Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Trời Không Tác Hợp

Văn án lớn:     Kim Vân nội vệ tả thống lĩnh Hạ Uyên ác chiến bị trọng thương, mất đi một phần ký ức. Trong lúc dưỡng thương, tất cả bọn người xung quanh đều liên tục báo cho hắn một tin đáng sợ.   Hắn cùng Nhị cô nương Tín vương phủ một chữ cũng không biết, thật sự là một cặp? Hơn nữa còn là hắn không liêm sỉ đeo bám người ta suốt nửa năm, thậm chí còn đánh nhau với tình địch?   Hạ Uyên nghe đến mức lỗ tai đóng kén, sống chết vẫn không thể nhớ nổi cái ký ức phong lưu như vậy.   Hắn mặt không cảm xúc đứng trên tường thành, nhìn Triệu Kiều văn dốt võ nát, vô chí tiến thủ đang hăng say kể chuyện.   Cho hỏi, ta thích cô ta ở chỗ nào vậy?   Về sau…   Hạ Uyên: “Mỗi lần nghĩ tới, ta lại muốn khóc.” (*)   Văn án nhỏ:   Một người là ngự tiền kiêu tướng, nề nếp trang nghiêm. Một người là tôn thất quý nữ, bất cần thế sự. Tất cả mọi người đều nói, ông trời không tác thành cho bọn họ. Hạ Uyên: “Trời không làm thì ta làm.” (*)   Đường đường là thống lĩnh đội nội vệ của hoàng đế, bị tập kích đến mức trọng thương đã đủ xui xẻo, ở đây sự xui xẻo của Hạ Uyên lại được nâng lên tầm cao mới khi chàng ta tỉnh lại thì phát hiện ra mình đã bị bay màu kí ức cả một năm trời.   Vì vậy mà Hạ Uyên được phen sợ hết hồn khi vừa mở mắt ra đã thấy một cô nương xinh như hoa như ngọc nhào vào lòng mình. Cô nương này hắn biết, là Nhị tiểu thư của Triệu gia, quý tộc danh giá bậc nhất kinh đô, Triệu Kiều.   Triệu Kiều nổi danh không phải vì là hoàng thân quốc thích, cũng không phải vì sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành của nàng. Người ta biết đến Nhị tiểu thư Triệu phủ bởi vì đây là cô tiểu thư "quậy phá" nhất đất kinh thành.   Triệu nhị tiểu thư học hành dốt nát, một chữ bẻ đôi cũng không biết, lại chuyên đi gây chuyện khắp nơi, đến đế vương cũng phải bó tay với nàng. Chuyện hay thì không ai biết nhưng chuyện xấu của nàng người ta kể hoài cũng không hết.   Một năm trước, Hạ Uyên mới chân ướt chân ráo đến kinh đô, làm quen với giới quý tộc danh giá. Vì sợ bị chê cười là quê mùa nên hắn luôn nghiêm chỉnh tuân theo quy củ, giữ khoảng cách với tất cả mọi người.   Ai mà ngờ được bằng một phép màu kì diệu nào đó, hắn lại rơi vào lưới với nhị tiểu thư "tiếng lành đồn xa" của Triệu phủ, lại còn sắp bước tới giai đoạn mang sính lễ đến thành hôn. Hạ Uyên ôm cái đầu bị thương của mình, lần đầu tiên trong đời luống cuống không biết nên làm sao.   Khi nghe gia nhân trong phủ kể về sự tích "tán gái" mặt dày vô địch của mình, Hạ Uyên lại càng đau đầu hơn. Hắn khó mà chấp nhận được sự thật trần trụi ấy. Giờ đây hắn biết đối xử với Triệu Kiều thế nào cho phải đây? Tốt nhất vẫn nên đóng cửa không tiếp, mắt không thấy tâm không phiền.   Trong lúc tướng quân Hạ Uyên đang suy nghĩ mông lung thì bên Triệu Kiều cũng bối rối không kém. Đang yêu đương mặn nồng, đùng cái qua một đêm Hạ Uyên trở thành người xa lạ, Triệu Kiều khó mà chấp nhận được.   