Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Kết Hôn Âm Dương

Tóm tắt & Review (Đánh Giá) sách Kết Hôn Âm Dương của tác giả 0 Giờ Sáng. Kết Hôn Âm Dương được tác giả 0 Giờ Sáng thể hiện với nội dung cốt truyện mới lạ, lời văn ma mị nhưng vẫn có sự mềm mại. Đặc biệt bộ truyện dưới sự truyền tải khéo léo của tác giả về một hủ tục ghê rợn của người Trung Quốc, chính những điều này đã làm nên thành công của bộ truyện.   Review truyện Kết hôn âm dương của 0 giờ sáng: Đánh giá Nội dung: Kết hôn âm dương xoay quanh câu chuyện cuộc đời của cô gái tên là La Hi - có học thức và một cuộc sống yên bình rạng rỡ. Cô quen với Từ Dương, ngày tết cùng anh về quê anh chơi cũng là ra mắt gia đình bạn trai. Vừa gặp lần đầu mà mẹ Từ Dương tặng cô hai chiếc phong bao lì xì, một bao màu đỏ bé và một bao màu đen to. Bi kịch sảy đến từ lúc cô bị thúc dục mở bao lì xì ra, sau đó là một loạt biểu cảm khó hiểu của ba mẹ Từ Dương, cùng với đó là những hành động cùng câu hát giao của người chị gái không được bình thường của anh như muốn ngầm báo với La Hi điều gì đó. Đến lúc cô nhận ra thì quá muộn, khi cô lên tiếng muốn hủy hôn thì bị bắt nhốt dưới tầng hầm cùng với 12 chiếc quan tài và 13 bài vị của những người vợ trước của Từ Dương, chiếc bài vị thứ 13 kia chính là tên của cô. Để bảo toàn tính mạng, cô quyết định trở thành vật hiến tế cho Âm lão gia và để cho anh ta chiếm đoạt cơ thể mình. Biết được những điều giữa cô và Âm lão gia, Từ Dương vẫn muốn lấy cô nhưng khi biết đã bị người khác cưỡng bức thì hắn tra tấn cô, mẹ hắn cũng tức giận muốn giết chết cô nhưng vì được Âm lão gia can thiệp bảo vệ nên bảo toàn được tính mạng. Nhưng cuối cùng thì La Hy vẫn bị mẹ Từ Dương đẩy xuống núi âm hồn, bị Hắc Bạch Vô Thường đưa về địa phủ, ở đây vô tình gặp lại Âm lão gia được anh ta đưa về nhà chăm sóc dưỡng thương. Từ sau khi bị Ác Linh chém đôi, Từ Dương luôn bám theo định giết hại cô nhưng bị Âm lão gia bắt lấy và giao cho La Hy nhưng cô sơ ý để hắn chạy thoát. Hắn giết người vô cớ, chính vì điều này cô phải đi tìm nửa thân còn lại của hắn và rồi phải quay lại từ gia, đối mặt với 12 oan hồn vợ trước của Từ Dương và bị mẹ hắn tấn công, may thay vẫn được Âm lão gia, cha mẹ gọi hồn về cùng với oan hồn của một người vợ trước của Từ Dương cứu. Lúc này cô đang mang thai con của Âm lão gia, quyết biến đứa con trong bụng mình thành quỷ nên cô đã ăn rất nhiều thịt ma và chọc giận Âm lão gia để anh ta rời bỏ cô. Tiếp diễn bộ truyện vẫn là cuộc hành trình dài mà La Hy cùng người con của mình sẽ phải đối mặt, sự xuất hiện của Âm lão gia đối với La Hy trong những lần cô đứng trước cửa tử có phải là anh ta cũng đã có tình cảm sâu nặng với cô hay không? Có thể đánh giá đây là bộ truyện khá hay, bị cuốn ngay từ nội dung mở đầu. Phản ánh mặt trái của những hủ tục ghê rợn, ngay từ mở đầu câu chuyện tác giả đã cho độc giả cảm nhận được sự u ám đến nổi da gà qua những biểu hiện và hành động của ba mẹ, chị gái của Từ Dương. Cùng với đó độc giả có thể cảm nhận được tình cảm của Âm lão gia giành cho La Hy mặc dù mối quan hệ của hai người không được thể hiện rõ ràng nhưng Âm lão gia luôn giành cho cô tình cảm yêu thương, cưng chiều hết mực đối với La Hy. Bộ truyện sẽ phù hợp với những bạn thích các thể loại kiểu trinh thám, kinh dị, truyện ma vì truyện có nhiều yếu tố kinh dị và u ám nếu không chịu được nhiệt thì sẽ hơi ghê đấy nha! *** Ngày Tết, tôi theo Từ Dương về nhà anh. Lần đầu gặp mặt, bố mẹ anh đã cho tôi hai phong bao lì xì, một lớn một nhỏ, một đen một đỏ. Lúc đó tôi rất ngạc nhiên, tại sao hai người cùng lúc cho lì xì, lại khác xa nhau đến thế? Nhưng mẹ của Từ Dương nói đó là tập tục của vùng này, nên tôi cũng không tiện hỏi thêm gì nữa. Cũng nghĩ việc chỉ có thế, nhưng không ngờ là mẹ của Từ Dương bảo tôi mở phong bao lì xì trước mặt mọi người, tôi lúc đó hơi không vui lắm, làm gì có cái lý nào vừa nhận được lì xì đã mở ngay trước mặt người cho thế này? Ngay cả trẻ con đến Tết cũng biết phải đợi người lớn đi khỏi rồi mới len lén mở lì xì ra xem. Nhưng mẹ của Từ Dương lại nói: Mở phong bao lì xì này ra, sau này dù có làm người hay làm ma thì vẫn là người của nhà họ Từ. Tôi đưa ánh mắt cầu cứu về phía Từ Dương, Từ Dương lại chỉ đứng một bên cười, gật gật đầu với tôi, để tôi làm theo lời của mẹ anh. Tôi không còn cách nào khác, chỉ đành mở bao lì xì nhỏ màu đỏ ngay trước mặt người lớn. Phong bao lì xì nhỏ màu đỏ là của mẹ Từ Dương lì xì cho tôi. Từ ngoài sờ thì thấy, bên trong là một tờ giấy mỏng tang, mở ra thì tôi cũng không bất ngờ lắm, đó là một tờ 100 tệ. Tôi cũng không chê quà gặp mặt hơi mỏng, bởi vì nó là của mẹ Từ Dương cho tôi, bao lì xì của bố Từ Dương là “phong bao màu đen” thì lại quá long trọng – dày như viên gạch vậy đó! Cũng không biết bên trong đựng bao nhiêu tiền, có khi phải đến ba bốn vạn tệ. Nhưng đúng lúc tôi định mở phong bao “màu đen”, thì một bóng người bất ngờ chạy ra, nhào vào lòng mẹ Từ Dương, nũng nịu kêu bụng