Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Bảy Nàng Dâu (Nàng Dâu Thứ 7 Nhà Họ Hoàng)

Tác giả Thiên Yết được biết đến là một tác giả nổi tiếng với hơn 80,000 lượt theo dõi. Thiên Yết được đông đảo bạn đọc biết đến bởi những tác phẩm hot cộng đồng mạng như: Bảy nàng dâu, Bảy kiếm trùng sinh, Phi công tuổi 19…. Bộ tiểu thuyết Bảy nàng dâu là bộ sách đầu tay xuất bản của Thiên Yết và đây là bộ sách hứa hẹn đem lại nhiều cung bậc cảm xúc cũng như cực kỳ xứng đáng với mong đợi của độc giả. *** Ngày 15/7 trời âm u gió lộng, những người ở thôn Nguyệt Quế thi nhau ra đường đứng, nghe nói hôm nay nhà họ Hoàng rước dâu, mỗi lần nhà họ cưới dâu đều cho gia nô vác kiệu đi khắp thôn, còn rất hào phóng rải tiền khắp nơi trêи dọc đường, kiệu sẽ đi hết một vòng rồi mới quay về nhà, sở dĩ người dân ở đây biết chắc vì họ đã được nhận tiền từ nhà họ Hoàng những sáu lần, bây giờ họ cưới thêm một dâu, tất thảy đúng bảy người, mỗi năm nhà họ lại cưới một người, năm nay đã là năm thứ bảy tính từ ngày con trai nhà họ chết yểu, bảy nàng dâu trẻ đẹp son sắt lại chịu cảnh làm góa phụ, chẳng biết tại sao họ cưới nhiều dâu như thế, mọi người cũng đồn đoán rất nhiều, có người nói cậu chủ nhà đó chết rồi làm quỷ nhập tràng, hút máu trinh nữ mới sống được, có người lại nói linh hồn cậu ấy phá phách không chịu yên, đòi cưới vợ nên gia đình mới lo lót cưới, còn nhiều cái nữa nhưng chỉ dám nói sau lưng, đồn đoán thì cũng chỉ là đồn đoán mà thôi, chưa ai xác thực được, kể cả hỏi cũng chưa từng dám hỏi người làm nhà đó, thấy vẫn làm ăn phát đạt, có bị gì đâu  “Tính ra cậu chủ nhà họ Hoàng đó sung sướиɠ thật, chết rồi mà còn được cưới tận 7 người vợ!”  “Nhà họ giàu, tiền của ăn mấy đời chưa xê dịch một miếng nhỏ nữa là, nói gì cưới có bảy người con dâu!”  “Bao nhiêu con gái đẹp trong làng nhà họ bê về hết, chẳng sót một người”  “Không biết khi nào kiệu hoa đi ngang nữa, đợi từ sáng giờ!”  “Tôi đứng đây từ hồi 4 giờ sáng đấy! Mà yên tâm đi lát là tới ngay!”  Vừa nói xong thì tiếng kèn trống đã vang lên xa xa, mọi người hô hức nhốn nháo nhìn lên  Phía xa xa kiệu khiêng tới đâu tiền bạc bay ngập trời tới đó, tiền thật và tiền âm phủ lẫn lộn vào nhau, họ không kịp nhìn mặt cô dâu đã vội vàng lượm lấy lượm để, họ chen chút nhau, giành giật như hổ đói, lựa tiền thật mà lấy, họ vừa chen chút vừa hô hoán, thậm chí còn muốn đánh nhau, cô ngồi trêи kiệu hoa, đầu cài trâm vàng, người mặc bộ xiêm y thêu phượng, mắt vẽ thành mắt phượng môi đỏ hồng đào, đôi mắt tinh anh liếc qua đám người bên dưới  Họ thấy cô không rải tiền lên nữa mới ngẩn mặt lên nhìn, ai nấy đều há hốc mồm rồi quay lại nhìn nhau  “Con Hoài Thục ở thôn Vĩnh Kiên đây phải không, sao lại là nó nhỉ, chứ không phải là cưới tiểu thư Lam Phương bên thôn Vĩnh Hà sao?”  Mọi người thay nhau chỉ chỉ trỏ trỏ vào mặt cô rồi thắc mắc, cô nắm một nắm tiền âm phủ quăng xuống rồi kiệu lại tiếp tục đi chầm chậm, bọn họ không nhặt được tiền thật nữa mới sinh bực mình quát tháo  “A… Cái con ăn mày này, hôm nay được làm dâu nhà Họ Hoàng rồi thì lên mặt gớm nhỉ? Mày tưởng tao là âm binh cô hồn à mà quăng toàn tiền âm phủ thế?”  Mọi người nhìn theo mà còn không tin vào mắt mình, lúc ấy có hai ba người lại vả vào mồm người đàn ông đang chửi bới đó, họ lấy cả cái miếng gỗ dẹp và đập vào miệng ông ta  Kiệu cô vừa đi qua tới thôn Vĩnh Kiên thì nhìn xuống, mắt cô đảo quanh như tìm kiếm một thứ gì đó  “Chị hai ơi! Chị hai!”  Thằng Cò nó ốm nhom lùn tè nên bị lấn át bởi đám đông, cô thấy nó thì giơ tay cầm sấp tiền thật rãi xuống, thôn Vĩnh Kiên này cô đã sinh ra và lớn lên, người ở đây ai cô cũng biết, thấy họ cô mỉm cười rồi rãi xuống rất nhiều tiền, họ vừa nhặt vừa hô hoán mừng rỡ  Thằng Cò len lỏi qua đám người rồi chen lên nắm cái kiệu của cô  “Chị hai, chị đi lấy chồng rồi chị có quay lại không? “  “Có, chị có, em cầm lấy, muốn ăn cái gì thì ăn!”  Cô đưa nó mấy tờ tiền giấy rồi xoa đầu nó, kiệu cô lại đi qua thôn khác, rãi hết chỗ tiền đó mới chính thức quay về nhà chồng  Cô kéo tấm màng xuống rồi co người ngồi trong kiệu, lời nói của bà thầy bói điên hôm ấy vẫn vang vọng trong đầu cô  “Này, cô gái!”  Cô đang nhổ mạ, nghe bà kêu thì quay lại!  “Mắt cô đẹp quá đi, đẹp quá đi!”  Thấy bà mặt mũi lấm lem, trêи tay còn cầm theo một cái tô lớn, tay chống gậy, cô liền hỏi  “Sao thế bà?”  Thấy bà như thế tưởng là ăn xin nên cô liền nói  “Bà đói hay sao, cháu đi ruộng không có mang theo tiền, bà lại phía kia kìa, bà thấy cái nhà đó không, nhà cháu đó, bà vào nói thằng em con nó mời cơm bà ăn, cháu nhận nhổ hết đám mạ này mới được!”  Cô vừa nhìn bà vừa chỉ, bà mỉm cười rồi quẹo đầu qua một bên  “Mắt đẹp quá!”  Bà chỉ cười hì hì rồi lại khen mắt đẹp, cô nhíu mày rồi nói  “Bà từ đâu tới, sao cháu chưa thấy bà bao giờ! “  Bà không trả lời chỉ ngồi thộp xuống rồi ngẩn mặt ra nhìn, cô nhìn lên thấy mặt trời đã lên cao, nắng gắt vô cùng, cô tháo cái nón trêи đầu xuống đội lên đầu bà một cái rồi rửa tay rửa chân leo lên bờ, cô xách tay bà rồi kéo đi  “Nắng gần chết mà bà lại lang thang đi đâu thế? Về với cháu!”  Nói rồi cô dắt bà về nhà, vừa tới sân đã gọi thằng Cò om sòm  “Cò ơi, mày dọn cơm ra đi Cò!”  Cô quay ra sau rửa mặt rồi quay lại, bà ấy ngồi trêи sạp ngoài cửa rồi mỉm cười, cô liếc qua cái mà giật mình, cô quay vào nhà thấy thằng Cò nó ngủ say, cô bước xuống bếp cái rồi đem ra một tô cơm có cá ngon lành đưa ra cho bà  “Bà ăn đi, cháu vào múc cho bà một tô canh, nhà không có gì nên bà ăn tạm đi nhé!”  Bà cầm lên vừa ăn vừa run, cô nhìn quanh người bà, trêи người chẳng có gì quan trọng, cũng không có gì đáng giá, làng này ai cũng biết Hoài Thục cô, hễ có ai đói kém hay người già không nơi nương tựa đều đến nhà cô xin cơm, người thiện chí họ bảo cô tốt bụng, người ích kỷ lại nói lo chuyện bao đồng, rảnh rỗi rảnh hơi  “Bà người ở đâu thế?”  Cô phẩy cái quạt rồi nhìn bà hỏi  “Bên kia!”  Cô hỏi thế thôi, người ở đâu thì không quan trọng, cô vừa quạt vừa nói  “Bà ăn đi nhé, xong thì ngủ một giấc, cháu ra nhổ xong đám mạ cháu vô!”  Bà đang ăn thì chợt dừng lại, bà lườm lườm cô rồi liếc ra ngoài cánh đồng, bà nói vu vơ  “Có một con quỷ…”  Bà nói rồi thì lại cắm cúi ăn, bà vừa ăn vừa lầm bầm trong miệng  “Đừng ra đồng nữa, quỷ…”  Nói rồi cô ngẩn người ra, cô hỏi  “Bà nói gì?”  “Đừng nhổ mạ nữa, sét sẽ đánh quỷ, sẽ trúng vào đầu cô!”  