Nàng cũng nghĩ đến chuyện bỏ đi mà làm người, nhưng quá khứ hai người đến được với nhau đã không dễ dàng, sao nàng có thể nhẫn tâm đối xử với bản thân và Hạ Uyên như thế được.   Vì vậy hôm trước còn tức đến mức đập bàn đi về, hôm sau Triệu Kiều đã mặt dày trở lại nhà của Hạ tướng quân, thực hiện kế hoạch "yêu lại từ đầu". Nàng không tin Hạ Uyên đã rơi vào lưới tình một lần sẽ không thể rơi lại lần nữa.   Nhưng nàng đã đánh giá thấp tính kiên trì của Hạ Uyên mất trí nhớ. Hắn đối xử với nàng cứ nhàn nhạt không nóng không lạnh, cũng chẳng biết cái đầu gỗ đó đang nghĩ gì. Triệu Kiều cực kỳ không hài lòng, mà bực thì phải... ra đường gặp gỡ các thanh niên tài tú xả bực. Mà nổi bật nhất trong số đó là Hồng lư tự Hành Chu đại nhân.   Sau khi Hạ Uyên nghe chuyện mình từng đánh nhau với Hành Chu vì giành người yêu thì hết sức khinh bỉ, đây không phải là tôi. Nhưng hắn lừa được lí trí chứ không giấu nổi trái tim.   Từ khoảnh khắc thấy nàng đứng cạnh Hành Chu, một luồng máu nóng đã xông thẳng lên đầu hắn. Thế là hắn không mời mà tự mình bước lên con đường tự vả không lối thoát.   Nhưng chờ đến khi hắn nhận ra mình bắt đầu có những cảm xúc gọi là "yêu" thì người yêu của hắn lại rời đi. Nàng trở nên xa cách, muốn đường ai nấy đi. Lúc này Hạ Uyên mới biết thế nào là bê đá đập chân mình.   "Triệu Kiều nhìn người đang dồn mình vào góc tường, cười lạnh: “Hạ đại nhân cẩn thận, chúng ta không quen.”   Ngón tay dài của hắn đỡ trán: “Chỗ này của ta không có nàng.”   Lại chỉ chỉ vào tim: “Nhưng mà, nơi này thì có.” (*)   Câu chuyện tình em đuổi anh anh đuổi em của Hạ Uyên và Triệu Kiều như một vòng tuần hoàn vậy, quay độc giả mòng mòng với sự tự vả của cả hai người. Tất nhiên là cuối cùng Hạ Uyên cũng đưa được mỹ nhân về nhà, nhưng quá trình đau thương không dám kể ra, tớ để dành lại cho các bạn độc giả tự khám phá tiếp nhé.   Bối cảnh trong truyện là một thế giới cổ đại có chút "tân tiến", nữ nhân cũng có thể ra làm quan, thậm chí hoàng đế cũng là nữ, nên chuyện yêu đương của Hạ Uyên và Triệu Kiều có lẽ thông thoáng hơn khá nhiều bộ truyện khác.   Đọc truyện nhiều lúc chúng ta sẽ phải bật cười trước sự ngớ ngẩn của Hạ tướng quân, trên chiến trường thì anh rất tự tin, nhưng khi đối mặt với người thương thì anh lại biến thành thánh ghen ngầm.   Cũng chính bởi thế mà độ hai mặt của nam chính đứng thứ hai thì không ai xếp nhất, trước người ngoài thì đàng hoàng nghiêm túc, còn khi ở chung với Triệu Kiều lại giở tính nhây, thích ăn vạ làm nũng thậm chí mặt dày sấn sổ tới.   Nữ chính cũng là một nhân vật truyền kỳ, một chữ bẻ đôi cũng không biết nhưng lại cực kỳ thông minh. Nếu không có sự kiên trì của nàng khi Hạ Uyên mới mất trí nhớ thì chắc chúng ta đã chẳng có truyện mà đọc rồi, bởi vì cục đá Hạ Uyên ngốc kia sẽ bỏ rơi con nhà người ta ngay.   