Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Hai Phần Thân Quen

Khi còn trên đại học, Nguyễn Vân Kiều luôn cảm thấy cô và Lý Nghiên chỉ quen thân có hai phần. Trong trường học, fan nữ của anh hàng trăm hàng nghìn, là sinh viên ưu tú nắm trong tay vô số giải thưởng, mà cô chỉ là một đứa học cho có, danh tiếng cũng tệ, cả ngày chỉ chạy lăng xăng trong tổ kịch. Khác nhau một trời một vực, không hề có giao điểm. Hai phần thân quen còn sót lại kia là bởi vì… Cửa vừa đóng, rèm cửa bị kéo chặt, khoảnh khắc học sinh ngoan không khác gì chó dữ muốn cắn nuốt người. – – Sau khi tốt nghiệp, như người dưng nước lã. Nguyễn Vân Kiều chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng của anh trên CCTV [1].[1] CCTV: Đài truyền hình trung ương Trung Quốc (China Central Television). Trước sau như một, lạnh lùng kiêu ngạo, tiếc chữ như vàng. Mãi cho đến sau này, trong một buổi phỏng vấn sau trận đấu, có phóng viên nhiều chuyện hỏi: “Không biết người ưu tú như anh đã thích ai chưa?” Đồng đội đứng bên cạnh đều biết Lý Nghiên không thích trả lời vấn đề này, vừa định thay anh ngăn cản lại thấy anh cầm lấy micro, nhìn vào ống kính với ánh mắt thản nhiên: “Có, cô ấy tên là Nguyễn Vân Kiều.” Hotsearch ngay lập tức sôi trào. Trong sự kinh ngạc của người đại diện, Nguyễn Vân Kiều đỏ mặt gửi tin nhắn đầu tiên sau khi chia tay cho ai đó nằm chết dí trong danh sách bạn bè: “Không phải đã bảo chia tay vui vẻ à?” Nhà vô địch thế giới môn Đấu kiếm VS Nữ minh tinh một rổ scandal.[Từ quá khứ đến hiện tại, chúng ta chưa từng chia tay.] Tag: Đô thị tình duyên, Điềm văn Tóm tắt trong một câu: Chia tay vui vẻ, ai liên lạc trước là chó. Dàn ý: Quan tâm đến môn thể thao Đấu kiếm, cao (cấp) hơn, nhanh hơn, mạnh hơn. *** Editor: Tắc Beta: Linh Lăng Cảm cúm đến ngày thứ ba, rốt cuộc Nguyễn Vân Kiều cũng uống một ít thuốc. Thuốc bắt đầu phát huy tác dụng, cô nằm trên giường ngủ được một lát thì bị tiếng đập cửa đánh thức. Cửa sổ phòng ngủ đóng chặt, chỉ có một tia sáng yếu ớt xuyên qua mảnh vá trên rèm chui vào phòng, tạo thành một chùm sáng dưới đất. Nguyễn Vân Kiều rời giường, khoác áo khoác rồi ra mở cửa. “Thế nào rồi, cậu có đỡ hơn chút nào không?” Cửa vừa mở đã nghe thấy giọng nói đầy lo âu của người đứng bên ngoài. Đó là một cô gái mặc quần yếm, tóc ngắn, khuôn mặt tròn đầy, mũm mĩm, trông giống học sinh cấp ba. Nguyễn Vân Kiều ỉu xìu, ừ một tiếng. “Nhưng sắc mặt cậu trông không ổn lắm đâu, thuốc không có tác dụng à?” “Vừa uống không lâu, đợi lát nữa chắc sẽ có thôi.” “À... Thế cậu đừng đến căn-tin nữa, tôi mang