Cô nhíu mày rồi mỉm cười, chợt hỏi  “Bà là thầy bói à?”  Bà bỏ tô cơm xuống rồi nói, tay chỉ ra phía ruộng chỗ cô đứng rồi nói  “Một con quỷ một mắt, râu rậm!”  Cô chợt nổi gai ốc rồi buông cái quạt xuống, tháng trước có một vụ trâu hút người khiến người ta chết ở dưới ruộng đó, còn nghe nói bị lòi một mắt, là một tên đâm trâu ngoài đầu làng, nổi tiếng đến độ cả làng ai cũng sợ, dạo ấy nghe nói trâu bò bên làng Vĩnh Kiên chết hàng loạt không có lí do, người dân trong làng nôn nao đồn đoán, đến nổi còn có mấy thầy bên làng bên được mời qua cúng bói đủ thứ, người ta nói ông ấy sinh thời đã hành nghề giết trâu, hôm ấy căn yếu nên bị trâu hút chết, nhưng do tâm tính dữ tợn nên quay lại trả thù, giết hết trâu trong làng, nghe phong phanh vậy thôi chứ cô không biết, hồi đó là lúc đồng mới gặt, trâu được thả ra ruộng ăn, ông ấy đi nhậu về ngang thì bị hút một phát chết tươi, tính ra cũng đã cả tháng, mảnh đất đó giờ mạ đã lên cao, ông chủ đất lại không mướn được ai ra nhổ, cô lại không sợ nên cô đứng ra nhổ, hôm nay nghe bà ấy nói thì giật mình, bán tính bán nghi  “Sao bà biết?”  Cô thấy nghi ngờ rồi nhìn bà, nếu bà là thầy bói thật thì đã làm bói cho người ta kiếm được tiền, không phải ăn xin thế này, cô cầm cây quạt lên phe phẩy rồi nhìn, bà lại tiếp tục ăn, lát bà nói  “Tin hay không tùy cô, lúc nãy tôi đi ngang đó còn thấy tên đó ngồi lù lù giữa ruộng, chuyện sống chết là chuyện của trời, nhưng thấy cô hiền lành tốt tính, tôi nói thế cho cô tránh!”  Cô vừa tưởng tượng vừa nổi da gà, từ phía sau thằng Còi nó mở cửa ra, cô giật bắn mình rồi nói  “Thằng khỉ, mày làm chị giật mình, thức dậy rồi ra sau bắt cơm đi, chạy qua thôn Vĩnh Hà gọi mẹ về ăn cơm, để nồi cơm lát chị canh lửa, nhanh!”  Nó quay lại thấy bà lão thì ngáp một cái, nó nói  “Chị lại dẫn ăn xin về à, nhanh nhanh đi đi, để lát mẹ về lại chửi cho, em đi gọi mẹ đây, bã mà đánh bài thua lại nắm đầu em chửi!”  Nói rồi nó cầm cái nón đội lên, chân chạy thoan thoát đi, nói với lại  “Chị tự mình bắt cơm đi!”  Cô nhìn theo rồi thở dài, lát quay qua bà rồi giật mình  “Trời ạ, bà khom lại sát mặt cháu giật cả mình! “  Bà lúi húi mở cái gói bằng vải trong tay ra rồi nói  “Đây là bảo vật của ta, ta già rồi nên thôi hôm nay cho cháu luôn này, cháu không chê thì cầm lấy đi nhé!”  “Thôi bà cầm lấy đi, có gì đâu!”  Bà bóc ra rồi xòe tay ra, cô không lấy nhưng cũng tò mò nhìn, vừa khom người xuống đã thấy một lớp bụi đen bay vào mắt, bà thổi bụi đó vào mắt cô rồi nói  “Đây coi như lời cảm ơn của ta, ta sẽ cho cô đôi mắt này của ta, sau này mong rằng nó sẽ giúp cô thoát nạn, nhớ kĩ lời ta, đừng ra ngoài trong bảy ngày tới, đừng ra sông hay suối, nói có nước nhiều, hạn của cô rất lớn, có thể sẽ chết, nhưng mà không cần phải lo, ta sẽ thay cô, tạm biệt nhé, nếu có lòng tốt hãy gọi tên ta về trong mỗi bữa ăn, cứ gọi là bà bói điên!”  Nói rồi bà đi đâu mất, cô thì quằn quại trong cơn đau, mắt cô lợn cợn đau nhức, cứ tưởng rằng sẽ bị mù luôn rồi chứ, cô bò ra sau nhà rửa nước mà vẫn không khỏi, cô cảm thấy đau đớn như chết đi sống lại, không hiểu tại sao bà già kia lại làm như vậy, cô thầm khóc rồi tức giận, lỡ cô mù luôn thì phải làm sao  Đang gào khóc trong nhà thì chợt nghe ngoài đồng có một tiếng sét nổ vang trời, cô ngơ người ra mấy giây thì mẹ và thằng Còi về tới, cô nheo mắt rồi nhìn ra, lúc ấy cô không thấy gì cả, mẹ phải mời thầy thuốc đến khám cho, đến tối khi cô nằm trêи giường, mẹ và Còi đã ngủ từ lâu, cô nằm đó oán trách bà cụ, vừa khóc vừa tức, đáng lẽ không nên dẫn bà ấy về, biết bà ấy bị điên nhưng vẫn ngồi nghe bà ấy nói, cô khóc xong thì ngủ quên, sáng sớm ra mẹ đã lay cô dậy  “Hoài Thục ơi! Hoài Thục!”  Cô mở mắt ra, mắt đã sáng bình thường, cô nhìn quanh rồi nói  “Mẹ, mắt con!”  Rồi cô nhìn ra cửa, một đám người đứng đó rồi chỉ tay vào nhà  “Bà nói đứa này à?”  “Đúng vậy!”  Mẹ cô cúi đầu rồi nói  Bên cạnh có thêm một người con gái trẻ, và thêm một người phụ nữ nữa  “Mày sẽ gả thay con gái tao! Về nhà họ Hoàng!”  Cô ngẩn mặt lên rồi thấy mẹ cô cắn môi  “Là sao mẹ, bà ấy nói vậy là sao?”  Cô quay qua hỏi mẹ, bà chỉ cúi đầu rồi im lặng, người phụ nữ bên kia đã cướp lời  “Là sao hả, để tao nói mày nghe! Mẹ mày thiếu tao ngót nghét đúng 5 cây vàng, bây giờ không trả nổi nên lấy mày ra thế thân con gái tao!”  “Thế thân?”  “Mấy hôm nữa nhà họ Hoàng sẽ đến rước con tao, nhưng mà mày biết con trai nhà họ đã chết bảy năm rồi, tao đâu thể nào gả con tao cho một người chết, mày gả thay nó, tao đã hứa gạt nợ cho mẹ mày, mà bên họ còn cho thêm 100 cây vàng nữa, mày gả đi thì chỉ có lợi thôi, cái thân mày cả đời chưa kiếm nổi 5 cây nữa nói chi là 100, mày chuẩn bị đi, tao đã nói rồi đó!’  Nói rồi hai mẹ con đó rời đi, cô quay qua mẹ rồi nói  “Bà làm vậy là sao, bao nhiêu năm nay tôi đối xử với bà thế nào? Dù cho bà là mẹ kế đi chăng nữa tôi vẫn gọi bà là mẹ, bà lại đem bán tôi cho người ta, bà điên rồi!”  “Hoài Thục, mẹ xin lỗi, mẹ không phải là sợ chết, họ nói sẽ đem thằng Còi đi nhận nước nếu không đồng ý, con thương em đi được không? “  “Bà thương nó tại sao lại đâm đầu vào cờ bạc, không chịu đi làm chứ?”  “Hoài Thục à, mẹ chỉ muốn thắng lớn để hai con được ăn mặc đầy đủ ấm no, mẹ chỉ muốn con bớt khổ thôi!”  Cô nhìn gương mặt khắc khổ của bà, thấy bà quỳ xuống chân mình khóc lóc tự nhiên nước mắt cô chảy ra rồi quay lại nhìn lên bài vị của ba, cô thương bà nhưng cũng giận bà, sở dĩ năm đó nhà chỉ có hai ba con, nhà nghèo mà mẹ lại mất sớm, ba đón mẹ kế về ở để chăm cô, ba đi làm xa mới yên tâm, lúc rước bà về cô hay nghe mấy bà hàng xóm dọa nạt, bà ấy sẽ đánh cô, nhốt cô, mẹ kế không ai tốt lành cả, cô vừa sợ vừa ghét, lúc ấy lại còn nhỏ nên phải nghe theo ba, ở nhà với dì có cái gì ngon cũng cho cô, tối lại quạt cho ngủ, dần sau này sinh thằng Còi ra vẫn đối tốt với cô, lớn lên chút thì ba mất, cô gọi bà là mẹ, đến bây giờ thương bà quá nên cô cắn răng gật đầu  “Cái mạng tôi có mất thì bà ráng mà nuôi dạy thằng Còi cho tử tế, 100 cây vàng đó để dành mà làm ăn, bà mà còn đánh bài nữa tôi chết cũng không yên lòng! “  Bà trốn trong góc nhà rồi khóc, cô cúi mặt xuống gối mà khóc nức nở, tuổi 18 chưa có mối tình nào, gái ở làng toàn là mai mối cưới hỏi, cô cũng chỉ lo làm lụng kiếm ăn, đùng ra cái bây giờ phải đi lấy chồng, mà còn là lấy người chết nữa, cô vừa khóc vừa tủi  Nghe bảo cô gái được chọn kia sinh cùng ngày cùng tháng với cô, mẹ của nó phải van xin lắm nhà họ Hoàng mới chịu đổi cô dâu, hôm người ta đến búi tóc thay đồ cho cô rất đông, nhà họ giàu lắm, người khiêng kiệu cũng hơn chục, người búi tóc trang điểm cũng hai người, toàn mặc quần áo đỏ, cô ngồi thất thần rồi chờ giờ đẹp lên kiệu khiêng về, sáng ấy kiệu đến thôn Vĩnh Hà thì chợt nghe thấy tiếng kèn trống đám ma, cô mở màn ra vừa rải tiền vừa nhìn qua cái tấm ảnh của người chết, cô giật mình vì tấm ảnh đó là người con gái hôm đến nhà cô, nói đúng hơn là cô gái đã được tráo với cô, là người bắt cô đi gả thay, mới đây thôi tại sao cô ấy lại chết, cô nhìn kĩ rồi chợt lạnh người, ngày cô gả đi thay cho cô ta lại là ngày cô ta chết, trời ơi, nếu cô ta ngay từ đầu đã chịu gả đi thì có phải chết không? Cô ớn lạnh tay run tun vừa rãi tiền vừa lầm bầm  “Nam mô…mong cô ra đi thanh thản! “  Nói rồi cô chợt nghe người bên tai có mấy người bàn tán  “Đấy là tiểu thư của nhà bà phú hộ bên thôn Vĩnh Hà đấy! Nghe nói mới bị đuối nước hồi sáng nay, tìm thấy xác lúc tinh mơ, người dân đi đánh cá ngoài đó vớt lên, mà nghe nói đầu cắm xuống bùn, miệng ngậm toàn là bùn đất không! Mà coi ngày thấy thầy bảo là phải hỏa táng gấp, bây giờ khiêng đi đó!”  “Đuối nước? “  Cô nghe mang máng rồi lầm bầm, cô nhíu mày rồi chợt lời nói của bà cụ hôm trước hiện lên trong đầu  “Đây coi như lời cảm ơn của ta, ta sẽ cho cô đôi mắt này của ta, sau này mong rằng nó sẽ giúp cô thoát nạn, nhớ kĩ lời ta, đừng ra ngoài trong bảy ngày tới, đừng ra sông hay suối, nói có nước nhiều, hạn của cô rất lớn, có thể sẽ chết, nhưng mà không cần phải lo, ta sẽ thay cô, tạm biệt nhé, nếu có lòng tốt hãy gọi tên ta về trong mỗi bữa ăn, cứ gọi là bà bói điên!”  Cô rùng mình cái rồi chợt suy nghĩ, có khi nào… Phải rồi có khi nào mình thay cô ta gả đi, còn cô ta thay mình đi chết?  Cô trợn mắt lên rồi chân chợt lạnh toát  “Đúng rồi đó!”  Giọng nói ở đâu thổi vào tai cô, sự lạnh lẽo giữa buổi sáng này lại khiến trán cô nhễ nhại mồ hôi, cô nuốt nước bọt, tiền vàng mã tự dưng bị một cơn lốc xoáy thổi văng tung tóe, và kể từ giây phút cô nhận ra chuyện này, cô đã biết, lời bà lão nói hôm trước có ý nghĩa gì, và kể từ giây phút đó, cô nhận ra, bà lão nói tặng cho cô đôi mắt của bà là ý gì rồi, cô thấy được ma  Lúc ấy cô còn chưa tin, mắt lướt quanh một lượt, cô gái lúc nãy rõ là đã chết, thế người đứng giữa đường kia là gì, không phải là ma thì là gì? Cô ấy mặc một cái váy trắng, là dạng váy bằng lụa bóng loáng, dân nhà giàu mới có thể mặc, người ướt sũng, cô nhìn cô ấy trừng trừng, mắt cô long lanh ánh nước, cô ấy nhìn thẳng vào mắt cô, môi tái nhợt xanh xao, mắt có một quần đỏ hằn lên, kiệu càng đến gần cô càng nổi gai óc, cô nuốt nước bọt rồi cuối cùng kiệu cũng dần xuyên qua người cô ta, nghe thấy tiếng rột rột phát ra bên ngoài kiệu, giống như móng tay cào vào, là ma thật rồi, cô quay lại nhìn thêm một lần nữa, thấy cô ta quay đi, bước theo cái quan tài mà mọi người khiên đi về phía ngược lại kia, cô ta còn ngoái lại nhìn cô, mỉm cười lạnh lẽo, cô quay ngược lại rồi tát vào mặt mình  “Tại sao mình lại nhìn cô ta? Mình thấy ma? Tại sao lại thấy ma? Ma…”  “Bà già ấy làm mình thấy ma, tại sao lại thấy ma chứ? Ảo giác? Là ảo giác mà thôi!”  “Không phải đâu! Là tao đó!”  Cô đứng hình rồi liếc qua cái rèm phất phơ bên kiệu, một ánh mắt ló nhìn vào, còn liếc qua liếc lại, cô nín thở mà môi run run  “Trời ơi sao kiệu nặng quá!”  “Mọi người ơi, bỏ xuống một lát, gãy vai mất!”  Một cái rầm, khói bụi bay mịt trời, lá cây xào xạc ngoài kia, người dân xì xào bàn tán, cô trong kiệu mà toát mồ hôi, một bàn tay giơ ra túm lấy miệng cô, hai chân cô ta bấu vào nhau, co rúm lại như bị tật vậy, móng chân cúp vào lòng bàn chân, cô liếc xuống rồi lại liếc lên, một người bên ngoài hô hoán lên  “Mau quay về gọi bà Hậu ngay, nhanh lên, dâu không khiêng nổi rồi, mau lên!”  Cô nghe thấy người chạy ầm ầm, tay cô cứng đờ không cử động được, cô ta lúc còn sống trông xinh đẹp bao nhiêu bây giờ lại nhìn kinh khϊế͙p͙ bấy nhiêu, cô mếu máo chảy nước mắt rồi run run, bên tai nghe thấy tiếng phì phò từ cổ họng cô ấy phát ra, một giọng nói lọt vào tai cô  “Tại sao tao lại phải chết thay cho mày?”  Cô lắc lắc đầu, cô không biết, cô thật sự không biết, nước trêи tóc cô ta nhiễu xuống mặt cô, móng tay cô ta bấm vào mặt cô, cô tưởng chừng nó đã đâm sâu vào hàm của mình mất rồi  “Trả lại cho tao, trả mạng!…”  Một tiếng hét vang lên, cô cảm giác màng nhĩ bị xuyên thủng, lỗ tai ong ong không nghe được gì nữa, lúc sau có người nói  “Cút…”  Một cái bốp vang lên, một người lật cả kiệu lên, cô ngồi im trong đó nhìn ra, một người phụ nữ tuổi trạc 40 nhìn vào người cô, bà ta quay qua nhìn cái kiệu nằm sau lưng cô rồi một phát phóng một cây nhang cắm cái bựt vào cái kiệu, nó lêu lách tách rồi khói trắng bốc lên, một giọt nước trêи tóc cô rơi xuống nước, nước từ con ma đó nhiễu ướt cả tóc cô, bà ấy hô lớn  “Khiêng lên, mau lên! Không được trễ giờ lành!”  Cái nóc kiệu nằm lăn lóc giữa đường, cái ghế ngồi cô vẫn ngồi trêи đó, người được gọi là bà Hậu ấy bước lại đưa cho cô một cái ô rồi thì thầm  “Che lại, lát đừng nhìn vào mắt người âm nữa có biết không? Muốn chết à? Cô gan thật đó!”  Nói rồi mấy người đó nhấc kiệu lên, tiền bạc bay tán loạn, bà Hậu đi kè kè theo vừa rãi tiền vừa quay lại quát to  “Chia ra 3 nam đem cái nóc kiệu đó xuống sông ngâm!”  Người bên cạnh đi theo bà Hậu liền thắc mắc hỏi  “Tại sao lại ngâm vậy cô?”  Mời các bạn đón đọc Bảy Nàng Dâu (Nàng Dâu Thứ 7 Nhà Họ Hoàng) của tác giả Thiên Yết.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Ván Cờ Đổi Mạng