Nếu các bạn thích thử sức với một cốt truyện mới lạ độc đáo như nam chính mất trí nhớ nên quên mất người yêu sau đó bị nghiệp quật phải theo đuổi lại con gái nhà người ta, vậy thì câu chuyện này sẽ rất thích hợp với bạn đấy ạ.   Cảm ơn mọi người đã đọc review và nếu thích hãy nhấn like và tặng hoa cho mình nhé ^^ _____   (*) Trích bản Edit   Review by #Huyên Tần - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Nước Đại Chu, năm Chiêu Trữ thứ nhất, ngày mười sáu tháng mười một, mặt trời sắp lặn, sắc chiều ấm áp. Rõ ràng ngoài trời rất lạnh, trong chòi tứ phía gió lùa, Triệu Tông trên trán lại đổ mồ hôi. Cậu đứng cạnh cái bàn đá giữa chòi, kinh hãi hí mắt ngại ngùng quan sát nhị tỷ Triệu Kiều ngồi đối diện đang lấy lụa che miệng, ho tới nỗi đôi mắt xinh đẹp cũng ửng đỏ rơi lệ. Tuy là nhị cô nương xuất thân cao quý ở Tín vương phủ, nhưng Triệu Kiều rất mạnh mẽ, dù có bị bệnh cũng chỉ uống thuốc xong ngủ một giấc là khỏi. Bây giờ lại nhiễm phong hàn hơn nửa tháng, cả ngày héo hon nằm trên giường làm bạn với thuốc, cơ hồ chẳng bao giờ ra khỏi nhà. Hôm nay nàng lại gượng dậy, từ xa chạy tới Minh Chính thư viện ở ngoại ô Hạo kinh thành. Thấy nhị tỷ tái nhợt mệt mỏi, không như phấn chấn vui tươi như hồi trước, Triệu Tông càng áy náy, trong đầu nghĩ loạn. Triệu Kiều rốt cuộc cũng ho đủ, thị nữ tiến lên giúp nàng vỗ lưng thuận khí, lại đút cho nàng một viên nhuận hầu. Nàng ăn viên nhuận hầu xong, lau lau nước mắt trên khóe mắt, trầm mặc nhìn thẳng vào tứ đệ. Tuy mình đứng nàng ngồi, nhưng bị nàng nhìn từ đầu đến chân lại làm cho Triệu Tông cảm thấy có một loại áp lực đè lên đỉnh đầu. Kỳ thật, Triệu Kiều chỉ lớn hơn cậu ba tuổi. Có điều cậu mới mười bốn, lại thường xuyên ở trường học, dù xét về văn hóa hay học vấn cũng đều chính là một nhóc choai choai, tóm lại tính cách ngây thơ non nớt. Mà Triệu Kiều thì sớm ở phố phường lăn lộn, chỉ cần nghiêm mặt liền sẽ mang vài phần khí chất bí ẩn bức người. Cho nên mỗi khi bị nàng im lặng nhìn chằm chằm, Triệu Tông cũng đều rất sợ. Cậu hắng giọng, vắt hết óc chọn một chủ đề: “Đốc học nói đệ nhị tỷ đang ở đây chờ, thật là dọa ta giật mình. Đình này trong thư viện coi như ở chỗ hẻo lánh, vậy mà tỷ lại tìm được, đúng là lợi hại.” Vỗ mông ngựa không tinh, đáp lại là một tiếng cười lãnh đạm: “Ta lúc còn trẻ cũng ra thư viện học hành. Dù sao cũng ở đây ba năm, quen thuộc chỗ này thì có gì lạ?” Mời các bạn đón đọc Trời Không Tác Hợp của tác giả Hứa Thừa Nguyệt.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Hướng Dương - Tạ Sơ
