Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Lộ Diện

Nếu bạn cần một quyển sách trinh thám, hình sự có thêm chút kinh dị, ở mức độ vừa phải, xem giải trí, hấp dẫn mà không quá hại não thì có lẽ Lộ diện (The cradle will fall) của M.H. Clark sẽ đáp ứng được và không làm bạn thất vọng. Mary Higgins, sinh năm 1929 ở Mỹ, đã làm nhiều công việc khác nhau trước khi đến được với nghề viết văn. Cha mất sớm, hoàn cảnh khó khăn nên ngay khi học xong trung học, Mary phải lo giúp gia đình bằng cách nhanh chóng tìm một công việc. Bà đã làm thư ký rồi làm tiếp viên hàng không trước khi lập gia đình với Warren Clark. Lấy chồng một thời gian sau, Mary mới có thể theo đuổi sự nghiệp văn chương bằng nghề viết báo. Cuộc sống tưởng chừng đang yên ổn thì người chồng đột ngột qua đời trong một cơn đau tim, để lại một mình Mary với năm đứa con nhỏ. Người phụ nữ này không hề nhụt chí mà còn nỗ lực làm việc hơn bao giờ hết. Bà lao vào viết sách và lấy tên là Mary Higgins Clark. Tác phẩm đầu tiên, Tiểu sử George Washington, ra đời khi bà đã 40 tuổi, không đem lại mấy thành công. Mary quyết định chuyển sang thể loại truyện trinh thám. Cuốn tiểu thuyết Where are the children (Con của chúng ta đâu) xuất bản năm 1975, lập tức trở thành sách best-seller. Sau thành công của tác phẩm này, Mary bắt đầu gặt hái những thắng lợi lớn. Những phụ nữ giàu có, quyến rũ, những tội ác bí hiểm và bầu không khí căng thẳng đáng sợ là những đặc điểm nổi bật khiến cho câu chuyện luôn tạo được một hấp lực mạnh mẽ. Một số độc giả sau khi đọc truyện của bà đã phát biểu: “Cảm ơn Mary đã khiến tôi nhiều lần toát mồ hôi trong những đêm thức trắng đọc truyện của bà. Một khi đã bước vào thế giới đó thì bạn không thể rời xa được, chừng nào bạn chưa đọc xong. A Cry in the night (Tiếng thét trong đêm), The cradle will fall (Lộ diện), No place like home (Không đâu bằng ở nhà mình) đều là những tiểu thuyết tuyệt vời”. Một độc giả khác nhận xét: “Điều mà tôi thích ở nhà văn này là bà biết cách tạo ra những tình tiết lôi cuốn gây cảm giác hồi hộp. Thêm vào đó là phong cách viết dễ đọc nên những câu chuyện của bà hết sức gần gũi với đời thường”.   *** Mary Higgins, sinh năm 1927 ở Mỹ, đã làm nhiều công việc khác nhau trước khi đến được với nghề viết văn. Cha mất sớm, hoàn cảnh khó khăn nên ngay khi học xong trung học, Mary phải lo giúp gia đình bằng cách nhanh chóng tìm một công việc. Bà đã làm thư ký rồi làm tiếp viên hàng không trước khi lập gia đình với Warren Clark. Lấy chồng một thời gian sau, Mary mới có thể theo đuổi sự nghiệp văn chương bằng nghề viết báo. Cuộc sống tưởng chừng đang yên ổn thì người chồng đột ngột qua đời trong một cơn đau tim, để lại một mình Mary với năm đứa con nhỏ. Người phụ nữ này không hề nhụt chí mà còn nỗ lực làm việc hơn bao giờ hết. Bà lao vào viết sách và lấy tên là Mary Higgins Clark. Tác phẩm đầu tiên, Tiểu sử George Washington, ra đời khi bà đã 40 tuổi, không đem lại mấy thành công. Mary quyết định chuyển sang thể loại truyện trinh thám. Cuốn tiểu thuyết Where are the children (Con của chúng ta đâu) xuất bản năm 1975, lập tức trở thành sách best-seller. Sau thành công của tác phẩm này, Mary bắt đầu gặt hái những thắng lợi lớn. Những phụ nữ giàu có, quyến rũ, những tội ác bí hiểm và bầu không khí căng thẳng đáng sợ là những đặc điểm nổi bật khiến cho câu chuyện luôn tạo được một hấp lực mạnh mẽ. Một số độc giả sau khi đọc truyện của bà đã phát biểu: “Cảm ơn Mary đã khiến tôi nhiều lần toát mồ hôi trong những đêm thức trắng đọc truyện của bà. Một khi đã bước vào thế giới đó thì bạn không thể rời xa được, chừng nào bạn chưa đọc xong. A Cry in the night (Tiếng thét trong đêm), The cradle will fall (Lộ diện), No place like home (Không đâu bằng ở nhà mình) đều là những tiểu thuyết tuyệt vời”. Một độc giả khác nhận xét: “Điều mà tôi thích ở nhà văn này là bà biết cách tạo ra những tình tiết lôi cuốn gây cảm giác hồi hộp. Thêm vào đó là phong cách viết dễ đọc nên những câu chuyện của bà hết sức gần gũi với đời thường”. Một con người không mệt mỏi Ba mươi năm viết truyện với 40 tiểu thuyết, trong đó nhiều tác phẩm đã được dựng phim, Mary Higgins Clark đã tạo cho mình một sự nghiệp đáng tự hào với nhiều giải thưởng và vinh quang. Bà đã nhận được nhiều giải của các cơ quan văn hóa, lịch sử xã hội, giáo dục Mỹ, Pháp, Ireland; đã từng làm Chủ tịch Hội các nhà văn trinh thám Mỹ năm 1987; Chủ trì Hội nghị Tội ác quốc tế tại New York năm 1988 và vinh dự đón nhận tước hiệu Hiệp sĩ Văn học và Nghệ thuật của Pháp vào năm 2000. Nhưng giải thưởng có ý nghĩa hơn cả có lẽ vẫn là sự mến mộ mà độc giả dành cho bà. Hầu hết các tác phẩm của Mary đều trở thành sách best-seller. Đối với nhiều người, truyện trinh thám chỉ được đọc để giết thời gian tại các bến xe nên đa phần được in khổ nhỏ bỏ túi, nhưng tại Mỹ, trên 50 triệu cuốn sách khổ lớn của bà đã được bán ra. Còn tại Pháp, con số này trên 20 triệu. Ở VN, độc