Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương (Vợ Mới Bất Lương Có Chút Ngọt)

Tên khác: Cô Vợ Bất Lương Có Chút Ngọt Ngào "Khẩu vị của người này rốt cuộc ra sao a! Cái này cũng bỏ được vào miệng à?" Sau khi cô tỉnh dậy, nhìn vào trong gương thấy chính mình đầu xăm mặt giống như quỷ, cảm giác chỉ nhìn thêm một giây cũng hỏng đôi mắt. Trước khi trọng sinh, Cố Việt Trạch chính là người mà cô dùng cả tấm lòng để yêu nhưng sau đó cũng là người mà cô hận thấu xương. Đời trước cô chính là kiểu phụ nữ não tàn nên mới không muốn lây một ông xã tuyệt sắc, lại bị đôi tiện nam nữ hãm hại, bị người bạn thân nhất tẩy não, kết cục cuối cùng chính là không còn người nào muốn ở gần cô. Đời này mặc cho các ngươi trâu bò rắn rết trăm phương nghìn kế, muốn cô ly dị, nhường đi ngôi vị phu nhân. Ngượng ngùng quá ~~, chỉ số thông minh của bản tiểu thư đã lên dây rồi nhé! *** Review: Diễn biến cốt truyện: Nữ chính tên là Nhiếp Vô Ưu nhưng vì không chịu nổi sự đã kích nên đã nhờ nam chính Tự Dạ Hàn giết mình đi. Nhưng chữ yêu nên nam chính đành nhờ tới các máy móc biến đổi ký ước của nữ chính thành kí ức của một cô gái khác tên là Diệp Oản Oản. Từ đó, nữ chính luôn sống trong thân phận là Diệp Oản Oản, về sau mới biết mình là Nhiếp Vô Ưu. Trước trọng sinh Nữ chính là một con ma xấu xí chỉ nhìn một cái thôi là hỏng cả con mắt, nhưng không sao, nam chính vẫn nuốt trôi được. Còn là một người phụ nữ não tàn, không đi lấy một ông xã tuyết sắc ngay trước mắt mà lại đi yêu thằng cặn bã, bị con bạn thân tẩy não đến chẳng biết con đường về, bị hay cặp đôi ti tiện nam nữ hãm hại cũng chẳng biết. Còn bị nam chính hành hạ tới bán sống bán chết (vì đi theo trai khác). Sau khi trọng sinh Chỉ số thông minh của nữ chính đã tăng vọt. Mặc cho tất cả có bày mưu tính kế, đều bị nữ chính bẻ gãy trong vòng một nốt nhạc. Còn dụ ngọt được cả nam chính mỗi khi xù lông. Như một bảo mẫu đi chăm em bé vậy. Kiếp này nữ chính biến thành tiên nữ, hoa ghen liễu hơn vì đã tháo bỏ lớp ngụy trang trên gương mặt mình xuống. Cũng chính vì vậy mà ngày nào, nam chính cũng uống quyên thùng nước giấm. Cứ ngỡ, nữ chính là một cô gái yếu đuối mong manh nhưng không phải đâu. Khi đọc bạn sẽ phải thốt lên "Bả là người hả trời". Chỉ với một nắm đấm lúc say rượu mà phá banh luôn chiếc xe hơi với trang bị hiện đại, đánh bay người có võ công siêu phàm ra xa tận ba ngàn thước, đánh võ đài sụp đổ thành bãi đất trống.. Đặc biệt, lúc say lên thì lại có tính đi ghẹo trai đẹp, còn không đẹp là bị đánh không lết về nhà được luôn. Quan trọng, lúc say lên thì đừng ai mò mẫn tới trai bả ngắm không là bị đánh tới bán sống bán chết, khỏi nhìn thấy tổ tông luôn. Nhiều lần, nam chính phải hi sinh thân thể để dụ bả về. Khỏe thì khỏe vậy thôi chứ lúc hết say thì, ư em cũng yếu ớt lắm.. Sở thích của bả cũng rất ư đặc biệt, thích chơi với hổ, khiến nam chính liệt con hổ đáng thương không biết