Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Lâu Chủ Vô Tình - Nhất Độ Quân Hoa

Chàng là vị thiếu hiệp trượng nghĩa được người người trong giới Võ Lâm ngưỡng mộ. Nàng là lâu chủ của Yến Lâu, nữ ma đầu giết người không ghê tay khiến kẻ gặp kẻ kinh. Nếu không phải là duyên phận, chàng và nàng tuyệt đối không thể gặp gỡ nhau, hoặc nếu gặp gỡ thì cũng là hai kẻ đứng hai bên chiến tuyến, tuyệt đối không đi chung đường. Nhưng đó lại là trò đùa của duyên phận. Dây tơ hồng lại vô tình mà hữu ý gắn kết hai người ở hai giới hắc đạo – bạch đạo đến với nhau. Họ gặp nhau, yêu nhau, hứa hẹn với nhau như một lẽ thường tình, nhưng tại sao lại không thể vô tư ở bên nhau đến cuối cuộc đời giống như những đôi trai gái khác? Bởi vì ngay từ đầu, mối tình này đã định sẽ không thể có cái kết tốt đẹp. Nàng có nhiều nam sủng, nhưng chưa từng động tình với một ai. Sống trong giết chóc đã lâu, nàng hình như đã sớm tê liệt cảm xúc. Mà ngày hôm đó, chàng xuất hiện trong bộ lam y sạch sẽ, kiếm dài đeo trên lưng cưỡi ngựa tốt phi tới, mang theo nhiệt huyết bừng bừng của người trẻ tuổi – cái mà nàng đã mất đi, chân thành nói với nàng rằng muốn giết ác tặc cứu người, nàng chợt nghĩ, hay là“yêu thử một lần xem sao”. Sau lần đầu tiên gặp gỡ Lãnh Phi Nhan, hình ảnh nàng trong mắt chàng vẫn luôn là một Ngôn Ngôn cô nương trong sáng khiến người khác có cảm giác trìu mến trong lòng. Không biết tự bao giờ nàng đã chiếm hữu trái tim hắn, khiến một vị thiếu hiệp luôn giữ chừng mực như hắn cũng thấy tim loạn nhịp khi cùng nàng tiếp xúc gần gũi. “Ngôn Ngôn, muội bằng lòng gả cho ta không?” “Cho dù xảy ra chuyện gì, cả đời không xa không rời.” Lời hứa ấy chứa đựng tất cả tình cảm yêu thương cùng trân trọng của Tàng Ca. Đó là Ngôn Ngôn của chàng, là thê tử tương lai của chàng. Nhưng trên đời này đâu thật sự có một Ngôn Ngôn cô nương nào? Chỉ có nàng, Lãnh Phi Nhan, lâu chủ Yến lâu. Nàng xuất hiện với cây kiếm trong tay và giọng nói đầy sát khí đứng trước mặt mọi người, khi hai người chạm mặt nhau, nàng thở dài nghĩ : “Cuối cùng…vẫn phải đối mặt”. Còn chàng không thể tin, giai nhân thánh khiết như tiên nữ mà chàng ôm trong lòng lại là Lãnh Phi Nhan. Nàng ra sức dính lấy chàng mặc cho chàng ghét bỏ xa lánh, có lẽ chính nàng cũng không biết được rằng, nàng rất sợ Tàng Ca sẽ rời xa nàng. Nhưng Tàng Ca là người thế nào? Chàng vốn dĩ là một vị đại hiệp hành nghĩa trên giang hồ, luôn phân rõ phải trái trắng đen, loại người chàng ghét nhất chính là nàng. Chàng thà ở trong ngục tù ẩm ướt cũng không muốn ngủ trên giường cùng nàng, thà chịu sự nhục nhã và hành hạ dã man cũng không muốn cùng nàng nói một lời mềm mỏng. Kì thực, con người Lãnh Phi Nhan dù vô tình ác độc nhưng cũng có những điểm tính cách mà mình rất thích. Không ai có thể bênh vực cho sự tàn độc của Lãnh Phi Nhan, ngay từ đầu nàng đã xuất hiện với tư cách là nhân vật phản diện lớn nhất của truyện, mục đích