Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Xuyên Thành Em Gái Vai Ác

Văn án:   Khi đại BOSS hắc hoá có em gái là người xuyên thư. Thẩm Du vô tình xuyên qua một quyển ngôn tình máu chó, trùng tên với một nhân vật nữ phụ, oanh liệt làm em gái của vai ác đó.   Theo tình tiết của truyện, vai ác sau khi tranh đấu quyết liệt với nam chính, kết cục là thân bại danh liệt. Mà kẻ đẩy vai ác đi lên con đường hắc hoá kia chính là một nữ phụ "bạch liên hoa".   Phù... Thẩm Du vuốt mồ hôi lạnh, may thay cô xuất hiện tương đối đúng lúc, đại vai ác lúc này chưa cùng bạch liên hoa dây dưa quá sâu, cũng không hoàn toàn hắc hóa, vẫn còn có thể cứu vớt.   Vì thế, cô bắt đầu từng chút từng chút đi phá hư cảm tình của bọn họ.   Ai ngờ, cái tên anh trai tiện nghi này thật sự quá biến thái, đút trái cây, đập phá nhà trọ...   Huhu, đáng sợ!   - -   Đại vai ác: "Bảo bảo, nói cho anh nghe, em yêu thầm anh có phải hay không?"   Tiểu bạch thỏ: "Không có, không có, chúng ta là anh em nha!"   Đại vai ác: "Đừng lộn xộn, cưng chỉ là đứa nhỏ được mẹ nhặt từ bãi rác về."   Tiểu bạch thỏ:......   Một câu tóm tắt: Tôi xem anh như anh trai, liều mạng đến đây cứu vớt đời anh, còn anh chỉ muốn X tôi???   - --   *Nữ chủ đúng là được nhặt về, không có quan hệ huyết thống   Nam chủ bệnh xà tinh, tâm cơ boy chính hiệu.   Kiếp trước, Thẩm Du là một nữ diễn viên tuyến 18, từng bước khó khăn đi lên trong giới showbiz đầy khắc nghiệt. Cô khi ấy, luôn nỗ lực để có thể tìm được vị trí và hào quang cho cuộc đời mình. Nào ngờ, trong một lần ra ngoài quay ngoại cảnh, xe oto của cô gặp tai nạn, rơi xuống vực sâu… Tất cả đều chỉ còn là màn đêm thăm thẳm tăm tối, phủ màu chết chóc.   Tưởng chừng như Thẩm Du đã đánh mất hết tất cả, nhưng cô lại được xuyên vào nhân vật nữ phụ trùng tên trong một cuốn tiểu thuyết mình từng đọc trước kia. Nữ phụ này còn có anh trai tên là Thẩm Tiêu, một nam phụ vai ác đầy quyền lực và đáng sợ ở đây. Thế nhưng, nam phụ phản diện này vì một nữ phụ bạch liên hoa mà ngày đêm tranh đấu cùng nam chính, cuối cùng đi đến kết cục vô cùng bi thảm.   Biết trước được tương lai, Thẩm Du rất hoảng sợ. Bởi vì, cô là em gái của đại boss vai ác này, nếu anh ta có làm sao thì cô nhất định cũng không có những ngày tốt đẹp. Cô phải cứu vớt anh trai phản diện, đem anh quay về chính đạo, đồng thời tránh nam nữ chính càng xa càng tốt.   Kế hoạch thì rất dễ dàng để phác họa, nhưng thực tế lại nghiệt ngã đánh cho Thẩm Du một cái tát để tỉnh ngộ. Bởi vì, anh trai của cô không những là nam phụ phản diện siêu độc ác mà còn là một kẻ có tính cách biến thái, biến thái đến tột đỉnh. Thẩm Du đành bên ngoài mỉm cười mà sâu bên trong là một đại dương nước mắt…   Nhưng, Thẩm Du dù gì vẫn là một cô gái ở kiếp trước từng đi lên bằng hai bàn tay trắng, từng chịu rất nhiều khuất nhục, khổ sở để có được một chỗ đứng trong giới showbiz thị phi kia. Và cuộc sống này đã dạy cho Thẩm Du biết về sự kiên trì cùng nhẫn nại. Vì thế, cô quyết định sẽ từ từ từng chút một thay đổi vận mệnh anh trai Thẩm Tiêu, đảm bảo được mạng sống của anh và sự an toàn sau này cho cô.   Cứ thế, Thẩm Du biến thành một cô em gái nhỏ, có thể nũng nịu, dùng tiếng nói ngọt ngào, cử chỉ nhẹ nhàng của mình khiến anh trai Thẩm Tiêu vui lòng, lại có thể đôi khi tỏ ra chút bướng bỉnh, ngang ngược để anh chú ý và quan tâm đến. Vì cô nghĩ muốn thay đổi một người thì cần phải hiểu và biết về những suy nghĩ cùng hành động của người ấy.   