Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Công Chúa Nghịch Thiên

Bạn đang đọc truyện Công Chúa Nghịch Thiên của tác giả Phỉ Hà. Một công chúa cao quý bị ép gả tới Man tộc, bị lột sạch mọi thứ, thành trò vui của những kẻ ti tiện kia… “Ta là một công chúa, hai tay dính đầy máu tươi. Còn trước đó, hai tay của tất cả mọi người, đều dính đầy máu của ta.” Nếu yêu thích truyện ngôn tình, bạn có thể đọc thêm Luân Hãm Cưỡng Chế hay Mỗi Đêm Đi Đến Động Phủ Của Sư Tôn. *** “Ta là một công chúa, hai tay dính đầy máu tươi. Còn trước đó, hai tay của tất cả mọi người, đều dính đầy máu của ta.” *** Vào cái đêm hôm mà mẫu hậu bị giết, Văn Thần đã quỳ xuống trước mặt Tứ muội muội của nàng. Nàng, một đích trưởng công chúa con của chính cung Hoàng hậu, lại phải quỳ xuống trước mặt một thứ nữ do cung nữ sinh ra. Bọn họ liệt kê ra cho mẫu hậu của nàng rất nhiều tội trạng, tội ác tày trời, ghen tị thành tính, giết hại long tự, ngoại tổ phụ nhiều lần bức vua thoái vị… Vào thời khắc khi nàng quỳ xuống trước mặt Tứ muội muội thứ nữ của mình, lần đầu tiên, phụ vương của nàng đã nhìn nàng nhiều hơn mọi lần, nhìn thẳng, rõ ràng bằng cả hai mắt. Năm đó, nàng mười hai tuổi. Thời gian trôi qua thật mau, chỉ mới đảo mắt, bốn năm đã qua đi. Nàng trở thành một thứ dân trầm mặc sống trong lãnh cung, vô thân vô cố, không người thân thích, không có cung nữ thiếp thân hầu hạ, không có thanh mai trúc mã, không có khuê trung mật hữu, cái gì cũng không có. Cho đến một ngày, khi một đạo thánh chỉ hòa thân được đưa đến, nàng ngay cả chính bản thân mình cũng không còn nữa. Phụ vương hạ chỉ để nàng lập gia đình. Đối tượng chính là thủ lĩnh của Man tộc. Đúng vậy, nàng không hề nhìn lầm, đường đường là đích công chúa duy nhất của Đại Văn triều lại phải chịu nhục, phải gả đến Man hoang. 2. Man tộc. “Cái loại mặt hàng như thế này mà cũng gọi là Văn triều công chúa sao?! Đạt Lai, ngươi mang cái quái gì về đây thế hả?” Thủ lĩnh Man nộ khí mười phần, tiếng gầm rống chấn động khắp trong ngoài lều trại: “Lão tử hàng năm tiến cống nhiều rượu ngon vật phẩm như vậy qua đó, vậy mà Hoàng đế Văn triều lại gửi sang đây cho lão tử một đứa nha hoàn rửa chân là thế nào?” Văn Thần ngã sóng soài trên mặt đất, một bên má sưng lên đỏ bừng, khóe miệng có vết máu đỏ thẫm, bộ dáng đáng thương nhưng không khiến cho bất luận kẻ nào trong lều vải cảm thấy đồng tình. Chỉ có vẻ đáng thương của mỹ nữ mới thật sự là đáng thương. “Nàng đích xác chính là nữ nhi duy nhất của tiên hoàng hậu Văn triều – là đích công chúa duy nhất của Văn triều, là đích công chúa huyết thống cao quý nhất.” Đạt Lai cảm thấy hơi khó xử, còn việc bộ dáng công chúa xấu xí như thế, căn bản không phải là việc mà