Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Một Nét Son Tình

Văn án: Một cô gái trông có vẻ như thông minh nhưng thật ra rất đỗi tầm thường Một chàng trai trông có vẻ như tầm thường, nhưng thật ra chứa biết bao nhiêu câu chuyện. Chưa gặp nhau, họ chỉ thương một người —- gặp nhau rồi, họ chỉ thương có một. “Trên đời này những ai có tâm chí kiên cường nhất, sẽ không sợ nguy hiểm tính mạng, mà sợ lúc động tình. Hễ động tình rồi, cả đời sẽ như đi trên băng mỏng, không cẩn thận sẽ thành vạn kiếp bất phục.” Một nét son tình là tác phẩm đầu tay của Twentine. Một người phụ nữ thấu hiểu sâu sắc, cảm thông sâu sắc và dùng cách của riêng mình để bước vào một thế giới vốn đã u tối và kín như bưng bằng những tình cảm ấm áp nồng nàn như lửa. Nữ chính nào của Twentine cũng đều như vậy, ai ở ngoài nhìn họ cũng như thấy những con đom đóm đi sâu vào màn đêm tăm tối, chỉ có họ mới biết rằng, họ đang đi tìm ánh sáng cho riêng mình. Chẳng có nam nào, nữ nào của Twentine rực rỡ như ánh mặt trời cả, họ đầy những góc tối, những ham muốn nổi loạn lãng tử luôn muốn vượt qua khuôn khổ của thế giới họ đang sống. Twentine cho mình cảm giác như nặn một cái tượng, thổi cho nó sức sống rồi để nó tự bùng nổ với năng lượng của mình khi tiếp xúc với mỗi nhân vật. Các nhân vật của Twentine có thể yêu, có thể ghét rất cực đoan, có thể sai lầm, có thể không toàn vẹn... họ là những con người dù là chính hay là phụ đều mang những tình cảm cố chấp, sâu nặng, yêu không kể đúng sai. Bạn sẽ gặp câu chuyện về một cô gái cô độc và một chàng trai tật nguyền bị xua đuổi. Họ tưởng như bị cả thế giới này bỏ rơi, sống im lặng, chịu đựng... Họ lưu luyến nhau, che chở nhau, khâm phục nhau, yêu thương nhau và bao dung cho nhau. Đông Cô yêu người ấy ngay từ cái nhìn đầu tiên bởi ánh mắt tịch lặng của chàng. Đôi tình nhân đó, một người đồng cảm, bao dung và muốn chở che, người kia lại muốn gánh vác để không mang lại gánh nặng cho nửa kia của mình. Đặt cái rung động của La Hầu bên cạnh cái rung động của Đông Cô có vẻ như thiếu một chút gì đó, bởi cả hai đều không giống lẽ thường, đều quái lạ. Với Đông Cô là bởi nàng làm người hai kiếp, đủ để hiếu thấu cõi đời. Với La Hầu lại như một màn sương trắng, Đông Cô giống như đi trên lớp băng mỏng, luôn nâng niu, luôn gìn giữ và luôn dự cảm những điều bất an. Twentine viết chạm trái tim người đọc ở những cung bậc này, và dịch giả mang lại cảm giác "thấm thía" khi đọc từng trang viết. "La Hầu chống gậy, vào lại trong nhà với bộ dạng gần như thảm hại. Nhìn thấy người con gái đang ngủ say trên giường, La Hầu đến quỳ bên, rón rén nắm lấy tay Đông Cô. Nàng đang ngủ yên nhưng thần thái không thoải mái, đầu mày luôn hơi nhíu lại. La Hầu cứ quỳ mãi ở tư thế đó, chàng chỉ có một chân để chống, đầu gối đã nhức nhối từ lâu, nhưng chàng không đứng lên. Đông Cô xuất hiện trong đời chàng, giống như nắng ấm giữa trời đông. Nàng là người đầu tiên trong đời La Hầu đã dốc lòng đối xử tốt với chàng. Nàng khiến cho chàng, lần đầu tiên trong cuộc đời hoang phế của mình, bắt đầu biết chờ mong, nhìn về tương lai với khát vọng..." Bạn đọc sẽ gặp một "cục đá nhồi" La Hầu dịu dàng, ẩn nhẫn mà vô cùng ít nói. Chàng kiên cường nhưng thâm tình với trái tim mềm như đậu phụ. Chàng động lòng, rồi chàng lại tự ti, đau xót chống chịu cảm giác mất mát, kém cỏi trước một người thứ 3. "...La Hầu hơi cúi xuống, nhìn vạt áo trống hoác của mình, và bàn chân gỗ phía sau lưng, do đang quỳ nên đã bị lệch, nghiêng với một góc độ kỳ lạ trên sàn nhà. Chàng lại nghĩ đến An Kình, dung mạo như tiên sa, khi chất như lan huệ. Bàn tay của La Hầu xoè ra, trong lòng đau xót khôn nguôi. Chàng nhắm chặt mắt, đau khổ rên một tiếng rên trầm thấp, như một con thú bị thương đang trốn trong hang sâu, cô độc và thê lương. Ta biết phải lấy gì để so với hắn, lấy gì để giành với hắn……" Bạn cũng sẽ gặp Đông Cô dịu dàng bao dung ẩn nhẫn, tưởng thông minh hóa ra lại rất tầm thường. Nàng sa vào lưới tình, cũng như đi một cõi không về. Như nàng tự nhủ, chân đã đặt trên đường, bước đã đi về phía trước nên chẳng thể quay đầu. Cứ đi mãi trên thế gian này, sớm muộn gì cũng gặp một người. Khi gặp họ, chúng ta vừa trở nên nặng tình hơn bao giờ hết, lại vừa trở nên vô tình hơn bao giờ hết. "Phải chăng nơi quê nhà không ai trông ngóng chàng, cho nên chàng không có gì níu kéo; phải chăng bị người nhà chối bỏ, cho nên chàng mới không màng chết chóc. Văn Giới nói chàng là một kỳ tài trong thiên hạ, nhưng làm sao cô ta biết được nỗi xót xa trong cái danh xưng đó. Có người bên chàng chia sẻ ngọt bùi, hoặc mình chàng trong hoạ tìm được phúc, rốt cuộc chàng thích con đường nào..." Bạn cũng sẽ gặp một An Kình - Yến Quân dịu dàng nho nhã như cành lan mà lại sắc nhọn như cây cỏ xước. Yến Quân này làm người ta thương không nổi, ghét cũng chẳng xong. "Một chữ đợi, đã làm chậm trễ bao nhiêu chàng trai si tình trên thế gian này, và khiến bao nhiêu người con gái bạc tình hối hận. Nhưng sao ta có thể nói "không" với con. Cũng như năm đó, lúc người ấy nói sẽ đợi ta, trái tim quả cảm, tấm tình nồng cháy, sao ta có thể nói "đừng"..." Chỉ là câu chuyện về một cô nàng nấm Đông Cô ngốc nghếch dưới cái lốt khôn ngoan và một chàng trai tật nguyền với nhiều chuyện cũ, chỉ thế thôi nhưng đâu đó phảng phất bóng dáng của những nam chính, của những nữ chính mang đầy đặc trưng của Twentine sau này, và có những câu thoại đọc lên lại thấy thương đến nhói lòng. Tình, là một nét son không dễ gì mờ phai. Bên là một cô gái thông minh, nghĩ quá nhiều càng lúc càng mệt mỏi kiệt sức. Bên là một chàng trai cô độc, xưa nay vốn ít lời, chỉ dùng hành động để chứng minh hết thảy. Họ đến với nhau, thấu hiểu nhau, ngoại trừ định mệnh thì chẳng còn tìm ra được lý do nào khác. Truyện có đôi chỗ dài dòng, rườm rà và cũng u buồn, nhưng là một tác