Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Liêu Vương Phi

Review by Mạc Y Phi: Ai đã từng đọc truyện của Ân Tầm thì đều biết rất rõ thể loại và nội dung của Ân Tầm, nhưng Liêu Vương Phi lại là một tác phẩm hoàn toàn khác hẳn của Ân Tầm. Cả về cách hành văn lẫn nội dung truyện. Nam chính của Liêu Vương Phi là Da Luật Ngạn Thác, hắn là Đông Lâm Vương cao cao tại thượng của nước Khiết Đan, là ‘Chiến Thần’ dũng mãnh đánh đâu thắng đó trên sa trường. Cũng giống như các nam chính khác của Ân Tầm, Da Luật Ngạn Thác không chỉ hoàn hảo từ đầu đến cuối, nhưng khác với họ, Da Luật Ngạn Thác lại yêu Tần Lạc Y ngay từ cái nhìn đầu tiên, và Tần Lạc Y cũng vậy. Ngay từ lần đầu gặp, Da Luật Ngạn Thác đã nhận định với chính mình: “Đời này kiếp này, nguyện cùng người này mãi mãi!”. Đó cũng là lý do mà Liêu Vương Phi  không ngược nhiều như các bộ truyện khác của Ân Tầm, thậm chí độ ngược chỉ là 3/10 theo thang điểm 10. Nhắc đến Tần Lạc Y, đây là một cô gái người Hán, là một cô gái tinh thông y thuật, có thể nói y thuật của nàng đã vượt ra ngoài sức tưởng tượng của con người. Nàng mạnh mẽ, kiên cường, trong trẻo nhưng lạnh lùng, nàng luôn được miêu tả với vẻ đẹp tựa hoa lan chốn thâm cốc không dính chút bụi trần, một vẻ đẹp mỏng manh nhưng lại khiến người ta chỉ nhìn lướt qua cũng phải say lòng. Ngay từ lần đầu tiên gặp mặt trên sa trường, khi cha nuôi của nàng – Tướng quân nước Bột Hải tên Tang Tấn bị Da Luật Ngạn Thác bắt làm tù binh, Tần Lạc Y và Da Luật Ngạn Thác đã trúng tiếng sét ái tình. Dùng một câu để hình dung Da Luật Ngạn Thác khi nhìn thấy Tần Lạc Y, đó là “Vừa gặp đã yêu, yêu trọn cuộc đời”. Trong khi Da Luật Ngạn Thác luôn cố dành những điều tốt đẹp nhất cho nàng thì Tần Lạc Y lại luôn trốn chạy. Nàng luôn cố gắng trốn chạy tình cảm của mình nhưng số phận lại liên tục trêu đùa nàng. Những cử chỉ ngọt ngào, sự bá đạo điên cuồng của hắn, giây phút và vẻ mặt dịu dàng chỉ dành riêng cho nàng chỉ khiến nàng yêu hắn đến tận xương tủy. Da Luật Ngạn Thác là một người đã hi sinh rất nhiều vì Tần Lạc Y, và điều đó đã thể hiện rõ qua từng chương truyện. Các bạn có thể thấy, hắn tức giận vì Hoàng thượng yêu cầu muốn Tần Lạc Y làm thái y của riêng mình, hắn tức giận vì có quá nhiều người chú ý đến dung nhan của nàng, hắn tức giận vì nàng luôn nhớ đến Tang Trọng Dương – người được đính hôn với nàng, hắn tức giận vì nàng sợ hắn, hắn tức giận đến suýt giết chết Ninh phi vì dám động đến nàng,… Hắn luôn có rất nhiều sự tức giận vì nàng, nhưng cũng đã thay đổi rất nhiều nguyên tắc bất thành văn từ xa xưa đến nay vì Tần Lạc Y. Hắn bá đạo tuyên bố nàng là của mình: “Nàng là nữ nhân của bản vương, từ lúc mới bắt đầu vốn đã được định trước, cho nên, cả đời này nàng đừng mơ tưởng có thể trốn thoát khỏi ta.” Nhưng lại luôn ân cần lo cho nàng từng chút một, đến cả chiếc áo mà không một ai dám động vào cũng chỉ để một mình nàng mặc. “Y nhi, nàng có nguyện ý cả đời ở bên cạnh ta không?” Câu hỏi dịu dàng như thế khiến cho Tần Lạc Y rung động vô cùng. “Cả đời?” Nàng thì thào hỏi ngược lại, trong lòng cho tới bây giờ vẫn chưa chuẩn bị để đối mặt với vấn đề này, vậy mà hôm nay thoáng cái phải đối mặt, nàng lại không biết phải làm như thế nào. “Đúng, không chỉ cả đời này mà còn kiếp sau nữa, ta muốn Tần Lạc Y nàng đời đời kiếp kiếp ở bên cạnh ta.” Da Luật Ngạn Thác nắm chặt bàn tay bé nhỏ của nàng, dịu dàng hôn lên. Một người lạnh lùng bá đạo như thế, lại có thể dịu dàng như cầu xin thế này, lẽ nào lại không khiến cho Tần Lạc Y động lòng? Tần Lạc Y luôn cố gắng phủ nhận thứ tình cảm này nhưng không, nàng hạnh phúc vì hắn hiểu mình, hắn lo lắng cho mình, hắn quan tâm đến mình. Nàng lo lắng khi hắn xảy ra chuyện. Nàng ghen tuông với Cầm Cơ, với Ninh phi, với Tiêu Thiên Phái,.. với các phi tần từng được hắn sủng ái. Một người con gái từng thề trước trời xanh khi thấy cha nuôi rời khỏi cõi đời: “Ta, Tần Lạc Y hôm nay trước trời xanh xin thề, ta đời đời kiếp kiếp cũng không yêu người đàn ông Da Luật Ngạn Thác này, nếu không… sẽ chịu nỗi đau như ngàn mũi khoan đâm vào. Nay đã can đảm chống lại lời thế đó: “Thác… Nếu có kiếp sau… Ta nhất định sẽ không nhu nhược chùn bước nữa… vẫn sẽ yêu chàng như bây giờ…” Cả câu chuyện là một bức tranh tình yêu đầy bi thương nhưng cũng vô cùng lãng mạn. Không chỉ có những cảnh tranh đấu hậu cung khốc liệt, những bí ẩn chết chóc đầy thương tâm, sự tàn nhẫn và máu me trên sa trường mà còn là những khoảnh khắc ngọt ngào của Tần Lạc Y và Da Luật Ngạn Thác. Khác với Đại Hoàn Dư (Một bộ truyện cổ đại khác của Ân Tầm) đau thương và đẫm nước mắt, Liêu Vương Phi cũng rất đau thương, nhưng trong sự đau thương đó là kết thúc có hậu, một kết thúc hạnh phúc với một nhà 4 người, một kết thúc hạnh phúc cho tất cả mọi người. Nhiều bạn khá là lo lắng khi đọc văn án truyện và nhìn thấy tên tác giả là Ân Tầm thì nay mình có thể đảm bảo rằng, độ ngược của truyện là 3/10 và thậm chí còn không ngược, truyện cũng cực ít H và gần như là không có, nếu có thì chỉ là H 15+, không hơn không