đói muốn ăn cơm. Đây là chị của Từ Dương, cũng là chị chồng tương lai của tôi. Chị ấy có hơi đáng thương, nghe nói hồi nhỏ bị ốm sốt một trận, sốt cao làm ảnh hưởng đến não, từ đó trí não chỉ như trẻ lên năm mà thôi, điên điên khùng khùng, cả ngày không biết làm gì. Sắc mặt mẹ của Từ Dương bỗng biến đổi. Tôi có cảm giác, bà ấy không chịu đựng được đứa con gái ngây ngô của mình, đẩy cô ấy đến mấy lần, còn một mực giục tôi mở phong bao lì xì của bố Từ Dương ra xem, càng giục càng gấp, gấp như muốn nhanh chóng đi đầu thai đến nơi. Tôi hơi không vui, cảm thấy bà ấy đối xử với con gái có chút bạc bẽo, đúng lúc tôi muốn bà ấy chăm sóc chị chồng tương lai của tôi một chút đã thì mẹ Từ Dương đã không chịu đựng được, liền đẩy mạnh một cái, không ngờ đẩy cô ấy vào người của bố Từ Dương. Thùng!!! Khi bố Từ Dương ngã xuống đất, một âm thanh nặng nề phát ra. Từ Dương và mẹ anh liền biến sắc. Tôi đang muốn chạy lại đỡ, họ bèn đột nhiên chạy đến nhấc bố Từ Dương lên trước, cũng chẳng biết họ có phải cố ý hay không, khi đỡ ông ấy lên còn để lưng ông ấy đối mặt với tôi. Dù có như thế đi chăng nữa, tuy tôi cũng đang hốt hoảng, nhưng vẫn nhận ra sắc mặt của bố Từ Dương từ đầu đến giờ đều không hề biến đổi. Thường thì người già xương cốt rệu rã, có ngã một cái thì cũng không phải vừa, nhưng bố Từ Dương lại không hề kêu lấy một tiếng! “Dương à, con đưa bố con về phòng đi, mẹ đi làm cơm cho chị con ăn.” Mẹ Từ Dương vội vã chỉ đạo, cũng không quan tâm đến việc giục tôi mở phong bao lì xì nữa, liền đi ngay vào bếp. Tôi vốn dĩ muốn cùng Từ Dương đưa bố anh vào phòng nhưng sắc mặt anh có vẻ là lạ, cứ tránh cánh tay của tôi, cũng không cho tôi động vào người ông, còn nói một mình anh ấy có thể chăm sóc được bố, sau đó thì đỡ bố anh và mau chóng đi mất. Len lén nhìn bóng hai người họ rời đi, mà trong lòng tôi cảm thấy buồn buồn. Lần về cùng Từ Dương này, tôi cũng đã chắc chắn sẽ lấy anh, hơn nữa cũng muốn bên anh trọn đời, nhưng Từ Dương đến bố anh còn không để tôi chạm tới, lúc anh gạt tay tôi coi tôi cứ như người ngoài vậy. Bây giờ thì không còn ai, bên cạnh cũng chỉ còn có bà chị điên điên khùng khùng, tôi định bụng mở phong bao lì xì ra xem rốt cục bố Từ Dương cho mình bao nhiều tiền, nếu nhiều quá thì tôi sẽ trả lại. Bố Từ Dương nhìn gầy gò như khúc củi, sắc mặt như người bệnh, còn cho tôi quà ra mắt nhiều như thế này, vậy không bằng dùng số tiền này để bố Từ Dương đi chữa bệnh. Nhưng khi tôi bắt đầu mở phong bao, chị chồng tương lai bỗng nhiên nắm chặt lấy tay tôi! Cô ấy dùng hết sức nắm chặt tay tôi, làm cho tôi đau thấu cả xương! “Nếu muốn sống mà rời khỏi đây thì đừng mở cái phong bao này ra!” Chị chồng tương lai cứ như biến thành một người khác, ánh mắt sắc lẹm, âm thanh ghìm xuống khe khẽ, đâu phải điệu bộ của người điên như lúc nãy? Cô ấy giả vờ điên! Mà câu nói này có nghĩa là gì? Tôi vừa muốn hỏi thêm chút gì nữa, Từ Dương liền đi ra. Sắc mặt chị chồng tương lai đột nhiên biến đổi, lại bày ra một điệu cười điên dại, cướp lấy phong bao lì xì đen trên tay tôi, vừa hét vừa chạy xa: “Sinh ra là người, chết thành ma, nhận phong bao giấy trắng nhà tao, ăn cơm nhà tao, ngủ trên nắp quan tài nhà tao, là người hay ma đều không thể thoát! Sinh ra là người, chết là ma…” Nghe thấy bài đồng dao như vậy, tôi ngạc nhiên hết sức, trước đó chị ấy rõ ràng là người bình thường, hay trong câu hát đồng dao đó có nhắc nhở tôi gì đó? Vừa nghĩ vậy, đột nhiên kết nối với những cảm giác trước đó mà tôi cảm thấy, nhà Từ Dương có thể không đơn giản như tôi nghĩ! Từ Dương nhanh chóng tiến lại gần tôi, sắc mặt nghiêm trọng làm tôi thấy sợ: “Sao em lại đưa phong bao đó cho chị ấy?” Lúc này trong lòng tôi đã chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng ngoài mặt lại giả vờ như không có chuyện gì: “Là chị ấy cướp trong tay em, làm sao em biết chị ấy sẽ cướp đi chứ!” “Để anh đi lấy phong bao lì xì về.” Từ Dương nhấc chân định chạy luôn theo. Tôi ngay lập tức kéo tay anh: “Không sao đâu, đều là người nhà cả, tiền trong tay ai cũng giống nhau cả thôi mà?” Từ Dương nói: “Chị anh là người điên, làm sao đưa tiền cho người điên được? Không được, để anh chạy theo lấy lại!” Tôi liền kéo anh: “Dương, lời chị anh vừa nói là như thế nào?” Mặt Từ Dương biến sắc, hơi né tránh ánh mắt của tôi, anh nói: “Làm gì có ý gì, em đừng nghĩ linh tinh, cũng không biết kẻ thất đức nào dạy chị ấy nói những lời xằng bậy đó, từ nhỏ tới lớn đã nói đi nói lại câu ấy, có lúc lên cơn, một ngày nói đến vài ba chục bận.” Nói xong, anh hất mạnh tay của tôi ra, chạy theo hướng chị chồng tương lai. Lúc tôi gặp lại chị chồng cũng là thời gian ăn tối. Trông chị ấy không được ổn cho lắm, mặt mũi thâm sì sưng húp, nhìn là biết vừa bị đánh, chị ấy chỉ nhìn tôi lấy một cái rồi cúi đầu ăn cơm, sau đó không ngẩng đầu lên nữa. Từ Dương thì lại mang phong bao lì xì về, đặt ngay ngắn trước mặt tôi, trước mặt bố mẹ anh, giục tôi mau chóng mở ra. Tôi lại bị vào thế không có đường