phẩm đầu tay đáng đọc của Twentine, bởi có những viên gạch đầu tiên mới có một Twentine với nhiều góc cạnh, với nhiều bản sắc và nhân vật được độc giả yêu mến sau này. *** "Thím Trương, để cháu đi giao những vật liệu này đến tiệm nhà họ Lý, thím cứ nghỉ ngơi trước đi ạ." "Được được, phiền Đông Cô nhé." Một bà thím dáng người chắc nịch bước xuống từ cỗ xe, giao lại chiếc roi đánh xe cho một cô gái trẻ, cô gái mỉm cười lễ phép, đón lấy roi, nhanh nhẹn nhảy lên ngồi trên chiếc xe bò. Xe chất từng bó từng bó gỗ mộc, được buộc bằng dây thừng. Cáo biệt ngắn gọn xong, cô gái điều khiển chiếc xe chậm rãi lăn về phía cổng thành. Đã giữa thu, trời mau trở lạnh, cô gái kéo áo sát vào thân mình. Cô gái ấy chính là Tề Đông Cô. Một Tề Đông Cô đã đến thế giới này được hai tháng trời. Hai tháng trước, mở mắt ra, nàng phát hiện mình đã đến quốc gia xa lạ này, và nhớ rất rõ bản thân mình là ai. Kiếp trước, nàng vốn là một hoạ sĩ, tác phẩm của nàng từng vang danh thiên hạ, nhưng cơ thể thì đau bệnh triền miên, cuối cùng sống được 32 năm rồi lìa trần. Đến kiếp này, Đông Cô mang theo ký ức của hai cuộc đời, bắt đầu cuộc sống mới ở tuổi 20. Nàng ngước đầu nhìn lên, sắc trời đã hơi tối, bầu trời nhuốm màu xanh xám trong suốt, thỉnh thoảng có vài cánh chim vút ngang. Nơi đây là một thôn xóm đơn sơ, cả cuộc đời 20 năm trước đó của Đông Cô sinh trưởng ở nơi này, sức khoẻ của nàng trong thế giới này khá tốt, tuy không so được với những người phụ nữ cường tráng, nhưng ngày ngày vẫn có thể đến lâm trường làm công việc tay chân, lại may cho nàng, thôn dân hiền lành, hễ có công việc thuộc loại đưa hàng chở hàng, họ sẽ đều giao hết cho Đông Cô, để nàng có thể kiếm tiền. Đông Cô là một cô gái hiền lành, cả hai kiếp vẫn như vậy. Chỉ có điều ông trời không ban cho nàng vận tốt, kiếp trước sức khoẻ quá kém, bệnh tật quấn thân, đến giai đoạn cuối nàng còn thậm chí không cầm nổi cây cọ. Khi qua đời, nàng đã hiến hết những bộ phận còn tốt trong người mình, ngay một cái thây nguyên vẹn cũng không để lại cho bản thân. Đến kiếp này nàng tự dưng xuất hiện trên đời, cha mẹ thân sinh đều không rõ là ai, bà lão lượm nàng về nuôi cũng mất từ năm nàng 12 tuổi. Đông Cô chưa từng oán trách, nàng đã quen rồi. Một cơn gió thổi qua, Đông Cô chà xát hai tay. Nàng nhìn bàn tay mình, khắp nơi toàn vết chai, da dẻ sần sùi, là đôi tay điển hình của người nghèo.   Mời các bạn đón đọc Một Nét Son Tình của tác giả Twentine.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Nhật Ký Tháp Bụi (Diary in Grey Tower)
Truyện về tình báo, giải mã, chứa đựng nhiều kiến thức lịch sử, toán học nhưng mà không gây ngộp, thậm chí còn li kì thú vị, truyện ngắn xíu à, mình đọc mất có mấy tiếng, ngắn thế mà đủ thắt đủ mở, trọn vẹn một câu chuyện không thiếu không thừa, ngược tâm tái tê luôn =)) không tâm đắc nhân vật nào cả, chỉ thấy nội dung rất cuốn hút, không thể cực lực, chỉ dám ‘hơi dùng lực’ đề cử thôi ạ, nhưng mà kiếm truyện giải trí cho vui đời thì tránh nó ra, truyện nói thẳng cẳng là nhân vật không sạch từ đầu chí cuối không dành cho những ai khiết phích yêu màu hường, tâm hồn mỏng manh dễ vỡ hay mới chui ra từ bể ngược muốn đổi gió. Chị editor edit rất mượt, giọng văn hơi lạ, nhưng mà đọc dần mình cũng quen, lạ ở đâu đọc đi sẽ rõ. Đó xong nha, đi đọc đi khỏi coi tiếp ~ Lảm nhảm siêu cấp dài dòng vớ vẩn trá hình review: Thực ra truyện hoàn từ lâu lắm rồi, cũng có nhiều review, nhưng mà vẫn muốn viết một cái gì cho nó, mà thực ra chắc là viết cho bản thân, vì giờ đọc xong lại bị mất ngủ, tự nhủ với đời là sẽ không bao giờ đọc liều buổi đêm nữa  Không biết tác giả lấy cảm hứng từ đâu, bản thân tác giả làm tình báo hay là đọc A beautiful mind, Alan Turing: The Enigma mà cho ra Diary in Grey Tower nữa, nếu đứng dưới góc độ khoa học thì truyện chỉ là một thoáng điểm qua không có gì quá đặc sắc, nhưng mà đứng dưới góc độ tình cảm mà nói thì đống truyện tình cảm văn học nước ngoài giải nọ giải kia thôi đem đốt hết đi, dịch đam mỹ Trung Quốc như này sang bán khéo còn chạy hơn, Hollywood dựng thành phim cũng đảm bảo cháy vé, ẵm tỉ cái giải. Càng đọc Diary in Grey Tower mình càng thấy choáng, học sử kiểu thoi thóp, cũng chẳng biết ở nước Anh xa xôi đường xá cầu cống tên tuổi như nào, nhưng mà đã được tác giả viết thành truyện đăng thì chắc thông tin phải đúng, câu chuyện ngắn xíu mà như một bản tóm gọn cuộc Chiến tranh thế giới thứ II rất hoàn mỹ, dưới góc độ tình báo, toán học giải mã, nhưng khối lượng thông tin rất vừa phải, gần như chỉ thoáng qua, chị gọi là điểm xuyết dẫn lối cho mối tình trong truyện thôi. Vốn mình không thích mấy thứ văn vẻ hoa mỹ, càng tả đẹp nọ đẹp kia mình càng ngốt nhưng tưởng tượng ra cảnh giữa những năm tháng thanh xuân đẹp đẽ nhất cuộc đời, dưới cái nắng vàng như đổ mật của thời đại học, cậu thanh niên bước qua cánh cửa thư viện gặp được tình yêu của đời mình đứng dưới tán cây táo trổ hoa li ti hồng nhạt, vụn cánh hoa rơi còn vương lại trên vai người ấy, hay là cậu nghệ sĩ với lời thề cả đời chỉ yêu tranh, bâng quơ nói lời tỏ tình mà người cậu ấy yêu ngốc đến độ không hiểu được rằng mình luôn là hình mẫu trong tranh của cậu ấy, tự dưng cảm thấy ngọt ngào như vị kẹo vậy >_< Chắc cái này phải cảm ơn cả editor nữa, cách hành văn của chị ấy, vốn từ của chị ấy, từng con đường, từng nhánh cây, ngọn cỏ dưới dưới bầu trời Anh xanh trong vắt mà tác giả vẽ nên đều được truyền tải vô cùng khéo léo. Mình không thích truyện lấy bối cảnh phương Tây lắm, thậm chí là truyện này là Tây 100% từ nhân vật đến bối cảnh, vì đã gọi là đam mỹ của Trung Quốc, thì sẽ luôn xen lẫn chất gì đó của phương Đông mình, đọc nửa tây nửa ta rất chi là kì cục, nhưng mà chắc do giọng văn, rõ là đam mỹ đấy, mà đọc không hề gượng ép tí nào, cảm giác như đang đọc một câu chuyện dịch từ tiếng Anh sang