Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Ái Phi, Trẫm Thật Sự Không Mệt Mỏi

Convert: Ngocquynh520 Edit: Diễm mỗ Gặp qua người lười, nhưng chưa thấy qua kẻ nào lười đến vậy, ngay cả lời cũng không nỡ nhiều lời một cái. Nàng không biết vì nguyên do gì lại bị một cơn xoáy cuốn đi, cứ ở trong đó rồi đột nhiên rơi xuống một nơi xa lạ, đè lên một soái ca xa lạ, sau đó bị một đám người xa lạ vây quanh hô to vô lễ, to gan, muốn chém đầu Chuyện gì xảy ra, những người mặc đồ cổ trang này là sao đây? A, đồ cổ trang, chẳng lẽ...Trong lúc nàng chưa hoàn hồn, soái ca mở miệng nói 2 chữ, vậy mà định thành kết cục nàng trở thành phi tử của hắn Trời hỡi, sao hoàng đế này lại mang bộ dạng như mệt sắp chết vậy. Đã thế còn vừa nói xong đã ngủ ngay được Làm sao bây giờ? ... Ai Ai Ai, hoàng đế lười gặp phải dã nha đầu quỷ quái Kẻ gian trá như hắn cũng chịu không nổi Hậu cung yên bình từ nay gà bay chó sủa Kẻ độc tôn như hắn thật bi ai *** Đánh giá: 8.5/10 Với cốt truyện không quá mới mẻ hay khác biệt nhưng “Ái phi, trẫm thật sự không mệt mỏi” lại là một trong những truyện hot có lượt view khủng. Truyện được đánh giá cao bởi giọng văn nhẹ nhàng, những tình tiết hài hước chọc cười độc giả. Cổ Lạc Nhi là một cô gái hiện đại, vô tình xuyên qua và đè trúng vị hoàng đế cao cao tại thượng. Cô được phong làm Tiên phi, cũng bởi khi nhỏ Đông Phong Túy từng nằm mơ thấy một vị tiên báo rằng sau này sẽ có một vị tiên tử từ trên trời xuống. Nhưng ấn tượng của hắn với vị Tiên phi này thật sự không tốt. Cổ Lạc Nhi náo loạn hậu cung, kéo bè kết phái, làm cho hoàng cung gà bay chó sủa. Thì ra vừa rồi nàng véo không phải là mình, mà là soái ca a, khó trách không cảm thấy đau. Cổ Lạc Nhi là một hài tử hiểu lễ phép, vội vàng hướng soái ca giải thích. “Thực xin lỗi a, ta không phải cố ý, vừa rồi là nhầm lẫn, còn tưởng rằng đang véo chính mình .” Soái ca trợn trắng mắt, ngửa đầu về phía sau, tựa lưng vào chỗ dựa trên giường , nhắm mắt lại, không thèm quan tâm đến lý lẽ của nàng. Trong mắt Cổ Lạc Nhi, Đông Phong Túy căn bản là một tên hoàng đế lười, lại còn cực kì keo kiệt. Nàng vẫn gọi Đông Phong Túy là “Thần ngủ”. Cặp oan gia này từ ghét nhau, phá nhau lại dần dần phải lòng nhau từ khi nào không hay. Cùng nhau trải qua biến cố, nắm tay nhau đến cuối cùng. Truyện nhẹ nhàng, sủng, hài hước. Dù bối cảnh của truyện là hậu cung nhưng lại không có quá nhiều cảnh cung đấu thâm trầm. Cổ Lạc Nhi cũng phải là một cô gái quá mạnh mẽ hay quyết đoán sát phạt, cô cũng không hại ai cả. Cũng bởi hệ thống nhân vật không quá ác, nên truyện chủ yếu chỉ là yếu tố hài hước, nhẹ nhàng thôi. “Mình thấy truyện hay lém a. Phù hợp để giải trí”- Độc giả Conan Kết truyện khá ổn, không quá nhanh cũng không quá dài. Hơi tiếc vì truyện không có ngoại truyện thôi. Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ! *** Nắng sớm chiếu lên tấm rèm màu trắng. Ngoài cửa sổ, truyền đến âm thanh người lao công quét dọn, bên trong phòng lại có vẻ đặc biệt yên tĩnh. Cổ Lạc Nhi nằm trên giường đơn của mình, say sưa mộng đẹp. Đột nhiên, tiếng chuông đồng hồ báo thức trên tủ đầu giường mãnh liệt vang lên. “Reng reng reng......” “Reng reng reng......” Ngay cả rèm cửa dường như cũng không chịu nổi tạp âm bất thình lình, thoáng chút run rẩy. Cổ Lạc Nhi trở mình, dùng chăn che kín đầu, tiếp tục tiến vào mộng Chu Công, không thèm để ý đến đồng hồ báo thức không chịu dừng lại kia. Đồng hồ báo thức còn đang lớn tiếng hoan xướng, lại có tiếng chuông điện thoại vang lên, cực kỳ chói tai. Cổ Lạc Nhi thở dài, mắt ngái ngủ mông lung bò dậy, một tay với lấy điện thoại, tay kia thuận tiện tắt đồng hồ báo thức. Đồng hồ báo thức yên tĩnh trở lại. Trong điện thoại di động truyền đến giọng nói sâu xa của mama. “Lạc Nhi, con vẫn chưa rời giường phải không? Nhanh thức dậy học thuộc, cuối tuần phải thi Toefl. Năm nay vô luận thế nào con cũng phải xuất ngoại đó.” “Biết ạ, con đang học đây, không trò chuyện nhiều với mẹ được.” Cổ Lạc Nhi khóa điện thoại lại, tiếng nói mẹ thao thao bất tuyệt nói che chắn trong không trung. Aiz, lão cha lão mẹ trông mong nàng ra nước ngoài học, bởi bọn họ muốn tranh thể diện với đồng sự và các bằng hữu. Nhưng Cổ Lạc Nhi tuyệt không muốn xuất ngoại. Xuất ngoại có gì tốt đâu, đối với xuất ngoại nàng một chút hứng thú cũng không có. Nàng yêu mến lịch sử, yêu mến nghiên cứu tất cả về cổ đại Trung Quốc. Cổ Lạc Nhi dụi dụi mắt, mở sổ ghi chép ra, nhìn xem hôm nay mình sẽ phải làm những gì. Mới nhìn thoáng qua, đầu Cổ Lạc Nhi liền bắt đầu âm ỉ đau. Hôm nay có một hạng mục thí nghiệm lớn phải làm, cái này phải làm gần cả ngày. Tệ hơn là, nàng phi thường chán ghét hạng mục thí nghiệm này. Nàng học là Sinh vật, nhưng căn bản nàng không hề thích chuyên ngành này. Đều do lão cha lão mẹ a, nói là học chuyên ngành sinh vật dễ dàng xuất ngoại, bất kể như thế nào cũng không chịu để nàng học chuyên ngành lịch sử mà nàng thích. Tương lai làm chuyên gia lịch sử học của nàng cứ như vậy bị bóp chết từ trong trứng nước. Năm nay là năm cuối của Đại học, hôm nay phải làm hạng mục thí nghiệm, liên quan đến luận văn tốt nghiệp, liên quan đến vấn đề nàng có thể lấy được bằng tốt nghiệp hay không, tuyệt đối không thể qua loa được. Cổ Lạc Nhi lại thở dài, lật tiếp một trang nữa. Càng xem, mặt Cổ Lạc Nhi càng kịch liệt suy sụp. Sau khi hoàn thành thực nghiệm, nàng phải cùng với một người bạn đi tới chỗ hẹn. Bởi vì có một nam hài tử theo đuổi bạn tốt đến lợi hại, bạn tốt cũng không khước từ tình cảm của hắn được, đành phải hẹn gặp một lần. Nói hết lời nhất định phải lôi nàng đi cùng, tuyên bố rõ muốn để nàng làm lá chắn. Sau đó a, nàng còn phải đi dạy kèm. Phần dạy kèm này vốn của một đồng học làm, trong khoảng thời gian này đồng học lại đi thực tập, sợ làm chậm trễ con nhà người ta, năn nỉ nàng dạy thay vài tuần. Lại sau đó nữa, nàng còn phải chuẩn bị thi biện luận vào ngày mai. Nói thật, nàng quả thực chán ghét cái trò biện luận nhàm chán này, tranh luận đều là những thứ viển vông, có ý nghĩa gì a? Nhưng nàng lại âm kém dương sai bị bầu làm đại diện cho lớp, không thể không kiên trì tham gia. Cổ Lạc Nhi “Bộp” một tiếng khép lại cuốn sổ, ném lên trên giường. Chán nản nghĩ, vì sao từ nhỏ đến lớn, nàng luôn phải làm những việc nàng không muốn? Vì sao lại luôn phải sống vì người khác? “Không, ” Cổ Lạc Nhi lớn tiếng gào to, “Ta muốn lười biếng, ta không muốn làm những chuyện chán ghét này nữa, ta muốn sống cuộc sống của chính mình.” Đây là tiếng kêu gào phát ra từ nội tâm. Hơn mười năm rồi, nàng rốt cuộc cũng kêu lên tiếng lòng của mình. Tiếng gầm nhanh chóng khiến không khí mở ra một vòng xoáy vĩ đại. Kỳ quái, nàng sao lại không thể nhìn thấy mọi thứ thế này? Giường của nàng, đồng hồ báo thức quấy nhiễu giấc ngủ người khác, còn có cuốn sổ chán ghét kia, cái gì cũng không thấy. Trước mắt nàng, từng tia sáng rọi màu trắng kì dị hiện lên, sáng ngời nhưng lại không chói mắt. Nàng đây là làm sao vậy? Rõ ràng vừa rồi nàng đang ngồi trên giường nha. Hào quang nhanh chóng lưu chuyển, nàng giống như bị vây quanh chính giữa trong vòng xoáy nhanh chóng xoay tròn. Nàng đây là làm sao vậy? Nàng rốt cuộc đang ở nơi nào? Cổ Lạc Nhi nóng nảy, lên tiếng kêu to: “Thả ta ra ngoài.” Giống hiểu lời nàng nói, vòng xoáy bỗng nhiên dừng xoay. Yên lặng một lát, hào quang trước mắt tỏa khắp nơi, bạch quang hóa thành ngàn vạn giọt quang ảnh nhỏ vụn, tan ra, mở ra bốn phía. Giống như pháo hoa rơi đầy trời, lại giống như mưa sao băng, tráng lệ rực rỡ. Cổ Lạc Nhi nhìn mà ngây người. Mời các bạn đón đọc Ái Phi, Trẫm Thật Sự Không Mệt Mỏi của tác giả Hàn Tiểu Đình.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Thượng Thư Đại Nhân, Biến! - Tô Áng
Văn án: “Rất nhiều người nói, bàn tay hội họa tài hoa Lan công tử có phong thái chi lan ngọc thụ hiếm có khó tìm, chỉ tiếc là hơi keo kiệt. Cũng có rất nhiều người nói, trong các quan lớn triều đình, Liên đại nhân tuổi trẻ tài cao, dung mạo sáng sủa nhất thiên hạ, chỉ tiếc là keo kiệt lắm. Chỉ có Phương Uyển Chi biết, hai nam nhân keo kiệt đến tận xương này thực ra là cùng một người. Cha của Phương Uyển Chi nói: "Con phải lôi kéo được hắn, chúng ta sau này có phát đạt được không đều tùy vào con cả." Nàng nhìn người đứng cách đó không xa, tay cầm sợi dây đang quan sát con mèo vô cùng chăm chú, tự nhiên lại thấy áp lực trên đầu mình không phải nặng vừa đâu.” ------------ Nữ chủ trong truyện này đúng là số con rệp, có chút sắc đẹp thì bị cha già tham tiền dẫn vào cung, định để cho lão hoàng đế già lụ khụ nạp làm phi tử. Thật may nàng tương kế tựu kế, giữa đám quý tộc thả một cái rắm, thành công huỷ hoại hình ảnh tài nữ. Ngày ngày, nàng diễn trò một nháo hai khóc ba thắt cổ, giả bộ đau thương không thiết sống, quay mặt đi là ung dung trốn trong phòng không lo bị ép gả. Cha già lo lắng, dùng hết tiền bạc đem nàng đến cầu Lan Khanh công tử vẽ cho một bức tranh chân dung. Người người đều nói rằng, có tranh của Lan Khanh công tử vẽ cho, dù là heo nái cũng có thể tìm được chồng. Thế là Phương Uyển Chi ngày ngày phải vác thân đến căn nhà rách của Lan Khanh, chờ chàng ta vẽ xong một bức mĩ nhân đồ đẹp xuất sắc. Lan Khanh chính là nam chủ của truyện, nhưng