sự đời vào danh sách đen. * Có một điểm mà mình cực thắc mắc khi đọc truyện này, nữ chính đã để con rồi nhưng nam chính lại không biết, mặc dù nạm chính luôn ở bên nữ chính. Về sau thì đứa trẻ đó được người ta gửi tới gia đình nữ chính. Vậy, nữ chính đẻ con ở đâu? Không hiểu luôn? Xuyên suốt câu truyện, mình hâm mộ nhất là nhân vật Kỷ Hoàng, một nhân vật vô cùng yêu nữ chính, nhưng vì mắc bệnh, biết mình không sống được bao lâu nên đã đành buông bỏ tình yêu ấy. Nhường nữ chính cho một người đàn ông khác. Nhưng người đàn ông này phải hơn anh thì anh mới chịu vì chỉ khi hơn anh, thì mới có thể bảo vệ nữ chính suốt đời được. Nhân vật gây hài trong truyện: Nhiếp vô danh (anh trai của nữ chính), có cả một gia đình hùng hậu, tài sản giàu đứng thứ ba ở Độc Lập Châu vậy mà suốt ngày phải đi kiếm tiền sống qua ngày thông qua dịch vụ thuê mướn người, không những vậy, còn tính toán rất chi li về khoản tiền. Cho dù là thân hay không thân đều tính toán kĩ càng về số tiền lãi cho tới gốc. Mà trong gia đình ấy, Nhiếp Vô Danh không có địa vị, mặc dù là con trai cả, người có địa vị nhất là Nhiếp Vô Ưu. Suốt ngày bị chửi không. Đến với câu chuyện, bạn sẽ được học thêm một câu chào hoàn toàn độc đáo "Ăn cứt không?". Nghĩ sao mới lần đầu gặp nữ chính, mở miệng ra "Ăn cứt không?". *Nhân vật này mình quên tên rồi, chỉ nhớ là nam thôi* Điểm nổi bật về đứa con của nam chính và nữ chính: Quyên một đoàn thuê mướn người, ai nấy cũng đều là võ công tái thế, nhất là người cầm đầu thế mà lại đi sợ một đứa nhóc (con của nữ chính). Ai nấy cũng gọi nhóc ấy là tiểu tổ tông. Tiểu tổ tông nói là phải nghe lời, không nghe là liệu cái mạng.. Quá khứ hùng hậu của nữ chính trước lúc bị biến đổi trí nhớ: Một mình lập ra hắc bang, và mình đứng đầu trong tổ chức ấy. Tiếng tăm của chị nổi như cồn trong Độc Lập Châu. Hỡi ai mà thấy chị là cũng đều cong đích chạy như điên, không là có chuyện.. Một thân con gái, đi vào sòng bạc đánh bài, ăn quyên một đĩa dế chiên. Sau này khi ăn lại thì nói sao trước đó mình ăn được thứ này.. Kết, đầu truyện là nói về sự tài giỏi của chị khi trọng sinh, một mình thành lập công ty cho riêng mình, càng về sau thì nói về hành trình truy tìm kí ước của nữ chính. Còn nam chính thì đối đầu với chị, không cho chị tìm ra được nó. Nhưng đã bị bảo mẫu dỗ ngọt thành mèo thì nghĩ sao có thể thắng được nữ chính.. Đây là bộ truyện rất hay mà các bạn nên xem. *** Diệp Oản Oản mở mắt. Đối mặt là đôi môi khiến cho cô sợ hãi đến ngay cả linh hồn đều run rẩy con ngươi. "A--" Đôi tay tái nhợt của cô gái đột nhiên cầm cái chăn ngăn chặn vật dưới thân thể. Cảm giác tê liệt thống khổ, rốt cuộc bản thân vẫn sống sờ sờ mà vẫn phải trải qua một lần nữa. Chẳng lẽ nơi này là Địa Ngục sao? Tại sao, rõ ràng cô đã chết, nhưng lại trở về nơi ày, trở lại bên cạnh tên ác ma này? Trong đầu của cô lập tức bị nhiệt độ nóng bỏng của người đàn ông bốc hơi lên đến