Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Nắng Gắt

Văn án: - Nếu như nhiều hơn thích một chút gọi là yêu, thì nhiều hơn yêu một chút gọi là gì? - Nhiều hơn yêu một chút? – Anh nghiêng đầu nhìn tôi, mỉm cười – Với anh thì, đó chính là em! Bài tựa: Nửa học kỳ cuối đại học năm tư là những tháng ngày chật vật nhất của tôi. Những buổi hội thảo tuyển dụng liên miên, những cuộc phỏng vấn nối tiếp nhau, đau đầu nhức óc về chuyện bảo vệ luận văn tốt nghiệp, đã thế lại còn những bữa tiệc chia tay không say không về... Tất cả chỉ có thể dùng một từ "rối loạn" để mà hình dung! Mỗi người ai nấy cũng đều giống như một con quay không bao giờ dừng lại, không thể làm chủ được bản thân mà cứ bị xoay tròn, xoay tròn mãi... Cho tới thời khắc phải dừng lại... Buổi tối ngày hai mươi ba tháng sáu, A Phân – cô bạn nằm giường đối diện với tôi trở thành người đầu tiên ở phòng ký túc rời khỏi Nam Kinh. Cô ấy sẽ đến Hạ Môn, một nơi xa xôi, một nơi mà tôi chỉ biết tới tên. Từ trước tới giờ tôi đều không ngờ được sẽ có một ngày mình phải rơi lệ như thế, tôi đuổi theo xe lửa, mãi đến khi xe lửa tăng tốc lao đi vun vút... Tôi vẫn luôn là một cô gái khỏe mạnh, vui tươi... Tôi vẫn chưa bao giờ hiểu thế nào là biệt ly... Mãi cho đến giờ phút ấy... Sau này, chúng tôi có thể chẳng bao giờ gặp lại nhau... Sau này, chúng tôi cho dù có gặp lại cũng chỉ có thể vội vã chào nhau một câu, rồi lại vội vã chia tay... Khi ấy, chúng tôi sẽ không còn cảm thấy bi thương như hiện tại, có thể là vì chúng tôi đều không còn quan trọng đối với người kia, cũng có thể là vì, khi ấy chúng tôi đã học được cách kiên cường. Nhưng mà giờ này khắc này, khi bạn đi rồi, tôi chỉ có thể ở sân ga, vừa đi vừa khóc... Tạm biệt nhé, tuổi thanh xuân cuối cùng của chúng ta... Chúng ta sẽ không còn được sống như những đứa trẻ nữa... Chúng ta tốt nghiệp rồi... *** Review bởi: Hà Hằng Cố Mạn là cái tên quá đủ để đảm bảo cho 1 bộ truyện chất lượng nhưng khi đọc mình vẫn có cảm giác nữ chính Hi Quang có nét giống với Mặc Sênh. Đây là 1 bộ truyện nhẹ nhàng, đã hoàn quyển 1 và ở quyển 1 thì nữ chính đang về với nam phụ mà mình thì theo phe nam phụ nên chắc không dám đọc quyển 2 mất. Vì vậy mình xin review theo cảm nhận của mình đặt nam phụ Lâm Tự Sâm lên làm nam chính ???? và mình tin ai đọc xong quyển 1 cũng sẽ mong câu truyện dừng lại tại đó. Lâm Tự Sâm yêu Hi Quang ngay cả khi cô không biết anh là ai, khi nghĩ rằng cô đã gián tiếp gây ra tại nạn khiến anh phải từ bỏ công việc mà anh luôn tâm huyết. Vậy mà khi gặp lại cô dù anh vẫn không thể kìm lòng tiếp tục yêu cô. Nam chính thật trong truyện là Trang Tự cũng yêu Hi Quang nhưng khoảng cách giàu nghèo và lòng tự trọng cao khiến anh không bao giờ thể hiện tình yêu của mình với cô. Huhu. Lần đầu review không biết viết gì nữa nhưng mong có nhiều bạn nhảy hố theo rồi nhầm thuyền nam phụ như mình để cùng mình đau khổ. Xin trích 1 đoạn cuối quyển 1 khi mà Hi Quang và Lâm Tự Sâm yêu nhau để thấy hận tác