Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Nhật Ký AB

Thể loại: Hiện đại, oan gia Convert: Daisy_chrys Editor: Sam, sassy Beta: Sam Poster: nyan_neko Độ dài: 12 nhật ký + 2 ngoại truyện Nếu một nhà văn có lương sách bán chạy nhưng tính cách hướng nội, làm việc độc lập gặp phải một biên tập viên tính tình cố chấp và kiên nghị sẽ ra sao? Tất cả không đơn giản như hai người hành tinh khác chống lại nhau như vậy... *** Review “Nhật ký AB” Thực ra truyện e thích nhất của 13 là "Nhật ký AB". Nó logic kiểu gì trời ơi, từ sự “đấu kiếm” của Hạng Phong với Lương Kiến Phi , đến cách hai người tự phân tích tâm lý cho bản thân, cho đối phương, đến cách giải quyết từng vấn đề trong cuộc sống. Hạng Phong và Lương Kiến Phi gì đâu mà "hợp nhau" thế. E đặc biệt thích cách xây dựng mạch truyện của 13 ở tác phẩm này: từ tên chương, nhật ký của Alpha và Beta ở đầu mỗi chương, đến những mẩu truyện từ thực tế và cách nhìn nhận của mỗi nhân vật trong truyện,... Tác giả quá xuất sắc khi miêu tả tính cách của Hạng Phong và Lương Kiến Phi. Một Hạng Phong bề ngoài hoà nhã, lịch sự với mọi người nhưng thực ra ẩn sau là sự hướng nội, tự ti về bản thân. Đọc những dòng cuối của chương 2 sẽ thấy Hạng Phong tự nhận mình là một con người mâu thuẫn như thế nào: "không hy vọng bị quấy rầy, lại khát vọng được mọi người đáp lại". Có lẽ sự mâu thuẫn trong con người anh ấy ở hiện tại là do quá khứ về gia đình không hạnh phúc tạo nên. “Hạng Phong luôn dùng mặt nạ của mình theo dõi thế giới xung quanh”, có lẽ vì vậy mà anh ấy luôn đưa ra lời khuyên đúng đắn nhất cho Hạng Tự, Thi Mặc, và kể cả Lương Kiến Phi. Không thể phủ nhận anh ấy rất thông minh và đáng sợ :))), mưu mô và xảo quyệt, Lương Kiến Phi chỉ có thể chạy trong ma trận của anh ấy mà thôi. Nhưng mà dù như thế thì sao, chỉ có trước mặt Lương Kiến Phi anh ấy mới bằng lòng thể hiện bản thân mình - một con người đầy sự xấu tính Hạng Phong cũng từng có bạn gái và chia tay nhau vì vật chất - “tiền”, hay nói đúng hơn theo cách Hạng Phong: “cô ấy không cảm thấy sẽ có một tương lai tốt đẹp khi ở bên anh”. Lương Kiến Phi thì sao, một người từng tổn thương trong hôn nhân với Trì Thiếu Vũ, ko dám thử yêu một người khác chỉ vì tự ti về bản thân mình là một phụ nữ đã ly hôn. Lương Kiến Phi cũng đã từng nói “Trì Thiếu Vũ như là như một giấc mộng của cô ấy, từng là đại diện cho khoảng thời gian đẹp nhất của Lương Kiến Phi, cô ấy cảm thấy sau khi ly hôn, khoảng thời gian tốt đẹp đó càng ngày càng cách xa cô ấy”. Hạng Phong đã từng nhận xét Lương Kiến Phi như thế này: “Cô ấy là…một người rất quật cường … Rất khó bị thuyết phục. Không chỉ thế, cô ấy thường nỗ lực thuyết phục người khác.” “Cô ấy rất độc lập, thậm chí có lúc tính cách tỏ ra kiên cường… Nhưng ngoài mặt thực ra không mạnh mẽ như vậy.” “Cô ấy cũng rất nhạy cảm, nhưng không hề yếu ớt.” “Kỳ thật cô ấy có tấm lòng lương thiện, nhưng lại…” Anh không khỏi nở ra một nụ cười khổ, “Không giỏi biểu đạt chính mình.” “… Là như vậy.” Lúc đọc đến đây, e cũng nghĩ anh ấy không thoát khỏi bẫy tình với chị ấy được nữa rồi, không thì lấy đâu ra sự miêu tả tỉ mỉ như thế này. Không thể phủ nhận Lương Kiến Phi là một người có rất lạc quan, có thái độ sống tích cực, dù đã thất bại trong hôn nhân nhưng vẫn tin tưởng vào hôn nhân - trái ngược với một Hạng Phong - bi quan, tiêu cực :)))) Một Lương Kiến Phi như thế này đủ để e sùng bái: “Tôi dùng hết sức mình theo đuổi hạnh phúc, nhưng trong một thời khắc nào đó, tôi đành lòng buông tha, bởi vì tôi hiểu được, thế giới này còn những điều khác so với “hạnh phúc” càng đáng để tôi phải kiên trì, càng khiến tôi không thể bỏ qua… Đó chính là, tôn nghiêm và niềm tin.” Tự hỏi hai người - hai thái độ sống khác biệt, lại đến với nhau một lẽ dĩ nhiên như thế, câu trả lời đơn giản, bởi vì họ có điểm chung - đều là những tâm hồn cô độc trong thành phố này. Đọc truyện rất lâu rồi nên nhiều cái hay, thấm trong truyện e ko còn nhớ rõ nữa. Chỉ biết sao truyện này hay đến vậy, nó tập hợp mọi thứ mà e muốn ở một quyển truyện ngôn tình: thực tế nhưng vẫn chứa đầy chất ngôn tình, hài hước có, sâu lắng có, logic có mà mâu thuẫn cũng có, tình cảm che mờ lý trí có, lý trí đánh thức sự xấu xa của nỗi đau cũng có,… E chỉ có thể nhận xét bằng một cặp từ: “Mâu thuẫn - logic” Sau cùng, e có thể viết dài như thế này bởi vì có một người có tâm edit xuất sắc như chị. Cảm ơn chị. Không có chị thì e cũng không biết đến XTTT, không biết đến một cuốn truyện hay như thế này - là chuẩn mực khi e đọc những câu truyện ngôn tình sau này. *** [Cảm nhận] NHẬT KÝ AB – Xuân Thập Tam Thiếu - Posted by Phoebe Hang: Lời mở đầu chỉ có thể nói đây là một câu chuyện đơn giản như không gì đơn giản hơn nhưng lại thấm đầy nhân sinh quan cùng triết lý về tình yêu, về hôn nhân và hạnh phúc. Hai người có thể ban đầu vì một sự hấp dẫn nào đó, hay vì một thói quen nào đó chú ý đến nhau, rồi từ từ sự quen thuộc của đối phương sẽ trở thành tình yêu. Hai người có thể lấy nhau vì yêu, nhưng để nắm tay nhau đi trọn một quãng đường thì cần cả hai ý thức được nghĩa vụ và trách nhiệm của bản thân. Ví như chuyện giữa Lương Kiến Phi và Trình Thiếu Vũ. Đó là một mối tình đẹp, lâu dài. Họ gặp gỡ nhau từ hồi trung học. Họ yêu nhau. Trãi qua những năm tháng đại học cùng nhau. Rồi mối tình gần mười năm ấy kết thúc bằng một đám cưới viên mãn. Ngay đám cưới ấy, họ mỉm cười hạnh phúc trao nhau nụ hôn đắm say cùng lờu thề trịnh trọng: sẽ chỉ mãi yêu đối phương yêu duy nhất cô / anh mà thôi. Tiếc là… Trình Thiếu Vũ và cả lẫn Lương Kiến Phi lại thiếu đi cái ý thức nghĩa vụ và trách nhiệm để có thể duy trì quan hệ hôn nhân dài lâu. Trình Thiếu Vũ có lỗi vì anh phản bội lời thề kia, ngoại tình không chỉ một mà với rất nhiều người rất nhiều lần. Rồi khi bị phát hiện, anh xin tha thứ nhưng khi nhận được sự khoan dung từ cô về sau anh lại vẫn chứng nào tật nấy… Để sau cùng, vì tránh bị mình bị tổn thương thêm nữa, cô chọn giải pháp ly hôn. Đoạn tình ấy, Trình Thiếu Vũ có lỗi, không sai vậy còn Lương Kiến Phi? Cô không trách nhiệm gì với sự tan vỡ đó ư? Chắc chắn có. Vì suốt những tháng năm sống chung ấy, cả hai luôn chọn sự trầm mặc im lặng đối diện với vấn đề. Họ không hề tranh cãi hay tranh chấp gì suốt những tháng ngày kết hôn. Đó có thể là cuộc hôn nhân hoàn hảo của cặp đôi hoàn mỹ: không cãi vả, không tranh chấp, không tức giận… nhưng đó lại chính là quả bom hẹn giờ âm ỉ cháy mà khi bùng phát sẽ phá hủy hoàn toàn hôn nhân tưởng mỹ mãn kia. Trong một bản thân, sẽ có những lúc tồn tại hai mặt đối lập và tranh luận không ngừng nhau mà ta hay gọi là đấu tranh giữa lý trí và tình cảm hay nói văn vẻ là giữa bộ óc và trái tim thì sao hai con người hoàn toàn tồn tại độc lập nhau bị gắn kết trong cái gọi là hôn nhân lại có thể đạt đến mức độ mỹ mãn của việc thấu hiểu hòa hợp đến độ không một lần tranh luận cãi lý cùng nhau? Nếu có chỉ có thể là do cả hai có xu hướng lảng tránh không giải quyết vướng mắc cùng nhau. Và kết quả đến một lúc nào đó, cả hai sẽ nhận ra bản thân mình không thấu hiểu đối phương và cứ thế ngoại tình rồi ly hôn là điều tất yếu. Lại trở về chuyện của Trình Thiếu Vũ và Lương Kiến Phi, sau bốn năm ly hôn, họ gặp lại nhau. Trình Thiếu Vũ thú nhận anh vẫn còn yêu cô và muốn cả hai bắt đầu lại từ đầu. Kiến Phi vẻ ngoài luôn tỏ ra cứng rắn, nhưng thẩm sâu trong cô là sự dịu dàng cùng tinh tế. Chính sự dịu dang ấy khiến Trình thiếu