Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Bệnh Phú Quý

Chu Khởi La bị người ta hại chết, có thế nào cũng chẳng ngờ bản thân sẽ trùng sinh vào thân thể một tiểu thư nhà công hầu rồi từ đó có cuộc sống phú quý, cha mẹ yêu thương, ăn ngon mặc đẹp.Nàng vốn muốn gả cho biểu ca thanh mai trúc mã, sống cuộc sống an yên, không ngờ hôn sự bị người ta phá hỏng.Người nam nhân mà sau này quyền khuynh triều dã[*], không chỉ muốn cưới nàng còn cưng chiều nàng tận trời. [*] Quyền lực cực lớn. *** Đây là tháng chạp năm nàng mười sáu tuổi, cách năm mới rất gần. Nàng ở nơi cách rất xa quê hương này, chuẩn bị kết thúc tính mạng của mình. Gió lạnh mãnh liệt thổi vào cơ thể tr4n trụi của nàng, làn da lộ ra ngoài đau đớn tê cóng. Tóc đen tung bay, vết xanh tím trên cổ còn có thể thấy lờ mờ. Nàng đi về phía trước một bước, đá dưới chân dồn dập lăn xuống, vách núi sâu không thấy đáy, nước mắt cuộn trào mãnh liệt không dứt. Bởi vì một vụ án lớn khiến phụ thân làm Huyện lệnh của nàng bị bắt đi. Nàng chạy tới cầu xin người kia, dùng hết tất cả mọi cách rồi mà hắn vẫn không chịu ra tay cứu phụ thân. Nàng tới bước đường cùng, trơ mắt nhìn phụ thân bị chém đầu máu bắn ba thước lụa trắng ở giữa phố xá sầm uất. Sau đó, cả nhà bị xử lưu đày. Trên đường lưu đày, kế mẫu nàng chụp thuốc mê nàng đưa lên giường thủ lĩnh quan sai háo sắc để cầu xin được mời đại phu xem bệnh cho con trai ruột... Đời này nàng chẳng còn dũng khí sống tiếp. Không bằng mang theo đau khổ và thù hận này ngã xuống địa ngục thôi. ... Nàng bị người ta lay khẽ, có người không ngừng kêu gọi ở bên tai. Nàng từ từ mở mắt, lọt vào tầm mắt là một phu nhân ăn mặc lộng lẫy, bộ trang sức bằng vàng nạm trân châu, áo ngoài bằng vải thanh la nhũ vàng rực rỡ, váy dài thêu hoa văn chim tước. Viền mắt vị phu nhân kia vốn ửng đỏ, ôm nguc, thấy nàng mở mắt thì ôm nàng vào nguc: "Giảo Giảo, tâm can bảo bối của mẹ, con tỉnh lại rồi! Từ ma ma, mau đi gọi đại phu đến đây!" Một bà tử vội vàng vâng dạ đi ra ngoài. Nàng hoảng hốt nghi hoặc giơ tay mình lên, vừa trắng vừa mềm như trẻ con vậy. Chuyện gì xảy ra vậy? Không phải nàng nhảy xuống núi rồi ư? Nàng bị phu nhân ôm vào trong nguc vừa hôn vừa xoa, nhìn cảnh vật trong phòng qua đầu vai phu nhân. Bàn gỗ đàn hương, bên trên bày lư hương ba chân làm bằng sứ màu trắng xanh quý giá, trên bàn trang điểm chạm khắc tinh xảo có gương đồng rất lớn, trong gương phản chiếu một vị phu nhân đang bế một bé gái ba bốn tuổi. Bé gái có đôi mắt to và sáng, làn da trắng trẻo vừa mềm mại vừa mịn màng. Nàng là cô bé ấy? Trong phòng có tám nha hoàn đang quỳ, bên cạnh còn có một đại nha hoàn địa vị cao hơn đang đứng, mọi người đều có dáng vẻ vui đến phát khóc. Nha hoàn đang đứng có gương mặt trứng ngỗng, ngũ quan tinh xảo, mặc đoản y[*] thêu hoa mai màu hồng phấn, váy dài màu trắng xanh nhạt. Nàng ta tiến lên phía trước nói: "Phu nhân, sợ là tiểu thư đói bụng rồi. Nô tỳ đi chuẩn bị ít thức ăn nhé?" [*] Trang phục có vạt áo ngắn, bình dân cổ đại thường dùng. Vị phu nhân kia vội vàng lau nước mắt: "Đúng vậy! Vẫn là Ngọc Trâm suy nghĩ chu đáo." Nàng kinh ngạc ngẩn người, mãi tới khi một nam tử trông có vẻ là đại phu tiến vào bắt mạch xong nói: "Chúc mừng phu nhân, tiểu thư thật sự là phúc đức sâu dày! Đã