Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Một Đường Đau, Một Đường Yêu

Nữ chính của truyện tên là Bạch Khả, nếu nói ở cô có gì khác biệt so với những nữ chính khác thì chính là chỉ số IQ quá thấp nhưng không phải là bệnh chỉ là cô hơi ngốc 1 chút và không thể suy nghĩ những vấn đề quá phức tạp, nhưng cô vẫn rất lạc quan, nên cô có phương châm là cái gì vượt quá phạm vi lý giải của bản thân thì không cần để ý làm gì. Bối cảnh truyện là những năm 80-90 khi Trung Quốc chưa cải cách, cha của Bạch Khả vượt biên sang Mỹ làm ăn, nhưng mải vẫn không liên lạc, nên 2 mẹ con nữ chính cũng lên tàu trốn sang Mỹ tìm cha. Trên chuyến tàu vượt biên ấy mẹ của nữ chính phải chịu đựng bị tên đội trưởng cưỡng hiếp nếu kg muốn 2 mẹ con bị vứt lại ở giữa đại dương để đến cuối cùng bà bị bệnh và mất khi vẫn còn chưa đến Mỹ, đoàn người sợ bà lây bệnh nên đã vứt xác bà xuống biển. Mình nhớ có chi tiết đêm trước khi chết, mẹ Bạch Khả dùng chiếc áo ấm duy nhất bà có choàng cho con gái và lừa cô là mẹ đã khỏe rồi, con đừng lo lắng nữa, hãy ngủ 1 giấc thật ngon. Vì bà biết ngày mai bọn người kia sẽ vứt bà xuống biển, vì biết bà đã không thể cứu chữa.Đến sáng ngày hôm sau thức dậy thì Bạch Khả hay tin mẹ mình đã chết, đau đớn, bàng hoàng, cô nắm chặt tờ 10dola mà mẹ đã để lại cho cô, trên đó có ghi hàng chữ:Mẹ yêu con. Cô nghĩ có lẽ cả đời cũng sẽ trân trọng kỷ vật duy nhất mẹ để lại đó nhưng lúc tới Mỹ cô phải dùng tờ tiền duy nhất ấy mua 1 đôi giày chạy trốn khỏi sự truy đuổi của cảnh sát. Nhiều năm sau khi đang ăn xin trên phố cô nhặt được tờ tiền năm xưa từ một người đàn ông châu Á và người đó lại không phải nam chính. Nhưng nhờ theo sau người đó vào một quán bar cô đã bắt gặp được định mệnh của cuộc đời mình, Đường Nhất Đường. Haha, nghề nghiệp của anh khá đặc biệt, múa...thoát y. Anh rất đẹp, lúc đầu cô còn nghĩ anh là con gái nhưng khi coi hết màn múa đó thì tự hiểu luôn. Thế rồi nữ chính xin vào làm phục vụ ở quán bar, sau nữa thì có nhiều chuyện xảy ra khiến 2 người đến vs nhau.Mình lướt khúc này, kg nhớ rõ lắm.Chỉ nhớ ĐNĐ bị bỏ thuốc kích dục, rồi gặp nữ chính. Mình ấn tượng vs chi tiết sau khi 2 người ở bên nhau, anh không đi múa nữa mà làm một công việc khác. Một hôm trên đường đi làm, anh gặp lại gã đàn ông đã bỏ thuốc mình lúc trước, ông ta bắt cóc anh và …cưỡng hiếp anh. Lúc đọc tới khúc Bạch Khả đi đón Đường Nhấ Đường thì đụng phải gã đó, ngửi thấy mùi nước hoa của chồng mình trên thân thể gã đàn ông kia, linh cảm mách bảo cô bước vào phía con hẻm tối tăm kia và Bạch Khả nhìn thấy chồng mình nằm sắp trên đất không một mảnh vải che thân. Trời đọc tới đó thấy nổi cả da gà, thấy anh này thảm ghê, đàn ông mà còn bị một người đàn ông khác hiếp. Sau đó ĐNĐ nhập viện và bị anh trai của mình mang đi, để lại một bức thư giả mạo bảo là muốn ly hôn vs Bạch Khả. BK đọc thư xong, cô vẫn cho là chồng mình sẽ không làm như vậy. thế là cô quyết định đi tìm