lùi. Thật không biết vì sao, họ lại cứ bắt tôi phải mở phong bao lì xì trước mặt họ. Tôi nhìn trộm chị chồng một cái, muốn tìm chút thông tin gì đó từ chỗ chị ấy, nhưng chị ấy chỉ cúi đầu vừa và cơm vào mồm, còn vừa cười ngu ngốc, tiếng cười đó cũng giống như một tiếng trước đây lúc Từ Dương bảo tôi mở phong bao lì xì như lời mẹ anh nói. Này cô, tôi đã sắp xếp hết cho cô rồi! Tôi cúi thấp đầu nhìn chăm chăm vào phong bao màu đen, nghĩ xem mình có nên lấy mạng ra để thử, mở cái phong bao xem bên trong rốt cục là thứ gì? Mà lúc đó, tôi phát hiện ra, phong bao màu đen này dường như khác so với cái phong bao trước. Cái phong bao màu đen trước không hề có hoa văn gì. Mà chiếc phong bao lần này lại có một vài hoa văn, mà màu sắc của hoa văn với màu của phong bao tương đối giống nhau, nếu không chú ý sẽ không thể phát hiện ra. Hóa ra là đã bị đổi rồi. Chị chồng vẫn cứ cười một cách quái dị. Tôi hơi yên tâm nên mở phong bao ngay trước mắt cả nhà Từ Dương. Mời các bạn mượn đọc sách Kết Hôn Âm Dương của tác giả 0 Giờ Sáng.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Nữ Pháp Y Thiên Tài - Thiên Định Phong Lưu
Khi Tần Khanh nhập hai chữ ‘Trung Khuyển’ trên thanh tìm kiếm của trang Baidu. Nhấp nút Enter. Bách Khoa Toàn Thư Baidu đã cho ra các kết quả sau: nhẹ nhàng, khoan dung, không vượt giới hạn, không sợ cô đơn, ngoan ngoãn vâng lời, học rộng tài cao, có chủ kiến, có tài năng. Tần Khanh thoát ngay ra khỏi trang web, nghĩ thầm: trên thế giới này có người như thế sao? Vừa mâu thuẫn lại vừa hoàn mỹ. Cô không hề nghĩ đến có một ngày cô gặp được một người đàn ông quái dị như vậy. -~-~-~-~- Lần đầu gặp mặt, anh ấy sẽ ôm hai tay, hất cằm ra điệu bộ kiêu ngạo mà nói với cô: “Tiêu chuẩn chọn bạn gái của tôi rất cao. Xin vui lòng đừng nhìn chằm chằm tôi quá ba giây.” Lúc dùng cơm, anh ấy tỏ ra ga lăng kéo ghế cho bạn, gắp cho bạn miếng thịt, sau đó ưu nhã mở miệng hỏi: “Thích ăn loại thịt nào? Là vụn thịt thi thể đã rữa nát?” Lúc ốm đau: gương mặt anh tuấn nhăn nhó, tức giận ngồi bên cạnh bạn khi bạn đang truyền dịch: “Không phải đã báo trước cho em rồi sao?  … Đấy em coi đi, có phải rất cảm động không?” -.- -.- -.- -.- -.- Trên thế giới này, những người biết Tiêu Tự Trần đều tôn anh ấy là đại thần. Nhưng chỉ có Tần Khanh, qua tìm tòi phân tích kỹ càng mới biết được anh thực chất chính là một ‘Kiêu ngạo trung khuyển hoàn mỹ’ -.- -.- -.- -.- -.- “So với tất cả những người đàn ông ở xung quanh em, tôi là hoàn mỹ nhất, em không được phép đưa ra bất cứ lý do nào cự tuyệt bước vào thế giới của tôi.” – Tiêu Tự Trần Mặt trời đã khuất sau ngọn núi nhưng vẫn cố gắng tỏa ra những ánh sáng bỏng gắt cuối cùng của một ngày, toàn bộ thành phố Kỳ được bao phủ bởi một màu vàng kim rực rỡ trông giống như một con thú đang ngủ say. Ngày đầu tiên của tháng sáu, nhiệt độ đạt đến mức 28 độ. Tần Khanh ngồi ở trong xe, hai tay đặt trên tay lái, trong lòng hơi khó chịu. Nguyên nhân một phần cũng là do trời nóng, lại nhằm ngày Quốc Tế Thiếu Nhi nên giờ tan tầm tắc đường khá nghiêm trọng. Lúc trước chỉ cần mất nửa tiếng thì hôm nay hơn hai tiếng đồng hồ mới về đến cư xá, đến nơi thì trời đã nhá nhem tối. Dưới ánh đèn đường le lói, Tần Khanh nhìn một chiếc taxi vượt qua mặt cô dừng trước cổng cư xá, chắn ngang lối vào, xe của cô đành phải đứng lại chờ. Nhưng thời gian trôi qua từng giây từng phút chiếc taxi chẳng thấy động đậy, Tần Khanh nhấn còi xe vài cái, không thấy hiệu quả. Cô cố gắng kiềm chế, giữ bình tĩnh bước xuống, gõ cửa xe taxi. Tài xế nghe âm thanh liền quay kính xe xuống, lộ ra gương mặt nhăn nhúm đầy khó chịu. Giọng nói có chút thô lỗ: “Chuyện gì?” Tần Khanh chỉ chiếc xe của mình đang đậu phía sau: “Chú có thể nhường một chút được không, xe tôi không vào được.” Tài xế vô thức quay về phía sau liếc một cái: “Cô ở trong khu cư xá này sao?” Tần Khanh gật đầu. Đối phương nói tiếp: “Vậy nhờ cô giúp vị khách ngồi phía sau đây trả tiền đi!”, giọng đầy oán giận, “Ngồi taxi có mấy đồng mà đòi quẹt thẻ! Thật không hiểu là đầu óc nghĩ thế nào nữa!” Vừa nghe dứt lời, tầm mắt của Tần Khanh dời về hàng ghế sau lưng tài xế. Ánh sáng lờ mờ che hơn phân nửa thân người, cô nhìn ra vị khách này là một người đàn ông, đầu tóc gọn gàng, hai chân thon dài vắt chéo. Anh ta cầm chiếc thẻ trên tay trong một không gian chật hẹp. Dường như phát giác ra được Tần Khanh đang nhìn mình, anh ta nhướng mắt. Tần Khanh vội vàng thu hồi tầm mắt, nhàn nhạt mở miệng: “Bao nhiêu tiền?” Tài xế xòe tay: “28 đồng!” “Chờ một chút!” Tần Khanh quay về xe lấy ví, rút ra 30 đồng, trong khi cô quay trở lại taxi, người đàn ông đã xuống xe, đứng nghiêm chỉnh ở phía bên ngoài. Tần Khanh không nghĩ ngợi nhiều, liền đưa tiền trả tài xế. Cũng chẳng thèm đếm tiền, người tài xế quay sang nói với người đàn ông kia, thanh âm bực bội: “Mày cho rằng đang ở đâu chứ! Không có tiền mà cũng bày đặt ra khỏi nhà!” ... Mời các bạn đón đọc ​Nữ Pháp Y Thiên Tài của tác giả Thiên Định Phong Lưu.