Chỉ là, Thẩm Du tự cho mình đủ thông minh lại không biết, sóng não của người được mệnh danh đại vai ác nào phải là sóng não bình thường mà ai cũng có thể đọc hiểu được. Thẩm Tiêu, chính là điển hình của câu nói, “sinh ra có đầy đủ tố chất của một thiên tài nhưng cũng mang trong mình tố chất của một kẻ thần kinh.”   Thẩm Du, lần này em gái nhỏ tiêu đời rồi :v   ***   Thẩm Tiêu sinh ra ở gia tộc hào môn, tuổi thơ chịu rất nhiều bất hạnh. Anh đứng lên gánh vác công ty khi tuổi còn trẻ, một thân một mình chống lại với thế giới khắc nghiệt tàn nhẫn này. Những người bên cạnh anh, ai cũng mưu toan cho quyền lực và tiền bạc mà nhiều lần đẩy anh vào hiểm nguy bất trắc. Trái tim Thẩm Tiêu khi ấy dần lạnh lẽo, chỉ còn sự vô cảm và độc ác phủ đầy.   Từ trước đến nay, thế giới mà Thẩm Tiêu nhìn thấy chỉ có những mảng màu đen trắng rất tẻ nhạt và buồn chán. Thế nhưng, trong quãng thời gian này, cô em gái Thẩm Du đã dần nhuộm lên nó những gam màu rực rỡ và tươi sáng. Thẩm Tiêu đắm chìm trong sự ấm áp và ngọt ngào ấy, khiến bản thân anh cũng dần đánh mất lý trí của bản thân mình.   Ban đầu, Thẩm Tiêu không hề xem Thẩm Du như em gái, anh chỉ xem cô như là một con thú cưng nho nhỏ nuôi trong nhà. Mỗi sáng anh đi làm, dịu ngoan ở bên cạnh, mỗi tối anh đi về, có cô luôn ở đó. Nhưng chẳng biết từ khi nào, thú cưng của anh đột nhiên thay đổi, không còn như trước nữa.   Có lẽ là khi Thẩm Du dùng giọng nói rất nhỏ rất nhẹ của cô kể về những câu chuyện thú vị cô gặp được cho anh nghe. Khi ấy, cô cười rộ lên như có hàng ngàn vì sao lấp lánh, khi cô khóc lại như những bông tuyết đêm đông, lặng lẽ mềm mại rơi vào lòng anh. Thẩm Du sẽ nũng nịu muốn được anh yêu thương, vỗ về. Hóa ra, cô gái nhỏ thầm mến anh, mà anh, cũng đúng lúc cảm thấy không hề tệ chút nào.   Thế nên, Thẩm Tiêu nghĩ rằng mình nên bật đèn xanh cho cô gái nhỏ, để cô ấy có thể dũng cảm thích anh, theo đuổi anh. Biết đâu, một ngày nào đó, anh sẽ vì sự chân thành của cô mà động lòng thì sao.   Đáng tiếc, tất cả những gì Thẩm Tiêu tự cho là đúng mà làm kia, đều là những điều tào lao mà Thẩm Du chưa bao giờ ngờ đến :v   ***   Thẩm Tiêu từ nhan sắc đến quyền lực địa vị và tiền tài, cái gì anh cũng có, chỉ là không có liêm sỉ. Lại được khuyến mãi thêm tính cách bá đạo độc ác, chảnh chọe, biến thái không ai bằng.   Cho nên, cách Thẩm Tiêu nói chuyện cùng Thẩm Du, quả thật, nghe rất muốn đánh, “Em đừng tức giận, cùng lắm thì anh đáp ứng em, cùng em nói chuyện yêu đương, em cũng không cần phải tiếp tục yêu thầm anh nữa, thế nào?”   Thẩm Du nhịn, nhịn rồi lại nhịn anh trai nam phụ ác ma này. Nhưng nhịn đến nghẹn mà anh vẫn cứ cố chấp cho rằng cô bám anh, yêu anh điên cuồng thì không thể chấp nhận được nữa. Vì thế, Thẩm Du bùng nổ… nói ra những suy nghĩ trong lòng.    Thế nhưng, Thẩm Tiêu vốn dĩ đâu phải là người bình thường, anh luôn đặc biệt theo cách rất riêng của mình. Thẩm Du không yêu anh cũng không sao, anh có tình cảm với cô là được. Thẩm Du chỉ có thể ở bên cạnh anh, nhận hết tình yêu của anh là đủ rồi :v   Và những tháng ngày Thẩm Tiêu thay đổi trở thành một người đàn ông có chút ngốc nghếch hay ghen trong ván bài tình yêu chính thức được bắt đầu.   Trợ lý khen móc khóa anh trộm được của Thẩm Du đáng yêu, anh liền không ngại nói “Lời này ta thích nghe, nói nhiều chút.” Trợ lý muốn anh đi đón khách quý khi anh đang ở cùng Thẩm Du, anh chỉ cần thả ra nhãn hiệu xe sẽ thưởng cuối năm, anh ta liền giải quyết nhanh gọn không làm phiền nữa. Chú chó Husky trong nhà liếm liếm cô chủ nhỏ Thẩm Du, anh liền thẳng tay phóng cho nó mấy chiếc dép trong muôn vàn sự tức giận cùng cảnh cáo “Nữ nhân của ta mà mày cũng dám liếm hử, muốn chết liền nói thẳng?”