một phần về cho cậu.” Nguyễn Vân Kiều kéo áo khoác lên, nói: “Hay tôi cứ đi cùng cậu đi, nằm trong phòng bí bách lắm.” “Thật à?” “Ừ.” Trước đây, Nguyễn Vân Kiều phần lớn đều mang đồ về ăn. Cô một thân một mình đã quen rồi. Nhưng hai tháng gần đây rất ít khi cô ăn cơm một mình, nguyên nhân là vì học kì này phải tích thêm tín chỉ nên cô đã gia nhập câu lạc bộ Đấu kiếm của trường, ở trong này quen biết Đồ Khuynh của khoa Ngoại ngữ. Cô gái này dường như không hề quan tâm đến những chuyện đàm tiếu xung quanh Nguyễn Vân Kiều, chăm chăm dính chặt lấy cô, mặc dù không ở cùng khoa nhưng bình thường vẫn chạy tới phòng tìm cô, quấn quýt rủ đi ăn. Đồ Khuynh tinh lực vô hạn, nhiệt huyết ngập tràn, Nguyễn Vân Kiều chẳng thể đỡ nổi, sau này cũng mặc kệ cô ấy. Sau khi ra khỏi kí túc xá, hai người đi tới căn tin. Trong trường có mấy cái căn-tin, gần kí túc xá của hai người nhất là căn tin số 3, có một quán ăn thuê trên tầng hai, là kiểu tự phục vụ. Salad rau quả ở đây ngon cực kì, Nguyễn Vân Kiều thường xuyên tới đây ăn. Vừa hay đang là giờ cơm, trong căn-tin hầu hết là sinh viên. Đồ Khuynh quẹt thẻ xong lập tức cầm kẹp cặp chạy về khu nhiều dầu muối, Nguyễn Vân Kiều đi theo phía sau, trơ mắt nhìn cô ấy dứt khoát, không chút do dự bỏ gà rán và tinh bột vào bát của mình. Cô im lặng nhìn một lát, quay đầu lấy cho mình một phần salad. “Cậu đã ốm mà còn ăn mấy thứ này à, không ăn một miếng gà rán cho tinh thần phấn chấn lên sao?” Đồ Khuynh nhìn khay đồ ăn của cô, hết sức đồng cảm. Nguyễn Vân Kiều nhìn sự khác biệt giữa hai người, trong khoảnh khắc có hơi do dự, nhưng nhớ tới cuối tuần còn một buổi casting quảng cáo, bàn tay duỗi ra cầm miếng gà rán lại thu về, nói với giọng khô khốc: “Thôi, thế giới của tôi không có gà rán.” “... Ờ.” Sau khi chọn xong đồ ăn, hai người đi tìm chỗ ngồi. Nhưng giờ này rất đông, ngó một vòng cũng không thấy bàn trống. Vào lúc hai người mặt ủ mày chau, đột nhiên nghe thấy có người gọi tên mình. “Vân Kiều! Nguyễn Vân Kiều! Tiểu Đồ! Bên này bên này!” Đồ Khuynh nghe tiếng nhìn sang, kinh ngạc vì nhìn thấy mấy người quen: “Đù, là mấy người chủ nhiệm câu lạc bộ kìa–” Nguyễn Vân Kiều quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy mấy người của câu lạc bộ Đấu kiếm đang ngồi cạnh bàn ăn cách đó không xa. Người đang nhiệt tình vẫy tay với các cô tên là Lương Trác Dụ, thích khoe khoang, không ngại người lạ. Người có mái tóc hơi xoăn là chủ nhiệm của câu lạc bộ, Cao Sướng. Còn người còn lại... Ánh mắt Nguyễn Vân Kiều hơi dừng lại trên người anh --- không ngờ đã về rồi. “Sao lại