Những Chuyện Huyền Bí Có Thật - Nhiều Tác Giả
Những Chuyện Huyền Bí Có Thật gồm tập hợp những câu chuyện: 1. Ma Nhập 2. Hóa Thân (Hiện Hồn) 3. Tình Oan Nghiệp Báo 4. Ma Ðất Ðêm Giao Thừa 5. Âm Giới 6. Cõi Chết Không Buồn 7. Duyên Nợ Oan Tình 8. Chuyện Ma Ðời Lính 9. Người Chị Vô Hình 10. Hồn Oan Báo Oán 11. Hồn Cũ Tình Xưa 12. Luân Hồi *** Jessica Tâm Giao đang cùng gia đình ăn sáng, bỗng chuông điện thoại trong nhà nàng reo vang. Cuộc điện đàm ngắn ngủi chưa đầy một phút, nàng đã hoảng hốt buông máy xuống bằng một dáng điệu thẫn thờ lẫn kinh ngạc tột độ. Bỏ ngang bữa ăn sáng, Jessica Tâm Giao hối hả đi vào trong phòng riêng. Chưa đầy ba phút sau, Tâm Giao trở ra với xâu chìa khóa xe trên tay như sắp sửa phải đi đến nơi nào một cách vội vã khiến cho thân mẫu của nàng phải lên tiếng: — Chuyện gì vậy con? Vừa bước tới thềm cửa, nàng trả lời mẹ bằng một giọng nói đứt quãng trong khi bàn tay run run đặt lên cái nắm cửa: — Nhỏ Julianne Tuyết Phương đã chết! Xác của nó đã đưa về nhà quàn hồi sáng sớm nay. Con phải đến đó ngay lập tức! Tội nghiệp quá mẹ ơi! Nghe tin chẳng lành, mẹ nàng sửng sốt đến muốn sụm cả đôi chân, không kịp hỏi thêm con điều gì, đưa nhanh tay vịn lấy cái tựa ghế gần đó cho khỏi ngã, trong khi Tâm Giao đi như bay như biến ra chiếc xe của nàng đậu trên driveway ở sân nhà. Những người còn lại, không ai giữ được bình tĩnh để tiếp tục bữa ăn sáng thường lệ cuối tuần. Nắng đã lên cao, bầu trời xanh trong vắt, đó đây điểm lưa thưa dăm ba cụm mây trắng xóa của những ngày bắt đầu một mùa hè hứa hẹn nhiều oi ức. Chưa đầy nửa tiếng đồng hồ sau, Tâm Giao đã có mặt tại nhà quàn giữa bầu không khí tĩnh lặng u buồn, đèn nến khói nhang nghi ngút trước một cỗ quan tài nằm lặng lẽ chơ vơ dọc theo sát vách tường với những tràng hoa phúng điếu đầy màu sắc, trong khi hầu hết mọi người thuộc gia đình thân tộc của Julianne Tuyết Phương đã có mặt đầy đủ. Ðôi mắt mọi người đỏ hoe còn đọng đầy ngấn lệ. Kể cả Ðoàn Hùng, vị hôn phu của Tuyết Phương cũng đã được cấp báo, phải bỏ ngang việc trong sở làm. Nhìn dáng điệu thiểu não khổ sở, quần áo xốc xếch với cái nút thắt cà vạt trên cổ áo sơ mi có những lằn sọc đen thưa của Ðoàn Hùng trễ xuống, Tâm Giao cũng đoán biết được nội tâm của người thanh niên đang ấp yêu nhiều mộng đẹp tương lai này sầu khổ đến độ nào trước di ảnh của người tình vừa quá cố. Tâm Giao nhẹ gật đầu đáp lại từng đôi mắt hoen lệ chào hỏi của những người trong gia đình Tuyết Phương. Nàng bước lại bàn thờ, nơi đang đặt di ảnh của người bạn gái chí cốt đột nhiên hóa ra người thiên cổ, đốt nhanh cho nàng một nén hương rồi lâm râm cầu nguyện và thì thầm với người đang yên nghỉ trong cỗ quan tài trùm phủ màu lụa trắng như nàng đang tâm sự với chính mình: Hãy yên nghỉ nhé, Tuyết Phương! Dù sao chuyện cũng đã xảy ra rồi. Kể từ nay, tao với mày là hai miền âm dương cách biệt, còn đâu tìm lại được những năm tháng tụi mình vui sống chơi đùa học hành thi cử, dệt mộng đời bên nhau với biết bao kỷ niệm đẹp đẽ trong đời. Ðâu nào ngờ, chỉ còn hơn một năm ngắn ngủi nữa, chúng mình sẽ thi ra trường. Chừng đó, mày với anh Ðoàn Hùng sẽ trở thành đôi vợ chồng đẹp duyên nhất. Còn tao sẽ thực hiện được giấc mộng đã ôm ấp và tâm sự cùng mày suốt mấy năm qua. Giờ đây, mày sống khôn chết thiêng, hãy yên tâm an nghỉ. Chuyện thế gian tục lụy đầy khổ lụy, chúng tao sẽ gánh hết cho mày. Chỉ có những người còn sống như tao, như anh Ðoàn Hùng của mày và những người thân yêu là vẫn còn phải cưu mang gánh vác mọi chuyện trên đời chẳng biết đến bao giờ... Nói với người bạn gái quá cố đến đây, như không thể cầm giữ được tấm lòng xót thương nhớ bạn, Tâm Giao òa lên khóc một cách tức tưởi nghẹn ngào. Khóc như chưa bao giờ Tâm Giao có cơ hội được khóc, nàng để tự nhiên cho những giọt nước mắt dàn dụa tràn ra trên khuôn mặt sầu héo tả tơi tiếc thương cho người bạn gái vắn số, bất hạnh của mình cho đến khi Tâm Giao không còn tự chủ thêm được, nàng rũ xuống đúng vào lúc Ðoàn Hùng liếc sang, nhác thấy, vội đưa hai tay đỡ lấy tấm thân mềm nhũn của Tâm Giao. Hai người em trong gia đình của Julianne Tuyết Phương cũng vội chạy đến phụ với Ðoàn Hùng, dìu Tâm Giao ra dãy ghế ngoài hành lang để cho nàng ngồi xuống hồi tỉnh. Cuối ngày, Tâm Giao cùng với Ðoàn Hùng và một người em trai của người quá vãng tự ý nán lại nhà quàn để canh xác và thay phiên nhau thắp nhang nến cho Tuyết Phương cho đến giờ gần khuya nhà quàn đóng cửa, họ mới lầm lũi rủ nhau ra về, trong lòng người nào cũng đầy phiền muộn và lưu luyến thương xót cho một người rất thương yêu đang giữa tuổi xuân thì đầy hoa mộng, mà giờ đây, phải một mình ở lại trong căn phòng nhà quàn lạnh lẽo hoang vắng. Họ nhìn lại di ảnh của Tuyết Phương với khuôn mặt tròn đầy, nụ cười nhẹ nở trên môi và đôi mắt tinh anh nghịch ngợm giữa bờ tóc đen huyền phủ trên đôi vai tròn lẳn, như nàng muốn nhắn gởi đến họ một điều gì mà lúc sinh thời trong cuộc đời đầy hối hả, Tuyết Phương chưa một lần kịp ngỏ. ... Mời các bạn đón đọc Những Chuyện Huyền Bí Có Thật.