ấy, nhưng mà ngôn từ vẫn rất mềm mại, phong phú, đủ để biết nó được viết dưới ngòi bút của một người phương Đông, mới đọc nghe là lạ, nhưng mà đọc dần thấy hợp và quen hơn, chưa đọc truyện khác của nhà Minh Du nên không biết có phải vốn giọng văn chị ấy đã vậy không hay là thay đổi cho hợp với câu chuyện. Truyện được kể ở ngôi thứ nhất lất phất ngôi thứ ba, rõ là trần thuật của nhân vật ‘tôi’ nhưng mình chỉ biết cậu ấy đang nghĩ gì chứ không nắm được mạch cảm xúc của cậu ấy, phải khi cậu ấy mở miệng nói chuyện mới ngẫm ra được cậu ấy đang cảm thấy như thế nào, thành ra mạch kể nó cứ lặng lờ lững thững làm sao ấy. Hầu như các nam quan trọng trong truyện đều yêu Alan cả, nhưng bảo ‘vạn nhân mê’ thì cũng không phải, vì tổng cộng cả nam chính cũng chỉ có 3 người. Bảo là 1×1 cũng không đúng vì lý do khó nói không tiện spoil nhưng đảm bảo không phải NP, bảo là cường cường mà thấy có Andemund cường không à, bé Alan lúc thì bị bắt lúc thì bị … như nhược ấy. Tâm lí nhân vật cũng chẳng hiểu là cái thể thống gì luôn, cảm giác truyện viết rất thực nhưng mà mình cũng khó mà định hình ra nhân vật chúng nó đang nghĩ cái gì nữa. Kết luận lại là cái truyện này rất chi là ‘nửa nọ nửa kia’ chẳng phải lướt quá mà cũng chẳng đi sâu tiểu tiết quá, cứ chơi vơi lưng chừng từ đầu đến cuối làm mình chẳng đến mức lên cơn động kinh quắn quéo nhưng cũng không thể ngừng đọc một giây nào. Mình rất ghét truyện cẩu huyết ngược tâm ngược thân vô lý vô tội vạ, đọc chỉ thấy tức chứ đau đớn gì đâu, tất nhiên là Diary in grey tower đúng là một bể máo ngập ngụa luôn nhưng mà tình tiết rất thực, rất hợp lý, đến cái nỗi mà đọc lưng chừng một đứa tôn thờ chủ nghĩa HE là mình chỉ biết ôm mặt thầm nghĩ thôi thế này BE cho nhẹ lòng, nhưng mà nghĩ thế thôi chứ BE thật chắc đau tim mà chết, vẫn HE ạ, chỉ mỗi tội không được trọn vẹn lắm. Dù mang danh nhật kí, nhưng mà có mấy chương cuối mới hao hao nhật kí, cái chất ngôi thứ nhất nó chỉ phát huy được ở mặt này, đó là khiến từng câu từng chữ đều như một lời tự bạch, đơn giản, nhẹ nhàng xiên mình một nhát, tình yêu chỉ khi đơn thuần là sự rung động của hai trái tim trong sáng như nắng trời thì mới đẹp được, chứ khi nó bị cuốn theo lợi ích chính trị, tàn vong chiến tranh thì nó chẳng thể giữ được cái màu sáng tươi vốn có nữa, câu chuyện này không mô tả một tình yêu vượt lên mọi cách trở mà kể về cái cách nó bị khổ đau vật ngã như nào. Mình thích một Alan dạt dào sức sống khát khao theo đuổi đam mê, theo đuổi tình yêu của mình, mà những lúc cậu ấy yếu như sên thì cũng hơi ghét nhưng lại thương nhiều hơn, thực sự từ đầu đến cuối mọi đau khổ cậu ấy phải chịu một phần cũng do sự lựa chọn của cậu ấy, nhưng mà làm điều muốn, yêu người mình yêu, sao mà khổ sở đến trần trụi như thế, nhìn Alan mà tự dưng mất niềm tin với cuộc đời quá, nhiều khi mình chẳng làm gì mà đời cũng chẳng chịu tha cho mình. Mình team sủng công mà nuối tiếc nhất cái truyện này phải kể đến ngược công chưa đủ, phải ngược nhiều vào, ngược thêm tí nữa, cái tính ‘nửa nọ nửa kia’ của truyện ảnh hưởng lên Andemund sâu sắc nhất, sao lắm lúc thông minh mà lắm lúc ngu si chà bá ấy, lắm lúc hi sinh hết mình bảo vệ Alan, mà lắm lúc cứ mặc cho nghịch cảnh tác động không thèm đấu tranh gì cả, mà khổ cái không thể ghét được vì thực ra cũng còn cách gì đâu. Mình lại bị thích Edgar (xong bị bảo là biến thái ;A;) chẳng hiểu sao lại đi thích một nam phụ thậm chí là khi cậu ấy đã làm ra hành động ấy ấy ấy rất là đáng lên án (mặc dù lúc ấy mình đã thầm nghĩ là chỗ này phải ấy mới hợp nhưng chắc tác giả không cho ấy đâu, ấy thì ác quá mà cuối cùng vẫn ấy) -_- nói chung là trừ chuyện ấy, tình yêu của Edgar cao cả hơn Andemund ở chỗ cậu ấy dám quay lưng lại với cả thế giới chỉ để chạy theo tiếng gọi con tim mình, nhưng mà bất hạnh thay cho cậu ấy là phẩm chất đầu tiên của nam chính là phải vừa có giang sơn vừa ôm được mỹ nhân, cậu ấy lại bỏ giang sơn chạy theo mỹ nhân mất rồi, nhưng mà tựu chung thì tại sao đứa chịu khổ nhất vẫn là Alan, whyyyy (ノಥДಥ)ノ︵┻━┻・/ Đến giờ vẫn bị cái kết nó ám, Hàn Quốc Hàn Xẻng quá thể mà T_T Ơ mà đừng hiểu nhầm, mình đang khen mình không hề chê đâu nhé, Diary in Grey Tower thực sự rất hay và đáng đọc, đề cử đề cử ^_^ LAZE *** Trích sơ lược: “Có người nói, chính những chuyên gia mật mã đã làm nên chiến thắng của Thế chiến thứ hai. Họ là một bọn quái đản giữa những thiên tài, họ giải mã điện tín của địch qua sóng vô tuyến, bàn tay họ vươn tới đe dọa yết hầu yếu đuối của Quốc xã, không ai biết về họ, họ chịu sự quản lý của Cơ quan tình báo Anh MI-6, cái nôi mật mã học của chính phủ.” Không phải ai cũng có thể giải được mật mã. Có những mật mã được viết theo cấu trúc mà ngay cả Cơ quan tình báo dành hàng năm trời cũng không thể giải được. Vì thế việc chiêu mộ nhân tài là rất cần thiết. Alan Castor chính là một thiên tài như vậy. Thậm chí cậu có thể giải được mật mã cấp cao. Thế nhưng Alan không thể vào cục tình báo, bởi vì người đàn ông kia chú ý đến cậu. Đó là Andemund Garcia - một người cực kì có vị trí trong cục tình báo. Andemund tìm mọi cách ngăn cản Alan vào cục tình báo. Bởi vì một khi bước vào đó, sinh mạng của Alan sẽ thuộc về tổ quốc, không còn thuộc về cậu nữa. Trong đó ẩn chứa rất nhiều nguy hiểm. Bố mẹ Alan cũng dành cả đời ở cơ quan tình báo phục vụ chính phủ, nhưng khi bị nghi ngờ là nội gián, liền bị tổ chức ra tay giết hại. Vì thế Andemund không ngần ngại gạt Alan ra khỏi cuộc sống của mình. Anh sợ rằng nếu như tổ chức biết được sự có mặt của cậu, anh cũng vô pháp kéo cậu khỏi vòng xoáy chiến tranh này. Nhưng Alan rất bướng bỉnh. Đó là lí do cậu và Andemund chia tay. Alan tìm mọi cách để có mật mã trong cục tình báo, giải ra để chứng minh cho Andemund thấy, cậu cũng có thể làm được. Mặc dù cậu hoàn toàn không được biết đến như người