ngẩn ra thế, không tìm được chỗ đúng không, qua đây đê.” Lương Trác Dụ cực kì nhiệt tình, thấy người không nhúc nhích, không nói hai lời lập tức đứng lên kéo hai người tới bàn ăn: “Chúng tôi vẫn còn chỗ nè, vừa đẹp.” Cao Sướng - chủ nhiệm câu lạc bộ cũng mỉm cười, vẫy tay: “Tiểu Đồ, Vân Kiều, ăn chung đi.” Đồ Khuynh đã gia nhập câu lạc bộ từ năm nhất, rất quen thân với bọn họ, cho nên căn bản chẳng có gì xoắn xuýt, dứt khoát kéo cô đi tới: “Cũng may gặp mọi người, nếu không còn phải đi vài vòng quanh đây đó.” Cao Sướng: “Giờ này các cậu mới tới ăn thì nhiều người là phải rồi.” Đồ Khuynh: “Thì đó.” Sắp sửa vào thu mà quạt trong căn-tin vẫn đang xoay mòng mòng. Nguyễn Vân Kiều bị Đồ Khuynh kéo tới đây, sau khi ngồi xuống thì chỉnh lại áo khoác mỏng trên người. “Trời má, Vân Kiều cậu chỉ ăn một chút như vậy thôi à, cầm tinh con thỏ hở!” Lương Trác Dụ nhìn đống cỏ trong đĩa của cô, khiếp sợ không nguôi. Nguyễn Vân Kiều khách khí mỉm cười: “Hết cách rồi, thầy giáo nhìn chằm chằm, nặng thêm nửa cân cũng bị phạt.” Quả đúng là mắt ngọc mày ngài. Đôi mắt hồ ly trời sinh của Nguyễn Vân Kiều lộ ra vẻ quyến rũ như có như không, tùy tiện cười một cái mà như câu kéo người ta. Lương Trác Dụ thoáng rung rinh, lỡ mất vài nhịp mới vội vàng nói: “À đúng rồi, khoa Múa của các cậu khá đặc biệt. Nói đến cân nặng... anh Nghiên cũng thế đó, huấn luyện viên kiểm soát cân nặng của anh ấy rất chặt.” Dứt lời, cánh tay đụng vào người bên trên: “Đúng không anh Nghiên.” Lúc này Nguyễn Vân Kiều mới liếc sang, giống như chỉ khi có người nhắc tới thì cô mới nhìn sang một cái. Ánh mắt vừa đưa lại như chạm phải tầm mắt với người ngồi đối diện. Người nọ mặc áo khoác thể thao cổ đứng màu trắng, gò má tuấn tú, đường nét nghiêm nghị, lẳng lặng ngồi đó. Anh vẫn không mở miệng nói chuyện, khi bị Lương Trác Dụ cua đến mới nhàn nhạt đáp một tiếng. Nhưng hiển nhiên anh không hề có hứng thú với chủ đề này, ánh mắt hai người chỉ khẽ chạm vài giây rồi lại thu về. “Vậy là đúng rồi, vận động viên của đội tuyển quốc gia đều như vậy.” Đồ Khuynh tiếp tục chủ đề này, nhìn về phía nam sinh kiệm lời kia, nói: “Đúng rồi, chúc mừng nha, lần này giành được huy chương vàng cá nhân Giải vô địch thế giới.” Nam sinh gật đầu với Đồ Khuynh, nói: “Cảm ơn.” “Không cần không cần, tôi đã xem trực tiếp trận đấu rồi, đỉnh lắm! Cực đỉnh!” Nói xong, Đồ Khuynh như nghĩ tới gì đó, quay đầu lại nói với Nguyễn Vân Kiều: “À phải rồi, học kỳ này cậu mới gia nhập vào câu lạc bộ, chắc chưa nhìn thấy vị đại thần của câu lạc bộ chúng ta bao giờ ha?!” Đôi đũa Nguyễn Vân