Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Trảm Xuân - Thập Tứ Lang

Văn án: Trước đến nay nàng là một người tốt, biết an phận, có tinh thần trách nhiệm rất cao. Trước sáu tuổi, vì muốn làm nha hoàn, mỗi ngày nàng đều tập quét dọn vệ sinh. Sau sáu tuổi, sư phụ buông lời “Con sẽ kế thừa Trảm Xuân kiếm”, từ đó, để Trảm Xuân kiếm đạt được tiếng tăm lẫy lừng đã trở thành mục tiêu của đời nàng. Phấn đấu nào! Cát Y Xuân! Những thứ tựa ái tình kia chỉ là mây bay thôi ~~ Trảm Xuân, suy cho cùng, đã chém mất mùa xuân của ai rồi? ***  Truyện văn hay, dịch mượt, nhẹ nhàng, nên thơ, có một chút hóm hỉnh nhưng cũng da diết.  Mà đểu lắm nhé, đọc 30 chương đầu thấy nam nữ chính cũng đáng yêu, bạn nam chính cũng ổn, tình cảm dễ thương ấm áp nhưng không hiểu sao vẫn bị thích bạn nam phụ. Sau đó thì quả thật, bạn nam phụ ý mới là nam chính, người yêu đầu của nữ chính mất mạng khi hai người trải qua bao nhiêu biến cố nhận ra tình cảm của nhau, đang trong men hạnh phúc thì bị kẻ thù hạ độc thủ. Cũng thương lắm!  Được cái nữ chính tuy một số lúc đầu gỗ nhưng lại là người chính trực, thấu hiểu, thắng thắn rõ ràng, đáng yêu, lạc quan, không phải kiểu người chìm đắm trong buồn thương hận thù.  Nam phụ (tức là bạn nam chính trong đoạn đầu truyện) cũng là một chàng trai tốt, sâu sắc, tiếc rằng phận bạc.  Nam chính (nam phụ trong nửa đầu truyện) rất cute, rất si tình, thích bạn này ngay từ đầu, thích hơn nam phụ (lúc đấy đang là nam chính) dù lúc đấy cũng ship cặp kia. Truyện đáng yêu dễ chịu lắm, bạn nam chính cute ghê, đẹp trai nhà giàu giỏi võ, điên đảo chúng nữ. Công tử thế gia à? Không phải? Võ lâm danh tiếng à? Không phải! Chàng là một tên cho vay nặng lãi kẹt xỉ quái gở =))  Truyện tuyệt đối ngược nam, nam chính làm nam phụ nửa truyện, thêm nửa truyện sống trong mặc cảm với người đã khuất, đến cuối mới hạnh phúc trọn vẹn, mới biết được trong lòng nàng y cũng quan trọng đến nhường nào.  Nhân vật phụ cute lạc lối, yêu không chịu được. Nó vừa là nha hoàn vừa làm thư đồng cho nam chính, cái mồm thì leo lẻo. Nó là đứa bé trai 12-13 tuổi xinh xẻo, suốt ngày bị chủ tử bắt giả gái để dễ hành tẩu giang hồ và giải vây cho chủ nó khỏi đám đàn bà đeo bám. Thằng bé còn suốt ngày đi PR cho chủ của nó với nữ chính như kiểu bán hàng đa cấp ấy, chết cười =))  Nói chung truyện còn sạn, có nút thắt chưa được xử lý thỏa đáng, chưa phải kiểu truyện đọc mà cảm thấy đã đời nhưng mình cộng nhiều điểm cho giọng văn và dịch thuật. *** Hôm ấy, con cáo già là Yến môn chủ gặp con cáo bự Thư Tuyển, một “con” thì vội vã chạy về nơi đã hẹn, giữa đường đã lạc vài chập, “con” còn lại thì vừa bị sát thủ tập kích, cả người nhếch nhác. Hai con cáo chạm mặt nhau, cuối cùng chẳng có gì xảy ra cả. Thư Tuyển hào phóng đưa Yến môn chủ đến núi tuyết ở phía Tây Bắc đất Điền, mộ của cha chàng đường hoàng nằm dưới gốc gây, khiến Yến môn chủ mãi lâu sau vẫn chưa hoàn hồn. Thư Tuyển vác hai bình Thiêu Đao Tử đến, đưa lão một bình, chỉ bảo: “Giờ lão tới rồi, dù là thù cũ hay oán mới, cũng chẳng còn gì phải trốn