Chịu đựng được thì đó chính là thử thách nhưng nếu chống cự không được thì chính là sự mê hoặc. LỜI EDITOR:Ai từng thích Phồn Giản, chắc chắn sẽ thích Hướng Dương (Mạnh miệng vậy thôi, tớ chưa đọc hết đâu, để dành edit cho hồi hộp. Nếu không hay như tưởng tượng cũng đừng ném đá tớ nhé.).  *** “Hướng dương” là câu chuyện viết trong bối cảnh trấn Thanh Vân với nạn lừa đảo lan tràn, trở thành cần kiếm cơm cho bao kẻ lười lao động, bao gia đình chỉ nhìn thấy món lợi trước mắt mà dồn ép con em mình đi theo con đường “phát tài” ấy. Khương Ninh là một cô gái xa quê bao năm với quyết tâm không bao giờ trở lại nơi này, nhưng ai dè chỉ vì một cú sốc đã khiến cô bỏ tất cả quay về. Tình cảnh của gia đình Khương Ninh thì thực sự khiến người ta chán ghét, bà me nuôi thì ham cái lợi trước mắt, bố nuôi nướng tiền cho cờ bạc, cậu em trai lêu lổng không chịu học hành. Cuộc sống của Khương Ninh đúng vất vả trăm bề, vậy nên quyết định quay về sẽ phải đối mặt với tương lai đầy bấp bênh. Có lẽ từ nhỏ đối mặt với việc bị mẹ ruột “bỏ rơi”, gia đình bố mẹ nuôi đối xử cũng không tốt hơn nên Khương Ninh làm gì cũng độc lập đến cố chấp. Biết mình là kẻ thứ ba, cô quyết tuyệt bỏ việc cắt đứt, dù biết sẽ mất tất cả, dù biết cuộc sống sẽ đầy gian nan, dù phải quay về trấn Thanh Vân cô đã thề dứt áo ra đi. Trong trấn Thanh Vân tam quan bất chính cô vẫn giữ mình đến cùng. Tiền Cường – gã lưu manh theo cô từ xưa giờ đã có tiền nhà xe vẫn không khiến cô rung động bởi đống tiền bẩn. Lý Hoằng Huy muốn cô quay lại thì cô dứt khoát từ chối. Khi mẹ ruột Lưu Vân cần tiền phẫu thuật cô cũng quyết không mở miệng nhờ vả ai mà tự mình xoay xở. Con người cô độc như cô không muốn nợ ân tình của bất cứ ai. Khi nhìn thấy Vu Dương bị đánh cô liều lình bám theo đám Tiền Cường và báo cảnh sát. Khương Ninh tự nhận mình là có thù tất báo. Một cô gái mạnh mẽ như cô song đôi khi cũng gặp phải bất lực. Cô muốn học luật lại bị sửa thành học tài chính. Cô chứng kiến Vu Dương bị đánh mà không thể chắn hộ anh. Cô không ngăn cản được sự lựa chọn bi kịch của bạn mình. Vu Dương – anh thợ sửa xe kiên cường vì món nợ của cha mà tha hương biệt xứ. Bản thân gia đình anh vì bị lừa đảo mà mất hết nên ở trấn Thanh Vân bị gạ gẫm “lên núi” bao lần anh vẫn từ chối. Vu Dương là minh chứng của “gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn”. Vì lẽ đó mà anh đã thu hút được Khương Ninh giữa bao gã đàn ông hơn anh về mọi mặt. Ban đầu chỉ là sự cảm kích vì cô trả tiền xe hộ, rồi dần dần tiếp xúc nhiều hơn cho đến khi anh được thăng cấp lên thành tài xế xe ôm riêng được chứng kiến nhiều mặt của cô hơn. Thế là anh nhận ra cô ấy không hề kiên cường như vẻ bề ngoài của mình. “Khương Ninh, anh không thể cho em thứ tốt nhất, nhưng anh sẽ cố hết sức cho những thứ em cần.” Đó là lời hứa danh dự của anh dành cho cô. Anh không giàu có gì nhưng anh sẽ ở bên mỗi khi cô cần, làm mọi việc vì cô. Biết cô không ăn được cay anh đến quán mỳ cay dặn đầu bếp làm riêng cho cô. Anh không dám đến quá gần cô nhưng rồi khi cô thực sự chủ động anh đã không còn kìm nén được nữa. Biết cô ở bên gã Lý Hoằng Huy mấy năm trời, biết cô từng làm người thứ ba, anh có ghen, anh hận mình không