Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Mong Thế Giới Này Luôn Dịu Dàng Với Em

“Mong thế giới này luôn dịu dàng với em” – Mọi cô gái trên đời này tốn bao nhiêu nước mắt, chịu bao nhiêu thương tổn cuối cùng cũng chỉ mong hai tiếng “dịu dàng” ấy. Cuốn sách được viết bởi một tác giả đẹp trai dành cho tất cả các cô gái trên thế giới này, gồm ba mươi câu chuyện nhỏ với những nụ cười, nước mắt của cuộc đời; pha lẫn một chút dịu dàng, ấm áp và chút buồn thương, vi ai mà bất cứ một ai đã – đang – từng yêu đều đã nếm phải. “Sự bồng bột của tuổi trẻ luôn khiến người ta cảm động. Có thể bạn từng bỏ lỡ một điều gì đó, hoặc ôm theo bao tiếc nuối để chờ đợi một mối tình, cũng có thể bạn đã từng bảo vệ che chở và chúc phúc cho đối phương. Rồi sẽ có một ngày, trái tim chịu nhiều thương tổn kia sẽ tìm được thuốc chữa. Dù bạn đang nằm trên giường hay đang đi trên đường, bạn đang thất thần hay vô cùng đắc chí; chắc chắn trong cuốn sách này sẽ có ít nhất một câu chuyện dành riêng cho bạn. Tuổi trẻ luôn khiến chúng ta thổn thức, bạn có nhớ mình từng bỏ lỡ điều gì đó của thanh xuân không? “Có những người sau một lần tổn thương trong tình yêu liền ôm theo những nỗi đau không thể xóa nhòa, không cười nổi, cũng chẳng dám khóc, trừ phi có một tình yêu dịu dàng khác xoa dịu những đau thương ấy” Vậy điều bạn cần làm là gì? Một hành trang đầy dung khí, dám hành động, không sợ mình phải hy sinh hay chịu thiệt thòi, cố chấp tìm kiếm, không chịu bỏ cuộc, giữ vững niềm tin,… Chỉ cần bạn còn tin bản thân mình thì đến một lúc nào đó, điều kì diệu sẽ xuất hiện trong cuộc đời này chính lúc bạn không ngờ đến. Hãy tin rằng đến một lúc nào đó chúng ta sẽ được cùng ai đó tận hưởng, tin tưởng, dựa dẫm vào nhau; kề vai sát cánh bên nhau bước qua xuân – hạ - thu - đông “ Đi qua không biết bao nhiêu là phong cảnh, cuối cùng cũng gặp được một người, cho tôi tình yêu, mặc tôi dựa dẫm.” Đây chính là cuốn sách xoa dịu tâm hồn những cô phải chịu tổn thương cũng như nhìn thấu tâm hồn bạn, giúp bạn chữa lành những vết thương đang còn âm ỉ trong trái tim mình. Một cuốn sách mang đến cho bạn biết rằng thế giới này vẫn còn rất nhiều điều dịu dàng mà ta chưa biết tới. Còn chờ gì nữa, hãy mua ngay để nhìn thấy một màu sắc khác biệt hơn nhé! *** Lâm Dĩ Trú tên thật là Tưởng Song Siêu, người Hồ Nam, Trung Quốc. Anh đã từng dùng một vài bút danh khác như Thố Thất, Hạ Diệc Ngư... và có rất nhiều bài viết được đăng trên các diễn đàn văn học lớn. Anh là biên tập, phóng viên mảng Giải trí, thường ngày phải đối mặt với không biết bao nhiêu mặt phải trái của giới nghệ sĩ cùng vòng xoay showbiz. Anh từng cho rằng mình sẽ trở thành một người làm việc trong lĩnh vực khoa học khô khan, chưa từng nghĩ có một ngày mình lại đi theo con đường viết lách. *** Có những người sau một lần tổn thương trong tình yêu liền ôm theo những nỗi đau không thể xóa nhòa, không cười nổi, cũng chẳng dám khóc, trừ phi có một tình yêu dịu dàng khác xoa dịu những đau thương ấy.   1. Cái chết li kì nhất trên đời Hạt Sồi là một cô gái rất kỳ quặc. Mỗi khi đi trên đường, cô đều phải ngẩng đầu lên xem có thứ gì hay không. Ừm thì cô sợ đột nhiên bị tủ lạnh hay chậu hoa gì đó rơi trúng đầu còn đi một nhẽ. Đằng này, ngay cả cây cối xung quanh cô cũng phải cẩn thận, đi gọn hẳn sang một bên rồi mới dám tiến về phía trước. Có một anh chàng mới vào công ty tên là Cam Đông Thành phát hiện ra bí mật nhỏ này, tiến tới khẽ hỏi cô một cách thần bí, liệu có phải cô bị ảnh hưởng bởi Quách Tiểu Tứ[1] rồi hay không? Nếu không sao lại thích ngửa mặt lên ngắm trời xanh như vậy? Tất nhiên là cách bắt chuyện làm quen này khiến Hạt Sồi vô cùng phản cảm. Cô chỉ quay lại lườm Cam Đông Thành một cái rồi lại tiếp tục bước đi. [1] Tên gọi thân mật của tác giả nổi tiếng Trung Quốc Quách Kính Minh. Hôm đó là dịp cả công ty tụ tập ăn uống. Mọi người thấy anh chàng “non tơ” kia làm quen với con gái nhà người ta không thành, đều cười thiện chí. Thậm chí, có hai ông anh còn chủ động bước tới, vỗ vào vai chàng trai, nói, “Đừng nhụt chí! Muốn theo đuổi con gái, phải to gan lớn mật, chu đáo, tỉ mỉ, da mặt còn phải dày. Cố lên!” Nói xong, họ còn làm động tác quyết thắng, khiến cho Cam Đông Thành cảm thấy được cổ vũ rất nhiều về mặt tinh thần. Vì thế, anh chàng Cam Đông Thành lại mặt dày mày dạn ghé sát vào cô nàng Hạt Sồi. Lần này, Cam Đông Thành thu hồi lại toàn bộ dáng vẻ bông đùa cợt nhả khi nãy, hỏi Hạt Sồi một cách nghiêm túc, “Xin hỏi, tại sao lần nào đi trên đường cô cũng phải tránh xa cây cối ven đường tới như vậy?” Hạt Sồi không nói gì, nhưng ánh mắt cô đã nói cho Cam Đông Thành biết rằng, lần này cô không còn thấy phản cảm với câu hỏi của anh nữa. Không cần phải suy nghĩ nhiều, cô cũng đoán được lúc này có bao nhiêu ánh mắt của đồng nghiệp đang tập trung hướng về mình để hóng chuyện, trước mắt lại là khuôn mặt vô cùng thành khẩn của chàng trai trẻ. Hạt Sồi ngơ ngẩn giây lát, cuối cùng cũng chịu mở lời. Cô nói, “Anh có biết, trên đời này, cái chết li kì nhất là gì không?” Ơ! Rõ ràng là chàng trai vô cùng sửng sốt. Sau đó, không đợi Cam Đông Thành kịp trả lời, Hạt Sồi đã tự hỏi tự đáp luôn, “Đó chính là bị một chiếc lá cây rơi trúng mà chết.” Nói xong, cô lại theo thói quen ngẩng đầu nhìn lên trên, bầu trời xanh thăm thẳm như vừa mới được gột rửa kia khiến cho người ta nhìn mà hoa mày chóng mặt. Cam Đông Thành thầm nghĩ, đúng là một cô gái kỳ lạ.   2. Anh có ý đồ gì? Mùa