giả có thể dễ dàng tìm được các tác phẩm của bà tại bất kỳ nhà sách nào trên toàn quốc. Những cuốn sách Chiếc nhẫn oan gia, Xác chết ngoài biển khơi, Rình rập, Lộ diện, Tiếng thét trong đêm đều đã trở nên quen thuộc đối với những người thích thể loại trinh thám. Năm 1999, một cuộc thăm dò đã đưa Mary Higgins Clark lên vị trí thứ hai thế giới trong số các nhà văn được nhiều độc giả trên 18 tuổi ưa thích. Một tâm hồn trẻ trung, hiện đại Đã 77 tuổi nhưng Mary vẫn không ngừng tạo ra những món ăn tinh thần hợp khẩu vị bạn đọc trẻ và chúng vẫn luôn mới mẻ, cuốn hút. Cuốn tiểu thuyết mới đây nhất Two little girls in blue, 2006 (Hai cô bé trong đại dương) đã chứng tỏ điều đó. Câu chuyện kể về gia đình Frawley, trong buổi tối sinh nhật của hai con gái sinh đôi 3 tuổi là Kelly và Kathy, ông bà Frawley đã bị cảnh sát hỏi thăm, chị giữ trẻ bị ngất đi, còn hai cô bé mất tích. Sau khi giao 8 triệu USD tiền chuộc theo yêu cầu của bọn bắt cóc, ông bà Flawley chỉ nhận lại được Kelly trong một chiếc xe hơi bỏ không. Còn số phận Kathy thế nào? Mọi người dường như tuyệt vọng, nhưng Kelly bằng linh cảm vẫn biết người chị song sinh của mình còn sống. Tình huống gay cấn trong câu chuyện khiến người đọc bị cuốn vào số phận các nhân vật cho đến trang cuối cùng. Năm 2007, Mary sẽ cho ra đời tác phẩm mới mang tên Santa Cruise mà bà viết chung với con gái mình là Carol Higgins Clark. Với sự nghiệp thành công và con cái thành đạt, Mary tự nhận mình là người hạnh phúc. Hiện nay, bà đang sống cùng với người chồng thứ hai, John Coheeney, tại Manhattan, New York. Bất chấp tuổi tác, những ý tưởng trong bà vẫn rất dồi dào và bà vẫn tiếp tục viết những câu chuyện ly kỳ, bí hiểm, khiến người đọc luôn phải trông ngóng, mong đợi những điều bất ngờ bà mang tới. Với 200 triệu cuốn sách bán ra trên thị trường, bà là một trong những nhà văn có số lượng độc giả nhiều nhất hiện nay. Với một sự nghiệp sáng tác đồ sộ, bà đã chứng tỏ vị trí số một thế giới trong thể loại truyện trinh thám. Các tác phẩm đã được xuất bản ở Việt Nam:   1. Where Are The Children? (1975) có 3 bản dịch + Ngôi nhà cạm bẫy + Rình rập + Truy tìm nhân chứng 2. A Stranger Is Watching (1977) / Cáo sa mạc 3. The cradle will fall (1980) / Lộ diện 4. A Cry in the Night (1982) / Tiếng hét trong đêm khuya 5. All around the town (1992) có 3 bản dịch + Một quá khứ kinh hoàng + Thành phố buồn + Vĩnh biệt thơ ngây 6. Remember Me (1994) có 2 bản dịch + Bí ẩn trong tòa nhà cổ + Xác chết ngoài biển khơi 7. Let Me Call You Sweetheart (1995) / Xin cho tôi gọi cô là em yêu 8. The Lottery Winner (1996) / Chuộc chồng 9. Pretend You Don't See Her (1997) có 2 bản dịch + Trang nhật ký đẫm máu + Nhân chứng bị săn đuổi 10. You belong to me (1998) / Chiếc nhẫn oan gia 11. Where Are You Now? (2008) / Giờ này anh ở đâu? *** Nếu tâm trí không bị cuốn hút bởi vụ kiện mà nàng vừa thắng thì hẳn Katie không ôm cua nhanh đến thế. Nhưng lúc đó, nàng đang trong tâm trạng thích thú với phán quyết của tòa. Phải gay go lắm nàng mới thắng kiện. Điều đó càng khẳng định Roy O’Connor là một trong những luật sư sáng giá nhất của New Jersey. Trong khi xét xử, tòa đã không kể đến những lời thú tội của bị cáo và điều đó khiến sự buộc tội càng trở nên khó khăn. Nhưng cuối cùng Katie đã thành công trong việc làm cho ban hội thẩm hiểu rằng Teddy Cppeland là người đã sát hại đã man cô Abigail Rawling trong một vụ cướp có vũ trang. Có mặt tại phiên tòa, Margaret - chị của Rawling, đã bước đến bên Katie - sau khi tòa tuyên án và nói: "Thưa cô Katie De Maio, thật không thể ngờ nổi. Trông cô có dáng vẻ của một sinh viên, tôi đã nghĩ rằng cô chẳng thể làm gì được, vậy mà mỗi lần lên tiếng là cô mang lại cho phiên tòa những chứng cứ hữu ích. Cô đã giải thích cho mọi người biết về những gì mà người đàn ông đó đã làm hại Abby. Nhưng cuối cùng sự việc sẽ ra sao ?" Katie đáp: "Với tư pháp lý lịch đó, hẳn hắn ta sẽ phải sống phần đời còn lại trong tù thôi". "Cầu Trời lắng nghe lời cô" - Mrgaret Rawling nói. Bà kín đáo thấm những giọt lệ trên đôi mắt nhạt màu vì tuổi tác rồi nói tiếp: "Tôi rất buồn khi phải mất Abby. Chúng tôi chỉ có hai chị em. Tôi bị dằn vặt bởi cái ý nghĩ rằng, hẳn em tôi đã phải khiếp sợ lắm. Thật là tồi tệ nếu thủ phạm thoát khỏi bị trừng phạt". "Và hắn đã không thoát khỏi", - Katie thầm nghĩ. Mãi nhớ lại những lời nói của người chị nạn nhân nên nàng không để ý đến con đường phía trước và nhấn thêm ga. Chiếc xe đột nhiên lao nhanh khi rẽ ở khúc quanh. Và trượt dài trên mặt đường đóng băng. "Ồ !... không". - Katie thốt lên và bám lấy vô lăng. Con đường nhỏ thật âm u. Chiếc xe trượt nhanh ra khỏi lộ và quay ngược đầu. Katie trông thấy những ánh đèn xe từ xa đang tiến đến. Nàng cố hướng xe theo chiều trượt, nhưng không thể làm chủ được chiếc xe đang lao lên lề đường phủ băng, tựa một vận động viên trượt tuyết chuẩn bị nhảy. Bốn bánh chỏng chơ, chiếc xe nằm trên lề đường một lúc mới