sau bốn năm trãi qua bao cuộc tình sớm nở tối tàn lại khiến anh nhớ quay quắt và chợt nhận ra nó ấm áp xiết bao. Sau bốn năm ly hôn ly hôn, Kiến Phi cũng thay đổi nhiều. Cô mạnh mẽ hơn, thẳng thắn bày tỏ quan điểm suy nghĩ của mình hơn khiến cho Trình thiếu đã từng yêu lại càng cuốn hút bởi cô nhiều hơn. Trò chuyện cùng cô, lắng nghe chương trình radio mỗi tuần của cô… cứ thế dần dần anh ý thức được anh đã bỏ lỡ những gì. Nhưng, tất cả đã muộn màng… họ chỉ có thể là những người bạn nên hạn chế gặp mặt nhau mà thôi. Có thể bạn cho rằng nếu Hạng Phong không xuất hiện, họ có thể trở về với nhau. Tôi nghĩ có thể đúng nhưng chưa đủ… Bởi Trình Thiếu Vũ là giấc mộng đẹp của cô, nhưng con người ta thế nào rồi cũng thức tỉnh. Cũng như khi yêu, bạn dễ dàng rung cảm trước một nét đẹp lãng tử nào đấy, bạn dễ dang ôm ấp hình bóng đào hoa nào ấy, nhưng để sống lâu bền, bạn không thể chỉ yêu và ngắm nghía mãi hình ảnh đẹp ấy, cái bạn cần là sự bổ sung, tích cực sống với nhau. Có lẽ vì thế, họ đã không thể trở lại cùng nhau, còn lại chăng chỉ là sự tiếc nuối của Trình Thiếu Vũ vì đã không biết trân trọng hạnh phúc anh từng có. Tôi thích cách Hạng Phong định nghĩa về tình yêu, về hôn nhân và cả cách anh tấn công Kiến Phi. Anh từng nói: “Một đôi nam nữ yêu nhau, muốn xác minh căn cứ tình cảm của đối phương thì họ phải dùng toàn bộ tình cảm của mình để trao đổi, đó không phải là sự lợi dụng mà là sự trao đổi”. Hạng Phong cũng như thế, anh muốn xác minh tình yêu của Kiến Phi thì anh phải dùng hết tình cảm của mình để trao đổi với cô. Mẫu người trầm lặng ít nói như Hạng Phong có thể không hấp dẫn người khác phái như Trình Thiếu Vũ, nhưng chính sự nghiêm túc cùng nồng nhiệt anh dành cho đối tượng của mình lại giúp anh mở toang cánh cửa kéo Kiến Phi ra khỏi sự phòng thủ của cô. Họ bắt đầu bằng việc quan tâm nhau, xen vào cuộc sống lẫn nhau, xuyên suốt là sự đối chọi tưởng như gay gắt của nhau, rồi dần dà thành quen thuộc và sau cùng họ yệ nhau. Đó là cả quá trình mà xuyên suốt quá trình đó họ tranh luận cùng nhau những quan điểm suy nghĩ, để rồi nhờ những cuộc đấu khẩu ấy, họ lại dần hiểu nhau, họ hạ xuống chiếc mặt nạ của bản thân cho thấy con người thật của mình. Rồi từ thấu hiểu họ chuyển sang đồng cảm và yêu nhau. Hạng Phong cũng từng viết: “Yêu, không phải là một bộ phim, không phải là một bữa cơm, không phải là một nụ hôn, lại càng không phải là một lời thề, mà là ham muốn bất diệt sâu trong nội tâm mỗi con người. Muốn nhìn thấy ánh mắt của người đó, muốn chạm vào mái tóc của người đó, muốn biết lúc nằm mơ người đó sẽ nói những gì, muốn nắm tay người đó từ lúc còn sống cho đến ngày tận thế, muốn hiểu rõ vì sao người đó cười, vì sao người đó khóc, muốn nỗ lực cũng muốn nhận lấy, muốn biết người đó, hiểu người đó, muốn ôm người đó đồng thời cũng muốn được người đó ôm… Thế nhưng tình yêu, nếu chỉ nhìn đến ham muốn thì lại có vẻ rất hạn hẹp. Nhẫn nại, kiên trì, mệt mỏi, lặng lẽ, nhớ mong, đương nhiên còn có thoả hiệp. Không phải thoả hiệp với tình yêu, mà là thoả hiệp với người mình yêu. Nói ra sự thật chính là mạo hiểm, yêu thương người nào cũng là một loại mạo hiểm, nhưng mà con người muốn đạt được khát vọng nào đó thì luôn phải mạo hiểm, cho dù cuối cùng thật sự không có gì cả, nhưng ít nhất chúng ta đã cố gắng.” Và Hạng Phong đã minh chứng cho điều ấy. Kiến Phi vẫn chịu tổn thuơng từ cuộc hôn nhân trước, cô vẫn mang trong mình tâm lý phòng thủ né tránh từ tình yêu tan vỡ trước. Hạng Phong đã rất cố gắng, anh cố gắng khiến cho cô quen dần sự có mặt của anh, giúp cô thẳng thắn phân định rõ lòng mình với Thiếu Vũ, giúp cô tự tin nhìn thẳng vào chuyện hai người. Mạo hiểm nhưng anh không ngừng cố gắng đến gần và bước vào trái tim cô. Tôi thích những đúc kết mà Xuân Thập Tam Thiếu mang lại. ” Chúng ta có thể dựa vào tình yêu để kết hôn, nhưng không thể chỉ dựa vào tình yêu để duy trì hôn nhân. Mỗi một đoạn tình yêu chỉ có hai người, chính là “bạn” và “tôi”. Tình yêu tách biệt chúng ta với những người khác, chúng ta có thế giới của mình, có lẽ chúng ta hy vọng vĩnh viễn ở trong thế giới nho nhỏ này, không muốn thoát khỏi. Mỗi một đoạn hôn nhân không chỉ có hai người, ngoại trừ “bạn” và “tôi”, còn có rất nhiều người khác. Hôn nhân khiến chúng ta hoà hợp vào trong thế giới của bọn họ, có lẽ chúng ta không thích thế giới của bọn họ, nhưng chúng ta không thể trốn thoát” Tôi nhớ có người từng nói, kết hôn không chỉ đơn giản là sống với một người nào đó mà là phải hòa hợp với cả đại gia đình của người đó, cuộc sống của người đó. Yêu có thể thích thì gặp, không thích thì né tránh, nhưng kết hôn rồi bạn không thể né tránh gặp mặt cả đời một người nào đó. Nhưng mấu chốt cuộc hôn nhân ấy vẫn là bạn và đối phương. Ngoại truyện về truyện trinh thám mà Hang Phong viết cũng khiến tôi bất ngờ. Bất ngờ vì cách xây dựng chi tiết của tiểu thuyết trinh thám, ngắn gọn, không thừa chi tiết nào và càng không thiếu logic những suy luận đưa đến thủ phạm. Chỉ có điều… khi rung động với một người nào đó, bạn hãy mạnh dạn mời đối phương nhảy cùng điệu đầu tiên, đừng chần chờ để rồi khi cơ hội vuột mất, cả hai lại lẩn quẩn những đường vòng mà không chắc liệu mình có tìm về nhau.  *** Bước vào văn phòng mỗi sáng thứ hai tâm trạng của tôi luôn không tốt, hôm nay cũng không ngoại lệ. Đầu tiên là bị ông chủ gọi đến giáo huấn một phen, nói rằng nội dung của bản thảo không giống như đã định, thúc giục bản thảo, kiểm tra bản thảo, anh ta vẫn đang lo liệu chính sách “Đại bổng gia kim nguyên” (nói trắng ra, là một tát vào mặt của cái giá để được ăn ngọt), ngoại trừ việc gật đầu, một câu dư thừa tôi cũng không nói. Bỗng nhiên tôi nghĩ tới từ “nhân vật” này, mỗi người trong chúng ta, mỗi ngày đều đóng những vai diễn khác nhau, sinh sống trong cùng một thế giới nhưng thật ra lại khác biệt. Ở trước mặt cha mẹ là đứa bé không kiên nhẫn nhưng vẫn duy trì nụ cười trên môi, ở trước mặt ông chủ là cấp dưới dám tức giận lại không dám nói, ở trước mặt bạn bè muốn kể khổ nhưng cuối cùng thường hay lựa chọn giả dạng thành đứa ngốc như không có việc gì, ở trước mặt người yêu… Ồ, tôi không biết, tôi nghĩ tạm thời tôi không có tư cách phát biểu ý kiến. Tóm lại, chúng ta không ngừng thay đổi thân phận, quan niệm ngày càng giả dối, nhưng hành động càng ngày càng chân thật, thậm chí ngay cả khi cô đơn cũng không nhịn được mà tự mình đóng một vai để làm hài lòng bản thân —— Trời à, tôi bỗng nhiên phát hiện, đối với người phụ nữ 30 tuổi mà nói đúng là chuyện rất bình thường, nghe ra có phải thật đáng buồn hay không? Chẳng qua, tôi sợ rằng ngay cả thời gian bi thương cũng không có, đã mười giờ, nếu tôi không bắt đầu làm việc nên làm thì sẽ có người muốn giết tôi. Không biết có phải là vì trời mưa cho nên tôi đặc biệt oán than… Hãy để mưa trút xuống đi… Alpha】 Lương Kiến Phi xê dịch đôi chân, cô chần chờ một giây đồng hồ, sau đó ấn nút “Đăng bài viết”, màn hình máy tính đầu tiên trở nên trắng xoá, sau đó là những dòng chữ cô vừa gõ vào liền xuất hiện trên nền trắng của màn hình, phía trên cùng bài viết có một hàng chữ phông lớn in đậm màu đen: Nhân vật. Cô không nhớ được khi nào thì bắt đầu nổi lên loại phong trào kết giao bạn bè trên trang web, những người quen thuộc và không quen thuộc đã từng xuất hiện trong cuộc sống của cô bắt đầu giống như bầy ong bay về tổ, đến hộp thư của cô mà yêu cầu thêm bạn. Sau khi trải qua cảm giác mới mẻ ban đầu, cô không hề vì “Cửu biệt trọng phùng*” mà thấy vui sướng, ngược lại càng buồn hơn như là mất đi, nhớ lại tất cả quá khứ, cô cảm thấy thời gian trôi qua còn nhanh hơn sự tưởng tượng của cô.   Mời các bạn đón đọc Nhật Ký AB của tác giả Xuân Thập Tam Thiếu.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Boss, Hạnh Vận Lai Tập