hỗn loạn tưng bừng, theo bản năng chống cự, "Đừng đụng vào tôi!" Động tác của người đàn ông ngưng lại một hồi, ngay sau đó giống như bị đụng vào vảy ngược, khuôn mặt giống quỷ lệ khát máu nhất thời u ám, môi mỏng lạnh giá tàn nhẫn cắn xé đi xuống, giống như muốn nuốt hết máu và xương của cô vào bụng. Diệp Oản Oản bị đau đến không có cách nào suy nghĩ bất cứ chuyện gì, chỉ có thể vô ý thức lầm bầm," Tại sao... tại sao là tôi... Tư Dạ Hàn... Tại sao nhất định phải là tôi..." "Bởi vì, tôi chỉ cần em." Bên tai truyền tới thanh âm trầm thấp của người đàn ông, giống như gông xiềng, ngay cả linh hồn của cô cũng đồng thời bị giam cầm. Nghe câu trả lời của người đàn ông cùng kiếp trước giống nhau như đúc, Diệp Oản Oản hoàn toàn lâm vào hôn mê. ... Thời điểm mở mắt ra lần nữa, bên ngoài cửa sổ đã từ đêm tối biến thành ban ngày. Trong không khí tràn ngập một cổ mùi hoa, ánh mặt trời ấm áp xuyên qua chấn song rơi, khiến cho tâm tình của con người không tự chủ thanh tĩnh lại. Nhưng mà, một giây kế tiếp, Diệp Oản Oản đột nhiên thần kinh căng thẳng. Cảm giác áp bách mạnh mẽ theo người đàn ông tỉnh lại ở toàn bộ bên trong không gian lan tràn.Bên hông đột nhiên bị một cánh tay nắm chặt, cô giống như là gối ôm, bị ôm vào trong ngực của người đàn ông. "Còn muốn trốn sao?" Bên tai truyền tới thanh âm làm cho người ta rợn cả tóc gáy. Theo bản năng muốn sống, Diệp Oản Oản lập tức lắc đầu một cái. Cũng không biết người đàn ông có tin cô hay không, ánh mắt ở trên mặt của cô dừng lại một cái, chợt kéo cô đến hôn môi của cô, cằm của cô, cổ... Hơi thở nóng bỏng thô nặng chôn ở trong cổ của cô, tùy thời khắc đều có thể tản ra tín hiệu nguy hiểm. Diệp Oản Oản giống như nai con bị cắn, không dám làm một cử động nhỏ nào. Không biết qua bao lâu, người đàn ông rốt cuộc thả lỏng cô ra. Một giây kế tiếp, Diệp Oản Oản đáy mắt đụng vào một hình ảnh vô cùng kiều diễm. Người đàn ông lấy thân thể nửa trần xuống giường, tia phản quang buộc vòng thân thể thon dài cùng hông gầy của anh. Cảnh sắc như vậy chỉ có một cái chớp mắt, người đàn ông liền nhặt quần áo ở bên mép giường, những ngón tay thon dài cẩn thận cài chiếc nút áo sơ mi được mang tới viên thứ nhất. Rõ ràng trước đây còn tàn bạo giống như dã thú, vậy mà giờ khuôn mặt lại tuấn mĩ như vậy, lạnh như băng không nhiễm một tia khói lửa nhân gian. Cho đến khi thanh âm đóng cửa vang lên, dây thần kinh căng thẳng cuối cùng sắp gãy mất của Diệp Oản Oản mới buông lỏng xuống. Rốt cuộc có thể xử lý tình cảnh của chính mình vào lúc này. Cô chậm rãi đánh giá trang trí bốn phía, cùng với chính mình ở trong gương trên bàn trang điểm đối diện—— Cô gái trong gương môi son màu đen bị gậm nhắm đến chỉ còn sót lại một chút ám sắc, phấn trang điểm trên mặt đã bị nước mắt và mồ hôi tẩy đi, thân thể phủ đầy dấu tím bầm cùng vết hôn, cuối cùng là một mảng hình xăm máu tanh kinh khủng. Bộ dáng này, rõ ràng là cô khi hai mươi tuổi! Khi đó, vì muốn né tránh Tư Dạ Hàn, cô đã cố ý đem chính mình biến thành cái bộ dạng xấu xí chán ghét này. Cô sống lại... Thật sống lại... Trong phút chốc, sự sợ hãi to lớn và tuyệt vọng cơ hồ làm cô hít thở không thông. Tại sao...   