rơi xuống sườn dốc, về phía cánh đồng có trồng nhiều cây. Có cái bóng âm u sừng sững phía trước, đó là một cây xanh cổ thụ. Chiếc xe va chạm vào thân cây cùng với sự rung chuyển thật mạnh. Katie bị đẩy mạnh vào vô lăng rồi hất ngược ra sau. Nàng đưa hai cánh tay ra phía trước, cố che khuôn mặt khỏi những mảnh kính xe đang tung tóe. Nàng thấy đau buốt nơi hai cổ tay và đầu gối. Đèn xe và những đèn hiệu nơi biển kiểm soát đều tắt ngúm. Tất cả tăm tối tựa như những tấm màn nhung phủ xuống. Nàng nghe có tiếng còi hụ vọng đến từ nơi xa. Rồi có tiếng cửa xe mở ra, một làn không khí lạnh ập vào, và nàng nghe có tiếng: "Chúa tôi, Katie De Maio đây mà !" Nàng thấy cái giọng nói đó khá quen. Chắc là Tom Goughlin, một nhân viên hình sự còn trẻ. Tuần qua, anh đã tham dự phiên tòa với tư cách là nhân chứng. Cũng lại giọng nói đó: "Cô Katie đã bất tỉnh". Katie muốn phủ nhận điều đó, nhưng nàng không thốt được nên lời. Nàng cũng không thể mở mắt. Lại giọng nói cất lên: "Cánh tay cô ấy đẫm máu. Hình như một động mạch đã bị đứt". Có ai đó nắm lấy cánh tay nàng và dùng một cái gì đó để siết chặt nó. Một giọng nói khác cất lên: "Tom à, có lẽ cô ấy bị chấn thương. Bệnh viện Westlake gần đây. Cậu hãy ở đó với cô ấy, để tôi đi gọi xe cứu thương". Katie thấy mình bềnh bồng, bềnh bồng. Nàng thầm nghĩ, "Tôi vẫn khỏe, chỉ có điều tôi không thể đến bên các bạn được". Có những bàn tay nâng nàng lên và đặt xuống trên cái cáng. Rồi một cái chăn được phủ lên mình nàng. Tuyết tan làm cho nàng cảm thấy ran rát ở mặt. Nàng được khiêng đi. Có tiếng xe khởi động. Xe cứu thương. Những cánh cửa xe mở ra, đóng lại. Katie thầm nghĩ, phải chi mình có thể nói cho họ hiểu. Nàng muốn nói, "Tôi đang nghe các bạn nói đây. Tôi nào có bất tỉnh". Tom đọc lớn tên nàng: "Kathleen De Maio, trú tại Abbington. Cô ấy là phó biện lý. Không, cô ấy chưa tái giá. Cô là vợ của cố thẩm phán Demaio". "Vợ của cố thẩm phán John De Maio". Katie cảm thấy cô đơn tột cùng. Nàng mở to mắt và sau đó là tiếng nói: "Cô Katie đã hồi tỉnh. Thưa cô Katie, cô bao nhiêu tuổi ?" Một câu hỏi khá bài bản. Cuối cùng, nàng có thể nói: "Hai mươi tám tuổi" Một ai đó tháo cái garô mà Tom đã buộc quanh cánh tay nàng. Nàng cố nén cơn đau để khỏi cau mặt khi nhân viên cấp cứu khâu vết thương. "Phải chụp X quang". - Bác sĩ trực phòng cấp cứu nói "Cô may mắn đấy, cô Katie à. Chỉ bị bầm một vài nơi chứ không gãy xương. Cô không nên lo sợ. Mọi việc sẽ ổn thôi". "Chỉ là..." Katie cắn môi. Nàng từ từ định thần và cố trấn tỉnh để không bị rơi vào nỗi sợ hãi vì phải nhập viện. Tom hỏi: "'Cô có muốn tôi báo tin cho chị cô không ? Như vậy tối nay sẽ có người trực bên cô". "Thôi, đừng. Molly vừa bị cảm cúm. Cả nhà đều bị cả". - Giọng nàng thật nhỏ khiến Tom phải cúi người để có thể nghe được. Tom nói: "Cô hãy yên tâm, mọi chuyện rồi sẽ qua. Tôi sẽ đưa xe cô vào trạm sửa chữa". Chiếc giường lăn được đẩy vào góc phòng, ngăn cách bởi một tấm màn. Máu nhỏ từng giọt theo cái ống nhỏ gắn nơi cánh tay phải của nàng. Đầu óc nàng dịu dần. Nàng thấy đau buốt ở cánh tay trái và hai đầu gối. Nàng thấy đau toàn thân. Nàng đang trong bệnh viện chỉ một mình thôi. Cô y tá vuốt tóc và sờ trán nàng rồi nói: "Thưa cô Katie, mọi việc đều ổn cả rồi. Rồi cô sẽ chóng bình phục thôi. Tại sao cô khóc chứ ?" "Tôi đâu có khóc". - Tuy nói vậy nhưng Katie không thể ngăn được nước mắt. Giường của nàng được đẩy vào một căn phòng. Cô y tá trao cho nàng một viên thuốc và cốc nước rồi nói: "Thuốc này sẽ giúp cô được yên ổn". Katie biết chắc đó là thuốc ngủ. Nàng chẳng muốn uống chút nào bởi thứ thuốc đó luôn làm nàng gặp phải cũng chỉ những cơn ác mộng đó. Nhưng nàng thấy tốt hơn là không nên nói ra làm gì. Cô y tá tắt đèn. Đôi chân cô di động thật êm khi cô rời phòng. Căn phòng lạnh ngắt. Khăn trải giường lạnh và ráp. Katie thầm nghĩ, phải chăng những khăn trải giường ở bệnh viện đều lạnh như thế này ? Rồi nàng chìm vào giấc ngủ dẫu biết rằng mình sẽ không thoát khỏi mộng dữ. Nhưng lần này cơn ác mộng lại có một vẻ khác hẳn. Katie thấy mình đang chơi trò tụt dốc. Xe trượt càng lúc càng lên cao và sườn dốc càng lúc càng thẳng đứng. Rồi nàng không còn điều khiển được nữa. Nàng cố lèo lái nhưng xe vẫn cứ lệch hướng, trật bánh và rơi xuống. Trước khi thấy mình bị bẹp dí trên mặt đất, Katie đã giật mình thức giấc, run lẩy bẩy. Tuyết tan rơi lã chã trên ô kính. Katie mệt mỏi gượng dậy. Cánh cửa sổ chưa được kéo xuống hẳn nên tấm sáo lay động và gió lùa vào phòng. Katie quyết định sập hẳn cửa và kéo tấm sáo lên như thế có thể nàng sẽ dễ ngủ hơn. Sáng mai, nàng sẽ về nhà. Nàng quá sợ bệnh viện rồi. Nàng lảo đảo đi về phía cửa sổ. Bộ áo ngủ của bệnh viện ngắn củn cởn khiến đôi chân nàng lạnh run. Đã vậy, tuyết tan càng làm cho cái lạnh dữ dội hơn. Giờ đây, chẳng còn tuyết nữa mà là mưa. Katie tựa người vào mép cửa và nhìn ra ngoài. Mời các bạn đón đọc Lộ Diện của tác giả Mary Higgins Clark & Lê Thành (dịch).