đông năm 2009, thành phố biển phương Nam này trở nên lạnh lẽo vô cùng. Hạt Sồi nhìn mấy bộ quần áo mỏng manh đáng thương đang treo trong tủ mới ý thức được mình cần phải mua bổ sung thêm một vài chiếc áo đại hàn để mặc. Đây là năm thứ ba kể từ ngày Hạt Sồi tới Thâm Quyến. Thân là một sinh viên tốt nghiệp từ một trường đại học không mấy danh tiếng, bản thân lại chẳng có phương diện nào thực sự xuất chúng cả, cuộc sống của cô từ trước tới nay luôn chỉ duy trì ở mức không bị chết đói. Ngay cả việc mua một chiếc áo đối với cô mà nói, cũng là điều cần phải nghiến răng nghiến lợi mới có thể hạ được quyết tâm. Nếu như có thể mặc cả được thì nhất định cô sẽ mua với mức giá thấp nhất, bớt được đồng nào hay đồng ấy. Thế cho nên, khi cô đang gân cổ tranh cãi tới đỏ cả mặt với chủ cửa hàng chỉ vì ba tệ tiền lẻ, sự xuất hiện của Cam Đông Thành khiến cô cảm thấy vô cùng khốn đốn, nhất thời không còn hứng thú để tiếp tục mặc cả qua lại với chủ cửa hàng nữa. Cô trả lại chiếc áo cho người ta, sau đó vội vàng rảo bước đi ra khỏi khu vực thời trang, mặc kệ chủ cửa hàng kia có hô hào thế nào sau lưng, cô cũng không quay đầu lại. Nào ngờ, Cam Đông Thành kia vẫn cố tình đuổi theo. Nhưng anh không hề cầm chiếc áo cô định mua khi nãy để đuổi theo như trong phim thường diễn. Anh chỉ ngại ngùng đứng bên cạnh cô. Cô bước đi thì anh cũng bước theo, cô dừng chân thì anh cũng đứng lại. Cuối cùng, Hạt Sồi bắt đầu cảm thấy bực bội. Cô nghiêm mặt lại, hỏi anh, “Anh có ý đồ gì?” “Đâu có. Không có ý đồ gì cả.” Cam Đông Thành thường ngày rất biết ăn nói, giờ khắc này lại thấy mình lắp ba lắp bắp. Anh suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng nói, “Nếu không có chuyện gì nữa, vậy, vậy tôi đi trước nhé.” Nói xong, anh cũng thật sự quay người bước đi. Chiếc áo jacket màu đỏ thẫm giữa trời đông lạnh giá này giống như một ngọn lửa ấm áp, khiến Hạt Sồi có chút mê mẩn. Không hiểu sao cô lại gọi anh, “Đợi đã. Đi ăn với tôi có được không?” “Được chứ.” Anh quay đầu lại, niềm vui không sao giấu nổi hoàn toàn bộc lộ trên khuôn mặt. Hai bên đường, ánh đèn mờ ảo lấp lánh, gió mùa đông không ngừng len lỏi qua từng ngóc ngách của những tòa nhà cao tầng san sát. Hạt Sồi cứ nhìn mãi, nhìn mãi, rồi lại vô thức ngẩng đầu lên ngắm bầu trời đen kịt không một ánh sao.   3. Người bị lá cây dừa rơi trúng mà chết Trong lòng mỗi người đều sẽ có những vết thương, nhưng càng muốn chôn vùi thì lại càng không sao giấu nổi, vì thế mà muốn quên đi. Hạt Sồi lại không như vậy. Cô cũng có những tổn thương, nhưng lại không hề muốn quên, nên lúc nào cũng luôn khắc ghi trong lòng. Thực ra, cách đây vài năm, cô cũng rất thích cười, tíu tít khoác lên cánh tay cường tráng mạnh mẽ của bạn trai, cùng nhau dạo bước trên đường Thâm Nam. Họ cùng ngắm nhìn những tòa nhà cao tầng xung quanh để mơ tưởng về tương lai sau này, căn hộ nhỏ của riêng hai người sẽ nằm ở nơi đâu? Vậy mà, một chiếc lá cây dừa từ trên trời rơi xuống đã phá vỡ giấc mơ ấy của họ. Hạt Sồi có chết cũng không dám tin rằng câu chuyện hoang đường như thế lại có thể xảy ra với mình. Nhưng cô đã tận mắt chứng kiến toàn bộ sự việc, ngay cả báo chí và những trang mạng đưa tin hàng đầu trong nước cũng đưa tên bạn trai cô vào tiêu đề của mình, làm sao cô có thể tự lừa mình dối người được nữa. Cô nói với Cam Đông Thành, “Anh có biết không? Lúc đó tôi thực sự rất muốn chặt luôn cái cây dừa đó đi, hoặc là chờ đợi một chiếc lá cây khác rơi trúng mình. Nhưng trên đời này làm gì có chuyện trùng hợp đến thế...”, cô tựa vào bàn, vừa cười vừa ngơ ngẩn. Trước đây cô đã từng khóc nhiều tới như vậy. Bây giờ nhắc lại chuyện này, cho dù có đau đớn bi thương đến đâu, cũng không còn kích động tới mức rơi lệ nữa. Cam Đông Thành thấy cô vừa khóc lại vừa cười, bỗng thấy lòng mình đau xót, vì thế bèn ôm lấy cô. Đôi khi, cảm giác rung động giữa nam và nữ chỉ xảy đến trong một khoảnh khắc. Nếu như lúc trước, anh chỉ có chút thiện cảm với cô nàng lạnh lùng ít nói này, thì bây giờ, có lẽ anh đã hoàn toàn phải lòng cô rồi. Nhưng mà, có nhiều khi, yêu một người cũng chỉ là một ý nghĩ cam tâm tình nguyện từ một phía mà thôi. Thế nên, sau khi lấy lại được tinh thần, Hạt Sồi nhanh chóng thoát ra khỏi vòng tay của Cam Đông Thành. Anh nhìn cô, trong một quán đồ ăn nhanh ven đường, một cơn gió không an phận từ bên ngoài luồn vào trong quán, anh thấy hơi gượng gạo. Còn Hạt Sồi lại buông xuống hoàn toàn những phòng bị của lúc trước, đột nhiên mỉm cười với anh.   4. Dù chết cũng đã từng yêu một lần Ngày tháng sau này cứ thế dần trôi, những sự thất thố của buổi tối hôm đó như chưa từng xảy ra. Hạt Sồi vẫn cứ là một cô nàng Hạt Sồi không thích nói nhiều. Cam Đông Thành vẫn cứ là anh chàng Cam Đông Thành hay nói hay cười như trước đây. Hai người có vô tình gặp mặt nhau cũng không hỏi han gì nhiều, chào nhau qua loa rồi lại đường ai nấy đi. Cam Đông Thành có thể cảm nhận được rõ ràng Hạt Sồi đang cố tình tạo nên một bức tường ngăn cách giữa hai người, vì thế, anh cũng không muốn phá vỡ sự yên bình ấy. Phụ nữ đúng là sinh vật vô cùng kỳ lạ, Cam Đông Thành thầm cảm khái. Nhưng câu nói tuổi trẻ bồng bột từ trước tới nay có mấy khi sai. Vài ngày sau, Cam Đông Thành đã không nhẫn nhịn nổi nữa. Anh bắt đầu tìm mọi lý do để có thể đơn độc ở bên Hạt Sồi, nhưng thái độ của Hạt Sồi vô cùng kiên quyết. Cô nói không gặp là không gặp, nói không muốn đơn độc bên nhau thì kiên quyết không chịu ở riêng với anh trong một gian