Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Trường Ca Hành

Có người nói với ta: Tên chỉ là một cái phù hào. Ý nghĩa của câu này đại khái là nói, một người cho dù được gọi thế nào, cũng chỉ là để xưng hô cho thuận tiện, chỉ như thế mà thôi. Bởi vậy, gọi như thế nào cũng không quan trọng. Thực sự là như vậy sao? Căn bản không hề có chuyện như thế. Một người được gọi như thế nào, ở một mức độ nào đó lại mang rất nhiều hàm ý. Xuất thân, bối cảnh gia đình, trình độ bản thân, của cải sở hữu, kỳ vọng của phụ mẫu, ước vọng nội tâm; đứng trong đám đông, những người chung quanh sẽ dùng con mắt gì để nhìn hắn. Tên gọi tuyệt đối không phải chỉ là một cái phù hào. Hoặc là phải nói, từ trước đến nay phù hào đều không chỉ là một cái phù hào. Tên gọi chỉ là một cái phù hào, người nói câu đó, theo ta thấy đều là những kẻ may mắn. Bọn họ đều phải có sự kiêu ngạo, tài năng hơn người, tướng mạo xuất chúng, ba bữa cơm ăn không phiền não, sau khi chết đi cũng không đem theo gánh nặng gia đình; biết đâu, còn thường xuyên từ trong mắt người khác nhận được hoặc nhiều hoặc ít sự hâm mộ, ghen tị, phẫn hận, lại lộ ra thần sắc không biết phải làm sao. Những người như thế, thân mình chính là lấp lánh phát quang, như thế nào mà lại đi để ý đến tên gọi? Lòng ta nổi lên một tia chua xót. Ta trước nay không phải là một kẻ may mắn như vậy. Cho nên, khi có người hỏi điều gì, ta lúc nào cũng thận trọng, rất thận trọng hít một hơi rồi mới chậm rãi trả lời. Cho đến nay, ta từng có vài cái tên hay. Mỗi cái tên đều như một thanh đao nhỏ, tại lòng ta khắc một vết thật sâu. Sâu đến nỗi nhiều năm qua đi, ta mỗi lần hồi tưởng lại vẫn còn cảm thấy đau đớn. Không chút quên lãng mà đau buốt. Ta một độ còn cho rằng bản thân đã thành công rèn luyện thành một kẻ lãnh khốc. Thế nhưng trái tim bên ngực trái vẫn không thể làm cho tê liệt. Vài đêm nào đó, một nhạc khúc xa xưa, một câu nói buột miệng thốt ra, một hình bóng trông như từng gặp, lại sẽ làm ta kịch liệt run rẩy, vỡ ra tầng tầng vảy cũ, buộc ta phải nhìn thẳng vào những vết thương mơ hồ huyết nhục. Sau này ta mới biết, hết thảy những việc bụi bặm tưởng chừng đã qua ngay từ lúc bắt đầu kỳ thực đều không có qua đi. Vãng sự như yên1. Liền như vậy dễ dàng như khói tỏa? Hôm nay, ta nhắm lại hai mắt, mặc y bào cổ áo đắp băng tằm tuyết trắng, phía sau ba tầng khinh sa2 lả lướt, ngồi ngay ngắn nghiêm trang. Trên án kỷ phía trước bày cổ cầm “Lục Ỷ” vang danh thiên hạ. Trong lư hương điểm vào mười hai ngân tử đều là dị hương đến từ Tây Vực, ta nhắm mắt lại, hơi cố định, ngón tay chậm rãi đặt lên huyền cầm. Gió nhè nhẹ lướt qua, thổi bay khói sương nhàn nhạt, khinh sa uyển chuyển sóng sóng dập dềnh, hệt như bị thổi nhăn mặt nước ao