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Vòng Tròn Ma Thuật - N. Mơrgiêannu
Vòng Tròn Ma Thuật này của tác giả là người Rumani, N. Mơrgiêannu. Vòng Tròn Ma Thuật là thể loại truyện điều tra hình sự được thẩm mỹ hoá, lời văn ví von tao nhã, ngay cả cái chết cũng được nhìn nhận ở một góc độ thẩm mỹ độc đáo Cuộc khám nghiệm tử thi vừa được tiến hành xong. Thân thể nạn nhân để trần được đặt trên nền đá hoa, nó toả một màu trắng toát dưới ánh đèn nêông. Tôi đứng trong căn phòng lạnh ngắt đó khoảng hai ba phút, cái căn phòng có không gian bốn chiều mà trong đó chiều thứ tư là chiều của cõi chết... Đột nhiên tôi có cảm giác như mình đang đứng trong một căn nhà kính ươm cây, bên ngoài là đêm tối và bão tuyết, còn trước mặt tôi là một nhành hoa loa kèn với những cánh hoa trắng ngần đang rụt rè hé nở...Có thể nói Vòng Tròn Ma Thuật có những giá trị nghệ thuật độc đáo bởi những hình tượng nghệ thuật tinh tế, phương pháp phân tích tâm lý sâu sắc, và khả năng tái hiện lịch sử một cách hiện thực.  Vòng Tròn Ma Thuật có thể thoả mãn thị hiếu của những độc giả văn học bởi giá trị thẩm mỹ không thể phủ nhận được của nó. *** Có hai vụ án mạng mà kẻ tình nghi ở cách xa hiện trường cả trăm cây số (có chứng cứ ngoại phạm). Thật ra họ tổ chức giết chéo. Người A giết kẻ thù của người B và ngược lại người B giết kẻ thù của người A. Giữa người A và kẻ thù của người B không quen biết, không có động cơ giết người và ngược lại cũng vậy. Nên việc điều tra gặp nhiều khó khăn. Mời các bạn đón đọc Vòng Tròn Ma Thuật của tác giả N. Mơrgiêannu.
Đêm Vô Tận - Agatha Christie
Anh chàng Michael Rogers của tầng lớp lao động kể về chuyện mình gặp và cưới Ellie, một nữ thừa kế giàu sụ đến từ Mỹ. Khi họ định cư trong ngôi nhà ước mơ ở đồng quê, rõ ràng không phải là ai cũng vui. Một truyện có vẻ rất không giống Christie, vụ trả thù tàn nhẫn này dần lên đến đỉnh điểm khủng khiếp khi án mạng có đến 5 người. Mỗi đêm và mỗi ngày Lại có người sinh ra để chịu Khổ đau Mỗi ngày và mỗi đêm Có người sinh ra để hưởng Lạc thú Có người sinh ra để hưởng Lạc thú Có người sinh ra để chịu đêm dài vô tận. -William Blake- *** Đất Digan là một điểm trên cao tuyệt đẹp có tầm nhìn trông ra biển – và nó khuấy động trong lòng Michael Rogers trò chơi tưởng tượng kiểu trẻ con. Ở đó, dưới bóng cây linh sam, anh lên kế hoạch xây một ngôi nhà, tìm một cô gái và sống hạnh phúc mãi về sau. Nhưng, lúc anh rời làng, một cái bóng đe dọa treo lơ lửng trên vùng đất này. Vì đây là nơi tai nạn thường xảy ra. Đáng lẽ Michael nên lưu ý đến những lời cảnh báo của dân địa phương: ‘Không có may mắn cho những ai dính líu tới Đất Digan đâu.’ Michael Rogers là người sắp sửa biết được câu ngạn ngữ ‘Khi tôi kết thúc cũng là lúc tôi bắt đầu’ thực sự nghĩa là gì. Tác phẩm Đêm vô tận (Endless Night) của Agatha Christie được xuất bản lần đầu năm 1957. Không như nhiều cuốn tiểu thuyết khác thường mất ba đến bốn tháng mới viết xong, Agatha Christie hoàn tất Đêm vô tận trong sáu tuần. Mười lăm năm sau ấn bản năm 1972, Agatha Christie miêu tả Đêm vô tận là ‘là tác phẩm bà yêu thích lúc này’ khi trả lời dịch giả chuyển ngữ tốp 10 tiểu thuyết của Christie sang tiếng Nhật.  Câu chuyện được kể theo lời nhân vật Michael Rogers, chàng trai độ tuổi 20. Mặc dù khi viết Đêm vô tận, Agatha Christie ở vào độ tuổi 70, nhưng bà nói trong một phỏng vấn rằng nhập vai Michael, người kể chuyện tuổi 20, “không khó. Suy cho cùng, ta nghe những người như anh chàng này nói năng suốt ấy mà.” Tựa cuốn tiểu thuyết này lấy từ bài thơ của William Blake, Auguries of Innocence (tạm dịch: Những dấu hiệu của sự vô tội).  Đêm vô tận đã được chuyển thể  thành phim năm 1972, với Hayley Mills và Britt Ekland đóng chính. *** Agatha Christie sinh năm 1890 tại Torquay, Anh. Cha bà tên là Frederick Miller, nên tên khai sinh của bà là Agatha Miller. Hồi còn nhỏ, Agatha không được tới trường mà chỉ được gia đình thuê gia sư về dạy dỗ tại nhà.    