hết sốt, không còn gì đáng lo!" Phu nhân nghe xong thở phào nhẹ nhõm, mọi người trong phòng đều vui vẻ. Nha hoàn tên Ngọc Trâm dẫn người bưng một bát cháo trắng và mấy đĩa thức ăn lên rồi mời nàng xuống giường ăn. Sao lại thanh đạm như thế? Nàng muốn ăn gà hoàng kim, ngọc quán phế[*], bánh thần tiên phú quý, ngọc lang[*], đậu hũ Đông Pha,... Nếu nằm mơ, chẳng lẽ chẳng phải nên mơ tới những thứ này à? [*] Ngọc quán phế: Trộn sáu nguyên liệu cuộn thành nem (Bột mì, bột rán, mè, hạt thông, quả óc chó, thì là), hấp chín trong nồi, cắt miếng vừa ăn. Rất đẹp. [*] Ngọc lang: Một món rau trộn từ xà lách, rau diếp. Nàng ngơ ngác ăn cơm, phu nhân ngồi bên cạnh nàng, nhìn nàng ăn rất nhanh thì không khỏi khuyên nhủ: "Giảo Giảo, con ăn từ từ thôi." Lúc này, ngoài cửa có người bẩm báo: "Phu nhân, lão gia đã về rồi." Trên mặt phu nhân kia nở nụ cười, căn dặn bà tử: "Từ ma ma, trông tiểu thư ăn cơm. Ta đi đón lão gia." Từ ma ma vâng lời, vị phu nhân kia dẫn mấy nha hoàn ra ngoài. Nàng ăn no rồi, ý thức được phải biết rõ chuyện gì xảy ra trước nên hỏi Từ ma ma: "Ta là ai? Đây là đâu?" Từ ma ma sững sờ khi nghe nàng hỏi, lo lắng đưa tay sờ trán nàng: "Chẳng lẽ tiểu thư sốt tới mức hồ đồ rồi?" "Mau nói cho ta biết đi!" Nàng kiên trì. Từ ma ma không dám không nghe, vẻ mặt rầu rĩ nói: "Ngài tên Chu Khởi La, là con gái của Tri phủ lão gia phủ Ứng Thiên... Có nhớ ra chưa?" Phủ Ứng Thiên - Nam Kinh? Huyện Hạ Ấp do phụ thân quản lý là khu trực thuộc phủ Ứng Thiên. Chẳng lẽ đây là trùng hợp? Nàng nhìn thấy trên bàn gỗ đàn hương để một quyển sách đóng chỉ[*], trang bìa viết hai chữ "Lịch pháp". Nàng nhảy xuống giường vội vã lật ra, trên trang tên sách in Hiến Tông Hoàng đế Hồng Phong năm thứ hai mươi lăm... Đây rõ ràng trước khi nàng sinh ra mười năm! [*] Một cách đóng sách truyền thống của Trung Quốc, sợi chỉ lộ rõ ra ngoài bìa. Đây không phải mơ! Nàng véo mạnh mình một cái, đau đớn kêu úi một tiếng. Từ ma ma vội vàng qua kiểm tra, sờ cánh tay nhỏ nhắn mềm mại của nàng: "Tiểu tổ tông ơi, ngài làm gì vậy?" Nàng cố gắng làm mình bình tĩnh lại, suy nghĩ rõ ràng hơn. Trước đây không lâu nàng nhảy xuống sườn núi, hẳn là ch3t rồi nhưng lại sống lại trên người tiểu cô nương tên Chu Khởi La này, hơn nữa còn trở về hai mươi sáu năm trước! Bây giờ nàng đã là Chu Khởi La rồi. Chuyện xảy ra quá bất ngờ, nàng ôm đầu gối ngồi ngẩn người ở trên giường. Hoàn cảnh lạ lẫm, không biết thân phận, còn trùng sinh một cách khó tin. Nàng cần thời gian bình tĩnh lại. Rèm châu trên cửa lay động, một nam nhân tuấn tú mặc trường bào cổ rộng tay hẹp đi đến, khoảng ba mươi tuổi, khí chất ôn hòa nhã nhặn. Phu nhân vừa rồi theo sau ông, nha hoàn bà tử đều cung kính hành lễ, đồng thanh hô: "Lão gia!" Nam nhân đi đến trước mặt Khởi La, cúi người bế nàng lên, ôn hòa nói: "Giảo Giảo của chúng ta tỉnh lại rồi! Nào, gọi cha đi." Nàng nhìn qua nam nhân trước mặt, cảm thấy vẻ yêu thương lộ ra từ giữa lông mày ông giống như phụ thân kiếp trước. Nếu như phụ thân không ch3t, cả nhà không bị lưu đày thì bây giờ nàng đang ở trong nhà thêu thùa chờ gả, tất cả chỉ mới bắt đầu. Nàng ch3t vào năm mười sáu, vào lúc đẹp đẽ nhất cuộc đời… Nàng bỗng nhiên muốn khóc, mếu máo rồi giọt nước mắt đã treo trên khóe mắt. "Con bé này, sao