giả biết bao khi anh chỉ là nam phụ ???? "Lâm Tự Sâm, em phát hiện tên của anh có rất nhiều chữ “mộc”, chẳng lẽ ngũ hành của anh thiếu “mộc”? Một lát sau tôi nhận được tin nhắn hồi âm. “Mộc nhiều, chỉ vì thiếu ánh mặt trời.” Tôi mỉm cười, nghĩ một chút rồi hỏi: “Nhiều mộc (cây) như thế, ánh mặt trời vừa xuất hiện thì không thể chiếu sáng đủ được..” Hi Quang, vốn dĩ là ánh ban mai mà, nhất định là ánh sáng rất yếu. Lần này không nhận được hồi đáp ngay, tôi đợi một lúc, tìm chuyện này chuyện nọ kiếm cớ để chạy tới phòng làm việc của họ. Qua lớp cửa kính, thấy anh đang bàn bạc công việc với khách hàng, tôi yên tâm quay lại bàn làm việc, vùi đầu vào làm việc. Chẳng hiểu sao lại vô thức cầm vào di động, mở hộp thư đến. Quả nhiên thấy tin nhắn của anh đã tới tự bao giờ. Tôi mở ra, anh nói: “Anh chờ em mang đến bên anh một tia nắng rực rỡ.” *** “Sau này tôi sẽ không thích anh nữa, trời cao biển rộng…” – Đây là câu nói ám ảnh tôi nhất trong tác phẩm này. Nhiếp Hi Quang yêu Trang Tự – một chàng trai giỏi giang nhưng gia cảnh không tốt. Cô thầm yêu anh rất lâu, rồi phát hiện ra thanh mai trúc mã của anh chính là Dung Dung – người bạn cùng phòng ký túc xá của mình. Cứ như thế, cho đến tận khi tốt nghiệp ra trường, Hi Quang cố gắng dồn nén tình cảm của mình vào một góc khuất sâu thẳm trong tâm hồn, thầm tự nhủ: “Sau này tôi sẽ không thích anh nữa, trời cao biển rộng…” Nhưng, Trang Tự và Dung Dung có thật sự là một đôi, Trang Tự có thật sự không yêu cô như cô vẫn tưởng? Hi Quang – tên cô là Hi Quang – nhưng cuộc đời cô không phải chỉ có mỗi ánh nắng như mọi người vẫn nghĩ. Bố cô “cưu mang” tình cũ, nhận con gái người đàn bà đó làm con nuôi dẫn đến sự chia ly trong gia đình. Suốt ngần ấy năm, trong lòng cô luôn canh cánh nỗi đau của mẹ, để rồi cô chấp nhận vào công ty của bố nhưng lại tự nguyện bắt đầu từ một nhân viên cấp thấp nhất. Ở nơi ấy, Hi Quang gặp Lâm Tự Sâm – vị phó tổng anh tuấn tài giỏi. Lâm phó tổng luôn như có như không nhằm vào cô, khiến “bà chủ tương lai” nằm vùng là cô chịu không biết bao nhiêu cực khổ; nhưng điều đó cũng vô tình kéo gần quan hệ của hai người. Hi Quang không hề biết rằng, Lâm Tự Sâm đã yêu cô, từ rất lâu rất lâu trước kia. Một lần nữa gặp lại Trang Tự, một lần nữa nước mắt cô rơi, Lâm Tự Sâm ôm cô vào lòng: “Tỏ tình ở đây có thể khiến tôi bị hạ thấp đẳng cấp, nhưng em lại khóc lóc thế này, tôi mà còn không thừa dịp nước đục thả câu, thì thật xin lỗi trí thông minh của mình. Nhiếp Hi Quang, em nói đi, tôi phải làm thế nào?”. Hi Quang như một con đà điểu luôn sợ hãi, luôn vùi đầu xuống cát không muốn đối mặt. Nhưng sự quan tâm chân thành của Tự Sâm dần lấp đầy khoảng trống trong cô. Đến khi cô quyết định đón nhận anh lại gặp phải sự phản đối từ người bố đã lâu không gặp: anh từng theo đuổi Niệm Viên – “người con gái nuôi kia” của ông. Hi Quang để lại ba chữ: “Con không tin” rồi đi tìm anh. Hóa ra, một ngày nào đó của nhiều năm về trước, Tự Sâm đã yêu cô từ cái nhìn