gặp được cô sớm hơn. Khi mẹ cô cần tiền phẫu thuật, anh tích góp hết mọi khoản trong thẻ giao cho cô. Khi bị đám Tiền Cường đánh, đập phá quán sửa xe, anh nhất quyết giấu không cho cô biết. Bởi vì Khương Ninh và Vu Dương là hai con người bình thường vậy nên họ cũng phải đối mặt với vô vàn biến cố dồn dập, nhưng đi qua những ngày bão táp họ lại nắm tay nhau hướng về phía mặt trời. Một nhân vật khác tôi muốn đề cập đến trong truyện là Từ Thanh Tú, cô giáo Từ với cuộc sống tưởng chừng hoàn hảo thì phát hiện thằng chồng khốn nạn ngoại tình và đó là dấu hiệu cho những bi kịch sau này của cô ấy. Mẫu phụ nữ hi sinh nhiều vì gia đình như Từ Thanh Tú và nếm trái đắng không hề ít trong xã hội chỉ là mỗi người họ sẽ phải đối mặt thế nào thôi. Vợ chồng ly hôn, gia đình chồng không ngừng giành quyền nuôi con, áp lực kinh tế đè nặng lên đôi vai cô ấy nên cô ấy đã quyết liệt được ăn cả ngã về không. Cô ấy đã phải đấu tranh rất nhiều và việc xóa bỏ tệ nạn lừa đảo ở trấn Thanh Vân được chọn là nhiệm vụ cuối trong đời cô ấy. “Trong hai bọn mình phải có một người hoàn thành được ước mơ.” Từ Thanh Tú không ngừng nhắc lại mong Khương Ninh được sống với ước mơ học luật. Cô ấy biết mình không còn hi vọng gì nên đã gửi gắm tất cả vào Khương Ninh. May mà trời xanh có mắt khi sự hi sinh của cô ấy đã được đền đáp. Giọng văn của tác phẩm đều đều không có nhấn nhá cao trào, nhưng nhờ một số tình tiết nổi bật đã kéo lại điểm cộng cho nó. Với mình thì đoạn sau của tác phẩm mặc dù là cái kết cho tất cả nhưng bởi mạch hành văn của tác giả khiến cho người đọc không cảm thấy quá hồi hộp. Song tổng thể mình vẫn đánh giá đây là một tác phẩm khá và đáng đọc. Review: Thỏ Trong Sáng *** Nhận được điện thoại của Khương Ninh, ngay ngày hôm sau, Phương Nguyên lập tức xin nghỉ, mua vé xe chạy thẳng đến thành phố của trấn Thanh Vân. Mới sáng sớm, Khương Ninh và chú Vương, cùng bà Vu đã vào thành phố để đón Phương Nguyên, sau đó đi thẳng đến cục cảnh sát. Vào trong cục, chú Vương nhận được điện thoại của đội trưởng đội cảnh sát giao thông, nói vụ tai nạn xe của Vu Dương đã có phát hiện mới. Ban đầu, vì thủ phạm cố tình tránh né tất cả máy quay trên đường, gây khó khăn trong việc lấy lại bằng chứng tại hiện trường nên vụ án không mấy tiến triển. Nhưng hiện tại đã có phát hiện mới, chú Vương vô cùng phấn khởi, vội vàng chào họ rồi chạy đến đội cảnh sát giao thông. Phương Nguyên trao đổi với bên cảnh sát điều tra, đưa toàn bộ số ảnh lần trước Vu Dương chụp được gửi cho cậu, chứng minh trong quá trình điều tra trấn Thanh Vân, Vu Dương đã có rất nhiều đóng góp. Anh là người đứng ra vạch trần tội ác nên đương nhiên không có lý gì lại là người đi cấu kết với bọn lừa đảo làm việc xấu. Khương Ninh và bà Vu lo lắng đứng ngoài chờ. Phương Nguyên vừa đi ra, hai người liền chạy vội tới hỏi: "Sao rồi?". Phương Nguyên trả lời: "Cần điều tra thêm". Khương