Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Độc Tôn Tam Giới - Lê Thiên

Thiên Đế Chi Tử Giang Trần chuyển sinh lên thân thể một thiếu niên bị chư hầu khi dễ bắt đầu trên con đường đuổi giết máu tanh dần dần đi lên. Trước mặt Giang Trần ai dám xưng là thiên tài ? Không ai có thể hiểu Thiên bằng Thiên Đế Chi Tử. Thiên tài ? Kẻ thuận ta là thiên, kẻ nghịch ta phải giết!! Mạch truyện luôn bình thản nhưng không kém phần gay cấn, tình tiết logic xuyên suốt từ đầu đến cuối, các tình tiết đan xen lẫn nhau luôn được đẩy lên cao trào khiến độc giả bị cuốn vào mạch truyện. Đương nhiên vẫn như các bộ truyện khác kết thúc của Lê Thiên rất có hậu *** Giang Trần cảm giác dường như trong đầu mình loạn thành một đoàn bột nhão, cảm giác này giống như là đang nằm mơ, nhưng nằm mơ thì không thể nào chân thật đến mức này được. Mỗi một tấc da thịt quanh thân, mỗi một khối xương cốt, đều đau đớn không chịu nổi. - Ta đã chết rồi sao? Đang chịu nỗi khổ luyện thân trong mấy tầng địa ngục sao ? Trực giác đầu tiên của Giang Trần là cảm giác mình đã chết. Thế nhưng, Sinh Mệnh Khí Tức như có như không của thân thể, lại phảng phất đang nhắc nhở hắn, hắn còn sống. Cũng không biết cảm giác như vậy giằng co bao lâu. Trong giây lát, Giang Trần cố gắng mở mắt ra, lại phát hiện mình nằm ở trong một bộ quan tài. Nằm ở trong quan tài? Nói như vậy, mình là thật đã chết? Giang Trần lòng tràn đầy bi thương. - Đáng tiếc đáng buồn, Giang Trần ta thân là Thiên Đế chi tử, lại trời sinh Thái Âm Chi Thể, không thể tu luyện võ đạo. Dù có phụ hoàng luyện chế Nhật Nguyệt Thần Đan cho ta, để cho ta thọ cùng trời đất, kết quả Thiên Đạo hạo kiếp buông xuống, lại thành vướng víu của phụ thân, cuối cùng tránh không được vận mệnh bỏ mình. . . - Ồ? Kinh mạch của ta là chuyện gì xảy ra? Thậm chí có chân khí chạy! Tuy rất nhỏ. . . Không đúng! Cái này. . . Đây không phải thân thể của ta, đây tuyệt đối không phải là nhục thể của ta! Ta trời sinh Thái Âm Chi Thể, trong cơ thể làm sao có thể có chân khí du động? - Hơn nữa, nếu như ta đã chết, trong cơ thể sao có thể có chân khí du động? Giang Trần nằm ở trong quan tài, đầu óc phảng phất có một dòng điện kích động mà qua. Đồng thời, hắn cũng phát hiện, bộ dạng thân thể nằm ở trong quan tài này, căn bản không phải bản thân của hắn. - Cái này. . . Đây rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Thân thể này của ai? Cái phát hiện ngạc nhiên này, làm cho Giang Trần vừa mừng vừa sợ. Rất nhanh, hắn ở trong thân thể này, đọc đến một ít trí nhớ lưu lại. - Chủ nhân thân thể này cũng gọi là Giang Trần? Chư hầu chi tử của Đông Phương Vương Quốc Giang Hãn Châu. Tên là trùng tên, nhưng điều này hiển nhiên không phải ta a! Ta đường đường Thiên Đế chi tử, như thế nào thành chư hầu chi tử của Vương Quốc phàm tục? Trong đầu Giang Trần tràn ngập nghi