đầu tiên. Nhưng Hi Quang của ngày đó không hề để ý đến anh, mà người để ý đến anh lại là Niệm Viên. Niệm Viên nhờ người hẹn anh, nhưng người đó lại nói cô là con gái của cha cô – Nhiếp Trình Viễn khiến anh hiểu nhầm. Chỉ một hiểu nhầm nhỏ như thế nhưng khiến cuộc đời anh hoàn toàn thay đổi: một tai nạn đã cướp đi tương lai của anh, ước mơ của anh, anh không thể trở thành bác sĩ ngoại khoa được nữa. Nằm trên giường bệnh, Tự Sâm luôn chờ đợi Hi Quang, chỉ là Hi Quang lẫn Niệm Viên đều không xuất hiện. Mang theo hiểu nhầm, anh tìm Hi Quang, lại phát hiện cô vốn không biết anh là ai. Đến khi quyết định buông bỏ quá khứ, sự thật lại bày ra trước mắt, hóa ra ngần ấy năm anh đã trách nhầm người… hóa ra, cô chưa bao giờ vất bỏ anh. Còn anh, “…từ trước tới giờ, anh vẫn luôn là vì em mà đến.” Cố Mạn kết thúc quyển thượng của tác phẩm khi đưa Hi Quang về trong vòng tay của Tự Sâm, câu truyện về Trang Tự vẫn là một câu hỏi để ngỏ với lời hứa hẹn sẽ giải đáp trong quyển hạ – một tác phẩm cho đến giờ vẫn bặt vô âm tín. Nhưng tôi nghĩ, Nắng gắt dừng ở đây cũng đủ để làm độc giả hài lòng. Tự Sâm yêu Hi Quang, tuy hiểu nhầm cô nhưng không phủ nhận anh dành cho cô trọn vẹn trái tim mình. Trang Tự lại vì thân phận mà rời xa cô, thậm chí từng vì Dung Dung mà làm trái tim Hi Quang tan nát. Có những thứ, có những người, đánh mất một lần rồi, không thể níu kéo lại. Trang Tự nhìn thấy Hi Quang bên người khác, liệu anh có hối hận với quyết định khi xưa? Văn phong Cố Mạn luôn làm hài lòng những độc giả yêu thương cô, tình yêu nhẹ nhàng thấm đượm từng câu chữ, dù sóng gió hay không vẫn khiến tình yêu trong truyện để lại dấu ấn sâu sắc trong lòng người đọc. Chào mừng các bạn đến với Nắng gắt – Cố Mạn. Mời các bạn đón đọc Nắng Gắt của tác giả Cố Mạn.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Anh Chỉ Cần Em - Thẩm Dạ Diễm
Trong biển người đông đúc, nhưng vì duyên phận nên chúng ta gặp và yêu nhau. Nhưng cũng vì duyên vì số mà cuộc tình chúng ta phải chia xa nhau. Có người nào đó chỉ là hình bóng thoáng qua đời ta, nhưng đâu đó lại có một hình bóng mãi mãi tồn tại tận sâu trong tâm hồn. Cuối cùng duyên và phận, tình và yêu biết tìm câu trả lời thích đáng cho tất cả ở đâu đây? Liêu Duy Tín không ngờ rằng có một ngày anh lại bị đá một cách không thương tiếc. Trước đó anh và đối phương đã có một tháng sống bên nhau vô cùng ngọt ngào ấm áp, đến nỗi anh đã quên mất sự trôi chảy không ngừng của thời gian. Giao kèo của họ đã đến thời hạn cuối cùng. Mọi thứ đều phải chấm dứt, cả duyên số, cả tình cảm. Tất cả quay trở lại nhịp sống thường nhật. Đó là điều mà Bạch Kì Minh – người yêu trong một tháng của anh muốn, và cậu đã làm được. Liêu Duy Tín là một người đàn ông thành đạt chín chắn, anh có quyền có thế, có không ít những người ngưỡng mộ anh. Xung quanh anh chưa bao giờ thiếu “đối tác”. Tính cách dứt khoát kiên định, sau khi xong chuyện, anh và “đối tác” không còn dính líu gì cả. Lúc bên nhau, Liêu Duy Tín là