hắn có thể giải quyết được, phải không? Công chúa Văn triều này đúng thật là vô cùng phiền phức, một nữ nhân vô cùng phiền toái. “Thật sự phiền chết đi được! Giết cũng giết không được, làm cũng không có hứng để mà làm, chỉ mới nhìn thôi đã thấy chướng mắt rồi!” Lão thủ lĩnh liếc mắt nhìn nữ nhân đang ngã sóng soài trên mặt đất, vẻ mặt ghê tởm phất phất tay như đang xua đuổi mấy con ruồi bọ bẩn thỉu. “Phụ hãn, xin ngài bớt giận. Tuy nói rằng công chúa Văn triều không thể gi.ết ch.ết được, nhưng chúng ta vẫn còn biện pháp khác đối phó với nàng mà, huống hồ….Nhị ca không phải cũng đã đến tuổi thành gia lập thất rồi sao?” Lời vừa nói ra, thủ lĩnh Man tộc lập tức nheo đôi mắt tàn bạo bất nhân lại. Đúng vậy, phong tục của bọn hắn ở nơi này, nhi tử cưới nữ nhân của phụ thân cũng chỉ là việc bình thường đến không thể bình thường hơn. Hoàng đế Văn triều có tới đây cũng không thể nói được gì hết. Nghe vậy, tất cả mọi người ở đây liền lộ ra nụ cười không có hảo ý, Nhị vương tử Trì Liệt mới mấy ngày trước chết bất đắc kỳ tử, đáng tiếc hắn vẫn chưa cưới được chính thê, nếu lúc này có thể thúc đẩy “mối nhân duyên” của hai người bọn họ, vậy thì không thể tốt hơn được nữa. “Cứ như vậy liền có thể nuốt trôi khẩu khí này à?” Thình lình, một giọng nữ khàn khàn trong trẻo vang lên: “Man tộc, quả nhiên là nhát như chuột.” “Ngươi nói cái gì?” Lão thủ lĩnh trực tiếp cầm đao gác ở trên cổ nàng. Văn Thần mím môi, gương mặt bị đánh đến sưng đỏ nâng lên, lộ ra vẻ mặt tràn đầy khinh thường: “Ta nói, các ngươi phải chịu uất ức – Tứ công chúa Văn Nhiễm của Văn triều là giai nhân tuyệt sắc nghiêng nước nghiêng thành, nhưng các ngươi đến mơ tưởng cũng không dám mơ tưởng. Các ngươi vốn mộ danh nàng mà đến, nhưng đến cuối cùng ngay cả khuôn mặt của Văn Nhiễm như thế nào cũng chưa thấy, quả thật là quá đáng thương mà…” “Ngươi muốn chết!” Thủ lĩnh Man tộc trong cơn tức giận ghìm chặt cổ Văn Thần. Cảm giác đau đớn truyền đến, nàng sắp hít thở không thông. Đây chính là cảm giác sắp chết phải không? Thật là thoải mái! Đã rất lâu rồi nàng không được nếm trải cái kh.oái cảm kịch liệt đến tột cùng khi ở bên bờ vực của sự sống và cái chết như thế này rồi. “Đúng vậy, nhanh nhanh gi.ết ch.ết bản cung đi! Chỉ cần giết bản cung, các ngươi đã có thể được giải thoát rồi…” Khóe miệng xanh tím của nữ nhân nhếch lên một vòng cung khác thường. Đạt Lai vội vàng ngăn cản: “Phụ hãn, đây là phép khích tướng của nàng, người của Văn triều vô cùng giảo hoạt, nếu chúng ta gi.ết ch.