Kiều đang cầm chợt khựng lại: “...” “Đúng ha, để tôi giới thiệu nhé!” Lương Trác Dụ tích cực trở thành chuyên gia quan hệ công chúng, chỉ vào người bên cạnh, nói: “Vân Kiều, đây là Lý Nghiên, vị phó chủ nhiệm thâm tàng bất lộ của câu lạc bộ chúng ta.” Hết câu lại đụng vào vai Lý Nghiên, cười hì hì: “Anh Nghiên, đây là thành viên mới của chúng ta, học kỳ này mới vào. Khoa Múa năm hai, Nguyễn Vân Kiều.” Lý Nghiên dừng vài giây, nhìn lại lần nữa. Khóe miệng Nguyễn Vân Kiều khẽ xệ xuống: “À... tôi biết, nghe danh đã lâu ~” Lương Trác Dụ nghiêng đầu về phía Lý Nghiên, hỏi: “Anh Nghiên, có phải cậu cũng biết cô ấy không? Đại mỹ nữ khoa Múa đấy.” Mặt Lý Nghiên không có biểu tình gì, đôi mắt tuyệt đẹp ngày thường lộ vẻ nhàn nhạt, ôn hòa, nhưng lại sinh ra cảm giác uy nghiêm kì quái. Lương Trác Dụ nhận được tín hiệu trong đôi mắt anh, lập tức ngậm miệng, ho nhẹ một tiếng rồi ngồi thẳng lên, xoa dịu bầu không khí: “Gì nhỉ, mọi người đều cùng một câu lạc bộ, chẳng mấy chốc sẽ thân nhau, Vân Kiều, đừng câu nệ nha, nhất định đừng câu nệ đó.” Chủ nhiệm câu lạc bộ Cao Sướng ngắt lời anh ta: “Cậu nói ít vài câu thì người ta sẽ không câu nệ nữa đâu.” “Tôi muốn phá vỡ ngại ngùng mà-” Nguyễn Vân Kiều cười cười, không tiếp lời mà cúi đầu ăn cơm. Sau đó trên bàn ăn, bọn họ vừa ăn vừa nói chuyện, hầu hết là ba người kia nói. Thỉnh thoảng Nguyễn Vân Kiều bị Lương Trác Dụ hỏi mới trả lời đôi ba câu. Mà ngoài câu nói lúc mới gặp, Lý Nghiên im lặng từ đầu đến cuối. Sau bữa ăn, Nguyễn Vân Kiều, Đồ Khuynh tạm biệt ba người kia, đi về phòng mình. “Con bà nó con bà nó! Hôm nay tới căn-tin là chuẩn chỉ rồi, không ngờ lại gặp được Lý Nghiên! Học kỳ này khai giảng được hai tháng rồi, đây là lần đầu tiên cậu ấy xuất hiện trong trường đấy.” Miệng Đồ Khuynh líu lo, khó nén sự kích động trong lòng. Như vậy cũng bình thường, nhắc tới Lý Nghiên ngành Quản trị kinh doanh, nữ sinh trong trường chỉ có vài người không kích động. Người này không chỉ bề ngoài đẹp, ngay cả thành tích cũng tốt, gia cảnh tốt, còn là một tuyển thủ vì quốc gia, vì trường học giành được vô số giải quán quân. Vì vậy mặc dù tính tình anh có hơi nhạt nhẽo... nhưng vẫn có một nhóm “fan trung thành” mắt hình trái tim đi theo phía sau. “... Vâng vâng.” Bởi vì bị cảm, Nguyễn Vân Kiều cũng chẳng có tinh thần. Nhưng cảm xúc của Đồ Khuynh lại vô cùng tràn đầy: “Cậu không biết trận cuối cùng của Giải vô địch thế giới k1ch thich thế nào đâu, quả thực là đòn phản công một kiếm đứt cổ! Phó chủ nhiệm câu lạc bộ chúng ta quá đỉnh, chu choa mạ ơi, cậu có thể đi xem bản