tránh nữa. Lão muốn quật mộ, quất xác, cứ việc làm. Nhớ là làm xong thì chôn lại, dọn dẹp mồ mã đàng hoàng là được.” Dứt lời, chàng xoay người đi mất. Yến môn chủ cười nhẹ: “Ta không muốn quật mộ hay quất xác, cứ xem là đến thăm một anh hùng hiệp khách đã qua đời vậy. Thư Tuyển, cậu và cha cậu, thực ra rất giống nhau. Tới đây uống vài chén với lão già này đi.” Thư Tuyển cũng cười, gãi mũi, hãy còn trẻ nên vẫn còn tính hay hờn mát, “Ta sao mà giống ông ấy?” Yến môn chủ rót một bình Thiêu Đao tử lên bia của Thư Sướng, thở dài một tiếng, khẽ nói: “Bao nhiêu năm rồi, đều đã qua cả. Nó chết rồi, ngươi cũng đã chết, người đã chết thì tính toán ân oán lúc còn tại thế làm gì? Cuối cùng cũng sẽ đến ngày những người còn sống đều chết cả, ngày ấy ta chỉ cho rằng nó nghĩ không thông, hóa ra ngươi cũng vậy.” Lão lặng lẽ uống một chén, hồi lâu không nói. Thư Tuyển ngồi xổm cùng lão giữa tuyết, uống Thiêu Đao Tử rồi cười: “Lão già ông nói thì hay, những người còn sống đều chết cả, vậy nghiệp bá phát triển Yến môn tính sao đây?” Yến môn chủ chậm rãi lắc đầu, “Chính vì con người rồi sẽ chết đi, nên mới phải mưu một phen bá nghiệp. Phải để lại một vài điều gì đó, dù là trong lòng người hay trên thế gian, đấy là những thứ mà chết đi rồi sẽ không thể mang theo, nếu không, uổng phí một đời, sống làm gì nữa?” Lão thấy Thư Tuyển chỉ cười, nụ cười thật nhạt lại lơ đãng, bèn nói: “Ta có hai đứa con gái, lớn mười chín, nhỏ mười bảy, chưa từng hứa gả. Nếu cậu có ý với Yến môn, ta gả cả hai cho cậu. Tiểu tử, đàn ông trên đời, sao có thể không mưu nghiệp lớn?” Thư Tuyển vẫn chỉ cười, đôi mắt cong cong. Chàng chỉ trời rồi chỏ đất, nói: “Nghiệp lớn của ta, chính là cả đời này làm một kẻ giang hồ lắm tiền nhiều thời gian, cưới một người vợ tốt, sinh một trai một gái. Dù là lòng người hay thế gian, có vết tích do ta để lại hay không, thì quan trọng gì? Chỉ cần cả đời này, mình sống vui vẻ hay không. Lão già, lão và ta không cùng đường.” Yến môn chủ ha hả cười hai tiếng, vỗ vai chàng, không bàn tiếp nữa. Ngày kế xuống núi, biết tin Y Xuân bị giam lỏng ở Yến môn, Thư Tuyển trẻ tuổi đi nhanh, đến Yến môn rước vợ ra trước một bước. Ra khỏi thành Giang, từ phía xa đã thấy xe ngựa của Yến môn chủ, lúc lướt qua hai người, xe dừng lại một chút, Yến môn chủ ló đầu ra nhìn, gật đầu cười: “Thế nhé, từ biệt không hẹn ngày hội ngộ.” Sau khi xe ngựa đi xa, vẫn có thể nghe được giọng của Y Xuân, “Hóa ra một tháng nay chàng đi cùng lão già Yến môn, lão là người thế nào?” Thư Tuyển nghiêng đầu suy nghĩ. “Ờ… Là một anh hùng, đại khái là kiểu thay triều đổi đại dựng trời mở đất ấy.” “Thế thì mệt mỏi quá.” “Thì thế, mệt lắm.” Mời các bạn đón đọc Trảm Xuân của tác giả Thập Tứ Lang.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Đông Cung Thái Tử Là Đồ Ngốc - Hoa Tri Phủ