Tarot Lá Bài Để Ngỏ - Chương Nhiễm Nhiễm
Hãy trải bài ra, rút lấy bốn lá, và chờ đợi bài tarot phán quyết! Rời khỏi trấn Thanh Vân, tìm đường đến đô thị phồn hoa Thượng Hải, tưởng chừng có thể bắt đầu một cuộc sống mới, nhưng các vụ án vẫn theo sát gót Đỗ Xuân Hiểu. Những thi thể vô danh trôi trên sông Hoàng Phố, cái xác cháy đen được nhét trong rương mây cúng vụ mất tích của hoa khôi lừng danh tại vũ trườngThượng Hải, tất cả như một vòng xoáy hút lấy Xuân Hiểu và Hạ Băng, muốn kéo họ đến tận cội nguồn của cái ác. Không chỉ thế, tay bạn trai cũ Stephen của Đỗ Xuân Hiểu cũng đã tìm đến, nhắc cô nhớ lại ký ức hãi hùng ngày còn ở London. Chỉ dựa vào trí tuệ và những lá bài Tarot, liệu Xuân Hiểu có thoát nổi vòng bủa vây của hiện thực và quá khứ. Chương Nhiễm Nhiễm có bút danh là Ám Địa Yêu Nhiêu, người Hồ Châu, Triết Giang. Cô là nhà văn, nhà phê bình điện ảnh, có nhiều bài viết trên các báo và tạp chí. Lá bài phán quyết nằm trong bộ ba truyện về nữ thần thám bài Tarot Đỗ Xuân Hiểu. Tiểu thuyết nhận được sự hưởng ứng của đông đảo độc giả và được đạo diễn Lý Thiếu Hồng chuyển thể thành kịch bản phim truyền kỳ “Kiển trấn kỳ duyên”. “Tâm cơ của nữ nhân trong tiểu thuyết suy lý của Chương Nhiễm Nhiễm thật sự đáng sợ, đến mức tôi phải nổi da gà.” – Nhà văn Hồng Ảnh *** "Lại nữa rồi! Lại thêm một cái xác nữa!" Đỗ Xuân Hiểu đứng bên bờ sông Hoàng Phố, tay cầm nửa cái bánh rán gặm dở, vụn bánh trong miệng theo nước bọt phun ra, dính đầy lên cổ chiếc áo dạ xám kiểu Tây. Tay áo len cũng bị xổ, mấy sợi len đứt bay phất phơ trong gió. Mấy bà bác ôm miệng vẻ mặt kinh hoàng, thằng ranh ăn mày đi đôi giày da rách bươm độn chặt giấy báo nhe nhởn nhảy loi choi bên cạnh, gã trai trông có vẻ gan dạ nép trốn đằng sau rụt rè thò đầu ra nhìn. "Cậu đoán xem trong số những người kia kẻ nào là cánh săn tin?" Đỗ Xuân Hiểu huých cánh tay Hạ Băng, môi cô gặp thời tiết mùa thu hanh khô nứt nẻ đến tróc cả da, chốc chốc lại phải thè lưỡi liếm. Hạ Băng chỉ một tên lùn đứng cách xa cái đôn đá gần bờ sông, da dẻ vàng vọt, mũ lưỡi trai đội sùm sụp, che kín cả đôi con mắt. Rồi lại chỉ sang Đỗ Xuân Hiểu, ngón tay trỏ suýt chút nữa xỉa vào trán cô. Đỗ Xuân Hiểu vì muốn học đòi kiểu Tay, đã đến hẳn tiện Hoa Hồng Đỏ cắt đầu học sinh mái bằng, tiếc là trải chuốt qua loa, ngọn tóc cái cụp cái vểnh, khuôn mặt đáng lẽ phải trẻ trung ra giờ trông lại già nua gấp bội. Đỗ Xuân Hiểu tóm lấy ngón trỏ của Hạ Băng, bực bội "hừ" một tiếng, rồi tiếp tục nhìn cái xác đang trôi trên sông. Những xác chết ấy đều trắng hếu, dập dềnh trên mặt nước lững lờ trôi xuống hạ lưu, hai chân hơi tách ra, mái tóc dài rẽ sang hai bên, xõa tung như rong rêu, vì cái xác úp nên chỉ trông thấy cặp mông xanh mét, không phân biệt nổi nam hay nữa. Nhưng Đỗ Xuân Hiểu rút ra một quân Nữ tư tế, cười bảo: "Lại là hồn nam đoản mệnh, mấy ngày liền nhìn lắm "chim" quá đi." Hạ Băng lập tức đỏ bừng mặt, tức tối nói: "ý cậu là, cậu nhìn nhiều "chim" rồi, đã mắt rồi, nên muốn tôi xem cái khác chứ gì?" "Xem cái khác là cái gì?" Cô đột ngột ghé khuôn miệng nồng nặc mùi khói thuốc sát vào tai anh, phá lên cười xảo trá. Anh không đáp trả, chỉ đưa tay dẩy gọng kính, cổ đỏ dừ như tôm luộc. Không hiểu vì sao, từ khi tới Thượng Hải, Đỗ Xuân Hiểu tuy vẫn giữ bộ dạng lôi thôi lếch thếch nhưng tự nhiên lại tăng thêm vài phần gợi cảm, đây là điều anh chưa từng cảm nhận được khi ở trấn Thanh Vân. Cô dường như bẩm sinh đã thuộc về thế giới phồn hoa đô hội, có bất cần thế nào cũng vẫn hòa mình vào phong cảnh ấy, trái lại chẳng ăn nhập gì với chốn tiểu trấn quê mùa. Điều anh thích ở cô chính là kiểu yêu ghét rõ ràng lại biết vừa biết đủ, song đằng sau ẩn giấu những ngọn nguồn đen tối, biến ảo khôn lường như lá bài trong tay cô vậy. Trong nửa tháng đầu đến Thượng Hải, thú vui duy nhất của hai người là đứng bên bờ sông Hoàng Phố ngắm xác chết. Vì thuê trọ ở trong khu Thạch Khố Môn, chủ nhà lúc nào cũng nghi ngờ bọn họ giả nhân ngãi non vợ chồng, khổ nỗi không nắm được bằng chứng, đành nể mặt "ông bác Tiền" mà cho thuê. Dù vậy bà ta vẫn căn dặn tay thợ may Lý ở sát vách để ý coi chừng, tựa hồ đã