giải mật mã, mà phải đứng sau cái bóng của người khác. Đây là đoạn truyện khiến mình ức chế nhất. Bạn của Alan ( tạm gọi là đồ - ảo - tưởng - xấu - xí ) - chính là người trong cục tình báo nhưng không giải được mật mã mà đem về cho Alan giải ấy, vô cùng vô liêm sỉ và thậm chí còn lập mưu hại Alan. :v Đơn giản bạn này cũng thích Andemund và khi được Andemund khen thì lại bắt đầu bật mode ảo tưởng ( mật mã đều là do Alan giải ). Đây chính là người đã khiến Alan phải vào viện tâm thần để “chữa bệnh đồng tính”. Đọc truyện này mình mới biết, ngày xưa ở Anh người ta lại có suy nghĩ cực đoan như vậy về LGBT. Những người bị đưa vào đó đều bị tiêm hormones của nữ giới, khiến cơ thể nguyên bản của họ biến đổi gần như là thành nữ luôn. May mà Alan được Andemund cứu ra kịp thời, nên thoát khỏi kiếp nạn này. Andemund dùng thế lực của mình trừng trị đồ - ảo - tưởng - xấu - xí xong, cục tình báo cũng rất nhanh đã biết đến Alan. Vì thế tất cả mọi cố gắng của Andemund đều xuống sông xuống bể hết, cuối cùng Alan cũng đi theo con đường mà cha mẹ cậu đã chọn trước kia. Để cống hiến hết mình cho tổ quốc. Nhưng hết tiểu tam này thì sẽ có tiểu tam khác. Andemund có vị hôn thê. Và anh cũng không có ý giấu giếm Alan. Alan có ghen không? Tất nhiên là có, nhưng mà Alan rất cường chứ không có nhu nhược đâu nha ( đây cũng là điểm mình thích ở Alan ). Cậu yêu thì yêu thật, nhưng không có nghĩa là sẽ dung túng mà tha thứ tất thảy cho Andemund. Cuộc tình hai trẻ một lần nữa tưởng như lại rơi vào bế tắc và chấm hết rồi thì Andemund ép Alan “ấy ấy” với mình. Truyện kết cấu khá chặt chẽ, tác giả viết lôi cuốn, cốt truyện mới mẻ. Nhưng mà mình vẫn không thể thương yêu Andemund nổi. Vì cuối cùng, anh vẫn chọn cách khóa Alan trong tòa tháp. Lợi dụng Alan để uy hiếp mẹ cậu khi ấy đang ở nước ngoài để bà tiếp tục cung cấp thông tin. Nhiều lúc mình nghĩ rằng liệu Andemund có thực sự yêu Alan không? So với Alan và sự nghiệp của anh, cái nào quan trọng hơn đây? Sự nghiệp của anh ngày càng thăng tiến, mà tâm hồn của Alan lại đang dần dần mục ruỗng trong tòa tháp ấy rồi. Andemund là một kẻ ích kỉ. Anh muốn có tất cả, bao gồm cả Alan. Vì thế anh nói với Alan. Hãy quên tất cả đi, mọi hận thù và khúc mắc trước đây. Bắt đầu lại từ đầu. Andemund muốn tẩy não Alan. ___________________________ “Tôi nói với Andemund, cứ thế này sớm muộn tình cảm của tôi với anh ấy rồi cũng sẽ tiêu tan. Đây không phải lỗi của anh ấy, cũng không phải lỗi của tôi. Chúng tôi sai lầm ở chỗ yêu nhau trong cái thời chiến chinh này. Andemund không trả lời tôi, anh ấy chỉ im lặng cởi quần áo của tôi, tiến vào cơ thể tôi hết lần này tới lần khác, cưỡng bức tôi nói tôi yêu anh ấy. Anh ấy hỏi tôi, nếu có một ngày được rời khỏi đây, tôi sẽ đi đâu? Tôi trả lời sẽ về Bedford, ở nông trại của bác. Andemund suy nghĩ rồi nói: “Không, em không thể bỏ anh được.” … “Andemund bảo tôi rằng tôi chỉ có hai con đường để lựa chọn. Giữ lại ký ức của mình, vĩnh viễn ở lại trong tháp canh này. Hoặc chấp nhận vứt bỏ trí nhớ về mấy năm qua và trở lại với cuộc sống khi trước. Quên trang trại Plymton, quên chiến tranh, quên ‘Mê’ và tất cả.” … “Anh ấy muốn tôi quên mọi chuyện, rời khỏi đây, ở bên anh ấy. “Đây là mưu sát đấy, anh yêu.” tôi nói với anh ấy. Anh ấy chỉ đáp: “Anh yêu em, Alan.” … “Anh ấy nói: “Alan, em thực sự không còn yêu anh nữa rồi.” … “Đám lính gác dưới lầu sững sờ khi thấy tôi. Họ bao vây tôi, tôi lệnh cho họ chuẩn bị xe và tiền. Andemund ghì chặt vai tôi, tay kia phác một cử chỉ khó hiểu. Sau ám hiệu của anh ấy, gã lính gác đứng gần nhất nổ súng bắn tôi. Ký ức cuối cùng của tôi là bầu trời màu lam xám quay tít trên đầu và ống khói cao chót vót của nhà xưởng phía xa. Tôi ngã xuống cỏ. Andemund ôm tôi, dán mặt trên mặt tôi, máu trên người anh ấy nhuộm đẫm áo tôi. “Alan, anh xin lỗi.” Anh ấy nói: “Chúng ta sẽ ra ngoài, nhất định anh sẽ đưa em ra ngoài. Quên chuyện này đi, để chúng ta bắt đầu lại lần nữa.” ____________________________ Thế là Alan mất đi toàn bộ kí ức. Một lần nữa Andemund tìm cậu. Nói cho cậu biết. Anh biết cậu. Họ lại bắt đầu một lần nữa. Mọi yêu ghét xưa kia, chỉ còn Andemund nhớ. Còn Alan đã quên rồi. Thực ra người mình thương nhất truyện không phải là Alan hay Andemund, mà chính là anh họa sĩ bạn của Alan. Anh là gián điệp của quân Đức, nhưng rất yêu Alan. Khi tổ chức ra lệnh thủ tiêu Alan, anh đã lên tiếng ngăn lại. Cuối cùng khi biết không ngăn nổi nữa, anh quyết định về Anh, dùng phương thức cực đoan nhất để nói cho Alan biết, anh yêu cậu. “Alan, tôi thua vì vĩnh viễn không đủ nhẫn tâm với cậu.” “Alan, tôi thích đôi mắt màu lam xám của cậu, chúng khiến tôi nhớ đến bầu trời nước Anh yên ả… Tôi luôn hy vọng rằng khi chiến tranh kết thúc, chúng ta sẽ cùng đi ngao du. Dù cậu không nhớ mình là ai, không nhớ tôi là ai, thậm chí không làm được một phép tính đơn giản tôi cũng muốn đưa cậu đi… đến những nơi chúng ta từng mơ mà chưa có cơ hội đến… chân núi Alps, bình nguyên Nga đầy hướng dương rực rỡ, rồi vườn nho bên bờ sông Rhine… tôi sẽ lại vẽ cậu.” “Edgar bưng hai má tôi, hôn tôi. Nụ hôn dài mê mải, không mang chút nào hơi thở thô bạo cưỡng đoạt như trước. Rốt cuộc cậu ấy buông tôi ra, chỉ về phía cầu thang, nói: “Đi đi, Alan.” (*) ------------------------- Cuối cùng tất cả đều không có hạnh phúc. Mặc dù mình không thích ngược thụ quá nhiều (mình đảng thụ khống) nhưng thực sự “Nhật ký tháp bụi” là một bộ rất đáng đọc đấy. Vì không chỉ ngược thụ, nó ngược đều tất cả mọi người. Giọng văn edit cũng rất hay, thoải mái, phù hợp không khí truyện. Độ dài vừa phải, chỉ khoảng 40 chương. Mình nhiệt liệt đề cử nhé. (*): Trích dẫn từ truyện Review by #Ám Dung Hoa - fb/ReviewNgonTinh0105 Bìa: #Hàn Tiệp Dư Mời các bạn đón đọc Nhật Ký Tháp Bụi (Diary in Grey Tower) của tác giả Không Đăng Lưu Viễn.