Ngoài hai nhân vật chính, các nhân vật phụ được khai thác rất tốt. Đó là một Hoa Xương Vương vì mưu cầu vương vị, vì hận thù mờ mắt, âm hiểm xảo trá, đến cuối cùng lại tự mình bỏ qua người thật lòng nhất. Đó là một Mộ Tử Xuyên tham vọng lớn, vừa muốn binh quyền lại vừa muốn mỹ nhân. Đó là thái tử phi Hoắc Thanh Thu vì yêu nhầm người mà mất nhà, mất cả trái tim. Điều tác giả làm tốt nhất trong “Đông cung thái tử là đồ ngốc” không phải những màn cung đấu hoành tráng, không phải những tình tiết hài hước giữa thái tử ngốc và đại cung nữ thông minh. Điều thành công nhất, có lẽ là chuyển biến tâm lý của Thẩm Tầm.  Không ai ngốc mười sáu năm, tỉnh lại liền có thể trở thành thiên tài, diệt loạn thần, ổn định triều cương, Thẩm Tầm cũng vậy. Chàng phải từ từ học hỏi, từng bước một trưởng thành để có thể xứng với những người yêu thương chàng. Đây là một bộ truyện thú vị, có vui, có buồn, có đấu võ đấu trí. Nếu bạn mê cung đấu, nếu bạn thích chết đi được chuyện tình chàng ngốc, thì mời nhảy hố nhé. Mời các bạn đón đọc Đông Cung Thái Tử Là Đồ Ngốc của tác giả Hoa Tri Phủ.
Chàng Rể Hồ Tiên - Tử Văn
Nàng là Vũ Dương Quận chúa, nhan sắc tựa đóa phù dung, cành vàng lá ngọc dịu dàng, Mười năm trước, tuyết rơi, ngoài ngôi miếu đổ nát cứu được một tiểu bạch hồ, Từ đó, duyên phận gắn kết nàng và “Nó”…. Trên chợ, một nam tử ngồi bán tranh, một thân áo trắng khó giấu vẻ tuấn lãng, Đối mặt với ác bá, hắn điềm nhiên không sợ hãi, bóng dáng đó lặng lẽ tiến vào chiếm giữ lòng nàng, Nàng vì giúp hắn hả giận không cẩn thận bị thương, giúp rồi mới biết, thì ra hắn là kẻ ‘thâm tàng bất lộ’. Sau đó, vào ban đêm, hắn đến Vương phủ, chỉ để lại cho nàng thuốc chữa thương, Đồng ý thay nàng vẽ tranh chúc thọ, hơn nữa còn thuần phục ngựa hoang, mua nó cho nàng. Phát hiện hắn mặt lạnh lòng mềm, y thuật trác tuyệt, nàng cầu xin hắn chữa trị cho thứ Vương phi, Nhưng hắn lại hung hăng cự tuyệt, còn tỏ rõ cùng người trong hoàng thất ‘không đội trời chung’, Hiểu cho khúc mắc về oán hận của hắn, nàng không thể làm gì khác hơn là tự đi tìm thần y khác. Sau khi quỳ gối trên tuyết lạnh đến nỗi hôn mê, tỉnh lại thấy ánh mắt nan giải của hắn, Thì ra, muốn hắn phá lệ cứu người không phải không được, mà là nàng trước hết phải dâng lên chính mình. . . . . . *** "Mẫu thân, người có thể hay không đồng ý cho con một chuyện?" Bánh butdinh ca ca của nhà ta nói với ta, "Thứ bảy cùng chủ nhật con đi đến trường học đá cầu, người có thể cho con tự đi không?” Ta lập tức ngây ngẩn cả người, bởi vì ta chưa bao giờ nghĩ đến cho hắn một mình đi đến trường, mặc dù từ nhà tới trường đi bọ đại khái mất 5 phút đồng hồ, nhưng nghĩ đến phải đi qua dòng người hàng xe ngựa chạy, cuối cùng ta không yên tâm. "Tốt như vậy sao? Con có thể tự đi không?" Ta hỏi ngược lại hắn. "COn có thể. con đã trưởng thành, sẽ tự mình băng qua đường, cũng sẽ nhìn xe." Nhìn hắn, lòng của ta đang giao chiến, cuối cùng ta chỉ có thể nói cho hắn biết, "Dù sao đến thứ bảy còn có mấy ngày, để cho mẫu thân suy nghĩ một chút." Sau khi về nhà, ta cẩn thận suy nghĩ vấn đề này, có lẽ bởi vì thời đại mới đã đến, chúng ta làm cha mẹ đã quá bảo vệ con cái, lo lắng cái kia sợ cái này, cho nên mới nuôi ra đứa trẻ hết sức lệ thuộc. ... Mời các bạn đón đọc Chàng Rể Hồ Tiên của tác giả Tử Văn.