kém, rất phù hợp cho mọi lứa tuổi. Và yên tâm là HE 100% nhé. Review by La_Phi: Tên gốc: Liêu vương dược nữ vương phi ---------------------- Trích đoạn ngược: "Y Nhi, bổn vương đã từng nói không phải là bổn vương muốn giết gã này, nàng muốn bổn vương thả hắn, quả thật rất dễ..." "Ngươi, ngươi nói thật?" "Chỉ cần nàng ở bên, bổn vương sẽ thả hắn vô điều kiện" Trích đoạn ngọt:  "Vậy nên, sau khi ta gặp nàng liền quyết định thay đổi vận mệnh, ai nói nam tử phải nhất định tam thê tứ thiếp, Da Luật Ngạn Thác ta chỉ cần một mình Tần Lạc Y nàng, muốn nàng trở thành thê tử của ta, vương phi của ta, là người có tư cách mang con nối dõi của Da Luật Ngạn Thác ta! Bởi vậy, nàng mong muốn có một chốn thiên đường, ta liền đem thiên đường đến cho nàng" "Thác" "Chỉ cần có thể theo chàng, khắp nơi đều là thiên đường" __________________________ Nếu bạn là một fan cứng của má Tầm và đang bấn loạn những nam thần nhà má như Niên "bán đá" trong Đừng để lỡ nhau hay Lu Lu "siêu cấp đáng yêu" trong Bảy năm vẫn ngảnh về phương Bắc thì tuyệt đối tuyệt đối không nên bỏ qua cuốn truyện này. Hôm nay, chúng ta sẽ cho thêm một namc đặc biệt nữa vào list yêu thích này ạ. Đầu tiên xin giới thiệu namc tên là Đông Lâm Vương - Da Luật Ngạn Thác của nước Khiết Đan. Chàng là người nắm trong tay quyền lực khuynh quốc. Tình tính lại cuồng ngạo lạnh lùng và tàn nhẫn không ai bằng. Trên chiến trường chàng được mệnh danh là "Chiến thần". Thế nhưng, chưa ai từng nghĩ chỉ một cái liếc mắt khi nhìn thấy mỹ nhân yếu ớt xinh đẹp Tần Lạc Y, trái tim chàng lại lỡ nhịp. Ngày ấy, trên chiến trường đẫm máu, khi chàng đang bắt Tướng quân nước Bột Hải - Tang Tấn cha nuôi nàng làm tù binh thì gặp gỡ nàng. Duyên phận giống như là sợi dây vô hình gắn kết cả hai lại với nhau chỉ bằng một ánh mắt. Đã định rằng đời này kiếp này nàng chỉ có thể ở bên Ngạn Thác mà thôi.  Tần Lạc Y là cô gái người Hán xinh đẹp đến động lòng người. Nàng tinh thông y thuật vô cùng, tính tình lạnh nhạt trong trẻo. Khi ấy, nàng mang trong lòng nỗi sợ hãi, uất ức và đau thương khi nước mất nhà tan. Lại không ngờ rằng, chính bản thân mình đã bị người khác nhắm trúng. Một bước - không thể quay đầu. Có thể nói, không như những namc trong những truyện khác của má Tầm chút nào, Da Luật Ngạn Thác có đầy đủ các yếu tố của một nam thần chính hiệu nhưng chàng không hề có quá trình ngược lên bờ xuống ruộng rồi mới nhận ra tình cảm với nữc. Mà chàng chính là kiểu mẫu, vừa gặp đã bị "sét đánh" - có tình cảm với nữc luôn. Thế nên, chàng bá đạo, ngông cuồng và dùng tất cả thủ đoạn để đem Lạc Y về bên cạnh mình. Ngược ư? Không hề nhé. Chỉ có Lạc Y ngược chàng mà thôi. Còn chàng thì chấp nhận làm tất cả mọi thứ, chỉ mong có thể giữ nàng ở bên. Như câu nói đã từng thốt lên: "Đời này kiếp này, nguyện cùng người này mãi mãi". Vì thế, xin được đổi tên chàng thành Da "mặt dày" thay vì cái tên đẹp đẽ Da Luật Ngạn Thác ạ :v :v. Chưa từng thấy namc nào mà lưu manh vô sỉ lại mặt dày như chàng luôn á. Tìm đủ mọi cách để dụ dỗ uy hiếp nàng không nói lại còn dùng những thủ đoạn siêu lầy nữa chứ Ha Ha. Muốn biết thì phải đọc truyện thôi, chứ mình không thể nào kể hết được ^^ Đọc Liêu vương phi có nhiều đoạn thật sự rất cảm động và dâng tràn cảm xúc mn ạ. Nhưng chỉ cần những người bạn hay thuộc hạ của namc Da "mặt dày" xuất hiện là mình đều chết cười. Cái nhóm này siêu nhí nhố, siêu đáng yêu luôn ấy. Trong đó, mình thích nhất vẫn là Tiêu Chí. Chàng trai này cái gì cũng tốt, chỉ có cái đầu là không hoạt động tốt lắm. Ai đời, Ngạn Thác đang có tình cảm với Lạc Y và tìm cách lấy lòng theo đuổi nàng không hết thì Tiêu Chí lại cứ nhảy ngang vào phá đám. Lạc Y muốn xuống ngựa cũng nên là Ngạn Thác đỡ chứ, hay Lạc Y muốn cưỡi ngựa cũng nên là Ngạn Thác dạy chứ? Thế mà tên này cứ không thèm ngó nghiêng trước sau gì hết rồi tự cho là thông minh mà nhảy vào hihi haha với Lạc Y. Sau đó? Kết quả bi thảm luôn. Ngạn Thác nghiến răng nghiến lợi nhìn bằng ánh mắt ghét bỏ, còn phạt đi dọn chuồng ngựa nữa :v :v  Truyện không thể dùng chữ "sủng" để hình dung đâu ạ. Mà phải dùng chữ "siêu sủng" mới đúng. Vì Lạc Y, Ngạn Thác bất chấp tất cả mà chống đối lại với mọi thế lực và âm mưu muốn thương tổn nàng. Tiểu tam tiểu tứ đều có, nhưng chưa làm gì được đã bị chàng đá đi xa nên không cần lo lắng nhé. Phương châm yêu thương của chàng là "Nàng chỉ việc ở bên cạnh ta, còn lại ta sẽ xử lý" :) :) Nhưng Lạc Y cũng không hề yếu đuối nhu nhược như dáng vẻ của mình. Nàng đủ thông minh, mạnh mẽ và kiên cường để cùng chàng vượt qua những khó khăn tranh đấu ấy. Cho dù lúc ban đầu nàng ở bên chàng là vì ép buộc uy hiếp thì những quan tâm dịu dàng đầy bá đạo ngang ngược ấy của chàng đã thấm sâu vào lòng nàng, không thể dứt bỏ được. Một cái liếc mắt, trái tim lỡ nhịp, trọn đời bên nhau không thể xa rời... Liêu vương phi như là một bản tình ca chứa đầy những cung bậc cảm xúc rung động người đọc. Có tranh quyền đoạt vị ở chốn thành cao cửa rộng, cũng có máu nhuộm đỏ sa trường bởi những cuộc chinh chiến nhưng cũng đậm chất lãng mạn ngọt ngào với mối tình của Lạc Y - Ngạn Thác. Nội dung truyện cuốn hút đầy bất ngờ lại còn hết sức vui vẻ với dàn nhân vật phụ. Ai cũng đều mang những nét riêng nhưng tóm lại là như biệt đội siêu hài ý. Thích cực :D.  Điểm cộng to đùng của truyện là được edit rất rất mượt chưa kể có chú thích rõ ràng nữa chứ. Nếu bạn vẫn đang e dè khi nhìn số chương truyện thì nghe theo mình mà nhảy luôn đi. Lừa tình đấy. 259 chương mà mỗi chương ngắn xíu hà. Đọc nhanh chỉ tầm 2 ngày là xong thôi nên đừng ngại ngần gì mn nhé ^^ Mời các bạn đón đọc Liêu Vương Phi của tác giả Ân Tầm.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Trọng Sinh Chi Khí Hậu Quật Khởi