chiếu lại, đỉnh lắm luôn ấy.” Cả đường đi, Đồ Khuynh mỗi giây mỗi phút đều nhắc đến thời khắc tỏa sáng của Lý Nghiên, gần đến cửa kí túc xá vẫn còn tích cực đề cử cho cô. Nguyễn Vân Kiều nghe đến nhức cả đầu, phải lập lời thề khi về phòng nhất định sẽ lập tức đi tìm bản chiếu lại thì mới được thả đi. Nhưng cửa vừa đóng, cô đã leo lên giường ngủ đến quên trời quên đất. Lý Nghiên gì đó, thi đấu gì đó, tất cả đều không quan trọng bằng việc ngủ. Lúc sau tỉnh lại là vì tiếng chuông điện thoại. Mắt Nguyễn Vân Kiều còn chưa mở ra đã ấn nhận cuộc gọi: “Alo...” “Không đi học à?” Thật ra người ở đầu dây bên kia đã khẳng định chứ không phải đặt câu hỏi. Nghe thấy giọng nói bên trong, tính gắt ngủ của Nguyễn Vân Kiều tăng thêm: “Bùng rồi.” Đối phương im lặng vài giây: “Tới cổng trường đi.” Cơ thể Nguyễn Vân Kiều không thoải mái, tính tình cũng theo đó không mấy kiên nhẫn: “Không đến.” “Có việc.” “Có việc thì nói đi.” “Tới đây.” Người bên kia còn thiếu kiên nhẫn hơn cô, sau khi nói xong câu này lập tức cúp điện thoại. Nghe tiếng “tút” trong điện thoại, Nguyễn Vân Kiều mở mắt ra. Má... điện thoại của ai thế. Tháng Mười vừa qua, thời tiết chuyển lạnh, hơn nữa trước đó không lâu vừa đổ một trận mưa lớn, do đó không khí vô cùng ẩm ướt và lạnh lẽo. Bên cạnh con đường lớn đi tới cổng trường trồng hai hàng ngô đồng, lá cây bắt đầu úa vàng rơi xuống đường, bởi vì dính nước mưa, khi dẫm lên đều mang theo tiếng “xột xoạt”. Nguyễn Vân Kiều kéo chặt áo khoác, lúc tới cổng trường học, cô nhìn thấy một chiếc xe việt dã màu đen quen thuộc đang đỗ trong bãi đậu xe cách đó không xa. Cô khẽ nhíu mày, đi tới bên cạnh ghế tài xế, kéo cửa ra rồi ngồi vào: “Tôi đang ngủ đấy, cậu có chuyện gì nhất định phải nói trước mặt à.” Bởi vì ngủ quá lâu, cộng thêm đang bị cảm, giọng nói hơi khàn khàn. “Cậu khó chịu?” Người ngồi ghế tài xế hỏi. “Vốn dĩ rất thoải mái, nhưng cậu cúp điện thoại của tôi, tôi không thoải mái nữa rồi.” Bàn tay Nguyễn Vân Kiều nắm lại, chống lên mặt, thoải mái nói sự khó chịu trong lòng ra: “Giỏi lắm, quán quân rất giỏi, về cũng không nói một tiếng, tốc độ cúp điện thoại cũng không ai sánh bằng.” Người ngồi trên ghế lái vẫn mặc áo khoác thể thao màu trắng như lúc ngồi ăn trưa, nghe thấy giọng điệu quái gở của cô cũng không có phản ứng, chỉ có điều khi ánh mắt quét qua, trong con ngươi dường như phủ lên một tầng thủy tinh lạnh lẽo. “Nguyễn Vân Kiều.” Anh gọi tên cô, mang theo ý cảnh cáo. Nguyễn Vân Kiều không thích bộ dạng này, khẽ “hừ” một tiếng, liếc xéo anh: “Làm sao... Cậu nói nhanh lên, có chuyện gì.” Khi