phòng. Cam Đông Thành tức tới nghiến răng nghiến lợi. Anh bực bội gửi tin nhắn hỏi cô, “Vì sao lại không chịu chấp nhận anh?” Rất nhanh, Hạt Sồi đã đáp lại, “Cuộc đời này đầy rẫy những điều không thể nắm chắc được. Tôi không thể biết được chiếc lá cây tiếp theo sẽ rơi xuống vào lúc nào. Để tránh những buồn đau không đáng có, tôi cho rằng độc thân vẫn tốt hơn.” Đáp án này đúng là lừa gạt người ta biết bao! Cam Đông Thành không phải hạng người mới một lần bị rắn cắn đã sợ dây thừng suốt mười năm. Anh cho rằng, cho dù có chết đi, ít nhất cũng đã từng yêu một lần, việc gì cứ phải sợ trước sợ sau như vậy. Nhưng anh lại không dám trả lời Hạt Sồi một cách thẳng thừng như vậy. Anh mặt dày nhắn cho cô, “Thực ra hôm nay là sinh nhật anh. Cùng anh đi xem phim được không? Một lần cuối cùng này thôi!!!” Dùng những ba cái dấu chấm than, nhưng Cam Đông Thành không hy vọng đây thực sự là lần cuối cùng. Cho dù thế nào đi chăng nữa, trước tiên cứ lừa cô ấy đi xem phim một lần trước đã. Quả nhiên, đúng như anh mong muốn, một phút sau, tin nhắn chỉ có một chữ “Được” của người nào đó truyền tới.   5. Nữ chính ngực lép nhất trong các câu chuyện cổ tích Rõ ràng việc hẹn hò bằng cách xem phim vào thời điểm phim Avatar đang phủ sóng tất cả các rạp chiếu phim ở Trung Quốc là một chuyện khó khăn biết bao. Đứng trước cửa rạp chiếu phim, Cam Đông Thành cùng Hạt Sồi nhìn hàng dài người đang xếp hàng chật kín để mua vé mà trợn tròn cả mắt. Họ đưa mắt nhìn nhau, không ai nói gì, cuối cùng đành cười bất lực. Sau đó, họ đi thang cuốn xuống tầng dưới của trung tâm thương mại, vào Carrefour, mỗi người mua một suất mì lạnh Tây An, rồi ngồi ăn trên băng ghế dài sát lan can. Người qua người lại, ai cũng nhìn vào đôi nam thanh nữ tú này với vẻ mặt hiếu kỳ. Tuy nhiên, Cam Đông Thành cùng Hạt Sồi đều chẳng mảy may để ý, vẫn tiếp tục thản nhiên ngồi ăn. Sau khi ăn xong, Cam Đông Thành còn không cẩn thận ợ lên một cái. Hạt Sồi vừa nghe thấy thì hơi sững sờ, sau đó lại cười phá lên. Cam Đông Thành không thèm quan tâm tới tràng cười của Hạt Sồi. Anh đưa tay lên quệt miệng rồi hỏi cô, “Còn muốn xem phim Avatarkhông?” Hạt Sồi lắc đầu, nói, “Không xem nữa, không xem nữa. Hay là chơi trò kể chuyện cười nhạt đi. Tôi kể trước.” Sau khi cơm no rượu say, Hạt Sồi đã hoàn toàn tháo bỏ lớp mặt nạ lạnh lùng trước đó. Cô hào hứng vui vẻ hỏi Cam Đông Thành, “Anh có biết trong các câu chuyện cổ tích, nữ chính nào là ngực lép nhất hay không?” “Là ai? Tôi không biết.” Cam Đông Thành đáp mà không cần phải suy nghĩ. “Chính là Cô bé quàng khăn đỏ. Có biết vì sao không? Bởi vì bà nội của cô ấy bị sói xám ăn thịt mất rồi[2], ha ha ha.” Hạt Sồi chẳng buồn quan tâm tới phản ứng của Cam Đông Thành. Cô phá lên cười một trận rồi lại kể câu chuyện tiếp theo. [2] Một cách chơi chữ của tác giả. Trong tiếng Trung, từ “bà nội” có cách phát âm là “nai nai”, gần giống với cách đọc từ “ngực” của phụ nữ theo tiếng lóng. Cam Đông Thành ngắm nhìn cô gái đang cười rạng rỡ sảng khoái trước mặt, anh giật mạnh mấy sợi tóc hoe vàng trước trán của mình. Đau quá! Xem ra đây không phải là mơ rồi. Thật tốt quá! Dường như anh có thể nghe thấy văng vẳng âm thanh sống động của những thước phim đang chiếu trong các phòng chiếu ở trên tầng. Avatar cùng Sát thủ và vệ sĩ[3] đang thu hút toàn bộ sự tập trung của khán giả trên màn ảnh rộng, những âm thanh của thế giới viễn tưởng ấy hòa quyện cùng tiếng cười giòn tan của thế giới hiện thực này, đây quả là một chuyện hạnh phúc biết bao! [3] Phim còn có tên khác là Thập Nguyệt Vi Thành (Mười tháng vây thành), một bộ phim do Hongkong sản xuất. Cam Đông Thành cũng bật cười cùng với Hạt Sồi.   6. Cơn mưa rào bên núi Ngô Đồng Một tuần sau, có một hôm, mọi người trong công ty nhìn thấy Cam Đông Thành cùng Hạt Sồi tay trong tay đi ăn trưa với nhau. Tất cả mọi người đều vô cùng tò mò đối với chuyện này. Con sâu hóng chuyện trong lòng mỗi người đều bị lôi ra rồi. Nhưng cho dù họ có dùng hết cách này tới cách khác, Hạt Sồi và Cam Đông Thành cũng nhất quyết không chịu tiết lộ mảy may. Thế nên, không một ai biết được rằng, tối hôm đó, sau khi rời khỏi rạp chiếu phim, hai người họ không hề quay về nhà, mà chợt nổi hứng đi đến núi Ngô Đồng leo núi. Họ vắt kiệt sức lực, thở hổn hển không ra hơi, cuối cùng cũng leo lên tới đỉnh núi. Bầu trời rực rỡ đầy sao lấp lánh như thể một đàn đom đóm được người ta thả lên đó, khiến người ta rung động tới mức không sao nói thành lời. Còn Hạt Sồi khi đó thực sự cũng rất “run” động. Những giọt mồ hôi do leo núi khi nãy bây giờ như thể muốn đóng băng lại. Cô khẽ run rẩy. Cam Đông Thành phát hiện ra, liền cởi áo khoác ngoài của mình rồi khoác lên người Hạt Sồi. Trên chiếc áo khoác ấy vẫn còn lưu lại hơi ấm của Cam Đông Thành. Hạt Sồi nhìn thấy làn da màu lúa mạch rắn rỏi của anh, đột nhiên cảm thấy lúc này cho dù có chết đi cũng chẳng sao. Đúng thế, dù có chết đi cũng chẳng sao cả, vậy tiến tới một cuộc tình thì có là gì đâu. Đúng thế, có những người sau một lần tổn thương trong tình yêu liền ôm theo những nỗi đau không thể xóa nhòa, không cười nổi, cũng chẳng dám khóc, trừ phi có một tình yêu dịu dàng mà săn sóc khác xoa dịu những đau thương ấy. Lần này, có lẽ Hạt sồi đã có thể quên đi nỗi đau ấy. Cô nhìn chàng trai còn kém mình hai tuổi đứng bên cạnh, không hiểu sao nhịp tim đập lại nhanh hơn, đặt tay lên cũng có thể cảm nhận được từng tiếng “thình thịch, thình thịch”. Bên ngoài đình, không