...   Phải nói là, Thẩm Tiêu khi để trái tim mình ở bên ngoài thế giới này thì thôi chứ một khi anh đã trao nó cho ai rồi thì người đó rất khó để từ chối. Bởi vì, tất cả những gì mà Thẩm Tiêu làm, mọi người có thể không hiểu nhưng Thẩm Du thì lại rất rõ ràng. Anh đã đặt cô vào tận sâu trong trái tim mình rồi.   Có thể, cách thể hiện tình cảm của anh sẽ không giống người bình thường nhưng con người anh chính là như vậy. Để người anh yêu vào mắt, vào tim, cả thế giới này cũng chỉ nhìn thấy cô ấy mà thôi. Vậy nên, Thẩm Du đồng ý bước vào tình yêu của anh, dùng trái tim mình cảm nhận nhịp đập yêu thương ấy.   Giữa biển người tấp nập, gặp được em, yêu em, cùng em đổi thay vận mệnh kiếp này. Tháng ngày về sau, nguyện tình đôi ta, thắm thiết bền lâu, bình an vui vẻ.   ***   “Xuyên thành em gái vai ác” là bộ truyện thật sự nổi bật của tác giả Tuyết Mặc. Nội dung truyện có phần mới lạ, độc đáo và vô cùng thu hút bởi độ sủng, ngọt ngào, hài hước của nó. Văn phong tác giả lưu loát, nhịp điệu nhanh không gây nhàm chán chút nào.   Đặc biệt, nhân vật nam chính Thẩm Tiêu được tác giả xây dựng tốt. Từ bé đến lớn, thế giới của anh chỉ có hai màu đen trắng nhưng nhờ có Thẩm Du mà nó đã rực rỡ hơn rất nhiều. Khi anh nhận ra mình yêu cô, biết được những thiếu sót của bản thân, anh đã cố gắng thay đổi. Đáng tiếc, có thay đổi gì thì anh vẫn là một Thẩm Tiêu biến thái, hay ghen, đáng yêu không thể tả mà thôi.   Cho nên, nữ chính Thẩm Du mới có thể từng bước chấp nhận con người thật sự của anh. Vì anh mà dung hòa tất cả những khuyết điểm ấy, cùng anh xây dựng một gia đình hạnh phúc ấm áp.   Truyện vô cùng vô cùng sủng ngọt và siêu vui nhộn với những câu nói đậm chất tấu hài của cặp đôi nhân vật chính hay phụ. Thế nên, mn hãy nhảy hố để thư giãn sau những ngày làm việc mệt nhọc nhé.   À, bản mình đọc là bản convert nhưng mà mình thấy có bạn edit 2/3 truyện rồi nên mình dẫn link cho mn đọc và ủng hộ nha. _____   #Lạc_Hậu - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Trời vào cuối hạ, thời tiết có chút oi bức. Thẩm Du ngồi học cả một ngày, lúc ra khỏi trường đầu óc đã choáng váng. Sau lại còn leo lên xe bus lắc lư một đường, thiếu chút liền ngất đi. Lúc đến trạm vẫn là nhờ tài xế nhắc nhở hai lần mới bừng tỉnh, cũng do trạm này xuống rất ít người, nên bác tài đã sớm đem cô nhớ kĩ. Thẩm Du vội vàng nói lời cảm ơn rồi từ từ đi xuống, vừa rời khỏi điều hoà mát lạnh trong xe, không khí nóng bức đã tạp ngay vào mặt. Làn da vốn dĩ khô mát của Thẩm Du thoáng chốc rịn ra một tầng mồ hôi. May mắn vùng này là khu biệt thự, hai bên đường đều có bóng râm, cô trốn dưới tàng cây mà đi mới không đến nỗi đem mình một giây thiêu trụi. Vừa lúc ngang một bụi hoa, Thẩm Du dừng bước, từng cụm nhỏ li ti màu tím nhạt đón gió phấp phới, đẹp đến mức làm lòng người ngứa ngáy. Kỳ thực Thẩm Du ngấp nghé chúng nó đã lâu, lần này thừa dịp xung quanh vắng người, rốt cuộc quyết định hướng tới bụi hoa vươn ma trảo. Một trận gió thổi tới, mấy khóm hoa càng cuồng hoan nhảy nhót, Thẩm Du lén lút ngó nghiêng trái phải, xác định không có ai, bèn cẩn thận ngắt thêm một đoá... Không chờ cô chậm rãi thưởng thức, một thanh âm vang dội liền từ xa truyền đến "Uây! Em gái, không được hái hoa!" Thẩm Du bị dọa đến nhảy dựng, quay đầu lại xem một cái, nhân viên bảo vệ ở trạm gác đằng xa đang hướng bên này xua xua tay. Cô xấu hổ thè lưỡi, nhanh tay véo thêm một bông