vấn. - Chẳng lẽ ta thật sự đã ở trong Chư Thiên hạo kiếp chết đi? Cái này chẳng lẽ là chuyển sinh ký túc trong truyền thuyết? Chư Thiên nghiền nát, Luân Hồi sụp đổ, theo lý thuyết ta ở trong hạo kiếp đã chết, không có khả năng vào luân hồi. Nói như vậy, ta thật sự chuyển sinh? Trải qua mảnh vỡ ý thức của tiền nhiệm Giang Trần, Giang Trần rốt cục xác nhận sự thật này. - Không thể tưởng được, kiếp trước ta là Thiên Đế chi tử, nhưng lại là Thái Âm Chi Thể không thể tu luyện. Sau khi chuyển sinh, thành chư hầu chi tử của Vương Quốc phàm tục, ngược lại đã có tư chất tu luyện. Cái này thật sự là thiên đại châm chọc a! - Chư Thiên nghiền nát, trật tự băng diệt. . . Giang Trần ta kiếp trước sống trăm vạn năm, mặc dù cùng Nhật Nguyệt đồng thọ, nhưng hạo kiếp vừa đến, lại một chút bề bộn cũng không thể giúp. Thái Âm Chi Thể, không thể tu luyện, sinh tử cuối cùng không thể tự chủ. Vận mệnh tựa như bụi đất, gió thổi liền tán. Nghĩ đến kiếp trước nhiều loại tao ngộ, nghĩ đến kiếp trước phụ thân thân là Thiên Đế, không tiếc hao phí Thần Nguyên vì hắn luyện chế Nhật Nguyệt Thần Đan, để cho hắn dùng phàm thai chi thể, được Nhật Nguyệt chi thọ. Giang Trần không khỏi có chút thất thần. Hắn biết rõ, kiếp trước kiếp này sinh tử biệt ly, có lẽ là vĩnh biệt! Mặc dù kiếp trước hắn sống qua trăm vạn tuế nguyệt, mặc dù hắn có đại trí tuệ, nghĩ đến Thiên Đế phụ thân cẩn thận chiếu cố, liền lã chã rơi lệ. Hắn biết rõ, Chư Thiên nghiền nát, coi như là Thiên Đế, chỉ sợ cũng khó ở trong hạo kiếp may mắn thoát khỏi. Nhất niệm đến đây, Giang Trần không khỏi có chút bực mình. Bất quá, trong nháy mắt linh hồn của hắn xúc động kinh mạch, giống như một đạo lôi điện kích xạ linh hồn của hắn. Như là người cực khát gặp được một đám cam tuyền! Trong kinh mạch, chân khí chậm rãi lưu động, tuy nhỏ yếu, nhỏ yếu đến cơ hồ muốn khô kiệt. Nhưng mà, đúng là một đạo chân khí yếu ớt này, lại như hỏa hoa nhen nhóm tánh mạng chi quang của hắn, đem những cảm xúc tiêu cực quét qua sạch sẽ. - Tu luyện! Ha ha, tu luyện! Chẳng bao lâu sau, đối với ta trời sinh Thái Âm Chi Thể mà nói, là một khái niệm xa xỉ hạng gì? Kiếp trước, ta không thể tu luyện, lại chưa từng hướng vận mệnh khuất phục. Hôm nay, ta chuyển sinh đạt được tư chất tu luyện, chẳng lẽ không phải vận mệnh chi môn mở ra cho ta một khe hở sao? - Ta là Thiên Đế chi tử, chưởng quản Thiên Lang Thư Uyển trăm vạn năm, Chư Thiên điển tịch, ta không chỗ nào không duyệt; Chư Thiên pháp môn, ta không gì không biết. Một thân đan đạo tu vi, càng là nổi tiếng Chư Thiên. Chỉ tiếc kiếp trước đầy bụng kinh luân, một bụng lý luận không thể thực tiễn. Hôm nay, được chuyển sinh Tạo Hóa, đã có tư chất tu luyện, Giang Trần ta càng có sợ gì? Có lý do gì cúi đầu nhận thua? Nghĩ đến đây, Giang Trần lập tức cảm thấy rộng mở trong sáng. Những cảm xúc tinh thần sa sút