xuân. Ta ngồi ngay ngắn sau tấm khinh sa, khách nhân ngồi phía bên ngoài, không ai có thể đương lúc nghe đàn lại tiến vào nội thất quấy nhiễu tiếng đàn, cũng không một ai có thể tùy ý vén lên tấm rèm để nhìn thấy diện mạo của ta. Đó là quy tắc nghe đàn ta đặt ra, kinh thành nơi nơi đều là cảnh đẹp, năng nhân chí sĩ 3 rất đông, phổ bài lại càng nhiều, tiếng tăm có thể dễ dàng gây dựng. Ta không đến ba tháng, liền trở thành một Trường Ca công tử danh chấn kinh sư, tự đặt mình vào vị trí một ẩn giả4 nho nhã, hết lòng thỏa mãn các vị quý tộc lão gia, thương gia quan lại có tâm tư phong nhã. Đúng vậy, ta hiện tại gọi là Dịch Trường Ca, là người duy nhất, cái tên do chính bản thân ta đặt ra. Chính như từ trước đến nay, ta muốn làm nên chuyện, muốn sống qua ngày, đều phải do chính bản thân ta lựa chọn. Đợi mất ba tháng cuối cùng mới được như ý nguyện, đợi được vị khách nhân bên ngoài tấm khinh sa kia. Đợi mất ba tháng cuối cùng mới được như ý nguyện, đợi được vị khách nhân bên ngoài tấm khinh sa kia. Ta khóe miệng cười lạnh, một khi đã đến đây, chẳng lẽ lại để ngươi uổng công một chuyến? Ngón tay cái vô thức gẩy nhẹ đùa bỡn dây đàn, phát ra một tiếng vọng xa xôi mà bình thản, tựa hồ tiếng chuông oanh nhiễu5 nơi sơn cốc tịch mịch không người. Ta nâng cao bàn tay nhìn thật kỹ: thon thả ôn nhuận, móng tay đạm hồng6, tựa như những cánh hoa lấp lánh trong suốt. Dưới tay áo dài có thêu hoa văn hình sấm, cổ tay quang khiết nhu mĩ7, tinh điêu tế trác8, ngón út phải được ***g hoàng kim chỉ bộ9, vì tiếng đàn phối ngẫu mà góp thêm chút thanh âm hào sảng10. Đôi tay này, bất cứ ai trông thấy, đều chỉ nghĩ đến phong hoa tuyết nguyệt, thi tình họa ý. Nào có ai biết, đôi tay này đã từng chồng chất những vết thương, để được sống, một kẻ nông dân thấp kém cơ hồ có thể làm tất cả mọi việc trên đời? Xuống chút nữa, chỗ gần mạch môn, có khi đến ngày nay, cho dù sử dụng thuốc trị thương tốt nhất thiên hạ cũng không thể loại bỏ được những vết sẹo màu hồng nhạt. Đó là do tự bản thân ta gây ra, đánh vỡ chiếc chén sứ Thanh Hoa, dùng mảnh gốm cùn, cứa xuống một đường mà thành. Vãng đi nhiều năm, ta vẫn còn nhớ rõ khoảnh khắc mảnh gốm cứa đứt cổ tay, thấm thía cái sự sắc bén ấy, cùng lúc toàn bộ trái tim chẳng khác nào miệng hố bị bóc tách ra để gió lọt vào tàn phá, chỉ toàn là thống khổ và tuyệt vọng. Khi đó ta mới mười lăm tuổi, nào đã biết, cái gì gọi là không thiết sống, cái gì gọi là tâm lạnh như tro tàn. Ta nhận lấy đau khổ, cho dù rõ ràng có thể bỏ qua, nhưng đây là người vô tội bị liên lụy đó? Chẳng lẽ cũng đáng chết? Đạo trời bất công, ta không hi vọng điều gì, hạnh phúc chính là ta có chính mình. Ta tụ liễm tâm thần, bắt đầu đạn tấu. Một trăm hai mươi ngân tử11 