Mời các bạn đón đọc Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương (Vợ Mới Bất Lương Có Chút Ngọt) của tác giả Quẫn Quẫn Hữu Yêu.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Sủng Hậu Chi Lộ - Tiếu Giai Nhân
Đời trước Phó Dung là tiểu thiếp của Túc vương , chuyên phòng độc sủng, đáng tiếc Túc vương đoản mệnh, nàng cũng vào lúc đang tìm chỗ dựa khác thì trùng sinh . Phó Dung mừng gần chết, trùng sinh được a, lần này nhất định muốn chọn gả cho nam nhân tốt nhất. Ai ngờ Túc vương đột nhiên quấn lấy, động tay động chân coi như thôi, còn muốn cưới nàng làm vương phi? Phó Dung thật lòng không nghĩ gả, Nàng không sợ hắn lạnh lùng ít nói... , nhưng nàng không nghĩ làm quả phụ a. Nhắc nhở: 1. Song trùng sinh, 1V1, HE. 2. Vương gia tự đại cùng mĩ nữ ích kỷ hàng phục lẫn nhau, không ngược nữ chủ. 3. Chủ đạo là sinh hoạt hạnh phúc thời vương phi, sủng hậu là điểm cuối. Cường cưới cường sủng, người xấu cũng sẽ có tình yêu. P/s: Chất lượng nội dung thì khỏi bàn thêm rồi. Đã có cả tá review - bao gồm của Hoa Ban; bạn nào rảnh mà muốn tìm hiểu thêm thì tự tìm đọc nhé ;) . Nam chính tuyệt đối sạch, vì trước nữ chính thì anh chẳng chạm được vào người khác giới nào cả, mà yêu nữ chính rồi lại dĩ nhiên càng không (kể cả sau khi chữa khỏi để ôm con gái của hai người ;) ) *** Đoan ngọ vừa qua, trời nóng lên. Từ Tấn để Phó Dung chuyển đến Du Nhiên cư mới sửa lại ở Lâm Hồ. Du Nhiên cư có 5 gian, trong viện cổ thụ sum xuê, gió hồ từ từ thổi vào qua cành lá, thổi cho băng trong bồn khí lạnh ở trong phòng tản ra, ở bên trong quả thật so Sùng Chính điện, Phượng Nghi cung mát mẻ hơn nhiều. Mai Hương đưa người đi thu thập, bảo đảm khắp nơi thích đáng, Phó Dung tự mình đi dạo một vòng, rất là vừa lòng. Nhớ thương mẹ chồng, trở về liền cùng Từ Tấn thương lượng: "Bên kia viện lớn, chúng ta cũng thỉnh mẫu thân cùng ở đi?" Giống những gia đình nhà cao cửa rộng bình dân, mấy đời cùng đường. Lúc đó nàng ghé vào trên người hắn, Từ Tấn thuận tay xoa da thịt nàng, "Khoe khoang nàng hiếu thuận hơn ta có phải không?" Hắn chỉ nhớ thương mấy mẹ con bọn họ, nhất thời quên mẫu thân, nàng lại nhớ được. Phó Dung nhìn hắn cười, da mặt vốn không mỏng, cùng Từ Tấn triệt để thổ lộ tình cảm rồi, càng thêm dầy, "Hoàng Thượng trong lòng đều là ta, chính sự quấn thân khó có lúc nhàn rỗi hiếu thuận mẹ chồng, ta đương nhiên phải thay Hoàng Thượng, như vậy Hoàng Thượng mới thật an tâm tiếp tục thương ta a." Không ai không thích a dua nịnh hót, triều đình trên trăm quan nịnh hót Từ Tấn nghe một chút cũng thôi, sẽ không để ở trong lòng, mấu chốt vẫn là nhìn người làm việc, nhưng Phó Dung chỗ này, hắn nghe không