lập tức quy chụp họ là đôi mèo mả gà đồng. Được cái Đỗ Xuân Hiểu chẳng hề bận tâm, dăm ba hôm lại đi kiếm tay thợ may kia buôn chuyện, đọc ké báo nhà hàng xóm, từ đó mới biết trên sông Hoàng Phố nổi lên một bầy xác chết, đã thành cảnh quan "tráng lệ" của thành phố không thể bỏ lỡ nên khăng khăng kéo Hạ Băng đi xem mấy lần. Hơn mười ngày nay, xác trôi trên sông đã lên tới con số năm mươi bảy, đều từ thượng lưu trôi xuống vào khoảng bảy tám giờ sáng, mình trần trụi, cái ngửa mặt lên trời cái úp mặt xuống nước, xương sường gaawy nhẳng nhô hết cả lên. Đỗ Xuân Hiểu hằng ngày nắm chặt lá bài Thần chết trong lòng bàn tay, ngồi ám quẻ quán cà phê ngoài trời trên đường Hà Phi. Hạ Băng cầm cốc đồ uống nóng trong tay, nhưng cứ lần lữa không nhấp miệng, chỉ đợi Đỗ Xuân Hiểu rút bài. "Ở đây xác chết đã thành họa như thế, hay cậu cũng hành nghề thám tử tư luôn đi. Cậu xem lá bài này, Công lý xuôi, chính là cần cậu hành hiệp trượng nghĩa đấy. Còn Hoàng hậu ngược kia ám chỉ sắp tới mối giao thiệp với nữ giới của cậu sẽ phong phú thêm, trổ vận đào hoa, tốt số không để đâu cho hết! Còn nữa còn nữa, lá tương lai lại là Chiến xa xuôi, đáng vui đáng mừng, vụ án xác nổi trên sông Hoàng Phố này phải đợi dũng sĩ giữa đường thấy chuyện bất bình là cậu ra tay phá án rồi." Đỗ Xuân Hiểu liến thoắng vung vít làm máu nóng trong người Hạ Băng sôi lên sùng sục, chỉ muốn đi đăng ký ngay giấy phép thám tử tư. Hiềm nỗi khu tô giới Pháp không lắm quy củ nhưng đều phải dùng tiền tạp quan hệ, huống hồ thế lực Hồng Bang rất lớn, muốn lôi kéo mấy tay mật thám đều phải trông sắc mặt chúng, nghĩ đến đây, anh không khỏi lúng túng ra mặt. Đỗ Xuân Hiểu đương nhiên biết tỏng điều anh lo ngại, vội cười bảo: "Tìm trong túi quần cậu xem có cái gì thế?" Anh lục túi quần, lôi ra được một xấp giấy bạc, đang định gạn hỏi thì cô đã chặn họng: "Không cần hỏi nguồn gốc, dù gì cũng chẳng minh bạch lắm đâu." Hạ Băng nghe xong không khỏi bật cười: "Phàm những gì cậu dám nói trắng ra là không minh bạch thì nhất định cả đời cũng chẳng truy nổi nguồn gốc, tôi đương nhiên không cần hỏi làm gì. Có điều vụ án xác nổi này, tôi mà phá được thể nào cũng trở thành kỳ nhân số một làm chấn động cả bến Thượng Hải cho xem. Chúng ta mới tới đây, vẫn còn bị khinh rẻ vì là người ngoại tỉnh, lấy đâu ra bản lĩnh đi làm chuyện..." Lời còn chưa dứt, Đỗ Xuân Hiểu đã áp thẳng lá bài Chiến xa lên môi Hạ Băng: "Phí lời, đi tìm chứng cứ rồi mau mở hàng thôi. Với cả chuyện xác nổi này, nếu gặp đúng thời cơ thì thể nào cũng rơi lên đầu tôi với cậu, chuẩn bị trước không thừa đâu." Hạ Băng chỉ đành dán miệng lên lá Chiến xa ấy, không chất vấn thêm nửa lời. Về phần mình, Đỗ Xuân Hiểu vô cùng hào hứng, thời nào cũng thế, người tìm đến nhờ cậy thám tử tư đa phần không phải những phu nhân nhà giàu muốn điều tra đức ông chồng liệu có ra ngoài lăng nhăng, thì là các bà vợ bé lo mình bị ruồng bỏ, hay các cô vũ nữ muốn sớm ngày trèo lên cành cao mong tìm hiểu cặn kẽ về mấy vị đại gia, làm sao mà không qua lại nhiều với phụ nữ cho được? Đây đúng là cái cây rụng tiền. Còn bọn họ có thể phá vụ án xác nổi này không thì phải dựa cả vào phán đoán chủ quan của cô thôi. Có điều trông thấy các xác kia đầu bù tóc rối, như chưa bao giờ được cắt tóc tai, hơn mười ngày nay cũng không hề thấy nhân thân đến nhận xác, cách giải thích duy nhất chính là những người chết đó đều là phường ăn mày lưu manh, sớm đã chẳng còn ai thân thích. Sự sống chết của những người này xưa nay đều không được ai đếm xỉa, phòng cảnh sát cũng không đời nào để tâm, trái lại giới thám tử xuất thân giang hồ, làm việc âm thầm gọn nhẹ, lại dễ bắt tay điều tra nhất. "Mọt sách, hiệu sách Hoang Đường của tôi sẽ mở cùng văn phòng thám tử tư của cậu, giả thần giả quỷ gạt tiền bói toán cũng là một cách làm ăn mà!" "Ở đây ai mà biết trò quỷ ấy của cậu chứ?" Hạ Băng hậm hực. "Tay thợ may Lý mồm loa kia biết chẳng phải được rồi sao?" Đỗ Xuân Hiểu nhăn mũi hằm hè, cặp mắt sáng lên như sao, phút chốc đã trở thành một "mỹ nhân" tự tin chẳng còn mảy may kệch cỡm. ... Mời các bạn đón đọc Tarot Lá Bài Để Ngỏ của tác giả Chương Nhiễm Nhiễm.