nhìn người khác, đuôi mắt cô hơi nhếch lên, vừa ngạo mạn lại mang theo vài phần xinh đẹp. Đôi mắt Lý Nghiên nheo lại, không lên tiếng, dứt khoát khởi động xe. Nguyễn Vân Kiều lập tức ngồi thẳng lên: “Ơ? Đi đâu thế, không phải cậu có chuyện muốn nói à.” “Về rồi nói, không lẽ ở đây?” Anh không cho cô cơ hội từ chối, giọng nói lạnh lùng vừa dứt, xe cũng đã rẽ vào đường cái. Trường học trong kính chiếu hậu càng ngày càng xa, Nguyễn Vân Kiều ngoái đầu nhìn ra cửa ra xe, vẫn hơi buồn ngủ. Cũng phải, cổng trường người đến người đi, nhìn thấy bọn họ cũng không ổn. Dù sao thì hai người cũng là “tình yêu trong tối”. Mời các bạn mượn đọc sách Hai Phần Thân Quen của tác giả Lục Manh Tinh.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Tìm Kiếm Nam Chính
Luôn luôn có rất nhiều nam chính đẹp trai con nhà giàu mà không chịu hưởng thụ, bày đặt cùng nữ chính chơi trò bỏ trốn. Tổng giám đốc, công ty của ngươi cần ngươi. Hoàng tử, quốc gia của ngươi cần ngươi. Ma vương, ác ma của ngươi cần ngươi. Nhìn xem, tất cả đều bị nữ chính tẩy não rồi vứt lại cục diện rối rắm để cùng nhau chạy trốn!  Hạ Lưu đọc xong kịch bản thì không nhịn được mà cảm thấy đau đầu ———— Nam chính, ngươi phải trở về đi thôi. Truyện này còn có tên: ”Làm thế nào để đem nam chính bỏ trốn quay trở về.” 100 loại nam nhân, 100 cách thu phục khác nhau. Mỗi ngày đều phải tẩy não các nam chính. Nữ phụ như nàng thật là vất vả...!!!  Hôm nay lại phải tìm kiếm nam chính! … *** "Schreyer vì để Emily tiếp nhận chính mình, vứt lại thân phận vong linh pháp sư, chấp nhận bị cướp đoạt ma lực, trở thành một người bình thường." "Trở thành người thường Schreyer mất đi sức chiến đấu, bị người của quang minh thánh điện dùng hỏa hình thiêu đốt tại chỗ." "Thâm Uyên chi môn mất đi Schreyer áp chế nên tự mở ra, vô số vong linh tiến vào đại lục Vĩnh Hằng, niên đại hắc ám bắt đầu diễn ra. Vì ngăn cản vong linh xâm nhập, ma pháp sư đã trở thành truyền thuyết sẽ không bao giờ xuất hiện nữa." "Bad end " "Tôi có thể trách cứ lão không? Hửm?" Hạ Lưu "Cộp" một tiếng khép lại quyển sách thật dày, ngữ khí thực bình tĩnh, bất quá từ ngữ sau khi phát ra lại cố ý kéo dài. "Chúng ta là một tổ đội, ta nếu như bị lệnh cưỡng chế ngưng chức ngươi cũng không công tác tiếp được." Hệ thống quân rất có để khí uy hiếp Hạ Lưu, ngẫm lại vẫn cảm thấy như vậy tựa hồ không tốt lắm, vì thế an ủi: "Chỉ cần giải quyết cái nhiện vụ cấp S này, tổ nghiệp vụ của chúng ta liền có thể đuổi theo Lý Cẩu Đản cách vách!" ... Mời các bạn đón đọc Tìm Kiếm Nam Chính của tác giả Bạch Y Tổng Công.
