Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Trọng Sinh Chi Sủng Nhĩ Bất Cú

Một câu chuyện sủng ngọt ngào kể về tiểu công sau khi có cơ hội trọng sinh đã tìm được tiểu thụ  hạnh phúc chưng bánh bao. Cũng ở kiếp trước tiểu công đỡ giùm cho tiểu thụ một nhác kiếm độc vì thế mất máu mà chết. Tiểu công sau khi trọng sinh đã sủng tiểu thụ lên trời. Ấm áp, ngọt ngào, không ngược. *** Cuối cùng thì ta cũng coi xong bộ này… hahahahahah Trọng sinh chi sủng nhĩ bất cú, được tóm gọn như sau: Anh công là một hoàng đế, vào đúng ngày sinh nhật thứ 25 của mình, bị thích khách ám hại, nào ngờ Tiểu thụ lại chạy tới cứu anh, rồi chết vì trúng độc. Anh công nhìn thấy Tiểu thụ mới biết ẻm chính là Cung tì ngày xưa bị mình “sàm sở” rồi cũng phong phu thị, nhưng kiểu “chơi qua đường” lại thêm ẻm bị mất hài tử, nên anh cũng không quan tâm nữa… Vốn anh cũng chưa chắc nhớ nổi khuôn mặt của ẻm, nhưng không ngờ ẻm lại liều mạng cứu anh, trong khi tất cả các phi tần khác đều hoảng sợ, lo chạy trốn… Anh nhìn thấy em lần cuối, nhìn em từ từ tắt thở, mới cảm thấy được như mất một thứ quý báu nhất trên đời, đó chính là chân tình. Sau đó anh điều tra, mới biết cả hậu cung của anh, người thì bắt tay với loạn thần, người thì tranh quyền đoạt lợi hại người… Anh cảm thấy vô cùng chán nản, rồi ngày đêm đều tưởng niệm tới 1 Tiểu cung tì đáng yêu, thuần khiết ngày xưa, vì anh mà ngày đêm chờ đợi, chỉ vì anh dạy viết chữ mà không ngừng luyện tập, chỉ vì một lời hứa vu vơ sẽ trở lại kiểm tra em mà nỗ lực, nhưng anh chẳng bao giờ quay lại… Mấy chục năm trôi qua, tưởng niệm,… dần trở thành tình ái, anh nhận ra chân tình là 1 điều tuyệt đẹp biết bao nhiêu,… Anh ước nguyện có thể 1 lần gặp lại em, để yêu thương, chăm sóc,… cùng em có một gia đình nhỏ, có thể một lần bảo vệ em cùng hài tử… Và rồi… như bao bộ trọng sinh khác… Anh tỉnh dậy và thấy mình đã quay lại thời điểm ngày xưa… Từ khúc này mới thấy anh ghê gúm nè… Anh quay lại vào thời điểm hai người sắp gặp nhau, lúc này anh là Thái tử… Anh đã không từ thủ đoạn, dẹp hết toàn bộ trướng ngại vật, bắt đầu từ hậu cung của mình, như bức tử Thái tử phi, đem nhốt bạn phi ngày xưa ám hại con em,… sẵn tay giải quyết dần bọn gian thần… Anh còn nhở phụ hoàng cùng hoàng đệ tử trận, nên đi giết toàn bộ bộ tộc người ta trước… Chuẩn bị sẵn sàng… Lúc này em nó vào cung, anh mua chuộc mấy tổng quản trong cung, để dinh em qua chỗ mẫu hậu của mình cho an toàn, rồi anh đi đánh trận trở về, xin cho em làm Quân thị, sủng ái, cưng chiều, yêu thương em không còn gì để nói… Anh còn vô cùng kiên nhẫn, nuôi em từ từ, lúc cưới về em mới 14 tuổi, anh nhận nại tới năm em 16 tuổi, mới ăn em, để đảm bảo sức khỏe của em + diệt trừ hết hậu hoạn… Nói tới sụ bảo vệ của anh, chỉ tội