Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Từ Bỏ Em Kiếp Sau Nhé - Trang Trang

Truyện Từ bỏ em, kiếp sau nhé là câu chuyện nhẹ nhàng về tình yêu nhưng có một chút hài hước thú vị trong tác phẩm. Mở đầu bằng một cuộc xem mặt kì lạ với sự tham gia của hơn năm mươi người bạn của “đằng trai”. Điều đó đã làm cho Ninh Phúc Sinh, một cô gái ngoan ngoãn sinh ra và lớn lên trong một gia đình Ngược lại với Phúc Sinh, Trương Ninh nhất định không chịu buông tay, anh phải bám lấy cô, vì cô là cứu cánh giúp anh vượt qua được Ngũ Nguyệt Vi - cái đuôi dai dẳng của anh bấy lâu nay. Từ việc đến với cô một cách có mục đích vô tình không biết cô đã đi quá sâu vào tâm trí mình Hạ Trường Ninh bất chấp sự từ chối của Phúc Sinh, mặt dày theo đuổi cô. Nhưng dần dần từ mục đích dùng cô làm bia đỡ đạn, tình cảm của anh lại trở nên chân thật. Nhưng lúc này Ninh Phúc Sinh làm quen và trở thành bạn gái của Đinh Việt. Hai người mới yêu nhau được một thời gian ngắn thì Đinh Việt đề nghị chia tay. Đinh Việt dính líu đến vụ buôn lậu, bị trả thù và qua đời. Truyện tình cảm của hai người thực dập dìu những sóng gió, hết đợt này đi đợt khác lại đến nhưng họ vẫn kiên trì bên nhau chỉ có điều khi người yêu cũ của Hạ Trường Ninh- Dật Trần xuất hiện cùng đứa con nghi là của anh. Ninh Phúc Sinh quyết định ra sao khi Đinh Việt thực sự chưa chết và quay trở lại? Phải hay không sẽ đi đến một kết thúc buồn, có hay không tình yêu này sẽ chấm dứt, đọc truyện để tìm ra câu trả lời các bạn nhé !!! *** Trong vòng một tiếng đồng hồ, số bạn bè của Hạ Trường Ninh đã lên tới năm mươi người, không, chính xác là năm mươi ba người... Lần đầu tiên đi xem mặt, tôi cảm thấy mình chẳng khác gì động vật được người ta chiêm ngưỡng, tôi làm mặt lạnh không được sao? Tôi không biết con gái phải thế nào mới được gọi là “thục nữ”? Nếu như gặp người lớn thì lễ phép lịch sự, trước mặt bố mẹ thì ngoan ngoãn nghe lời, ăn đồ Tây biết thứ tự dùng dao dùng nĩa, chưa bao giờ nói bậy chửi bạ, như thế là có thể tiến gần tới hai chữ “thục nữ”, tôi nghĩ, tôi đương nhiên là thục nữ rồi. Đầu tiên, tôi rất hiểu phép tắc lịch sự. Theo trí nhớ của bà ngoại và mẹ, năm tôi ba tuổi khi ông Hồ đến nhà tôi thu tiền nước, tôi đã lấy chiếc ghế, nhỏ nhẹ mời ông ngồi. Từ đó trở đi câu chuyện này được bà ngoại tôi, mẹ tôi loan truyền tứ phía, tôi trở thành một đứa trẻ ngoan ngoãn, lễ phép chẳng có gì phải bàn cãi cả. Thứ hai, tôi rất nhẹ nhàng. Theo như lời của cô giáo dạy nhạc hồi tiểu học thì: “Giọng của Phúc Sinh rất hay, vừa trong vừa giòn, giống như một chú chim bói cá, rất nhẹ nhàng. Gọi tên bạn ấy, để bạn ấy hát cùng tiếng đàn phong cầm, bạn ấy đỏ mặt chẳng hát được câu nào, giọng như con muỗi”. Tất cả các giáo viên của tôi đều tán đồng một điểm rằng Phúc Sinh là một cô gái nhẹ nhàng. Còn một điểm rất rất quan trọng nữa là, tôi nghe lời đến mức trước khi tốt nghiệp đại học không dám có bạn trai. Bố mẹ tôi vô cùng truyền thống, vô cùng bảo thủ. Họ cho rằng chưa tìm được việc làm thì tuyệt đối không yêu đương gì hết. Thực ra tôi rất muốn có được sự lãng mạn của tình yêu thời sinh viên như có đôi có cặp đi tới nhà ăn mua cơm, đi tự học có người giữ chỗ cho, dưới kí túc có người đuổi theo đánh đàn guitar. Nhưng tôi dậy thì khá muộn, tốt nghiệp cấp ba vào đại học năm thứ nhất rồi mà mới nặng có ba mươi tư kilôgam, cao một mét năm mươi tám, cởi quần áo ra chắc ngực không to bằng ngực các bạn nam vạm vỡ, giống như một cây cải chíp xanh xanh vàng vàng, thực sự không thuộc gout yêu thích của các bạn nam trong trường đại học. Từ đó trở đi tôi chẳng còn chút hứng thú nào với việc kết bạn với người khác giới, cũng làm hài lòng mong muốn của bố mẹ tôi, một đứa con ngoan ngoãn, nghe lời. Hai mươi mốt tuổi, tôi tốt nghiệp đại học và đi làm. Đi làm được ba ngày, mẹ tôi nghiêm nghị nói với tôi: “Phúc Sinh à, con không còn nhỏ nữa, yêu được rồi đấy”. Tôi có chút hưng phấn mà cũng có chút sợ hãi. Hưng phấn bởi vì cuối cùng cũng đã đi làm, độc lập về kinh tế, không cần thi cử, thích thế nào thì thế ấy. Sợ hãi là vì một tháng trước khi thi tốt nghiệp, mẹ tôi còn dặn dò trong điện thoại rằng: “Phúc Sinh à, con nhất định không được yêu sớm, đi làm rồi mới được yêu đương! Con không giấu bố mẹ học theo thói xấu đấy chứ?”