Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Ngũ Đại Thần Thú

Phần 1: Ký Sự Bản Ma ~ Chương 1 Trong cuộc đời mỗi người, ai cũng có đôi lần mắc sai lầm. Có những sai lầm khiến chúng ta phải trả một cái giá rất đắt nhưng cũng có những sai lầm khiến chúng ta trưởng thành hơn, chính chắn hơn. Ngày hôm nay tôi muốn kể lại cho các bạn nghe một câu chuyện của đời mình. Một kỉ niệm có lẽ tôi sẽ không bao giờ quên ,bởi chính nó đã làm thay đổi hoàn toàn cuộc sống của tôi. [....] " Reng...reng..."tiếng chuông điện thoại vang lên, tôi lười nhác chui ra khỏi chăn cầm điện thoại lên xem là ai gọi. Đang cau có vì bị phá giấc ngủ ngon lành thì ánh mắt tôi rơi vào màn hình điện thoại, là một dãy số lạ . tôi bắt máy , từ đầu dậy bên kia một giọng phụ nữ vang lên. - A lô chào Nam , cô là Thùy chủ phòng khám đa khoa Tâm Đức , hồm vừa rồi Nam có đến phỏng vấn xin việc phải không?" Tôi suy nghi trong đầu một lát cố nhớ lại. Chả là tôi là một sinh viên mới ra trường vì học hành chẳng giỏi dang gì nên chỉ đậu vào một trường trung cấp y . ra trường mấy tháng nay đi xin việc ở các cơ sở y tế tư nhân, mãi tới hôm nay mới có một cơ sở liên hệ lại. Dù chưa nhớ ra cái phòng khám Tâm Đức này nằm ở đâu nhưng tôi vẫn trả lời lại , tránh làm phật ý người ta. - à vâng..chào cô! Cháu là Nam đây ạ. Đầu dây bên kia người phụ nữ tên Thùy nọ cười nói. - cô vào vấn đề chính luôn nhé. Hiện tại phòng khám của cô đang tổ chức một chuyến công tác khám và chữa bệnh cho bà con vùng núi. Rất cần những người trẻ năng động như cháu. Không biết là cháu có muốn tham gia không? Nghe cô Thùy nói như vậy, tôi không khỏi vui mừng. Cuối cùng sau mấy tháng tìm việc vất vả cũng có phòng khám nhận tôi vào làm. Tôi vui vẻ trả lời ngay mà không cần suy nghĩ. - vậy tốt quá. Cháu cũng rất thích được đi đó đây. - vậy hẹn Nam 2 giờ chiều nay đến phòng khám, cô sẽ trao đổi cụ thể về công việc nhé.... Cúp máy tôi vui như trúng số phi xuống giường chui vào nhà tắm , tuốt tát lại một chút. Nhìn lên đồng hồ cũng hơn 1 giờ chiều rồi. tôi hí hửng ăn vội bát mì rồi lấy xe phi đến địa chỉ phong khám Tâm Đức mà trong lúc tắm tôi mới nhớ ra. Phi xe khoảng 20 phút tôi đã có mặt tại phòng khám. - Nam phải không ? vào đây cháu. Phía trong phòng khám một người phụ nữ tầm 45 , 46 tuổi ăn mặc sang trọng bước ra vẫy tay gọi tôi. Tôi rụt dè tiến vào trong , nhìn thấy tôi có vẻ rụt dè cô Thùy khẻ cười, cô đợi cho tôi ổn định lại tâm lí lúc này cô Thùy mới lên tiếng - Công việc cũng không có gì khó khăn lắm đâu vậy nên cháu cũng không cần lo lắng quá. - Dạ vâng. Vì sau khi ra trường đây là nơi đầu tiên cháu làm việc nên có chút khẩn trương cô ạ. Mà lần đi khám bệnh này cụ thể là ở đâu vậy cô. Tôi tò mò về nơi mình sắp đến nên quay sang cô Thùy hỏi. - Lần này đoàn chúng ta lên các bản làng vùng núi tỉnh Hòa Bình khám bệnh và bán một số loại thuốc thực phẩm chức năng cho dân bản xung quanh. Nghe cô Thùy nói tới đây tôi không khỏi thắc mắc. Không phải cô ấy nói là đi khám và chữa bệnh sao. Tôi nhìn thấy quảng cáo nhan nhản trên ti vi thực phẩm chức năng không phải là thuốc và không có tác dụng điều trị bệnh cơ mà. Suy nghĩ ấy chỉ thoáng qua trong đầu tôi, tôi cũng không tiện hỏi. trò chuyện một chút về công việc thì tôi biết được vị trí của mình trong đoàn. Trong đoàn phân ra các mục khám bệnh. Đo độ loãng xương, đo huyết áp , siêu âm ổ bụng, phần phụ bằng máy siêu âm mini và cái quan trọng nhất là tư vấn về các loại bệnh để bán thuốc. Tôi một sinh viên trung cấp mới ra trường tất nhiên nằm trong mục đo huyết áp. Nghĩ cũng thấy nản một chút nhưng dù sao có công việc mà làm vẫn hơn là nằm nhà ăn bám bố mẹ. Buổi trò truyện kết thúc bằng việc thỏa thuận lương của tôi. 3 triệu một tháng nếu mồm miệng khéo léo chen được chân vào cái gọi là tổ tư vấn thì sẽ được tính phần trăm nếu bán được thuốc. Phải biết vào những năm 2013 mức lương 3 triệu lại nuôi ăn ở có xe đưa đón khi đi làm với một đứa sinh viên trung cấp mới ra trường như tôi là quá tốt rồi. lúc đó tôi như bị sự vui sướng