kia, cũng dần dần hóa giải không ít. Hắn cảm thấy, lần này chuyển sinh, có lẽ là vận mệnh chuyển cơ, là Đại Tạo Hóa của hắn! Đúng vậy, nguyên lai cái gọi là thân phận chư hầu chi tử của Giang Trần kia, từ góc độ địa vị kiếp trước của hắn đến xem, thật sự là nhỏ yếu đến không có ý nghĩa. Nhưng mà, thân phận lại thấp kém nhỏ yếu, có một điểm là hắn kiếp trước không có. Cái kia chính là tư cách tu luyện! Tư cách tu luyện, tựa như một cái lạch trời. Kiếp trước, hắn thân phận là cao quý, như Cửu Thiên Long Phượng, lại chỉ có thể ở phía sau nhìn người khác tu luyện. Kiếp nầy, hắn thân phận thấp kém, tựa như con sâu cái kiến, đã có tư cách từ hàng dưới chót bắt đầu cất bước. Tu luyện chi đạo vô cùng vô tận, chỉ cần có cơ duyên, Kim Lân ngộ phong, gặp gió có thể hóa rồng, con sâu cái kiến cũng đồng dạng có thể tiếu ngạo trời cao! Hôm nay, cơ duyên đến rồi! Thiên Đế chi tử, chưởng quản Thiên Lang Thư Uyển, trăm vạn năm tuế nguyệt, cơ hồ là đọc tận sách vở, kiến thức uyên bác. Nói hắn đầy bụng kinh luân, ý chí vạn tượng cũng không tính khoa trương. Đầy mình lý luận, từ Chư Thiên, cho tới phàm tục, có thể nói không có lĩnh vực mà Giang Trần hắn chưa quen thuộc. Ở kiếp trước, trong trăm vạn năm nhàm chán, Giang Trần không thể tu luyện, lại ưa thích dạy đồ đệ. Dùng đồ đệ làm thí nghiệm, đem lý luận biến thành thực tế. Trăm vạn năm thời gian, không biết sáng tạo ra bao nhiêu thiên tài. Cái gì là cơ duyên? Hắn chuyển sinh rồi, mang theo trí nhớ của Thiên Đế chi tử, nhận được thân thể chết oan của chư hầu chi tử Giang Trần. Kiếp trước ở trên người đồ đệ làm những thí nghiệm kia, hôm nay, rốt cục có thể tự mình thực hiện! Cái này là cơ duyên! Nhất niệm đến đây, Giang Trần nhịn không được vạn phần kích động. Vừa lúc đó, một thanh âm vỡ tan thanh thúy, truyền vào trong tai của hắn, phảng phất có đồ vật gì đó bị rớt bể. ... Mời các bạn đón đọc Độc Tôn Tam Giới của tác giả Lê Thiên.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Lão Nạp Phải Hoàn Tục
Trên Nhất Chỉ sơn lại có một ngôi miếu nhỏ, tên là Nhất Chỉ miếu, miếu thờ tuy nhỏ, lại vô cùng thần kỳ. Trong miếu có cơm, hương thơm mười dặm; Trong miếu có nước, nước ngọt vô cùng, hơn cả quỳnh tương; Trong miếu có Phật, tâm thành tất linh. Miếu không lớn, nhưng cần gì có đó; Miếu không lớn, nhưng hương hỏa tràn đầy, vượt xa mọi tự miếu; Miếu không lớn, lại khiến vô số đại gia đại tộc xếp hàng chờ vào... Trong miếu có một Hòa thượng ấm áp, mỗi ngày đều kêu gào: Ta phải hoàn tục, ta muốn lấy vợ, sinh con!!! Mời các bạn đón đọc Lão Nạp Phải Hoàn Tục của tác giả Giấc Mộng Kê Vàng.   Người đăng: truongthiai
Ta Man Hoang Bộ Lạc