một người tình dịu dàng tâm lý, nhưng khi chia tay, anh không ngại lạnh lùng tàn nhẫn với đối phương. Duy chỉ có lần này, đối phương còn lạnh lùng tàn nhẫn hơn anh. Trong lúc anh còn đang chìm đắm trong giấc mộng tình yêu đẹp đẽ, Bạch Kì Minh đã biến mất như chưa từng xuất hiện, để lại một nỗi day dứt khôn nguôi trong lòng Liêu Duy Tín. Lòng tự tôn ép buộc anh phải quên cậu, trải qua sự nỗ lực không ngừng nghỉ, vết thương trong tim anh dần lên da non. Nhưng số phận trêu ngươi, một lần nữa họ gặp lại nhau. Và anh bất lực khi phát hiện ra tình cảm anh dành cho cậu chưa từng giảm đi, mà tăng dần theo thời gian, hình ảnh cậu chiếm trọn tâm hồn anh, anh không còn sức mà kháng cự. Liêu Duy Tín ngụp lặn trong mối tình da diết mà anh dành cho Bạch Kì Minh, anh nhận ra anh đã hoàn toàn thất bại, anh không thể để mất cậu, Bạch Kì Minh chính là người duy nhất anh muốn được nắm tay đi hết đoạn đường đời còn lại. Liệu những hi sinh cố gắng và tấm chân tình của Liêu Duy Tín có lay chuyển được quyết định sắt đá của Bạch Kì Minh không? Kì thực, Bạch Kì Minh cũng có tình cảm với anh. Vậy tại sao cậu lại cương quyết cắt đứt mối duyên giữa hai người? Khi duyên số không còn, liệu tình yêu có thực sự bị giết chết không? Cho dù không gặp nhau, nhưng trái tim vẫn hướng về nhau. Vậy đâu mới là con đường giải thoát cho hai người? Họ sẽ làm gì để vượt qua số mệnh, giành lấy hạnh phúc đây? Câu trả lời sẽ có trong “Anh chỉ cần em”. *** Áng mây lơ lửng chẳng thể nào nắm giữ Vẻ biếng nhác lại khiến người yêu thương Sự quyến rũ ẩn trong nét ngây thơ Làm anh chẳng thể nào quên được Mãi mãi yêu em, yêu nụ cười mê người Đã bao lần khiến anh mất trí Chìm đắm trong tình yêu của em, anh không còn cô đơn nữa Đây chính là ước hẹn kiếp trước của đôi ta. Ước hẹn kiếp trước (Mạch Hạo Văn) Sau này Liêu Duy Tín luôn tin rằng, mình đã yêu Bạch Ký Minh ngay từ cái nhìn đầu tiên. Mặc dù từ trước tới nay Liêu Duy Tín chưa bao giờ tin vào cái gọi là tiếng sét ái tình, hơn nữa lúc đó, anh cũng không nhận thấy có chút rung động nào. Đối với anh chàng mà thằng bạn chí cốt Đỗ Tử Thành giới thiệu lần này, kỳ thực Liêu Duy Tín cũng chẳng có nhiều cảm xúc, ngoại trừ khuôn mặt có thể nói là khá tuấn tú trên tấm ảnh. Chỉ có điều anh đã gặp vô số cậu chàng điển trai như thế này. Hấp dẫn, ngang bướng, ngây thơ hay chững chạc… chỉ cần quơ một cái là có cả nắm. Anh có tiền, có địa vị, có thế lực, thực tế anh chẳng thiếu gì “đối tác”. Ồ, tôi không hề có ý nói Liêu Duy Tín lăng nhăng, mặc dù anh có điều kiện để làm như thế. Sự thật là anh rất thận trọng khi giải quyết vấn đề. Anh không bao giờ tự chuốc lấy những phiền phức không đâu vào mình. Đỗ Tử Thành là một người anh em rất đáng tin cậy, người anh ta giới thiệu chắc cũng không đến nỗi nào. Huống chi dạo này đúng là anh có chút cô đơn, từ sau lần chàng nghệ sĩ trẻ kia đột nhiên trở thành ngôi sao, anh chưa từng tìm thêm ai khác. ... Mời các bạn đón đọc Anh Chỉ Cần Em của tác giả Thẩm Dạ Diễm.