và những việc nàng làm đều thực sự xấu xa, hơn nữa xấu xa một cách không che đậy. Nhưng những kẻ tự xưng là chính đạo ngoài kia, những kẻ luôn ra vẻ đạo mạo nhưng sau lưng lại âm thầm làm những việc còn xấu xa hơn cả tà ma ngoại đạo kia, có gì tốt đẹp hơn nàng? Nếu như xét trên một góc độ khác, Lãnh Phi Nhan không hoàn toàn vô tình, bởi nàng yêu Tàng Ca. Hay có thể hiểu, trước khi là một con ác quỷ uống no máu thiên hạ, nàng vẫn là một cô gái đơn thuần, cất giấu trong tim mình những góc khuất mà chính mình cũng không phát hiện ra. Người con gái này có thói quen rất xấu của kẻ bạo vương, thích bạo ngược hành hạ “con mồi” của mình. Vậy nên khi không chiếm được nam nhân nàng yêu, nàng ra sức làm đủ mọi trò để chiếm đoạt, thậm chí là hành hạ thân thể, làm nhục nhân phẩm chàng. Đọc đến những trang viết về sự đối xử của Lãnh Phi Nhan đối với Tàng Ca, mình thực sự rất tức giận. Thế nhưng đừng vội cho rằng lúc này nàng rất mạnh mẽ, thực chất nàng đã mất đi lý trí, bởi lẽ, không một ai có thể tỉnh táo mà nhìn chính người mình yêu thương bị chà đạp như vậy. Một người trên vạn người như nàng, lại có thể vì yêu một người không nên yêu mà mất đi lý trí! Một người truy một người chạy, một người cố gần một người cố xa… Cứ như thế, lòng Lãnh Phi Nhan dần nguội lạnh. Nàng không còn để ý đến hắn nữa, chuyển sang sủng ái nữ nhân. Nàng từng nói: “Tàng Ca, từ nay về sau, cho dù là Lãnh Phi Nhan thích nữ nhân, cũng tuyệt đối không thích nam nhân nào khác.” Lãnh Phi Nhan, nàng vì sao phải làm như vậy, phải cố gượng ép hành hạ bản thân mình như vậy? Vì đã dốc hết tấm lòng để yêu một người nhưng không được đền đáp nên nàng tức giận hành hạ chàng, cũng hành hạ cả chính mình sao? Nói muốn dứt tình, nhưng một khi rễ tình đã ăn sâu vào trái tim thì ai có thể thu lại được? Lãnh Phi Nhan không làm được, Tàng Ca lại càng không làm được. Lãnh Phi Nhan luôn biết bản thân cần gì, nếu có thể sẽ sẵn sàng từ bỏ tất cả, thoái ẩn giang hồ để sống một cuộc sống đơn bạc bên người nàng yêu. Nhưng Tàng Ca lại khác, chàng là một chính nhân quân tử, thẳng thắn, thật thà và có phần cố chấp. Chàng mang trong mình quá nhiều thứ nặng hơn tình cảm và tự buộc mình vào quá nhiều ranh giới không cho phép mình vượt qua. Chàng chưa bao giờ thực sự sống vì mình và sống vì trái tim mình. Biết mình yêu nàng nên không thể hận nàng, mà dù có hận nàng cũng không thể nhẫn tâm xuống tay giết nàng, chàng chọn cho mình một ngã rẽ riêng: tránh xa thế tục hồng trần, quy y nơi cửa phật. Thế nhưng duyên phận khó nói. Thật không ngờ sau từng ấy năm xa cách, một người thanh tâm quả dục chốn thiêng, một người thân xác chìm nổi trong mưa máu lại vẫn có cơ hội ngồi đối diện nhau, cùng nhâm nhi tách trà! Dù là chàng đang ngồi thiền, đọc kinh hay gõ mõ, nàng vẫn ở bên cạnh ngắm chàng, đôi lúc còn ôm lấy chàng. Ban đầu chàng cự tuyệt nhưng lâu dần cũng thành quen, không đẩy nàng ra nữa, chỉ có