mấy bạn đụng vô em. Đầu tiên là bạn làm chung vì ganh tị nên hất nước nóng làm em phỏng tay, không biết anh làm gì mà bạn ấy đã biến mất không dấu vết; hai người đi ra đường, có người lỡ dại chọc ghẹo em, hình như gia đình bạn ấy cũng không sống tốt; cung phi của anh, dọa nạt làm em sợ, anh cũng tiện đường tiễn bạn ấy luôn, Vương phi của đệ đệ anh hãi hại con hai người, bạn đệ đệ đã tình nguyện quăng ả vô hâm băng, đông chết,… Đó là còn chưa kể anh luôn cử 1 đống ám vệ bám sát em từ khi còn là Tỳ nữ… Nhưng như vậy chưa đủ làm anh cảm thấy thỏa mãn, anh còn từ từ nâng em lên vị trí cao nhất. Khi anh lên làm vua, sau khi đã có đủ thực quyền + thêm em sinh ra 3 hoàng tử, liền ra 3 đạo thánh chỉ: Thứ nhất, sắc phong em làm hoàng hậu. Thứ hai, phong con trai trưởng của hai người làm thái tử. Thứ ba, đổi luôn quốc hiệu thành tên em, coi như quà mừng sinh nhật. –> Ước vọng của em là đưa em lên đứng ngang hàng với anh. Đã tới đó, anh vẫn chưa hài lòng, khi còn là thái tử, anh đã hết lòng đào tạo 4 đứa em trai, để sau này sử dụng hết 4 người, không để nhàn tản như kiếp trước, em trai anh buồn vì vợ chết ra biên ải, anh cũng chỉ cho đi có 2 năm. Con trai anh, 3 tuổi đã bắt đầu đi học. Em thụ khi còn trẻ, anh đã bắt em luyên võ hay thể dục gì đó để duy trì sức khỏe… Tất cả cũng chỉ để, 2 người sống bên nhau càng lâu càng tốt. Bên cạnh đó, không muốn đi theo vết xe cũ của phụ hoàng, lao lực mà chết, thái tử mới 18 tuổi, lập tức nhường ngôi, cùng em đi du ngoạn thiên hạ… Tiểu thụ thì ôn nhu, từ một cung tỳ, bắt đầu học tập để trở thành mẫu nghi thiên hạ, em thụ ở kiếp này đúng là siêu hạnh phúc. Anh thì chuyên sủng em, thiên hạ ai ai cũng biết, một lần em lại cứu Hoàng hậu (mẹ anh, người Phụ hoàng anh yêu nhất) nên hoàng hậu lại càng thương em, thêm nữa em sinh được 4 trai, 1 gái, 1 song nhi,… nên anh không cần phải bị bắt nạp thêm ai hết… Em ôn nhu, nhưng không ngược, không bao giờ làm gánh nặng cho anh, ngược lại luôn tự rèn luyện để trở thành người xứng đáng với anh, khi mẹ anh gặp nguy, em liều chết bảo vệ, khi anh bị thích khách ám hại, hai người bị lưu lạc thì em rất chịu cực, chịu khổ ra ngoài kiếm tiền để mua thuốc, săn sóc cho anh,… Nội dung em là một hiền thê mẫu mực, vô cùng xứng đáng để anh “sủng” tới mức đó… Truyện không ngược, cùng lắm là 2 chương đâu, khúc sau là coi cách mà anh sủng ái em, và họ cùng nhau trải qua những khoảng thời gian hạnh phúc cùng khó khăn của cuộc đời… *** Rì-viu: Một câu chuyện cục kỳ ngọt ngào mới trong làng sủng thụ của mấy anh công quâm Kiếp trước em thụ là một song oa tử, vì gia đình bé thụ phải vào hoàn cung làm việc, à không phải làm thái giám đâu nhá!!!