biết mưa rơi tự khi nào, tí tách, tí tách. Cả thế giới dường như chỉ còn nghe thấy tiếng mưa rơi róc rách, không, còn có cả tiếng hít thở của cả Hạt Sồi và Cam Đông Thành. Hai người họ siết chặt tay nhau. Một đêm mùa đông không quá lạnh, hai đôi bàn tay nắm chặt quấn quýt bên nhau đã là quá đủ rồi. Tất cả những điều không vui khác, hãy để chúng tan đi theo cơn mưa. Ai đó đã phải chết đi chỉ vì một chiếc lá rơi, những chiếc lá vẫn không ngừng rụng xuống, những hồi ức mà người ta vẫn luôn cố gắng khắc ghi, hãy để tất cả tan theo cơn mưa. Tuổi trẻ ai mà không từng đau đớn vài lần, ai mà không từng có những giấc mơ đẹp đẽ? Sau khi phải chịu đựng những nỗi đau đớn cùng thù hận, ta cứ tưởng rằng mình sẽ phải sống dựa vào hồi ức. Nhưng đêm đen qua đi, trời tự khắc sẽ lại sáng. Khóc xong rồi cũng vẫn phải bước về phía trước mà thôi. Tôi tin rằng không lâu sau, bầu trời sẽ lại tỏa sáng, tất cả những ấm áp dịu dàng cũng sẽ theo đó đến bên bạn. Còn những người đã từng bị tổn thương, rồi sẽ gặp được một người vô cùng cố chấp ôm lấy bạn, trở thành một nửa kia của bạn.     Mời các bạn đón đọc Mong Thế Giới Này Luôn Dịu Dàng Với Em của tác giả Lâm Dĩ Trú.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Bùn Loãng Cũng Có Thể Trát Tường - Vô Tụ Đinh Hương
Thể loại: Cổ đại, Hài sủng, Nữ phẫn nam trang Tình trạng: Hoàn thành, HE Nam + Nữ chính: Trình Dục Chi + Mộ Dung Hòa Chính  *Chống chỉ định lúc ăn cơm uống nước* ************************************* Gia tộc Mộ Dung mỗi đời chỉ có một cô con gái duy nhất là “kỳ tài võ học” không ai có thể vượt qua. Dù như vậy nhưng cũng không thể tránh khỏi số mệnh: sau khi sinh con sẽ chết vì khó sinh. Mỗi người con gái đều được nuôi dạy tinh thông cầm kì thi họa, hiểu biết lễ nghĩa… nhưng vì vậy mà có nhiều người theo đuổi vài khong thoát khỏi vận mệnh. Rút ra từ những bài học đẫm máu đó, đến đời Mộ Dung Hòa Chính lại được gia tộc nuôi dạy theo chiều hướng ngược lại với kế hoạc “Giai nhân tuyệt đại” đầy đủ mọi tật xấu : giấu giếm giới tính, lưu manh, thổ phỉ, hám tiền, thô tục còn hơn cả nam nhân. Sau cái kế hoạch nuôi dạy quá thành công, Mộ Dung Hòa Chính đi khỏi nhà với kế hoạch vơ vét tiền của thiên hạ. Nàng gặp được Trình Dục Chi và bám theo hắn bởi lý do hắn là người duy nhất chưa bị nàng chọc tức cho xì khói. Còn TRình Dục Chi ban đầu giữ nàng lại vì muốn xem con người có thể “ vô lại” đến mức nào!!! Từ đó trong đoạn thời gian trưởng thành của nàng luôn ở bên Trình Dục Chi và được hắn chăm sóc, còn nàng vẫn tiếp tục đi vơ vét tiền của thiên hạ… Toàn bộ câu chuyện được kể bằng lời của nữ chính đậm chất lưu manh về cuộc sống từ nhỏ đến lớn, từ những tình huống nhỏ nhất cũng lộ ra bản chất lưu manh thổ phỉ của nàng… ****************************************** “Ông nội của ta đóng giả một sư gia nghèo túng, đem theo ta lăn lộn ở đủ chốn nha môn, cho ta học thói khẩu phật tâm xà, lá phải lá trái, thuận gió nổi lửa, ném đá xuống giết, người gian ta trá!!!  Bà nội ta trước giờ đoan trang hữu lễ, là một vị phu nhân cao quý cũng vì ta mà phải thay đổi hình tượng, trước mắt mọi người huơ tay huơ chân, đánh rắm, xỉa răng, xỉ mũi!!!  Đại bá ta là người sợ bẩn, nhưng cũng phải trà trộn sống chung với đám khất cái suốt ba tháng, chỉ nhằm "tìm hiểu thực tế" để có thể dạy ta thế nào là thô tục "hàng thật giá thật". Nhưng coi như ông ấy cũng không lỗ, vì trà trộn vào trong Cái Bang, cuối cùng cũng bò lên được chức bang chủ. Phải nói trong nhà ta, đại bá là người nhìn xa trông rộng nhất. Như đã nói ở trên, nhị bá đem ta đi đến chốn gió trăng cùng y quán chữa bệnh hoa liễu, nhưng ông ấy vốn là người luôn giữ mình trong sạch, coi thanh danh như mạng. Từ nhỏ, mẹ ta lúc nào cũng lải nhải bên tai ta: "Người không vì mình, trời tru đất diệt." Trải qua nhiều năm, câu đó khắc sâu vào trí óc của ta, kết quả là ta làm việc đều nghĩ đến mình trước hết, quyết không làm gì tổn hại đến bản thân. Mà giọng nói thánh thót như hoàng oanh của mẹ ta giờ chẳng khác gì tiếng lừa the thé.  Cha ta chìu chuộng ta hết chỗ nói, ngoại trừ khuyên ta ăn mặc càng lôi thôi càng tốt (trang phục xinh đẹp sẽ dẫn sói vào nhà), mọi thứ ăn uống chơi đùa đều là hàng cao cấp, để ta tận hưởng khoái lạc trong cuộc sống. Đồng thời cũng khuyến khích cảm xúc sợ đau, sợ khổ, sợ chết của ta mọi nơi mọi lúc. Sau đó lại nói cho ta biết số mệnh đáng sợ của con gái họ Mộ Dung, ta đương nhiên để cao cảnh giác, không để nó xảy ra trên mình ta…” ** Đám cướp hồ nghi không dám tự tiện hành động. Ta thúc giục bọn họ: "Động thủ nhanh lên, các ngươi không cướp bọn họ, thì lão tử cướp các ngươi quái gì được." Tên trùm cướp cẩn thận hỏi lại: "Vậy ngài trực tiếp cướp bọn họ không được sao?"  Ta khinh thường liếc mắt nhìn hắn: "Ngươi biết cái gì? Lão tử trực tiếp cướp thì chẳng phải biến thành cướp đường rồi sao? Lão tử làm sao làm những chuyện đê tiện như thế? Lại còn bị quan phủ lùng bắt nữa, phiền toái lắm! Nhưng cướp của các ngươi thì không giống vậy! Vì dân trừ hại, không chừng còn có thưởng thêm nữa là! Vì vậy đừng lải nhải nữa, mau cướp đi!" Nói xong ta đi đến bên một tảng đá lớn, lăng không vỗ một chưởng, tảng đá hóa thành bột.  ** Ngày hôm đó ta chẳng khác gì chó con theo mẹ, theo đuôi hắn hít hít không ngừng, tới buổi tối mà vẫn chưa đã nghiền, ta bèn nhảy lên giường của hắn ngủ chung. Hắn lập tức từ chối: "Không được, không hợp với lễ pháp."  