Ninh nhíu mày. "Chị, chị đừng lo lắng, họ không đủ bằng chứng nên không thể giam giữ lâu được đâu". Tuy Khương Ninh gật đầu nhưng mặt mũi cô vẫn ủ dột. Giữa trưa, chú Vương từ sở cảnh sát giao thông chạy về, khó nén được vẻ mặt vui mừng, nói với mọi người: "Bữa trước Tiểu Vu đi chở hàng có dừng lại trạm nghỉ một đêm. Trong quá trình điều tra, cảnh sát không ngờ toàn bộ camera ở trạm dừng chân đều đã bị phá hỏng, không lưu giữ bất kỳ hình ảnh nào. Vừa rồi, cảnh sát tiếp tục điều tra thêm một lần nữa, vừa hay gặp được tài xế xe khách nghỉ cùng một chỗ với Tiểu Vu. Người tài xế đó có chút ấn tượng với Tiểu Vu, anh ta nói hai người họ có trò chuyện với nhau vài câu, ngày hôm sau anh ta và Tiểu Vu còn trước người sau lái xe rời đi". Chú Vương nói tiếp: "Cảnh sát đã lấy camera trên xe của anh ta về để kiểm tra. Họ phát hiện thấy một chiếc xe van luôn theo sát chiếc xe hàng của Vu Dương. Theo manh mối này họ đã tra ra, chiếc xe đó là của Lưu Hưng". Thông tin quá đỗi bất ngờ của chú Vương quả là tin vui. Tuy Khương Ninh đã sớm dự đoán kẻ gây họa chắc chắn là Tiền Cường nhưng lúc này, sau khi kết quả được chứng thực, thâm tâm cô ngược lại không chút vui mừng. Cô cảm thấy khó chịu buồn bực hơn, hận không thể nghiền nát Tiền Cường thành tro. ... Mời các bạn đón đọc Hướng Dương của tác giả Tạ Sơ.
Em Là Ánh Sáng Của Đời Anh - Du Nhàn Miêu
Một lần tình cờ gặp nhau trên máy bay, kể từ giây phút đó, cuộc tình ấm áp và ngọt ngào bắt đầu được mở ra. Từ buổi đầu gặp gỡ xao xuyến, cho đến khi trái tim thổn thức lỗi nhịp, hơn nữa, xuyên suốt câu chuyện sẽ là những ca khúc du dương cảm động khiến người vương vấn mãi… *** Cùng chồng Tinh Tinh kề cận bên nhau ở bên hồ, theo mặt trời xuống núi, khí lạnh chui thẳng vào tận xương, lấy tay sờ sờ chân của anh, phát hiện chúng cũng đã trở nên lạnh lẽo, vội vàng đứng lên, xoay người lại giúp anh xoa bóp hai chân của anh một chút, có chút lo lắng nói: "Đều tại em, ở trong lòng anh cũng không cảm thấy lạnh, anh nhất định đông cứng rồi. Sao rồi, chân không có việc gì chứ?" Văn Thông nâng hai tay của tôi từ trên đùi của anh lên, mỉm cười nhìn tôi nói: "Yên tâm đi, ôm mèo đáng yêu chắc chắn sẽ không cảm thấy lạnh." Tính đến hôm nay anh vẫn luôn bị tôi kéo đi rất nhiều chỗ, hơn nữa anh cũng hồi phục sau giải phẫu chưa được bao lâu, chắc chắn anh đang gạt tôi. Vậy nên tôi đề nghị đêm tân hôn của chúng tôi sẽ trải qua ở trấn nhỏ này. Trong trấn nhỏ vô cùng vắng vẻ, không ồn ào náo nhiệt như thành phố lớn phồn hoa, cũng không có khách sạn sang trọng, tôi và Văn Thông đi tới một khách sạn nho nhỏ, bên trong trang trí vô cùng đơn giản, Re¬cep¬tion ngồi bên trong là một bà chủ lớn tuổi, bộ dạng của bà ấy rất hòa ái, nhìn thấy chúng tôi đi tới, liền nhiệt tình đi ra nghênh đón chúng tôi từ bên trong. ... Mời các bạn đón đọc Em Là Ánh Sáng Của Đời Anh của tác giả Du Nhàn Miêu.