Ngủ một giấc, tỉnh lại bỗng trở thành Tộc trưởng một tộc. Cổ Trần lại phát hiện, Tế Thần mà bộ lạc vậy mà đòi ăn thịt bọn hắn. Bên ngoài lại còn Hung thú, Bách tộc đè đánh... Đùa sao, đường đường là Nhân tộc, vậy mà lại lưu lạc tới mức trở thành nô lệ, thành lương thực cho đám súc sinh??? Cổ Trần huy kiếm chỉ mặt chư tộc: Nhân tộc ta vĩnh không khuất phục, giết một người tộc ta, ta diệt cả tộc nhà ngươi! Lấy Bách tộc chi huyết, đúc Nhân tộc anh linh bất hủ!!! *** Bộ này thuộc loại sảng văn, tình tiết hơi nhanh, main chính được buff khá mạnh. Tuy nhiên ta thấy việc buff này cũng hợp lý, cơ duyên dựa vào cố gắng, mạo hiểm có được, nhiều lúc dựa vào vận khí (vận khí cũng là một loại thực lực, trong truyện này main còn tu cả vận khí nên may mắn cũng không phải hào quang nhân vật chính như nhiều bộ khác). Ngoài ra main là tộc trưởng nên tính cách khá quyết đoán, có trí tuệ, xây dựng thế lực nên nhiều cái main chỉ cần chỉ đạo ko phải tự tay làm (chế Thanh đồng, đánh chiếm lãnh thổ…), cái này là điểm cộng trong vô số bộ xây dựng thế lực khác mà main toàn tự tay làm, xây dựng thế lực cho có, trang bức, kéo thù hận… Nhiều các tình tiết đào hố lấp hố đều khá ổn, nhìn chung đây là bộ truyện đáng đọc. *** Dịch bệnh bận rộn, lâu lâu mới có thời gian ngồi đọc truyện, vừa hay gặp bộ này hợp ý, luyện phát hơn 800 chương mới bớt chút thời gian ra đây review một chút. Ta Man Hoang Bộ Lạc không tính là siêu phẩm với những pha đấu trí nhức não, nhưng lại là một bộ siêu phẩm về những pha combat đỉnh cao, main Cổ Trần xuất thân từ một tộc trưởng tiểu tiểu tộc trong Nhân tộc, mà Nhân tộc lại luôn bị Bách tộc chèn ép, Cổ Trần không ngừng mở bộ lạc của bản thân cả về số lượng lẫn cao thủ, dẫn cả bộ lạc đấu thiên, đấu địa, đấu dị tộc. Không như nhiều bộ truyện thị trường khác, Ta Man Hoang Bộ Lạc là “sự kết hợp hoàn mỹ” giữa Cá nhân chiến và Thế lực chiến. Cá nhân chiến là Cổ Trần “ăn hết” cao tầng, một đường ăn ra danh hiệu “Hung nhân Cổ Trần”, Thần cũng chỉ là đồ ăn. Thế lực chiến là Cổ Trần buông tay, để thế lực trong tay tự mình chiến đấu, mỗi đại tướng dưới trướng đều có thể cân đối một phương, đây là cái hay mà mình thấy từ trong này, tình tiết xây dựng hợp lý, không phải chỉ mình Main cày cuốc làm hết thảy. Cái hay nữa là Main tụ khí vận toàn tộc, nên đọc rất là sướng, về sau thế nào thì sẽ review thêm, chứ giờ có thể đánh giá đây là một bộ truyện rất đáng để đọc. Mời các bạn đón đọc Ta Man Hoang Bộ Lạc của tác giả Tiểu Tiểu Yêu Tiên. Người đăng: truongthiai
Đại Bát Hầu
Trời cũng biết phẫn nộ, nếu như người xúc phạm uy nghiêm của trời. Nhưng trời liệu có biết người cũng biết phẫn nộ? Nếu như hắn đã hai bàn tay trắng. Khi ta cầu xin, ngươi ngạo mạn cười lạnh. Khi ta khóc rống, ngươi không chút động lòng. Hiện tại ta phẫn nộ rồi. Ta biết rõ trời biết phẫn nộ. Nhưng ngươi có biết trời cũng biết run rẩy không? Trời xanh rung chuyển, ta cất tiếng cười lớn, vung Như Ý Kim Cô bổng, đập cho long trời lở đất! Một vạn năm từ đó về sau, các ngươi sẽ còn nhớ kỹ tên