Có những mối lương duyên vừa bắt đầu đã định sẵn là chia ly. Có những chuyện tình yêu vừa mới nảy mầm đã bị giết chết. Có những sự chân thành trao đi chỉ đổi lại tháng năm lạnh lùng cùng nước mắt. Nếu đã biết bắt đầu là sai lầm, vì sao còn tiếp tục? Nếu kết cục đã từng là thương đau, sao còn vương chấp niệm? “Bệ hạ... thần thiếp dù sao cũng là người đã cùng ngài uống rượu hợp cẩn, ngài vì sao lại có thể hết lần này tới lần khác tính kế thần thiếp như vậy? Có phải vì thần thiếp mang họ Tô, nên ở trong mắt bệ hạ đã là tội không thể tha thứ rồi phải không?” Nàng là Tô Dư, phía trước chữ Dư còn có một chữ Tô. Thế nên, kiếp trước, tất cả những gì chàng thấy là con gái của một quyền thần, là “kẻ phản bội”, là con cờ mà chàng dùng để tính kế nhằm thâu tóm quyền lực.  Kiếp trước, nàng là người cùng chàng bái thiên địa, nhưng trong mắt, trong tim Hạ Lan Tử Hành, nàng chưa từng chân chính là một thê tử. Bởi vì nàng mang họ Tô, nên tất cả những gì dính líu đến nàng, chẳng cần phán xét, đều đã định là sai. Thế nhưng, năm ấy, ngày chàng ra đi, giữa hoàng cung lạnh lẽo kia, trong ba ngàn giai lệ, chỉ có một mình nàng - thê tử bị ruồng bỏ kia vì chàng rơi lệ. Giây phút máu nàng rơi trên những bức tranh hồi ức của hai người, cũng là lúc lòng chàng đau nhói.  Chàng hối hận, chàng đau xót, càng nhiều hơn là hổ thẹn cùng áy náy vì những tháng năm đã từng đối với nàng lạnh lùng, tệ bạc. Nếu có thể quay về ngày đã trôi xa ấy, nếu có thể trở lại giây phút ban đầu, Hạ Lan Tử Hành xin thề sẽ đối tốt với Tô Dư gấp bội, sẽ che chở, bảo vệ cho nàng. Bởi vì vị trí hoàng hậu của chàng, chỉ có thể thuộc về người vì chàng mà huyết lệ tuôn rơi kia. *** Thế rồi, có lẽ vì chấp niệm quá sâu, hoặc giả như chàng thực sự đã có lỗi với nàng quá nhiều nên trời cao cho chàng một cơ hội được bù đắp cho nàng. Dù không thể quay lại lúc vừa mới bắt đầu, dẫu cho giữa bọn họ đã có quá nhiều khúc mắc, thế nhưng tất cả chưa phải quá muộn. Kiếp này, chàng nhất định sẽ đem mọi chuyện sửa lại cho đúng, bởi vì chàng còn nợ người con gái đang quỳ trước cửa Thành Thư điện kia một tấm chân tình. Thế nhưng, chàng muốn cho đi nhưng chưa chắc nàng đã muốn nhận. Kiếp này, nàng vẫn là Tô Dư, trước chữ Dư còn có một chữ Tô. Nàng vẫn là con gái quyền thần, vẫn khờ dại gả vào vương phủ, rồi từng bước bị phu quân tính kế, trở thành một phi tần thất sủng trong cung.  Thành thân ba năm, quá nửa thời gian trải qua trong sự lạnh lùng của phu quân, cùng những cơn ác mộng luôn ứng nghiệm khiến nàng hiểu rõ, đối với Hạ Lan Tử Hành, nàng là Tô Dư, trước chữ Dư luôn có một chữ Tô. Hắn không yêu nàng, cũng không tin nàng, càng không xem trọng cái gọi là ân nghĩa vợ chồng.  Ba năm không dài, nhưng đã đủ để dạy cho Tô Dư một bài học trưởng thành, mà điều đầu tiên Tô Dư học được là không thể tin tưởng phu quân của nàng. Thế nên, nàng không tin chàng, đối với sự “sủng ái” đột ngột của chàng càng thêm đề phòng. Nhưng rồi, từ lúc nào mọi chuyện dần thay đổi?  Là khi chàng quyết không lập hậu? Là lúc chàng nắm lấy tay nàng trong đêm tuyết rơi? Hay là lúc chàng nói với nàng câu tin tưởng? Cho dù là lúc nào, Tô Dư cũng hiểu rõ một điều, mặc nàng trốn tránh ra sao, vẫn không thể phủ nhận được trái tim rung động. Nàng vốn đã từng yêu, đổi lại là cay đắng. Nay lần nữa được yêu, cũng hiểu rõ là đau, sủng, ngọt ngào, vậy cớ gì còn có thể buông tay. Nàng là Tô Dư, sau chữ Tô là chữ Dư, là A Dư mà chàng muốn nắm tay đi hết quãng đời còn lại. *** Tô Dư là quý nữ Tô phủ danh giá nhất kinh thành, mười bảy tuổi gả vào vương phủ, là chính thê được cưới hỏi đàng hoàng. Thế nhưng, mộng tình dễ tan, phu quân đối với nàng chỉ là hư tình giả ý, dùng nàng để tính kế Tô gia. Đến cuối cùng, thứ nàng nhận được, là trái tim bị giẫm nát dưới đất, là ba thước lụa trắng của phụ thân cùng cái chết của đệ đệ. Một kiếp bi thương ấy kết thúc bằng máu nàng vẩy lên những ký ức giả dối thủa mặn nồng.  Có lẽ, kiếp trước của nàng thực sự quá đáng thương, hay như có một người còn nợ nàng quá nhiều, thế nên duyên trời cho nàng qua thêm một kiếp. Nàng dù không nhớ rõ chuyện kiếp trước, nhưng những giấc mộng luôn ứng nghiệm khiến nàng nhanh chóng hiểu được “lòng” phu quân, để nàng không lần nữa ngu ngốc để người đùa bỡn trong tay.  