. Đấy nhìn xem, trắng đen gì đều do bố mẹ tôi nói cả. Tôi thực sự sợ hãi cảnh bố mẹ can thiệp vào hôn nhân, không phải sợ bản thân mình không phản kháng được mà chỉ sợ tôi nổi giận một cái thì hình tượng thục nữ gìn giữ bao năm nay đổ sụp trong nháy mắt, hậu quả còn đáng sợ hơn việc mẹ tôi uống thuốc giảm béo mà kết quả lại càng ngày càng béo ra. Vẫn theo thói quen cũ, tôi “vâng” một câu, coi như đã trả lời mẹ. Tôi đã lớn, nên yêu được rồi. Trong lòng tôi đã tính kỹ, nếu mục tiêu và đối tượng không phù hợp, ăn nói cẩn thận, im lặng là vàng, không bạo lực không hợp tác đó là thượng sách. Không đến hai hôm sau, dì tôi tới, gương mặt hớn hở thì thầm to nhỏ vào tai mẹ tôi, gương mặt mẹ tôi từ một bông hoa nhỏ hé nở đón xuân bỗng nở bung như đóa mẫu đơn Thiên Trúc. Dường như tôi còn nhìn thấy ánh mặt trời lấp lánh trên những cánh hoa. Được sự đồng ý của mẹ, dì tôi ân cần ngồi xuống ghế sofa, nhẹ nhàng vén từng lọn tóc lòa xòa trên mặt tôi, cười và nói: “Phúc Sinh à, cậu này cũng được lắm! Mẹ cậu ấy là cục trưởng Vương của Cục Đầu tư, điều kiện gia đình rất tốt! Gia đình cậu ấy có ba anh em trai thì anh cả và em trai đều làm trong Cục Công an, cậu ấy chuyển ngành từ bộ đội, mở một công ty an ninh, chính là công ty an ninh Thuẫn Thành đấy! Cậu ấy hai mươi bảy tuổi, lớn hơn cháu mấy tuổi là có thể chăm sóc cháu được rồi. Người cao một mét bảy mươi tám, đẹp trai tuấn tú lắm, lại còn lễ phép nữa chứ, khi dì đến nhà cậu ấy, cậu ấy một câu dì hai câu dì ngọt lắm!”. Nghe qua điều kiện thì đúng là một chàng trai quá ưu tú - gia thế tốt, tự mở công ty riêng và kiếm được tiền, chiều cao, tướng mạo, nhân phẩm, không có gì để chê. Tôi còn chưa kịp nói gì thì dì đã quay sang nói với mẹ tôi: “Vân Hải chẳng phải cũng muốn vào cục đầu tư sao, em đến nhà cục trưởng Vương mấy lần. Nghe cục trưởng Vương than thở buồn phiền vì cậu hai không có bạn gái. Em nghĩ ngay tới Phúc Sinh ngoan ngoãn, dịu dàng nhà mình, nhân phẩm tốt, lại vừa khéo chưa có bạn trai, càng nghĩ càng thấy hợp”. A! A! Tôi trở thành con bài để chồng dì bước vào Cục Đầu tư sao? Ngay lập tức tôi quăng ngay cái đống điều kiện tốt đẹp kia đi, trong lòng cảm giác không vui chút nào. Tôi biết, bây giờ xem mặt mà chưa gặp được đối phương thì người mai mối cũng chỉ có thể nhìn vào điều kiện người ta mà nói thôi. Thế nhưng… tâm hồn trong sáng của tôi vẫn muốn chờ đợi một tình yêu mãnh liệt! Tôi buột miệng nói: “Anh ấy tốt nghiệp cấp ba xong là đi lính ạ?”. Có lúc tôi cảm thấy vô cùng khâm phục sự nhanh nhạy của mình. Bố tôi là giảng viên đại học, mẹ tôi là giáo viên tiểu học, nói sao thì nói gia đình tôi cũng là gia đình trí thức, ít nhiều con rể cũng phải có tấm bằng đại học chứ nhỉ? “Haizz, cục trưởng Vương cũng buồn vì chuyện này đây, bà ấy nói có lỗi với cậu hai. Năm đó gia đình nghèo khó, mình bà ấy nuôi ba người con. Hạ Trường Ninh mười ba tuổi đã bị bà ấy gửi đi lính, đi liền tám năm. Rời quân ngũ một cái là mở công ty riêng làm ăn. Cục trưởng Vương áy náy mãi trong lòng, Hạ Trường Ninh lại hiếu thuận, cứ mải mê làm ăn kiếm tiền cho đến giờ còn chưa có bạn gái. Vì thế bà ấy mới vô cùng lo lắng!”. Nghe xong những lời dì nói tôi lạnh hết cả người. Mười ba tuổi đi lính, văn hóa tiểu học! Văn hóa tiểu học! Trong đầu tôi bất giác hiện lên hình ảnh của một thằng con trai thân thể cường tráng, đầu to mà không có óc! Tôi nhìn mẹ với ánh mắt vô cùng đáng thương, hi vọng mẹ tôi có thể suy nghĩ vấn đề từ góc độ tố chất. Tôi là một giáo viên, ngay cả bà ngoại tôi cũng là giáo viên đã nghỉ hưu, con cháu của một gia đình thư hương làm sao có thể kết thân với anh lính thô lỗ? Mẹ tôi nghĩ một hồi rồi nói: “Nghe nói cục trưởng Vương là người hiền từ, biết cách sống. Hạ Trường Ninh rời quân ngũ một cái là chăm chỉ làm ăn, công ty an ninh Thuẫn Thành cũng có tiếng ở thành phố này lắm, thật không ngờ cậu ấy lại chăm chỉ thế!”. “Đúng thế! Em nghe Vân Hải nói, công ty Thuẫn Thành gần đây mới nhận công trình của tòa nhà Kiến Hành trị giá hơn chục triệu tệ đấy!”