=)) Một lần tình cờ gặp anh công, cái ảnh cưỡng X con người ta luôn...Thế là thụ có bảo bảo. Sau này anh công lên làm vua phong cho em thụ làm chức gì đó mà tui quên rồi. Trong hoàng cung mà, bải bảo của ẻm bị phi tần trước khi làm vua ảnh hại ẻm sảy thai, kết quả bé thụ không còn khả năng mang thai Sau khi trọng sinh anh công thề, kiếp này nhất phải yêu sủng em hơn. Anh lập ra kế hoạch từ ngày em chưa vào cung, kế hoạch của công quân đương nhiên là hoàn mỹ, rước được bảo bối nhỏ về anh sủng vô đối luôn í. Lúc đó cũng có nhiều con nữ ganh ghét mà không làm gì được vì bé thụ được anh công bảo vệ quá kỹ.=))) Con đường sủng thê chính là không có lối về, ôn nhu chăm sóc đến trân trọng ẻm dần dà bé thụ cũng yêu ảnh luôn=)) Rồi anh công bảo là đợi tới sinh nhật của thụ mới 'ăn' người ta. Đến cuối cùng do ông Lịch Vương anh công 'ăn' bé thụ sớm hơn dự tính, hoàng hậu cũng yêu thích bé thụ nhiều hơn. Kết quả chương sau hay gì gì đó thụ liền có bảo bảo=)) *Ặc* Đại hoàng tử dễ thương vô đối luôn=)) nhưng do bản chất ghen của ảnh nên anh công đã tính toán cho bé thụ sinh thêm vài đứa để Đại Hoàng Tử chăm sóc để bé không còn thời gian quấn lấy vợ ảnh nữa. Kết quả là có một cặp song sinh trai, sau có một cặp long phụng sau nữa có một song oa tử** theo lời con editor thì song oa tử có khả năng sinh sản giống như phụ nữ nhưng khả năng mang thai kém hơn tí, còn lại hoàn toàn đều là nam. Đánh giá của Đại Lười: Văn hay, editor thím ấy edit cũng hay nốt, ngoài ăn đường ngọt tận tâm can thì ta rất mê bọn nhỏ của công và thụ, cưng cưng lắm luôn í. *** Khải Thái năm thứ ba mươi ba. Tuyên Đức Điện – ngự thư phòng lúc này vẫn sáng đèn, một trung niên nam tử vận hoàng bào đang ngắm bức tranh được treo ở phía trên cao. Trên bức tranh chỉ vẽ một thiếu niên mặc áo cung thị*, thân hình gầy gò, khuôn mặt thanh tú nở nụ cười nhợt nhạt đứng bên cạnh một tiểu đình. “Nguyên Phúc, ngươi nhìn xem cho trẫm bức tranh này đã họa giống chưa?” Hiên Viên Hãn Thừa hướng người đang đứng hầu hạ kế bên, nội thị tổng quản thái giám Nguyên Phúc, hỏi. Nguyên Phúc đã làm nội thị tổng quản hơn ba mươi mấy năm, tuổi của ông còn muốn lớn hơn cả hoàng đế, tóc mai hai bên cũng đã bạc trắng, gương mặt che kín bởi nếp nhăn lúc này chỉ còn cách thở dài, hồi đáp. “Bẩm Hoàng thượng, nô tài thấy quả có giống diện mạo của Lâm quý nhân thời niên thiếu.” “Giống sao?” Hiên Viên Hãn Thừa nói khẽ, kỳ thật, hình dạng của thiếu niên ấy trong kí ức của hắn đã có chút mơ hồ. Chỉ nhớ rõ nhất đôi mắt to tròn ngập nước của thiếu niên, hai má lúm đồng tiền nho nhỏ khi thiếu niên cười rộ lên vô cùng đáng yêu. Nhớ tới nụ cười cuối cùng bị nhiễm đầy máu tươi, sự việc xảy ra cách đây ba mươi năm, chỉ tưởng tượng lại thôi cũng làm tâm hắn đau đớn không ngừng. Nguyên Phúc biết hoàng thượng lại nhớ về Lâm quý nhân. Hôm nay chính