điều từ đầu tới cuối mắt đều không mở, tựa như trái tim hồng trần đã thực sự nguội lạnh. Mình vẫn luôn mong kết thúc sẽ dừng tại đây để có thể lưu giữ lại trong lòng một chút dư vị ấm áp mà cuốn truyện mang lại sau bao hồi ngược tâm đau khổ. Tàng Ca vẫn sẽ là Thích Thiện đại sư hàng ngày tụng kinh gõ mõ, còn Lãnh Phi Nhan vẫn sẽ tiếp tục sống trong mối tình cố chấp đối với chàng, bởi việc nàng mong muốn đó là chàng còn sống trên đời này, dù là người xuất gia đi nữa. Nhưng không, kết như vậy không phải là phong cách của Nhất Độ Quân Hoa. Nhất Độ Quân Hoa luôn xây dựng một câu chuyện tình ngang trái với nhiều điều bất đắc dĩ, và luôn hướng đến một cái kết day dứt gây ám ảnh người đọc. Kết truyện, Lãnh Phi Nhan chết. Một đời kiêu ngạo làm nhiều chuyện hoang đường của nàng đã kết thúc một cách cô đơn và tịch mịch như vậy. Một thân áo trắng lẻ loi ngã gục trước cửa Phật môn, đôi mắt trĩu dần nhìn theo bóng áo cà sa khuất dần sau cánh cửa, từ nay âm dương cách biệt. Bên tai nàng bỗng văng vẳng câu nói: “Hôn lên mắt nàng, che nàng nửa kiếp lênh đênh…” Đó là cái kết của kẻ đi, vậy còn kẻ ở? Sau khi từ biệt nàng, chàng không đành lòng quay trở lại, thấy bóng áo trắng nằm lặng im trên đất. Nàng chết? Nữ ma đầu tàn độc nhất thế gian đã chết? Chàng vui quá, không biết uống trà gì để mừng. Chàng cười, cười rất thoải mái, đầu óc hỗn loạn từng bước đi về phía nàng. “Lãnh Phi Nhan, thật sự ngươi chết nghìn lần cũng không đền hết tội. Ngươi chết hay lắm, chết hay lắm…” “Nhưng sao ngươi có thể chết chứ?” Chàng vùi mặt vào thân xác lạnh lẽo của nàng, không nói, nhưng tất cả đều biết, chàng đang khóc. Đã không còn yêu cớ sao phải khóc? Đã lạnh lùng dứt tình hà cớ chi phải tuôn lệ trần? Tàng Ca, ngươi thôi tự lừa mình dối người đi được rồi! Đến lúc này, ôm xác giai nhân năm xưa vào lòng, chàng mới biết hóa ra mình vẫn luôn đau lòng, vẫn luôn nhớ nhung, vẫn luôn khao khát không muốn xa rời. Nếu biết đây là lần cuối cùng gặp nàng, làm sao chàng nỡ lạnh lùng nói một câu “A di đà phật, Lãnh thí chủ cũng bảo trọng” với nàng như thế! Run run hôn lên mắt nàng, trong đầu chàng chỉ còn văng vẳng lời thề năm xưa: “Hôn lên mắt nàng, che nàng nửa kiếp lênh đênh…” Là duyên phận phụ đôi ta… Là ta phụ nàng… Dạ Vũ *** “Bé con, đến đây vui vẻ với đại gia ta nào.” Túy Dương Liễu không ngờ nơi trấn nhỏ này cũng có giai nhân, nếu đã gặp mà không xuống tay, há chẳng phải uổng cho danh hiệu “thần hái hoa” của hắn sao? Nữ tử trước mặt mặc bộ váy lụa màu trắng, mái tóc dài màu xám bạc mê người. Đối diện với sự đùa cợt, nàng chỉ nhếch môi cười: “Gia muốn vui vẻ cùng tiểu nữ thế nào đây?” Túy Dương Liễu cười suýt sái quai hàm: “Đương nhiên là dẫn nàng tới nơi không có ai làm phiền, sau đó cởi áo…” Nữ tử kia không để hắn nói hết câu, cong vành môi khẽ cười: “Sao gia chỉ nói mà không làm?” Túy Dương Liễu sững sờ, thầm nghĩ nữ tử này còn dạn dĩ hơn cả mình. Trước mặt có