. Dì tôi được đằng chân lân đằng đầu, không ngớt lời khen ngợi Hạ Trường Ninh chăm chỉ, mẫn cán. Nhìn ánh mắt mẹ tôi là biết một chàng trai tuấn tú, nhà giàu, nhiều tiền, gia thế trong sạch, chịu thương chịu khó, không ngừng thăng tiến đã chiếm vị trí quan trọng trong lòng mẹ rồi. Tôi không dám ho he gì nữa, tôi và cái tên họ Hạ kia có thành đôi hay không đâu phải tôi nói mà được đâu? Trước mắt, ngậm miệng lại chính là sự lựa chọn thông minh nhất. Quả nhiên mẹ tôi đã lên tiếng: “Nói chung là cũng biết gốc gác nhà người ta rồi, không phải là người xấu. Cứ để Phúc Sinh đi gặp mặt đã”. Tôi shock nặng! Không phải người xấu? Trên đời này nhiều người không phải người xấu lắm! Ngày hôm sau, tôi và Hạ Trường Ninh đều nhận được thông báo hẹn hò từ dì tôi và mẹ anh ta: Bảy giờ ba mươi phút tối gặp nhau ở quán trà Ngưng Lộ Hương. Người đón tôi là phục vụ quán, ám hiệu là: Xin hỏi anh Hạ ngồi bàn nào? Tôi tốt nghiệp đại học rồi mới nặng bốn mươi hai kilôgam, tóc buộc đuôi ngựa, mặc áo len kiểu rộng, quần bò, giày thể thao, đeo ba lô. Nói thật là lúc soi gương tôi thấy mình rất giống học sinh cấp ba, tôi không cho rằng người tên Hạ Trường Ninh ngực to không óc, không văn hóa ấy sẽ để ý tới tôi, trừ khi anh ta thích Loli. Ý nghĩ vừa vụt qua hai cánh tay tôi đã nổi đầy da gà. Chuẩn bị đi rồi mà mẹ tôi vẫn còn không yên tâm. Từ nhỏ tới giờ tôi chưa bao giờ đơn độc hẹn hò với bạn trai. Mẹ dặn dò đủ thứ: “Phúc Sinh à, trước chín giờ ba mươi phút tối con nhất định phải về nhà. Cho dù Hạ Trường Ninh có tốt thế nào đi nữa cũng nhớ là phải về sớm, con gái ở bên ngoài quá muộn không phải con gái ngoan”. Tôi tròn mắt cung kính nhìn mẹ, quyết định khi về nhất định phải kể tội về cái tên Hạ Trường Ninh kia để bố mẹ tôi từ đó đừng quá tin tưởng những đối tượng mà dì tôi giới thiệu nữa. Tới quán trà Ngưng Lộ Hương, nói đúng ám hiệu, tôi đi theo nhân viên phục vụ vào trong, nhìn ngang ngó dọc để tìm người tên Hạ Trường Ninh. Ánh mắt tôi luôn chú ý tới những người cao to, trong lòng tôi chắc chắn rằng anh ta là người cơ bắp. “Anh Hạ, người anh đợi đến rồi”. Nhân viên phục vụ kính cẩn nói. Anh Hạ? Cách gọi này mới mẻ quá! Không phải gọi giám đốc Hạ, Mr Hạ mà gọi anh Hạ? Anh ta trong giới xã hội đen sao(1)? Tôi đứng sững trước mặt anh ta và nhìn anh ta với vẻ nai tơ, thật thà nhưng thực chất là đang dò xét anh ta từ đầu đến chân. Chiều cao của anh ta chắc là thật, nhìn dáng anh ta ngồi chắc cũng phải cao trên một mét bảy mươi lăm. Còn về hình thức, anh ta còn cách tiêu chuẩn đẹp trai một chút xíu, người vô cùng đẹp trai trong mắt tôi có đôi mắt của Michael, nụ cười của Wonbin, còn anh ta… nhìn thì không béo, không cơ bắp, giống gì chứ? Tôi đang bận tìm từ để hình dung thì anh ta lên tiếng: “Phúc Sinh phải không, ngồi đi”. Khi tôi nhìn anh ta thì nhân viên phục vụ đứng sẵn bên đợi kéo ghế cho tôi, anh ta vừa lên tiếng là nhân viên làm luôn, tôi liền ngồi xuống. Anh ta giống gì nhỉ? Tôi vẫn đang suy nghĩ. “Uống trà gì?”. “Trúc diệp thanh”. Dòng suy nghĩ của tôi lại bị ngắt quãng lần nữa, giọng nói anh ta cũng được lắm, không eo éo như thái giám mà cũng không ồ ồ như Lỗ Trí Thâm. Trời ơi! Sao tôi lại nghĩ tới hai người này thế? Người trước thì không nói, còn người sau còn nhổ bật cả gốc cây dương liễu! Đều là tôi không tốt! Trong bụng nhẩm bảng cửu chương, im lặng suy nghĩ, biểu hiện của tôi đảm bảo giống các cô gái ngoan ngoãn e lệ cúi mày. Tôi tính, tôi cứ im lặng không nói gì thì chắc chưa đến nửa tiếng thì đường ai nấy đi thôi. Im lặng chưa được một phút thì Hạ Trường Ninh móc điện thoại ra nói: “Ừ, quán trà Ngưng Lộ Hương, vào cửa rẽ phải”. Được! Được! Xem ra anh ta cũng đâu có để ý tôi, lại còn gọi bạn đến nữa. Xem mặt không hứng thú thì có thể mượn cớ có việc, đi vệ sinh, đi nghe điện thoại để chuồn. Những cách này tôi chưa dùng bao giờ nhưng hồi đại học có thấy bạn bè dùng rồi, cơ bản là giống nguyên lý chưa ăn thịt lợn nhưng đã nhìn thấy lợn chạy ấy mà. Bất giác tôi thả lỏng người, khóe miệng khẽ mỉm cười. “Phúc Sinh học Trung văn à?”. “Vâng”. “Mới tốt nghiệp à?”. Những lời này chẳng phải thừa thãi sao? Trước khi xem mặt dì tôi có thể quên những thông tin cơ bản này sao? Vậy thì chỉ có một cách giải thích, đó là - không có gì để nói nên mới hỏi thế này. Giọng anh ta có vẻ uể oải, giống như cốc Trúc diệp thanh trước mặt tôi, trên miệng cốc phủ một lớp sương mù, có cảm giác chán nản lười nhác. Được lắm, hay lắm! Ha ha! Nếu như có thể tôi chỉ muốn cười phá lên. Bây giờ chỉ đợi bạn anh ta đến là tôi sẽ lịch sự lên tiếng: “Anh có việc bận, vậy tôi về trước”. Không đến năm phút sau, bạn anh ta, không, chính xác là các bạn của anh ta đến. Cái tên này, được lắm, đến là đến năm, sáu người liền. Nhân viên phục vụ vội mang trà tới. Tổng giám