hoa, sau đó tốc tốc bỏ chạy. Đi khỏi đó một đoạn xa, Thẩm Du mới thả chậm tốc độ, đem hoa trong tay lên chóp mũi ngửi ngửi, chậm rì rì mà quay về nhà. Dưới ánh chiều tà, bóng người kéo dài vô tận. Cô vốn dĩ cũng gọi là Thẩm Du, nhưng tuyệt đối không phải là Thẩm Du hiện tại. Trước kia cô là một diễn viên có chút danh tiếng, hai mươi bảy tuổi, ban đầu học múa cổ điển, về sau bởi vì ngoại hình xuất sắc nên được tuyển vào đóng một bộ phim cổ trang. Vai diễn ấy tạo hình quá đẹp, nhân khí ngút trời, Thẩm Du sau đó nhận được thêm vài tác phẩm lớn, vì thế dần dần tạo nên danh tiếng, tiền đồ vô lượng. Thế nhưng chưa chờ được huy hoàng, đoàn làm phim của cô trên đường bất ngờ gặp tai nạn, lao ra khỏi rào chắn rơi xuống vách núi. Tuy Thẩm Du không cảm nhận được một khắc đau đớn cuối cùng, nhưng ngẫm lại với độ cao như vậy, kết cục khẳng định là bẹp thành thịt nát không lệch đi đâu. Lúc cô tỉnh lại thì linh hồn đã xuyên vào một cô gái khác, cũng tên Thẩm Du, hiện chỉ mới 20 tuổi, Học Viện Điện Ảnh năm thứ hai. Nhưng tất thảy cũng không phải vấn đề gì lớn, mà quan trọng nhất, nơi này cư nhiên lại là thế giới trong một quyển tiểu thuyết! Tuy chưa chết hẳn, nhưng Thẩm Du chẳng hiểu sao lại biến thành vai phụ trong một cuốn sách. Bất quá cũng có điều an ủi, dẫu sao cô vẫn còn sống được lành lặn. Thẩm Du sở dĩ biết được chuyện này là do trước khi xuyên qua, cô vừa vặn có xem bộ tiểu thuyết trên, lại còn là xem đến nghiền ngẫm. Lúc tiếp nhận được kịch bản phim cải biên, cô sắm vai nữ chính, bởi vì là lần đầu tiên diễn phim hiện đại, Thẩm Du sợ rằng mình đối với nhân vật lý giải không đủ thấu triệt, nên mới dặn dò trợ lý Hàn Hiểu Băng đi tìm mua nguyên tác về xem. Đầu sách tên "Khi nào anh yêu em", cũng chính là thế giới mà cô đã tiến vào, hết thảy nhân vật cùng tình tiết đều giống y như đúc. Thẩm Du đối với quyển tiểu thuyết này không có ý kiến, đối với việc mình xuyên thành nữ phụ yếu đuối nhát gan đến phát bực cũng không có ý kiến, điều duy nhất làm cô để tâm chính là, nhân vật này có một người anh trai quyền lực, tâm thần đại vai ác trong tác phẩm — Thẩm Tiêu! Chính xác là một tên đại BOSS cùng bạch liên hoa nữ phụ dây dưa không rõ, lại đối với nam chính Tư Đồ Dật tranh đấu đá không ngừng, cuối cùng rơi vào thảm kịch. Thẩm Du rất muốn vì mình thắp một nén nhang. Cô gái này kỳ thật không phải em gái ruột của Thẩm Tiêu, mà là Thẩm phu nhân năm đó từ bãi rác nhặt về. Nhà họ Thẩm tính tình trời sinh lạnh nhạt, sau khi bà Thẩm nhận nuôi cô cũng không mấy để tâm, chủ yếu là do Lý quản gia chăm sóc. Thẩm Du cũng sớm biết thân thế của mình, tuy rằng người nhà đối với cô rất khoan dung, tiền tiêu vặt cũng cấp đủ, nhưng vẫn không thoát khỏi cảnh sống trong mặc cảm. Luôn cố gắng hạ thấp cảm giác tồn tại của bản thân, rõ ràng có tiền trong tay mà cứ sống kiểu bình dân, đến nỗi, đi học cũng chỉ toàn đi xe bus. Một đứa trẻ đáng thương như vậy, lại có tên anh trai ương ngạnh kiêu ngạo, cả ngày bị khi dễ cũng thôi, cớ gì cuối cùng còn bị liên luỵ rơi vào một cái kết cục thê thảm. Thật sự là quá bi thương. Thẩm Du vừa nghĩ chuyện, vừa lấy chân khều khều hòn đá nhỏ ven đường, khi về đến sân nhà mới trông thấy một chiếc Toyota màu đen, chất lượng thường thường, vừa nhìn đã biết không thuộc về Thẩm gia. Một người đàn ông trung niên đứng cạnh sườn xe, đầu trọc, mặt bóng dầu, bụng còn to hơn bụng bầu, thoạt nhìn vô cùng ngấy mỡ. Thẩm Du vòng qua gã, hướng phía sân trong mà đi, ông chú đầy mỡ kia vội vàng gọi giật lại "Cháu gái nhỏ, đây là nhà cháu sao?" Thẩm Du đề phòng mà nhìn nhìn "Có việc gì vậy?" Gã toét miệng cười, lộ ra một ngụm răng vàng khè "Kia xin hỏi, Thẩm Tiêu có ở nhà không?" Thẩm Du nhíu mày, lại đi thêm vài bước mới trả lời "Vậy chú có thể đi rồi, anh tôi đi công tác còn chưa có trở về!" Nói xong cũng không thèm để ý đến gã, một đường không quay đầu lại mà đi thẳng vào trong. Mời các bạn đón đọc Xuyên Thành Em Gái Vai Ác của tác giả Tuyết Mặc.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Mắt Bão - Sunness