đóa hoa xuân, hắn sao có thể kiềm chế nổi, lập tức ôm nàng, rất nhanh đã bay tới Phượng Hoàng cốc. Túy Dương Liễu hắn cũng có thể coi là tuấn tú, nhưng giờ đây trong mắt tràn ngập vẻ dâm tà, hai tay bắt đầu cởi y phục giai nhân. Nàng cười nhạt nhưng đầy quyến rũ, mặc cho hắn đè xuống đất. Túy Dương Liễu hôn một đường từ cổ áo nàng đi xuống, đột nhiên eo tê dại, cả người bất động. Bởi vậy, Túy Dương Liễu, kẻ trước giờ từng bẻ hoa vô số lần, bỗng thầm kinh ngạc, hắn không hề nhìn rõ nàng ra tay thế nào! Nữ tử từ từ đè lên hắn, nở nụ cười tà mị. Đôi tay nàng chậm rãi từ lồng ngực hắn trượt xuống dưới, lướt qua ngực, qua bụng, ánh mắt như chơi đùa với thú cưng kia khiến Túy Dương Liễu đột nhiên nhớ ra, không nhịn được run lên: “Lãnh Phi Nhan! Ngươi là Lãnh Phi Nhan!!!” Nàng cười nhẹ, như tiên nữ mắc đọa giữa biển cả xanh rì. Túy Dương Liễu phát hiện cả người ẩm ướt, không cách nào chịu đựng được nữa. Nữ tử kia phiền chán bịt mũi lại, lôi ra một sợi tơ đỏ từ tay áo, chậm rãi cuốn quanh cổ hắn. Cảm thấy sợi tơ dần dần siết chặt lại, hô hấp khó khăn, Túy Dương Liễu ra sức muốn giải huyệt, nhưng cách nàng điểm huyệt vô cùng cổ quái. Trước mặt hắn bắt đầu trở nên trống rỗng, chỉ thấy đôi mắt kia, mang ý cười như nước trong veo, sau cùng chìm trong tăm tối. Lãnh Phi Nhan thờ ơ nhìn con mồi ngừng giãy giụa, từ từ đứng dậy. Bầu trời Phượng Hoàng cốc rất xanh, hoa cỏ tốt tươi, hương thơm ngào ngạt. Nàng khẽ cười ngắm nghía vết lằn đỏ trên cổ người nằm dưới đất, rất lâu sau mới hài lòng rời đi. * Một thiếu niên thúc ngựa qua như bóng ma nhẹ lướt, nhanh chóng thắng cương dừng lại: “Cô nương!” Lãnh Phi Nhan ngẩng đầu mỉm cười, trông thấy thiếu niên mặc bộ đồ màu lam, kiếm dài, ngựa tốt, ý chí hăng hái. Nụ cười của chàng chân thành lại nhiệt tình: “Cô nương, nghe nói tên hái hoa tặc Túy Dương Liễu đã bắt một cô gái tới đây, cô nương có trông thấy không?” Lãnh Phi Nhan đứng giữa cỏ xanh mơn mởn, áo trắng tung bay. Nàng thầm đánh giá vị thiếu hiệp trước mặt, bỗng nhiên hỏi: “Thiếu hiệp tới cứu nàng ấy?” Vị thiếu hiệp nắm chặt trường kiếm trong tay, nét tự tin trên mặt như ánh dương tỏa sáng: “Đúng vậy. Giết Túy Dương Liễu, cứu người.” Lãnh Phi Nhan cười thầm. Nụ cười như hoa đinh hương nở rộ, trong sáng thánh khiết. Thiếu hiệp kia bất giác cũng ngây dại vì nàng. “Quý danh thiếu hiệp là…?” Lãnh Phi Nhan ngẩng đầu nhìn thiếu niên trên lưng ngựa, nở nụ cười xinh đẹp tự nhiên. Thiếu niên xoay người xuống ngựa, ôm quyền cao giọng: “Tại hạ Tàng Ca, không biết phải xưng hô với cô nương thế nào?” “Công tử cứ gọi ta là Ngôn Ngôn.” Lãnh Phi Nhan cười nhìn chàng, rồi nhanh chóng tìm kiếm cái tên này trong trí nhớ: Một thiếu niên mới nổi trên giang hồ, đại công tử của Tàng Kiếm sơn trang. Hành hiệp trượng nghĩa được mọi người ca tụng, làm việc quang minh lỗi lạc, thích kết giao bằng hữu, tác phong nhanh nhẹn, xuất đạo không lâu đã trở thành người trong