đốc Hạ Trường Ninh, anh không để ý tới Ninh Phúc Sinh tôi đây nên tìm người đến nói chuyện chứ gì. Được, được lắm! Đang định lên tiếng cáo từ thì Hạ Trường Ninh liền giới thiệu tôi với bạn bè anh ta khiến tôi shock nặng: “Đây là bạn gái anh, Ninh Phúc Sinh”. “Chào chị Sinh”. Sáu, bảy người đồng loạt lên tiếng chào tôi. Tôi vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo bước ra từ thân phận bạn gái thì lại bị hai tiếng “chị Sinh” giáng cho bản thân không còn ra người ngợm gì nữa, cảm giác shock đến mức hồn lìa khỏi xác. Chị Sinh, sao tôi nghe nó cứ giống giống với cách gọi bà chủ béo ị ở quán mì Trường Xuân đầu phố Tây hay nhân viên mát xa chân trong phòng rửa chân ở phố Đông nhỉ? Huống hồ những người gọi tên tôi xem ra cũng phải hơn tôi tới hai giáp! “Đừng… gọi thế, gọi Phúc Sinh là được rồi”. Tôi lắp bắp nói, không phải tôi muốn giả vờ dịu dàng, nhưng mà quả thực mũi tôi sắp chạm vào cốc đến nơi rồi. Bên tai tôi vang lên một tràng cười, khi tôi ngẩng đầu lên thì thấy Hạ Trường Ninh đang nghiêng ngả nói cười trong điện thoại và coi tôi như không hề tồn tại: “À, đám A Thất đều ở đây rồi, đến đi, quán trà Ngưng Lộ Hương nhé”. Cuối cùng tôi cũng đã tìm được cái cớ, lúc anh ta ngắt điện thoại tôi liền lên tiếng: “Anh có việc thì em xin phép về trước”. “Đợi chút đã, để anh đưa em về”. “Không cần đâu”. “Mẹ anh bảo anh nhất định phải đưa em về đến nhà”. Tôi chỉ còn cách ngồi đợi anh ta và đám A Thất - gọi tôi là “chị Sinh” kia nói chuyện xong. Lặng lẽ uống trà, Trúc diệp thanh, một chén mát lòng, sắp về rồi, sắp nói xong rồi… tôi uất ức thầm nghĩ thế. Những lời mẹ tôi dặn dò trước khi đi, phải về trước chín giờ ba mươi phút giống như thánh chỉ, có giết chết tôi cũng không dám trái lệnh. “A, anh Hạ, lâu lắm không gặp”. Một giọng nói lanh lảnh vang lên khiến trong đầu tôi hiện ngay ra hình ảnh của Vương Hy Phượng(2). Theo tiếng nói là tiếng bước chân dồn tới, hai chiếc bàn tròn trước mặt biến thành ba cái, lại thêm bảy, tám người nữa. “Giới thiệu chút nhé, đây là Ninh Phúc Sinh bạn gái anh, đây là chị Trần, anh Trương…”. Tôi tiếp tục bị Hạ Trường Ninh hạ gục. Chị Trần xinh đẹp, quyến rũ ngồi xuống cạnh tôi, tôi cười khan và gật đầu chào, người ta nhìn tôi rất tự nhiên. Tôi thầm nghĩ, chị này nhìn cũng tầm ba mươi, chắc không lên tiếng gọi tôi là “chị Sinh” đâu nhỉ? Chị Trần châm một điếu thuốc, móng tay sơn đỏ giống như mắt chú thỏ non lướt qua mặt tôi. Chị ấy thốt lên một câu khiến lần thứ hai trong đêm nay tôi không cách nào ngủ ngon được: “Nên gọi là chị Hạ chứ nhỉ?”. Tôi gục! Tôi gục lần nữa! Tôi muốn thổ huyết tươi mà gục xuống quá! Hạ Trường Ninh chẳng hề có ý phản đối mà chỉ khẽ mỉm cười âm thầm thừa nhận. Tôi chết chìm trong âm thanh của hai chữ “chị Hạ”. Đừng trách tôi chửi bậy, thực sự là từ xưa đến giờ tôi chưa mắng ai bao giờ, chỉ âm thầm mắng trong bụng thôi, chưa nói ra bao giờ. Bây giờ tôi cũng đang mắng thầm trong bụng đây: Con bà nó! Sao chị không gọi tôi là Tường Lâm, gọi tôi là thím Tường Lâm(3) đi! Đây là lần thứ hai tôi mở miệng nói đến chữ về. Trong khi chờ đợi khoảng thời gian rỗi giữa cuộc nói chuyện của tốp người thứ nhất và tốp người thứ hai, tôi thể hiện thái độ lễ phép, gia giáo mà con cháu dòng dõi thư hương nên có và nói: “Mọi người cứ vui vẻ, tôi xin phép về trước”. Chị Trần nhiệt tình ấn vai tôi xuống và nói: “Tôi chưa bao giờ thấy anh Hạ dẫn bạn gái đến, mà mới có tám giờ ba mươi phút, còn sớm mà! Chị Hạ coi thường, không nể mặt tụi này sao?”. Tôi bước vào xã hội chưa đến mười ngày sao có thể là đối thủ của những người lăn lộn giang hồ già đời như chị Trần đây chứ? Tôi đứng dậy đi về bỏ mặc mọi thứ nghĩa là không nể mặt chị ấy? Bao người đang nhìn tôi, tôi cười khan rồi sử dụng sự dịu dàng đã gìn giữ bao lâu nay làm ra vẻ ngoan ngoãn nói: “Mẹ em dặn phải về nhà trước chín giờ ba mươi”. Tôi đảm bảo rằng, ngồi thêm chút nữa chắc tôi chết bởi những tiếng “chị Sinh”, “chị Hạ” mà đám người này cứ mở miệng ra là gọi mất. Giọng thỏ non thế này cách xa “chị Sinh”, “chị Hạ” tới hai thế hệ. Hạ Trường Ninh vẫn ngồi uể oải trên ghế, trước mặt bố mẹ tôi mà dám ngồi thế này, bố mẹ tôi nhất định sẽ nói: “Ngồi nghiêng ngồi ngả, như phường lưu manh”. Nhanh như điện xẹt, tôi đã tìm ra tính từ phù hợp với anh ta rồi. Ngoại hình của anh ta không phải đẹp trai, mà là bá đạo! Là tên lưu