khi tìm được công việc và những đãi ngộ rất tốt của phòng khám làm mờ mắt. Không mất quá nhiều thời gian, tôi đồng ý nhận việc và giao một số giấy tờ mang tính chất pháp lí cho cô Thùy mà không hề hay biết mình đang bước chân vào một tổ chức đem sức khỏe của người khác ra để chục lợi. Chiều tối ngày hôm đó tôi về nhà trong sự vui mừng , phấn khích. Tôi khoe với bố mẹ về công việc mình mới tìm được. Bố mẹ tôi là dân quê chân chất chẳng để ý đến tiền lương của tôi được bao nhiêu, họ chỉ cần thấy tôi vui, kiếm được công việc theo đúng những gì đã được học, không uổng phí mấy năm đèn sách lại giúp được mọi người. như vậy là 2 người vui rồi. Một tuần sau tối nhận được điện thoại của cô Thùy - Cháu chuẩn bị đồ đi nhé, ngày mai đoàn sẽ xuất phát. Xe tiện đường đi qua nhà cháu sẽ đón cháu luôn Tôi vâng dạ liên hồi sau đó chuẩn bị mấy bộ quần áo cùng đồ dùng cá nhân. Mẹ tôi thấy con trai đi làm xa nhà, sợ con chịu khổ nên rúi vào tay tôi 2 triệu bà nói - Mới đi làm không có tiền, con cầm lấy lên đó thích ăn gì thì ăn, không lạ đồ ăn thức uống lại ốm ra , với cả công việc nếu con thấy không thích hợp thì nói với người ta một tiếng rồi về tìm việc khác. Mày tìm được công việc mẹ cũng vui nhưng chẳng hiểu sao từ qua đến giờ ruột gan cứ cồn cào. Trên đó rừng thiêng nước độc mọi chuyện phải cẩn thận nghe chưa con. Nghe mẹ dặn dò thân là con trai nhưng tôi cũng không kìm nỗi nước mắt, tôi ôm lấy mẹ mà nói - Mẹ yên tâm, con trai của mẹ sẽ làm được, con không để mẹ thất vọng đâu mà. Bố mẹ ở nhà giử gìn sức khỏe nhé. Lần đi khám bệnh này chắc phải mấy tháng liền ấy mẹ. Con nghe nói đi Hòa Bình rồi Sơn La nữa. Mẹ ngân ngấn nước mắt gật gật đầu. Lúc này xe của phòng khám cũng đỗ trước cửa nhà. Tôi vội vã sách ba lô vẫy tay chào mẹ sau đó lên xe cùng cả đoàn. Xe lăn bánh đưa tất cả chúng tôi lên đường tới mọt nơi mà có lẽ cả cuộc đời tôi về sau sẽ không bao giờ có thể quên được. - Xin chào tân binh Một anh lớn tuổi thấy tôi bước lên xe liền cười nói , kế đó mấy anh chị cùng mấy đứa tầm tuổi tôi trong đoàn cũng lên tiếng chào hỏi. xem ra đoàn này cũng đã đi đây đó khá nhiều nơi rồi. - Này cậu cũng là lần đầu tiên đi khám bệnh như thế này đúng không. Một cô bé có ngoại hình dễ thương ngồi kế tôi quay sang hỏi. Tôi hơi bị ngẫn người trước nét đẹp trong sáng của cố bé, một lát sau mới trả lời - ừ, tôi mới ra trường, còn cậu...cậu tên gì, cũng lần đầu đi như thế này phải không ? cô bé cười hiền lành sau đó trả lời. - mình tên Trang , mình cũng mới ra trường .đây là công việc đầu tiên của mình đấy. Nhìn Trang vẻ mặt vui mừng tôi cũng không ngạc nhiên, vì chính tôi cũng vậy mà. - Mình tên Nam rất vui được làm quen với Trang. Cùng cố gắng nhé! Trang cười tít mắt . lúc cả 2 đứa đang nói chuyện vui vẻ thì cô Thùy ở ghế đầu lên tiếng. - Mọi người, mọi người. ngày hôm nay đoàn chúng ta có thêm 4 thành viên mới. Nam, Trang ,Đưc, Mai. Mọi người hướng dẫn kèm cặp các em nó nhé. Mọi người ai nấy đều vui vẻ đồng ý. Phía đầu xe tiếng một thanh niên vang lên - Anh là Hùng tài xế, đẹp trai và ga lăng. Xìn chào mấy tân binh nhé. Thì ra là anh tài xế phụ trách an toàn của cả đoàn trong chuyến đi này. Qua giọng điệu tôi đoán anh ấy là một người vui tính. Kế đó các anh chị còn lại trong đoàn cũng lên tiếng giới thiệu. Chị là Trinh, Chị là Dung, anh là Tâm, anh là Duy, anh là Việt rất vui khi được làm việc cùng các em. Nhìn không khí đoàn kết của cả đoàn tôi rất vui thầm nghĩ . công việc mình tìm được này quá thật không uổng phí mấy tháng lặn lội. tôi đưa mắt nhìn mặt mọi người như muốn nhớ kĩ khuôn mặt từng người cùng tên của họ, bất chợt tôi quay lại phía ghế sau. Vẫn còn một người nữa nãy giờ vẫn im lặng. Mũ tai bèo cụp hẵn xuống che toàn bộ khuôn mặt, tôi tặc lưỡi. có lẽ người ấy đang ngủ. Cũng không tiện đánh thức ngươi ta kẻo chưa kịp làm quen đã tạo ấn tượng xấu rồi. xe chạy rất lâu tôi không thể ngủ được vì sự háo hức, ghé mắt ra ngoài cửa ngắm phong cảnh núi rừng. Lúc này xe đang đi qua con đường núi khá chênh vênh, phía bên phải là núi , bên trái lại là vực thẳm không khí tỉnh mịch của núi rừng vừa làm phấn khích cái tính thích phiêu lưu mạo hiểm của tôi vừa mang đến trong tôi một sự mơ hồ hay nói đúng hơn là rờn rợn. Chả là ngày nhỏ tôi hay được bà nội kể cho nghe về những ông hổ, hay trăn lớn ăn thịt người. nghĩ đến cảnh sắp tới phải ăn nằm trong bản ở sâu trong rừng tôi lại thấy hơi rợn người. xe chạy thêm một đoạn thì anh Hùng tài xế nói - Sắp đến trạm xăng rồi. mọi người xuống xe tranh thủ đi vệ sinh nhé. Nghỉ ngơi một lát rồi lại lên đường. Tầm 2 tiếng nữa là đến nơi thôi. Xe dừng tại trạm xăng cả đoàn kéo nhau xuống xe đi vệ sinh. Người ngồi ghế sau lúc này cũng tỉnh ngủ. Tôi nhìn kĩ người ngồi ghế sau thi ra là một ông chú tuổi cũng tầm 50 , chẳng trách gì được đối với sự sôi nổi của đám thanh niên chúng tôi chú chẳng để tâm đến . tôi nhìn ra chú là người lầm lì ít nói, khuôn mặt góc cạnh sương gió. Vì là người mới nên tôi cũng chủ động làm quen vì sau này còn làm việc với nhau dài dài. - Dạ cháu chào chú. Cháu tên là Nam tân binh của đoàn chúng ta. Sau này trong công việc có gì cháu chưa biết rất mong chú chỉ dạy thêm cho cháu ạ. Tôi lễ phép chào hỏi chú với một bộ mặt vô cùng thân thiện nhưng đáp lại tôi là một ánh mắt dò xét của chú , khiến tôi không khỏi lạnh người. chú im lặng một hồi sau đó cất tiếng. - ừ. Một câu trả lời lạnh đến không có gì có thể lạnh hơn, tôi nghĩ thầm. - Thế thôi hả. Chú này cũng thật kì lạ. Nghĩ là nghĩ như vậy nhưng tôi cũng không phải là kẽ dễ bỏ cuộc. Tôi lại tiếp tục hỏi. - Chú tên gì ạ. Chắc chú đi khám bệnh như thế này nhiều lắm rồi phải không chú. Đi khám như thế này chắc vui lắm chú nhỉ. Vừa được đi du lịch lại vừa kiếm được tiền. Chú nọ liếc mắt nhìn về phía tôi trả lời - Vui... ? hừ. từ từ rồi biết. Đoàn này thay người liên tục ấy mà. Mời các bạn đón đọc Ngũ Đại Thần Thú của tác giả Hoàng Nam.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Trò Chơi Tử Thần
Đây là một trò chơi thử thách trí tuệ và lòng dũng cảm, người thắng cuộc sẽ giành được phần thưởng vô cùng lớn và quyền được sinh tồn, còn những kẻ vi phạm nguyên tắc trò chơi sẽ phải nhận sự trừng phạt chính là cái chết. Mười bốn tác giả chuyên viết tiểu thuyết trinh thám bị “mời” đến một nơi bí mật, những tình huống kì lạ xảy ra, những sự kiện đáng sợ và bất ngờ liên tục xuất hiện, khiến họ không tài nào lí giải nổi. Cái chết luôn rình rập mọi lúc, mọi nơi, không khí căng thẳng bao trùm. Khi số người sống sót càng ngày càng ít, họ dần nhận ra một “quy luật” và bí mật kinh người… “Trò chơi tử thần” đã bắt đầu, kẻ chủ mưu vẫn lẩn khuất xung quanh họ là ai? Hắn ta? Cô ta? Rốt cục có mục đích gì? Sau mười bốn ngày, có ai còn sống sót và thoát khỏi nơi quỉ quái đó hay không? Liệu sau đó còn có điều gì đáng sợ hơn chăng? Đó lẽ nào là một trò chơi không bao giờ kết thúc? Hãy nhớ rằng, kể từ khi lật mở trang sách đầu tiên, bạn đã rơi vào vòng xoáy của chính trò chơi này! *** Tác giả Ninh Hàng Nhất tên thật là Ninh Hàng, là nhà văn chuyên viết tiểu thuyết trinh thám kinh dị. Anh bắt đầu nghiệp viết từ năm 1999, tới nay đã là một tay bút chuyên nghiệp kiêm biên kịch phim. Tác phẩm của anh được đăng trên nhiều các tạp chí, trang mạng lớn của Trung Quốc, còn được dịch và đăng trên các tạp chí ngoại văn. Một số tác phẩm tiêu biểu có thể kể đến “Tiếng đêm”, “Hẹn với thần chết”, “Chuyến đi sống còn”, “Lời nguyền ngày tận thế”. Ninh Hàng Nhất được đánh giá là cây đại thụ trong làng tiểu thuyết trinh thám mới, là “Alfred Hitchcock” của Trung Quốc. Bộ tiểu thuyết trinh thám 1/14 Trò chơi tử thần gồm có 5 tập hiện đã được xuất bản xong tại Việt Nam, đã được khá nhiều độc giả Việt đón nhận, được đánh giá là bộ tiểu thuyết trinh thám xen lẫn kinh dị gây tiếng vang lớn. Trò chơi cấm là một trong những cuốn series trinh thám mới nhất của tác giả này được xuất bản tại Việt Nam.   Bộ 1/14 gồm có: Trò Chơi Tử Thần Khách Trọ Và Xác Sống Lời Cảnh Báo Người Thừa Thứ 14 14 Ngày Kinh Hoàng Mời các bạn đón đọc Trò Chơi Tử Thần của tác giả Ninh Hàng Nhất.