Quỷ Vương Thứ Phi: Toàn Hệ Triệu Hồi Sư - Túy Khuynh Cuồng
Danh hiệu "Tiểu hồ ly" ám dạ sát thủ, xuyên không đến Cửu tiểu thư phế vật của Liễu gia. Khí mạch nàng bị phế, bị đích tỷ ức hiếp, bị mẹ kế làm nhục? Tỷ tát mặt ngươi, hủy thân ngươi, cho ngươi thân bại danh liệt! Một đường đen tối làm việc xấu, cũng không ngờ rước hậu họa, bị ngốc vương đầy trời theo đuổi. "Lại đuổi theo ta, ta liền phế ngươi."  Ngốc vương cười: "Phế vật xứng phế vật, trời sinh một đôi!" Kẻ nào vô liêm sỉ nói cho nàng, hắn là ngốc tử. Kẻ này rõ ràng chính là một pho tượng vô sỉ! *** Hắn sợ Liễu Hồ Nguyệt hiểu lầm ý tứ của hắn, cho rằng hắn lo lắng thay chính hắn mà không suy nghĩ thay người kia. Hắn thừa nhận hắn là có tư tâm, nhưng cũng đang nhắc nhở Liễu Hồ Nguyệt, địa phương kia thực sự không phải là nơi mà cây non như nàng có thể đi vào. Liễu Hồ Nguyệt gật đầu: "Sư phụ, vấn đề ngươi nói ta cũng đã nghĩ đến, nhưng mà, Tần đại công tử đã chết." "Cái gì?" Tử Diễm giật mình, sau đó liền hỏi: "Ngươi làm?" Liễu Hồ Nguyệt không phủ nhận, nhưng cũng không gật đầu: "Người kia còn sống là tai họa, cũng là tai họa Liễu gia, ta không trừ không được." Tử Diễm thở nhẹ ra một hơi: "Ngươi có nghĩ tới hậu quả như vậy sao?Lúc ngươi trừ bỏ cái đại công tử Tần gia kia, có phải còn có người khác ở bên cạnh?" "Có." Liễu Hồ Nguyệt nói: "Liễu Linh U ở bên cạnh xem." ... Mời các bạn đón đọc Quỷ Vương Thứ Phi: Toàn Hệ Triệu Hồi Sư của tác giả Túy Khuynh Cuồng.
Pháp Y Phu Nhân Lạnh Lùng - Nguyệt Sơ Giảo Giảo
Anh là tổng giám đốc nổi tiếng phóng đãng không kiềm chế được, mỹ nữ xung quanh. Cô là pháp y kinh tài tuyệt diễm, xinh đẹp, cô chạy đi chạy lại giữa hài cốt và nhà, tiến lui thoả đáng. Hiếm ai biết được họ và vợ chồng, là đám cưới gia tộc, cô không chỉ mất đi người mà còn có tâm, cô xinh đẹp vô song, nhưng lại lạnh lùng làm cho không người nào dám lại gần, hết lần này đến lần khác, anh bị cô hấp dẫn. Anh muốn đến gần cô nhưng không nghĩ ra được cách nào! "Đông Thu Luyện, em là vợ của anh, chúng ta đã có con với nhau, em cho anh chạm vào sẽ chết sao!" Mỗ nam nào đó không chịu được nữa nói! "Anh quên rồi sao, chúng ta chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa, đứa con không phải là dùng biện pháp thụ tinh nhân tạo hay sao? Anh ngoại trừ cống hiến tinh trùng, thì còn có làm gì nữa sao?" Mỗ nam nào đó rốt cuộc cũng biết cái gì gọi là gieo gió gặt bão. *** Bên này Đông Thu Luyện ngồi chưa được ấm chỗ, Triệu Minh điện thoại đến: "Đông pháp y, về chuyện cô bị tập kích, bên chúng tôi đã bàn giao cho bên tư pháp, nhưng vì chứng cứ không đủ lên bị lui lại, cho nên…" Trên mặt Đông Thu Luyện không chút gợn sóng, giống như chuyện này không có chút quan hệ nào với cô, đưa ta gõ cửa sổ thuỷ tinh, tựa như chuyện này nằm trong dự tính của cô, đột nhiên cười một tiếng, quả nhiên có Lệnh Hồ gia làm chỗ dựa, quả nhiên không sợ bất cứ chuyện gì, nhưng mà người nào của Lệnh Hồ gia làm chỗ dựa cho cô ta? Đông Thu Luyện cúp điện thoại, liền gọi một cú điện thoại, Lệnh Hồ Càn vốn là đang họp ở quân khu, vừa nhìn thấy người gọi đến không chút do dự ấn nút nghe máy, mà các quân nhân ngồi ở phía dưới hai mặt nhìn nhau không dám nói gì, "Sao vậy? Sao lại nhớ đến mà gọi điện thoại cho tôi?" "Chuyện của Đông Thanh Nhiên là ai làm?" Đông Thu Luyện không chút khách khí mở miệng hỏi, Lệnh Hồ Càn không tự giác sờ sờ mũi, chuyện này nên nói thế nào, nói thẳng ra là anh trai làm, Tiểu Luyện sẽ cầm con dao mổ sao đó chạy đến nhà của hắn đi, nghĩ lại Lệnh Hồ Càn nhớ lại bộ dáng băng sơn của Đông Thu Luyện, Lệnh Hồ Càn cảm thấy đau đầu… Mời các bạn đón đọc Pháp Y Phu Nhân Lạnh Lùng của tác giả Nguyệt Sơ Giảo Giảo.
