Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Hồng Trần

Hồng Trần sinh ra, đã là hoàng tử thời loạn thế, phải dùng thế thân để đổi lấy hai mươi sáu năm bình ổn của chính mình .          Nếu như lúc còn trẻ, không có lần tình cờ gặp gỡ kia, y và hắn sẽ vĩnh viễn không bao giờ có thể gặp nhau.          Số phận khiến hai người gặp mặt, hiểu nhau, yêu nhau . Nhưng sao phải vội vàng phá tan ảo tưởng tuyệt vời này ?          Y chỉ là một người bình thường trong chốn “ Hồng Trần ”, còn hắn lại quyết tâm phục quốc xưng đế.          Cứ tiếp tục yêu thương, cũng trốn không khỏi số mệnh .         Vì muốn làm tròn giấc mộng đế vương, hắn khoanh tay ngồi nhìn y trở thành tế phẩm.         Lúc tình yêu bị sự vô tình phản bội, lúc thân phận bị phơi bày giữa trần thế, lúc hắn quỳ trước mặt đau khổ sám hối, y nên lựa chọn hận hắn đến thiên thu vạn lão, hay cứ để mặc cho tất cả bi thương đều theo gió bay đi? *** "Hồng Trần, Ngươi đừng đi" Tiếng gọi lo âu vẫn không làm mất đi sự tao nhã mê người như muốn họa ra một bức tranh băng sơn tuyết vỡ, theo cơn gió Thiên Sơ xa xa mà tiêu tá. Đồng tử thiên biến vạn hóa nhìn về tiền phương tự dối sẽ không nghe thấy tiếng gọi đó, bóng dáng tiên hồng kia mỗi lúc một đi xa, trên khuôn mặt biểu lộ nồng đậm sự đau đớn. "Ngươi và ta, rốt cuộc không thể trở về như trước được hay sao? Hồng Trần?!" Thân ảnh hồng y một trận lúng túng đột dừng lại y vẫn là không hề quay đầu chỉ lạnh lùng nói: "Quân Vô Song, tính nhẫn nại của ta có hạn. Ngươi từ Phong Nhã Lâu đến nơi này, có phải muốn ép ta giết ngươi đúng không?" Hai nắm tay dấu trong áo đã xiết lại đến căng thẳng, chỉ hờ hững nhìn trời: "Mấy tháng qua chẳng phải ngươi một mực bày binh bố trận, tính kế thiên triều Long Thị hay sao? Mau trở về mà tiếp tục nghiệp lớn đi, ngươi còn muốn lãng phí thời gian ở đây với ta làm gì? Ta còn nghe nói Xạ Nguyệt quốc dã tâm tràn trề, đích xác là đang có mưu đồ xâm lược Trung Nguyên, ngươi chẳng lẽ hồ đồ đến mức để người khác đoạt mất thiên cơ!" Vừa nghe thật sự giống như là hảo ý, nhưng tận sâu trong lời nói đó là vẻ mỉa mai châm biếm không thể nào che dấu được. Quân Vô Song một thân ngân sắc, không tự chủ được mà run run lên, thùy mi nghiêm nghị nói: "Ngươi biết rõ ta tất cả đều là vì ngươi mà khuôi phục lại Hạ Lan hoàng triều, đăng cơ xưng đến. Vì sao luôn ba phiên bốn lần châm biếm ta như vậy? Ta ----" "Ha ha ha..........." Bị giọng cười mỉa mai này cắt đứt lời nói của y, Đoạn Hồng Trần tay áo nâng lên khích lệ, tóc đen bay lượn, nghiêng mắt qua liếc y cùng với sự xem thường kinh miệt: "Buồn cười! Ngươi đã nghe ta nói là phải phục quốc xưng hoàng chưa? Hừ, người một lòng muốn làm hoàng đế không phải là ngươi sao! Ngươi thật nghĩ chính mình là Thần Hồng thái tử sao? Vậy mà vị thái tử này so với ta quả thật là còn nóng vội!" Đến ngay cả chuỗi chế nhạo còn như vậy, Quân Vô Song thần sắc tái nhợt gần như trong suốt. Khó nhịn được chỉ lẳng lặng hớp một chút hấp khí, nhưng tại sao lại cảm thấy gió núi cứ lạnh lẽo như dao, lại bị một tia ớn lạnh cắt ngang người, lãnh khí xuyên qua yết hầu cứ vậy mà tiến thẳng vào trong, đông lạnh cơ hồ như muốn cho tâm phế cứ ẩn ẩn mà đau. Hắn một tay ấn ngực, ngưng mắt nhìn về phía Hồng Trần giống như không thể chạm đến hình bóng, khó mà tin được lại lắc lắc đầu "ngươi biết hay không ta tuyệt đối không để tâm, ta lần này hết thảy là chỉ muốn khiến cho ngươi cao hứng, Hồng Trần -" "Đủ rồi, ta không muốn nghe ngươi dông dài nữa" Đoạn Hồng Trần gầm lên đầy giận dữ, giọng nói to vang vọng khắp nơi khiến cho sơn tuyết từng tảng lớn một trận chấn động mà rớt xuống. Xoay người lại, nét mặt vẫn như cũ là một sự chất phát phi thường, đôi mắt ấy lại bị ngọn lửa giận bốc lên, hung hăng nhìn chằm chằm Quân Vô Song phía sau liên miên không dứt "Ngươi làm cái gì cũng đều không liên can đến ta, ta cũng không hề có ý định để ý đến ngươi! Còn không mau cút! Sau này không có gì lại đến làm phiền ta! Mau cút!" nói rồi y liền vung tay áo xoay người đi. "Hồng Trần!" Quân Vô Song dưới chân khẽ trượt, lại từng bước yếu ớt đi tới trước mặt hắn, vung tay cản lại. "Ngươi nói đó chính là thật lòng sao? Tại sao ngươi không thể nhìn vào ánh mắt của ta? Có phải nếu nhìn ta ngươi lại không thể tự lừa dối mình? Đúng không -- a --" Chưa dứt lời, Đoạn Hồng Trần điên cuồng như mãnh thú vung tay chưởng vào ngực y thật mạnh, cuối cùng lại mang theo câu nói "Đúng vậy" dùng lực đè lên ngực Quân Vô Song, máu tươi cứ vậy mà tràn ra khóe miệng. Lảo đảo thối lui hai bước, lại một búng máu phun ra. Quân Vô Song đứng thẳng dậy nhìn Đoạn Hồng Trần trong đôi mắt hắn giờ đây không có chút loại biểu tình nào, đôi mắt xưa nay chỉ luôn che dấu hết thảy những cảm xúc giờ phút này duy còn lại một mảnh trống rỗng, xa xăm tựa tuyết. "... Ngươi thật sự muốn giết chết ta? ..." Tựa hồ đã không hề nghĩ tới Quân Vô Song cư nhiên không thể tránh được một chưởng của hắn, Đoạn Hồng Trần nhất thời trở nên sửng sốt, cúi đầu đôi mắt chằm chăm nhìn vào bàn tay vừa gây nên. Nghe được Quân Vô Song khiếp sợ đến cực điểm mà hỏi, Hồng Trần thoáng chút run rẩy, sau đó liền bình phục tâm trạng lại lạnh lùng như trước "Ta đã nói rồi, nếu ngươi theo ta, ta sẽ giết chết ngươi" "A... Khụ khụ.. Đúng, là ta tự mình chuốc lấy đau khổ, a.." Che môi, tơ máu đỏ thẩm không ngừng chảy ra khe hở, nhỏ giọt xuống vạt áo, Quân