Tất Cả Bạn Gái Của Tôi Đều Là Lệ Quỷ
Dương Húc Minh có một cô bạn gái dịu dàng đáng yêu. Đến nay, hắn cũng rất hạnh phúc, rất vui vẻ. Một ngày nọ, cô bạn gái qua đời. Sau đó, hắn mới phát hiện một điều rằng, thà độc thân còn tốt hơn... ----------------------------------------------------------------------------------- Truyện: Tất cả bạn gái của tôi đều là lệ quỷ Tác giả: Thất Nguyệt Tửu Tiên Số chương: hố chưa lấp xong Lời giới thiệu - Phiên bản nam chính u sầu Cổ nhân nói: "tu trăm năm mới đi chung thuyền, tu ngàn năm mới nên duyên vợ chồng", ấy là cổ nhân nói chơi chơi vậy thôi, chứ gặp Dương Húc Minh, cổ nhân cũng phải lập tức uống nước nhuận giọng, ngửa mặt lên trời mà than rằng: "than ôi, phải nghịch tu ngàn năm mới nên duyên lành với một cô nàng lệ quỷ." Thuận duyên hay nghiệt duyên, Dương Húc Minh không biết. Anh chàng cao to đẹp trai, thanh xuân phơi phới, với vóc dáng như huấn luyện viên thể hình đang ở chốn thiên đường với cô nàng người yêu Lý Tử vừa xinh vừa đảm thì một ngày kia bỗng rơi xuống địa ngục, à, nói đúng hơn thì là vực thẳm dưới địa ngục, khi mà cô người yêu bé bỏng sau khi về quê nghỉ hè đã không trở lại nữa. Thay nàng trở về, là một bóng người mặt đầy máu me mặc bộ áo cưới đỏ thẫm, tim thủng lỗ chỗ, máu chảy ròng ròng, chân lê từng bước một qua hành lang tối tăm, đêm nào cũng đứng nhìn anh chằm chằm. Rồi Dương Húc Minh phát hiện, thực ra nàng không đứng nhìn mà mỗi đêm, nàng lại tiến về phía anh, mỗi hôm một chút, cứ nhích dần, nhích dần, nhích dần... cho đến khi đứng ngay cạnh đầu giường anh. Ai có thể hàng đêm kê cao gối ngủ với người tình trong mộng đặc sắc đến như vậy chứ? Dương Húc Minh thì chắc chắn là không rồi. Lời giới thiệu - Phiên bản Ta là lệ quỷ Thuở còn đầu gối tay ấp, ai cũng từng trải qua cảnh ăn cẩu lương, uống nước đường thay cơm bởi những lời đường mật có cánh của người yêu, phải không nào. Vậy mà kể từ khi ta không còn nói được, không còn nấu ăn được, anh ấy bỗng dưng quay ngoắt 180 độ. Ảnh ta trong điện thoại, nay anh ấy không dám nhìn đến. Khuôn mặt ta anh ấy từng vuốt ve suốt mấy năm trời, nay anh ấy nhìn thấy lại hét toáng lên: Quỷ quỷ... Từng thề non hẹn biển với ta rằng, anh ấy chỉ có thể hoặc yêu ta hoặc chết, nhưng lại lòi đuôi cáo tham sống sợ chết, trốn ta như trốn tà. Ta không đau nỗi đau của kẻ bị giết hại, ta đau nỗi đau mình bị từ bỏ. Khi chúng ta yêu thương nhau, ta từng hỏi mãi mãi là bao xa? Bây giờ ta muốn trả lời: Mãi mãi chỉ là một ngọn nến đỏ mà thôi. Cháy hết nến đỏ, chúng ta ân đoạn nghĩa tuyệt!!! *** Mở đầu "Tất cả bạn gái của tôi đều là Lệ Quỷ" chính là tuyệt cảnh của nam chính Dương Húc Minh. Mất ăn mất ngủ vì cô bạn gái bị sát hại không rõ nguyên do, đáng sợ hơn nữa là cô nàng hàng đêm đều xuất hiện trong giấc mộng của anh, từ từ tiến lại gần, cho đến một ngày trèo lên giường bóp cổ anh. Dương Húc Minh, từ một kẻ vô thần, đã dần tin rằng, thế gian này có quỷ, dù mẹ anh bảo rằng anh bị thần kinh, dù cảnh sát coi anh như kẻ lạc trại... thì anh vẫn có một người bạn đồng hành trong quá trình đi tìm chân tướng, đó là một cuốn sách kỳ lạ có tên "Sinh Tử Lục". Và rồi anh nhận ra, quỷ có nhiều loại: loại trành quỷ là nô bộc chỉ đâu nghe đó, loại lệ quỷ với đầy rẫy oán khí... Rồi anh cũng nhận ra, không phải ai cũng có thể làm quỷ, những kẻ phải làm quỷ trên cõi đời này, đều chỉ nhiều hơn người khác hai điều: bất hạnh và oán hận mà thôi. Đọc Tất cả bạn gái của tôi đều là lệ quỷ, bạn sẽ gặp anh chàng Dương Húc Minh vai u thịt bắp, có lúc thất phu lỗ mãng dại khờ, có khi thông minh láu cá nhưng điều đáng quý nhất chính là, dù ở trong tuyệt cảnh, dù bản thân như chiếc đèn sắp cạn dầu, anh vẫn tin tưởng vào những điều tốt đẹp trên thế giới này và đấu tranh cho nó. Như khi anh bảo: dù anh có chết bởi tay người mình yêu, anh vẫn muốn làm một điều gì đó dành cho nàng... Bạn cũng sẽ gặp một anh chàng Dương Húc Minh hết mực dũng cảm, dù những yêu cầu oái oăm nghiệt ngã đến đâu anh cũng luôn cố gắng hoàn thành. Hãy tưởng tượng mà xem, nửa đêm đi vào một căn nhà ma, rạng sáng đi đến thắp hương nơi hiện trường vụ án, khám phá các "phó bản" bí ẩn rợn tóc gáy... đều được anh hoàn thành xuất sắc ngoài dự kiến. Bạn cũng sẽ gặp một anh chàng Dương Húc Minh trớt quớt, lắm khi chỉ đâu đánh đó còn tòi ra vài phốt giật gân, nhưng không sao, đó mới chính