Dây Tơ Hồng
Mọi người đều nghĩ, Nguyệt lão là một ông già hom hem lẩm cẩm chuyên ngồi một chỗ sờ sờ rổ dây tơ hồng. Nhưng thực ra, Nguyệt lão không phải là ông lão, mà là một nam nhân ngoại hình trẻ tuổi, lại vô cùng anh tuấn. Nhân dịp Thất tịch, Nguyệt lão xuống nhân gian se duyên. Bất ngờ nhặt được một “tiểu công tiềm năng”.  “Tiểu công tiềm năng” tên là Tần Chi Khê. Lúc được Nguyệt lão nhặt, vẫn còn là một đứa trẻ ngoác to mồm oa oa khóc. Vì vậy Nguyệt lão cứ hai, ba ngày lại phải xuống trần một lần chăm sóc Tần Chi Khê. Tất nhiên trong quá trình dưỡng thành này, việc một trong hai bên hoặc là song phương nảy sinh tình cảm với nhau là rất dễ xảy ra. Tần Chi Khê là người rơi vào lưới tình đầu tiên mà không cần Nguyệt lão buộc chỉ tơ hồng.  Tần Chi Khê lớn lên thành một đại hiệp giang hồ đẹp trai tuấn lãng, được bao cô nương để ý. Nguyệt lão cũng muốn tìm cho Tần Chi Khê một người vợ tương xứng để sửa túi nâng khăn. Dù sao se duyên cũng là công việc của Nguyệt lão mà, không có gì khó khăn. Thế nhưng Tần Chi Khê có một bí mật mà Nguyệt lão không biết.  Tần Chi Khê không thích nữ nhân, mà chỉ thích nam tử ngốc nghếch cả ngày vì mình mà sốt ruột tìm một tá cô nương nhà lành, chỉ chờ Tần Chi Khê gật đầu một cái là buộc dây tơ hồng, chắp mối tơ thừa ngay.  Nguyệt lão EQ không được cao cho lắm, nên bị Tần Chi Khê đè ra XXOO mấy lần mới tường tận thì ra thằng nhóc mình nuôi từ nhỏ đến lớn lại có tâm tư như thế. Kết cục tất nhiên là HE, Nguyệt lão tự buộc tơ hồng cho mình và Tần Chi Khê, hai người sống hạnh phúc mãi mãi về sau.  Đoản này khá ngắn, diễn biến tạm ổn, không bị quá nhanh. Nhưng mức độ hay - theo mình chỉ xếp ở mức trung bình. Đói truyện quá thì đọc tạm cũng được, không ấn tượng và đặc sắc lắm. Vì thụ là Nguyệt lão nên mình nghĩ mấy chuyện yêu đương phải tường tận lắm nhưng hóa ra em là tiểu bạch thỏ ngốc nghếch.  Vì thế mình thấy không thỏa đáng và vô lí tẹo. Truyện không có sóng to gió lớn gì, bình bình đạm đạm trôi qua thôi. Mình chưa đọc qua convert nên không định hình được văn phong tác giả, nhưng không biết có phải tại edit hay không mà chỉ một đoản ngắn, mình đọc vẫn thấy hơi mệt. Cuối cùng khi đọc xong thì thở phào một hơi  Mình nghĩ nếu các bạn có nhiều thời gian thì đọc tác phẩm này cũng được, còn nếu ít thời gian và muốn có một bộ hay hơn thì chờ review đam sắp tới của mình để bù đắp chỗ trống nha.  ------------- Review by #Ám Dung Hoa - fb/ReviewNgonTinh0105 Bìa: #Họa gian phi Mời các bạn đón đọc Dây Tơ Hồng của tác giả Chung Ý.
Đặc Chủng Dong Binh
“Đặc chủng dong binh” kể về cuộc đời và cuộc tình của Tống Phong và Tiêu Minh Hiên, hai thiếu gia của hai đại gia tộc chính trị nhưng lại gạt bỏ hào quang lót đường để tự dấn thân vào nguy hiểm. Họ là hai con người chưa từng thật lòng yêu ai, chưa nghĩ sẽ dừng bước phong trần vì ai, cho đến khi họ gặp được nhau. Cuộc đời Tống Phong là những chuỗi ngày rong ruổi theo nhiệm vụ, bán mạng cho sự kích thích, là một con bướm phong lưu không có điểm dừng. Anh là nhị thiếu gia của gia tộc họ Tống lừng lẫy trong giới chính trị nhưng lại tự đặt bản thân vào tình thế nguy hiểm - Tống Phong là lính đánh thuê. Cuộc đời Tiêu Minh Hiên đáng lẽ sẽ là một đường thẳng - vào quân doanh, theo hào quang của gia tộc dần dần thăng chức đến khi nào không thăng lên được nữa. Nhưng như câu nói “Cuộc đời anh là một đường thẳng, chỉ vì gặp em mà rẽ ngang” (*) thì Tiêu Minh Hiên sau khi gặp Tống Phong không những cuộc đời bị rẽ ngang mà tính hướng cũng bị bẻ cong luôn   Trước giờ với số quân công mà mình lập được, Tiêu Minh Hiên nghĩ rằng mình đã đủ mạnh mẽ, cho đến khi được Tống Phong giải cứu hai lần, lần thứ hai Tống Phong suýt chết thật thì Tiêu Minh Hiên mới nhận ra trước đây mình yếu ớt dễ chết đến mức nào. Từ đó Tiêu Minh Hiên đã quyết thay đổi củng cố bản thân để trở nên mạnh mẽ hơn, để không phải thấy “người đó” vì mình mà bị thương và lập mưu tính kế đem “người đó” về bên cạnh. “Tự nhủ bây giờ người đã lọt vào tay mình rồi, sau này nhất định phải trông chừng thật cẩn thận.” Đặc tính của Tống Phong là lưu manh, lưu manh khi đối diện từ cấp trên đến cấp dưới, từ nam đến nữ - là dạng không liêm sỉ, không tiết tháo, không phân biệt già trẻ, nam không bỏ, nữ không tha. Tống Phong luôn luôn nở nụ cười lưu manh với mọi người, cười vô sỉ đến là vô hại, lại phúc hắc hay tính kế đám đàn em trong sáng đáng thương. Tiêu Minh Hiên là người trầm tĩnh ít nói, là một huấn luyện viên khó tính, là một công ôn nhu dễ nói chuyện dễ thỏa hiệp với thụ ngoại trừ hai việc: “Tống Phong, mạng của tôi là do cậu cứu về.” Tống Phong ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn hắn. Tiêu Minh Hiên sờ sờ đầu Tống Phong: “Vì thế ở trước mặt tôi, cậu muốn làm thế nào cũng được.” Tống Phong nháy mắt mấy cái, duỗi tay ra. Tiêu Minh Hiên lập tức nói ngay: “Ngoại trừ việc thượng tôi và tìm gái.” Truyện là quá trình Tiêu Minh Hiên đem Tống Phong về bên cạnh, huấn luyện một đội bộ đội đặc chủng nhưng hoạt động tự do như lính đánh thuê. Vì Tống Phong thích cuộc sống rong ruổi tự do của