Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Hạ Hữu Kiều Mộc Nhã Vọng Thiên Đường (Thiên Đường Nơi Em)

Truyện Thiên Đường Nơi Em cảu tác giả  Tứ Nguyệt xoay quanh những câu chuyện đời thường rất tự nhiên. khung cảnh xung quanh ồn ào, náo nhiệt thế nhưng nhân vật chính Thư Nhã Vọng cũng chỉ lạnh lung ngồi quan sát, đến cuối cũng chỉ bật cười một chút. Cảm xúc của cô luôn bị đè nén, cô luôn tự hỏi tại sao chồng cô lại bỏ cô theo người khác vầ bây giờ anh ta đang ở đâu? Thư Nhã Vọng phải làm gia sư cho cậu bé ấy một cách không tình nguyện. Rồi một ngày Hạ Mộc cậu bé bị tự kỷ do bị ám ảnh bởi cái chết của mẹ, thiếu thốn tình thương từ cha mẹ.  Cô đã dùng chính tình cảm chân thật của mình để làm bạn với cậu, sưởi ấm cậu chứ không đơn thuần thương hại cậu. Trước tình cảnh đó cô chợt nhớ về người bạn thanh mai trúc mã tên Đường Tiểu Nhiên cũng hay bảo vệ cô. Liệu mọi bi kịch của Thư Nhã Vọng một cô gái tốt như vậy bắt đầu từ đâu?  *** Trích dẫn hay trong truyện: Anh hy vọng kiếp sau chúng ta sẽ gặp lại Lúc đó, em nhất định đừng để lạc mất anh Nơi nào có anh, nơi ấy mới là thiên đường Chị muốn có một nơi giống như thiên đường. Vậy ở thiên đường ấy có em không? Có đôi khi bỏ qua một lần nghĩa là bỏ qua một đời Lần sau gặp lại có lẽ là kiếp sau "Cậu sinh như hoa trời hạ, yêu như lạnh giá ngày đông, cuối cùng không đợi được đến lúc xuân về" (*) Chỉ một câu ngắn gọn này thôi, nhưng nó dường như có thể miêu tả toàn bộ về con người và tình yêu của anh chàng Hạ Mộc với Nhã vọng trong Thiên đường nơi em. Hạ Mộc là một cậu thiếu niên mang trong mình những tổn thương sâu sắc. Quá khứ đen tối như một con ác quỷ tàn ác từng ngày gặm nhấm tâm hồn cậu. Cậu thu mình trong thế giới riêng, cô độc và lạnh giá. Những tưởng, sẽ không có ai và bất cứ người nào nguyện ý phá đi lớp tường thành vững chắc đó để đưa cậu ra. Nhưng vào năm Hạ Mộc 10 tuổi, một thiên thần mang tên Nhã Vọng đã xuất hiện. Lần đầu tiên gặp mặt là khi cậu vịn lan can bước xuống thềm còn cô lại đứng phía dưới ngẩng mặt lên nhìn. Mái tóc dài rũ nhẹ, giọng nói như tơ trời và nụ cười còn rực rỡ hơn cả ánh dương. Chính hình ảnh này đã khắc sâu vào tâm hồn thơ ngây của Hạ Mộc đến hết phần đời còn lại, cũng là khoảnh khắc đẹp đẽ rung động nhất cậu nhớ về... Hạ Mộc vẫn như thế, khép mình trong thế giới tĩnh lặng ấy. Khuôn mặt xinh đẹp, đôi mắt trong trẻo lạnh nhạt, cậu y như một con búp bê sống mà người khác không dám lại gần. Nhưng từ khi Nhã Vọng xuất hiện, mọi thứ bị phá vỡ hoàn toàn. Chính cô đã kéo cậu bước vào thế giới rực rỡ màu sắc ngoài kia. Cũng chính cô đã gieo vào lòng cậu một hạt giống yêu thương thầm lặng... Người ta thường nói bi ai lớn nhất trong đời người không phải là yêu một người mà người đó không yêu mình, mà chính là biết rõ người đó không