là sinh thần của hoàng thượng, đáng lẽ sinh thần của đế vương đều được tổ chức bằng yến tiệc chiêu đãi toàn Hậu cung cùng quan lại, nhưng sinh thần của hoàng thượng trong ba mươi năm qua chính là điều cấm kỵ trong cung. Ba mươi năm trước, vào đúng sinh thần của hoàng thượng đã xảy ra một chuyện mà đến nay, người trong cung không một ai dám nhắc đến. Ba mươi năm trước, Hiên Viên Hãn Thừa vì sinh thần năm 25 tuổi của mình đã tổ chức một yến tiệc, giao cho người đang được sủng ái nhất của hắn là Thục phi chủ trì. Thục phi vốn là con gái của một vị quan ngũ phẩm họ Từ, nàng bị đem tặng cho hắn lúc đó vẫn còn là Thái tử để làm thị thiếp. Từ Tuyết Doanh có bề ngoài xinh đẹp, lại là một nữ tử có tính cách ôn nhu như nước nên được Hiên Viên Hãn Thừa vô cùng sủng ái. Nếu không phải do nhiều năm Thục phi vẫn không hoài thai, Hiên Viên Hãn Thừa còn muốn phong nàng lên làm Qúy phi. Hoàng hậu của Hiên Viên Hãn Thừa là Tiết Thải Dụ, cháu họ của thái hoàng thái hậu Tiết thị, là hoàng gia gia trước khi lâm chung đã ban hôn cho hai người. Tiết thị là kế hậu, khi đó bà là muội muội của quan Lại bộ thượng thư. Phụ hoàng của Hiên Hiên Hãn Thừa – Hiên Viên Chiêu Thâm là con trai thứ ba của tiên hoàng, do Vương hoàng hậu sở sinh nhưng do rong huyết khi sinh nên qua đời. Về sau, tiên hoàng vẫn luôn sủng ái Tiết thị. Tiết thị vì thế cũng liều mình tuổi già mà hạ sinh Thập hoàng tử Hiên Viên Chiêu Hồng. Vì Hiên Viên Chiêu Hồng là do Tiên hoàng khi đó đã già mới được sinh ra nên cũng chỉ lớn hơn Hiên Viên Hãn Thừa một tuổi.   Mời các bạn đón đọc Trọng Sinh Chi Sủng Nhĩ Bất Cú của tác giả Tối Ái Tiểu Miêu Miêu.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Xuyên Việt Chi Pháo Hôi Nam Xứng - Diệp Ức Lạc
Văn án: Mộ Thần nằm ở trên giường, nghiêm túc tự hỏi, hắn tự hỏi hắn xuyên tới một vị sẽ vì Bạch Liên Hoa từ hôn, sẽ vì Bạch Liên Hoa vung tiền như rác, sẽ vì Bạch Liên Hoa mà cùng nam chủ đánh nhau, cuối cùng lại hại chết phụ thân, kết quả hắn cũng sẽ bị chết oan chết uổng, hắn nên làm cái gì bây giờ?!!! *** -Thật ra thì mình đọc trên wattpad và cảm thấy truyện này hay nên muốn chia sẻ với mọi người. Đây là lần đầu tiên mình edit, mình edit theo bản convert nên chắc chỉ có 60% là đúng với bản của tác giả. Và bạn nào cảm thấy câu từ của mình khó đọc thì xin nhắc mình nhaaaa ^^ -Có những chỗ mình đọc không hiểu hoặc là mình không biết nên edit như thế nào, lúc đó bạn nào biết thì xin giúp đỡ mình ^^ -Đây là bản edit chui và phi thương mại. -Mong mọi người lúc mang đi đâu thì nhớ ghi nguồn, dù sao cũng là công sức của mình ^^ Với lại cấm chuyển ver nha ¬.¬ -Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ~ Mời các bạn đón đọc Xuyên Việt Chi Pháo Hôi Nam Xứng của tác giả Diệp Ức Lạc.