Dù nàng không thể xoay chuyển càn khôn, nhưng những sai lầm kiếp trước vẫn có thể tránh được. Có lẽ, sai số duy nhất trong kiếp này của nàng chính là phu quân nàng. Trái tim đế vương như kim dưới đáy bể, thế nhưng cái kim này cứ nhất định tới bể nhà nàng mà thả, dù nàng đuổi thế nào cũng không đi, cuối cùng chỉ còn cách tiếp nhận. Hạ Lan Tử Hành trước khi trở thành đế vương là vị vương gia ưu tú nhất, đối với Tô gia đại tiểu thư “nhất kiến chung tình”, cuối cùng cũng cưới được nàng vào phủ. Thế nhưng, tất cả mặn nồng khi ấy chỉ là một hồi giả dối, sau khi lật đổ Tô gia chỉ còn lại sự lạnh lùng cùng chán ghét. Trong mắt chàng, nàng chỉ là một con cờ bị vứt bỏ, vì nàng mang họ Tô nên bất luận nàng làm gì cũng đều sai. Thế nhưng, đến cuối cùng người vì chàng khóc đến tê tâm liệt phế cũng chỉ có nàng mà thôi. Chàng nợ nàng quá nhiều, linh hồn chàng vì vương máu nàng mà trọng sinh. Thế nên kiếp này, chàng dùng hết sức lực để bảo vệ nàng. Nếu lúc bắt đầu là mang theo tâm trạng áy náy mà tới thì thời gian đã đem thương tiếc biến thành tình yêu. Chàng bắt đầu để ý nàng, vì nàng mà vui, vì nàng mà sầu, càng muốn cùng nàng nắm tay, trở thành phu thê chân chính. Thương đau kia vì chàng mà sinh, vậy hãy để chàng tự mình xóa đi. Chỉ cần nàng còn sống, chàng sẽ đem một kiếp này, từ từ khiến nàng lại yêu chàng. *** Tớ cảm thấy “Trọng sinh chi khí hậu quật khởi” chính là phiên bản tiểu thuyết của phim “Như Ý truyện” ấy. Thực sự là nhân vật Tô Dư có rất nhiều điểm tương đồng với kế hoàng hậu Như Ý. Từ việc nữ chính vốn là chính thất, sau lại bị biếm thành thiếp, đến việc Tô Dư có một thời gian trải qua trong lãnh cung hay như sự mâu thuẫn giữa yêu và hận trong tâm lý của nữ chính.  Nếu xét về chất cung đấu, thì “Trọng sinh chi khí hậu quật khởi” không thật sự xuất sắc. Nhưng về mức độ “tình” thì tác giả làm rất tốt, hơn một trăm chương, không có quá nhiều cao trào, đau khổ đến rơi nước mắt, nhưng có một sự day dứt cứ nằm trong tim. Cảm giác giống như ăn một cái gì rồi mắc nghẹn vậy, để lại một dấu ấn đối với tớ.  Thực sự thì chuyện có rất nhiều điểm chưa hợp lý, nữ chính cũng không phải kiểu thông minh (bởi vì ở khía cạnh nào đó nữ chính vẫn có chỗ dựa, nhưng không biết dùng, để bản thân phải chịu khổ), thế nhưng tớ rất đồng cảm với cảm xúc mâu thuẫn của nữ chính giữa yêu - hận; tin tưởng hay đề phòng; giữa thiện lương hay tàn nhẫn; địa vị hay sự chân thành.  Một nửa đầu ngược tâm tác giả viết rất chắc, nhất là những trường đoạn ngược nam, cái tâm lý muốn quan tâm mà bị từ chối của nam chính thực sự gợi được sự thương cảm từ ngược đọc. Cách tác giả lý giải quan hệ, mâu thuẫn giữa các nhân vật cũng rất hay. Nhưng càng về cuối, độ tình càng được đẩy lên cao, làm cho việc giải quyết các tình huống hơi thiếu hợp lý.  Bỏ qua những sự thiếu sót của tác giả thì tớ thật sự recommend truyện này cho các bạn thích thể loại song trọng sinh, mê ngược (đặc biệt là ngược nam) nhé. So với cái hố thịt nhảm nhí, thiếu não tuần trước thì cái hố này chất lượng và có giá trị thưởng thức hơn đó. Chúc bạn đọc truyện vui vẻ và nhớ mang não trước khi đọc nhé.  _________ Review by #Gian Thần - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Tô Dư đã quỳ trước cửa Thành Thư điện 2 canh giờ. Mặt trời chói chang không chút lưu tình chiếu vào người nàng, nàng khao khát một tia gió mát thổi qua nhưng lại thủy chung không có. Nếu không phải trong lòng rõ ràng kế tiếp sẽ phát sinh chuyện gì nàng cơ hồ tưởng rằng hôm nay mình sẽ chết ở chỗ này. Kế tiếp chuyện phát sinh sẽ là..... Nghĩ tới nàng liền không nhịn được rùng mình: Nàng sẽ quỳ đến ngất đi, sau đó bệnh nặng một hồi. Không chỉ thế, vì không nhận được chữa trị thích đáng nên đầu gối của nàng bị thương tổn, từ đó mỗi khi khí trời mưa dằm nàng liền sống không bằng chết. Nàng biết rõ nhất định là như thế. Trong khoảng thời gian 17 năm này, nàng luôn thỉnh thoảng mơ thấy một số việc, tất cả đều ứng nghiệm nên chuyện này cũng sẽ không ngoại lệ. Nàng chỉ cảm thấy cuộc đời của mình như nằm trong một sự nguyền rủa không thể thay đổi. Tô Dư rốt cuộc cũng nghe được tiếng bước chân, tựa hồ đi rất gấp lại có chút loạn. Nàng biết rõ đó là tiếng bộ liễn của hoàng đế. Nàng nhớ tới những đoạn ngắn ở trong mộng, hoàng đế sẽ như bình thường đi xuống bộ liễn, vào trong điện làm chuyện của hắn, không thèm liếc nhìn nàng dù chỉ một lần. Dù người kia chính là phu quân của nàng, là người đã cùng nàng uống rượu hợp cẩm. Nàng nghĩ vậy, liền nhịn không được thở dài một tiếng. " Ngươi...."_ Âm thanh từng rất quen thuộc bỗng vang lên sau lưng nàng, mang theo chút do dự, cũng làm lòng nàng dâng lên vô số gợn sóng. Nàng cố khống chế không quay đầu lại, mang một sự sợ hãi không nói rõ cùng cảm giác ngoài ý muốn. Sửng sốt trong nháy mắt, cuối cùng nàng định thần lại, quay đầu, vô cùng quy củ hành đại lễ:" Bệ hạ thánh an." Nàng đè nén sự kinh ngạc trong lòng, chờ hoàng đế phản ứng. Chỉ cầu hắn trả lời nàng một câu "Khả", nếu không chẳng phải nàng phải duy trì tư thế quỳ này đến ngất đi sao.....   Mời các bạn đón đọc Trọng Sinh Chi Khí Hậu Quật Khởi của tác giả Lệ Tiêu.