là tâm lý con người, nếu mọi thứ đều hoàn mỹ đến mức không bugg nào hiện diện, vậy làm sao có thể có được tâm trạng thấp thỏm mê hoặc khi bạn sa chân vào hố chứ. Bạn cũng sẽ gặp những lệ quỷ, trành quỷ với những cuộc đời khác nhau, có bi thương, có sai lầm, có xót xa... bởi trước khi là quỷ, họ đều là những con người với những nỗi niềm không biết ngỏ cùng ai. Đó là nỗi niềm của những đứa con "ghét mẹ" mà chẳng nói được cùng ai, chỉ đành viết lên tảng đá tâm sự của mình. Đó là nỗi tương tư sâu nặng của cô nàng vì trót chìm đắm trong một mối tình đơn phương mà dẫn đến hoạ sát thân. Đó là sự xót xa về một trạch nam dám làm mọi thứ để đến gần người mình yêu mà không biết cách ngỏ lời. Đó là nỗi niềm của những người làm cha, làm mẹ đau đáu với những đứa con sa ngã lầm lạc của mình... Ai bảo truyện linh dị không có tình? Tất cả bạn gái của tôi đều là lệ quỷ là một câu chuyện thấm đẫm dòng chảy nhân sinh, chính dòng chảy này đã dẫn dắt Dương Húc Minh từ một kẻ chỉ muốn thoát khỏi tình trạng "ngàn cân treo sợi tóc" của mình đi đến lý tưởng cao cả hơn trong cuộc chiến với những oán khí của ma quỷ. Nếu bạn thích linh dị, kinh dị với các pha giật gân rợn tóc gáy, đừng ngần ngại nhảy hố nhé. Nếu bạn không thích linh dị nhưng muốn tìm hiểu một "hiện tượng tự nhiên" bình thường như cân đường hộp sữa với đủ thứ hỉ nộ ái ố, cũng đừng ngại nhảy hố nhé. Nếu bạn là fan ngôn tình và yêu thích những câu chuyện tình ngọt ngào chung thuỷ đầy bi kịch, hãy nhảy hố luôn đi nào. Còn nếu bạn là fan của thể loại truyện linh dị và kèm thêm các tình tiết nhây lầy vô bờ bến, thì bingo, đây chính là câu chuyện dành riêng cho bạn đó. Chờ đợi bạn là một câu chuyện cực kỳ kịch tính và một dàn harem với ưu điểm toàn trai xinh gái đẹp đang dài cổ ngóng bi mỗi ngày. *** Nhưng loại cảm giác thống khổ này cũng không tiếp diễn quá lâu. Nhanh chóng sau đó, những bàn tay đang điên cuồng xâu xé thân thể Dương Húc Minh biến mất tất cả. Tựa hồ tất cả những thứ quỷ dị xung quanh đều rụt lại. Thân thể Dương Húc Minh vẫn không ngừng chìm xuống. Bên tai của hắn lại trở nên yên tĩnh như trước, những tiếng vang chói tai, những tiếng xì xào quỷ dị đều hoàn toàn biến mất. Thế giới lại trở về với sự tĩnh mịch, hắc ám. Chỉ có thân thể hắn vẫn như cũ, không ngừng rơi xuống, rơi xuống. Cảm giác rơi mãi không tới đáy khiến nhịp tim Dương Húc Minh bắt đầu gia tăng. Giống như rơi vào một cái hố sâu không có điểm cuối cùng, khiến hắn không khỏi khủng hoảng tinh thần. Mình tiếp tục rơi xuống như vậy, cuối cùng sẽ rớt xuống nơi nào… Địa ngục? Tâm Trái Đất?... Chỗ đáy sâu đó sẽ xuất hiện những thứ kinh khủng gì đây? Nguyên bản tinh thần Dương Húc Minh đang rất tỉnh táo sáng suốt, dần dần theo quá trình rơi xuống mà trở nên nôn nóng sốt ruột. Những thứ không biết mới khiến người ta càng e ngại. Dương Húc Minh càng chìm sâu xuống, tâm tình của hắn càng bực bội bức xúc. Tên người hắn vẫn liên lục thì thầm kêu gọi, tựa hồ cũng dần dần trở thành tên một người khác. Rõ ràng Dương Húc Minh gọi lên đúng là tên cha hắn, nhưng có một cảm giác khó chịu không nói nên lời, khiến hắn không thoải mái. Giống như ai đó đang không ngừng viết đi viết lại một chữ cái, rồi đột nhiên phát hiện ra hắn không biết chữ kia là chữ gì! Loại cảm giác mơ hồ khiến tâm tình Dương Húc Minh càng trở nên bức bối khó chịu, muốn mở mắt ra xem thử tình hình hiện tại là gì. Nhưng Sinh Tử Lục đã nói trước, bất luận chuyện gì xảy ra, nghe được âm thanh gì, hắn cũng không được mở mắt. Dương Húc Minh cố nén cảm giác bất an, miệng không ngừng gọi tên cha mình. Một hồi lâu sau, thân thể vẫn tiếp tục chìm xuống nhưng bên tai Dương Húc Minh chợt nghe một âm thanh quen thuộc. Thanh âm của ai đó, đang gọi tên hắn. … Dương Húc Minh …. … Dương Húc Minh …. Tiếng gọi rất quen thuộc, thân thiết, nghe lại giống như … cha hắn đang gọi? Dương Húc Minh cảm thấy nao nao định mở mắt ra xem ai đang gọi… Nhưng một giây sau, hắn mạnh mẽ bức bách mình tỉnh táo lại, không để ý tới tiếng gọi phảng phất như có như không kia… Trong miệng hắn tiếp tục thì thầm gọi tên cha " Dương Tĩnh… Dương Tĩnh… Dương Tĩnh… Dương Tĩnh… Dương Tĩnh… Dương Tĩnh… Dương Tĩnh… Dương Tĩnh… Dương Tĩnh… Dương Tĩnh… Dương Tĩnh… Dương Tĩnh… Dương Tĩnh… Dương Tĩnh…” Mời các bạn đón đọc Tất Cả Bạn Gái Của Tôi Đều Là Lệ Quỷ của tác giả Thất Nguyệt Tửu Tiên.