đủ, thích nhất nhìn mắt nàng câu nhân, nghe nàng lời ngon tiếng ngọt. "Nếu Nùng Nùng đã thay ta nghĩ được, ngày mai nàng đi chỗ nương tranh công đi, ta chỉ quản an tâm thương nàng." Ôm người hảo hảo trìu mến một phen, mồ hôi như mưa rơi. Ngày hôm sau Phó Dung ngủ no, dẫn A Tuyền A Bội đi thỉnh an Thái Hậu. "Hoàng tổ mẫu, ở cùng chúng ta." A Tuyền đi đường nói chuyện so đứa nhỏ bình thường nhanh nhẹn hơn, A Bội hiện chỉ biết gọi người, nhiều lắm một lần nói ba chữ, A Tuyền đã biết nói câu đơn giản. Ở Phượng Nghi cung được mẫu thân phân phó, trước mắt vừa thấy Thái Hậu, A Tuyền liền ôm cổ hoàng tổ mẫu, thúy thúy làm nũng. Thái Hậu không hiểu ý, hôn tiểu nha đầu một ngụm, "A Tuyền muốn ngủ cùng tổ mẫu?" A Tuyền chớp chớp mắt, cảm thấy ý tứ không kém bao nhiêu, liền gật gật đầu, "Cùng nhau ở!" Phó Dung buồn cười không nhịn được, lắclắc tay nhỏ A Bội, "A Bội nói cho hoàng tổ mẫu, chúng ta muốn chuyển đến đâu đi?" A Bội chỉ ra phía ngoài, mắt to ngập nước sáng ngời trong suốt , "Cá!" Thái Hậu lập tức hiểu, tiên đế mùa hè cũng từng mang nàng đi Du Nhiên cư nghỉ hè. ... Mời các bạn đón đọc Sủng Hậu Chi Lộ của tác giả Tiếu Giai Nhân.
Trùng Sinh Cao Môn Đích Nữ - Tần Giản
Đám người kia, khiến ngoại tổ mẫu nàng uất ức mà chết, âm mưu giết đệ đệ nàng, đạp lên tình cảm của nàng, ngay cả nàng họ cũng không buông tha cho một con đường sống. Bởi vì, lòng tin của nàng đặt sai chỗ, kế mẫu, muội muội, nữ tử "tài đức" dối trá.. Bởi vì, nàng có thân phận cao quý mà bọn họ phải loại bỏ... Lúc táng thân dưới dòng nước sông, Âu Dương Noãn rít từ trong miệng ra từng chữ: “Nhật nguyệt ở trên, quỷ thần ở dưới, Âu Dương Noãn ta bị chết oan uổng, kiếp sau hóa thành lệ quỷ, cũng sẽ không bỏ qua các ngươi!" Bỗng chợ mở mắt, Âu Dương Noãn trở về năm mười hai tuổi, là năm nàng bị thương ở trán , cũng là năm mà đệ đệ thân sinh bị rơi xuống nước, chính là 3 năm trước khi nàng xuất giá… Cả đời này, hãy xem nàng thay đổi như chong chóng làm mưa làm gió, bảo vệ từng người thân yêu của nàng, diệt hết những kẻ bụng dạ khó lường, bước ra 1 mảnh kim quang huy hoàng của 1 đời người. *** Không biết vì sao, trong nháy mắt Âu Dương Noãn liền có chút không được tự nhiên. Nàng cùng Tiếu Thiên Diệp gặp mặt, cũng không làm ra hành động gì quá đáng, cũng không hề có hành vi phản bội. Nhưng nàng vẫn không tự chủ được mà hơi hơi cúi thấp đầu, trên mặt thậm chí có chút nóng lên: “Chàng đã tỉnh, để ta đi gọi đại phu đến!” Tiếu Trọng Hoa lắc lắc đầu, nói "Không cần! Ta không sao!” Âu Dương Noãn nhìn nhìn hắn, gật đầu thấp giọng nói: “Được!” Nói xong nàng lại mỉm cười an ủi nói: “Đại phu nói chỉ bị thương ngoài da, chàng không cần lo lắng!” Tiếu Trọng Hoa đột nhiên cầm lấy tay Âu Dương Noãn, môi giật giật tựa hồ như muốn nói gì đó. Lúc này cửa phòng đột nhiên mở ra, Yến vương cùng Đổng trắc phi đến. ... Mời các bạn đón đọc Trùng Sinh Cao Môn Đích Nữ của tác giả Tần Giản.