manh mặc vest! Cả con người anh ta đều thể hiện điều đó. Hèn chi nhân viên phục vụ gọi anh ta là anh Hạ, hèn chi cả mười người này chẳng có ai bình thường. Nghe cách giới thiệu là biết, người mở cửa hàng thời trang, người làm vận chuyển, bà chủ quán bar, đội viên điều tra văn hóa… giao lưu bạn bè quá rộng, không khí xã hội quá ngột ngạt. Không phải tôi không để ý đến anh, Hạ Trường Ninh ạ! Thực sự là anh không hợp với phong thủy của tôi! Tôi mỉm cười và tiếp tục nói: “Không phải em không nể mặt chị Trần, mà quả thực mẹ em dặn dò phải về nhà sớm”. Có giỏi thì gọi điện cho mẹ tôi đi! Trong lòng tôi thầm nghĩ. Dám làm hư hỏng con gái ngoan của mẹ tôi thì bà ấy sẽ giáo huấn cho một bài chẳng khác gì dạy trẻ tiểu học cả. “Còn lâu mới đến chín giờ ba mươi, đến lúc đó anh sẽ đưa em về nhà đúng giờ”. Hạ Trường Ninh lên tiếng. Còn một tiếng nữa mới đến chín giờ ba mươi. Tôi đợi! Tôi gật đầu rồi tiếp tục uống cốc trà Trúc diệp thanh nhạt nhẽo, vô vị. Nếu như có thể, tôi hy vọng miệng mình có thể trở nên độc như rắn lục tre. Chỉ vài lần giao tiếp ngắn ngủi thế mà anh ta mở miệng một cái là tôi không tìm ra lý do để từ chối. Với những gì đã trải nghiệm, tôi chưa bao giờ có kinh nghiệm trở mặt với người khác. Cho dù trong lòng không muốn nhưng bản thân cũng không nhấc mông mà đi được. Giây phút này tôi có chút chán ghét cái hình tượng ngoan ngoãn của bản thân mình. Một tiếng tiếp theo đó đám bạn của Hạ Trường Ninh đã tăng lên năm mươi người, không, chính xác là năm mươi ba người. Chiếm hết cả nửa quán! Bàn tròn được xếp thành vòng tròn như biểu tượng Olympic, âm thanh ồn ã vang lên lấn át những tiếng thì thầm của những vị khách khác trong quán. Tôi như chú cừu non lạc giữa bầy sói, chỉ biết im lặng ngồi thu lu uống trà giữa đám đông. Tôi ngồi đếm hết số người một cách vô vị, đếm cả những câu nói mà tôi đã lên tiếng trong suốt hai tiếng qua. Đồng hồ điện thoại đã chỉ chín giờ hai mươi, Hạ Trường Ninh đang vui vẻ nói chuyện với bạn bè, nói gì tôi cũng không biết nhưng nói chung là đủ loại: Từ những chuyện thông tục trên báo cho tới tin quán bar trong thành phố mới mở, từ câu chuyện cười của ai đó cho tới chuyện về những người bạn mới quen. Tôi nhớ lại thầy giáo dạy chính trị hồi cấp hai bị học sinh làm cho tức giận tới mức mắng một câu: “Nhẫn nại cũng có giới hạn”. Giới hạn của tôi là chín giờ ba mươi, đứng dậy bước đi, tuyệt đối không quay đầu lại. Bây giờ… nể tình chú tôi muốn bước vào cơ quan của mẹ anh ta, nể tình gia quy nhà tôi nói phải nể mặt người khác, nể tình tôi đã cố gắng nhẫn nhịn được hai tiếng, tôi nhịn! Đúng chín giờ ba mươi phút, tôi chuẩn bị ra về. Chị Trần nhanh mắt nhanh tay thấy vậy liền kéo ba lô của tôi lại rồi cười và nói: “Mới có chín giờ ba mươi phút, cuộc sống ban đêm vẫn chưa bắt đầu, ngồi với chị một lúc đi…”. Tôi rất bình tĩnh, tôi phải lên tiếng lấy lại ba lô của tôi rồi quay người bước đi trước mặt năm mươi ba con người, hay là ngoan ngoãn làm một con cừu non? Lựa chọn đầu tiên tôi không dám, như thế là trở mặt, tôi không có khả năng làm thế. Lựa chọn thứ hai tôi không muốn, tôi không thể chịu được Hạ Trường Ninh và năm mươi ba người cùng ngồi để nói chuyện khi người ta xem mặt thế kia. Tôi chưa kịp nói gì thì Hạ Trường Ninh uể oải lên tiếng: “Cô ấy vội về nhà, nhà quản lý nghiêm lắm…”. Tôi cứ nghĩ rằng anh ta sẽ để tôi ra về, không ngờ cái miệng thối của anh ta lại thốt lên thế này: “Chú em, mau đi bật bài Về nhà của ai đấy nhỉ, bài mà chơi bằng saxophone ấy”. Bà nó chứ! Tôi lớn như thế này rồi nhưng hiếm khi chửi bậy hai lần trong một ngày lắm! Tôi quyết định “thà ngọc nát còn hơn ngói lành”, ức hiếp người quá đáng, thế này là xem mặt sao? Đây là gã đàn ông tốt mà dì tôi giới thiệu sao? Sắc mặt tôi trở nên lạnh băng trong giây lát. Thế nhưng ba lô của tôi bị chị Trần ném lên đùi của Hạ Trường Ninh, anh ta còn lấy đầu ngón tay nghịch ngợm con lợn con màu hồng tôi treo trên đó nữa chứ. Tôi thấy dù anh ta cứ uể oải ườn mình ra ghế nhưng đôi mắt lại phát sáng như đồng xu. Bộ dạng lấm la lấm lét. Lẽ nào anh ta muốn tôi phi tới giật lấy cái ba lô rồi chạy đi sao? Trước mặt bao nhiêu người thế này, tôi cũng không làm được. “Phúc Sinh, đừng làm chuyện mất mặt thế. Bao nhiêu bạn bè ở đây, muộn một tí rồi anh đưa em về”. Nghe theo số đông. Tôi bực đến mức phì cười, những lời anh ta vừa nói… tôi và anh ta thân nhau lắm sao? Tôi kiếm cớ về là được chứ gì? Tôi đứng dậy, chị Trần sắc sảo cũng cười và đứng lên: “Đi nào, hai chị em ta đi về”. Mười giờ ba mươi phút, cuối cùng thì tôi cũng lấy được cái ba lô của mình và ngồi lên chiếc xe việt dã của Hạ Trường Ninh. Ghế sau là chị Trần và hai người đàn ông nữa đi cùng đường. Hạ Trường Ninh lái lao vút trong đêm, tốc độ nhanh như gió, hai người sau xe hét lên: “Anh Hạ, đây là nội thành đấy”. Anh ta cau mặt lại và nói: “Không thấy là có người đang vội về nhà sao?”