một khúc, cho dù chỉ nhìn tiền, cũng không thể thất bại. Hôm nay là khúc “Trường Môn oán”. Lời tựa “Trường Môn Phú” của Tư Mã Tương Như viết, ‘Hiếu Vũ hoàng đế Trần hoàng hậu thì đắc hạnh, pha đố. Biệt tại Trường Môn cung, sầu buồn bi tư. Văn Thục quận Thành Đô Tư Mã Tương Như thiên hạ công vi văn, phụng hoàng kim trăm cân vi Tương Như, Văn Quân thụ tửu, nhân vu giải bi sầu chi từ. Nhi Tương Như vi văn dĩ ngộ chủ thượng, Trần hoàng hậu phục đắc thân hạnh.” (Trần Hoàng hậu của vua Hán Vũ đế được sủng hạnh, nhưng hay ghen, bị đưa ra cung Trường Môn, lòng sầu muộn. Nghe nói Tư Mã Tương Như tại Thành Đô là Kinh đô đất Thục rất giỏi văn chương, mang trăm cân vàng đến gặp Tương Như và Văn Quân, nhờ làm bài văn giải mối sầu bi. Tương Như làm văn dâng khiến vua hồi tâm, Trần Hoàng hậu lại được sủng hạnh. Bản dịch của Điệp luyến hoa.) Phù hà nhất giai nhân hề, bộ tiêu dao dĩ tự ngu. Hồn du dật nhi bất phản hề, hình khô cảo nhi độc cư. Ngôn ngã triều vãng nhi mộ lai hề, ẩm thực lạc nhi vong nhân, tâm kiếm di nhi bất tỉnh cố hề, giao đắc ý nhi tương thân? (Dịch: Có một nàng giai nhân, bồi hồi đi lại mãi. Hồn phảng phất không về, dáng hình khô héo đơn côi. Từng hứa sớm đi tối lại, giờ vui yến tiệc mà quên. Lòng đoạn tuyệt chẳng đoái hoài, cùng ai tình đầu ý hợp?) Ta vừa đàn vừa cười nhạt. Trần Hoàng hậu lại được sủng hạnh, trên đời nào có chuyện đơn giản như thế? Kẻ phụ bạc, chỉ cần một bài phú là có thể vãn hồi? Không luận một bài phú, cho dù lấy cả tính mạng ra đặt cược, đối với người đó mà nói, cũng bất quá chỉ là một kẻ bị vứt bỏ. Trần A Kiều đó, cũng bất quá chỉ là một kẻ ngốc. Nghĩ như thế, vốn là tiếng đàn oán hận, dần dần lại mang khí thế mãnh liệt. Đột nhiên, “tang ~” một tiếng vang lớn, dây đàn đứt, đoạn huyền bắn ngược đến ngón tay, nhất thời tạo thành một vết rách, máu tươi chảy ròng. Ta đẩy đàn ra, có chút sửng sốt, trông thấy tay mình chảy máu, trên ngón tay như ngọc thạch nứt ra đóa hồng hoa yêu dã12. Sao lại thế này? Ta hôm nay, tựa hồ bị chính mình cảm xúc của mình làm ảnh hưởng. Ngoài mành lụa có dị động, tiếng một người trẻ tuổi cất lên: “Sao lại ngừng rồi, lúc mới nãy đang nghe hay mà?” Trong sảnh đường những tiểu tư theo hầu liền nhanh nhẹn đáp: “E là đoạn huyền, các vị xin chờ một chút…” “Đoạn huyền? Tài nghệ của kinh sư đệ nhất cầm liền không chịu nổi sao?” Một vị nam tử khác lạnh lùng mở miệng: “Bổn hầu hôm nay mời thượng khách đến thưởng thức nhã âm, lại gặp phải tình huống thế này, có thể thấy thế gian chỉ toàn tiếng đồn hư danh, nhiều nhưng không thật.” Đại khái là hôm nay vừa hay có Dương Minh hầu Tiêu Vân Tường đến nghe đàn, ta cười lạnh, ý bảo đồng tử đứng phía sau mang dây đàn mới lên, mau chóng thay dây đàn, một lần