Là một đứa trẻ nhút nhát, khó có thể diễn tả chính xác ý kiến của mình, ban đầu bà tìm đến âm nhạc như một cách giải tỏa tâm sự và sau này là viết sách. Năm 1914, bà kết hôn với Archie Christie, một phi công chiến đấu. Trong khi đức lang quân bận rộn chiến đấu ngoài chiến trường thì bà làm y tá trong bệnh viện. Chính trong thời kỳ này, ý tưởng viết tiểu thuyết trinh thám đã nảy sinh trong tâm trí bà. Chỉ một năm sau bà đã hoàn thành cuốn tiểu thuyết đầu tay mang tên Những bí ẩn vùng Styles, nhưng phải tới 5 năm sau nó mới được xuất bản (1920). Agatha Christie được mọi người tôn vinh là Nữ hoàng truyện trinh thám. Trong suốt cuộc đời mình, bà đã sáng tác 66 tiểu thuyết, rất nhiều truyện ngắn, kịch và hàng loạt tiểu thuyết tình cảm lãng mạn với bút danh là Mary Westmacott. Vở kịch Chiếc bẫy chuột của bà có lẽ là vở kịch trinh thám hay nhất thế giới. Một số tác phẩm của bà đã được chuyển thể thành phim, nổi bật là bộ phim Murder on the Orient Express (Án mạng trên chuyến tàu tốc hành phương Đông) đã đoạt giải thưởng Hàn lâm năm 1974. Tác phẩm của bà được dịch ra hơn 100 thứ tiếng.    Trong suốt cuộc đời mình, nữ nhà văn Agatha Christie luôn căm ghét bạo lực và máu. Bà thường thú nhận rằng không biết gì về những công cụ giết người thông thường. Thậm chí bà cũng chưa từng một lần tiếp xúc với một kẻ giết người. Mời các bạn đón đọc Đêm Vô Tận của tác giả Agatha Christie.
Thạch Hầu
Một con thuyền chở những người vượt biên tiến vào hải phận nước Mỹ. Một cuộc truy quét của cơ quan hành pháp Hoa Kỳ khiến đám buôn người trở nên manh động. Quỷ - tên “xà thủ” khét tiếng tàn bạo quyết định ra tay với đám “khách hàng” của mình. Nhiều người đã chết…Nhiều người tiếp tục bị săn đuổi qua những phố Tàu ở New York. Nơi nào Quỷ đi qua, nơi đó sẽ đổ máu. Thời gian càng trôi đi, mạng sống của những nạn nhân đang bị săn đuổi càng bị đe dọa. Những nỗ lực dành sự sống của “nhân chứng” trên con tàu vượt biên càng vô vọng. Lincoln Rhymes và đồng đội của mình sẽ phải làm gì để chống lại Quỷ, kẻ thù giảo hoạt và tàn nhẫn đến từ phương Đông, kẻ có khả năng biến hóa, trà trộn và thao túng người khác? Jeffery Deaver đã đưa kiến thức về văn hóa, truyền thống dân gian và lịch sử Trung quốc vào cuốn tiểu thuyết Thạch Hầu, đồng thời sử dụng bị kịch về nạn buôn lậu người và nhập cư bất hợp pháp đang nổi cộm. Một cốt truyện xuất sắc với nhiều cú ngoặt hơn bạn tưởng. *** Review Thạch Hầu - Jeffery Deaver người review Minh Sơn #Review_sách (Có spoil nhẹ) #Thạch_hầu #Jeffery_Deaver Con thuyền Fuzhou Dragon của thuyền trưởng Sâm chở đầy những người vượt biên trái phép “jujia” – “lợn con” từ Trung Quốc tiến vào hải phận nước Mỹ. Quỷ - tên “xà thủ” khét tiếng về độ tàn bạo, giảo hoạt đã ra tay với toàn bộ người trên tàu. Nhiều người đã chết, những người còn lại sống sau vụ đắm tàu tiếp tục bị săn đuổi trên những con phố của người Tàu ở New York. Thời gian càng trôi qua, mạng sống của những người bị truy đuổi càng bị đe doạ, những nỗ lực để giành lại sự sống của các nhân chứng trên con tàu càng bị đe doạ. Lincoln (Loaban), Sachs (Hongse) và đồng đội của mình đã phải trải qua những nguy hiểm nào và họ phải làm gì để có thể bảo vệ những nhân chứng cuối cùng trên con tàu Dragon – gia đình họ Vũ cũng như gia đình họ Trương? Liệu cuối cùng thì nhân thân của Quỷ liệu có bị lộ? Tại sao Quỷ lại làm như vậy? Và cuối cùng thì Quỷ sẽ chịu kết cục thế nào? Truyện đem đến cho mình thêm nhiều kiến thức về tín ngưỡng của Trung Quốc, từ đạo Khổng Tử, Lão Tử,… cách bày trí phong thuỷ đến những kiến thức, cách gọi tên kiểu Trung Quốc giúp mình thấy được lượng kiến thức khổng lồ của tác giả Jeffery Deaver không chỉ là kiến thức phương Tây mà giờ có cả phương Đông. Cá nhân mình đánh giá cao quyển này về việc tác giả đã miêu tả sâu về các hành động của nhân vật, sự khó khăn khi bắt Quỷ. Mặc dù lượng twist rất ít nhưng cũng đủ khiến bạn đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác. Một điểm hấp dẫn nữa đó là càng về sau, tiết tấu truyện ngày càng nhanh, các bước ngoặt của vụ án đến từ những chi tiết rất bé. 560 trang cho một quyển truyện có vẻ là khá dày với khổ to nhưng không làm mất đi sự hấp dẫn từ những tình tiết truyện. Lối hành văn cũng hấp dẫn bằng những diễn biến xảy ra liên tục đẩy cuộc đối đầu giữa Lincoln với Quỷ ngày càng gay cấn. Cá nhân mình ấn tượng nhất là nhân vật Sonny Lý – cảnh sát chìm bên Trung Quốc đóng vai trò khá quan trọng trong việc tìm ra được Quỷ. Bằng những suy luận đậm chất Trung Quốc, cách nói năng, sự thông minh trong phương án điều tra. Sonny Lý cũng đem đến cho chúng ta nhiều sự bất