Văn án: Một người bị quỷ khí quấn thân chính là người cực kỳ xui xẻo. Chính là kiểu người dân gian hay gọi là kẻ uống nước cũng mắc nghẹn đó. Trùm xui xẻo chính là như vậy, phút trước vừa ra khỏi nhà, giây sau tai họa đã ập đến, ngàn lần vạn lần đều như vậy. Một người có số mệnh xui xẻo đến thế, cuối cùng lại gặp một người có số may mắn đến nghịch thiên, bọn họ như bị hút vào nhau trên quỹ tích duyên phận, vướng vào đủ thứ rắc rối dở khóc dở cười, nhưng qua đó lại khiến cho mọi người cảm thấy thật sự rất đáng yêu. *Quỷ khí chính là luồng khí mà con người lưu lại sau khi chết đi, ác tâm ác tính cũng sẽ tụ thành quỷ khí, hận thù ngưng kết lại thành quỷ khí, những đồ vật bị quỷ khí bám vào sẽ mang tới vận rủi khôn  cùng (Trích giải thích trong truyện). Nói tóm gọn lại là bạn công cứ xui xẻo không thôi đó! … Tuyết Nguyên U Linh không phải là cái tên xa lạ trong làng tiểu thuyết đam mỹ, văn phong chị này luôn có một chút linh dị thần quái đan xen vào thiên văn hài hước khiến cho bạn đọc có một trải nghiệm thực thú vị. Boss, vận hạnh lai tập cũng chính là thiên văn như vậy, vừa hài hước lại vừa khiến người đọc cảm thấy trầm trọng. Hai không khí này sẽ khiến câu chuyện càng thêm đáng đọc hơn nữa. Trong truyện này, bạn công là một người cực kỳ xui xẻo, làm chuyện gì cũng gặp rắc rối, kể cả khi là một thương nhân thành công, một ông chủ thì bạn ấy cũng chính là ông chủ xui rủi nhất mọi thời đại. Bạn thụ trong truyện này lại là một trùm may mắn, có lẽ chính là loại khác dấu thì hút nhau, may mắn gặp xui xẻo chính là loại bù trừ mà mọi người thích nhất. Sự xuất hiện của bạn thụ trong đời bạn công đúng là khiến bạn công giải trừ bớt xui xẻo, mà bạn ấy cũng đồng thời khiến bạn công quyến luyến không thôi, cứ thế là một thiên văn ngọt ngào hỗ sủng đã ra đời rồi. *** Review RinBaBa: Ài… tui nói là tui thích tổng tài lạnh lùng nhưng sủng thụ tới trời rồi đúng không? Nhưng nếu là một boss xui xẻo tột cùng đi sủng thụ thì đó không biết là nên vui hay nên buồn đây. Tui xì-bôi tro trét trấu chút nội dung để các chế nắm nha. Tề Dịch là siêu cấp vô địch may mắn. Dòng họ của Tề Dịch luôn luôn may mắn nhưng đều không thể sống qua khỏi 35 tuổi. Giảm đi tuổi thọ là cái giá cho sự may mắn và cả đời không cần lo nghĩ tới việc xui xẻo. Tốt đấy! Còn Ân Thứ, một cục nợ xui xẻo, trùm xui xẻo và vô địch xui xẻo. Nhưng vì sống trong gia tộc Ân – một gia tộc có phúc khí mạnh mẽ, mà quỷ khí không thể ăn mòn và làm Ân Thứ chết được. Tuy nhiên, anh lại xui xẻo triền miên, làm gì cũng có thể xảy ra chuyện. Cái gì khác nhau thì thường hút nhau mạnh mẽ. Tề Dịch ngoài sự may mắn của mình thì còn có khả năng nhìn thấy quỷ khí và lần đầu tiên cậu gặp Ân Thứ, quỷ khí trên người anh đã khiến cậu chú ý. Tề Dịch đến với Ân Thứ mục đích là dùng sự may mắn của mình để áp chế quỷ khí của anh. Quỷ khí của Ân Thứ ngoài gây xui xẻo cho chính bản thân anh thì còn cho những người xung quanh (trừ người của Ân gia và Tề Dịch). Cho nên “Ta không vào địa ngục thì ai vào”, vậy là Tề Dịch nhảy vào hố lửa và ở bên cạnh Ân Thứ. Nhưng cậu là một người có thần kinh khá thô. Ân Thứ và những người đàn ông khác xuất hiện trong truyện này đều yêu mến cậu, còn cậu thì hầu như không nhận ra, cho đến khi bị Ân Thứ cưỡng hôn. Vì sự may mắn của mình mà tình yêu của Tề Dịch hoàn toàn không gặp trở ngại gì. Nếu có trở ngại thì cái kẻ bị Ân Thứ phóng thù địch cũng vận phải xui xẻo mà từ bỏ ý định chen ngang. Hô hô… Yêu nhầm một con sâu xui xẻo nên nếu được sủng thì là một cực hình đấy. Đối với Ân Thứ, Tề Dịch là bạn đời. Và cả đời này, anh công nhận mình có 2 điều may mắn: một là người Ân gia, hai là gặp được Tề Dịch. Gần 30 năm, anh làm gì cũng khó khăn, làm gì cũng gặp chuyện… đến khi gặp Tề Dịch, anh đã có cơ hội sống như một người bình thường. Tui đặc biệt thích phân khúc cả hai đi du lịch cùng nhau. Khi Tề Dịch đưa tay dắt Ân Thứ qua cây cầu treo thì Ân Thứ như bật khóc. Đối với anh, bàn tay ấy vừa ấm áp vừa là chìa khóa giải thoát mình khỏi ngục tù quỷ khí. Đây là một bộ truyện hay, nhưng mà bản edit thì khá í ẹ. Sạn và QT nhiều nên đọc sẽ khó chịu đấy nhé. Truyện 84 chương, nội dung đủ thú vị để mấy chế đu theo. Truyện này kết HE. Nếu không HE thì hơi vô duyên, vì tác giả đã buff thụ lên tới trời rồi, không thể nào cho ẻm knock out được. *** Tề Dịch là một người trẻ tuổi bình thường có một căn nhà trọ nhỏ hai phòng, không có công việc chính thức, thích làm thêm ở khắp nơi. Điều duy nhất cậu khác với mọi người chính là, ánh mắt cậu có thể nhìn thấy quỷ khí. Quỷ khí là thứ lưu lại sau khi người ta chết đi, do ác niệm hay thù hận của con người mà thành, đồ vật khi bị quỷ khí bám vào sẽ mang tới điềm xui rủi… Người có quỷ khí, một là tâm thuật bất chính, từng gieo hận thù, hoặc là xúi quẩy không ngừng, làm việc gì cũng không thuận. Tề Dịch cùng tổ tông của cậu đều có thể chất đặc biệt có thể hóa giải quỷ khí, cả đời bình an, vô tai vô nan, nhưng người của gia tộc bọn họ lại không có ai sống quá ba mươi lăm tuổi. Cái này chính là vận cực tất suy, trên đời này bất cứ thứ gì cũng có cái giá của nó. Tề Dịch không biết mẹ mình là ai, năm cha hai mươi tuổi thì có cậu, lúc cậu mười hai tuổi thì cha qua đời, sau đó cậu được thầy nhận nuôi, thẳng đến khi trưởng thành, thầy mới từ chức dọn ra nước ngoài, đoạn tụ với con cháu, an hưởng tuổi già. Vốn ông cũng muốn dẫn Tề Dịch đi cùng, bất quá cậu lại không đồng ý, chính là hứa sẽ định kỳ bay qua nước ngoài thăm ông. Tề Dịch không học đại học mà lựa chọn ra đời sớm. Cậu biết mình sống không lâu, vì thế mỗi ngày đều sống thực sự nghiêm túc, không ngừng nếm trải những điều mới lạ, hưởng thụ cảm giác vui sướng cùng thành tựu khi học hỏi cùng tăng trưởng các kỹ năng của bản thân. Thành thị phồn hoa, xa hoa trụy lạc, quỷ khí cũng có đủ loại kỳ quái. Rất nhiều người quần áo sang trọng, sự nghiệp thành công nhưng lại có quỷ khí quấn thân, oán hận chất chứa. Tề Dịch thấy nhiều, cũng tập thành thói quen. Trên đời có mấy ai có thể sống tự do tự tại như cậu? Lại có mấy ai sống mà không hề oán hận câu nào? Có oán khí thì dần dần sẽ tích tụ thành quỷ khí, mà có sát tâm thì sẽ gặp huyết tinh. Chỉ là có vài loại quỷ khí có thể nhạt đi, nhưng có loại càng ngày lại càng tích tụ nhiều. “Tốt lắm.” Tề Dịch cắm thêm vài thanh chocolate lớn, cười nói: “Toàn bộ phần hôm nay đã hoàn thành.” Chị Tô tựa vào quầy, nhìn chiếc bánh ngọt xinh đẹp ngon miệng trên bàn, thở dài: “Tiểu Dịch Dịch, sao em không chịu tới tiệm làm thợ chuyên trách bánh ngọt a?” “Như vầy không phải cũng rất tốt sao?” Đến tiệm Thải Hồng làm bánh ngọt là một trong những công việc làm thêm của Tề Dịch. Bánh ngọt do cậu làm rất được hoan nghênh, mỗi lần vừa xếp lên quầy liền bán sạch. Này cũng chính là nguyên nhân làm chị Tô đặc biệt than vãn như vậy, rõ ràng có tay nghề tốt, tiền lương được trả cũng không thấp, nhưng Tề Dịch lại không chịu. Lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng chuông leng keng, một người đàn ông bước vào tiệm.   Mời các bạn đón đọc Boss, Hạnh Vận Lai Tập của tác giả Tuyết Nguyên U Linh.