Đây là lần đầu tiên hắn dám cự tuyệt ta, thật là quái lạ. Ta không phục, phản đối: "Hai thằng đàn ông ngủ chung thì có sao đâu mà sợ." Mặt hắn dại ra: "Bộ ngươi là đàn ông hả?" Ta giận dữ, vỗ ngực: "Ngươi dám xem thường lão tử! Đừng tưởng rằng ngươi là sư phụ thì lão tử không dám đánh ngươi. Nói cho ngươi biết, lão tử thích nhất là khi sư diệt tổ! Bằng không chúng ta múa máy một chút, ai thắng thì người đó là đàn ông."  * Tối đến, hắn chui vào phòng trước, khóa cửa lại. Ta cóc cần ngủ chung với hắn, nhưng hắn làm bộ làm tịch như vậy thì ta càng phải dằn mặt hắn. Lão tử ta lăn lộn Cái Bang, ăn trộm ăn cướp chẳng chuyện không làm, dựa vào thân thủ của lão tử, có cái cửa nào chống được không hả? Cho nên ta dễ dàng tóm được hắn quẳng lên giường.  Ta đặt tay lên huyệt đạo của hắn, hỏi: "Hôm nay ngươi chọn ngủ kiểu nào?" Hắn nhắm mắt lại thở phì phò, sau đó mở mắt ra, cắn răng: "Loại thứ nhì." Thật tiếc quá xá, thiếu chút nữa hắn sẽ nổi nóng rồi, ai ngờ lại nén giận được, xem ra ta vẫn còn phải tiếp tục cố gắng mới được.  Ta buông tay ra, chui vào lòng hắn nằm một cách thoải mái, ngửi ngửi mùi của hắn rồi thỏa mãn thốt: "Vậy mới là sư phụ ngoan chứ." ** Có một buổi sáng tỉnh giấc, ta hỏi Trình Dục Chi : “ Sư phụ, buổi tối có phải lúc đi ngủ ngươi mang theo cái chày giã thuốc không, nó cứ chọc chọc làm ta khó chịu quá.”  ** Ta đi khuyên Trình Dục Chi, hắn nhìn ta hỏi : " Ngươi muốn ta thành thân với công chúa sao ?"  Ta gật đầu nói : " Đúng vậy, ngươi đáp ứng đi, hoàng thượng sẽ cho ta thật nhiều tiền. Sau đó, ta là đồ đệ của Phò mã, ta muốn kiếm tiền thì còn kẻ nào dám nói. Thật tốt."  Hắn nói xa nói gần : " Vậy sao ? Thế ngươi chuẩn bị ngủ riêng một mình chưa ?"  Ta ngạc nhiên hỏi : " Vì sao ta phải ngủ một mình ?" Hắn thản nhiên đáp : " Sau khi ta thành thân với công chúa, đương nhiên phải ngủ cùng nàng. Ừm, nếu là mong muốn của ngươi, ta sẽ tới chỗ hoàng thượng trả lời, rằng ta đồng ý cưới công chúa"  Ta cuống quýt ngăn cản : " Không được, ngươi không được ngủ chung với người khác. Ta qua chỗ hoàng thượng nói trước đã"  Nói xong, ta lập tức đi thương lượng với hoàng thượng : "Bệ hạ, công chúa gả cho sư phụ ta cũng được, nhưng bọn họ không được ngủ chung một chỗ" ** Sau khi đánh giặc xong, cuộc sống an nhàn nhiều. Chứng đổ máu mũi của Trình Dục Chi lại tái phát, ta cũng thật sốt ruột, liền hỏi hắn : " Không phải ngươi là thần y sao ? Vì sao không trị cho khỏi hẳn được ?"  Hắn ấp úng nói : " Không phải không trị được, mà do thiếu một vị thuốc"  Ta vội vàng hỏi hắn : "Vị thuốc gì. Ta đi cầu xin hoàng thượng phái người tìm giúp." Hắn do dự một chút nói : "Kỳ thật cũng không khó tìm, chỉ là nước bọt của một người có võ công cực kỳ cao cường là được"  Ta cực kỳ ngạc nhiên hỏi : " Thật sao, sao lại có vị thuốc kỳ quặc như vậy ?" Hắn liền tỏ vẻ đàng hoàng chững chạc nói : " Hừ, đây là phương thuốc cổ truyền, chỉ chuyên trị bệnh nặng thôi" Nói cũng đúng, hắn biết rất nhiều phương thuốc cổ truyền, có những loại còn gây ngạc nhiên hơn, mà cũng đều dùng được.  Ta liền vỗ ngực nói : " Việc kia quá đơn giản, ngươi chỉ cần nói cần ai, ta liền giúp ngươi bắt hắn về, hắn dám không nghe lời thì ta sẽ đánh cho hắn một trận"  Trình Dục Chi nhìn ta do dự, rồi mới nói " Nếu bàn về võ công, thì người giỏi nhất mà ta biết chính là ngươi"  Ta lườm hắn một cái với vẻ khinh thường : "Mấy tên thư sinh các ngươi thật phiền toái, chuyện đơn giản như vậy mà cũng nhặng xị lên, để ta nhổ nước bọt cho ngươi liền"  Hắn liền tỏ vẻ khó xử nói : "Không được, dùng tay lấy không có hiệu quả" Ta sốt ruột nói " Ai nha, ngươi nói một lần rõ ràng cho xong được không, đừng có rặn ra từng chút một như bị táo bón như thế. Vậy ngươi nói xem phải lấy như thế nào đi ?"  Hắn bất đắc dĩ lắc đầu : " Nói chuyện với ngươi chả có tí lịch sự nào cả"  Ta trừng mắt liếc hắn một cái : " Đừng lảm nhảm vô nghĩa nữa, lấy thì lấy nhanh lên"  Hắn tiến lại gần nhẹ nhàng nâng khuôn mặt của ta lên, dùng ánh mắt giống như rượu hoa điêu sóng sánh say lòng người bậc nhất nhìn ta, sau đó lại dùng âm thanh ôn nhu như mặt nước nói với ta : "Ta lấy nhé "  Ta chỉ cảm thấy người khẽ run lên, người bủn rủn không còn chút lực nào. Không ổn! Không phải y luyện tà công gì chứ.  Ta đang ngờ vực, hắn đã nói : " Nhắm mắt lại đi" Ta hồ đồ choáng váng nhắm mắt lại theo lời hắn, sau đó có một vật gì đó thật ấm áp áp nhẹ lên môi ta, là môi của hắn.  Môi hắn nhẹ nhàng dịu dàng lướt nhẹ trên môi ta, như kiểu môi ta là một vật gì đó đẹp nhất trên đời, làm hắn lưu luyến không thôi. Sau một lúc, trên môi hắn mơ hồ có mấy từ thốt ra không rõ : " Mở miệng ra."  Đầu óc ta sớm đã mê man hỗn loạn, mơ mơ màng màng mở miệng ra, đầu lưỡi hắn thừa dịp len vào, náo loạn trong miệng ta. Đầu ta càng choáng váng, chỉ cảm thấy cứ đế hắn xâm lược trước thế này thật không được, không cam lòng yếu thế liền vươn đầu lưỡi đánh trả, đầu lưỡi hắn lập tức chào đón, dây dưa với ta ở cùng một chỗ. Cũng không biết phải bao lâu, ta giống như vừa uống rượu xong, thoải mái nhẹ nhõm, rồi lại cực kỳ thoải mái. Hơi thở của hai bọn ta càng lúc càng nặng nề, rồi hắn rời khỏi miệng ta, dựa vào vai ta hít sâu một hơi.  Một lát sau, hắn đã bình tĩnh trở lại, ta cũng hết choáng váng. Hắn nhìn ta, tay hươ hươ trước mặt ta nói " Đừng dùng ánh mắt say đắm như vậy nhìn ta, ta sẽ không nhịn nổi đâu.  **************************************** Ad #Lam - fb.com/ngontinh.reviewcfs Mời các bạn đón đọc Bùn Loãng Cũng Có Thể Trát Tường của tác giả Vô Tụ Đinh Hương.