Vô song khóe môi nở nụ cười, bất đắc câu nói tắt nghẹn ở cổ "Hết thảy đều là ta tự làm tự chịu, khụ-- " Cơ thể lại phải chịu một trận ức chế không kìm nén được mà khụ ra, thân thể cứ vậy dần dần ngã xuống mặt tuyết lạnh lẽo. Sự tình này thật khiến cho Đoạn Hồng Trần lộ rõ sự sợ hãi cùng chấn động, tay áo nhẹ nhàng vừa lưu chuyển như muốn đỡ hắn chung quy lại không có vươn tay. Mặt tuyết nhuốm lấy một mảnh huyết sắc cả một mảnh lớn, ánh mắt hắn ảm đạm cơ hồ ngay cả đến hào quang cũng không thể rọi sáng được, hồng y nam tử kiêu căng nhìn một cách quyến luyến không thôi, rốt cuộc cũng chậm rãi mà hạ mi không muốn nhìn. "... Ta nếu đã chết, ngươi có thể nói một câu thích ta được không? Hồng Trần..?" Thanh âm mỏng manh như hòa tan theo gió, chỉ còn nhìn thấy đôi môi dần hé mở. Đoạn Hồng Trần kinh ngạc nhìn, rồi đột nhiên quỳ xuống, nắm đôi tay của y giọng run rẩy nói "Vô Song... Ta-- " Rầm một tiếng, từ lòng bàn tay hắn máu tươi dần dần chảy xuống tiêm nhiễm cả một vũng, nhưng muốn đập bể cả tuyết địa. Quân Vô Song vô lực ngã đầu sang một bên, sau không còn chút tiếng động. Hai dòng lệ chậm chạp chảy xuống, trong suốt tựa thủy tinh. Há to miệng, Đoạn Hồng Trần bất kể là thanh âm gì cũng không thể phát ra được, chỉ run rẩy dùng tay lau đi giọt lệ trên gò má của y, hai vai run rẫy tưởng chừng như mọi thứ đã vào cuối đông, chỉ phút chốc ngửa đầu lên rống to -- "Ta vẫn thích ngươi, Vô Song! Ta thích ngươi !!!" Từng tiếng vang chất chồng lên nhau xa thẳm trên địa tuyết nơi này, Quân Vô Song vẫn như cũ lẵng lạnh nằm giữa biển tuyết trắng bao la, duy chỉ có nước mắt hãy còn đọng lại nơi khóe mi như chực trào. "Ta luôn luôn, ta luôn luôn thích ngươi... Vô Song, ngươi có nghe thấy không?" Gào lên cho đến khi cuống họ khàn đặc, Đoạn Hồng Trần ôm lấy Quân Vô Song, gắt gao kéo y vào lồng ngực, lại lau đi nước mắt trên gương mặt của y. "Ta cho đến bây giờ chỉ thích duy nhất mỗi mình ngươi, nhưng thật sự ta đã không thể tha thứ cho những việc ngươi đã làm, nên mới tìm cách trốn tránh ngươi, không muốn nhìn thấy mặt ngươi. Khi nhìn ngươi truyền xuống huyết lệnh, ta liền lo lắng mà ngày đêm chạy đến kinh thành để tìm ngươi, chỉ sợ ngươi gặp phải chuyện phiền toái. Thế nhưng ai ngờ ngươi lại tìm tiểu hồ ly kia để giúp người kia thay mắt. Ngươi có biết ta lúc ấy có bao nhiêu ghen tỵ? Có bao nhiêu oán hận? Ta thật sự đã muốn giết chết cái tên Bích Lạc kia. Bất luận là kẻ nào, bất luận là chuyện gì ta đều không muốn ngươi đem trái tim lẫn suy nghĩ trao cho ai khác ngoài ta.." Hắn thì thào tự nói với mình như vậy, lại đưa tay lên mặt sờ "xoạt" một tiếng lớp mặt nạ mỏng manh như cánh ve liền bị bóc ra. Phía sau đó, hắn đã cúi xuống hôn lên cánh môi mỏng của y, thật nhẹ nhàng, thật ôn nhu, cơ hồ chỉ cần một cái chạm mạnh sẽ liền tiêu tán như ảo ảnh "...Vô Song..." "Vô Song?!" Cùng lúc ấy tiếng hét như kinh thiên động địa đồng thời vang lên, Phong Kinh Lôi tay cầm con diều hớt hải chạy tới, đưa mắt nhìn người trong lòng ngực Đoạn Hồng Trần, người vẫn không nhúc nhích y phục nhiễm đỏ một mảnh huyết sắc đến ghê người không ai khác chính là Quân Vô Song, khiến cho Phong Kinh Lôi không khỏi mở to mắt kinh ngạc "Cáo già, ngươi đã không giết y chứ?" Vừa ngẩng đầu, mái tóc hắn đen tuyền xõa tự do qua hai bên gò má im lặng không nói gì, chỉ nhìn Phong Kinh lôi đang thở hổn hển trước mặt. "Ngươi, ngươi? A--" tuông ra một tiếng kinh hô tựa như trước giờ chưa từng được làm như vậy,Phong Khinh Lôi buông lỏng con diều khiến nó rơi xuống đất, chỉ vào Đoạn hồng trần, vẻ mặt cùng bộ dáng "Này, chẳng lẽ đây mới là diện mạo thật của ngươi?" Tuyết quang ánh lên Đoạn hồng trần, khiến cho khuôn mặt y càng thêm rõ nét một khuôn mặt thanh tao, lại cho thấy sự tịch mịch cô đơn, không thể nói là quen thuộc -- nhưng lại chính là khuôn mặt của.... Quân Vô Song Mặt của y đang còn nằm trong lòng ngực Hồng Trần kì thực lại giống nhau như đúc. "Ngươi sợ sao?... A" Khóe miệng y giật giật, đoạn lại cúi đầu mà vuốt ve khuôn mặt của Quân Vô Song "Đây là khuôn mặt, mà Quân Vô Song đã cho ta" cúi đầu khẽ cười hai tiếng rồi không còn nói chuyện nữa. Đó là có ý gì? Phong Kinh Lôi đáy mắt đen láy lại mở to hơn nữa không nói gì chỉ nhìn Đoạn Hồng Trần như quái vật, bổng nhiên lại bừng tỉnh rồi dùng sức mà lắc đầu "Ta không muốn quản ngươi khuôn mặt đã có chuyện gì xảy ra, mau để ta xem hắn bị thương ở chỗ nào a" Phong kinh lôi tiến lên đến gần dùng tay ấn lên mi tâm (điểm giữa hai đầu chân mày) . Quân Vô Song xem tình hình, nhãn châu xoay động, vui vẻ nói "Hắn chưa có chết đâu!" Hai mắt khép hờ, tay ấn lên mi tâm của hắn dần dần xuất hiện một tia sáng lạ thường, khuôn mặt vừa mới trắng bệch giờ đây đã khôi phục được một chút huyết sắc. Cảm giác được con người trong lòng ngực có hơi chút run run, Hồng Trần chấn kinh, lầm bẩm nói "Hắn không chết sao?.... " "Nói thừa! Ngươi không thấy là hắn đang muốn cử động lại đấy không? Liên miên nghĩ như vậy chẳng lẽ muốn trù cho hắn chết a ?" Phong Kinh Lôi chán nản, thuận nhịp rút tay về, lại chống nạnh quát "nói sau, có ta ở đây, cho dù Quân Vô Song đã chết, ta cũng sẽ đem hắn cứu tỉnh a!" "... Hắn không có việc gì? ..." Không bận tâm Phong Kinh Lôi đang rống ro một bên tai, Đoạn Hồng Trần chỉ nhìn Quân Vô Song, lại thấy đôi mắt kia nhè nhẹ run rẩy có vẻ như muốn mở mắt, y đột nhiên buông lỏng