Cuốn tiểu thuyết kể câu chuyện về cuộc đấu tay đôi đến chết của một trò chơi cờ vua vẫn chưa kết thúc trong hơn 50 năm. Khi một doanh nhân người Đức bị phát hiện đã bị bắn chết, một bí ẩn mở ra cho người đọc về sự ganh đua của người đàn ông này với một cầu thủ cờ vua Do Thái xuất chúng và mở ra bí ẩn trong quá khứ của họ. *** Mở đầu quyển sách đúng là một vụ án. Một doanh nhân thành đạt đồng thời cũng là một kỳ thủ có tiếng một thời bị chết. Thi thể ông ta nằm ngửa trong vũng máu của chính ông ta, ở chính giữa mê cung, khẩu súng ngắn quân dụng cũ của ông ta được tìm thấy cách đó vài bước. Khẩu súng được lắp ống giảm thanh và đã không ai nghe thấy tiếng nổ. Họ tìm thấy trên bàn làm việc của ông ta là một bàn cờ vua được sắp xếp trong thế trận phức tạp của một ván cờ đang chơi dở. Đó là một bàn cờ rất lạ: những mảnh vải xơ xác cả sáng lẫn sẫm màu được khâu lại với nhau. Những chiếc khuy áo có kích cỡ khác nhau đại diện cho các quân cờ, biểu tượng của mỗi quân được vạch một cách thô sơ lên mặt khuy, có lẽ bằng đinh. Nhưng các bạn chớ có tìm hung thủ làm gì, cũng đừng trông mong gì những pha đấu trí nghẹt thở hay những cuộc phiêu lưu điều tra phá án của một vị thám tử tài ba mà ta thường thấy trong các tác phẩm trinh thám. Hay tìm thấy những khiếm khuyết trong tâm hồn của các nhân vật bị tổn thương về tâm lý trong các tác phẩm trinh thám mà thiên về tâm lý của tội phạm. Bởi cái chết của ông sẽ đưa bạn trở về một thời kỳ mà mỗi lần nhắc lại người ta không khỏi rùng mình. Thời kỳ mà người ta đã phải thốt lên rằng sao nỡ ăn thịt đồng loại của mình. Cái thời kỳ mà Đức Quốc Xã bài trừ người Do Thái, đưa họ đến những trại tập trung, đày đoạ họ, biến người Do Thái thành trò chơi, trò tiêu khiển, mạng họ trở thành ván cược trong một trò chơi rồi sau đó là những vụ thảm sát hàng loạt đẫm máu. Không chỉ là ván cờ thông thường mà đó là ván cờ cuộc đời, ván cờ đổi mạng. Binh Boog *** Người ta nói rằng cờ vua được sinh ra trong đổ máu. Truyền thuyết kể lại khi trò chơi này lần đầu tiên được ra mắt trước triều đình, nhà vua quyết định thưởng cho người phát minh vô danh của nó bằng cách đáp ứng bất cứ sở nguyện nào của ông ta. Phần thưởng nhà phát minh thỉnh cầu có vẻ thật khiêm nhường: tổng số lượng gạo gộp lại khi đặt một hạt gạo lên ô đầu tiên trong số 64 ô của bàn cờ, rồi hai hạt lên ô thứ hai, bốn hạt lên ô thứ ba, cứ như thế. Thoạt đầu, nhà vua vui vẻ đồng ý, song đến khi nhận ra tất cả các kho lương vựa lúa trong vương quốc của mình, hay có khi cả thế gian, cũng không thể cung ứng đủ lượng gạo như thế, ông ta thấy tốt hơn nên giải thoát cho mình khỏi thế khó bằng cách cho chém đầu người phát minh khốn khổ. Truyền thuyết không nhắc tới chuyện nhà vua sau đó còn phải trả cái giá đắt hơn, ông ta bị trò chơi mới mê hoặc tới mức mất trí. Hóa ra chỉ có sự tham lam của chính trò chơi ấy mới bì kịp lòng tham của người phát minh trong truyền thuyết. Các báo ra hôm nay thuật lại cái chết của một người đàn ông tại một ngôi làng nằm cách Vienna không xa. Hôm qua, sáng Chủ nhật, một người có tên Dieter Frisch chết vì bị bắn. Báo cáo pháp y cho biết thời gian tử vong là khoảng 4 giờ sáng, kết quả của một phát đạn súng ngắn ở cự ly rất gần, viên đạn xuyên qua vòm họng và vọt ra qua thùy chẩm. Bài tường thuật trên báo đi kèm một bức ảnh mới chụp gần đây của người chết, cho thấy ông ta đang thư thái ngoài khu sân vườn ngôi biệt thự của mình như một điền chủ miền quê vừa trở về sau cuốc đi dạo thường ngày. Mặc đồ vải lanh sáng màu, ngồi duỗi trên chiếc ghế đan bằng liễu gai, vẻ như ông ta đang chìa bàn tay ra vuốt ve một trong hai con chó cuộn tròn dưới chân. Tôi đã xem bức ảnh đó và thấy thật khó nhận ra khuôn mặt, vì nó bị chìm dưới bóng cái vành một món đội đầu trông giống mũ Panama nhẹ. Chẳng lẽ diện mạo của một con người chỉ đơn thuần là tổng hòa của hình khối và trọng lượng, là những đường nét của một cấu trúc cơ thịt? Hay còn có thứ gì khác lâu bền hơn, nằm bất biến dưới những lớp thời gian tàn nhẫn? Ẩn dưới cái tên và diện mạo đó có khi nào là người tôi quen biết? Chỉ sau một hồi tập trung, những nét mặt đuợc luu giữ thật sâu trong trí nhớ tôi lại hiện lên, nhu một tấm hình trong suốt áp chồng lên khuôn mặt đã bị thời gian bào mòn song trông vẫn còn trẻ một cách ngoan cường đó. Các hàng tít nói nhiều tới sự ra đi của “nhân vật xuất chúng” này, song không hề nói xem chuyện này xảy ra như thế nào. Dưới sức ép từ gia đình nạn nhân, kiên quyết bác bỏ giả thuyết tự sát, gần nhu tất cả các tờ báo đều nhắc đến một “tai nạn”, “sự cố” hay cái chết trong “tình huống khó hiểu”. Cho dù bằng chứng có là gì đi nữa, nó cũng trở nên vô giá trị khi thiếu vắng một động cơ hợp lý. Tất cả những ai từng biết ông ta dường như đều sẵn sàng thề rằng ông ta hoàn toàn không có bất cứ lý do nào để tự kết liễu đời mình. Ông ta chưa bao giờ bị trầm cảm hay tỏ ra chán đời. Lần kiểm tra cuối cùng, mới gần đây, cho thấy sức khỏe ông ta hoàn toàn bình thường, và ông ta có phom dáng đáng để thèm muốn: ở tuổi sáu mươi tám, ông ta vẫn tích cực chơi các môn thể thao ưa thích, tennis và cưỡi ngựa, dù vẫn hơi tập tễnh kể từ cuộc phẫu thuật sau chấn thương do ngã ngựa. Cũng không hề có bất cứ dấu hiệu nào của rắc rối tài chính. Trên thực tế, chỉ vài ngày trước đó ông ta vừa giành được một hợp đồng xây dựng trị giá nhiều triệu đô la từ Bundesbank. Frisch là một trong những người dường như được vận may mỉm cười trong mọi lĩnh vực. Ông ta kết hôn với một người thừa kế giàu có và có bốn con trai, tất cả giờ đây đều có địa vị nổi bật trong xã hội. Ông ta có một cuộc sống ngăn nắp bình lặng, tuần dành ra bốn ngày ở Munich để điều hành việc làm ăn và quay lại Vienna vào thứ Sáu để được lái xe đưa tới nơi ông ta thích rồi dùng toàn bộ thời gian tự do của mình ở đó: một biệt thự nằm giữa khu tư viên mênh mông, bao quanh là khu săn bắn rộng 125 mẫu. Khu tư viên, được xây dựng từ cuối thế kỷ mười tám, từ lâu đã trở thành một điểm thu hút khách du lịch, được mở cửa vào mùa hè. Khách tới thăm được phép tham quan trại nuôi ngựa và tản bộ khắp khu đất, một kiệt tác thực thụ về nghệ thuật làm vườn và điều tiết nước, được thiết kế từ hơn một thế kỷ trước. Điểm nhấn là một mê cung đồng tâm được tạo thành từ những hàng rào cây cao ba mét dẫn tới một khoảng trống hình bàn cờ lát những phiến cẩm thạch vuông màu trắng và đen. Ở hai đầu đối diện của bàn cờ, các quân cờ đã được cẩn thận tạo nên bằng cách xén tỉa những cái cây tán rậm cao bằng người thật. Các quân đen được tạo thành từ thủy tùng, quân trắng từ hoàng dương. Như phần lớn những người ở tuổi mình, Frisch sống nề nếp. Một tuần ba ngày ở biệt thự, đúng 7 rưỡi sáng ông ta dậy và dành ra đúng năm phút dưới bể bơi nước lạnh trong nhà, tiếp đó là vài động tác thể dục mềm dẻo và tiến trình chỉnh trang mặc đồ tỉ mẩn như một nghi lễ. Đến khoảng 8 giờ, đã ăn vận chỉnh tề, ông ta sẽ đi xuống phòng ngồi chơi rộng thênh thang dùng bữa sáng thanh đạm được bưng ra trên những món đồ sứ tinh xảo: tách cà phê đen không đường và ít bánh mì nướng làm hoàn toàn từ bột mì cùng xíu mứt cam. Sau đó, ông ta sẽ lui vào phòng làm việc và dành thời gian còn