Bụi Trong Ngực - BuiThao3011
Tôi là Hạnh cái tên của tôi dường như nó có 2 nghĩa bất hạnh và hạnh phúc và tất nhiên tôi muốn chọn hạnh phúc,,,,nhưng đời đâu như là mơ nhà tôi chỉ có bố và anh trai mẹ tôi đã mất sớm còn tôi là cô sinh viên y khoa với sự nỗ lực đi làm thuê để được đến trường...làng tôi ở ven đường tới sân bay tôi 18 tuổi khi cái tuổi mới lớn nhưng tôi quê mùa và k sành điệu như các cô bạn cùng tuổi...rồi 1 ngày bố tôi gả tôi cho tên cùng làng...nỗi đau khi ngày cưới chú rể bỏ đi theo người khác ...và đến ngày tôi gặp anh khi đang trông trạm y tế ...1 người đàn ông với nhiều vết chém trên người và trên người có rất nhiều hình xăm ...tôi sẽ được hạnh phúc hay là bất hạnh khi gặp người này đây ?.... Mời các bạn đón đọc Bụi Trong Ngực của tác giả BuiThao3011.
Nhu Phong
Lược dịch lời tác giả:  – Với quan điểm “Tôi yêu em, chẳng liên quan gì đến giới tính”, bộ này không xếp hẳn vào BG (nam x nữ) hay BL (nam x nam), cũng không có việc bẻ cong hay uốn thẳng. Tôi hy vọng sẽ có ngày LGBTQIA không còn là một tag riêng biệt. Thế giới này vốn dĩ không bình đẳng, nhưng tình yêu vẫn đem đến cho chúng ta hy vọng ngang bằng. – Bối cảnh truyện là mô phỏng Nam triều, trừ nam nữ chính thì một số nhân vật phụ đều có nguyên mẫu trong lịch sử. *** Hôm trước tình cờ đọc post đề cử truyện đang edit, phát hiện ra bộ này, nhìn tên tác giả, rồi list truyện trong nhà bạn editor, mình quyết định nhảy hố, bất chấp việc nam chính là bisexual. Dù mình luôn nói không với đam mỹ, shounen-ai và yaoi, nhưng ở mức độ này thì không thành vấn đề. Mọi người cứ yên tâm nhảy hố và ủng hộ editor nhé, tiến độ nhà bạn này nhanh lắm, mỗi ngày một chương đều đặn.   Với một đứa gà convert như mình, thường thì phải chờ truyện được edit hoàn hoặc ít nhất cũng gần hoàn mới dám đọc, nhưng gặp bà tác giả này thì toàn phải gặm convert, khổ thế. Dạo trước đọc “Phương nam có cây cao”, chết mê cặp đôi Nam Kiều – Thời Việt, thế là đi gặm convert. Tiện đây bạn nào chưa đọc bộ này thì nhảy ngay đi nhé.   Nữ chính mạnh mẽ, thông minh, dứt khoát, mình cực kỳ thích cách xử trí của Nam Kiều trước những sóng gió trong tình cảm cũng như công việc, cầm lên được bỏ xuống được, không để bản thân phải hối tiếc. Anh nam chính thì đúng kiểu đẹp trai thâm tình thường gặp, gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, dẫu chịu nhiều oan khiên nhưng vẫn mạnh mẽ vươn lên. Ui lan man dữ quá, túm váy lại, cả hai truyện đều hay cả bà con ạ.  Nữ chính Trương Thúy Nga trong một lần tình cờ gặp nam chính Lý Nhu Phong thì trúng tiếng sét ái tình, nhưng rồi chỉ vì một câu nói vô tình của nam chính mà lâm vào cảnh tù tội, bị phán án tử, may mắn mới trốn thoát được. Kể từ đó, cuộc đời hai người tưởng chừng rẽ sang hai hướng khác nhau. Nàng vốn là kẻ tứ cố vô thân, lưu lạc đầu đường xó chợ, gả chồng xung hỉ, bái đường với con gà xong thì chồng chết, nàng lại chấp nhận làm vợ thái giám để kiếm chỗ nương tựa. Nàng biết nắn xương đoán mệnh, biết gieo quẻ xem tướng, mỗi khi ra ngoài lại hay ôm theo một con gà trống, nên được xưng là Bão Kê nương nương (nương nương ôm gà).  Cho đến một ngày kia, nàng gặp lại chàng ở chợ quỷ, đang bán mình chôn anh. Chàng trai phong lưu tuấn tú ngày nào, giờ chỉ còn một tấm thân tàn, mắt đã mù lòa, chân tay rữa nát. Hóa ra chàng đã chết trong chiến loạn, chỉ vì cơ duyên xảo hợp mà biến thành người cõi âm, một xác chết biết đi biết nghĩ không hơn không kém. Người âm nếu không có người chí dương – tức dương bạt – dùng dương khí trên thân mình bổ trợ, thì sẽ mau chóng thối rữa như thi thể bình thường. Trùng hợp thay, Thúy Nga lại là một dương bạt.  Nàng đưa chàng về làm nô bộc trong nhà. Nàng biết, chàng theo mình chỉ vì mình là dương bạt, chàng cần nàng để tiếp tục tồn tại, tiếp tục tìm kiếm Trừng vương Tiêu Yên – người trong lòng chàng. Người đó với chàng là bậc minh quân, là huynh đệ cùng nhau lớn lên, là tri âm tri kỷ.   Binh biến nổ ra, chàng mất đi tất cả, gia tộc, người yêu, tính mạng. Từ một công tử con nhà quyền quý cao cao tại thượng, xưa nay chỉ biết đến những thú phong lưu tao nhã, được gia đình và Tiêu Yên bảo bọc đến mức không màn khói lửa nhân gian, nay chàng như bị đạp xuống bùn sâu, chịu bao tủi nhục, chỉ mong tìm được quân vương của mình, để người đó đem lại thiên hạ thái bình. Tiêu Yên chết, chàng sẽ tặng thân xác mình cho hồn phách của Tiêu Yên; Tiêu Yên còn sống, chàng sẽ trợ giúp Tiêu Yên giành lại cơ đồ. Kế hoạch của chàng không có chỗ cho Trương Thúy Nga.  Trương Thúy Nga ban đầu là nữ phụ đam mỹ chính tông. Nàng yêu Nhu Phong bằng một tình yêu bé mọn, thầm lặng, “tâm duyệt quân hề quân bất tri”, vì cách biệt thân phận giữa hai người quá lớn, và quan trọng hơn là chàng đã có người trong lòng, lưỡng tình tương duyệt. Dù hận chàng đã vô tình khiến đời nàng bị hủy hoại, nhưng Thúy Nga vẫn yêu chàng, vì chàng là điểm sáng, là ý nghĩa duy nhất trong đời nàng.   Mấy năm xa cách, nàng âm thầm thu thập cơ man nào là bia đá, gạch Tần ngói Hán không biết bao nhiêu mà kể, lát kín cả trạch viện nàng ở, chỉ vì ngày xưa chàng yêu thích những thứ đó. Gặp lại nhau, miệng nói cay nghiệt đó, nhưng lại luôn mềm lòng với chàng. Biết chàng lợi dụng mình, cũng cam lòng chịu đựng. Nàng dốc sức thành toàn cho hai người họ, cho mộng ước của chàng.   