vậy?" Nam nhân sờ đầu của nàng, nghi hoặc nhìn phu nhân. "Quan nhân, Giảo Giảo vừa tỉnh, còn chưa tỉnh táo!" Phu nhân bế Khởi La đặt lên giường rồi đắp chăn kín cho nàng: "Giảo Giảo đừng sợ, mẹ ở chỗ này với con." Nam nhân bị gạt sang một bên một cách rất tự nhiên, chỉ có thể thở dài. Sức khỏe Khởi La ngày càng tốt hơn, rốt cuộc nàng cũng bình tĩnh lại, chấp nhận thân phận hoàn toàn mới. Nếu ông trời cho cơ hội, không lý do gì nàng không quý trọng. Hơn nữa, Chu gia mà nàng trùng sinh vào quả thật xem như danh môn vọng tộc. Tổ phụ của nàng Tĩnh Quốc công Chu Mục cưới muội muội ruột của Hoàng đế là Chiêu Khánh Trưởng Công chúa, sinh hạ hai con trai. Phụ thân của Khởi La là con trai út, tên Chu Minh Ngọc, nhậm chức Tri phủ của phủ Ứng Thiên. Thê tử của Chu Minh Ngọc là con gái của Tham Tri Chính sự Quách Tùng Lâm - Quách Nhã Tâm, cũng là mẫu thân của Khởi La. Hai người bọn họ phu thê tình thâm, thậm chí Chu Minh Ngọc thủ thân như ngọc vì Quách Nhã Tâm, bên cạnh không có thiếp thất, ngay cả một nha hoàn thông phòng cũng không có. Chu Mục đã qua đời từ mấy năm trước, hiện tại Tĩnh Quốc công là ca ca của Chu Minh Ngọc - Chu Minh Kỳ ở trong kinh thành. Bởi vì vài chuyện cũ nên hai huynh đệ phân nhà từ lâu. Mỗi ngày ngoại trừ ăn cơm uống thuốc đúng giờ, hoạt động cơ thể một chút ra thì Khởi La đều nằm ở trên giường nghỉ ngơi, rất ít nói chuyện. Nàng vừa nhắm mắt là lại nghĩ tới chuyện kiếp trước, ánh mắt đoạn tuyệt của người kia và thủ lĩnh quan sai làm nhục nàng, nàng sợ tới mức hàng đêm rất khó ngủ yên. Đêm hôm ấy, Quách Nhã Tâm thấy con gái ngủ say hiếm thấy nên lặng lẽ ra khỏi phòng, căn dặn nha hoàn bà tử trông nom. Bà xuống phòng bếp tự mình làm chút điểm tâm rồi mang tới nơi ở của Chu Minh Ngọc. Chu Minh Ngọc bị lạnh nhạt nhiều ngày cố ý giả vờ không vui: "Phu nhân vứt bỏ vi phu tận chân trời vì chăm sóc Giảo Giảo rồi!" "Làm gì có ai ghen với con gái của mình chứ? Giảo Giảo khỏe lên, chàng không vui à?" Quách Nhã Tâm cúi người ôm cổ Chu Minh Ngọc, cúi đầu hôn ông. Chu Minh Ngọc bị bà trêu tới nỗi cơ thể nóng lên, ôm ngược bà vào nguc, quần áo bị c0i ra rất nhanh, vai lộ ra ngoài, diêm dúa không gì sánh được. Cây trâm bạc nạm hồng ngọc hình đóa hoa trên búi tóc Quách Nhã Tâm gần như sắp rơi xuống, bà giơ tay che miệng, ánh mắt nũng nịu. Màu mắt Chu Minh Ngọc thẫm lại, bế thê tử từ chỗ ngồi lên đi thẳng đến giường. Trong màn điên loan đảo phượng [*], tất nhiên là một đêm phong lưu. [*] So sánh cảnh nam nữ ho4n ái. Lúc hừng đông, Chu Minh Ngọc tỉnh trước, hôn kiều thê còn đang ngủ say một cái rồi ra khỏi màn bảo nha hoàn tiến vào hầu hạ thay quần áo. Đêm qua ông giày vò hơi quá, chỉ sợ hôm nay bà không đứng dậy nổi. Lúc này, Ngọc Trâm cầm một phong thư đi vào, nói nhỏ: "Lão gia, trong kinh gửi thư." Mời các bạn mượn đọc sách Bệnh Phú Quý của tác giả Bạc Yên.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Thiếp Định Chàng Rồi Quyết Chẳng Buông - Cố Liễu Chi