ết nàng ta bây giờ, Văn triều sẽ có lý do để cùng chúng ta khai chiến!” Nghe vậy, lão thủ lĩnh hung hăng chấn động, muôn vàn cảm xúc đang dâng lên cuồn cuộn bỗng nhiên thu lại ngay lập tức. “Hừ, tiểu nha đầu, ngươi cho rằng lão tử không trị được ngươi hay sao?” Hắn âm trầm cười một tiếng, vung tay lên, trực tiếp hạ lệnh: “Đi mang quan tài của Nhị vương tử tới đây! Còn nữa, đem toàn bộ quần áo của công chúa Văn triều này từng kiện từng kiện l.ột hết xuống cho ta!” Hắn vừa nói xong, đám binh lính nghe lệnh đều lộ nụ cười dâ.m đãng, tiến lên xé rách quần áo Văn Thần đang mặc trên người, chỉ chốc lát sau, trên người nàng ngay cả một cái yếm cũng không còn, da thịt trắng nõn bại lộ trong không khí, lạnh đến run người. “Nghe nói nữ nhân Văn triều coi trinh tiết như sinh mệnh, bây giờ ở trước mặt mọi người bị l.ột sạch quần áo như thế này, nàng, liệu nàng có phát điên luôn không?” Nhóm thị nữ Man tộc đứng ở bên cạnh nhìn thấy tình cảnh này đều có chút không đành lòng. Ngay cả nữ nhân Man tộc các nàng cũng hiếm người có thể chịu đựng được sự nhục nhã đến như vậy, chứ nói gì đến một công chúa Văn triều cao quý kiêu ngạo như nàng! Đây quả thật là một ác mộng! “Hừ, ngay cả khi cở.i quần áo ra cũng khó coi đến như vậy, một chút dụ.c vọng cũng không dậy nổi!” Lão thủ lĩnh nhìn thân thể Văn Thần bởi vì phải chịu đói lâu ngày mà khô quắt, trắng bệch không có một tia huyết sắc nào càng muốn nôn ra, cho dù tùy tiện kéo một nữ nhân trên đường nào cũng đẹp hơn nàng cả trăm ngàn lần! Mà Đạt Lai đứng sừng sững ở một bên nhìn vẻ mặt bình tĩnh đến đáng sợ của Văn Thần, không biết tại sao hắn chỉ cảm thấy đáng sợ đến rùng mình, một người nữ nhân bình thường khi nhận một sự sỉ nhục lớn đến như vậy liệu có thể giữ được bình tĩnh không? Vậy thì vì cái gì mà một chút xấu hổ và ánh mắt giận dữ ở trên người Văn Thần hoàn toàn không thấy? Thậm chí ngay cả ánh mắt còn chẳng thèm trừng lên! Hắn đã từng nghe một lão nhân Văn triều nói rằng, nếu chịu đựng vũ nhục mà không phát tác ra ngoài, hoặc đó là một kẻ cực kỳ hèn nhát, hoặc chính là một người có dã tâm đến đáng sợ. Nếu là cái thứ nhất thì không sao, nhưng nếu là cái sau….Cần phải gi.ết ch.ết ngay lập tức! Nhưng mà, nàng chỉ là một nữ nhân mà thôi, liệu có thể nhấc lên được sóng to gió lớn gì chứ? Có khả năng nàng từ nhỏ bị người ta vũ nhục mà lớn lên, nên đơn giản chỉ là chết lặng rồi mà thôi. Lúc này, mấy binh lính nâng quan tài đi tới, trực tiếp đặt ở bên cạnh Văn Thần. “Tốt lắm! Nhanh lên! Đem nắp quan tài mở ra, để cho con ta được hưởng thụ một chút tư vị của nữ tử Văn triều….Ha ha —–” L.ột sạch quần áo còn chưa đủ sao? Lại còn muốn trước mặt nhiều người như vậy để cho nàng vui hoan với thi thể nữa?! Thủ lĩnh quả nhiên càng ngày càng bi.