Tarot Lá Bài Phán Quyết - Chương Nhiễm Nhiễm
Bốn vụ huyết án, những cái chết bí ẩn... Cảnh sát loay hoay, Tử thần chờ chực... Hãy trải bài ra, rút lấy bốn lá, và...Liệu hung thủ có lộ diện trên lá bài? *** Tác phẩm của Chương Nhiễm Nhiễm do NXB Nhã Nam kết hợp với NXB Thời Đại phát hành từ 2014. Có thông tin rằng bộ sách được dựng thành phim, có tên là Kiển Trấn Kỳ Duyên nữa  (Kiển trấn có nghĩa là một trấn nuôi tằm lấy tơ dệt lụa nhé). Phải đến dạo gần đây khi thấy có tập 2 - Tarot Lá Bài Để Ngỏ mình mới nhớ ra tủ sách có quyển này và lôi ra đọc :v Thú thật là sách được tặng và mình sợ ma quái nên bị kiêng dè. Nhưng sự đã lỡ, không nhẽ bỏ không nên động chạm vào :)) Bìa sách đẹp và quỷ dị, pha trộn các màu đỏ, xanh, ghi trên nền đen. Bìa đẹp nhưng hem liên quan đến nhân vật chính mấy vì cô em trên bìa sách mặc sường xám xanh còn Đỗ Xuân Hiểu là nhân vật chính thì lại mặc màu nâu đất :)) Truyện này có thể coi là trinh thám kết hợp với tâm lý xã hội, kể về một loạt các án mạng (14 án) xoay quanh âm mưu tranh quyền đoạt lợi của gia tộc họ Hoàng – một thế gia về nuôi tằm trong trấn Thanh Vân. Hoàng Thiên Minh tay trắng làm nên cơ ngơi này có 3 bà vợ tên là: Mạnh Trác Dao, Tô Xảo Mai và Trương Diễm Bình và 4 người con lần lượt theo tên của mẹ chúng và ngăn cách ra gồm: Hoàng Mộng Thanh –Hoàng Mạc Như, Hoàng Phi Phi – Hoàng Mộ Vân. Mộng Thanh đi du học ở Anh quốc về và có quen Đỗ Xuân Hiểu – một cô chủ tiệm sách quái dị chuyên bói bài Tarot dựa vào tâm lý người xem mà phán bài. Truyện mở đầu bằng việc Xuân Hiểu xem bói cho một cô nương rất xinh đẹp tên là Điền Tuyết Nhi và 3 cô hầu gái khác cuả họ Hoàng. Ít lâu sau thì 4 cô này đều chết trong nhà họ Hoàng và bị khoét ổ bụng rất tàn nhẫn. Phải nói luôn, bối cảnh của truyện xảy ra vào thời kỳ dân quốc, tức là có cảnh sát – chứ không phải quan huyện (có cả bài tarot nữa còn gì :v) nhưng vì là trấn nhỏ nên phương tiện và nhân lực không có. Vì vậy loanh quanh đội cảnh sát chỉ có vài nhân vật chính là Hạ Băng – bạn thơ ấu của Đỗ Xuân Hiểu, đội trưởng Lý Thường Đăng và đội phó Kiều. Mấy người này tra xét loanh quanh đến cuối cùng thì chết gần hết =)) Mình không muốn làm người đọc mất hứng nhưng quả thật là nếu đọc xong hết tập 1 thì cụt hứng thật. 14 người chết, khoảng thời gian lại liền liền nhau, chốt lại chỉ có 1 hung thủ chính và 2, 3 hung thủ khác nên cảm giác mạng người trong truyện này như cỏ rác ấy, muốn là giết mà còn không có manh mối gì chứng thực ấy :)) Lúc phá án mình trông chờ các băng chứng nhưng mà không có, rặt những điều suy diễn từ lá bài ra. Azza, tác phẩm này không thực sự xuất sắc, thậm chí theo quan điểm của mình thì nó còn chỉ ở mức trung bình :)) Nhưng lỡ rồi thì review tiếp đây :v Đỗ Xuân Hiểu vì quen Mộng Thanh lại có tiếng về bói bài nên được cô Cả mời vào phủ điều tra và bói bài??? Chú của Xuân Hiểu là Đỗ Lượng là quản gia nhà này – tuy vậy ông ta không phải nhân vật gây kịch tính hay nút thắt gì. Trong 4 a hoàn bị cắt ổ bụng có Tuệ Mẫn – nạn nhân cuối cùng thì vẫn còn trinh. Giả thiết này sau đó sẽ phục vụ phá án. Ngâm Hương – một a hoàn khác có liên quan thì ăn cắp đồ và trốn đi. Sau đó cũng bị giết và quăng xác xuống sông, tiền bạc mất hết. Nhà họ Hoàng chuyên mời bác sỹ về khám bệnh tổng quát cho người nhà cứ mỗi 3 tháng. Bác sỹ tên là Bạch Tử Phong – một cô gái xinh đẹp cao nhã và là mối tình đơn phương của cậu Hai Mộ Vân. Tử Phong có dính dáng gì đến bà Cả mà manh mối trong truyện có đưa ra? Sau đó ít lâu khi các cảnh sát phát hiện ra manh mối thì Tử Phong đã bị chết tại nhà, hung khí là một vật cùn. Thực ra hung khí không quan trọng trong truyện này nhé, giết người hàng loạt thôi nên vớ gì giết nấy :)) Trong bữa ăn gia đình, bà Cả bỗng nhiên nuốt phải đinh và ho ra máu. Vụ việc dẫn đến xích mích đỉnh điểm của bà Hai và bà Ba. Bà Ba hóa điên đánh đập bà Hai nên bị nhốt vào gác sách. Vào đây bà ta lại ngộ sát một nhân vật được cho là Túy Tiết Trì – chủ cũ của căn nhà. Từ đây khơi gợi câu truyện chiếm nhà của Hoàng Thiên Minh 20 năm trước. Câu hỏi là làm sao họ Túy kia trốn ở gác sách 20 năm mà không ai hay? Chưa kể lão ta ăn bằng gì, sinh hoạt ra sao.. *** "Muốn xem gì?" "Ừm... hôn nhân." Người phụ nữ siết chặt mảnh khăn màu mật trong tay, bất động nhìn chằm chằm lá bài trên mặt bàn, dưới tấm áo khoác ngắn tay lỡ thêu kín hoa sen màu kim lục, hai cánh tay buông thõng, lúc cần tráo bài mới miễn cưỡng chìa ra. Đỗ Xuân Hiểu quấy quá chồng bài thành ba phần rồi gom lại, rút bốn cây trên cùng trải thành hình thoi, cười thầm trong bụng: "Đừng trách tôi nói ra những điều khó nghe. " Lá bài thứ nhất lật lên: Mặt trời ngược, mở đầu quả cũng có chút thú vị. "Chúc mừng chúc mừng, chị nên duyên cùng người đàn ông tốt đó! Chắc năm xưa các bậc trưởng bối trong nhà đều tán thành hôn sự này phải không?" Đỗ Xuân Hiểu cố không nhìn vào cách ăn vận của người phụ nữ trước mặt - hoa tai phỉ thúy buông trĩu, lưới chụp tóc trân châu, váy dài đỏ tươi giặt nhiều đã bạc màu, là mốt từ năm năm