 Lời giới thiệu phiên bản tự sự của cục đá Nguyên Tứ Nhàn: Ta vốn dòng dõi võ tướng, là ái nữ của Điền Nam Vương, từ bé đến lớn đã lăn lộn nơi biên cảnh, không gò bó, không khuôn phép, một đời tự do tự tại chẳng phải nhìn sắc mặt ai. Đời trước, “kết cục viên mãn” của ta là làm cục đá kê chân cầu Lộc dưới thành Trường An, ngày đêm nghe sóng vỗ đến nghiện, thế giới xung quanh hữu thanh mà vô hình. Đến đời này, ta quyết không làm đá kê chân cầu nữa, ít nhất thì cũng phải là "rường cột" gia đình chứ? Nào có ai ngờ, kiếp trước dù sao cũng còn được là "cục đá" - cũng tính là to tát, kiếp này ta lại chỉ được làm cọc? Hỡi ơi, từ cục đá sang cọc có phải là ông trời cũng bạc đãi ta quá rồi không? Đã làm cọc thì cũng cho ta ở yên một chỗ đi, lại còn làm "cọc di động", cọc đi tìm trâu, thế có phải hời quá cho con trâu Lục Thời Khanh không?  Lời giới thiệu phiên bản trà dư tửu hậu của dân chúng thành Trường An: Mấy năm vận nước hết thịnh rồi lại suy, mấy bận bao phen long đong lận đận “tam long đoạt đích”, ấy thế mà thiên hạ dù đại loạn cỡ nào đi chăng nữa cũng không thay đổi được một sự thật sừng sững ở Đại Chu thuở ấy. Giữa thế sự đảo điên, có một bí phương được bao nhiêu nữ tử khắp kinh thành Đại Chu săn đón, ra giá bạc vạn để sở hữu, đáng tiếc, trên đời có những thứ chỉ có thể gặp mà không thể cầu, kỳ trân dị bảo đã thế, bí phương lại càng thế, mà Lục Thời Khanh thì càng không thể không thế. Tiếc thay, bí phương "cọc đi tìm trâu" đã sớm hôi phi yên diệt, chỉ còn mỗi một "case study" duy nhất tồn tại, Cố Liễu Chi đại nhân sau khi khảo cứu, một ngày đẹp trời nọ đã ra một quyết định kinh thiên động địa, rằng: "Tạo ân tạo đức cho đời  Tay vung bút viết truyện người đời xưa  Truy chàng chẳng quản nắng mưa  Lòng ta đã quyết chẳng đùa được đâu Đời này đã định một câu Phi chàng chẳng cưới bạc đầu thì thôi Câu chuyện "Thiếp định chàng rồi quyết chẳng buông" chính là "case study" mà Cố đại nhân đã dày công khảo cứu trên cơ sở cuộc tình Nguyên Tứ Nhàn - Lục Thời Khanh của triều Đại Chu dạo đó. *** Thời cơ, phương hướng, vị trí, hết thảy đều tính toán đâu vào đó. Nhưng Nguyên Tứ Nhàn uống rượu là thật, nàng thực sự bị rượu bốc lên đầu nên mới có thể mượn men rượu mà diễn tốt như thế, cũng vì vậy mà bỏ lỡ một sai sót__cú đụng này nàng ra tay hơi nhẹ, thiếu chút sức. Mặt nạ của Lục Thời Khanh không hoàn toàn rơi ra mà chỉ bị dịch đi một góc. Nhưng nàng vẫn duy trì được lý trí tối thiểu, nàng nằm trong ngực y, nắm chắc cơ hội ngẩng đầu nhìn. Vừa ngước mắt nhìn, nàng liền giật mình: non nửa bên gò má lộ ra của y da dẻ nhăn nheo, chi chít sẹo lồi lõm màu vàng nhạt loang lổ như mọc đầy giòi bọ, ngoài viền lưa thưa trắng. Chỉ nhìn một cái, Nguyên Tứ Nhàn liền bị dọa thét lên, tránh thoát khỏi ngực y, đầu óc trống rỗng, lảo đảo lùi về sau một bước theo bản năng. Sau đó nàng thấy người đối diện thong thả chỉnh mặt nạ lại cho ngay như không xảy ra gì cả, hơi gật đầu với nàng nói: - Tình thế cấp bách, thứ cho Từ mỗ mạo phạm, huyện chúa có bị thương không? Giọng y trầm thấp bình thản, ngược lại Nguyên Tứ Nhàn sững sờ một lát mới nói: - Ta không sao. - Vậy thì tốt. Huyện chúa tỉnh rượu chưa? Câu hỏi này thực khiến Nguyên Tứ Nhàn hơi quẫn. Vì địch ý tiềm ẩn nơi đáy lòng nên nàng chỉ cảm thấy y đeo mặt nạ là để che giấu dung mạo thật, chứ chưa từng dùng thiện ý để suy đoán là có lẽ y có nỗi niềm khó nói. Mà giờ đây, e là y đã biết nàng mượn rượu giả điên là giả vờ, nhưng y vẫn chừa lại tình cảm. ... Mời các bạn đón đọc Thiếp Định Chàng Rồi Quyết Chẳng Buông của tác giả Cố Liễu Chi.