lại của buổi sáng cho niềm đam mê lớn của bản thân, cờ vua. Ông ta sở hữu tất cả sách vở tài liệu về chủ đề này và tự hào về một bộ sưu tập quý giá những bộ cờ vua cổ. Cho dù đã nhiều năm không thi đấu, ông ta vẫn thuộc hàng kiện tướng và là chủ bút của một tạp chí uy tín về cờ vua. Mọi bằng chứng cho phép phỏng đoán là đã không có gì tác động đến thời gian biểu thường quy của ông ta cho tới tối thứ Sáu cuối cùng. Lái xe đến đón ông ta tại nhà ga ở Vienna như thường lệ. Họ chỉ trao đổi với nhau vài lời trên đường quay về biệt thự, và về tới đó lúc nửa đêm - chính xác là 1 giờ 45 phút. (Người lái xe luôn cẩn thận tính toán thời gian chuyến đi.) Frisch ra khỏi xe, và như thường lệ, trước hết đi tới khu chuồng chó, vuốt ve từng con trong số “cún con” của mình, đáp lại màn chào đón hân hoan của chúng. Sau đó ông ta vào nhà. Như tất cả những thứ Sáu khác. Nhưng ngay sáng sớm thứ Bảy bà hầu phòng lớn tuổi đã để ý thấy một điều lạ lùng trong cách cư xử của ông chủ. Frisch trông có vẻ như đã ngủ rất ít và không ngon giấc. Trên thực tế, bà sẵn sàng thề rằng kể cả có lên giường nằm, ông ta cũng không buồn cởi đồ. Vốn quen lấy thời gian biểu thường quy chính xác như đồng hồ của ngôi biệt thự làm niềm khuây khỏa lớn lao nhất, bà này rất lo lắng trước sự thay đổi đột ngột trong thói quen của ông chủ. Tuy nhiên, là một người làm công tận tụy hết lòng, bà cảm thấy ở vị trí của mình bà không nên nói gì với ai, thậm chí cả với những người làm khác. Bà cũng không báo với vợ Frisch, một phần vì vợ chồng ông ta ở các khu khác nhau của biệt thự và trên thực tế là sống đời riêng, chỉ xuất hiện cùng nhau ở những dịp lễ lạt hiếm hoi có tính nghi thức. Theo lời kể của bà hầu phòng, Tiến sĩ Frisch không hề ăn sáng ngày hôm đó, và bữa trưa của ông, được bưng tới vào giờ thường lệ, còn nguyên trên khay không được đụng đến. Ông ta dường như đã trải qua cả ngày một mình trong nhà, không tiếp vị khách nào. Chỉ khi nhân chứng của chúng ta mang bữa tối tới cho ông ta trong phòng làm việc, bà mới để ý thấy một ngọn đèn đã được bật lên. Nó vẫn bật khi bà đi ngủ vào khoảng 2 giờ sáng. Chủ nhật, quá 8 giờ sáng rất lâu mà vẫn chưa thấy bóng dáng Frisch. Lo lắng trước sự chậm trễ khác thường này, bà hầu phòng lên lầu tới phòng ngủ. Thấy trong phòng không có ai, giường chiếu phẳng phiu, thoạt đầu bà nghĩ ông chủ đã ngủ qua đêm ở nơi khác, dù đó không phải là thói quen của ông ta. Bà bắt đầu nghi ngờ khi thấy không thiếu chiếc xe nào trong gara. Sau đó, bà liên tục gõ cửa phòng làm việc, lớn tiếng gọi tên ông chủ. Không thấy ai trả lời, bà quyết định vào trong phòng, nhưng không có ai trong đó. Đến lúc này, bà cảm thấy mình không có lựa chọn nào khác ngoài đánh thức vợ Frisch, một nước đi không phải không có rủi ro, vì bà chủ nhà bị chứng mất ngủ hành hạ và vào thời điểm đó rất có thể đang tận hưởng thời khắc nghỉ ngơi đầu tiên của mình. Toàn bộ người làm nhanh chóng được huy động để tìm kiếm khắp hai mươi tám căn phòng, các hầm, khu dành cho khách, cuộc tìm kiếm được mở rộng ra tận khu tư viên xung quanh nhưng vẫn công cốc. Cuối cùng, một người nghĩ tới chuyện đưa mấy con chó của ông chủ tới. Hai con chó chăn cừu Đức yêu quý của ông ta đã sủa liên tục suốt buổi sáng. Khi con thứ nhất được thả ra, nó lao thẳng tới chỗ mê cung trong vườn; con thứ hai, được tròng dây, lập tức dẫn họ tới nơi. Thi thể Frisch, nằm ngửa trong vũng máu của chính ông ta, ở chính giữa mê cung; khẩu súng ngắn quân dụng cũ của ông ta được tìm thấy cách đó vài bước. Khẩu súng được lắp ống giảm thanh, và đã không ai nghe thấy tiếng nổ. Họ tìm kiếm xem có lời nhắn nào không nhưng vô ích, tất cả những gì họ thấy trên bàn làm việc của ông ta là một bàn cờ vua được sắp xếp trong thế trận phức tạp của một ván cờ đang chơi dở. Đó là một bàn cờ rất lạ: những mảnh vải xơ xác cả sáng lẫn sẫm màu được khâu lại với nhau. Những chiếc khuy áo có kích cỡ khác nhau đại diện cho các quân cờ, biểu tượng của mỗi quân được vạch một cách thô sơ lên mặt khuy, có lẽ bằng đinh. Trong tất cả các tờ báo tường thuật lại hiện trường được những nhân chứng tìm thấy, chỉ có một bài, trên một tờ báo tỉnh lẻ rất có thể thiếu thông tin trực tiếp, là bình luận về chi tiết có vẻ vặt vãnh này. Bài báo kết luận: “Sẽ không ai biết được vì sao Tiến sĩ Frisch lại chọn một mảnh giẻ rách như thế thay vì bộ sưu tập quý giá nổi tiếng của ông. Có lẽ nó chỉ được dùng cho ván đấu cờ cuối cùng của ông, với cái chết.” Mời các bạn đón đọc Ván Cờ Đổi Mạng của tác giả Paolo Maurensig.
Đốt Cháy Băng Giá
Nếu bạn là cô gái Dusty, nghe tiếng con trai lạ mặt tự nhận là người anh trai Josh mất tích bấy lâu của mình, bạn sẽ hoảng loạn và gọi điện cho cảnh sát? Bạn sẽ khóc oà và chạy vào phòng bố? Bạn sẽ cố ngủ vùi để quên đi giọng nói đầy ám ảnh? Bạn sẽ chạy thẳng vào trong cơn bão tuyết để rồi bị nhấn chìm trong màn đêm đen thẳm? Hay là... Đợi chờ tới đêm mai, Giữa màn đêm mịt mùng, khi bão tuyết gào rú, Chuông điện thoại lại reo... Và người con trai lạ mặt ấy, vẫn đợi bạn...! Sự xuất hiện của cậu bé kì lạ với cuộc điện thoại mỗi đêm khuya đã làm thay đổi cuộc đời Dusty. Những nghi ngờ và rượt đuổi, những bí mật kinh khủng được giấu kín, những sự thật không ai muốn phơi bày, sự sống dậy của một linh hồn tội lỗi... Tất cả cùng cuốn theo mạch câu chuyện để rồi ẩn số tưởng chừng không thể được giải mã dần hé lộ trong ánh sáng ảm đạm của buổi sáng mùa đông sau cơn bão tuyết điên cuồng... Không chỉ là một chuỗi kịch tính khiến bạn chẳng thể rời khỏi trang sách, Đốt Cháy Băng Giá còn mang một ý nghĩa nhân văn to lớn, mà chỉ đến những tình tiết cuối cùng người đọc mới nhận ra. Được thừa nhận về mặt ý tưởng cũng như cách kể chuyện lôi cuốn, Đốt Cháy Băng Giá của tác giả trẻ Tim Bowler đã gặt hái được rất nhiều giải thưởng về Sách hàng đầu như: Giải thưởng Sách Hull 2007, Giải thưởng Sách Highland 2007, Giải thưởng Sách Redbridge 2007, Giải thưởng Sách Trường Stockport 2007, Giải thưởng Sách Teen South Lanarkshire 2008, Giải thưởng Trường Sách Southern 2009, v.v. ... Nếu bạn là một tín đồ của viễn tưởng và kinh dị, Đốt Cháy Băng Giá chính là lựa chọn hàng đầu cho các bạn độc giả trẻ tuổi. Nếu tiết trời đang rét buốt, tốt thôi, hãy chuẩn bị một tách trà thật nóng, một góc quán thật tĩnh mịch, để hoà mình vào từng nhịp thở dồn dập của Đốt Cháy Băng Giá bạn nhé. Và nhớ là: Đốt Cháy Băng