Kỹ Năng Tranh Thủ Tình Cảm (Kỹ Năng Tranh Sủng) - Chân Lật Tử
Xuyên qua thành cung phi không được sủng ái? Tiết Bích Đào quyết tâm: Tranh đấu! Đương nhiên phải tranh đấu! Học hỏi tinh thần người bán dầu rong, Nàng đem kỹ năng tranh thủ tình cảm này luyện tới mãn cấp, cuối cùng tạo thành tuyệt kỹ kinh thế: Độc bá hậu cung! Nguyên Trưng đế [Mặt không cảm xúc]:  Trẫm là cái hồ lô* đó sao? Tiết Bích Đào [Cười nịnh nọt]: Đương nhiên không phải! Hoàng thượng ngài chính là cái nắp đồng tiền của hồ lô, giá trị rất lớn nha! * Lời người edit: Hồ lô ở đây chắc là cái hồ lô đựng dầu của người bán hàng rong =)) Triều đại không có thật trong lịch sử, những đọc giả thích thực tế xin cân nhắc trước khi đọc ~ Nhân vật chính: Tiết Bích Đào/ Nhân Vật phụ: Tiểu Tiểu Giới thiệu của editor: Tiết Bích Đào trong khi đang chơi game thì vô tình đắc tội với NPC, nên phải nhận một nhiệm vụ đặc biệt: Xuyên qua một triều đại lạ, tiến cung làm hậu phi, dùng khả năng của mình và sự hỗ trợ của hệ thống để chiếm được sủng ái của hoàng đế. Nếu bạn thích nữ chính thông minh, thích nữ chính được sủng sinh kiêu, thích coi nữ chính phát huy cái gọi là sủng phi thì mời ghé vào =)) *** Ta còn một nhũ danh là Sủng nhi. Phụ hoàng từng nói, ta là con cưng của toàn bộ triều Đại Nguyên. Nhưng mà từ khi mình bắt đầu ghi nhớ được, ta đã cảm thấy phụ hoàng và mẫu phi rất thần bí. Cung nhân đều nói rằng hai người đã về cõi tiên, ca ca lại thường xuyên lén lút mang theo ta quanh đi quẩn lại, chạy đến rất nhiều chỗ đẹp trong cung ngoài cung, đi tìm bọn họ. Ta đoán, nhất định là bọn họ len lén chạy ra ngoài chơi, lại không muốn mang theo ta và ca ca. Bọn họ trông chẳng giống với người trong tranh - Dực Khôn cung có một bức họa, ca ca nói rằng gọi nó là "Ảnh gia đình". Trong bức họa kia, ta vẫn còn nhỏ, được mẫu phi ôm vào trong ngực, nhìn trông thật nhỏ - thế nhưng ta có thể cảm giác được, bọn họ chính là phụ hoàng và mẫu hậu. Có lẽ là vì ánh mắt bọn họ nhìn ta rất ấm áp. Hì hì, hoàng thúc từng khen ta, nói cảm giác của ta cũng nhanh nhạy như thúc ấy. Hoàng thúc thật là tự luyến quá đi!   Mời các bạn đón đọc Kỹ Năng Tranh Thủ Tình Cảm (Kỹ Năng Tranh Sủng) của tác giả Chân Lật Tử.