mộng của vô số tiểu thư khuê các. “Ngôn Ngôn cô nương.” Tàng thiếu hiệp sau vài lần do dự, không nhịn được hỏi những điều đang nghi ngờ trong lòng: “Sao cô nương lại một thân một mình xuất hiện ở nơi hoang vắng này?” “Tiểu nữ vốn là nhạc công ở Linh Lung Hoa Giới, mấy hôm trước bị Lý Phủ doãn nhìn trúng, bức gả làm thiếp. Không còn cách nào khác phải chạy trốn, nhưng thân gái một mình, sợ bị bắt lại, đành tìm một con đường hẻo lánh để đi.” Lãnh Phi Nhan giọng điệu bi ai, khiến thiếu niên lập tức phẫn nộ: “Dưới chân thiên tử lại xảy ra những chuyện thế này sao? Cô nương, sau này có dự định gì?” Khẽ thở dài, Lãnh Phi Nhan chậm rãi đáp: “Tạm thời đến đâu hay đến đó.” Thế là vị thiếu hiệp lại nhiệt tình: “Nếu cô nương tin tưởng Tàng Ca, chi bằng đến Tàng Kiếm sơn trang ở tạm, được không?” Lãnh Phi Nhan nhẹ nhàng khom người: “Ngôn Ngôn đa tạ công tử giúp đỡ.” Tàng Ca vội đỡ nàng dậy: “Cô nương không cần đa lễ.” Thế là, một lần bắt chuyện, tự khắc thành công. ... Mời các bạn đón đọc Lâu Chủ Vô Tình của tác giả Nhất Độ Quân Hoa.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Cớ Sao Mãi Yêu Em - Tâm Văn
Tên eBook: Cớ sao mãi yêu em (full prc, pdf, epub)  Tác giả: Tâm Văn  Thể loại: Ngôn tình, Văn học phương Đông Người dịch: Yingliิ   Nhà xuất bản: Văn Học   Công ty phát hành: Văn Việt   Chụp sách: Đánhboss Xongmới Ngủngon  Typeo    Thanh Sương, Lazycat Nguyen, Pic Lê   Fleur Thương, Tiểu Yêu Nữ, Phi Phi Yên Vũ    Bích Thuỷ Trần, Nga Ngoan Ngoãn, Maruko Tran   Hatbodao Dethuong, Huyền Nguyễn Thị    Beta: Đánhboss Xongmới Ngủngon & HT   Ebook: Devil Nguồn: Hội Chăm Chỉ Làm Ebook Free Giới thiệu tác giả    Tâm Văn, thuộc chòm sao Xử Nữ, nhóm máu AB. Sinh vào đầu những năm 70.   Sinh ra ở một thành phố nhỏ nằm ở phía nam Trường Giang, có vẻ ngoài mềm mại, dịu dàng, tâm hồn tinh tế của con gái Giang Nam. Từ nhỏ yêu văn chương, thích mộng mơ. Thần kinh mẫn cảm như sợi dây đàn, cảm nhận được những lời mềm mại, dịu dàng, than vãn, buồn tủi của nhân tình thế thái. *** Giới thiệu nội dung truyện   Mười lăm mười sáu tuổi, chúng mình gặp phải tình yêu nhưng chẳng biết cách yêu. Hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, chúng ta biết yêu lại chẳng thể nào tìm thấy tình yêu nữa.   Đây không phải là tiểu thuyết hư cấu mà là quyển hồi ký về tuổi thanh xuân.   Khi tuổi thanh xuân dần héo úa lụi tàn theo năm tháng, tôi đã dùng ngòi bút của mình từng chút gợi lại cuộc sống thời trung học, mái trường đại học, những năm tháng tươi đẹp trong sáng sôi nổi nhất cùng mối tình ngây dại thuần khiết trước kia của mình.   Tuy rằng khi đó, chúng tôi chưa học được cách yêu nhưng có thể khẳng định một điều rằng chúng tôi đã thực sự yêu nhau sâu đậm.   Dù sau ngần ấy năm, anh rời xa tôi nhưng tôi vẫn nhớ về hình ảnh của anh, về những năm tháng tươi trẻ chúng tôi đã cùng nhau trải qua. Mời các bạn đón đọc Cớ Sao Mãi Yêu Em của tác giả Tâm Văn.