chồng, cô nghĩ là anh có thể đang ở chỗ anh trai mình, người thân duy nhất của anh ở đây. Cô cố gắng lục tìm trong trí nhớ ít ỏi của mình và nhớ mang máng anh từng nói anh trai mình đang ở bang Texas. Thế là BK mướn 1 chiếc xe chở hàng to, đồng hành vs cô còn có 1 cô gái bị nghiện ma túy tên là Rose (họ quen nhau ntn thì mình quên rồi). trên đường đi 2 người vừa kiếm tiền vừa đồng hành, Rose thì làm trong bar, lần đó BK đi theo vào thì nhìn thấy cái thằng đàn ông đã làm hại chồng mình. Cô quyết định trả thù nên xin vào làm, nhìn thấy vóc dáng cô đẹp nên bà chủ cho làm ca sĩ. BK tuy ngốc, kg biết cách quyến rũ gã kia nên cô tưởng tượng đó là chồng mình, khiến chính gã kia còn phải nói với bạn mình là: Cái cách cô ta nhìn tao như thể tao là người duy nhất trên thế gian này mà cô ta yêu. Rồi thằng đó vô tròng, hắn muốn lên giường với cô, BK biết đây là cơ hội duy nhất của mình nên đã chịu đựng, còn sau đó chuyện gì xảy ra thì mọi người hãy đọc sẽ rõ, chỉ là thích hành động cuối cùng lúc cô sỉ nhục thi thể của gã đó. Sau khi giết người lại phải tiếp tục trốn chạy và tìm chồng, trên đường đi 2 cô gái bắt đầu thân thiết và mở lòng hơn. BK được nghe câu chuyện về cuộc đời bất hạnh của Rose, nhận ra cô ấy vẫn còn yêu người con trai lúc trước, nhưng phải rời đi mà kg một lời từ biệt vì điều đó tốt cho cả 2, BK quyết định giấu giếm đi gặp chàng trai đó, muốn hỏi anh ta còn yêu Rose không?Cô từ trong những lời kể vụn vặt biết được địa chỉ của anh ta, may mắn là nơi đó nằm trên hành trình cô đi, sáng ngày đó nhân lúc Rose ngủ cô vòng xe đi đến nhà anh ta, đọc tới đây hồi hộp ghê gớm, không biết có thành không nữa, mọi người đọc để biết sẽ ntn nhé! Còn một chi tiết mình thích nữa là khi 2 người về bên nhau rồi, có người hỏi là BK không có hỏi qua những chuyện lúc anh mất tích sao, thì ĐNĐ nói là: “Cậu tin không, nếu tôi nói với cô ấy rằng khi cô ấy ngủ thiếp đi đã mơ một giấc mơ rất dài, cô ấy cũng sẽ không chút nghi ngờ”. Mình ít kể về nam chính vì cũng không biết nói sao,thôi các bạn đọc để cảm nhận vậy! *** Mùa đông năm 1990, đêm lạnh, gió Tây Bắc từ Canada rít gào, trên cây chỉ còn lại lác đác vài chiếc lá run rẩy. 40 vĩ độ bắc 100 kinh độ tây, Nebraska, Mỹ. Trong một câu lạc bộ nhảy thoát y mang tên “Naked” (trần trụi) nằm bên cạnh đường quốc lộ, cô lại gặp anh. Khi đó, cô chỉ là một nữ tiếp viên ở đây. Cô nghèo rớt mồng tơi. Trong bóng tối, giữa tiếng hét chói tai và tiếng vỗ tay của rất nhiều người, anh mặc quần áo da báo, dung nhan kiều diễm, sóng mắt lưu chuyển, mái tóc xoăn màu đen được xõa tung. Ngay từ đầu, cô cứ tưởng anh là đàn bà, người đàn bà khiêu gợi, phóng đãng, làm cho vô số người muốn vì báu vật đó mà phạm tội. Ánh đèn mập mờ. Tiếng huýt sáo đầy sắc tình truyền đến từ khắp nơi. Vòng eo anh xoay quanh ống thép, ngượng ngùng cởi áo da, chỉ chừa lại một chiếc quần ngắn chữ “T” che giữa hai chân, mà sự ngượng ngùng kia đều là ngụy trang. Anh