Chuông Gió Quyển 5 - Vĩ Ngư
Sách Nói Chuông Gió Một chiếc chuông gió chỉ vang lên khi chạm vào oán khí của người chết… Một con đường phiêu bạt vĩnh viễn không nhìn thấy điểm cuối…. *** Buổi chiều ngày thứ ba, cuối cùng cũng đến Đa Mã. Quý Đường Đường dần dần hồi phục, trong lời lẽ cử chỉ đã không khác gì một người bình thường, nhưng bức tranh chắp vá vẫn thiếu một mảnh ghép cuối cùng cũng là mảnh ghép quan trọng nhất, cô không nhớ Thịnh gia Tần gia, cũng không nhớ những chuyện bi thảm nhất đau khổ nhất đã trải qua trong một đời này. Có lẽ tiềm thức của con người trời sinh đã có cơ chế tự bảo vệ, nó sẽ tự động che đi những kí ức đau khổ đó, Nhạc Phong cũng không rõ là mình hy vọng cô nhớ lại hay là không hy vọng cô nhớ lại nữa, cứ nghe theo ý trời đi, ông trời sắp đặt như vậy, tự nhiên có lý của nó. ... *** Nếu bạn là fan của Vĩ Ngư, nếu còn nhớ ông chú Thần Côn với một núi sách ghi chép sự lạ trên đời, luôn miệng gọi Nhạc Phong trong "Chuông gió" là Tiểu Phong Phong thì ở Xương Rồng Đốt Rương, chúng ta sẽ có cơ hội biết được nguồn gốc của nhân vật này và cả Sơn Quỷ, Thủy Qủy, cùng hằng hà những sự lạ kì dị về Thần Thú Thượng cổ. Truyện được viết trong bối cảnh mới, nhân vật mới, nên những bạn không đọc Chuông gió, hay Bảy thanh hung giản hay Ba đường luân hồi cũng đều sẽ hiểu được các liên kết trong truyện. + Thứ tự đọc các bộ trong hệ liệt Thần Côn là: Chuông gió - Bảy thanh hung giản - Ba đường luân hồi - Xương rồng đốt rương. + Tuy nhiên bạn vẫn có thể đọc hiểu được nội dung của một bộ bất kỳ trong bốn bộ trên khi đọc riêng lẻ bởi nội dung chính của chúng không liên quan quá nhiều đến nhau.   Mời các bạn đón đọc Chuông Gió Quyển 5 của tác giả Vĩ Ngư.
Trấn Hồn - Priest
Triệu Vân Lan nói: Ở trong lòng con, hắn chính là như châu như ngọc, có một không hai. Triệu Vân Lan nói: Trên thế gian có một loại người, không phải là kiểu người bản thân mình thấy tốt đẹp thế nào, hoa nhường nguyệt thẹn thế nào, có một không hai ra sao để mà phải vì người đó làm một quân vương chẳng màng triều sớm; chỉ là cảm thấy nếu làm chuyện có lỗi với hắn, thì chẳng bằng cái thá gì. Triệu Vân Lan nói: Ngươi có biết nỗi thống khổ lớn nhất trong đời người là gì không? Chính là lấy phải một bà xã quá thông minh, ý tưởng trong đầu ùn ùn không dứt….sớm muộn gì ta cũng sẽ bị những ý tưởng ấy dồn cho không biết đâu mà lần. Triệu Vân Lan nói: Thẩm Nguy, nếu như ngươi còn dám lừa ta một lần nữa, ta thực sự sẽ không bỏ qua cho ngươi. *** Thẩm Nguy nói: Người trong cả thiên hạ này đều có lỗi với ta, chỉ duy ngươi là không. Thẩm Nguy nói: Một đời người chỉ có thể vì hai việc mà cam tâm chịu chết, vì thiên hạ gia quốc thành toàn trung hiếu đạo nghĩa, và vì tri kỉ thành toàn chính mình – tiền lệ từ xưa có thể bỏ mình vì tri kỉ, ta nếu có thể vì ngươi mà chết, đương nhiên cũng chịu vì ngươi mà sống, ta không có gì phải tiếc nuối. Ngươi chưa từng rơi nước mắt, đừng khóc vì ta. Thẩm Nguy nói: Có đôi khi ta cũng nghĩ, nếu có một ngày ngươi nhớ ra mọi chuyện, ta có thể nói với ngươi, ngươi thấy không, tất cả những gì đã đáp ứng ngươi ta đều làm được, không một tia cắt xén, không một câu nuốt