Kính Trung Yêu
Giới thiệu: Quan tài vốn chôn cất thiếu nữ, lại là cái quan tài rỗng. Đình lâu chốn hoang thôn, có một bù nhìn tóc bạc. Bát có thể thành yêu, chim sẻ ngậm hoa, yêu quái cưỡi cá chép lượn khắp nơi… Yêu ma quỷ quái, thế gian quỷ dị. Câu chuyện về nàng tróc yêu sư Tây Phong đầy nhiệt huyết và Long Thần cường đại nắm tay đi khắp nhân gian quỷ bí.   Truyện là một tuyển tập những câu chuyện lớn nhỏ nối tiếp nhau, xuyên suốt hành trình tìm yêu diệt quái để kiếm tiền kiếm vàng của nàng sư bắt yêu Tây Phong. Đồng hành cùng cô là chú chuột lửa Tiểu Hoả siêng ăn nhác làm, lão rồng già Thanh Long ngu ngơ, thật thà, chất phát, và về sau còn có thêm “chú rắn” nhỏ đen nhẻm đem nhèm như nắm than (Tiểu Hắc). Trước hết nói về nam chính, anh vốn là loài rồng thuộc Long tộc sống từ thời thượng cổ, tuổi tác tương đương trời đất. Mười vạn năm trước, khi đó đất trời chỉ có hai giới là Thần và Ma, Ma Tôn - kẻ đứng đầu Ma giới với dã tâm thâu tóm Thần giới đã phát động chiến tranh. Lúc bấy giờ, Long tộc là giống loài siêu thoát giữa hai giới, nghĩa là hộ khẩu của họ không thuộc Thần cũng không thuộc Ma. Giữa khói lửa chiến tranh, Bạc Trường đế quân – vị lãnh tụ của Thần giới đã vời Thanh Long gia nhập vào giới mình để cùng chống lại Ma giới. Thanh Long đồng ý, và rồi trận chiến kết thúc với thắng lợi thuộc về phe chính diện, nhưng cái giá phải trả không gì sánh được, vị Bạc Trường đế quân đáng kính cùng hàng vạn binh sĩ Thần giới đã hi sinh – xương trắng chôn đầy Hạnh Hoa Lâm, Trường Nguyên đế quân với danh tiếng xây dựng được trong cuộc chiến đã giành được sự tin tưởng của chư thần mà bước lên đài kế vị. Giữa hoàn cảnh đó, Thanh Long với lý do quá nhàm chán cuộc đời đã tự phong ấn mình. Mãi đến mười vạn năm sau mới ‘bị’ Tiểu Hắc - một con yêu quái chuyên đi tìm đại yêu quái của đời mình - giải phong ấn cho. Cũng chính vào lúc này, rồng già gặp cô nàng sư bắt yêu Tiểu Phong và bắt đầu hành trình khám phá thế giới mới đầy lạ lẫm – bởi bây giờ đất trời từ hai giới đã phân thành sáu giới vượt ra khỏi hiểu biết của Thanh Long. Tây Phong - một phàm nhân với năng lực không tầm thường, xuất thân từ Linh Điện, đây là chốn chuyên đào tạo sư bắt yêu cho mười nước trên Nhân giới. Nhìn từ bên ngoài, cô là một con người thô tục, tham tiền, keo kiệt, đến mức nếu thấy yêu quái quấy nhiễu nhân gian mà chưa có ai đem tiền đến thuê mình bắt cô cũng chả thèm quan tâm. Qua từng hành trình, những bí mật quanh cô và cả những người bạn đồng hành sẽ dần được hé mở (mỗi một sự thật được bóc tách đều khiến người đọc không khỏi xúc động). Cũng trên hành trình đó, tình cảm của cô và rồng già Thanh Long thuận theo tự nhiên mà phát triển. Cả hai tuy EQ không cao nhưng được cái thẳng thắn (sau khi xác định được tình cảm của mình thì chị luôn miệng muốn sinh trứng cho anh), song cũng vì điều đó mà bao lần dở khóc dở cười, vế trước vừa thấy tí ti cảm động, vế sau đã tuột mood không phanh. [Chẳng hạn khi thấy cô buồn, rồng ta bèn ôm cô vào lòng an ủi. Kết quả vàng cô vừa kiếm được bị ép thành bột vụn, đồi núi nhấp nhô tí tẹo của cô cũng bị san phẳng thành đồng bằng, xương sườn cũng suýt gãy mấy cái. Khi thấy cô tóc tai ướt nhẹp, rồng sợ cô ốm bèn nổi gió thổi khô tóc cho cô, nào ngờ thổi luôn cho nó dựng đứng như cái chổi xể…] Bên cạnh hai nhân vật chính là dàn phụ không thể đáng yêu hơn. Ngoài Tiểu Hoả và Tiểu Hắc đã nhắc đến thì còn có Bách Lý Thanh Phong - bạn tốt của Thanh Long. Anh này đào hoa thôi rồi, tiên nữ mà anh ta thầm mến xếp thành hàng nghìn, nhưng tội có tiếng mà không có miếng, tay gái còn chưa được cầm nữa cơ. Rồi Hắc Long - cậu em trai bé nhỏ mập mạp của Thanh Long, anh này là sếp của tộc Yêu, năm lần bảy lượt dụ dỗ anh mình từ bỏ Thần giới để vào Yêu giới, thậm chí dùng cả thủ đoạn khiến anh trai đau lòng không thôi. Rồi Ma Tôn với tham vọng cháy bỏng thâu tóm toàn thiên địa mà không tiếc bỏ bao công sức, thậm chí huỷ diệt tất cả… Tác giả viết rất chắc tay, xây dựng hình tượng nhân vật rất đẹp, rõ nét, nhất quán, mạch truyện tự nhiên, logic, lành mạch, mỗi một chi tiết đều được chăm chút cẩn thận. Về tổng thể, có thể nói đây là một truyện hài, nhiều đoạn đọc rất yêu, rất cười, nhưng hài không hề nhảm, mỗi câu chuyện đều gây xúc động cực kỳ, thậm chí khi mọi chuyện ngã ngũ, đôi lần mình còn đỏ mắt nữa. Mọi tuyến tình cảm được viết rất tinh tế, từ tình yêu đến tình thân, tình bạn, tình đồng đội, lòng trung thành… Túm lại là nhiệt liệt, nhiệt liệt đề cử. *** Đêm xuân, giờ Tý, tiếng sấm rung trời, mưa lớn ngập đất. Ánh lửa đèn lồng le lói lóe lên muôn vàn điểm sáng trong màn mưa, một đoàn người mải miết đi về phía trước, hoặc là khiêng thuổng sắt trên vai, hoặc là cầm xẻng, tiếng bước chân sùng sục lầy lội trong rừng. Đi được nửa canh giờ, giày dính đầy bùn đất ước chừng phải nặng đến nửa cân làm cho bước chân của mọi người trở nên chậm chạp, nhìn giống như cô hồn dạ hành. “Đến rồi.” Trưởng thôn đi phía trước đột nhiên mở miệng, phá vỡ sự yên lặng đã kéo dài nửa canh giờ. Ông ta chìa tay đưa đèn lồng ra thăm dò, khi ánh đèn chiếu đến vị trí muốn tìm, tay ông ta không khỏi run lên. Trước mắt là một ngôi mộ lẻ loi, đống đất đắp trên mộ phần đã bị nước làm xói mòn đi hơn phân nửa, trên tấm bia đá không có văn bia, nên không rõ tính danh và thân phận của người trong mộ. Đột nhiên có hai người một nam một nữ nhào tới, không thèm để ý bùn đất trên mặt đất, gào khóc kêu: “Nhân Nhân, Nhân Nhân… Con gái của ta…” Mọi người đều thở dài. Trưởng thôn cũng thở dài: “Đào đi, ít nhất phải đào được xương cốt trở về.” Thôn dân đang cầm thuổng nghi ngờ hỏi: “Mới chôn có ba ngày, thật sự đã biến thành một bộ xương trắng rồi sao? Lỡ may…” Lỡ may người bên trong chưa thành xương trắng, mà bây giờ lại mở quan tài, chỉ sợ tử trạng thê thảm sẽ lập tức khiến cha mẹ Nhân Tử khóc điên lên. “Yêu quái kia nói sau hôm nó đến ăn ba ngày, sẽ để chúng ta tới mở quan tài lấy xương, cho dù chúng ta không muốn mở cũng phải mở, nếu không yêu quái lại tìm tới chúng ta thì sao…” Trưởng thôn nói nhỏ, nhưng vẫn đủ để cha mẹ Nhân Tử nghe thấy, hai người ngẩng đầu lên từ đống đất, đau lòng nói: “Trưởng thôn, Nhân Nhân vì cứu người trong thôn mới chết, nếu như không phải Nhân Nhân tình nguyện dâng bản thân làm tế phẩm cho yêu quái, yêu quái đó đã ăn sạch người trong thôn. Sao ôngcó thể… nói ra loại lời như vậy!” Trưởng thôn cũng cảm thấy lương tâm mình bị lên án, khoát tay nói: “Không nói mấy cái  này nữa, trước tiên mang Nhân Tử về nhà trước đã.” Cha mẹ Nhân Tử nghe xong cũng không còn cách nào khác, con gái từ nhỏ đã thiện lương, nhiệt tình giúp đỡ mọi người. Thôn bọn họ nhiều đời dùng săn bắn để sống, muôn thú thấy họ đều như thấy kẻ thù, chỉ có đối với Nhân Tử là chưa từng có ác ý, thậm chí còn chơi đùa cùng nàng. Người trong thôn đều nói nàng là tiên nhân chuyển thế. Nhưng đột nhiên có một ngày có yêu quái tới thôn, nói muốn Nhân Tử dâng lên làm đồ ăn, nếu nàng không nghe lời sẽ lập tức giết hết người trong thôn. Nhân Tử vì người trong thôn mà đồng ý làm tế phẩm, vì vậy mà nàng đang sống sờ sờ nhưng lại bị người trong thôn nhốt vào trong quan tài gỗ, rồi chôn ở nơi yêu quái chỉ định. Thoáng cái đã qua ba ngày, đến thời gian yêu quái bảo bọn họ đến đào xương cốt.   Mời các bạn đón đọc Kính Trung Yêu của tác giả Nhất Mai Đồng Tiền.