tháo sợi dây bên hông, xoay người một cái, lớp che đậy cuối cùng cũng được cởi bỏ. Anh không hề che chắn cơ thể mà cứ bày ra dưới ánh đèn sân khấu. “Cục cưng ơi, nâng đùi cưng lên đi!” “A, mèo hoang, đưa mông cưng lại đây!” “Người đẹp, tình yêu của cưng ở đây!” Khán giả dưới sân khấu sục sôi, nói ra những câu khó nghe, chỉ mong người trên sân khấu liếc mắt nhìn mình. Mà người không mảnh vải che thân kia đã thành công trong việc thỏa mãn ham muốn dâm loạn của bọn họ. Xoay người, quay xung quanh, ma sát như có như không trên ống thép. Viền mắt màu đen, theo đường vòng cung kéo đến huyệt thái dương. Mỉm cười, bĩu môi, làm kiểu nhe răng nanh cắn xé giống dã thú. Khoảnh khắc đó, ngoại trừ cô, không ai kinh hãi vì giữa hai chân anh có thêm một miếng thịt. Cô đứng dưới sân khấu, cầm khay đựng ly trong tay, sau lưng ướt đẫm. Thì ra bảo vật này là một người đàn ông. Cho dù anh là đàn ông hay đàn bà, thì với cơ thể hấp dẫn của anh cũng đủ lấy lòng một đám phóng túng, động vật tanh tưởi với ham muốn nguyên thủy của mình dưới sân khấu rồi. Mà cô, lấy tư cách là một người đàn bà, cô đau lòng thay cho anh. Cái loại đau đớn này rất quen thuộc, về một phần ký ức nào đó chôn sâu dưới đáy lòng. Chẳng biết tại sao lại muốn khóc. Người vào liên tục, vừa vặn cô lại đứng ở cạnh cửa. Trên thực tế, từ khi anh xuất hiện trên sân khấu, chân của cô như bị tưới chì, liên tục bị người ngoài cửa xô đẩy, nhưng cô vẫn cố chấp nhìn thẳng lên sân khấu. Mùi nước hoa nồng nặc xộc vào mũi cô, Lilith ôm eo cô từ phía sau nói: “Em cũng bị anh ta mê hoặc sao?” Cô ngay cả giãy giụa cũng quên mất, mặc cho tay của Lilith chạy trước ngực cô. “Anh ta là ai vậy?” Cô hỏi. “Anh ta là vũ nam thoát y.” Lilith nói xong, cánh tay tiến vào thăm dò nội y của cô. “Tôi hỏi, tên anh ta là gì?” “‘Hoa thược dược màu đen’,” Lilith cắn vành tai của cô nói, “Bọn họ đều gọi anh ta như vậy. Anh ta giống em, là người châu Á, cũng có mái tóc màu đen xinh đẹp.” Bộ ngực bị bóp đau, cô thử đẩy Lilith ra, nhưng với sức lực đó, cô căn bản đánh không lại người đàn bà da trắng cao lớn ấy. Da thịt non mềm bị đùa bỡn trắng trợn, Lilith nhắm trúng cô đã lâu, cô bé này đến từ châu Á, tính cách khác biệt của cô là sự giao hòa giữa đàn bà và gái tơ, sự gợi cảm của cô được giấu trong lớp quần áo xấu xí, cùng là đàn bà mới nhìn ra được. “Đàn ông thì có cái gì tốt chứ.” Cô bị cô ta đẩy sát vào tấm kính chắn cạnh cửa. Tay cô bị đặt ở trên tường, chỉ có thể dùng sức đá hai chân. Lúc này, một cái micro được ném từ dưới lên, người trên sân khấu chụp được. Anh chìa micro về phía đám người, dạo một vòng trên sân khấu, tiếng mọi người điên cuồng hét vào micro như từng cơn, từng cơn sóng ồ ạt đập vào. Âm nhạc vang lên, anh thu micro lại, mở rộng hai chân ra, quỳ gối trên sân khấu. Anh hát: “Tại sao người đàn ông không lấy vợ? Bởi vì không biết sâu cạn. Tại sao người đàn bà không lấy chồng? Bởi vì không biết ngắn dài.” Anh