ngờ - điển hình nhất là sự hiểu biết về vị thần của Trung Quốc (Quan Đế - vị thần chiến tranh được cúng bằng rượu Trúc Diệp Thanh). Mặc dù được 2/3 quyển thì cảnh sát Vũ đã dẹo.:)) Điểm trừ duy nhất của truyện đó là còn kha khá những lỗi lặp hay thiếu kí tự trong một chữ do biên tập viên và dịch giả thành ra nhiều khi đọc bạn sẽ phải đoán xem nó có nghĩa gì. Nếu so sánh quyển này với Kẻ tầm xương hay Vũ điệu của thần chết thì không hay bằng, nhưng đối với các quyển còn lại cùng series về Lincoln Rhyme thì cũng ngang nhau, thậm chí hay hơn một số quyển như Trăng lạnh hay Cái ghế trống. Spoil nào: hình tượng thạch hầu là con khỉ Tôn Ngộ Không được khắc trên đá cẩm thạch – biểu tượng may mắn của dân tộc Trung Hoa. Và nhờ vào miếng đá đó mà Quỷ đã bị bắt. Điểm: 7,5/10 (0,5 điểm cho tác giả vì mình là fan của Deaver) *** “Thạch Hầu” bắt đầu bởi hình ảnh một con tàu mang tên Fuzhou Dragon chở người nhập cư bất hợp pháp băng qua đại dương rộng lớn. Những con người ấy bỏ lại phía sau bao cái cay đắng của quá khứ để hướng đến một tương lai tươi sáng hơn như họ vẫn hằng mơ ước, đặt chân đến xứ sở tươi đẹp mà họ vẫn hằng mơ tưởng. Nhưng không như bao câu chuyện êm đẹp khác, số phận lúc này lại thích trêu đùa con người, thích đặt con người vào những khoảnh khắc tăm tối, vào những con đường chết chóc. Chuyến đi không suôn sẻ, vì… Trên con tàu ấy, ác quỷ hiện diện. Qủy – tên xà thủ, như cái tên của hắn, tàn ác, và hiểm độc, sẵn sàng ra tay giết hại đồng loại. Hắn khinh bỉ những con người trốn chạy kia, phỉ nhổ họ, và đương nhiên là sẵn sàng giết bất cứ ai gây phiền nhiễu cho hắn. Chuyến tàu ấy đã bị Lincoln Rhyme – nhà phân tích tội phạm đoán được “đường đi nước bước”, con tàu bị truy đuổi, giăng bẫy, chờ khoảnh khắc bị tóm gọn. Và rồi, trò chơi truy đuổi bắt đầu… Phía trước là những người nhập cư còn sống sót, chạm chân được đến nước Mỹ, tưởng sắp đạt được giấc mơ nhưng thực tại tàn nhẫn chỉ là nỗi nơm nớp lo sợ móng vuốt của Qủy, sợ bàn tay tội lỗi của hắn sẽ tóm được mình, gia đình mình, những người thương yêu. Ở giữa là Qủy- tên xà thủ. Mục tiêu, trò chơi của hắn hiên tại là truy bắt, giết tất cả những người nhập cư còn lại, những người có thể gây tổn hại đến hắn,… Bên cạnh hắn có biết bao tên đồng bọn, và cả những thế lực sẵn sàng giúp hắn, đứng về bóng tối- nơi cái ác hiện diện. Phía sau là Lincoln Rhyme, Sachs, và những người trợ thủ đắc lực. Quyết tâm của họ là bắt được tên tội phạm khát máu, cứu những con người vô tội nằm trong tầm ngắm của tên Qủy, ngăn chặn những vụ việc buôn người tiếp theo có thể xảy ra, và bắt hắn trả một cái giá đắt cho những việc mà bản thân đã làm. Tác phẩm là sự kết hợp giữa hai nền văn hóa khác nhau, nhưng lại hòa hợp, cân bằng với nhau tạo thành một câu chuyện hoàn hảo. Nhiều phong tục, tôn giáo (Đạo Phật, Đạo Lão,…) tín ngưỡng ( thờ cúng tổ tiên, thờ cúng các vị thần bảo hộ,…) của người Trung Hoa được nhắc đến. Vấn đề chính trị cũng được đề cập khá nhiều, đôi lúc khá mập mờ, nhưng nếu tinh ý thì chắc chắn bạn sẽ đoán ra được. Tác giả xây dựng hình tượng nhân vật và miêu tả tâm lý chi tiết, khiến độc giả đôi khi như hòa mình vào trang sách, đồng cảm với suy nghĩ, như sống cùng với những nhân vật mà ông tạo ra. Đặc biệt nhất vẫn là cái cách tác giả đặt nhân vật của mình vào những tình huống hiểm nghèo để lộ rõ được những tài năng, nhân cách của nhân vật ấy. Bên cạnh đó, cách ông phân tích nội tâm, con người họ là một điểm rất đang được chú ý, cho ta thấy được khả năng xây dựng cốt truyện, nhân vật tài tình của tác giả. Khép tác phẩm lại là một cảm giác thỏa mãn vì mọi khúc mắc đều được tác giả giải thích cặn kẽ, không để sơ sót một chi tiết kì lạ nào. *** “Thạch Hầu” (The Stone Monkey) là tác phẩm gần đây nhất tôi đọc của JD, sau “Hang Dã Thú” đã đọc khoảng 1 năm về trước. Nói chung, đây là một tác phẩm đứng hàng giữa trong các tác phẩm của JD, khá ổn, nhưng chỉ ổn thôi. Fuzhou Dragon, con tàu được tên xà thủ khét tiếng biệt danh Quỷ thuê để chở những người nhập cư trái phép lênh đênh hàng tuần để đến đất nước xinh đẹp, Mĩ. Những người trên còn tàu ấy bỏ hàng chục ngàn dollar, bỏ cả quê hương cố quốc, gia đình nội tộc, chấp nhận đủ loại rủi ro từ việc bị bắt, bị trục xuất về nước, thậm chí là bị tên xà thủ mà họ trả