tính cách lại có vẻ hơi khác người. Nhà giàu nứt đố đổ vách, vẽ một bức tranh đã đủ ăn cả đời, nhưng chàng ta lại chọn nơi ở là một cái viện rách nát, ghế không có mà ngồi. Thực ra, Lan Khanh cũng chỉ là nghệ danh, thân phận thực sự của chàng ta là Liên thượng thư Liên Dụ – nổi tiếng mồm mép nhanh nhạy, vô sỉ bỉ ổi, không chuyện gì không thể làm, lại keo kiệt có tiếng. Liên thượng thư đối đầu tài nữ nhà giàu, cuộc chiến tưởng như không cân sức này ai sẽ giành phần thắng? Phương tiểu thư nói cực kì nhiều, từ chuyện đầu xóm đến cuối ngõ, chuyện lông gà vỏ tỏi đến con mèo con chó. Liên thượng thư lại yêu thích sự yên tĩnh. Vì vậy mỗi buổi gặp nhau của hai người lại chìm trong không khí kì quái khi một người cứ nói còn một thì cứ ngồi như tượng gỗ. Rốt cuộc, Liên thượng thư cũng bị cái miệng của Phương tiểu thư thuần hoá, một ngày không nghe nàng tám chuyện sẽ thấy bứt rứt khó chịu. 1-0 nghiêng về Phương tiểu thư. Liên đại nhân nổi tiếng keo kiệt, trong nhà đồ đạc sang trọng không thiếu, nhưng chỉ chàng ta mới được sử dụng. Còn khách hàng hả… “Trà một lượng bạc một chén, năm lượng một bình. Ghế hoa mai, ba lượng ngồi một canh giờ.” Thậm chí, Liên đại nhân giữa trời hè nóng bức còn đốt lò sưởi trong phòng, cốt để bán cho Phương tiểu thư ba mươi lượng một khối băng làm mát. 1-1 cho Liên thượng thư “vắt cổ chày ra nước”. Chuyện tình như chó với mèo của Liên Dụ và Phương Uyển Chi chẳng biết từ bao giờ đã nảy sinh. Liên đại nhân không gặp Phương tiểu thư là thấy nhớ, còn hôn trộm nàng rồi xấu hổ tặng quà “đền bù”, khiến Phương Uyển Chi được phen hết hồn khi ông thần keo kiệt lại chi tiền mạnh tay đến thế. Còn Phương tiểu thư đôi khi thất thần ngắm Lan Khanh công tử đến ngẩn người. Nhưng rồi cha nàng phát hiện ra thân phận thật của Lan Khanh, mọi việc bắt đầu thay đổi. Cha Phương Uyển Chi muốn dựa vào nàng để lấy lòng Liên thượng thư, vì vậy Phương tiểu thư lắm miệng điêu ngoa đột ngột biến thành một thiếu nữ nhà giàu chỉ biết nịnh nọt lấy lòng trước mặt Liên Dụ, khiến chàng tức giận mà không biết phải làm gì, bỏ không được giữ không xong. Nhưng thật may là sau này nam chính đã anh dũng đạp bằng mọi việc, khiến Phương lão gia ngậm ngùi gả con gái qua, lại cưng chiều Phương tiểu thư hết nước hết cái. Cả hai nhân vật chính trong cuốn truyện này đều không hoàn hảo, lại có cái gì đó rất “thật”. Phương Uyển Chi phận nữ nhi, luôn phải nghe theo lời cha, dù cho ông ta có bội bạc với mẹ mình. Nàng tuy ngoài mặt là một tiểu thư hiền dịu, nhưng sâu trong thâm tâm lại ẩn giấu tính khí bạo lực và cứng đầu, có ước mơ lớn lao là kiếm một người chồng chỉ có duy nhất mình mình trong tim. Liên Dụ là một người tốt, nhưng cái tốt ấy lại được chàng giấu trong vẻ bất cần và vô sỉ. Chàng quan tâm Phương Uyển Chi, nhưng lại không biết cách thể hiện, khiến nàng hiểu nhầm biết bao lần. Chàng cũng là một con người cô độc và bất hạnh, vì không có được tình cảm gia đình như những người bình thường khác. Chỉ khi gặp được Phương Uyển Chi, chàng mới học được cách mỉm cười, trò chuyện với mọi người, không