Bình thường gặp trường hợp này mình sẽ chửi nữ chính là não tàn, là Mary Sue, nhưng ở đây lại không trách được. Nhìn nàng liều mạng để giải cứu Tiêu Yên, nhìn nàng nhường lương thực cho Tiêu Yên trong khi bản thân phải ăn sâu bọ mà sống, nhìn nàng triệu tập âm binh giúp Tiêu Yên chống quân xâm lược, thực sự không thể trách được, chỉ thấy xót xa thay cho nàng. Nàng làm tất cả vì Nhu Phong, nhưng không dám mong được yêu, chỉ mong chàng được sống yên vui, dù là bên người khác.  Nam chính Nhu Phong ban đầu có vài phần giống tra nam. Chàng lợi dụng nữ chính để tìm Tiêu Yên, biết được nàng yêu mình, chàng hứa hẹn sẽ ở bên nàng, lấy thân báo đáp, chỉ cần nàng nguyện ý giúp mình. Nhưng rồi Thúy Nga đã dần đi vào lòng chàng.   Ở đây xin nói thêm một chút để mọi người đỡ ném gạch nam chính, ảnh sắp xây được biệt thự rồi, đó là nam chính chỉ lợi dụng nữ chính lúc đầu khi chàng chưa biết nàng là ai thôi. Về sau khi biết nữ chính yêu mình thì chàng luôn thẳng thắn với nàng, chàng hứa hẹn như một cách báo ơn (chàng vẫn chưa yêu nàng mà). Đến khi biết mình yêu nàng thì hết lòng bảo vệ nữ chính nhé.   Mình nghĩ tình cảm của chàng với Tiêu Yên đã dần phai nhạt, cái còn đọng lại trong tâm trí chẳng qua là nghĩa quân thần, là tình bằng hữu tri âm tri kỷ, là hi vọng dân chúng khắp thiên hạ được thái bình mà thôi.  *** Tác giả: Tiểu Hồ Nhu Vĩ Thể loại: Huyễn huyễn, Nam mù, Nữ cường, Nam song tính Tình trạng: Hoàn bản dịch. Review bởi: Kam Linh từ Hội Nhiều Chữ ----- Bối cảnh Nam Bắc Triều giả tưởng, HE, cảm động. Vì mọi người review truyện này nhiều rồi nên hôm nay viết bài cảm nhận về tình yêu của Thúy Nga và Nhu Phong, chủ yếu để tri ân với đồng chí Tran Phg Anh. Nếu muốn tìm một bộ truyện ngắn, tạo cảm giác mạnh pha chút điên rồ, tình tiết nhanh, gọn ghẽ, văn phong mượt mà, cảm xúc lắng đọng, muốn ngược có ngược, muốn hài có hài (dù không nhiều), thì Nhu Phong tuyệt đối hợp với bạn, thêm nữa, bản dịch rất tuyệt vời, đạt chất lượng sách xuất bản (có khi còn hơn nhiều bộ xuất bản), chú thích tỉ mỉ! *** Truyện lấy bối cảnh loạn thế, khi chiến hỏa liên miên, tầng lớp thống trị thì tranh đấu hạ bệ nhau, tầng lớp bình dân thì lầm than, mạng người chẳng khác mạng súc vật. Nữ chính Trương Thúy Nga chính là một con kiến như thế. Xuất thân là nghèo hèn bé mọn, nhan sắc tầm thường, ăn bữa nay lo bữa mai, điểm đặc biệt duy nhất chính là thân phận dương bạt của nàng, là khả năng bói toán có thiên phú học đạo của nàng. Ấy thế mà con kiến Trương Thúy Nga lại trót đem lòng si mê chàng Nhu Phong cao quý, thanh khiết như cánh hạc chẳng vương bụi trần. Và thế là một đời yêu hận long đong, chết sống vất vưởng của nàng cũng từ đây chìm nổi. Có hoang đường không, khi chỉ vì lỡ nhìn thấy dung nhan, lỡ nghe thấy giọng nói, tim đập lỡ một nhịp để rồi rước lấy họa sát thân? Thúy Nga chỉ vì muốn được chạm vào Nhu Phong một lần mà phạm tội lừa dối quân vương, nửa đêm bị hành hình ở bãi tha ma. Có hoang đường không khi từ cõi chết trở về, hận kẻ ấy đến tận xương tủy, cuối cùng lại vẫn dâng hết lòng này chở che, yêu thương nâng niu kẻ chẳng yêu mình? Càng hoang đường hơn khi biết kẻ ấy một lòng vì người cũ, với mình có chẳng chỉ là áy náy muốn đền đáp, ấy thế mà vẫn cam tâm hi sinh bản thân hoàn thành ước nguyện của họ, biến ước nguyện đó thành ước vọng của chính mình. Tình cảm, không nằm ở chữ “đáng” hay không, mà phải chăng nằm ở “trả giá đủ nhiều”? Có lẽ trước khi kịp đắn đo, tại sao mình lại yêu Nhu Phong nhiều đến vậy, yêu bất chấp đến vậy thì Trương Thúy Nga đã trả giá quá nhiều. Giống như con bạc đánh cuộc vận đỏ, càng thua càng đánh bạc nhiều tiền hơn, để rồi chẳng dừng được nữa vì nếu dừng là mất trắng, vậy hãy đánh nữa đi, đánh cho đến khi cược cả tính mệnh. Tình yêu của Thúy Nga là vậy, thế nhưng tình yêu ấy không hèn mà lại đẹp đẽ đáng quý trong loạn thế này. Không có tình yêu ấy, nàng chỉ là con kiến con bọ, sống lay lắt không mục đích, mờ mịt như giông tố ngoài kia, nhơ nhuốc như màn đêm bất tận. Tình yêu với Nhu Phong như ngòn đèn dẫn lối cho Thúy Nga trong đêm tối, khiến nàng kiên cường hơn, khiến nàng biết ước mơ, biết yêu hận, biết nắm bắt mỗi thời cơ trong cuộc đời. Trời xanh thương nàng si dại, khiến cho chàng trai đẹp đẽ cao vợi năm ấy chẳng thể chạm vào nay lại có thể cận kề bên nàng làm người cõi âm. Dẫu chàng đã biến thành giống loài khác, dẫu chàng đã bị thế đạo vùi dập tả tơi nhưng bây giờ chàng đã trở thành Tam lang của nàng, một bước không rời, ngày ngày bầu bạn làm tôi tớ cho nàng. Nàng từng hận chàng, hành chàng cho bõ ghét nhưng trên tất cả, nàng yêu chàng còn chẳng hết cho nên rốt cuộc, nàng lại nâng niu ôm ấp bao bọc chàng, khiến Nhu Phong dẫu còn vấn vương mối tình đầu, dẫu còn nặng trĩu gánh thiên hạ cũng từ từ bị cảm hóa, từ từ xót thương, từ từ say đắm người con gái đã 3 đời chồng ấy. Thương nàng thân gái truân chuyên, gả hết người này kẻ nọ chỉ để không xô bồ sa ngã trong loạn thế này, chịu tủi chịu nhục mang tiếng khắc chồng, mang tiếng làm vợ hoạn quan chỉ để cầu sinh tồn. Thương nàng sống khốn khó cơ cực để rồi tính cách trở nên kì quặc, khắc nghiệt âu cũng chỉ là một cách để tự che giấu bản thân, tự bảo vệ lòng tự trọng. Thương