của ta — Tề Thiên Đại Thánh Tôn Ngộ Không! *********************************** Đơn giản là siêu phẩm! ***   Đôi lời từ nhóm dịch Đại Bát Hầu: 1/ Đơn giản là siêu phẩm! 2/ Mở đầu truyện là nhân vật chính xuyên qua thành Tôn Ngộ Không, ngay lúc vừa xuất sinh từ tảng đá. 3/ Truyện hack não, âm mưu tầng tầng lớp lớp, nhân vật toàn là dạng siêu trí tuệ. 4/ Nhân vật chính số khổ, ăn hành từ đầu truyện đến cuối truyện, nên sẽ không hợp các bạn thích đọc dòng yy tự sướng, hậu cung v.v... 5/ Có tình yêu nam nữ, có tình thân nhân, bằng hữu. Có những đoạn cực kỳ cảm động. 6/ Cốt truyện dựa trên Tây Du Ký, nhưng vẽ ra chi tiết và chân thực. Càng đọc càng hay, không nên đánh giá qua 30 chương đầu về cả nội dung lẫn tính cách nhân vật chính. *** *Review: Nói thiệt Đại Bát Hầu là bộ tiên hiệp đầu tiên mình đọc liên tục không nghỉ, đọc hết một đêm. Tác giả bộ này chắc nghiền ngẫm thuyết tây du ghê lắm, cả phong thần nữa; các vị tiên nhân, thần tướng trong đây, được tác giả nói mạch lạc từng bối cảnh xuất thân, gia đình v..v... ngay cả Tây Hải long vương có con gái Tam Công Chúa mà tác giả cũng tìm tòi được. Đọc xong bộ này biết hết thầnh thánh cổ đại trung quốc, y như đọc Nhà Giả Kim Flamel thì biết hết thần cổ đại phương tây. Mình cũng thích phiên bản Tôn Ngộ Không này nhất. Tôn Ngộ Không này rất hay suy tư, hay làm việc đầu óc, điều mà bạn khỉ bản gốc làm không quen, gần như khỏi làm, thậm chí mình còn suy nghĩ Tôn Ngộ Không chắc kiếp trước là anh em chung nhà với Ngưu Ma Vương sao mà tính cũng bạo phát và suy nghĩ nhanh y như thế. Tôn Ngộ Không này cũng rất dễ mềm lòng, biết mang ơn, thậm chí biết cả đau lòng và nhẫn nhịn, dù biết rõ tính cách nhiều màu sắc này là do linh hồn người xuyên sách mang đến, nhưng nó là phần chính mang lại hứng thú cho người đọc; để họ nhìn vào biết liền nhân vật chính đây rồi. Tôn Ngộ Không thường thấy tính cách chỉ một màu, dễ bị chọc giận, luôn coi bản thân là số một, ít nói đạo lý, triệt để sống bằng luật rừng, nói chung là bị nhấn cho nhiều tính cách " khỉ hoang " quá. Chính vì thế, mình thích một câu văn trong truyện rằng "đám khỉ hoa quả sơn chắc chỉ là họ hàng xa của khỉ đá", một nguồn đã viết Tứ Đại Thần Hầu kiểu như 1 bản mô phỏng nhỏ của thần Bàn Cổ với thân thể cao lớn có lông dài phủ khắp thân thể, nên việc xây dựng Tôn Ngộ Không theo hình ảnh con khỉ loi choi thấy chưa đầy đủ lắm. Chắc tác giả cũng thấy Tôn Ngộ Không thật ra có nhiều tiềm năng hơn là một khỉ võ phu phiên bản cũ, nên xây dựng nên nhân vật mới này chăng. P/s: Bản dịch Đại Bát Hầu phải nói là rất kỳ công, hoan hô các bạn dịch giả. Mình thức thâu đêm đọc bản dịch thôi. Ông tác giả Ba Ba chắc tốn thời gian rất nhiều tra cứu về tu đạo giáo nhỉ! Phân chia tu đạo theo hai hướng rõ ràng. Trước giờ mình nghĩ các đạo sĩ là chuyên về thuật trường sinh bất