Trai Thừa Gái Ế - Tưởng Cẩn
Tên eBook: Trai thừa gái ế (full prc, pdf, epub)  Tác giả: Tưởng Cẩn  Thể loại: Ngôn tình, Hài hước, Hiện đại, Văn học phương Đông   Dịch giả: Chu Min   Nhà xuất bản: Phụ Nữ   Đơn vị phát hành: Phương Đông   Kích thước: 14.5 x 20.5 cm   Số trang: 640   Trọng lượng: 750g   Hình thức bìa: Bìa mềm   Ngày xuất bản: 12/2012   Giá bìa: 125000VND   Chụp pic: Tiểu Miêu   Tách pic: Devile Cruela   Beta: Anna Trinh, Minh Tâm   Làm ebook: Anna Trinh   Nguồn: Hội Chăm Chỉ Làm eBook Free  Giới thiệu     Lương Tranh - một người luôn tự nhận mình là người tài mạo song toàn, đã hai tám tuổi rồi nhưng vẫn độc thân, tên tục là “trai thừa”, tên nho nhã là “Quý tộc độc thân”. Hiện giờ anh đang là đại diện quản lí nghiệp vụ của một công ty bán phần mềm camera hội nghị.   “Maketing không phải là việc người làm”, vì vậy Lương Tranh sau khi làm maketing hoàn toàn không coi mình là người, quyết định đem chính bản thân mình ra làm món hàng để kinh doanh. Yêu cầu về khách hàng của anh phải là một người đẹp chưa chồng, không những phải xinh đẹp mà còn phải có lí trí, đáng yêu, dịu dàng và biết quan tâm chăm sóc.   Ngải Lựu Lựu là một cô gái xinh đẹp và thông minh, mạnh mẽ và nóng nảy, thầm thích phó tổng của công ty, nhưng lại ngại ngần không dám biểu lộ.  "Oan gia ngõ hẹp", hai người tình cờ gặp nhau, từ đó nảy sinh vô số những câu chuyện cười ra nước mắt….   Được đánh giá là “kiệt xuất trong cuộc thu sáng tạo văn học Tân lãng lần thứ 7”, “Trai thừa gái ế” đã nhằm thẳng vào "điểm yếu" của thanh niên "thời đại ế", khoét sâu vào cái "u nhọt" trong thế giới tình cảm của họ, miêu tả nguyên nhân "ế", quá trình "vật lộn" của họ trong cái thế giới tình cảm đầy rắc rối đó, để cuối cùng gặp gỡ và vướng mắc với nhau, giải quyết được mọi “xung đột ế” trong cuộc sống của mỗi người.   Hài hước, tò mò và hấp dẫn, “Trai thừa gái ế” đã đáp ứng được nhu cầu giải trí đọc của nhiều độc giả trẻ tuổi. Mời các bạn đón đọc Trai Thừa Gái Ế của tác giả Tưởng Cẩn.
Cá Voi và Hồ Nước - Thái Trí Hằng
Tên eBook: Cá voi và hồ nước (full prc, pdf, epub) Tác giả: Thái Trí Hằng Thể loại: Ngôn tình, Lãng mạn, Văn học phương Đông  Dịch giả: Lục Hương  Đơn vị xuất bản: Nhã Nam Ngày phát hành: 20.01.2012 Chụp hình: Devil Đánh máy: Thu Ha Pham, Smiley Su, Ngô Minh Trâm  Kiều Añh, Shino87, Yu Yu Chan Kiểm tra & sửa lỗi: Ha Huyen  Làm ebook: Devil  Nguồn: Hội Chăm Chỉ Làm eBook Free Giới thiệu tác giả  Đây là cuốn sách thứ 10 của tôi, con số 10 này quả rất nhạy cảm, khó tránh khiến người ta liên tưởng tới “thập toàn thập mỹ”. Lúc viết tuy tôi cũng có ý thức đến điều này, nhưng tâm trạng viết vẫn giống như mọi khi, hoàn toàn không mang ý đồ gì, chỉ muốn kể câu chuyện cho thật hay. Song nếu như cuốn sách thứ 10 của một tác giả bắt buộc phải đóng một vai trò đặc biệt nào đó, ví như sâu sắc hơn hay tốt đẹp hơn, vậy thì cuốn sách này đã làm tròn vai trò của nó. - Thái Trí Hằng - Giới thiệu tác phẩm Chuyện kể rằng Cá voi và Hồ nước dù yêu nhau nhưng chẳng thể ở bên nhau, bởi vì sống trong Hồ nước, Cá voi rồi sẽ chết vì không đủ nước, còn Hồ nước cũng cạn đi vì nước tràn ra quá nhiều… Quen nhau qua cuộc bình chọn “Thập đại mỹ nữ” của trường đại học, ngay trong cuộc hẹn đầu tiên, Tú Cầu đã có cảm tình với Người đẹp số 6 thông minh, cởi mở lại hay có dự cảm bất ngờ. Một thời đại học qua đi, cho tới khi bước vào đời, giữa hai người luôn là sự thấu hiểu kỳ lạ cùng cảm giác mơ hồ ngọt ngào ấm áp… Song câu chuyện về Cá voi và Hồ nước kia lại là lý do khiến Tú Cầu mãi không đủ can đảm bày tỏ lòng mình… “Nếu em là cá voi, anh nhất định phải là biển lớn,” tôi nói. “Nếu em là cá voi, em sẽ ở lại hồ nước, chứ chẳng bơi ra biển lớn làm gì,” em cười. “Bơi ra biển lớn sẽ có tự do, nhưng rời khỏi hồ nước thì rất cô đơn. Với em, tự do tuy cũng tốt đấy, nhưng cô đơn lại càng tệ hơn.” Tình yêu chẳng nói thành lời đó, từ lãng mạn ban đầu tới đợi chờ nhớ mong trong hiện tại, được kể lại qua giọng văn hóm hỉnh nhẹ nhàng đặc trưng của Thái Trí Hằng, khiến ta thật sự mong rằng hạnh phúc sẽ là câu trả lời sau tất cả. Mời các bạn đón đọc Cá Voi và Hồ Nước của tác giả Thái Trí Hằng.