tay, mặc cho Quân Vô Song ngã xuống nền tuyết,liền đứng thẳng lên mà không thèm nhìn hắn thêm một lần nào nữa. "Cáo già thối! Ngươi phát điên cái gì chứ?" Phong Kinh lôi vẻ mặt trắng toát, vừa định xoay người nâng Quân Vô Song liền cảm thấy ngực bị một trận căng thẳng, đã bị Đoạn Hồng Trần kéo áo bước đi. "Này này~ ta còn thay hắn giúp chửa thương? Ngươi dẫn ta đi làm gì?" Hắn giọng đặc ý kinh thiên động địa, Đoạn Hồng Trần lại như mắt điếc tai ngơ vờ không nghe thấy, tay áo tiêm hồng gương lên, vớ lấy nắm lấy chiếc mặt nạ vừa ném sang một bên rồi như không cứ đi thẳng về phía trước. Phong Kinh Lôi vừa sợ lại vừa giận, phút chốc không thể nhịn được mà một quyền đánh tới: "Hồ ly thối! Chẳng lẽ ngươi cứ như vậy đem hắn ném vào trong tuyết?" Đoạn Hồng Trần nắm lấy tay hắn một cách dễ dàng, khi nhìn sơ thì cảm thấy thật tao nhã trong vắt tựa thủy tinh nhưng khuôn mặt kia tuyệt nhiên chỉ là một sự ơ thờ lãnh đạm như băng tuyết, y thản nhiên nói "Nếu hắn còn sống, thì ngươi lo lắng làm cái gì? Chỉ cần dựa vào năng lực của hắn, mặc có bỏ đói mười ngày nửa tháng, cũng không bức chết hắn được, nhưng mà để cho hắn chậm rãi chữaa thương thì tốt lắm a" Xùy ~ rõ ràng vừa rồi còn ôm chặt lấy Quân Vô Song, nhìn bộ dáng đau đớn như đứt đi từng khúc ruột gan, mà giờ này lại nói ra những lời lẽ vô tình như thế --Phong Kinh Lôi há miệng, đã không còn biết là nên mắng tốt hay là xấu nữa rồi, thở dài "Vô Song thật là đáng thương, nhưng thế nào mà lại đi thích cái tên hồ ly tính tình thối nát não hẹp này chứ? Ai, nếu người hắn yêu chính là ta, ta nhất định sẽ cưng chìu hắn như tâm can bảo bối, ai nha, đau quá!" lời nói còn chưa dứt, Đoạn Hồng Trần xiết chặc như muốn bóp nát cánh tay của Phong Kinh lôi, khiến hắn lập tức oa oa như tiểu hài tử. "Ngươi nên bớt nói hưu nói vượn đi!" Đoạn Hồng Trần tay dùng lực xiết chặc, vẫn lạnh băng xem Phong Kinh Lôi đau đến nhẹ răng trợn mắt. Sau một lúc lâu y mới buông ra, lẳng lặng vẫn là bước về phía trước. Này, thối hồ ly, lão hồ ly chết tiệt.... Phong Kinh Lôi bước đi nghiêng ngã lảo đảo sau bóng lưng hắn, trong bụng đã không biết mắng đến bao nhiêu lần, nhưng hảo hắn không khuất phục chuyện trước mắt, kì thực cũng chẳng có gan dám chọc giận. Đôi mắt to lưu chuyển, đột nhiên trở nên tươi cười nói "Hảo, hảo,ta mặc kệ là hắn hay không. Bất quá, ta còn phải quay về Phong Nhã Lâu tìm Bích lạc cái đã" "Ngươi tìm hắn làm gì? Chẳng phải đã chữaa lành mắt cho hắn rồi sao?" Đoạn Hồng Trần khuôn mặt vốn ảm đạm giờ lại một mảnh hắc ám đến đáng sợ. "Tuy mắt hắn đã hồi phục thị lực, nhưng ta vẫn phải giúp hắn trị liệu a, khi đã phát hiện ra hắn có một bệnh cũ chữaa mãi không khỏi, xem ra mệnh sẽ không sống được lâu. Chính là lúc ấy ta đã giúp hắn chữa bệnh nên đã hao tổn công sức quá mức, bây giờ thần lực đã hồi phục đối với khi trước cũng không sai lệch lắm, hiển nhiên phải về giúp hắn kéo dài vận mệnh" Bắt gặp ánh mắt Đoạn Hồng Trần càng ngày càng trở nên âm trầm, Phong Kinh Lôi ngược lại còn nhún vai cười hì hì nói "ta biết ngươi chán ghét hắn, không muốn nhìn thấy hắn. Nhưng ta lại thích hắn thật sự, chi bằng để ta trở về một mình đi" "Ngươi đừng mơ tưởng đến việc cứu hắn nữa!" Đoạn Hồng Trần căm phẫn gầm lên, ánh mắt chợt lướt qua thân ảnh yếu ớt của Quân Vô Song đang nằm trên nền tuyết, ngọn lửa ghen tuông lại bùng cháy dữ dội: "Cái tên Bích Lạc kia, dựa vào gì đều khiến cho người ta cảm thấy yêu thích? Là bởi vì một phần điềm đạm đáng yêu sao? Hay một thân yêu mị câu dẫn người khác? Khiến cho ngay cả Quân Vô Song cũng lâm vào động tình?" Phẫn nộ điên cuồng xông đến nắm lấy cánh tay Phong Kinh Lôi "Đi theo ta, ngươi không được phép cứu hắn!" Quần áo phiêu động, túm lấy Phong Kinh Lôi rồi phi người lên cao "Oa, cáo già thối, ngươi vì sao lại không để ta đi cứu Bích Lạc? Ngươi khốn, khốn nạn --" Vài ngụm khí liên tiếp trào vào yết hầu lạnh lẽo, Phong Kinh Lôi ho sặc sụa một trận. Đoạn Hồng Trần không chút lưu tình để ý tới, dưới chân phá lực, chớp mắt cả hai đã trở thành điểm đen nho nhỏ xa xăm, một đường vụt mất khỏi địa tuyết. Đất trời tức thì lại trở về yên tĩnh, làn gió thổi qua làm tung bay vạt áo ngân sắc. Đôi tay bị vùi trong nền tuyết vốn đã lạnh đến xanh lại, mí mắt run run yếu ớt mở ra hờ hững, vô thần mà nhìn giữa không trung. Trên tận trời cao, ánh sáng bạc long lanh như có thể nhìn thấu hết thảy, rồi lại cái gì cũng không thể nhìn tới... Một mảnh sáng mờ hiện lên, cơ hồ phát sinh lại nhìn thấy hồng y của ai đó. Hai mắt chợt có thần thái, Quân Vô Song dùng sức nâng tay như muốn bắt lấy một mạc đỏ tươi. Từng cơn gió thổi tan tác, mang theo hư ảnh vô thực. Bầu trời, vẫn là một mảnh trống rỗng. Nguyên lai cái gì cũng nhìn không tới, bắt không được... Vươn tay như muốn đóng băng ở giữa không trung, khóe miệng nhẹ nhàng biến chuyển, tựa giống như cười, tựa giống như khóc. Không thể giữ được Hồng trần, cho dù y có ở ngay trước mặt vẫn vô lực mà ngã xuống, hắn vẫn như cũ thờ ơ mà rời đi... "... Ngươi cứ như vậy mà hận ta sao ...?" Tay vô lực lại một lần nữa ngã xuống nền tuyết, Quân Vô Song si ngốc nhìn trời -- tái nhợt, vòm trời bao la, thật không biết phải làm thế nào mới là tốt đây.... Mời các bạn đón đọc Hồng Trần của tác giả Trần Ấn.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Husky Và Sư Tôn Mèo Trắng Của Hắn - Nhục Bao Bất Ngật Nhục