“Mọi gia đình hạnh phúc đều có chung niềm hạnh phúc, nhưng mỗi gia đình bất hạnh lại mang một nỗi bất hạnh riêng” - "Mắt bão" chính là câu chuyện cảm động về cặp vợ chồng trẻ mang nỗi bất hạnh đặc biệt như thế. Trải qua bao khổ đau mất mát và ám ảnh tâm lý, họ vẫn bên nhau bền chặt, quyết không buông rời. Không chỉ là khúc ca cảm động về tình cảm gia đình, Mắt bão còn khiến người đọc trăn trở về ranh giới giữa Thiện và Ác, giữa Trắng và Đen, đồng thời đề cao chính nghĩa, sự khoan hồng thứ tha đối với những con người biết ăn năn hối cải, và lòng cảm thông nhân ái với những số phận khốn khổ bị đẩy vào bước đường cùng. Dù có những khoảnh khắc day dứt xót xa đến ám ảnh, nhưng câu chuyện vẫn đẹp nao lòng, bởi bao phủ lên tất thảy những đau thương kia chính là tình cảm con người thiêng liêng nhất. *** Trích dẫn nổi bật: "Lỡ như một ngày nào đó anh không tìm được em nữa, em mong anh hãy nhớ lấy câu này. Em yêu anh, em hi vọng anh vui vẻ. Nhưng nếu nỗi 'hi vọng' kia sẽ khiến anh đau khổ, em thà rằng anh buông tay đi." “Chúng ta thường nghĩ rằng nắm giữ mới khiến mình trở nên mạnh mẽ, nhưng đôi khi, mạnh mẽ lại là chính lúc ta buông tay.” Mời các bạn đón đọc Mắt Bão của tác giả Sunness.
Đại Đế Cơ - Hi Hành
Nữ chủ Tiết Thanh từ hiện đại xuyên vào một thiếu niên 13 tuổi là nữ giả nam trang. Thân phận hiện tại của nữ chủ có thể là đế cơ, vì bị mưu hại vào 7 năm nên được các trung thần cứu và che giấu thân phận ở dân gian. Nói có thể là vì chưa chính thức xác định, Hi Hành lộ ra một số bí mật có thể làm chao đảo thân phận đế cơ của nữ chủ sau này. Kiếp trước của nữ chủ cũng chỉ được Hi Hành giới thiệu sơ sài. Là con nhà gái nhà giàu bình thường, đến năm 16 tuổi thì ông ngoại và cha mẹ lần lượt qua đời. Tiết Thanh phát hiện đây là âm mưu của người khác, nên học làm sát thủ để trả thù. Sau khi trả thù xong thì tiếp tục làm nghề sát thủ để mưu sinh, cho đến khi gặp tai nạn trên không rồi xuyên qua. Không biết kiếp trước nữ chủ đã trải qua cuộc sống như thế nào, chỉ biết là nữ chủ đã trải qua một đoạn thời gian 5 năm học làm sát thủ rất cực khổ, cực khổ đến nỗi nữ chủ không nguyện ý thử lại một lần nữa. Sau khi xuyên qua, nữ chủ bề ngoài có tính cách rất ôn hoà và thiện lương, hay cười, siêng năng chăm học, rất quí trọng cuộc sống hiện tại và quyết định tương lai sẽ làm một tiên sinh dạy học. Nhưng thực tế người đọc có thể cảm giác trong nội tâm của nữ chủ có hai loại tính cách bất đồng. Một loại tính cách rất hài hước và trẻ con, có cảm giác như đây là tính cách của nữ chủ trước 16 tuổi ở kiếp trước. Một loại tính cách khác là suy nghĩ và mưu tính rất sâu xa, quan sát kĩ lưỡng mọi chi tiết và suy tính rất cẩn thận trong mỗi bước đi, rất phù hợp với tính cách của một sát thủ. Nữ chủ có thể “nhất tâm nhị dụng” (có thể làm hay suy nghĩ 2 chuyện cùng một lúc) nên cho mình là Tiểu Long Nữ, khi biết mình nữ giả nam trang thì lại nói mình là Châu Bá Thông, đến khi nhém tàn tật một cánh tay thì lại cho mình là Dương Quá. Nữ chủ học tập rất siêng