Giá không dành cho những cô nàng yếu tim! *** Sinh: 14 tháng 11, 1953 (tuổi 62), Leigh-on-Sea, Vương quốc Liên hiệp Anh và Bắc Ireland Tác giả Tim Bowler là nhà văn người Anh chuyên viết truyện cho lứa tuổi thanh thiếu niên. Ông đã có 19 tác phẩm được xuất bản, đoạt 15 giải thưởng, trong đó có giải thưởng danh giá Carnegie Medal cho tác phẩmCậu bé của sông phát hành vào tháng 8 vừa qua. Nếu như Cậu bé của sông là sự khám phá kỳ diệu, mãnh liệt về những tình cảm gắn bó của một cậu bé mới lớn với người ông bẳn tính thì trong Những cái bóng vừa được phát hành vào đầu tháng 12, Jamie, một cầu thủ quần vợt 17 tuổi luôn tự tìm cách để thoát khỏi cái bóng của cha tồn tại trong cuộc sống của cậu. *** “Tôi sắp chết rồi,” giọng nói lạ cất lên. Dusty siết chặt cái điện thoại. Cô không biết người này là ai. Một tên con trai chạc tuổi cô, căn cứ vào tiếng nói của hắn ta - khoảng chừng mười lăm, mười sáu tuổi, có lẽ lớn hơn một chút. “Có ai ở đầu dây không?” tên đó thì thào. Giọng hắn líu nhíu giận dữ. Cô liếc nhìn đồng hồ. Hai mươi phút nữa là tới nửa đêm. Cô đã trả lời điện thoại ngay lập tức vì nghĩ là ba gọi về báo ông bị kẹt vì tuyết rơi nhưng đang trên đường về. Cô không ngờ lại là tên con trai này. “Có ai ở đó không?” hắn hỏi. “Anh là ai?” Chỉ có tiếng ho khan đáp lại. “Và làm thế nào anh có số điện thoại này?” cô hỏi. “Chúng tôi không nằm trong danh bạ điện thoại.” Lại một tiếng ho nữa nhưng lần này hắn trả lời. “Tôi chỉ nghĩ đại ra một số điện thoại và quay số thôi.” Cô nhăn mặt. Đây hẳn là một trò chơi khăm rồi. Tối thứ Sáu, đêm giao thừa. Một tên con trai nào đó đang chọc phá bạn bè. Nếu lắng nghe thật kỹ, có lẽ cô sẽ nghe thấy được cả tiếng cười thầm bị nén lại ở đằng đó. Nhưng tất cả âm thanh cô nghe thấy là hơi thở khò khè nặng nhọc của hắn ở đầu dây bên kia. Cô nghĩ đến ba đang ở Beckdale hẹn hò. Cô đang vui vẻ ở nhà một mình lần đầu tiên sau nhiều tuần lễ, đặc biệt sau tất cả rắc rối mà cô đã bày ra để khiến ba đi đến cuộc hẹn, nhưng giờ cô ước gì ông mau chóng về nhà. “Cô có nghe tôi nói không?” hắn luống cuống nói. “Tôi đã nói tôi sắp chết mà.” Cô biết đó không phải sự thật. Nếu tên này thật sự gặp nguy hiểm thì hắn ta không thể nào nghĩ đại ra một con số rồi gọi nó. Hắn sẽ gọi 999. “Anh nên gọi cảnh sát,” cô nói. “Tôi không muốn cảnh sát.” “Thế thì là xe cứu thương.” “Tôi không muốn xe cứu thương.” “Nhưng anh nói là anh sắp chết mà.” “Tôi sắp chết đây.” “Thế thì anh cần gọi...” “Tôi không cần gọi bất cứ ai cả. Tôi đã nói tôi sắp chết mà. Tôi không nói là tôi muốn sống.” Một khoảng im lặng nặng nề mà cô chẳng thích thú gì. “Tôi vừa mới dùng thuốc quá liều,” hắn nói. Cô cắn môi, không chắc chắn phải tin vào điều gì nữa và miễn cưỡng bị lôi kéo sâu hơn vào thế giới của tên con trai này. Có thể hắn đang nói thật, có thể không, nhưng cho dù rắc rối của hắn là gì đi nữa thì đó cũng không phải là chuyện người khác có thể giải quyết được. “Tôi không thể giúp anh,” cô nói. “Cô có thể. Tôi chỉ muốn nghe một giọng nói thân thiện thôi. Ai đó để nói chuyện trong khi tôi lịm dần đi.” “Anh cần thành viên của hội bác ái chứ không phải tôi. Tôi sẽ cho anh số của họ.” “Tôi không cần hội bác ái,” hắn nói. “Tôi cần cô.” Chuyện này đang bắt đầu sởn gai ốc rồi đây. Tất cả bản năng của cô mách bảo cô hãy dập điện thoại ngay. Nhưng trước khi cô kịp làm vậy hắn lại nói. “Cô bao nhiêu tuổi?” “Không phải chuyện của anh.” “Cô nghe chừng khoảng mười lăm.” Cô không nói gì. Hắn ta đã đoán trúng, có lẽ chỉ là ăn may nhưng nó vẫn khiến cô lúng túng. “Cô tên gì?” hắn hỏi. “Đấy cũng không phải chuyện của anh.” “Sao cô không cho tôi biết nhỉ?” “Bởi vì nó không liên quan đến anh.” “Tên tôi là Josh.” Cô siết chặt máy điện thoại. Josh - trong tất cả những cái tên nó đã được chọn. Hắn lại nói. “Tôi đã nói tôi tên Josh mà.” “Không, đó không phải tên anh.” Cô đáp. Cô thầm cầu nguyện là mình đã đúng. Cô không muốn bất cứ ai tên là Josh cả. Một khoảng im lặng, rồi hắn nói. “Cô nói đúng. Nó không phải tên tôi. Nhưng cô có thể gọi tôi là Josh nếu cô muốn. Ý tôi là chỉ cần cho tôi có một cái tên là được.” “Tôi không hứng thú với việc đặt tên cho anh.” “Tùy ý cô thôi.” Hắn ta ngừng một chút. “Còn cô thì sao?” “Tôi thì sao cơ?” “Hãy cho tôi một cái tên để tôi có thể gọi cô. Bất cứ cái tên nào cô thích.” Lại một lần nữa bản năng trong cô gào thét bắt cô dập máy. Mấy cái trò tên tuổi này khiến cô cảm thấy dễ tổn thương, đặc biệt là chuyện nói về Josh. Cô bắt đầu cảm thấy thắc mắc về tên này. Hắn hoàn toàn là người xa lạ đối với cô, nhưng lại chọn ra một cái tên vô cùng có ý nghĩa với cô. Có thể đây là một sự trùng hợp ngẫu nhiên. Nhưng cũng có thể hắn biết cô là ai, nơi cô sống và ngay lúc này đang theo dõi nhà cô. Cô liếc mắt nhìn ra phòng khách. Đấy là căn phòng duy nhất trong nhà đang bật đèn sáng, nếu hắn đang quan sát từ bên ngoài, hắn chắc chắn đang nhìn chăm chăm vào ô cửa sổ này. Cô mừng là rèm cửa đã được kéo vào rồi. Nhưng điều đó không khiến cô cảm thấy an toàn hơn. Bản thân Thorn Cottage là một ngôi nhà duyên dáng đẹp đẽ. Vùng ngoại ô của Beckdale cách đó vài dặm về bên phải và không có gì ở bên trái ngoại trừ công viên Stonewell và khu đồng hoang Kilbury, xa xa là cái hồ và những đồi dốc đá, ở đây ít được bảo vệ. “Tôi không phải đang theo dõi qua cửa sổ đâu,” hắn đột nhiên nói. “Tôi không biết cô là ai và sống ở đâu.” Cô rùng mình. Dường như hắn có thể nói ra từng nỗi sợ hãi đang lướt qua tâm trí cô lúc này. Nhưng điều tiếp theo hắn nói mới càng làm tăng thêm nỗi lo sợ của cô. “Daisy à?” Cô cứng đờ người. “Anh nói gì cơ?” “Daisy. Tôi đang cố đoán tên cô. Thứ gì đó đại loại như Daisy.” Cô nuốt khan và lại thấy ánh mắt mình đang liếc về phía những tấm rèm cửa. “Tôi đã bảo rồi,” hắn nói. “Tôi không phải đang theo dõi ngoài cửa sổ đâu.” Bây giờ thì cô hoảng sợ thật sự. Tên con trai này dường như biết mọi điều cô đang làm và đang nghĩ. Cô cố gắng lý trí hơn. Có thể chuyện đó với hắn ta không khó khăn gì. Hắn chắc phải biết một cô gái trẻ trong hoàn cảnh thế này sẽ sợ hãi, nhận ra cô đang thắc mắc hắn ở đâu và có thể đang liếc nhìn ra cửa sổ. Nhưng cái tên Josh, rồi còn... Daisy nữa chứ. Nó không chính xác nhưng cũng gần đúng. “Tôi không phải tên Daisy,” cô chậm rãi nói. “Tôi không nghĩ cô tên đó,” hắn nói. “Nhưng nó gần giống như thế, đúng không?” Cô không trả lời. “Thế... Cô nàng cá tính