trước, có thể thấy vị phu nhân này mới đầu quả thật từng sống trong hạnh phúc. Người phụ nữ quả nhiên gật gù, mặt thoáng ửng đỏ. Đỗ Xuân Hiểu lại lật hai lá bài ở giữa: Hoàng đế ngược và Người treo ngược, lá trước tượng trưng cho nam quyền, lá sau có thể giải thành hoàn cảnh khó xử trăng soi mương rãnh. Cô trầm ngâm hồi lâu, đoạn than: "Giờ không như hồi xưa nữa, ở nhà bị chồng đánh chửi là chuyện thường phải không? Tính chị lại yếu đuối, không dám cất lời, chung quy là số nhẫn nhục chịu đựng. Có điều..." "Có điều làm sao?" "Có điều người đó không biết thương hoa tiếc ngọc thì thôi, lại còn đánh chết cốt nhục của chính mình, thực cũng hơi quá đáng." Đỗ Xuân Hiểu đặt hờ ngón tay lên lá bài Người treo. "Chuyện đó sao xem ra được?" Người đàn bà bất giác mở to đôi con mắt vô hồn, định thăm dò bí mật qua bộ dạng uể oải của Đỗ Xuân Hiểu. Đỗ Xuân Hiểu lẳng lặng thu nụ cười giễu cợt nơi khóe mệng, nói bừa rằng nhìn thấy qua lá bài. Cô sao có thể nói với khách hàng, từ dáng vẻ chị ta bước vào tiệm sách Hoang Đường đã đoán ra được cơ thể gần đây bị thương nặng. Càng không thể nói, chị ta vừa ngồi xuống, không coi tài vận, không xem sức khỏe, ngay từ đầu đã hỏi về hôn nhân, chỉ chứng tỏ một điều là hôn nhân có vấn đề. Đặc biệt mấy vết sẹo xám ngắt nơi mặt trong cánh tay bất cẩn lội ra khi tráo bài, tuy không nổi bật, nhưng lại khiến người ta không thể không chú ý, có thể thấy chuyện bị ngược đãi chẳng phải ngày một ngày hai, vậy mà nín nhịn đến tận bây giờ mới tới xem số coi mệnh, không phải bị người đàn ông trong gia đình bức vào tuyệt cảnh mới là lạ. iều cô không muốn nói ra nhất là, tháng trước giặt đồ bên bờ sông chính mắt mình đã nhìn thấy đối phương vác bụng trống... Bói toán chính là như vậy, đem huyền cơ giấu đi thật kín, công lao tất tật quy về tráo bài, đó mới là phong thái thần thông tiêu chuẩn. Lá bài cuối cùng được lật: Phán quyết ngược. Xem ra mọi chuyện đều đã không thể vãn hồi... Đỗ Xuân Hiểu phấn khích đến nỗi hai chân run lập cập, cô thích nhất dự đoán tương lai của khách hàng, những trông ngóng, lo sợ, thậm chí oán hận trong đó đều khiến cô thấy ngọt như ăn mật. Vì vậy, Đỗ Xuân Hiểu hắng giọng, bắt đầu yểm bùa lên người phụ nữ đang lưỡng lự kia. "Ôi chao! Xem ra hôn sự này cũng sắp đến hồi kết rồi." Cô xoa xoa tay, cầm lá bài Phán quyết lên quét nhẹ qua cằm mình, "Lá Phán quyết ấy mà, quý khách cũng nên đưa ra quyết định đi thôi, bằng không, cứ tiếp tục thế này có khi càng thảm. Song..." Người phụ nữ không truy hỏi "Song làm sao", mà chỉ nhìn như đóng đinh vào lá bài Hoàng đế. Đỗ Xuân Hiểu thấy cá không cắn câu, đành tự mình nói tiếp: "Song nhìn lá bài Hoàng đế này đi, lá bài ngược, chứng tỏ có người đàn ông có thể nắm giữ vận mện của quý khách, tuy nhiên hiện giờ người này chưa thể lộ diện. Còn về sau có thể đường hoàng đứng ra ngoài sáng hay không, thì phải xem quyết định của quý khách đây." Phán đoán này cực kì táo bạo, nhưng Đỗ Xuân Hiểu không lo bể bài, đời người ba phần giống nhau, trải nghiệm của mỗi người ít nhiều đều có chút trùng hợp, huống hồ người phụ nữ trước mắt mặt mày xinh đẹp, hai má ửng hồng, là hình mẫu rất dễ khiến đàn ông động lòng, cho dù hiện giờ chưa có tình nhân, thì mấy chuyện ám muội, theo đuổi hẳn không thiếu, đây đại để cũng là nguyên nhân chính khiến chị ta bị gã chồng nóng nảy đánh mắng. Vị khách chỉnh trang lưới tóc trân châu sau đầu, nhét từng lọn tóc con xổ ra vào lại lưới, bây giờ mới để lộ vết đỏ kỳ lạ dưới gáy. Quả nhiên có chuyện này! Đỗ Xuân Hiểu hai mắt sáng rỡ, bắt đầu thăm dò thêm một bước, cô ghé sát đầu lại bên tai phu nhân nọ, nhìn kỹ giấu hôn kia rồi mới hạ giọng: "Nhưng phàm người nào tới chỗ tôi xem bói, về sau đều mắng tôi xem không chuẩn, vì chuyện tương lai tôi nói ra đều không thành sự thât, vậy nên quý khách đây vẫn phải có kế hoạch riêng, tự mình quyết đoán. Đúng rồi, nhất thiết đừng làm ra mấy chuyện hung hiểm, nguyên nhân khiến người đàn ông bị treo ngược rất nhiều, bệnh tật, tai bay vạ gió, thậm chí giết người, đều có cả. Quý khách nhất định phải bình tĩnh, sự thể cũng như trăng đến rằm thì tròn, tự nó sẽ diễn biến, chớ để sau này thành ra lưỡng bãi câu thương, đến khi đó lại trách tôi xem không chuẩn." Phu nhân nọ vội vàng gật đầu, đôi hoa tai dài buông xuống đung đưa hai bên má hồng đào. Tiễn khách đi rồi, Đỗ Xuân Hiểu vội cầm chồng bài chưa lật lên kiểm tra, chửi thầm: "Mẹ nó! Quả nhiên lúc mới tráo bài không xếp cho tử tế, cả bộ đều bị ngược!" Mười ngày sau, Điền thị phu nhân nhà Trương thợ bạc trấn Thanh Vân biến mất cùng thầy dạy học, Trương thợ bạc đấm ngực giậm chân, vung tiền thuê người xới tung trấn lên tìm kiếm, nhưng nghe đồn hai người này đã kéo nhau bỏ trốn sang tỉnh ngoài. Chỉ duy có Đỗ Xuân Hiểu rõ, xác Điền thị và thầy dạy học kia e đã sớm chìm nghỉm dưới đáy con sông chảy vắt qua trấn Thanh Vân, bởi bất luận Hoàng đế hay Người treo, đều là trận đối đầu giữa đàn ông với đàn ông. ... Mời các bạn đón đọc Tarot Lá Bài Phán Quyết của tác giả Chương Nhiễm Nhiễm.