lính đánh thuê chứ không muốn bị ép buộc trong khuôn khổ của quân đội, nên nếu Tiêu Minh Hiên đã muốn mang Tống Phong về bên cạnh thì cũng sẽ để Tống Phong thực hiện sở thích, ít ra là còn dưới mi mắt của anh, có chết cũng biết đường hốt xác. ”Nếu nói về tư tâm, anh biết lúc trước khi anh điều em đến huấn luyện, em còn oán anh. Nhưng không có cách nào khác, anh không muốn em sống xa anh như thế, chịu không nổi cuộc sống không có em. Em muốn làm lính đánh thuê, anh lập một tiểu đội để em làm, em không thích quy định buồn tẻ của quân đội, anh miễn cho em. Tống Phong, anh không phải là vĩ nhân, không thể nào mà không xuất hiện tư tâm. Anh chỉ có thể tận lực lợi dụng quyền hạn của mình để cho em một cuộc sống mà em muốn.” Tình cảm của Tiêu Minh Hiên và Tống Phong không cuồn cuộn nhanh chóng như phong ba bão tố, tình cảm phát sinh từ những chi tiết nhỏ nhặt bình thường, chậm rãi từ từ vì truyện là loại bẻ cong, lúc đầu cả hai đều không phải đồng tính. Nhưng quá trình phát triển tình cảm không ngược đâu vì đồng chí Tống Phong rất thoáng “thoải mái là được” trên dưới nam nữ gì đó không quan trọng. Mình bảo đảm truyện rất hài hước, vì ngoài Tống Phong dở hơi ra truyện còn có đám đàn em của Tống Phong cũng dở hơi không thua kém, tiêu biểu là Vệ Tiểu Nghiễn và Bạch Húc Nghiêu. “Đặc Chủng Dong Binh” là một lựa chọn hoàn hảo cho những bạn đọc đam mỹ thích cường thụ, thích công thâm tình, thích hài hước và thích tình cảm không có người xen vào. ---- Một vài trích đoạn: Tiêu Minh Hiên liếc hắn một cái, nhẫn nhịn nói: “Kiềm chế nét mặt của em đi, người nào không biết còn tưởng em muốn giết người đấy.” Tống Phong cười híp mắt: “Khó coi lắm hả?” “Khó coi lắm.” “Chúng ta chia tay đi.” “. . . . . . Đẹp lắm.” ---- (Màn bựa tiêu biểu của Tống Phong và Vệ Tiểu Nghiễn) Hai người đi vào đội ngũ, nhìn huấn luyện viên đứng đầu hàng, đó là người phát số hôm qua. Người nọ nhìn thời gian, mỉa mai tốc độ của bọn họ, sau đó leo lên xe việt dã: “Đuổi kịp.” Vừa dứt lời, tài xế lập tức lái xe, phòng lính ngay trước cửa doanh trại, ra ngoài chính là đường lên núi. Tống Phong và Vệ Tiểu Nghiễn vội vàng chạy như điên, dùng loại tốc độ mọi người không tưởng tượng nổi đuổi theo xe việt dã, nắm lan can bên sườn xe, đạp chân lên lốp dự phòng phía sau, tung người nhảy xuống mui xe. Tài xế vội vàng phanh lại, huấn luyện viên nhìn bọn họ, Tống Phong và Vệ Tiểu Nghiễn nhìn ông ta, biểu tình cực kì vô hại. Vài giây sau huấn luyện viên không chịu được nữa, mở miệng trước: “Ai cho các cậu leo lên?” Tống Phong vô tội nói: “Là ngài bảo chúng tôi đuổi kịp.” “…” Tống Phong tiếp tục vô tội nói: “Tôi hiểu sai ý rồi sao?” “…” Huấn luyện viên chậm rãi nói, “Xuống xe, ý tôi là bảo các cậu chạy theo sau.” “Vậy ngài phải nói rõ ràng chứ, lừa dối tình cảm của chúng tôi…” Tống Phong lên án. “Đúng thế, nếu đây là chiến trường, một mệnh lệnh có thể khiến toàn quân bị diệt đó huấn luyện viên.” Vệ Tiểu Nghiễn dùng cặp mắt thiện lương nhìn ông ta. Huấn luyện viên: “…” _______ " ": Trích từ truyện - trích đoạn đã được chỉnh sửa để phù hợp bài review (**) Trích từ Mãi Mãi Là Bao Xa- Diệp Lạc Vô Tâm Review by #Hạ Dung Hoa - fb/ReviewNgonTinh0105 Bìa: #Lương Tiệp Dư *** Không phải tự nhiên “Đặc chủng dong binh” trở thành truyện đam về lính đánh thuê khá nổi tiếng, từ cách viết, lời văn, xây dựng nhân vật khá dụng tâm của tác giả cũng đủ để hấp dẫn ánh nhìn của người đọc rồi. Tôi thích “Đặc chủng dong binh” cũng vì thế. Phải nói là tác giả rất thành công khi dựng hình tượng nhân vật bởi ít nhất, đối với tôi, họ đã gây được ấn tượng không nhỏ. Tiêu Minh Hiên là anh công chuẩn mực, đủ mạnh mẽ, đủ kiên cường, yêu đủ sâu đậm và sẵn sàng cưng chiều, bao bọc người mình yêu. Ngay từ lần gặp mặt đầu tiên, Tống Phong đã cứu Tiêu Minh Hiên một mạng và cũng chính Tống Phong lần gặp mặt thứ hai đã ngã quỵ trước mặt Tiêu Minh Hiên vì đỡ thay cho hắn một viên đạn. Tống Phong vì thế mà trở thành day dứt trong lòng Minh Hiên, cũng là nguyên nhân khiến hắn thề phải cố gắng hết sức mình, trở nên cường thế để không bao giờ phải thấy người đó phải ngã trước mặt hắn nữa. Tôi thích Tiêu Minh Hiên, thích loại người có ý chí và quyết tâm bảo vệ người khác như hắn. Tiêu Minh Hiên thâm tình với Tống Phong. Hai người cũng chẳng phải kiểu “nhất kiến chung tình” vừa gặp đã yêu, nhưng mà nói là để lại ấn tượng sâu sắc, khó chối bỏ thì đúng. Tác giả chẳng nói rõ ràng Tiêu Minh Hiên đã biến cái cảm giác có lỗi với Tống Phong trở thành tình yêu từ lúc nào nhưng hành động, suy nghĩ hắn lại thể hiện rõ điều ấy. Từ vương vấn, lúc nào cũng suy nghĩ đến người kia, rồi đến việc vượt mọi khó khăn, trở thành người đứng đầu của quân đặc chủng cũng vì người kia, tìm mọi cách để thu người mình thầm yêu về dưới tầm mắt của mình.. đã làm Tiêu Minh Hiên trở thành kiểu thâm tình, cường công mạnh mẽ mà hầu như ai cũng ưa thích. Tác giả xây dựng nhân vật công như thế cũng hợp lý thôi, vì Tiêu Minh Hiên như vậy mới có thể đứng cạnh Tống Phong, xứng đáng với Tống Phong. Nói về Tống Phong, ngay từ đầu truyện, tác giả đã nói Tống Phong “là loại tồn tại kì diệu”. Tống Phong thực sự rất mạnh mẽ, tài giỏi, và cực nổi trội trong binh đoàn lính đánh thuê của hắn. Cái kiểu cợt nhả, tùy tiện hằng ngày của Tống Phong không làm mọi người ghét bỏ, mà nó trở thành đặc điểm riêng khá thú vị. Tống Phong ăn tạp, trai gái, già trẻ không ngán, điều này là thật, chỉ cần làm hắn thoải mái thì như nào cũng được.  