Ai Gửi Cánh Thư Vào Trong Mây - Ảnh Chiếu
Tên eBook: Ai gửi cánh thư vào trong mây (full prc, pdf, epub)  Tác giả: Ảnh Chiếu Thể loại: Ngôn tình, Lãng mạn, Văn học phương Đông   Người dịch: Trần Quỳnh Hương   Nhà xuất bản: Văn Học   Đơn vị phát hành: Amun   Chụp pic: Minh Tâm Dương   Tách pic: Boom Boom Boom   Beta:   Lazycat Nguyen  Bích Ngọc Nguyễn Thị   Không Chỉ Mình Tôi  Nguyệt Hằng Phạm   Rimusm Phạm  Cao Thu Trang   Vân Hồng Phạm  Hatbodaodethuong   Hiệu chỉnh: Trần Ngọc Tuyền  Nguyễn Thu Huyền   Ebook: Heoboo Nguồn: Hội Chăm Chỉ Làm eBook Free Giới thiệu:   Thời thơ ấu của Trác Ưu luôn phảng phất bóng dáng của Lục Tây Dương, là cậu bé thường xuyên bắt nạt cô ở trường mẫu giáo, cũng là cậu bé đem lại cho cô nhiều niềm vui nhất. Những trò nghịch ngợm ấy khiến cả hai trở nên thân thiết với nhau hơn. Từ lúc Tây Dương rời trường mẫu giáo trước để đi học, Trác Ưu không gặp lại anh nữa và cũng quên bẵng đi cậu bạn nhỏ này. Lớn lên, họ tình cờ gặp lại nhau, nhưng lúc này Lục Tây Dương đã là bạn trai của Sử Vân, cô bạn thân nhất của Trác Ưu. Vì vậy, dù trong lòng Lục Tây Dương vẫn đeo bám thứ tình cảm thuần khiết từ thuở nhỏ với Trác Ưu, và dù Trác Ưu cũng rất thích anh nhưng họ đành phải chôn chặt thứ tình cảm ấy ở tận đáy tim, bằng lòng với tình bạn của mình và cùng nhau trải qua những năm tháng tươi đẹp của quãng đời học sinh ấy. Đến khi Lục Tây Dương và Sử Vân chia tay, anh cũng không dám tiến đến với Trác Ưu vì sợ mang đến cho cô những điều tiếng không đáng có, mối quan hệ của họ vẫn cứ lửng lơ như vậy. Sự xuất hiện của Thương Thang, chàng trai yêu thích Trác Ưu càng đào sâu thêm cái hố ngăn cách giữa họ. Rồi Tây Dương quyết định sang Anh du học, ôm chặt mối tình câm của mình mà không dám thổ lộ. Anh chỉ biết gửi gắm những tâm sự của mình vào trong những lá thư viết cho Trác Ưu, nhưng những lá thư ấy lại không bao giờ được gửi đi. Cho đến năm Trác Ưu mười tám tuổi, Lục Tây Dương quyết định trở về để thổ lộ tình cảm với cô… Mời các bạn đón đọc Ai Gửi Cánh Thư Vào Trong Mây của tác giả Ảnh Chiếu.