còn cô đơn. Cả hai nhân vật là hai mảnh ghép đầy khuyết điểm, chỉ khi chập lại với nhau mới trở nên hoàn hảo. Và cái kết truyện HE hường phấn ngọt ngào đảm bảo sẽ đốn ngã tim bạn trong vòng một nốt nhạc. Trích đoạn: Trên đường lớn xuất hiện một bóng người thướt tha. Có lẽ nàng vừa chạy tới, hoặc là bị chọc tức, cho nên mới đứng giữa đường như thế. Liên Dụ ngẩn người một lúc, sau đó lại nhìn trái nhìn phải một lượt: “Nàng mang dao tới làm gì? ” “Ngài lăn ra đây cho ta.” Liên Dụ cảm thấy Phương Uyển Chi muốn chém hắn thật, nhưng không hiểu sao trong lòng vẫn rất vui. Nàng muốn hắn tới, hắn sẽ ngoan ngoãn tới. Phương đại cô nương bên này lửa giận đã sắp lên tới đỉnh đầu. Không vì cái gì khác, chỉ vì một câu đơn giản hắn cũng chưa từng nói với nàng. Hai người chuyện nên làm cũng đã làm, chuyện không nên làm cũng chỉ còn một bước lau súng cướp cò, ngay cả một câu thích nàng, hắn cũng chưa từng mở miệng. Phương đại cô nương chưa ăn thịt heo cũng đã thấy heo chạy, nàng tìm khắp thoại bản cũng không tìm ra một nam chủ nào có tính tình như Liên Dụ. “Phát bổng lộc rồi sao?” Liên Dụ mơ màng gật đầu. “Phát khi nào? ” “Trưa hôm qua.” Phương Uyển Chi nhướn mi: “Sao thế, không phải mỗi lần ngài chiếm tiện nghi của ta xong đều muốn đưa bạc sao, lần này lại không đưa bạc à?” Liên Dụ vội vàng tháo hà bao bên hông đưa cho nàng, một câu cũng không dám nói. “Bổng lộc không được bao nhiêu, nếu nàng muốn mua đồ thì đến phòng thu chi, có rất nhiều, đều đưa nàng cả.” “Sao ta lại dám lấy bạc của Liên Dụ ngài chứ, giờ ta cũng không cần mặt mũi nữa, hôm nay ta chỉ muốn hỏi một câu, rốt cục ngài có thích ta không?” Ánh sáng mặt trời buổi sớm rơi trên mặt đất, chiếu lên người nàng như tạo thành một viền vàng nhạt, giống như một vị nữ tướng quân mạnh mẽ uy phong. Liên Dụ chưa từng thấy nàng như thế, cho nên nhìn đến sững người, như thể muốn khắc ghi hình ảnh này vĩnh viễn cùng tháng năm. Hắn nghĩ, có lẽ cả đời này cũng không thể nào quên được cô nương thẳng thắn trước mặt lúc này. “Phương Uyển Chi, ta muốn cưới nàng.” Ta đã nghĩ từ rất lâu, chưa từng do dự, cũng không hề dao động. Chỉ muốn cưới nàng, lấy nàng mà thôi. Mời các bạn đón đọc Thượng Thư Đại Nhân, Biến! của tác giả Tô Áng.
Ta Là Đào Hoa Tinh - Thiên Lí Châu
Hoa đào rơi lẳng lặng trên mặt nước. Ta cùng chàng một bước thoảng qua nhau. Duyên phận của công chúa Nhiếp Trường Hoan và thừa tướng Ôn Nhược Cẩn có thể gói gọn trong hai câu nói trên. Bởi vì lúc gặp nhau, một người là công chúa bị lưu đày, còn một người đang bị đuổi cùng giết tận bởi chính đệ đệ cùng cha khác mẹ của mình. Là Trường Hoan đã cứu Ôn Nhược Cẩn, nhưng nàng tuyệt nhiên không nhớ. Bởi vì khi ấy, nàng đang phát bệnh. Trường Hoan vốn là một nàng công chúa được cưng chiều từ nhỏ, thế nhưng bởi vì cữu cữu của nàng phạm phải tội danh hối lộ, kết quả ngoại trừ đương sự bị phán trảm, gia tộc của nàng từ già đến trẻ phải chịu kiếp lưu đày. Mà trước đó, mẫu phi của nàng không vượt qua được sự thâm hiểm của hậu cung, chết không rõ nguyên do. Còn nhỏ như vậy đã phải chịu