yêu mình lại không thể dừng lại những yêu thương trong lòng. Và Hạ Mộc đã như thế, chôn sâu tình yêu ấy vào tim... Đau đớn vụn vỡ...nhìn tất cả những ấm áp hạnh phúc Nhã Vọng có với Đường Tiểu Thiên... Tình yêu? Vốn dĩ là gì cậu chưa từng biết đến nhưng lại có thể cảm nhận được những đau thương đang chịu đựng. Có phải vì khoảnh khắc rung động khi trông thấy cô lần đầu tiên. Có phải vì mùi thơm trên mái tóc cô trong ngày đầy gió. Có phải vì tiếng nói ấm áp cô gọi tên cậu "Hạ Mộc, Hạ Mộc..". Có phải vì đôi tay ấy đã từng dịu dàng nắm tay cậu... Hay có phải vì yêu thương nên mới khổ sở đến thế hay không? Vậy thì, cậu tình nguyện làm người bên cạnh chở che cho cô, như câu hát đã từng nghe thấy "Muốn biến thành hạt mưa kia, nhẹ rơi xuống bên em, che đi những đau buồn..." Nhưng, "Nếu có thứ gì hiền dịu nhất thế gian này thì đó là số phận... để ta được gặp nhau. Nếu có thứ gì ác độc nhất thế gian này thì đó là số phận... để ta chia lìa nhau"(*) Và biến cố xảy đến, cuốn tung tất cả những tốt đẹp đang có, hủy hoại, chôn vùi tất cả... Nhã Vọng, cô gái như thiên thần mà Hạ Mộc yêu hết lòng, muốn chở che bằng tất cả lại bị Khúc Uất Nhiên - tên ác quỷ kia cưỡng hiếp. Giây phút nước mắt cô rơi, tim cậu như bị người ta đâm thành trăm mảnh... Cậu muốn giết người, muốn nhuộm màu đỏ kia lên kẻ đã phá hủy đi Nhã Vọng... Cậu đứng đối diện với Uất Nhiên, tay chĩa súng vào ngực anh ta, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng. Anh ta cười đắc thắng, ngạo nghễ với cậu, với tủi nhục đã gây ra cho Nhã Vọng chỉ bởi vì nghĩ rằng Hạ Mộc vẫn là một cậu bé không dám làm gì. Nhưng anh ta nhầm rồi, Hạ Mộc cho dù năm 10 tuổi, 15 tuổi hay 18 tuổi như bây giờ, chỉ cần có người thương tổn đến Nhã Vọng, cậu cũng nhất định hủy đi người đó. Phát súng kia vang lên, muốn kết thúc mạng sống Uất Nhiên, cũng muốn kết thúc đi tương lai tươi sáng của cậu thanh niên Hạ Mộc. 6 năm trong tù là cái giá cậu phải trả nhưng cậu lại chưa từng hối hận. Giây phút lướt ngang qua cô trong ngày lĩnh án, cậu không dám nhìn thẳng vào cô. Bởi cậu sợ, chỉ cần nhìn cô ấy, cậu sẽ quay đầu lại mà không thể đi mất. Giống như cậu đã từng nói: "Từ lâu tôi đã biết mình không thể có được cô ấy, nhưng tôi vẫn không muốn buông cô ấy ra, không muốn..."(*) Lời ấy sao mà bi thương đến thế kia chứ? Buông tay cô ấy là cậu mất đi tất cả... Hy vọng, niềm tin, tình yêu và cả sinh mệnh của bản thân mình... Tháng năm trong nhà giam tăm tối như một cơn ác mộng kinh khủng khiến người ta không dám nghĩ đến. Còn cậu lại từng ngày từng ngày chịu đựng với nó. Chỉ có khi nhớ về Nhã Vọng, nhớ về tất cả những ấm áp từng có mới có thể khiến cậu vượt qua được những điều ấy. Cậu gọi thầm tên cô trong giấc mơ, muốn níu kéo lấy bóng dáng ấy. Mơ hồ giữa thực và ảo... Nhã Vọng, Nhã Vọng... Ly