Con Rể - Triệu Hi Chi
 Người ta hay nói "chuột chạy cùng sào" để nói về tuyệt cảnh, về bế tắc, về những lựa chọn ngắc ngoải không có lối ra, ở Hứa Tắc trong cuốn Con rể, mình thấy rõ điều đó. Hứa Tắc, nói không ngoa, khi lựa chọn kết hôn với Thiên Anh, làm rể nhà họ Vương, đã là "chuột chạy cùng sào". Dẫu nàng không cố ý lựa chọn, nhưng tại thời điểm ấy, cái danh con rể là cánh cửa cuối cùng nối dài thêm những hoài bão, những nguyện vọng, những trách nhiệm mà Hứa Tắc tự giao phó cho mình, đồng thời, cánh cửa đó cũng đóng đinh luôn thân phận nàng, khiến nàng mãi mãi không thể trở mình về làm nữ tử được nữa.  Câu chuyện mở ra với hoạt cảnh Hứa Tắc ngoại gia thì lận đận, nội gia thì lục đục, bị nhà vợ chế giễu, bị cha vợ đuổi đánh chạy té khói, còn bị ném cho u đầu chảy máu. Giữa lúc đó, người anh vợ Vương Phu Nam vừa trở về toả sáng như "bạch mã hoàng tử", thật là, anh vợ với em rể, khoảng cách không chỉ là con lừa non và con ngựa bạch mà họ cưỡi, khoảng cách đó hệt như so con phượng hoàng đỏ rực và con quạ đen cháy khét, mà đáng buồn nhất là chúng lại đứng cạnh nhau. Hứa Tắc làm việc ở Bỉ Bộ, cái chức trách còn chưa được gọi là "quan", việc nhiều mà lương lại nhẹ, tóc bạc sớm, một đường không thấy cơ hội thăng quan tiến chức. Cơ hội duy nhất nàng lựa chọn cho mình là thi "nâng bậc" thì trong phút chốc bị vỡ thành bọt nước khi chủ khảo thẳng tay đánh "đỗ" thành "trượt". Thật đúng là, tên nàng có chữ "Tắc", tắc mãi chẳng thấy thông. Con đường nàng phải đi tiếp theo, ngoài ý muốn của nàng, nằm trong mớ âm mưu dương mưu ở chốn quan trường. Nếu nói kỳ thi nàng bị cố ý đánh trượt là kỳ thi "nâng bậc", thì kỳ thi nàng bắt buộc phải đỗ, kỳ thi Chế khoa, cũng xem như kỳ thi "công chức" thời bây giờ. Phải làm sao để bước được những bước đi của riêng mình, mà bề ngoài lại có vẻ như mình đã hoàn toàn bị thao túng?  Phải làm sao để mục đích của mình đạt được, mà không phá vỡ cái bố cục của "cấp trên", để mình vẫn như một quân cờ nhỏ bé trên bàn cờ đã được bày binh bố trận ?  Quan lộ như chiếc thuyền đi trong vũng lầy, khi bước vào ai cũng hy vọng rạng rỡ tổ tông, nhưng càng đi càng xa, trải qua sóng gió, cũng càng xa hoài bão ban đầu. Trên đời này, những việc bản thân có thể thay đổi bằng thực lực quá ít, nếu có bạn đồng hành, liệu có thể cầu mong có chút ít khả thi chăng? May mắn thay cho Hứa Tắc, nàng dù muốn dù không, nàng vẫn có Vương Phu Nam ở bên cạnh. Dẫu ban đầu chỉ là chìa tay bôi thuốc cho nàng, cho nàng cưỡi nhờ ngựa, cầm chân quan phủ cho nàng hoàn thành nốt bài thi, cho nàng thuê con ngựa già mà hắn hết lòng chăm sóc... hay về sau là những gợi ý, những chỉ điểm từ một tiền bối đã lăn lộn chốn quan trường, là ân tình bảo vệ nàng an toàn khi nàng gặp nguy hiểm... với Hứa Tắc, chỗ nào cũng như ẩn như hiện có bóng dáng Vương Phu Nam, như sương sớm mùa thu, như gió mát mùa hè, như trăng ấm đêm đông, như hoa cỏ mùa xuân.  Mà Vương Phu Nam cũng không mong cầu nhiều hơn thế, như chàng từng tha thiết thổ lộ: "ta cam nguyện trở thành sương sớm mùa thu của nàng". Nhưng dẫu bên này có lòng, bên kia có ý, Hứa Tắc cũng không dám bước thêm một bước. Nàng khao khát cái mảnh chân tình ấy như rét nàng Bân thiếu chăn, nhưng cũng chính nàng là kẻ co ro ngồi ngoài hiên chịu lạnh để chôn vùi cái mảnh tình vừa manh nha đâm mầm xanh biếc. Vương Phu Nam, cậu bé con 5 tuổi thuở xưa theo chân cha nàng đòi làm con rể, cậu bé con nhất quyết chăm sóc con ngựa để Vệ tướng quân có thể gả con gái cho hắn, cậu bé con "quách tỉnh" đòi tín vật vì sợ chẳng có gì làm tin, sau này đã thành cậu thanh niên 28 tuổi, dù cho Vệ tướng quân đã mất tích nhiều năm, dù cho con gái ông đã bặt vô âm tín, vẫn nguyện chờ đợi nàng cho đến khi hắn tròn 30 tuổi. Trời cao không phụ hắn, cuối cùng hắn cùng tìm được người hắn