tiền đánh đập, làm nhục, cưỡng hiếp thậm chí là giết hại chỉ với một hi vọng mỏng manh là tìm kiếm được những cơ hội sống tốt hơn cho mình và gia đình, ít nhất là sáng sủa hơn với cuộc đời lay lắt khổ sợ của họ ở cố hương Trung Quốc. Nhưng hàng tuần giời lênh đênh trên biển chịu đủ nỗi cay đắng cực nhục của họ tan tành vào giây phút tàu Fuzhou Dragon chạm mặt tàu Tuần Tra Duyên Hải, tên xà thủ nhẫn tâm Quỷ quyết định chơi trò cá chết lưới rách, hắn cho nổ hết chỗ C4 ở đuôi tàu, bản thân hắn một mình bỏ chạy nhờ bé cứu sinh. Tàu chìm, đa số những người nhập cư bất hợp pháp đều chết đuối, một số ít sống sót lại phải vật lộn để trốn thoát khỏi sự truy lùng của khẩu Model 51 mà Quỷ luôn mang bên mình trên mặt nước và xuyên suốt các phố Tàu nơi đất Mĩ. Như đã nói, “Thạch Hầu” không phải là một cuốn xuống tay của JD. Bằng chứng là ông đã tạo được một cốt truyện thu hút, tác giả cũng thể hiện được vốn kiến thức sâu rộng của mình trong việc miêu tả các chi tiết về đức tin gia đình, tín ngưỡng và phong tục của người Trung Quốc. Câu chuyện hiện lên với những tình tiết được cụ thể và xử lí một cách gọn gàng không dây dưa lằng nhằng, không quá hack não mà cũng chẳng quá tẻ nhạt, đủ để cho người đọc kiên nhẫn đọc xong cuốn sách khổ quyển vở dày một đốt ngón tay mà không cảm thấy đâu dầu hay bị choáng váng vì những chi tiết dồn dập, dày đặc. Tuy nhiên, cuốn sách lại quá dày với những người thiếu kiên nhẫn, thích kích thích bởi những phút giây bắn giết máu me ghê rợn hơn là những cuộc rượt đuổi giằng co lê thê như phim gangsto Mĩ :v Với tôi, lí do duy nhất để tôi đọc hết từ đầu đến cuối chắc chắn là anh chàng Sonny Lí, một anh chàng cảnh sát người Trung Quốc liều mạng, thích chơi cuộc chơi theo cách của riêng mình, khá là thú vị. Một điểm khiến tôi không đánh giá cao “Thạch Hầu”, ừm, có lẽ là do câu chuyện dài, nhịp truyện lại chậm, và JD hầu như không áp dụng nhiều twist xoắn não, hình như cả câu chuyện chỉ có một cái twist và nếu như bạn là người thích đoán, thích xâu chuỗi những thứ nhỏ nhặt thì cái twist đó sẽ không làm bạn bất ngờ, bạn sẽ như tôi, chuyển từ đoán twist sang kiểm chứng xem suy đoán của mình có đúng không. Một tác phẩm có tên gốc “The Stone Monkey”, dịch ra là “Thạch Hầu”, nhưng cả nhân vật đi xuyên suốt câu chuyện lại không phải Mỹ Hầu Vương? Vậy rốt cuộc cái tên đầy dụng ý này có tác dụng gì? Nó có vai trò gì trong một câu chuyện dài, một quyển sách dày như thế? Điểm: 5.5/10 (+0.5 vì anh Sonny Lí cute :v), dễ đọc, dễ đoán twist, không bị xoắn não hay đau đầu :v Nguyễn Thu Huyền Mời bạn đón đọc Thạch Hầu của tác giả Jeffery Deaver & Orkid (dịch).
Cái Bóng của Bí Mật - Kim Jung Hyuk
Xuất thân cảnh sát, hiện làm thám tử tư hay chính xác hơn là deleter chuyên nhận tiêu hủy đồ vật bí mật cho khách hàng sau khi họ chết - gã là Goo Dong Chi. Sở hữu một cái tên lạ tai, một công việc lạ đời và một tính cách cũng nhiều phần quái lạ, ngày ngày Goo Dong Chi ngồi ở văn phòng trên tầng bốn tòa nhà Cá Sấu hờ hững chờ những cú gõ cửa đem tới đôi ba vị khách cùng một vài, hoặc rất nhiều, bí mật. Bí mật tìm đến gã không mong bị phanh phui mà cầu được lấp vùi. Gã lần theo bí mật không vì muốn vạch trần mà bởi cần chôn giấu. Nhưng một chuyến hành nghề lỗi, một chuỗi các mắt xích bung, một bí mật nằm sai chỗ đã xô gã ra khỏi vòng đuổi bắt an toàn mà gã vẫn ngỡ sẽ không bao giờ sai lệch, buộc gã phá vỡ các nguyên tắc của lý trí… Đủ cứng và lạnh để gợi nhắc vị tiểu thuyết “đen”, vừa khéo hài hước để ấm áp mà không quá đà ủy mị, Cái bóng của bí mật là một món “lòng đào” - như chính Kim Jung-hyuk tự nhận – mới, lạ, khoái miệng, và thật nhiều dư vị. *** Tôi thích thể loại trinh thám là bởi sự hồi hộp trong mỗi câu chuyện được kể. Người đọc cứ tò mò, cứ háo hức với từng lời dẫn dắt của tác giả để rồi đến tận cùng câu chuyện là sự vỡ òa về cảm xúc. Tôi chọn cuốn sách này cũng bởi tò mò sau khi đọc được vài dòng tóm tắt ở bìa sau. Càng tò mò hơn khi nhân vật chính trong truyện lại làm một nghề cực kỳ đặc biệt mà nếu không đọc cuốn sách này tôi sẽ không hề biết đến công việc đó - deleter. Khác với một số truyện trinh thám tôi từng đọc, Cái bóng của bí mật hoàn toàn không có những chi tiết rùng rợn đáng sợ hay những tình tiết cần phải tư duy phán đoán theo kiểu hại