. Ngoài ấm ức ra tôi thực sự muốn cấu chết anh ta. Ai sai? Là ai sai? Tôi là một cô gái ngoan ngoãn, chất phác, dịu dàng và vô tội cơ mà! Tôi xin thề là tôi không bao giờ gặp lại cái tên lưu manh họ Hạ đã hủy hoại danh tiếng trong sạch của tôi nữa! Tôi thề đấy! Mười phút sau xe dừng trước cổng nhà tôi, tôi nhảy xuống xe rồi cật lực dập cửa xe lại. Phía sau vọng ra tiếng nói kinh ngạc của chị Trần: “Cô ấy sao thế?”. Ha, tôi làm sao à? Lần đầu tiên đi xem mặt, tôi cảm thấy mình chẳng khác gì động vật được người ta chiêm ngưỡng, tôi làm mặt lạnh không được sao? Tôi mượn cửa xe để trút giận không được sao? Tôi chạy ngay vào nhà mà không thèm quay đầu lại. Sau lưng vang lên tiếng của Hạ Trường Ninh, vừa bất lực lại đầy quan tâm: “Tính trẻ con ấy mà”. Hình như tôi và anh ta mới gặp nhau lần đầu tiên, thời gian nói chuyện với nhau cộng lại liệu có đến ba phút? Tôi bức xúc quay lại lườm anh ta một cái, và cái lườm ấy đã đổi lấy cơn ác mộng: “Mai tan ca anh đến đón em”. “Hạ Trường Ninh, anh đừng…”. Còn chưa nói dứt câu đã bị anh ta ngắt lời: “Dì em bảo chiều mai em chỉ có một tiết, ba giờ ba mươi phút đúng không? Vậy bốn giờ anh đợi em ở cổng trường”. Nắm chặt tay, móng tay cắm cả vào da thịt! Ngày mai không có năm mươi ba người “tùy tùng” kia tôi nhất định sẽ nói với anh ta rằng, tôi không phải cốc trà của anh ta! Cái tên lưu manh không biết xấu hổ! ... Mời các bạn đón đọc Từ Bỏ Em Kiếp Sau Nhé của tác giả Trang Trang.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Vương Phi Áp Đảo Vương Gia - Mạc Linh Linh
Không phải chứ, xuyên qua! Còn là một Đại tiểu thư đần độn của Hầu phủ, Bị chỉ hôn cho Vương Gia, lại hết lòng si mê đại thiếu gia của An gia, Bị trêu chọc, bị nhạo báng, cuối cùng ngay cả tính mạng cũng mất đi! Trong Tề Vương phủ, một đám nữ nhân không ngừng tìm cách đối phó chính phi là nàng, Âm mưu quỷ kế liên tiếp xuất hiện, nàng luôn luôn là người không phạm ta, ta không phạm người! Nếu các nàng nhiệt tình như vậy, nàng tất nhiên cũng tốn chút tâm tư chơi cùng các nàng ấy một chút, xem các nàng chết như thế nào! *** Trên bến tàu, các đơn vị thuyền bè, tất cả các thuyền lớn nhỏ khác đều tập trung xung quanh chiếc thuyền lớn này, chiếc thuyền lớn này đã neo đậu tại đây được mấy ngày rồi, khiến cả đám người chèo thuyền đều vô cùng hiếu kỳ đến tột cùng là nhà ai thuyền bè. Cho đến hôm nay, khi một nhóm lại một nhóm người lên thuyền, tất cả mọi người đều đến bằng đoàn xe sang trọng, cùng với các cô gái xinh đẹp ăn mặc cao quý, đáy lòng càng thêm hâm mộ hơn mấy phần, điều này không phải những người dân bần tiện như bọn họ có thể tiếp xúc được. Ánh mặt trời ấm áp, chiếu lên trên người làm cảm thấy ấm áp, chỉ là bờ biển này không thể so với những nơi khác, gió biển không ngừng gào thét, làm cho tóc của mỗi người đếu bay lên tán loạn, mà trong đám người ấy, nữ nhân mặc y phục đỏ, đứng ở bên bến tàu đang đi lên, nhận lấy cái nhìn chăm chú của tất cả mọi người. Thư Nhã Phù nhướng mày cười yếu ớt, tầm mắt ngạo nghễ mà bén nhọn quét qua toàn bộ người trên thuyền, nói: "Không phải ta có lệnh bài, chúng tôi lên thuyền với tư cách như thế nào, hình như đây không phải là chuyện các ngươi nên quan tâm, cũng không phải là chuyện các ngươi có thể chen vào tay, dù sao đây là chuyện Sứ giả Phù Phong đảo đã quyết định, vị huynh đệ này ta nói có đúng hay không !" Cuối cùng, Thư Nhã Phù đưa mắt nhìn nam nhân vừa mới kiểm tra lệnh bài, đem vấn đề ném cho hắn. Lệnh bài là bọn hắn cho, huống chi hiện tại tất cả mọi người chăm chú nhìn nàng, nàng cũng không ngại đem lệnh bài vứt ra để cho bọn họ được nhìn một lần, nhưng nàng không cần thiết giải thích với những người này, có tư cách hay không là của nàng chuyện, cùng bọn họ có quan hệ gì. ... Mời các bạn đón đọc Vương Phi Áp Đảo Vương Gia của tác giả Mạc Linh Linh.