nữa thử âm, nhàn nhạt nói: “Kinh sư đệ nhất cầm vốn là hữu danh vô thực, nếu còn muốn nghe liền ngồi xuống, nếu thấy một trăm hai mươi ngân tử bỏ ra không đáng, xin mời rời đi. Riêng bạc không hoàn trả.” Ta vừa nói, ngoài rèm tên hầu gia kia quả nhiên không ngồi được nữa, đập bàn giận dữ nói: “Thứ thanh âm phàm tục chỉ đáng vứt đi, ngươi mở miệng ngậm miệng liền nói đến tiền, đã là thứ thấp kém, cầm này không nghe cũng chẳng sao!” “Vậy thì tiễn khách.” Ta bộ dạng uể oải nhận lấy khăn từ tay đồng tử, đắp lên vết thương trên tay. “To gan!” Âm thanh nặng nề truyền tới, “Bổn hầu hôm nay muốn xem xem, điêu dân nhà ngươi ngông cuồng tới đâu?”   “To gan!” Âm thanh nặng nề truyền tới, “Bổn hầu hôm nay muốn xem xem, điêu dân nhà ngươi ngông cuồng tới đâu?” Tiếng bước chân hỗn loạn hòa vào tiếng tên tiểu tư hô hoán dừng bước, sa liêm liền bị kéo xuống, hai gã cẩm y nam tử dẫn đầu xông đến, trong chớp mắt trông thấy ta, chính là đứng đần ra tại chỗ. Ta ngẩng đầu, nhàn nhạt nhìn trở lại, vừa trông thấy không khỏi cười lạnh, ông trời quả nhiên đối với ta không tệ, Dương Minh hầu Tiêu Vân Tường, xem ra những năm này ngươi bảo dưỡng không tồi, không bệnh không tai13, sắc mặt hồng nhuận, tốt lắm. Ta rủ mi mắt, nhẹ giọng hỏi: “Có nghe đàn nữa không?” “Nghe…” Hắn chòng chọc nhìn ta, tình ý không thể che giấu, liền nuốt một miệng nước miếng. “Ngồi xuống chỗ kia.” Ta chỉ vào chỗ cạnh trúc thạp14, Tiêu Vân Tường cùng cẩm y thiếu niên kia xoay người ngồi xuống, ta thử gẩy dây đàn, khóe miệng chúm chím, liếc mắt nhìn Tiêu Vân Tường, hỏi: “Trường Ca thí khúc tân khúc15, hầu gia đã nghe chưa?” Mời các bạn đón đọc Trường Ca Hành của tác giả Ngô Trầm Thủy.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Thế Bất Khả Đáng - Sài Kê Đản
Nội dung truyện nói về hai anh em cực phẩm nhà họ Viên trên hành trình theo đuổi Hạ Diệu, một cảnh sát – thái tử gia đã cải tà quy chính ~(‾▿‾~) Anh công là một bộ đội đặc chủng đã giải ngũ, mở một công ty vệ sỹ, nhờ sự “mai mối” của cô em gái mà quen biết với em thụ. Từ ánh mắt đầu tiên anh đã để ý đến em và rồi bắt đầu bước lên con đường “đoạt ái” với em gái. *** Mỗi năm một lần giải thi đấu vật tự do dành cho cảnh sát Trung Quốc và Hoa Kỳ lại diễn ra ở sân vận động Bắc Kinh. "Ngày hôm qua chúng tôi đã tiến hành một cuộc thi dự tuyển, trải qua những trận đấu kịch liệt, đã tìm ra mười sáu tuyển thủ tiến vào trận chung kết. Người chủ trì lần lượt gọi to tên của mười sáu người này: "Joy, Brown, Đới Cao Cao, Hạ Diệu,..." Mười sáu tuyển thủ mặc đồng phục cảnh sát lần lượt lên đài biểu diễn, tám người Trung Quốc tám người Hoa Kỳ, mặt đối mặt xếp thành hai hàng, hướng về đối thủ cúi chào làm lễ một cái. Brown đứng ở vị trí thứ ba thuộc