biệt lần này bao giờ mới chấm dứt... 6 năm sau, lần nữa cậu và Nhã Vọng có cơ hội bên nhau. Nhưng tận sâu trong lòng cậu sợ hãi. Bởi yêu thương này quá đẹp mà cậu không dám tin rằng mình đang nắm giữ. Nhã Vọng là của cậu, Nhã Vọng mà cậu yêu thương và chờ đợi bao năm qua cuối cùng cũng quay về bên cậu... Cậu như đi trên tấm băng mỏng, chỉ sợ một bước giẫm mạnh, tất cả sẽ tan ra như chưa từng tồn tại. Mỏng manh. Bất an... Rồi cậu gặp lại Uất Nhiên và anh ta cũng muốn tìm cậu để trả thù cho những ân oán trước đây. Cuộc giằng co đẫm máu kéo dài, cậu giết chết anh ta, không do dự, không sợ hãi, không hối hận chút nào. Nhưng đó cũng là ngày mà cậu phải rời xa Nhã Vọng mãi mãi... Khi máu thấm trước ngực cậu, máu vương trên mái tóc cậu, máu lăn dài qua gò má khóe môi... Thế giới tanh nồng mùi máu... Cậu cứ thế ra đi, không thể gặp mặt cô lần cuối không thể nói cho cô biết cậu yêu cô yêu cô nhiều như thế nào... Yêu đến mức sinh mệnh trong phút giây chia lìa này chỉ tràn ngập bóng dáng của cô. Chỉ cầu mong Nhã Vọng của cậu đừng khóc... Đừng rơi nước mắt cho sự ly biệt này. Bởi nếu thật sự có kiếp sau, bất kể thế nào, cậu cũng sẽ tìm đến bên cô... Vì vậy, "Nhã Vọng, đừng khóc..."(*) ___________________________ (*): trích dẫn từ sách. #La_phi - fb/ReviewNgonTinh0105 Mời các bạn đón đọc Hạ Hữu Kiều Mộc Nhã Vọng Thiên Đường (Thiên Đường Nơi Em) của tác giả Tử Nguyệt.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Đoàn Tàu Thuỷ Tinh - Khang Thành
Chúng ta cùng bắt chuyến tàu thủy tinh này, băng qua những mơ mộng hão huyền, nỗi oán hận, cầu mà không được, để đến chốn trong sạch cô độc. *** Sau mấy tháng cắm dùi chờ nhà bạn Fei lấp hố, cộng với sự lăng xê nhiệt tình của chị Bòn thì mình đã lao ngay vào đọc bộ này ngay khi nó hoàn. Không biết có phải tại dạo này mình khó tính hơn, hay là tại vì không hợp với giọng văn của Khang Thành. Mà phải nói sao nhỉ, cảm thấy hơi thất vọng sau khi đọc xong bộ này. Cũng có thể tại nghe chị Bòn giới thiệu nên nghĩ nó vô cùng hay, mang sự kỳ vọng quá cao khi bắt tay vào đọc để rồi cuối cùng thấy nó ko được như mình nghĩ. Truyện này nam chính và nữ chính được xây dựng là 2 con người cô đơn, tự trong đáy lòng của họ đều cất chứa nỗi đau của riêng bản thân mình nên sống khá phóng túng. Hai người gặp nhau, bắt đầu với nhau bằng tình dục. Và suốt thời gian đó, mình chỉ thấy tình dục trong mối quan hệ của họ. Mình ko cảm nhận được tình yêu giữa 2 người. Lên giường với nhau xong, mỗi khi gặp lại đều là sự hờ hững đối với đối phương. Có lẽ tác giả cố xây dựng họ là một kiểu người bề ngoài bất cần nhưng nội tâm mềm yếu, nhưng tiếc là mình ko cảm nhận đc. Đôi lúc mình ko hiểu tác giả cho thêm nữ phụ (hay phải nói là nữ phụ nửa mùa) vào làm gì, một nhân vật Hạ Vi hiếm lắm mới xuất hiện, chẳng