chờ. Nhưng tìm thấy thì sao? Không tìm thấy thì sao? "Giữa bọn họ không có hiểu lầm gì hết, nhưng khó đến được với nhau, hắn tiến từng bước thì nàng lui từng bước. Hắn nóng vội tiến lên, nàng đau lòng lùi lại. Hắn không thể ép buộc nàng, mặc dù biết trong lòng nàng cũng cất giấu tình ý. Chặn giữa hai người là dòng sông lớn cuồn cuộn, không chỉ là Thiên Anh mà còn có lý tưởng và hoài bão của mỗi người. Chỉ vì tình nghĩa riêng tư mà vứt bỏ tất cả, dường như là không thể nào". *** Thiên Anh hung hăng ném ánh mắt coi thường về phía Vương Phu Nam, Hứa Tắc cũng hùa với Thiên Anh để hắn thấy rằng, với họ, lòng tốt của hẳn chẳng qua cũng chỉ là cáo chúc tết gà mà thôi. Thế nhưng, với Vương Phu Nam mà nói, những hành động đó của phu phụ Hứa Tắc không đáng để tâm. Thiên Anh nắm chặt tay Hứa Tắc. Vương Phu Nam lại không mảy may để ý, mở hộp thuốc của mình ra, dùng tay chấm chấm một ít thuốc, thoa lên vên thương trên trán Hứa Tắc. Hứa Tắc khẽ cau mày. Vương Phu Nam chỉ mải chăm chút cho vết thương trên trán Hứa Tắc, nhưng cũng không quên mở miệng: "Thiên Anh kia, nhiều lúc mạnh miệng nhưng ngoài việc giữ được chút thể diện không cần thiết, thì chẳng còn gì. Thừa nhận sự thật thì có gì khó khăn, thuốc của muội tốt hay không tốt, vết sẹo trên trán muội là minh chứng rõ nhất." Vương Phu Nam thoa thuốc xong thì thản nhiên thu tay về, vẻ mặt rất bình thản, không tỏ ý khiêu khích nhưng lời nói ra lại trái ngược hoàn toàn: "Thuốc của Thiên Anh vừa đưa là thuốc từ mười năm trước, muội phu nếu thấy còn dùng được thì cứ dùng, nếu thấy không được thì dùng cái này." Vương Phu Nam vừa nói vừa kín đáo đưa hộp thuốc của mình cho Hứa Tắc, cũng không nói thêm lời nào với Thiên Anh, liền đi vòng qua cửa ngách vào nhà, cái túi hình cá màu bạc lắc lư bên hông. "Hắn ta như vậy là có ý gì!" Thiên Anh tức giận đóng sầm cửa lại, lại cau mày quay về phía Hứa Tắc, giằng lấy hộp thuốc trong tay nàng: "Không được phép dùng!" Trên đường chợt có mấy tiếng chó sủa. Hứa Tắc cúi đầu ho nhẹ một tiếng, nhìn hộp thuốc Thiên Anh cầm tới: "Thuốc này chắc đúng là từ mười năm trước." ... Mời các bạn đón đọc Con Rể của tác giả Triệu Hi Chi.
Ôn Nhu Nộ Tướng Công - Cổ Linh
Cuộc đời của nàng không có chí lớn, cũng chỉ muốn thực hiện được ước nguyện của cha già… Gả cho một trượng phu bình bình thường thường, làm một thê tử bình bình thường thường… Trở thành một đôi phu thê bình bình thường thường, trải qua những tháng ngày bình bình thường thường trong cuộc sống. Như vậy đâu có gì khó khăn lắm phải không nà? Nhưng biết nói thế nào đây? Nói khó cũng không phải khó lắm, nói không khó cũng không phải không khó! Nguyên nhân là vì hôn nhân của nàng phải tuân theo lệnh của mẫu thân. Mà mẫu thân chỉ xem nàng như một quân cờ. Một lòng xem nàng là công cụ để lợi dụng! Nàng dứt khoát lên tiếng kháng cự, muốn tự quyết định trong hôn nhân của mình. Cũng được thôi! Nhưng ngược lại, nàng phải chấp nhận chịu mạo hiểm. Ngay trong hôn lễ của mình, tự chọn một phu quân để gả ngay lúc đó! Cũng may, vận khí của nàng không tệ lắm. Tuy hắn thực thô lỗ, cũng hơi bá đạo; Làm việc không câu nệ tiểu tiết, lại rất gia trưởng. Nhưng đối với nàng, chẳng những hắn hiền hậu, khoan dung, Còn thực lòng săn sóc nàng, rất dịu dàng với nàng. Điểm duy nhất không như mong muốn là, Thân phận của hắn dường như quá khác biệt với mẫu phu quân lý tưởng mà  nàng ấp ủ trong lòng từ trước đến nay… Tèng teng teng teng… *** Thất Tu La Hệ Liệt gồm có: Ách Dương Tình Quanh Co Cười Hỏi Sinh Tử Duyên Chỉ Sợ Tương Tư Khổ Độc Nhất Nam Nhân Tâm Ôn Nhu Nộ Tướng Công Tiểu Nương Tử Thích Khóc *** “Con mẹ nó… Ai da, sao cha đánh ta?” “Ta đã nói ngươi bao nhiêu lần rồi, không được chửi bậy, bọn trẻ càng ngày càng lớn, không được để bọn chúng học theo cái miệng thúi của