ến thái! “……” Cho đến lúc này, ánh mắt không hề có một chút gợn sóng của Văn Thần rốt cuộc mới có một chút dao động. Nắp quan tài bị cạy mở, một người nam tử nằm trong đó, không có một chút huyết sắc nào. Nàng nhìn kỹ, mày kiếm sắc bén, sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng mím chặt, đây rõ ràng là một mỹ nam hiếm có khó tìm, không hề giống với nam nhân Man tộc thô kệch, ngược lại lại có vài nét tinh xảo như người Văn triều, nét phong tình dị vực trời sinh như phác họa thêm cho hắn mấy phần tà tứ mị hoặc. Gió thu thổi tới, mặt trời lặn đổ ánh chiều lên trường hà, tiếng bão cát gào thét tựa hồ như dung nhập vào trong cốt nhục nam nhân kia —- Hắn không cần mở mắt, đã là một tuyệt sắc rồi. Văn Thần khẽ nheo mắt lại, trong đôi mắt xinh đẹp nho nhã đoan trang hiện lên một tia khác thường. “A a —–” Có người thị nữ nhát gan đã gần như ngất đi, bởi vì ở phía bên trên nắp quan tài có mấy dấu tay bằng máu, cái này nói rõ, nam nhân này bị hạ táng lúc hắn còn sống! Đó chính là vết máu lưu lại lúc hắn đang giãy dụa cố gắng mở nắp quan tài để thoát thân. Văn Thần nhìn đến đây, nội tâm hơi nổi lên một trận gợn sóng. A, lại thêm một vật hy sinh trong cuộc tranh đấu vương quyền à? Thật đáng thương, đáng thương giống như nàng vậy. Nàng chớp mắt hai lần, ở trước mắt bao người, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán nam tử đang nằm trong quan tài. Tất cả mọi người sửng sốt, thậm chí còn có mấy binh lính lui về sau hai bước, đây căn bản không phải là người bình thường! Nhất là lão thủ lĩnh, mặt mày đều xanh mét! “Ngài sợ cái gì? Cái này không phải là cái mà ngài muốn nhìn hay sao?” Văn Thần nở nụ cười, một nụ cười khiến người ta nhìn vào chỉ thấy sợ hãi, giống như ác quỷ địa ngục đang chuẩn bị lấy mạng, nhất thời hầu như tất cả mọi người không dám nhúc nhích. Chỉ thấy nàng cúi người ghé sát vào bên tai nam tử, không biết đang làm gì. Rồi sau đó, một màn càng kinh sợ hơn xảy ra. Trong quan tài đột nhiên duỗi ra một bàn tay, kéo Văn Thần vào trong… Khi Văn Thần đứng lên một lần nữa, trên người đã choàng lên một kiện áo liệm giành cho nam nhân. Còn có ánh mắt kia —- lộ ra vẻ nghiền ngẫm, cùng với những ý tứ hàm xúc không rõ. “Liệt, Liệt nhi?” Lão thủ lĩnh trợn trừng đôi mắt! Bàn tay với mấy khớp xương rõ ràng kia, chính là nhi tử của mình ở trong quan tài xác chết vùng dậy! Tràng diện này, có thể không kinh khủng sao? Đạt Lai ở một bên càng giật mình hơn, nhanh chóng rút loan đao ra. Hắn làm sao có thể còn sống chứ? “Phụ hãn, Lục đệ, đã lâu không gặp rồi.” Trì Liệt từ từ đứng dậy từ trong quan tài, khuôn mặt đầy ý cười. Trong phút chốc, cả tràng diện hỗn loạn… Mời các bạn mượn đọc sách Công Chúa Nghịch Thiên của tác giả Phỉ Hà.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Lấy Một Hoàng Hậu Không Tranh Sủng - Phạm Khuyết