Sủng Phi Đường - Đinh Đông Nhất
Lâm Tam Tư sau một giấc ngủ tỉnh lại, phát hiện ra ba chuyện quan trọng sau: Cha mẹ nàng đúng ra phải được sống yên ổn khi về già thì lại bị nhốt vào đại lao. Trưởng tỷ là sủng phi ở hậu cung, vì bị hạ độc mà mất mạng. Lâm Tam Tư đang mang tâm trạng chờ gả thì lại phải làm nha hoàn hầu hạ thái tử! Kiếp này, nàng thề sẽ làm tốt ba chuyện đó là: Ôm chặt đùi của thái tử điện hạ, cứu người nhà ra ~ Ôm chặt đùi của thái tử điện hạ, hạnh phúc bình an một đời ~ Ôm đặt đùi của thái tử điện hạ, sinh em bé sinh em bé sinh em bé ~ Nam chính tuấn tú phúc hắc, nữ chính ngọt ngào đáng yêu ~ *** Sau hai tháng, kinh thành cũng không có biến hóa gì lớn, vẫn phồn hoa như cũ, ở phía Bắc của kinh thành, hoàng cung Nam Dạ vẫn nguy nga tráng lệ, thị vệ đứng thành hàng, nhìn thấy xe ngựa của thái tử điện hạ thì lập tức cúi đầu, nghiêm nghị xếp thành một hàng để nghênh đón. Lâm Tam Tư không biết rằng, mười ngày trước Hoắc Dực có nhận được tin báo nhắc hắn mau chóng trở về kinh, nhưng vì Lâm Tam Tư đang mang thai, không thể để xe ngựa quá xóc nảy, khi đi cũng phải chọn con đường đẹp nhất.Hoắc Dực không yên lòng bỏ nàng lại mà về kinh trước, cho nên mới chậm trễ mấy ngày.Sau khi trở về, hắn liền lo cho Lâm Tam Tư xong rồi vào cung ngay, lúc này mới biết trong cung quả thật đã xảy chuyện lớn. Bệnh tình của hoàng đế rất nguy kịch, cần sắc phong người mới. Tin tức này ngoài thái hậu và những người tuyệt đối được tín nhiệm ra thì không có ai biết cả, ngay cả Hà Tất Kỳ và Tống Cảnh Ngưỡng tốn nhiều công sức cũng không điều tra ra được. Bên trong tẩm cung Triều Dương điện, yên lặng đến mức không nghe thấy bất cứ tạp âm nào, mùi hương trầm quanh quẩn, phía sau tấm rèm, vị hoàng đế uy phong một thời của Nam Dạ lúc này đã vô cùng suy yếu. ... Mời các bạn đón đọc Sủng Phi Đường của tác giả Đinh Đông Nhất.