Tù Phi Tà Vương - Tuyết Nhạn
Nàng, khi xuyên qua trở thành trưởng nữ  của thừa tướng vương triều Thành Đại. Nàng vốn trở thành hoàng hậu nhưng lại bị chính muội muội của mình đoạt đi vương vị, bản thân nàng thì bị hoàng thượng ban cho phiên vương Bắc An Hầu – là một vị vương nổi danh tàn nhẫn, khát máu trong truyền thuyết! Đêm tân hôn, hắn để cho nàng quỳ dưới đất thưởng thức hắn và thị thiếp biểu diễn cái trò tình cảm mãnh liệt trên giường và bắt nàng chịu đủ mọi khổ sở… “Ngươi nhất định phải sống bởi vì ta muốn mỗi một ngày ngươi phải sống trong thống khổ!”. Đôi mắt sáng quắc như kim sắc đồng của hắn lóe ra tà ác, những ngón tay thon dài siết chặt chiếc cổ mảnh khảnh của nàng. Hắn dùng đủ mọi cách khiến cho thân thể, trái tim của hắn và nàng chịu đủ mọi tra tấn tàn phá mà sau những thủ đoạn trả thù này trái tim hắn lại đánh rơi trên chính thân thể nàng… Trốn, trốn, trốn! Nàng nhất định phải sống sót nhưng dù chạy trốn thế nào đi nữa thì hắn cứ như ma quỷ bám theo nàng như hình với bóng ~~~~ “Hiên Viên Khanh Trần, ta không phải là nô lệ của ngươi, vĩnh viễn không phải!” *** Thời tiết ở Bắc An đã vào xuân nhưng thỉnh thoảng lại hạ một trận tuyết khiến người ta có cảm giác trời vẫn đang là mùa đông. Mới tờ mờ sáng, từng lớp tuyết trắng xóa bị gió thổi bay tứ tung, hỗn loạn hạ xuống khắp nơi. Sáng sớm, Hiên Viên Khanh Trần đã tỉnh nhưng lại lưu luyến nhìn người đang say ngủ trong lòng, thân mình không có nhúc nhích mà ôm chặt nàng. Mái tóc dài mềm mượt như nước xõa khắp bờ vai hắn, hai má hồng hào áp vào ngực hắn, trong lúc mơ màng ngủ thỉnh thoảng lại khẽ nhúc nhích cọ cọ, cánh tay cũng vô thức khoát qua vai hắn. - Ai! ~~ Hiên Viên Khanh Trần thở dài một tiếng, cẩn thận cầm lấy cánh tay bị lộ ra ngoài của nàng rồi đặt vào ngực mình. Đầu ngón tay mềm mại chạm vào da thịt gây ra một tia nóng cháy khó chịu bao vây khắp người hắn. - Ưm. - người trong lòng bất an nhíu mày thân mình khẽ cựa quậy ngược lại càng kề sát hắn hơn. Khóe miệng Hiên Viên Khanh Trần bất đắc dĩ giật giật vài cái, hắn đang cố gắng đè nén lại dục hỏa vừa bị kích khởi trong người. Từ đêm tân hôn tới giờ, hàng đêm hắn đều ôm nàng ngủ nhưng lại an phận tới tận bình minh. Đôi khi hắn cũng muốn chuyển qua một nơi khác để tránh phải tra tấn mình nhưng lại tham luyến sự ấm áp mỗi khi bên nàng nên mới ngoan ngoãn chịu đựng. - Khanh Trần. - nàng hình như đã thức giấc nhưng chưa có thanh tỉnh hoàn toàn, vô thức gọi tên hắn. - Ta ở đây. – hắn trìu mến trả lời. - Tuyết đang rơi sao? – Cảnh Dạ Lan xoa xoa đôi mắt hãy còn đang buồn ngủ, ngây thơ dựa vào lòng hắn, nhỏ giọng hỏi. Nàng rất mẫn cảm với độ ấm, chỉ là lúc nãy cảm thấy nhiệt độ cơ thể so với bình thường lạnh xuống chút. - Đêm qua tuyết rơi, chỉ e là đã đọng khá dày rồi. Cảnh Dạ Lạn đã tỉnh nên hắn mới dám động động thân người cứng ngắc của mình, bàn tay lo lắng dán phía sau lưng mềm mịn của nàng. Hiên Viên Khanh Trần bất đắc dĩ thở dài nhẹ một hơi. Cảnh Dạ Lan cong cong khóe miệng, né trong lòng hắn cười trộm nhưng đầu vai thon gầy khẽ rung rung đã tố cáo nàng đang cười. ... Mời các bạn đón đọc Tù Phi Tà Vương của tác giả Tuyết Nhạn.
Thứ Nữ - Bất Du Vịnh Tiểu Ngư
Người ta xuyên qua không làm công chúa cũng làm Vương Phi, tại sao nàng chỉ là thứ nữ không được sủng ái? Là thứ nữ còn chưa tính, vì sao mẹ cả luôn nghĩ mọi biện pháp tới ngược đãi nàng thế? Được rồi! Hiếm khi được sống lại, nàng quyết tâm phải thay đổi tình cảnh để sống tốt hơn! Mẹ cả muốn hại nàng sao? Không sao! Binh tới tướng đỡ, nước tới lấy đất ngăn. Ngươi dùng âm mưu, ta liền dùng dương mưu để ngươi không còn mặt mũi! Đại tỷ khi dễ? Không sao! Nàng cũng không phải là quả hồng mềm, mà mặc cho ngươi tới bóp tròn bóp méo? Chẳng qua, dù nàng thông minh lanh lợi hơn nữa, cũng đánh không lại chết độ gia trưởng phong kiến chuyên chế. Bất đắc dĩ, nàng bị buộc phải gả đứa con thứ của Vương Phủ với hai chân tàn tật. Nhưng mà, khi gả đi mới phát hiện —— Thì ra hết thảy cũng không phải như nàng tưởng tượng . . . . . . *** Đêm tân hôn, khăn voan vén lên, nàng mở mắt thấy chú rể của mình cũng không tệ—— Trên đời này còn có nam nhân xinh đẹp tới vậy sao? Mà chú rể, hắn lại cúi đầu xấu hổ mang theo e sợ , khẽ mở đôi môi đỏ mọng nói: háo sắc! Hắn giống như nhu nhược, thường mở to đôi mắt trong suốt như nai con Bambi để nhìn nàng, cũng trong lúc nàng không có…phòng bị nhất, đem nàng ăn xong lau sạch, còn làm cho nàng không nỡ trách cứ nửa phần. *** Chuyện kể rằng bốn năm trước, sau khi Lãnh Hoa Đình mang Hách Liên Dung Thành xử tử, nhìn thân thể từ từ đông lại của Lãnh Hoa Đường,trong lòng cảm thấy nặng nề đau thương, nên hạ lệnh cho người đem thi thể của Lãnh Hoa Đường nâng trở về Giản Thân Vương Phủ, còn mình xoay mình lên ngựa, đi vào cung gặp Hoàng Thưọng. Thượng Quan Mai đang ở trong nhà khóc, ngày hôm qua nàng đem theo người trong phủ đi đến Hoàng cung một chuyến, van cầu Hoàng Hậu để cho nàng gặp mặt Lãnh Hoa Đường một lần, dù cho Hoàng hậu khuyên thì cũng đã khuyên, mắng thì cũng đã mắng,nhưng nàng vẫn không chịu từ bỏ, vẫn nhiều lần nhất định phải đi đến nhà lao một chuyến, cuối cùng hoàng hậu cũng nhìn thấy nàng rất thương tâm,nghĩ tới việc nàng cùng Lãnh Hoa Đường cũng là vợ chồng một lúc, lòng cảm thấy mền nhũn, liền đồng ý, ra lệnh cho người bí mật đưa nàng vào đại lao. Nhìn thấy Lãnh Hoa Đường, nàng cảm thấy một trận thương tâm không thôi, hối hận thống khổ dĩ nhiên là không cần phải nói, cuối cùng, nàng giữ lại thuốc độc cho Lãnh Hoa Đường, nếu cứu không được hắn, chỉ hi vọng hắn có được cái chết thống khoái, vốn nghĩ rằng, nàng vừa rời đi, hắn sẽ tự tử , không nghĩ tới, ngày thứ hai vẫn nghe được tin tức của Lãnh Hoa Đường bị áp giải ra pháp trường, lúc ấy, nàng đã khóc đến hôn mê bất tỉnh. Thị Thư chen vào giữa dòng người, vỗ ngực, thật vất vả mới có thể đem nàng cứu tỉnh dậy, đột nhiên tỉnh lại, một ngụm máu phun ra ngoài, khiến cho Thị Thư vội vàng để cho Thị Họa đi mời thái y, nhưng Thượng Quan Mai lại ngăn cản: “Ngươi. . . . . . hạ lệnh cho người đến pháp trường, giúp ta xem một chút. . . . . . Nhìn xem hắn, nếu là. . . . . . rất tàn khốc, hãy mua chuộc đao phủ, hãy cho hắn thống khoái một chút .” ... Mời các bạn đón đọc Thứ Nữ của tác giả Bất Du Vịnh Tiểu Ngư.