Tranh sủng? Ăn no rảnh rỗi không có việc gì làm sao? Khó khăn lắm mới xuyên không được một lần, lại còn trở thành hoàng hậu của một nước, đương nhiên ta phải tận hưởng cuộc sống áo dâng tận tay, cơm dâng tận miệng. Hơn nữa, chuyện tranh giành một người đàn ông cùng bao người phụ nữ là điều không thể tưởng tượng với một người phụ nữ hiện đại đến từ thế kỉ hai mốt, luôn tuân thủ chế độ một vợ một chồng như ta. Huống hồ, tam cung lục viện đó của hoàng thượng để trang trí sao? Chỉ nhìn thôi chứ không động tới chắc? Cho nên, cứ bình thản xem kịch hay, như vậy mới là kẻ khôn ngoan. Còn về phần hoàng thượng, thi thoảng cứ đưa lời chọc tức, đến một ngày nào đó nộ khí xung thiên, ngài phế bỏ hoàng hậu là ta rồi đuổi khỏi cung. Nếu như vậy thì ta được tự do rồi… *** Ngày hôm sau, khi ánh bình minh chan hòa khắp nơi, nắng vàng nhuộm thắm cả hoàng thành phồn hoa. Thẩm Tố Nhi một mình trong phòng, cảm giác ngọt ngào xâm lấn trái tim nàng. Bỗng, một bóng người vụt từ cửa sổ vào. Chẳng cần nhìn kỹ cũng có thể đoán ra, người đến là Tư Mã Lạc, với bộ y phục màu đen quen thuộc. Ngài lặng đứng gần bên cửa sổ, chăm chú nhìn về phía nàng, ánh mắt bình đạm pha lẫn cảm giác buồn đau khó nói. “A Lạc?” Thẩm Tố Nhi lặng người một thoáng rồi mỉm cười nói “Tại sao mới sơm vậy mà ngài đã tới đây?” “Sơ Tuyết bảo ta tới gọi nàng đi dùng bữa.” Giọng nói ngài vẫn đặc biệt dịu dàng. Thẩm Tố Nhi nhẹ mỉm cười, đáp “Những chuyện này cứ để người dưới làm là được, tại sao lại phiền ngài đến tận nơi này?” “Sao thế? Nàng không muốn thấy ta sao?” Tư Mã Lạc cau chặt đôi mày, tâm trạng hoàn toàn không vui chút nào. “Không đâu, chỉ là…” Thẩm Tố Nhi bỗng ngây người. Bởi vì ngay lúc sau, Tư Mã Lạc đã bay vụt tới, đứng ngay trước mặt nàng. Nhìn người phụ nữ quen thuộc trước mặt, ngài khẽ gọi tên “Tố Nhi…” Thanh âm lưu luyến mà thê lương, lẽ nào ngài vẫn chưa thể buông tay? “Tố Nhi, ta muốn làm phụ thân của Mục Nhi và Tình Nhi.” ... Mời các bạn đón đọc Lấy Một Hoàng Hậu Không Tranh Sủng của tác giả Phạm Khuyết.
Ngày Tháng Trắc Trở - Thiên Như Ngọc
Hằng đêm trước khi đi ngủ, Thừa tướng Tạ Thù đều phải nhắc nhở bản thân mình ba điều: Một, phải cẩn thận Vũ Lăng vương. Hai, vẫn là cẩn thận khi đụng phải Vũ Lăng Vương. Ba, trước khi lâm triều phải bó ngực. *** Tại quận Vũ Lăng, hai năm liền mùa đông đều có đại tuyết cuồng thổi, lạnh lẽo ẩm thấp đến độ người ta khớp hàm run lập cập. Vài loại hoa cỏ đại thụ trân quý trong phủ đều chờ chăm nom, quản gia có chút sốt ruột, cầm sổ theo sau Tạ Thù vòng vèo khắp phủ. “Vương phi, ngài xem liệu có cần mời người làm giúp?” “Vương phi, ngài xem cần chi bao nhiêu ngân lượng thì được?” “Vương phi………………” ... Mời các bạn đón đọc Ngày Tháng Trắc Trở của tác giả Thiên Như Ngọc.