*Một số lưu ý:   Đây là câu chuyện về một thằng tra công sau khi trọng sinh muốn hoàn lương.   Tra công muốn hoàn lương cũng không dễ dàng như vậy, đường dài còn lắm gian truân, còn phải ngược xuôi tìm kiếm chân lý. Trong quá trình tìm kiếm khó tránh phạm sai lầm cũ, rối rắm. Mong các vị tiểu tỷ tỷ thông cảm.   Công vừa ngu vừa biến thái chết đi được, tinh thần phân liệt lại còn cặn bã, sau khi trùng sinh, dù có thay đổi, nhưng quá trình chậm chạp, nếu không kiên nhẫn nổi xin mời bấm nút close.   Thụ sạch, công không sạch, giai đoạn đầu công còn phịt như gà.   Truyện tự sự, mô tả dưới góc nhìn của cả công lẫn thụ.   Sư huynh của công tên là Sư Muội, xin mọi người đừng nhầm lẫn giới tính của nhân vật này. Kiếp trước, Mặc Nhiên bái Sở Vãn Ninh làm sư phụ. Ngày đầu nhập môn, hắn tôn kính gọi Sở Vãn Ninh hai tiếng “sư tôn”, lúc nào cũng ôm tâm tình nhu mộ chạy theo y, mong được y quan tâm để ý, mong được y ôn nhu khích lệ. Mặc Nhiên thiếu khuyết tình cảm nên hắn tham luyến và khao khát nó đến tận cùng, chỉ cần một ánh nhìn quan tâm, một cử chỉ chăm sóc cũng đủ để hắn vui vẻ, thỏa mãn.   Nhưng Sở Vãn Ninh con người này quá cao ngạo, lạnh nhạt, hết lần này đến lần khác chỉ biết dùng lời lẽ nghiêm khắc và hình phạt để dạy dỗ đồ nhi. Mặc Nhiên khi ấy là một thiếu niên non nớt trẻ dại, hắn thừa sự ngỗ nghịch nhưng lại không đủ thông tuệ để thấu hiểu nỗi lo của sư tôn. Và khi mâu thuẫn giữa sư đồ ngày càng tăng, sự nhu mộ, tôn kính dần biến mất chỉ còn lại nỗi bất mãn và tâm tình không phục. Lust Aveland   Mặc Nhiên vô cùng yêu quý sư huynh của hắn, sư huynh Sư Muội là một người rất dịu dàng ôn nhu, sư huynh lúc nào cũng quan tâm, chăm sóc hắn, là người duy nhất mang cho hắn đĩa hoành thánh ấm nóng khi hắn bị sư tôn la rầy, trách phạt, đó chính là ký ức đẹp đẽ mà hắn mãi ghi nhớ. Rồi không biết đến khi nào, tình cảm quý mến đơn thuần ấy chuyển hóa thành sự yêu thích, Mặc Nhiên “yêu” Sư Muội và hắn muốn được bảo vệ, che chở sư huynh đến suốt đời.   Nhưng Mặc Nhiên không bảo vệ được sư huynh của mình, ngày địa ngục Vô Gian vỡ ra, một hồi huyết chiến đã mang đi vô số tánh mạng, cũng mang đi luôn sự sống của sư huynh. Hắn chết lặng nhiều ngày quỳ trước quan tài của sư huynh, yên tĩnh ngắm nhìn gương mặt như đang ngủ say của người kia, trái tim đau đến không thở nổi…   Người chết, vì sao phải là Sư Muội?   Hắn hận bản thân yếu đuối vô dụng, càng hận Sở Vãn Ninh lạnh nhạt, vô tâm, hận y tại sao không quay đầu cứu Sư Muội, hận y vì coi trọng Bắc Đẩu Tiên Tôn thanh danh mà bỏ mặc đồ nhi không quan tâm. Đối với Mặc Nhiên, mọi bi kịch đều từ Sở Vãn Ninh mà bắt đầu.   Mặc Nhiên hận Sở Vãn Ninh, hắn muốn trả thù cho Sư Muội. Thế là Mặc Nhiên đánh bại mọi môn giáo trong giới tu chân, rồi trở thành minh chủ và tự phong làm đế “Đạp Tiên Quân”. Mặc Nhiên giam cầm Sở Vãn Ninh, phá hết tu vi của y, hắn nhục mạ, cưỡng ép y, hắn không cho y chết vì hắn muốn Sở Vãn Ninh phải sống trong đau khổ cùng cực, muốn y phải tiếp tục kéo dài hơi tàn trong tuyệt vọng và bất lực.   Nhưng Sở Vãn Ninh vẫn là Sở Vãn Ninh, một khi y đã quyết tâm muốn đi thì cho dù là Đạp Tiên Quân cũng không thể ngăn cản. Khi mười năm cố gắng khuyên bảo vẫn là vô dụng, giờ đây, Sở Vãn Ninh sẽ lấy tính mạng này để hóa giải mọi thứ…   “Mặc Nhiên... Cả đời này, cho dù sau này như thế nào... Ban đầu cũng là do ta dạy bảo người không tốt, là ta nói ngươi chất kém khó trác… Là ta bạc ngươi, tử sinh không oán…”   “Lần này là ngươi thắng, Sở Vãn Ninh. Ta không ngăn được cái chết của ngươi.”   “Mặc Nhiên… Đừng như vậy nữa, ngươi tỉnh lại đi, quay đầu đi…”   “Ngươi độ tẫn người trong thiên hạ duy độc không độ ta, ngươi giả nhân giả nghĩa. Sở Vãn Ninh, đây là ngươi tự chuốc." …   “Sao lại ngủ lâu như vậy? Khi nào ngươi mới tỉnh?”   “Ta đã buông tha Tiết Mông, Sở Vãn Ninh, người cũng nên tỉnh lại rồi chứ.”   Sở Vãn Ninh chết rồi, mọi hận thù ân oán cũng theo y mà tan biến, bỗng nhiên Mặc Nhiên không còn lý do để sống tiếp. Sư Muội không còn, Sở Vãn Ninh cũng đã mất, vậy hắn còn tồn tại với ý nghĩa gì.   Mặc Nhiên đứng trên đỉnh cao quyền lực mười năm.   Cả đời này, hắn từ một đứa con riêng hai bàn tay trắng, trải qua vô số trắc trở mới trở thành vị tôn chủ đế quân duy nhất ở nhân gian.   Hắn phạm nhiều tội lỗi, hai tay đầy máu tươi, là yêu là hận, là thích là ghét, đến cuối cùng cái gì cũng không còn.   Mặc Nhiên tự sát chết đi, trò khôi hài giằng co suốt mười năm rốt cuộc cũng hạ màn. Tất cả đều kết thúc. . . . Lại lần nữa mở mắt ra, Mặc Nhiên được quay lại 17 năm về trước, khi hắn vẫn còn là cậu thiếu niên mới gia nhập Thục Sơn Tử Sinh, là lúc mọi bi kịch vẫn chưa bắt đầu. Lần này, hắn sẽ bảo vệ Sư Muội cho thật tốt, hắn sẽ thay đổi tương lai đau khổ, lần này, sư huynh nhất định sẽ được sống hạnh phúc.   Giờ đây, tâm hồn Mặc Nhiên không còn trẻ dại non nớt như ngày xưa, cũng vì vậy hắn dường như cảm nhận được những thứ mà trước đây hắn chưa từng nhìn thấy.   Sở Vãn Ninh dạy hắn tu hành luyện võ, mỗi lần có nguy hiểm, đều là y hộ hắn chu toàn.   Sở Vãn Ninh dạy hắn tập viết đọc sách, đề thơ vẽ tranh, tuy lúc nào cũng lạnh nhạt, ít nói nhưng biểu tình lại rất nghiêm túc, kiên nhẫn.   Sở Vãn Ninh cô độc không bạn hữu, chẳng ai biết y đang nghĩ gì, buồn vui ra sao. Thậm chí khi thân thể chồng chất vết thương, y cũng không lời than vãn hay bận lòng để ý. Dường như Sở Vãn Ninh vô tâm với ngay cả bản thân mình.   