hàng ngũ Hoa Kỳ, cúi người chín mươi độ âm thầm đánh giá người đứng chếch phía đối diện là Hạ Diệu từ trên đầu xuống dưới đũng quần, khoé miệng kín đáo nhếch lên một nụ cười không mấy tử tế. Tiếng súng báo hiệu bắt đầu thi đấu khai hoả, lần lượt hai người đối kháng, người thắng sẽ được vào đấu vòng trong. Giải đấu vật tự do giữa cảnh sát Trung Quốc và Hoa Kỳ là sự giao thoa giữa hai nền văn hoá võ thuật khác nhau giữa Trung Hoa và Tây Phương. Cảnh sát Trung Quốc chú trọng vào các chiêu thức bằng chân, vô cùng ác liệt. Bên Hoa Kỳ lại lấy nấm đấm là đòn sát thủ, một chiêu hạ gục đối phương. Mà Brown người giỏi nhất trong đội hình cảnh sát Hoa Kỳ. ... Mời các bạn đón đọc Thế Bất Khả Đáng của tác giả Sài Kê Đản.
Thời Thượng Tiên Sinh - Ngữ Tiếu Lan San
Bạn người mẫu Tô Nặc vốn gắn liền với hình tượng đóa sen trắng thanh khiết chẳng vướng bụi trần. Nhưng chẳng ai biết, đằng sau hình tượng đó, bạn lại sợ nhất người khác phát hiện ra những bí mật to bự của mình. Chàng mẫu họ Tô thực sự là một kẻ thích ăn và tham ăn quá mức, có sở thích dùng nick ảo chửi loạn đối thủ chỉ vì hắn có thể hình sáu múi nam tính. Trong họa có phúc. Mà chẳng hiểu là phúc hay họa. Bạn Tô Nặc lọt vào mắt xanh của tổng giám đốc Âu Dương quyền lực mà bụng toàn âm mưu. Thời buổi này, với dung mạo và trí thông minh của bạn Tô, rơi vào tay tổng giám đốc gian xảo, quả thực khó sống! *** Là một người mẫu nam thời thượng, Tô Nặc sợ nhất người khác nói mình giống con gái. Nhưng hắn lớn lên lại cố tình giống con gái, vì thế lúc truyền thông đưa tin đều thích dùng một số từ ngữ na ná nhau như “xinh đẹp”, “tinh xảo”, “yêu nghiệt”, cực kì không có khí phách! “《Người đẹp Tô Nặc diễm áp quần phương, yêu nghiệt vừa bước ra cả hội trường hết hồn!》Đây là cái tiêu đề chó má gì!” Sáng sớm trên bàn cơm, người mẫu Tô run rẩy kịch liệt, miệng phun ra một ngụm sữa đậu nành, tay phải vò nát bánh quẩy! *diễm áp quần phương: sắc đẹp vượt trội hơn người thường “Tô gia cậu bớt giận!” Người đại diện vội vàng dỗ dành, “Trước đó tôi thật sự có gọi điện thoại cho phía truyền thông, yêu cầu bọn họ đổi tên bản thảo thành《Anh Tô Nặc dục hỏa trùng sinh, cơ bụng tám múi lực lưỡng săn chắc!》” nhưng đều bị tổng biên tập cự tuyệt thẳng thừng thậm chí còn cho là tôi bị sốt đến đần độn, quả thật là tức muốn khóc! “Vậy tại sao vẫn còn y như cũ!” Tô Nặc tức giận, “Gần đây tin tức đưa lên càng lúc càng quá đáng!” “Cái này là tốt hơn nhiều rồi, lúc đầu bọn họ còn định viết là yêu tinh họ Tô lưỡng tính nữa cơ. . .” Người đại diện chưa kịp nói hết câu đã bị hộp khăn giấy đập trúng mặt, vì thế liền kêu thảm một tiếng, “Gương mặt mịn màng của tôi!” ... Mời các bạn đón đọc Thời Thượng Tiên Sinh của tác giả Ngữ Tiếu Lan San.