Hiền Thê Ngốc Nghếch
Ai cũng cảm thấy vận may của Như Thuý cô nương thật sự là cao tận trời. Thế mà người may mắn như vậy cũng có một chuyện xui xẻo, cực kì "xui xẻo". Chính là vô tình trật chân một cái, vô tình đỡ đao cho nhi tử của Trấn Quốc Công, cũng vô tình tạo nên một đoạn "nghiệt duyên". Vì thế, ở trong mắt mọi người, nàng trở thành ‘BAY LÊN ĐẦU CÀNH LÀM CẦM THÚ’ được con trai của Trấn Quốc Công dùng tam mối lục lễ lấy về nhà, bắt đầu cuộc sống như vậy, như vậy cùng mỹ nam Các hạ nói họ không xứng đôi? Bình tĩnh, bình tĩnh nào, nàng có tướng công tận tình ủng hộ, ai dám nói bọn họ không xứng? Các hạ nói, ít ra cũng nên nói đạo lý mới đúng? không cần đâu, lời nàng nói ra, đó chính là đạo lí! Mọi người: Trời ơi, ai làm ơn đem ả nha hoàn ngu ngốc nhưng may mắn đến tức chết người này ta đi chỗ khác đi! Nếu không sẽ nghẹn chết người đó Nhân vật chính: Ôn Lương, Nhị Thúy cô nương ┃ phối hợp diễn: Túc Vương, Túc vương phi, Trấn Quốc Công *** Mình khá thích văn phong của Vụ Thỉ Dực, nó thoải mái, ngọt ngào và hài hước. Bộ đầu tiên mình đọc là "Hiền thê cực khỏe", sau đó đến "Hiền thê ngốc nghếch", có vẻ đây là hệ liệt Hiền thê của Vụ Thỉ Dực. Lúc đọc 2 bộ đó mình khá thích cặp Túc vương gia và Túc vương phi nên hi vọng tác giả viết một bộ riêng về cặp nay, may mắn làm sao lại vô tình tìm được nó, chính là bộ "Hiền thê khó làm" đây. Truyện có văn phong tưng tửng, hài hài. Ngoài cặp nam nữ chính ra mình khá thích nha hoàn Như Thúy của A Nan, nha hoàn này tuy ngốc nhưng người ta nói người ngốc thì thường may mắn, quả đúng vậy, bạn nhỏ nha hoàn này tuy ngốc nhưng lại may mắn đến lạ thường, còn rất biết cách làm người ta nghẹn họng, nói câu nào người ta bực câu đấy, chỉ muốn bạn nha hoàn này đi càng xa càng tốt, đừng ở đây làm tức chết người ta  Tổng kết lại là truyện hay, đọc thoải mái dễ chịu, không phải suy nghĩ nhiều. HE, không ngược, có thịt hảo hạng, không phải vụn. Edit cũng ổn, tuy còn vài chỗ hơi lấn cấn nhưng không đến nỗi tệ. *** - Thể loại: xuyên không, lãng mạn - Nữ chủ: Lục Thiếu Thất, tên hay gọi A Nan - Nam chủ: Túc vương Sở Bá Ninh - Văn án: Túc vương Sở Bá Ninh nổi danh nhất không phải hắn quyền thế ngập trời, mà là truyền thuyết hắn khắc thê tuyệt tử. Lục Thiếu Thất từ khi bị Hoàng đế chỉ hôn cùng Túc vương Sở Bá Ninh, tất cả mọi người đều cho rằng nàng sẽ không còn sống được bao lâu nữa, ngay cả những sòng bạc lớn tại kinh thành đều mở những bàn cá cược về nàng sẽ chết như thế nào, thậm chí ngay cả tiểu thiếp nàng có lòng tốt muốn nạp cho Túc Vương gia cũng quỳ xuống ôm chân nàng khóc lóc thảm thiết xin nàng đừng ác độc buộc các nàng đi chịu chết như vậy.Lục Thiếu Thất bi phẫn: Trời! Làm hiền thê lương mẫu như ta bộ dễ có lắm sao? Có phúc không biết hưởng mà!Đây là câu chuyện kể về một cô nương hiện đại lập chí muốn làm hiền thê lương mẫu lại phát hiện Vương gia phu quân nhà mình lại là một nam nhân yêu sạch sẽ quá mức, lại mang mạng khắc thê tuyệt tử, để cho nàng phải mang danh là một đố phụ càng chạy càng không có đường về này. - Truyện có lời văn nhẹ nhàng, tình tiết hợp lí, nữ chủ thật vô cùng bình thường giống bao cô gái khác trừ vụ xuyên không ra. Nam chủ vì quá khắc thê chết hết nên thái hậu mới để ý đến nữ chủ là một thứ nữ, có thân hình không được mảnh mai cho lắm, nhưng chính vì vậy mà A Nan được thái hậu nghĩ sẽ sinh con tốt cộng giải mệnh khắc thê cho Túc vương, ừ thì nàng cũng đâu chết đâu, ngày đầu sau đêm tân hôn chỉ bị gãy chân nằm giường mấy tuần thôi. Sau đó Túc vương ra trận đánh giặc, thái hậu không cam tâm để con mình cô đơn hạ chỉ đẩy A Nan ra biên giới luôn, từ đây cuộc sống của đôi bạn trẻ bắt đầu. Nam chính mắc bệnh khiết phích, rất sạch sẽ, nhưng quan tâm nữ chính. Kể cả khi nữ chính bị một tên tra nam cắn để lại một vết sẹo trên vai, mới thấy được tình cảm chân thành của nam chính trong thời đại nam tôn nữ ti lúc bấy giờ, hoặc khi nữ chính sinh con gái đầu lòng suýt chết, vì nghe tin nam chính bị thương trên chiến trường mà sinh non, từ đó nam chính không muốn nữ chính lại sinh cho dù không có con trai, nữ chính cũng không có hành động gì gọi là điên rồ so với thời ấy, yên tâm làm một hiền thê lương mẫu, sinh được một gái một trai. Truyện kết thúc HE. - Không có nam phụ, nữ theo nam chính rất nhiều nhưng không tính là nữ phụ vì không lọt được nửa con mắt của nam chính, nhân vật gây chán ghét nhất là Thái hậu, thấy nam chính cưới nữ chính về không chết thì lại muốn nhồi thêm vài nàng nữa vào, không biết nam chính có khắc thật không mà một người mắc phong hàn chết thật, còn hai người còn lại sợ quá xin nữ chính thả đi. Rồi khi nghe tin nữ chính có thai, sợ nam chính tịch mịch lại gửi thêm hai nữ thái y, kết quả hại nam chính trúng xuân dược, nữ chính thân mang lục giáp phải thân chinh giải dược. được một tấc lại tiến một thước. - Đánh giá 8/10, nên đọc, warning: 16+   Mời các bạn đón đọc Hiền Thê Ngốc Nghếch của tác giả Vụ Thỉ Dực.