Đoàn Tàu Thuỷ Tinh - Khang Thành
Chúng ta cùng bắt chuyến tàu thủy tinh này, băng qua những mơ mộng hão huyền, nỗi oán hận, cầu mà không được, để đến chốn trong sạch cô độc. *** Sau mấy tháng cắm dùi chờ nhà bạn Fei lấp hố, cộng với sự lăng xê nhiệt tình của chị Bòn thì mình đã lao ngay vào đọc bộ này ngay khi nó hoàn. Không biết có phải tại dạo này mình khó tính hơn, hay là tại vì không hợp với giọng văn của Khang Thành. Mà phải nói sao nhỉ, cảm thấy hơi thất vọng sau khi đọc xong bộ này. Cũng có thể tại nghe chị Bòn giới thiệu nên nghĩ nó vô cùng hay, mang sự kỳ vọng quá cao khi bắt tay vào đọc để rồi cuối cùng thấy nó ko được như mình nghĩ. Truyện này nam chính và nữ chính được xây dựng là 2 con người cô đơn, tự trong đáy lòng của họ đều cất chứa nỗi đau của riêng bản thân mình nên sống khá phóng túng. Hai người gặp nhau, bắt đầu với nhau bằng tình dục. Và suốt thời gian đó, mình chỉ thấy tình dục trong mối quan hệ của họ. Mình ko cảm nhận được tình yêu giữa 2 người. Lên giường với nhau xong, mỗi khi gặp lại đều là sự hờ hững đối với đối phương. Có lẽ tác giả cố xây dựng họ là một kiểu người bề ngoài bất cần nhưng nội tâm mềm yếu, nhưng tiếc là mình ko cảm nhận đc. Đôi lúc mình ko hiểu tác giả cho thêm nữ phụ (hay phải nói là nữ phụ nửa mùa) vào làm gì, một nhân vật Hạ Vi hiếm lắm mới xuất hiện, chẳng gây ảnh hưởng gì đến mối quan hệ của đôi chính. Và mình ko thích nhất là chi tiết tác giả cho nam chính ngủ với gái trong khi vẫn đang có mối quan hệ với nữ chính. Nó thể hiện sự coi thường, coi nữ chính cũng giống như những người khác, gặp dịp thì chơi, ko có nữ chính thì có em khác giải toả ngay. Đã vậy biết nữ chính đang sống chung với mình vậy mà còn dắt gái về nhà, rồi bị nữ chính bắt gặp, cả hai phản ứng tỉnh bơ kiểu rất bất cần, nam chính bị bắt quả tang thì thái độ kiểu “thôi lộ cmnr, lộ thì lại chia tay kiếm con khác chứ có gì đâu”. Nữ chính thì rất kiêu hãnh lạnh lùng, nhìn phát rồi bỏ đi. Trước khi bỏ đi vứt lại cho nam chính một câu “anh đừng hối hận”. Nghe câu đấy mình đã hy vọng rất nhiều là nữ chính sẽ cho nam chính một bài học, sẽ ngược hắn tới bến luôn. Nhưng cuối cùng gặp lại, tát cho phát, rồi lại sà vào nhau ???????? Mình cảm thấy, đôi này yêu nhau, bởi vì họ là nhân vật chính, và bởi vì tác giả muốn thế ???????? Đến cuối cùng chị nói chị yêu anh, mà mình cảm thấy nó cứ gượng ép sao ấy. Nói chung điểm cộng khi đọc truyện này đó là chất lượng edit của nhà bạn Fei, vô cùng mượt luôn (vào nhà bạn Fei thì ko bao giờ phải lo lắng về chất lượng). Các bạn nào thích Khang Thành sau khi đọc Cơn Mưa thì có thể thử