Boss! Xin Đừng Nóng Nảy
Nhận xét chung: Truyện hấp dẫn, hài hước, ngọt ngào, edit quá ổn, xưng hô uyển chuyển, ngắn ngắn đọc vèo cái hết, tính cách các nhân vật nổi bật, đề cử ❤ Truyện ngắn, đọc vèo cái là ok nên cái review này chắc không dài lắm :v Nội dung kể về quá trình thụ aka Phương Nho, một bác sĩ tâm lý mới về nước, được bố của công mời điều trị cho công. Công tên là Nghiêm Triệt, người thừa kế sáng giá của tập đoàn Nghiêm thị, tầm ảnh hưởng như Samsung :v Nghiêm Triệt mắc bệnh nóng nảy như dã thú, phần tử bạo lực cuồng dâm vô cùng nguy hiểm :v So với Nghiêm Triệt thì mình thích Phương Nho hơn hẳn, có lẽ vì cậu là bác sĩ tâm lý nên cậu có 1 tấm lòng bao dung vô hạ, dịu dàng, đảm đang, quật cường, kiên quyết. Phương Nho là bác sĩ tâm lý duy nhất thành công giúp đỡ Nghiêm Triệt. Cậu giả dạng làm người giúp việc, dần dần thâm nhập vào thế giới của Nghiêm Triệt và hoà tan anh với sự chân thành của mình. Mặc dù vậy, cậu vô cùng tỉnh táo, bình tĩnh và thông minh, có thể ứng biến trong nhiều trường hợp nguy cấp. Mình không thích Nghiêm Triệt, tình yêu của anh vô cùng mãnh liệt, như 1 ngọt lửa nuốt trọn Phương Nho. Anh mắc bệnh tâm lý, tính tình nóng nảy, bá đạo, chiếm hữu điên cuồng, bạo lực như ác ma, nhu cầu tình dục siêu cao. Thực ra đọc truyện luôn thích những anh công bá đạo chiếm hữu, các bạn nhìn vào số lượng bá đạo công mình đọc thì thấy, nhưng chẳng hiểu sao mình không hề thích cái sự bá đạo của Nghiêm Triệt tẹo nào. Anh đủ lãng mạn để tạo ra 1 đám cưới trong mơ cho Phương Nho nhưng anh lại nghĩ ra đủ chiêu trò nhằm cưỡng bức Phương Nho. Anh không hề cho Phương Nho 1 khoảng không gian nào. Về sau khi vấn đề tâm lý được khắc phục, anh cũng dễ chịu hơn nhưng với mình thế không đủ. Nói thật mình hơi thành kiến với anh nên có thể viết bôi xấu anh đi nhưng cũng có những đoạn Nghiêm Triệt như 1 chú chó ngạo kiều. Mình cảm thấy cách tiếp nhận tình cảm của Phương Nho vẫn có chút gượng, truyện ngắn nên diễn biến rất nhanh, chắc dạo này đa số đọc chậm nhiệt và truyện dài nên không quen lắm haha :v Mà đọc truyện thấy không có ngoại hình thì nói chung tình cảm cũng khó nảy sinh :v 1 điều thực tế không thể thực tế hơn =)) Văn phong thì rất ổn, mình thích cách viết hài hước của tác giả, xen lẫn đó là cách tác giả xây dựng hoàn cảnh của nhân vật, 2 nhân vật chính của chúng ta đều vô cùng đáng thương ???? Điều mình ấn tượng nhất truyện không phải hai nhân vật trên hay câu chuyện mà là cách edit truyện của Phong Kiều Dạ Bạc. Biết nhà này lâu rồi vì tia truyện Cầm Hoá Nhiếp Bất Phàm, chưa đọc vì thấy giới thiệu có những thể loại mình không thích, e.g. cẩu huyết =)) Thực sự mình yêu chết cách edit luôn. Đầu tiên là vấn đề chú thích, hình ảnh rõ ràng, giải nghĩa ngay đoạn có từ ý chứ không để đến cuối. Đọc truyện mình ghét nhất là đến cuối mới có chú thích, tại đọc đến chú thích thì quên luôn cả cái từ ý rồi =.= Tiếp theo là ảnh đi kèm mỗi chương, ảnh đẹp, phù hợp nội dung chương truyện ❤ Cuối cùng là xưng hô và từ ngữ, đoạn cần giữ nguyên văn Trung cho dễ hiểu và đoạn nào nên Việt hoá cho gần gũi người đọc đều được làm khá nhuần nhuyễn. Cảm ơn Mimi, Mít và Lam Yên nhiều lắm, mình rất ấn tượng :3 Trước có vụ với cái nhà Ngân Nguyệt gì gì đó mình còn nghi ngờ cách edit của PKDB nhưng giờ thì hoàn toàn yên tâm! Đáng buồn là không like hay comt được, tính mình rất lạ, đọc cái j hay mà k like được là buồn lắm ???? thấy tội lỗi ý! Cuối cùng kết luận thì truyện hài hước, cũng có những đoạn đau lòng, ít ngược, H vừa đủ, đề cử ! *** Review fb/reviewdammy: Hiện đại, có mùi cẩu huyết, nóng nảy tổng tài công x ôn nhu bác sĩ tâm lý thụ. Câu chuyện cũng khá mới lạ. Một bác sĩ tâm lý gần ba mươi, gương mặt baby thanh tú được ông cha nhà giàu thuê điều trị tâm lý cho thằng con trai cực giỏi nhưng mắc chứng tức giận. Điều kiện là phải đóng giả người giúp việc vì thằng con cực kỳ ghét bác sĩ tâm lý. Hai người sống chung một nhà rồi yêu luôn. Mình đã hóng truyện này lâu rồi vì thích văn án, nào ngờ té đau đớn. Trước hết, tác giả truyện này cũng là tác giả Cầm hóa nhiếp bất phàm. Mình không biết truyện này, cũng không để ý, check lại mới thấy đó là truyện NP tổng thụ vạn nhân mê. Ta nói, gu tác giả rồi. Thụ truyện này cũng vạn nhân mê, gương mặt chỉ tả là thanh tú một tí nhưng khí chất thì cả trai cả gái cả em bé đều xách dép chạy theo. Cơ mà, chân chính khiến mình sụp hố chính là bạn công. Tổng tài lạnh lùng bá đạo hay nóng nảy kiểu gì mới sống chung được mấy ngày đã “tôi muốn cậu”, “đời này cậu là của tôi” rồi “đút cho tôi” bla bla chả hiểu tình cảm ở đâu ra mà tiến còn nhanh hơn tên lửa. Biết rõ người ta không yêu mình mà nhân lúc người ta bị nhiễm độc ma túy thì H luôn. Trời ơi, mình tưởng thể loại này đã tuyệt chủng 800 năm sau thời Đế quốc bóng tối rồi chứ! Tóm lại, bạn đã được cảnh báo. Sủng thụ xin hãy cứ nhảy vào, sủng công coi chừng sụp (tui vừa sụp rồi ==). *** “Ngài Nguyên, ngài xác định là mời một bác sĩ tâm lý, chứ đâu có phải là một bảo mẫu?” Phương Nho nhìn nhìn tư liệu đặt trên bàn, không thèm động thủ lật xem. “Đúng vậy! Tôi biết đề nghị này có chút không hợp với quy củ. Nhưng thỉnh Phương tiên sinh hãy thông cảm cho tâm tình của một người làm cha. Nếu như không phải không còn cách nào, thì tôi cũng sẽ không làm đến nước này!” Đối diện Phương Nho là một lão gia mang gương mặt mỉm cười, ngữ khí thành khẩn. Trong ánh mắt cùng cả người đều phát ra uy nghiêm, không cần người khác phải nhắc đến tài trí hơn người và địa vị xuất thân của ông. “Phải ở bên cạnh giám hộ một năm, đã thế còn phải giấu diếm thân phận là bác sĩ. Dưới tình huống như vậy, ông nghĩ tôi phải nhượng bộ mà phối hợp điều trị thế nào?” Lão gia bất đắc dĩ hít một hơi: “Nó là một người phi thường chán ghét việc người khác phân tích cách tư duy của mình, cũng không dễ dàng tiếp nhận chữa trị. Tôi đã hỏi qua không ít chuyên gia, kết quả đều là vô vọng, thậm chí còn phản tác dụng mà gia tăng thêm một tầng cảm xúc của nó nữa!” “Nhưng căn bản là loại phương thức chữa bệnh này rõ ràng đã trái với quy tắc nghề nghiệp. Thành thật mà nói thì tôi thật sự rất khó tiếp thu!” “Về điểm này thì tôi rất rõ ràng!” Lão gia nhẹ nhấp một ngụm trà, chậm rãi đáp: “Phương tiên sinh không cầm lo lắng! Trước đó tôi sẽ cùng cậu ký tên lên một hợp đồng, nếu như trong quá trình điều trị phát sinh bất kỳ một tranh cãi nào, tôi sẽ không truy cứu trách nhiệm của cậu, mà ngược lại sẽ bồi thường! Tôi chỉ cầu cậu dùng tài năng của mình mà giúp cho con tôi! Trong khoàng thời gian đó, cậu hoàn toàn không cần bận tâm đến các vấn đề khác, chỉ cần đem mình trở thành một người bảo mẫu bình thường là được!” Phương Nho ngẫm nghĩ một hồi, ngẩng đầu lên nói: “Ngài Nguyên, tôi vẫn còn một nghi vấn! Trong nước có nhiều bác sĩ tâm lý ưu tú như vậy, tại sao ông cứ nhất quyết phải chọn tôi?” Lão gia cười cười, trả lời: “Đầu tiên, là cậu mới về nước chưa lâu. Ở trong nước còn chưa nổi tiếng, cho nên có thể dễ dàng cho nó không có ngờ vực vô căn cứ. Cậu phải biết rằng, tất cả các bác sĩ tâm lý từ lớn đến nhỏ tại quốc gia này, nó đã đều gặp hết. Thứ hai, cậu còn trẻ, bề ngoài dễ nhìn, càng giống như một cậu thanh niên mới tốt nghiệp ra trường, sẽ không làm nó phản cảm. Cuối cùng, trừ bỏ bề ngoài tri thức, cậu còn am hiểu nhiều thứ, tính cách ôn hoà, phi thường thích hợp để chiếu cố nó!”   Mời các bạn đón đọc Boss! Xin Đừng Nóng Nảy của tác giả Tuyết Nguyên U Linh.