nàng yêu chàng vụng về ngây ngô, lại chân thành tha thiết, cách yêu vừa thô ráp quê kệch nhưng lại thấm đượm tình nồng, ấm áp men say. Cho nên Nhu Phong yêu Thúy Nga, chẳng vội vàng miễn cưỡng khó hiểu, mà nước chảy đá mòn, tự nhiên thiên thành. Trở thành người cõi âm, hồi sinh một lần nữa, coi như sống một cuộc đời mới, người bầu bạn bên cạnh Nhu Phong là Thúy Nga, không phải Tiêu Yên. Giày vò chàng, chữa lành cho chàng, mắng mỏ chàng, lại sưu tầm gạch ngói mua vui cho chàng, cắn chàng rồi lại hôn chàng, đó là Bão Kê nương nương, là nương tử Trương Thúy Nga của chàng. Giống như giây phút Trương Thúy Nga ôm Nhu Phong lạnh băng sau khi bị Thông Minh tiên sinh trả về, giơ phút ôm Thúy Nga đã gần như lìa sự sống trong động trời lạnh lẽo, Nhu Phong đã hiểu đây là người phụ nữ của đời mình, rằng chàng thực sự đã yêu nàng trọn vẹn, thật sự muốn cùng nàng làm vợ chồng đời đời kiếp kiếp. Không liên quan đến giới tính, yêu một người chỉ đơn giản vì đó là người ấy, vì đó là người khiến con tim rung động. Cho nên, khi nàng trút hết hơi tàn để xông pha giữa muôn trùng địch vây, khi nàng một lần cuối biến tình yêu của mình trở thành lý tưởng cao đẹp, một lần duy nhất trở thành nữ tướng vĩ đại muốn tự tay mình kết thúc loạn thế, chàng cũng tình nguyện biến mình thành quái vật, lấy tóc quấn thành chiếc kén ôm lấy vợ chàng, cõng nàng đấu lại nghìn vạn kẻ địch ngoài kia, dù cho có mất hết lý trí. Họ có duyên, họ còn nợ, cho nên ông trời cho họ 15 năm, dệt mộng giấc mộng điền viên. Có chàng, có nàng. Có đàn gà quang quác dưới hiên, có con trẻ đùa vui lanh lảnh. Có mái tranh êm đềm giữa núi rừng, có thôn dân thuần hậu cùng yên vui. Vậy là cũng đủ rồi, phải không nhỉ? Sống, chẳng cần thật dài lâu, chỉ cần mỗi ngày là một ngày vui, vậy cũng xứng đáng rồi, đúng không nào? Mời các bạn đón đọc Nhu Phong của tác giả Tiểu Hồ Nhu Vĩ.
Trường Mệnh Nữ - Hắc Nhan
"Trường mệnh nữ" là một câu chuyện ngược tâm đan xen những ân oán thù hận chốn giang hồ. Cặp đôi nhân vật chính tuy đều có tình cảm với nhau nhưng trong lòng cả hai đều tồn tại khúc mắc và hiểu lầm khiến cả hai day dưa mãi mà trải qua thêm hai năm cách biệt họ mới có thể đến được với nhau. Nàng lãnh khốc, tàn nhẫn, xem mạng người như cỏ rác.  Hắn ôn nhu, thiện lương, trân trọng hết thảy sinh mạng.  Từ trước đến nay, nàng luôn dùng sinh mạng của người khác để đổi lấy sự sinh tồn cho bản thân.  Không ngờ kể từ khi gặp gỡ hắn, nàng lại cam nguyện dùng chính sinh mạng mình để đổi lấy sự sinh tồn cho hắn. ... Long Nhất là một nữ sát thủ vô tình không để ai vào mắt, có thể mặt không biến sắc mà đoạt lấy mạng người. Từ trước đến nay, cuộc sống của nàng dường như chỉ có máu tanh và thù hận, số người đã chết trong tay nàng nhiều không đếm xuể, kẻ thù của nàng trải dài khắp mọi nơi trong thiên hạ.  Vốn là sát thủ lạnh lùng vô cảm, tưởng chừng sẽ chẳng ai có thể phá vỡ vỏ bọc sắt đá ấy của Long Nhất. Nhưng người làm nàng lộ ra sắc mặt nhu hòa, người làm nàng có thể làm một nữ tử bình thường cũng chỉ có một mình chàng, Kiếm Hậu Nam.  Chàng là Kiếm Hậu Nam, đồng thời cũng là con trai của sư phụ Long Nhất. Trái ngược với Long Nhất lãnh đạm tàn nhẫn, Kiếm Hậu Nam chàng là một nam nhân ấm áp mang tấm lòng thiện lương bát ái. Nếu nói Kiếm Hậu Nam là ánh sáng luôn soi sáng giúp đỡ thế gian, thì Long Nhất chính là đêm đen dìm người xuống hố sâu của nỗi sợ khôn cùng. Kiếm Hậu Nam và Long Nhất gặp gỡ nhau lần đầu vào mười lăm năm trước. Khi ấy chàng là nam hài mười tuổi dám kết bằng hữu với nàng. Chàng thiếu niên năm đó đã xuất hiện trong cuộc đời vốn định sẵn sẽ chỉ tràn ngập gió tanh mưa máu của Long Nhất, trở thành tia sáng duy nhất trong cuộc đời vốn dĩ tối tăm lạnh lẽo của nàng.  Nhưng sau đó, Long Nhất phải bôn ba khắp nơi làm nhiệm vụ, ngày tháng về sau của nàng cũng chỉ có giết người đoạt mạng. Còn Kiếm Hậu Nam vẫn là chàng thiếu niên thuần khiết lương thiện. Trong mười lăm năm sau, hầu như cả hai chẳng mấy khi gặp gỡ, có chăng cũng chỉ có một mình Long Nhất luôn nhìn lén chàng từ xa, lẳng lặng dõi theo Kiếm Hậu Nam mà chưa một lần dám bước đến bên cạnh chàng.  Kiếm Hậu Nam chưa bao giờ nhận ra tình cảm Long Nhất dành cho mình, chưa bao giờ nhận ra thứ tình ái âm thầm lại cố chấp của nàng trao đi đã hơn mười lăm năm. Bởi vì Kiếm Hậu Nam chàng đã từng yêu một nữ tử khác, và cũng nhận lại bao nhiêu tổn thương từ người đó. Kiếm Hậu Nam đã gặp gỡ hoa chủ của Ngưng Tuyết Lâu, tên là Tử Tiêu. Kiếm Hậu Nam và Tử Tiêu đã từng viết lên một đoạn tình duyên đẹp đẽ.  Nhưng rồi Tử Tiêu lại vì một nam tử khác mà bỏ rơi Kiếm Hậu Nam, vì một nam tử khác mà rời khỏi chàng. Kiếm Hậu Nam vốn là kẻ hiền lành, sau khi nhận được vết thương lòng quá sâu, chàng chỉ biết buông tay và chúc phúc cho nữ tử mà mình từng yêu thương.  Khép lại đoạn tình cảm với Tử Tiêu, Kiếm Hậu Nam cũng khép lòng mình lại, chàng dường như không còn tha thiết gì với tình ái nữa. Một phần nguyên do là bởi vì Kiếm Hậu Nam đã từng bị trúng độc, độc tính đã xâm nhập và ăn sâu vào cơ thể chàng khiến bao lần phải đau đớn vì độc tái phát. Kiếm Hậu Nam tự biết bản thân mình vốn chỉ là kẻ yếu ớt, sống chẳng biết liệu có qua nổi ngày mai hay không.  Mời các bạn đón đọc Trường Mệnh Nữ của tác giả Hắc Nhan.