Thâu Trọn Gió Xuân - Thị Kim
Nàng xòe tay ra đếm, nói tới ngân lượng là thao thao bất tuyệt, hai mắt sáng rực, dáng vẻ tham tiền ấy khiến người ta vừa yêu vừa giận. Y không nhịn được, hỏi: "Giữa ta và ngân lượng, nàng chọn cái gì?" "Đương nhiên là chọn cả hai." Úy Đông Đình tức giận. "Chỉ được chọn một." Vân Phỉ chớp chớp mắt. "Đương nhiên là chọn chàng rồi." Thế còn nghe được. Y xụ mặt hỏi: "Tại sao?" Vân Phỉ cười lém lỉnh. "Bởi vì phu quân chàng có rất nhiều ngân lượng." *** Úy Đông Đình bế con trai, ngoài cười ra thì không có bất cứ biểu cảm nào khác. Y cười hớn hở suốt cả ngày, dường như quên mất cách nói chuyện. Vân Phỉ nhìn bộ dạng của y liền có cảm giác bị mắc lừa. Rõ ràng khi có thai, y nói mình thích con gái, tốt nhất là sinh được một đứa con gái thông minh lanh lợi như nàng. Thế mà khi sinh con trai, y cười đắc ý như thế là thế nào? Nghĩ một đằng nói một nẻo! Vân Phỉ hừ một tiếng, cố ý nói: “Nếu là con gái thì tốt biết bao, như vậy có thể gả cho con trai của Lục Nguyên. Huynh ấy cứu ta mấy lần, ta còn không biết phải báo đáp Lục gia như thế nào đây.” Làm thông gia với Lục Nguyên? Úy Đông Đình hừ một tiếng: “Nương tử của hắn còn không biết ở nơi nào kia kìa?” “Người ta là con trai người giàu nhất Sơn Tây, người lịch sự nhã nhặn, diện mạo lại anh tuấn, còn lo không cưới được nương tử sao?” Nhã nhặn lịch sự, diện mạo anh tuấn? Hoàng thượng hừ một cái thật chua. Vân Phỉ làm như không nhận ra hoàng đế bệ hạ đang ghen, nheo đôi mắt xinh đẹp lại, cười ngọt ngào: “Thật ra ta thường hay hối hận, lúc ấy khi ở Tấn Thành, Lục lão thái thái hỏi ta có gả cho ai chưa thì ta nên nói là không có, sau đó gả cho Lục Nguyên.” ... Mời các bạn đón đọc Thâu Trọn Gió Xuân của tác giả Thị Kim.
Mùa Đông Dài - Scotland Chiết Nhĩ Miêu
Tình yêu là một đóa hoa có thể mọc trên bất cứ mảnh đất nào, tỏa ra những điều kì diệu mà chẳng bao giờ bị cái lạnh của mùa Thu hay băng giá của mùa Đông khuất phục, nở rộ và ngát hương quanh năm, ban phúc cho những người đã tặng nó và những người nhận nó. Và chỉ có tình yêu, mới có thể giúp bạn vượt qua những năm dài tháng rộng với biết bao thử thách, mới có thể giúp bạn nắm chặt tay nhau đi qua bốn mùa Xuân Hạ Thu Đông, mà tình vẫn trong và lòng vẫn sáng như buổi ban đầu. Mùa Đông Dài là bản tình ca dành tặng cho những cô gái có một nửa của mình là những chàng trai súng vác trên vai đầu đội sao trời, dành tặng cho những chàng trai có một nửa trái tim yêu dành cho Tổ quốc và một nửa trao tặng người thương. Người ta quen gọi những ngày lạnh là Mùa Đông Còn anh thì gọi mùa Đông là mùa nhớ Dẫu anh không ở bên cạnh em nhắc nhở Nhưng trời lạnh rồi, nhớ giữ ấm nhé em! “… Anh không bao giờ quên được, vào một buổi tối tuyết rơi đầy trời, anh đã nhìn theo đoàn tàu đưa Hà Tiêu dần dần rời xa anh ra sao. Điều duy nhất mà anh có thể làm khi đó là, mệt mỏi nằm ngửa trên mặt đất, nhìn sắc đêm điểm xuyết những hoa