Thâm Cung - Trần Lạc Hoa
Thâm cung sâu như biển, một bước sa chân vạn kiếp bất phục. Hậu cung ba ngàn giai lệ, mỗi người mỗi vẻ. Có một nữ nhân hi sinh hạnh phúc cả đời, trước sau chỉ sống vì gia tộc, toan tính chỉ để bảo vệ lợi ích gia tộc. Cuối cùng lại bị rũ bỏ không thương tiếc. Có một nữ nhân yêu đương cuồng dại, vì yêu nên hận, mù quáng làm ra không biết bao nhiêu chuyện sai trái, cuối cùng hại người hại mình. Có một nữ nhân tham vọng cao hơn trời, lòng dạ nhẫn tâm, vì địa vị không từ thủ đoạn. Có một nữ nhân trắng trong như tuyết, bị những mưu toan dần dần nhuộm đen. Một ngày kia nhìn lại, đã không còn nhận ra bản thân mình. Có một nữ nhân cương liệt như lửa, ngay thẳng như tùng, vì không chịu luồn cúi mà phải gánh lấy không biết bao nhiêu sóng gió, vùi dập tả tơi. Có một nữ nhân ẩn nhẫn giấu mình, từng bước từng bước leo lên đỉnh cao danh vọng, không tiếc dùng máu của tỷ muội sưởi ấm bản thân. Còn có một nữ nhân vốn không màn vinh hoa phú quý nhưng vì bảo vệ bản thân mà bị cuốn vào vòng xoáy tranh đấu điên cuồng. Vì đứng vững giữa chốn hậu cung, lưng phải tựa vào vị Đế vương lạnh lùng bạc bẽo, máu tươi ướt đẫm hai tay, lòng nhỏ lệ nhưng miệng vẫn phải mỉm cười. Xiêm y lộng lẫy xa hoa tô điểm bằng máu và nước mắt. Trong chốn hậu cung này, nữ nhân không chết thân thì cũng chết tâm. Phi tử không có ai là người tốt. Bởi vì những người tốt đều đã chết cả rồi. *** Năm Quang Nhật thứ bảy là một năm đầy sóng gió đối với Tống Chiêu Huy. Hắn cảm thấy ngôi cao cửu ngũ này càng lúc càng khó ngồi. Nhớ lại lúc hắn mới đăng cơ năm mười một tuổi, mũ bình thiên đội cũng chẳng vừa, cứ chốc chốc lại phải dùng tay đẩy lên để khỏi sụp xuống kín mắt. Khi ấy, mẫu hậu buông rèm nhiếp chính. Tuy hắn là người ngồi ở vị trí cao nhất nơi điện Cát Tường nhưng bá quan văn võ đều hướng về phía mẫu hậu ở sau rèm mà thưa bẩm, chẳng ai buồn nhìn đến hắn. Hắn cảm thấy chuyện triều chính thật là mỏi mệt. Hắn nghe vào chẳng hiểu bao nhiêu, chỉ muốn chạy đi chơi. Nhưng nhớ đến lời phụ hoàng trước lúc băng hà, hắn lại phải tiếp tục gắng gượng. Vậy mà cũng đã gắng gượng được bảy năm rồi. Hôm nay đã là hai mươi chín tháng chạp. Trời càng lúc càng lạnh, đến nỗi Tống Chiêu Huy có cảm giác cả trái tim của hắn cũng muốn hóa thành băng trong lồng ngực. Thời tiết thế này mà Hà Thục Chiêu vẫn kiên trì cầu kiến. Hắn nghe bọn thái giám bẩm báo rằng hoàng hậu nương nương đang quỳ trong sương giá chờ diện thánh thì cũng có chút không đành lòng, nhưng cuối cùng hắn vẫn lắc đầu. Lần đầu tiên bọn họ gặp nhau, Tống Chiêu Huy mới chỉ là đứa trẻ mười một tuổi còn Hà Thục Chiêu đã là một thiếu nữ mười bảy trẻ trung, xinh đẹp. Tống Chiêu Huy còn nhớ ngày mẫu hậu dắt tay Hà Thục Chiêu đến gặp hắn, hắn còn ngây thơ gọi nàng một tiếng "hoàng hậu tỷ tỷ". Trong trí nhớ của hắn, Hà Thục Chiêu vốn dĩ rất dịu dàng, lương thiện. Nữ tử năm ấy ngay cả một con kiến cũng không nỡ dẫm lên, chẳng rõ từ lúc nào đã biến thành một vị mẫu nghi thiên hạ lòng dạ tàn nhẫn, hiểm độc thế này. Nhiều năm về trước, Hà Thục Chiêu là người tận tâm chăm lo cho hắn từng miếng ăn, giấc ngủ, là người thức trắng đêm giúp hắn lau mồ hôi, đổi khăn chườm trán mỗi lần hắn trở bệnh. Tiếc rằng, nàng cũng là người ngọt ngào khuyên nhủ hắn phê duyệt những bản tấu chương lố bịch có lợi cho nhà họ Hà. Tống Chiêu Huy hiểu rõ bản thân bị nàng thao túng, chỉ là khi ấy hắn còn nhỏ tuổi, một thân một mình giữ bốn bề lang sói, không thể không giả vờ ngốc nghếch nghe theo. ... Mời các bạn đón đọc Thâm Cung của tác giả Trần Lạc Hoa.