năng và nghiêm túc nên tiến bộ không ngừng, khi được tiên sinh khen thì nói mình là Văn Khúc Tinh hạ phàm. Nói chung nữ chủ đôi khi tính cách và hành động rất buồn cười, có thể vô sỉ không đổi sắc mặt tự khen mình, rồi nghiêm túc nói hưu nói vượn, nói dối không cần suy nghĩ. Tính cách thứ hai của nữ chủ được Hi Hành thể hiện rất tài tình. Hiện nay nữ chủ vẫn chưa biết về thân phận thật sự của mình, nhưng chỉ cần quan sát hành động của người xung quanh, nữ chủ đã có thể đưa ra suy đoán khá chuẩn. Đôi khi nữ chủ làm một số việc khiến người đọc cho rằng bốc đồng, xuất phát từ bản năng nhưng nếu đọc đi đọc lại các hành động từ ban đầu của nữ chủ sẽ nhận ra nữ chủ đã suy tính rất cẩn thận. Đây cũng là điểm độc đáo trong phong cách viết truyện lần này của Hi Hành. Trong truyện, tác giả thường chôn dấu một số gợi ý về các việc xảy ra tiếp theo chỉ bằng một câu văn ngắn, hay đôi khi là một số từ ngữ nhỏ. Tình tiết thay đổi bất ngờ không theo suy đoán của người đọc, nhưng khi đọc kĩ lại những chương trước, có thể nhận ra tác giả đã gợi ý ở đó. Điều này khiến cho dân tình xôn xao trên diễn đàn thảo luận truyện, nên mỗi khi phát hiện ra một chi tiết nhỏ khác thường, mọi người sẽ ào ào đi dự đoán tình huống tiếp theo sẽ là gì, vì sao Hi Hành viết như vậy. Đây là cảm giác khá mới lạ khi theo dõi một câu chuyện. Một điểm đặc biệt khác của truyện là công năng sao chép thơ của nữ chủ. Cũng giống như các nữ chủ xuyên không khác, Tiết Thanh cũng được Hi Hành dành cho hào quang tài làm thơ tuyệt đỉnh. Điều khác biệt là nữ chủ lần này mỗi lần làm thơ là vì có mục đích hoặc lí do đặc biệt. Và mỗi bài thơ được sử dụng trong truyện rất hợp với hoàn cảnh và rất có ý nghĩa, cho thấy Hi Hành rất dụng tâm trong việc này. Ví dụ như khi Tiết Thanh lần đầu đi học là ở một thảo đường đơn sơ rách nát, Hi Hành sử dụng bài thơ “Lậu thất minh” của Lưu Vũ Tích, là bài thơ nói về phòng ở đơn sơ. Trong hội đua thuyền, tác giả sẽ sử dụng Đua Thuyền Ca. Khi chửi Liêu Thừa là cẩu quan, hay khi nói về thiếu niên hiệp khí, hoặc là thơ đưa tiễn tù phạm  đều sử dụng thơ phù hợp với hoàn cảnh. Nếu các truyện trước đây của Hi Hành chỉ xoay quanh nữ chủ, thì truyện này được tác giả mở rộng cốt truyện xoay quanh về việc phe phái đấu tranh giành ngôi trong triều đình, mà quan trọng nhất đó là thân phận đế cơ của nữ chủ. Trong khi nữ chủ hoàn toàn vô tư không có tham vọng, Hi Hành lại khiến cho các nhân vật xung quanh nàng tạo thành một trận phong ba và từ từ lôi kéo nữ chủ vào tâm bão. Hiện nay có rất nhiều phe phái và nhân vật chủ chốt đã lên sàng, được tóm tắt như sau: Nữ chủ và các thiếu niên: thiếu niên vô tư, có hào khí nhưng không tham vọng, mọi người đều ra sức học tập cho tương lai, đôi khi có tranh cãi nhưng chỉ là trò chơi trẻ con. Nhưng khi có việc lớn thì nghĩa bất dung từ đi làm việc. Hiện tại chưa có ai liên quan về phe phái tranh đoạt trong triều đình. Đám người Ngũ Đố Quân: phe bảo hoàng, che chở đế cơ và muốn giúp nàng lên ngôi, nữ chủ hoàn toàn không biết về đám người này. Đám người Tần Đàm Công và Thái Hậu: phe phản nghịch, đã giết tiên hoàng và tiên hoàng hậu, đưa tiểu hoàng đế lên ngôi, hiện truy tìm giết đế cơ. Thái giám Tông Chu vào thái giám Liêu Thừa của phe này đã từng đối đầu với nữ chủ và bị đá xuống đài. Đám người Hoàng Sa Đạo: bị phe phản nghịch tàn sát vào 7 năm trước, đang tìm cách trả thù đám người Tần Đàm Công, chưa có liên hệ gì với nữ chủ. Phe còn lại trong triều đình: trung thành với tiên hoàng và triều đình, thường