quá nhiều biến cố, Trường Hoan liền mắc một chứng bệnh lạ trong người, khi phát bệnh, nàng thường ngồi ôm chân bó gối, nghĩ mình là một cây hoa đào thành tinh. Và trong một lần như thế, nàng gặp Ôn Nhược Cẩn. Ôn Nhược Cẩn bị truy sát, thân thể mang theo độc tố chạy trốn, đã rơi vào bẫy thú. Trường Hoan không hề biết rằng mình đã từng cứu hắn, bởi vì sau lần gặp ấy, Ôn Nhược Cẩn vẫn không hề quay lại tìm nàng. Hắn phải trị thương. Giống như số trời đã định, Ôn Nhược Cẩn bị chất độc trong người hành hạ đến sống dở chết dở, nhưng mỗi lần hắn chuẩn bị đi đến bờ vực ấy, hắn lại nhìn thấy Trường Hoan, rồi chẳng biết vì sao, hắn lại dần dần khỏe lên. Cho đến ngày, hắn hoàn toàn vượt ra khỏi cái chết, cũng là lúc hắn quyết định sẽ đi tìm nàng. Ôn Nhược Cẩn sắp xếp một chút, tạo ra một vài tình huống vô tình mà hữu ý để gặp Trường Hoan. Trường Hoan được trở về hoàng cung sau 5 năm lưu đày, đều là nhờ đến công lao của biểu ca nàng trên chiến trường. Nhưng sống ở môi trường khắc nghiệt quá lâu, Trường Hoan đã không còn là một công chúa hoạt bát khỏe mạnh nữa rồi. Nàng sợ lạnh và sợ cả lòng người. Cho nên khi quay về, nàng sống lặng lẽ ở Sương Thanh Điện. Đối với ai cũng đều là một biểu tình hiểu chuyện, nghe lời. Dù sao cũng từng là nữ nhi của một phi tần được sủng ái, hoàng hậu đương triều Trịnh thị đương nhiên cũng tỏ rõ mình là mẫu nghi thiên hạ, liền muốn sắp xếp hôn sự cho Trường Hoan. Chính ngay lúc đó, nàng không tìm được lý do thoái thác liền vận dụng cách cũ, giả vờ phát bệnh. Quả nhiên, tránh được một lần chỉ hôn. Thế nhưng, điều này lại khiến Ôn Nhược Cẩn được lợi. Mọi người thấy Trường Hoan có bệnh trong người, ai cũng tránh xa. Chỉ có hắn, nhân cơ hội một lần lập công liền khẩn cầu Hoàng đế Nhiếp Dục ban hôn cho mình cùng công chúa Trường Hoan.  Đương nhiên lần này Trường Hoan không còn cách gì để từ chối. Nhưng quả thật, nàng vốn cũng không muốn từ chối. Bởi vì, qua một vài lần gặp gỡ tiếp xúc, nàng cảm giác được, con người này là thật sự có ý với nàng. Có ý, cho nên mới quan tâm đến cảm nhận của nàng, sợ nàng lạnh, sợ nàng không vui, sợ nàng xa lánh. Thế nên mới có chuyện, đã bái đường rồi mà hắn vẫn không hề động đến nàng. Cùng lắm không nhịn được thì cũng chỉ là nắm tay một cái, hôn hôn một chút. Trường Hoan thực sự cảm động. Thời gian ở cạnh hắn, nàng luôn cảm thấy vui vẻ, cũng hiểu được những khó khăn mà hắn đã từng trải qua. Thì ra, một Ôn thừa tướng tuổi trẻ tài cao của ngày hôm nay thật sự chẳng hề dễ dàng. Một người bị hoàn cảnh khó khăn mài giũa, còn một người bị nhân tình thế thái dạy dỗ. Cả hai nguyện ý ở bên cạnh, cùng nhau an ủi, cùng nhau trải qua chặng đường còn lại yên bình an ổn. Sau khi giúp Hoàng đế diệt trừ mầm mống phản nghịch, đồng thời trả được mối thù giết mẫu thân cho Trường Hoan, Ôn Nhược Cẩn từ quan, mang theo thê tử về quê sinh sống. Hai người lúc này mới chính thức bái đường, vui hưởng hạnh phúc của một cặp phu thê thật sự. Không màng thế sự, chỉ cầu yên vui. Mời các bạn đón đọc Ta Là Đào Hoa Tinh của tác giả Thiên Lí Châu.