Có lẽ đó là lý do vì sao Tiêu Minh Hiên có thể thành công áp đảo Tống Phong =))) Nếu có thể dùng vài từ để nhắc về Tống Phong thì chính là không sợ chết. Chiến trường, nhiệm vụ, máu tanh, cái chết làm hắn chẳng còn biết yêu là gì. Hắn bán mạng vì nhiệm vụ, vì đất nước mà quên mất chính mình. Hắn thà mình bị thương đến thân tàn ma dại cũng quyết phải bảo vệ những người thân xung quanh hắn, hắn thà phí chút hơi sức cuối cùng quyết để trả thù kẻ đã hại chết người thân hắn. Tôi thích Tống Phong như vậy, chẳng mang cái dáng vẻ yếu đuối của một tiểu thụ, nhưng cái cường ngạnh, chấp nhất của hắn lại làm người khác đau xót, không nhịn nổi cảm giác muốn cưng chiều, bao bọc. Tống Phong không biết yêu, không hiểu yêu đương là gì, hắn đến với Tiêu Minh Hiên cũng bởi nghĩ ở bên người kia cũng chẳng có gì không ổn. Nhưng cuối cùng, Tống Phong lại dốc sức để bảo vệ Tiêu Minh Hiên. Giọt nước mắt của hắn rơi sau bao nhiêu năm tưởng như đã khô cạn cũng vì Tiêu Minh Hiên.. Người ta nói Tống Phong tùy tiện, vô tình chẳng sao. Hắn không thờ ơ, hắn để Tiêu Minh Hiên trong lòng. Thế là đủ. Lối viết truyện của tác giả kịch tính có, vui vẻ có, hài hước có, chút đau thương cũng có. Và như thế là đủ vị cho một tác phẩm mang tính chất giải trí. Nhất Thế Hoa Thường ưu ái Tống Phong, cũng giống như ưu ái những nhân vật thụ khác trong tác phẩm của mình. Tiếng cười của bạn đọc cũng chính là từ những câu nói tiện mồm, tùy hứng của Tống Phong và đồng đội của hắn. Mà tần suất của mấy câu nói ấy lại quá nhiều khiến cho một tác phẩm nói về máu, cái chết trở nên dịu đi thật nhiều, không còn quá khắc nghiệt làm nhức nhối tâm trí người đọc nữa. Nếu nói về “Đặc chủng dong binh”, có thể dùng đến hai chữ “vừa đủ”, không quá đau thương, không quá cợt nhả, rất cân bằng nhưng lại để cho người đọc lưu luyến khó quên. Mời các bạn đón đọc Đặc Chủng Dong Binh của tác giả Nhất Thế Hoa Thường.
Chỉ Muốn Làm Người Đàn Ông Của Em
[Văn án] Khi Tô Tiểu Mễ biết bản thân đã trở thành đồng tính mà miệng người khác hay nhắc đến thì cậu đã thích Nghiêm Ngôn cả một học kỳ. Tô Tiểu Mễ nói: “Lô Y Y nói muốn anh trở thành người đàn ông của cô ấy.” Nghiêm Ngôn thành thật nói: “Nếu như anh muốn trở thành người đàn ông của em? Thì thế nào? Nghiêm Ngôn giống như vương tử cao cao tại thượng mà Tô Tiểu Mễ ngẩng đầu nhìn đến mỏi cổ cũng chỉ có thể nhìn. Thật không biết bản thân nên chủ động đến tìm anh hay chờ anh đi xuống tìm được cậu đây. *** Tô Tiểu Mễ thích Nghiêm Ngôn trước. Trong một lần đi chơi với bạn uống say không biết trời trăng mây đất gì mà ngủ luôn ở bãi cỏ, sáng dậy thì trông không khác gì ăn mày. Nghiêm Ngôn tình cờ đi ngang qua, thấy Tô Tiểu Mễ nhếch nhác quá bèn đưa cho ẻm tờ tiền, coi như giúp đỡ. Thế mà Tô Tiểu Mễ lại giữ tiền như báu vật, gấp gọn vào rồi để vào khung kính. Tô Tiểu Mễ và Nghiêm Ngôn tự nhiên mà đến với nhau. Nghiêm Ngôn mặc dù lúc nào cũng quát mắng, nhiều lúc còn đánh Tô Tiểu Mễ, nhưng thật ra lại luôn âm thầm ở đằng sau giúp đỡ Tô Tiểu Mễ. Nghiêm Ngôn cái gì cũng không nói, vào lần Tô Tiểu Mễ lỡ đánh mất tờ tiền kỉ niệm lần đầu tiên hai người gặp nhau, ngoài miệng thì luôn nói rằng tờ tiền ấy không quan trọng, thế mà lại âm thầm đi tìm, còn bị côn trùng cắn đầy người =.= Nghiêm Ngôn cố gắng dạy Tô Tiểu Mễ học để cậu có thể tốt nghiệp, cái quá trình học hành của bạn Tô Tiểu Mễ này t thấy sao mà khổ sở gian nan quá. Không những thế, trong lúc Tô Tiểu Mễ còn lo lắng xem nên nói với bố mẹ mình như thế nào thì Nghiêm Ngôn đã giải quyết xong xuôi hết rồi, bây giờ thì chỉ cần ngồi chuẩn bị cho đám cưới nữa là đủ. Đây là một câu chuyện nhẹ nhàng kể về quá trình đến với nhau của hai nhân vật chính, không cẩu huyết, không cao trào, nhưng đã để lại nhiều ấn tượng. Thích cách yêu của Nghiêm Ngôn, lời yêu không phải lúc nào cũng để ở ngoài miệng, nhìn hành động cũng đã thấy được anh yêu Tô Tiểu Mễ như thế nào. Tô Tiểu Mễ tính tình hồn nhiên hoạt bát, đọc mà thấy Tô Tiểu Mễ là đã thấy buồn cười rồi. Đọc bộ này xong là nhảy hố mấy tác phẩm của Angelina luôn rồi :3 *** Tô Tiểu Mễ đi uống rượu với bạn ( bạn bị thất tình ), cũng hơi say say chưa về đến ký túc xá đã lăn ra ngủ giữa đường. Lúc thức dậy cả người bê bối không chịu nổi, “được” Nghiêm Ngôn học trưởng soái ca nhà giàu đi qua vứt cho 100 nguyên vì tưởng nhầm cậu là ăn xin. Tô Tiểu Mễ sau một hồi cãi nhau với lí lẽ “Anh có thấy tên ăn xin nào vào được đại học chưa? Anh có thấy tên ăn xin nào hào hoa phong nhã như thế này chưa? Anh có thấy tên ăn xin nào có kiểu tóc hợp thời thế này chưa? Anh có từng thấy tên ăn xin nào trắng như vậy chưa?” thì cũng nhặt lấy 100 nguyên đút túi vì “người ta cho tội gì không lấy”. Và hóa ra 100 nguyên này đã mở ra mùa xuân của Tô Tiểu Mễ.  