dùng tiếng Trung! “Ha ha ha ha……” Bị Lilith xâm phạm, vậy mà cô còn có thể cười nổi. Đây là bài hát thịnh hành nhất trong những quán bar ở Hậu Hải Bắc Kinh*, cô từng nghe mẹ cô hát vô số lần. Mãi đến khi cô cảm giác tỉnh lại, đi tới bên kia đại dương, thì không còn ai hát cho cô nghe nữa. (*Hậu Hải tại Bắc Kinh: Là một khu vực trong Thập Sát Hải – chuỗi ao hồ trong nội thành thủ đô Bắc Kinh, ngoài Hậu Hải còn có Tiền Hải và Tây Hải.)   Mời các bạn đón đọc Một Đường Đau, Một Đường Yêu của tác giả Đầu Ngã Mộc Qua.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Học Sinh Tồi Trường Bắc Đại - Phá Đầu
Văn án: Ân cần dạy bảo trước khi nhập học: Mẹ tôi nói, Lâm Lâm a, con nói xem con có cái vận cứ* chó gì mà có thể thi đỗ Bắc Đại. Khi vào đại học, nhiệm vụ thứ nhất con phải đảm nhận là bảo đảm không để bị đuổi. Nhiệm vụ thứ hai là giảm béo. Nhiệm vụ thứ ba là phải tìm một bạn trai ở đại học nổi tiếng, đảm bảo sau này con không còn vận cứ* chó nữa nên phải dựa vào gien di truyền để thi đỗ đại học nổi tiếng. (Đại học Bắc Đại chính là Đại học Bắc Kinh, một trong những đại học hàng đầu của Trung Quốc) *** Tại sao hôm nay mình lại đem cái truyện hơi cũ này ra review nhỉ? Lý do chỉ có một: Truyện gốc với tên "Sinh viên tồi trường Bắc Đại" đã được chuyển thể thành phim với tên "Thanh xuân của tôi đều là cậu" và có một anh nam chính siêu siêu siêu cấp đẹp trai. Siêu cấp đẹp trai xin được nhấn mạnh một nghìn lần nữa.  Truyện kể về cuộc sống đại học của hai nhân vật chính là Chu Lâm Lâm và Phương Dư Khả với tí nghiệt duyên khi cả trấn chỉ có hai người đỗ vào Bắc Đại và cùng nương tựa nhau khi ở nơi xa đất khách quê người. Chu Lâm Lâm đỗ Bắc Đại nhưng cũng không hiểu tại sao mình lại đỗ được vào đây? Cho nên mục tiêu lớn nhất của cô khi vào đại học là không bị đuổi khỏi trường và tuân mệnh mẫu hậu tìm được bạch mã hoàng tử cho mình để cải thiện gien cho đời sau. Để miêu tả về Chu Lâm Lâm mình xin dùng từ “hoạt bát”, còn hoạt bát như thế nào thì các bạn có thể đọc truyện để trải nghiệm nha. Cô sống rất vô tư, vô ưu vô lo, cuộc sống đầy thú vị và đầy sắc màu rực rỡ.  Chu Lâm Lâm có một vòng cung dây thần kinh dài như đường dây điện cao thế nối liền Bắc Nam và não cô thì có thể suy nghĩ những chuyện mà người thường không thể suy nghĩ tới. Đối với những người thông minh, những nhà bác học, những nhà khoa học, người ta gọi đó là suy nghĩ không theo lối mòn, còn đối với trường hợp của Chu Lâm Lâm, mình xin gọi đó là “xàm”.  Phương Dư Khả là nam thần học bá khoa máy tính Bắc Đại, thành tích luôn luôn đứng đầu. Nam thần toàn năng lên được phòng khách xuống được phòng bếp và siêu độc miệng.  Nhận lời nhờ vả của mẹ Chu Lâm Lâm, Phương Dư Khả đặc biệt chiếu cố cho Chu Lâm Lâm nơi đất khách quê người, lo lắng chăm nom cho cô gái có phần hơi “ngây ngô” này từng chút. Tuy nhiên hành động thì dịu dàng bao nhiêu thì mồm miệng anh lại độc địa bấy nhiêu, minh chứng hùng hồn của “khẩu xà tâm phật”.  