lời, khi đó ngươi sẽ cho ta biểu tình gì đây? Thẩm Nguy nói: Ngay cả hồn phách của ta cũng ngập đầy bóng tối, duy chỉ có trái tim để đặt ngươi bên trong là còn chút sạch sẽ mà thôi, máu vẫn còn màu đỏ, dùng nó bảo vệ ngươi, ta nguyện ý. *** Trấn hồn người sống, an tìm người chết… … Chuộc tội lỗi chưa xong, quay vòng quay vô tận. Thể loại: Đam mỹ, hiện đại, linh dị thần quái, mỹ công tuấn thụ, cường cường, 1×1, HE. Haiz, tôi không chắc đây là một cái review tử tế đâu, vì tôi vẫn chưa ổn định sau 2 ngày đọc xong truyện. Điều quan trọng là mỹ công tuấn thụ, ừ, bởi vì 3 lí do. Thứ nhất là tôi là đứa không thích đọc spoil trước, cực kì ghét luôn. Thứ hai là tôi từng lượn cmt có liên quan đến truyện này rồi, tức là đã vô tình nghe mấy bạn spoil nhưng chẳng nhớ. Thứ ba là trước khi đọc tôi có nhìn cái thể loại “mỹ công tuấn thụ” rồi cơ mà đọc thì không kết luận được thế éo nào là mỹ với chả tuấn, ngôn ngữ giới hạn.! Và thế là ‘bùm’, nhầm công với thụ, đau đớn lắm. Lúc đọc đến đoạn nhân-vật-tôi-nghĩ-là-công sáng dậy đau eo vì bị thông. Con mẹ nó thở không ra hơi luôn T^T. Thẩm Nguy là công và Triệu Vân Lan là thụ. Nếu có ai trót đọc phải cái bài viết dẩm đời của tôi trước khi đọc truyện hãy ghi nhớ nhé! Và nếu được ghi thể loại theo ý mình, tôi sẽ viết là ôn nhu da mặt mỏng thâm tình không tự nhiên công và ngầu bá nhây nháo dẻo mỏ thụ. Trên đời này có thể loại thụ ngầu lòi vãi chưởng, mở mồm ra gọi người ta “bà xã” rồi còn lầy lội hỏi người thương là được hầu hạ có ưng ý không à? Còn công thì nhẹ nhàng, ôn nhu, nhắc đến chuyện xxx thì đỏ mặt vlin là sao. Duy chỉ có một điều Thẩm Nguy hơn Triệu Vân Lan là Triệu Vân Lan kiếp này chỉ là người thường, trên giường đéo thể lật Thẩm Nguy có pháp thuật kia lên. Mẹ kiếp thật là… Haiz! Lúc đấy tôi chỉ hi vọng con mẹ nó chỉ là hỗ công thôi, cơ mà đời éo như mơ! Ồ, còn về nội dung truyện. Đây là một trong những best về đam mỹ thể loại linh dị thần quái. Đọc xong cảm giác của tôi choáng ngợp vì cách xây dựng câu chuyện, những yếu tố đan cài, chi tiết nhỏ xíu cũng có dụng ý và tôi phải hét lên: “Đòe mòe tinh tế vãi.” Thẩm Nguy không phải chỉ là một thầy giáo nhỏ dạy ở đại học mà là Trảm hồn sứ, vạn người e sợ. Đương nhiên Triệu Vân Lan cũng không chỉ là Lệnh chủ của Trấn Hồn, thân phận của y thực sự là ngầu con mẹ nó mù mắt chó, mà Thẩm Nguy chả là mẹ gì cơ. Huhu, thụ của tôi ngầu quá T^T. Nhưng cơ bản là không muốn tiết lộ nhiều đâu. Nên là tôi sẽ dừng lại ở thân phận hai người. Cục điều tra đặc biệt ở số 4 đường Quang Minh chính là nơi làm việc của Triệu Vân Lan. Dưới y là một lũ người, à không, phải gọi là quái vật, kì kì quái quái. Ở đó có tên sư “rởm” Lâm Tĩnh, thật ra cực kì phi phàm, cơ mà tên này là người chuyên gia gây trò và bị mọi người oánh, sở thích là selfie ghi dấu kỉ niệm mỗi lần làm nhiệm vụ. Thi vương Sở Thứ Chi có khả năng điều khiển cương thi và lúc éo nào cũng lạnh lùng, ngầu lòi, thực ra lại rất quan tâm đến cậu nhóc họ Quách. Chúc Hồng, xà yêu, sống tình cảm, nhưng không yêu đuối, lại crush sếp Triệu xong bị người ta phũ phàng, nhưng tóm lại vẫn là một ngự tỷ. Uông Chủy, một hồn ma ngây thơ, bị giết