Động Tâm Vì Em
Lưu ý:   - Truyện rất thích hợp cho những trái tim cần ủ ấm bởi yêu thương và đang lạc lối trong tình cảm. - Truyện xúc động, mỗi chương đều có thể khiến bạn rơi nước mắt, cần chuẩn bị khăn giấy. - Truyện có gắn tag ngược nhưng không phải ngược cẩu huyết do nam nữ chính gây ra, mà trong ngược chính là cực sủng. Yên tâm nhảy hố nha. Văn án:   Tô Kiều gặp lại Tần Hiển lần nữa, là tám năm sau.   Trên hành lang tối tăm của quán bar, anh một thân tây trang màu đen, dựa vào tường, trong tay kẹp thuốc lá, một đôi mắt đen nhánh, nặng nề mà chăm chú nhìn cô.   Thật lâu sau, anh bỗng cười, “Tô Kiều, đem lão tử ngủ xong liền một chân đá văng, em cũng thật lợi hại.”   Tô Kiều: “...” *** Tô Kiều là một cô gái nhỏ xinh đẹp kiên cường sinh ra ở vùng quê nghèo khó. Từ nhỏ, Tô Kiều đã chịu rất nhiều uất ức khổ sở bởi bà và mẹ đều không yêu thương cô. Họ luôn đối xử bất công, dành cho em trai cô mọi thứ tốt nhất, cho dù cô phải chịu thiệt thòi như thế nào.   Khi ấy, Tô Kiều còn bé nhưng lại ngoan ngoãn hiểu chuyện rất nhiều. Thế nhưng, chỉ vì là thân con gái mà mẹ bắt buộc cô phải nghỉ học đi làm để giúp em trai theo học tiếp. Cho dù, đứa em đó không hề thích học và thành tích rất kém.   Ở tuổi 16, lứa tuổi đáng ra nên nhận được yêu thương sủng ái và che chở từ mọi người thì Tô Kiều đã bắt đầu dấn thân vào cuộc sống đầy khắc nghiệt. Không bằng cấp, không sức khỏe, không có bất cứ thứ gì để có thể bám víu… Tô Kiều chỉ có thể xin làm những công việc trong nhà hàng hay quán bar.   Làm việc trong môi trường đầy thị phi đó, Tô Kiều đã nhìn thấu rất nhiều việc, rất nhiều sự đời. Cô chỉ muốn chăm chỉ kiếm tiền, cũng chưa từng hy vọng những thứ quá xa vời gì. Thế nhưng, nơi bùn lầy đó, vẫn luôn có những bàn tay ma quỷ muốn nhuộm bẩn cô gái đơn thuần xinh đẹp.   Có người nói, trong những khoảnh khắc nguy nan nhất của cuộc đời, nếu có một ai đó chìa tay ra cứu lấy bạn, thì về sau người ấy chính là tất cả với bạn. Vì thế, ở giây phút Tẩn Hiển xông vào phòng nhỏ đem cô thoát khỏi tên cưỡng bức xấu xa kia thì cô liền biết cả cuộc đời của mình sau này, chỉ có thể là anh.   Tần Hiển vốn chỉ tình cờ đi ngang qua căn phòng ấy, vẫn biết đây không phải là chuyện của bản thân. Nhưng khi anh nghe tiếng cầu cứu thê lương của cô gái vọng ra liền nảy sinh trắc ẩn. Bởi vì, dường như cô ấy đang rất tuyệt vọng.   Lần đầu tiên Tần Hiển nhìn thấy Tô Kiều thì đó là một cô gái cho dù bị lấm bẩn bởi máu vẫn rất xinh đẹp. Trong ánh mắt của cô là sự quật cường và gan lỳ không cách nào lý giải. Cô được anh cứu thoát, lại như nổi điên muốn giết tên xấu xa kia. Chỉ đến khi bị câu nói của anh thức tỉnh liền nhẹ giọng nghe lời như một chú mèo dịu ngoan. Cô bảo “Cô không được đi học”. Tần Hiển như bị cái gì đó nhéo mạnh vào tâm… Cô, thành thật và kiên cường đến mức khiến người khác đau lòng.   Nhìn cô chật vật đến đáng thương, anh liền cởi áo khoác choàng lên vai cô. Và vận mệnh dường như bắt đầu từ giây phút ấy. Chiếc áo ấm áp như bao trọn trái tim lạnh lẽo cô độc của Tô Kiều. “Vận mệnh thì có thể né tránh nhưng duyên phận thì không thể né tránh được.”(*) Và duyên phận của Tô Kiều - Tần Hiển chính là như vậy.   Tô Kiều là một người hiểu chuyện, nhận ơn thì phải đáp trả. Vì thế, cô hàng ngày đều đi trường học chờ gặp Tần Hiển, nói lời cảm ơn, trả lại anh áo khoác, mời anh một bữa cơm. Cô đứng cô đơn dưới ngọn đèn vàng, chiếc bóng trải dài, sự tịch mịch toát ra từ hơi thở. Tần Hiển nhìn thấy, bỗng đau lòng cô gái nhỏ, cũng không biết bản thân động tâm mất rồi.   Sau sự việc hôm ấy, Tô Kiều bị nhóm kẻ xấu kia trả thù và quấy rối khắp nơi. Tần Hiển vẫn luôn bên cô, tìm mọi cách giúp đỡ. Chẳng biết từ khi nào, khoảng cách của cả hai đã thu hẹp đi rất nhiều. Tần Hiển muốn đem cô gái nhỏ này về bên cạnh, chở che cho cô hết thảy mọi sóng gió trên đời.   Nhưng Tô Kiều là một người vô cùng lý trí, cho dù biết bản thân đang dành cho Tần Hiển những tình cảm đặc biệt thì cô cũng không dám hy vọng gì nhiều. Bởi vì bọn họ vốn dĩ thuộc về hai thế giới khác nhau.   Vì thế, Tô Kiều muốn đẩy Tần Hiển về lại thế giới của anh. Nhưng đáng tiếc đã muộn mất rồi. Khi Tần Hiển từ thành phố lớn chạy về vùng quê nhỏ, băng qua quãng đường tăm tối tìm thấy Tô Kiều ngồi khóc trong bóng đêm và ôm lấy cô thì mọi thứ đã không còn có thể cứu vãn được nữa.   Tần Hiển cứ thế từng bước xâm nhập vào cuộc sống của cô, không chịu đi nữa. Vậy nên, anh đem cô về nhà, cho cô một đêm trừ tịch đón năm mới ấm áp nhiều niềm vui. Cô thích thứ gì anh đều cho, cô muốn anh dạy gì anh đều nhận lời, học đàn dương cầm, đọc sách thi đại học… Bởi, nụ cười của cô là tất cả đối với anh.   Thế nhưng, cho dù bản thân Tô Kiều cố gắng nỗ lực như thế nào thì vẫn có những kẻ xấu muốn vạch rõ ranh giới của cô và anh. Bọn họ đều cho rằng cô là vết nhơ nên gột bỏ của Tần Hiển. Thời gian ấm áp hạnh phúc chưa được bao lâu thì bố mẹ của Tần Hiển từ nước ngoài trở về, kéo theo rất nhiều biến cố và bi thương.   Bà ta cho rằng Tô Kiều không hề xứng đáng với đứa con trai ưu tú nổi bật của mình, rằng cô chỉ là một đứa xuất thân từ quê nghèo không học vấn, từng làm nơi bẩn thỉu. Vì thế, bà muốn cô chia tay Tần Hiển, nhất định phải biến mất khỏi cuộc đời anh. (Bài viết được post full và sớm nhất tại Lust Aveland)   Tô Kiều khi ấy, không có bất cứ thứ gì trong tay để có thể chứng tỏ được tình yêu và bản thân mình. Bởi vì, bà ta nói đúng. Cô không xứng với người hoàn hảo như anh. Thế nên, Tô Kiều cầu xin những tháng ngày cuối cùng bên anh, đến sinh nhật cô thì sẽ rời anh mà đi.   Mọi người vẫn thường nói, tình yêu tuổi trẻ vốn dĩ chỉ là những tình cảm bồng bột không bền lâu, thời gian sẽ xóa mờ tất cả. Nhưng có những mối tình, một lần rung động chính là cả cuộc đời.   Lúc ấy, thời gian là vết tích, từng ngày khắc vào lòng cả hai những yêu thương ấm áp. Tô Kiều muốn dành trọn mọi giây phút còn lại cho anh. Còn Tần Hiển đã vẽ nên ngôi nhà nhỏ của mình và cô. Ở đó, cô sẽ là vợ anh, hàng ngày nấu cho anh những bữa ăn ngon. Anh dạy cô đánh đàn, dạy cô học, đưa cô đi du lịch khắp nơi. Ngày lễ, sinh nhật, năm mới… ở mỗi khoảnh khắc quan trọng đó anh sẽ không để cô cô đơn một mình nữa.   Thế nhưng, sự khắc nghiệt của vận mệnh lại khiến họ không thể bên nhau thêm nữa. Tô Kiều thực hiện lời hứa mà rời đi, để lại cho Tần Hiển những tháng ngày chìm trong đau thương tuyệt vọng nhất.    Nước mắt rơi.  Hạnh phúc tan vỡ.  Ly biệt day dứt.   Người điên cuồng tìm kiếm và chờ đợi. Người đem đau thương nén vào đáy lòng. Tám năm chia xa, biền biệt phương trời…   Giờ đây, Tô Kiều đã không còn là cô gái nhỏ mặc người ta dùng lời lẽ để khinh bỉ coi thường nữa rồi. Cô đã trở thành một người có được tất cả mọi thứ trong tay. Cô biết đánh đàn, cô đọc nhiều sách, cô theo học trường tốt nhất, cô có nhà hàng quán bar, cô có rất rất nhiều tiền…    Thế nhưng, Tô Kiều không hề có niềm vui hay nụ cười. Bởi, ngày cô rời xa Tần Hiển cũng là ngày cô đánh mất thứ quý giá nhất của cuộc đời mình rồi. Thứ cô có bây giờ chỉ là vô nghĩa…   Tô Kiều lại không hề hay biết, vẫn luôn có một người vì cô mà chán ghét cả thế giới này và kiên trì chờ đợi cô quay về. Tần Hiển nói, bạn bè anh khi dễ Tô Kiều anh không cần bạn bè nữa. Tần Hiển nói, Tô Kiều chỉ là đang lạc lối thôi, thật ra bọn họ chưa bao giờ chia tay. Tần Hiển nói, 8 năm, 10 năm, 20 năm hay đến hết cuộc đời này, anh cũng chỉ cần Tô Kiều, không cần người khác.   