự là che giấu quá sâu.  Không nghĩ tới  tất cả mọi việc đều là vì nữ chính, chỉ là vì một cái kết cục đã  định .  Hắn trả giá rất nhiều, một mình vượt qua bao nhiêu gian nan.  Lại nhìn đến người kia vẫn là không thể nhận mặt, không thể yêu nhau, thậm chí chỉ có thể dùng thần sắc thật lãnh đạm đối đãi nàng.  Đợi cho đến cuối cùng mới dám đem lòng tràn đầy vui mừng tiết lộ ra.  ... Nam phụ cũng cực kỳ thâm tình, nhưng tình cảm của hắn đến mức chấp mê mà nhập ma. *** Cảnh Nguyên với quyết tâm cùng nghị lực lớn nhất của một nam nhân, đã thản nhiên tiếp nhận chuyện thực sự Giang Dạ Bạch cũng đến Thục Sơn. Sau đó, xoay người đi tìm Quỳnh Hoa, bắt hắn cứu người. Lúc này hắn rốt cục đã tìm được chỗ an trí thiên thư. Đó là —— Giang Dạ Bạch. Vào lúc Quỳnh Hoa thi pháp cứu Giang Dạ Bạch, Cảnh Nguyên bất động thần sắc lợi dụng áo tàng hình của hắn, đem thiên thư lặng lẽ đưa vào cơ thể Giang Dạ Bạch. Làm được hết thảy người không biết quỷ không hay, Quỳnh Hoa đang thi pháp, cùng Nhất Cửu bên trong Giang Dạ Bạch cũng không phát hiện. Tiếp theo tất cả đều thuận lý thành chương .... Mời các bạn đón đọc Tiên Lôi Cuồn Cuộn Đến của tác giả Thập Tứ Khuyết.
Đại Việt Truyền Kỳ - Ôm Anh Từ Phía Sau
Nơi mà các ngươi vẫn sống gọi là Trái Đất, thuộc hệ Mặt Trời, nằm trong dải Ngân Hà, thế nhưng đó chỉ là một ngân hà bé nhỏ nằm trong Đại Thiên Hà - Thái Bình Thiên Hà. Vậy mới nói, đối với Thái Bình Thiên Hà bao la thì Trái Đất chỉ như một hạt cát nằm trong sa mạc, hằng hà vô số. Vậy cũng chưa hết, ngoài Thái Bình Thiên Hà còn tồn tại mười bảy Đại Thiên Hà khác. Đại Thiên Hà rộng lớn, và người đứng đầu mỗi Đại Thiên Hà được gọi là Đại Đế. Nhân vật chính của chúng ta tên Phạm Văn Long, hắn xuất thân từ nước Việt... *** Tại khu vực phía nam tầng thứ hai Thông Thiên Tháp, thân ảnh Phạm Văn Long vẫn kiên trì bước tới. Hiện tại tốc độ của hắn không còn giữ được như ban đầu nữa, càng tiến về phía trước càng chậm. Tuy nhiên, khoảng cách với Băng Hải Đảo xem chừng cũng không còn bao xa. - Cẩn thận! Một âm thanh như sấm nổ ngang trời, vang vọng khắp trong đại não làm Phạm Văn Long hết hồn, dừng ngay lại. - Sư phụ, có chuyện gì thế? Phạm Văn Long tức thì nhận ra tiếng của lão Kim, nghi hoặc hỏi lại. - Nhóc con, nhìn cho kỹ không gian phía trước đi. Nghe câu trả lời không đầu không đuôi của lão Kim, Phạm Văn Long vội vặn hỏi thêm vài câu. Thế nhưng, lão Kim giống như chưa từng lên tiếng, dù hắn có kêu gọi thế nào cũng im bặt. ... Mời các bạn đón đọc Đại Việt Truyền Kỳ của tác giả Ôm Anh Từ Phía Sau.
Thiên Hiệp Tình - Bình Đạm Nhất Thiên
Nếu nói " Đại Bi Tịnh Thế chú" là võ học tà ác nhất thiên hạ, cũng là lời nói dối rất thiện ý rồi. Nó có thể giúp cho tâm trí người tu luyện hướng thiện, và nó cũng làm cho người luôn truy cầu sự tà ác tạo nên một cuộc phong ba chốn võ lâm. Võ lâm tương truyền rằng năm đó một vị hiệp sĩ áo trắng vì nó phá bảy môn phái, giết lùi ma giáo. Mặc kệ tốt xấu ra sao, hiệp sĩ áo trắng có phải vì truy cầu vị trí võ học trí tôn hay không. Triều đình muốn phái Thiên Kiếp, người mạnh nhất thiên hạ, đến tiêu diệt hắn ta. Thế nhưng, tìm mãi không được, cho nên hoàng đế chỉ có thể vẫn phái ra một ông lão thần bí, cùng hắn quyết chiến trên đỉnh núi Ngũ Nhạc. Về sau, trước khi lâm chung lão hoàng đế đã giao phó cho con của hắn là Nguyên Khánh, phải tìm Thiên Kiếp để ổn định võ lâm, để Hoàng triều mãi mãi lưu truyền. Cùng lúc ấy, trong một ngôi chùa ở sơn thôn, một hòa thượng lười biếng đang ngồi trước mặt Phật tổ trong đại điện vừa ngáp vừa niệm A Di Đà Phật , thỉnh thoảng lại nhớ về các ni cô xinh đẹp vừa gặp hôm qua... *** Tự cho là phong lưu, gia tộc này không gì không làm được. Nhưng hôm nay gặp được Cảnh Thanh, bị cái khí chất kia hấp dẫn, trong lòng âm thầm hạ quyết định nếu không phải Cảnh Thanh thì sẽ không cưới. Một giây trôi qua, lão giả ở bên trong bước ra nói: "Bốn vị, lão hủ bất tài, trong nhà có chút việc nên chậm trễ." Bốn người ngồi dậy, cùng cung kính nói: "Diệp tướng quân khách khí rồi." Ấn Thiên trước tiên khách sáo nói: "Lần đầu Diệp tướng quân đến bảo địa, quả thật là tình thế bất đắc dĩ mới phải quấy rầy lão nhân gia người." Diệp Đỉnh Thiên bấm đốt ngón tay cười nói: "Bốn vị đại hiệp có chuyện gì tìm đến lão phu?" Ấn Thiên lại chắp tay nói: "Diệp tướng quân, lần này triều đình phái bốn người bọn ta đến truy tìm Thiên Kiếp." Diệp Đỉnh Thiên trong lòng bất giác dâng lên tức giận: "Thiên Kiếp thần bí, lão phu ta chưa bao giờ nhìn thấy bộ mặt thật của hắn." Bốn người cau mày suy tư. Lúc này trong lòng Diệp Đỉnh Thiên thầm nghĩ tại sao lại là Thiên Kiếp, chẳng lẽ trong thiên hạ không có nổi một người nâng được toàn bộ võ lâm sao? Đợi lão phu luyện thành Âm Dương Điển Tịch, việc đầu tiên làm là giết chết Thiên Kiếp! Diệp Đỉnh Tâm khôi phục lại tinh thần, hàm súc nói: "Bốn vị đại hiệp đường xa đến, để lão phu chiêu đãi mấy vị thật tốt." ... Mời các bạn đón đọc Thiên Hiệp Tình của tác giả Bình Đạm Nhất Thiên.