tuyết trắng muốt vương khắp đất trời, đen thẳm mà lấp lánh sáng ngời, hệt như đôi mắt Hà Tiêu của anh.” *** Truyện Mùa Đông Dài của tác giả Scotland Chiết Nhĩ Miêu kể về một chuyện tình của hai người. Anh gặp cô lúc anh chỉ là một tập sự, cô để lại cho anh nhiều ấn tượng không thể quên. Rồi một ngày cô rời đi vì hoàn cảnh của mình. Anh vẫn chờ đợi dù không biết có thể gặp lại cô hay không. Một thời gian sau anh trở thành quân nhân cao cấp, anh đã gặp lại cô.... Lần này anh không để cô có cơ hội rời xa mình, anh bắt cô ký vào giấy!!!! Rồi mọi chuyện sẽ diễn ra như thế nào mời các bạn đón đọc.... *** Sáng ngày hôm sau, Hà Tiêu, Đồ Hiểu và Trình Miễn cùng đi lấy kết quả. Lão quân y nhìn vẻ mặt thấp thỏm đã có chút lo âu của cô, chậm rãi cười: "Lần này cô có thể đặt một nửa tâm tư xuống rồi." Hà Tiêu cảm thấy trái tim của mình vang lên âm thanh hồi hộp: "Một nửa? Là ý gì?" "Kết quả kiểm tra có rồi, là lành tính. Nhưng mà sau này vẫn phải tiếp tục thu xếp để điều trị, đây mới là mấu chốt." Lão quân y đeo mắt kính, cực kì hiền hòa nhìn cô, "Cô phải duy trì tinh thần đấy, dù sao thì vẫn còn một trận chiến khó khăn cần phải đánh." Đương nhiên là Hà Tiêu đã chuẩn bị tâm lý, nhưng dù sao đây cũng được coi là một tin tức tốt lành? Trong lòng nhẹ nhõm không ít, cô nói không ra lời, chỉ cảm thấy hai chân như nhũn ra. Trình Miễn đứng ở sau lưng cô, đỡ lấy eo của cô, Hà Tiêu quay đầu lại, nắm lấy cánh tay của anh. Đồ Hiểu ở một bên nhìn, cũng lộ ra nụ cười vui mừng. Cô quay đầu nói với lão quân y: "Bá bá vất vả cho người rồi." Lão quân y nháy nháy mắt, giống như đang nói hãy yên tâm. ... Mời các bạn đón đọc Mùa Đông Dài của tác giả Scotland Chiết Nhĩ Miêu.
Linh Hồn Mê Đắm - Bồng Vũ
Linh hồn mê đắm là cuốn thứ hai trong bộ tiểu thuyết "Đông Phương Mỹ Nhân" của tác giả Bồng Vũ. Cuốn sách kể về tình yêu cuồng si nhưng cũng đầy mâu thuẫn, đau đớn và mất mát của Đông Phương Thiên Kiêu - em trai của Đông Phương Phong Hoa (nhân vật chính trong tập 1 - Lời nguyền mỹ nhân). Thiếu gia thứ hai của gia tộc Đông Phương cũng đồng thời là phó tổng phụ trách kinh doanh cả trong và ngoài nước của công ty sứ Đông Phương Mỹ Nhân - Đông Phương Thiên Kiêu - một người nổi tiếng với tính tình lạnh lùng quyết đoán, xử lý công việc gọn gàng rành mạch. Cũng như những người mang họ Đông Phương, anh có một vẻ ngoài vô cùng thu hút nhưng chính bản thân anh lại vô cùng căm ghét diện mạo hấp dẫn này. Bởi tất cả chỉ vì lời nguyền thần bí từ ngàn năm trước. "Chiếm được sứ mỹ nhân Cả họ toàn người đẹp Hồng nhan dễ tàn lụi Mệnh không quá ba mươi" Nếu một người được sinh ra đã biết trước ngày chết của mình thì cảm giác đó kinh khủng đến mức nào? Và nếu biết trước ngày chết nhưng dù có làm thế nào cũng không thoát khỏi, mỗi một ngày trôi qua là một bước chân tuyệt vọng bước về phía cái chết. Tất cả sự bế tắc và tuyệt vọng ấy cứ lặp đi lặp lại trong gia tộc Đông