Vậy nên, ngày Tô Kiều rời đi, anh liền điên cuồng mà tìm kiếm. Thế giới rộng lớn như vậy, biển người mênh mông như vậy, anh lại một thân một mình dốc hết sức lực trong nỗi vô vọng và bi thương ngập tràn. Bởi vì anh chưa đủ tốt, nên không thể bảo vệ được cô ấy, cô ấy mới lựa chọn rời đi. Vì thế, anh hận bản thân mình, ở tuổi đôi mươi không đủ sức mạnh cho cô được nơi bình yên an ổn. Bây giờ, anh có tất cả rồi, cô có thể hay không trở về?   Gặp lại nhau sau tám năm chia xa, là nhân duyên định sẵn hay ông trời vốn dĩ đã cảm động cho mối tình khắc cốt ghi tâm nhưng dang dở này. Những hiểu lầm năm xưa được tháo gỡ, thì ra trong lòng nhau, họ chưa từng quên hay hết yêu người còn lại.    Có chăng, thời gian chỉ làm cho cô gái nhỏ Tô Kiều ngày càng hoàn thiện và kiên cường hơn để có thể xứng với Tần Hiển. Còn Tần Hiển, càng chứng minh cho mọi người thấy được, anh yêu Tô Kiều như thế nào. Càng yêu càng đau lòng và muốn chở che bù đắp tất cả mọi thứ dành cho cô.   Yêu nhau ở tuổi thanh xuân chập chững trưởng thành, vì vận mệnh mà rời xa rồi cuối cùng lại quay về bên nhau. Giống như là cầu vồng rực rỡ sau cơn mưa, là nắng ấm sau những ngày mưa tuyết lạnh giá, chân tình đã được đền đáp và viết nên được một kết thúc viên mãn.    Tô Kiều - Tần Hiển, đời này dành cho nhau, không xa không rời, không thay không đổi.   ***   “Động tâm vì em” thật sự là một bộ truyện mới mang hơi hướng thực tế cực kì hay, sâu sắc và đầy cảm động mà mình đọc được tính từ trước đến nay về thể loại này. Nội dụng truyện kể về quá trình yêu nhau, phân ly rồi lại quay trở về của cặp đôi chính Tần Hiển - Tô Kiều.   Tuy nhiên, dưới ngòi bút xuất sắc của tác giả, bộ truyện đã đưa chúng ta đi qua rất nhiều cảm xúc, những rung động đầu đời khi động tâm với một người, sự tự ti khi bản thân còn rất nhiều thiếu sót khi bên người đó, nỗi đau đớn khổ sở khi phải buộc rời xa người mình yêu và đến cuối cùng là hạnh phúc vỡ òa khi có thể trở về bên nhau, ấm áp một đời.   Quả thật, truyện xúc động đến mức cho dù mình đang đọc bất cứ chương nào hay trong phân đoạn nào đều cảm thấy trái tim đau nhói và rơi nước mắt. Thật sự, văn phong của tác giả xứng đáng được điểm 10, nhẹ nhàng nhưng chân thật, mềm mại nhưng đi sâu vào lòng người đọc.   Mình cũng rất thích cả hai nhân vật chính là Tần Hiển và Tô Kiều, cả hai được xây dựng vô cùng tốt và ấn tượng. Một Tần Hiển siêu thâm tình, luôn yêu thương dành tất cả cho Tô Kiều. Thích nhất vẫn là những đoạn anh dịu dàng chở che sủng ái cho cô. Tình yêu chính là như vậy, dùng ánh mắt dùng nụ cười cũng có thể khiến người đối diện cảm nhận được. Mềm mại như vậy, nhu hòa như vậy phải là yêu bao nhiêu kia chứ?   Còn Tô Kiều, một cô gái nhỏ chịu đủ khổ sở bất hạnh nhưng vẫn kiên cường vươn lên. Cuộc đời của cô, điều may mắn nhất là gặp được một người như Tần Hiển, nguyện ý vì cô xóa nhòa mọi khoảng cách.   Đối với mình thì truyện không hề ngược chút nào vì nam nữ chính luôn yêu thương tin tưởng đối phương tuyệt đối. Phải nói là trong ngược chính là cực sủng. Vậy nên, nếu thích một câu chuyện hay, ấm áp đầy xúc động như bộ truyện trên thì hãy nhảy hố nhé. Mình đảm bảo không làm mọi người thất vọng đâu ạ.   ___________   Văn án được edit bởi #Ám Dung Hoa page #RVNT0105 (*): Trích từ phim Sự trả thù của Jane   #Lạc_Hậu - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Tô Kiều nhận thức Tần Hiển ngày đó buổi tối, nàng thiếu chút nữa bị người cưỡng gian. Đó là 2007 năm, mười tháng mười ba hào. Nàng nhớ rất rõ ràng. Đêm khuya 12 giờ, bên ngoài rơi xuống tí tách tí tách mưa nhỏ, trên đường trống rỗng, không có gì người đi đường —— nhưng mà có cái địa phương lại vẫn như cũ cùng thường lui tới giống nhau náo nhiệt. Đó là dương liễu trên đường quán bar một cái phố, ở nơi đó, đô thị sống về đêm vừa mới vừa mới bắt đầu. Quán bar trên đường có một nhà quy mô rất lớn phòng khiêu vũ, Tô Kiều liền ở nơi đó đi làm. Tô Kiều làm chính là đẩy mạnh tiêu thụ bia công tác, phòng khiêu vũ lão bản sẽ dựa theo khách nhân rượu tiêu phí ngạch cho nàng tính trích phần trăm, bán đến nhiều kiếm được liền nhiều. Tô Kiều là cái tục nhân, vì nhiều kiếm tiền thường thường sẽ bồi các khách nhân uống rượu vung quyền, khách nhân chơi cao hứng liền sẽ nhiều mua nàng mấy rương bia. Hôm nay buổi tối, Tô Kiều đãi ở phía sau công nhân phòng nghỉ chậm chạp không có đi ra ngoài, lão bản nương hà tỷ tới thúc giục người, vừa thấy nàng, mi liền ninh lên,” Tô Kiều, ngươi ngồi chỗ đó làm gì đâu? Tháng này tiền thưởng không nghĩ muốn?” Tưởng hà ngữ khí không vui, sắc mặt cũng khó coi. Tô Kiều che lại bụng nhỏ từ ghế trên đứng lên, tháng 10 thiên, nàng trên trán lại không ngừng mạo hiểm mồ hôi lạnh, môi tái nhợt đến không có một chút huyết sắc, “Hà tỷ, ta nghỉ lễ tới, ta đêm nay tưởng thỉnh cái giả được không?” Tô Kiều thanh âm thực suy yếu. Nàng vẫn luôn có đau bụng kinh tật xấu, mấy năm nay càng thêm nghiêm trọng, mỗi lần tới nghỉ lễ đều cùng vứt bỏ nửa cái mạng dường như. Tưởng hà nhíu mày, trên dưới đánh giá Tô Kiều trong chốc lát. Phòng khiêu vũ thực hành chính là làm nhiều có nhiều nguyên tắc, Tô Kiều xem như phòng khiêu vũ kiếm tiền nhất tích cực người, nếu không phải thật sự đau đến chịu không nổi, phỏng chừng cũng sẽ không xin nghỉ. Lại nói Tô Kiều đau bụng kinh chuyện này, Tưởng hà cũng không phải không hiểu được. Nhưng tuy là như thế, Tưởng hà lại vẫn là nói: “Hôm nay không được, phong ca tới, điểm ngươi danh, muốn ngươi đi bồi rượu.” Tô Kiều vừa nghe lời này, nguyên bản liền tái nhợt sắc mặt nháy mắt thảm hại hơn phai nhạt, ngoài cửa sổ một trận gió thổi tới, nàng không khỏi nhăn chặt mi. Trình Phong là hỗn xã hội đen, cụ thể cái gì bối cảnh, Tô Kiều cũng không rõ lắm. Nhưng là dương liễu trên đường này một cái quán bar phố, trên cơ bản sở hữu quán bar lão bản phòng khiêu vũ lão bản đều bán hắn vài phần mặt mũi, mỗi lần thấy người đều là đầy mặt tươi cười mà kêu một tiếng “Phong ca”, tóm lại không có người dám đắc tội là được. Tưởng hà nhìn Tô Kiều, nói: “Đêm nay kiên trì một chút, mai kia ta cho ngươi phóng hai ngày giả nghỉ ngơi, tiền lương y theo mà phát hành.” Tô Kiều bởi vì lớn lên xinh đẹp, tính cách cũng hào sảng, cấp phòng khiêu vũ mời chào không ít lão khách hàng, mỗi lần tới đều là điểm danh làm Tô Kiều bồi uống rượu vung quyền, này đây Tô Kiều mỗi tháng rượu công trạng đều là tốt nhất. Như vậy cái sống chiêu bài, Tưởng hà đối nàng tự nhiên cũng muốn so đối người khác hơi chút ưu đãi một ít. “Hà tỷ ——” “Hảo, không nói, ngươi dọn dẹp một chút liền đi thôi, phong ca chờ ngươi đâu.” Tưởng hà nói xong liền xoay người đi ra ngoài. Tô Kiều tới phòng khiêu vũ công tác không lâu sau, nửa năm tả hữu. Này nửa năm, Trình Phong chỉ cần tới phòng khiêu vũ chơi, tất nhiên muốn tìm Tô Kiều bồi hắn uống rượu, Tô Kiều đã tập mãi thành thói quen. Nàng ở phòng nghỉ ăn thuốc giảm đau, uống lên nửa ly nước ấm mới rốt cuộc ra tới. Đi trước quầy bar ôm hai rương bia, sau đó mới hướng Trình Phong cố