Tiệm Quan Tài Số 7 - Niệm Tiểu Duệ
Ở ngõ Thanh Mộc có một tiệm quan tài, ông chủ tiệm tên là Đồng Thất, tính tình khiêm tốn lễ độ, tao nhã đạm bạc. Chỉ có điều, tiệm này trước đây có tin đồn về quỷ, khiến ai ai đi ngang cũng vừa sợ sệt vừa tò mò, đến trẻ con cũng nhịn không được phải tới xem trong tiệm có ma quỷ gì không.Chỉ có mấy người lớn tuổi nhìn tiệm quan tài đầy kính sợ, vì bọn họ chú ý đến một ký hiệu nho nhỏ trên bảng hiệu. Truyền thuyết nói rằng, có một loại người có thể nối liền âm dương… Ông chủ Đồng sáng mở cửa bán áo liệm, vòng hoa. Đêm đến đóng cửa lại nhận những giao dịch khác. Chẳng hạn như kiếm đầu người mất, chẳng hạn như tìm xác dưới sông. Cuộc sống đi lại giữa các chốn thần tiên yêu ma quỷ quái của Đồng Thất tưởng chừng sẽ mãi vô vị trôi đi như vậy, cho đến ngày Thẩm Trạch xuất hiện, khiến con đường sinh mệnh của cả hai đều rẽ ngoặt sang hướng khác… *** Thẩm Trạch tình cờ bắt được một con hạc giấy biết bay, đem nó tới tiệm quan tài để chọc phá Đồng Thất. Hành động trẻ con này không ngờ lại vô tình khiến ông chủ Đồng vốn lãnh đạm thờ ơ phải dùng đến linh lực của mình mà "giáo huấn" cậu. Thế rồi, duyên phận giữa hai người cũng từ đó mà bắt đầu. Là người của Đồng gia, Đồng Thất dù không muốn cũng buộc phải kế thừa linh lực và nhiệm vụ của gia tộc. Thế nhưng từ khi gặp Thẩm Trạch, cùng trải qua những vui vẻ hờn giận thường tình chốn nhân gian, tất cả những gì Đồng Thất mong muốn lại chỉ là một cuộc sống bình phàm an ổn, có thể ở bên người kia nhàn tản suốt đời. *** Tiểu Hổ là đứa nhỏ họ Vương trong ngõ Thanh Mộc, bộ dáng kháu khỉnh bụ bẫm. Chỗ sâu nhất trong ngõ Thanh Mộc có một gốc đào, gốc đào to lớn vững chắc, bốn năm nam tử rưởng thành may ra mới đủ vòng quanh, mấy lão nhân lớn tuổi đều nói, gốc đào kia chỉ sợ là đã thành tinh. Việc Tiểu Hổ phải làm đêm nay là đến chỗ cây đào đó bẻ một nhánh cây trên cao để củng cố địa vị ‘Lão đại’ của mình. Chỗ sâu trong ngõ nhỏ đột nhiên có một trận gió thổi qua, Tiểu Hổ bất giác rùng mình một cái nuốt một ngụm nước miếng. Bố cục của ngõ Thanh Mộc khá kỳ quái, cuối ngõ nhỏ cũng không có gia đình nào ở, cạnh gốc đào cũng chỉ có vài băng ghế nhỏ để cho mấy lão nhân ban ngày ngồi đây hóng gió mát. Tiểu Hổ nhìn bóng cây đen thẫm kia, đột nhiên rất muốn về nhà. Tiểu Hổ xoay người, nhưng nó phát hiện mình không hiểu sao không thể động đậy được, nó nhìn chằm chằm thẳng tắp về phía cây đào mà trong bóng đêm chỉ có thể nhìn thấy lờ mờ kia, trong lòng sợ hãi không thôi. Lại một trận gió thổi qua, Tiểu Hổ đột nhiên mở to hai mắt, tiếng hét sợ hãi chói tai bị chặn ở trong cổ họng không phát ra được. Nó nhìn kĩ liền thấy, dưới cây đào có một thân ảnh màu trắng! Bỗng nhiên có một bàn tay đặt lên vai Tiểu Hổ, Tiểu Hổ rốt cuộc giống như cuồng loạn mà kêu lên. ... Mời các bạn đón đọc Tiệm Quan Tài Số 7 của tác giả Niệm Tiểu Duệ.