Ban đầu khi bước chân vào trường, Chu Lâm Lâm đã đổ anh học trưởng đồng hương Tiểu Tây, sau khi ba lần bảy lượt bày tỏ tình cảm và bị từ chối, Chu Lâm Lâm với trái tim thủy tinh đã tan vỡ, cô sẽ để mặc cho hoa đào tự tìm tới. Và sau đó không lâu, Chu Lâm Lâm bàng hoàng nhận ra hình như mình thích Phương Dư Khả mất rồi, mà hình như cái tên mồm mép ác ôn kia cũng thích cô. Chu Lâm Lâm khi nhận ra lòng mình đã hướng về ai, cô lại không dám tỏ tình vì sợ Phương Dư Khả không thích mình. Phương Dư Khả thì đã thích cô từ rất lâu nhưnglại không dám nói vì sợ cô xa lánh, đến bạn bè cũng không làm được. Cứ thế thật lâu, thật lâu hai người mới nói rõ lòng mình, làm người đọc như minh chờ đợi, hồi hộp ngóng trông đến dài cả cổ.  Với một cô gái có phần “không giống ai” như Chu Lâm Lâm, việc Phương Dư Khả thích cô là do duyên số gặp nhau từ bé. Mười bốn năm trước học chung một lớp mầm non, cô bé ôm lấy cậu đòi lấy cậu về đã cướp đi trái tim cậu mất rồi. *“Tôi đợi ngày hôm nay đã mười bốn năm, mười bốn năm đợi cô ấy gọi lên tên của tôi. Từ ngây thơ lúc ban đầu tới sự kiên định hiện tại, tôi đều ở một mình trên sân khấu. Mà nay, tôi muốn chính thức mời cô ấy, mời cô ấy lên sân khấu của tôi, mời cô ấy nhảy cùng tôi. Nhạc không ngừng, màn không buông, cho đến khi đời người kết thúc, bạn nhảy của tôi chỉ có một mình cô ấy. Cô ấy không có chỗ nào tốt, không có chỗ nào bằng cậu, chỉ là, những khuyết điểm này mình đều có thể chịu được. Vì vậy mình cứ sống chết bám theo cô ấy thôi.” “Hiện giờ là 23 giờ 59 phút ngày 17, anh nói với em, anh thích em. Em cũng nên tại 0 giờ ngày 18 nói cho anh biết đáp án. Anh cũng đã cho em một ngày để suy nghĩ rồi.” Nhìn trên tổng thể, truyện được ưu tiên để đọc giải trí vì căn bản không cần dùng não, không cần suy nghĩ. Nữ chính có thể không vừa ý rất nhiều người vì cô ấy khá “ngộ nghĩnh” và có lẽ do truyện cũng lâu rồi nên nhân vật hợp với thị hiếu ngày xưa hơn, kiểu yêu đời hoạt bát tưng tưng ngáo ngáo. Tuy nhiên, lâu lâu quay về lại gu của ngày xưa cũng thú vị lắm đó ạ. Mn đọc thử xem nhé :) Một số trích đoạn về sự độc miệng của nam chính Phương Dư Khả:  *“Em thật sự là bông hoa hấp thụ tinh khí mặt trời mặt trăng, ngoại trừ tròng mắt, làm thế nào mà tất cả những thứ khác đều như bánh Oreo vậy? Anh thấy người khác cháy nắng đều trong phạm vi có thể chấp nhận được, làm sao em có thể giống như nước sơn quan tài thế này nhỉ?” "Anh đang ghen tị. Bản mặt của anh như kính khúc xạ, chẳng biến đổi sang được màu sắc nào khác, chỉ có mỗi một tạo hình, nhìn em đây, chính là trăm lần biến chuyển, uyển chuyển dẻo dai.” “Ừ, có thay đổi rất nhiều, từ Lí Quỳ chuyển thành Bao Công. Khi về trường học, buổi tối nhất định không được tùy tiện đạp xe, người ta còn tưởng gặp phải xe đạp không người lái ấy chứ. Còn nữa, trước khi kết thúc kỳ quân sự cũng không nên tùy tiện chụp ảnh chung với người khác, hắt ngược đèn flash