thì sao?” hắn lại nói. “Tôi có thể gọi cô như thế không? Tôi biết nó thật quái dị nhưng cô nghe có vẻ giống một cô nàng bạo dạn.” Cô thở gấp. Bây giờ thì nghiêm trọng rồi đây. Chỉ duy nhất một người trên thế giới này từng gọi cô là cô nàng cá tính. Đó là cách gọi thân mật người đó dành cho cô, và thật quá mức không bình thường khi hắn có thể đoán được. Anh chàng này biết cô là ai - và còn biết nhiều là đằng khác. “Josh đang ở đâu?” cô lạnh lùng hỏi. “Tôi không biết ai tên Josh cả.” “Anh ấy đâu? Nói cho tôi biết.” “Tôi không biết ai là Josh mà.” “Anh vừa mới nói cái tên Josh một phút trước còn gì.” “Tôi bịa ra thôi. Giống như tôi nghĩ đại ra số điện thoại nhà cô ấy. Và cái tên Daisy nữa.” “Cả cô nàng cá tính nữa?” “Phải. Sao nào? Có ai gọi cô bằng cái tên đó à?” Cô không trả lời, đúng hơn là không muốn trả lời. Lúc này những nghi ngờ đang chạy đua trong đầu cô. Anh chàng này biết nhiều hơn so với những gì hắn chịu thừa nhận. Cô phải tìm hiểu cho ra đó là gì. Một khuôn mặt chập chờn hiền ra trong tâm trí cô: gương mặt cô đã không được thấy từ hai năm nay nhưng nó vẫn luôn ám ảnh từng ngày, đôi khi là từng giờ, thậm chí dường như là từng phút trong đời cô. “Josh đang ở đâu?” Cô lại hỏi. “Tôi đã nói cô rồi. Tôi không biết ai tên Josh cả.” “Anh biết.” “Tôi không biết.” “Nhưng anh vừa nói...” “Tôi không quan tâm mình đã nói gì.” Giọng hắn bây giờ nghe đã có vẻ cáu kỉnh. “Tôi không quan tâm ma xui quỷ khiến thế quái nào, được chứ? Tôi đã nói điều tôi nói. Tôi không biết nó nảy nòi ra từ đâu cả.” Cô cố gắng làm mình bình tĩnh lại. Cô biết phải thận trọng, phải thăm dò tên này nhưng nếu cô dồn ép quá, hắn sẽ gác máy. “Hãy cho tôi biết tại sao anh lại chọn mấy cái tên ấy,” cô nói. Nhưng tên đó không trả lời. Thay vào đó cô nghe thấy hắn đang nôn khan ở đầu dây bên kia. Cô lắng nghe, đầu óc rối bời. Nếu trò này chỉ là diễn kịch thì nó khá là đạt đấy. Tiếng nôn ọe tiếp tục dường như một lúc lâu, rồi đột nhiên ngừng lại. “Anh ổn chứ?” cô hỏi. Không trả lời, chỉ có một tiếng động khác mà cô lập tức nhận ra nó là tiếng gì. “Anh đang uống thứ gì đó,” cô nói. “Là gì thế?” “Rượu rẻ tiền,” có tiếp đáp lại. “Mùi vị như cứt ý.” Cô nghe thấy một tiếng lọc xọc. “Gì thế?” cô hỏi. “Cái gì cơ?” “Âm thanh đó.” “Đây á?” Và cô lại nghe thấy tiếng lọc xọc đó lần nữa. “Phải rồi.” “Lọ thuốc viên,” hắn nói. “Tôi nghĩ mình có thể vật vã lần cuối nhiều nên mang thêm một ít nữa. Nếu mà tôi có thể bỏ cái nắp chết tiệt này ra.” “Nghe này,” cô bắt đầu định nói. Nhưng tên con trai kia không nghe nữa. Hắn ta hình như đã bỏ điện thoại xuống và đang đánh vật để mở lọ thuốc ra. Cô nghe tiếng hắn chửi rủa mình khi vặn cái nắp lọ. Sau đó cô nghe thấy tiếng rên rỉ hài lòng, tiếp theo sau đấy là một khoảng im lặng. “Anh còn đó không?” cô hỏi. Không có tiếng trả lời. Cô cố suy nghĩ. Bây giờ cô tin rằng tên con trai kia đã dùng quá liều thuốc và thậm chí ngay lúc này cũng đang nuốt thêm thuốc nữa. Nhưng cô cũng tin rằng hắn biết điều gì đó về Josh. Cô phải moi cho được những gì có thể từ chỗ hắn. Nhưng trước hết cô phải cứu sống hắn đã, điều đó có nghĩa là phải tìm ra xem hắn đang ở đâu. Nếu may mắn hắn sẽ nói cho cô biết. Có khả năng đây không phải là một nỗ lực tự sát mà là một lời cầu cứu. “Anh còn đấy không?” cô lại gọi.   Mời các bạn đón đọc Đốt Cháy Băng Giá của tác giả Tim Bowler.
Những Miền Linh Dị - Ấn Độ
Những trải nghiệm kinh hoàng đã chia tách hai người bạn, chỉ còn 1 người phiêu bạt sang Ấn Độ tiếp tục hành trình chân tướng. Từ đất nước của nền văn minh sông Hằng cổ xưa và huyền bí, những câu chuyện ly kỳ liên tục truyền về. Phong tục thủy táng trên sông Hằng, truyền thuyết về vua Asoka in dấu trên tám vạn bốn ngàn chùa tháp, bóng ma áo đỏ trên bãi biển Dumas và loài hoa địa ngục Manjusaka, tín ngưỡng thờ thần Silva và làng người mặt bò, thuật yoga Kundalini và người rắn bất tử, các tu sĩ Aghori chuyên ăn xác chết nổi trên sông Hằng, những bức phù điêu sắc dục trong đền thờ thần tình ái Khajuraho... Và hai người bạn lại gặp nhau trong trải nghiệm kinh hồn tại pháo đài ma ám Bhangarh Fort... *** Bộ sách Những Miền Linh Dị gồm có: Những Miền Linh Dị - Tập 1: Thái Lan Những Miền Linh Dị - Tập 2: Nhật Bản Những Miền Linh Dị - Tập 3: Ấn Độ Những Miền Linh Dị - Tập 4: Hàn Quốc ... *** Tôi nằm trên giường, nghe Nguyệt Bính kể chuyện suốt đêm. Khi Nguyệt Bính kể xong câu chuyện cuối cùng thì cậu bạn phòng bên đã mở cửa tập thể dục buổi sáng. Tôi nhìn ra cửa, đôi mắt kèm nhèm và đỏ sọng khiến tôi nhìn cậu bạn mà như nhìn qua một lớp sương mù. Nguyệt Bính nằm vật ra giường: "Mệt quá, tao ngủ tí nhé. Mày nhớ mua cơm chiều cho tao, trưa đừng có gọi tao, có gọi tao cũng chẳng bò dậy nổi." Tuy mắt tôi cũng chực sập xuống, nhưng những câu chuyện của Nguyệt Bính khiến tôi sợ hãi và ám ảnh, cứ nhắm mắt lại là những lời kể của nó lại biến thành hình ảnh hiện ra sống động trong đầu. Tôi buộc phải ngồi dậy rửa mặt, rồi đứng trước tấm bản đồ thế giới treo trên tường ngắm nghía hồi lâu. Đất nước Ấn Độ nằm trong đường viền biên giới, trông y như một viên kim cương cỡ lớn. Ấn Độ, một đất nước gây ấn tượng với người ta bởi vẻ huyền bí vô tận, bởi nền văn hoá độc đáo, bởi nền văn minh cổ đại có lịch sử lâu đời, bởi lịch sử Phật Giáo, bởi Mahatma Gandhi và thi nhân Rabindranath Tagore, nhưng những câu chuyện ly kỳ ẩn sâu trong đó thì không phải ai cũng biết... Nguyệt Bính đã kể cho tôi nghe những câu chuyện đích thân nó đã trải qua, và cả những truyền thuyết lượm lặt được trên đường lang bạt. Tuy đã trải qua những chuyện kinh tâm động phách ở Thái Lan và Nhật Bản, nhưng những câu chuyện nó kể vẫn khiến tôi phải chấn động. Có lẽ đúng như nó nói: "Khi thực sự vươn tới đỉnh cao của khoa học, mày sẽ phát hiện, tất cả những điều người bình thường không thể lý giải nổi. Người thành thị hiện đại chỉ biết đến vài cảnh chiến tranh qua phim ảnh, không bao giờ có thể cảm nhận được sự thực tàn khốc của chiến tranh. Khoảng cách giữa sự thực và hư ảo chỉ là ở chỗ, có dám đặt chân vào một thế giới khác không, có dám động chạm đến những thứ khác biệt không. Giống như hai chúng ta, sau khi bước vào thế giới này, tự nhiên sẽ nhìn thấy thứ mà người khác không bao giờ nhìn thấy, không bao giờ chạm tới." Nó nói đúng, đây chính là số mệnh của chúng tôi! Mời các bạn đón đọc Những Miền Linh Dị - Tập 3: Ấn Độ của tác giả Dương Hành Triệt.