gây ảnh hưởng gì đến mối quan hệ của đôi chính. Và mình ko thích nhất là chi tiết tác giả cho nam chính ngủ với gái trong khi vẫn đang có mối quan hệ với nữ chính. Nó thể hiện sự coi thường, coi nữ chính cũng giống như những người khác, gặp dịp thì chơi, ko có nữ chính thì có em khác giải toả ngay. Đã vậy biết nữ chính đang sống chung với mình vậy mà còn dắt gái về nhà, rồi bị nữ chính bắt gặp, cả hai phản ứng tỉnh bơ kiểu rất bất cần, nam chính bị bắt quả tang thì thái độ kiểu “thôi lộ cmnr, lộ thì lại chia tay kiếm con khác chứ có gì đâu”. Nữ chính thì rất kiêu hãnh lạnh lùng, nhìn phát rồi bỏ đi. Trước khi bỏ đi vứt lại cho nam chính một câu “anh đừng hối hận”. Nghe câu đấy mình đã hy vọng rất nhiều là nữ chính sẽ cho nam chính một bài học, sẽ ngược hắn tới bến luôn. Nhưng cuối cùng gặp lại, tát cho phát, rồi lại sà vào nhau ???????? Mình cảm thấy, đôi này yêu nhau, bởi vì họ là nhân vật chính, và bởi vì tác giả muốn thế ???????? Đến cuối cùng chị nói chị yêu anh, mà mình cảm thấy nó cứ gượng ép sao ấy. Nói chung điểm cộng khi đọc truyện này đó là chất lượng edit của nhà bạn Fei, vô cùng mượt luôn (vào nhà bạn Fei thì ko bao giờ phải lo lắng về chất lượng). Các bạn nào thích Khang Thành sau khi đọc Cơn Mưa thì có thể thử nhảy hố xem. Vì thực ra mình chỉ cảm thấy truyện này ko đáp ứng được kỳ vọng quá lớn của mình. Chứ còn xét về tổng thể thì truyện đọc khá, có rượu có thịt. Bạn nào thèm thịt nhào dzô ???????? Review: Bạch Bách Bon *** Cuối tháng Ba, vụ án của Hà Chí Bân mở phiên tòa. Hôm đó Chung Đình đi chung với lão Vạn, ngồi hàng ghế dự thính ở phía dưới. Đồng thời bị thẩm vấn cùng anh còn có năm người khác, tất cả đều là tội hối lộ. Bắt đầu từ khoảnh khắc anh bị áp giải ra, Chung Đình luôn nhìn anh. Thế nhưng từ đầu đến cuối, ánh mắt Hà Chí Bân không hề nhìn sang. Giải quyết dứt khoát. Hà Chí Bân bị xử hai năm tù có thời hạn, hưởng án treo hai năm. Trên tòa, anh từ bỏ việc kháng cáo, tuân theo xét xử. Ở tòa án làm các thủ tục liên quan xong, Hà Chí Bân đi theo luật sư, người nhà họ Hà, lão Vạn ra ngoài. Anh đã thay đồ họ mang đến, đối với mức hình phạt này, họ dường như đã chuẩn bị sớm từ trước. Tháng Ba mùa xuân, bầu trời xanh không thể tưởng tượng nổi, nhưng gió táp vào mặt vẫn còn hơi lạnh. Ở cửa, người nhà họ Hà, lão Vạn cảm ơn luật sư. Nhận được kết quả như vậy, mọi người đều có phần vui mừng. Cuối cùng dặn Hà Chí Bân mấy câu, luật sư cười đi trước một bước. Họ dùng ánh mắt đưa tiễn, chỉ thấy một chiếc xe đậu dưới bậc thang cao cao, một người phụ nữ đứng bên xe. Cô mặc bộ đồ tây, kính râm màu đen trên mặt làm lớp son môi màu đỏ sậm càng thêm rực rỡ. Nhìn thấy anh nhìn sang, cô nở nụ cười. Nụ cười ấy tự nhiên mà điềm tĩnh. ... Mời các bạn đón đọc Đoàn Tàu Thuỷ Tinh của tác giả Khang Thành.