Em đổ Nghiêm Ngôn mà chẳng cần phải tán rồi. Tô Tiểu Mễ đã lấy tờ 100 nguyên kia thành “vật định tình” của mình và Nghiêm Ngôn, vì thế cậu bảo vệ nó rất cẩn thận: “Còn 100 nguyên lần trước nhặt về được Tô Tiểu Mễ lồng vào trong khung, bên cạnh còn đặt một con dao gọt trái cây. Xem như cảnh cáo răng đe những người ngủ cùng phòng, nếu như không thấy đồng tiền này, cậu sẽ làm con dao trắng kia chuyển thành màu đỏ.” Angelina là tác giả mình rất thích, viết truyện ngọt mà không ngán, hài thì cứ gọi là vô bờ bến.  Đọc thấy thoải mái cực kì. Nếu ai đã xem phim đam mỹ chuyển thể từ cuốn “Tựa như tình yêu” thì chắc không còn xa lạ gì với Angelina nữa. Có điều mình cực kì bấn cặp Nghiêm Ngôn x Tô Tiểu Mễ này ( thậm chí còn có phần hơn cặp chính của “Tựa như tình yêu” nữa), mặc dù hai người chỉ xuất hiện trong vài phân cảnh ở “Tựa như tình yêu 2”, nhưng mình đã đổ cái rầm. May mắn sau này mình mò được “Chỉ muốn làm người đàn ông của em” nên mới biết thực hư đôi trẻ này là như thế nào. Đây là câu chuyện về ngốc manh đanh đá thụ được cao phú soái công nhặt về nuôi. Đây là câu chuyện về ngốc manh đanh đá thụ truy đuổi cao phú soái công đến cùng ( rồi ) được cao phú soái công nhặt về nuôi. Đây là câu chuyện cực kì cực kì đáng yêu cực kì cực kì ngọt ngào. Ai không tin review của mình thì hãy tin lần này đi còn ai vẫn tin mình thì tiếp tục tin đi nhé vì truyện dễ thương lắm huhu không đọc là phí đời đó. Đặc biệt là những con tim đang quằn quại vì truyện ngược thì hãy may dù và nhảy hố bộ này đi thôi. (ง ° ͜ ʖ °)ง ________________________ Khi tiểu công giáo huấn tiểu thụ : “Tô Tiểu Mễ, trên thế giới này có rất nhiều người không đáng đồng tình, sau này ra ngoài xã hội em sẽ biết mọi việc không như tưởng tượng, người ngày ngày cười với em nói không chừng một giây sau sẽ thọc chết em.” Tô Tiểu Mễ cái hiểu cái không gật đầu, tiếp theo lại nhìn Nghiêm Ngôn hỏi: “Vậy sau này anh có thọc chết em không?” “Em có tin anh lập tức thọc chết em hay không.” Quả thực đàn gảy tai trâu. ___________________ Khi gặp tiểu tam, tiểu công nói : “Tôi chưa từng nghĩ sẽ đem Tô Tiểu Mễ so với bất luận người nào, dù mọi thứ của cậu đều tốt hơn Tô Tiểu Mễ nhưng đời này ông đây đã chọn cậu ta.” Dứt lời liền kéo Tô Tiểu Mễ cảm động rưng rưng rời đi, đến khi ngồi vào lớp học vẫn còn bị mấy lời đó kích động như đang ở trên thiên đàng.” ___________________ Khi tiểu tam định đánh tiểu thụ, tiểu công giải quyết : “Tống Mạc thấy Tô Tiểu Mễ đắc ý ra mặt, một cổ lửa giận từ dưới ót vọt lên, giơ tay lên muốn cho Tô Tiểu Mễ một cái tát, Nghiêm Ngôn ngồi trên ghế salong phía sau lại đem Tô Tiểu Mễ kéo ra, đứng lên trực tiếp tăng thêm sức cho Tống Mạc một cái tát, Tống Mạc bị đánh ngã ngồi dưới đất: “Mẹ nó, cậu ta không phải người cậu muốn đánh là đánh? Hôm nay cậu đã giẫm đến giới hạn thấp nhất của tôi rồi” Nói xong liền ngồi xổm người nheo lại ánh mắt nguy hiểm, bắt lấy cổ tay Tống Mạc: “Nhà cậu ở đâu?” Thấy ánh mắt Tống Mạc ngấn nước không nói lời nào, Nghiêm Ngôn tăng thêm sức tay: “Nói, nhà cậu ở đâu.” Cuối cùng Tống Mạc chịu không nổi đau đớn ấp úng nói ra địa chỉ, Nghiêm Ngôn liền kéo cậu đi ra khỏi cửa tới địa chỉ mà cậu nói, nhấn chuông cửa, lát sau có một người trung niên chạy đến mở cửa, Nghiêm Ngôn kéo Tống Mạc đẩy tới trên người kia: “Con của các người cứ ép tôi phải quen cậu ta, các người tự giải quyết đi.” Nói xong liền xoay người rời đi, phía sau truyền đến loang loáng tiếng chửi bậy: “Đúng là cái thằng không có tiền đồ, mày nhìn mày đã làm chuyện gì đi, mày bảo tao sau này còn mặt mũi gì sống ở nơi này.” __________________ Tất nhiên là truyện cũng sẽ có ngược nhé. Đó cũng chính là biến cố lớn nhất trong cả truyện. Nhưng mà đấy là xét tổng thể trong “Chỉ muốn làm người đàn ông của em” thôi, chứ mình thấy cũng bình thường.  Màn ngược kinh điển của việc come out thường thấy trong đam mỹ ấy mà. Nhưng Nghiêm Ngôn yêu Tô Tiểu Mễ lắm và Tô Tiểu Mễ cũng vậy nên sau mấy hồi dằn vặt đối phương thì hai người cũng có cái kết HE viên mãn. Trong truyện còn có sự xuất hiện của một “tiểu - tam - truyền - kì”, đó là Lô Y Y - chị gái sát vách lớn lên cùng Tô Tiểu Mễ, hay cãi nhau với Tô Tiểu Mễ như chó với mèo. Nhưng Lô Y Y không hề đáng ghét nhé.  Chị thích giai đẹp chứ không có ý cua bồ bạn - đây chính là nguyên tắc vàng được Lô Y Y tuân thủ. Và Lô Y Y còn có công rất lớn trong việc khuyên Tô Tiểu Mễ nghĩ thông mà quay về bên Nghiêm Ngôn, còn dạy Tô Tiểu Mễ cách câu dẫn Nghiêm Ngôn… Nói chung là truyện ai cũng đáng yêu hết à, trừ mấy vai phản diện thôi. ( ̄∇ ̄) *Chú ý chú ý xin chú ý, come out này chỉ bị vấp phải sự phản đối của phụ huynh chứ tiểu công không hề bị lung lay, không có tiểu tam xuất hiện chắn đường, không có thành phần chọc gậy bánh xe. Đọc không hề ức chế chút nào. (●>ω<●) Các bạn đã hết chần chừ chưa? Đã sẵn lòng nhảy hố chưa? Like và share cho mình biết nhé.  Review by #Ám Dung Hoa - fb/ReviewNgonTinh0105 Bìa: #Hàn Tiệp Dư Mời các bạn đón đọc Chỉ Muốn Làm Người Đàn Ông Của Em của tác giả Angelina.