Tình Hận - Tư Ngoạn Thuần Dương
Huynh đệ tương tàn, một trận chiến sặc mùi huyết tanh, nhuộm thẫm chốn hoàng cung lộng lẫy trong màu đỏ bi thương. Năm đó, chàng chấp nhận đánh đổi lương tâm, hi sinh tất thảy để đổi lấy ngôi vị cửu ngũ chí tôn, một lòng chỉ mong có được nàng. Chàng vốn dĩ là hoàng đế quyền uy lẫy lừng, nắm giữ thiên hạ trong lòng bàn tay, giang sơn bốn bể thu trọn vào mắt, cớ sao chỉ có nàng, người chàng yêu đến tê tâm liệt phế là không thể chạm tới?! Ước mong lớn nhất đời này là có thể nắm tay nàng sống trọn một kiếp đến tận khi xế bóng chiều tà, mãi mãi không lìa xa. Đáng tiếc, thứ tình yêu sâu đậm ấy lại khởi nguồn cho những năm tháng đằng đẵng tràn ngập thù hận, day dứt, khổ đau. Cuồng si nàng, khao khát nàng, chàng chưa từng hối hận. Điều chàng hối hận duy nhất, chính là mang cùng huyết thống với người con gái chàng yêu thương... *** Warning : Có yếu tố incest Hãy xem thêm "Khảo sát" ở profile để trao đổi với tác giả về những vấn đề liên quan đến tác phẩm. *** Niềm hi vọng vừa nhen nhóm đã vụt tắt bởi lời nói của Trác Vũ Hạo, Tử Mai vừa tức vừa lo, cuống quýt phân bua mà gần như gắt lên với người đối diện: - Thuần vương đã hứa rồi mà sao dám tự ý nuốt lời ! Ngài toàn lấy lí do này nọ để chống chế cho lá gan chuột nhắt của ngài thôi. Rõ ràng phụ thân tiểu nữ bị oan, chắc chắn là thế, nhưng Tô vương và Lạc vương không những đi rêu rao khắp nơi mà còn dọa nếu tiểu nữ đến gặp Khanh Liêu hoàng đế thì sẽ bị Người nhốt vào ngục tối như phụ thân, rồi khổ sở mà chết. Tiểu nữ có nỗi niềm lại không biết sẻ chia cùng ai, tưởng hôm nay gặp được Thuần vương là có thể yên tâm dựa dẫm, vậy mà ngài chưa kịp cho tiểu nữ hi vọng đã vội vàng dập tắt nó. Trác Vũ Hạo chẳng biết nên nói gì, cứ im lặng nhìn Tử Mai khóc lóc hồi lâu, cuối cùng cũng không đành lòng trơ mắt nhìn liền gật đại một cái, trong đầu chỉ thầm cầu trời khấn Phật sao cho phụ hoàng không tức giận tới mức ném luôn chàng vào đại lao cùng Triệu giám quân và con gái ông ta. Chàng đột ngột nắm lấy bàn tay Triệu Tử Mai đang đưa lên lau nước mắt, quả quyết bảo: - Được rồi, ngươi đi theo ta, chúng ta cùng đến điện Khả Nhiên diện kiến phụ hoàng và Thượng Tiễn tướng quân. Nhớ, dù Triệu giám quân có làm sao cũng chớ kích động, cứ ngoan ngoãn để ta giải trình. Ta là hoàng tử, có lẽ mọi người sẽ tôn trọng ý kiến của ta hơn là của một nữ nhi như ngươi. ... Mời các bạn đón đọc Tình Hận của tác giả Tư Ngoạn Thuần Dương.