Phượng Nghi Thiên Hạ - Tâm Doanh Cốc
Liễu Khinh Vũ, xuất thân từ danh gia vọng tộc, kì tuyển tú năm ấy đến miếu Nguyệt Lão, một lòng mong muốn được gả cho nam tử tốt nhất trong thiên hạ - Hoàng đế. Nàng không ngờ ở chính miếu Nguyệt Lão ấy, nàng gặp được nam tử cướp đi trái tim mình - Lý Hy. Chàng nhặt khăn tay nàng đánh rơi, cùng nàng hứa hẹn sẽ đem khăn đến phủ trả lại cho nàng. Nhưng chưa đợi được, xe ngựa tuyển tú đã đưa nàng vào cung. Nàng không ngờ, ở vườn hoa trước đại điện, nàng không gặp hoàng đế mà lại gặp Lý Hy. Chàng mặc triều phục đội mũ quan... Thời khắc ấy, ước nguyện của Khinh Vũ đã thay đổi, một lòng hi vọng không được chọn, cũng Lý Hy hẹn ước bên nhau. Nàng đến tạ ý chỉ của Thái hậu, không ngờ lại gặp Hoàng đế. Tiểu muội muội của Hoàng đế một mực đòi Hoàng huynh đi thả diều, còn kéo theo nàng. Hắn phát hiện ra miếng ngọc bội trên cổ nàng - miếng ngọc trước đây rất lâu, khi còn bé trong lúc bị sốt cao được nàng bên cạnh chăm sóc hắn đã tặng cho nàng. Hoàng đế ép buộc nàng bên mình, hôn sự với Lý Hy bỗng chốc hóa hư không. Nàng căm phẫn nhưng không thể kháng chỉ, đau thương nhìn nam tử mình yêu bị Hoàng đế điều ra biên ải đánh giặc. Nàng là nữ nhân của Hoàng đế nhưng ngày đêm mong nhớ nam tử khác, hỏi thăm tin tức về Lý Hy. Nàng mang thai, ngày Lý Hy trở về, nàng đang ở cữ vội vàng chạy đến đài gác, ngắm Lý Hy từ xa, khóc đến thương tâm. Nàng được phong hậu, Lý Hy được Thái hậu tứ hôn... Từ ngày đó, nàng tự chôn vùi hết tình cảm dành cho Lý Hy. Nàng ở Hậu cung càn quấy, dùng thủ đoạn lộ liễu bao nhiêu cũng chưa từng thấy ai trách cứ, phát giác. Đám phi tần nhìn nàng căm phẫn. Hoàng đế dung túng yêu thương nàng, nàng không càn quấy nữa, luôn bồi hắn uống thuốc bổ. Hoàng đế uống thuốc, uống suốt 6 năm, cuối cùng sắc mặt nhợt nhạt nói: “Trẫm biết… là nàng hạ độc, cho dù là thuốc độc, trẫm cũng không thể chống lại sự thùy mị của nàng… Khinh Vũ, đây là tội lớn phản nghịch đó… cái đầu nhỏ của nàng làm sao mà giữ được…” Đến giây phút cuối cùng ấy, Liễu Khinh Vũ bật khóc. Đến cuối cùng, nàng cũng trả được thù, nhưng nhận lại được gì? Nàng không nhận ra người nàng hận nhất cũng từ từ ăn sâu vào tâm gan trở thành người nàng yêu nhất... -----[ Trích đoạn 1 ]----- Ta chưa từng biết, chỉ cần ta tùy ý cười là có thể khiến hoàng đế điên đảo thần hồn. Trong lúc nửa mơ nửa tỉnh, nội giám đến gọi hoàng đế lâm triều, hắn vừa định đứng dậy, cánh tay ta đột nhiên ôm lấy thắt lưng cường tráng, dịu dàng cười nói: “Hoàng thượng, ở lại với nô tỳ một lát được không…” Vì thế quân vương không vào triều sớm. Ta không thích kiến trúc cổ xưa của Đông cung, hắn liền sai người thu thập hoa cỏ của cả kinh thành và ngoại ô, ủ thành nước hoa, pha thuốc màu quét lại vôi cho ta, lập tức khắp kinh thành không ngửi thấy hương hoa, bướm chỉ bay lượn dập dờn trong Đông cung. Nửa đêm ta đột nhiên muốn ngắm tuyết, hắn không ngại tối trời đưa ta lên Ly Sơn. Ta nóng lòng nhớ nhà, hắn thuận theo ý ta xuống tuần phía Nam. Sử