Lệnh Truy Nã Đông Cung: Ái Phi Đừng Vội Trốn! - Ảm Hương
Nàng ra đời liền mang theo tiên đoán trời định, long tình phượng cảnh thiên hạ chi mẫu, chỉ tiếc nàng mang danh phận đê tiện nhất – nữ nhi của thương nhân. Nàng đọc thuộc tất cả điển tịch, là một tài nữ không hơn không kém, chỉ là có chút “giả tạo”! Như thế nào “giả tạo”? Tài nữ chân chính tất nhiên phải có một tấm lòng bao la, hải nạp bách xuyên*, khoan dung độ lượng! Nhưng vị tài nữ này, lòng dạ rất hẹp hòi, rất phúc hắc, trừng mắt tất báo*, vì vậy ngày nào cũng gây thù kết oán với không biết bao nhiêu người! “Nguyên lai là cô!” Tiêu Vân Trác nhìn nữ tử trước mắt, dung nhan khiến núi sông phải e lệ mà cắn răng nghiến lợi. “Tại sao lại là ngươi?” Ngu Thường Hy nhìn cái người trước mắt từng khiến nàng hận không thể róc xương lóc thịt của hắn, nhất thời hóa đá! Đây hắn phải là tên thối cầm thú, cư nhiên lại biến thành Đông cung thái tử! Một ngày nào đó. “Thái tử điện hạ, Phùng lương đễ hỏi tối nay vị nào thị tẩm?” “Đi hỏi Ngu cung nữ!” “Hải Hà vương đang muốn xông vào phủ, không ai dám ngăn cản, làm sao bây giờ?” “Đi hỏi Ngu cung nữ!” “…..” Mỗ thái giám im lặng triệt để, cái gì cũng hỏi Ngu cung nữ, vậy Thái tử gia ngài dùng làm cái rắm gì a? Đông cung này đến tột cùng là ai làm chủ? Vì vậy mỗ nữ hoàn toàn bị chọc giận, vò đầu bứt tai, lệ rơi đầy mặt, liên tục vỗ ngực ngẩng đầu hô to: “Ai tới diệt tên cầm thú này đi!” *hải nạp bách xuyên: biển lớn dung nạp trăm dòng sông nhỏ, ý chỉ khoan dung độ lượng. *trừng mắt tất báo: người ta thì có thù tất báo nhưng chị Hy thì chỉ cần trừng mắt cũng sẽ cố sống cố chết mà báo thù! *** Lúc Vạn thịnh đến nơi rốt cục vẫn chậm một bước, Dương Lạc Thanh đã đi đời nhà ma rồi. Thẩm Phi Hà bị nhốt vào thiên lao, Tiêu Vân Triệt tâm tình quá kích động. Liệt Phong giữ lấy hắn thật là tốn sức lực, nhân cơ hội mọi người không chú ý liền cho hắn một chưởng bất tỉnh nhân sự, bớt việc! ……………………………………………. Trên bầu trời xanh thẳm điểm xuyết vài cụm mây trắng lững lờ trôi. Thường Hy ở dưới mái hiên cong trong Đông cung yên lặng phơi nắng, không khí yên tĩnh thanh bình bao trùm bốn phía. Nàng hí mắt buồn ngủ nhưng một đạo thánh chỉ sáng nay vẫn khiến nàng hồi hông thôi. Cung đình bí sử đúng là không bao giờ công bố sự thật cho mọi người. Triều đình tuyên bố Lạc phi mắc bạo bệnh bỏ mình. Ngay đêm Thẩm Phi Hà vào thiên lao liền thắt cổ chết, tự sát so với bị chặt đầu thì vẫn tốt hơn. Hơn nữa Thẩm Phi Hà tin rằng Hoàng thượng sẽ không công bố chuyện này cho thiên hạ, chỉ sợ vẫn như cũ được chôn cất ở hoàng lăng. Nếu như vậy thì coi như nàng có chết vẫn là chính thê của Tiêu Vân Triệt, tương lai nếu hắn tái giá thì người sau cũng chỉ được phong thiếp, thủy chung không hơn được nàng. Sau này Tiêu Vân Triệt nếu qua đời sẽ hợp táng cùng nàng, bọn họ sẽ mãi mãi ở bên nhau. Hoàng thượng cũng sẽ vì nhớ đến nàng đã bảo vệ uy nghiêm hoàng thất cho hắn mà không dễ dàng làm khó Thẩm gia, chỉ khiến cho bọn họ lưu vong, giữ lại hơn trăm mạng người. Một người chết đổi lấy hơn trăm người sống, đáng giá! Tiêu Vân Triệt bị bệnh, cả ngày nhốt mình trong Đông Lăng vương phủ không ra ngoài nửa bước. Mọi người đều cho rằng hắn đau lòng ái thê qua đời cho nên mới triền miên giường bệnh mà không biết được nội tình ở bên trong. Kế tiếp trong cung tổ chức tang sự của Lạc phi. Lũ triều thần cho rằng lấy trình độ sủng ái của Hoàng thượng đối với Lạc phi nhất định sẽ hạ táng nàng ở nơi trang trọng trong hoàng lăng ai ngờ cuối cùng lại thấy phần mộ của Lạc phi nằm trong một góc nhỏ hẻo lánh. Mọi người bí mật nghị luận một thời gian rồi cũng không dám tiếp tục bàn tán. ... Mời các bạn đón đọc Lệnh Truy Nã Đông Cung: Ái Phi Đừng Vội Trốn! của tác giả Ảm Hương.