Phương của anh từ cả nghìn năm nay. Cha anh, cô chú anh, ông anh hay cả tổ tiên anh đều có một diện mạo xinh đẹp nhưng tất cả họ đều không thể sống quá 30 tuổi. Và hiện tại, ngay chính bản thân anh cũng không còn nhiều thời gian nữa, hai mươi sáu năm nay anh và các anh em của anh đều kiếm tìm mọi cách để có thể hóa giải lời nguyền oan nghiệt này và thật may mắn, cơ hội của họ đã đến khi anh cả của anh - Đông Phương Phong Hoa - tìm được một người con gái có thể hy sinh để giúp cả gia tộc anh. Nhưng tiếc thay, chính tình yêu lại là bước cản lớn nhất, Đông Phương Phong Hoa vì người con gái ấy mà nguyện chấp nhận cái chết, vậy còn anh, chẳng lẽ một Đông Phương Thiên Kiêu kiên quyết, mạnh mẽ cũng sẽ phải chấp nhận buông xuôi theo sự an bài của số phận? Không, anh sẽ không từ bỏ, không một ai có thể phá hủy hy vọng của anh, chỉ cần một tia hy vọng anh sẽ theo đuổi đến cùng. Thế nhưng, thật đau đớn cho Thiên Kiêu khi chính người con gái mà anh yêu lại tự tay đập vỡ hy vọng cuối cùng của gia tộc anh. Chính là người con gái lạ lùng ấy - Hắc Tĩnh. Hắc Tĩnh là ai và tại sao cô lại hận Đông Phương Thiên Kiêu đến mức muốn đẩy cả gia tộc anh tới cái chết? Đông Phương Thiên Kiêu sẽ làm gì khi con đường giải lời nguyền đã rơi vào bế tắc tuyệt vọng? Anh sẽ làm gì với Hắc Tĩnh khi mà chính bản thân anh vừa yêu vừa hận cô như vậy? *** "Ngươi sẽ toàn thân vô lực nằm ở nơi này, nhìn ta đem mấy thứ này mang đi. Ngày mai, ta sẽ rời khỏi Hongkong đem lửa thiêu dụi toàn bộ nơi này." "Cô……" Đây là chị ruột của mình sao? Vẻ mặt quả rất ác độc! Không là kẻ điên cuồng, mất hết nhân tính mới đúng. "Yên tâm ta sẽ đem ba tới viên dưỡng lão coi như là tận hiếu cuối cùng." Hắc Dao cười lạnh. Hắc Tĩnh hoảng sợ giãy dụa nhưng là tay chân đều cử đông không nổi. "Thôi nhé, ta còn rất nhiều việc phải làm không thèm đếm xỉa tới ngươi." Dứt lời Hắc Dao lấy di động liên lạc với mấy thuộc hạ đi vào mang mọi đồ đạc đi. Hắc Tĩnh liền như vậy trơ mắt nhìn những bảo bối bị mang đi. Ba mươi phút sau toàn bộ tủ bảo hiểm trống trải yên tĩnh như 1 phần mộ. Làm nàng thấy rất sợ hãi, sắc mặt càng lúc càng tái nhợt nhìn chị mình. Không! Đừng nhốt nàng ở đây! Đừng biến nơi này thành mồ chôn của nàng…… Nàng hò hét nhưng không hết ra được. "Vĩnh biệt Tĩnh! Vừa vặn hôm nay là sinh nhật em! Đây là món quà cuối cùng cho em hy vọng em ta sẽ thích. Ha ha……" Hắc Dao đem 1 khói thuốc nổ đặt ở bên người nàng, cười điên cuồng đi ra. Mở ra di động đã thu lại giọng nói của Hắc Tĩnh. " 9 7 2 4 1 4 6" Hắc Tĩnh trừng mắt sợ hãi. Ầm! Cả 1 đám thuộc hạ được thuê đã ngã xuống, nháy mắt chỉ còn lại 5 người hộ vệ cho Hắc Dao. Nhìn đám người kia làm nàng run sợ. Đây chính là "sói" của Đông Phương gia! Đây là Đông Phương Lang trong truyền thuyết đó sao! Thật quá mạnh "Cô ấy đâu?" Đông Phương Thiên Kiêu khuôn mặt tuấn tú đầy sát khí. ... Mời các bạn đón đọc Linh Hồn Mê Đắm của tác giả Bồng Vũ.