Chuyện xưa Nam Tây - Hạ Nặc Đa Cát
Anh bảo vệ em chu toàn, em đạt được chân tướng *** Ninh Ngạn nói dối chỉ có mình có cách mở con dấu tìm được di chúc, cộng thêm việc đuổi theo nhóm Chúc Nam Tầm thời gian gấp rút, cho nên những tên kia tạm thời không ép cô giao đồ ra, nhưng cô vẫn không thể hoàn toàn nhận được sự tin tưởng của những tên đó, vì vậy những tên đó giữ chị cô lại, bảo cô và anh mình lên xe van đuổi theo, tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ của họ. Trên đường đến bệnh viện, khi đang hỗn loạn, cô đã giao con dấu cho anh trai, rồi van xin ông ấy nhất định phải trả lại cho Chúc Nam Tầm. Cô thậm chí không chắc chắn anh mình có thể gặp được Chúc Nam Tầm hay không, nhưng khoảnh khắc đó, cô đã chuẩn bị việc nghênh đón tử thần. Bao nhiêu năm như vậy, cô nhìn bố mình sống trong nỗi sợ hãi, anh chị lại bị ép tìm tung tích Lục Tây Nguyên khắp nơi, họ bị những tên đó lợi dụng, uy hiếp bằng mạng sống của bố cô, muốn mượn tay họ giết người, để họ đi làm tay đao phủ. ... Mời các bạn đón đọc Chuyện xưa Nam Tây của tác giả Hạ Nặc Đa Cát.
Công Chúa Bari - Hwang Sok-Yong
Tác phẩm là bức tranh toàn cảnh về thực tế khắc nghiệt của thế kỉ XXI cũng như hành trình tìm cách thoát khỏi khổ đau thông qua Bari, nhân vật chính của một câu chuyện cổ dân gian Hàn Quốc. Trong truyện cổ, cô gái trẻ Bari (công chúa) sau nhiều lao khổ đã lấy được nước trường sinh để cứu cha mình (thế giới). Nhân vật trùng tên với cô trong tác phẩm của nhà văn Hwang Sok-Yong sống trong những năm cuối thế kỉ XX, đầu thế kỉ XXI có khả năng đặc biệt biết về tiền kiếp của mọi người và đi lại giữa thế giới này và thế giới khác. Sinh ra tại Bắc Hàn, Bari đã rời khỏi đất nước của mình sau khi mất cả gia đình trong cảnh đói khổ vào cuối những năm 1990. Trong một lần tìm cách trốn khỏi Trung Quốc trên một chuyến tàu, cuối cùng Bari cũng đến được London và trở thành một người lao động nhập cư bất hợp pháp. Là trung tâm của Đế quốc Anh cũ, London là điểm nóng của các vụ xung đột sắc tộc, tôn giáo, giới tính và đồng thời cũng là nơi mọi người luôn nỗ lực chống lại các mâu thuẫn đó bằng tinh thần đoàn kết và tình thương yêu. Bari đã kết hôn với một người Hồi giáo, có con và rồi nhận được tin chồng mình bị mất tích trong một cuộc chiến. Không chỉ dừng lại ở đó, con cô cũng chết trong một tai nạn. Trong đỉnh điểm đau đớn, Bari lên đường vượt ra khỏi thế giới thực để tìm nước trường sinh không chỉ để cứu bản thân cô mà còn cho cả nhân loại trong thế giới đầy rẫy những muộn phiền và đau khổ. *** “Công chúa Bari” chính là tác phẩm văn học đầu tiên tôi được tiếp xúc khi bước chân sang Hàn Quốc bắt đầu cuộc sống mới của mình. Ở một nơi không phải là nơi chôn nhau cắt rốn, không gia đình, bạn bè, người thân đồng thời là điểm tựa duy nhất của tôi trong môi trường hoàn toàn xa lạ chính là người chồng bản địa, dùng chung ngôn ngữ nhưng không cùng điểm xuất phát, phong tục tập quán. Nói