Chức Nghiệp Thế Thân - Thủy Thiên Thừa
Là một diễn viên đóng thế kỳ cựu, Chu Tường không ngờ lại có ngày mình trở thành thế thân trong đời thực. Gặp gỡ Yến Minh Tu, anh đâu ngờ cái giá phải trả lại chính là cuộc đời và sinh mệnh của mình. Yến Minh Tu khi ấy mù quáng xem anh là người thay thế, tạo thành ngọn nguồn bi kịch của cả hai người. Đến lúc Chu Tường được ban cho sinh mệnh mới, anh tìm mọi cách lẩn tránh, những mong có thể thoát khỏi ám ảnh chuyện xưa. Nào ngờ nghiệt duyên đưa đẩy, anh lại rơi vào con đường cũ, vẫn bị Yến Minh Tu coi là thế thân. Rốt cuộc ai mới là thế thân của ai? Hình bóng Yến Minh Tu vẫn hằng theo đuổi, tình yêu chôn chặt nơi đáy lòng cậu thực sự dành cho ai? *** Chu Tường thử mở mắt, nhưng mắt khô khốc, ánh sáng chói loà, hắn chỉ có thể hé mi thành một đường hẹp. Đập vào mắt hắn là một màu trắng toát lạnh lẽo, trắng đến chẳng có hơi người. Cảm giác thân thể dần dần quay lại, hắn ngửi thấy mùi thuốc sát trùng, hắn biết mình đang ở bệnh viện, hắn rất bất ngờ. Vậy mà còn sống? Ngã từ vách núi cao như thế mà vẫn còn sống? Chắc vì phẩm hạnh của hắn tốt quá, nên ông trời không nỡ bắt hắn đi, để hắn ở lại tiếp tục phổ độ nhân gian. Mặc kệ ra sao, nhặt được về một cái mạng vẫn là chuyện tốt, nhưng chẳng biết có cụt cái tay cái chân nào không. Tay hắn, chân hắn đều không có cảm giác. Hắn sợ đến toát mồ hôi lạnh. Nếu lành lặn thì tốt, nhưng nếu tàn phế, chẳng phải sống không bằng chết? “Chu Tường? Chu Tường? Con tỉnh rồi?” Đột nhiên, giọng nói của một người phụ nữ trung niên đập vào tai hắn, thê lương và bi ai, kèm theo cả tiếng khóc than nức nở. Chu Tường cố gắng quay đầu nhìn, một người phụ nữ khoảng hơn năm mươi tuổi, rất gầy gò, trông rất quen, nhưng mặc dù bà đang gọi tên hắn, hắn cũng không nhận ra bà, ai thế nhỉ? “Chu Tường ơi…” Người phụ nữ muốn khóc, nhưng cố gắng nín nhịn, chân nam đá chân xiêu chạy ra cửa, túm lấy một y tá, kích động kêu to, “Con tôi tỉnh rồi! Con tôi tỉnh rồi! Đi gọi bác sĩ nhanh với!” Con? Ai là con bà ấy? Chu Tường há miệng muốn nói gì đó, nhưng cổ họng khô rốc đau đớn như bị lửa thiêu, cố gắng nửa ngày vẫn không phát ra được âm thanh. ... Mời các bạn đón đọc Chức Nghiệp Thế Thân của tác giả Thủy Thiên Thừa.