ngươi!” “Bịch, bịch, bịch… Ai da, ai da, ai da… đánh chết ta rồi, đánh chết ta rồi!” “Tốt nhất là đánh cho ngươi chết phứt đi, dù sao ta cũng còn ba đứa cháu ngoan.” “…Xem như cha lợi hại!” “Nói đi! Là ai chọc tức ngươi?” “Còn ai vô đây nữa, chẳng lẽ không phải là lão tam ngu ngốc kia sao!” “Hắn lại chọc ngươi cái gì?” “Tứ thúc nói, nếu vấn đề của Tiểu nghiên mực kia đã giải quyết xong, kế tiếp cũng nên lo kiếm lão bà cho lão tam ngốc nghếch nhà ta!” “Rồi sao?” “Cho nên ta đã đuổi lão tam ra ngoài tìm lão bà a!” “Hắn không chịu sao?” “Ta là đại ca của hắn, hắn dám không nghe lời ta?!” “Vậy thì còn vấn đề gì nữa?” “Tại vậy nên giờ mới lớn chuyện nè chứ!” “Rốt cuộc là làm sao?” Hắn nói muốn bắt chước ta và Lan Chu, lão cha, lão nương nào muốn gả nữ nhi bảo bối cho hắn, hoặc khuê nữ nhà ai tự nguyện gả cho hắn, hắn sẽ… “Vậy thì tốt rồi, theo tính tình của hắn, cũng chỉ có cách này mới tìm được lão bà, không phải sao?” “Nếu chỉ như vậy thì còn gì để lo nữa… Aizz!” “Ngươi có thể đừng úp úp mở mở như vậy nữa hay không? *** Xách theo cái rổ, Lâu Thấm Du ra đại sảnh, Tuyết Vụ nay đã lớn lên thành một con chó to béo mập mạp nhảy nhót chạy tới chạy lui bên chân nàng, hưng phấn xù cái đuôi lông lên quẫy quẫy không ngừng, cọ trúng nàng khiến nàng vừa tức vừa buồn cười. "Tuyết Vụ, ta muốn đến từ đường, cũng không phải đi chơi, ngươi hưng phấn như vậy làm gì?" Đi được một lúc, đột nhiên nàng giơ tay lên dùng sức vẫy hai cái, Độc Cô Tiếu Ngu bên bờ ruộng phía bên kia cũng giơ tay lên vẫy vẫy với nàng, rồi sau đó vùi đầu tiếp tục làm ruộng. Tiếu Tu La thanh danh hiển hách trên giang hồ thật sự đúng là một nông dân, thật sự là khó có thể tưởng tượng! Nàng lại tiếp tục đi về phía trước, đột nhiên, tiếng gào thét đòi đánh đòi giết vọt qua bên cạnh nàng, nàng không khỏi tò mò lớn tiếng hỏi. "Thập tam đệ, tại sao la lớn như vậy?" "Tên tiểu tử Thập bát đệ đó dám gieo hạt tiêu trên thửa đất trồng đậu xanh của bọn ta, ta phải giết hắn!" Hahaha! Các đứa con của Quỷ Diêm La quả nhiên quỷ quái muốn chết, làm như ngày nào không trêu cợt người khác thì sống không nổi hay sao đó, cứ chốc chốc lại có tiếng người kêu la đòi giết đòi đánh, mà người bị đuổi đánh đuổi giết nhất định là nhi tử của Quỷ Diêm La. Nàng mím môi lại cười, vừa đi được vài bước, lại gặp được một cảnh tượng thú vị mà dường như ngày nào cũng gặp qua. "Tướng công, đừng keo kiệt như vậy mà!" "..." Mời các bạn đón đọc Ôn Nhu Nộ Tướng Công của tác giả Cổ Linh.
Hữu Phỉ - Priest
Văn án:  Cuối cùng rồi sẽ có một ngày, ngươi vượt qua dòng sông Tẩy Mặc lặng yên êm ả, rời khỏi chốn đào nguyên cũ núi non trập trùng, đến dưới bầu trời đêm vô biên mờ mịt. Ngươi sẽ tận mắt thấy vô số ngọn núi cao không thể leo lần lượt sụp đổ, vô số biển khơi không thể băng qua khô cạn thành đồng ruộng, ngươi phải nhớ, vận mệnh của ngươi treo trên đầu mũi đao, mà mũi đao phải vĩnh viễn tiến về phía trước. Nguyện ngươi ở trước mũi đao sắt lạnh, có thể nhìn thấy ánh mặt trời.  Mấy dạo gần đây, ăn theo hiện tượng nóng lên của thời tiết là sự "nóng mắt" của đông đảo độc giả, để đảm bảo ngòi bút reviewer không bị luồng nhiệt từ hoả lực của chị em HNC thiêu quéo, tui xin trình bày một bản review cùi mà ngắn, nếu ai đó vẫn còn hào hứng với bài review deep mà dài, cứ like đủ 200 like tui cống nốt bài còn lại nha.  "Ngôn hồ" [modify từ "giang hồ"] dạo này leo lét như đèn khuya, qua cái thời ánh dương huy hoàng thì dường như sắp đi qua vùng nhật thực cmnr. Ngoảnh đi ngoảnh lại khắp ngôn hồ, những kẻ đứng chầu rìa như tui cũng phải cảm thán một câu rằng thì mà là: "Truyện chất như sao buổi sáng, truyện nhạt như lá mùa thu". Theo dòng thời sự trên các chiếu trà chiều rượu sớm, các bang chúng của bang Ngôn hồ thì thụt bảo nhau: “dạo này chả có gì để làm”. Chết chửa, một mớ bang chúng thất nghiệp là kéo theo cả sự mất cân bằng của kinh tế vĩ mô đấy. Nguy tai nguy tai. Thế mà trong dòng chảy suy tàn ấy, mấy năm trước đây bỗng dưng xuất hiện một đứa con lẻ bầy. Rồi, hãy nói cho tui nghe 3 điều bạn mong chờ từ môn phái tên "giang hồ cổ đại" đi, tui sẽ nói cho bạn biết bạn có nên dõi mắt trông theo đứa con lạc loài có tên Hữu Phỉ không nhá. Đầu tiên, bạn thuộc team nào? Bi kịch? Hài kịch? Chính kịch? Phe nào cũng nhai được món "Phỉ" này hết :). Kế tiếp bạn thuộc trường phái hành động nào? Phim Mỹ? Phim Hàn? Phim Ấn? Câu này đề nghị cân nhắc nha, nếu theo đuổi bạn nữ chính thì nó là style Phim Mỹ, nếu bạn theo đuổi nam chính nó chuyển sang style Phim Hàn, nếu mà đuổi theo bí mật thì nó là style Phim Ấn - đại loại liếc mắt một cái người ta đã ăn xong mấy bữa cơm rồi. Thứ ba là bạn có phải team bắt buộc phải có vitamin "tình" mới đọc truyện không đấy? Nếu đúng thì quay đít đi ngay và luôn nhá (à quên quên, đọc xong review, like còm cẩn thận rồi đi kẻo tui lại buồn). Quên nữa, chống chỉ định với các thể loại anti nữ cường :)  Quay lại nhận định "lẻ bầy", tui mạnh dạn gán cái mác lạc loài cho Hữu Phỉ là bởi hiếm khi có bố đẻ mẹ ruột nào tống đứa con gái cưng ra trước hòn tên mũi đạn làm anh hùng hết a, ít ra thì cũng phải là thằng con trai đầu đội vai gánh, vậy nó mới oanh liệt. Vậy nên Priest có hơi hướng mẹ ghẻ khi một tay đẩy nữ chính A Phỉ vang danh một cõi, lại không phải cái kiểu một đêm thành sao mà là rớt mồ hôi, tắm máu, tim giật đùng đùng, gọt da cạo xương các thể loại mới thành nữ anh hùng. Chẹp chẹp, hiếm lắm hiếm lắm. *** Chu Phỉ vừa về cái rột, ngay cả nước cũng chưa kịp uống đã bị đại đương gia gọi đi. Lý Cẩn Dung làm việc gọn gàng, không nhiều lời thừa thãi, chỉ hất cằm về phía bàn, nói với Chu Phỉ: – Phiền toái con chuốc lấy, tự đi mà giải quyết. Chu Phỉ: – … Nàng bước tới lật thử, thực muốn điên. Trên bàn nhỏ để một xấp dày toàn là chiến thư, chưa kể đủ loại kiểu chữ con nít xiêu vẹo và chữ viết sai của đại hiệp, thì mấy chiến thư này có chung một kiểu, giống như cả đám đều nhờ cùng một tiên sinh viết. Một Dương Cẩn yên tĩnh thì có hàng ngàn hàng vạn “Dương Cẩn” khác chờ ngoài cổng núi. Chu Phỉ không nhịn nổi nữa: – Mẹ, 48 trại có thể lập lại quy củ người không liên quan không được vào không? Lý Cẩn Dung đưa tay chỉ nàng: – Bớt nói nhảm. Chu Phỉ đành kẹp xấp chiến thư dưới nách, nổi giận đùng đùng đi xuống núi. Các “đại hiệp” tới khiêu chiến kỳ thực không nhiều, phần lớn là nghe ngóng được nàng không có nhà nên mới chạy tới đưa chiến thư, đưa xong là chạy về khoác lác với người khác “ta đây từng một mình khiêu chiến Nam đao, chậc, dọa cho nàng ta không dám ứng chiến luôn”. Nhưng mấy kẻ ngốc thật thà cũng không phải ít, chẳng hạn năm vị đợi dưới núi này. Sư huynh canh gác thấy nàng thì cười hì hì nói mát: – A Phỉ à, vừa về hả? Huynh cùng họ đợi muội hết hai cái nửa tháng rồi đấy! Chu Phỉ liếc xéo huynh ấy. Nàng vừa lộ diện, năm “đại hiệp” khiêu chiến ào ạt đứng dậy, đầu tiên là dùng ánh mắt khó tin đánh giá đại cô nương không lưng hùm cũng chẳng eo gấu trước mặt chốc lát, vài tiểu thanh niên đỏ mặt, những câu vốn học thuộc sẵn suýt chết non trong bụng, hồi lâu mới có một người lắp ba lắp bắp nói: – Các… các hạ… không, cô nương, cô chính là Nam đao tự tay giết bảy… bảy đại Bắc Đẩu sao? – Bảy Bắc Đẩu, có một người ta căn bản chưa từng gặp đã rơi đầu, hai người bị người của chúng chó cắn chó hại chết, còn hai người bị kẻ thù tìm tới cửa làm thịt, một người đi ám sát hoàng đế, bị mấy vị tiền bối liên thủ bắt lại, đã bị trảm, chỉ có một người đầu bị úng nước, võ công kém nhất, nghe đồn là nhờ quan hệ bám váy nên mới có chân trong Bắc Đẩu, là do ta giết – còn là ngay lúc ông ta khinh địch. ... Mời các bạn đón đọc Hữu Phỉ của tác giả Priest.