Kiếp trước, Mặc Nhiên nhìn không tới, kiếp này lại mang theo những cảm xúc phức tạp mà dõi mắt theo y. Liệu y có xấu như hắn đã nghĩ? Liệu bi kịch của kiếp trước có phải là lỗi của y? Khi những câu hỏi còn chưa có câu trả lời, bánh xe lịch sử lần nữa lặp lại, địa ngục Vô Gian vỡ ra và lần này vì cứu Sư Muội, tới lượt hắn cùng Sở Vãn Ninh bổ toàn Vô Gian.    “Sư Muội! Sư Muội!”   “Thật tốt quá! Huynh không chết! Ta cũng không chết! Đi qua, đều đi qua!” ...   “Sư tôn… Người không còn nữa, người mất rồi.”   Lần này Mặc Nhiên được như nguyện rồi, Sư Muội của hắn không chết, Sư Muội của hắn vẫn còn sống bình yên, người chết chỉ có Sở Vãn Ninh mà thôi.   Mặc Nhiên, giờ ngươi cảm thấy vui sao?   Khi trận chiến kết thúc là lúc những bí ẩn được hé lộ. Kiếp trước, Mặc Nhiên hận Sở Vãn Ninh vô tình bỏ mặc Sư Muội, mà nào biết rằng khi ấy y đã sức cùng lực kiệt. Kiếp này, Mặc Nhiên thay Sư Muội bổ toàn Vô Gian, hắn lại oán trách Sở Vãn Ninh bỏ đi không hề quay đầu, để rồi muộn màng nhận ra là Sở Vãn Ninh biết mình không thể sống được bao lâu, một khi y chết thì linh khí của bản thân sẽ đưa tới rất nhiều ác quỷ, vì vậy mà y phải rời xa Mặc Nhiên.   Là Sở Vãn Ninh không màng tính mạng bảo vệ mạng sống cho Mặc Nhiên.   Là Sở Vãn Ninh dùng hết sức lực cõng Mặc Nhiên vượt qua 3000 bậc thang, từng bước từng bước bò lên Tử Sinh Đỉnh.   Là Sở Vãn Ninh dùng linh lực cuối cùng của mình để hộ Mặc Nhiên chu toàn.   Mặc Nhiên hiểu lầm Sở Vãn Ninh quá nhiều, hắn không hề hiểu biết y, không biết y đã vì hắn mà làm những điều gì, vì hắn mà hy sinh bao nhiêu. Đến cả ký ức đẹp đẽ về đĩa hoành thánh ấm nóng cũng là do Sở Vãn Ninh lén nhờ Sư Muội mang cho hắn.   Hiểu lầm một năm là hiểu lầm.   Hiểu lầm mười năm là oan nghiệt.   Mà từ sinh đến tử, hiểu lầm cả đời, đó là mệnh.   “Thực xin lỗi, ta hận sai người rồi.”   “Sư tôn, sư tôn… Là lỗi của ta. Cầu xin người…Cầu xin người cùng ta trở về…”   “Sư tôn… van cầu người… cầu người, người phản ứng ta có được không…”   Nhưng xin lỗi thì có ích gì khi cả hai đời của Sở Vãn Ninh đều hủy trong tay một người.   Một Mặc Nhiên từng quá nông cạn, lúc nào cũng chỉ biết ôm lấy định kiến để phán xét người khác, để rồi sau này phải sống trong hối hận và lo âu dằn vặt. Mặc Nhiên chẳng khác nào một chú chó husky ngốc nghếch, làm gì cũng sai, nghĩ gì cũng ngốc. Hắn nghĩ mình yêu Sư Muội, nhưng chẳng qua chỉ là tham luyến sự ấm áp mà Sư Muội mang lại, hắn nghĩ mình hận Sở Vãn Ninh nhưng thứ tình cảm đó vốn đã biến chất sau mười năm giam cầm y ở bên mình.   Một Sở Vãn Ninh hờ hững, lạnh nhạt, lúc nào cũng ngụy trang cho mình một vẻ ngoài mạnh mẽ. Nhưng rồi y cũng giống như một chú mèo trắng cao ngạo, nhìn như rất khó gần, thật ra lại là người hay tự ti, chuyện gì cũng chỉ giấu ở trong lòng.   Sở Vãn Ninh thích Mặc Nhiên nhưng chỉ có thể hàng ngày nhìn hắn vui vẻ chạy theo Sư Muội, Sở Vãn Ninh thích Mặc Nhiên nhưng lòng tự tôn lại không cho phép y thổ lộ. Nếu trách Mặc Nhiên ngu ngốc không nhìn thấu trái tim mình, thì phải trách Sở Vãn Ninh làm việc gì cũng âm thầm chịu đựng, âm thầm trả giá, để rồi bi kịch mới kéo dài tận hai kiếp.   Liệu còn cơ hội nào để Mặc Nhiên sửa sai và bù đắp lỗi lầm? Liệu có kết thúc nào tốt đẹp hơn dành cho Sở Vãn Ninh đã đau khổ cả hai kiếp? Hãy cùng nhau tìm hiểu và trải qua những cung bậc tình cảm khác nhau với bộ truyện đầy cảm xúc này nhé. . . . “Husky và sư tôn mèo trắng của hắn” là một bộ truyện có nội dung đồ sộ và nhiều cảm xúc. Cốt truyện chặt chẽ kết hợp với giọng văn tình cảm, bộ truyện sẽ đưa người đọc từ bất ngờ này đến bất ngờ khác, với đầy đủ các hỉ, nộ, ái, ố khác nhau.   Quá trình để Mặc Nhiên chuộc lại lỗi lầm của mình là quá trình phải trả giá bằng máu, nước mắt và cả sinh mạng. Nhân quả mà Mặc Nhiên đã tạo từ kiếp trước, kiếp này phải tìm cách trả lại. Con đường này dù đau khổ, gian nan, dù đôi bàn chân có nhuốm máu, sức cùng lực kiệt, hắn cũng sẽ đi cho hết, để chuộc lại lỗi lầm của ngày xưa, cũng là để tạ tội với Sở Vãn Ninh.   Tóm lại, nếu các bạn đang đi tìm một bộ đam mỹ siêu ngược, giàu cảm xúc và có nội dung mạch lạc, chặt chẽ thì đây sẽ là sự lựa chọn thích hợp dành cho bạn. ___________   “ ”: Trích dẫn trong truyện được chỉnh sửa để phù hợp với review. *: Trích trong “Ổ nhà DoPi” Review by #Tuyết Tần - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Tên truyện, tên tác giả Nhục Bao Bất Cật Nhục (bánh bao thịt không ăn thịt) và văn án nghe có vẻ funny, nhưng kỳ thực đây là một quyển truyện ngược, ngược, ngược (việc quan trọng phải nói ba lần). Đây là tác phẩm đam mỹ chủ công đầu tiên tôi chủ động đọc (tôi vốn toàn đọc chủ thụ). Nguyên do là bởi đoạn mở màn khá hấp dẫn, níu kéo tôi một mạch tới hết. Truyện không thuần chủ công mà thường đổi ống kính sang phía sư tôn, tiện thể kể theo góc nhìn Thượng đế bao quát xung quanh, không khác biệt quá nhiều với truyện chủ thụ. Đồng thời, chủ công mới lộ rõ được tâm tình của Mặc Nhiên, dễ dàng hiểu thêm về khúc mắc kiếp trước kiếp này, và nhìn nhận sự việc từ mọi góc độ. Tác giả hành văn tốt, ngôn ngữ lưu loát. Các sự việc tuần tự khiến mọi thứ phát triển tự nhiên. Nhân vật chính Mặc Nhiên được thăng cấp từ bản 0.5 lên 2.0, kèm theo ảnh hưởng đến các nhân vật khác, không ai tính tình đại biến đột ngột cả. Tình tiết