não. Thế những tôi vẫn bị hút vào và hồi hộp dõi theo từng hành động của nhân vật chính cũng như diễn biến toàn bộ câu chuyện. Nhịp truyện có thể nói là khá chậm nên theo cá nhân tôi sẽ hợp với các bạn mới làm quen với thể loại trinh thám. Đây là lần đầu tôi tiếp xúc với văn học Hàn Quốc ở thể loại trinh thám và may mắn là đã có ấn tượng tương đối tốt. Ngay từ lúc bắt đầu đọc tôi đã chú ý đến nhân vật chính là Goo Dong Chi, chuyên hủy các món đồ bí mật của các khách hàng sau khi họ chết. Không phải chỉ vì đó là nhân vật chính trong truyện mà vì tôi tìm thấy ở nhân vật này vài nét tính cách tương đồng với mình, thích ở một mình, có nhiều điểm khác biệt so với mọi người. Thế nên ban đầu tôi khá hào hứng với cuốn sách. Sự hào hứng đó còn tiếp tục cho đến gần cuối truyện khi bí mật của các khách hàng Goo Dong Chi nhận deleting cứ dần dần được hé mở. Nhưng càng về cuối thì sự hào hứng ấy bắt đầu giảm dần và cuối cùng cái kết lại làm tôi cảm thấy thất vọng, đặc biệt là chi tiết Goo Dong Chi quyết định dừng công việc deleting. Thật sự cho đến khi gấp cuốn sách lại tôi vẫn không hiểu tại sao Kim Jung - Hyuk lại chọn một cái kết nhạt nhòa đến như vậy, ngay cả hợp đồng cuối cùng Goo Dong Chi chọn làm với tư cách là deleter cũng hầu như không để lại được dấu ấn nào. Đó có lẽ là điều đáng tiếc nhất trong toàn bộ cuốn sách khi mà trước đó tác giả đã xây dựng được tuyến nhân vật và cốt truyện với vài nét độc đáo, khác biệt. Thêm một điểm trừ nhỏ mà cá nhân tôi không thích đó là truyện có một vài chi tiết khá nhạy cảm có thể gắn mác 18+, mặc dù không xuất hiện quá nhiều nhưng lại đặc biệt được miêu tả rất kỹ và chi tiết khiến tôi có cảm giác hơi lạc điệu so với nội dung của cả cuốn sách. Dù sao thì tổng thể cả cuốn sách vẫn khá ổn, chỉ hơi đáng tiếc ở cái kết mà thôi! Review Bao Anh Tran *** Mùi ngấm vào mọi nơi trong tòa nhà Cá Sấu. Chỉ cần gí mũi vào bất cứ chỗ nào và đợi một chút, mùi sẽ tỏa ra ngay. Thứ mùi ấy là không khí của tòa nhà Cá Sấu, là dòng máu chảy giữa những bức tường bê tông, đường ống nước và cầu thang chật hẹp. Bởi không nhìn thấy nên không thể nắm bắt được hình dạng của nó, không thể miêu tả bằng lời nên sự tồn tại của nó lại càng thêm mơ hồ. Từ lòng đất hay các kẽ tường, từ tầng một hay tầng bốn, không ai biết nó bắt nguồn từ đâu. Cả nhà hàng dưới tầng hầm, cả cửa hàng sắt thép tầng một, cả võ đường Hapkido* tầng hai, cả quán game online tầng ba, cả văn phòng tầng bốn, cả trên sân thượng, đâu đâu cũng có mùi, nhưng tất cả mọi người đều vờ như không biết nó, vờ như nó không tồn tại. Ban đầu ngửi thì có chút khó chịu, nhưng lâu rồi cũng thành quen. Có người từng thử lý giải thứ mùi này. Người ta nói đấy là mùi do đồ ăn hỏng, xác động vật, nấm mốc, mồ hôi người và những món đồ gỉ sét, tất cả được chôn chung dưới một cái hố sâu, ủ rữa trong suốt năm mươi năm mà ra. Người ở tòa nhà Cá Sấu không đáp lời, chỉ gật đầu. Nơi có ít mùi nhất là trên tầng bốn. Ở đây, mỗi ngày đều diễn ra một cuộc chiến giữa mùi của tòa nhà Cá Sấu và không khí bên ngoài. Vào những ngày đẹp trời ánh nắng chan hòa, không khí bên ngoài sẽ chiến thắng, còn những ngày mưa dầm hay ẩm ướt thì thứ mùi đặc trung của tòa nhà Cá Sấu lại nắm quyền thống trị. Tầng bốn được chia làm hai hộ, chủ nhân của nhà 4-B là Goo Dong Chi. Trên cửa sắt nhà gã có treo một bảng hiệu nhỏ dài ghi dòng chữ “Văn phòng Goo Dong Chi”, ngay cả vị trí đặt tấm bảng hiệu này cũng thể hiện suy nghĩ sâu sắc của gã. Tấm bảng được treo ngang ngực, còn ở phía trên, ngang tầm mắt, được dán như kiểu danh ngôn mỗi ngày là một tấm biển nhỏ hơn với dòng chữ “Cốc! Cốc!”. Nếu theo tư duy thông thường đáng ra hai tấm đó phải đổi chỗ cho nhau, nhưng Goo Dong Chi thì nghĩ biển chỉ dẫn “Cốc! Cốc!” kia cần được ở phía trên bảng hiệu văn phòng. Gã cho rằng, đã lên đến tầng bốn thì đương nhiên là người ta tìm đến văn phòng gã rồi, vì vậy cái từ “Cốc!” kia nên nằm ở chỗ dể nhìn hơn mới phải. Goo Dong Chi không thể chấp nhận được việc người khác tự tiện vào văn phòng gã mà không gõ cửa. Nhưng ngay cả khi đã treo tấm biển “Cốc! Cốc!” ở trên, vẫn có rất nhiều người chẳng nói chẳng rằng cứ thế xoay nắm cửa đi vào. Văn phòng Goo Dong Chi hầu như luôn khóa của. ... Mời các bạn đón đọc Cái Bóng của Bí Mật của tác giả Kim Jung Hyuk.