rộng hơn là không cùng chung nền tảng văn hóa, đó là cả một thử thách vô cùng gian nan. Trong hoàn cảnh ấy, nếu không có lòng can đảm, ý chí tự vươn lên cùng với sự giúp đỡ của chồng, gia đình chồng và người bản địa thì tôi khó lòng vượt qua được. Thời điểm đó, như một nhân duyên, “Công chúa Bari” đã đến với tôi và tuồng như có một sức hút rất lớn khiến tôi hồi hộp theo dõi hành trình đầy gian nan và đau thương của cô từ Jeong Jin Bắc Hàn tới Trung Quốc, từ Trung Quốc tới nước Anh với một sự đồng cảm sâu sắc. Mỗi miền đất cô neo lại đều được thể hiện rất rõ dưới nét bút tài hoa của nhà văn Hwang Sok-Yong, được miêu tả vô cùng sinh động và phong phú bằng chính trải nghiệm thực tế của tác giả. Bạn sẽ không thể tưởng tượng được bên cạnh sự phát triển nhảy vọt bằng “Kì tích sông Hàn” của Hàn Quốc những năm 1980, 1990 với những vòng hào quang sáng chói, đem lại cho người dân Hàn Quốc một cuộc sống ấm no viên mãn sánh ngang tầm với những cường quốc, thoát khỏi nỗi ám ảnh của thời kì huynh đệ tương tàn những năm 1950 thì Bắc Hàn - người anh em ruột thịt của Hàn Quốc - lại lâm vào cảnh cháy rừng, lũ lụt và nạn đói triền miên, khiến thây người chất đầy đường và những cái xác trôi sông không còn ai đủ sức vớt lên chôn cất. Số phận người dân trở nên mong manh như ngọn đèn trước gió, không biết tai họa ập xuống khi nào và không hề có bất kì một sự hỗ trợ, bảo hộ nào. Lưu lạc sang Trung Quốc, số phận của Bari một lần nữa lại xoay vần với những bất an, nguy hiểm của một cuộc đời lưu vong nơi đất khách quê người. Tuy nhiên nơi đó cũng không thể bảo vệ và che chở cho cô để rồi cô lại phải vượt biển, trải qua một cuộc hành trình kinh hoàng đến bên kia bán cầu và bắt đầu những chuỗi ngày gian nan không dứt. Tác giả đã mượn tác phẩm thần thoại “Công chúa Bari” với thủ pháp nghệ thuật đan xen giữa hiện thực và hư ảo để thể hiện hiện thực một cách sống động và vô cùng phong phú. Tác phẩm mở ra một chương sử thi mới vượt lên trên tất cả chiến tranh và ranh giới, nhân chủng và tôn giáo, thế giới hiện tại và thế giới tâm linh, văn hóa và hệ thống tư tưởng để mổ xẻ bóng tối của chủ nghĩa tân tự do, để tha thứ, cứu rỗi cho những linh hồn và con người chịu nhiều đau thương, bất hạnh. Như đã đề cập ở phần đầu, cuốn sách đến với tôi như một nhân duyên, giúp tôi có thêm nhiều can đảm, mạnh mẽ để hòa nhập với đời sống mới, nền văn hóa mới vốn không ít những định kiến, và cái nhìn thiếu thiện cảm dành cho các cô dâu đến từ đất nước khác. Và chồng tôi chính là người đã hỗ trợ tôi một cách đắc lực trong suốt quá trình tôi dịch cuốn sách này. Anh giúp tôi hiểu thêm về văn hóa, cuộc sống của con người Hàn Quốc không chỉ trong đời sống thường ngày mà còn trong cả những trang sách tràn đầy tính nhân văn của tác giả Hwang Sok-Yong. ĐINH THỊ KIỀU OANH (Cựu Phó chủ tịch Hội người Việt Nam tại Hàn Quốc 2010-2013) Mời các bạn đón đọc Công Chúa Bari của tác giả Hwang Sok-Yong.