trước sau móc nối, phía trước có phục bút, xem xong mọi biến chuyển trong cốt truyện, quay đầu đều tìm được manh mối. Ở giữa có lẽ sẽ vài điểm mâu thuẫn, nhưng phía sau có đáp án đầy đủ. Không phải là vì ngược mà ngược, chủ yếu là làm nhân vật thêm trọn vẹn. Truyện không đơn thuần là tra công trùng sinh chuộc tội đầy ngọt ngào mà ngược ngọt đan xen (ngọt ít hơn ngược). Mặc Nhiên/Mặc Vi Vũ mới trùng sinh xong vẫn chưa biết sự thật, chưa giải quyết được hiểu nhầm về sư tôn Sở Vãn Ninh. Bạch nguyệt quang của Mặc Nhiên là Sư Muội (đồng âm khác nghĩa, tên là Sư Muội/师昧, chứ không phải vị trí trong sư môn là sư muội/师妹…) còn đó, không thay đổi, không có kích thích để Mặc Nhiên đặt ra nghi vấn về tình cảm của mình. Thành ra nửa đầu truyện dằn vặt tình cảm hai bên. Sau đó tác giả tốt bụng cung cấp ít kẹo đường, và tiếp tục ngược lên ngược xuống. Hai kiếp giao phong. Sở Vãn Ninh kiếp trước kiếp này, Mặc Nhiên và Đạp Tiên Quân, Sư Muội và Hoa Bích Nam. Thảm kịch bi thương cùng cực, quá khứ thấm đẫm máu và nước mắt, âm mưu sự thật nghiệt ngã, nhân ngôn khả úy, lòng người hiểm ác, thân thế bí ẩn,…đan xen đẩy cả câu chuyện lên cao trào. Nửa đầu phẫn hận khó chịu, đoạn giữa ngọt ngược, nửa cuối nặng nề nghẹt thở, muốn rơi lệ mà chỉ thấy vành mắt khô khốc. Oan oan tương báo, nhân quả luân hồi, mở ra một thế giới, một câu chuyện buồn thảm mà bi tráng. Câu chuyện xoay quanh một thế giới bối cảnh tu chân, được chia thành Thượng tu giới gồm chín môn phái lớn (có Cô Nguyệt Dạ, Nho Phong môn và Đạp Tuyết cung) cùng Hạ tu giới (có Tử Sinh đỉnh). Mỗi môn phái có địa bàn (Thục Sơn, Côn Lôn, Lâm Nghi…) và thành trấn riêng. Trong thành trấn sẽ có phàm nhân làm việc và sinh sống. Bên cạnh đó, Tu Chân giới có ba đại cấm thuật, từng được Câu Trần thượng cung tạo ra, rồi bị Phục Hy cấm do hậu quả khôn lường. Thời Không Sinh Tử Môn, cực mạnh, có thể xé rách thời gian không gian, nghịch thiên nghịch mệnh. Ván cờ Trân Lung biến người chết thành quân cờ để điều khiển. Linh lực càng lớn số lượng cờ càng nhiều hoặc chất lượng cờ càng cao. Trọng sinh bí thuật, cứu mệnh người chết, trùng sinh cùng tuyến thời gian, hoặc trùng sinh về quá khứ, như Sở Vãn Ninh và Mặc Nhiên. Có thể nói nhân sinh kiếp trước của Mặc Nhiên vô cùng thất bại. Hận sai người, yêu sai người, giết sai người, nhìn nhận sai người, điên điên cuồng cuồng, người không ra người, ma không ra ma. Mặc Nhiên buông thả chính mình, sống phóng túng bất kham, sa đọa giữa bùn lầy, làm mình bẩn thỉu đen kín từ trong ra ngoài, máu tươi nhuộm đẫm hai tay. Cuối cùng kết cục cô đơn, thảm thiết. Hình dung Mặc Nhiên là một con Husky không sai. Hắn tựa như con chó muốn tìm một chủ nhân, một ngôi nhà trú ẩn, lại ngốc nghếch ngu xuẩn cắn loạn khắp nơi, rồi phát hiện ra, chủ nhân đã không còn, nhà cũng chẳng có. Mãi đến lúc cô độc một mình, con Husky mới hiểu, dù chủ nhân toàn cho xương không cho thịt, còn tốt hơn trở thành chó nhà có tang, bơ vơ lạc lõng. Tác giả viết thịt cực kỳ mang cảm, vừa hàm súc vừa trắng ra. Lúc cần kích thích, lúc cần cao trào, lúc đan xen ngọt ngược, đều phù hợp. Tác giả cũng giải thích khá kỹ càng diễn biến tâm trạng nhân vật cho độc giả không hiểu. Đặc biệt, diễn biến tâm lý nhân vật nắm rất chắc, thể hiện ở phần đoạn ngắn hậu trường, các nhân vật trả lời các vấn đề khác nhau theo đúng tính cách thiết lập. Đọc phần hậu trường cảm nhận sâu thêm một chút về tính cách thật của nhân vật. Những nhân vật cả chính cả phụ đều rất nhiều lớp, phức tạp lại không bị gồng. Mọi người có đủ đất diễn thể hiện mình. Tác giả đối xử khá công bằng với từng nhân vật, dù là phụ đến siêu phụ. Bên cạnh đó, tác giả rất tài tình trong việc đặt tên chương truyện. Ban đầu Mặc Nhiên luôn xưng hô “bổn tọa”, tên chương bắt đầu bằng “bổn tọa”. Mặc Nhiên biết mình yêu thích sư tôn, coi sư tôn là nhất, thế là tên chương chuyển sang bắt đầu bằng “sư tôn”. Sau đó là đặt theo tên phó bản, như Giao sơn, Long Huyết sơn, Thiên Âm các, và Tử Sinh đỉnh. Tổng thể bố cục lớn, tác giả rất dụng tâm. Thế giới này không giống tiên hiệp tu chân thường thấy với Trúc Cơ, Kim Đan hay Nguyên Anh gì gì đó. Thiết lập khá khác. Cho nên tuổi tác giữa hai người là một vấn đề, không cứ tu tiên là trường sinh bất tử. Khương Hi của Cô Nguyệt Dạ nhờ công pháp mới giữ được bề ngoài trẻ tuổi. Môn phái dược sư này cũng cần chế tạo thuốc kéo dài tuổi thọ. Một lý do mọi người không nghĩ Sở Vãn Ninh và Mặc Nhiên là CP bởi khoảng cách tuổi tác (10 tuổi). Sở Vãn Ninh cũng từng ghét mình đã 32 tuổi, già. Quen đọc về tu sĩ sống lâu và tu vi đến mức nhất định là lưu giữ được vẻ ngoài rồi, nên mới đọc truyện này tôi hơi mông lung chút. Cứ tưởng nó giống truyện bình thường, một lần bế quan 10 năm coi là phổ thông, tuổi tác cách nhau tầm 100 trở lên mới có vấn đề cơ. Thành ra đôi khi, tôi thấy truyện mang hơi hướng cổ đại giang hồ hơn là tu chân tiên hiệp. Tôi đã hy vọng một kết cục khác. Hai đời người, bao sinh mạng, bãi bể nương dâu, sinh ly tử biệt, cần hạnh phúc ngàn năm vạn năm, đến tận khi vĩnh cửu vô tận mới đủ để bù đắp. So với thời gian dài đằng đẵng trong Muốn phi thăng thì yêu đương đi của Long Thất thì tuổi thọ trăm năm trong tác phẩm này thật chẳng tính là gì. Tôi đã mong chờ trường sinh bất tử… thật tiếc. Mời các bạn đón đọc Husky Và Sư Tôn Mèo Trắng Của Hắn của tác giả Nhục Bao Bất Ngật Nhục.