Những Miền Linh Dị - Thái Lan
Hai người bạn thân bị yểm trong mình những lời nguyền bí ẩn - lời nguyền mắt đỏ và lời nguyền phượng hoàng. Hoặc là định mệnh, hoặc là vô tình, họ cùng tới đất nước Thái Lan xa xôi thần bí. Bởi cổ trùng tắc quái, họ như những khối nam châm thu hút về mình vô số chuyện ma thiêng. Ngôi chùa cổ Wat Chiang Man với thế trận nhộng người, rừng sâu Vạn Độc với ngôi làng rắn, và truyền thuyết ma quái về cánh diều da người, người vợ ma Mae Nak, quỷ linh Kuman Thong... Nguy hiểm, âm mưu, chết chóc rình rập: đớn đau, mất mát, gian trá, sợ hãi, tuyệt vọng che mờ chân tướng, hành trình khám phá tưởng như vô vọng.  *** Bộ sách Những Miền Linh Dị gồm có: Những Miền Linh Dị - Tập 1: Thái Lan Những Miền Linh Dị - Tập 2: Nhật Bản Những Miền Linh Dị - Tập 3: Ấn Độ Những Miền Linh Dị - Tập 4: Hàn Quốc ... *** Tôi từng là sinh viên trao đổi, học ở Thái Lan một năm. Trong khoảng thời gian đó, tôi đã gặp rất nhiều sự việc kì bí và rùng rợn, phủ định triệt để thuyết vô thần mà tôi từng tin tưởng tuyệt đối. Vì sao đất nước Thái Lan lại có mối nhân duyên sâu đậm với loài rắn? Thuật Gong Tou là gì? Có phải Kuman Thong chứa đựng linh hồn của trẻ sơ sinh chết yểu? Dầu cúng đựng trong những lọ hũ bày la liệt tại các chùa chiền là dầu thơm hay là mỡ người chết? Những trải nghiệm của tôi, có lẽ đã giải đáp được! Cứ mỗi đêm khuya thanh vắng, những kí ức kinh hoàng lại luồn lách vào trong trí óc tôi tựa như những âm hồn, đâm chích vào những dây thần kinh của tôi khiến tôi không tài nào ngủ nổi. Tôi chỉ biết ngồi cố thủ trước màn hình máy tính bợt bạt, lọ mọ gõ từng chữ trên mặt bàn phím. Những gì tôi viết, là ảo giác của tôi, hay chính là sự thực, tôi vẫn không thể nào khẳng định. Bởi tôi không biết, trở thành sinh viên trao đổi là trùng hợp ngẫu nhiên, hay là sự an bài của số mệnh. Lẽ nào có một bàn tay vô hình đang âm thầm thao túng cuộc đời tôi? Tuy nhiên, đây chỉ là sự khởi đầu cho cuộc đời đầy rẫy những chuyện ly kỳ. Đúng, đây chỉ là... ... SỰ KHỞI ĐẦU! Mời các bạn đón đọc Những Miền Linh Dị - Thái Lan của tác giả Dương Hành Triệt.
Mimizuku Và Vua Bóng Đêm
Rừng Bóng Đêm - chốn ma quỷ hoành hành, một cô gái nhỏ lang thang tìm đến. Dấu nung con số “332” trên trán, xiềng xích không thể gỡ được đeo chặt trên tay chân. Tự gọi mình là Mimizuku, cô bé đem thân mình dâng tới cho vị Quỷ Vương xinh đẹp. Cô chỉ có một lời thỉnh cầu duy nhất. “Anh có thể ăn tôi không?” Mimizuku muốn tìm đến cái chết, và vị Vua Bóng Đêm căm ghét loài người. Mọi thứ bắt đầu vào đêm trăng sáng lung linh ấy. … Đây là câu chuyện về sự tan vỡ và tái sinh của một cô gái nhỏ đã đi đến cùng cực của nỗi tuyệt vọng. Tác phẩm đã đạt giải Nhất tại Giải thưởng Tiểu thuyết Dengeki lần thứ XIII. *** Nơi Đến Của Những Lời Cầu Nguyện Tôi không còn nhiều ký ức về lần đầu tiên mình gửi một bản thảo tiểu thuyết. Bản thảo đó được viết tay bằng bút chì nên những gì có thể gợi lại ký ức cũng chẳng còn nguyên vẹn, nhưng tôi nhớ đó là một mẩu chuyện về ông già Noel, một truyện ngắn chừng 30 trang trên giấy bản thảo. Hình như đó là thời tôi còn học trung học. Tuy không có kết quả gì, nhưng tôi đã cảm thấy rất vui. Tôi không biết cách nộp bản thảo thế nào cho đúng, nên đã đến nhà bạn để làm vài thứ, như là dán phong thư chẳng hạn. “Đừng có bỏ vào bao nylon đấy nhé.” Thậm chí tôi còn nhớ rằng tôi đã giật mình khi nghe bạn tôi nhắc vậy. Cô ấy đã đi cùng tôi đến hòm thư bưu điện. Hai người chúng tôi dùng một phong bì màu nâu vàng, rồi cùng đi đến hòm thư ở sau nhà cô ấy. Mặt trời đã lặn, xung quanh chẳng nhìn thấy bóng người. Chúng tôi kiểm tra phong bì kỹ càng, cuối cùng bỏ vào khe trên hòm thư. Được rồi, tôi nói và chuẩn bị quay trở về, đúng lúc đó, bạn tôi đứng bên cạnh đã kéo tôi lại. “Này, cậu phải cầu nguyện thành tâm nữa chứ.” Bạn tôi nói như thế đấy. Tôi ngạc nhiên vô cùng. Hai chúng tôi đứng trước hòm thư, chắp tay lại và yên lặng nguyện cầu. Tôi không