Hoàn Châu Cát Cát - Quỳnh Dao
Hoàn Châu Cát Cát kể về cuộc đời của một cô gái mồ côi có tên Tiểu Yến Tử thay đổi khi tình cờ cô ấy trở thành Cách Cách. Đối với thể loại này , truyện đấu đá tranh giành ân sủng với nhau trong hậu trong của các phi tần mỹ nữ không phải là chuyện cũ ,có lẽ trong chúng ta ai cũng đã có 1 lần xem trong phim rồi ,tôi cũng thế Nhưng lần này tôi được đọc ,không chỉ cảm nhận sự lôi cuốn và hấp dẫn trong từng câu chuyện đấu đá nhau của cung phi tôi còn cảm nhận được văn phong sắc sảo mà không kém phần mỹ miều của tác giả ,khiến những hình ảnh tôi đọc được cũng không kém phần sống động so với trong phim ảnh. Truyện kể về cô cung nữ Châu Hoàn lần đầu bước vào cung và ở tập 3 ,những tình tiết càng khác hẳn hơn ,cũng làm cho tôi cảm thấy những điều ly kì này chuyển sang ly kì khác ,lạ lẫm mà hấp dẫn .Phải nói một điều là hình ảnh nhân vật trong truyện này khá giống như trong phim ,đều xuất phát từ 1 cô cung nữ hiền hành nhưng khi vào cung ,để sống sót thì phải có ưng sủng của bậc Đế Vương thế nên nàng cũng dần thay đổi tính nết ,tàn nhẫn và lạnh lùng .nhưng có lẽ điều khiến tôi cảm thấy khác biệt nhất ở thể loại sánh này là nó khiến tôi dễ cảm nhận được tính cách của mỗi nhân vật hơn ,sống động và không kém chân thực. *** Quỳnh Dao (sinh ngày 20 tháng 4 năm 1938) là nữ nhà văn, biên kịch, nhà sản xuất người Đài Loan chuyên về tiểu thuyết lãng mạn dành cho độc giả nữ. Tập truyện ngắn đầu tay của bà mang tên Ngoài khung cửa sổ ra đời trong khoảng thời gian bà tốt nghiệp trung học và dự thi vào đại học nhưng không thành công. Các tác phẩm của bà được dịch ra và xuất bản rộng rãi ở Việt Nam từ cuối thập niên 1960. Ngoài ra, bà còn là một nhà sản xuất phim với những bộ phim truyền hình dựa theo chính nội dung các cuốn tiểu thuyết của bà. Tác phẩm: Song Ngoại (1963) Hạnh Vận Thảo (1964) Lục Cá Mộng (1964) Thố Ty Hoa (1964) Dòng sông ly biệt (Yên Vũ Mông Mông - 1964) Triều Thanh (1964) Kỷ Độ Tịch Dương Hồng (1964) Thuyền (1965) Nguyệt Mãn Tây Lâu (1966) Hàn Yên Thúy (1966) Tử Bối Xác (1966) Tiễn Tiễn Phong (1967) Thái Vân Phi (1968) Xóm vắng hay Vườn rộng sân sâu (Đình Viện Thâm Thâm - 1969) Tinh Hà (1969) Thủy Linh (1971) Hồ ly trắng (Bạch Hồ - 1971) Hải Âu Phi Xứ (1972) Băng Nhi (1985) Tuyết Kha (1990) Hoàn Châu cát cát (1999) Đoạn Cuối Cuộc Tình (tháng 8/2006) Không phải hoa chẳng phải sương (2013) Thủy Vân Gian Cỏ Xanh Bên Hồ Giấc Mộng Sau Rèm Mời các bạn đón đọc Hoàn Châu Cát Cát của tác giả Quỳnh Dao.