Tế Thế - Tô Du Bính
Truyện kể về việc Ôn Cổ được phi thăng nhưng lại cảm thây cực khổ hơn đã vậy còn mất hết tự do. Được Bạch Tu Đại Tiên trả lời: làm nhiều rồi quen thì mọi việc sẽ tốt lên ấy mà Ôn Cố: Có phi thăng, vậy có phi giáng được không? Bạch Tu Đại Tiên: Có thể có thể. Ôn Cố phi giáng về nhân gian. Bạch Tu Đại Tiên giao bảng nhiệm vụ cho cậu: Làm việc cho đàng hoàng đấy! Ôn Cố:... Ôn Cố không hận Triệu Minh. Hắn hạ độc cậu, giết cậu, nhưng thực ra là giúp cậu. Tự trách mình sao không biết cảm kích gì hết! Sau khi phi thăng thiệt là... khổ muốn chết. Trọng Thế Hoàng hận Ôn Cố, hận thấu xương. Hận cậu xuất hiện, hận cậu biến mất. *** Spoil: Em thụ tên Ôn Cố – một tu tiên giả, bị thằng sư đệ ám hại, lúc trốn chạy thì bị mất 1 hồn 1 phách. May gặp được Bạch Tu Đại Tiên, được ông này giúp phi thăng thành tiên. Cơ mà đừng tưởng ổng tốt lắm, ổng là người được giao nhiệm vụ giúp em thụ phi thăng từ 200 năm trước, nhưng vì nhiều nguyên nhân – 1 trong số đó là do thiếu nhân thủ, nên kéo dài tới bây giờ. Nhiệm vụ đầu tiên của em là độ anh công Trọng Thế Hoàng – tổng tài tập đoàn Lăng Thiên thành tiên. Cha mẹ anh công vừa mới mất do bị ám sát nên tính tình anh hơi u ám, khắc nghiệt. Lần đầu gặp mặt, em biến hình thành lão tiên ông râu tóc bạc phơ khuyên anh dứt bỏ hồng trần đi tu luyện, tất nhiên anh nhìn em như thằng bệnh thần kinh. Để chứng minh mình là tiên 100%, em chỉ tay 1 phát, bình hoa mẹ anh thích nhất tan tành Khuyên nhủ thất bại, em lấy thân phận một chàng trai trẻ tên Triệu Thụ Thanh xin vào làm vệ sĩ cho anh. Đoạn này là đoạn mình thích nhất truyện, vừa hài vừa dễ thương. Em thụ tuy sống cả ngàn năm nhưng toàn ở trên núi tu luyện, không rành cách giao tiếp với người phàm, bởi vậy mỗi lần nói chuyện với em anh công chỉ thiếu muốn hộc máu. Nhưng càng tiếp xúc, anh càng bị em hấp dẫn, tình cảm 2 người từ từ tiến triển. Em thụ tuy có rung động, nhưng vẫn chưa quên nhiệm vụ của mình. Vì hoàn thành chỉ dẫn trên thanh khuê, em làm anh hiểu lầm mình bên phe hung thủ sát hại cha mẹ anh, để rồi khi anh muốn giữ em lại mà bắn một phát đạn, em âm thầm thay đổi quỹ đạo để viên đạn xuyên vào tim mình. Anh chịu nỗi đau tự tay giết người mình yêu, lâm vào tự trách khôn cùng. Em quay về tiên giới tu luyện. Không ngờ ba năm sau, thế gian lâm vào đại họa, ma khí ngút trời, con người biến dị, tang thi tràn ngập… Em một lần nữa nhận lệnh hạ trần giúp đỡ nhân loại, gặp lại anh công. Thằng sư đệ khốn nạn của em lại xuất hiện, thân phận thần tiên của em bị vạch trần, chưa kịp giải thích với anh thì anh đã bị đại ma đầu bắt đi. Sau đó là quá trình tìm kiếm anh công, giải cứu thế giới. Thì ra anh nguyên bản chính là 1 tu tiên giả, gặp phải kiếp nạn mà chuyển thế đầu thai. Đoạn anh với thần thức kiếp trước của mình tranh nhau gọi em thụ là vợ/ phu nhân mà bò lăn ra cười. Cá nhân mình thích nhất phần 1, lúc công – thụ mới gặp nhau, chưa có âm mưu, trách nhiệm gì hết. Tính cách ngây ngô nhưng không hề ngu ngốc của em từ từ hấp dẫn anh, nhưng 2 phần sau cũng không phải là không hay. Nói chung 1 bộ truyện OK, có bi có hài, đáng đọc. Nguồn: Judy – VNS (Mạn phép copy vì thấy mình spoil chắc sẽ không rõ và hấp dẫn bằng bạn ấy) Nhận xét chút chút: Cá nhân mình hơi bị cuồng Tô Du Bính, viết hài khỏi phải chê mà viết bi cũng khỏi phải đàm phán, nhưng phải nói bộ này không chắc tay lắm bằng những bộ khác. ADCa. *** Rừng rậm như cái nắp vung. Triệu Minh khoanh chân ngồi trong trận pháp, bên cạnh đặt hồn phiên mới luyện chế. Huyết phiên tế luyện lần trước đã khiến hắn đại thương nguyên khí, lần này hắn dùng hồn phách của tử tù để luyện hồn phiên, sát khí rất nặng. Đột nhiên, một tia chớp xẹt qua bầu trời. Triệu Minh căng thẳng đứng dậy, lấy ra cái chai trong lòng đặt bên cạnh, sau đó lấy tiếp một lọ đan dược, không thèm nhìn đã đổ hết vào miệng. Thời điểm tia chớp trên cao đánh xuống đầu Triệu Minh, trận pháp bên dưới bỗng ánh lên một đạo bạch quang, chớp bị ngăn ở cự ly cách đỉnh đầu ba thước. Tiếng sấm ngày càng vang dội. Triệu Minh hít sâu một hơi, hai tay thác thiên (1). Mấy tia sấm sét cùng giáng xuống! Ánh sáng trong trận pháp hơi nhạt đi, lôi điện ép xuống khiến khoảng cách chỉ còn một thước. Sắc mặt Triệu Minh đột biến. Hắn biết lôi kiếp của ma tu lợi hại hơn tu chân giả bình thường, nhưng không ngờ lại mạnh hơn nhiều như vậy. Tất cả cũng tại Ông Vu Kiều nửa đường chạy mất, hắn nghĩ mà hận đến buốt cả răng. Nếu hắn ta không dụ mình nhập ma đạo, thề thốt bảo đảm có biện pháp vượt qua lôi kiếp, mình sao lại rơi vào tình thế chật vật nhường này. Vừa nghĩ đến đồng môn Ôn Cố đã phi thăng thành tiên, còn hắn thì phải trốn ở cái xó chim không thèm đẻ trứng này đối kháng lôi kiếp, ganh ghét liền tựa như rắn độc gặm cắn tim hắn. Sấm chớp dày đặc hạ xuống, không chừa một khe hở nào. Trận pháp thoắt cái bị phá vỡ, hồn phiên che trên đỉnh đầu hắn, oan hồn rít gào giữa lôi kiếp. Mời các bạn đón đọc Tế Thế của tác giả Tô Du Bính.
Phồn Hoa Ánh Tình Không - Tô Du Bính
Vị chưởng môn Cửu Hoa chết một cách ly kỳ không rõ nguyên nhân. Tên hung thủ vô cùng bí ẩn. Chức vị trưởng môn không ai đảm nhiệm. Cuối cùng ai mới là người cười, gạt bỏ mây đen nhìn trời quang. Hi Nháo Giang Hồ gồm có: Bại Nhứ Tàng Kim Ngọc Hủ Mộc Sung Đống Lương Phồn Hoa Ánh Tình Không *** Review Seichan K Một tác phẩm trong Hỉ nháo hệ liệt – Hỉ nháo giang hồ của chị Bơ (*≧m≦*) Hồi xưa bỏ vì thấy nó ngắn quá, đem qua mới nổi hứng đọc vì dạo này đu nhiều bộ dài lê thê cảm thấy kiệt sức :((( Mới đầu đọc còn nghĩ Phiền Tế Cảnh – bạn công trong này thuộc hàng ngây thơ ngu ngơ công hiếm có khó tìm, hỏi gì cũng : em không biết, thật thế ạ, không phải chứ,… làm mình suýt lọt hố. Nếu không phải được cảnh cáo kịp thời thì đọc hết truyện chắc mình sẽ bất chấp bị cầm dép phang vào đầu mà tru lên :”Má nó đồ lừa bịp, lang sói mà còn giả nai!!!!!!” Và, ừ, bạn ấy đúng thật là thuộc hàng hiếm có khó tìm về sự nham hiểm và tốc độ lật mặt nhanh như chảo chớp =)))) Giây trước vừa cười quỷ dị đểu cáng giây sau đã lật mặt đôn hậu như ông tiên hỏi bạn thụ có muốn ăn gì không .