theo bất cứ một tôn giáo nào, và thực ra lúc đó tôi không biết phải cầu nguyện với ai nữa. Có lẽ là cầu nguyện với ban biên tập - những người sẽ đọc bản thảo của tôi, hoặc cầu nguyện với các vị thần, hoặc cầu nguyện với một người nào đó. Nên tôi chỉ im lặng và cầu nguyện. Sau lần đó, tôi gửi bài đi nhiều hơn, và cũng không còn đứng trước thùng thư để cầu nguyện nữa, (không tính đến cái lần mà tôi vừa khóc vừa mếu máo với nhân viên ca đêm ở quầy tiếp nhận bưu điện rằng “xin hãy đóng dấu hủy thư hôm nay” vì bị nhầm ngày), nhưng khi tôi gửi tiểu thuyết đi, tôi luôn nhớ đến câu nói “Này, cậu phải cầu nguyện thành tâm nữa chứ” của bạn mình. Tôi cũng nhớ lại rằng, cô ấy đã giúp đỡ tôi hoàn thành câu chuyện đó như thế nào. Đã qua bao nhiêu lâu rồi, tôi vẫn chưa thể đạt được độ chín muồi trong việc kể chuyện bằng ngòi bút, nhưng điều mà tôi có thể làm được là, dù thế nào, mỗi ngày tôi đều viết. Và từ đó trở đi, tôi cũng bắt đầu biết nói những lời cầu nguyện. Tới bây giờ, tôi không biết bao nhiêu năm đã trôi qua, nhưng, ừm... hình như lời cầu nguyện mà tôi chắp tay vào đêm khuya hôm ấy đã trở thành hiện thực. Cuối cùng cũng đã đến, ừm, nếu so sánh với ánh sáng của những ngôi sao trên bầu trời đêm rọi xuống tay tôi thì lời cầu nguyện của tôi đến nhanh hơn, nên tôi nghĩ, mình đã thành công một cách tốt đẹp. Tôi muốn viết một câu chuyện nhẹ nhàng, tôi đã nhắc đi nhắc lại điều đó giống y như người bệnh bị mê sảng khi đang trong cơn sốt, hay giống như một người say khướt luyên thuyên không ngừng. Tôi muốn viết một câu chuyện nhẹ nhàng. Không nhất thiết phải được lưu danh sử sách. Dù có bị quên lãng cũng không sao. Dù mọi người chỉ đọc qua thôi cũng được. Một câu chuyện khi bạn trở thành người lớn, có lỡ quên cũng không vấn đề gì. Chỉ cần như vậy thôi. Chỉ cần trong một khoảnh khắc. Một thứ có thể lay động trái tim bạn. Một thứ giống như ánh sáng. Chẳng hạn như một ai đó chưa bao giờ đọc sách, họ sẽ nghĩ rằng những quyển sách thật chán ngắt và khô khan. Tôi muốn dùng cuốn sách của mình để mở ra một thế giới mới cho những đứa trẻ đã từng nghĩ như vậy. Đại khái là như thế. Ừm, tôi muốn viết những tiểu thuyết như vậy. Tôi thì thầm điều đó với chính mình và cố gắng đến bây giờ. Cần có lý tưởng và luôn nghĩ tới những điều tốt đẹp. Một sempai đã nói với tôi rằng “Em không thể sống chỉ bằng những điều tốt đẹp” với một gương mặt tỏ vẻ thông thái. Trước vị sempai ấy, tôi không còn trẻ con hay nhỏ nhít để đáp lại rằng “Em vẫn sẽ tiếp tục!”, tôi chỉ cắn chặt răng và mơ giấc mơ của mình. Đến bây giờ, tôi vẫn đang mơ đây. Tôi đã có ý tưởng cho cuốn “Mimizuku và Vua Bóng Đêm” này vào năm cuối phổ thông, khi ấy đang trong thời gian ôn tập cho kỳ thi đại học. Câu chuyện đột nhiên tuôn trào từ trong tôi, khiến tim tôi đập mạnh. Để lưu lại tất cả những khung cảnh chớp nhoáng hiện ra rồi lại dần biến mất, tôi đã viết kín một cuốn rưỡi vở đại học trong vòng hai ngày, và rồi tôi nhẹ nhàng đặt nó vào trong giá sách. Nếu có thể đỗ đại học, tôi sẽ viết tiếp câu chuyện này. Tôi định bụng rằng, câu chuyện này sẽ là phần đầu tiên của một tiểu thuyết dài. Việc thi đại học rất khổ cực, nhưng mỗi lần mệt mỏi, tôi lại tự nhủ với chính mình. “Đây chỉ là điều quá bình thường.” Câu chuyện này đối với tôi rất đặc biệt, và nếu như nó có thể trở nên đặc biệt với một ai đó, quả thật chẳng còn niềm hạnh phúc nào bằng. Khi câu chuyện này ra đời, tôi đã nhận được sự giúp đỡ của rất nhiều người. Những người bạn của tôi đã đọc trước bản thảo, họ rất yêu Mimizuku nhỏ bé và đã động viên tôi nhiều, sau khi câu chuyện hoàn thành, họ đã vỗ đầu tôi và nói rằng “Cậu đã làm rất tốt.” Cũng có những người bạn đã khiến tôi nghĩ ra những hình tượng quan trọng. Nếu không có họ, chắc chắc tôi đã không thể hoàn thành câu chuyện này. Bản thân tôi tự thấy không xứng đáng với giải thưởng lớn thế này, sau khi đoạt giải, người phụ trách và nhiều người khác đã giúp đỡ tôi, họ đã