tử, nghiên cứu hết y dược, luyện khí công, chế tạo pháp bảo, tu tâm dưỡng tính .... không ngờ còn có trường phái đạo hành giả có thể thực chiến. *** Tảng sáng, trên đường núi gập ghềnh, có một hòa thượng trẻ tuổi thúc ngựa đi tới. Một tay hòa thượng tóm dây cương, một tay thì nắm chặt pháp trượng màu vàng. Gió thổi phấp phới tà áo cà sa rộng, thổi tứ tung cả phần bờm của con ngựa trắng. Khí thế lao nhanh ấy thật giống như một vị mãnh tướng phóng ngựa xung phong. Không giống như các vị hòa thượng thích dạo chơi khắp bốn phương khác, hòa thượng này còn trẻ, có khuôn mặt anh tuấn, hai mắt sáng ngời có thần nhìn thẳng phía trước, quả cảm mà kiên nghị. Không nhìn ra được vẻ vui hay buồn trên khuôn mặt hòa thượng này, không phải nét hiền từ như những hòa thượng khác, nhưng lại có cái vẻ kiên định khó có thể nói lên lời. - Đây là Ngũ Hành Sơn rồi. Hòa thượng ghì chặt dây cương. Con ngựa trắng đột nhiên dừng lại, đạp đạp vó tại chỗ. Hòa thượng nhìn quanh như tìm kiếm gì đó trong núi. - Ai đó? Tại một góc xa hiếm thấy vết chân người, bỗng nhiên có một cánh tay đầy lông lá vươn ra từ trong bụi cỏ. Cánh tay vén hai bên cỏ dại, một cái đầu khỉ dính đầy cỏ khô lộ ra. - Phì! Phun hai cây cỏ dại ngậm trong miệng, cái đầu khỉ hít một hơi thật sâu, vận sức quát: - Toi mất mộng đẹp! Cút ngay cho lão tử! Âm thanh vang vọng trong rừng núi hoang vu. Tiếng con khỉ rít gào không ngừng quanh quẩn. - Kia sao? Hòa thượng nhìn theo hướng âm thanh, thúc ngựa trắng đi từ từ tới. Rất nhanh, con khỉ và hòa thượng gặp nhau. Vừa thấy con khỉ, hòa thượng nở nụ cười. Mà thấy hòa thượng, con khỉ cũng cười, nhưng là cười lạnh. - Là ngươi? Con khỉ vừa nhìn quần áo đã biết thân phận của đối phương, thậm chí là ý đồ đến. Lịch sử vốn đang thay đổi, nhưng lịch sử vẫn tương tự kinh người. Vẻ lười nhác trên mặt con khỉ lập tức hóa thành nét cười lạnh: - Ngươi tới làm gì? Để lão tử đi Tây Thiên thỉnh kinh sao? Hòa thượng cũng không nói chuyện, dựng pháp trượng, leo từng bước dọc theo sườn dốc mấp mô, thân thủ nhanh nhẹn. - Trở về đi. Giam ta chính là các ngươi, thả ta cũng là các ngươi, còn muốn nói với ta cái gì thỉnh kinh thành Phật? Coi lão tử là ai chứ?! Nói xong, con khỉ cười lớn như điên dại, lộ ra hàm răng nanh sắc nhọn. - Tội gì phải khổ như thế chứ? Chẳng lẽ thí chủ muốn ở chỗ này năm trăm năm nữa sao? Hòa thượng thở dài, lại không dừng bước. - Có một vạn năm nữa cũng là chuyện của lão tử, có liên quan gì đến con lừa ngốc nhà ngươi đâu? Con khỉ dùng cánh tay duy nhất có thể cử động sờ sờ chung quanh, muốn tìm một hòn đá ném qua, lại phát hiện năm trăm năm rồi, chút đá vụn bên người đã sớm bị mình ném sạch đi theo thời gian nhàm chán. Hiện tại chỉ có thể vơ được một nắm đất. Đất cũng được! Con khỉ tiện tay ném ra: - Cút! Mời các bạn đón đọc Đại Bát Hầu của tác giả Giáp Ngư Bất Thị Quy.