Hào Môn Thiên Giới Tiền Thê: Anh Đừng Yêu Em - Nguyệt Hạ Hồn Tiêu
Truyện Hào Môn Thiên Giới Tiền Thê: Anh Đừng Yêu Em của tác giả Nguyệt Hạ Hồn Tiêu là một thể loại truyện ngôn tình, hôn nhân đô thị, ngược sủng đan xen, nam thâm tình, nữ mạnh mẽ. Cô bị anh trai hãm hại, bị đưa lên giường của một nam nhân xa lạ, cũng chính đêm hôm đó, cô thất thân, cha cô ở công trường đột nhiên rơi lầu rồi qua đời, mẹ cô bởi vì chịu cú sốc quá lớn mà bệnh tim tái phát, cô đã mất đi tất cả. Khi gần như tuyệt vọng, hắn xuất hiện giống như một vị thần và đưa ra thỏa thuần.  Hắn nói: "Tôi cần một người vợ biết vâng lời!" Cô nói: "Tôi đồng ý, miễn là có tiền!" Vì vậy, ở Lạc Thành, Giản Mạt trở thành người vợ bí mật của Cố Bắc Thần. *** Giản Mạt chỉ nằm trong lòng Cố Bắc Thần vùi mặt sâu vào ngực hắn, không nói lời nào. Cố Bắc Thần âm thầm khẽ thở dài, cảm thấy trong lòng phảng phất có thứ gì đó thay đổi... Nhưng rốt cuộc là cái gì thay đổi, hắn cũng không nghiêm túc suy nghĩ đến. "Đinh" một tiếng truyền đến, thang máy đã đến tầng cao nhất. Ấn mật mã, mở cửa bước vào trong, Cố Bắc Thần nhìn xung quanh một vòng, sau đó cầm điều khiển từ xa mở máy điều hòa, đem Giản Mạt ôm thẳng vào phòng tắm: "Tắm nước nóng một chút trước đã..." Thanh âm của hắn trầm thấp, nói xong, liếc nhìn đôi mắt đỏ hồng của Giản Mạt một cái, xoay người ra khỏi phòng tắm. Giản Mạt đảo đảo con người, cười tự giễu, cảm thấy mình càng lúc càng khác người... Bời vì dạ dày còn đang co rút từng đợt đau đớn, cộng them việc mắc mưa khi say rượu, đầu càng đau lợi hại, Giản Mạt cũng chỉ tùy tiện rửa mình một chút liền khoác áo choàng tắm ra ngoài. Cố Bắc Thần không có ở phòng ngủ, Giản Mạt lúc này đang khó chịu trong người nên cũng không có tâm tình đế ý đến việc hắn đã đi hay chưa, chỉ nằm bò trên giường ngủ, cầm lấy một cái gối đặt ở dạ dày, nhẩn nhịn cơn đau. Cũng không biết đã qua bao lâu, ngay lúc đầu óc Giản Mạt có chút mơ mơ hồ hồ, cửa phòng ngủ bị mở ra, Cố Bắc Thần trong tay bưng một cái bát đi đến... Mời các bạn đón đọc Hào Môn Thiên Giới Tiền Thê: Anh Đừng Yêu Em của tác giả Nguyệt Hạ Hồn Tiêu.