Loạn Thế Phong Vân: Phượng Tường Tam Quốc - Mộng Ngưng Tiểu Trúc
Mỹ nhân ngoái đầu nhìn lại cười, non xanh chao đảo như say, đao quang kiếm ảnh cũng vì nàng tim đập! Người phương nào áo trắng bồng bềnh, dưới ánh trăng tiếng đàn mai quấn quýt, dùng chí khí hào hùng vạch nên đường Tam quốc Ai có đủ cầm tâm kiếm đảm, cười bạch mã tây phong? Mặc mưa gió đổi thay, ta tiêu dao tự tại; ai có thể dùng cây mơ nấu rượu, thiên hạ luận anh hùng? Quản chi bao đấng anh tài bị cuốn trôi hết thảy; lo gì chuyện ly biệt hợp tan, tiễn trăng đi trước gió trong về! Quay đầu đều vội vã *** Tào Tháo đã sớm về Lạc Dương, các loại phong thưởng cũng đã xong, Hoàng đế Lưu Hưởng không đợi mọi người mở miệng, cũng tự giác “vui vẻ” khen ngợi Tào Tháo hộ giá có công. Đáng thương cho Lưu Hiệp, không chỉ chết tha hương, người kế vị chính tay mình lập nên lại có tướng làm nô dịch, chắc hắn dưới cửu tuyền cũng bực mình hổ thẹn. Kỳ thật, Lưu Hưởng làm vậy là có nguyên nhân, phế hậu Tào phi trong Hoàng cung Hứa Đô cùng nhi tử của nàng đầu năm bệnh chết, tiểu hoàng tử bệnh chết trước, Tào phi nghe tin Lưu Hiệp chết, cũng theo sau tuẫn táng, trên đời này Lưu Hưởng chỉ còn lại người thân duy nhất là ta, bởi vì ta, hắn vội vàng lấy lòng Tào Tháo cũng chẳng có gì lạ, sau khi ta trở về nghe Tào Xung nói, Lưu Hưởng chủ động đề nghị trọng thưởng Tào Tháo, sao đó muốn Tào Tháo hạ lệnh cho ta sớm trở về Lạc Dương. Trong việc phong thưởng cho các đại thần, hắn dứt khoát không từ chối bất cứ đề nghị nào của Tào Tháo, thậm chí chủ động tăng cấp khen thưởng cho người của Tào gia, bởi vậy Tào Tháo rất hài lòng bỏ qua việc giám thị với hắn. Ha ha, Lưu Hưởng của ta tuyệt đối không ngốc! Ta cũng không ngờ, đã xa cách nhiều năm, lại trở thành Hoàng đế, Lưu Hưởng vẫn không muốn rời xa ta, đối với đề nghị của Tào Tháo phong cho ta một phong hào của hoàng thất, hắn không giấu nổi sự phấn khởi, lập tức đồng ý, còn nhân lúc Tào Tháo đề nghị xây phủ Hộ quốc phu nhân, chỉ định một nơi ở ngay cạnh Hoàng cung, chỉ thiếu để ta ở trong cung nữa thôi. Hơn nữa tiền xây nhà toàn bộ dùng quốc khố, cũng không biết Lưu Hưởng yêu cầu hay Tào Xung lấy việc công làm việc tư, cũng không ai phản đối, đến nhóm giám sử luôn luôn công chính cũng im lặng không nói gì. Ha ha, ta lời rồi! Đương nhiên, Tào Xung bọn họ biết tính ta, lại biết ta không ở Lạc Dương lâu, bởi vậy phủ viện xây cũng không quá hào nhoáng, thoạt nhìn có vẻ rất thư thái. Ta lúc này ngồi giữa sảnh đường cũng vô cùng thoải mái, biếng nhác vươn hai chân, đôi tay còn chưa hoàn toàn linh hoạt ôm lấy một vật nhỏ bé trong lòng, cười hì hì nhìn đám người tới thăm ta. ... Mời các bạn đón đọc Loạn Thế Phong Vân: Phượng Tường Tam Quốc của tác giả Mộng Ngưng Tiểu Trúc.