tranh chấp với đám người Tần Đàm Công, có lẽ chưa biết về việc đế cơ còn sống. Tây Lương quốc: từng có chiến tranh với Đại Chu, thua bởi Tần Đàm Công. Hiện nay có Thái Tử rất tài giỏi. Tác giả đến giờ chưa đề cập ảnh hưởng của Tây Lương quốc đối với ngôi vị đế cơ của Đại Chu. Tứ Hạt tiên sinh: dạy học tiên sinh của nữ chủ, thân phận có thể là Tứ Đại Sư của Hoàng Tự, mục đích dạy học cho người đăng cơ tiếp theo của Đại Chu. Nói tóm lại, truyện tuy chỉ mới đi được khoảng 1/3, 1/4 đoạn đường nhưng đã gây ấn tượng mạnh về nội dung, cốt truyện và phong cách hành văn. . Ngòi bút của Hi Hành đã tiến lên một tầm cao mới trong Đại Đế Cơ, vận dụng uyển chuyển sự hài hước, lém lỉnh trong đối thoại, tinh tế trong miêu tả nội tâm và âm mưu tính toán, ngòi bút miêu tả sống động khiến khiến người đọc cảm giác mình như đang xem phim hơn là đọc truyện. Đôi khi hài hước với các tình huống dở khóc dở cười, đôi khi lại hào khí khiến người rung động, ngưỡng mộ, đôi khi nguy hiểm khiến người giật mình, thót tim, đôi khi u ám khiến người lo sợ, rồi lại chính nghĩa luôn chiến thắng khiến người sảng khoái. Mời các bạn đón đọc Đại Đế Cơ của tác giả Hi Hành.
Diên Hi Công Lược Truyện - Chu Mạt
Lấy bối cảnh những năm đầu thời đại Càn Long, câu chuyện kể về thiếu nữ Ngụy Anh Lạc vào cung với mục đích ban đầu làm cung nữ để điều tra chân tướng về cái chết của người chị gái. Bằng sự dũng cảm, trí thông minh linh hoạt, ý chí rộng lớn bao la, cô đã hóa giải những khó khăn trùng điệp chốn cung đình, cuối cùng trở thành Hoàng Quý phi giúp đỡ hoàng đế Càn Long đạt được thời thái bình thịnh trị. P.s: Là fan bộ phim Diên Hy Công Lược, mục đích mình edit cuốn này để hiểu rõ tình tiết cũng như tâm lý của các nhân vật hơn. Vì đây là lần đầu mình edit nên chắc chắn còn nhiều sai sót, mong các hạ lượng thứ xin đừng nói lời cay đắng=)))   Dịch giả: KhanhLinhPham *** Nàng có một bí mật. Bí mật này khiến nàng càng lúc càng trở nên kỳ quái, khiến người khác càng lúc càng tránh xa... "Thật đáng thương." Một giọng nói ôn nhu ở sau lưng nàng vang lên, "Người người đều nói Chiêu Hoa công chúa điêu ngoa bá đạo, lãnh huyết vô tình, hóa ra nàng không phải sẽ không khóc, mà là người thích trốn đi khóc một mình." Chiêu Hoa đột nhiên quay đầu, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào đối phương: "Ngươi là ai?" Thân là trưởng nữ của Ngụy Anh Lạc, Chiêu Hoa công chúa kế thừa vẻ đẹp từ mẫu thân, nhưng khí chất trên người lại càng giống phụ thân của nàng —— trên cao nhìn xuống, vênh váo hung hăng, dường như nàng trời sinh chính là chủ nhân của thế giới này, tất cả mọi người phải quỳ rạp xuống dưới chân nàng. Nếu nàng là một a ca, tính tình như vậy cũng không phải không được, nhưng nàng là một công chúa, một nữ nhân có dáng vẻ thế này không khỏi quá mức vênh váo hung hăng. "Nếu ta là Lạp Vượng Đa Nhĩ Tế, ta cũng sẽ không chọn một nữ nhân như khổng tước kiêu ngạo làm thê tử." Đối phương nở nụ cười, đó là một người mặc trang phục thị vệ, dung mạo thiếu niên tuấn dật, nụ cười có chút bất cần đời. Hắn vuốt ve ngực, đối với Chiêu Hoa hành lễ, "Ta là Phúc Khang An, ta tới giúp công chúa đây." "Giúp ta?" Chiêu Hoa nhíu mày, "Ngươi có thể giúp được gì cho ta?" "Giúp công chúa giành được trái tim của Lạp Vượng Đa Nhĩ Tế." Phúc Khang An cười tủm tỉm nói. "... Tại sao ngươi phải giúp ta?" Ánh mắt Chiêu Hoa nhìn hắn càng thêm hoài nghi. Nàng ở trong cung, từ trước đến nay đều không được hoan nghênh.   Mời các bạn đón đọc Diên Hi Công Lược Truyện của tác giả Chu Mạt.