Cổ Tích của Người Điên - Thời thần
Cổ tích không chỉ để đọc, cổ tích còn dùng để phá án. Từ một bệnh viện tâm thần, một cuốn sổ được kín đáo đưa ra ngoài, trong đó ghi chép câu chuyện cổ tích chưa từng thấy về cuộc chiến giữa hai phe, một là Yêu tinh Râu Xanh, hai là liên minh Hoàng tử Ếch, Mèo Đi Hia, Nhím Hans, Lọ Lem và Khăn Đỏ. Liên minh có mục tiêu đánh bại Râu Xanh và cứu thoát công chúa Bạch Tuyết. Nhưng khác với truyện cổ tích thông thường, truyện này kết thúc ở chỗ tà đã thắng chính, Bạch Tuyết phải sống mãi mãi với Râu Xanh trong nước mắt, ở một lâu đài chất đầy thịt người bỏ lọ. Câu chuyện kì dị ấy chứa đựng những manh mối về một vụ án bí hiểm cách đây hai mươi năm, với rất nhiều người bỏ mạng một cách khó hiểu trong dinh thự của một nhà giàu. Không động cơ, không ân oán, không hung thủ. Chủ nhân dinh thự bị coi là nghi phạm, đã  mau chóng hóa điên và bỏ trốn khỏi hiện trường với tốc độ marathon kỉ lục là 60 km/h. Ông ta bị bắt và tống vào viện tâm thần một thời gian thì treo cổ, để lại cuốn truyện cổ tích thay người, thay cho lời kêu oan thống thiết. Hai mươi năm sau, theo lời mời của hậu duệ chủ nhân, một số nhân tài không hề dính líu đến ai trong vụ án năm xưa đã ngồi quây quần để lật lại chân tướng. Nhưng chỉ qua một hôm, hậu duệ này bị giết trong phòng kín, bỏ lại các vị khách hoang mang ngơ ngác. Lại không động cơ, không ân oán, không hung thủ, thậm chí không cách thức gây án. Tất cả những manh mối còn lại, chỉ là cuốn truyện cổ tích đen. *** "Ngày xửa ngày xưa, có một xứ sở tên là Obsidian..." Đây không chỉ là câu mở đầu của một truyện cổ tích, mà còn là khởi nguồn của một giai thoại dị thường. Kẻ tâm thần phân liệt viết ra câu chuyện ấy đã treo cổ tự sát, lặng lẽ mang theo bí mật năm xưa xuống mồ. Hai mươi năm trước, trong một căn biệt thự u ám, người chết thảm, người bị kết tội sát nhân trong trạng thái điên điên dở dở, khi khóc khi cười... Hai mươi năm sau, nhà toán học trẻ tuổi Trần Tước quyết tâm lần theo những manh mối mơ hồ để tìm đáp án cho câu hỏi tưởng chừng vĩnh viễn không có lời giải. Bức màn bao phủ quanh vụ giết người hàng loạt ở dinh thự Vỏ Chai có lúc tưởng chừng đã được vén lên, nhưng rốt cuộc, máu lại tiếp tục chảy, kẻ sát nhân vẫn đứng trong bóng tối, chế nhạo nỗ lực của những người đang cố gắng vạch trần sự thật. Không phải truyện cổ tích nào cũng kết thúc có hậu. Không phải sự thật nào cũng khiến tất cả hài lòng. ... Mời các bạn đón đọc Cổ Tích của Người Điên của tác giả Thời thần.