bởi thanh mai trúc mã và Tang Tán, tên thanh mai trúc mã của Uông Chủy, vì không thể nói thành thạo tiếng phổ thông mà bị mèo mập đùa cợt. Đại Khánh, con mèo đen mập mạp, chảnh chó, chọn cá chiên thay vì thức ăn cho mèo, vô sỉ y như chủ nhân Triệu Vân Lan, cũng là con mèo khiến tôi cực kỳ, cực kỳ muốn nuôi mèo (ham muốn mãnh liệt lâu nay là nuôi mèo cứ bùng cháy vì nó ấy). Cậu thanh niên Quách Trường Thành, là con người duy nhất (thật ra lai lịch cũng không tầm thường), nhát gan đệ nhất, lại suốt ngày bị sếp đùa cợt, dọa sợ đến ngất xỉu, cơ nhưng lại là người vô cùng, vô cùng lương thiện. Quay lại hai nhân vật chính nào. Thật ra thì với nội dung truyện cực kì hấp dẫn và kiểu cường cường như thế thì chuyện ai công ai thụ cũng không quan trọng lắm đâu, bởi vì chuyện giường chiếu cũng chỉ một nốt nhạc và Triệu Vân Lan vẫn luôn tỏa ra hào quang của một đại nhân 1 nằm trên nếu như bạn bỏ qua đoạn xxx kia. Thẩm Nguy một lòng thâm tình với Triệu Vân Lan mà Triệu Vân Lan khi chưa nhớ ra tiền kiếp thì cũng bị thu hút bởi thầy Thẩm. Một màn theo đuổi người ta, lầy lội, ngầu lòi, mặt dày tự nhiên tắt ngóm khi biết Thẩm Nguy là Trảm hồn sứ. Nhưng Triệu Vân Lan vốn dĩ không chỉ đơn thuần là thích, mối quan hệ vẫn cứ dây dưa không dứt mà Thẩm Nguy lúc nóng lúc lạnh cũng chấp nhận mặc kệ tất cả và nghe theo trái tim. Chính vì không tiết lộ được thân phận của Triệu Vân Lan nên tôi sẽ không phân tích nữa vậy. Triệu Vân Lan từng nói với Thẩm Nguy: “Ta có trong tay danh sơn đại xuyên của cả thiên hạ này, nghĩ lại cũng chả có gì đáng để kiêu ngạo, chẳng qua chỉ là một đống đá vụn nước sông mà thôi. Cả người đại khái chỉ có mảnh chân tâm này là đáng giá mấy cân, ngươi muốn hay không? Cầm lấy.”   Nếu bạn muốn đọc một bộ đam mỹ hấp dẫn, nếu bạn thích thể loại linh dị thần quái, nếu bạn thích cường cường, cứ đọc đi. Không hối hận đâu, cơ mà phải nhớ ai công ai thụ không bị sốc nhé!   Mời các bạn đón đọc Trấn Hồn của tác giả Priest.
Sát Phá Lang - Priest
Thiếu niên Trường Canh sinh sống nhiều năm nơi trấn nhỏ biên thùy không thể nào ngờ được rằng thân thế của mình lại ly kỳ như vậy. Bà góa chăm cậu lớn không phải mẹ ruột, cha nuôi tai điếc mắt mù đột nhiên lột xác thành An Định hầu danh chấn bốn phương, còn bản thân lại là con rồng cháu phượng. Rời trấn nhỏ tới kinh thành đô hội phồn hoa, những sóng gió gì đang chờ cậu ở phía trước? Là hoàng cung mưu đồ hiểm ác, ngươi gạt ta lừa. Là triều đình bè cánh đấu đá, tranh giành quyền lực. Là bốn bề địch vây, loạn trong giặc ngoài, dân chúng lầm than, sơn hà tàn tạ. Mà trong cơ thể cậu vẫn tiềm tàng kịch độc cùng lời nguyền ác nghiệt nhất thế gian: "Không ai yêu thương ngươi, không ai thật lòng đối xử tốt với ngươi, cho đến ngày sinh mạng chấm dứt, trong lòng ngươi sẽ chỉ có căm hận, hoài nghi, tính tình bạo ngược hung tàn, ham giết chóc, đi qua nơi nào nơi đó sẽ nổi mưa máu gió tanh, đã định sẽ khiến tất cả đám người kia không được chết tử tế." Trường Canh chẳng để tâm, bởi: "Dù là tới kinh thành cũng có nghĩa phụ chở che cho, ngươi không phải sợ." Cậu đã có bùa hộ mạng đây rồi! Mời các bạn đón đọc Sát Phá Lang của tác giả Priest.