Trăng Lạnh Như Sương - Phỉ Ngã Tư Tồn
Mười bốn tuổi năm đó, ta vẫn chỉ là một tiểu cô nương, nhìn cuộc đời như một dải lụa hồng, biết bao nhiêu là mơ mộng! Sống chết ngàn xa Cùng người thề nguyện Chàng nói ta hãy chờ chàng. Ta vẫn một lòng ngây ngốc ôm kỷ vật của chúng ta đợi chờ. Chờ chàng đem kiệu hoa đến rước ta về, chờ đợi ngày hạnh phúc mà chàng nói. Thế nhưng, ta đợi mãi, đợi cả tuổi thanh xuân qua đi, đợi cả cuộc đời héo úa, tại sao chàng không đến? Thì ra, cây chủy thủ hẹn ước mà chàng trao ta, cũng chính nó đã chặt đứt dải lụa hồng của đời ta. Trở về trong đêm nguyên tiêu năm ấy Trở về trong cơn mưa tuyết năm ấy Trở về trong quán rượu nhỏ năm ấy Chàng có thấy chăng, có một người con gái ngốc nghếch là ta, vẫn ngồi chờ nơi đó? Định Thuần, ánh trăng tịch mịch làm sao, lạnh lẽo làm sao, trăng lạnh như sương, thấu tận tâm hồn, tận trái tim ta! Giới thiệu 2: Sống chết ngàn xa Cùng người thề nguyện Nắm tay trọn kiếp Bên nhau đến già *** Bước chân vào chốn hậu cung sâu hút tựa bể, được che đậy bởi những cung điện lầu dài xa hoa mỹ lệ, nàng dường như đã lầm lạc giữa dòng xoáy của tình yêu và nỗi thù hận, đã định trước cả cuộc đời này sẽ chỉ mãi âu sầu phiền muộn. Một hồi chuyện xưa này của Phỉ Ngã nơi đất cổ đại, vẫn luôn gắn liền với những tình tiết câu chuyện đẹp đẽ đến lạ thường như vậy, nhân vật vẫn luôn thanh lịch tao nhã là thế, còn có cả một bầu ưu thương đau xót nồng đậm vĩnh viễn không thể tan biến. (Thương Nguyệt) Ngắn ngủi mười tám vạn chữ, lại đã viết hết cuộc đời mọt con người khi còn sống. Tác giả là một cây bút hiện thực, hết thảy những “Nhân sinh nếu như ngày mới gặp, nào để gió thu biến u sầu?” cũng chỉ là cổ tích tươi đẹp. Một lần hiểu lầm, thế nhưng bỏ lỡ đâu chỉ một vài năm trôi qua? Chính là cả đời! Đáng thương thay nữ chính, rõ ràng là nàng, lại bởi vì hiểu nhầm, trở thành thế thân cho kẻ khác, nào biết có tình yêu cũng chẳng thể nhận ra. Nàng chỉ đành làm thế thân, thử hỏi nếu như chàng sớm biết ? Không phải người đó, chả nhẽ sẽ không yêu sao? Nhất kiến chung tình nào có được cái gì, có thể thắng nổi ngày đêm vành tai tóc mai kề cận bên nhau hay sao? Tình yêu sinh ra từ thời gian, năm tháng qua đi, ai cũng có thể thay thế được ai. Mười sáu tuổi, may mắn thoát khỏi kiếp nạn tru di tam tộc, hai mươi hai tuổi, trở thành mẫu nghi thiên hạ Hoàng thái hậu. Cuộc đời biến đổi bất ngờ, cứ ngỡ nàng từ địa ngục mà lên tới thiên đường. Thế nhưng, quanh co một vòng, nào có chốn nào gọi là thiên đường? (Vô danh) Bỏ lỡ cuối cùng vẫn là bỏ lỡ, lấy sinh mệnh cả cuộc đời cũng không thể cứu vãn nữa rồi! Ngày đầu gặp mặt, nàng thanh thuần như hạt sen, ngây thơ trong trắng. Tươi tắn dịu dàng, ngông cuồng ngạo nghễ.  Từng đã cho cuộc đời vĩnh viễn là thế, nào biết từ một khoảnh khắc kia, bọn họ rốt cuộc đều đã bước qua nhau. Đường đời trăm mối, cuối cùng vẫn nhận ra nhau, thế nhưng đã muộn mất rồi! Nàng, đã không còn là nàng của năm đó, mà chàng, cũng thế. Hóa ra là nàng, nhưng, đã sớm không phải là nàng. (Kỷ niên lưu quang) Mời các bạn đón đọc Trăng Lạnh Như Sương của tác giả Phỉ Ngã Tư Tồn.