Thế Thúc
*: Từ "Thế thúc" trong truyện theo mình hiểu là hai gia tộc có mối quan hệ thế giao ân tình qua lại của trưởng bối mà nữ chính theo bối phận phải gọi nam chính một tiếng thúc. Vì không có quan hệ huyết thống mà chỉ kế thừa từ quan hệ thế giao nên gọi là thế thúc.  _________ Giới thiệu: Thôi Quý Lăng là một người vô cùng bình tĩnh, những chuyện điên cuồng đã làm ra đời này đều là vì Khương Thanh Uyển.  Thí dụ như năm đó vì cầu thú Khương Thanh Uyển, mà quỳ ba ngày ba đêm giữa trời mưa to. Lại thí dụ như, vào ngày đại hôn của Khương Thanh Uyển năm đó, đã cầm quân chặn đường cướp tân nương.   Kiếp trước, Khương Thanh Uyển và Thôi Quý Lăng chính là nhất kiến chung tình. Nàng không màng lời khuyên can của phụ mẫu, vì chữ tình mà một mực gả thấp cho chàng. Những năm tháng ấy, tình yêu của nàng như ánh cầu vồng sau mưa, đượm sắc màu và tràn đầy ấm áp. Nhưng khi cả hai chân chính bước vào hôn nhân, mọi thứ đã chẳng còn nguyên vẹn như ngày nào. Tình yêu thuần khiết của nàng dần bị vấy bẩn. Mà chàng khi ấy, lại vô tâm từng bước gây ra thương tổn sâu đậm hơn cho nàng.  Lời ly biệt kia chính là kết thúc tất cả…  Một lần chia xa chính là âm dương cách biệt… Nàng mang theo những yêu hận trong lòng, trầm mình xuống đáy hồ lạnh giá.  Nàng quyết tuyệt đến như thế. Nàng nhẫn tâm đến như thế.  Một chút cũng không giữ lại cho mình, một chút cũng không lưu luyến thế gian này. “Nếu như câu chuyện vốn dĩ là bi kịch. Vậy cần gì phải cho ta mộng ước đẹp đến thế? Vai diễn từ tương phùng đến biệt ly…” (*) Mùa đông năm ấy, tuyết rơi phủ đầy, trái tim ai tan vỡ... * * *  Khương Thanh Uyển cứ tưởng rằng mình sẽ chết đi như thế với những khúc mắc và đau đớn tận sâu trong tim. Vậy mà, ông trời thương xót cho nàng được trọng sinh đến ba năm sau trong một thân phận mới cũng tên Khương Thanh Uyển. Nàng khi ấy, trái tim như chơi vơi giữa biển trời. Bi thương kiếp trước là cơn ác mộng, đến hít thở cũng đau thấu tâm can. Thôi Quý Lăng - tên chàng là mũi dao, cắt vỡ cả lòng nàng.  Nàng thật tâm muốn buông bỏ tất cả những yêu hận đã có, muốn buông lơi đôi tay đã từng nắm lấy đi qua những tháng ngày an yên lúc trước. Chỉ là, duyên nợ giữa họ vẫn còn day dứt, muốn cắt đứt cũng không thể nào. Nàng gặp lại Thôi Quý Lăng trong thân phận mới, chàng bây giờ là thế thúc của nàng. Kiếp trước phu quân, kiếp này thế thúc, hỏi có bao nhiêu chua xót. * * *  Kiếp trước, Thôi Quý Lăng chỉ là một thư sinh nghèo hèn, lại thú được Khương Thanh Uyển con nhà phú thương kim chi ngọc diệp.  Chàng khi đó, tâm nguyện duy nhất là muốn dùng tất cả yêu thương của cả đời mình bù đắp lại những thiệt thòi vì chàng mà nàng đã gánh chịu. Thế nhưng, chẳng biết từ khi nào giữa họ dần có một vách ngăn thật lớn. Chàng vô tâm buông lời tàn nhẫn và khiến nàng rời xa.  Lúc ấy, chàng đâu biết, nàng rơi nước mắt, nàng thương tâm, nàng đau lòng đến mức nào. Hiểu nhầm hóa thành biến cố, đẩy họ theo hai hướng đối nghịch.  Người ở lại, người rời đi.  Người còn sống, người đã chết. Người kiếm tìm, người biến mất. Vĩnh viễn, không thể quay về. Vĩnh viễn, không thể chung đường. * * *  Hoa nở hoa lại tàn. Tình đến tình vội tan. Người đi lời ly biệt.  Má thắm lệ phai màu. Thôi Quý Lăng hận ông trời, hận lòng người, hận Khương Thanh Uyển. Nhưng sâu trong tim lại muốn đem nàng về bên cạnh. Vì chàng biết, đời này kiếp này chàng chỉ yêu mình nàng mà thôi. Nỗi hận kia không thể che lấp nỗi nhớ và tình yêu của chàng dành cho nàng.  Uyển Uyển, trở về bên cạnh ta được không? Uyển Uyển, nàng rời đi lâu như vậy có biết ta nhớ nàng đến thế nào hay không? Uyển Uyển, ta chờ nàng, chờ nàng đến trái tim cũng hao mòn rồi. Uyển Uyển, Uyển Uyển, tiếng gọi bi thương kia day dứt cả đời người. Vậy nên, Thôi Quý Lăng không ngừng đem tính mạng của mình ra đặt cược qua từng lần chinh chiến trên sa trường. Chàng muốn quyền thế, muốn trở nên mạnh mẽ hơn, muốn nắm trong tay cả thiên hạ này. Như thế, chàng mới có thể tìm về Uyển Uyển, mới mang lại cho nàng một cuộc sống an yên hạnh phúc.  Chỉ là, chàng không hề biết rằng, Uyển Uyển chàng yêu nhất đã trầm mình xuống hồ sâu lạnh giá năm đó. Uyển Uyển đi rồi, không quay về được nữa. Uyển Uyển đi rồi, với trái tim chằng chịt vết thương.  Giữa họ, là hiểu lầm cùng bi ai… không cách nào tháo gỡ.  * * * Lần gặp lại này tựa như tơ duyên ông trời đã ban cho Thôi Quý Lăng sau tất cả những đau thương năm đó.  Chàng từng bước bước đến sự thật phía sau đã bị chôn dấu. Bao nhiêu điên cuồng cùng phẫn nộ, bao nhiêu đau đớn cùng khổ sở. Thì ra Uyển Uyển của chàng đã phải thương tâm như thế. Ngày nàng rời đi, phải chăng bầu trời cũng hóa thành cơn mưa nước mắt. Nơi đáy hồ kia, hỏi nàng có lạnh không?  