của người ta, sẽ không chụp được hình.” :v *** Dưới đây là bản tin từ hiện trường của bà mẹ Phá Đầu: Phương Dư Khả là một người rất biết tính toán. Vào khoảng đầu tháng 5 năm 07, Phương Dư Khả kiên quyết từ bỏ mọi biện pháp an toàn, súng thật ra trận, thành công để nguyên thần của bạn nhỏ Phương Lỗi trú nhập vào trong tử cung của Chu Lâm Lâm. Tháng 7, trong lễ tốt nghiệp, đồng chí Chu Lâm Lâm mấy lần ra vào giảng đường có cả trăm năm lịch sử, ở trong nhà vệ sinh nữ nôn mửa đến mức mặt mày xanh mét. Đồng thời xông vào nhà vệ sinh nữ còn có Phương Dư Khả đẹp trai, thu hút, hăng hái ngời ngời. Người ta đồn rằng, ngày đó, hiệu trưởng Hứa còn đặc biệt giao nhiệm vụ cho cán bộ hội sinh viên Phương Dư Khả, bảo cậu ta quan tâm tới nữ sinh sắc mặt tái nhợt kia nhiều một chút. Thật sự là một vị hiệu trưởng tốt, thương dân như con nha ~ Chu Lâm Lâm có một câu nói đúng, cô ấy có khí thế có thể làm nữ vương. Từ khi mang thai, người nhà họ Phương coi cô ấy là động vật quý hiếm hơn cả tế bào não của cô ấy, chăm sóc vô cùng cẩn thận. Mỗi ngày ba cuộc điện thoại quốc tế, lần nào cũng phải suy nghĩ tới đồng hồ sinh học của Chu Lâm Lâm, tuyệt đối không quấy rầy mộng đẹp của cô. Chu Lâm Lâm có chút ngứa ngáy. Cuộc sống quá thanh bình, nhàm chán. Vì vậy, cô nói với Phương Dư Khả, chuyện kết hôn của chúng ta cứ chờ một thời gian đi. Phương Dư Khả dự định, sau khi lấy được bằng tốt nghiệp vào tháng 7 sẽ kết hôn. Tháng 7 là tháng Phương Dư Khả sinh ra, mặc áo cưới không đến mức rét run như mùa đông, bụng Chu Lâm Lâm cũng chưa to đến mức ảnh hưởng tới mỹ quan, quan trọng nhất là một nhà ba người có thể cùng bước vào lễ đường, đây là một chuyện rất có ý nghĩa nha. Để tập trung toàn bộ tinh thần vào việc chuẩn bị kết hôn, anh tạm thời giao công ty phần mềm anh mới thành lập năm ngoái cho bạn thân quản lý. Vậy mà, Chu Lâm Lâm lại không ra đề theo lẽ thường. Nhưng ai bảo người ta là phụ nữ có thai? Dù Phương Dư Khả có tức giận đến mức trợn trừng mắt cũng chỉ có thể cúi người nhẹ giọng khuyên nhủ. “Làm bà mẹ độc thân sẽ bị người ta ghét bỏ nha.” ... Mời các bạn đón đọc Học Sinh Tồi Trường Bắc Đại của tác giả Phá Đầu.
Không Thể Buông Tay - Úy Không
Thời thiếu nữ, Vệ Lam từng bị Đoàn Chi Dực dâm loạn gần một năm. Nhiều năm sau, khi cô tưởng rằng ác mộng đã trở thành quá khứ thì cơn ác mộng đúng nghĩa mới thực sự bắt đầu… Đề cử của Greenhouse: Đây là câu chuyện thầm mến ngốc xít của một tên ngốc BT, mặt ngoài kiêu căng lạnh lùng nhưng bên trong lại ngây ngô ngờ nghệch. Bởi không biết cách bày tỏ nên chỉ có thể dùng cách thức cực đoan nhất để có được người mình yêu. *** Mình cảm thấy truyện khá hợp lý, tình tiết diễn biến không nặng mùi "kịch bản", không trời ơi đất hỡi dù nó là thể loại "cường thủ hào đoạt". Truyện viết không lan man, bản dịch khá tốt, văn phong khá ổn. Nói chung đọc khá hay, nhập tâm quá là dễ khóc nha! Nam chính thâm tình, tính cách dễ thương, đúng là loại ngoài lạnh trong nóng điển hình... ôi nói chung một bộ truyện như vậy là khá rồi... giải trí được, dạo này không có gì hay để đọc cả!!! Vệ Lam có một người bạn trai vui tính và đáng mến, có một công việc ổn định, một cuộc sống có thể xem như bình yên hạnh phúc ở tuổi thanh xuân tươi trẻ. Cô dự tính sẽ kết hôn, sinh con, sống hết đời như bao phụ nữ khác. Thế nhưng, thâm tâm Vệ Lam có một nổi ám ảnh, một sự áy náy hay mong lung nào đó... nhiều năm qua rồi nhưng nó vẫn là vết thương dày sẹo, mãi mãi không xóa được... Đoạn Chi Dực - cái tên mà 8 năm nay cô cố gắng không nhớ tới. Anh lại lần nữa xuất hiện. Không thể buông tay... Không thể buông tay... 8 năm rồi, thật ra vẫn không thể buông tay... Khi ấy anh 20, cô vừa tròn 17. Cái thuở trẻ dại và ngốc nghếch. Tòa nhà màu trắng hoang vu giữa ngọn đồi. Trong cổ tích, nó gọi là lâu đài. Trong trí nhớ Vệ Lam, nó tên là Địa Ngục. Cứ tưởng một năm ấy Vệ Lam đã hoàn toàn thấu hiểu con người kì quái và biến thái của Đoàn Chi Dực, hóa ra cô chưa thực sự bước qua cánh cổng anh mở sẵn... Đoàn Chi Dực của thuở ấy và bây giờ rất khác biệt, có chăng là anh học được cách cân bằng tình cảm và lý trí của mình. Bạt tay của mẹ Vệ Lam năm ấy khiến anh hiểu ra nhiều việc. Anh chẳng là gì cả, chẳng qua may mắn mang họ Đoàn, cộ ấm cô chiêu sống như dây leo trên thân đại thụ. Anh chiếm đoạt một cô gái, không có nghĩa là lấy được trái tim cô ấy. Anh vấp ngã rồi lại đứng lên, đôi chân khập khiễng đau đớn bao nhiêu lần, cuối cùng vẫn khao khát chứng minh bản thân: Tôi thật lòng yêu con gái của mẹ, tôi có thể bảo vệ và chăm sóc cô ấy! Không thể buông tay... Không thể buông tay... Lại sai lầm lần nữa, lại dùng cách cũ để đem Vệ Lam về bên mình. Lại làm những chuyện điên rồ mà lẽ ra một người trưởng thành không như vậy. Ông trời không thương anh tí nào, hạnh phúc như ngọn nến lung lay trc gió, chợt tắt, chợt bùng lên... Đứa con đến vội vã, đi vội vã, để lại phía sau là tổn thương vĩnh hằng trong lòng cha mẹ. Ai cũng cần nổi đau để trưởng thành, rồi cần tiếng an ủi để sống tiếp... "Chúng ta không thể nào nữa rồi... bao nhiêu năm rồi... không thể nữa đâu!" Sự thật phía sau một Đoàn Chi Dực điên rồ và ngang ngược là gì? Mềm lòng, lương thiện, quy tắc, hy sinh... sao có thể không yêu một người như vậy? Tám năm trc và tám năm sau, mẹ Vệ Lam vẫn oán hận gã nhà giàu bị tật một chân, vô pháp vô thiên, lừa gạt cưỡng ép con gái bà. Nhưng bà không biết rằng, nếu không có cái gã đáng ghét đó, cuộc sống của Vệ Lam đã kết thúc năm cô 15 tuổi, nhẹ nhất là cô bị tàn tật như anh. Không thể buông tay... Không thể buông tay... Thật ra là cô nợ anh, là nhà họ nợ anh, đòi phần đời còn lại của Vệ Lam có khi quá rẻ? không đúng, anh không đòi hỏi gì cả, không cần báo đáp gì cả, chỉ đơn thuần yêu và muốn được yêu. Mười năm nay, cánh cửa vẫn luôn mở, bây giờ em tình nguyện bước vào chưa? Mời các bạn đón đọc Không Thể Buông Tay của tác giả Úy Không.