định ghế lô đi đến. Ghế lô cửa mở ra, hiển nhiên là đang đợi nàng. Trình Phong trong miệng ngậm thuốc lá, kiều chân bắt chéo, đại gia dường như dựa vào sô pha, thấy Tô Kiều ôm hai rương bia tới, đạp chân bên cạnh người đứng tiểu đệ, “Thất thần làm gì? Không gặp tiểu kiều tỷ tới, còn không đi đáp bắt tay.” Hắc y tiểu đệ đột nhiên không kịp phòng ngừa bị đạp một chân, sợ tới mức lập tức chạy tới cửa, đầy mặt tươi cười, “Ta tới ta tới, vất vả ngươi tiểu kiều tỷ.” Nói, liền chạy nhanh đem Tô Kiều trong tay ôm hai rương bia cấp nhận lấy. Thuốc giảm đau không có một chút tác dụng, Tô Kiều vẫn là vô cùng đau đớn, nàng theo bản năng che lại bụng nhỏ, liền nói một câu sức lực đều không có. Nàng đi đến Trình Phong trước mặt, nỗ lực căng ra ti cười, hô: “Phong ca.” Trình Phong hoảng chân bắt chéo, kẹp tàn thuốc nặng nề mà hút một ngụm, rồi sau đó mới đưa yên từ miệng thượng gỡ xuống tới, hơi chút ngồi thẳng thân thể, phun ra một ngụm vòng khói, đem tàn thuốc vê tiến trên bàn trà gạt tàn thuốc, “Chờ ngươi đã nửa ngày, như thế nào mới đến?” Tô Kiều: “Thân thể có điểm không thoải mái, đã tới chậm điểm, mong rằng phong ca ngài đại nhân đại lượng.” Trình Phong cười một tiếng,” cùng phong ca khách khí như vậy làm cái gì.” Hắc y tiểu đệ đem hai rương bia phóng trên mặt đất, ba lượng hạ liền khai vài bình. Trình Phong cầm lấy một lọ, hướng cái ly đảo. Chờ khen ngược hai ly rượu, ngẩng đầu lại thấy Tô Kiều còn đứng ở bàn trà trước. “Thất thần làm cái gì? Lại đây ngồi a.” Trình Phong cằm điểm hạ bên cạnh hắn vị trí, ý bảo Tô Kiều ngồi lại đây. Tô Kiều đi qua đi ngồi xuống, cùng Trình Phong bảo trì một chút khoảng cách. Nàng nhìn chằm chằm trên bàn trà hai ly bia, chần chờ vài giây, thử cùng Trình Phong đánh thương lượng,” phong ca, ta đêm nay thân thể thật sự không quá thoải mái, ngài xem này rượu, ta có thể không uống sao?” Trình Phong híp mắt, trên cổ mang kim vòng cổ ở tối tăm ghế lô lóe quang, “Như thế nào? Không cho phong ca mặt mũi?” Trình Phong má phải thượng có điều đao sẹo, mặt âm trầm thời điểm đặc biệt dọa người. Tô Kiều không dám nói nữa, cắn răng ở trong lòng hung hăng mắng một câu “Cẩu nương dưỡng!” Nhưng mà trên mặt lại vẫn bồi cười, nói: “Tiểu kiều nào dám không cho phong ca ngài mặt mũi.” Nói, từ trên bàn trà bưng lên chén rượu, “Này ly rượu tiểu kiều kính ngài, còn thỉnh phong ca không cần cùng ta so đo.” Trình Phong quét nàng liếc mắt một cái, cuối cùng vừa lòng,” lúc này mới đối sao.” Tô Kiều khắc chế tính tình, chịu đựng bụng nhỏ đao giảo đau, ngửa đầu đem lạnh băng bia uống một hơi cạn sạch. Mời các bạn đón đọc Động Tâm Vì Em của tác giả Nghê Đa Hỉ.
Lạc Lối Trong Tim Anh
Văn án: Lúc hơn hai mươi tuổi, Lâm Cẩn Ngôn vô tình cứu một cô bé, mang về nhà, đêm ngày ở chung, dần dần trái tim cũng bị thu phục. Người bên cạnh Lâm Cẩn Ngôn đều biết ông chủ của bọn họ thích Tiểu Giản tỷ. Sinh nhật Tiểu Giản tỷ, ông chủ nhà bọn họ gấp gáp đáp chuyến bay đêm trở về chỉ để có thể tặng cô quà sinh nhật trước khi đồng hồ điểm giây cuối cùng. Tiểu Giản tỷ đau bụng, ông chủ Lâm trước nay chưa từng vào bếp lại đích thân đi nấu nước đường gừng, còn khiến tay bị bỏng. Tiểu Giản tỷ làm phẫu thuật, ông chủ nhà họ ở bên cạnh chăm sóc suốt ba ngày ba đêm, đến mức con mắt đỏ bừng cũng không chịu đi nghỉ. Tất cả mọi người đều biết Lâm Cẩn Ngôn thích Giản Vi, chỉ có Giản Vi là không biết. Để cảm tạ ơn cứu mạng cùng mấy năm anh chăm sóc, Giản Vi bắt đầu lo lắng chung thân đại sự của anh, còn nhọc lòng an bài anh đi xem mắt. Ngày đó, Giản Vi đem Lâm Cẩn Ngôn lừa đi xem mặt, anh đi rồi, còn cô ở trong nhà, không hiểu sao trong lòng cảm thấy khó chịu không nói nên lời. 10h tối, bị lừa ra ngoài xem mắt, Lâm Cẩn Ngôn đầy phẫn nộ trở về, không đợi Giản Vi mở miệng đột nhiên kéo cô vào trong ngực, cúi đầu liền hôn cô. Giản Vi bị hôn đến hít thở không thông, mở to hai mắt, “Anh… anh có ý gì?” Lâm Cẩn Ngôn đen mặt, cả người đều là lửa giận, "Giản Vi! Em có thể ngốc hơn nữa hay không?" Tiểu khả ái (ngọt ngào, đáng yêu) x tổng tài bá đạo, cực kỳ ngọt, không ngược, nam chính thâm tình, sủng đến tận trời!   VÌ ANH ĐÃ ĐẾN, THẾ GIỚI ĐỔI MÀU. Nhân duyên vốn dĩ là một cuộc gặp gỡ tình cờ mà ông trời vô tình tạo nên. Có đôi khi là lướt qua nhau, có đôi khi là chạm mắt nhìn, có đôi khi lại là một nụ cười rực rỡ… Cứ thế, vòng xoáy định mệnh dừng lại tại giây phút ấy, tạo nên những điều diệu kì. Giản Vi là một cô bé nhỏ nhắn xinh đẹp, đáng yêu. Thế nhưng, bởi vì có một người bố nghiện rượu lại ham mê cờ bạc, Giản Vi phải từ bỏ giấc mơ học hành, tự mình bươn chải vào đời với biết bao công việc vất vả khổ cực. Từng ngày mưu sinh khi ấy, là những chuỗi ngày sống trong thấp thỏm và bất an của cô. Bởi vì, Giản Vi mắc bệnh tim bẩm sinh lại chưa đủ tuổi vị thành niên để làm việc hợp pháp. Mà số tiền bố cô nợ bọn xã hội đen kia càng lúc càng nhiều. Gánh nặng đè lên đôi vai cô rất lớn. Vì thế, Giản Vi bất chấp tất cả mà xin làm những công việc khác để kiếm tiền, mặc cho chưa đủ tuổi hay hiểm nguy cận kề. Và khi ấy, cô đã gặp được anh, Lâm Cẩn Ngôn. Lần đầu tiên hay lần thứ hai gặp nhau, giữa Lâm Cẩn Ngôn và Giản Vi đều là những chuyện không hề vui vẻ. Anh khiến cô đến đồn cảnh sát rồi còn mất việc. Thế nhưng, vào lần thứ ba gặp lại, anh đã vô tình khiến duyên phận của bọn họ trở thành vĩnh kết đồng tâm, mãi mãi không rời. Có lẽ, suốt cả cuộc đời của mình, Giản Vi cũng không cách nào quên được buổi tối hôm ấy, buổi tối mà sinh mệnh của cô đã được anh giang đôi cánh thiên thần của mình cứu lấy. Đám người xã hội đen hung tợn, chúng tóm lấy Giản Vi, muốn đem cô theo về gán nợ cho bố cô. Giản Vi sợ hãi, khóc lóc, giãy dụa cầu xin. Thế giới khi ấy, chỉ tràn ngập sự tuyệt vọng và bất lực… Thế nhưng, Lâm Cẩn Ngôn đã xuất hiện, anh đưa tay ra kéo cô vào lòng và đem cô rời đi. Anh bảo rằng, chỉ cần có anh, sẽ không ai có thể thương tổn cô. Lâm Cẩn Ngôn không biết, vào giây phút ấy, vì anh đã đến mà thế giới của Giản Vi bỗng nhiên đổi màu. *** NƠI NÀO CÓ EM, ĐÓ LÀ THIÊN ĐƯỜNG. Lâm Cẩn Ngôn là một người đàn ông thành đạt lại đặc biệt cao ngạo lạnh lùng. Anh từ trước đến nay, chưa từng để bất kì ai vào mắt, cũng chưa từng vì ai mà phá vỡ những nguyên tắc của bản thân mình. Vậy mà, lúc nhìn thấy Giản Vi, anh lại không đành lòng. Tiếng khóc của cô, sự tuyệt vọng và đau đớn khi ấy dường như hòa tan vào gió, khiến anh đưa ra một quyết định quan trọng, đem cô gái bé nhỏ ấy về dưới đôi cánh của mình, chở che cho cô hết thảy mọi sóng gió trên đời. Đôi mắt ấy chỉ nên lấp lánh niềm vui, đôi môi ấy chỉ nên rực rỡ nụ cười mà thôi. Vì thế, Lâm Cẩn Ngôn để cho Giản Vi bước vào cuộc sống của bản thân mình. Ban đầu, Lâm Cẩn Ngôn nghĩ rằng sẽ chẳng có gì thay đổi đâu. Thế nhưng, anh nhầm to rồi. Bởi vì, chẳng biết từ khi nào hình bóng nhỏ bé của Giản Vi lại từ từ khắc sâu vào kí ức anh đến thế. Từng mảnh từng mảnh như bông tuyết ngoài kia, rất mềm rất nhẹ, lại có thể phủ đầy cả vùng trời cô độc trong anh. Giản Vi sẽ đợi anh cùng ăn sáng, Giản Vi sẽ nhờ anh giải hộ bài tập, Giản Vi tròn xoe đôi mắt thích thú khi anh tặng đôi giày xinh đẹp, Giản Vi đau bụng anh liền lo lắng không thôi… Cứ thế, Giản Vi lặng lặng đem từng chút một nhỏ nhặt nhất, rải đầy trong thế giới của anh. Để chẳng biết từ bao giờ, nơi nào có Giản Vi, nơi đó liền là thiên đường với anh. *** EM LẠC LỐI TRONG TIM ANH MẤT RỒI. Giản Vi dần nhận ra tình cảm của bản thân mình, nhưng mà khoảng cách của cô và Lâm Cẩn Ngôn thật sự rất lớn, cô không biết phải làm thế nào để có thể sánh vai bên cạnh anh. Vì thế, Giản Vi đem tình cảm mới chớm nở ấy, đè nén dưới đáy lòng. Mỗi ngày trôi qua, đều nỗ lực cố gắng học hành, trưởng thành thật sớm, làm tất cả mọi việc để trả ơn anh. Thế nhưng, Giản Vi không biết, có lẽ vào những khoảnh khắc đã trải qua cùng cô, Lâm Cẩn Ngôn đã sớm rung động mất rồi. Nếu không một người như anh sao có thể đưa cô về bên cạnh chở che quan tâm hết thảy. Nếu không sao khi nghe tin cô phẫu thuật lại sốt ruột quay về túc trực mấy ngày liền không rời đi. Nếu không thì sao tại giây phút cô cười anh liền thấy bầu trời rực rỡ sắc màu, cô khóc liền thấy đau lòng không thôi. Hóa ra, tình yêu ấy, tựa như cơn mưa Giang Nam, dịu dàng rơi xuống thấm ướt vạn vật. Vì thế, anh đem những ấm áp yêu thương của mình đều dành cho Giản Vi. Là cô, bước đến thế giới của anh. Là cô, cho anh nụ cười cùng niềm vui. Là cô, mềm mại dịu dàng bên anh. Là cô, Giản Vi, chỉ thuộc về một mình anh mà thôi. Có lẽ, trước khi gặp Lâm Cẩn Ngôn, Giản Vi đã chịu rất nhiều khổ sở. Vì thế, sau khi gặp anh, ông trời liền ưu ái cô rất nhiều. Những tháng ngày tự mình phấn đấu, những vất vả học tập và rèn luyện mỗi ngày đã giúp cô gái nhỏ học được cách trưởng thành, xinh đẹp hơn rất nhiều. Cho nên cô xứng đáng với tình yêu và ấm áp anh trao tặng. Giản Vi, anh muốn dành cho em một đời ngọt ngào, lạc lối trong tim anh, không bao giờ rời đi. *** "Lạc lối trong tim anh" là một bộ truyện chuyên sủng ngọt ngào nhẹ nhàng nhưng cũng vô cùng xúc động nữa mà mình đọc của tác giả Nghê Đa Hỉ. Nội dung truyện đơn giản kể về một tình yêu đẹp được dệt nên từ những năm tháng dài từ bàn tay của định mệnh. Một nam chính Lâm Cẩn Ngôn có chút kiêu ngạo lạnh lùng nhưng sâu bên trong lại vô cùng ấm áp tinh tế và thâm tình. Mỗi ánh mắt anh nhìn, mỗi hành động anh làm đều khiến trái tim người đọc rung động. Không cầu kì hoa mỹ, không phô trương sáo rỗng… tất cả đều là chân thành và thật tâm từ anh. Tình yêu, chỉ cần như thế liền ấm áp cả cuộc đời. Còn nữ chính là một cô gái nhỏ đơn thuần đáng yêu, khi còn nhỏ đã tự mình bươn chải vất vả với cuộc sống khó khăn này. Nhưng tâm tư cô vô cùng thiện lương, biết được hàm ơn phải trả, luôn dịu dàng mềm mại bên cạnh người khác, lại đặc biệt nỗ lực từng ngày cố gắng vươn lên. Cô gái như vậy, thật sự ai cũng muốn yêu thương chở che, cho cô cuộc sống bình yên hạnh phúc. Vì thế, nếu bạn đang tìm một bộ truyện để thư giãn sau những ngày mệt mỏi thì hãy đọc bộ truyện này nhé. Truyện thiên sủng và ngọt hoàn toàn thế này sẽ khiến trái tim bạn rung rinh đó ạ. _________ Văn án được edit bởi #Nghịch Thần page #RVNT0105 #Lạc_Hậu - fb/ReviewNgonTinh0105 *** 10 giờ tối, bên ngoài cửa khách sạn hào nhoáng, xa hoa, Giản Vi quần áo mỏng manh mời chào mỗi vị khách đi qua trong gió lạnh. - " ca ca, muốn về sao?Tôi lái xe thực sự rất ổn..." -" dì à, muốn thuê lái xe không?" -" thúc thúc, muốn...A!". Giản Vi lời nói còn chưa nói xong, thì đột nhiên bị một bàn tay phía sau đẩy mạnh, cô thân thể gầy yếu bị đẩy đến nỗi loạng choạng, suýt nữa té ngã.Mau chóng định thần, ấn đường khẽ nhíu lại, liền thấy mấy người đàn ông khuôn mặt dữ tợn nhìn mình như thể muốn ăn tươi nuốt sống. Mấy người đàn ông đó cô đều biết, họ cũng là những người lái xe thuê giống cô. Trong đó có 1 tên vạm vỡ mặt không nén nổi tức giận chỉ vào cô mà quát lớn:" tiểu nha đầu, không hiểu quy củ giang hồ có phải không, cố tình muốn chiếm hết người sao?" Giản Vi là mấy ngày trước mới tới nơi này làm việc, miệng lại ngọt nên đoạt đi của hắn ta không ít khách hàng. Bọn họ nhịn cô suốt mấy ngày rồi, hôm nay nhịn không được, muốn đến giáo huấn con nhóc này một trận. Một tên tiếng vừa dứt, mặt khác đã có mấy tên đột nhiên đi lên vây quanh cô. Giản Vi sợ tới mức gắt gao nắm chặt tay, cảnh giác mà nhìm đám người đó chằm chằm:" các người... các người muốn làm cái gì? Tôi cảnh cáo mấy người đừng có làm xằng làm bậy, các người còn dám tiến lên một bước, tôi lập tức báo cảnh sát!". Cô theo bản năng từ trong túi áo lấy di động ra, gắt gao nắm chặt ở lòng bàn tay. " báo cảnh sát!",một tên vạm vỡ trong đám người đột nhiên cười lạnh nói:" tốt, cô báo cảnh sát đi, chúng tôi thật muốn nhìn xem cảnh sát sẽ đứng về bên nào. Tôi vừa rồi nếu nhìn không lầm, cô bằng lái chưa có?". Giản Vi nghe hắn nói trong mắt tức khắc hiện lên 1 tia khiếp sợ, theo bản năng mà đem di động nhét lại vào túi áo. Hắn nói không sai, bằng lái xe của cô quả thực là chưa có. Tên kia vốn dĩ là đang lừa cô,bởi vì thấy cô còn khá trẻ, lại giống vị thành niên. Kết quả lúc nói xong, thấy cô thật sự lộ ra vẻ mặt kinh hoảng,liền lập tức xác định. Một vài tên trong số chúng đột nhiên bật cười, một tên thấy thế uy hiếp cô:" cô bé à! tôi khuyên cô nên lập tức rời đi, nếu không đừng trách chúng tôi tại sao lại đưa cô đem tới cục cảnh sát." Giản Vi vốn dĩ còn kém hai tháng nữa mới tròn 18 tuổi, nghe thấy bọn họ muốn đưa mình đến cục cảnh sát, tức khắc liền sợ đến nỗi gắt gao cắn chặt răng, trong đầu đang cân nhắc thiệt hơn, cuối cùng quyết định" hảo hán phải biết tránh cái thiệt trước mắt" liền trừng mắt nhìn bọn họ nói:" tránh ra!" Bọn họ trên mặt đều mang nét vui sướng khi người khác gặp hoạ mà tránh ra, cô liền hướng phía trước mà thoát khỏi vòng vây, nghĩ thầm cùng lắm thì đổi chỗ khác. Một tên ở phía sau nói với giọng giễu cợt:" cô bé nên về nhà mà đi học đi, tuổi còn nhỏ mà đã bon chen vào cái xã hội hỗn tạp này rồi". Thanh âm rõ ràng rành mạch, cô nghe không xót chữ nào, đôi tay gắt gao nắm chặt, cắn cắn môi dưới. Tiếng cười chế giễu vẫn còn ở phía sau, cô đột nhiên chạy thật nhanh, đem những tiếng cười đó ném lại phía sau lưng cho đến khi gần đến giao lộ mới dừng lại. Không biết nghĩ tới cái gì bất giác có chút tủi thân. Lâm Cẩn Ngôn vừa từ nhà hàng ra tới, có ý định muốn tìm tài xế, vừa lúc nãy tài xế của anh vừa gọi tới nói con đột nhiên phát sốt xin nghỉ một buổi anh liến đồng ý. Tiệc xã giao không tránh khỏi việc phải tiếp rượu, thân hình cao lớn dựa vào cửa xe,lấy di động ra gọi điện cho thư kí, giọng nói trầm thấp đầy từ tính" tìm cho tôi một tài xế ". Giản Vi đang chuẩn bị qua đường cái, nghe thấy thanh âm này, đôi mắt bỗng dưng sáng ngời. Quay đầu liền thấy một thân tây trang đen đang dựa vào cửa xe, khuôn mặt lập tức lộ ra một tia vui mừng, lao nhanh đến:" tiên sinh, ngài muốn tìm tài xế sao?" Lâm Cẩn Ngôn có chút say, cúi đầu dựa vào cửa xe nhắm mắt dưỡng thần, đột nhiên nghe thấy một giọng nữ hỏi mình. Anh mở mắt, khẽ ngẩng đầu nhìn. Thời điểm ngẩng đầu lên, Giản Vi không khỏi ngẩn ra một chút. Người đàn ông trước mặt cao lớn, tuấn tú, khuôn mặt có chút lạnh lùng, sống mũi cao thẳng. Nhưng cũng chỉ là nhìn một cái rồi lập tức hoàn hồn, cô cong cong mắt cười, thanh âm ngọt ngào hỏi lại một câu:" tiên sinh, ngài muốn tìm tài xế sao? tôi tay lái không tệ." Mời các bạn đón đọc Lạc Lối Trong Tim Anh của tác giả Nghê Đa Hỉ.