dốc sức để cuốn sách này có thể ra đời với hình thức đẹp nhất có thể. Tôi là dân tỉnh lẻ, nên lần đầu tiên được đặt chân đến trung tâm Tokyo, tôi gần như không thể ngủ được. Gửi lời đến các vị sensei trong ban giám khảo, Isono Hiro-sensei đã vẽ nên thế giới quan của Mimizuku với trang bìa tuyệt vời này, Arikawa Hiro-sensei đã đọc câu truyện này và đón nhận một Mimizuku nhỏ bé, thật sự vô cùng cảm ơn mọi người. Tất nhiên tôi cũng xin gửi lời cảm ơn trân trọng nhất đến quý độc giả gần xa, những người luôn ở phía sau và ủng hộ tôi. Khi công bố giải thưởng, tôi đã nhận được lời chúc mừng từ một tiểu thuyết gia mà tôi rất ngưỡng mộ rằng: “Chúc cho những ngôn từ của cô sẽ mang pháp thuật đến cho trái tim hàng vạn độc giả trẻ.” Tôi vẫn còn non kém, nên vẫn chưa thể mang pháp thuật đến cho mọi người... Có vẻ hôm nay tôi chỉ biết cầu nguyện mà thôi. *** Lời bình Arikawa Hiro Tôi xin thú nhận. Tôi đã khóc. Tôi đã hoàn toàn chịu thua trước tác phẩm có kết thúc bất ngờ này. Khốn thật. Thật lòng mà nói, tôi được nhờ bình luận cho câu chuyện này trong khi đang khá bận, nên tôi sẽ không phủ nhận rằng tôi có hơi bực mình. Thật phiền phức. Vậy nên lúc đó tôi đã định rằng sẽ hoàn thành nhiệm vụ thật nhanh, khi bản thảo được gửi đến đã bắt đầu đọc ngay lập tức, thế nhưng mà, úi chà, cái lực hấp dẫn gì thế này. Cảm giác như có ai đó túm lấy gáy tôi và dúi đầu vào trong bản thảo. Chà, chỉ sơ sẩy thôi là bị tác phẩm này nuốt chửng, quên khuấy mất phải phê bình như thế nào. Nhưng đã được nhờ viết lời bình, cũng không thể lừng khừng mãi được. Tôi hốt hoảng lấy lại bình tĩnh và tập trung, nhưng vẫn là cảm giác bị mắc vào một tấm lưới. Có lẽ nói là bị câu thì chính xác hơn. Bản thảo là cần câu, và tôi là cá. Hơn thế nữa, dây câu lại còn rất chắc. Kết quả là, sau khi đọc hết một lèo tôi đã không kìm được nước mắt. Tôi đã bị lôi cuốn bởi một thứ tuyệt vời. Cho nên nếu như nói về thắng thua thì tôi là người bại trận. A, đúng là tôi đã bị tác phẩm này đánh bại. Giống như một câu chuyện cổ tích được kể bằng văn chương bình dị. Ngày xửa ngày xưa ở một nơi nọ, những câu chuyện cổ tích trên thế giới đều bắt đầu bằng những câu chữ như vậy, nhưng trong câu chuyện này không kể tường tận như thế. Trong câu chuyện này cũng không kể rõ bối cảnh chi tiết diễn ra ở thế giới hay đất nước nào. Không cần thiết phải kể ra. Câu chuyện này dù có bắt đầu với câu “ngày xửa ngày xưa ở một nơi nọ” cũng được. Hoàn toàn chẳng sao cả. Đây là câu chuyện của một chú chim cú đại bàng (Mimizuku) có tính cách không nắm bắt được, nếu mượn lời trong tác phẩm là “có chút không đủ”, tuy nhiên chú chim cú này lại phát ra một sức lôi cuốn kỳ lạ. Và rồi, chú chim cú này đã đến gặp Vua Bóng Đêm, tuy nhiên câu chuyện không chỉ có vậy thôi. Sau đó tất cả những nhân vật bị cuốn theo họ đều rất đáng yêu. Có lẽ chính là vì bản thân Mimizuku đã vô cùng đáng yêu. Con người (và trong thế giới này thì quái vật cũng vậy?) để trở thành hình mẫu mình mong muốn là việc rất dễ dàng và cũng rất khó khăn. Người ta muốn thay đổi, nhưng lại luôn chống cự hoặc chần chừ không chịu thay đổi. Rồi một ngày nọ, một chú chim cú xuất hiện trước những người này, đem đến một mảnh vỡ nhỏ. Cái mảnh vỡ nhỏ tầm thường này có lẽ là thứ cần thiết để thay đổi mọi thứ. Chính chú chim nhỏ cũng không biết mảnh vỡ mà mình vô ý đánh rơi ấy lại có ý nghĩa đến thế. Chính vì điểm đó mà chú chim nhỏ này mới thật đáng yêu. Bạn hãy tự mình xem xem chú chim cú bé nhỏ ấy đã lần đầu tiên trong đời có một ý chí mạnh mẽ và kiên định đến nhường nào. Hoặc để sau cũng được. Xin độc giả hãy đón nhận kết thúc giống như một thứ gì đó từ trước mắt bay thẳng vào ngực mình, đừng tỏ ra khiên cưỡng. Thứ bay thẳng vào ngực các bạn chính là chú chim nhỏ đáng yêu ấy đấy. Nếu ôm chặt chú chim nhỏ đó, có lẽ bạn sẽ có được trong tay một điều đặc biệt nào đó chăng? Mời các bạn đón đọc Mimizuku Và Vua Bóng Đêm của tác giả Kougyoku Iduki.