____. Khổ cho Hoa Hoài Tú mỹ nhân bị nó lừa phỉnh, dù biết là ngu mà vẫn cứ đâm đầu vào lửa. Tiểu Hoa cũng dễ thương lắm, chủ động này, biết tiến biết lùi vừa phải, còn rất quan tâm đến thằng nhỏ suốt ngày gọi mình “Biểu ca” kia. Nói chung là dù mình sủng công, nhưng cực thích mấy bạn thụ trong Hỉ nháo hệ liệt của chị Bơ ~~ Truyện 27c +1pn, nên không có nhiều tình tiết cao trào xoắn xuýt đau đầu, chủ yếu là quá trình bạn Cảnh tuân lệnh sư thúc của mình mà đi tìm hung thủ đã hại sư phụ cùng Hoa Hoa. Cả đám sư huynh đệ sư thúc sư muội đều bị nghi ngờ, duy có bạn công của chúng ta là không vì lúc đó bạn đang lang thang ở tận đẩu đâu. Mà, đời đếu ai ngờ, khi mọi người quyết định vứt xó vụ này để an táng và đưa Phiền Tế Cảnh lên làm chưởng môn thì mọi chuyện sáng tỏ. Sư phụ của bạn công cũng chính là người đã giết hại cha mẹ bạn (vì lão sư phụ yêu cha bạn công, chẹp ==) và hại đến bạn, nên bạn thề sẽ báo thù cho hai người. Trời không phụ lòng, bạn có được trí thông minh võ công siêu quần cùng sự đểu cáng không ai bì kịp đã trả thù thành công, khi mọi người vỡ lẽ ra thì đã quá muộn, thằng chả lên làm trùm luôn rồi == Mà kể cả có biết cũng không ai muốn vạch áo cho người xem lưng, người muốn sống người muốn theo đuổi tình yêu. Túm lại là không thằng nào hó hé gì tiếp tục giả ngơ mà sống qua ngày. Và cũng vì tốc độ lật mặt kinh hoảng của bạn Cảnh mà Hoa Hoa sốc đến nỗi không nói nên lời, còn bị thằng kia đuổi khéo nên sau khi tát nỏ một cái đã khí phách bỏ đi =))))) Bạn công sau đó đuổi theo làm anh hùng cứu mỹ nhân khỏi lũ sát thủ, quấn người ta như chó quấn chủ, độ mặt dày chỉ tăng không giảm (chơi chung với bạn Kỷ Vô Địch nên nó thế =)))))) Rồi bạn Hoa cũng đồng ý tin tưởng một lần nữa vì thằng kia đến tận nhà bái nhạc phụ rồi, đâm lao phải theo lao, cha bạn thụ ban đầu tức giận nhưng trước độ mặt dày của bạn Cảnh cũng không nói được gì, rồi dần dần chấp thuận. Cuối cùng, Tiểu Hoa quay về Cửu Hoa phái cùng Tế Cảnh giữ sổ sách chi tiêu dùm chồng bạn, hai bạn ngày ngày đi hóng bát quái rồi làm trò mèo trên mái nhà == à, rất thích cặp đại sư huynh x ngũ sư đệ. Đọc để giải tỏa đầu óc rất được, truyện chị Bơ luôn luôn hài mà =)))))) *** Thi Kế Trung rất buồn bực. Nói về vẻ ngoài, hắn chỉ có thể tính là ngũ quan đoan chính, không nói Hoa Hoài Tú, cho dù cùng với chưởng môn, đại sư huynh, cũng đủ mặc cảm. Nhưng làm sao chỉ một lần xuống núi, lại làm cho một tiểu cô nương kêu cha gọi mẹ mà theo về cùng,hơn nữa cô ta không phải là chưa lấy chồng sao? Hắn vẻ ngoài buồn bực, lại rất sầu não. Bởi vì chuyện này cuối cùng là bị chưởng môn xử lý công bằng rồi, nhưng thái độ đại sư huynh đối với lại phi lưu trực hạ tam thiên xích (từ trên cao rơi thẳng hạ xuống ba nghìn thước), từ ban đầu hỏi han ân cần, biến thành bây giờ không nghe không hỏi, trở nên hờ hững. Hắn cảm giác được hắn hẳn là cần tìm một cơ hội giải thích rõ ràng, kỳ thật, hắn đối với tiểu cô nương kia thật sự một điểm ý tứ cũng không có. Đang lúc nghĩ như vậy, chỉ thấy Quan Tỉnh đâm đầu đi tới, khi gặp hắn, cước bộ vừa chuyển, liền chuẩn bị ngoặt sang hướng khác. “Đại sư huynh!” Thi Kế Trung lại càng hoảng sợ, thanh âm chính mình hô lên như thế nào lại khàn khàn như vậy? ... Mời các bạn đón đọc Phồn Hoa Ánh Tình Không của tác giả Tô Du Bính.
Lưu Quỷ - Tô Du Bính
Đào kép áo vằn hỏi: Chuyện uy phong nhất khi làm ngự quỷ sư là gì? Heo đực số 1: Người ta đem chim đi dạo ở nơi tĩnh mịch còn ta thì dắt quỷ đi tản bộ. Đào kép áo vằn hỏi: Vậy chuyện buồn bực nhất là gì? Heo đực số 1: Tổ sư gia sống dai quá đi à! /(ㄒoㄒ)/~~ Nhân vật chính: Đinh Côi Bảo x Ấn Huyền *** Review (by Trà Đá Đường) Coi ổn nhé, cốt truyện ok, văn phong bà Bính thì chắc thím biết r =)) Thụ là độc đinh của 1 gia đình thiện đức từ đời này qua đời kia, làm nghề ngự quỷ aka chuyên sài quỷ để kết nối âm dương ấy (kiểu âm dương sư =)), công là tổ sư gia của môn phái thụ (trong phái thôi ko huyết thống gì đâu, khác họ mà) , công sống lâu lắm rồi, sống nhờ 1 viên đan dược bất tử (bà sư phụ của công cướp viên đan dược này nhưng ko thành công, công được môn phái giao cho trách nhiệm bảo vệ đan dược). Phần 1 là câu chuyện hai đứa gặp nhau, cùng nhau trừ ma bắt quỷ, phần 2 là nói về cuộc hành trình xuyên qua 1 thế giới song song của công (có thể hiểu là thế giới cổ đại). Thụ bao nhây bao cute, công mặt lạnh muộn tao thâm tình, xung quanh còn có mấy cp phụ cực đáng yêu, ncl vote thím nhảy =)) mà điều truyện Tô du bính thì thím phải có kiên nhẫn nha, 1 là ko H, H che, 2 là tình tiết nó kéo lê lắm. phần 2 của bộ này bả viết hoàn rồi, có nhà đang edit luôn, cứ yên tâm mà nhảy =)) *** Vừa tỉnh lại, Thượng Vũ đã biến mất, Đại Kính Tiên cũng không thấy, âm mưu đã qua, mọi sự đều tốt đẹp nhưng đương nhiên di chứng vẫn phải có. Thi soái tuy có thể ăn, có thể uống, có thể chạy nhảy nhưng mỗi tháng phải bài tiết sát khí một lần lại là vấn đề đau đầu. Sát khí không ô nhiễm môi trường nhưng sẽ ảnh hưởng tới linh hồn người, nếu không xử lý đích đáng thì dễ tạo thành cục diện rắc rối ở tam tông lục phái – Đối với chuyện này có người đồng ý nhưng bị ánh mắt Tang Hải Linh liếc qua giải quyết. Tang Hải Linh, một người suýt chút nữa bị lãng quên mất lại được nhặt lên từ cống ngầm khi bọn họ xuống núi. Theo như hắn miêu tả thì hắn bị một tiếng rít gào đinh tai nhức óc, băng sơn liệt địa làm hôn mê, khi tỉnh lại thì phát hiện mình đang ở cống ngầm, thẳng đến khi A Bảo tình cờ vớt lên. A Bảo từng hiếu kì hỏi, “Nếu chúng ta xuống núi mà không đi con đường kia thì sao?” Tang Hải Linh trả lời không chút do dự, “Ta thành quỷ cũng sẽ không buông tha cậu.” “....” Nói đến thành quỷ, đây lại là một chuyện khác khiến A Bảo đau đầu. Nguyền rủa của Thượng Vũ lên Đồng Hoa Thuận đã biến mất, khôi phục hoạt bát sinh hoạt, mỗi ngày đều ra ngoài ngoạn nháo hết ăn uống lại xem phim. A Bảo không thể nhịn nổi nữa, rốt cuộc đã đem bán Đồng Hoa Thuận cho Khâu Cảnh Vân với giá của một chiếc nồi lẩu. Từ đó về sau, Khâu Cảnh Vân gần như biến mất khỏi tầm mắt cậu, khác hẳn với trước kia luôn làm tùy tùng phía sau. Vì thế, A Bảo buồn bực gọi điền cho Khâu Cảnh Vân, “Tôi có cảm giác bị qua sông đoạn cầu.” Mời các bạn đón đọc Lưu Quỷ của tác giả Tô Du Bính.