Lời Cảnh Báo
Thời gian mười bốn ngày đã trôi qua quá nửa, những câu chuyện cũng ngày một đặc sắc. Sự trùng hợp kì lạ giữa những câu chuyện từ đâu mà có? Là "đạo văn" hay ẩn giấu một bí mật gì? Cậu bé lao ra từ nghĩa địa hoang vắng bị một vụ tai nạn xóa sạch mọi kí ức. Không biết chữ, không có cảm giác đau, sức khỏe phi thường, sở thích ăn thịt sống... cậu ta rốt cục là người hay ma quỷ? Trò chơi tử thần vẫn tiếp tục, điều gì đang đợi những "người chơi"? "Người tổ chức" sẽ tung thêm những "chiêu" gì mới? Mục đích của kẻ đó là gì? Bí ẩn nào sắp được hé lộ? *** Tác giả Ninh Hàng Nhất tên thật là Ninh Hàng, là nhà văn chuyên viết tiểu thuyết trinh thám kinh dị. Anh bắt đầu nghiệp viết từ năm 1999, tới nay đã là một tay bút chuyên nghiệp kiêm biên kịch phim. Tác phẩm của anh được đăng trên nhiều các tạp chí, trang mạng lớn của Trung Quốc, còn được dịch và đăng trên các tạp chí ngoại văn. Một số tác phẩm tiêu biểu có thể kể đến “Tiếng đêm”, “Hẹn với thần chết”, “Chuyến đi sống còn”, “Lời nguyền ngày tận thế”. Ninh Hàng Nhất được đánh giá là cây đại thụ trong làng tiểu thuyết trinh thám mới, là “Alfred Hitchcock” của Trung Quốc. Bộ tiểu thuyết trinh thám 1/14 Trò chơi tử thần gồm có 5 tập hiện đã được xuất bản xong tại Việt Nam, đã được khá nhiều độc giả Việt đón nhận, được đánh giá là bộ tiểu thuyết trinh thám xen lẫn kinh dị gây tiếng vang lớn. Trò chơi cấm là một trong những cuốn series trinh thám mới nhất của tác giả này được xuất bản tại Việt Nam.   Bộ 1/14 gồm có: Trò Chơi Tử Thần Khách Trọ Và Xác Sống Lời Cảnh Báo Người Thừa Thứ 14 14 Ngày Kinh Hoàng *** Cuối cùng tôi cũng hiểu ra, chỉ có người chết mới có thể rời khỏi nơi này!” Một tờ giấy được viết bằng máu, nhìn qua hệt như lá thư mời đến từ địa ngục, khiến cho mười ba tác giả tiểu thuyết kinh dị có mặt đều sốc đến sững người, toàn thân lạnh toát. Một câu đố mới đã được đặt ra. Nam Thiên hít một hơi khí lạnh - Lá huyết thư này được đặt trên ghế mà Uất Trì Thành bị hại, đây là ý gì? Còn thứ đáng ra phải ở trên ghế - xác của Uất Trì Thành - đi đâu mất rồi? Chẳng lẽ thật sự giống như tình tiết câu chuyện Dự luật xác sống của Long Mã, Uất Trì Thành đã chết rồi biến thành “xác sống”, sau đó tự mình rời khỏi căn phòng này? “Không, chuyện này không thể nào...” Long Mã vừa nãy tinh thần còn rất hăng hái, là người giành được điểm số cao nhất (9,2) tính đến thời điểm hiện tại, giờ đây sắc mặt trắng bệch, cử chỉ thất thường. Ông ta kinh hãi lắc đầu, lẩm nhẩm một mình. Uất Trì Thành đã chết thật rồi, vĩnh viễn không thể sống lại được... Trên đời này không thể thật sự có ‘xác sống’ được... Đó chỉ là hư cấu! “Long Mã! Bình tĩnh lại đi.” Một giọng nói già nua chững chạc lên tiếng nhắc nhở, “Chúng ta đều biết người chết thì không thể sống lại, tất nhiên cũng rõ ‘xác sống’ không tồn tại. Nhưng rõ ràng là có người muốn tạo ra loại ám thị này, đó là - câu chuyện của anh đã trùng khớp với chuyện xảy ra trong hiện thực - anh cũng đã phạm quy.” Long Mã nhìn sang Hoang Mộc Chu đang nói, trừng mắt, môi mím chặt. “Không phải tôi nhắc để anh biết mình đã phạm quy, mà là hy vọng anh có thể giữ cho đầu óc tỉnh táo. Long Mã, anh là người thông minh, đừng dễ dàng sa vào bẫy của đối thủ. Anh suy nghĩ cho kĩ đi, tình huống bây giờ tuy có chút kì lạ, nhưng đã cung cấp cho chúng ta một vài thông tin quan trọng.” Lời của Hoang Mộc Chu rõ ràng không chỉ nói cho mình Long Mã nghe, mà là đang nhắc nhở tất cả những người có mặt ở đây. Nam Thiên ý thức được, có lẽ Hoang Mộc Chu và mình đang nghĩ đến cùng một vấn đề. Thiếu niên thiên tài Chris cũng đã nghĩ ra. “Hoang Mộc Chu tiên sinh, thông tin quan trọng mà anh nói, là đang chỉ xác của Uất Trì Thành đã biến đi đâu mất rồi, đúng không?” Hoang Mộc Chu nhướng một bên chân mày: “Không sai.” “Các người nghĩ xác của Uất Trì Thành giờ đang ở đâu?” Goth kinh hoảng hỏi. “Ám Hỏa không phải đã nói, nửa đêm hôm qua anh ta nhìn thấy xác của Uất Trì Thành đi lại trên hành lang dưới tầng, sau đó thì biến mất trong một góc tối sao?” Hạ Hầu Thân nhìn qua Ám Hỏa, “Đúng không, anh đã nói như vậy mà.” Ám Hỏa mím chặt môi, không lên tiếng, thực tế là đã ngầm thừa nhận. “Các người tin lời nói nhảm của anh ta à? Uất Trì Thành thật sự biến thành một cái xác sống, rời khỏi nơi này?” Long Mã cố ý nói, “Theo tôi thấy, những lời anh ta nói vừa khéo chứng minh được một chuyện, đó là anh ta cố ý muốn hãm hại tôi!” “E là không chỉ đơn giản như thế.” Thiên Thu nói với Long Mã, “Nếu sự thật như lời anh nói, Ám Hỏa há chẳng phải chính là hắn - “người tổ chức” sao? Vậy thì chỉ số IQ của hắn chơi đùa với chúng ta bấy lâu nay cũng thấp quá rồi.” “Ý anh là, sau này dù người nào đó lộ rõ sơ hở hay chân tướng gì thì chúng ta cũng nhắm mắt làm ngơ à? Chỉ vì chúng ta tin chắc hắn sẽ không thể nào phạm phải sai lầm sơ đẳng, đúng không?” Long Mã châm chọc nói. “Tôi chỉ hy vọng, chúng ta không vì sự nghi ngờ với ai đó mà đưa ra cáo buộc không chính đáng với họ. Làm như vậy, chỉ đẩy chúng ta vào cục diện nghi ngờ và đối địch lẫn nhau thôi. Đây chính là chuyện mà hắn mong muốn xảy ra nhất, cũng là tình huống bất lợi với chúng ta nhất.” Thiên Thu nói thẳng. “Thiên Thu nói đúng.” Hoang Mộc Chu tiếp lời, “Nếu những gì Ám Hỏa nói là do anh ta bịa ra, vậy cái bẫy này cũng có chút quá ngu ngốc và ấu trĩ rồi.” Long Mã ngẩng đầu lên hỏi: “Hoang Mộc Chu tiên sinh, theo ý anh nói thì cái mà Ám Hỏa nhìn thấy thật sự là... Uất Trì Thành biến thành xác sống và rời khỏi đây thật sao?” “Người trẻ tuổi, trước sau gì cũng dễ mắc phải sai lầm của người trẻ tuổi.” Hoang Mộc Chu ý vị sâu xa nói, “Nóng nảy sẽ làm mất đi khả năng suy nghĩ một cách thấu đáo.” Dù gì Long Mã cũng là người thông minh, nghe được lời ám chỉ của Hoang Mộc Chu dường như đã tỉnh táo lại. Ông ta khẽ mở miệng, vẻ mặt trở nên hòa hoãn hơn, dường như đã thu lại thái độ thù địch với Ám Hỏa. “Hoang Mộc Chu tiên sinh, ý của tiên sinh là thứ Ám Hỏa nhìn thấy đêm qua, có thể là hiện tượng giả do người khác cố ý dựng lên, là cái bẫy người đó cố ý bày ra?” Nam Thiên hỏi. “Tôi chỉ có thể nói, có khả năng là vậy, khả năng này lớn hơn khả năng Ám Hỏa bịa chuyện để gạt chúng ta nhiều.” Trước sau Hoang Mộc Chu vẫn giữ tính cách cẩn trọng, không dễ dàng đưa ra kết luận. Ông ta chỉ lá huyết thư đang đặt trên ghế nói, “Nhưng sau khi tôi thấy được tờ giấy này thì gần như có thể chắc chắn được sự thật.” “Ồ, tiên sinh nghĩ chuyện này là thế nào?” Bạch Kình hỏi.   Mời các bạn đón đọc Lời Cảnh Báo của tác giả Ninh Hàng Nhất.