nhảy hố xem. Vì thực ra mình chỉ cảm thấy truyện này ko đáp ứng được kỳ vọng quá lớn của mình. Chứ còn xét về tổng thể thì truyện đọc khá, có rượu có thịt. Bạn nào thèm thịt nhào dzô ???????? Review: Bạch Bách Bon *** Cuối tháng Ba, vụ án của Hà Chí Bân mở phiên tòa. Hôm đó Chung Đình đi chung với lão Vạn, ngồi hàng ghế dự thính ở phía dưới. Đồng thời bị thẩm vấn cùng anh còn có năm người khác, tất cả đều là tội hối lộ. Bắt đầu từ khoảnh khắc anh bị áp giải ra, Chung Đình luôn nhìn anh. Thế nhưng từ đầu đến cuối, ánh mắt Hà Chí Bân không hề nhìn sang. Giải quyết dứt khoát. Hà Chí Bân bị xử hai năm tù có thời hạn, hưởng án treo hai năm. Trên tòa, anh từ bỏ việc kháng cáo, tuân theo xét xử. Ở tòa án làm các thủ tục liên quan xong, Hà Chí Bân đi theo luật sư, người nhà họ Hà, lão Vạn ra ngoài. Anh đã thay đồ họ mang đến, đối với mức hình phạt này, họ dường như đã chuẩn bị sớm từ trước. Tháng Ba mùa xuân, bầu trời xanh không thể tưởng tượng nổi, nhưng gió táp vào mặt vẫn còn hơi lạnh. Ở cửa, người nhà họ Hà, lão Vạn cảm ơn luật sư. Nhận được kết quả như vậy, mọi người đều có phần vui mừng. Cuối cùng dặn Hà Chí Bân mấy câu, luật sư cười đi trước một bước. Họ dùng ánh mắt đưa tiễn, chỉ thấy một chiếc xe đậu dưới bậc thang cao cao, một người phụ nữ đứng bên xe. Cô mặc bộ đồ tây, kính râm màu đen trên mặt làm lớp son môi màu đỏ sậm càng thêm rực rỡ. Nhìn thấy anh nhìn sang, cô nở nụ cười. Nụ cười ấy tự nhiên mà điềm tĩnh. ... Mời các bạn đón đọc Đoàn Tàu Thuỷ Tinh của tác giả Khang Thành.
Chuyện xưa Nam Tây - Hạ Nặc Đa Cát
Anh bảo vệ em chu toàn, em đạt được chân tướng *** Ninh Ngạn nói dối chỉ có mình có cách mở con dấu tìm được di chúc, cộng thêm việc đuổi theo nhóm Chúc Nam Tầm thời gian gấp rút, cho nên những tên kia tạm thời không ép cô giao đồ ra, nhưng cô vẫn không thể hoàn toàn nhận được sự tin tưởng của những tên đó, vì vậy những tên đó giữ chị cô lại, bảo cô và anh mình lên xe van đuổi theo, tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ của họ. Trên đường đến bệnh viện, khi đang hỗn loạn, cô đã giao con dấu cho anh trai, rồi van xin ông ấy nhất định phải trả lại cho Chúc Nam Tầm. Cô thậm chí không chắc chắn anh mình có thể gặp được Chúc Nam Tầm hay không, nhưng khoảnh khắc đó, cô đã chuẩn bị việc nghênh đón tử thần. Bao nhiêu năm như vậy, cô nhìn bố mình sống trong nỗi sợ hãi, anh chị lại bị ép tìm tung tích Lục Tây Nguyên khắp nơi, họ bị những tên đó lợi dụng, uy hiếp bằng mạng sống của bố cô, muốn mượn tay họ giết người, để họ đi làm tay đao phủ. ... Mời các bạn đón đọc Chuyện xưa Nam Tây của tác giả Hạ Nặc Đa Cát.