Đại Mộng Chủ
Con trai một vị phú thương từ nhỏ cơ thể đã yếu ớt mang nhiều bệnh, trong lúc đang tìm kiếm cách kéo dài mạng sống, bỗng ngoài ý muốn đi lên con đường tu tiên thăng thiên! Đại Đường thịnh thế, thiên hạ thái bình, mưa thuận gió hoà, bách tính an cư. Ngàn năm sau, ma vật thôn thiên, yêu quỷ hoành hành, gào thét khắp nơi. Tây Du tái hiện, Đại Thánh đấu thiên, Thiên Bồng hạ phàm, Quyển Liêm trùng sinh. Xuyên không và luân hồi khó hiểu, hư thực thấp thoáng, thật huyễn đan xen! Là mộng cảnh trong dự ngôn? Hay là hiện thực chưa phát sinh? Hắn có thể đánh vỡ ma chướng mệnh trung chú định, trừ khử đại kiếp Tam Giới chưa phát sinh, cứu vãn muôn dân trong nước lửa hay không? *** Vong Ngữ tên thật là Đinh Lăng Đào, sinh vào tháng 10 năm 1976, đã kết hôn. Tại tỉnh Giang Tô, ông tốt nghiệp trường cơ khí Vô tích (毕业 于 无锡 机 械制 造 学校). Sau tự học tốt nghiệp Đại Học Luật chuyên nghiệp. Đã từng làm việc cho một công ty ở Từ Châu, bây giờ là một tiểu thuyết mạng toàn thời gian. Sở thích : Đọc sách, nghe nhạc, bóng bàn và nhiều sở thích khác. Tác phầm đầu tay: Phàm Nhân tu Tiên Truyện (凡 人 修 仙 传). Tác phẩm thứ hai: Ma Thiên Ký (魔 天 记). Trong trang phục bạch y sam, đeo kiếng Vong Ngữ là một người khiêm tốn, ôn nhu nho nhã. Mặc dù sự nổi tiếng trên mạng càng ngày tăng lên nhưng bản thân Vong Ngữ là một người vô cùng hòa nhã, thân thiết với mọi người. Tác phẩm: Phàm Nhân Tu Tiên truyện - Vong Ngữ Ma Thiên Ký - Vong Ngữ Huyền Giới Chi Môn - Vong Ngữ Lục Tích chi Mộng Yểm Cung - Vong Ngữ Phàm Nhân Tiên Giới Thiên - Vong Ngữ Đại Mộng Chủ Luyện Kiếm - Vong Ngữ *** Trong đại điện nguy nga mây mù lượn lờ, nơi cuối cùng trên bậc thềm ngọc màu xanh dài chừng mười trượng, một tên nam tử mặc kim bào, ngồi thẳng tắp trên một chiếc ghế to lớn trắng noãn như ngọc. Trong đại điện vàng son lộng lẫy, giờ phút này là một mảnh hỗn độn! Trên mặt đất chẳng những vứt bỏ đầy rẫy các loại binh khí bị tàn phá như búa rìu câu xiên, còn có các loại kỳ trân dị bảo bị vương vãi khắp nơi, hai dãy Bàn Long Trụ to lớn hai bên có vài gốc đã vỡ vụn, chỉ còn lại một nửa bệ trụ. Điện đường to lớn uy nghiêm tĩnh mịch, ngoại trừ nam tử mặc kim bào ngồi một mình nơi đó, không còn bất kỳ ai khác. Nam tử mặc kim bào dường như không để ý gì cả, chỉ đờ đẫn ngồi nhìn một vật trên mặt đất cách đó không xa. Đó là một tấm bảng to lớn không trọn vẹn chỉ còn gần một nửa, trên đó là hai chữ vàng "Lăng Tiêu" cực lớn tản ra vô tận khí tức uy nghiêm. "Ầm" một tiếng vang thật lớn! Cự điện khẽ run lên, khắp nơi hẻo lánh trong điện hiện lên chằng chịt linh văn màu bạc, nhanh chóng lan tràn ra, một tầng lại một tầng, càng ngày càng nhiều, trong chốc lát phảng phất như tấm lưới to lớn trải rộng ra cả tòa đại điện. Bên ngoài vẫn vang lên tiếng sét đánh liên miên không ngừng, linh văn màu bạc trong điện cuồng thiểm không thôi, đồng thời mặt đất nứt ra, đỉnh điện phát ra thanh âm "Két két". "Cuối cùng cũng tới giờ khắc này!" Rốt cuộc nam tử mặc kim bào ngẩng đầu lên, lẩm bẩm nói một câu, nhìn về phía đỉnh chóp đại điện, trên mặt mơ hồ có một tầng bạch quang bao trùm, căn bản không thể nào thấy rõ khuôn mặt mảy may. Đỉnh chóp đại điện màu tử kim, "Ầm" một tiếng băng liệt vỡ vụn ra, vô số toái vật văng ra, một ma thủ to lớn kình thiên hung dữ chụp xuống nam tử kim bào . . . Mời các bạn đón đọc Đại Mộng Chủ của tác giả Vong Ngữ.