Độc Sủng Thánh Tâm - Thịnh Thế Thanh Ca
Người nam nhân năm xưa bị Tần gia cô nương đội nón xanh hiện giờ đăng cơ vì Đế. Toàn bộ Đại Diệp triều đều chờ xem Tần gia gặp xui xẻo. Sau đó, Tần gia đền bù cho Hoàng thượng một cô nương khác.   Nghe đồn cô nương này lớn lên lả lướt xinh đẹp, ngoan ngoan đáng yêu, một lần đạt được thánh tâm.   Rồi sau đó, các nương nương khác trong hậu cung không còn 'đất dụng võ'.   Rồi lại sau đó nữa, Hoàng Thượng cảm thấy bản thân mình làm một vụ mua bán lỗ vốn - mất hết cả vốn gốc.   *** Lúc Tiêu Nháo Nháo ba tuổi thì Tiêu Nghiêu tìm tiên sinh dạy vỡ lòng cho thằng bé, Thái tử bắt đầu học vỡ lòng là chuyện vô cùng quan trọng, cần phải tìm tiên sinh từ sớm. Lúc Tần Phiên Phiên rãnh rỗi cũng sẽ dạy nó đọc sách, 《 Tam Tự Kinh 》, 《 Bách Gia Tính 》 nàng đều dạy qua. "Nhân chi sơ, tính bản thiện; tính tương cận, tập tương viễn..." Giọng đọc non nớt của trẻ con vang lên từng câu. Tần Phiên Phiên ngồi đối diện với thằng bé, nhìn nó mở đôi mắt to tròn đen nháy nghiêm túc đọc sách thì mặt nàng lại nóng lên. Bởi vì chuyện xấu nàng đã làm trước đó, sai Hình ma ma viết mấy bài thơ Đường hay Tống từ rồi cả 《 Tam Tự Kinh 》, 《 Bách Gia Tính 》 ở sau lưng. Lấy lý do muốn giám sát Hoàng thượng đọc sách kết quả lại trở thành tình thú của nàng và Hoàng thượng. Bây giờ nàng bắt đầu dạy Tiêu Nháo Nháo đọc sách nên những tình thú trước đây bị quên mất thì bây giờ Hoàng thượng lại lôi ra. Buổi tối hôm trước trên lưng nàng viết cái gì thì sáng hôm sau nàng phải dạy Tiêu Nháo Nháo cái đó. Kết quả là ban ngày ban mặt nàng nghe nhóc con đọc 《 Tam Tự Kinh 》 đến buổi lại nghe ngôi cửu ngũ háo sắc đọc 《 Tam Tự Kinh 》 bên tai nàng. Nên bây giờ chỉ cần nghe mấy thứ này thì tai nàng đỏ bừng, cả người không được thoải mái. ... Mời các bạn đón đọc Độc Sủng Thánh Tâm của tác giả Thịnh Thế Thanh Ca.
Cô Gái, Gặp Lại Em Rồi - Vương Vũ Nhiên
Chỉ vì cô sắp phải đi du học mà bạn bè cô đã mở một buổi tiệc chia tay cô. Lại không ngờ cô lại uống say để rồi xảy ra quan hệ với anh vốn là một Hoắc thiếu gia lạnh lùng. Buổi sáng khi anh tỉnh dậy lại chỉ thấy một lá thư cô để lại. Nữ nhân chết chết, dám nói hắn là trai bao? Đợi hắn bắt được cô xem, hắn sẽ đem cô đặt dưới thân mà nhận tội. *** "Tôi là Lâm Tiểu Nguyệt, tôi sống ở cô nhi viện từ nhỏ, năm 10 tuổi được Hoắc gia nhận về nuôi. Ở đây tôi bắt đầu sống với danh hiệu tiểu thư Hoắc gia. Lúc đầu tôi cảm thấy rất tốt, tôi có ông có bà còn có một người anh trai rất yêu thương tôi, nhưng dần về sau tôi tự hỏi liệu mình có muốn cuộc sống như vậy không? Tôi bị ràng buộc với những quy tắc, học tất cả những thứ được cho là giúp ích cho gia tộc sau này, anh trai lại luôn bảo bọc tôi quá mức. Đi học thì xe đưa đi đón về đúng bữa, vì gia thế nên xung quanh tôi chẳng có lấy một người bạn, họ chỉ đứng nhìn tôi từ xa ngưỡng mộ, những lúc gặp tình huống như thế tôi chỉ cười trừ và cố bước đi thật nhanh để không ai nhìn thấy vẻ mặt buồn bực của tôi. Tôi sống trong chiếc vỏ bọc mình tự tạo dựng nên, một cô công chúa ngây thơ và gần như tách biệt với thế giới bên ngoài. Tôi cảm thấy mình như một con búp bê sống, họ nói tôi nên làm tôi sẽ làm, họ nói không được làm tôi sẽ không. Tôi không thể phản kháng và không có quyền phản kháng, bởi vì, tôi chỉ là một đứa con nuôi mà thôi. Ngay cả việc lựa chọn người yêu và kết hôn đều nằm trong tay họ. ... Mời các bạn đón đọc Cô Gái, Gặp Lại Em Rồi của tác giả Vương Vũ Nhiên.