quan ghi chép: Đương kim thánh thượng và hoàng hậu yêu thương lẫn nhau, tình cảm gắn bó, nguyện làm uyên ương không làm tiên. -----[ Trích đoạn 2 ]----- Rốt cuộc ta đã trả được thù, nào những thống khổ ngày xưa hắn trút lên người ta, nào những cưỡng bức tù túng hai năm trong mù mịt tăm tốt, ta đã trả lại hết. Hắn hít một hơi sâu, khó khăn nói: “Trẫm biết… là nàng hạ độc, cho dù là thuốc độc, trẫm cũng không thể chống lại sự thùy mị của nàng… Khinh Vũ, đây là tội lớn phản nghịch đó… cái đầu nhỏ của nàng làm sao mà giữ được…” Ta thảng thốt không nói lên lời. Hắn quả thực biết hết… trao hết quyền lực cho ta để ta có thể giữ được tính mạng, thậm chí sau khi ngôi vua thay đổi vẫn hưởng phồn hoa! Ta cứ cho là hắn hồ đồ, đầu óc bị sắc đẹp của ta làm mê muội, hóa ra hắn vẫn tỉnh táo, chỉ có một mình ta chìm đắm trong thù hận, không tài nào thoát ra… Nước mắt của ta lăn xuống, ta thấy ánh mắt hắn dần dần tản mát, sinh khí từ từ rút khỏi thân thể, trong lòng chợt len lỏi một tia hối hận, mà hắn lại nở nụ cười, “Có phải chung quy nàng cũng không hận được trẫm phải không… Thế nhưng trẫm chưa bao giờ hối hận cả! Ha ha…” Bàn tay nắm lấy tay ta bỗng chốc siết chặt, ánh mắt tỏa ra sự tinh nhuệ rực rỡ như sao băng, cuối cùng lụi tắt trong bóng tối khôn cùng, “Khinh Vũ, trẫm cảm thấy rất may mắn vì kiếp này trẫm là hoàng đế… nhờ vậy mới có quyền lực cưỡng ép giữ nàng lại bên cạnh!”   Mời các bạn đón đọc Phượng Nghi Thiên Hạ của tác giả Tâm Doanh Cốc.
Vương Phủ Hỗ Xuyên Hàng Ngày - Hoa Lý Tầm Hoan
Trấn Bắc Vương thế tử Việt Dung là “thần tiên sống” trong mắt của mọi người, còn nhớ ngày thế tử ra đời trên trời giáng xuống cam lộ, giải đại nạn hạn hán ở Tây Bắc, có vị cao nhân từng nói thế tử mệnh cách bất phàm, là Tiên Quân trên trời chuyển thế.  Quả nhiên như lời cao nhân đã nói, thế tử từ nhỏ vấn đạo tu tiên, lớn lên lại thanh lãnh bất phàm, cả người tiên khí phiêu phiêu như trích tiên lạc vào trần gian. Thật khiến cho người ta chỉ dám đứng từ xa mà tôn kính, ngưỡng mộ mà chẳng không dám lại gần vì sợ làm ngại mắt tiên nhân. Mà thế tử phu nhân Tô Cấm là người vô cùng ôn nhu đoan trang, tính tình hiền huệ nhã nhặn, chính là hình mẫu thê tử lý tưởng của vô số nam nhân, càng là hình mẫu dâu hiền mà các mẹ chồng mong ước.  Thế tử Việt Dung và thế tử phu nhân Tô Cấm đã thành thân hơn ba năm, cùng nhau dưỡng dục một nhi tử, tuy tình cảm không nồng nàn đến khắc cốt ghi tâm nhưng cũng tương kính như tân, là đôi phu thê mẫu mực trong mắt của mọi người. Chính Việt Dung và Tô Cấm cũng cảm thấy như vậy. Mãi cho đến một ngày, vì một tai nạn nhỏ, hai người đột nhiên tráo đổi thân phận, mới phát hiện... Phu quân cao lãnh ưu nhã đại thần tiên ư? Phu nhân ôn nhu đoan trang, kiều kiều nhược nhược tiểu đáng thương à? Không, tất cả đều không tồn tại. Tồn tại chỉ có hai người kỹ thuật diễn siêu cấp, ngụy trang bao nhiêu năm cũng không bị vạch trần mà thôi. Mời các bạn đón đọc Vương Phủ Hỗ Xuyên Hàng Ngày của tác giả Hoa Lý Tầm Hoan.