Vì thế, kiếp này khi đã biết sự thật chàng tàn nhẫn đưa những kẻ đã hại nàng vào địa ngục. Còn nàng, chàng muốn đem cả thế giới này đặt dưới chân nàng, muốn bù đắp lại tất cả những gì bi thương nàng đã gánh chịu.  Chỉ là, đoạn đường này sao gian nan quá. Chàng muốn ôm thê tử kiếp trước của mình về nhà cũng thật không dễ dàng gì. Bởi vì, Uyển Uyển bây giờ không muốn làm thê tử của chàng nữa. Nàng muốn quên đi đoạn nhân duyên đã từng dang dở kia. Nhưng Thôi Quý Lăng chàng làm sao có thể buông tay được. Tất cả đều là lỗi của chàng. Cho nên, xin nàng hãy để chàng dùng tình yêu này xóa đi đau thương từng có. Một đời một kiếp nắm tay nàng đi đến tận cùng. * * * “Thế thúc” là một trong số những bộ truyện cv trọng sinh ngược nam thời gian gần đây mình đọc và thấy khá hay. Nội dung truyện chính là quá trình truy thê đầy gian khổ của nam chính Thôi Quý Lăng với nữ chính Khương Thanh Uyển. Kiếp trước, hai người vì hiểu nhầm xa cách rồi âm dương ly biệt mà không hề hay biết. Kiếp này, nam chính luôn ân hận đau đớn và mong muốn tìm mọi cách bù đắp lại tất cả mọi thứ cho nữ chính. Nhưng vì bóng ma trong quá khứ và những thương tổn quá sâu đậm mà nữ chính đã không thể mở lòng mình với chàng. Chàng phải từng bước tháo gỡ bí mật lúc trước và xây dựng niềm tin cùng tình yêu đã mất với nàng thật không dễ gì. Thấy thì cũng tội nhưng mà cũng kệ :v :v Ai bảo, kiếp trước yêu nàng nhiều đến thế lại không thể bảo vệ được nàng và để nàng đi đến bước đường bi kịch như vậy. Nhìn chung, cả nam nữ chính trong truyện đều được xây dựng khá tốt. Nam chính trầm tĩnh, lạnh lùng, tàn nhẫn khó đoán nhưng trái tim lại cực kỳ thâm tình. Đời này kiếp này chỉ nguyện yêu và chờ đợi mình nàng mà thôi. Nữ chính thì hiền lành, hơi mềm yếu nhưng khi cần sẽ rất kiên cường và quyết tuyệt không hề yếu đuối bánh bèo. Tình yêu của cả hai là sự chấp nhất bền bỉ và mang chút đau lòng. Nhưng đó chỉ là phần đầu thôi ạ, càng về sau thì càng ngọt ngào ấm áp và đầy cảm động lắm luôn á.  Vì vậy, nếu bạn thích một câu chuyện trọng sinh có ngược nam, có song xử, có truy thê với nam chính siêu thâm tình và những bí mật cất dấu làm nên biến cố lớn cho câu chuyện thì “Thế thúc” đảm bảo có đầy đủ mọi thứ bạn yêu cầu nhé. Còn nếu bạn vẫn đang băn khoăn thì mình xin lấy tên tác giả Trường Câu Lạc Nguyệt ra để khẳng định nè.  So với hai bộ “Em gái của gian thần” và “Muội khống” thì “Thế thúc” như một sắc màu hoàn toàn khác không bị trộn lẫn. Tuy nhiên, hình tượng nam chính vẫn được xây dựng với sự thâm tình, chấp niệm và có chút cuồng loạn như những nhân vật kia. Cho nên, mặc dù truyện chỉ mới có convert và chưa nhà nào nhận edit thì mình nghĩ mn cũng không nên bỏ qua đâu ạ. Bởi truyện cv nhưng khá dễ đọc, mn thích thì nhích thôi nào ^^  ____________ Phần văn án giới thiệu được edit bởi #Ám Dung Hoa page #RVNT0105 (*): Trích từ bản dịch lời bài hát Vở kịch độc diễn do Hứa Như Vân thể hiện. #Lạc_Hậu - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Khương Thanh Uyển không ngờ mình có thể sống thêm lần nữa. Nàng là nữ nhi của phú thương ở Vân Châu, từ nhỏ lớn lên trong nhung lụa. Đến tuổi cập kê, nàng vui vẻ ở bên sĩ tử bần hàn Thôi Quý Lăng, mặc cho phụ thân phản đối, nàng nhất quyết gả cho hắn. Sau khi thành hôn, hai người vô cùng ân ái, nhưng phu thê nghèo nàn kèm theo trăm sự đau thương, cộng thêm không thể hòa hợp với trượng mẫu (mẹ chồng) và muội phu (em chồng), thời gian trôi qua, họ dần nảy sinh mâu thuẫn. Về sau, Thôi Quý Lăng không thi đỗ tú tài, được bằng hữu tốt tiến cử nên cả gia đình chuyển đến Cam Châu góp sức cho Ninh vương. Ninh vương cũng coi trọng hắn, dần dần ngồi vào vị trí trưởng sử của Vương phủ. Trượng mẫu luôn cảm thấy nàng là nữ nhi gia đình thương nhân mà muốn bám vào nhi tử của bà, hiện tại Thôi Quý Lăng đã làm quan Ngũ phẩm nên bà càng khinh rẻ nàng, hằng ngày chưa từng cho nàng sắc mặt tốt. Muội phu cũng châm ngòi ly gián, tình cảnh của Khương Thanh Uyển tại Thôi gia vô cùng gian nan. Nếu chỉ như vậy thì không sao, nàng thật tâm yêu thương Thôi Quý Lăng, vì hắn, những chuyện này nàng có thể chịu đựng. Nhưng không ngờ hắn lại có tình ý với bằng hữu tốt nhất của nàng, hai người còn lén lút có con. Thậm chí, để đạt được quyền thế, hắn coi nàng là cống phẩm dâng tặng cho tên Hoàng đế hoang dâm vô độ. Vào ngày nhập cung, lão Hoàng đế thấy nàng xinh đẹp nên chỉ thị nàng lập tức thị tẩm. Nàng không đồng ý, ra sức vùng vẫy khiến mu bàn tay Hoàng đế bị thương, lão giận dữ sai người đánh nàng hai mươi trượng, sau đó đày nàng vào Hoán Y Cục. Thời gian ở Hoán Y Cục vô cùng khó khăn, mùa đông khắc nghiệt, nước đóng thành băng, nàng phải giặt giũ y phục cho các vị chủ tử khiến đôi tay nàng đông cứng đỏ bừng, kèm theo những vết nứt rất dài trên da, mỗi lần phát tác đều ngứa không chịu nổi, cả đêm ngủ không yên. Mời các bạn đón đọc Thế Thúc của tác giả Trường Câu Lạc Nguyệt.